← Hồi 11 | Hồi 13 → |
Nhiếp Thanh hừ lạnh một tiếng.
Bánh xe gỗ của Vô Tình đã đụng vào cửa miếu.
Cửa bị đẩy ra, Vô Tình đã xông vào.
Hai cánh cửa kia nhanh chóng khép lại.
Nhiếp Thanh không chậm trễ, ngay khoảnh khắc cửa đóng lại, hắn cũng lướt vào theo.
Trước mắt tối đi.
Bên trong một màn tối tăm.
Cả ngôi miếu là một mảnh đen kịt.
Nhiếp Thanh không ngờ vừa đối mặt lại tối như vậy.
Vừa mở màn chính là bóng tối.
Hắn ngưng thần tám phương, khí tụ đan điền, cẩn thận đề phòng, toàn diện cảnh giác.
Hắn vừa vào miếu, phản ứng đầu tiên chính là lập tức dịch chuyển.
Hắn lách người một cái, đã rời khỏi vi trí ban đầu.
Lý do vô cùng đơn giản.
Nếu trong miếu có kẻ địch mai phục, dưới bóng tối như vậy rất khó phân biệt tung tích kẻ địch, nhưng nơi hạ thủ tốt nhất chính là cửa.
Bởi vì mọi người đều từ nơi này xông vào.
Cho nên Nhiếp Thanh lập tức rời khỏi cửa.
Hắn xê dịch một cái, bước ngang sáu thước, lại lướt lên trước tám thước, sau đó bước ngang ba bước. Trong đó hắn dựa vào cảm giác nhạy bén, tránh khỏi bốn đến năm thứ không biết là bàn ghế hay cột. Hai tay áo hắn phồng lên, khí tụ đan điền, nghe ngóng động tĩnh.
Vừa có động tĩnh, hắn sẽ xuất thủ, hạ thủ.
Nhưng không có động tĩnh.
Hoàn toàn không có động tĩnh.
Không có động, tất cả đều tĩnh.
Thậm chí ngay cả tiếng hít thở cũng không có.
Bản thân hắn cũng dừng hô hấp.
Nhưng tiếng hít thở của Vô Tình thì sao?
Tại sao Vô Tình vừa vào cửa miếu cũng giống như trâu đất xuống biển, biến mất, tan rã trong bóng tối?
Chẳng lẽ bóng tối này có khả năng ăn mòn?
Trong nơi u ám này, Nhiếp Thanh lại lo lắng ba chuyện.
Thứ nhất, kẻ địch ở đâu?
Thứ hai, kẻ địch có biết mình ở đây hay không?
Thứ ba, Vô Tình và Tập Mai Hồng đi đâu rồi?
Chẳng lẽ bọn họ cũng giống như mình, ở trong bóng tối nín thở chờ đợi, yên tĩnh chờ kẻ địch lộ ra sơ hở?
Hay là vừa vào cửa đã bị kẻ địch khống chế, hiện tại chỉ còn một mình mình chiến đấu?
Không nhìn thấy.
Không nhìn ra.
Tối.
Khắp nơi đều thế.
Mọi nơi đều thế.
Bóng tối không chỗ nào không có, không chỗ nào không hiện diện.
Nhiếp Thanh bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, mồ hôi chảy ướt lưng.
Lần đầu tiên, hắn chẳng những đối đầu với kẻ địch không biết hình dáng, hơn nữa còn đối đầu với toàn bộ bóng tối.
Trong không khí tràn ngập mùi vị ẩm mốc, mục nát.
Ngay cả mùi của kẻ địch hắn cũng ngửi không được.
Nếu nói miễn cưỡng có thể ngửi được... vậy chỉ có mùi của thi thể mục nát và quỷ thối rữa.
Nhiếp Thanh lại không dám làm bừa.
Hắn không thể động.
Hắn đang chờ, nín thở chờ đợi.
Chỉ cần kẻ địch vừa động, hắn sẽ hạ thủ.
Hắn đã không thể nhẫn nại được nữa, hắn muốn công phá bóng tối này.
Hắn vẫn chờ rồi lại chờ, chỉ chờ một điểm sáng, một lần cơ hội.
Cuối cùng đã có tiếng động.
Đại khái là ở phía trước bên trái Nhiếp Thanh tám thước hai tấc, một tiếng động khẽ.
“Bộp”.
Âm thanh rất nhẹ, rất thấp.
Có lẽ còn thấp hơn so với một con chuột nhỏ gặm vỏ đậu phộng?
Nhưng Nhiếp Thanh đã hành động.
Gần như ngay khi âm thanh vang lên, hắn đã lướt đến nơi phát ra tiếng động.
Âm thanh kia vừa vang lên liền im bặt, sau lần này có lẽ sẽ không có âm thanh nữa.
Nhưng gần như cùng lúc âm thanh vang lên, Nhiếp Thanh đã xuất thủ.
Chụp lấy “nó”.
Cho dù chung quanh là bóng tối.
Bóng tối ngoan cố như vậy.
Tối đến mức giống như thể rắn.
Hắn vừa xuất thủ đã thành công, chụp được nó.
Nó lạnh, cứng, có cảm giác kỳ lạ.
Nhưng bất kể “nó” là thứ gì, hắn vẫn quyết không để “nó” chạy mất.
Tuy nhiên trong khoảnh khắc này, lại xuất hiện một vệt sáng.
Ánh sáng này không tầm thường.
Ánh đao.
Ánh đao này không tầm thường, nhanh và sắc bén.
Một đao này chém xuống đầu Nhiếp Thanh.
Lúc nhìn thấy ánh đao, đao đã đến.
Nhiếp Thanh đã không kịp tránh.
Ánh đao sáng chói, đao khí dày đặc, khiến hắn không mở mắt được.
Nhưng hắn vừa xuất thủ đã chụp ra.
Hắn dùng tay phải, vừa xuất thủ tay liền phát xanh.
Tay trái của hắn thì đã chụp lấy “thứ” kia.
“Thứ” kia vừa lạnh vừa cứng, lại giống như có một lực lượng quái lạ, thần kỳ.
Cho dù đó là thứ gì, một khi bị hắn chụp trúng, không biết rõ ràng thì hắn quyết không dễ dàng buông tay.
Hắn đã không kịp tránh một đao này, chỉ có thể vung tay chụp ra.
Trong khoảnh khắc này hắn đã nhắm chuẩn đao thế.
Nhìn lưỡi dao bổ tới, địch thủ kia nhất định cầm đao như vậy, hắn lập tức dùng một tay chụp vào điểm chết của đối phương.
Cho dù một đao này của đối phương chém hắn ra thành hai mảnh, hắn cũng muốn móc ngực đối thủ thành một cái lỗ to.
Với một trảo này của hắn, đối phương nhất định phải thu đao, nếu không nửa người trên cũng chỉ còn lại một cái lỗ máu lớn.
Ta chết, ngươi cũng không sống được!
Đây là cách đánh của Nhiếp Thanh.
Một mất một còn là tốt nhất, nếu không ngọc đá cùng tan có ngại gì!
Nhưng hắn không nghĩ tới, đối phương cũng không thu thế được.
Không thu đao được, cũng không thu chiêu được.
Bởi vì lúc đối phương nghe tiếng xuất đao, phía sau giống như cũng có một lực lượng đẩy tới, không thu thế được, một đao này chém xuống đã toàn lực ứng phó, không có dư lực lui về sau hoặc thu chiêu.
Xem ra một kích nhanh như chớp trong bóng tối này, hai người đều sẽ lưỡng bại câu thương.
← Hồi 11 | Hồi 13 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác