← Hồi 02 | Hồi 04 → |
- Ta thấy Thiết Bạt không có ác ý gì.
Đỗ Tiểu Nguyệt xa xăm nói:
- Hắn chỉ muốn nói với mọi người, cho dù ngươi không sợ chết, không sợ xấu, không sợ bất ngờ, nhưng ngươi vẫn biết sợ... bởi vì con người trời sinh đã có cảm giác “sợ”.
Sau đó nàng thấp giọng nói một câu:
- Giống như “yêu” vậy.
Hà Phạm rất đồng ý:
- Sợ thì nhất định sẽ sợ. Nếu nói bên ngoài có người gõ cửa, ta chỉ còn lại một mình, mở cửa nhìn thử, hóa ra là một con quỷ... ta nhất định sẽ sợ đến cực độ.
Lý Tinh Tinh nói tiếp:
- Cho dù không chỉ một mình ta, mọi người đều có mặt, nhưng chỉ cần là quỷ, ta cũng bị dọa chết.
Trương Thiết Thiết nói:
- Không nói cái khác, hiện giờ ta một mình đi nhà xí, tắm rửa, thậm chí là đến phòng bếp làm một chút đồ ăn, nhớ tới chuyện của tỷ muội họ Hồ, trong lòng đều cảm thấy hốt hoảng.
Ngay cả một nữ nhân to lớn như nàng cũng biết sợ.
- Cô đừng nói nữa!
Ngôn Ninh Ninh nói:
- Ngay cả mở rương, đi qua chỗ tối, nghe tiếng vượn kêu, ta đều cảm thấy sợ hãi.
Lý Tinh Tinh dường như vẫn còn sợ, nói:
- Lần đó, toàn bộ người của nhà trọ chúng ta đều có một ác mộng giống nhau, mơ thấy nữ quỷ giống nhau. Ta cảm thấy, chỉ là giấc mộng như vậy đã đủ đáng sợ rồi.
- Một tiểu cô nương vốn tốt lành, một khắc trước còn đang nấu ăn cho mọi người.
Trong mắt Trương Thiết Thiết cũng hiện lên vẻ sợ hãi:
- Sau đó đột nhiên cô ấy dùng dao cắt rau, từng dao từng dao cắt thịt trên người mình, nhìn thấy cả xương, cho đến khi đâm chết mình mới thôi.
- Có lẽ vì ta tận mắt nhìn thấy, cho nên cảm thụ rất sâu sắc.
Trương Thiết Thiết nói:
- Khi đó ta sợ đến mức chân cũng nhũn ra, trong lòng rối loạn, nhất thời cũng không đoạt được dao của cô ấy.
Một người nhìn có vẻ hung bạo không biết sợ giống như Trương Thiết Thiết, lúc nhắc lại chuyện này, trên mặt cũng lộ ra vẻ kinh hãi như Lý Tinh Tinh, Hà Phạm.
Đến phiên La Bạch Ái.
- Ta cảm thấy, vẫn luôn có một con quỷ ở bên cạnh ngươi, gần chỗ ngươi, nhưng ngươi lại không biết nó là ai? Ở nơi nào? Muốn cái gì? Muốn làm gì? Điểm này là đáng sợ nhất.
La Bạch Ái liếm liếm môi khô, nói:
- Ta cảm thấy con quỷ kia vẫn luôn ở trong nhà trọ này, không xa không rời, điểm này khiến người ta bất an nhất. Nói không chừng, lúc tắm múc nước, lại múc lên một cái đầu người. Nói không chừng, lúc đi tiểu tiện, lại tiểu lên người quỷ. Nói không chừng, lúc soi gương, lại soi thấy một người khác ở trước gương. Nói không chừng, sau khi ngủ, dưới gầm giường lại có một thi thể nữ nhân khác, cũng nằm như vậy...
Hắn càng nói càng sợ, đến đây lại không nói được nữa.
Diệp Cáo cũng phụ họa:
- Đúng thế, đúng thế, dưới gầm giường có thi thể nữ nhân, vậy còn không sao, chỉ sợ vừa giật mình tỉnh giấc, bên cạnh lại có một thi thể đầy sâu bọ, vậy càng...
Nói đến đây, chợt nhớ tới nên biểu hiện dũng khí của mình, Diệp Cáo lập tức chuyển đề tài:
- Hừ, hà, khi đó, ta trước tiên một cước đá nó xuống giường!
Mọi người đều biết hắn phô trương, tiếng “xì” vang lên chung quanh. Trương Thiết Thiết cố ý hỏi:
- Được, ngươi đá nó xuống giường rồi, vậy còn ngươi? Chẳng lẽ có thể nằm xuống ngủ tiếp trên cái giường đầy sâu bọ đó sao?
Diệp Cáo đành phải gắng gượng nói tiếp:
- Ta? Đương nhiên là nhảy dậy rồi.
- Vậy tốt nhất ngươi nên soi gương.
Ngôn Ninh Ninh nói một câu như vậy.
- Nghĩa là sao?
Diệp Cáo không hiểu.
- Ngươi vừa soi gương, sẽ thấy một khuôn mặt thối rữa, đầy sâu bọ.
Ngôn Ninh Ninh cười giả tạo nói:
- Chính ngươi mới là con quỷ kia.
Bọn họ nói chuyện, lại nói đến ghiền.
Đến phiên Tiểu Dư nói.
- Ta bị quỷ cắn một cái, ngay cả nó hình dáng thế nào cũng không biết, như vậy mới khủng bố.
Lời của Lão Ngư càng đơn giản.
- Công tử lên Mãnh Quỷ miếu, chúng ta lại ở chỗ này nói chuyện về quỷ, không giúp được gì cả, ta cảm thấy rất đáng sợ.
Bên ngoài nhà trọ truyền đến tiếng ù ù khe khẽ, cũng không biết là quỷ khóc, hay là thần kêu.
Bọn họ đều nhìn về Thiết Bố Sam.
Chỉ còn hắn chưa nói.
Cũng không biết hắn có nói không.
Mọi người thấy hắn không biết sống chết... thật sự là không biết hắn chết hay chưa, cũng không biết hắn còn sống hay không... đều từ bỏ ý định bảo hắn nói chuyện. Ngay lúc này, hắn lại khàn giọng nói:
- Một người nửa sống nửa chết, muốn sống không được, muốn chết không xong, sống không bằng chết, tâm chết người sống, đó là chuyện kinh khủng nhất.
Mọi người nghe được những lời này, trong lòng trầm xuống, cũng không biết là hắn đang nói chính mình, hay là có ám chỉ gì khác.
- Ta lại thường nhìn thấy một số chuyện, một số cảnh tượng, nơi chúng ta đang ở hiện giờ, thực ra là ở cùng một số âm hồn.
Lúc bọn họ cho rằng phát biểu đã tạm thời kết thúc, không ngờ Đỗ Tiểu Nguyệt luôn trầm mặc ít nói, bỗng nhiên lại cất tiếng:
- Bọn chúng có thể nhìn thấy chúng ta, nhưng chúng ta lại không nhìn thấy bọn chúng, trừ khi là bọn chúng cố ý muốn để chúng ta nhìn thấy.
- Âm hồn mà cô nói...
La Bạch Ái không nhịn được hỏi:
- Có phải là quỷ không?
Đỗ Tiểu Nguyệt gật đầu, ánh mắt trở nên yếu ớt, xa xăm, bồng bềnh, cũng trống rỗng:
- Cho nên, nếu ngươi mở tủ quần áo ra, nói không chừng thật sự có một thi thể thối rữa ở đó. Ngươi vấp ngã một cái, hóa ra là có một thi thể nằm ở đó. Ngươi ngồi ở đây, trên đầu thấy ướt, cho rằng trời mưa, sờ một cái mới biết là máu, hóa ra phía trên có một thi thể.
Mọi người nghe vậy, cảm thấy trên đầu cũng hơi ướt ướt, nhìn nhìn lên trên, lại nhìn nhìn xuống dưới, trong lòng đều có phần thấp thỏm.
- Chính là như vậy, nó muốn ngươi nhìn thấy hình thể của nó ở đó, ngươi mới nhìn thấy được. Nói cách khác, nó đã ảnh hưởng đến trực giác của ngươi, sự nhạy cảm của ngươi, tai mắt mũi họng ý thức của ngươi.
Đỗ Tiểu Nguyệt nhắc đến quỷ, lại rủ rỉ êm tai, rõ ràng mạch lạc.
- Sau đó có một giọng nói bảo ngươi lên lầu. Ngươi lên thang lầu rồi, đi theo giọng nói, đến trước một gian phòng chưa bao giờ mở ra, mới phát hiện giọng nói này vang từ trong lòng... Sau đó đèn đuốc đều tắt, có người run rẩy bò lên thang lầu, bò đến trước mặt ngươi. Ngươi cho rằng đó là người nhà hù dọa, bèn kéo một cái, mới phát hiện nó đã đứt đầu.
Giọng nói của Đỗ Tiểu Nguyệt giống như ác mộng, trôi nổi trong tai trong lòng mọi người.
- Hoặc là ngoài cửa có một giọng nói quen thuộc, vẫn luôn kêu gọi ngươi tiến về phía trước... Ngươi mở cửa, đi thẳng, đi thẳng... đi thẳng... đi... thẳng... đi tới trước miệng giếng kia, nhìn xuống bên dưới. Trong giếng đen ngòm, sâu thẳm, cũng có người vừa lúc ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn về phía ngươi, thân thể trắng như tuyết, còn đang mài dao...
Nghe đến đây, mọi người không kìm được đều sởn tóc gáy.
Vừa lúc bên kia núi truyền đến tiếng kêu kịch liệt và bi thảm, giống như sói vượn hú trăng, lại giống như chim đêm kêu gáy, mà trên lầu cũng truyền ra tiếng kêu thê lương như có như không, lúc ẩn lúc hiện, hòa xướng với nhau.
Lý Tinh Tinh dựa sát vào Ngôn Ninh Ninh, Hà Phạm cũng nhích đến gần Diệp Cáo, La Bạch Ái cũng nhích về phía Diệp Cáo, Diệp Cáo lại lặng lẽ dựa về phía Tiểu Dư và Lão Ngư.
Trương Thiết Thiết nghiến răng xem như là cười, lại dùng đầu lưỡi dài rộng liếm liếm mũi, cười gượng nói:
- Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt, thân thể của cô chưa hồi phục, đừng suy nghĩ lung tung có được không!
Lúc này ánh mắt Đỗ Tiểu Nguyệt mới đột nhiên khôi phục lại, thần trí cũng giống như thoáng chốc trở về trên người nàng, cả người tựa như hư thoát, lại chui vào trong chăn, mông lung nói:
- Ta thường nhìn thấy cảnh tượng này... cũng không biết... không biết có phải là mộng hay không... Ta thường không ngủ được, đều nghe có người mài dao... Một khi ngủ, trong mộng lại có người ở bên ngoài gõ cửa...
Giọng nói từ từ yếu ớt, cũng dần dần trầm thấp.
Thiết Bố Sam đi đến gần Đỗ Tiểu Nguyệt, bờ vai và lồng ngực rộng rãi giống như sắp sụp xuống.
Ngôn Ninh Ninh lẩm bẩm nói:
- A Điền chuẩn bị nước tắm cho Tiểu Nguyệt, cũng quá lâu rồi?
Trương Thiết Thiết nhớ ra, nhìn quanh một chút, nói:
- Ta đi lên xem thử.
Ngay lúc này, âm thanh bên ngoài giống như tiếng vượn kêu, sói gào đột nhiên dừng lại... sau đó, “cộc cộc, cộc cộc cộc cộc cộc”, có người gõ cửa.
Đỗ Tiểu Nguyệt nói đúng.
Có người gõ cửa.
Thật sự có người đang gõ cửa.
Núi non hoang vu, có người gõ cửa.
Gõ cửa, có phải là người hay không?
← Hồi 02 | Hồi 04 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác