Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tứ đại danh bộ đấu cương thi (II) Bạch Cốt Tinh - Hồi 08

Tứ đại danh bộ đấu cương thi (II) Bạch Cốt Tinh
Trọn bộ 23 hồi
Hồi 08: Bươm bướm hoa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-23)

- Quỷ!

Trần Nhật Nguyệt kêu lớn một tiếng.

Ngoại trừ kêu một tiếng này, hắn nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào.

Nhưng hắn kêu một tiếng như vậy, Nhiếp Thanh và Vô Tình một trước một sau lập tức quay đầu.

Đó thật sự là quỷ!

Không, đó là cương thi!

Gương mặt, ngũ quan của nó tan ra giống như đèn cầy nóng chảy, mục nát, chảy nước, nhỏ máu.

Mũi của nó chỉ còn lại hai cái lỗ lớn, trong mắt là hai cái hốc lớn, trên người mặc quan phục, giống như một con lừa bị nướng chín tám phần, đứng lên như người, lại nhảy lên như châu chấu, đầu gối không cong, đáp xuống không tiếng động.

Nếu là bình thường, có lẽ Tập Mai Hồng đã lập tức cảnh giác.

Nhưng hiện giờ nàng có vẻ đầu óc choáng váng, đang ôm một bên trán. Thi thể sống này đột nhiên xuất hiện, mười móng tay vừa dài vừa đen nhanh chóng móc vào gáy Tập Mai Hồng.

Nhanh, hơn nữa không tiếng động.

Vô Tình và Nhiếp Thanh cách khá xa, hơn nữa phát hiện quá trễ, đã không kịp ra tay.

Thi thể sống đột nhiên xuất hiện, không lường trước được.

Xuất thủ độc, hơn nữa còn tuyệt.

Trông thấy Tập Mai Hồng sắp gặp họa, lúc này nàng đang dùng cái mũi nhỏ nhắn tinh xảo ngửi ngửi, nói:

- Sao lại hôi như vậy? Đây là mùi gì?

Nàng vẫn không biết tập kích đang đến sau lưng.

Ngay lúc này, có thể vì gió mạnh ập đến, vài con bướm hoa vàng trên đầu nàng đột nhiên rung động bay tứ tán.

Trong đó có ba con bướm nhỏ lại bay tới trên mặt thi thể sống kia.

Thi thể sống kia kêu lên một tiếng quái dị, thảm thiết như sói gào.

Nó dường như rất e ngại bươm bướm, thậm chí là sợ hãi.

Nó lập tức dùng tay che mặt, còn lui lại một bước.

Vừa lui, lại trở về một đoạn cầu độc mộc cuối cùng.

Nó trì hoãn một chút như vậy, Bạch Khả Nhi đã khôi phục thần trí nhờ tiếng kêu của Trần Nhật Nguyệt.

Hắn ở gần Tập Mai Hồng nhất.

Hắn hét lớn một tiếng, phi thân lên.

Ánh sáng trắng lóe lên, một đao chém xuống.

Hét lớn là vì hắn muốn hét ra sự can đảm của mình.

Phi thân là cần thiết để gia tăng tốc độ và lực đạo.

Ánh sáng trắng đến từ đao của hắn.

Một đao này của hắn gọi là “Chặt”.

Đao pháp của hắn rất đơn giản, được cao nhân truyền thụ, đại khái có các thức “Bổ”, “Chặt”, “Chém”, “Che”, “Đỡ”, “Đè”, “Gọt”, “Vòng”, “Quét”, “Phá”, “Sát”.

Cách thức thật sự hữu dụng đều rất đơn giản.

Cho dù vốn phức tạp, đến lúc sử dụng trong chiến đấu, cũng có thể dùng đơn giản chế ngự phức tạp.

Một đao này rất nhanh, Bạch Khả Nhi cũng phản ứng rất nhanh.

Hắn sợ, nhưng hắn vẫn xuất đao.

Đã xuất đao, chính là đao nhanh.

Bởi vì hắn là “Nhất Đao Đồng”.

Hắn không giống Tam Kiếm Đồng, hắn từng học thầy khác.

Sư phụ ban đầu của hắn là “Thái Tể” Bạch Bá Thiên của Cảm Tình Dụng Sự bang.

Bạch Bá Thiên nguyên danh chỉ có một chữ đầu, chữ “Thiên” là do giang hồ hào kiệt nhất trí cho rằng y gánh vác được chữ này, mới cung cung kính kính “thêm vào”.

Người có thể gánh vác được chữ này quyết không nhiều.

“Khiếu Thiên Vương” Tra Khiếu Thiên là một.

Bạch Bá Thiên cũng là một trong số đó.

Y nhận lấy danh xưng này, bởi vì y có địa vị đủ cao, danh tiếng đủ lớn, bá khí đủ mạnh, hơn nữa cũng vì đao của y.

“Bá đao”.

Đao pháp của y rất bá, bá khí đầy đủ.

Bạch Khả Nhi học đao pháp của y, một loại đao pháp bá đạo.

Bởi vì hắn sợ, cho nên đao pháp càng bá.

Mọi người đều giật mình, đang kinh ngạc, đao của Bạch Khả Nhi đã chặt đến.

Một đao chặt xuống đầu.

Hắn nhanh đến mức ngay cả Nhiếp Thanh cũng kinh ngạc.

Lúc Tập Mai Hồng nhìn thấy ánh đao, mũi đao đã đến trên đầu cương thi thần sắc đờ đẫn kia.

Thần sắc của cương thi kia vẫn ngơ ngẩn.

Dáng vẻ của nó giống như người chết... đã chết nhiều ngày lại bị đào ra.

Thần sắc của nó đình trệ, nhưng vươn tay lại không hề đình trệ.

Không đình, càng không trệ.

Giống như một người đột nhiên bị một con muỗi núi chích một cái, lập tức phản ứng, đưa tay đập một cái, lại đập trúng một đao kia của Bạch Khả Nhi.

Đao thế của Bạch Khả Nhi rất nhanh, nhưng vẫn bị cương thi kia đập trúng.

Cương thi kia dùng mu bàn tay đập ra.

Bạch Khả Nhi chỉ cảm thấy cánh tay chấn động, eo bàn tay rung lên, đao trong tay gần như bị đập bay ra ngoài.

Đao của Bạch Khả Nhi rất sắc bén.

Đao pháp của hắn nhanh như gió, hơn nữa lực đạo trầm mạnh.

Cho dù đối phương dùng vũ khí ngăn cản một đao này, e rằng cũng bị một đao của hắn chém làm hai.

Nhưng cương thi kia chỉ dùng tay, tay không.

Giơ tay lên, đập thẳng về phía trên, đao của Bạch Khả Nhi gần như rời tay, hơn nữa chấn cho eo bàn tay, cổ tay, năm ngón tay đều tê dại, cả người cũng lay động nửa vòng lớn, đao thế đâm nghiêng, chặt vào khoảng không.

Cương thi kia “xì” một tiếng, không ai biết nó muốn làm gì tiếp theo, nhưng hai ba con bướm hoa kia đột nhiên bay qua, lượn vòng nơi mặt mũi của nó. Nó lại giống như sợ bướm còn hơn sợ người, lại dùng bàn tay đã đập tan đao thế che lấy mặt.

Lúc này Trần Nhật Nguyệt cũng đã khôi phục lại.

Hắn xuất kiếm.

Một kiếm đâm vào thân dưới cương thi.

Bạch Khả Nhi tấn công phía trên, hắn liền tấn công phía dưới, hai người xuất thủ đã sớm phối hợp khắng khít.

Hắn chọn đúng thời cơ tấn công, tuyệt diệu vô cùng, ngay cả Vô Tình cũng không khỏi thầm khen một tiếng.

Nhưng cương thi kia vẫn thần sắc đờ đẫn.

Nó giống như hoàn toàn không nhìn thấy một kiếm này của Trần Nhật Nguyệt.

Nó thậm chí giống như hoàn toàn nhìn không thấy thứ gì.

Có điều, tuy thần sắc của nó đình trệ, nhưng động tác lại không hề đình trệ.

Nó nhấc chân một cái, chân đưa lên thẳng tắp.

Sau đó đá một cái, trúng vào mũi kiếm của Trần Nhật Nguyệt.

Một lực lượng lớn ập tới, Trần Nhật Nguyệt lập tức phải cố gắng không chế hai chuyện.

Một, cả người hắn và kiếm gần như bị lực lượng của cú đá kia hất bay xuống vách núi.

Hai, cho dù hắn có thể giữ vững thân thể, kiếm cũng phải rời tay bay ra.

Cho nên hắn cúi người đứng tấn, mượn lực hóa giải lực, nhưng mũi kiếm vẫn bị lệch đi.

Cả người hắn đều nghiêng qua, lúc này mới miễn cưỡng ổn định bước chân.

Nhưng trong khoảnh khắc này, cao thủ hạng nhất đều nhìn ra điểm yếu.

Trong nháy mắt, Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt đều lộ ra sơ hở.

Sơ hở rất lớn.

Chỉ cần dùng sát chiêu đánh vào sơ hở này, “Phong Vân Đao” Bạch Khả Nhi và “Âm Dương Kiếm” Trần Nhật Nguyệt đều sẽ phải phơi thây trên núi.

Chỉ cần ra tay kịp thời.

Chỉ cần người ra tay là cao thủ.

Cương thi thần sắc đờ đẫn này, mỗi lần ra tay đều có thể hóa giải thế công tuyệt diệu, nhưng nó có phải cao thủ hay không? Nó có muốn mạng của Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi hay không?









Đêm đã tới quỷ còn xa sao?

Tại thoáng chốc này, trong mắt cương thi hiện lên vẻ hung ác.

Chỉ cần nó nắm lấy cơ hội động thủ, sẽ tóm được sơ hở của Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi.

Cũng không ai biết nó có xuất thủ hay không.

Bởi vì Tập Mai Hồng đã xuất thủ, nàng vừa xuất thủ, tay trái đoạt lấy kiếm của Trần Nhật Nguyệt, tay phải cướp lấy đao của Bạch Khả Nhi, một đao một kiếm đồng loạt đâm ra, đồng thời đâm trúng thân thể cương thi.

Nàng ra tay nhanh đến mức không thể tưởng tượng, tính toán chuẩn xác cũng vô cùng tuyệt diệu.

Cương thi kia đang đập văng đao, đánh nghiêng kiếm, giữa người bỏ trống. Tập Mai Hồng thừa lúc nó trên đối phó với đao, dưới ứng phó với kiếm, binh khí của Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi gần như rời tay, lập tức cướp đao đoạt kiếm, đồng loạt đâm trúng cương thi kia.

Xuất thủ nhanh như vậy, khiến mọi người đều ngẩn ngơ.

Kể cả cương thi kia cũng ngây người.

Cao thủ giao đấu, há có thể ngây người?

Một đao một kiếm đã đâm trúng cương thi.

Cương thi kia há to miệng, lộ ra răng nanh, gào lên một tiếng.

Tiếng gào này sắc bén như cắt vào màng nhĩ, đâm vào tim phổi, đinh tai nhức óc, thâu hồn đoạt phách, giống như vạn quỷ cùng kêu, ngàn yêu cùng hét.

Đồng thời hai tiếng “két két” vang lên, một đao một kiếm giống như đâm vào lưu ly, mũi kiếm mũi đao đều trượt thẳng ra. Tuy đâm rách quần áo, theo gió bay đi như dơi đen, vạch ra hai vết sâu trên thân thể khô gầy của cương thi kia, nhưng chỉ thấy da thịt hở trắng, lại không có máu chảy ra.

Một đao một kiếm trượt ra khỏi thân thể cương thi.

Cùng lúc cương thi kia gào lên, hai mắt biến thành đỏ, hai sườn kẹp lấy đao kiếm, dùng sức kéo một cái. Tập Mai Hồng bị kéo đến chỉ còn cách nó một nắm tay.

Trong khoảnh khắc này, Tập Mai Hồng hoàn toàn có thể ngửi được mùi hôi của thi thể.

Mùi hôi này còn có vẻ quen thuộc.

Nhưng trong giây phút sống chết này, Tập Mai Hồng đã không kịp suy nghĩ kỹ, bởi vì Vô Tình đã quát lớn một tiếng:

- Tránh ra!

Đao kiếm của Tập Mai Hồng đều bị cương thi kẹp ở dưới sườn, nàng đang cố gắng giãy dụa, dùng sức đoạt lại, làm sao “tránh ra”?

Nàng không chấp nhận, cũng không hiểu được.

Mặc dù nàng không hiểu, nhưng Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi lại hoàn toàn hiểu, tuyệt đối có thể hiểu được.

Bọn họ có thể hiểu công tử muốn làm gì.

Gần như ngay khi Vô Tình lên tiếng, Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi đã một trái một phải muốn kéo Tập Mai Hồng đi.

Nhưng Tập Mai Hồng không đi.

Thế đứng của nàng rất ổn, hai người Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt ra sức kéo, nhưng vẫn không kéo được nàng, hoặc là ba người dùng toàn lực vẫn không chống nổi lực đạo của cương thi.

Trần Nhật Nguyệt và Bạch Khả Nhi cũng không muốn so đấu sức lực.

Hai người bọn họ đột nhiên dùng sức nhấn Tập Mai Hồng một cái, ba người đều nằm sấp xuống đất.

Bọn họ vừa nằm xuống, liền nghe được tiếng vang liên tiếp.

Tiếng vang của gió lớn quét qua không khí.

Trong nháy mắt này, ba người nằm xuống, Vô Tình vung hai tay áo lên, bắn ra mấy chục món ám khí.

Cương thi liên tục gào lên.

Trong thoáng chốc, cả người nó không biết đã trúng bao nhiêu món ám khí. Mỗi khi trúng một món, trên người nó lại nứt ra một lỗ, nổ ra một hốc.

Nó trúng một loại ám khí liền lui một bước.

Lui thẳng về sau.

Khi nó trúng mười hai mười ba món ám khí, trên người đã trăm ngàn vết thương, càng lui đủ mười hai mười ba bước.

Lúc này nó đã lui về cầu độc mộc, lui vào trong sương mù.

Sương mù dày đặc, thấp thoáng bất định.

Nó biến mất trong sương mù.

Mất đi bóng dáng, giống như chưa từng xuất hiện.

Tuy nó biến mất, nhưng dư uy vẫn còn, dư chấn cũng vẫn còn.

Mọi người vẫn trợn mắt há mồm. Một lúc sau, ba người trên đất mới đỡ lấy nhau, từ từ đứng lên.

Có tiếng vỗ tay.

Đó là tiếng vỗ tay của Nhiếp Thanh.

Trong mắt hắn phát ra tinh quang, cũng là ánh sáng xanh.

Hắn không kìm được khen ngợi:

- Hay cho Vô Tình danh bổ đấu cương thi, hôm nay ta được kiến thức rồi.

Tập Mai Hồng vẫn cảm giác da đầu phát nổ, còn chưa tỉnh hồn:

- Đó... rốt cuộc là thứ gì?

Trần Nhật Nguyệt cũng phủi phủi bùn đất trên người:

- Nếu là cương thi, sao nó lại chạy ra giữa ban ngày?

Bạch Khả Nhi cũng ngơ ngác nói:

- Bất kể là người hay là thi, hiện giờ nó đã lui trở về cầu, chúng ta làm sao đi qua?

Đột nhiên trên đỉnh núi vang lên tiếng kêu gào, giống như nơi đó có trăm ngàn oan hồn ác quỷ cùng gào khóc kêu thảm, lại giống như đang phối hợp với cương thi vừa rồi, trợ thế cho nó.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều có vẻ biến sắc.

Trần Nhật Nguyệt lại lau lau mắt:

- Làm sao... sao lại như vậy?

Bạch Khả Nhi lập tức nhìn chung quanh, rất cảnh giác:

- Chuyện gì?

Trần Nhật Nguyệt dùng tay chỉ, ngạc nhiên nói:

- Các người nhìn miếu kia... sao lại đột nhiên, gần hơn rất nhiều!

Mọi người nhìn theo, trong lòng đều giật mình.

Miếu kia thật sự gần hơn rất nhiều, giống như nó là một con thú sống, đang lặng lẽ tiến sát bọn họ, chuẩn bị cắn người.

Bạch Khả Nhi còn chưa tỉnh hồn, hỏi:

- Chúng ta nên làm gì đây? Nếu trở về, cầu kia đã bị cương thi chiếm giữ; còn đi về phía trước, trong miếu chỉ sợ có quỷ...

Vô Tình như có suy nghĩ, không nói lời nào.

Tập Mai Hồng xì một câu:

- Gặp quỷ!

Trần Nhật Nguyệt nghe vậy liền giật mình, vội nói:

- Tập cô nương đừng nói như vậy!

Tập Mai Hồng phủi đi bụi đất dính trên người, oán hận nói:

- Gặp quỷ ta mới đi chuyến thứ hai này, lần đầu còn chưa đủ sợ sao!

Bạch Khả Nhi nói:

- Ta lại nhớ tới một câu.

Trần Nhật Nguyệt hỏi:

- Câu gì?

Bạch Khả Nhi nói:

- Câu nói của Trương đại mụ.

Trần Nhật Nguyệt gãi gãi đầu.

Bạch Khả Nhi nói:

- Cô ấy đại khái nói như vậy, “có đánh chết ta cũng không lên đỉnh Nghi Thần nữa”... Ta cảm thấy cô ấy nói rất có đạo lý.

Trần Nhật Nguyệt nói:

- Ta lại rất hâm mộ.

Bạch Khả Nhi ngạc nhiên nói:

- Hâm mộ?

Trần Nhật Nguyệt nói:

- Ta hâm mộ Tiểu Nhị và Lão Tứ, bọn họ thì tốt rồi, ở trong nhà trọ làm giấc mộng đẹp của bọn họ, an toàn hơn nhiều.

“Tiểu Nhị” chính là Hà Phạm.

“Lão Tứ” lại là Diệp Cáo.

Bạch Khả Nhi cũng có vẻ hậm hực:

- Ta càng hâm mộ tên La Bạch Ái kia, hắn có thể lựa chọn.

Hắn ưu sầu lo lắng nhìn về ngôi miếu kia.

Cổng chính của ngôi miếu kia có hai cánh cửa sổ, một cánh cửa lớn, giống như hai con mắt và một chiếc miệng lớn của yêu ma quỷ quái, đang mời bọn họ tự chui đầu vào lưới. Vấn đề chỉ là bọn họ có muốn vào không?

Vấn đề cũng là nhà trọ Ỷ Mộng có bình an không? Người trong nhà trọ có phải giống như Trần Nhật Nguyệt nói, đang làm mộng lớn xuân thu, mộng nhỏ ngọt ngào của bọn họ hay không?

Bọn họ hiện giờ là lên núi không dễ xuống núi khó.

Cho nên Trần Nhật Nguyệt đột nhiên nghĩ ra ý tưởng.

Hắn muốn cùng Bạch Khả Nhi liên hợp đề nghị với công tử.

Tại cái nơi lên miếu không được, xuống cầu không xong này, liệu có thể nghỉ ngơi một hồi, để yêu quái cương thi kia chờ mệt mỏi, rút lui rồi, bọn họ sẽ thừa lúc mặt trời chưa lặn chạy nhanh xuống núi, đã không cần vào miếu mạo hiểm, xuống động gặp kiếp, lại có thể trở về trước khi trời tối bảo vệ người của nhà trọ, cũng xem như đã lên đỉnh Nghi Thần, sao lại không làm?

Bọn họ đang suy nghĩ thật tốt đẹp, còn chưa mở miệng, lại nghe Vô Tình lạnh lùng hạ một mệnh lệnh lạnh lùng:

- Đi! Vào trong miếu!

Hi vọng đã tan biến.

Bạch Khả Nhi và Trần Nhật Nguyệt đều đi có vẻ bất đắc dĩ.

Tập Mai Hồng giống như cũng rất đồng tình, thân mật khắng khít với bọn họ, oán than liên hồi.

Từ sau trận chiến vừa rồi, Tập Mai Hồng dường như thân cận với bọn họ hơn nhiều. Dù sao mọi người đã đồng cam cộng khổ, trải qua nguy hiểm, kề vai chiến đấu, cũng cúi đầu nằm sấp.

Có điều càng khiến đám người Trần Nhật Nguyệt, Bạch Khả Nhi tuyệt vọng, mặc dù xem ra miếu kia không di động, cũng không cất cánh, nhưng mặt trời lại đi rất nhanh.

Quả là thần tốc.

Trong thoáng chốc mặt trời đã xuống núi trước giờ.

Chiều hôm lại đến trước thời hạn.

Ngay cả đường nét của mặt trăng cũng đã nhìn thấy rõ ràng.

Trăng đã sáng, đêm còn xa sao?

Đêm đã tới, quỷ còn không ra sao?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-23)


<