Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thiên Đao - Hồi 3

Thiên Đao
Trọn bộ 4 hồi
Hồi 3: Thích khách theo gió đi - Yêu cơ uống hận chết
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-4)

Kế đó Toàn Tổ Vọng lại vỗ tay, lần này lại vỗ hai cái liên tiếp.

Lần này người ứng tiếng bước tới trước mặt y lại là hai đại hán cao lớn khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, cùng bước lên, nhất tề khom người đồng thanh nói "Trang chủ có gì sai bảo?"

Toàn Tổ Vọng khuôn mặt lập tức trở lại trang nghiêm, nói "Hai người các ngươi lập tức chuẩn bị binh khí cho ta, trong ba ngày phải theo sát bên cạnh ta".

"Vâng", hai đại hán trung niên ứng tiếng lui ra, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc.

Lời sai bảo ấy, không biết đã bao lâu họ chưa từng nghe thấy.

Một khi đã dùng tới binh khí, thì cho dù Toàn Tổ Vọng không nói ra, họ cũng đã biết sự tình rất nghiêm trọng.

Toàn Tổ Vọng quả thật cũng đã rất lâu không dùng tới binh khí.

Bằng hữu giang hồ cũng chỉ biết Hoa Hoa Thái Tuế Toàn Tổ Vọng công phu quyền cước cao cường, chứ người thực sự nhìn thấy y sử dụng binh khí quả thật còn là số ít trong số ít.

Phải dùng tới hai đại hán này, binh khí của Hoa Hoa Thái Tuế ắt phải có phân lượng ghê người.

Rốt lại đó là binh khí gì?

*****

Trương Mãnh cũng hoàn toàn không lạc quan như thế.

Vừa về tới viện ngoài, y nghe nói Thẩm Thăng Y và Luyện Chân Chân đã không còn bên đại sảnh, lập tức nghĩ rằng Nhiệm Thiếu Khanh ở đại sảnh hoàn toàn không thuận lợi lắm.

Y quả thật không muốn gặp Thẩm Thăng Y, chỉ tiếc là y vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Thẩm Thăng Y đứng trên tiểu lâu bên viện Thính Tùng.

Thẩm Thăng Y đang thổi sáo.

Luyện Chân Chân đứng bên cạnh, dựa người vào lan can, tựa hồ đang chìm vào trong tiếng sáo.

Tiếng sáo cũng khá hay.

Nhưng Trương Mãnh nghe thấy, thì trong lòng lại rối tung như một đống cỏ rối.

*****

Tiếng sáo quả thật rất hay, Luyện Chân Chân quả thật đang chìm vào tiếng sáo.

Viện Thính Tùng không chỉ có tùng, mà còn có trúc, có mai.

Tùng trúc mai được gọi chung là Tuế hàn tam hữu, tuy vào đông không tàn tạ, vào đông không gãy rụng, nhưng lại gãy trong tay Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y một kiếm chém đứt một cây trúc, lấy đó làm một ngọn sáo.

Dùng trúc làm một ngọn sáo hoàn toàn không phải là chuyện khó, nhưng muốn thổi sáo cho người ta say đắm, thì lại là một loại học vấn lớn.

Luyện Chân Chân quả thật có phần khâm phục Thẩm Thăng Y.

Ngọn sáo đang trỗi khúc Lạc mai hoa.

Hoa mai còn chưa rơi, tiếng sáo đã tắt, Thẩm Thăng Y chợt buông ngọn sáo xuống, chồm người qua lan can nhìn xuống.

Hai a hoàn đã chạy lên tiểu lâu, ngẩng đầu gọi lớn "Thẩm đại hiệp".

Thẩm Thăng Y ứng tiếng hỏi "Chuyện gì?"

"Thiên Đao đã tới, Trang chủ bảo bọn ta thông tri cho các vị, cẩn thận đề phòng".

"Thiên Đao đã tới à?", Luyện Chân Chân như vừa tỉnh mộng, hỏi ngay "Hiện đang ở đâu?"

A hoàn nói "Nghe nói đang bên phía đường lớn, còn giết chết tám người của bọn ta nữa".

Luyện Chân Chân mày liễu nhướng lên, nói "Vậy để ta đi xem y".

Câu nói chưa dứt, thân hình nàng đã lật qua lan can, rơi xuống cạnh hai a hoàn.

Thân hình nàng vừa rơi xuống lại bật lên, vọt ra ngoài viện.

Hai a hoàn còn chưa kịp giật mình, lại một cái bóng người lướt ngang qua người họ.

Thẩm Thăng Y!

*****

Trương Mãnh nãy giờ mặt mày ủ rũ, lúc ấy lại cả mừng.

Hai người Thẩm Thăng Y, Luyện Chân Chân đã trước sau lật người ra viện ngoài, vượt tường ra ngoài.

Nhìn theo bóng Thẩm Thăng Y, Luyện Chân Chân đến khi mất hút, Trương Mãnh quả thật có phần khâm phục Nhiệm Thiếu Khanh.

"Tiểu tử giỏi, mồm mép quả nhiên cao cường", Trương Mãnh sờ sờ cằm, chợt huýt một tiếng ám hiệu.

Mười tám cung tiễn thủ xuất hiện bên cạnh, một hàng mười chín người mau lẹ vòng qua viện Thính Tùng, tiến về phía tòa giả sơn.

*****

Đã quá giờ Ngọ, ánh nắng vẫn rực rỡ.

Cây hoa tàn úa dưới ánh nắng mường tượng như có thêm sinh khí.

Mai lạnh dưới ánh nắng lại càng hiện rõ vẻ yêu kiều.

Dưới ánh nắng, chín cung tiễn thủ trong toán thứ hai nhóm thứ nhất bắt đầu tuần tiễu trên đường hoa kính, trong bụi cây hoa quanh tòa giả sơn.

Chín cung tiễn thủ trong chớp mắt lại biến thành hai mươi tám người.

Mười tám cung tiễn thủ do Trương Mãnh dẫn đầu đã tới.

Vừa tới nơi, Trương Mãnh vẻ mặt lập tức sa sầm.

Một người đang giữa đình Khả Nguyệt trên tòa giả sơn, nhưng đó hoàn toàn không phải là Nhiệm Thiếu Khanh mà Trương Mãnh muốn gặp.

Người ấy là Tổng bổ đầu phủ Đại Danh Tra Tứ.

Trương Mãnh không biết tại sao Tra Tứ lại ở trong đình Khả Nguyệt, chỉ biết Tra Tứ tới đây quả thật không đúng lúc.

Một tên cung tiễn thủ vốn tuần tiễu chung quanh lập tức bước tới cạnh y, hạ giọng nói "Lão đại, đến lúc rồi à?"

Trương Mãnh gật đầu, hỏi lại "Gã đương sai kia tới đây lúc nào thế?"

"E cũng nửa giờ rồi".

"Y tới đây làm gì?"

"Không biết, vừa tới là vòng một vòng quanh tòa giả sơn, sau đó lên ngồi trên đình, ngồi đực mặt ra đến bây giờ".

"Vậy là ma xui quỷ khiến muốn y nộp mạng, chúng ta thành toàn cho y là được", giọng nói của Trương Mãnh lại càng hạ thấp "Ngươi cứ ngấm ngầm thông báo cho mọi người, khi nào thấy ta phát xuất ám hiệu, cứ việc loạn tiễn bắn chết thằng tiểu tử ấy".

Tên cung tiễn thủ ấy ứng tiếng đang định bước đi, Trương Mãnh lại gọi lại, hỏi "Các ngươi gặp Nhiệm Thiếu Khanh chưa?"

"Lão đại là nói mới rồi à?"

Trương Mãnh gật đầu.

"Chưa từng thấy y".

"Úa? Lẽ ra đến giờ y tới đây rồi chứ?"

Trong lúc trò chuyện, hai người đã đi tới trước tòa giả sơn, giọng nói đương nhiên cũng càng lúc càng thấp.

Tra Tứ nãy giờ chắp tay sau lưng đứng trong đình Khả Nguyệt, tựa hồ chưa phát giác ra bọn Trương Mãnh tới, nhưng lúc ấy chợt quay đầu lại, ánh mắt vừa khéo chạm vào Trương Mãnh.

"Trương huynh à?", Tra Tứ kế đó chào một tiếng.

Trương Mãnh vội vàng toét miệng ra cười, vừa vung tay ra hiệu tên cung tiễn thủ bên cạnh lui xuống, vừa nói "Chính là tiểu đệ".

Tra Tứ ánh mắt quét qua, có vẻ kinh ngạc nói "Người của Trương huynh tựa hồ đều tập trung ở đây, chẳng lẽ bên ngoài đã phát sinh chuyện gì à?"

"Dường như Tra bổ đầu chưa biết, là Thiên Đao tới rồi".

"Thiên Đao?", Tra Tứ giật nảy mình, lập tức hỏi ngay "Người đang ở đâu?"

"Trên phố, còn giết chết tám anh em bọn ta".

"Lại có chuyện như thế à?", Tra Tứ càng kinh ngạc.

Trương Mãnh vội nói "Bọn Thẩm đại hiệp đã xông ra, bọn ta tự thấy không có bao nhiêu tác dụng, chỉ đành tập trung toàn lực giữ gìn ở đây, cũng là hết lòng hết sức rồi".

Tra Tứ trầm mặc hẳn.

"Tra bổ đầu có định ra đó không?"

"Ta à?", Tra Tứ sửng sốt rồi nói "Có Thẩm đại hiệp xuất thủ thì còn cần gì ta nữa, ta cứ ở lại đây là được".

"Cũng được", Trương Mãnh ngoài mặt cười lấy lòng, nhưng trong lòng thì chửi thầm "Thằng tiểu tử ngươi là tự mình tìm cái chết, không trách gì được ta".

Tra Tứ đương nhiên không nghe thấy câu nói trong lòng Trương Mãnh, chắp tay sau lưng, lại đi vòng vòng trong đình, lại trầm mặc hẳn.

Trương Mãnh cũng không buồn đếm xỉa tới, cũng lò dò bước ra chỗ khác.

Vừa bước ta, khóe mắt y thoáng thấy một người đang đứng ở đường hoa kính bên kia giơ tay vẫn vẫy.

Nhiệm Thiếu Khanh.

"Thằng tiểu tử này lại giở trò ma gì đây?", Trương Mãnh trong lòng đầy nghi cảm, gia tăng cước bộ đi về phía đó.

Nhiệm Thiếu Khanh vừa thấy Trương Mãnh bước về phía mình, lại quay người đi ra phía ngoài.

Trương Mãnh định gọi y dừng lại nhưng lại sợ kinh động Tra Tứ, chỉ đành nén nỗi bực tức, đi theo Nhiệm Thiếu Khanh.

Ra khỏi cánh cửa vòm, Nhiệm Thiếu Khanh mới dừng lại.

Trương Mãnh hai ba bước sấn tới, hỏi ngay "Rốt lại là chuyện gì?"

Nhiệm Thiếu Khanh hỏi lại "Tại sao họ Tra kia lại ở trên đình Khả Nguyệt?"

"Ai mà biết, nhưng chỉ cần ta phát xuất ám hiệu, thì y sẽ biến thành một con nhím".

Nhiệm Thiếu Khanh cả kinh nói "Ngàn vạn lần không được như thế".

Trương Mãnh vô cùng ngạc nhiên, nói "Chẳng lẽ sự tình bên ngươi có biến cố gì à?"

"Lão già căn bản không nghe lời ta". Nhiệm Thiếu Khanh lại thở dài một tiếng.

"Tại sao?", Trương Mãnh lại càng ngạc nhiên "Mới rồi rõ ràng ta nhìn thấy hai a hoàn tới viện Thính Tùng báo tin cho Thẩm Thăng Y mà".

Nhiệm Thiếu Khanh nói "Lão già chỉ sai bọn a hoàn thông tri cho họ cẩn thận đề phòng".

"Nhưng bọn ta thấy hai người bọn họ lập tức rời khỏi viện Thính Tùng, vượt tường ra ngoài, nên ta mới suất lãnh bọn anh em kéo vào đây".

"Thì ta cũng vì không thấy họ ở viện ngoài, mới tìm tới đây".

"Nếu ngưới có cách, thì lỏn ra được mà".

"Ta là bị tống cổ đi", Nhiệm Thiếu Khanh cười gượng "Lão già bắt ta trở về thủ hộ ở nhà Đãi Nhật, không lỏn ra cũng không được".

"Vậy hai người bọn Thẩm Thăng Y, Luyện Chân Chân là có chuyện gì?", Trương Mãnh trên mặt đầy vẻ ngờ vực.

Nhiệm Thiếu Khanh lại thở dài một tiếng "Hai người bọn họ có lẽ là ngoại lệ, nhưng bất kể thế nào, lão già ắt cũng ở quán Tiêu Tương, mới rồi ta đi qua sảnh Lạc Hoa, tạ Lăng Phong cũng thấy ba người Tiêu Sầu, Giải Ngữ, Toàn Nghĩa đều giữ chặt ở đó, Tra Tứ lại trên tòa giả sơn, vì thế ta mới co đầu rút cổ tới đây, ờ, kế Dụ cọp rời núi của ngươi tới đây là thôi rồi".

Trương Mãnh lúc ấy mới thở dài.

Nhiệm Thiếu Khanh vội nói "Có điều không nên thất vọng, về sau còn có cơ hội mà".

Trương Mãnh cười gượng nói "Không khéo đến lúc ấy chỉ còn ngươi và ta, muốn tìm một huynh đệ giúp đỡ vận chuyển số châu báu kia cũng không có".

"Làm gì có chuyện ấy? Trở đi chúng ta cứ tụ thủ bàng quan là được", Nhiệm Thiếu Khanh vỗ vai Trương Mãnh một cái "Muốn liều mạng cứ để bọn lão già kia liều mạng".

"Được", Trương Mãnh không biết làm sao chỉ đành gật đầu.

Nhiệm Thiếu Khanh hỏi qua chuyện khác "Quả thật Thẩm Thăng Y với con nhãi họ Luyện kia đi rồi à?"

Trương Mãnh hơi bực mình, nói "Chẳng lẽ ta lừa ngươi sao?"

Nhiệm Thiếu Khanh vội cười lấy lòng, nói "Vậy chắc hiện tại họ đã trạm chán với hai người kia rồi".

"Chắc có một phen ác đấu, có điều nhiệt náo mà không ra xem, không khỏi có chỗ không phải với đôi mắt của mình". Trương Mãnh sờ sờ cằm, đã bắt đầu động lòng.

"Ta cũng có ý ấy". Nhiệm Thiếu Khanh cũng đã động lòng, nheo nheo mắt, chợt nói "Tốt nhất là hai người bọn Thẩm Thăng Y bị họ đánh đuổi đi, kế đó họ xông vào đây hỗn chiến với bọn lão già một trận, cho chúng ta tiện thừa nước đục mò cá".

"Bớt rườm lời đi, đi thôi".

Trương Mãnh đẩy bàn tay của Nhiệm Thiếu Khanh đang đặt lên vai mình ra, nhấc chân bước đi trước.

Nhiệm Thiêu Khanh cũng vội cất bước.

*****

Ánh nắng vẫn chiếu trên mặt đá xanh lát đường.

Vết máu tươi trên mặt đường đá xanh vẫn chưa khô hẳn.

Ánh mắt của Thẩm Thăng Y và Luyện Chân Chân trước sau lướt qua mấy cái đầu người, kế đó Luyện Chân Chân lập tức quay mặt đi.

Thẩm Thăng Y cũng quay mặt đi.

Người chết hoàn toàn không có gì dễ coi, đầu người chết lại càng khó coi.

Cái họ muốn xem, chỉ là vết đao.

Từ vết đao cũng có thể nhận ra nhát đao nhanh chậm ra sao.

"Đao nhanh thật, đao độc thật".

Đó là lời bình phẩm của Thẩm Thăng Y.

Luyện Chân Chân cũng đồng ý, gật đầu một cái, kế hỏi "Bây giờ đi đâu?"

Thẩm Thăng Y cười một tiếng "Cô hỏi ta thì ta hỏi ai?"

Luyện Chân Chân trên mặt lại không có vẻ gì vui vẻ, nói "Y là dương đao lập uy, chưa đạt mục đích nhất định không chịu thôi, được, lần sau gặp y thì cũng thế".

Thẩm Thăng Y sửng sốt, chợt hỏi "Cô nhất định phải gặp y so tài cao thấp một phen à?"

Luyện Chân Chân gật đầu.

Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng.

"Ngươi thở dài gì thế?", Luyện Chân Chân ngạc nhiên nhìn Thẩm Thăng Y.

Thẩm Thăng Y thở dài nói "Võ không có người thứ nhất, văn không có người thứ hai, trước đây ta cũng từng suy nghĩ như cô".

"Mới rồi ta không có suy nghĩ như ngươi từng suy nghĩ đâu", Luyện Chân Chân phì cười một tiếng.

Thẩm Thăng Y lại sửng sốt "Thế thì tại sao?"

Luyện Chân Chân dường như không nghe thấy, chỉ ngẩng đầu nhìn trời.

Bầu trời vẫn trong xanh như thế, chỉ thấy ở chân trời không biết từ lúc nào đã đùn lên mây đen.

"Hiện tại tuy trời đẹp, nhưng chỉ e lúc hoàng hồn sẽ có mưa", Luyện Chân Chân đang nói qua chuyện khác.

"Ủa?"

Thẩm Thăng Y không hỏi gì nữa, lại ngẩng đầu, cũng nhìn về phía chân trời.

Trời mây gió khôn lường, lúc hoàng hôn quả thật có mưa cũng chưa biết chừng.

Trời đã khó lường, lòng người càng khó lường.

*****

Lúc hoàng hôn hoàn toàn không có mưa, sau hoàng hôn mới có.

Mưa không lớn cũng không nhỏ, mưa không lớn không nhỏ cũng có thể kể là mưa nhỏ.

Cơn mưa ào ạt kéo tới thường ngắn ngủi, còn mưa nhỏ thì thường kéo dài.

Canh một.

Mưa vẫn đang rơi.

Toàn Tổ Vọng một chiếc ô trong tay, dưới cơn mưa đi qua đường hoa kính, đi lên đình Khả Nguyệt trên tòa giả sơn.

Toàn Tổ Vọng hoàn toàn không thích mưa, trong trang viện của y chỉ có đình Khả Nguyệt, không có đình Khả Vũ.

Nhưng đêm nay lại không có trăng, chỉ có mưa.

Toàn Tổ Vọng chỉ có cách thở dài.

Thời tiết thế này, vào lúc này, y quả thật không muốn dừng lại ở chỗ này.

Trong đình có một cái bàn đá lớn, chung quanh có năm cái ghế đá.

Ghế đá có thể di động, còn bàn đá thì gắn liền với thạch đình, dưới mặt bàn lõm vào nửa thước, dưới nửa thước ấy là bệ đá chạm hoa, bệ đá và mặt bàn dính thành một khối.

Toàn Tổ Vọng xếp ô lại, đặt xuống mặt bàn, ngồi lên một chiếc ghế đá.

Vừa ngồi xuống, một tay y đã chống lên mặt bàn, đầu cũng cúi gằm, giống như trầm ngâm, lại giống như đang lắng nghe gì đó.

Trên bốn cây cột trong đình Khả Nguyệt đều treo đèn lồng, ánh đèn soi xuống khuôn mặt Toàn Tổ Vọng.

Khuôn mặt ấy đột nhiên gợn nét tươi cười, Toàn Tổ Vọng đang cười chợt lên tiếng gọi nhỏ "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết".

Trong đình chỉ có một mình y, hai tiếng Tiểu Tuyết là y gọi ai?

"Ai?"

Có tiếng ứng tiếng, là giọng nữ nhân.

Té ra Tiểu Tuyết là tên một nữ nhân.

Nghe tiếng không thấy người, chẳng lẽ nữ nhân này là một nữ quỷ?

Toàn Tổ Vọng lập tức nói "Ngoài ta ra còn có ai?"

Tiểu Tuyết lại hỏi "Canh một rồi à?"

Toàn Tổ Vọng cười nói "Đương nhiên là canh một, nếu không tại sao ta lại ở đình Khả Nguyệt".

"Ngươi ở trên đình khoái hoạt lắm nhỉ?"

Giọng nói vốn từ bệ đá thông qua mặt bàn truyền ra, té ra là giọng nói của Tuyết phu nhân.

Tiểu Tuyết, Tuyết phu nhân chính là Tiểu Tuyết.

Cái bệ đá ấy cũng là chỗ thông gió cho thạch thất dưới tòa giả sơn, dưới đình Khả Nguyệt.

Đã có thể thông gió, đương nhiên cũng có thể thông qua đó trò chuyện.

"Trên này gió vừa to vừa lạnh, còn đang có mưa, khoái hoạt gì chứ".

Toàn Tổ Vọng ứng tiếng liên tiếp dặn dò "Cô nghe đây, qua hết canh một, sau khi ta rời đi, bất kể nghe thấy gì, cô cũng không được lên tiếng, nếu không Thiên Đao nghe thấy biết là chỗ thông gió, cho dù không thể dùng đao, lại tìm mấy con sâu bỏ xuống thạch thất thì cô hỏng bét đấy".

Dưới bệ đá chạm hoa lập tức vang lên tiếng la hoảng của Tuyết phu nhân "Ngươi biết rõ ta nhút nhát mà còn muốn dọa ta à?"

"Đây không phải là dọa cô, chỉ là nhắc cô cẩn thận".

"Chẳng lẽ ta chưa cẩn thận sao?"

"Có thể cẩn thận hơn thì tốt nhất cứ cẩn thận hơn".

Toàn Tổ Vọng hỏi qua chuyện khác "Mới rồi ở dưới có tiếng leng keng, cô đang làm gì đấy?"

"Ta chẳng qua chỉ lấy hết vàng bạc châu báu trong rương ra, đếm lại một lượt giúp ngươi".

"Té ra là đang đếm châu báu".

"Vừa rồi ta chỉ mới đếm tới một trăm, còn một đống lớn, ngươi lại giàu có như thế".

"Không phải ta đã sớm nói với cô rồi sao?"

Toàn Tổ Vọng nói rất hời hợt, nhưng trên mặt không những không có vẻ tươi cười mà còn đầy vẻ cảm khái.

Quả thật y đã sớm nói với Tuyết phu nhân.

Từ lúc theo đuổi Tuyết phu nhân, y cũng như phần lớn nam nhân, để làm vui lòng nữ nhân mà mình yêu thương, đã khoe khoang tất cả những ưu điểm của mình, dung mạo, phong độ, tài học, tiền bạc, quyền thế, địa vị, danh dự, nhất nhất đều bộc lộ hết.

Cũng giống như con công trống, để dẫn dụ con mái, dốc hết sức lực xòe tưng bộ lông đẹp đẽ của mình.

Y cũng đã sớm nhận ra Tuyết phu nhân là một nữ nhân thế nào.

Nếu ví tiền bạc như lửa, thì Tuyết phu nhân chính là con thiêu thân.

Ở đâu có lửa thiêu thân sẽ bay tới đó, khi lửa tắt rồi nó sẽ bay qua chỗ khác.

Lửa trước sau gì cũng sẽ có ngày phải tắt.

Trong thiên hạ vốn không có ngọn lửa nào cháy sáng mãi mãi, ngọn lửa do vàng bạc thắp lên lại càng ngắn ngủi.

Trong thạch thất vốn có ba mươi sáu cái rương, hiện tại chỉ còn một phần ba, một phần ba này có thể duy trì đến bao lâu?

Toàn Tổ Vọng thở dài trong gió to, trong mưa lớn.

*****

Tiếng ngựa hí vang trong gió to, trong mưa lớn.

Ba con ngựa, ba người.

Lăng Vũ ổ Tử Cáp, Diêu Thao ổ Phấn Báo, Hướng Nhất Đề ổ Hoa Kê.

Phấn Báo y phục toàn thân trắng như phấn, khuôn mặt cũng trắng bệch như phấn, toàn thân toát ra một sự hoang dã khó dùng lời mà nói hết, một sức sống mạnh mẽ khó dùng lời mà nói hết.

Báo vẫn có tiếng là dữ tợn, vẫn có tiếng là hung hãn.

Y quả thật rất giống một con báo, báo hoang.

Cạnh yên ngựa treo một cặp Tỏa Tâm hoàn, ngựa đang phi nhanh, hoàn đang khua động, giọng nói tàn nhẫn của Phấn Báo đột nhiên vang lên trong mưa gió.

"Lúc nào mới tới?"

"Lúc gà gáy sáng mai thì tới". Giọng nói the thé của Hướng Nhất Đề ổ Hoa Kê vang lên.

"Vậy thì bây giờ tới rồi". Tử Cáp nhìn Hoa Kê, buông tiêng cười lớn. "Chỉ tiếc con gà này không phải gà báo sáng".

Phấn Báo cũng buông tiếng cười lớn.

Hoa Kê lại cười không nổi.

Lúc gà gáy cũng chính là lúc trời sáng.

*****

Kêu vang một tiếng nhân gian trắng.

Trời vừa bắt đầu sáng, con gà trống trắng trong Toàn gia trang đã nhảy lên giậu trúc sau vườn hoa, cất giọng gáy vang.

Tiếng gà gáy phá tan sự yên tĩnh trong không gian, phá tan làn mù lạnh trên hoa kính.

Thẩm Thăng Y, Luyện Chân Chân đang xuyên qua mù lạnh, xuyên qua hoa kính, đi về phía tòa giả sơn.

Hiện tại đã đến phiên trực đêm của họ, đến phiên trực đêm của họ, đêm đã hết.

Sáng nay hơi mù dày hơn hôm qua, trên hoa kính một màn mờ mịt.

Luyện Chân Chân đi trước, vừa qua cánh cửa vòm, cơ hồ va vào một người đứng chỗ khúc quanh, may mà nàng kịp thời thu chân lại.

"Ai?"

Tiếng ấy vừa bật ra, hai mắt của Luyện Chân Chân lập tức mở lớn.

Eo lưng nhỏ nhắn, bộ ngực vun đầy, cặp đùi thon dài làn da như ngọc trắng màu mỡ dê.

Tuyết phu nhân hoàn toàn khỏa thân.

"Lại là ngươi", Luyện Chân Chân lập tức nhăn nhăn mũi, hừ một tiếng.

Một vết thương từ Mi tâm rạch thẳng xuống tới ngực, người đang đứng thẳng ở đó, nhưng vốn là pho tượng Tuyết phu nhân bằng sáp.

"Tại sao pho tượng này lại ở đây?", Thẩm Thăng Y kinh ngạc hoàn toàn không kém gì Luyện Chân Chân.

"Ai mà biết, hay là có duyên với ngươi", Luyện Chân Chân phì cười một tiếng.

Thẩm Thăng Y lại nhướng mày, ánh mắt đang rơi vào chân pho tượng.

Luyện Chân Chân theo ánh mắt nhìn xuống, bất giác biến sắc.

Pho tượng vốn chân trần, hiện tại dưới chân đã mang một đôi hài.

"Là hài của cô ta", Luyện Chân Chân bật tiếng la hoảng.

Thẩm Thăng Y vội hỏi "Cô ta nào?"

"Tuyết phu nhân".

"Sao cô biết đây là hài của cô ta?"

"Người đàn bà này giống như chỉ sợ người ta không nhìn thấy bàn chân cô ta, hai tay cứ thỉnh thoảng kéo quần lên, đừng nói là hài, cả bắp chân cũng lộ ra, chẳng lẽ hôm qua ngươi không nhìn thấy à?"

"Việc phi lễ chớ nhìn, chuyện phi lễ chớ làm, điều phi lễ chớ nói, lời phi lễ chớ nghe, ta còn nhớ câu ấy của Khổng lão nhị".

"Ngươi thật là quân tử làm sao", Luyện Chân Chân dường như có phần không tin.

Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng "Cô không tin ta cũng không có cách nào".

Luyện Chân Chân chỉ đành tin "Ta tin ngươi, ngươi cũng nên tin ta, hôm qua quả thật là cô ta đi đôi hài này".

"Hôm qua trước khi cô ta bước vào gian thạch thất, dường như không hề thay hài".

"Cô ta cứ đi liền bên cạnh Tra Tứ, lấy đâu ra thời gian mà thay hài khác".

"Vậy là nói nếu đôi hài dưới chân pho tượng không phải là một đôi hài khác, thì là đôi của Tuyết phu nhân hiện đang trong thạch thất".

"Ờ", Luyện Chân Chân gật đầu.

Đó cũng là nói nếu đây đúng là đôi hài ấy, thì tất nhiên là lấy từ trong thạch thất, từ chân Tuyết phu nhân ra.

"Vậy thì hiện tại Tuyết phu nhân....". Thẩm Thăng Y không nói tiếp, khuôn mặt bất giác đã trắng bệch.

*****

Sắc mặt Toàn Tổ Vọng càng trắng tới mức đáng sợ.

Vừa được tin, y hớt hải rời khỏi quán Tiêu Tương, lao đi còn nhanh hơn ngựa, tới nơi một lúc lâu hai đại hán được lệnh theo sát y không rời mới tới.

Hai đại hán ấy khiêng một ngọn thiết chùy lớn, xem ra chỉ e nặng hàng trăm cân.

Ngọn chùy lớn suýt đánh chết Tần Thủy Hoàng ở Bác Lãng Sa năm xưa chẳng qua cũng chỉ thế này, chẳng trách gì phải dùng tới hai đại hán theo hầu hạ.

Nếu trong tay Toàn Tổ Vọng múa lên, ắt sẽ một phen oai thế ghê người.

Binh khí mà đường đường Hoa Hoa Thái Tuế sử dụng lại to nặng như thế, không khỏi làm người ta bất ngờ.

Hai đại hán ấy chưa tới, toàn bộ những người cần tới đã tới.

Người đầu tiên tới đó đương nhiên là Tra Tứ trực đêm trên đình Khả Nguyệt, y tới rồi Toàn Tổ Vọng mới tới, kế đó là Tiêu Sầu, Giải Ngữ và Toàn Nghĩa, người sau cùng là Nhiệm Thiếu Khanh.

Nhìn thấy đôi hài dưới chân pho tượng, nữ nhân thì không cần nói, còn sắc mặt của tất cả nam nhân có mặt đều thay đổi, rõ ràng họ đều biết rõ đó là đôi hài của Tuyết phu nhân.

Dường như loại quân tử như Thẩm Thăng Y quả thật rất ít.

Luyện Chân Chân vì thế rất vui vẻ, chốc chốc lại nhìn Thẩm Thăng Y.

Toàn Tổ Vọng thì không vui vẻ, nhìn nhìn pho tuợng sáp từ trên xuống dưới, hai hàng chân mày nhíu lại, lẩm bẩm nói một mình "Pho tượng trước nay vẫn đặt trên bàn Bát tiên trong đại sảnh, hiện tại lại tới đây, đôi hài lẽ ra phải trong thạch thất, hiện tại lại mang vào chân pho tượng...".

Câu nói chưa dứt, Toàn Tổ Vọng chợt bế pho tượng sáp lên, sãi chân chạy mau về phía tòa giả sơn.

Bên cạnh tòa giả sơn cũng hoàn toàn không yên tĩnh, Trương Mãnh đã nghe tin, vội mang hai mươi tám huynh đệ chạy mau tới, nhưng chỉ đứng một bên.

Không cần Nhiệm Thiếu Khanh lên tiếng, Trương Mãnh cũng không động thủ.

Nước hoàn toàn không đục, lúc này mà thò tay xuống, thì cái mò trúng nhất định không phải cá vàng cá bạc, mà là cá mập.

Toàn Tổ Vọng cũng không đếm xỉa tới bấy nhiêu người, chạy một mạch tới trước thạch thất mới dừng lại, lập tức vỗ vào chỗ lồi ra trên vách đá.

Cách một tiếng, chỗ lồi ra trên vách đá lõm xuống, mảnh đá khảm trên tấm thạch bản có lỗ khóa dời qua một bên.

Toàn Tổ Vọng lập tức đưa tay vào bọc, nhưng vừa đưa tay lên đã ngẩn ra tại chỗ.

Y tính ra vẫn chưa quên rằng đã giao cả hai bộ chìa khóa thạch thất cho Tuyết phu nhân.

Không có chìa khóa thì bất kể thế nào cũng không thể mở cửa, y bèn đưa tay nắm mấy chỗ gồ lên trên cánh cửa, dùng sức lần lượt lắc lắc.

Cánh cửa không hề động đậy, y uổng phí sức lực như thế, nhưng lại thở phào một tiếng giống như buông xuống được một đống tâm sự rất lớn.

"Cửa đóng mà", y quay đầu nhìn lại một cái, sắc mặt đã không còn khó coi lắm nữa.

Té ra y chỉ muốn biết cánh cửa rốt lại có đóng hay không.

Chỉ cần cửa đóng, thì Tuyết phu nhân bên trong sẽ an toàn.

Hai bộ chìa khóa đều trong tay Tuyết phu nhân, cửa vẫn đóng chặt, thì Tuyết phu nhân bên trong phải còn sống.

Toàn Tổ Vọng lập tức ghé sát vào lỗ khóa, cất tiếng gọi lớn "Tiểu Tuyết, Tiểu Tuyết!"

Liên tiếp mấy tiếng không thấy trả lời, Toàn Tổ Vọng hai hàng chân mày đã giãn ra lại nhíu lại, y nghiêng đầu qua áp tai vào lỗ khóa nghe ngóng hồi lâu, chợt vội vàng sãi chân đi mau một vòng quanh tòa giả sơn.

Không ai biết y làm thế là có ý gì, để làm gì, ai cũng kinh ngạc trợn tròn mắt.

Đi hết một vòng, Toàn Tổ Vọng trong ánh mắt cũng đầy vẻ kinh ngạc, chợt lại nhấc chân chạy lên dãy bậc đá cạnh tòa giả sơn, chạy vào đình Khả Nguyệt.

Vừa vào tới đình Khả Nguyệt, Toàn Tổ Vọng lập tức ngồi xổm xuống cạnh cái bàn đá, lại gọi mấy tiêng Tiểu Tuyết.

Lần này cũng không có tiếng trả lời.

Luyện Chân Chân bên cạnh nhìn thấy, quả thật rất kinh ngạc, vừa há miệng định hỏi, Toàn Tổ Vọng đã quay lại nói "Bệ đá chạm hoa dưới mặt bàn chính là chỗ thông gió với thạch thất ở dưới, ta ở đây gọi lớn mấy tiếng, người ở dưới tuyệt đối không có lý do gì mà không nghe thấy".

"Ủa?". Luyện Chân Chân lúc ấy mới hiểu, liền hỏi "Nói như thế thì chẳng lẽ ở dưới thạch thất đã phát sinh chuyện gì rồi à?"

"Đúng thế cũng chưa biết chừng", Toàn Tổ Vọng vẻ mặt ngưng trọng, đột nhiên đứng phắt lên, chìa tay ra một cái.

Không ai biết cử chỉ ấy có ý nghĩa gì, nhưng hai đại hán đều hiểu ý, lập tức khiêng quả thiết chùy lớn tới đưa lên.

Toàn Tổ Vọng tay phải đón ngọn thiết chùy, tay trái xua ra ngoài một cái, nói "Các ngươi lui ra ngoài đình cả đi".

Xem dáng vẻ thì tựa hồ y muốn huy động thiết chùy đập nát cái đình này.

Người quân tử không đứng dưới cái đình sắp sập, Thẩm Thăng Y là người đầu tiên lui ra, người thứ hai là Luyện Chân Chân.

Toàn Tổ Vọng chờ mọi người ra khỏi đình xong, tay trái nắm vào chuôi thiết chùy, uốn lưng một cái, hai tay vung lên, quát lớn một tiếng quét ngang ra.

Ầm một tiếng như sét nổ giữa trời quang, cái mặt bàn đá trong đình vỡ tan thành bốn năm mảnh bay tung lên, bay ra ngoài đình, bay ra xa tít!

Một chùy ghê gớm thật!

Một chùy chính xác thật!

Mặt bàn vừa tung ra, trong đình chỉ còn cái bệ đá chạm hoa, giữa bệ đá rõ ràng lại là một cái ống vuông mỗi bề khoảng ba thước.

Cái ống ấy không những có thể thông gió mà còn dung được thân người, Toàn Tổ Vọng vọt lên, cả người lẫn chùy rơi vào trong ống.

Lại một tràng tiếng răng rắc.

Cái ống ấy thông với thạch thất, dưới ống ắt là nóc thạch thất, nóc thạch thất là trần nhà chạm hoa, tiếng răng rắc ấy ắt là tiếng trần nhà bị Toàn Tổ Vọng đạp vỡ.

Sau tiếng động ấy, từ cái ống đột nhiên truyền ra một tiếng gào đứt ruột xé gan của Toàn Tổ Vọng.

Nhất thời ai cũng biến sắc, Thẩm Thăng Y là người đầu tiên phi thân vọt vào, vọt vào trong đình, vọt vào trong ống.

Luyện Chân Chân là người thứ hai.

*****

Dưới cái ống quả nhiên là trần nhà chạm hoa của gian thạch thất.

Trần nhà đã bị phá vỡ một lỗ lớn, Thẩm Thăng Y và Luyện Chân Chân ung dung rơi xuống tấm thảm trải sàn trong thạch thất.

Toàn Tổ Vọng đang ở trước giường, dựa vào quả chùy đứng ngẩn ra.

Chăn nhàu sóng đỏ, da trắng mỡ dê, Tuyết phu nhân hoàn toàn khỏa thân, nằm ngửa trên giường, áo xiêm vương vãi cạnh giường.

Một vết thương từ Mi tâm rạch thẳng xuống tới ngực Tuyết phu nhân.

Lần này thì không phải pho tượng sáp, mà là người.

Người đã thành người chết.

Khuôn mặt người chết hoàn toàn không dễ coi, khuôn mặt người chết bị xẻ làm hai càng khiến người ta cay mũi.

Luyện Chân Chân nhăn nhăn mũi, bước qua nhặt mớ xiêm áo vương vãi cạnh giường, đắp lên tấm thân trần truồng của Tuyết phu nhân.

Trong chớp mắt ấy, nàng đã nhìn thấy rõ khuôn mặt của Tuyết phu nhân, bất giác mặt cũng trắng bệch.

Khuôn mặt của Tuyết phu nhân quả thật rất đáng sợ, tuy bị xẻ làm hai, nhưng vẻ hoảng sợ không những không tan biến, mà còn càng hiện rõ.

Ai cũng nhận ra được Tuyết phu nhân lúc lâm tử đã kinh hoàng thế nào, đã khiếp sợ thế nào.

Khuôn mặt ấy hiện tại đâu còn như thiên tiên, mà chỉ còn như khuôn mặt của ma quỷ.

Luyện Chân Chân nhìn thấy nhũn chân ra, nàng cơ hồ nhảy bật lại về bên cạnh Thẩm Thăng Y.

Trong chốc lát ấy Tiêu Sầu, Giải Ngữ, Toàn Nghĩa, Nhiệm Thiếu Khanh, Tra Tứ cũng đã nối nhau nhảy vào cái ống, nhảy xuống thạch thất.

Không ai không ngẩn ra tại đương trường.

Toàn Tổ Vọng thì càng như đã biến thành một pho tượng sáp không có sức sống, những chuyện phát sinh chung quanh tựa hồ y đều hoàn toàn không cảm thấy gì cả, thậm chí Luyện Chân Chân tiến lên lùi lại bên cạnh mà y cũng không hề chớp mắt.

Hôm nay là ngày hai mươi tháng mười hai, chính là ngày thứ hai trong kỳ hạn ba ngày của Thiên Đao.

Thiên Đao quả nhiên đã nói là làm, quả nhiên hôm nay đã chém chết Tuyết phu nhân dưới đao.

Cửa thạch thất vẫn đóng, chìa khóa đều trong tay Tuyết phu nhân, ống thông gió chỉ mới đập vỡ xong, trước khi đập vỡ, gian thạch thất này là một mật thất kiên cố, cả bầu trời cũng không nhìn thấy, cho dù có đúng là Thiên Đao cũng không thể tiến vào trong thạch thất.

Nhưng Tuyết phu nhân vẫn chết dưới đao.

Đao từ đâu tới?

Không ai biết được, không ai ngờ được, một bầu không khí yên lặng chết chóc không sao chịu nổi trùm lên toàn bộ gian thạch thất.

"Nam Cung Bình giỏi thật, Thiên Đao giỏi thật!", người đầu tiên phá tan bầu không khí yên lặng chết chóc ấy lại là Toàn Tổ Vọng.

Câu ấy vừa buông ra, đã có người ứng tiếng nói "Kẻ giết người có thể là Nam Cưng Bình, chứ không phải là Thiên Đao".

Toàn Tổ Vọng ứng tiếng quay lại, ánh mắt thất thần rơi lên mặt Luyện Chân Chân, dằn giọng "Cô nói gì?"

Trong chốc lát ấy, y như đã già đi mười tuổi, không chỉ thần thái, mà cả tấm lưng thẳng đứng cũng khòm xuống.

Luyện Chân Chân lắc đầu khẽ thở dài, nhắc lại "Ta nói hung thủ có thể là Nam Cung Bình, chứ hoàn toàn không phải là Thiên Đao".

Toàn Tổ Vọng sửng sốt, nói "Nam Cung Bình không phải là Thiên Đao sao?"

Luyện Chân Chân lại lắc đầu, nói "Nam Cung Bình là Nam Cung Bình, Thiên Đao là Thiên Đao, Thiên Đao và Nam Cung Bình căn bản là hai người".

Toàn Tổ Vọng lại sửng sốt, nói "Vậy ai là Thiên Đao?"

Luyện Chân Chân nghiêm trang nói "Ta!"

Lần này thì cả Thẩm Thăng Y cũng ngẩn ra, những người còn lại càng trợn mắt há miệng.

Luyện Chân Chân thở dài một tiếng, nói tiếp "Gia phụ chính là Thiên Long Thần Đao Luyện Phi Vân, vụ cướp phường Thiên Long năm xưa hoàn toàn không chỉ có một mình Diêm Khôn mà còn có cả Bốc Khiếu Hổ, Tiêu Sư Lượng, ba người bọn họ họp thành một bọn có lẽ cũng là ngẫu nhiên, đang đêm vào cướp phường Thiên Long vốn là dự tính của Diêm Khôn, trước đó khá lâu Diêm Khôn gây án ở Thiểm Bắc chạm trán gia phụ, bị gia phụ giáo huấn cho một trận, vì thế căm hận trong lòng, nhiều lần tính việc báo thù, đơn đả độc đấu thì không ai là đối thủ của gia phụ, nhưng ba người liên thủ, lại bày mưu ám toán, nên sau cùng gia phụ chết dưới tay họ, thù cha thì con phải trả, cho nên sau khi ta luyện thành đao pháp gia truyền đã ruổi ngựa giang hồ, tìm kiếm cừu nhân, giết Bốc Khiếu Hổ, giết Diêm Khôn, giết Tiêu Sư Lượng".

Mọi người bất giác đồng thanh a một tiếng.

Luyện Chân Chân nói tiếp "Đao pháp gia truyền tức Thiên Long Thần Đao, người ta đã gọi gia phụ là Thiên Long Thần Đao thì ta không thể xưng là Thiên Long Thần Đao, nên ta chỉ tự xưng là Thiên Đao, còn như giết người trong kỳ hạn ba ngày, thì đúng là có chỗ khôn khéo, nhưng lý do chủ yếu là vì gia phụ chết vào ngày hai mươi tháng ấy năm ấy".

Mọi người lại đồng thời a một tiếng.

Toàn Tổ Vọng lập tức hỏi "Vậy tại sao Nam Cung Bình mạo nhận tên hiệu Thiên Đao của cô?"

"Ta làm sao biết được?". Luyện Chân Chân trầm ngâm nói tiếp "Lúc đầu ta còn cho rằng tên hiệu giống nhau, các ngươi là lầm người, nhưng về sau thấy tác phong hành sự của y hoàn toàn bắt chước theo ta, mới hiểu rằng Nam Cung Bình này rắp tâm giả mạo, vì thế mới ưng thuận ở lại đây, chỉ nghĩ đến lúc sẽ lật mặt y, hỏi y một câu cho rõ cứu cánh".

Thẩm Thăng Y lúc ấy mới hiểu rõ vì sao đối với Thiên Đao nàng lại khẩn trương như thế, vừa nghe bọn a hoàn nói Thiên Đao giết người ngoài phố là lập tức xông ra.

Y cũng đang ngẫm nghĩ, chợt nói "Nam Cung Bình làm như thế rốt lại có gì hay cho y nhỉ? Nếu quả thật y võ công cao cường hơn cô thì căn bản không cần phải làm như thế, còn nếu quả thật không bằng mà làm như thế, người ta sẽ đề phòng nghiêm ngặt, há không phải là khéo quá hóa vụng sao?"

"Bất kể thế nào, hiện tại y cũng đã đắc thủ". Đó là giọng của Tra Tứ, y nghe tới đó, rốt lại đã lên tiếng.

Y nói xong bước tới trước giường, ánh mắt rơi lên mặt Tuyết phu nhân, trong mắt chợt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, khóe môi chợt thoáng hiện một nụ cười kỳ lạ.

Dường như vị Đại bổ đầu này đã phát hiện ra điều gì đó.

Toàn Tổ Vọng ánh mắt đang rơi lên mặt Tra Tứ, vừa thấy vẻ khác lạ, buột miệng hỏi ngay "Tra bổ đầu phát hiện ra điều gì?"

Tra Tứ ánh mắt lại quét một vòng chung quanh, nói "Tuyết phu nhân không phải là chết dưới đao".

Vừa nghe câu ấy, mọi người đều bất giác nhấc chân bước tới trước giường, Toàn Tổ Vọng lập tức hỏi riết "Không phải chết dưới đao, thì vì sao mà chết?"

Tra Tứ ánh mắt lại nhìn lên mặt Tuyết phu nhân, nói "Các ngươi nhìn lên đầu cô ta xem".

Trên cái cổ trắng muốt của Tuyết phu nhân rõ ràng còn lưu lại mấy vết ngón tay tím xanh nhàn nhạt.

"Cô ta là bị người ta bóp cổ giết chết". Tra Tứ trầm giọng nói tiếp "Ta đã sớm lấy làm lạ, đã một đao trí mạng thì tại sao thần sắc lại đáng sợ như thế, đến khi tới gần nhìn, té ra đó là nguyên nhân trí mạng".

Ánh mắt của mọi người bất giác lại rơi xuống mặt Tuyết phu nhân, bất giác đều thấy trong lòng lạnh buốt.

Nhưng ánh mắt của Tra Tứ thủy chung vẫn điềm tĩnh.

Sau đám ngỗ công, chỉ e những người làm bổ khoái là thường có cơ hội tiếp xúc với người chết nhất.

Vài năm nay, thiên hạ hoàn toàn không được thái bình lắm.

Trộm cướp mà nhiều hơn thì người chết tự nhiên nhiều hơn, một khi có người chết, kẻ làm Bổ đầu cũng không khỏi phải đại hiển thân thủ.

Thân là danh bổ, kinh nghiệm ắt phải đặc biệt phong phú.

Đã thấy nhiều người chết, thì làm gì còn sợ sệt chuyện này.

Huống hồ Tuyết phu nhân quả thật cũng không thể tính là chết quá khó coi, huống hồ tiếp xúc với người chết thật ra cũng không thể tính là chuyện gì đáng sợ lắm.

Đứng cạnh người chết ít nhất cũng không nguy hiểm bằng đứng cạnh người sống.

Người chết chỉ có một loại, người sống lại có nhiều loại, có loại người sống rất thích nhân lúc người ta không đề phòng, ngấm ngầm đâm cho một đao.

Người chết thì bất kể thế nào cũng không thể làm như thế.

Cho nên Tra Tứ rất yên tâm đứng cạnh xác Tuyết phu nhân, đôi mắt ngời lên ánh sáng trí tuệ, đã lóe lên lại lóe lên, nói "Nhát đao này không chỉ là chém sau khi chết, mà còn rất có thể sau khi đã chết rất lâu, các ngươi đều thấy rõ, nhát đao này chém rất sâu rất mạnh, máu tươi trên vết thương đã đông lại, nhưng bên cạnh vết thương lại không có máu tươi, trên xiêm áo, chăn nệm, giường chiếu, thậm chí cả dưới thảm cũng không có vết máu tươi".

Nghe tới đó, mọi người không kìm được đều có ý khâm phục.

Danh bổ xét rõ cả đầu sợi lông mùa thu, quả nhiên danh bất hư truyền.

Tra Tứ nói tiếp "Máu tươi trên mặt thì có thể chùi sạch, nhưng máu tươi trên xiêm áo, chăn nệm, giường chiếu và dưới thảm thì bất kể thế nào cũng không thể chùi sạch, đao đã chém sâu thế này, mạnh thế này, cũng không có khả năng không có máu tươi văng ra, điều này chỉ xuất hiện trong hai tình hình, một là Tuyết phu nhân đã chết rất lâu rất lâu, huyết dịch cơ hồ đã ngưng kết, một đao ấy mới chém vào mặt cô ta, có điều về thời gian tựa hồ lại không đủ, trừ phi Tuyết phu nhân vừa vào thạch thất đã chết".

"Không thể có chuyện ấy", Toàn Tổ Vọng lập tức chen vào "Khi trực đêm lúc canh một, ta còn mượn ống thông gió để nói chuyện với cô ta mà".

"Nếu thế thì chỉ có một tình hình", Tra Tứ ngừng lại một lúc rồi thong thả nói tiếp "Nhát đao chém vào mặt Tuyết phu nhân hoàn toàn không phải xảy ra ở đây".

Toàn Tổ Vọng buột miệng nói "Ngươi là nói cô ta chết ngoài thạch thất à?"

Tra Tứ gật đầu.

"Tại sao lại có khả năng ấy?", Toàn Tổ Vọng quay lại chỉ vào phiến cửa bằng đá, nói "Cánh cửa này đóng lại thì không ai mở được, toàn bộ chìa khóa đều trong tay cô ta, đương nhiên cô ta cũng không mở cửa ra ngoài, mặt sau tòa giả sơn thì đúng là trồng đầy cây hoa nhưng mặt trước chỉ nhìn một cái là thấy hết không sót chỗ nào, cánh cửa ở mặt trước tòa giả sơn, cho dù cô ta mở cửa ra ngoài thì người giám thị trên đình Khả Nguyệt nhất định sẽ phát hiện được".

Tra Tứ ngắt lời hỏi qua chuyện khác "Đêm qua trong các vị có ai nhìn thấy Tuyết phu nhân ra ngoài không?"

Không ai gật đầu.

Toàn Tổ Vọng nói tiếp "Mà nói lại, dù sao cô ta cũng không đủ sức để mở cánh cửa đá này".

Ánh mắt của mọi người nhất tề rơi lên cánh cửa đá, tất cả cùng gật đầu.

Tra Tứ nói "Chỉ cần cô ta mở khóa thì người ở ngoài không khó khăn gì kéo cửa ra giúp cô ta, cô ta không đủ sức nhưng người ở ngoài chưa chắc đã không đủ sức".

Toàn Tổ Vọng trừng mắt nhìn Tra Tứ, nói "Nói như thế là cô ta bị người ở ngoài cửa đánh lừa phải không?"

"Chẳng lẽ không có khả năng như thế à?"

"Được, cứ cho là có người đánh lừa cô ta mở cửa, bóp cổ cô ta đến chết rồi chém một đao, sau đó đưa lại vào thạch thất, nhưng y không có chìa khóa, sau khi rời đi làm thế nào đóng cửa lại?"

"Người còn bị y lừa ra ngoài, thì lo gì chìa khóa không vào tay y?"

"Chìa khóa có thể ở đây!"

Tra Tứ hỏi lại "Ở đâu?"

Toàn Tổ Vọng ứng tiếng chỉ vào chiếc gối Tương tư vô hoạn.

Dưới gối lộ ra một góc chìa khóa, Toàn Tổ Vọng tiện tay lật chiếc gối Tương tư vô hoạn lên, đột nhiên lập tức biến sắc.

Dưới gối chỉ có hai chiếc chìa khóa, chỉ có một bộ.

"Còn một bộ nữa, hai chiếc chìa khóa nữa ở đâu?", Toàn Tổ Vọng đưa mắt nhìn quanh.

Những người khác bất giác cũng đưa mắt nhìn quanh.

Tra Tứ nhìn ngó rồi chợt khom người xuống, đưa tay nhặt từ mặt thảm dưới đất lên vật gì đó, nói "Có phải hai chiếc này không?"

Đúng là hai chiếc chìa khóa.

Toàn Tổ Vọng đón lấy, nói "Chính là hai chiếc chìa ấy, chắc cô ta nhất thời không cẩn thận nên làm rơi xuống mặt thảm cạnh giường".

"Chìa khóa đều trong thạch thất, cửa thạch thất lại bị khóa, người thì chết trên giường trong thạch thất, vậy...". Chuyện đó cả vị danh bổ Tra Tứ này cũng bó tay không còn cách nào, ngẩn ra tại đương trường.

Toàn Tổ Vọng nhìn nhìn bốn chiếc chìa khóa trong tay, lại nhìn nhìn Tra Tứ, cười gượng nói "Trừ phi người chết có thể khóa cửa lại, nếu không thì trong gian thạch thất này chỉ e có ma".

Mấy nữ nhân lập tức đều xanh mặt.

Nhiệm Thiếu Khanh nhún nhún vai, sắc mặt cũng không thấy có chỗ nào hay, Toàn Nghĩa thì cười gượng.

Thẩm Thăng Y cũng đang cười, hững hờ cười nói "Ta lại không tin có ma, trong chuyện này ắt có sự nhiêu khê khác".

"Thẩm đại hiệp nói không sai". Tra Tứ gật gật đầu, chợt hỏi "Toàn trang chủ, chìa khóa thạch thất đúng là chỉ có hai bộ thôi phải không?"

Toàn Tổ Vọng hơi bực mình, nói "Ý Tra bổ đầu là muốn nói lão phu bịa đặt à?"

Tra Tứ nói "Không dám, Tra mỗ chỉ là muốn có một câu trả lời chắc chắn".

Toàn Tổ Vọng quả quyết nói "Chỉ có hai bộ là chỉ có hai bộ".

Tra Tứ hỏi tiếp "Ngoài cánh cửa này và ống thông gió, gian thạch thất này còn có chỗ nào có thể ra vào được nữa không?"

Toàn Tổ Vọng không cần suy nghĩ, ứng tiếng đáp ngay "Còn có một chỗ".

"Ở đâu?"

"Ở đây".

Toàn Tổ Vọng bước vài bước qua khỏi cái giường, đi tới bức vách đối diện với cánh cửa, soạt một tiếng kéo tấm màn treo ở đó ra.

Phía sau tấm màn chính là vách tường thạch thất, lệch về bên trái có gắn một cái bánh xe sắt lớn.

Toàn Tổ Vọng tay trái khẽ đẩy bánh xe một cái, một mảnh tường rộng ba thước, cao bảy thước, tương đương với cánh cửa trên vách đá lập tức từ từ dời ra.

Một mảng cây hoa đồng thời hiện ra trước mắt.

Toàn Tổ Vọng nói "Đây là chỗ thông ra mặt sau tòa giả sơn, nhưng cánh cửa này chỉ có thể đóng lại từ bên trong, mới rồi ta đi một vòng phía ngoài tòa giả sơn, mục đích là muốn xem cánh cửa này rốt lại có mở ra không, sự thật chứng minh là hoàn toàn không có, hiện tại mới do ta mở ra, đó cũng chính là nói hung thủ hoàn toàn không phải theo chỗ này rời đi, nếu Tra bổ đầu không tin, không ngại gì cứ thử một lần".

"Được".

Tra Tứ nhấc chân bước vài bước tới cạnh Toàn Tổ Vọng, đi ra ngoài cửa, Luyện Chân Chân cũng nhảy ra theo.

Cô gái nhỏ này lại tò mò tới như thế.

Toàn Tổ Vọng lập tức lật tay đẩy cái bánh xe sắt lại, mảnh tường đá cũng từ từ khép lại.

Đúng trong chớp mắt ấy, Toàn Tổ Vọng cao giọng nói "Hai vị hiện tại không ngại gì thử xem có thể từ phía ngoài mở mảnh tường đá này ra không".

Câu nói vừa dứt, Toàn Tổ Vọng đã buông tay, trong chớp mắt ấy mảnh tường đá đã trở về chỗ cũ, đóng chặt lại.

Toàn Tổ Vọng lập tức quay đầu nói "Chúng ta cũng trở lên đình thôi".

Câu ấy vừa buông ra, Toàn Tổ Vọng nhét bốn chiếc chìa khóa trên tay vào bọc, tung người một cái xuyên qua ống thông gió vượt lên.

Tiêu Sầu, Giải Ngữ theo sau, Toàn Nghĩa cũng không chậm, Nhiệm Thiếu Khanh cũng chỉ đành ra theo, người cuối cùng là Thẩm Thăng Y.

Lúc Thẩm Thăng Y lên tới đình, Toàn Tổ Vọng đã gọi Tra Tứ, Luyện Chân Chân vào đình, hỏi "Các ngươi đã thử qua, thấy mảnh tường đá ấy có thể mở từ phía ngoài không?"

Luyện Chân Chân lên tiếng trước "Ta thấy không thể".

Tra Tứ cũng gật đầu nói "Ta cũng có ý ấy".

Toàn Tổ Vọng ánh mắt chuyển qua ống thông gió, nói "Toàn bộ gian thạch thất chính như tình hình hiện tại, cái bàn đá chưa bị đập gãy, chỉ có Tuyết phu nhân có thể ra vào, Tuyết phu nhân thì hoàn toàn không ra vào mà hiện tại lại chết trong thạch thất, vậy hung thủ vào đường nào, hung thủ ra đường nào?"

Toàn Tổ Vọng ngẩng đầu lên trời thở dài, lại lẩm bẩm một mình "Hung thủ vào đường nào, hung thủ ra đường nào?"

Không ai trả lời.

Tra Tứ không kìm được cũng thở dài một tiếng, nói "Bất kể thế nào thì cái chết của Tuyết phu nhân cũng do người gầy ra, chỉ cần có hung thủ thì có thể tìm ra hung thủ, cách thức giết người tuy kỳ lạ nhưng cũng hoàn toàn không phải không có dấu vết có thể tìm kiếm, theo ta thấy có vài điểm nghi vấn, chỉ tiếc hiện tại đầu óc ta giống như một nắm tơ rối, không rút được đầu mối".

Tất cả những ánh mắt ở đó nhất thời đều rơi vào mặt Tra Tứ.

Tra Tứ lại thở dài một tiếng, nói tiếp "Nhận sự gởi gắm mà phụ lòng gởi gắm, chưa thể đề phòng tai nạn lúc chưa xảy ra, để hung thủ giết người thành công, Tra mỗ quả thật vô cùng xấu hổ, nên bất kể thế nào, Tra mỗ ta cũng phải tìm ra được chân tướng sự tình, phải tìm ra bằng được hung thủ".

Toàn Tổ Vọng thở dài nói "Sự tình đã tới bước này, quả thật vô cùng bất ngờ, trách gì được ai, người chết cũng đã chết rồi, hiện tại ta chỉ mong tìm ra hung thủ, băm y thành hàng vạn mảnh".

Nói tới câu cuối cùng, Toàn Tổ Vọng nghiến răng ken két.

Mọi người nghe thấy đều trong lòng lạnh buốt.

Tra Tứ cũng rùng mình một cái, ứng tiếng nói "Cho ta thời gian, để ta cân nhắc kỹ một chút".

"Làm phiền Bổ đầu vất vả".

"Theo lẽ thì phải thế, theo lẽ thì phải thế". Tra Tứ ứng tiếng chắp tay sau lưng bước xuống tòa giả sơn, vòng quanh tòa giả sơn, thong thả bước đi.

Ánh mắt của Toàn Tổ Vọng di động theo Tra Tứ, Tra Tứ nheo mắt, y cũng nheo mắt, Tra Tứ cau mày, y cũng cau mày, toàn bộ tâm thần tựa hồ đã bị Tra Tứ đoạt hết.

Ánh mắt của những người khác cũng đều tập trung vào Tra Tứ.

Không ai tiến được vào mật thất, vậy việc giết người trong mật thất thì hung thủ vào đường nào, hung thủ ra đường nào? Cả Thẩm Thăng Y cũng không biết bắt đầu từ đâu, cả Thẩm Thăng Y cũng cảm thấy vô cùng hứng thú.

*****

Mù sớm đã tan hết.

Đêm qua tuy mưa rơi không ngớt, nhưng hôm nay sắc trời lại trong xanh, phía núi non xa xa nắng trải như gấm, hôm nay chắc đẹp trời.

Đi quanh tòa giả sơn vài vòng, Tra Tứ lại dừng bước.

Toàn Tổ Vọng hai hàng chân mày lại giãn ra, đang định lên tiếng hỏi, trên đường hoa kính bên kia đột nhiên có một gia nhân chạy tới.

Người chưa tới, tiếng đã tới.

"Trang chủ!"

Tiếng gọi ấy vừa khéo cắt đứt câu nói của Toàn Tổ Vọng.

Toàn Tổ Vọng lập tức hừ lạnh một tiếng, quát "Chuyện gì mà ầm lên thế?"

"Ngoài cửa có ba người tới, nói muốn gặp Trang chủ".

"Hôm nay ta không tiếp khách", Toàn Tổ Vọng xua tay một cái "Bảo họ đi đi!"

"Họ nhất định đòi vào".

"Thì cứ loạn côn đập cho họ một trận", tâm tình của Toàn Tổ Vọng tựa hồ vô cùng khó chịu, giọng nói cũng rất hung dữ.

"Bọn tiểu nhân cũng có ý ấy, nhưng vừa vung tay lên thì bao nhiêu côn bổng đều đã bị họ chụp cứng, bẻ làm hai đoạn".

"Quân vô dụng!", Toàn Tổ Vọng quát "Họ đang ở đâu?"

"Ở đây!"

Ba người ứng tiếng từ cánh cửa vòm bên kia chớp lên bước ra.

Người bên trái mặc áo hoa, người bên phải mặc áo tía, người ở giữa mặc áo màu phấn bạch, ba người trang phục khác nhau, tướng mạo khác nhau, gầy béo khác nhau, binh khí sử dụng cũng đều khác nhau.

Vừa nhìn thấy ba người ấy xuất hiện, Trương Mãnh, Nhiệm Thiếu Khanh cùng biến sắc.

"Kẻ hôm qua giết tám anh em bọn ta ngoài phố chính là bọn họ!", Trương Mãnh càng cao giọng.

"Chỉ có ta thôi", Tử Cáp vội đính chính lời Trương Mãnh.

Trương Mãnh ứng tiếng đưa tay chỉ vào Tử Cáp, kêu lớn "Y chính là Thiên Đao đấy!"

Không chờ y lên tiếng lần nữa, hai mươi bảy cung tiễn thủ bên này đã giương cung lắp tên, dồn thế chờ phát.

Trương Mãnh hoàn toàn không có phần tiến vào thạch thất, chẳng trách gì hoàn toàn không biết Luyện Chân Chân đã nói rõ thân phận, nói rõ nàng mới là Thiên Đao.

Nhiệm Thiếu Khanh thì biết, chỉ tiếc tuy y muốn kêu lên cản trở thì Trương Mãnh đã nói ra câu ấy.

Toàn Tổ Vọng nghe thấy, hai hàng chân mày nhướng lên, lớn tiếng quát "Câm miệng!"

Trương Mãnh ngẩn ra tại chỗ.

Toàn Tổ Vọng kế đó lại quát một tiếng "Lùi xuống!"

Trương Mãnh lúc ấy mới thực sự ngẩn ra.

Nghĩ Trương Mãnh y đường đường là lão đại trong Sở Tây tam thập lục hữu, đã bao giờ bị người ta gọi tới đuổi đi như thế, lửa giận bất giác bùng lên trong lòng, nhưng rất mau lẹ dằn xuống.

Y rốt lại cũng là một bậc tuấn kiệt biết thời vụ, cố nén lửa giận trong lòng, im lặng lùi lại.

Ánh mắt của Toàn Tổ Vọng đã sớm chuyển qua phía bọn Tử Cáp, cao giọng quát hỏi "Các ngươi rốt lại là ai?"

Tử Cáp hoàn toàn không nổi giận, ôn tồn nói "Người của Thập nhị liên hoàn ổ".

"Thập nhị liên hoàn ổ à?"

Thẩm Thăng Y ánh mắt chợt lạnh băng, sắc mặt chợt lạnh băng.

Bọn Tử Cáp kế đó từng người tự giới thiệu.

"Ta là Lăng Vũ ổ Tử Cáp".

"Ta là Diêu Thao ổ Phấn Báo".

"Ta là Hướng Nhất Đề ổ Hoa Kê".

Toàn Tổ Vọng hoàn toàn không thay đổi sắc mặt, hỏi tiếp "Các ngươi tới đây làm gì?"

Tử Cáp hỏi lại "Các hạ có phải là Toàn trang chủ không?"

"Chính là Toàn mỗ, trả lời ta đi!"

Tử Cáp cười nói "Hôm trước ta được tin, biết Thiên Đao tới Toàn gia trang báo thù, nên hội họp với một gà một báo, vội vàng tới đây".

Toàn Tổ Vọng cười nhạt một tiếng "Chuyện đó có quan hệ gì tới các ngươi?"

"Quan hệ lớn lắm chứ".

Toàn Tổ Vọng lại cười nhạt mấy tiếng "Người mà Thiên Đao tìm là Toàn Tổ Vọng ta, không phải bọn gà báo bồ câu các ngươi, ta cũng không quen biết gì bọn gà báo bồ câu các ngươi, có quan hệ gì mà nói".

Tử Cáp không hề để ý, cười nói "Ổ chủ ổ Bạch Hổ Bốc Khiếu Hổ trong Thập nhị liên hoàn ổ bọn ta chết dưới tay Thiên Đao, vì chuyện ấy mà bằng hữu giang hồ có không ít người có lời đàm tiếu, nỗi hận này bất kể thế nào bọn ta cũng nuốt không trôi, tức là mối thù này bọn ta không báo không được, vậy theo ngươi thì nơi hạ lạc của Thiên Đao có quan hệ gì với bọn ta không? Mà Thiên Đao hiện lại tìm ngươi kiếm chuyện, chính là cái gọi là Đồng cừu địch khái, vậy theo ngươi thì ngươi có quan hệ gì với bọn ta không?"

Toàn Tổ Vọng ngạc nhiên nói "Ai nói ta có thù với Thiên Đao?"

Tử Cáp kinh ngạc.

Toàn Tổ Vọng nói tiếp "Nếu Thiên Đao có thù với ta, tại sao ta lại để y đứng bên cạnh mình?"

Ánh mắt của ba người Tử Cáp, Hoa Kê, Phấn Báo lập tức bắn vào mặt tất cả những người đứng hai bên Toàn Tổ Vọng.

Toàn Tổ Vọng nhìn thấy rất rõ, chợt hỏi "Chắc các ngươi hoàn toàn không biết Thiên Đao chứ gì?"

Tử Cáp nghệch mặt ra.

Toàn Tổ Vọng bất giác cười lớn.

Phấn Báo trừng mắt một cái, tức tối hừ một tiếng, nói "Như thế có gì đáng cười?"

Toàn Tổ Vọng cười lớn nói "Trả thù thì tìm tới chỗ ta, mà cả mặt kẻ thù cũng không biết, trong thiên hạ có chuyện nào đáng cười hơn không?"

Phấn Báo cặp Tỏa Tâm hoàn lập tức lật một cái đập vào nhau, loảng soảng cắt đứt tiếng cười của Toàn Tổ Vọng, cao giọng nói "Ai là Thiên Đao?"

Luyện Chân Chân phì cười một tiếng, nói "Con báo nhà ngươi gầm thét gì thế?"

Phấn Báo trợn mắt "Con nhãi cút ngay, đây không phải là chỗ ngươi nói chuyện đâu".

"Cái gì? Không phải các ngươi muốn tìm ta à?", Luyện Chân Chân cơ hồ cười gập cả bụng lại.

Lần này tới lượt Phấn Báo nghệch mặt ra.

Hoa Kê nhìn thấy hai người huynh đệ đều thành làm trò cười, quả thật cũng hơi tức giận, sấn lên một bước, nhìn chằm chằm vào Luyện Chân Chân, tức giận nói "Cô chính là Thiên Đao à?"

Luyện Chân Chân hỏi lại "Chẳng lẽ ta lại không phải?"

Hoa Kê cao giọng quát hỏi "Người giết Bốc Khiếu Hổ cũng là cô à?"

"Không phải ta thì là ai?"

Hoa Kê cái cổ phình ra, cao giọng nói "Xuống đây, lần này không cho cô biết sự lợi hại của Thập nhị liên hoàn ổ bọn ta không xong".

Luyện Chân Chân đang định xuống, Thẩm Thăng Y bên cạnh đã đưa tay ra cản lại, nói "Cô khoan xuống đã, họ định ba người đồng thời xuất thủ đấy".

Luyện Chân Chân nhìn qua bên kia, quả nhiên thấy Hướng Nhất Đề ổ Hoa Kê tuy chưa động đậy, nhưng Lăng Vũ ổ Tử Cáp, Diêu Thao ổ Phấn Báo đều đã từ hai bên di động tiến lên, ba người thấp thoáng đã đứng thành một hình chữ phẩm.

Hoa Kê cũng đồng thời nghe thấy Thẩm Thăng Y ngăn cản Luyện Chân Chân, cái cổ lập tức phình ra, the thé gào lên "Tiểu tử ngươi là cái gì?"

Thẩm Thăng Y không đếm xỉa gì tới, nói tiếp "Người của Thập nhị liên hoàn ổ không biết đạo nghĩa giang hồ, phải đề phòng họ đột nhiên ra tay ám toán đấy".

"Lúc giao thủ với Bốc Khiếu Hổ ta đã có kinh nghiệm về chuyện đó rồi", Luyện Chân Chân gật đầu cười nụ "Thẩm đại ca, ta biết cẩn thận mà".

Thẩm Thăng Y đang định nói gì đó, Hoa Kê bên kia đã rít lên the thé "Tiểu tử ngươi líu lo gì đấy, nếu muốn cùng xông vào, bọn ta cũng mời ngươi".

Thẩm Thăng Y lại cười "Ta đang có ý ấy, hai người đánh ba người tuy vẫn thiệt thòi...".

Câu nói vừa được một nửa, Toàn Tổ Vọng bên cạnh đã ngắt lời "Ba người đánh ba người thì không thiệt thòi".

Câu nói vừa buông ra, Toàn Tổ Vọng đã thẳng lưng lên.

Hoa Kê bên kia thoáng thấy, kêu lên "Họ Toàn kia, ngươi đừng có không biết hay dở chứ!"

Toàn Tổ Vọng cười nói "Họ trú ở chỗ ta, hay dở gì cũng là khách của ta, ta làm chủ nhân dù sao cũng không thể để khách chịu thiệt, chỉ đành dự một phần thôi".

Hoa Kê chưa tìm được câu trả lời, Toàn Tổ Vọng đã quay lại nói "Tiện nghi không ngại cứ chiếm nhiều, thiệt thòi tốt nhất nên chịu ít, những người trẻ tuổi các ngươi vẫn chưa hiểu đạo lý ấy".

Thẩm Thăng Y, Luyện Chân Chân hững hờ cười không đáp, Tử Cáp bên kia lại lập tức cười nhạt nói "Lão già nhà ngươi cũng không biết có biết không, chuyện này hoàn toàn không quan hệ gì với ngươi, cần gì ngươi phải ra sức chứ".

Toàn Tổ Vọng cười lớn, nói "Không phải ta không biết chỉ có điều hiện tại ta rất bực tức, đang muốn có cơ hội phát tiết, các ngươi tới là đúng lúc lắm đấy".

"Vậy thì thanh đao này của ta sẽ thành toàn cho ngươi", Tử Cáp cười lớn tuốt đao.

Luyện Chân Chân thanh đao cũng đồng thời tuốt ra khỏi vỏ, nói "Ngươi dùng đao, để ta bồi tiếp ngươi".

Toàn Tổ Vọng vuốt râu cười nói "Được, người dùng đao thì giao cho cô, con báo kia tuổi tác hơi lớn hơn, để ta luyện con báo, cho con gà kia khỏi nói ta lấy già hiếp trẻ, cậy lớn khinh nhỏ".

Con gà kia lập tức nhìn qua Thẩm Thăng Y, kêu lên "Để ta giáo huấn tiểu tử ngươi thì không gì tốt bằng".

Thẩm Thăng Y cười nhạt.

Hoa Kê hai tay lật một cái, cặp kim trảo sau lưng đã nằm trong hai tay.

Cặp kim trảo này ánh vàng chớp chớp, giữa khe trảo thấp thoáng ánh đỏ, cũng không biết đã nhuộm bao nhiêu máu tươi rồi.

Rìa sắc trên cặp Tỏa Tâm hoàn của Phấn Báo cũng thấp thoáng ánh đỏ, thanh đao của Tử Cáp thì vết máu còn chưa mất.

Thẩm Thăng Y ánh mắt lóe lên, nói "Ba người các ngươi cũng đã giết người không ít".

"Cũng không nhiều", Tử Cáp rung đao một cái "Hôm qua ta mới giết tám người".

Phấn Báo liếc Tử Cáp một cái, thở dài một tiếng "Tử Cáp giết người rất phí phạm, ta thì ít nhất cũng để lại một quả tim nhắm rượu".

Hoa Kê song trảo trong tay lật lại, cũng thở dài một tiếng "Chỉ đáng tiếc mắt người thì đặc biệt mềm, tuy ta dốc lòng giữ lại để hưởng thụ, nhưng cặp trảo này đánh xuống, mười nhát thì có tám chín nhát là thành nát bét, khó mà được một bữa ăn ngon".

Một gà một báo trò chuyện như vô sự, ở đương trường ngoài Tử Cáp ra, người khác nghe thấy đều bất giác rùng mình một cái.

Trương Mãnh lập tức thở dài một tiếng, trước nay y khoe khoang là lòng dữ tay độc, nhưng so với một gà một báo một bồ câu trước mắt, y chợt cảm thấy mình quả thật giống như một hòa thượng già ăn chay trường.

Thẩm Thăng Y cũng đang thở dài, nói "Ta tự thấy đã gặp không ít kẻ lòng dữ tay độc, nhưng đây là lần đầu tiên gặp loại người tay độc lòng dữ như các ngươi, cũng sợ cho các ngươi vẫn hí hửng vui vẻ".

Hoa Kê cười ngất nói "Đó vốn là một việc rất khoan khoái mà".

"Ủa", Thẩm Thăng Y sắc mặt chợt lạnh băng, chợt hỏi "Ngươi định làm gì ta?"

Hoa Kê cười lớn nói "Nếu bây giờ ngươi quỳ xuống đất xin tha, hoặc giả ta có thể nghĩ lại mà tha cái mạng chó của ngươi, có điều cặp mắt của ngươi thì bất kể thế nào ta cũng nhất định phải lấy".

Thẩm Thăng Y sắc mặt càng lạnh băng, còn chưa trả lời, Luyện Chân Chân bên cạnh đã nói "Thẩm đại ca, cần gì nói nhiều với loại người này, y đã quyết ý như thế, ngươi cũng không cần thủ hạ lưu tình với y".

"Ờ", Thẩm Thăng Y hững hờ cười một tiếng "Ta hoàn toàn không phải là loại nam nhân bà bà má má đâu".

Luyện Chân Chân phì cười nói "Lòng dạ Bồ Tát, thủ đoạn sấm sét, người trong giang hồ đều nói ngươi như thế, ta nghĩ chắc không sai".

Thẩm Thăng Y cười một tiếng tuốt kiếm.

Y tuốt kiếm bằng tay trái, cầm kiếm trong tay trái.

Kiếm vừa trong tay, mắt y đã ngưng kết như băng giá.

Ánh mắt như băng rơi vào mặt Hoa Kê.

Vẻ cười cợt trên mặt Hoa Kê lập tức cứng đờ, y sửng sốt nhìn chằm chằm vào tay trái cầm kiếm của Thẩm Thăng Y, chợt hỏi "Ngươi dùng kiếm tay trái à?"

Thẩm Thăng Y tay trái để trước môi, kiếm đè lên Mi tâm, nói "Trái phải đều không hề gì, chẳng qua tay trái nhanh hơn tay phải, mà trước nay ta cũng thích đánh mau thắng mau".

"Ngươi họ Thẩm à?"

"Thẩm Thăng Y".

Hoa Kê hỏi ngay "Thẩm Thăng Y là ngươi à?"

"Chính là ta".

Hoa Kê đã đoán được vài phần, nhưng bất giác vẫn biến sắc.

Toàn Tổ Vọng bên cạnh lập tức cười lớn nói "Cũng không nghe ngóng một phen rồi hãy đánh, chẳng lẽ đó cũng là tác phong hành sự của Thập nhị liên hí ổ các ngươi à?"

Hoa Kê cười nhạt một tiếng, nói "Bọn ta đã sớm biết Thẩm Thăng Y ở đây rồi".

"Ủa?", Toàn Tổ Vọng sửng sốt.

Hoa Kê cười nhạt nói tiếp "Thẩm Thăng Y ở đây thì đã làm sao?"

"Thì đã làm sao?", Toàn Tổ Vọng lại cười lớn "Hỏi rất hay, chẳng trách bằng hữu giang hồ đều nói Thập nhị liên hoàn ổ ngạo nghễ nhìn thiên hạ, trong mắt không người".

Hoa Kê cũng không đếm xỉa gì tới Toàn Tổ Vọng, quay qua hỏi Thẩm Thăng Y "Trước đây đi ngang Tương Dương, ngươi đã giết mấy người huynh đệ trong ổ Hắc Sa bọn ta phải không?"

"Ngươi là nói bọn Tiền Khởi, Thôi Hạo, Quy Thập Bát chứ gì?"

"Đúng là nói về họ đây".

"Họ giết một người bạn của ta", Thẩm Thăng Y ánh mắt lạnh băng trong chớp mắt ấy mường tượng như có ngọn lửa bốc lên.

"Bạn của ngươi đụng chạm tới họ, chết cũng đáng kiếp".

"Vậy thì đụng chạm tới ta cũng là họ tự tìm đường chết".

Hoa Kê luông miệng cười nhạt nói "Hiện tại bọn ta cũng là tự tìm đường chết à?"

Thẩm Thăng Y giọng nói chợt trầm xuống "Ta hoàn toàn không thích giết người, nhưng đối với loại người như các ngươi thì ngược lại, tuyệt nhiên không dễ dàng bỏ qua đâu".

Hoa Kê cười nhạt để trả lời, liếc Phấn Báo và Tử Cáp một cái, dùng công phu Truyền âm nhập mật nói "Đinh cứng, các ngươi thấy thế nào?"

Tử Cáp cũng dùng công phu Truyền âm nhập mật nói "Lời đồn trên giang hồ không nên coi là đúng, bằng vào thân phận ba người chúng ta cũng không thể tới đây mà bỏ đi, lại thành trò cười cho giang hồ, cứ thử với họ vài chiêu, nếu quả thật khó đối phó sẽ tính sau".

Hoa Kê khẽ gật đầu, nói "Đó cũng là cách, bằng vào thân thủ của chúng ta cho dù đánh không lại họ, thì muốn thoát thân chắc cũng không phải là chuyện khó".

"Chuyện đó chưa chắc". Phấn Báo lập tức chen vào "Ta nhất định sẽ nuốt Hoa Hoa Thái Tuế, vừa xông vào sẽ lập tức ra tay tàn độc, cố giải quyết y trong vài chiêu, sau đó chuyển qua liên thủ với Tử Cáp, hợp sức hai người kết liễu con nhãi kia thì rất dễ dàng, còn lại Thẩm Thăng Y thì bằng vào ba người chúng ta, thế ắt dễ như chẻ tre".

Hoa Kê liếc Hoa Hoa Thái Tuế bên cạnh một cái, nói "Lão già này danh vọng trên giang hồ không phải nhỏ, trong tay chỉ e cũng có vài chiêu đấy".

Phấn Báo cũng liếc qua một cái, nói "Ta cũng biết y thân trải trăm trận, nhưng đã là cái gì?"

Câu ấy buông ra, ba người nhìn nhau mội cái, nhất tề buông tiếng cười rộ.

Toàn Tổ Vọng bên kia nhìn mặt xét sắc, cũng đoán được một gà một bồ câu một báo đang nói về mình, cười nhạt nói "Ngươi thấy họ tính toán thế nào?"

"Theo ta thấy họ có ý tính ngươi đấy", Thẩm Thăng Y ứng tiếng quay lại "Vừa động thủ, chúng ta nên cố chia họ ra, chỉ cần không cho họ có cơ hội tụ họp lại một chỗ thì đại khái không thành vấn đề".

Trong lúc họ trò chuyện, Tử Cáp bên kia đã lấy lại vẻ nghiêm trang, nói "Có điều theo chỗ ta biết, công phu quyền cước của gã Hoa Hoa Thái Tuế này quả thật không kém đâu".

Phấn Báo cặp Tỏa Tâm hoàn trong hai tay lật lại một cái "Ta không bồi tiếp y về quyền cước để phân cao thấp, nhưng với ta mà y không dùng binh khí thì trong vòng ba chiêu chắc chắn sẽ phải phơi thây dưới đất".

Tử Cáp khẽ gật đầu, quay qua hỏi Hoa Kê "Ngươi tự thấy có thể chi trì được bao lâu?"

Hoa Kê không cần suy nghĩ trẵ lời ngay "Họ Thẩm tuy danh chấn giang hồ nhưng chưa chắc đã lợi hại như lời đồn, trong thời gian tàn một hai nén hương chắc y cũng chưa làm gì được ta đâu".

"Thời gian tàn một hai nén hương thì quá đủ, Phấn Báo sẽ giúp ta giải quyết Thiên Đao trước rồi sẽ cùng đối phó với Thẩm Thăng Y".

Phấn Báo ứng tiếng chành miệng ra cười "Con bồ câu ngươi học thói khiêm tốn lúc nào thế, biết đâu ta còn chưa đắc thủ, ngươi đã chém chết con nhãi kia dưới đao thì sao?"

Tử Cáp lại cau mày "Võ công của Bốc Khiếu Hổ thì ngươi và ta đều biết, Huyết Thủ Diêm Khôn, lại thêm Tiêu Sư Lượng, đều không phải là bọn vô danh, mà con nhãi này lại giết được họ, thì thanh Thiên đao kia chỉ e không phải dễ đối phó đâu".

Hoa Kê nói "Vậy rốt lại ngươi tính sao?"

"Lời Phấn Báo nói cũng không phải không có đạo lý, lần này bọn ta cứ theo lời y, liều mạng thôi".

Tử Cáp tay trái vuốt lên sống đao, tay phải vung đao một cái.

Thẩm Thăng Y bên kia nhìn thấy rất rõ, nói "Họ chuẩn bị động thủ rồi".

Câu nói vừa dứt, Hoa Kê bên kia đã the thé gọi lớn "Họ Thẩm kia, ngươi còn chờ gì nữa, xuống đây!"

Tiếng "đây" còn đang ngân trong không trung, Thẩm Thăng Y thân hình đã trên không, lăng không như một cái bánh xe gió cuốn tròn tới, đầu dưới chân trên, cả người lẫn kiếm như mũi tên bắn xuống Hoa Kê.

Sự mau lẹ ấy, thanh thế ấy, quả thật giống như chớp nhoáng sét nổ.

Kiếm chưa tới, kiếm khí lạnh buốt đã quét vào chân mày người ta.

Hoa Kê toàn thân cơ hồ đều nổi da gà, the thé rít lên một tiếng, thân hình co lại một cái lùi ra hơn một trượng.

Thẩm Thăng Y một kiếm ấy tuy lợi hại nhưng vẫn thu phát tùy ý, Hoa Kê vừa lùi lại vừa băng ra, thế kiếm cũng thu lại, người cũng đồng thời hạ xuống đất.

Hoa Kê cũng đồng thời nhảy xổ vào, song trảo cùng đánh ra, trảo bên trái móc vào mắt Thẩm Thăng Y, trảo bên phải đánh vào thanh trường kiếm.

Thẩm Thăng Y không lùi không tránh, thanh kiếm một khều một rạch, hất tung thế công của song trảo ra, há miệng gầm lớn một tiếng.

Tiếng gầm như sét, ánh kiếm trong tiếng sét chớp mau, một kiếm hóa thành ngàn thanh, như mưa rào đổ xuống Hoa Kê.

Hoa Kê vội vàng đón đỡ, cặp kim trảo múa lên mưa gió không lọt.

Chỉ đáng tiếc cái y gặp lần này là mưa kiếm.

Mưa kiếm đổ xuống rào rào, cặp kim trảo của Hoa Kê tuy phòng thủ nghiêm mật, nhưng trong chớp mắt đã bị mưa kiếm đánh tan.

Hoa Kê lập tức biến thành con gà mắc mưa.

May mà mưa kiếm đánh tan được kim trảo thì lực đạo còn lại cũng chỉ có hạn, hai tay áo của Hoa Kê tuy có thêm mấy cái lỗ thủng, nhưng hai cánh tay tính ra vẫn bình an vô sự.

Mưa kiêm vẫn chưa ngớt, giống như ngày hè đột nhiên đổ mưa rào, hết trận này tới trận khác.

Hoa Kê vội vàng lùi mau, lùi một cái ít nhất cũng băng ra ba trượng.

Con gà này tuy không có lông nhưng lùi lại cũng hoàn toàn không chậm.

Thẩm Thăng Y cũng không chậm, như bóng theo hình.

Phấn Báo, Tử Cáp bên cạnh nhìn thấy bất giác trong lòng sợ hãi, Tử Cáp vừa xoay chuyển ý nghĩ, đang định xông vào sau lưng Thẩm Thăng Y chợt thoáng thấy bóng người chớp lên, một làn ánh đao lăng không bay tới.

Một đao này mau lẹ hoàn toàn không kém gì một kiếm của Thẩm Thăng Y.

Tử Cáp rốt lại cũng là hành gia dùng đao, vừa thấy ánh đao đã biết là lợi hại, nghiêng người một cái, thanh đao trong tay ra chiêu Cử Hỏa Liêu Thiên đón đỡ.

Thanh đao này vừa nhấc lên, thanh đao kia đã chém xuống.

Soảng một tiếng lớn, hai thanh đao hợp lại rồi phân ra, tia lửa bắn tung tóe.

Luyện Chân Chân cả người lẫn đao mượn lực dùng lực, lập tức lại bay tung lên không, tấm lưng ong uốn một cái, cả người lẫn đao lại lăng không sa xuống.

Tử Cáp còn chưa kịp thở ra đã thấy ánh đao chiếu tới đỉnh đầu, lại vội vàng vung đao đón đỡ.

Lại một tiếng soảng vang lên.

Luyện Chân Chân lại lăng không lần nữa, uốn lưng một cái, cả người lẫn đao lại sa xuống chém vào giữa đầu Tử Cáp.

Thân hình của nàng nhẹ nhàng hơn tơ bông, linh hoạt hơn chim én, nhưng thế đao thì lợi hại không gì sánh bằng.

Nhất thời tiếng đao chạm nhau loảng soảng vang lên không ngớt, Tử Cáp liên tiếp đón đỡ mười tám đao, Luyện Chân Chân liên tiếp lăng không chém xuống mười tám đao, Tử Cáp thanh đao càng dùng sức thì Luyện Chân Chân càng ghê gớm.

Đỡ xong mười tám đao, Tử Cáp cổ tuy chưa mỏi, nhưng mắt đã bắt đầu hoa lên.

Luyện Chân Chân như một con bướm lớn, lúc lên lúc xuống trên không, cả người lẫn đao nhào lộn bay múa nhìn hoa cả mắt, Tử Cáp phải ngẩng đầu đối phó, quả thật phải dùng sức rất nhiều.

Sau khi mười tám đao bị hất ra, Luyện Chân Chân lại lăng không lật người chém xuống.

Người lật lại, đao cuốn tròn, cả người lẫn đao lại lăng không đánh xuống.

Thiên Đao giỏi thật, thanh Thiên đao lợi hại thật.

Không chỉ Tử Cáp mà Phấn Báo bên cạnh nhìn thấy cũng bắt đầu hơi hoa mắt.

May mà y chỉ là hơi hoa mắt, nên lúc Toàn Tổ Vọng tới trước mặt y, tính ra y vẫn có thể kịp thời phát giác.

Toàn Tổ Vọng không lăng không bay đi bay lại như Thẩm Thăng Y và Luyện Chân Chân, y chỉ thong thả từ tòa giả sơn bước xuống, thong thả đi tới trước mặt Phấn Báo.

Đó không phải vì khinh công của y không cao minh, mà chẳng qua vì y cầm một ngọn thiết chùy lớn nặng cả trăm cân.

Nếu y cũng phi thân lăng không một cái, chỉ e bay chưa được nửa đường đã cả người lẫn chùy rơi thẳng xuống đất.

Tới trước mặt Phấn Báo y mới dừng bước, mặt vẫn tươi cười, hỏi "Không phải ngươi nhìn thấy cũng ngứa tay sao?"

"Ờ", Phấn Báo đáp hờ một tiếng, cặp Tỏa Tâm hoàn đã dồn thế chờ phát.

"Ta cũng thấy ngứa tay", Toàn Tổ Vọng nụ cười càng rạng rỡ.

"Ủa?", Phấn Báo chỉ đáp hờ, trên mặt không hề có nét cười.

Toàn Tổ Vọng không hề để ý, lại nói tiếp "Xem dáng vẻ ngươi và ta, ta lại chợt nhớ tới hai câu".

"Hai câu gì?"

"Nếu ra bờ vực khen cá, chẳng bằng về nhà uốn câu".

Trong bụng Phấn Báo rõ ràng cũng có vài giọt mực, cũng hiểu hàm ý trong lời Toàn Tổ Vọng, cười nhạt nói "Ngươi và ta cũng nên động thủ thôi".

"Ta bước qua đây chính là có ý ấy", tay trái Toàn Tổ Vọng lập tức nắm vào ngọn chùy.

Ánh mắt Phấn Báo bất giác rơi lên ngọn thiết chùy, lập tức sửng sốt, buột miệng hỏi "Ngươi không dùng quyền cước à?"

"Hôm nay mà dùng quyền cước thì làm sao phát tiết nỗi bực bội trong lòng ta".

Phấn Báo chế nhạo "Ngươi dùng được ngọn thiết chùy này à?"

"Được hay không thì ta có nói ngươi cũng không tin tốt nhất cứ bước lên đích thân thử xem".

"Ta không thử có được không?"

"Không được đâu, nào, nếm trước một chùy của ta đã".

Toàn Tổ Vọng lập tức quát lớn một tiếng, một chùy quét qua ngang hông Phấn Báo.

Chùy động gió nổi, chùy chưa tới gió đã thổi vạt áo khăn đầu của Phấn Báo phần phật bay tung.

Ngọn chùy ra chiêu Ngọc Đới Vi Yêu, chiêu thức Toàn Tổ Vọng dùng trên ngọn chùy lại là chiêu thức kiếm pháp.

Cho dù là người võ công kém cỏi hiện cũng có thể nhận ra Toàn Tổ Vọng không những sử dụng nổi ngọn thiết chùy, mà còn có thể sử dụng tùy ý.

Phấn Báo vô cùng hoảng sợ, vội vàng lùi lại.

Toàn Tổ Vọng cười rộ sấn lên, chùy thứ nhất thế đi chưa hết, hai tay đã lật lại, ngọn thiết chùy hất lên đập xuống, chùy thứ hai đã đánh ra.

Lập Phách Hoa Sơn!

Chùy thứ hai lại là chiêu thức đao pháp.

Chùy này thanh thế càng ghê gớm, càng khó đón đỡ, Phấn Báo chỉ đành lùi tiếp.

Y rốt lại vẫn không quên cặp Tỏa Tâm hoàn trong tay hoàn toàn không phải là binh khí nặng, nếu thẳng thắn đón đỡ, khó mà tránh được bị đập vỡ nát.

Toàn Tổ Vọng đắc thế không nhường người, từng bước từng bước đuổi sát, chùy thứ ba, chùy thứ tư, trái một chùy, phải một chùy, Cuồng Phong Tảo Lạc Diệp, Loạn Vũ Đả Ba Tiêu liên hoàn mười sáu chùy, đập túi bụi tới Phấn Báo.

Cứ mỗi chùy lại kèm thêm một tiếng gầm, thanh thế ghê người.

Toàn Tổ Vọng dường như định trút tất cả nỗi bực bội đầy bụng lên đầu Phấn Báo.

Phấn Báo đã lùi lại lùi, lúc không biết không hay đã lùi tới đường hoa kính, trước một tòa giả sơn nhỏ.

Phấn Báo vẫn hoàn toàn chưa phát giác ra, tuy tiếng gầm thét của Toàn Tổ Vọng chưa làm y điếc đặc, nhưng kình phong của ngọn thiết chùy cơ hồ đã làm y nghẹt thở, nhãn thần tuy chưa hoa lên, nhưng tâm thần đã bị đoạt hết.

Toàn bộ tâm thần của y đã dồn vào ngọn thiết chùy của Toàn Tổ Vọng đang bay múa để tìm chỗ sơ hở, chỉ cần ngọn thiết chùy của Toàn Tổ Vọng lộ ra chỗ sơ hở, cặp Tỏa Tâm hoàn sẽ cướp đường đánh vào.

Một khi vào gần thì thiết chùy lớn sẽ không có đất dụng võ, lúc ấy sẽ tới lượt cặp Tỏa Tâm hoàn của y đại hiển oai phong.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-4)


<