Vay nóng Tima

Truyện:Thần điêu đại hiệp - Hồi 041



Thần điêu đại hiệp
Trọn bộ 104 hồi
Hồi 041: Lại gặp nhau
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-104)

Siêu sale Lazada

Câu nói của Dương Qua làm cho 2 nàng thấy rõ ràng trước mặt một đường đối phó rất kiến hiệu. Cả 2 bằng lòng ở lại đối phó chứ ko đi đâu hết.

Trình Anh nói:

- Trận loạn thạch mà Quách phu nhân đã bày ra giúp cho tôi dựa theo mà bổ cứu nhưng chỗ cần thiết. Chứ nếu một mình tôi mà đem ra bày thì ko làm nổi. Tuy nhiên chúng ta cũng cứ làm thử xem sao? ơn trời phù hộ tới đâu hay tới đó. Bây giờ chị giúp em một tay nhé.

Thế rồi cả 2 nàng đi tìm cuốc xẻng chạy ra khỏi căn nhà, cùng đào đá súc đất làm theo sơ đồ của Trình Anh phát hoạ. Hì hục không bao lâu, tiếng gà đã bắt đầu gáy sáng. Hai người mồ hôi nhễ nhãi, quần áo lấm lem, nhưng thế trận cũng đã bày xong rồi. Trong qua đã thấy huyền diệu lạ thường không khác gì trận loạn thạch của Hoàng Dung hôm nọ.

Xem qua ngắm lại một chặp, Trình Anh nghĩ bụng:

- Tài hiểu biết của Hoàng Dung hơn mình gấp bội, nhưng nếu có bà ở đây, xem trận này, chắc cũng phục ta ít nhiều chứ chẳng không đâu.

Bụng nghĩ thế, nhưng bên ngoài vẫn điềm nhiêm ko dám thố lộ cho Dương Qua và Lục vô Song biết vì ngại 2 người chê cười mình là ng tự cao tự đại.

Dưới ánh trăng sáng rõ, Lục vô Song nhìn thấy vẻ mặt của Trình Anh có vẻ tự mãn và vui vẻ thì cũng mừng thầm, tuy nhiên nàng cảm thấy e ngại cho mình, nên vội bước vào nhà lục bọc lấy ra một cuốn sách, cầm giao cho Dương Qua và nói:

- Cậu Ngốc, hãy xem, đây là cuốn Ngũ độc kỳ thư của sư phụ tôi đấy. Dương Qua thấy cuốn sách ấy bao bằng một cái bìa đỏ như màu huyết. Chàng đang ngẫm nghĩ chưa nói gì thì Lục vô Song nói tiếp:

- Tôi nói dối cùng sư phụ là bọn Cái Bang đã cướp mất cuốn sách này mất rồi. Nay muốn khỏi trở về tay bà ấy, thì anh nên đọc xong rồi đem đốt đi cho xong chuyện...

Dương Qua thấy nàng buồn, cũng ko nói gì hơn, chỉ gật đầu rồi đưa tay nhận cuốn sách. Lục vô Song lại lấy trong bọc ra một vuông lụa rồi dặn nhỏ Dương Qua: Nếu chẳng may bị sa vào tay Lý mạc Thu, thì khi nào hắn định giết anh, hãy trao tấm lụa này cho hắn may ra khỏi chết." Dương Qua cầm tấm lụa xem kỹ, thấy một mặt tơ sù lông chứ ko được láng như lụa dệt trong nước. Có lẽ đay là một thứ lụa của nước ngoài. Trên mặt lụa có thêu một đoá bông hồng rất đẹp, nhưng bông hồng bị cắt làm đôi, chỉ còn vỏn vẹn có một nữa mà thôi.

Dương Qua ko chịu nhận, vì chẳng hiểu đây là vật gì. Chàng trả lại cho Vô Song và nói: -Vật chi đây, tôi ko hiểu gì hết.

Lục vô song đáp: Nhờ anh trao vật này cho Lý mạc Thu, được ko?

Dương Qua gật đàu, đưa tay tiếp nhận rồi để bên gối cạnh đầu giường.

Lục vô Sông ko chịu. Nàng lấy miếng lụa rồi vạch áo Dương Qua nhét vào bụng. Khi tay nàng chạm vào thịt của Dương Qua, nàng bỗng có cảm giác khác hẳn, trong ng thấy nóng bừng bừng những cảm giác hồi 2 người "tiếp cốt" trên quãng đường Quan Thiểm, cùng chung chăn chung gối, bỗng gợi lại trong ký ức nàng, khiến nàng cảm thấy cõi lòng dào dạt, và tim đập mạnh. Nhưng vì hoàn cảnh bất tiện, nàng ko còn cách nào hơn là đắm đuối nhìn chàng rồi từ từ bước ra khỏi cửa. Chờ một chặp cho sóng lòng lắng dịu, Dương Qua mở cuốn Ngũ độc kỳ thư ra xem, thấy sách cũ quá, bao nhiêu tranh dính với nhau và giấy đã ngã màu vàng sậm. Trong các tờ đầu, sách có chép nhiều phương thuốc khắc chế và trừ các loại thứ độc, chế ra hơi độc, và luyện thuốc chữa độc kể cả nọc rắn nữa.

Xem hết cuốn sách từ đầu chí cuối, Dương Qua chép miệng than thầm:

Mẹ ta đã chết vì nọc rắn. Giá lúc trước ta xem được sách này thì mẹ ta ko bị chết, và ngày nay ta đâu đến nỗi trở thành một đứa con mồ côi mồ cút, tứ cố vô thân như thế này. Càng nghĩ càng chua xót cho thân phận mình, chàng cảm xúc quá, sục sùi khóc, nước mắt rơi xuống làm nhoè cả mấy trang giấy cũ. Bỗng có tiếng kẹt nơi cửa, Dương Qua giật mình ngó lên. Trình Anh bước vào, mặt mày tiều tuỵ, hai gò má hãy còn ngấn lệ đến gần giường, rút trong bọc ra một miếng lụa đưa cho chàng và bảo nhỏ:

Anh hãy giữ kỹ tấm lụa này. Khi nào bị Lý mạc Thu bắt anh chỉ cần đưa mảnh lụa này ra thì tự nhiên thoát nạn. Dương Qua ngạc nhiên thấy miếng lụa này giống hệt như nửa mảnh của Lục vô Song vừa trao cho mình. Tuy ngạc nhiên, nhưng chàng cũng cầm lấy. Trình Anh hình như bẽn lẽn lắm, bèn ghé miệng gần tai chàng dặn nhỏ:" Chàng đừng nói cho chị tôi biết chuyện này nhé." Nói dứt lời, nàng đi thẳng ra ngoài. Dương Qua lấy hai mảnh lụa của 2 người vừa giao cho mình đem ướm thử thì đây chỉ là một miếng xé làm đôi. Nhìn 2 mảnh lụa gấm, chàng bâng khuâng dự đoán:" Một mảnh bông hồng thêu trên lụa gấm, mảnh lụa lại xé làm đôi do mỗi người giữ một nửa. Khi 2 người cầm giao cho mình thì ai cũng có vẻ bẽn lẽn và căn dặn mình ko nên cho người kia biết. Lạ một nổi là họ cam đoan khi đưa mảnh lụa gấm cho Lý mạc Thu thì nhất định ko bị giết? Như vậy là sao? Thật là kỳ dị và vô cùng bí mật. Chàng cứ ngồi lặng yên trên giường suy nghĩ mãi, bỗng đâu tiếng gà đã gáy tan canh, ngoài trời ánh bình minh đã bắt đầu le lói. Sau tiếng gà gáy lại có tiếng tiêu của ai văng vẳng lên khiến Dương Qua suy nghĩ:

Chắc nàng Trình Anh đã bài trí xong bố trận địa, nên mới đem tiêu ra thổi giải sầu đây chăng?

Chàng lắng tai nghe kỹ thì đó là bài " lưu ba", tiếng tiêu nghe mềm mại uyển chuyển, nhưng bên trong ko có tý gì sầu bi, hình như kể thổi tiêu ko gợn tí ưu phiền. Lập tức chàng cũng lấy cây thất huyền cầm ra hoà theo, tiếng tiêu hoà lẫn giọng đàn hợp thành một nhạc điệu mê ly, khi thoảng qua như gió lướt, khi dồn dập như sóng ba đào. Người sành âm điệu nghe tiếng tiêu đàn hoà điệu cũng phải tấm tắc khen thầm, 2 kẻ tri âm, càng hoà càng thêm hứng thú.

Lục vô Song đang ngồi trong các mô đất trong thổ trận, lắng tai nghe em cùng Dương Qua hoà tấu. Mặt trời đã lên dần, phương Đông đỏ rực như nhuộm màu, Lục vô Song nghĩ bụng:

-Lát nữa đây Lý mạc Thu sẽ tới, mạng ta ắt ko còn, nhờ vuông lụa gấm Dương Qua và em ta sẽ sống sót được. Âu cũng là một niềm an ủi cho ta nếu Lý mạc Thu nhìn thấy kỹ vật cũ mà tha cho 2 người.

Bản tính của Lục vô Song xưa nay hay ganh tỵ, thế mà đối với cô em Trình Anh nàng lại hết lòng hy sinh nhường nhịn, lúc nào cũng mong cho em được cùng Dương Qua kết duyên chồng vợ, còn nàng dù có thác cũng vui lòng, không lời oán trách. Nàng đang suy nghĩ viển vông, bỗng có tiếng động từ phía ngoài, nàng ngước mặt nhìn ra phía thổ trận thì có một bóng thoáng qua, một đạo cô mặc bào trắng, tay cầm phất trần đứng sừng sững tà áo theo gió mai thổi tung phần phật.

Lục vô Song " ồ" lên một tiếng khẽ rồi từ từ rút trường kiếm đứng dậy.

Lúc ấy Dương Qua đang mãi mê trong cuộc hoà đàn. Tiếng tiêu hoà lẫn giọng đàn khi bổng khi trầm như suối reo như nước chảy, bỗng nhiên giọng tiêu nín bặt, vì Trình Anh bị tiếng đàn của chàng cám dỗ, phải dừng tiếng tiêu lắng nghe.

Ngoài tiếng đàn, nàng ko còn biết đến việc gì khác nữa. Vì vậy mà khi Lục vô Song" ồ" lớn và đứng dậy tiếp chiến, nàng cũng ko ngờ hay biết.

Lý mạc Thu vừa đến cũng hấp dẫn vì tiếng đàn, đứng lặng yên lắng tai nghe, không cử động. Ngày còn son trẻ, Lý mạc Thu đã từng cùng người yêu là Lục Triển Nguyên hoà nhạc với những âm điệu tương tợ, cho nên ngày nay mỗi khi nghe tiếng tiêu tiếng đàn trong nhạc điệu" lưu ba" thì nàng cũng cảm thấy tâm hồn say sưa ngây ngất và hồi tưởng lại những thú say sưa của mười năm cũ đã khiến cho con tim rào rạt bao niềm yêu thương của buổi hoa niên.Tiếng đàn quả có một mãnh lực vô cùng huyền diệu, người đang vui nghe đàn, thấy tâm hồn thư thái hân hoan, người đang buồn nghe tiếng đàn lại sinh ra sầu đau yếu thế. Lý mạc Thu đang chán đời, nên khi nghe tiếng đàn ko cầm được cảm xúc, bỗng ôm mặt oà lên khóc mùi. Quả là một điều ngoài sức tưởng tượng của Lục vô Song. Nàng ko ngờ một con người háo sát, xem mạng người không bằng con vật như Lý mạc Thu lại bị tiếng thất huyền cầm của Dương Qua lôi cuốn đến nổi khóc nức nở như vậy. Lý mạc Thu tới đây ko ngoài mục đích tìm kẻ thù để hạ sát, không ngờ bị tiếng tiêu giọng đàn lôi cuốn, nàng trở thành như người sương phụ trông chồng, mãng ngóng trông không thấy chồng đâu đành phải khóc lớn để trút bớt nỗi ưu tư đang dồn dập trong lòng. Thái độ của Lý mạc Thu khiến Lục vô Song liên tưởng tới phận mình cũng cảm thấy lòng đau như cắt.

Lý mạc Thu cứ khóc, Dương Qua cùng Trình Anh cùng trỗi khúc" hành vân"

rồi sang " lưu thủy", nghe như tiếng ngọc reo, sắt, vàng va chạm. Thình lình Lý mạc Thu nín im ko khóc nữa và cất tiếng ca:

- Vấn thế gian, Tình thị hà vật Trực giáo sinh tử tương hứa Thiên Nam địa bắc song phi khách Lão si kỷ hồi hàn thử Hoan lạc thú Ly biệt khổ Tựu trung canh hữu si nhi nữ Quân ưng hữu ngữ Diểu vạn bạch từng vân, Thiên Sơn một tuyết, Trích ảnh hướng thuỳ khứ"

Tạm dịch:

" Hỏi thế gian Tình ái là gì nhỉ?

Sống chết một lời hứa luỵ Nam bắc phân chia hai đàng Mưa dầm nắng dãi quan san Cánh chim bạt gió muôn ngàn khổ đau Chung qui một kiếp tình sầu Khi vui gang tấc Ngàn sầu biệt ly Biết cùng ai biết ai Biết nói gì?

Chỉ trông mây núi, người đi không về"

Tiếng đàn giọng tiêu đang hợp tấu những bản đầy hoan lạc, đôi trai gái đang mãi mê trong giấc mộng mê ly, ko ngờ Lý mạc Thu lai xen vào những lời ca ngâm vô cùng bi đát, với giọng sầu bi ai oán khiến cho cung điệuvà ý nghĩa trái hẳn với khúc nhạc Lưu ba thu thuỷ. Giọng hát của Lý mạc Thu cũng hấp dẫn được Trình Anh, khiến nàng cũng chuyển theo âm điệu ấy. Dương Qua không thể cưỡng được cũng nắn giây so phiếm hoà theo. Lý mạc Thu càng hát giọng càng cao vút, khiến cho Dương Qua cảm xúc quá không còn theo được nữa. Chàng buộc miệng nói lớn:

Em hãy tấu những khúc vui tươi chứ ko nên tấu những bản nhạc ai bi sầu não quá. buồn quá ko chịu được. Trình anh nghe nói ngừng tiêu tìm lại âm điệu cho thích hợp. Vừa nghe tiếng tiêu nín bặt, Lý mạc Thu mỉm cười hãnh diện và nghĩ thầm:

Thấy chưa, khi cô nương đã ra tay thì dù chúng bây có vui cũng hoá ra buồn, và hễ buồn thì cứ khoanh tay ngồi đó cho ta nắm cổ đem đi cho rồi, khỏi phải nhọc công phí sức. Suy nghĩ xong, nàng cảm thấy trong lòng cũng vui vui và hát những khúc hào hứng hơn trước. Dương Qua so giây nắng phiếm đàn những bài hát vui tươi như ngọc reo, đẹp như hoa nở, êm dịu như oanh hót, và Trình Anh cũng thổi những điệu khác, bao nhiêu khúc tiêu sầu đều không còn nữa. Thấy 2 người tấu lại những khúc hoan lạc như cũ, Lý mạc Thu nổi nóng cất tiếng hát vang, như hò như hét, nghe chát cả màng tai. Dương Qua bị âm thanh hỗn loạn làm rối trí không đàn được mà Trình Anh cũng ngưng bặt tiếng tiêu.

Cả 2 cùng hồi hộp chờ giờ phút quyết liệt.

Trong bọn có Lục vô Song là kém nhất. Nàng ko biết vì sao Lý sư phụ đang khóc bỗng cất tiếng hát. Sau khi nghe hát nửa chừng nàng dự đoán:

-Có lẽ bà định dùng giọng hát vừa khóc vừa cười để lung lạc tinh thần đối phương dây chăng?

Cuối cùng thấy Dương Qua và Trình Anh cố sức hoà tấu mà ko át nổi giọng ca của Lý mạc Thu, Lục vô Song lại nghĩ khác:

-Có lẽ sư phụ thấy thổ trận quá ư lợi hại, muốn dùng lời ca làm thác loạn tinh thần kẻ địch, khiến cho 2 người ko còn tinh thần chiến đấu, lơ là việc phòng thủ để thừa cơ xông vào hay chăng?

Rồi nàng lại tự trách:

-Tiếc rằng ta còn kém quá, âm nhạc lại chẳng biết tý gì để giúp được 2 ng trong muôn một.

Lý mạc Thu thấy đã dùng thủ đoạn " bi hoan kinh cụ" mà ko khắc phục nổi đối phương, bèn chuyển dần ra " sân si" để mê hoặc. Quả nhiên trong khi nàng dùng tiếng hò như ra lệnh, tiếng hét như thét vào tai khiến cho 2 người mất hẳn bình tĩnh, cả Dương Qua và Trình Anh đều ko thể nào chủ động được nhịp điệu. Thế là tiếng tiêu loạn vận, tiếng đàn ngang giây. Dương Qua cố chăm chú tập trung ý chí để so lại giây lựa phiếm. Lý mạc Thu thừa dịp này tiến tới sát vách, tung một chưởng dập bể tấm vách nhảy vào nhà. Trình Anh bày thổ trận cốt để án ngữ hai chữ Đông Tây là hai cửa chính ra vào căn nhà, chứ ko nghĩ tới việc đề phòng vách hậu. Khi thấy Lý mạc Thu tung chưởng phá vách xông vào nhà cả hai nàng đều nhất tề rút kiếm xông vào tiếp vận cho Dương Qua. Thấy Lý mạc Thu phá vách xông vào, Dương Qua giật mình hãi sợ nhưng vì còn đau nặng ko chống đỡ nổi, chàng suy nghĩ:

- Thôi đành liều vậy chứ sao. Trời sanh mỗi ng đều có số mạng hơi nào lo lắng cho nhọc trí.

Nghĩ xong chàng điềm nhiên ngồi trên giường so giây đàn bản " Đào yêu"

Tiếng đàn chàng gãy nghe rõ ràng như giọng hát, cung điệu tha thiết, ý tứ dồi dào, từ đường tơ phát ra những thanh âm véo von réo rắt như giọng oanh reo:

" Đào chi yêu yêu Thược thược kỳ hoa Chi tử vu qui Kỳ nghi gia thất"

Tạm dịch:

Hoa đào thắm sắc Thược được mỹ miều Ai đi, tìm lấy chữ yêu Xây niềm hạnh phúc, vui chiều vu qui"

Đó là bài" từ" phỏ theo đàn để hoà tấu trong khi trai gái kết hôn. Chàng đánh liều với thần chết và đàn. Vừa đàn vừa suy nghĩ:

-Nếu phen này thoát chết, ta nguyền tìm Tiểu long Nữ quay về cổ mộ vui với nếp sống trong rừng xanh sớm hôm chuông mỏ ngày thánh sắt cầm tiêu dao tự toại. Cảnh sống như vậy kể ra cũng thần tiên lắm rồi.

Xúc động tâm linh, tiếng đàn chàng đang gãy bỗng nhiên đổi giọng hình như có lẫn tiếng chuông mõ đâu đây, khiến cho kẻ đứng ngoài có cảm giác hình như đây là đêm hợp cẩn của đôi trai tài gái sắc và chinhs nhạc công đang tấu khúc" Yến hỉ tân hôn" (hãy vui duyên mới) Lý mạc Thu nhìn thấy Dương Qua bình tỉnh đàng hoàng, vui vẻ ngồi gãy đàn, hình như ko có việc gì đã xãy ra, và cũng ko hề lưu tâm tới mình là kẻ đại thù đang đứng ngay trước mặt. Vì vậy bỗng nhiên Mạc Thu cảm phục lòng can đảm của chàng tuổi trẻ, rồi say mê với nhịp đàn mê ly, ngây ngất với vẻ mặt xinh trai của chàng, nên trong lòng nàng cũng cảm thấy một mối yêu đương dào dạt như đang bừng dậy trong lòng.

Dương Qua càng hân hoan, tiếng đàn càng tươi, khiến bao nhiêu nét u buồn giận dữ trên mặt Lý mạc Thu bỗng nhiên biến hết. và nàng đã biến thành 1 bạn tri âm của cây thất huyền cầm. Lục vô Song đứng ngoài trông thấy cảnh tượng bỗng nhiên biến đổi một cách quá lạ kỳ thì cất tiêngs thưa để xin lỗi, mà cũng vậy để giảng hoà:

-Kính thưa sư phụ, cuốn Ngũ độc kỳ thư do bọn Cái bang cướp mất chưa tìm ra được.

Dương Qua tay trái nhấn trên phím đàn, tay phải cầm cuốn Ngũ độc kỳ thư trao cho Lý mạc Thu, miệng nói:

-Hoàng bang chủ là ng trượng nghĩa, thấy sách này chép những tà thuật hại ng nên cấm trong Cái bang ko cho ai đọc lấy chữ nào, và sai tôi trao lại cho cô hôm nay đây.

Lý mạc Thu run run mở ra xem thấy ko rách một tờ, ko hư 1 chữ. Bấy giờ nàng mới tin rằng kỷ luật của Cái bang quả thật nghiêm mình và hành động của Cái Bang là chính đại, y như thiên hạ đồn xưa nay. Mối hờn căm của nàng đối với 3 ng đã giảm hết bảy phần. Ngay lúc đó, Dương Qua lại lấy trong bọc ra một gói nhỏ trải ra hai mảnh lụa gấm trên bàn và nói tiếp:

-Xin cô nhận lấy 2 thứ này nữa là được việc.

Lý mạc Thu mặt đi, cầm cây phất trần khều hai miếng gấm lại, rồi đưa tay ra lượm. Trong lòng nàng lúc nầy đang rào rạt nhiều nỗi niềm bí ẩn. Trình Anh, Lục vô Song hai ng cùng nhìn nhau, gượng đỏ mặt trong lòng thầm trách:

" Thế mà giấu mãi, ko ngờ cũng say mê chàng như tôi"

Cả hai chị em cô cũng đều mê Dương Qua, nhưng chưa ai dám thó lọ tâm tình. Nay bị Dương Qua đem phơi bày ra giữa thanh thiên bạch nhật, có bằng cớ rõ ràng cả hai, nên ng nọ nhìn ng kia lườm nguýt nhau, nhưng mắt cô nào cũng tràn đầy vẻ yêu thương. Trong căn nhà lúc này thật đượm màu gió trăng, tình tự, ko có gì cà oán thù, chém giết như lúc ban sơ bị Mạc Thu phá phách. Trình Anh và Lục vô Song tuốt gươm định chống. Dương Qua lúc này lại gảy khúc" Đào yêu" nghe rất vui tai xứng ý.

Bỗng nhiên Lý mạc Thu xé làm ba tư mảnh gấm, rồi nói:

Chuyện này đã qua rồi, đừng nói đến làm chi!

Nàng tung những mảnh gấm vụn bay toả ra, như vườn hoa lệ gặp cơn gió bay rơi xuống.

Dương Qua nhìn lên, nghe "phạch" một tiếng. Một dây đờn bị đứt lúc đó. Lý mạc Thu cất tiếng nói:

-Dương Qua, ta muốn giết mi lúc này, dễ như trở bàn tay, nhưng mi đã bị thương, ta ko nỡ đến võ nghệ hạ sát, vì chết như thế mi sẽ ko phục ta!

Nàng vừa dứt tiếng là nghe" phựt phựt" cả năm dây đờn đều đứt cả!

Lý mạc Thu mỉm cười, nói:

-Lúc này ta cho phép bọn bay cứ thoả thích vui đùa, rồi để lát nữa ta sẽ cho ba đứa chụm đầu lại cùng khóc.

Trên mặt đàn lúc này chỉ còn trơ lại một dậy, Dương Qua tuy đờn thạo nhưng gảy sao được nữa.

Lý mạc Thu giục: Gảy đi, dù thế nào cũng phải gảy đi, để tạ lòng tri kỷ trước khi về âm phủ. Dương Qua đưa tay bầp bành, chỉ nghe được 2 tiếng " tiên ông" Lý mạc Thu nói tiếp": Tiên ông hay tục khách chi chăng nữa, ta cũng giết mi trước. Thật lạ! Nàng vừa dứt câu là dây đàn cũng dứt nốt.

Nàng vung phất trần định đập vào đầu Lục vô Song.. Trình Anh thấy thế liền giơ gươm lên gạt đỡ định liều chết với Lý mạc Thu. Dương Qua biết tánh mạng mình chưa đến ngày tận số, nên cất tiếng vừa cười vừa nói:

-Ba chúng ta được chết chung một ngày giờ với nhau, còn hơn cô ta sống lẻ loi một mình trên thế gian!

Đoạn chàng cất tiếng gọi lớn: - Hai nàng lại cả đây để cùng tôi chết một chổ.

Trình Anh và Lục vô Song chạy lại đứng gần Dương Qua. Dương Qua tay trái nắm Trình Anh, tay phải đỡ Lục vô Song và nói: Ba đứa mình cùng chết như vậy, được xuống suối vàng thiệt là vui vẻ. Cần gì phải chống với con ác phụ chi cho dơ dáy."

Lục vô Song cười nói: -Chú ngốc nói mà phải đấy. Bây giờ chúng ta thử làm anh em Lưu bị, thực hiện lời thề: " Nguyện đồng tử, bất nguyện đồng sanh" xem sao!

Trình Anh cũng tươi cười, rồi hai chị em dang tay ôm lấy Dương Qua. Ba tâm hồn lúc này như thư thái, ko còn lo sợ gì cả.

Riêng Dương Qua thấy ng ấm hẳn lên, hình như được bồi thêm sinh lực.

Chàng thầm tiếc: "giá được Long cô nương cùng ở đây nữa thì hay!". Tuy nghĩ vậy, mà bề ngoài chàng làm ra vẻ âu yếm, thân mật với Trình Anh và Lục vô Song. Mặt của Lý mạc Thu lúc này lạnh như tiền, nàng thầm nghỉ:

- Tui này nói có lý lắm. Yêu nhau mà được chết bên nhau, còn sung sướng gấp trăm lần sống cô độc trên thế gian.

- Ta quyết làm cho chúng bây trước khi chết phải đau khổ ko thể để cho chúng bây thoả mãn với cái chết đó.

Nghĩ vậy, nàng dùng phất trần phát nhẹ một cái rồi hát.

- Hỡi thế gian!

Chữ tình là lụy..!

Tiếng hát nghe sao buồn như tiếng cú kêu đêm, thảm như hồn ma bơ vơ ngoài nghĩa địa, nhiều lúc tiếng nấc của nàng như đứt ruột gan, ko khác gì tiếng khóc của ng đàn bà khi thấy xác chồng bỏ vào hòm, như tiếng oan hồn gào trong cảnh khuya rừng vắng.

Dương Qua và hai cô gái đang chung vai sát cánh âu yếm nhau để chờ chết, bỗng nghe đến tiếng hát ai cũng buồn rười rượi. Tuy nhiên, Dương Qua bản lĩnh cao hơn, chàng cố nén buồn cười đắc ý. Trình Anh và Lục vô Song khi nghe tiếng hát lòng buồn rười rượi, và mắt dầm dề ngấn lệ. Tiếng hát Lý mạc Thu mỗi lúc một buồn, gợi những âm thanh áo não, như gợi vào lòng ng một cái gì xót xa, oán hận. Ngay như Dương Qua là kẻ có được con tim cứng rắn, cũng ko sao chịu nổi nhịp điệu, và dòng lệ rướm rướm chảy. Lý mạc Thu dụng ý làm cho ba ng đau khổ trước khi chết, cho nên nàng đợi đến khi nào ba con tim kia mềm nhũn, nàng sẽ vung phất trần kết liễu con con " Ma tình ấy". Trong lúc đó tiếng hát của Lý mạc Thu, bỗng nghe có tiếng cười lanh lảnh từ ngoài vọng vào. Tiếng đó, một ng vừa vỗ tay vừa hát. Tiếng hát nghe rõ là tiếng của đàn bà còn ít tuổi, đặc biệt là nhịp và giọng rất đúng điệu, chẳng khác một ca nhi:

- Bói xem chồng có yêu ta ko nào?

Thầy rằng: hai má hồng đào, Lộn chồng, chồng đánh lộn nhào suốt đêm.

ối chao nào muốn chồng hiền Lấy chồng, chồng dữ, là tiên trên trời.

Tiếng hát nghe lảnh lót, giọng rất lẳng lơ, lãng mạn, làm át cả giọng bi ai, sầu thảm của Lý mạc Thu. Vừa lúc người ấy bước ra cửa, mọi ng nhìn ra, thì đó là một cô gái đầu tóc bù xù, đôi mắt tròn to như mắt sư tử, hăm hở cười như một con đười ươi, tay cầm bó đuốc vung ve, vung vẩy. Người hình dáng kỳ quái, mà lại vượt qua thổ trận đi vào giữa nhà, Lý mạc Thu quá kinh ngạc thầm nghỉ:

-Con nầy có lẽ là cùng bọn với 3 đứa trong nhà nầy chăng? Nếu ko phải, sao hắn biết lối vượt vào được kỳ môn độn giáp của thổ trận.

Nghĩ như thế, Mạc Thu tự nhủ:

- Câu hát đúng là người lẳng lơ, đâu phải con nhà lễ giáo, còn mặt mũi xấu như Chung vô Diệm ai thèm lấy mà gọi lộn chồng chứ!

Nàng tự nhủ xong định cất tiếng mắng, thì Trình Anh đã lẹ miệng nói trước:

- Sư muội ơi! Người này định hại chúng tôi, xin sư muội cứu cho.

Cô gái đầu bù, mắt lồi nầy chính là học trò của Hoàng dược Sư có biệt hiệu là "cô ngốc". Nghe Trình Anh yêu cầu, cô đầu bù ko nói, lại tiếp tục vỗ tay hát:

- Trên trời sao mọc lung linh.

Dưới trời sương trắng mông mênh trải đường!

ối chao! Tài nghệ phi thường, Chống trời, trời đổ tuyết sương lạnh lùng...

Lý mạc Thu định cất tiếng hát sầu thảm, để áp đảo những câu hát vui, lãng mạn đang lảnh lót. Nhưng ko hiểu tại sao, tâm trí Lý mạc Thu rối loạn như tơ vò, ko còn nhớ một câu hát nào, mà chính lòng nào bối rối, chứ ko có chút gì sầu não, nên ko tài nào hát những câu buồn theo ý định. Thông minh đến đâu mà lúc ruột gan rối loạn, thì ko thể nào phản ứng được những ngoại cảm, dù chỉ là một câu hát, chứ đừng nói đến mưu lược cao xa! Lý mạc Thu thấy mình ko áp đảo được giọng lãng mạn, đùa cợt của cô gái kỳ quặc, mà còn Dương Qua, và hai cô gái kia cũng nhởn nhơ trước mặt.

Nàng giận lắm nghỉ thầm:

- Ta hãy kết liễu đời con quỉ nầy trước, rồi tính ba mạng kia chả muộn gì.

Nghỉ thế nàng đưa phất trần đến đạp cho tan xác cô Ngốc.

Nguyên trước khi Hoàng dược Sư có giết lầm một để tử yêu quý của ông là Khúc linh Phong, sau lão hối hận, đem cô gái của Linh Phong là cô Ngốc về nuôi. Hoàng dược Sư tự thề: Ta phải dốc túi dạy cho con bé nên người. Nhưng ác thay! Cô ngốc thấy cha chết, nên quá sợ hãi, thường nhớ rồi sinh ra bệnh loạn óc, tinh thần ko còn minh mẫn nữa, cho nên Hoàng dược Sư dạy bảo công phu, nhưng đối với nàng cũng như " nước đổ lá môn"..

Hoàng dược Sư cố công dạy nàng hơn mười năm, mà cô Ngốc chỉ học được có ba phép"tát bằng tay" và ba cách"đánh tréo" bằng đuốc. Lão nhận thấy nàng quá khùng, nên ko dạy nhiều chỉ luyện kỹ sáu đòn độc, cũng đáng sợ rồi. Cô ngốc thấy Mạc Thu giơ phất trần đập vào đầu mình, cô ko hề để ý, chỉ dùng bó đuốc đánh tréo một đòn. Ngọc đuốc phất tréo hai cái, mà cả phòng chuyển động, Lý mạc Thu quá kinh hãi thầm nghĩ - Con nhỏ này mà lại có sức mạnh thế nầy ư?

Nghĩ thế, nàng nhảy sang một bên, đă phất trần đập tạt ngang vào thái dương cô Ngốc. Cô Ngốc cúi đầu xuống, liền đánh lên một đòn tréo nữa, chớp mắt, bó đuốc đâm thẳng vào ngực Mạc Thu. Lý mạc Thu quá sợ, vội dùng phép chuyển thân" thất tinh bộ" mới tránh được. Thừa thắng cô Ngốc dùng tay trái tạt sang những đòn mạnh như vũ bão.

Lý mạc Thu đưa phất trần gạt, sợ lửa ở cây đuốc cháy, nhưng đánh bằng quyền cước ko tài nào đỡ được cái tát tai mạnh như núi sụp, Mạc Thu hoảng hốt, nhảy qua lỗ tường trống chạy thoát thân. Vừa nhảy qua lỗ hổng đã bị một đòn tê cả người, làm cho Lý mạc Thu sợ hãi. Thật ra cô Ngốc chỉ có ba đòn vỏn vẹn đầu tiên là lợi hại, cũng như Trình giảo Kim chỉ đánh ba búa đầu là mạnh, nếu có ai chịu nổi ba búa, thì búa thứ tư chỉ là phủi bụi. Cô ngốc cũng vậy từ phép đánh tát tay và đánh tréo bằng đuốc, chỉ có ba đòn đầu tiên mới đánh kinh sợ, nhưng đến đòn thứ tư cũng như trò chơi trẻ nít.

Lý mạc Thu mới bị hai đòn đã sợ bỏ chạy, tưởng đay cũng là một vinh dự cho Hoàng dược Sư. Mạc Thu chợt thấy bên trong chỗ tường thủng, có một lão râu daìi chấm rố, bận áo bào xanh đang ngồi khảy đàn trên ghế. Ông lão này chính là Hoàng dược Sư, chúa đảo Đào Hoa, người đã cứu Trình Anh trước đây.

Lý mạc Thu là tay tinh tế, nên khi giao chiến, mà vẫn trông thấy xa tứ phía, tai nghe tám phương, phòng hờ sợ địch đánh bất ngờ. Nàng tự nghĩ:

- Tại sao Hoàng dược Sư vào trong nhà này lúc nào mà ta ko hay.

Nghĩ như thế nàng rùng mình sơ hãi, miệng lẩm bẩm:

- Nếu lão dùng ám khí giết ta, dễ như trở bàn tay! Quái thật! Sao lão lại quân tử đến thế?

Trong khi đánh với cô Ngốc, Lý mạc Thu sơ Dương Qua và đồng bọn xông vào vòng chiến, nên tay đánh và miệng vẫn hát những âm điệu buồn rầu để mê hoặc ba người. Khi nàng quay nhìn thấy ông già, đang dạo đàn, nàng vội ngừng ko hát nữa. Tiếng đàn Hoàng dược Sư khảy văng vẳng những câu mà nàng đã hát để mê hoặc bọn Dương Qua. Nhưng giọng đàn còn thảm thiết, bi ai gấp trăm lần giọng hát của nàng. Thấy vậy nàng liều mạng đứng lại nghe. Mạc Thu thắc mắc:

- Hoàng dược Sư là một tôn sư trong một võ phái, không ngờ âm nhạc lại tài tình như thế này.

Khúc đàn đang dạo, những âm hát do Mạc Thu sáng tác, cho nên tâm linh nàng, lúc này quá cảm xúc, nàng còn say mê bằng mười bọn Dương Qua, nên đi ko dứt, chỉ đứng đờ ng ra mà nghe. Hoàng dược Sư biết ý Lý mạc Thu, từ trước đến giờ đã từng nhúng tay vào việc ác, nên ông định " hôm nay phải dùng nhạc, trừ mạng mày cho rồi". Nghĩ như thế, Hoàng dược Sư phối hợp cả tiếng ngọc tiêu của lão và tiếng đờn tranh của Âu dương Phong cùng với tiếng sáo của Hồng thất Công thành một nhạc điệu rồi gảy trên đường tơ.

Lý mạc Thu nghe đến đây, lòng nao nao ko thể nào kiềm chế được nữa. Hoàng dược Sư thấy Lý mạc Thu đang say mê nghe, lão tay đàn, miệng hát, khi thì lại thảm thiết, lúc lại vui vẻ chợt biến ra như giận dữ, khi cao khi thấp, làm cho người nghe lúc vui lúc buồn rồi dồn dập quá như điên như dại.

Hoàng dược Sư đoán:

- Mi nghe hết khúc này, tự nhiên sẽ biến thành con điên.

Cô ngốc giờ mới thấy Dương Qua, dưới ánh sáng của đèn đuốc nàng thấy chàng giống Dương Khang như hai giọt nước. Cô ngốc tính hay sợ ma, nhất là nàng đã chứng kiến trong cảnh chết thê thảm của Dương Khang ở miếu đường Gia hưng Vương nên nàng ko lúc nào quên được. Chợt thấy Dương Qua ngồi trên ghế, nàng cho là hồn của Dương Khang hiện lên, nên nhảy thót một cái run lẩy bẩy, lập bập:

- A..! Anh, anh! Anh...! Dương..! Anh đừng! Có hại tôi! Ôi tôi ko phải là ng giết anh! Anh đừng hại tôi.

Hoàng dược Sư lúc này đang mê say, cao hứng gảy những tiếng đàn nghe như oán, như hờn, như than như khóc. Bổng nhiên cô Ngốc nói làm náo động cả lên, rồi tiếp theo đàn lại đứt một dây.

Cô ngốc chạy lại sau lưng Hoàng dược Sư kêu lên:

- ái..! có ma..! ma hiện lên..! sư phụ ơi!. hồn Dương huynh hiện lên kia kìa.!

Nhờ cô hội đó Lý mạc Thu bình tĩnh lại. Nàng dương phất trần phẩy tắt ngọn đèn, rồi lủi qua vách trống tẩu thoát.

Hoàng dược Sư lỡ mất cơ hội, ám hại Lý mạc Thu bằng âm nhạc, nhưng ông vẫn ko đuổi theo.

Còn cô Ngốc càng gào to:

- Sư phụ ơi! Ma dữ lắm..! Cứu!..Cứu con sư phụ ơi!

Trình Anh vỗi vã thắp đèn, rồi chạy lại sụp lạy trước mặt Hoàng dược Sư, và kể sự tình Lục vô Song và Dương Qua cho lão nghe.

Hoàng dược Sư quắc mắt nhìn cô Ngốc la lớn:

-Nín im đi!

Lão quay sang nhìn Dương Qua nói:

- Nó biết mặt thân phụ cháu, mà cháu giống ba cháu như đúc hèn chi nó lầm là phải!

Dương Qua nằm trên giường ngẩng đầu lên nói:

-Xin đạo sư tha lỗi cho, vì cháu bị thương nên ko thi lễ được.

Hoàng dược Sư vui vẻ đáp:

- Cháu thật đáng khen! còn nhỏ mà đã có lòng hào hiệp xả thân mình để cứu ng khác.

Nguyên trước đây, Hoàng dược Sư có gặp con gái mình là Hoàng Dung kể hết đầu đuôi cho ông nghe nguyên do, nên công việc xảy ra trước đây ông đã tường tận.

Sau khi nghe Trình Anh cứu Dương Qua đem đi nơi khác, Hoàng dược Sư vội vàng đem cô Ngốc đi tìm kiếm chàng. May sao đúng lúc.

Hoàng dược Sư lấy viên linh đơn đưa cho Dương Qua uống và vận nội lực giúp chàng chóng bình phục.

Dương Qua uống xong mấy viên thuốc và được Hoàng dược Sư vận công giúp sức, cảm thấy toàng thân nóng ran, bớt đau.

Hoàng dược Sư thấy da thịt Dương Qua nổi mụn và dựt, lão vội vàng dùng thuốc thoa bóp trên da và nắm lấy đầu xương cửa chàng. Chỉ độ ba tiếng đồng hồ, thì Dương Qua trở lại khoan khoái hơn trước. Chàng ngủ thiếp đi lúc nào ko biết.

Sáng hôm sau, khi chàng thức dậy đã thấy Hoàng dược Sư ngồi trên đầu giường. Chàng vội vàng tụt xuống giường thi lễ.

Hoàng dược Sư đõ chàng dậy, vui vẻ nói:

- Cháu có biết trên khắp giang hồ người đời gọi ta là gì ko?

Vì còn bệnh nên chàng cất tiếng run run nói:

- Dạ cháu có nghe ng ta gọi bác là Hoàng dược Sư chúa đảo Đào Hoa.

Hoàng dược Sư lại hỏi:

- Còn tên chi nữa?

Dương Qua toan đáp "Đông Tà", nhưng chàng kịp nghĩ lại:

- Nếu mình gọi" Đông Tà" sợ phật ý ông chăng?

Chàng ko dám gọi nhưng anh lại nghĩ tên "Đông Tà" người đời vẫn thường gọi có chi mình phải sợ, chàng bạo dạn đáp:

- Còn danh hiệu của bác là "Đông Tà"

Hoàng dược Sư cười khà khà có vẻ đắc chí nói:

- Cháu nói đúng đấy.

Bỗng đôi mắt ông sáng quắc lên, hình như nhớ lại một chuyện gì, ông cất tiếng sang sảng nói:

-Ta nghe ng đời đồn con võ công thâm hậu; chỉ vì con có tình ko chánh đáng muốn lấy cô thầy của con làm vợ phải ko? Có đúng như lời đồn ko? Hay ng ta đồn bậy.

Dương Qua chắp tay thưa:

-Thưa bác!Đúng vậy! Mà cháu ko biết vì sao ng đời cứ cản trở việc đó. Nhưng con quyết định dù sao con vẫn ko đổi ý. Hoàng dược Sư nghe Dương Qua nói quả quyết như định đóng cột, liếc mắt nhìn chàng từ đầu đến chân, rồi ngửa mặt lên trời cười ha hả... Tiếng cười của ông như sấm sét, làm rung động cả không khí yên tỉnh, mái ngói đổ xuống lảng cảng.

Dương Qua thấy cử chỉ của ông, nổi giận nói:

- Sao bác lại cười ngặt nghẹo như vậy! Con tưởng bác là một ng thông minh nếu ko giải quyết việc này cho cháu thì thôi, sao bác lại cười?

Hoàng dược Sư cất tiếng khen lớn:

- Tốt lắm! Tốt ko thể tả! Không ngờ trên đời này lại có ng tốt như vậy!

Vừa nói, ông vừa quay mình đi ra khỏi cửa.

Dương Qua đưa mắt nhìn theo, lòng hối hận và đã quá lời, làm cho Hoàng dược Sư bỏ ra đi, nhưng sao vẫn vui vẻ thế..!

Hoàng dược Sư vốn từ trước đến nay là ng dọc ngang, ko một nơi nào ko đặt chân đến, khắp thiên hạ ai cũng biết lão. Ông nhận thấy lễ giáo trong đời chỉ là tuồng giả dối. Vì bọn được mệnh là vua và qua thì lại tham lam, nói một đường làm một nẻo, miệng hô hào những câu yêu dân mến nước, nhưng rốt cuộc đục khoét dân đến xương tuỷ. Bọn sĩ phu miệng hô trung thành, mà rồi làm việc gian lận nịnh bợ. Những kẻ trí thức khoe mình đầy chữ nghĩa, thế mà chỉ biết đi năn nỉ cầu xin tước lộc, để tự đại với thiên hạ là mình liêm khiết thanh cao. Nhưng rồi bóc lột thằng nghèo đến trơ xương mà chúng vẫn rêu rao là nhân nghĩa, nhân từ bác ai. Vì thế nên ông tự nhận biệt hiệu "Đông Tà" để răn mình đừng làm bậy, và cũng gián tiếp khuyên đời, cứ nhận là "Tà" rồi sau thành " chính" mới là hay. Chứ còn tự hào là " chính" mà sau trở thành "Tà"

thì ko sao chữa nổi. Bởi tính kỳ lạ ấy, mà đương thời ông ko vừa ý ai, ko nhận ai là tri kỷ. Ngay như con gái và rể, ông cũng ko mấy vừa ý, tuy Hoàng Dung được ng đời kêu là hiền thục và Quách Tỉnh đã nổi tiếng trung hậu và chất phác.

Hoàng dược Sư được nghe thiên hạ nói đến Dương Qua, từ trước đến nay là phản bội giáo phái, bạc nghĩa đối với thầy học và bạn bè. Nhưng nay ông được gặp Dương Qua và đã trò chuyện với chàng, ông công nhận Dương Qua hơn đời ở chỗ nghĩ sao nói vậy, rất hợp ý với ông, chứ ko dối trá che đậy như những ng từ trước đến nay, ông đã từng tiếp xúc.

Cảnh rừng bát ngát, đồng cỏ xanh rì. Dược lão một mình đứng ngắm cỏ cây đến chán, rồi mới bước đến dưới bóng mát ngồi nghỉ, nhìn đàn trâu, ngựa đang gặm cỏ dưới mé rừng. Ông miên man nghĩ đến luật thừa trừ của tạo hoá, rồi thầm nói:

-Con trâu có sừng như thế lại bớt mất hàm răng, con ngựa đủ hai hàm răng lại ko có sừng. Còn con người ta cứ tự hào là thông minh ra giúp đời như trâu, ngựa. Phần đông chỉ dùng cái thông minh để hại kẻ khác, phụng sự riêng cho bản thân, gia đình. Rồi nếu ngày nào đó, họ được ng ta xu phù, họ trở nên tự cao tự đại, tự thần thánh hoá lấy mình, yêu kẻ nịnh bợ, ghét kẻ thật thà, xui nguyên giục bị, để thiên hạ chém giết lẫn nhau, gây tang tóc cho đời, thế mà họ đâu có biết.

Nghĩ đến đây, Hoàng dược Sư thở dài lẩm bẩm:

-Có kẻ cho rằng:" Loài vật ở chung với nhau lâu ngày thân thiện, còn loài ng sống chung với nhau lâu ngày sinh ra thù oán." Câu lý luận ấy quả thật ko sai. Chỉ vì loài ng cậy mình thông minh, và cũng đem cái thông minh ấy phụng sự bản thân. Có lúc họ đi đến chỗ vị kỷ một cách độc ác! Ôi! Nguy thay! Ngắm trời mây một lúc đã chán, Hoàng dược Sư đứng dậy quay gót trở về nhà.

Dương Qua bỗng thấy ông ta, vội ra đón chào, muốn tỏ lời xin lỗi. Nhưng chưa kịp mở miệng thì Hoàng dược Sư đã cười bảo:

-Dương nhi! cháu ko cần trở về cổ mộ làm gì! Cháu có bằng lòng bái ta làm sư phụ ko?

Dương Qua ko hiểu ý ngơ ngác hỏi lại:

-Để làm chi?

Hoàng dược Sư cười lớn:

-Để lấy vợ chứ còn chi nữa. Ngươi bái nhận ta làm sư phụ tức ko còn thừa nhận Tiểu long Nữ là sư phụ nữa. Chừng ấy ngươi có thể kết duyên với Tiểu long Nữ một cách danh chánh ngôn thuận.

Dương Qua nghĩ thầm:

" Sao pháp luật lại cấm trò ko được lấy thầy làm vợ? Ai đặt ra pháp luật ấy?

Nghĩ như thế, Dương Qua bạo dạn đáp:

-Tôi muốn gọi cô ấy là sư phụ và lấy cô làm vợ là quyền riêng của tôi sao xã hội lại cấm đoán tôi làm việc ấy? Vả lại, khi mà tình thân đến cực độ, yêu thương nhau như một, thì họ sống chung như vợ chồng, hại gì cho xã hội chứ?

Hoàng dược Sư cười ha hả nói:

-ái! Mày ko có biệt hiệu Đông Tà, song tư tưởng của mày cũng chẳng kém "Đông tà", coi thiên hạ làm mặt trái, giả dối. Như thế thì mày rất hợp ý ta.

Ta sẽ tính mưu giúp cho mày.

Ông liền lấy thuốc ra thoa vết thương cho chàng và nói như van lơn:

-Bác muốn được gần cháu để truyền dạy các điều Y Bác" rồi sau này cháu đem truyền lại cho kẻ khác. Bác muốn cho cái thuyết của bác sau này khỏi thất truyền và cũng để cho đời biết lão"Đông tà" lại còn có thêm chàng Dương Qua " tiểu tà" nữa. Cháu ko nhận là học trò là uổng lắm! Cháu nghĩ cho kỹ coi!

Dương Qua hiểu rõ Hoàng dược Sư là ng ngay thẳng, chứ ko hay bắt bẻ như mọi ng khác, nên chàng vừa lòng lắm, vui vẻ nói:

-Cần gì làm thầy cho thêm phiền phức. Bác muốn dạy thì cứ dạy, con xin thụ giáo.

Ngừng một lúc, Dương Qua lại nói:

-Hay là thế này: Tôi tuổi nhỏ, võ nghệ còn kém, vậy bác cứ dạy cho tôi, rồi kết bạn vong niên với nhau có tiện hơn ko?

Hoàng dược Sư quắc mắt nói lớn:

-Vô lễ! Mày coi trời như cái vung nhưng xem ta cũng như thằng già ngoan cố Châu bá Thông hả? Đừng trở giọng" cá mè một lứa" như thế!

Dương Qua bỡ ngỡ hỏi:

-Bẩm lão trượng, Châu bá Thông ngoan cố là ai? Cháu chưa biết?

Dược Sư liền kể chuyện Châu bá Thông kết bạn " chí lan" với Quách Tỉnh.

Bấy giờ một già, một trẻ say sưa kể chuyện bàn luận thời thế, và võ nghệ. Hai ng rất vừa lòng, hợp ý, đúng là cảnh:

Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiều.

Thoại bất đầu cơ bán cú đa.

nghĩa là:

Tri kỷ ngàn ly chưa thấy mấy.

Bạc tình nữa tiếng đã chán rồi.

Dương Qua lanh mồn, tính nến lại được Hoàng dược Sư thương mến, nên chàng bàn việc gì cũng được lão hết lòng khen ngợi:

-Lý luận của cháu y hệt của bác.

Vì thế mới gặp lần đầu, Hoàng dược Sư đã coi như ng quen thân cũ. Lão ân hận mình gặp thằng này hơi muộn. Tuy ngoài miệng lão chưa nhận Dương Qua là bạn "vong niên" nhưng trong bụng ông đã có ý kiến làm bạn với Dương Qua là đúng.

Tối đến lão sai Trình Anh kê thêm một cái giường nữa ở phòng Dương Qua để lão nằm trò chuyện cho vui.

Mấy hôm sau Dương Qua hết bịnh, khoẻ mạnh như thường. Chàng với Hoàng dược Sư như tình keo sơn, ko lúc nào rời nhau nữa bước.

Trước đây Hoàng dược Sư đã có ý định đưa cô Ngốc đi chu du phương Nam, nhưng nay vì quyến luyến Dương Qua, nên ko còn nghĩ đến việc ngao du sơn thuỷ nữa.

Trình Anh và Lục vô Song thấy Hoàng dược Sư quá mến Dương Qua ngày thì đối ẩm bàn luận thời sự, đêm lại chong đèn giảng tập võ nghệ, nên hai người cười thầm:

-Sao một già một trẻ lại có thể quyến luyến nhau như cặp vợ chồng mới cưới vậy? Thế thì già trẻ ko phải là một duyên cớ làm cho ng ta có cảm giác cách biệt sao?

Lúc hai ng đàm luận về văn chương, Dương Qua nhiều chữ ko biết, Hoàng dược Sư lại chỉ vẽ rất rành rẽ, Dương Qua có tính mau nhớ, vì thế Hoàng dược Sư càng mến coi như: " bình sanh đệ nhất tri kỷ".

Trong thời gian hai ng ở chung, Hoàng dược Sư đã dốc túi dạy cho Dương Qua về võ thuật cũng như văn chương.

Tuy hai người chưa chính thức công nhận làm thầy trò, nhưng Hoàng dược Sư coi như chàng là một đồ đệ trung tín nhất, nên dạy ko thiếu môn nào.

Ngoài việc học văn luyện võ, Dương Qua có một thắc mắc trong lòng: "Sao cô Ngốc kia lại nhận mình là kẻ khác nhỉ. Tại sao nó lại nói với mình rằng:

-Không phải tôi giết anh đâu!

Chắc cô Ngốc ấy biết ng nào đã giết thân phụ ta! Nếu ta hỏi ng khác ắt họ tìm lời dối gạt, còn cô Ngốc này có lẽ thấy sao nói vậy.

Trưa hôm đó, sau khi cơm nước xong, mọi ng đi nghỉ cả. Dương Qua muốn làm quen với cô Ngốc gợi chuyện:

-Cô Ngốc ơi! Lại đây tôi cho cô một cái này đẹp lắm.

Cô Ngốc thấy chàng giống Dương Khang như đúc, nên lúc nào cũng ớn sợ.

Nghe chàng kêu, cô lắc đầu nói:

-Đẹp chi cũng mặc anh, tôi ko thèm coi đâu!

Chàng nhỏ nhẹ nói:

-Tôi có nhiều cái đẹp lắm! Cô ko coi à?

Cô Ngốc lắc đầu xua tay luôn miệng nói:

-Nhiều ít, đẹp đến đâu tôi cũng không coi cả?

Dương Qua liền nghĩ ra một trò vui. Chàng nhảy lộn đầu xuống đất chổng hai chân lên trời chạy đi chạy lại.

Cô Ngốc thấy thích quá vỗ tay reo hò:

-Chạy lại coi! Chạy coi..! Đúng rồi.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-104)


<