Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tử Xuyên tam kiệt - Hồi 147

Tử Xuyên tam kiệt
Trọn bộ 193 hồi
Hồi 147: (không tựa)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-193)

Sau khi chui ra từ một khe đá, mấy người chui vào một hạp cốc nhỏ hẹp bao quanh vách núi, thật sự là rất hẹp vì bầu trời trên đỉnh đầu chỉ còn là một đường nhỏ, ánh mặt trời không chiếu vào được, trên vách núi đá có một cái cửa động màu đen.

Khi tới trước cửa động, Mông Hãn đứng lại, ông ta nghiêm túc nói với Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, đây là thánh địa chúng tôi đã bảo vệ ngàn năm, ngài là người ngoại tộc thứ nhất biết bí mật này, hy vọng ngài có thể giữ bí mật cho chúng tôi".

Tử Xuyên Tú trầm giọng trả lời với một thái độ rất thành thực: "Cảm ơn Tước gia ngài đã tin tưởng, không được sự đồng ý của ngài, ta sẽ không tiết lộ bí mật này với bất kỳ ai".

"Cảm ơn đại nhân, sau khi đi vào trong, khi ở trong thánh địa có những chuyện kỳ lạ xảy ra, xin đại nhân ngài hãy bình tĩnh, còn nữa xin đại nhân không nên tùy tiện chạm vào đồ vật vì bên trong đó, có những vật mà chúng tôi hoàn toàn không hiểu, chạm vào có thể gặp nguy hiểm, tộc trưởng đời thứ mười bảy của Mông tộc đã chết trong thánh địa, vì vậy xin đại nhân ngài nhất định phải làm việc theo căn dặn của tôi".

Nói xong Mông Hãn đi trước vào trong cửa động tối om, Tử Xuyên Tú đi ngay đằng sau ông ta.

Cửa động không rộng nhưng bên trong động rất rộng lớn, Tử Xuyên Tú giật mình, trước mắt hắn là một đường đi rất rộng, cao ráo, sạch sẽ, rất sáng sủa, Tử Xuyên Tú hắn và Mông Hãn có thể đi song song với nhau mà không chật chội, con đường cao khoảng hai mét, xây dựng cực kỳ nghiêm chỉnh, vách tường màu xanh nhạt, Tử Xuyên Tú giơ tay sờ thì cảm thấy rất cứng rắn, ấm áp, trơn nhẵn, không nhận ra được làm bằng vật liệu gì. Cả con đường hầm là một màu trắng, ánh sáng mờ mờ nhưng Tử Xuyên Tú không nhìn thấy một cây đuốc, một ngọn nến hay đèn lồng, các dụng cụ chiếu sáng khác, kiểu ánh sáng này không phải là ánh sáng của đuốc hay nến, nó giống với ánh sáng mặt trời hơn rất ấm áp.

Mông Hãn đi trước dẫn đường, Tử Xuyên Tú bám sát ngay sau ông ta, trong không khí nồng nặc một mùi rất kỳ lạ, giống như mùi không khí trong hầm bị bế tắc từ lâu, không thông khí trong con đường hầm vô cùng tĩnh lặng, có thể nghe thấy tiếng tim đập của người khác và tiếng bước chân 'thình thịch' của hai người dội lại trong đường hầm, lặp đi lặp lại.

Tử Xuyên Tú không phải là người nhút nhát nhưng khi ở trong con đường hầm quý quái này, nghe thấy tiếng bước chân của mình truyền lại từ xa, con đường hầm dài dằng dặc không đầu không cuối, cảm giác sợ hãi thực sự xuất hiện trong lòng Tử Xuyên Tú: "Đây chắc chắn là khai phá nham thạch trong lòng núi mới có thể kiển tạo một con đường hầm dài thế này, cho dù nhà Tử Xuyên có dốc toàn lực cũng không thể nào làm được, cái này tuyệt đối không phải là do đời trước Mông tộc làm ra, rốt cuộc nơi này do ai kiến tạo nên? Rốt cuộc bọn họ có mục đích gì khi xây dựng trong lòng núi đá ở một nơi hẻo lánh như này?".

Không đợi Tử Xuyên Tú tìm ra câu trả lời, trước mặt hai người xuất hiện một cánh cửa màu trắng, trên cánh cửa có hình đầu lâu xương chéo màu đen, bên cạnh hình đầu lâu còn có một tia chớp màu vàng.

Không cần Mông Hãn giải thích Tử Xuyên Tú cũng hiểu ngay phía sau cánh cửa ẩn chứa nguy hiểm rất lớn.

Tử Xuyên Tú hỏi Mông Hãn: "Tước gia, sau cánh cửa là cái gì vậy?".

Trong ánh sáng trắng nhàn nhạt, sắc mặt Tử Xuyên Tú trắng bệch trông rất đáng sợ: "Đại nhân, từ trước tới giờ người Mông tộc chúng tôi gọi cánh cửa này là 'chọn lựa của chúng thần', nó chỉ cho phép tộc trưởng đi qua".

"Chọn lựa của chúng thần?". Tử Xuyên Tú có cảm giác Mông Hãn cố tình làm ra vẻ nghiêm trọng, hắn cười nói: "Tại sao lại có sự lựa chọn này? Chẳng lẽ chúng thần có thể từ trên trời xuống ngăn cản không cho vào sao?".

"Đại nhân, đây là chuyện không thể nói chơi được, nếu không có Hoàng tộc Mông tộc đi vào cùng, đi vào trong thánh địa này có hậu quả rất nghiêm trọng".

"Tại sao lại nghiêm trọng? Vậy chẳng lẽ giống như phi thăng, có thể dẫn Thiên lôi đánh xuống hay sao?".

Mông Hãn không chú tới lời châm chọc của Tử Xuyên Tú, ông ta nghiêm túc nói: "Nếu không có Hoàng tộc Mông tộc cùng vào, người đi vào trong con đường này đều phải chết".

Lúc này giống như có một trận gió lạnh thấu xương từ trong đường hầm thổi tới, Tử Xuyên Tú rùng mình, nụ cười cứng đơ trên gương mặt hắn.

"Trong ghi chép của tộc trưởng có ghi lại, đã từng có một tộc trưởng không tin vào truyền thuyết này, người đó mang theo các thuộc hạ của mình đi qua cánh cửa này, thế nhưng sau đó tất cả những thuộc hạ đó đều vô duyên vô cớ ngã lăn ra chết, chỉ còn một mình tộc trưởng đó còn sống, từ đó về sau không một ai dám ngang ngược đi ngược với ý chỉ như vậy nữa. Đại nhân, ngài nên ở chỗ này thì hơn".

Mông Hãn nghiêm túc nói xong nhưng Tử Xuyên Tú lại thầm nghĩ trong lòng: "Vô duyên vô cớ ngã lăn ra đất chết? Quá kỳ lạ, cái loại lừa gạt này mà cũng nói được, nhất định có điều gì đó kỳ quặc, con người Mông Hãn này rất xảo trá, không hiểu ông ta có âm mưu gì, muốn mình phải làm theo sắp đặt của ông ta, huống chi mình vất vả tới đây để xem thánh địa, có chuyện tới rồi đứng ở bên ngoài không vào sao?".

Nếu như người nói là Ca Đạt Hãn hay Tạp Đan thì nói không chừng Tử Xuyên Tú sẽ lo lắng nhưng người có danh dự không đáng một xu như Mông Hãn nói chuyện vô cùng hoang đường này lại khiến Tử Xuyên Tú tự hỏi xem ông ta đang giở trò gì đó, nhưng bề ngoài hắn vẫn trả lời: "Vậy ngài mau vào đi, ta ở ngoài này chờ ngài".

Thấy Tử Xuyên Tú đồng ý với mình, Mông Hãn rất vui mừng, ông ta đặt bàn tay mình lên dấu bàn tay lõm trên cửa, cánh cửa hiện lên một màn sáng màu trắng, trong con đường ngầm vang lên tiếng máy móc vận chuyển ầm ầm, ngay lúc đó một giọng nữ khá vui vẻ vang lên: "Kiểm tra thông qua, xác nhận thế hệ thứ năm người bảo vệ Mông hệ, hoan nghênh ngài quay lại căn cứ số sáu, người bảo vệ thứ năm Mông hệ".

Cùng với giọng nói đó, ánh sáng màu trắng cuộn lên theo hình ống làm hiện lên một con đường hầm ở phía sau.

Tử Xuyên Tú tò mò nhìn, hắn nhìn thấy ở sau cửa cũng có một con đường hầm, trông cũng giống như con đường hầm mà hắn vừa đi qua, nhìn không có đầu có cuối, cũng như không thấy có gì nguy hiểm, lúc này Tử Xuyên Tú càng kiên định với suy nghĩ của mình: "Lão già Mông Hãn này nhất định đang nói dối mình".

Tử Xuyên Tú vô cùng bình thản, khi Mông Hãn tiến vào trong con đường hầm, Tử Xuyên Tú cũng nhanh chóng vượt qua cánh cửa, đi ngay sau lưng Mông Hãn.

Khi nghe tiếng động ở đằng sau, Mông Hãn quay đầu lại, cực kỳ sợ hãi nói: "Đại nhân, sao ngài lại vào trong? Ngài hãy quay ra đi".

Tử Xuyên Tú lắc đầu nói: "Nơi này rất kỳ quái, ta có cảm giác bất an, ta nghĩ đi cùng với ngài một đoạn đường mới yên tâm".

"Đại nhân, ngài, ngài tự gánh lấy đại họa rồi".

Hình như để phụ họa với câu nói của Mông Hãn, trong đường hầm vang lên một âm thanh cảnh báo chói tai, cánh cửa đường hầm tự động đóng lại, chặn mất con đường lui của Tử Xuyên Tú.

Một lần nữa giọng nữ này lại vang lên, lần này giọng nói căng thẳng, có gì đó rất nôn nóng: "Đường hầm số hai phát hiện có người xâm nhập, đường hầm số hai phát hiện người xâm nhập. Người xâm nhập xin mời lập tức chứng tỏ thân phận nếu không sẽ bị tấn công, người xâm nhập xin ngay lập tức chứng tỏ thân phận nếu không sẽ bị tấn công".

Tử Xuyên Tú mơ hồ cảm nhận có gì đó không ổn, hắn hỏi Mông Hãn: "Người xâm nhập? Nói ta sao? Tại sao biết thân phận của ta?".

Mông Hãn thở hổn hển, ông ta nhớn nhác nói: "Tôi không biết, trước kia tôi đều tới một mình, chưa từng bắt gặp chuyện này".

Giọng nói thúc giục càng lúc càng nóng nảy, giọng nói cũng biến thành một giọng nam rất uy nghiêm: "Người xâm nhập lập tức chứng minh thân phận nếu không sẽ bị tấn công. Cảnh cáo, căn cứ báo động cấp hai, có khả năng thú tiến hóa hay sinh vật công nghệ xâm nhập, khởi động hệ thống phòng thủ".

Mông Hãn và Tử Xuyên Tú vô cùng hoảng hốt, cho dù cả hai có ngốc thì cũng hiểu 'hệ thống phòng ngự' là gì và chuyện tiếp theo đó sẽ như thế nào. Trong khi bối rối, đột nhiên Tử Xuyên Tú nhận thấy bên vách tường không hiểu từ khi nào đã hiện lên một dấu vết bàn tay lõm màu đỏ, rất giống với dấu vết bàn tay mà Mông Hãn mới ấn vào lúc trước, Tử Xuyên Tú rất nhạy bén, hắn liền hỏi Mông Hãn: "Mới rồi khi chứng tỏ thân phận, ngài đặt bàn tay lên dấu hiệu đó phải không?".

"Dạ!".

"Vậy bây giờ ta muốn chứng tỏ thân phận thì cũng phải đặt bàn tay lên phải không? Tay phải hay tay trái?".

"Không biết...". Sắc mặt Mông Hãn trắng bệch, trán chảy mồ hôi ròng ròng.

Nghe câu trả lời như không có trách nhiệm của Mông Hãn, Tử Xuyên Tú tức giận tới phát điên, lúc này giọng nam bắt đầu đếm ngược: "Hãy lập tức chứng tỏ thân phận nếu không sẽ bị tấn công, mười, chín, tám, bảy, sáu, năm...".

"Mông Hãn, nếu như có chuyện không hay xảy ra với ta, cả Mông tộc của ngươi sẽ chết theo ta". Tử Xuyên Tú tức giận mắng, hắn run rẩy ấn bàn tay vào dấu hiệu màu đỏ kia, ngay khi Tử Xuyên Tú ấn tay vào, trong nháy mắt cả người hắn như tan thành mây khói nhưng chỗ bàn tay lại vô cùng ấm áp, đồng thời với đó là một cảm giác đau đớn.

Tử Xuyên Tú kinh hãi, hắn vội vàng rụt tay lại, nhìn lòng bàn tay nhưng không thấy có vết thương.

Mọi âm thanh lập tức chấm dứt, trong con đường hầm vô cùng yên tĩnh.

Hai người Tử Xuyên Tú và Mông Hãn nhìn nhau, căng thẳng tới mức không dám thở.

Trong bầu không khí yên tĩnh, cả hai như nghe thấy chính nhịp tim của mình.

Tiếng vận chuyển trầm trầm của máy móc lại vang lên, giọng nói nữ nhu hòa một lần nữa vang lên: "Kiểm tra đã được thông qua, xác nhận người bảo vệ thừa kế Lâm hệ thứ mười ba, hoan nghênh ngài quay trở lại căn cứ số sáu, người bảo vệ thừa kế Lâm hệ thứ mười ba".

"Phù...", một tiếng thở dài như trút được gánh nặng, nhưng trong đường hầm yên tĩnh này thì cực kỳ chói tai, Tử Xuyên Tú hỏi Mông Hãn: "Thế này coi như chúng ta có thể an toàn chưa?".

Mông Hãn lau mồ hôi trán, chỉ trong thời gian hai phút đồng hồ ngắn ngủi mà bàn tay ông ta cũng ướt đẫm: "Đúng vậy, thế nhưng cái từ 'hoan nghênh' này tôi chưa từng được nghe".

Người bảo vệ thừa kế Mông hệ thứ năm, người bảo vệ thừa kế Lâm hệ thứ mười ba...

Tử Xuyên Tú như nghĩ ra điều gì khi hắn nghe hai từ 'hoan nghênh', nhưng ý nghĩ rất mơ hồ khiến hắn không thể nào nắm bắt được.

Tử Xuyên Tú chần chừ rồi hỏi: "Tước gia, hoàng tộc Mông tộc vẫn mang họ Mông từ trước tới giờ sao?".

Mông Hãn cau mày suy nghĩ rồi ông ta như nghĩ ra điều gì đó: "Vẫn như vậy mà, trong ghi chép hơn một ngàn năm qua không có sửa đổi, chẳng lẽ đây là điều trùng hợp sao? Nhưng đại nhân ngài rõ ràng họ Tử Xuyên chứ không phải họ Lâm".

"Tử Xuyên là do Tổng trưởng Tử Xuyên trước đây đã ban cho ta, ta vốn mang họ Lâm".

Cả hai người cùng chấn động, nhìn nhau khoảng mười giây đồng hồ, người này nhìn thấy sự sợ hãi trong ánh mắt người kia.

Ánh mắt Mông Hãn lóe lên, hai hàng mi nhíu chặt, giống như ông ta đang nghĩ điều gì đó, rất lâu mà không nói gì.

"Tước gia, ngài đang nghĩ gì vậy?".

"A!". Như bất ngờ bị người đánh thức từ trong giấc mộng, Mông Hãn nói nhỏ: "Đại nhân, tôi đang nghĩ, điều này có phải là trùng hợp không?".

Tử Xuyên Tú cũng nói nhỏ: "Không có khả năng trùng hợp, nhất định là có nguyên nhân của nó".

Rõ ràng trong con đường hầm này xuất hiện người thứ ba khiến hai người không tự chủ được khi nói cố gắng đè âm thanh của mình, giống như sợ kinh động tới lực lượng siêu nhiên không thể chạm vào trong thánh địa này, từ khi vào trong thánh địa, Tử Xuyên Tú có cảm giác rất ớn lạnh, đó chính là cảm giác đối mặt với đối tượng mà chính mình hoàn toàn không biết rõ, bây giờ Tử Xuyên Tú hoàn toàn tin, chúng thần có khả năng đã từng tồn tại.

"Đại nhân, ngài có thể an tâm đi tiếp vào trong thánh địa, đây là ý trời. Ý trời đã định trước có người ngay từ khi còn nhỏ đã phải gánh chịu trách nhiệm, mặc dù chính bản thân người đó không biết. Đại nhân, tôi có thể dám cam đoan với ngài, ngày sau ngài có thể tạo nên một sự nghiệp phi phàm, thành tựu này giới siêu nhiên có thể tưởng tượng được trong ngày hôm nay".

Mông Hãn nói với ý tứ rất sâu sắc nhưng Tử Xuyên Tú không có thời gian để suy nghĩ: "Tước gia, hôm nay ta đã là thống soái đại quân, gia tộc thống lĩnh trăm vạn hùng binh, đi chinh phạt không cần phải theo ý trời gì đó, bây giờ ta đã thành sự nghiệp phi phàm, không cần nhất định như ngài nói".

Mông Hãn nói tiếp: "Ai, đương nhiên, đương nhiên, mặc dù hôm nay thành tựu của đại nhân đã bất phàm nhưng vẫn phải luôn cố gánh đạt thành tích cao hơn nữa, tương lai sau này thành tựu của ngài là vô hạn, trước tiên tôi đại diện cho Mông tộc xin chúc mừng ngài, mong rằng sau khi đại nhân ngài đạt được sự nghiệp, chớ quên Mông tộc của tôi".

Không hiểu vì nguyên nhân gì nhưng Tử Xuyên Tú cảm thấy ánh mắt Mông Hãn đang nhìn hắn có gì đó rất kỳ lạ, cho dù là vỗ mông ngựa, biết rõ Mông Hãn đang nịnh nọt mình vì ngôi vị Hoàng đế trong tương lai nhưng Tử Xuyên Tú vẫn cảm thấy thoải mái, ngay chính hắn cũng hiểu được rằng, dường như ý trời cũng muốn hắn làm nên nghiệp lớn, nếu không thể thì giải thích thế nào đây, người Ma tộc vào thánh địa thì sẽ chết còn hắn vào thì bình yên vô sự, thậm chí trong thánh địa có thể nói ra họ của hắn.

Thật sự theo như lời Mông Hãn thì hắn có người thân là thiên mệnh mà không phải là người thường sao?

Sau khi trải qua sự kinh hãi hóa nguy thành an này, hai người Tử Xuyên Tú, Mông Hãn có cảm giác thân thiết hơn nhiều, đi một đoạn đường nữa, tới một cánh cửa khác, thế nhưng lần này không còn giọng nói 'hoan nghênh', Mông Hãn chỉ đặt tay lên dấu hiệu bàn tay trên cửa, cánh cửa lặng lẽ mở ra rồi lại lặng lẽ đóng lại.

Khi đi vào bên trong, Tử Xuyên Tú chấn động khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong.

Trước mắt hắn là một bãi đỗ xe rộng lớn, cực kỳ rộng, bằng ít nhất bốn lần so với giáo trường luyện binh của quân doanh hắn, trong không khí tràn ngập một mùi sắt thép và dầu, trên đỉnh đầu là vách núi đá, bên trên vách có treo một cái đèn rất to phát ra ánh sáng nhu hòa, vách núi trên đỉnh bãi đỗ xe này cao khoảng ba, bốn mươi mét, Tử Xuyên Tú nhìn cái đèn treo trên vách núi mà cảm thấy váng đầu hoa mắt.

Bên trong bãi đỗ xe có mấy chục cái xe sắt thép, dáng vẻ rất cổ quái, dáng vẻ các xe này cực kỳ quái dị, có xe hình giọt nước, có dạng bánh xe, cũng có dạng bánh xích, còn những cái xe bốn mặt là hộp sắt, trên mặt có gắn một cái giá, bên dưới không có bánh xe, Tử Xuyên Tú nghĩ mãi mà không hiểu khởi động xe như thế nào?

Điều khiến Tử Xuyên Tú giật mình chính là thứ vũ khí sắt thép làm giống như mô hình con người, Tử Xuyên Tú đứng trước mặt vũ khí này năm phút đồng hồ, vũ khí này là một người khổng lồ làm bằng sắt thép, cao như một ngôi nhà ba tầng, người khổng lồ tay cầm kiếm, tay trái cầm thuẫn, trên vai đeo một cái ống trông rất to, đứng yên lặng ở giữa bãi, Tử Xuyên Tú cao tới một mét tám nhưng hắn vẫn chưa đứng tới đầu gối người khổng lồ, Tử Xuyên Tú muốn nhìn đầu của người khổng lồ nên cố gắng hết sức ngửa đầu ra sau, bên ngoài bề mặt người khổng lồ đầy rỉ sét, đứng yên không một tiếng động, nhưng đứng từ xa nhìn có thể cảm nhận được năm xưa người khổng lồ này uy phong lẫm liệt và sát khí.

Tử Xuyên Tú đếm trong thao trường này có tổng cộng năm người khổng lồ, thế nhưng chỉ người khổng lồ trước mặt hắn là còn đầy đủ nhất, mấy người khổng lồ khác cái thì đứt tay, đứt chân, tổn hại bên ngoài.

"Đại nhân, nhìn những thứ này có cảm tưởng gì?". Mông Hãn hỏi.

Tử Xuyên Tú nhìn người khổng lồ rất lâu: "Nhất định năm xưa nơi này là một căn cứ quân sự, bên trong này nhất định là vũ khí của chúng thần".

Mông Hãn cũng gật đầu nói: "Tôi cũng có cảm giác như vậy".

Tuy vẫn chỉ huy quân đội đánh trận bằng đao kiếm và trường mâu, nhưng điều này cũng không ngăn cản hai vị tướng có trực giác về vũ khí, mặc dù những thứ này bề ngoài như không sắc bén nhưng khi người quân nhân lần đầu tiên nhìn thấy những vũ khí này đã cảm nhận được nó ẩn chứa sát khí và máu tanh.

"Thật đáng sợ" Tử Xuyên Tú nhìn người khổng lồ bằng sắt thép cao ba tầng lầu nói: "Theo truyền thuyết, chúng thần có lực lượng đáng sợ có thể phá hủy ngôi sao, xé rách bầu trời, ta vẫn chỉ nghĩ đó là trong truyền thuyết mà thôi.

Nhưng khi nhìn những thứ này, ta có cảm giác những cái đó là thật, nếu như dùng người khổng lồ này làm vũ khí thì cho dù có trăm vạn quân cũng không thể ngăn cản người khổng lồ tiến tới".

"Đại nhân, bây giờ ngài đã tin tưởng tôi chưa? Chỉ cần một người khổng lồ sắt thép này là đủ làm Hoàng đế một vương quốc".

Tử Xuyên Tú nói mà không quay đầu lại: "Thối lắm, người khổng lồ này năm xưa có lẽ chính là siêu cấp vũ khí có uy lực khủng khiếp nhưng bây giờ rỉ sét dầy nửa thước, nếu có thể dùng được thì nói làm gì, nếu như có thể dùng được thì chỉ cần một người khổng lồ cũng có thể san bằng tường thành Ma Thần bảo, ông cần gì phải lặn lội đường xa tới cầu cạnh tôi để trao đổi ngôi vị Hoàng đế".

Mông Hãn cười khan nói: "Mặc dù hiện tại vẫn chưa tìm được cách để di chuyển mấy thứ này, nhưng những binh khí này rất đáng để nghiên cứu, nói không chừng từ nó các nhà khoa học có thể tìm ra kỹ thuật của thời đại chúng thần".

Về chuyện này thì Tử Xuyên Tú không phủ nhận, hắn có thể tưởng tượng được rằng một khi thánh địa này được công khai sẽ gây ra cơn chấn động như nào, các viện khoa học sẽ phát cuồng, kỹ thuật thời đại chúng thần, chỉ cần học được tý tẹo như móng tay thôi cũng đủ khiến cho cả nhân loại được hưởng lợi vô hạn.

Trên bãi đỗ xe này có đủ các loại xe, vũ khí, đi quanh xem hết tất cả cũng hơn một tiếng đồng hồ, ở trong góc bãi đỗ xe còn hàng đống vũ khí gì đó như bị vứt bỏ, từ trong đống phế liệu này, Tử Xuyên Tú nhặt lên một mảnh nhỏ màu trắng, quan sát một lúc lâu, Tử Xuyên Tú nhận ra rằng đây chính là kim loại mà hắn chưa rừng gặp, không phải vàng, cũng không phải đồng, thiếc, rất cứng rắn, trông rất nặng nhưng chỉ nhẹ như một tờ giấy vậy. Điều càng khiến Tử Xuyên Tú kinh ngạc chính là đã qua một khoảng thời gian rất lâu nhưng hoàn toàn không bị gì sét, Tử Xuyên Tú lật đi lật lại miếng kim loại trong tay, suy nghĩ. Một ý nghĩ xuất hiện trong đầu hắn, nếu như dùng thứ kim loại này làm áo giáp và mũ giáp, kị binh vừa nhẹ, vừa tiện tấn công, khi đó chẳng phải là hổ thêm cánh sao?

Tử Xuyên Tú hỏi Mông Hãn: "Tước gia, thánh địa chỉ có những thứ này sao? Ngài nói đã dùng hai mươi năm nghiên cứu, nhưng như này mà mất hai mươi năm sao?".

"Bên này còn một vài vật, xin đại nhân ngài hãy đi theo tôi".

Khi đi qua người khổng lồ, Tử Xuyên Tú phát hiện ra sau lưng người khổng lồ còn một cánh cửa nhỏ, vấn đề là nó bị người khổng lồ che lại, Mông Hãn dễ dàng mở được cánh cửa đi, ông ta dẫn Tử Xuyên Tú đi vào bên trong.

Bên trong là một hành lang rất dài, không khác gì so với con đường hầm mà Tử Xuyên Tú mới đi vào trong, hành lang này rất bình thường, khi Tử Xuyên Tú đi trong hành lang này, hắn có cảm giác cũ nát, gồ ghề, một mùi ẩm thấp, tối tới mức không nhìn thấy năm ngón tay, may thay Mông Hãn đã chuẩn bị một cây đuốc, hai người dựa theo ánh đuốc mờ mờ đi vào trong hành lang.

Đi rất lâu, từ trong bóng tối Tử Xuyên Tú không có cách nào có thể phân biệt được phương hướng, đường đi rất quanh co khúc khuỷu, không hiểu đã vòng vo thế nào rồi, bao nhiêu khúc quanh, dưới ánh sáng của cây đuốc, Tử Xuyên Tú nhìn thấy trên tường có rất nhiều bảng hướng dẫn và khẩu hiệu, điều khiến Tử Xuyên Tú giật mình là những bản hướng dẫn và khẩu hiệu này lại dùng chữ viết của loài người. Trên đường đi, Tử Xuyên Tú nhìn thấy nào là 'phòng làm việc tổ nội vụ số sáu trấn thủ phủ phòng vệ Đông Nam', 'đại đội ngoại vụ số sáu trấn thủ phủ phòng vệ Đông Nam', 'khu ký túc xá', 'đại đội ngoại vụ số hai', 'phòng vũ khí', lại còn mấy khẩu hiệu bởi vì thời gian đã lâu nên chữ viết đã mờ, không rõ ràng. Hắn chỉ đọc được mấy chữ đứt quãng "Người bảo vệ...".

"... nhất trung... dũng cảm... chức trách... bảo vệ loài người".

"Người bảo vệ, xả thân vì con cháu, hy sinh vì...".

"Người bảo vệ, thanh kiếm quốc gia, lá chắn của loài người... chiến sĩ cuối cùng...".

"... Không người nào... dũng sĩ người bảo vệ anh hùng... kính chào".

Suốt đoạn đường Tử Xuyên Tú cau mày suy nghĩ, trong nội địa Ma tộc, cả ngàn năm qua hoàn toàn không có giao thiệp với con người, tại sao lại có chữ viết loài người xuất hiện ở nơi này? 'Trấn thủ phủ phòng vệ Đông Nam' là cơ cấu gì vậy? Trong các khẩu hiệu lặp đi lặp lại chiến sĩ người bảo vệ, vậy đó là cái gì?

"Tước gia, ta cũng không hiểu rõ lắm về lịch sử, ta đại khái chỉ biết trước thời kỳ Hoàng triều Quang Minh, loài người đã trải qua bốn triều đại, nhưng lãnh thổ loài người không vượt qua dãy núi Cổ Kỳ ở phía đông. Tước gia, tại sao lại có chữ viết loài người ở nơi này?".

Một lát sau trong bóng tối mới vang lên giọng nói hờ hững của Mông Hãn: "Đại nhân, lịch sử mà chúng ta biết tới chỉ là một bộ phận rất nhỏ, nền văn minh chắc hẳn đã có một quá khứ rất huy hoàng trước đây nhưng đã bị xóa mất".

Đường hầm này cũng không phải là đường thẳng, có những chỗ hai bên vách tường đều là những động nham nhờ, lộ ra vách đá màu trắng, đá tảng và những hòn đá nhỏ chặn đường. Tử Xuyên Tú và Mông Hãn phải trèo qua đống đá mà qua, toàn thân hai người đều là bụi đất, vô cùng nhếch nhác, trên đống đá còn sót lại những mảnh kim loại nhỏ làm rách quần áo nhưng vì ánh sáng quá mờ nên Tử Xuyên Tú không có cách nào phân biệt chúng với những vật nhỏ khác.

Cũng may là đoạn đường hầm đồ sụp không đài, chỉ khoảng hơn mười thước, phía trước con đường hầm trở lại bình thường, đường hầm thông suốt, có rất nhiều đường nhánh, sau khi vòng vo tới mười lối rẽ và đường nhánh khiến Tử Xuyên Tú choáng váng, khi tới trước một cánh cửa, Mông Hãn đứng lại nói: "Đại nhân chúng ta tới rồi".

Căn cứ theo ánh đuốc, Tử Xuyên Tú nhìn thấy trên cửa có một tấm biển kim loại màu đen có viết mấy chữ lờ mờ: "Phòng tài liệu căn cứ số sáu trấn thủ phủ Đông Nam".

*****

Mông Hãn đẩy cửa bước vào trong, hai người giơ cao cây đuốc, hiện ra trước mặt hai người là một lối đi, trong không khí tràn ngập một mùi rất khó chịu, rất khó hình dung, vừa như là mùi cao su cháy mà cũng giống như mùi dầu máy, khi vào tới trong này thì không cần đuốc nữa vì cũng giống như bên ngoài cánh cửa đường hầm, trên vách tường lờ mờ phát ra ánh sáng trắng, đủ để nhìn thấy đường.

Trên vách tường lập lòe những ký hiệu ngôi sao đỏ rất to và ký hiệu thanh kiếm cùng lá chắn, biểu hiện rằng đây là căn cứ quân sự. Ký hiệu ngắn gọn mà có lực, mỹ quan, khiến có một cảm giác vô cùng tự tin. Tử Xuyên Tú yên lặng đứng trước ký hiệu đó nửa phút, nghiêm nghị ngắm nhìn trí tuệ đã mất đi của văn minh loài người.

Tử Xuyên Tú nghĩ lại về những kỹ thuật tiên tiến mà bản thân hắn đã nhìn thấy trên đường đi tới đây, vũ khí sắt thép, người khổng lồ, những đồ vật mà chính hắn không thể giải thích được, chỉ một chút này thôi cũng khiến Tử Xuyên Tú lờ mờ hiểu ra rằng lực lượng phòng thủ Đông Nam rất hùng mạnh. Nhìn ký hiệu như thanh kiếm sắc bén kia, dường như Tử Xuyên Tú cảm nhận được lực lượng khó có thể ngăn cản kia đã xuyên vào thời không, xông tới trước mặt hắn, một sức nặng vô hình đè chặt khiến cho hắn rất khó thở.

Đối mặt với một lực lượng hùng mạnh mà chính mình có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó, cho dù là một đại tướng nắm giữ trăm vạn hùng binh trong tay, Tử Xuyên Tú vẫn có cảm giác bản thân mình quá nhỏ bé. Nghĩ tới tổ chức hùng mạnh tồn tại nơi hoang dã không người biết tới, nghĩ tới việc loài người đã từng có một nền văn minh vĩ đại mà tiên tiến trong lịch sử nhưng hôm nay đã biến mất không còn chút bóng dáng, Tử Xuyên Tú không khỏi có một cảm giác bi thương và sợ hãi.

Vẫn là Mông Hãn dẫn đầu, hai người đi qua cửa chính của căn phòng điều khiển rất rộng, trên vách trường treo một màn hình rất lớn, trước màn hình là bàn phím điều khiển rất phức tạp, trên mặt bàn phím là vô số những cái nút nhỏ... những cái nút với màu sắc khác nhau, có thể xoay quanh các hướng khiến Tử Xuyên Tú ớn lạnh.

Mông Hãn đi lên trước, ông ta ấn vào mấy cái nút điều khiển vẻ thành thạo, lập tức trên màn hình hiện lên ánh sáng màu sáng, xuất hiện hình ảnh và âm thanh, cùng cả người đang hoạt động.

Tử Xuyên Tú giật mình hỏi: "Đây là cái gì vậy?".

"Đại nhân, đây chính là ghi chép của thời đại chúng thần".

Trên màn hình xuất hiện một tình cảnh, Tử Xuyên Tú nhận ra đây chính là con đường hầm mà hắn và Mông Hãn mới đi qua. Trên màn hình, dưới ánh đèn sáng rực, trong đường hầm đang có cảnh chiến đấu rất dữ dội, binh lính mặc áo giáp với kỹ nghệ rất kỳ lạ, cầm vũ khí quái dị đang giao chiến với nhau, trên quân phục của binh lính có ngôi sao đỏ và ký hiệu thanh kiếm, lá chắn của phủ trấn thủ. Vũ khí trong tay bọn họ bắn ra những đường sáng màu đỏ, bắn phá vỡ từng mảnh vách tường, để lộ ra vách đá màu trắng, khi đường tia đó bắn trúng thân thể con người, chỉ trong khoảng khắc đánh vỡ thân thể ra từng mảnh nhỏ, máu thịt và những mảnh thân thể bắn khắp nơi trong đường hầm. Trên vách tường, trên sàn nhà, trên màn hình tràn ngập ánh sáng loang loáng, tiếng nổ bùng bùng, tiếng kêu gào thảm thiết sợ hãi của hai bên trong màn khói lửa.

Một viên sĩ quan mặc áo giáp màu đỏ ở trên màn hình đang há mồm hô to với Tử Xuyên Tú, thậm chí Tử Xuyên Tú còn nhìn thấy rõ nhưng giọt mồ hôi đang chảy trên gương mặt người sĩ quan, sự lo lắng, kinh hoàng trên gương mặt, viên sĩ quan gào lên: "Tăng viện, hãy lập tức tăng viện cho chúng tôi, người bảo vệ làm phản rồi, chúng mang theo lính sinh hóa giết tới đây".

"Thoạt nhìn như là nội loạn vậy" Tử Xuyên Tú nói nhỏ: "Trấn thủ phủ Đông Nam xảy ra nội loạn".

Tử Xuyên Tú là một chiến tướng ra trận chém giết, hắn đã từng nhìn thấy cục diện chém giết của trận đánh mấy chục vạn đại quân, nhưng giây phút này hắn vẫn bị cảnh tượng trước mắt khiến chấn động, vũ khí của binh lính có thể bắn ra những ánh sáng màu đó khiến thân thể người trúng phái tan xương nát thịt, ngay cả vách núi bất động rắn chắc như cương đao nhưng trong lúc giao tranh bị bắn trúng cũng trở nên yếu ớt như đậu hũ vậy, mới rồi còn là những người đàn ông mạnh như rồng như hổ, nhưng khi bị luồng ánh sáng màu đỏ bắn trúng khiến thân thể nát vụn, ngay cả một tiếng kêu đau đớn cũng không kịp, tính mệnh mất đi!

Trước mặt loại vũ khí này, võ nghệ của mình có là gì không? Nguyệt đao vô cùng sắc bén có là gì không?

Cuộc giao tranh ác liệt vẫn đang diễn ra, màn hình dần dần nhạt đi rồi lại một lần nữa sáng lên, lần xuất hiện này là một tòa thành lớn, rất huy hoàng, từng tòa kiến trúc cao thẳng tới trong mây, sắp xếp kín không một kẽ hở. Bên trong tòa kiến trúc, ánh sáng rực rỡ, đủ các loại màu sắc như ánh sao trên trời, ở giữa các tòa kiến trúc là những đường hầm bằng sắt thép, các đoàn tàu chạy giữa những tòa nhà cao tầng, trên mặt đất đầy chật người đi bộ và xe cộ, những chiếc xe nhỏ bé trông như con bọ cánh cứng, còn cả những chiếc xe trông như những con kiến vậy, những mảng đen sì hợp thành vô số những nhánh sông di chuyển giữa các tòa nhà, trên không trung là những cỗ xe lưu động, trong đám những xe di chuyển rậm rạp trong không trung, chúng di chuyển với tốc độ cực cao giữa những tòa nhà và không trung, nhìn tình cảnh này khiến Tử Xuyên Tú nhớ tới đàn ong bay quanh tổ của mình.

Đột nhiên trong lúc đó trên bầu trời thành thị này xuất hiện một "mặt trời", một màn sáng sáng trắng chói mắt xuất hiện trên màn hình, mấy tiếng nổ ầm ầm xuất hiện, màn sáng trắng giằng co mấy phút, Tử Xuyên Tú không thể nhìn thẳng vào màn hình, hắn vội vàng nhắm mắt lại, khi màn sáng trắng mờ đi, Tử Xuyên Tú nhìn thấy từ dưới mặt đất nổi lên một cái nấm khổng lồ màu đen, lực lượng cuồng bạo cuốn đi cả tòa thành thị này, những tòa nhà cao khổng lồ lúc này trông giống như hộp diêm, dễ dàng bị cuốn đi, nát vụn. Xe cộ đang bay, đường hầm và những cầu treo bị xé nát thành mảnh nhỏ giữa không trung. Trên không trung xuất hiện vô số những điểm đen, đó chính là cơ thể người và xe cộ bay lên không trung, không ngừng bốc cháy, trong màn ánh sáng chói mắt, tòa thành thị lớn, phồn vinh đã sụp đổ tan tành, biến thành tro bụi...

Trong vài giây phút đồng hồ ngắn ngủi này, tòa thành thị huy hoàng này đã biến mất toàn bộ, chỉ còn để lại mặt đất cháy nham nhở, đen sì, cây cỏ cũng hoàn toàn biến mất.

Tiếng kêu trầm thấp của Mông Hãn vang lên bên tai Tử Xuyên Tú: "Đại nhân, tôi nhận ra nơi này, đây chính là tử địa Cách Lạp nổi tiếng trong vương quốc, ở một nơi cách Ma Thần bảo hơn bốn trăm dặm về phía bắc".

Mông Hãn bước tới, ông ta lại bấm mấy cái nút vẻ thành thạo, một lần nữa cảnh sắc trên màn hình thay đổi, lần này chính là bãi cỏ màu vàng mênh mông, lúc này đang là trời chiều, gió thổi rất mạnh, cây cỏ màu vàng chập chờn trong gió, lan tràn tới tận đường chân trời mà ánh mắt không thể nhìn thấy, khi nhìn hình ảnh trên màn ảnh, Tử Xuyên Tú dường như có thể nghe thấy hơi thở của mùa thu trên thảo nguyên đang phả dồn dập vào mặt hắn.

Tử Xuyên Tú hỏi: "Đây là nơi nào?".

"Thảo nguyên Đông Đại Hoang", Mông Hãn trầm trầm trả lời với sắc mặt âm trầm, giống như ông ta hoàn toàn không muốn nói tới nơi này.

Tử Xuyên Tú kinh ngạc nhìn Mông Hãn, lúc này góc quay trên màn hình thay đổi, khung cảnh thanh bình trên thảo nguyên đột ngột biến mất, tiếng nổ mạnh vang đầy trời, từng đạo, từng đạo ánh sáng xẹt ngang thảo nguyên, khói thuốc súng tràn ngập thảo nguyên từng mảng rất lớn, chìa tay ra không nhìn thấy năm ngón. Trong sương khói đột nhiên xuất hiện những quái vật bóng dáng to lớn như trong thời hồng hoang, chiếc chiến xa thứ nhất đột nhiên xuất hiện trước mặt Tử Xuyên Tú, mặt trước xe có một ngôi sao màu đỏ, lá chắn và thanh kiếm.

"Trấn thủ phủ Đông Nam" Tử Xuyên Tú đã nhận ra, hắn nói tiếp: "Đây chính là chiến xa trấn thủ phủ Đông Nam".

Đoạn ghi chép này có hình ảnh nhưng không có âm thanh, trên màn hình, chiến xa nhanh chóng lấy tốc độ nhanh nhất tiến tới trước, tháp pháo trên đỉnh chiến xa không ngừng chớp chớp, tháp pháo không ngừng duỗi ra thụt vào, trút ra từng đạo ánh sáng màu đỏ hay ngọn lửa màu vàng, mỗi một lần phụt ra ngọn lửa là một tiếng nổ kinh thiên động địa, cho dù không có âm thanh nhưng Tử Xuyên Tú vẫn có thể tưởng tượng được thanh thế người người khác run sợ.

Ngay sau đó trong màn khói đặc, chiến xa thứ hai cũng có ngôi sao và ký hiệu lá chắn, thanh kiếm của trấn thủ phủ Đông Nam xuất hiện, tiếp theo là chiếc thứ ba, thứ tư... hàng trăm chiến xa áo giáp sắt rất mạnh tấn xông, giống như một con sông lửa và sắt thép cuồn cuộn tiến lên hướng tiền phương, đi tới đâu chính là lửa, khí thế cực kỳ chấn động.

Phía sau đội ngũ chiến xa, trong màn khói xuất hiện đội ngũ bộ binh, hàng ngàn, hàng vạn chiến sĩ đội mũ sắt, quân phục màu trắng theo đội hình tản mát chạy sau các chiến xa, trong tay các chiến sĩ là những vũ khí cổ quái, từ màn hình Tử Xuyên Tú nhìn thấy rất rõ ràng những binh lính trong bộ quân phục trấn thủ phủ đều có nước da màu xanh cùng ranh nanh sắc nhọn, bên dưới mũ sắt Tử Xuyên Tú có thể nhận thấy những gương mặt xấu xí quen thuộc, tất cả bọn họ đều là người Ma tộc.

"Tước, Tước gia, ta có nhìn nhầm không vậy? Là lính Thần tộc! Ngài có nhìn thấy không, là lính Thần tộc sao?". Lúc trước Tử Xuyên Tú nhìn thấy rất nhiều khẩu hiệu dùng chữ viết của loài người, hắn đã khẳng định trấn thủ phủ Đông Nam chính là một đội quân loài người, bây giờ đột nhiên nhìn thấy binh lính Ma tộc khiến Tử Xuyên Tú rất giật mình.

"Đại nhân, ngài hãy chú ý xem, có cả loài người".

Quả nhiên nhìn theo ngón tay chỉ của Mông Hãn, Tử Xuyên Tú nhìn thấy trong đội quân Ma tộc này có một số chiến sĩ loài người, bọn họ khác với chiến sĩ Ma tộc, mặc quân phục màu đỏ, đi sau chiến sĩ Ma tộc như những sĩ quan vậy, dưới sự chỉ huy của bọn họ, rất nhiều binh lính Ma tộc xếp thành đội hình hàng ngang xông lên phía trước.

Trên màn hình, lửa đạn dữ dội của chiến xa hợp thành một mảng nhưng vẫn có những bóng đen nhanh như chớp xông qua lửa đạn, vọt tới trước những chiến xa, vung móng vuốt sắc bén cào lên chiến xa, chiến xa nhanh chóng đè những sinh vật đó nát vụn, nhưng chỉ trong nháy mắt đó cũng đủ để Tử Xuyên Tú có thể nhìn thấy rõ, những quái vật chạy nhanh gần như bay đó chính là Hung lang mà hắn đã nhìn thấy.

"Người dã man" Tử Xuyên Tú thốt lên.

"Không sai, đại nhân, đây chính là ghi chép về việc tiêu diệt người dã man". Vì trước đó đã từng xem qua những điều này nên lúc này Mông Hãn bình tĩnh hơn Tử Xuyên Tú nhiều, ông ta còn có thể giải thích cho Tử Xuyên Tú hiểu.

"Vì người dã man mà phải huy động nhân lực như này sao?". Tử Xuyên Tú cau mày, hắn đã từng chứng kiến người dã man, từng giao tranh với chúng, mặc dù quái vật này vô cùng lợi hại nhưng đám người Tử Xuyên Tú đối xử với chúng chỉ như dã thú mà thôi, còn trên kia thì sao, trấn thủ phủ Đông Nam muốn gây ra một trận động đất mà huy động một lực lượng chiến xa và quân đội hùng mạnh tới giao chiến với chúng sao?

"Đại nhân, người dã man chính là những kẻ rất đáng sợ, cho dù là đối với loài người hay đối với Thần tộc, ngài đã chứng kiến người dã man cấp thấp nhất nhưng hung ác nhất, chúng chỉ mạnh ở tốc độ nhưng không phải là những kẻ mạnh nhất, người dã man chính thức khủng khiếp nhất ngài sẽ thấy ngay lập tức".

Ngay khi hai người đang nói chuyện với nhau hai phút đồng hồ thì trên màn hình, mấy trăm Hung lang đã bị chiến xa và hỏa lực của binh lính đánh bại, nổ tung người, bị chiến xe nghiến thành đống thịt vụn. Đột nhiên trong màn khói xuất hiện những hình dáng khổng lồ đen thui ngay trước đèn xe, cả mặt đất như rung chuyển, giống như cả màn hình cũng như đang rung lên, những con thú khổng lồ xuất hiện trong màn khói.

Cự thú có cái đầu như cá sấu, gào thét, há miệng để lộ hàm răng với ranh nanh dài, nó ngồi chồm hỗm dựa và hai chân sau, hai chân trước để trước ngực như tay, trong đôi mắt dài hẹp xuất hiện hung quang, so sánh với thân thể cao lớn hơn hai mươi thước của nó, những chiếc chiến xa đầy uy lực chỉ như những món đồ chơi của trẻ con mà thôi.

Cự thú phát uy, nó dũng mãnh xông lên, xông tới chiếc chiến xa đầu tiên, hai chân trước của cự thú dễ dàng lật ngược chiến xa giơ lên cao, ném chiến xa vào trong đám chiến xa đằng sau như ném một hòn đá, chiếc chiến xa xấu số bị nện từ trên cao xuống, khi nó rơi xuống đập nát một chiếc chiến xa khác, tiếp tục trượt, cày sâu trên mặt đất, tạo thành một cái rãnh rất sâu, đụng phải mấy chiến xa ở đằng sau, gây ra một loạt va chạm, đội hình chiến xa rối loạn.

Sau đó cự thú đó há to miệng, gào thét hướng về quân bộ binh, từ trên màn hình Tử Xuyên Tú có thể nhìn thấy rất nhiều lính bộ binh Ma tộc vứt bỏ vũ khí, hai tay bưng kín lỗ tai, nét mặt đau đớn, máu tươi trào ra từ miệng và lỗ mũi, đúng lúc này đội chiến xa từ phía sau tiếp tục xông lên, cự thú bị đạn pháo chiến xa bắn chụm, đổ sập xuống như một trái núi.

Tử Xuyên Tú vô cùng kinh hãi. chùm tia sáng đó có thể khiến đá nát vụn, mỗi giây đồng hồ cự thú bị hàng trăm chùm ánh sáng đỏ đó tấn công, nhưng quái vật có thể miễn cưỡng chống cự được nửa phút mới ngã xuống, nếu như quân đội chỉ có đại đao, trường cung và cung tên chạm vào nó, chắc sẽ bị nó giết gần hết.

"Đó là vật gì vậy?".

"Thần điển ghi lại vào thời đại Hoàng kim, khi chinh phạt Đông Đại Hoang, khi vào sâu trong thảo nguyên đã từng va chạm quái thú khổng lồ, quái thú này thân cao mấy chục thước, cực kỳ khỏe mạnh, lực răng nanh mạnh như dời non lấp biển, không chỉ như thế, tiếng rít của nó có thể khiến con người ta ngã xuống bất tỉnh. Khi gặp phái nó, một đoàn đội Thần tộc cũng bị nó hủy, chỉ có mấy chục người chạy thoát, thần điển gọi loại quái thú này là 'Bá vương long'. Tôi đoán chừng đây chính là một Bá vương long".

Bá long vương liên tiếp xuất hiện, nghênh đón lửa đạn mãnh liệt, chúng dũng mãnh xông tới trước, nhào vào giữa đoàn chiến xa, pháo chiến xa bắn dày đặc vào người chúng. Ánh sáng của pháo khiến Tử Xuyên Tú không thể nhìn thẳng vào màn hình, có Bá long vương nửa đường bị bắn hạ nhưng cũng có những Bá long vương cường hãn hơn đã vọt được vào giữa đội hình chiến xa hay đội hình bộ binh, gây nên một cơn gió lốc máu tanh cực kỳ đáng sợ.

Nhưng điều kinh khủng không chỉ có thế, khi rất nhiều Bá long vương cùng tấn công thì trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hàng trăm con chim có sải cánh dài hơn mười mét từ trên nhào xuống, giương móng vuốt sắc bén như đao phát động tấn công từ trên xuống đám quân bộ binh. Tử Xuyên Tú nhìn thấy rất rõ ràng dưới móng vuốt khổng lồ ba mét của loài chim này, binh lính Ma tộc đều bị chém thành hai đoạn.

Tử Xuyên Tú thốt lên: "Bằng vũ! Đây là Bằng vũ các ngài đã nói sao? Chúng ta đã từng gặp nhưng không khủng khiếp như này".

"Đại nhân, Thần tộc chúng tôi chỉ gọi chúng là Bằng vũ nhưng thật ra trong Thần điển có gọi chúng một cách chính thức là 'Dực long'. Đại nhân, điều này không có gì kỳ quái vì đại quân của ngài chưa tiến vào Đông Đại Hoang, bây giờ ngài chỉ gặp một số con con mà thôi".

Bá vương long phản công, dực long đánh lén, trận thế quân trấn thủ phủ xảy ra hỗn loạn, lính bộ binh chân tay luống cuống giơ vũ khí bắn lên trời, thế nhưng đột nhiên trong lúc đó, các bụi cỏ lay động, một mãng xà khổng lồ đột nhiên xuất hiện từ dưới đất, thân hình khổng lồ của nó quẫy mạnh, mấy binh lính Ma tộc gào lên thảm thiết, bị quét bắn tung ra ngoài, đầu mãng cả liên tục co duỗi như tia chớp, không để Tử Xuyên Tú có thời gian quan sát, một binh lính Ma tộc bị nó ngậm vào miệng, chỉ còn hai cái đùi thò ra ngoài đang giãy dụa, các lính Ma tộc xung quanh đều quay vũ khí nhưng con mãng xà khổng lồ này di chuyển rất nhanh, nó ngậm binh lính Ma tộc lùi dần xuống đất khiến những binh lính Ma tộc đuổi theo cuống cuồng bắn xuống đất nhưng vẫn không bắn được.

Sắc mặt Tử Xuyên Tú trắng bệch, hắn nhổ mấy ngụm nước miếng, thở hổn hển hỏi: "Tước gia, ta có nhìn lầm không? Đó không phải là mãng xà mà là một con giun, có con giun to như vậy sao?".

Mông Hãn nghiêm mặt trả lời: "Đại nhân, đó chính là con giun khổng lồ, chúng có thể tự do hoạt động trên mặt đất, sức sống rất kiên cường, cho dù bị chém thành hai đoạn vẫn có thể sống được. Đại nhân thảo nguyên Đông Đại Hoang là cơn ác mộng của Thần tộc, bất kỳ quái vật nào cũng tìm được ở vùng đất này".

Mông Hãn nói không sai, tiếp theo Tử Xuyên Tú nhìn thấy rất nhiều quái vật, từ trong bụi cỏ đột nhiên xuất hiện một quái vật mà cả người dinh dính như quả đông lạnh, chúng đột nhiên nhảy lên, dùng thân thể vào dịch nhờn của mình bao bọc xung quanh chiến xa, từ dưới đất xuất hiện những con chuột to như những con sói, từ trên không trung ùn ùn kéo tới những con muỗi to bằng nắm tay người, chúng từ trên không trung xà xuống, vòi hút của chúng phá vỡ mũ sắt của binh lính, hút tủy trong não binh lính.

Tầng tầng lớp lớp sinh vật cổ quái, lại một màn chiến đấu thảm thiết, Tử Xuyên Tú nhìn tới mức da đầu tê dại, cuối cùng khi Tử Xuyên Tú nhìn thấy những con gián to bằng con trâu, đao thương chém không đứt, xuất hiện đón hỏa pháo, hắn có cảm giác bản thân mình sắp suy sụp, Tử Xuyên Tú chuyển ánh mắt ra khỏi màn hình, rên rỉ nói: "Tước gia, ta không xem nữa, ta... ta nghĩ ta cần nghỉ ngơi".

"Đại nhân, hãy kiên trì một chút, chuyện sau rất hay, ngài hãy chú ý nhìn viên sĩ quan loài người kia".

Theo tay chỉ của Mông Hãn, Tử Xuyên Tú chuyển ánh mắt tới chỗ quân bộ binh Ma tộc, một viên sĩ quan loài người mặc quân phục màu đỏ, mũ sắt, Tử Xuyên Tú có thể thấy đó chính là một người trẻ tuổi, rất anh tuấn. Viên sĩ quan cũng giơ vũ khí bắn vào cơn sóng quái vật đủ các loại, khi nhìn thấy quái vật xuất hiện ngày càng nhiều, viên sĩ quan có vẻ rất lo lắng, liên tục hô điều gì đó. Trong cơn hỗn loạn, mấy Hung lang đột phá qua đội hình chiến xa và xông tới đội ngũ quân bộ binh, bởi vì e ngại đồng đội ở xung quanh nên binh lính không dám bắn ra ánh sáng màu đỏ, chỉ có thể dùng quyền cước đánh giáp lá cà, mấy Hung lang tàn nhẫn đánh giết trong đội ngũ, khiến đội ngũ hỗn loạn.

Khi nhìn thấy tình cảnh này, viên sĩ quan tức giận ném vũ khí trong tay, rút thanh đao đeo bên hông, lưỡi đao phát ra ánh sáng màu hồng mờ mờ, viên sĩ quan dũng mãnh xông lên, động tác rất nhanh, tốc độ gần như không kém các Hung lang, thậm chí Tử Xuyên Tú còn không nhìn thấy rõ viên sĩ quan này ra tay như thế nào, hắn chỉ thấy ánh sáng màu đỏ lóe lên, ba Hung lang bị chém thành hai đoạn, ngay sau đó viên sĩ quan xông tới chỗ một đám binh lính đang bị một bầy muỗi to bao vây. Ánh đao ẩn hiện, cả đàn muỗi đang bao vây xung quanh không con nào có thể trốn thoát, tất cả đều bị viên sĩ quan chém rụng, cứu được đại đội lính Ma tộc, đúng lúc này một Dực long từ trên bầu trời xà xuống đánh lén sau lưng viên sĩ quan, dường như viên sĩ quan này có mắt sau lưng, người này quay người ngã người xuống, dùng cách này tránh được móng vuốt của con Dực long, rồi ngay lập tức viên sĩ quan phi thân lên cao, đao khí phát ra, chém con Dực long ở trên khoảng không cao hơn mười thước thành hai đoạn, ngay khi còn chưa rơi xuống đất, viên sĩ quan lại vung đao chém hư không, dùng khí đao chém bốn con quái điểu đánh lén thành hai đoạn, một loạt động tác chỉ xảy ra trong một khoảng thời gian rất ngắn, khi viên sĩ quan hạ người xuống đất, nửa thân của con Dực long chém đứt đôi mới rơi xuống đất, máu và lông vũ bay đầy trời, viên sĩ quan cầm đao đứng thẳng, ánh mắt như điện, không nói câu nào, tư thế cực kỳ oai hùng.

Khi nhìn thấy đao pháp sắc bén, nhanh gọn, lại ẩn chứa nét đẹp khó có thể nói thành lời, thực sự là sát chiêu rất thích hợp dùng trên chiến trường, chỉ mấy động tác đơn giản kết hợp với nhau có thể tạo nên hiệu quá kỳ diệu, Tử Xuyên Tú thấy rất vui, thoải mái, cảm giác khoan khoái hơn, hắn hô to: "Đao pháp rất hay! Võ công người này vượt xa ta".

"Đại nhân, vị sĩ quan này võ công rất cao cường, thế nhưng theo như tôi thấy võ công của ngài thần dũng hơn, người này vẫn còn một khoảng cách với đại nhân ngài" Mông Hãn mỉm cười nói rồi không để cho Tử Xuyên Tú có biểu hiện khiêm tốn, Mông Hãn đã nói tiếp: "Nhưng điều quan trọng không phải cái đó, đại nhân, xin ngài hãy chú ý tới ánh mắt viên sĩ quan".

"Ánh mắt?".

Tử Xuyên Tú ngơ ngác, hắn vội nhìn theo chỉ dẫn của Mông Hãn, quan sát trên màn hình, lập tức cả người hắn chấn động, Ánh mắt viên sĩ quan đó có màu đỏ!

Một màu đỏ như máu, màu đỏ điên cuồng!

Hắn đã nhìn thấy ánh mắt màu đỏ ở một nơi nào đó, màu đỏ tươi đáng sợ đó bắn ra từ trong hốc mắt, sát khí điên cuồng như máu, đó chính là cơn ác mộng sâu nhất trong trí nhớ của hắn, chính hắn cũng không có dũng khí đối mặt với vấn đề này.

Một từ xuất hiện từ sâu thẳm trong đầu hắn: Thể chất cuồng hóa.

Ai đã nói với hắn? Đúng là Hắc Sạ quân sư Hắc Sa!

"Chúng ta đi theo con đường khác nhau nhưng mục tiêu của chúng ta giống nhau, một ngày nào đó ngươi sẽ hiểu...".

Giọng nói ôn hòa của Hắc Sa quanh quẩn bên tai Tử Xuyên Tú, Tử Xuyên Tú thoáng rùng mình ớn lạnh, hai chân hắn không đứng vững, hắn nghe thấy tiếng hỏi yếu ớt của mình với Mông Hãn: "Tước gia, vì sao lại như vậy?".

"Người bảo vệ", Mông Hãn nói vẻ kiên quyết: "Đại nhân, đây chính là người bảo vệ trấn thủ phủ Đông Nam, bọn họ là thủ lĩnh và tinh anh của trấn thủ phủ, là những trụ cột kiên định nhất chống lại người dã man của loài người, là người cứu vớt nhân loại".

Đôi mắt kinh hoàng của Tử Xuyên Tú, Mông Hãn quả quyết: "Đại nhân, ngài không nên nghi ngờ, vào buổi tối năm năm trước tôi đã nghi ngờ, nhưng hôm nay trong đường hầm, tôi cơ bản có thể khẳng định, ngài cũng chính là người bảo vệ trấn thủ phủ Đông Nam".

Mông Hãn cao giọng nói: "Đại nhân, vào thời đại chúng thần, người bảo vệ trấn thủ phủ Đông Nam chính là người cứu vớt văn minh loài người. Ý trời đã định, ngài gánh trách nhiệm nặng nề, Mông Hãn tuy bất tài nhưng nguyện chỉ huy bộ tộc đi theo đại nhân nguyện ra sức vì đại nhân".

"Ầm" một tiếng vang lên, như có một tiếng nổ mạnh trong đầu, thân thể Tử Xuyên Tú lảo đảo rồi cuối cùng hắn không gắng gượng được, ngã phịch xuống đất.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-193)


<