Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 149

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 149: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Quân viễn chinh thay đổi nhân sự, cho dù là đối với người Tắc Nội Á đang trong cơn hoảng sợ cùng cực mà thậm chí ngay cả Tử Xuyên Tú cũng không có một dự cảm nào. Khi Tạp Đan nhận được tin tức, Tử Xuyên Tú còn đang ngẩn người trước thi thể Mông Hãn.

Hung thủ ám sát bị bắt ngay tại chỗ, thân phận của y cũng được chứng minh, y chính là chiến sĩ bộ tộc bảo vệ thánh địa, dưới sự tra tấn của các thân binh Mông Hãn, y đã khai ngay tại chỗ. Y phụng mệnh Mông Á, trưởng lão bảo vệ thánh địa tới đây ám sát ác đồ loài người dám khinh nhờn thánh địa. Thế nhưng không ngờ Tử Xuyên Tú phản ứng rất nhanh, né tránh được mũi tên, kết quả lại bắn chết Mông Hãn.

Mông Hãn dù gì đã chết rồi nhưng người còn sống thì gặp phiền phức lớn, sau khi bình tĩnh lại, Tử Xuyên Tú nhận ra rằng bây giờ hắn còn tiếp tục ở lại nội địa Mông tộc thì cực kỳ nguy hiểm, Tử Xuyên Tú lập tức tập hợp binh mã Tú Tự doanh, chuẩn bị đào tẩu. Nhưng ngay lúc đó, đội trưởng thân binh của Mông Hãn chạy lại ngăn cản Tử Xuyên Tú và nói: "Đại nhân".

"Có chuyện gì?".

"Tử Xuyên Tú đại nhân, Mông Hãn Tước gia bị phản tặc Mông Á mưu hại. Đại nhân ngài hãy báo thù cho Tước gia".

Tên đội trưởng thân binh quỳ trước ngựa Tử Xuyên Tú, liên tục dập đầu, khi nhìn gương mặt đầy bi phẫn của gã người Ma tộc, Tử Xuyên Tú vỗ vỗ trán. Hắn vô cùng ngạc nhiên, một người gian trá như Mông Hãn sao có thể tuyển được một người cương trực như này làm đội trưởng? Một suy nghĩ mà người người đều biết, Mông Hãn chết bất ngờ, cho dù Tử Xuyên Tú không phải là người thu lợi, cũng có thể vui mừng vì ông ta gặp chuyện, tại sao bây giờ hắn phải đi báo thù cho Mông Hãn?

Tử Xuyên Tú vội vàng ho khan một tiếng và nói: "Mông Hãn Tước gia bất hạnh bỏ mình, ta rất đau đớn, nhưng báo thù là chuyện rất thận trọng, mặc dù Mông Á không có nhiều người nhưng chúng dám âm mưu hại Mông Hãn Tước gia, nhất định sau lưng chúng có người đang thao túng".

"Báo thù là chuyện chúng ta nhất định phải làm, chúng ta nhất định phải chuẩn bị tốt, không được manh động rơi vào bẫy kẻ thù. Ngươi hãy chờ, chờ sau khi ta quay về Ngõa Ân Tư Tháp triệu tập mười vạn quân lại đây, bắt hết đám người Mông Á, báo thù mối huyết hận cho Mông Hãn Tước gia".

"Như vậy, như vậy tiểu nhân trông cậy vào ngài". Viên đội trưởng cảm động rớt nước mắt: "Đại nhân, ngài đi nhanh về nhanh, xin đại nhân hãy nhanh chóng triệu tập mười vạn quân tới đây ủng hộ chúng tôi".

"Được, nhưng ngươi cũng không được ở lại đây, ngươi tốt nhất hãy quay về Mông tộc, kể lại chuyện Mông Á mưu hại Mông Hãn Tước gia, hiệu triệu các bộ Mông tộc nhất tề đứng lên thảo phạt nghịch tặc, như vậy khi đại quân của ta tiến tới đây, trong ứng ngoài hợp thì càng dễ dàng hơn trong việc tiêu diệt lũ phản nghịch này".

Cho dù không hiểu để thảo phạt mấy ngàn người của bộ lạc ở thánh địa, Tử Xuyên Tú đã điều động mười vạn đại quân mà còn muốn toàn tộc phát động tấn công đám người đó, cuối cùng còn câu, trong ứng ngoại hợp, thế nhưng đối phương là người khi Tước gia còn sống rất kính trọng nên viên đội trưởng không dám có ý kiến gì khác.

Viên đội trưởng lau nước mắt, nghiêm nghị nói với Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, tôi sẽ làm theo mệnh lệnh của ngài".

"Tốt lắm... toàn quân nhổ trại, mau đi đi, nếu muộn là không kịp nữa".

Người đi vội vàng, không dám trì hoãn một giây, nửa đêm binh mã tiến ra tới bến tàu, lúc này tin tức Mông Hãn chết vẫn còn chưa lan truyền tới. Khi tới bên tầu, lập tức binh lính Tú Tự doanh xông lên trước, khống chế tất cả các thuyền, hạ lệnh cho lái thuyền lập tức nhổ neo.

Đội thuyền này là thuyền dân do Mông Hãn thuê, Mông Hãn còn cử một đội lính Mông tộc ở lại trấn thủ, khi thấy binh lính Tú Tự doanh như lang như hổ xông lên thuyền, viên sĩ quan chỉ huy đội trấn thủ Mông tộc đang ngủ bị đánh thức, hoảng hốt chạy tới trước mặt Tử Xuyên Tú nói: "Đại tướng quân, đã xảy ra chuyện gì vậy? Hạ quan vâng lênh tộc trưởng ở lại trấn giữ, bây giờ tộc trưởng đại nhân không quay về, không thể khởi hành được".

Tử Xuyên Tú cười nhạt nói: "Vậy ngươi đi xuống đất tìm Mông Hãn đi".

Tử Xuyên Tú tung chân đá viên sĩ quan Mông tộc lăn xuống sông, binh lính Tú Tự doanh cũng đuổi binh lính Mông tộc trấn thủ khỏi thuyền, La Kiệt phối hợp rất ăn ý, gã rút đao kề lên cổ viên thuyền trưởng, quát hỏi: "Muốn sống hay chết?".

Người chèo thuyền và thuyền trưởng trên thuyền đều do Mông Hãn thuê không phải là người Mông tộc, khi nhìn thấy binh lính Tú Tự doanh hung hãn, viên thuyền trưởng biết nhất định sau này Mông Hãn sẽ tính sổ chuyện hôm nay, nhưng nếu bây giờ mình không đồng ý thì cũng chết, gã vội vàng gật đầu không chút do dự.

Vì vậy La Kiệt buông đao xuống, Tử Xuyên Tú dùng tiếng Tắc Nội Á ra lệnh cho viên thuyền trưởng: "Lập tức lái thuyền, chạy thẳng tới Ngõa Âu Tư Tháp".

"Đại nhân, sông Phục La không chảy tới Ngõa Ân Tư Tháp được".

"Vậy hãy tìm cách tới một bến tàu gần Ngõa Âu Tư Tháp nhất. Đừng ngu ngốc làm chuyện gì, nếu không chúng ta sẽ giết cả đội thuyền".

Trên cổ là lưỡi đao nhỏ lạnh băng, viên thuyền trưởng không thể nói được lấy nửa từ, viên thuyền trưởng ngoan ngoãn chỉ huy đội thuyền xuất phát, nhưng trong lòng gã vần buồn bực. Khi đoàn người này tới đây thì Mông Hãn tự mình dẫn đường, người người cười nói vui vẻ, có vẻ rất thân thiết. Nhưng bây giờ chỉ còn nhóm người này quay lại, hơn nữa trong sự hung hãn còn cả sự hoảng sợ, chủ nhân Mông Hãn lại không có mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Viên thuyền trưởng thoáng rùng mình, gã mơ hồ cảm nhận được rằng, nhất định Mông Hãn đã gặp chuyện không hay.

Mông Hãn là một người rất quan trọng trong vương quốc Ma tộc, nếu như có chuyện xấu xảy ra với ông ta, nhất định sẽ gây nên biến loạn, điều này sẽ gây ra vô số máu tanh mưa gió. Viên thuyền trưởng thầm cầu khẩn, chỉ mong phong ba sắp tới không liên lụy tới chính mình.

Đội thuyền bắt đầu khởi hành, Tử Xuyên Tú đứng trên đầu thuyền, La Kiệt và binh lính Tú Tự doanh đứng vây xung quanh cảnh giới, làn gió sông thổi mạnh mang theo hơi lạnh khiến mọi người khép chặt là áo khoác, lúc này Tử Xuyên Tú không rảnh để chú ý tới tâm trạng của viên thuyền trưởng. Trong một ngày xảy ra quá nhiều chuyện, từ việc tiếp xúc với văn minh thời chúng thần cho tới chuyện Mông Hãn chết bất ngờ, rất nhiều biến cố đã ăn sâu vào đầu Tử Xuyên Tú.

Bây giờ khi đứng trên thuyền, Tử Xuyên Tú chậm rãi nghĩ lại những chuyện đã xảy ra hôm nay, suy nghĩ kế hoạch nhưng không hiểu vì nguyên nhân nào đó mà trong đầu vẫn luôn văng vẳng câu nói lúc lâm chung của Mông Hãn, gương mặt tái nhợt và tiếng nói thê lương: "Đại tướng quân, hãy thương xót chúng tôi. Thương xót Thần tộc chúng tôi, chúng ta vốn là huynh đệ đồng bào".

"Huynh đệ đồng bào sao?". Tử Xuyên Tú khẽ thì thào.

"La Kiệt, nếu có một ngày nào đó có người nói với ngươi là Ma tộc và loài người chúng ta chính là huynh đệ đồng bào, chúng ta vốn có cùng xuất thân, ngươi nghĩ thế nào?".

La Kiệt kinh ngạc nói: "Đại nhân, ngài đang nói giỡn hả? Ma tộc sao có thể là huynh đệ đồng bào với chúng ta được? Chúng xâm lược đất nước chúng ta, giết biết bao người của chúng ta, chúng sao có thể là đồng loại với chúng ta? Đại nhân, ngài đang nói đùa sao?".

Nhìn sắc mặt La Kiệt, Tử Xuyên Tú nói mà sắc mặt vẫn không thay đổi: "Đúng vậy, ta chỉ nói đùa mà thôi".

Đội thuyền lướt trên sông Phục La, để lại sau những vệt sóng trắng, Tử Xuyên Tú trầm ngâm không nói. Nếu như có thể, Tử Xuyên Tú thật sự muốn coi những câu nói đó là lời nói dối cuối cùng của lão già giảo hoạt Mông Hãn, nhưng trực giác lại cho hắn biết rất có khả năng đó là thật.

Ngày hôm sau, vào lúc sáng sớm, ánh sáng mặt trời chiếu vào khoang thuyền, Tứ Xuyên Tú lặng lẽ thức đậy, thuyền chạy trên sông, khoang thuyền lắc lư, Tử Xuyên Tú thật sự không thể nào ngủ ngon giấc, cuối cùng một đêm mắt khép hờ, mơ màng đã trôi qua.

Tử Xuyên Tú ngáp dài đi lên trên boong tàu, đứng đối điện với viên thuyền trưởng, viên thuyền trưởng sửng sốt, gã không biết thân phận của Tử Xuyên Tú nhưng cũng hiểu rằng người này chính là một đại nhân vật mà Mông Hãn rất kính trọng, không phải là người mà gã có thể trêu chọc, cho dù không chú ý tới những cái khác, chỉ nhìn đám binh lính hộ vệ như lang như hổ, nếu không có người thanh niên này, tối hôm qua viên sĩ quan loài người cao to đã ăn tươi nuốt sống gã.

Viên thuyền trưởng cung kính chào Tứ Xuyên Tú, nghiêng người tránh để Tử Xuyên Tú đi lên trước.

Thật ra Tử Xuyên Tú cũng không có chỗ nào để đi tiếp, khi nhìn viên thuyền trưởng Ma tộc vóc dáng nhỏ bé, đột nhiên Tử Xuyên Tú thấy hứng thú, hắn nói bằng tiếng Tắc Nội Á: "Ta không biết là trong Thần tộc cũng có thủy thủ và nghề nghiệp thuyền trưởng, trong ấn tượng của ta, quốc gia các ngươi chỉ có đất liền".

Viên thuyền trưởng sửng sốt, gã cực kỳ cung kính trả lời: "Đại nhân, Thần tộc cũng có sông dài, sông Hắc Hà và sông Phục La cũng là sông lớn của chúng tôi. Chúng tôi dựa vào thuyền để vận chuyển".

"Thuyền trưởng, xem dáng vẻ của ngươi, ngươi đã đi rất nhiều nơi, ngươi là người tộc nào?".

Viên thuyền trưởng cúi đầu nói: "Dạ, đại nhân, tôi là người tộc Nặc Tạp".

"Tộc Nặc Tạp?". Tử Xuyên Tú cau mày, viên thuyền trưởng vội vàng giải thích: "Đại nhân, chúng tôi chỉ là một tộc rất nhỏ, tổng cộng chưa được một vạn người, rất nhiều người Thần tộc cũng không biết chúng tôi. Ngài chưa từng nghe thấy cũng là chuyện bình thường".

"Ừ, ngươi có biết Mông Hãn không? Chính là người tới cùng thuyền với ta đó".

"Biết".

"Hãy nói cho ta biết ngươi biết gì về ông ta".

Viên thuyền trưởng cẩn thận nói: "Mông Hãn Tước gia là tộc trưởng Mông tộc, là một nhân vật lớn của vương quốc".

"Còn gì nữa?".

"Theo như lời đồn thì ông ấy là người khôn khéo, cũng rất giảo hoại".

"Còn gì nữa?".

Viên thuyền trưởng liếc trộm Tử Xuyên Tú nhưng gã không nhận ra bất kỳ biểu hiện nào của đại nhân vật này.

Vì vậy trán viên thuyền trưởng đồ mồ hôi lạnh, gã do dự một lát rồi nói tiếp: "Tôi nghe người ta nói tiên hoàng bệ hạ đã chết, Mông Hãn Tước gia rất có khả năng trở thành Hoàng đế, rất có khả năng".

Lúc này cuối cùng Tử Xuyên Tú mới để lộ nét mặt, hắn thở đài một tiếng và nói: "Rất giỏi là thật. nhưng làm Hoàng đế thì hoàn toàn không có khả năng".

"Đại nhân, tại sao vậy?".

"Thần tộc không có khả năng để một người đã chết lên làm Hoàng đế".

Viên thuyền trưởng ngây người, một lúc rất lâu gã mới trấn tĩnh lại: "Đại Nhân, ngài nói là Mông Hãn Tước gia đã chết sao?".

Tử Xuyên Tú gật đầu, hắn kinh ngạc nhìn thấy hai giọt nưởc mắt lăn khỏi hốc mắt viên thuyền trưởng.

"Ngươi đau đớn? Ngươi không phải là người Mông tộc mà?".

"Đại nhân, thất lễ rồi". Viên thuyền trưởng lau nước mắt bối rối nói: "Tôi không phải là người Mông tộc, nhưng mỗi lần Tước gia tới Ma Thần bảo yết kiến tiên đế, ông đều ngồi thuyền của tôi, ông chính là khách hàng quen thuộc của chúng tôi. Tước gia là người rất nhã nhặn, là một quý tộc cao quý nhưng ông không có dáng vẻ kiêu căng, ông thường xuyên vào trong nói chuyện với người chèo thuyền, ông còn thường cho con cái tôi thức ăn, hơn nữa lần nào cũng trả tiền ngay, không nợ nần. Chúng tôi rất yêu thích ông, ông là người tốt, chân thật, cũng là khách hàng tốt".

Tử Xuyên Tú lặng lẽ nhìn mặt nước, con người ta bình thường cũng có nhiều tính cách, nhưng không ngờ con người nổi tiếng vương quốc với tính cách ác độ, gian xảo lại còn có một bộ mặt như vậy.

Rốt cuộc con người nào mới chân chính là con người Mông Hãn?

Vị tướng quân Mông tộc tràn ngập sắc thái truyền kỳ và mâu thuẫn đã bị chính tộc nhân của mình giết chết chỉ vì một mũi tên bắn trượt, đúng là một trò đùa không thể tưởng tượng nổi. Trong suy nghĩ của Tử Xuyên Tú, cách chết này và cách làm người của Mông Hãn rất khác biệt, đáng lẽ Mông Hãn phải có một cái chết bi tráng oanh liệt hay thê thảm mới đúng.

Rốt cuộc câu nói khi lâm chung của ông ta có thật hay không?

Tử Xuyên Tú vỗ vỗ vai viên thuyền trưởng, lập lức viên thuyền trưởng hiểu được vị đại nhân này muốn chấm dứt cuộc nói chuyện, viên thuyền trưởng cung kính đứng lui sang một bên, cúi đầu nói nhỏ với Tử Xuyên Tú: "Đại nhân ngài có thể tiếp tục nghỉ ngơi, cuối buổi chiều, chúng ta có thể lên bờ".

Thuyền chạy trên đường thủy một ngày, một đêm. Vào buổi tối, đoàn người của Tử Xuyên Tú lên bờ, bến tàu cũ này nằm trong lãnh địa Mông tộc, ở nơi này có một đội quân trấn thủ, khi thấy binh lính loài người rời khỏi thuyền, viên sĩ quan chỉ huy tiến lên hỏi, La Kiệt vênh vênh váo váo nói: "Chúng ta là khách quý tộc trưởng Mông Hãn các vị mời tới, hôm trước chúng ta mới lên thuyền đi núi Tây Gia, bây giờ chúng ta phải quay về".

Viên sĩ quan nghi ngờ nói: "Hạ quan biết các vị là khách do tộc trưởng mời tới, nhưng không nhận được thông báo các vị muốn quá cảnh qua nơi này, các vị có mệnh lệnh của tộc trưởng đại nhân không?".

La Kiệt không nói không rằng, hung hăng giáng cho viên sĩ quan một cái bạt tai: "Đồ khốn, Mông Hãn là người nào mà chúng ta phải có lệnh của ông ta mới được đi qua? Hãy nhớ kỹ, cái bạt tai này chính là mệnh lệnh, ngươi hãy nhớ lấy, bây giờ hãy cút đi".

Khi thấy La Kiệt hung hăng như vậy, viên sĩ quan Mông tộc nhìn xuống, y ngượng ngùng ôm mặt lùi lại sau.

La Kiệt hừ một tiếng, hất cằm vẻ ngạo mạn. Binh lính đội trấn thủ Mông tộc chưa từng nhìn thấy kẻ nào kiêu ngạo hơn gã này, hơn nữa binh lính Tú Tự doanh lần lượt nhảy xuống thuyền, lính đội trấn thủ không dám ngăn cản, cứ thể để nhóm người Tử Xuyên Tú nghênh ngang đi qua.

Khi lên trên bến tàu, Tử Xuyên Tú cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng lên đường. Dọc đường đi, bọn họ né tránh những thành lớn, trại lớn của Mông tộc. Gặp thành thì tránh, thấy đội người Mông tộc cũng né tránh, nếu như gặp đội tuần tra nhỏ, hay trấn thủ thì La Kiệt chẳng nói chẳng rằng, không thèm trả lời cứ giục ngựa chạy thẳng, đội binh mã Mông tộc nhỏ bé cũng không dám ngăn cản.

Sau ba ngày đoàn người đi như gió cuốn, bỏ chạy thục mạng, cuối cùng cũng về tới thành Ngõa Ân Tư Tháp.

Khi nhìn thấy cây Ưng kỳ quân viễn chinh tung bay trên tường thành Ngõa Âu Tư Tháp, cuối cùng mọi người cùng thở phào, rốt cuộc đã về nhà.

Lính tiền trạm đi trước đã sớm vào trong thành báo cáo Tử Xuyên Tú đã quay về, cổng thành Ngõa Âu Tư Tháp mở rộng, binh mã chen chúc ra ngoài thành, đội ngũ nghênh đón long trọng, tiếng chiêng trống, tiếng nhạc ầm ĩ, giống hệt như nghênh đón đại quân ca khúc khải hoàn, khi thấy nghi thức nghênh đón long trọng thế này, tâm trạng Tử Xuyên Tú có gì đó bất an.

Phía trước đội ngũ ra nghênh đón, Tử Xuyên Tú nhìn thấy có hai dáng người xinh đẹp của Lâm Băng và Bạch Xuyên, cả hai đều cùng chào Tử Xuyên Tú.

Tử Xuyên Tú đáp lễ, hắn xuống ngựa đi nhanh tới cạnh hai người nói: "Lâm trưởng quan, làm phiền ngài vất vả nghênh đón, ta có cảm giác rất bất an, nghi thức long trọng như này ta không gánh được, hãy ra lệnh cho đội nghi thức và đội quân nhạc rút lui đi".

Lâm Băng cười, hơi khom người nói: "Thật ra với công huân và thân phận của ngài, đón nhận nghi thức long trọng này cũng không thẹn, thế nhưng thật ra điều này không phải là ý của tôi".

"Ồ?", Tử Xuyên Tú kinh ngạc hỏi: "Đây là ý của người nào?".

"Là ta". Một giọng nói trầm tĩnh vang lên, Tư Đặc Lâm xuất hiện từ trong đám đông, Tư Đặc Lâm mỉm cười nói với Tứ Xuyên Tú: "A Tú, đã lâu không gặp".

Tử Xuyên Tú hô to vẻ vừa mừng vừa kinh ngạc: "Nhị ca, sao ca lại ở đây?".

"A Tú, đệ ra ngoài nhiều ngày khiến người ở nhà lo lắng, ta chờ đệ nhiều ngày rồi, có một tin tốt lành muốn nói với đệ, trước tiên xin chúc mừng".

"Hả?".

Tư Đặc Lâm bình thản rút một tờ công văn tư trong túi da, mở ra, cao giọng đọc: "Tổng trưởng dụ lệnh".

Nghe câu đó, các tướng lĩnh Văn Hà, Phương Vân, Lâm Địch, Lâm Băng đồng loạt quỳ xuống. Tử Xuyên Tú do dự một lát rồi hắn cũng quỳ một gối, sau lưng Tử Xuyên Tú, các tướng lĩnh Bán thú nhân và Bạch Xuyên, Minh Vũ, La Kiệt cho dù không tình nguyện nhưng cũng quỳ xuống.

Khi thấy mọi người quỳ với dáng vẻ cao thấp khác nhau trong mắt Tư Đặc Lâm hiện lên vẻ lo lắng nhưng hắn vẫn đọc: "Tấn tước lệnh: Tư hữu Lâm Hà, trung quân ái quốc, ý chí hiếm có, lập công kỳ vĩ, còn trẻ đã lập kỳ công, ngăn quân xâm lược dưới chân thành Đế Đô, dũng cảm chặn cơn sóng dữ, chống lại quân phản loạn Dương Minh, truy giặc ngàn dặm, rửa nhục mối hận quốc gia, huyết chiến ngàn dặm xa, thu lại Viễn Đông cho non sông, Lãng Thương Giang Hà cuồng kích quân Thập Tự, diệu kỳ thay Ưng kỳ chói lọi, chống đỡ gia tộc lúc nguy nan, chiến tranh vệ tháng, ngàn dặm cần vương cứu nguy, đại chiến Ma tộc ngoại thành Ba Đan, đại thắng Ba Đan, Ma tộc vẫn mệnh, công lao này không thể bỏ qua.

Thân trẻ tuổi trung thành, công huân trác tuyệt, sống chết vì sự tồn vong của gia tộc, gia tộc không tiếc tước cao hồi báo trung thần, sau khi thương nghị cùng hội nguyên lão, nay đặc biệt ban thưởng Lâm Hà tước vị Hầu tước, tứ phong quận Gia Đốn tỉnh Đan Nhã".

Tư Đặc Lâm đọc xong, mỉm cười đỡ Tử Xuyên Tú đứng dậy nói: "Tử Xuyên đại nhân, chúc mừng. Ồ, từ nay về sau ta phải gọi ngài là Hầu tước lão gia rồi".

Tiếng hoan hô nổi lên khắp xung quanh, mọi người nhìn Tử Xuyên Tú với ánh mắt hâm mộ, tước vị khác với chức quan, việc trao tặng vô cùng nghiêm ngặt cần phải được sự đồng ý của Tổng trưởng và Hội Nguyên lão mới có thể được ban tước. Một người bình thường được ban thẳng lên Hầu tước là chuyện chưa từng có trong lịch sử gia tộc, huống chi đây không phải là một Hầu tước bình thường. Hầu tước được phong với một quận, hơn nữa Đan Nhã là một tỉnh giàu có, lợi ích thực tế còn nhiều hơn đất phong của nhiều Công tước.

*****

Tử Xuyên Tú đi về chỗ ở của mình với tâm trạng thấp thỏm lo lắng, ngay khi tới trước cửa nhà mình, đột nhiên Tử Xuyên Tú cảm thấy ánh sáng mặt trời chói mắt, đầu óc tối sầm, váng đầu, chóng mặt, người lảo đảo chực ngã.

Một đôi tay mềm mại đã chìa ra đỡ Tử Xuyên Tú, một giọng nói nữ vang lên: "Đại nhân, ngài không sao chứ?".

"Là Bạch Xuyên hả?". Tử Xuyên Tú đã nhận ra giọng nói này, hắn hít một hơi nói: "Ta không sao".

Lúc này Tử Xuyên Tú mới nhận ra xung quanh hắn không chỉ có mình Bạch Xuyên, ngay khi hắn đi tới trước cửa lều vải, các tướng quân đứng thành hàng cạnh hắn. Liếc mắt nhìn, Tử Xuyên Tú có thể nhận ra La Kiệt, Minh Vũ, Lâm Băng, Bố Lan, Đức Côn và Phương Vân, các tướng quân không nói câu nào, bọn họ đi chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú.

Đè nén sự bực bội trong lòng, Tử Xuyên Tú cười mạnh mẽ nói: "Tại sao mọi người lại tới chỗ của ta? Có chuyện gì sao?".

Các tướng quân người này nhìn người kia, không ai lên tiếng nhưng sắc mặt mọi người rất cổ quái và cả sự nghiêm túc, cuối cùng Bạch Xuyên, người gần gũi thân cận với Tử Xuyên Tú đã thay mặt mọi người lên tiếng: "Mỗi người thì không có chuyện gì, nhưng vấn đề là lâu rồi chúng tôi không được gặp đại nhân, rất nhớ đại nhân, bây giờ mọi người cùng tới thăm đại nhân".

Tử Xuyên Tú thật sự không hiểu, lâu ngày không gặp sao? Mới rồi không phải mọi người đã ra nghênh đón hắn ở cổng thành sao? Nhìn vẻ mặt trầm trầm của mọi người, đột nhiên Tử Xuyên Tú nhớ ra, những người tụ tập ở nơi này, ngoại trừ Phương Vân, còn đều là các tướng quân tới từ quân Viễn Đông, trong khi đó gần như không có một tướng lĩnh nào khác của gia tộc.

Rồi đột nhiên Tử Xuyên Tú hiểu ra, mới rồi Tư Đặc Lâm nói chuyện với hắn, chỉ sợ người khác cũng đã biết rồi, bây giờ bọn họ tới đây chính là biểu thị thái độ thuần phục. Nói cách khác, giây phút này những người xuất hiện trước cửa lều của hắn là những người trung thành với hắn.

Tử Xuyên Tú thoáng rùng mình, những người giây phút này không xuất hiện đang ở đâu? Ngay cả La Kiệt, một người rất hời hợt, cùng với Bố Lan, Đức Côn, những tướng quân Bán thú nhân thô lỗ cũng biết đây chính là thời điểm quan trọng phải tới đây, nhưng bây giờ không tới đây thì bọn họ đang đi đâu?

Văn Hà quân đoàn kị binh một, Tư Tháp Lý sư đoàn bộ binh Gia Sơn, Lâm Địch sư đoàn Bất Tử doanh, Ngô Tân sư đoàn đặc chủng một linh một, vào lúc này bọn họ không có mặt ở đây, vậy bọn họ ở nơi nào?

Vào lúc này chỉ e trước cửa Tư Đặc Lâm cũng có đông người như thế này, mọi người đang vây quanh biểu thị lòng trung thành với người đứng đầu phòng quân vụ, bởi vì có Tư Đặc Lâm tới, quân viễn chinh vốn đoàn kết như sắt thép đã phân chia thành hai phe cánh rõ ràng.

Tử Xuyên Tú rất ngạc nhiên là vì sao Hồng y kỳ bản Phương Vân vốn tới từ nội địa cũng xuất hiện ở nơi này? Dựa vào xuất thân của hắn mà nói thì Phương Vân hẳn phải là tướng lĩnh phái nội địa, thế nhưng lúc này có nhiều người, Tử Xuyên Tú không tiện hỏi, hắn chỉ cười nói: "Nếu mọi người đã tới thì hãy vào trong ngồi, rất lâu rồi không gặp mặt, ta cũng muốn gặp mọi người".

Mọi người nối đuôi nhau đi vào trong, ngồi thành một vòng tròn trong lều của Tử Xuyên Tú, binh lính cần vụ pha trà cho các viên tướng, Tử Xuyên Tú tự mình kể lại chuyện xảy ra trong chuyến đi với Mông Hãn cho mọi người nghe, các vị tướng quân đều lắng nghe nhưng hiển nhiên tâm trạng bọn họ không đặt vào câu chuyện trước mắt, bầu không khí trầm trầm mà áp lực, thậm chí ngay cả khi Tử Xuyên Tú nói tới cái chết của Mông Hãn một việc gây chấn động như vậy mà không kích thích, không gây được bao nhiêu chấn động. Ánh mắt các tướng quân rất kỳ quái giống như con buôn thuốc phiện, thỉnh thoảng hai người nào đó lại nhìn nhau với ánh mắt rất nhiều ý tứ.

Đương nhiên so về tính nhẫn nại và sự đấu đá thì các Bán thú nhân có trái tim đơn giản không phải là đối thủ của loài người, không thể chịu được bầu không khí đầy áp lực này, tướng Bán thú nhân Bố Lan là người lên tiếng trước: "Mỗi người chúng ta đều nghe nói là nhà Tử Xuyên phái Tư Đặc Lâm tới đây chính là muốn đoạt binh quyền quân viễn chinh, Tư Đặc Lâm muốn cướp vai trò chủ soái của đại nhân. Đại nhân, bây giờ chúng ta phải làm gì?".

Giống như một hiệu kèn xung trận, vô số ánh mắt chăm chú nhìn Tử Xuyên Tú, quan sát sắc mặt Tử Xuyên Tú.

Hàng lông mày rậm của Tử Xuyên Tú nhướng lên, ánh mắt hắn sáng như điện: "Bố Lan, ngươi ăn nói bậy bạ gì hả? Tư Đặc Lâm đại nhân chẳng những là trưởng phòng quân vụ của gia tộc mà còn là người bạn tốt nhất của ta. Các vị, các vị hẳn đều biết Tư Đặc Lâm đại nhân chính là chuyên gia chiến thuật đầu tiên phải nói tới của nhà Tử Xuyên chúng ta.

Năng lực chỉ huy đánh trận của người này là vô song, bây giờ gia tộc ủy phái Tư Đặc Lâm đại nhân tới đây chính là tăng cường mặt chỉ huy của quân viễn chinh chúng ta, đẩy mạnh việc viễn chinh Tắc Nội Á tộc. Bố Lan, việc của quân đoàn rất phức tạp, người không biết thì không được nói lung tung, ngươi còn ăn nói xàm xỡ, làm dao động lòng quân, ta sẽ dùng quân pháp trị ngươi".

Cho dù Tử Xuyên Tú nghiêm mặt trách mắng nhưng thoạt nhìn các tướng quân chỉ như gió thổi qua tai, không một ai sợ hãi, tướng quân Bán thú nhân Đức Côn ho khan một tiếng và nói: "Đại nhân, chúng tôi chỉ là người phụ tá, không hiểu việc quan trọng của quân đoàn, thế nhưng tôi cũng nhận ra lần này Tư Đặc Lâm tới đây có gì đó không ổn, quân không thể có hai chủ soái, đây chính là chuyện rất bình thường ngay cả một người như tôi cũng hiểu, quân viễn chinh đã có ngài làm chủ soái, vì sao gia tộc còn phía Tư Đặc Lâm tới đây? Sau này việc quân thì phải nghe ai? Người nào có quyền hạ lệnh? Theo như tôi thấy gia tộc ra mệnh lệnh kỳ quặc này là khiến bọn họ có ý đồ không hay với ngài".

Đức Côn nói chuyện ý tứ sâu xa, khi nói tới đó hắn dừng lại nhìn mọi người xung quanh, ánh mắt còn lại của gã nhìn Tử Xuyên Tú rất có thần: "Đại nhân, hai ngày nay trong quân doanh đều vang lên tiếng thì thào rằng Tư Đặc Lâm cố ý muốn đoạt binh quyền của ngài, mọi người còn nói Bất Tử doanh đã bí mật nhận được lệnh, bọn họ đã chuẩn bị để gây bất lợi cho ngài, chuẩn bị bắt cóc ngài mang về nước, bây giờ chúng tôi cũng đã chuẩn bị xong rồi, mới rồi khi ngài và Tư Đặc Lâm nói chuyện, tôi đã hạ lệnh cho các anh em chuẩn bị xong, chỉ cần có bất kỳ biến động nào, chúng tôi sẽ lập tức xông vào cứu ngài ra ngoài".

"Hồ đồ!". Tiếng quát mắng lại vang lên, trong khi Tử Xuyên Tú đang quát mắng thì đột nhiên Lâm Băng đứng dậy, nàng chỉ vào Đức Côn mắng: "Đức Côn, ngươi quá đáng rồi đó! Mặc dù Tử Xuyên Tú đại nhân không có mặt ở đây thì còn có ta là người phụ trách quân doanh tạm thời, không có lệnh của cấp trên, ngươi tự động điều động thuộc hạ, lại còn chuẩn bị khơi mào cuộc ẩu đả trong quân, nếu nói tới quân pháp, ngươi chuẩn bị chết đi là vừa".

Nếu như bị Tử Xuyên Tú mắng, Đức Côn còn có vẻ sợ hãi, nhưng khi bị Lâm Băng mắng, gã ra vẻ bất cần, ngạo mạn không tuân lệnh, con mắt trắng dã còn lại nhìn Lâm Băng, thái độ như ngươi muốn bắt lão tử thì bắt đi!

Khi nhìn thấy thái độ này của Đức Côn, sắc mặt Lâm Băng lạnh như được phủ một lớp sương giá: "Đức Côn, ngươi cho rằng ngươi làm như vậy là tỏ lòng trung thành với đại nhân sao? Nói cho ngươi biết, người làm vậy suýt chút nữa đã hại đại nhân, bây giờ là lúc mẫn cảm, ngươi điều động người tới, ngươi cho rằng mấy người Tư Đặc Lâm là kẻ ngu, không biết gì sao? Ngươi có biết mới rồi Ngô Tân đã điều động sư đoàn đặc biệt 101, trong mấy chục lều vải và điểm cao xung quanh doanh chủ soái, toàn bộ đều có hiến binh vũ trang nỏ mạnh mai phục, ngươi tùy tiện dẫn người xâm nhập, vạn nhất xảy ra xung đột thì sao? Ngươi có gánh chịu được trách nhiệm này không?".

Lâm Băng vừa nói ra, người xung quanh kinh hãi, mấy người cùng bật lên hỏi: "Xảy ra chuyện gì?".

"Thực sự có chuyện này sao?".

"Tại sao ngài biết?".

Tử Xuyên Tú cũng vô cùng sợ hãi, trên đời này, người hắn tin tưởng nhất chính là Tư Đặc Lâm. Tư Đặc Lâm chính trực, nghiêm chỉnh thẳng thắn, mặc dù Tư Đặc Lâm có hơi cứng nhắc nhưng nhân cách và phẩm chất của Tư Đặc Lâm là không thể nghi ngờ, Tư Đặc Lâm là một ngọn núi lớn sững sững khiến người ta có cảm giác chỉ muốn dựa vào.

Tử Xuyên Tú nghiêm túc nhìn Lâm Băng hỏi: "Lâm trưởng quan, chuyện này rất quan trọng, không được nói lung tung, ngài nghe tin này từ đâu?".

Lâm Băng hạ thấp người, cúi đầu nói: "Khởi bẩm đại nhân, là Phương Vân, Hồng y kỳ bản các hạ với khẩn cấp nói cho tôi biết".

"Phương Vân?". Tử Xuyên Tú nghi ngờ quay người nhìn Hồng y kỳ bản Phương Vân ở cạnh, đó vẫn chưa lên tiếng, Phương Vân vội vàng đứng dậy, khom người chào Tử Xuyên Tú rồi nói: "Đại nhân minh giám, thế nhưng việc này không phải là do Tư Đặc Lâm đại nhân cố ý gây nên, do một người khác làm ra, trên thực tế Tư Đặc Lâm hoàn toàn không biết chuyện này".

"Là người nào làm?".

"Hồng y kỳ bản Lâm Địch".

"Lâm Địch, Bất Tử doanh sao?".

"Đúng là người này", Phương Vân quả quyết gật đầu: "Lâm Địch tìm tôi, Ngô Tân và nói với chúng tôi rằng gia tộc có ý định giảm bớt quyền lực của Tử Xuyên Tú Thống lĩnh đại nhân, bây giờ Tư Đặc Lâm đại nhân đang gặp Tử Xuyên Tú Thống lĩnh đại nhân, vì có người nói Tử Xuyên Tú đại nhân là cao thủ hạng nhất của gia tộc, phải làm tốt công việc chuẩn bị, đề phòng Tử Xuyên Tú đại nhân...".

Nói tới đây Phương Vân thoáng ngập ngừng, có vẻ không biết nên nói hay không, Tử Xuyên Tú thúc giục gã: "Đừng lo, ngươi chỉ cần nói".

"Dạ, đại nhân, Lâm Địch còn nói là để phòng ngừa Tử Xuyên Tú đại nhân chó cùng rứt giậu, đột nhiên làm tổn thương Tư Đặc Lâm đại nhân nên hắn bảo chúng tôi phải sắp đặt một số người ở xung quanh để đề phòng, Ngô Tân do dự một lúc rồi cũng đồng ý, tôi hỏi hắn là nếu như Tư Đặc Lâm đại nhân muốn điều động binh mã thì không thành vấn đề, nhưng điều binh mã giám sát chủ soái doanh, loại chuyện này chẳng khác gì binh biến.

Chuyện này này rất lớn nếu như không từ chính miệng Tư Đặc Lâm đại nhân ra lệnh, hay có lệnh viết tay của chính đại nhân, những thuộc hạ như chúng tôi sao dám làm? Hơn nữa bản thân dưới tay Lâm Địch các hạ là thủ hạ Bất Tử doanh, tại sao không điều động người của mình mà lại muốn chúng tôi làm?".

"Câu hỏi có lý như vậy Lâm Địch trả lời thế nào?".

"Lâm Địch không nói, hắn chỉ cười lạnh, loại chuyện này nói ra chỉ cốt kiểm tra lòng trung thành, nếu như mọi người thấy chính mình làm được sẽ biểu hiện là người của hắn, hắn không miễn cưỡng người ta, khẩu khí của hắn rất cứng, hoàn toàn không có biểu hiện sợ hãi, giống như sau lưng hắn có người chống đỡ rất có lai lịch, tôi nghi ngờ sau lưng hắn có ai đó nếu không thì một Hồng y kỳ bản nho nhỏ sẽ không dám tự động điều binh giám sát cuộc nói chuyện của hai vị thống lĩnh".

Tử Xuyên Tú cau mày, hắn cẩn thận nhớ lại hình dáng của Lâm Địch, bản thân hắn là chủ soái đại quân, hắn đại khái nắm được thân phận và lai lịch của các sĩ quan cao cấp trong quân, Lâm Địch là người Đế Đô, nghe nói xuất thân là con cháu của một thế gia quý tộc, tuổi còn trẻ, rất có tài năng, bây giờ Lâm Địch chưa tới ba mươi tuổi, Lâm Địch vốn là đội trưởng quân cấm vệ. Trong trận chiến thành Đan Nhã, Lâm Địch chỉ huy thuộc hạ tử thủ, chém giết tới quân Ma tộc cuối cùng, bảo vệ Tử Xuyên Tham Tinh, La Minh Hải và giới cao cấp của gia tộc, chờ Lưu Phong Sương tới cứu viện. Sau khi lập được công lớn, con đường làm quan của Lâm Địch rộng mở.

Trong chiến tranh có rất nhiều sĩ quan cao cấp tử trận, rất nhiều khoảng trống, chỉ trong vòng thời gian nửa năm ngắn ngủi, Lâm Địch leo từ cấp Tiểu kỳ, chức vụ đại đội trưởng lên thẳng thành địa vị cao Hồng y kỳ bản. Tử Xuyên Tú và Lâm Địch không có gặp gỡ riêng, hai người chỉ gặp nhau ở hội nghị quân sự, trong ấn tượng của Tử Xuyên Tú, Lâm Địch là một người tuổi trẻ, ít nói, sắc mặt tái nhợt, vóc người gầy gò, có vẻ yếu ớt. Lâm Địch rất ít khi nói chuyện, chỉ thấy gã cau mày, ánh mắt thâm trầm, bình thường Tử Xuyên Tú không chú ý tới Lâm Địch, chỉ cho rằng Lâm Địch là một tướng quân thanh niên tài năng mà thôi, không ngờ vào thời điểm quan trọng này Lâm Địch là người đầu tiên nhảy ra gây khó dễ cho hắn.

Lão tử không tức giận lập tức con mèo, con chó nào cũng nhảy lên đầu lão tử, chẳng lẽ nghĩ lão tử dễ bắt nạt sao?

Sắc mặt Tử Xuyên Tú vẫn không thay đổi nhưng trong ánh mắt đã xuất hiện nhiều sự lạnh lùng, đối với những thuộc hạ thân tín như Bạch Xuyên, La Kiệt, chỉ cần nhìn ánh mắt cũng hiểu ý đối phương thì bọn họ biết Thống lĩnh đại nhân đã nổi sát khí.

Tử Xuyên Tú nhìn Phương Vân, hòa nhã nói: "Lâm Địch các hạ là thiếu niên đắc chí, làm việc không khỏi lỗ mãng, ta và Tư Đặc Lâm tướng quân tình như anh em, Lâm Địch làm như vậy không sợ Đại tướng quân trách phạt sao? Thế nhưng Phương Vân các hạ, ta cảm thấy có chút kỳ quái, đáng lẽ ngươi xuất thân từ quân phòng ngự Tây Bắc, nên là thuộc hạ của phòng quân vụ, lần này ngươi ủng hộ ta như này, quay về không sợ sẽ bị trách phạt sao?".

Ánh mắt của các tướng lĩnh đều tập trung lên người của viên tướng thanh niên đầu tròn này, ánh mắt ai nấy đều có vẻ nghi ngờ. Đúng vậy, Phương Vân xuất thân từ hệ thống tướng lĩnh nội địa, trước kia không có quan hệ gì với Tử Xuyên Tú, cho dù xét bất kỳ góc độ nào thì Phương Vân hoàn toàn không có lý do để đứng bên cạnh Tử Xuyên Tú.

Trong ánh mắt nghi ngờ của mọi người, sắc mặt Phương Vân vẫn tự nhiên: "Đại nhân, tôi làm vậy là có lý do".

"Xin mời nói".

Nhìn mọi người xung quanh, Phương Vân chần chừ nói: "Đại nhân, có thể cho tôi bẩm báo với mình ngài không?".

Mấy người Bạch Xuyên, Lâm Băng, La Kiệt thức thời đứng dậy, bọn họ đang định lên tiếng cáo từ thì Tử Xuyên Tú đã giơ tay ngăn lại, hắn mỉm cười nói: "Những người ở đây đều là thuộc hạ thân tín nhất của ta, đều tin được, ta không có chuyện gì muốn dấu bọn họ, Phương Vân các hạ, xin hãy nói đi".

Khi Tử Xuyên Tú nói vậy, sắc mặt những thuộc hạ đều vô cùng rạng rỡ, tinh thần phấn chấn, bọn họ biết rằng hôm nay tới đây hoàn toàn không sai, Phương Vân cảm thấy cực kỳ khó xử, gã nhìn xung quanh do dự một lúc rồi cuối cùng Phương Vân như đã hạ quyết tâm, gã móc từ trong túi áo trong ra một cái thè bài nho nhỏ, hai tay cầm cung kính đưa cho Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, xin mời xem qua vật này".

Nhà Tử Xuyên cầm thẻ bài, thẻ bài ngăm đen bóng loáng, hiển nhiên cái thẻ bài này đã được mang theo người rất lâu rồi, mặt trước thẻ bài bằng phẳng, không có bất kỳ dấu hiệu hay chữ viết gì, Tử Xuyên Tú chậm rãi lật mặt sau của thẻ bài, trên mặt này bất ngờ một chữ "Sương" rồng bay phượng múa đập vào mắt hắn.

Người Tử Xuyên Tú chấn động như bị điện giật, hắn vội vàng nắm chặt thẻ bào vào tay, không để cho người khác nhìn thấy, Tử Xuyên Tú đã hiểu chính hắn đã cưỡng ép Phương Vân bại lộ thân phận, khiến Phương Vân lâm vào hoàn cảnh rất nguy hiểm, Tử Xuyên Tú chậm rãi cầm thẻ bài trả lại cho Phương Vân, khi Phương Vân hai tay nhiện lại thẻ bài, gã cẩn thận cất vào trong túi.

Lúc này ánh mắt Tử Xuyên Tú nhìn Phương Vân đã không còn nghi ngờ và suy đoán mà có vẻ thân cận hơn: "Thật sự không ngờ, thì ra ngươi là người của nàng".

"Hạ quan sợ hãi, bởi vì sự việc rất quan trọng, hạ quan vẫn không dám thể hiện thân phận với đại nhân, nhưng Điện hạ vẫn rất lo lắng cho đại nhân, Điện hạ bảo hạ quan phải cố gắng trợ giúp đại nhân, vào giờ phút này hạ quan vẫn dấu giếm thân phận, xin đại nhân thứ tội".

Tử Xuyên Tú gật đầu, trong lòng thầm bùi ngùi, giống như nhà Tử Xuyên, Lưu Phong gia cũng phái gián điệp thăm dò, Lưu Phong gia cũng sắp đặt rất nhiều gián điệp và gian tế trong nhà Tử Xuyên, những gián điệp này chính là đối tượng trọng điểm truy tìm của phòng giám sát, hàng năm hai bên đều bắt được không ít nội gián và gián điệp của hai bên, điều này cũng không có gì ngạc nhiên, nhưng một gián điệp có thể leo lên chức sĩ quan chỉ huy sư đoàn, địa vị cao Hồng y kỳ bản thì thực sự rất hiểm có.

Sau khi gạt bỏ ý nghĩ này, Tử Xuyên Tú ôn hoàn hỏi: "Vậy Phương Vân, ngươi hãy nói cho ta biết, từ khi Tư Đặc Lâm tới thành Ngõa Ân Tư Tháp tới nay có nói điều gì đặc biệt với các ngươi không?".

Rõ ràng Tử Xuyên Tú đã nói "đặc biệt nói" là điều gì, Phương Vân dứt khoát lắc đầu nói: "Đại nhân, không có, chẳng những không có mà Tư Đặc Lâm đại nhân trong những lần nói chuyện với chúng tôi đều nói Tử Xuyên Tú đại nhân ngài chính là thống lĩnh đáng kính trọng của gia tộc, là sĩ quan chỉ huy cao cấp nhất quân viễn chinh, chúng tôi nhất định phải nghe lệnh chỉ huy của ngài, không thể bằng mặt mà không bằng lòng, không được có lòng khác, nếu có người nào dám làm ngược lại với mệnh lệnh của ngài, cho dù ngài có khoan hồng độ lượng không truy cứu thì Tư Đặc Lâm đại nhân cũng tuyệt đối không chịu bỏ qua".

Nghe Phương Vân nói mà lòng Tử Xuyên Tú như có một dòng nước ấm áp đang chảy, Tư Đặc Lâm quả nhiên vẫn là Tư Đặc Lâm, hắn vẫn không thay đổi, vẫn là con người mà mình quen biết trước đây, Tư Đặc Lâm chính trực, quang minh lỗi lạc.

Phần lớn các tướng quân nghe Tử Xuyên Tú và Phương Vân nói chuyện mà như có một màn sương mù bao phủ, Tử Xuyên Tú chỉ giải thích đơn giản với bọn họ: "Những chuyện khác các ngươi không cần hỏi, chỉ cần biết một chuyện là được, Phương Vân các hạ là người một nhà của chúng ta, bây giờ đã làm rõ mọi chuyện, thì ra chỉ sợ bóng sợ gió mà thôi. Đức Côn, tật xấu manh động của ngươi phải sửa đi thôi, không được thấy gió là tưởng mưa khiến cho người ta chê cười, các ngươi cũng nghe lời ta, Tư Đặc Lâm đại nhân chẳng những là thủ lĩnh quân vụ gia tộc mà còn là người anh em tốt của ta, mọi người cần phải đối xử tôn kính với đại nhân, ai dám làm chuyện gì, ta quyết không tha cho người đó, thôi được rồi không có chuyện gì nữa, bây giờ giải tán đi".

Các tướng quân nghe lệnh giải tán rời khỏi lều, khi rời đi, Lâm Băng quay đầu liếc nhìn Tử Xuyên Tú, ánh mắt rất phức tạp nhưng nàng không nói gì, cứ thế mà rời khỏi lều.

Khi mọi đã ra hết, mình Bạch Xuyên vẫn nán lại, Tử Xuyên Tú ngạc nhiên hỏi: "Bạch Xuyên, làm sao vậy? Có chuyện gì vậy?".

Sắc mặt Bạch Xuyên do dự bất an, nàng chần chừ rồi nói: "Đại nhân, tôi có thể nói hai câu không?".

"Nếu như chuyện này liên quan tới Tư Đặc Lâm thì không cần nói nữa".

Bạch Xuyên vội vàng nói: "Đại nhân, rất xin lỗi nhưng hạ quan không thể không làm trái với mệnh lệnh của ngài, mặc dù chúng ta đều biết tới nhân phẩm của tướng quân Tư Đặc Lâm, chúng tôi cũng biết Tư Đặc Lâm đại nhân là người bạn tốt của ngài, là một người rất tin cậy, nhưng hạ quan cho rằng vấn đề này không nằm ở thái độ của đại nhân Tư Đặc Lâm, gia tộc phái đại nhân Tư Đặc Lâm tới chính là biểu thị thái độ không tin tưởng, đây chính là hành động kìm chế và giám sát đại nhân, chuyện này chúng ta dứt khoát phải có chuẩn bị, nếu không một khi gia tộc ra tay, chúng ta sẽ bị động không kịp ứng phó".

Trong khi Bạch Xuyên nói, Tử Xuyên Tú vẫn ngồi yên trên ghế, dáng vẻ mệt mỏi úp mặt vào lòng bàn tay, tới khi Bạch Xuyên nói xong, Tử Xuyên Tú ngẩng đầu lên hỏi: "Nói xong chưa?".

Bạch Xuyên sửng sốt nói: "Đại nhân, nói xong rồi".

"Bạch Xuyên các hạ, cô nói những câu này khiến bản quan rất bất ngờ, cô muốn chính mình trở thành cái gì? Cô càng muốn bản quan trở thành người như nào? Quân phản nghịch sao? Bản quan đã một lần nói rồi, mặc dù khoảng cách từ Viễn Đông tới Đế Đô đường xá xa xôi, nhưng không vì thế lòng trung thành của chúng ta đối với gia tộc giảm đi. Bản quan và cô đều là quân nhân cao cấp của gia tộc, phải phục tùng mệnh lệnh của Tổng trưởng Điện hạ, phải ra sức vì gia tộc, đây chính là thiên chức của chúng ta. Tổng trưởng Điện hạ đối xử với chúng ta không tệ, người cực kỳ tin tưởng quân Viễn Đông chúng ta, bản quan mới được phong thưởng Hầu tước. Cô cũng nhớ kỹ, cô cũng là một Nam tước đó nha, Điện hạ có ơn dày đối với chúng ta, sao cô có thể nói những câu đại nghịch bất đạo như vậy? Lần này coi như ta không nghe thấy, lần sau cô còn ngông cuồng nói những câu đó thì hãy tự đi tới báo tên với quân pháp, cô còn gì nói nữa không?".

Bạch Xuyên không ngờ Tử Xuyên Tú lại nói với mình bằng giọng nói lạnh lùng, xa cách như người ngoài hàng ngàn dặm trong khi nàng mạo hiểm căn ngăn, Bạch Xuyên chỉ cúi đầu thất vọng nói: "Không còn, đại nhân". Nàng thực sự không che giấu được vẻ mất mát trên gương mặt mình: "Hạ quan xin cáo từ".

"Đứng lại!". Khi nhìn thấy vẻ đau đớn khi quay người đi của Bạch Xuyên, Tử Xuyên Tú bất chợt cảm thấy lòng mình đau dữ dội, hắn không nhịn được lên tiếng gọi Bạch Xuyên lại.

Bạch Xuyên nói mà không quay người lại: "Đại nhân có gì căn dặn không?".

Có người đi tới sau lưng Bạch Xuyên, hơi thở ấm áp phả vào tai nàng, một giọng nói trầm trầm quen thuộc vang lên: "Nha đầu ngốc, đừng có đau buồn như vậy, biết chưa? Điều quan trọng không phải là ta nên làm gì mà là ta có thể làm gì. Chuyện Đế Đô, đừng suy nghĩ quá nhiều, nghĩ cũng vô ích, bây giờ chuyện quan trọng nhất chính là nhanh chóng tiêu diệt Tắc Nội Á tộc, bình định vương quốc Ma tộc, Tổng trưởng có thái độ gì thì cũng không cần quan tâm tới ông ta".

Bạch Xuyên có vẻ hiểu ra: "Đại nhân, ý của ngài là...".

"Hãy quay về chậm rãi suy nghĩ đi, hãy cẩn thận suy nghĩ những gì ta nói".

Nhìn theo bóng dáng Bạch Xuyên biến mất sau cánh cửa lều, Tử Xuyên Tú mỉm cười vui vẻ nhưng rồi ngay lập tức gương mặt hắn trở nên nghiêm túc, Bạch Xuyên chính là thủ hạ thân cận nhất và trung thành nhất của hắn, Bạch Xuyên đại diện cho tất cả những thủ hạ của hắn mà nói ra những câu đó: 'phải cẩn thận đề phòng gia tộc', xem ra lần này Đế Đô phái Tư Đặc Lâm tới đây rất trắng trợn, chỉ còn thiếu nước dán một tấm biển lên người Tư Đặc Lâm: 'ta tới đây để đoạt binh quyền của Tử Xuyên Tú', ngay cả những người cương trực như Bạch Xuyên, La Kiệt cũng nhìn ra ý tứ này.

Tử Xuyên Tú hiểu rất rõ vấn đề này, nhưng hắn không thể nào ứng phó được, toàn bộ lực lượng quân Viễn Đông đã tập trung cho hành động quân sự chinh phạt vương quốc Ma tộc lần này, lúc này cho dù Tử Xuyên Tham Tinh có gây khó dễ như nào cho hắn thì hắn cũng chỉ biết nuốt vào trong bụng. Trước khi cuộc chiến đối với Ma tộc chấm dứt, hắn còn phải dựa vào nhà Tử Xuyên để cung cấp vật tư, lương thảo và tăng viện binh lực, tuyệt đối không được để gia tộc trở mặt. Cho dù Tử Xuyên Tham Tinh có làm bất kỳ hành động nào, hắn chỉ biết nhìn nhìn. Từ góc độ này mà nói, Tử Xuyên Tú nghĩ rằng hắn còn may mắn, may mắn là nhà Tử Xuyên phái tới một người như Tư Đặc Lâm chứ không phải là người khác, dù gì Tư Đặc Lâm cũng có quan hệ thân thiết với hắn, Tư Đặc Lâm sẽ không bao giờ bức bách hắn quá mức lâm vào con đường cùng, chính hắn vẫn còn có thể xoay sở được.

Bây giờ điều duy nhất Tử Xuyên Tú hắn có thể làm chính là nhẫn nại, nhẫn nại, nhẫn nại hơn nữa, tới khi hắn có thể tiêu diệt được Tắc Nội Á tộc, chiếm được vương quốc Ma tộc, chính hắn có một cái sân sau yên ổn, kết hợp Viễn Đông và vương quốc Ma tộc rộng lớn thành một mảng, tránh được nỗi lo về sau, khi đó tình thế sẽ xoay chuyển, khi hắn còn mối lo sau lưng, hắn có thể tập trung tinh thần về phía tây, khi đó nhà Tử Xuyên sẽ phải đón chào hắn với gương mặt tươi cười.

Tử Xuyên Tú mỉm cười, hắn phát hiện ra rằng Tử Xuyên Tham Tinh có sở trường đùa bỡn với âm mưu, ông ta rất am hiểu thủ đoạn chính trị mưu hại lẫn nhau, nhưng đối với đại cục hiện nay, biểu hiện của Tử Xuyên Tham Tinh chỉ có thể dùng bốn từ "năng lực thấp kém" để hình dung. Nếu như Tử Xuyên Tham Tinh không tin tưởng hắn, ông ta nên quả quyết điều động binh mã quay về, chấm dứt cuộc chiến tranh Viễn Đông này, nhưng Tử Xuyên Tham Tỉnh lại vừa cho thấy một thái độ không tin tưởng hắn nhưng lại vẫn để hắn đảm nhiệm chức vụ thông soái, Tử Xuyên Tú chưa bao giờ thấy một mưu kế nào kém cỏi như này.

Tử Xuyên Tú chỉ cần nhà Tử Xuyên tiếp tục ủng hộ hắn, hắn chỉ cần cuộc chiến tranh với Tắc Nội Á tộc tiếp tục diễn ra, vậy là đủ! Thực lực quyết định thái độ, với thực lực hiện nay của quân đoàn, tất cả âm mưu chỉ là chuyện nhỏ.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-193)


<