Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 077

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 077: Lưu thông pháp án
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Đán nhã thị nằm ở tây nam biên thùy Tử Xuyên gia tộc, nhân khẩu hai trăm vạn, diện tích ba trăm mét vuông, tuy chỉ là tỉnh lị của một hành tỉnh biên thùy, nhưng kì thực mức độ phồn hoa và giàu có không hề thua kém Đế đô.

Nguyên nhân không có gì đặc biệt, chỉ là bởi vì nơi này tiếp giáp với Lâm gia giàu có, hơn nữa còn có đường giao thông bằng phẳng rộng lớn.

Do sự liên thủ càn quét của Hắc kì quân và Hà khâu bảo vệ thính, đám lục lâm thảo khấu dám kiếm ăn trên con đường thông thương này đều lần lượt ngoan ngoãn đem đầu treo ở công thành Đán nhã thị, phụ giúp công tác cảnh giới cho binh sĩ.

Trị an rất tốt, giao thông tiện lợi, hoàn cảnh để tiến hành biên cảnh mậu dịch vô cùng lí tưởng, trên thông đạo mỗi ngày đều có xe vận tải đủ loại hàng hóa qua lại, vật tư tài nguyên chảy cuồn cuộn vào nội địa gia tộc.

Là thành thị lớn nhất tây nam địa khu, cũng là phồn hoa nhất, đương nhiên, tổng bộ Hắc kì quân phòng vệ tây nam quốc thổ cũng đóng tại Đán nhã thị.

Tuy trước giờ cũng có vài đề xuất dị nghị, bởi vì đất này quả thật quá gần biên cảnh Lâm thị gia tộc, đứng trên cao lâu của Đán nhã thị nhìn thấy được đèn sáng ở Lâm gia thành trấn, từ Đán nhã chạy đến Hà khâu chỉ cần khoái mã chạy năm phút, mất đi yếu tố chiến lược công nhanh thủ chắc, đem tổng bộ phòng vệ bộ đội ở tây nam quốc thổ đặt ở đây là rất không an toàn.

Bọn họ cho rằng, phải đem tổng bộ quân đoàn di dời sâu vào nội địa gia tộc chừng trăm dặm, thiết lập ở Cơ Tân hành tỉnh hoặc Tốc Đạt hành tỉnh thì thích hợp hơn.

Đề nghị cho dù rất có đạo lý nhưng từ xưa đến nay chẳng được chấp hành, nguyên nhân chẳng có gì, chỉ là vì thống lĩnh Hắc kì quân các đời làm sao có thể bỏ Đán nhã thị phồn hoa mà chạy đến Cơ Tân hay Tốc Đạt nghèo túng chứ!

Hơn nữa, Lâm thị gia tộc luôn biết bổn phận, lập quốc mấy trăm năm chưa từng có hành động mở rộng lãnh thổ, còn xây dựng quan hệ rất tốt với Tử Xuyên gia.

Thế là, mọi người đều cảm thấy, mấy cái đề nghị đó chỉ là lo bò trắng răng.

Đương nhiên, là lực lượng bộ đội vũ trang chủ yếu ở tây nam biên cảnh, ngoài nhiệm vụ bảo vệ tây nam quốc thổ, Hắc kì quân còn có một nhiệm vụ trọng yếu khác, đó là kiểm tra hàng hóa buôn bán qua biên cảnh, xem có hàng cấm hàng lậu hay không.

Định nghĩa hàng cấm thường thay đổi, vũ khí, độc phẩm, hoàng kim tự nhiên đều thuộc hàng hóa cấm, nhưng khi gia tộc phát bố "Cấm chỉ vật tư chiến lược tự do lưu thông pháp án", sau đó thì sắt thép, lương thực, dược phẩm đều đột nhiên biến thành hàng cấm, mà quân quan địa phương thì căn cứ vào pháp án, tự thêm vật phẩm vào mục lục hàng cấm.

Dưới tình huống này, thống lĩnh Hắc kì quân phụ trách tối cao biên phòng bộ đội có quyền hạn vô cùng lớn, người đó có quyền căn cứ tình huống thực tế tự hành nhận định chủng loại cấm vật phẩm, tổ chức bộ đội bắt bớ, tịch thu, khám xét.

Cũng như nói, nếu vị thống lĩnh đó không đồng ý, đám thương nhân dù có vận chuyển giấy cũng là phạm pháp.

Quyền lực lớn như thế nằm trong tay một người, không cần nói, chức vụ thống lĩnh Hắc kì quân béo bở có thể coi là mơ ước của đa phần đám thống lĩnh gia tộc.

Trên sự thật, trong lịch sử các tiền nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân, có kẻ chỉ đảm nhiệm thời gian ngắn ngủi ba tháng, nhưng gia đình ông ta cũng giàu có hơn cả ngàn vạn người khác.

Cho dù thống lĩnh Phương Kính được gia tộc truy phòng là Trung dũng thống lĩnh, ở trong dân gian cũng có thanh danh liêm khiết, nhưng căn cứ vào quan sát của Tử Xuyên Tú khi về Đế đô đến thăm quả phụ Phương Kính, chỗ ở bà ta cũng rất hào hoa, vượt xa thu nhập của chức vị thống lĩnh mang lại.

Hiện tại, đến phiên Tử Xuyên Tú ôm được cái chức thống lĩnh Hắc kì quân, đối diện với cái ghế béo bở nóng bỏng này, a Tú đại nhân đương nhiên không khách khí.

Nhậm chức được hai tuần, ngồi chưa nóng ghế đã triệu tập đám bộ hạ đến giáo huấn, miệng lưỡi hách dịch chửi bới một trận, sau đó nghiêm túc nói: "Gần đây canh phòng lỏng lẻo, để lọt rất nhiều cấm vật phẩm, tổn hại nghiêm trọng kinh tế trật tự của gia tộc. Đế đô vì vậy rất quan tâm, tổng trưởng điện hạ căn dặn bổn quan nhiều lần, tuyệt không bỏ lơ vấn đề này. Các ngươi ăn bổng lộc gia tộc, phải cùng ta phân ưu. Từ hôm nay trở đi, các đoàn đội triển khai kiểm soát nghiêm khắc vật tư ra vào biên cảnh, nếu dám lơ là, bổn quan nhất định trừng trị!"

"Vâng!" Đám thuộc hạ nhất tề ứng đáp: "Đại nhân đã có lệnh, hạ quan tự nhiên phải nghiêm chỉnh chấp hành. Tiện đây xin đại nhân ban cho mục lục cấm vật phẩm mới, trước tiên phát đến các trạm biên phòng kiểm tra, các tuần la đội quốc cảnh, các nơi lập tức chấp hành".

Tử Xuyên Tú cười đểu lấy ra bản mục lục, chúng quân quan vừa thấy đều sém chút té xỉu, bản mục lục đó đóng thành một xấp dày, cân nặng cũng chừng mười ký.

Có người run rẩy lật ra xem thử, chỉ thấy nội dung phong phú như một cuốn bách khoa toàn thư sản phẩm, vật phẩm liệt kê đủ mọi lĩnh vực, từ tăm xỉa răng, vòng tránh thai, khẩu trang, kéo cắt móng cho đến con lừa, phục trang, bánh xe, cương thiết, chiến mã, đạn đạo, phi thuyền vũ trụ cũng có.

"Đại nhân, xin thứ cho hạ quan ngu muội, cho hỏi mấy loại hàng hóa như đạn đạo, vũ trụ phi thuyền, hỏa tiễn pháo, đại bác là thứ gì vậy? Chúng tôi không biết sao kiểm tra đây?"

"A, đây là viết nhầm". Tử Xuyên Tú thu lại, nói lấp liếm: "Thời đại này chẳng thể có mấy thứ này, nhưng là đề phòng vạn nhất ta mới viết ra. Bất quá nói đi cũng nói lại, nếu thật sự đụng phải mấy thứ đó, cái mạng của các ngươi chắc cũng ô hô rồi".

Nhìn bản mục lục dày cui, đám thuộc hạ ngó nghiêng nhìn nhau, không hẹn mà cùng giơ tay: "Quá độc! Đại nhân ngài đúng là cao tay!"

Ba ngày sau đó, các trạm gác và các đội tuần tra biên cảnh đều nhận được bản mục lục dày đó, các trưởng quan đoàn đội cả đọc vài trang cũng chẳng thèm, bản mục lục dày thế này, bảo đảm hàng hóa gì cũng không sót được.

Nếu như thật sự muốn đọc hết bản mục lục dày gần nửa mét này, e là còn chưa đọc xong, mọi người đã thọ tẫn, táng mệnh ô hô rồi.

Thế là các quân quan cấp trung thông minh trực tiếp đơn giản hóa nội dung: "Các người đều thấy đó, chỉ có người nào trần truồng mới thông qua được kiểm duyệt, cả đồ lót của phụ nữ e cũng là cấm vật phẩm!"

Thế là, chiếu theo mệnh lệnh đó, biên cảnh bộ đội toàn diện phong tỏa cửa khẩu, kiểm tra hành nhân qua lại, cấm vật phẩm bị kiểm tra chất như núi, khách thương mặt mày mếu máo, các bộ đội ngày kiếm vạn kim, đại phát tài, đâu đâu cũng hoan hô Tú Xuyên đại nhân vạn tuế.

Chưa từng có một thống lĩnh Hắc kì quân nào chỉ trong hai tuần nhậm chức đã lấy được lòng trung thành ủng hộ của bộ hạ như thế.

Quan binh trên dưới nhắc đến Tú Xuyên đại nhân, không ai không xưng tán: "Đúng là thống lĩnh tuyệt vời, là tri kỷ của chúng ta a!"

Dùng một phương thức đặc biệt, Tử Xuyên Tú nhanh chóng kiến lập uy vọng của bản thân ở trong quân.

Tuy Tử Xuyên Tú được hoan nghênh trong quân, nhưng trong dân gian, thanh danh của gã lại xấu đến không tưởng.

Đám thương nhân quần tình kích phẫn, liên hợp bãi chợ biểu tình, bọn họ hô hoán khẩu hiệu: "Đả đảo quân phiệt bạo tàn, trả lại tự do mậu dịch cho chúng ta!" Bọn họ tập hợp ngồi biểu tình trước đại môn tổng bộ Hắc kì quân.

Tử Xuyên Tú đứng trên lầu thấy vậy cười khà khà, gã phân phó vệ binh mang trà, nước uống, áo lạnh phát miễn phí cho bọn người biểu tình, giúp bọn họ cảm thụ sự ấm áp.

Sự quan tâm đó làm bọn họ cảm động, bọn họ hỏi nguyên nhân, đáp án lại khiến bọn họ tức muốn chết: "Thống lĩnh đại nhân đang rảnh, các người tự động đến diễn trò vui, ông ấy đương nhiên không muốn các người bỏ đi".

Hành động của Tử Xuyên Tú dẫn đến chấn động cực đại ở tây nam địa khu, nếu như bản mục lục thật sự được thực thi nghiêm túc, coi như cấm toàn diện mọi hàng hóa giao dịch giữa Tử Xuyên gia và Lâm gia, điều này cực kì bất lợi đối với phát triển kinh tế và dân sinh địa phương.

Sự tình phát triển đến bước này, đã không chỉ là sự tình của thương nghiệp giới.

Tỉnh trưởng và đại biểu nguyên lão hội của Đán nhã thị liên hệ đàm phán với Tử Xuyên Tú, bọn họ hỏi: "Tú Xuyên thống lĩnh, quý quan toàn diện phong tỏa cửa khẩu, rốt cuộc là muốn làm gì?"

Kết quả Tử Xuyên Tú chỉ dùng một câu tiễn bọn họ quay về: "Cơ mật quân sự, không thể phụng cáo".

Tỉnh trưởng không dám lên tiếng, dù sao Tử Xuyên Tú là thống lĩnh, chức vị cao hơn Hồng y kì bổn nhiều.

Đại biểu nguyên lão hội ở Đán nhã hành tỉnh là Ngõa Cách Lạp, thái độ rất cường ngạnh: "Tôi là thành viên nguyên lão hội. Tú Xuyên thống lĩnh, ngài nếu không lập tức mở cửa khẩu, khôi phục mậu dịch giữa hai nước, tôi sẽ tố cáo ngài lên Quân vụ xứ và Thống lĩnh xứ!"

Tử Xuyên Tú cười lạnh: "Mời!"

Ngõa Cách Lạp nộ khí trùng trùng bỏ đi, hắn quả thật đi tố cáo, kết quả rất ngoài ý hắn, vô luận là Tổng trưởng phủ, Thống lĩnh xứ hay Quân vụ xứ đều nhắm mắt làm ngơ, hồi đáp: "Tú Xuyên thống lĩnh đang chấp hành quân vụ, cơ mật quân sự, không thể phụng cáo".

Ngõa Cách Lạp đại kinh thất sắc: "Tên tiểu tử còn mùi sữa đó lại có chống lưng cường đại thế, cả Tổng trưởng cũng bao che cho hắn!"

Kì thật hắn đánh giá quá cao Tử Xuyên Tú. Bởi vì chiến tranh đại quy mô sắp xảy ra, Tử Xuyên Tú toàn diện phong tỏa cửa khẩu, đám đầu não ở Đế đô xem gã là chuẩn bị cho đại quy mô xâm lấn Lâm gia, ai dám ngăn cản gã?

Chẳng còn đường khác, các thương nhân nghĩ đến mượn uy lực của Quân pháp xứ ép Tử Xuyên Tú.

Sáng sớm hôm đó, trưởng quan Quân pháp xứ quân khu là Hồng y kì bổn Ba Kim dẫn một đội hiến binh hung hăng xông vào, vệ binh gác cổng Tư lệnh bộ không dám ngăn cản, hắn một đường thông suốt vào tận phòng làm việc của Tử Xuyên Tú, khí thế ngang ngược đá cửa mà vào: "Tử Xuyên Tú, ông lạm dụng chức quyền, cản trợ mậu dịch phát triển, phá hại kinh tế địa phương, tôi hiện tại đại biểu Quân pháp xứ tố cáo ông..."

Hồng y kì bổn Ba Kim đột nhiên im miệng, mắt mở trừng chăm chăm nhìn vào giữa bàn làm việc của Tử Xuyên Tú, ở đó có để một khung hình, trong đó có một thanh niên tuấn mĩ tươi cười, đó không phải là thượng ti Đế Lâm đại nhân trên đầu hắn thì còn là ai?

Tức thì, Hồng y kì bổn sắc mặt tái nhợt, mồ hôi như mưa.

Thống lĩnh Tử Xuyên Tú từ đống văn kiện ngốc đầu lên nhìn, thần sắc hơi nghi hoặc, hòa khí hỏi: "Đây có phải là Ba Kim các hạ không? Khách quý khách quý, mời ngồi mời ngồi. Tìm ta có chuyện sao?"

Tử Xuyên Tú thần thái càng tự nhiên càng khiến Hồng y kì bổn Ba Kim lạnh người: hậu đài của người này nhất định rất vững chắc, không thể chọc vào a!

Hắn không tự chủ liếc qua khung hình trên bàn lần nữa, cẩn thận nuốt nước miếng, cười bồi: "Không có, không có chuyện gì. Chợt nhớ đã lâu không có gặp đại nhân, tôi tùy tiện đến thăm..."

"Thật không có chuyện gì?"

"Thật không có chuyện gì..."

"Vừa nãy nghe nói cái gì đại biểu Quân pháp xứ tố cáo... Ngươi còn đá cửa của ta..." Hai người cùng nhìn qua, chỉ thấy trên cánh cửa bằng gỗ hồng còn lưu lại dấu giày dơ bẩn của Ba Kim.

"Đại nhân ngài nghe lầm rồi, tôi là nói đại biểu Quân pháp xứ đại biểu Quân pháp xứ..." Ba Kim đột nhiên động linh cơ: "Đại nhân, tôi là nói đại biểu cho Quân pháp xứ đến chúc tết, đúng, chính là chúc tết! Hà hà, bởi vì quá lâu không có thấy đại nhân, tôi nhớ nhung đại nhân, nhất thời xung động... Hà hà hà!"

Tử Xuyên Tú ngẩn ra: "Nhưng hiện tại mới tháng mười hai..."

"Hà hà, đại nhân, tôi đến tặng quà năm mới sớm cho ngài!" Ba Kim tươi cười cởi cái đồng hồ hàng hiệu trên tay: "Đại nhân, chút hạ lễ, không đủ kính ý, mong đại nhân đừng chê cười".

"Ai nha, Ba Kim các hạ khách khí quá!" Tử Xuyên Tú cười đểu đưa tay lấy cái đồng hồ, không một chút ngượng ngùng nói: "Các hạ đã có thịnh tình như thế, bổn quan cũng không tiện cự tuyệt. Thế này đi, có đi có lại mới đúng, bổn quan cũng đem ái bút mà ta dùng nhiều năm tặng cho các hạ".

Nhìn cây bút chì đã mòn còn chưa đến một tấc, Ba Kim gần như muốn òa khóc, lắng nghe Tử Xuyên Tú nghiêm túc giảng giải: "Ba Kim các hạ, bút chì này theo ta nam chinh bắc chiến, ta luôn mang nó bên mình chưa từng rời ra, cảm tình rất thâm sâu, hiện tại đem nó tặng cho các hạ, ta thật tình không nỡ a! Ba Kim các hạ, ông nên bảo quản tốt một chút, Ba Kim các hạ, ông vì sao lại khóc?"

"Đại nhân, " Ba Kim chùi lệ đáp: "Đại nhân ngài đem ái bút tặng cho tôi, ý nghĩa trọng đại, phần tình ý này há khiến người ta không cảm động? Tôi là vui quá nên rơi lệ.. hô hô... hô hô..."

Thời gian trôi qua đã lâu, Ba Kim quân pháp quan ở trong phòng làm việc của Tú Xuyên đại nhân nói chuyện gì, bên ngoài không ai biết. Nhưng mọi người chỉ thấy Quân pháp quan lúc đến khi thế như hổ như sư, lúc li khai hai mắt vô thần, chùi lệ và nước mũi, hệt như thiếu nữ vừa rời khỏi hiện trường bị cưỡng gian.

Mắt thấy tân thống lĩnh đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, cả Quân pháp xứ cũng không có biện pháp, mọi người đều âu sầu, đặc biệt là đám thương nhân, mỗi ngày tổn thất sinh ý đến mấy chục vạn, hơn nữa lúc nào tình hình bình thường trở lại cũng không biết.

Không phải không có người muốn đưa hối lộ, nhưng vị thống lĩnh này khẩu phật tâm xà, nhận vô số đút lót, nhưng quan khẩu vẫn không biết khi nào mở cửa bình thường.

Ai cũng không biết Tử Xuyên Tú vì sao làm như thế, đây rõ ràng là trò hại người mà không lợi cho mình, nhưng gã đúng là đang làm như thế. Mọi người phẫn nộ không thôi, nhưng không biết làm thế nào.

Cấm chỉ mậu dịch được một tuần, cả Lâm thị gia tộc cũng ngồi không yên:Tử Xuyên gia bế quan tỏa quốc, thụ hại không chỉ là nội bộ Tử Xuyên gia, đối với thương nghiệp của Lâm gia cũng có tính đả kích trầm trọng.

Với năng lực tình báo của Lâm gia, rất nhanh đã nghe ra, mọi chuyện đều là trò quỷ của tân nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân Tử Xuyên Tú.

Đây là nhân vật mới rất cường ngạnh, chỗ chống lưng cực vững, cả đại biểu Quân pháp xứ và Nguyên lão hội cũng bó tay.

Hà Khâu truyền đến chỉ lệnh, không tiếc trả giá phải nhanh chóng khai thông cửa khẩu mậu dịch, do đó, có thể không từ thủ đoạn nào.

Chủ sự quan của Hà Khâu trú ở Đán nhã liên hệ với trợ lý của Tử Xuyên Tú, truyền đạt một tin tức: một trong ba trưởng lão của Lâm thị gia tộc là Lâm Duệ trưởng lão hi vọng có thể gặp mặt thống lĩnh Tử Xuyên Tú, mong được sắp xếp nhanh chóng buổi gặp mặt.

Tử Xuyên Tú cười híp mắt: "Lâm Duệ muốn nhanh gặp ta sao? Biết rồi, vậy an bài vào ngày mai đi".

Buổi sáng ngày mười lăm tháng mười hai, trong một căn nhà nông gia nhỏ nhìn rất bình thường cách cổng Đán nhã thành chừng hai mươi dặm, thống lĩnh của Tử Xuyên gia tộc gặp mặt trưởng lão của Lâm thị gia tộc.

Với thân phận của bọn họ mà nói, hoàn toàn có thể lựa chọn một địa điểm hội nghị hào hoa thư thái hơn, chỉ vì bọn họ đều không muốn dẫn đến sự chú ý của người khác, hơn nữa cũng không muốn đến lãnh thổ của đối phương đàm phán, như thế sẽ có cảm giác rơi vào hạ phong.

Căn nhà nông gia này nhìn không có gì đặc sắc, nhưng nó lại vừa hay năm ngay trên đường biên giới giữa hai nước, nửa đông căn nhà nằm bên lãnh thổ Tử Xuyên gia, nửa tây căn nhà nằm trên lãnh thổ Lâm gia, cửa trước là Tử Xuyên gia, cửa sau lại là Lâm gia.

Chính vì như thế, căn nhà nông gia nhỏ bé này trở thành nơi hội nghị của hai nhân vật cao cấp của hai nước.

Đồng hồ điểm chín giờ năm phút, so với thời gian ước định trễ đúng năm phút, đám hộ vệ đều lưu ở bên ngoài, Tử Xuyên Tú từ cửa trước tiến vào phòng khách, vừa hay nhìn thấy một người từ cửa sau tiến vào, hai người đều hơi mất tự nhiên, không hẹn mà cùng lên tiếng hỏi: "Tú thống lĩnh?"

"Duệ trưởng lão?"

Hai người cười khà khà, ngồi xuống hai ghế đối diện qua bàn.

Người đến chừng bốn mươi tuổi, thân thể cao gầy, tóc mai sớm bạc, trán có vài nếp nhăn mờ mờ, đeo mắt kính gọng vàng, quai hàm rộng, hai mày đậm rõ, gương mặt tươi cười ôn hòa.

Trên người y không mang vật trang sức gì bởi vì với thân phận của y đã chẳng cần phải dùng tài phú để chứng minh bản thân. Y phục trắng, cắt may rất khéo phảng phất không một chỗ thụng, chỗ ngực áo có thuê mấy đóa hoa tinh xảo. Cả người vận trang đơn giản, phản phác quy chân khiến người vừa nhìn liền sinh cảm tình.

Đem so sánh với bản thân, Tử Xuyên Tú cảm giác bản thân tục khí, vòng tay đá quý trở nên kệch cỡm.

Tử Xuyên Tú lén lút giấu bàn tay đeo chiếc nhẫn to, nghĩ thầm, lời xưa quả thật không sai, bồi dưỡng được một quý tộc cần nhiều thời gian, tài phú có thể bạo phát, nhưng phong độ và khí chất cần phải có thời gian tôi luyện mới dưỡng thành được.

Song phương lần đầu gặp mặt, Tử Xuyên Tú đối với người này nảy sinh một cảm giác thân thiết khó tả, gã nghiêng người thi lễ: "Lâm trưởng lão, ngài khỏe!"

Lâm Duệ hoàn lễ, thân thiết nói: "Tú Xuyên thống lĩnh, sự tích của ngài vang danh tứ hải, đại danh của ngài như sấm bên tai. Không ngờ, ngài còn quá trẻ tuổi. Đúng là tự cổ anh hùng xuất thiếu niên a!" Thanh âm của y rất trầm ấm, rõ ràng là lời khách sáo nhưng không biết vì sao trong miệng y lại có sự chân thành kì lạ.

Tử Xuyên Tú nghĩ đến trưởng lão thánh miếu đã tạ thế, dùng lời của lão hồi đáp: "Trưởng lão, xin yên tâm, tuổi trẻ không có truyền nhiễm a!"

Hai người bật cười ha hả, không khí ban đầu của buổi hội đàm rất tốt.

Lâm Duệ mỉm cười nói: "Tú Xuyên trưởng quan đảm nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân, đây là Thống lĩnh xứ và Nguyên lão hội của quý quốc anh minh, không nề hà cân nhắc một thiếu niên tuấn kiệt, có người tài ba như ngài trấn thủ tây nam, là láng giềng với chúng tôi, đây cũng là hạnh vận của Lâm gia chúng tôi. Tệ tộc trưởng giao cho chúng tôi, nhất định phải bái phỏng ngài sớm, chỉ là cố kị ngài vừa mới nhậm chức, sự vụ bận rộn, chúng tôi không dám quấy rầy. Mãi đến hôm nay mọi người mới có cơ hội ngồi một nơi, hi vọng Tú Xuyên đại nhân không trách chúng tôi bái phỏng chậm trễ!"

Tử Xuyên Tú mỉm cười đáp: "Không có không có, Duệ trưởng lão quá khách khí rồi. Nhờ ngài chuyển lời hỏi thăm của tôi đến Lâm Phàm điện hạ, nói vãn bối Tử Xuyên Tú thỉnh an lão nhân gia ngài ấy".

Lâm Duệ mỉm cười: "Đa tạ, đa tạ".

Trước buổi gặp mặt, Tử Xuyên Tú đã có chuẩn bị, quyền lực chủ yếu của Lâm gia tập trung ở Trưởng lão chấp chính hội.

Trưởng lão chấp chính hội tương đương với Thống lĩnh xứ của Tử Xuyên gia, toàn bộ thành viên đều là người mang họ Lâm thị.

Hiện nay gia trưởng Lâm gia là Lâm Phàm tuổi đã cao, đã có phong thanh truyền xuất nói lão sắp thối vị, vị Lâm Duệ trưởng lão này chính là một người có sức cạnh tranh chức vị tộc trưởng Lâm gia.

Lâm gia phái ra nhân vật cỡ này đến đàm phán với gã, thuyết minh bọn họ rất coi trọng lần gặp mặt này.

Hai người nói năng thăm hỏi tình hình hai bên, phong thổ nhân tình và khí hậu hai bên, Tử Xuyên Tú tán thưởng Lâm gia không thôi: "Sơn thanh thủy tú, địa linh nhân kiệt, tinh trí tiểu xảo, chẳng trách Lâm gia trăm năm nay tài năng lớp lớp".

Lâm Duệ khiêm tốn hồi ứng: "Đâu có đâu có, Hà Khâu chúng tôi là địa phương nhỏ, Đế đô hùng tráng uy vũ, Viễn Đông rộng lớn vô biên, cảnh sắc Tử Xuyên hùng vĩ Hà Khâu đâu sánh nổi. Tú Xuyên thống lĩnh là người từng trải, hi vọng không chê cười chúng tôi thấp kém. Bất quá Hà Khâu tuy nhỏ nhưng cũng có vài chỗ đáng xem, ví dụ như Vũ ca cũ của Kim thủy hà, Thiếu nguyệt thai của Giang hoa lâu, Quan tinh lâu của Đô nhạc sơn trang, mấy chỗ này đều đáng đi thưởng ngoạn. Thống lĩnh đại nhân nếu có nhã hứng du ngoạn, tệ gia trên dưới lúc nào cũng hoan nghênh!"

Tử Xuyên Tú cười khà khà: "Có những chỗ hay như thế, đến lúc nhất định sẽ quấy nhiễu trưởng lão đại nhân! Trưởng lão ngài nếu có thời gian rảnh, cũng mời đến chơi Đán nhã, tôi nhất định nhiệt thành hoan nghênh!"

Hai người khách sáo một trận, cuối cùng cũng nói vào chính đề.

Lâm Duệ trưởng lão khẽ nhíu mày, nghiêm túc nói: "Tú Xuyên đại nhân, tôi và ngài vừa gặp đã như quen lâu. Tôi có vài câu phế phủ, không biết có nên nói ra không?"

Tử Xuyên Tu1 cười thầm trong bụng: "Đến rồi!" Gã cũng nghiêm túc hồi đáp: "Trưởng lão có lời gì xin cứ thật tình nói ra".

"Tú Xuyên thống lĩnh, một trăm năm nay, Hà Khâu và Đế đô luôn giữ được quan hệ hữu hảo, đối với chiến tranh của quý quốc và Lưu Phong gia, chúng tôi do quân lực bạc nhược, tuy không công khai ủng hộ quý quốc, nhưng cũng duy trì thái độ trung lập thiện ý. Có thể nói, đối với Tử Xuyên gia, chúng tôi là lân bang hữu hảo. Tú Xuyên thống lĩnh, không giấu ngài, chúng tôi có nghe qua quá khứ của ngài, một tay ngài sáng lập Tú tự doanh thương ở Viễn Đông, khác với tướng lĩnh khác, ngài là cao thủ trong lĩnh vực mậu dịch công thương. Đối với việc ngài đảm nhiệm thống lĩnh Hắc kì quân, chúng tôi là ôm hi vọng rất lớn, hi vọng có ngài, mậu dịch giữa Hà Khâu và Tử Xuyên gia được đẩy lên ở mức cao hơn, tình hữu nghị giữa hai nước càng khăng khít, đây là lợi ích của cả hai gia tộc. Nhưng không biết vì sao, ngài ban bố cấm lệnh buôn bán lại quá nghiêm khắc, dường như cắt đứt mậu dịch buôn bán giữa hai nước, ngăn cản khắt khe giao lưu thương nghiệp hai bên, chuyện này không những gây khó khăn cho Hà Khâu chúng tôi, cũng tổn hại nghiêm trọng đến lợi ích của thương nhân và dân chúng quý quốc. Thứ cho tôi mạo muội, hành động lỗ mãng và vô trí như thế sao lại xuất phát từ Tú Xuyên đại nhân nổi danh minh trí trước giờ, lệnh này khiến chúng tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc, nếu không hiềm tôi mạo muội, tôi rất muốn hỏi, ngài ban bố cấm lệnh thương pháp đó là có mục đích gì vậy?"

"Ách, sự tình là thế này, gần đây hoạt động buôn lậu phát triển rầm rộ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến kinh tế của gia tộc tôi, dẫn đến gia tộc mất đi một nguồn thuế lớn. Căn cứ tình hình thực tế, tôi quyết định áp dụng biện pháp đả kích hoạt động buôn lậu, còn về việc gây ảnh hưởng khó khăn cho quý quốc, tôi hết sức xin lỗi, nhưng không thể không làm vậy".

"Xin hỏi, pháp lệnh này thi hành bao lâu?" Lâm Duệ lịch sự hỏi.

"Chuyện này phải căn cứ tình huống thực tế. Nói không chừng một tuần, một tháng, hoặc một năm cũng có thể".

"Tú Xuyên thống lĩnh, " Lâm Duệ trưởng lão trên mặt vẫn tươi cười, nhưng trong thanh âm đã lộ vẻ mất kiên nhẫn: "Ngài là người có địa vị cao, tôi cũng vậy. Đàm phán giữa nhân vật cao tầng có chỗ tốt đó là mọi người không cần nói lời khách sáo hay lấp liếm, nói chuyện như thế không phục người được. Tại tây nam địa khu, ngài là nhân vật đứng đầu đại biểu cho Tử Xuyên gia, ngài muốn làm gì thì làm. Thứ cho tôi nói thẳng, ngài rốt cuộc là muốn gì? là tiền sao?"

"Đây không phải là vấn đề tiền..."

"Đây là lời nói hoang mà tôi hay nghe nhất, mỗi lần có người nói vấn đề không phải là tiền, thì nhất định đó là vấn đề tiền".

"Lâm trưởng lão, ông định hối lộ một thống lĩnh của Tử Xuyên gia sao? Đây là vũ nhục nhân cách tôi..."

"A, Tú Xuyên đại nhân, xin chớ tức giận. Thế này, tôi đổi cách nói vậy, nếu Lâm gia tôi đề xuất một khoản trợ cấp, chẳng hạn như trợ cấp cho lớp người nghèo thất học được đến trường, hoặc giả tài trợ cho hoạt động chống sa mạc hóa của quý quốc, khoản tiền này do ngài tự điều phối, ngài minh bạch ý của tôi chứ? Như vậy phải chăng ngài có thể suy xét xem đã đến lúc triệt tiêu mục lục cấm hay chưa? Xin chớ để tâm, các đời thống lĩnh Hắc kì quân, tiếp nhận tài trợ trước giờ không phải chỉ có một mình ngài, đây không phải là chuyện xấu hổ gì".

"Uhm, " Tử Xuyên Tú suy nghĩ một chút: "Nếu Lâm gia chính phủ quả thật có thiện ý đối với tầng lớp dân nghèo thất học của chúng tôi, tôi sẽ suy xét nới lỏng hạn chế mậu dịch giữa hai nước".

"Vậy thì quá tốt rồi". Lâm Duệ cười nói: "Xin hỏi Tú Xuyên đại nhân, liên quan đến khoản tài trợ này, ngài có yêu cầu gì không?" Mắt thấy mục đích sắp đạt thành, y thư thái nâng chung trà lên chuẩn bị uống.

Tử Xuyên Tú giơ năm ngón tay.

Lâm Duệ gật gật đầu: "Minh bạch rồi, năm trăm vạn khắc lãng (Khắc lãng là đơn vị tiền tệ của Lâm gia, năm trăm vạn khắc lãng tương đương với sáu trăm vạn đồng bạc của Tử Xuyên gia, đây đã là một khoản tiền rất lớn) phải không? Tôi sẽ viết chi phiếu cho ngài".

Tử Xuyên Tú lắc lắc đầu, vẫn giơ năm ngón tay như cũ.

Lâm Duệ nghi hoặc: "Tú Xuyên thống lĩnh, ý của ngài chẳng lẽ là năm ngàn vạn khắc lãng? Đây, đây đúng là chuyện cười à..."

Tử Xuyên Tú vẫn lắc đầu như cũ: "Đương nhiên không phải là năm ngàn vạn khắc lãng". Gã cười rất tươi: "Trưởng lão đại nhân, ý của tôi là năm ức".

"Phụt!" Lâm Duệ phun ngụm trà trong miệng ra: "Ngài, ngài nói cái gì!"

"Năm ức khắc lãng, trưởng lão đại nhân". Tử Xuyên Tú bình tĩnh lập lại, gương mặt vẫn tươi cười: "Nên biết, người nghèo thất học của Tử Xuyên gia chúng tôi rất nhiều".

Lâm Duệ kinh ngạc chăm chăm nhìn Tử Xuyên Tú, không dám tin trên thế gian còn có người vô liêm sĩ đến như thế. Y trầm giọng nói: "Tú Xuyên đại nhân, ngài là nói nghiêm túc? Năm ức khắc lãng?"

"Đúng, nghiêm túc như cấm mục lục đang được thực thi. Thuận tiện nói một chút, thỉnh ngài không cần lặp đi lặp lại con số đó, ta đã tính rất chính xác".

"Liệu có thỏa thuận được không?"

"Trưởng lão a, phải biết chúng ta đang bàn về kinh phí cho ngàn ngàn vạn vạn người thất học được đi học lại a! Đây là đại sự liên quan đến mệnh vận và khí số của Tử Xuyên gia, làm sao có thể thỏa hiệp chứ!"

"Rất xin lỗi". Lâm Duệ lãnh tĩnh trở lại sau chấn kinh: "Thứ cho tôi nói thẳng, Tú Xuyên thống lĩnh, yêu cầu của ngài là quá đáng. Nếu như là một ngàn vạn, chúng tôi nói không chừng còn thỏa mãn được ngài, nhưng năm ức khắc lãng, đây là con số chỉ nghe đến cũng đủ dọa người ta ngất rồi, Lâm gia chúng tôi thật vô pháp đồng ý".

"Lâm thị gia tộc giàu vượt thiên hạ lại hãi sợ khi nghe mấy ức khắc lãng sao?" Tử Xuyên Tú cười nói: "Lâm trưởng lão, chính như ngài vừa nói, giao thiệp với nhân vật cao tầng, nói thách là không khiến người ta phục. Theo tôi biết, ngài quản lý phương diện tài chính và thương mậu của Lâm gia, có quyền không cần tộc trưởng đồng ý cũng có thể điều dưới tám mươi ức tư kim".

"Tôi có quyền điều tài sản tám mươi ức, nhưng khoản tiền này là không đáng với giá trị mang lại. Tú Xuyên thống lĩnh, thứ ta trực ngôn, nếu ngài kiên trì làm theo ý mình, vậy thì bức chúng tôi phải đem sự tình này phản ánh lên Đế đô. Trường kì cấm chỉ mậu dịch lưỡng quốc cũng tổn hại đến lợi ích của Tử Xuyên gia, Đế đô tuyệt không cho phép ngài làm loạn lâu. Nếu cứ để sự việc tiếp diễn, cuối cùng ngài cũng chẳng có thu hoạch gì. Tôi kiến nghị chúng ta lấy mức hai ngàn vạn khắc lãng kết thúc chuyện này".

"Năm ức". Tử Xuyên Tú cười mỉm nói: "Duệ trưởng lão, tôi không phải thương nhân, vì thế ông cũng không nên trả giá với tôi".

"Yêu cầu của ngài thật quá hoang đường, nếu như ngài không nhượng bộ, vậy chúng ta vô pháp bàn tiếp". Lâm Duệ trưởng lão thở dài ngao ngán đứng lên: "Hẹn gặp lại, Tú Xuyên thống lĩnh. Hiện tại chúng tôi chỉ đành đem sự việc phản ánh với Đế đô. Đương nhiên, sẽ phải tốn thời gian dài hơn một chút, chúng tôi cũng chịu thêm tổn thất, nhưng so ra vẫn tốt hơn bị gạt mấy ngàn vạn".

"Duệ trưởng lão, ngài đi mạnh khỏe". Tử Xuyên Tú cũng đứng lên, đưa tay bắt chặt tay Lâm Duệ.

Cho dù hận đối phương tham lam nhai luôn cả xương, nhưng dù sao Lâm Duệ cũng là nhân vật chính trị lớn, cần phải giữ phong độ, ngoài mặt vẫn khách khí tươi cười bắt tay Tử Xuyên Tú.

Lâm Duệ cười nói: "Không đạt thành hiệp nghị với ngài, tôi thật cảm thấy hối hận. Nhưng trách nhiệm tuyệt đối không phải do tôi, nói lời thật, Tú Xuyên thống lĩnh, yếu cầu của ngài quả thật dù có bàn đến sáng mai, cũng không có chính trị gia đầu óc tỉnh táo nào chịu đáp ứng đâu".

"Tôi cũng cảm thấy rất hối hận, Duệ trưởng lão vừa rồi có nói sẽ phản ánh lên Đế đô, vậy chúc ngài tiến hành thuận lợi".

"Hả?" Lâm Duệ mở trừng mắt: "Đây là ý tứ gì, Tú Xuyên thống lĩnh?"

"Đợi đến lúc Đế đô có lệnh mở lại cửa khẩu, tôi tương đối đã điều tiết thích hợp thuế suất của tất cả các mặt hàng buôn bán qua biên cảnh".

"Hả?" Từ trong lời nói của Tử Xuyên Tú, Lâm Duệ ngửi được mùi vị bất tường: "Điều tiết thích hợp? Ý của ngài là sao, Tú Xuyên đại nhân? Phạm vi điều tiết?"

"Thuế suất sẽ chỉnh từ 20% đến 100%". Tử Xuyên Tú đáp, trên mặt tươi cười vô cùng sáng láng.

Lâm Duệ rùng mình.

"Đương nhiên, lúc đó ngài cũng có thể quay lại tìm tôi, cửa của tôi lúc nào cũng rộng mở. Nhưng qua mỗi ngày, số tiền tài trợ cho người thất học sẽ tăng thêm một ngàn vạn, nếu ngày mai ngài tìm ta thì vui lòng mang theo ngân phiếu năm ức hai ngàn vạn, nếu ngày kia thì... , Duệ trưởng lão là ngươi buôn bán giỏi tính toán, số học chắc hơn tôi nhiều, tôi chắc không nên lộ dốt".

Ngây ngốc nhìn Tử Xuyên Tú, Lâm Duệ mãi một lúc lâu vẫn không nói được.

Trong phòng yên tĩnh lạ thường, có thể nghe tiếng bước chân sàn sạt của sĩ binh ngoài cửa.

Lâm Duệ chậm rãi ngồi lại chỗ cũ, tay phải chống cằm, hai mày nhíu lại, có thể nhận thấy, y đang gấp rút suy nghĩ.

Tử Xuyên Tú chẳng có gì làm ngồi uống trà, thong thả quan sát Lâm Duệ.

Gã dường như cảm nhận được quỹ tích vận động của tế bào não trong đầu Lâm Duệ. Bản thân đã ngả bài: nếu như các người không đáp ứng điều kiện của ta, ta quyết khiến các người không thể an ổn.

Hiện tại ở trước mặt Lâm gia chỉ có hai con đường, một là đáp ứng điều kiện của Tử Xuyên Tú, lấy năm ức khắc lãng đổi lấy thông sướng con đường mậu dịch đối ngoại cho Lâm gia. Con đường thứ hai là phải tìm biện pháp đánh đổ cái ghế thống lĩnh Hắc kì quân của Tử Xuyên Tú, nhưng vị thiếu niên thống lĩnh này chỉ mới hai mươi hai tuổi đã vào Thống lĩnh xứ, tiền đồ vô lượng, tương lai có thể còn nắm mệnh vận của Tử Xuyên gia, kết thâm cừu với một nhân vật như thế, thật không phù hợp cho lợi ích của Lâm gia.

Lấy tác phong cẩn thận của Lâm gia, Tử Xuyên Tú nhận định bọn họ không có dũng khi làm tới, nhưng nếu đối thủ đàm phán lần này đổi lại là thiếu niên đắc chí Lâm Vân Phi đại biểu cho phái cường ngạnh, Tử Xuyên Tú không dám đảm bảo nhận định của bản thân.

Đột nhiên, Lâm Duệ bật cười, lắc đầu nói: "Tú Xuyên thống lĩnh, mọi người đều nói ngài là lưu manh, ban đầu tôi còn không tin, hiện tại tôi đã tin rồi".

Tử Xuyên Tú giả bộ không hiểu lời y, cười cười vô sỉ.

Lâm Duệ đứng lên: "Năm ức khắc lãng không phải là con số nhỏ, tôi lập tức sẽ báo cáo với Chấp chính hội. Yêu cầu của ngài, chúng tôi sẽ rất nhanh trả lời. Ngài muốn dùng bổn phiếu hiện hành của Hà Khâu hay là hiện kim?"

Không hổ là người kế thừa tương lai của một trong ba đại thế lực đại lục, một khi đã hạ quyết tâm, Lâm Duệ làm rất quyết đoán, không có nửa lời than oán.

"Nếu như có thể thì dùng tiền giấy đi. Tốt nhất là dùng loại tiền một trăm ngân tệ".

"Minh bạch rồi". Lâm Duệ gật gật đầu: "Nếu như thuận lợi, sáng mai sẽ có tiền giao cho ngài, chúng tôi sẽ hộ tống đến biên cảnh. Mời ngài chuẩn bị tám mươi xe ngựa đến vận chuyển số tiền này, còn xin bảo đảm bí mật dùm cho!"

Tử Xuyên Tú chùi chùi mũi: "Tám mươi xe ngựa? Cần nhiều như thế?"

Lâm Duệ dùng nhãn thần kì quái nhìn Tử Xuyên Tú, chậm rãi nói: "Nếu như toàn bộ là dùng giấy bạc một trăm ngân tệ, giả thiết một vạn ngân tệ là một xấp, một trăm xấp đóng một hòm, một xe ngựa chở được mười hòm, vậy chí ít phải dùng năm mươi xe ngựa mới vận chuyển đủ số lượng tiền này, lại thêm xe ngựa dự bị và xe ngựa chở vệ binh, vậy há chẳng phải tốn chừng tám mươi xe sao? Nói ngoài đề một chút, thống lĩnh đại nhân, xem ra ngài giống như không có khái niệm đối với năm ức ngân tệ, biểu hiện của ngài cũng không giống kẻ tham lam. Tôi rất kì quái, ngài vì sao cương quyết muốn số tiền này chứ?"

Tử Xuyên Tú cười không đáp.

Lâm Duệ nhún vai, cười nói: "Xem ra tôi hỏi không đúng rồi".

Tử Xuyên Tú rất có hảo cảm đối với phong độ của Lâm Duệ, hơi nghiêng người đáp: "Xin lỗi, gây phiền phức cho các người".

Lâm Duệ hồi lễ: "Nếu như để khôi phục lại trao đổi mậu dịch, năm ức xác thật quá đắt. Nhưng nếu như để lấy được tình hữu nghị của ngài, mấy ức đó cũng chẳng đáng gì. Tú Xuyên thống lĩnh đại nhân, Lâm gia chúng tôi hi vọng ngài là bằng hữu, bằng hữu chân chính! Hi vọng ngài cũng xem chúng tôi là bằng hữu".

"Quý phương vì sao xem trọng tôi như thế?"

Lâm Duệ trưởng lão cười dài đáp: "Thống lĩnh đại nhân, bản thân ngài không biết giá trị bản thân rồi! Lâm gia chúng tôi từng có dự đoán, trong hai mươi năm tới, có bảy người có khả năng trở thành chủ tể mệnh vận đại lục, ngài được liệt trong đó, nhân vật như thế, chúng tôi há dám lạnh nhạt?"

"Bảy người?" Tử Xuyên Tú tò mò: "Tôi nghĩ bài danh đệ nhất chắc là Lưu Phong Sương của Lưu Phong gia?"

Lâm Duệ khẽ lắc đầu: "Lưu Phong Sương các hạ kinh tài tuyệt diễm, thế gian hiếm có, ai cũng biết nàng ta là đệ nhất danh tướng thời nay, hơn nữa nắm trọng binh, nàng ta tự nhiên là một trong bảy người đó. Nhưng nàng ta có khuyết điểm không thể bồi lấp, chúng tôi đoán tương lai nàng ta không phải là con đường dễ đi, nàng ta là nữ tử, lại không có dã tâm quyền lực đỉnh cao".

"Nếu như không phải là bí mật, có thể cho tôi biết ai là đệ nhất nhân trong danh sách không?"

"Đó đương nhiên là bí mật". Lâm Duệ không chút do dự đáp, nhìn biểu tình thất vọng của Tử Xuyên Tú, y cười quỷ dị nói: "Bất quá bởi vì ngài là bằng hữu của Lâm gia chúng tôi, đối với bằng hữu, Lâm gia không có bí mật không thể nói".

"A, đa tạ!"

"Chúng tôi cho rằng, trong hai mươi năm tới, có khả năng trở thành bá chủ đại lục nhất chính là giám sát trưởng Đế Lâm đại nhân của quý quốc, anh ta có tài năng lại có dã tâm. Tiếp theo là Trữ công chúa của quý quốc, nàng ấy có điều kiện ưu ái, hơn nữa gần đây cũng đã bộc lộ tài hoa. Người thứ ba là người kế thừa Lưu Phong gia, Lưu Phong Sâm. Người thứ tư mới đến Lưu Phong Sương".

Nhìn thần sắc Tử Xuyên Tú đại biến, Lâm Duệ cười cười: "Đương nhiên, đây chỉ là thiển kiến của nhà chúng tôi, bất quá chỉ là bàn luận bằng miệng. Thống lĩnh đại nhân không cần để ý, xem như là câu chuyện tán gẫu đi".

Tử Xuyên Tú miễn cưỡng cười cười, hai người chào nhau rồi chia tay.

Nhìn theo thân ảnh Lâm Duệ khuất ở cửa sau, Tử Xuyên Tú lặng lẽ thở dài một hơi.

Ỷ nắm quân quyền trong tay, hoành hành bá đạo, dã man vô lý, xảo trá chèn ép Lâm gia chính quyền nhược tiểu, cả bản thân gã cũng thừa nhận mình là một tên ác ôn, Lâm Duệ phải có tu dưỡng thâm hậu mới không có chửi mắng nhổ nước bọt vào gã.

Trong quá trình đàm phán, gã có mấy lần dao động, nhiều lần phải đưa bàn tay đầy mồ hôi giấu chùi vào trong túi áo mới kiên trì tiếp được.

Gã đem phong thư mà đã đọc không biết bao nhiêu lần rồi, cẩn thận mở ra:

Tú Xuyên đại nhân giám hạ:

Đại nhân đi tây bộ, chúng tôi đều rất nhớ ngài.

Không biết đại nhân lúc nào có thể trở về Viễn Đông? Toàn bộ chúng tôi đều chờ mong đại nhân sớm ngày quay về chủ trì đại cục, không có đại nhân ở đây, mọi người đều không có lòng tin.

Ma tộc đã bắt đầu triển khai tấn công Viễn Đông, bọn chúng theo con đường cũ của La Tư, đại quân đánh thẳng vào cứ điểm Đặc Lan.

Căn cứ tình báo, ma tộc lần này tiến công không giống bình thường, ở trước cứ điểm Đặc Lan, ma tộc bày binh hai mươi vạn, tinh kỳ rợp đất, toàn là binh viên Tái nội á, do cháu trai của Ma thần hoàng là Cổ Tư Tháp suất lĩnh, thập phần hiếu chiến, bọn chúng thiết kết vô số khí giới công thành, đêm ngày cường công cứ điểm Đặc Lan.

Đặc Lan quân khu do La Kiệt trấn thủ, y suất lĩnh quân dân Đặc Lan đại chiến với ma tộc liên tục mấy trận, tuy sát thương vô số ma tộc binh tốt, nhưng hậu viện ma tộc ùn ùn kéo đến không ngừng, chiến huống bất lợi cho La Kiệt, sĩ tốt thương vong thảm trọng.

Tôi đang suy xét liệu có nên điều đệ nhị quân đang đóng ở Gia Sa đến hỗ trợ hay không. Nhưng do binh biến lần trước, đệ nhị quân thương vong thảm trọng, hiện tại tuy đã chiêu mộ lính mới, nhưng huấn luyện chưa lâu, chiến đấu lực chưa hình thành. Không biết tăng viện của gia tộc khi nào đến? Chúng tôi chống cự thập phần gian khổ.

Ngoài ra, đại nhân, còn có một tin tức xấu báo cho ngài. Bởi vì đại chiến liên miên, quân ta tổn thất thảm trọng, tốn chi phí phủ tuất rất lớn, quân lương, tiền mua thuốc men, y phục, vũ khí như nước chảy vào vùng trũng, quốc khố nhập thua xa xuất. Minh Vủ sáng hôm qua đến tìm tôi, than: "Bạch Xuyên, chúng ta đã phá sản rồi".

Hắn nói, tiền mua vũ khí, dược phẩm tháng này chúng ta thiếu đã đến hạn trả, còn có tiền phủ tuất đang nợ thân nhân binh sĩ trận vong, tổng các khoản cần thanh toán lên đến một ức bốn ngàn vạn, mà trong quốc khố chúng ta hiện gần như trống rỗng.

Do thiếu nợ tiền lương thưởng của sĩ binh ba tháng, hiện tại các doanh sĩ binh đều oán thán trách than. Viễn Đông bộ đội còn đỡ hơn một chút, bọn họ là vì bảo vệ đất đai của mình mà nhẫn nhịn chiến đấu, nhưng bộ đội Tú tự doanh thì làm nháo lên, bọn họ nói không có tiền lão tử không bán mạng. Trong Tú tự doanh đã xuất hiện đào binh. Tôi nghiêm khắc chấp hành quân pháp, đêm qua chém năm người mới tạm trấn áp được cục diện, thế nhưng nếu không có tiền, tôi cũng không áp chế nổi.

Còn có thương nhân cung ứng vũ khí và lương thực cho chúng tôi, bọn họ nói: "Sắp tới không thấy hiện kim, bọn họ sẽ ngừng cung cấp hàng hóa cho chúng tôi". Một khi ngừng lương thực, toàn quân sẽ không chiến mà tan vỡ. Tôi không thể không đem năm mươi ba vạn hiện kim vừa thu được từ việc bán khoáng sản trả cho bọn họ, Minh Vũ gần như muốn quỳ năn nỉ bọn họ mới được bọn họ tạm nể mặt, cho chúng tôi nợ thêm một tháng.

Còn có thương nhân cung ứng dược phẩm và y phục, do nợ quá nhiều, bọn họ đã đình chỉ cung ứng cho chúng tôi. Sĩ binh chúng tôi chỉ mặc y phục mùa hè đơn giản dưới cái lạnh âm mười độ, xung sát với ma tộc binh. Dược phẩm duy nhất cho thương binh chính là nước lạnh, chúng tôi cả một mảnh vải sạch cũng chẳng có.

Minh Vũ sầu não bạc hết nửa đầu, hắn khóc lóc than với tôi, La Kiệt dẫn sĩ binh chiến đấu sinh tử với ma tộc ở tiền tuyến, chúng tôi cả cơm cũng không cho y đủ ăn, làm sao xứng đáng với y?

Nghe hắn hỏi, tôi cũng khóc, tôi thật sự không biết làm sao cho tốt.

Đại nhân, tôi đã liên tục bốn ngày bốn đêm không thể chợp mắt, rất thống khổ. Ngài trước khi rời đi giao đại nghiệp Viễn Đông cho tôi, nhưng tôi đang không biết nên làm thế nào. Hiện tại, ai cũng nhìn ra, ngài là lương trụ không thể thiếu ở Viễn Đông, cả tên hay nói xằng Tác Tư hiện cũng ngày ngày tìm tôi hỏi thăm: "Quang minh đại nhân rốt cuộc khi nào trở về?" Bố Lan tướng quan cả ngày than thở, ngóng tiểu lộ tây biên đến xuất thần, lặng lẽ rơi lệ. Chúng tôi đều biết, y đang chờ ngài về.

Đại nhân, ngài rốt cuộc lúc nào có thể quay về? Chúng tôi đang hết sức nóng lòng mong ngài sớm trở về Viễn Đông.

Nói năng linh tinh nhiều như thế, nhưng xin đại nhân yên tâm, vô luận gian khổ thế nào, dù chiến đấu đến binh tốt cuối cùng, chúng tôi cũng sẽ giữ Viễn Đông theo lệnh ngài cho đến khi cờ xí của ngài xuất hiện ở bầu trời Viễn Đông. Chúng tôi tuyệt không phụ kì vọng của ngài.

Chúc mừng đại nhân thuận lợi vinh thăng thống lĩnh, chúng tôi đều cao hứng vì ngài.

Chúc đại nhân thân thể an khang!

Bạch Xuyên.

Phong thư này Tử Xuyên Tú đã xem vô số lần, nhưng mỗi khi gã đọc lại, vẫn là không kìm được ứa lệ.

Tây bắc ngắm thiên lang, bắn đại điêu, khi bản thân cao quan lộc hậu, rượu thịt ê hề thì đám bộ hạ lại đang ở Viễn Đông gian khổ chấp hành mệnh lệnh của gã, trong hoàn cảnh khó khăn nhất giữ vững phong tuyến đông bộ bảo vệ an toàn cho nhân loại, ngăn cản đại quân ma tộc.

"Trung thành đến chết mới thôi, vĩnh viễn không phản bội!"

Lời thệ ngôn vang bên tai gã, Bạch Xuyên nói được làm được, trả giá bằng ngày tháng thanh xuân của nàng, thậm chí là sinh mệnh!

Nghĩ đến hoàn cảnh của bản thân sau khi về Đế đô, Tử Xuyên Tú cảm thấy vô cùng hổ thẹn.

Mỗi ngày đều làm mấy chuyện vặt vãnh, tranh đấu với đám quan lại sâu bọ, ganh ghét đấu đá với Mã Duy, cuốn vào vòng xoáy tranh giành quyền lực, làm sao xứng đáng với bộ hạ đang sinh tử bảo vệ biên cương?

Gã bước khỏi phòng, dưới bầu trời xanh thẳm, một đàn nhạn đang xải cánh từ chân trời phía đông bay đến.

"Có lẽ cố hương của những con nhạn đó chính là Viễn Đông, Viễn Đông là giấc mộng của ta!" Tử Xuyên Tú thầm phát thệ: "Các quân không phụ ta, ta cũng không phụ các quân, chúng ta sinh tử cùng nhau!"

-o0o-

Crypto.com Exchange

Hồi (1-193)


<