Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Tứ đại danh bộ đấu Thiên Vương (I) Tung hoành - Hồi 6

Tứ đại danh bộ đấu Thiên Vương (I) Tung hoành
Trọn bộ 9 hồi
Hồi 6: Bảo Đao Không Thể Dùng Bừa
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-9)

Đó là đầu của Long Thiệt Lan. Thật sắc.

Thật sáng.

Đó là thanh đao của sát thủ.

Một đao chém xuống, cũng bất quá chỉ là một cái đầu lâu xinh đẹp.

Thế nhưng đời ngừoi chỉ có một, huống hồ đó lại là một nữ nhân xinh đẹp, cần phải để người ta yêu thương, trân quý, chứ không phải để cho người ta sát hại, không phải như vậy sao?

Lúc này, vừa hay Long Thiệt Lan lại ưỡn cổ ra phía trước, để lắng nghe Thiết Thủ nói chuyện.

Khi tập trung lắng nghe, thần tình của nàng rất thanh thản, điềm tĩnh. Nàng rất chú ý nghe Thiết Thủ nói.

Vô luận là chàng nói gì, nàng cũng đều thích nghe.

Bởi vì khi một nữ nhân thích một nam nhân, thì cho dù là y nôn mửa đi nữa, thì nàng ta cũng hoan tâm. Cũng cùng một lý lẽ như vậy, nếu như một nam nhân yêu một nữ nhân, thì cho dù là nàng ta rên rỉ cũng khiến cho y điên đảo thần hồn.

Thiết Thủ vốn đang nói:

- Kỳ quái, tại sao khi ông chủ họ Ôn đó ra đây, hai người không chào hỏi lão tiếng nào vậy?

Trần Phong ngây người nói:

- Họ Ôn?

Sau đó lập tức bừng tỉnh nói:

- Ôn lão đầu?

Ma Tam Cân nói:

- Hôm nay lão đâu có ra, tại hạ cũng cảm thấy rất kỳ quái. Thiết Thủ ngạc nhiên nói:

- Người vừa đốt đèn không phải là lão sao? Trần Phong lắc đầu:

- Không phải. Chúng tôi cũng chưa từng gặp lão đầu đó...

Lúc này, Thiết Thủ chợt thốt lên:

- Đã lâu không gặp!

"Đã lâu không gặp" vốn là một câu chào rất thường dùng trong cuộc sống thường nhật, thế nhưng lúc này đột nhiên lại lớn giọng thốt lên như vậy, thì quả là kỳ dị vô cùng.

Câu nói của chàng chưa dứt, đao quang đã tới. Đao quang tới trước, đao phong đến sau.

Khi có đao phong, thì lưỡi đao đã tới nơi.

Theo lẽ thường, nếu như lúc này Long Thiệt Lan mới tránh né, vậy thì nhất định tránh né không nổi.

Thế nhưng Long Thiệt Lan tránh rất nhanh.

Cơ hồ như chỉ trước khi lưỡi đao tới một sát na, nàng đã rụt cổ lại, đồng thời tấn tốc rút chiếc cung và năm mũi tên cùng với thanh tiểu kiếm ra.

Một đao của kẻ kia không chém trúng người mà chém xuống mặt bàn, y liền lập tức mượn lực, tung người bay vọt lên không, lao về phía ngược lại.

Y tuy nhanh, song Thiết Thủ lại càng nhanh hơn. Chàng vung tay chộp cứng lưỡi đao.

Thanh đao này, đao cong như đuôi chó, lưỡi như răng khuyển, thập phần đặc dị,nhưng cũng sắc bén phi thường.

Người kia vận lực rút mạnh, song vẫn không thu được đao về liền lập tức buông đao, quay người bỏ chạy. Thiết Thủ hét lớn:

- Được lắm!

Người kia một đao chém vào khoảng không, giết không được Long Thiệt Lan, nhưng sát ý lại không hề tiêu giảm. Ngược lại còn nồng hơn.

Bởi vì không chỉ có một người, một thanh đao.

Ít nhất cũng có tới mười người, mười thanh đao, cùng lúc lao về phía Thiết Thủ, Trần Phong và Ma Tam Cân.

Nhưng cả ba đều đã có chuẩn bị từ trước.

Mặc dù mười người mười đao cơ hồ như đã lẩn khuất vào tiếng nước chảy, vô thanh vô tức đến sát sau lưng ba người rồi mới phát đao xuất chiêu, nhưng cả Ma Tam Cân, Trần Phong, Thiết Thủ đều như cùng lúc phát chiêu.

Ma Tam Cân dùng một một chiếc túi vải cự địch. Chỉ thấy tay y cầm miệng túi, bên trong túi tựa như có vật gì vừa sắc bén vừa nặng nề, mỗi khi huy động đều có gió rít vù vù. Ma Tam Cân múa túi vun vút, dùng bụng túi tấn công gã sát thủ tập kích y.

Trần Phong chưa chuyển thân mình thì đã phát ra một chưởng. Người đang chuyển thân, lại phát ra them một chưởng nữa.

Khi y vừa quay mình lại, một chưởng nữa lại đánh ra.

Địch nhân sau lưng và thanh đao của hắn hoàn toàn không đến gần được y. Thiết Thủ đã đoạt một thanh đao.

Chàng dùng chính thanh đao đó để ngăn cản những thanh đao chém vào chàng.

Bốn thanh đao. Bốn người.

Với đao pháp hoàn toàn bất đồng. Một người lăng lệ.

Lăng lệ tới mức như thê phong khổ vũ, mỗi đao đều như muốn liều mạng với địch nhân.

Một người mãnh lịêt.

Mãnh lịêt tới mức giống như điện kích lôi oanh, mỗi đao đều hung mãnh tựa khai sơn phá thạch.

Một người lang độc.

Lang độc tới độ giống đang đối đầu với kẻ thù bất cộng đái thiên của y vậy, mỗi đao đều như muốn trảm thảo trừ căn, diệt tuỵệt tổ tông tử tôn mười tám đời của địch nhân.

Một người ôn nhu.

Ôn nhu như tới độ bắm chắc không rời, đao nào đao nấy đều theo sát như keo với sơn, không thấy tử sinh thì không ngừng không nghỉ.

Vậy mà Thiết Thủ chỉ tuỳ ý xuất thủ. Tuỳ tâm xuất thủ.

Chàng chỉ thấy chiêu ngăn chiêu. Đao phá đao.

Chỉ một chiêu sơ sài hời hợt, chàng đã phá được bốn đao.

Chàng một mặt phá giải đao thế, mặt khác vẫn còn lên tiếng tán thưởng thanh đao trong tay mình:

- Đúng là hảo đao! Sau đó lại nói:

- Dùng hảo đao nhất định là hảo đao thủ. Rồi chàng lại nói tiếp:

- Một người yêu đao thì không nên tuỳ tiện vứt bỏ đao như vậy.

Gã sát thủ xuất một đao đầu tiên chém trượt Long Thiệt Lan, lúc này đã tung người lao lên hiên nhà, mặt y bịt kín, đầu cũng chùm khăn đen. Chỉ nghe y nghiêm giọng nói:

- Ta không tuỳ tiện vứt bỏ đao. Có điều, giữa sinh mạng và đao, ta chọn sinh mạng.

Thiết Thủ gật đầu tán thưởng:

- Chọn hay lắm. Bảo đao không thể dùng bừa, nhân mạng cũng không thể khinh xuất... vẫn là tính mạng cần trân trọng hơn.

Chàng ngưng lại giây lát rồi nói tiếp:

- Thế nhưng, ngươi lại dụng đao để lấy mạng của người khác, một kẻ không trân trọng tính mạng của người khác, vậy thì người khác cũng sẽ không trân trọng tính mạng của y.

Nói xong, chàng lại bổ sung:

- Huống hồ, bảo đao không thể dùng bừa, ngươi đã dùng bừa bãi rồi, hơn nữa còn thất thủ, ngươi đã không còn xứng đáng dùng thanh "Cẩu Khẩu Thần Đao" này nữa rồi.

Người kia vung tay lên, mười tên sát thủ còn lại liền lập tức dừng tay. Chỉ nghe y nghiến răng, cất giọng thê lương hỏi:

- Ngươi... ngươi biết đao của ta... là...? Thiết Thủ điềm nhiên nói:

- Ta không chỉ biết thanh Cẩu Khẩu Đao này của ngươi, mà còn biết ngươi chính là thủ lĩnh của một chi nhánh Sát Thủ Hòa Thượng, ngươi chính là Cẩu Khẩu Đại Sư đã lâu không gặp rồi nhỉ? Cẩu Khẩu Đại Sư!

Gã sát thủ đứng trên mái hiên hít sâu vào một hơi, trong lòng y đang ngạc nhiên thế nào, thiết tưởng không cần nói cũng biết được. Chỉ nghe y nghiêm giọng nói:

- Ngươi... sớm đã biết chúng ta đến rồi? Thiết Thủ cười cười nói:

- Không sớm không muộn, coi như là đúng lúc.

Người kia há to miệng, đao quang sáng ngời từ những thanh đao của đám thủ hạ làm rõ hơn luồng hơi phả ra từ miệng thủ lãnh chúng.

- Làm sao... mà ngươi biết được chúng ta đến đây? Thiết Thủ điềm đạm đáp:

- Ta nghe thấy!

Người kia đột nhiên cười phát lên:

- Tiếng nước ở đây lớn như vậy, tai ngươi là tai chuột đồng hay tai biển bức mà nghe được tiếng chân chúng ta?

Thanh âm tràn đầy sự nghi hoặc. Thiết Thủ nói:

- Chuyện này cũng không khó. Các ngươi nhảy từ trên đó xuống đây, ta ở đây đón gió. Lúc các ngươi tới, thân thể đã cản một phần khí lưu chuyển động, tự nhiên gió thổi tới đây cũng có chút ngừng đoạn, tuy rất nhỏ nhưng ta vẫn còn cảm nhận được. Chú ý lắng nghe kỹ thêm một chút, tự nhiên sẽ phân biệt được ngoài tiếng nước chảy ra, còn có tiếng y phục phất gió của các ngươi nữa. Các ngươi dẫm nước mà đi, tuy rằng bước chân rất thấp, rất ngắn, song dòng nước cũng vì vậy mà bị phân lưu, đồng thời nước cũng bị đất cát nơi giày các ngươi làm đục đi, điểm này tuy rất nhỏ, nhưng nếu cẩn thận qua sát, thì vẫn có thể nhìn ra được.

Nói tới đây, Thiết Thủ ngưng lại giây lát rồi thêm vào một câu:

- Giống như bây giờ vậy, đang có mười bị bằng hữu nữa sắp xuống tới đây rồi. Lần này thì các ngươi được hội họp rồi nhé!

Người kia mím môi, rít lên:

- Được lắm! Ngươi đã nói ra hết vậy thì chúng ta cùng tiễn ngươi một đoạn đường vậy!

Tiếng rít của y sắc lạnh phi thường, ở nơi sơn dã, trời lại tối tăm, thật chẳng khác gì tiếng loài sài lang hú trăng, loài dạ quỷ kêu gào khóc thương.

Thanh âm của y vừa cất lên, đã nghe tiếng bịch bịch lien hồi, chừng mười gã đại hán sau lưng chấp đao, nhảy từ trên vách núi xuống, có gã còn lao thẳng từ vào trong thác nước, động tác nhanh nhẹn phi thường.

Chỉ chốc lát, hơn hai chục gã sát thủ đã bao vây bọn Thiết Thủ bốn người vào giữa.

Phục binh của chúng không chỉ có ở trên bờ, dưới nước mà ngay cả trên vách núi cũng có.

Người nào người nấy thần sắc đều tinh anh, mắt lộ hung quang, đeo khăn bịt mặt, không nói lấy một lời.

Trên tay ai cũng có đao. Những thanh đao khác nhau.

Đơn đao có. Song đao có. Đao mỏng có. Đao dầy cũng có. Đại đao có. Tiểu đao có.

Quỷ Đầu đao, trảm mã đao, đại quan đao, luyện tử đao, liễu diệp đao, đại phác đao, tam tiêm lưỡng nhẫn đao, cửu hoàn song phong phách qua đao, hồ điệp đao lưỡi mỏng bản rộng, uyên ương đao lúc hợp lúc ly, cả toái mộng đao đẹp tới độ làm tim người ta tan nát cũng có.

Đều là đao. Đao đều sắc.

Cũng rất mãnh lịêt.

Mỗi thanh đao đều có sát khí. Mỗi một người đều là sát thủ.

Đối tượng bọn chúng muốn giết là. Thiết Thủ.

Còn có bằng hữu của chàng nữa. Bằng hữu ít.

Địch nhân lại nhiều.

Đời người sao cứ phải gặp những cảnh hung hiểm như vậy. Thiết Thủ mỉm cười.

Chàng ôn hòa khoan thai tựa như gặp được cố nhân vậy.

- Quả nhiên là ngươi, Cẩu Khẩu Đại Sư, bao nhiêu năm nay tuy rằng ngươi thất ý với đao, nhưng vẫn chung tình với đao, cũng chưa vong tình với đao. Đáng tiếc, cuối cùng vẫn đi vào tà đạo.

Gã thủ lĩnh sát thủ đứng trên mái hiên cuối cùng cũng đưa tay giật bỏ khăn che mặt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Thiết Thủ.

- Làm sao ngươi đoán được đó là ta? Y hỏi.

Dã Cẩu Đại Sư giật bỏ khăn bịt mặt xuống, như vậy đồng nghĩa với việc không còn đường lui nào nữa, cũng có nghĩa là không giết Thiết Thủ thì y không thể quay đầu.

Chuyện này y hiểu rất rõ, Thiết Thủ cũng vậy.

Chàng gọi tên của y ra, chính là để tuyệt đường lui của y.

Bởi vì y chính là tên hung đồ mà chàng và ba sư huynh đệ truy tầm đã lâu. Con người này vốn là một trang hảo hán trong võ lâm, tên gọi Cửu Khẩu Phi Đao Khuất Viên, chỉ có một sở thích là thu thập bảo đao, phá giải đao pháp, nhưng không ngờ lại thân bại danh lịêt bởi một chữ "sắc", về sau tâm tính biến cải, dần dần đi vào con đường vạn kiếp bất phục. Cả đời Khuất Viên luôn gắn liền với chữ "cẩu". Y nguyên là người thụôc bộ tộc Bạch Cẩu Đại Sơn, sau gian díu với người thiếp thứ ba của thủ lĩnh Hồ Quần, Khúc Tiêm là Khúc Khuyển Thị, về sau chuyện vụng trộm của hai người bị bại lộ. Khúc Tiêm nổi giận hưng sư vấn tội, tiêu dịêt Bạch Cẩu Phái, y liền trốn chạy đến Cẩu Bất Lý Câu ẩn nấp, Khúc Tiêm và đệ tử Hồ Quần không tìm thấy Khuất Viên đành phải bỏ qua cho y.

Chằng ngờ Khuất Viên lại hoài chí phục thù, gia nhập bang phái đã đối địch nhiều năm với Hồ Quần là Cẩu Đảng, sau đó dẫn người đến dịêt trừ Hồ Quần, giết chết Khúc Tiêm, chẳng những vậy còn hiếp sát bốn người thị thiếp và năm người con gái của Khúc Tiêm, kể từ đó, danh tiếng của y trên giang hồ cực kỳ xấu xa. Tiếp đó, y hạ sát luôn cả thủ lĩnh Cẩu Đảng Mã Đại Hà, tự lập làm thủ lĩnh, cùng với bọn tử đệ trong Cẩu Đảng làm đủ chuyện ác, gieo hoạ khắp nơi.

Nếu sự tình chỉ có như vậy, e rằng tội ác của y có thể chìm dần theo năm tháng, nhưng chẳng ngờ ngay cả lương thực để chẩn cứu nạn dân y cũng dám cướp, điểm này thì không thể nào tha, chính vì vậy mà đã kinh động tới Tứ Đại Danh Bộ.

Lý do Tứ Đại Danh Bộ nhúng tay vào chuyện này không phải vì triều đình. Triều đình đương thời chỉ biết vơ vét của dân, lấy đâu ra chuyện xuất tiền cứu giúp vạn dân trong cơn nước sôi lửa bỏng tốt như vậy? Nếu như có chẩn cứu nạn dân, thì đa phần đều là bá tánh ỏ những nơi khác bất nhẫn với tình cảnh binh đao khói lửa, hạn hán lũ lụt của đồng bào mà quyên góp một chút ngân lượng, lương thực mà thôi, tuy không đủ, nhưng một chút này cũng đều là máu và mồ hôi của họ, nếu như bị cướp đi, vậy thì những người khốn khổ đang ở trong cảnh hoạn nạn kia phải dựa vào đâu?

Tứ Đại Danh Bộ biết được chuyện này, liền chủ động nhận xử lý vụ án này. Vì vậy mà mới biết được, bọn Cẩu Đảng dám lớn gan đánh cướp tiền cứu tế nạn dân, là vì cho rằng quan binh chỉ tập trung binh lực bảo vệ đá hoa cương tiến cống hoàng thượng, đối với số tiền, lương cứu tế nạn dân này không coi vào đâu, bởi thế bọn chúng mới không kiêng nể gì mà ra tay như vậy.

Tứ Đại Danh Bộ vừa mới xuất động đã tiêu dịêt hoàn toàn Cẩu Đảng. Nhưng lại để thoát Khuất Viên.

Từ đó, Khuất Viên xuất gia làm tăng, do răng của y vừa nhọn vừa lớn, lại hay thò ra ngoài miệng nên người ta gọi y là Cẩu Khẩu Đại Sư.

Tứ Đại Danh Bộ tìm kẻ này đã lâu.

Họ đều nhớ kỹ y và những điều y đã làm.

Vì vậy, khi Thiết Thủ vừa đoạt đao của đói thủ, nhìn kỹ thanh đao, liền nhận ra ngay là Cẩu Khẩu Thần Đao, đồng thời cũng đoán ngay ra chủ nhân của nó chính là Cẩu Khẩu Đại Sư.

Câu hỏi của Cẩu Khẩu Đại Sư, Thiết Thủ chỉ trả lời thế này:

- Ta vốn đã hoài nghi ngươi là một thành viên của tập đoàn Sát thủ hòa thựong,bây giờ thì đã được ấn chứng rồi.

Cẩu Khẩu Đại Sư vẫn truy vấn:

- Ngươi dựa vào cái gì mà hoài nghi ta là người của Sát Thủ Hòa Thượng? Thiết Thủ nói:

- Bởi vì loại người như ngươi và bọn Sát Thủ Hòa Thượng là ngưu tầm ngưu mã tầm mã. Khi ngươi ra tay sát nhân, đã có người mục kích thanh đao trên tay ngươi, hoàn toàn không khác gì với thanh Cẩu Khẩu Thần Đao của Khuất Viên trước kia.

Cẩu Khẩu Đại Sư vẫn tiếp tục truy vấn:

- Ngươi nói ngươi hơi lưu thần đã phát hiện chúng ta đến rồi, tự nhiên lại sao ngươi lại lưu tâm để ý làm gì? Lẽ nào có người tiết lộ hành động lần này của chúng ta cho ngươi biết?

Thiết Thủ cũng cảm thấy có chút kỳ lạ. Có gì đó không bình thường.

Bởi vì Cẩu Khẩu lại liên tục truy vấn chàng. Y vốn không cần làm vậy.

Muốn hỏi cũng không cần hỏi mãi không ngừng như thế.

Y cứ hỏi không ngừng như vậy, dường như là đang muốn giải thích chuyện gì đó với một ai đó vậy.

Nhưng Thiết Thủ vẫn trả lời:

- Rượu.

Cẩu Khẩu ngẩn người:

- Rượu?

Thiết Thủ nói:

- Ta phát hiện trong rượu có độc? Cẩu Khẩu cười như điên dại nói:

- Nhưng các người đều đã uống rượu? Thiết Thủ mỉm cười:

- Nhưng độc lực trong rượu tuỵệt đối không mạnh. Cẩu Khẩu vẫn cười điên cuồng:

- Với loại người như các ngươi, nếu dùng độc quá mạnh, chỉ e đả thảo kinh xà, vừa nếm đã biết ngay. Nhưng chỉ cần một chút độc, đến từ Tứ Xuyên Thục Trung Đường Môn cũng đủ cho các ngươi rồi.

Thiết Thủ nói:

- Nhưng vị tiểu ca nhi kia sớm đã phát hiện điều này, y dạy chúng ta cách uống rượu phải cắn vỡ miệng bát sứ. Trên đó đã bôi sẵn thuốc giải độc. Cẩu Khẩu sắc mặt đại biến:

- Tên tiểu vương bát đó có năng lực ấy sao? Tiểu Phệ Ma của Thục Trung Đường Môn mà y cũng giải được? Thiết Thủ nói:

- Dù cho y giải không được, nhưng ngươi đừng quên, ông chủ của y họ Ôn đấy.

Sắc mặt Cẩu Khẩu càng biến đổi tái nhợt:

- Lão Tự Hiệu Ôn Gia? Thiết Thủ mỉm cười:

- Đúng vậy. Cao thủ dụng độc, giải độc của Ôn Gia phái.

Lần này Cẩu Khẩu lại há hốc cái miệng lớn, hít sâu vào một hơi. Long Thiệt Lan đột nhiên xen miệng vào - Ngươi thật giống. Thiết Thủ cố ý hỏi:

- Giống cái gì?

Long Thiệt Lan đáp:

- Giống con chó.

Trần Phong cũng cố ý hỏi tiếp:

- Thế nhưng y là một sát thủ nổi danh đó? Thiết Thủ nói:

- Nếu như ta đoán không lầm, y chính là thủ lĩnh mặt phía nam của tập đoàn Sát Thủ Hòa Thượng. Những kẻ kia chính là: Chỉ Cước, Chỉ Thủ, Chỉ Khẩu, Chỉ Tị, Chỉ Sắc,Chỉ Nhĩ, Chỉ Thực hòa thựơng, còn có Phong Tình, Phong Hiểm, Phong Đầu, Phong Cuồng, Phong Sa, Phong Hướng, Phong Vân, Phong Hoa, Phong Lôi, Phong Nguyệt mười vị đại sư nữa. Những tăng nhân này đều là hảo thủ năm xưa của Cẩu Đảng đúng không?

Long Thiệt Lan cười cười nói:

- Hắn có oai phong hơn nữa, thủ hạ của hắn có lợi hại hơn nữa, chỉ bất quá cũng là mấy con chó, chỉ dám cướp cơm của ăn mày mà thôi. Huynh nói với hắn "đã lâu không gặp", lại dùng "đã lâu không gặp" để làm ám ngữ nhắc nhờ chúng ta đề phòng tập kích. Ta thấy ám hiệu này nói ra toàn là vì hắn cả thôi, tốt nhất nên đổi một chút thì hơn.

Ma Tam Cân cũng cố ý hỏi nàng:

- Đổi thế nào?

Long Thiệt Lan đứng trước đại địch, không ngờ lại vẫn hết sức nhàn nhã, chỉ nghe nàng ung dung đáp:

- Chó ngoan không gặp!

Nàng thấy Cẩu Khẩu Đại Sư tức đến nỗi nghiến răng kèn kẹt, càng lấy làm đắc ý, lại nói tiếp:

- Tướng mạo hắn giống chó. Ta là người Quảng Đông, hai chữ cửu với cẩu đó âm vận tương đồng, đối với hắn mà nói, ngay cả ý nghĩa cũng tương thông luôn. Còn những đại ca sát thủ này thì lại càng không ra gì hơn nữa. Chỉ cần thấy bọn họ làm nanh làm vuốt cho loài chố, không dám ló lặt nhìn người đời, kẻ nào kẻ nấy trên mặt đều có mây mờ che phủ, không chỉ chiêu sát mà còn báo hung, chỉ sợ sắp mất mạng tới nơi! Nếu như sớm biết điều mà cúp đuôi bỏ đi, thì biết đâu lại giữ được tính mạng đó!

Trong mắt và trong cảm giác của Long Thiệt Lan, Cẩu Khẩu Đại Sư đích thực giống một con chó, một con chó biết bay lên mái hiên, còn đám sát thủ kia, mắt tên nào cũng vằn lên huyết ty, tròng trắng nhiều che lấp nhãn châu, sắc mặt thì hoàn toàn không thể nhận biết vì chúng đã che kín mặt cả, nàng vừa nhìn đã thấy đám người này không có kết cục tốt.

Còn bản thân nàng thì sao?

Người ta thường chỉ biết nhìn người khác, chứ bản thân mình thì lại không rõ ràng.

Cẩu Khẩu Đại Sư đương nhiên là tức giận đến cực điểm. Nhưng tuỵêt không lộ ra ngoài.

Chỉ thấy y lại nhe hàm răng sắc nhọn, cười ha hả nói:

- Các người chớ vội đắc ý, chớ vội cuồng vọng! Kẻ sắp chết chính là các ngươi đó!

Trần Phong thấy Thiết Thủ chủ trì đại cục, Long Thịêt Lan lược trận, trong lòng vô cùng yên tâm nói:

- Làm sao nói vậy được? Theo tại hạ được biết, phân chi phía Nam của Sát Thủ Hòa Thượng là tổ có thế lực mạnh nhất, người đông nhất, lẽ nào lại có viện binh tới nữa?

Cẩu Khẩu trợn mắt cười điên cuồng nói:

- Các ngươi hết đời rồi! Ma Tam Cân cười hắc hắc:

- Hả?

Cẩu Khẩu nhếch mép nói:

- Các ngươi đã trúng độc rồi.

Những nếp nhăn như đao chém lại hiện ra đầy mặt Trần Phong:

- Trúng độc? Độc ở trong rượu sớm đã được giải rồi! Cẩu Khẩu nói:

- Độc ở trong rượu chỉ là chút lòng thành của ta mà thôi, độc ở trong ngọn nến mới là thứ chân chính khiến các ngươi phải chôn thây nơi Sát Thủ Giản này.

Chuyện này Long Thiệt Lan, Trần Phong, Ma Tam Cân ba người đều không nghĩ tới.

Ba người đều kinh hãi khôn cùng.

Ngay cả Thiết Thủ cũng hơi biến sắc mặt.

Long Thiệt Lan kinh hãi thốt lên một tiếng, hoa dung thất sắc:

- Ngươi... các ngươi...!

Thiết Thủ cũng khản giọng quát:

- Các người đã hạ... độc gì trong nến?

Cẩu Khẩu Đại Sư cười đắc ý, gằn giọng nói từng chữ một:

- Đại Phi Phong của Hạ Tam Lạm.

Lời vừa dứt thì Long Thiệt Lan đã bắt đầu mềm nhũn người như sắp ngã xuống.

Thiết Thủ hét lớn một tiếng, miễn cưỡng chốn tay xuống bàn, tạm thời chưa bị đổ gục.

Trần Phong và Ma Tam Cân đều đã lắc lư ngả nghiêng, chẳng khác gì người say rượu.

Bốn người vốn ngồi xung quanh chiếc bàn, khi đại địch xuất hiện liền cùng lúc đứng lên, nay cả bốn đều bị trúng độc, người đổ ngả đổ nghiêng, đều phải chống tay vào chiếc bàn gỗ sau lưng để khỏi ngã gục xuống đất.

Cẩu Khẩu Hòa Thượng lại rút ra từ eo lưng một thanh đao khác. Thanh đao này vốn quấn ở eo y như một con rắn vậy.

Đó là một thanh nhuyễn đao. Miến đao.

Mềm mại như vải lụa.

Sắc bén tới độ chém sắt như bùn, thổi tóc đứt đoạn. Trong võ lâm, y nổi tiếng là một kẻ yêu đao.

Một kẻ yêu đao, trong người tuỵêt đối không chỉ có một thanh đao. Cũng như một người yêu đá, yêu hoa, yêu nữ nhân vậy, trong nhà quyết không thể chỉ có một tảng đá, một bức tranh, hay cả đời chỉ có một nữ nhân duy nhất.

Y là một sát thủ.

Bên mình sát thủ không thể chỉ có một thứ hung khí. Huống hồ y còn là một hảo sát thủ.

Hảo sát thủ ít nhất cũng lưu lại một thứ binh khí để vạn nhất không giết được địch nhân thì cũng có thể dùng để tự sát.

Chẳng những vậy, y còn là một thủ lĩnh sát thủ. Vì vậy y không đến Sát Thủ Giản một mình.

Một đao của y chém không được đầu Long Thiệt Lan, liền lập tức phát động hai mươi gã sát thủ khác tấn công ba người còn lại. Cả hai lần này đều không thể đắc thủ, thì vẫn còn độc trong rượu, tiểu báo ma! Dù không thành công, y vẫn còn một tuyệt chiêu nữa. Chất độc trong nến.

Đại Phi Phong!

Cao thủ lúc nào cũng để lại cho mình một con đường. Đường sống.

Sát thủ thì tuyệt đối không lưu lại cho mục tiêu của y bất kỳ con đường nào, ngoại trừ.

Tử lộ.

Vì vậy Cẩu Khẩu Hòa Thượng lưu lại cho mình một thanh miến đao sắc bén vô song: Như Hoa.

Y cũng chuẩn bị cho địch nhân của mình hai lần thuốc độc. Không chết thì không ngưng.

Cẩu Khẩu Hòa Thượng hú lên một tiếng dài. Tiếng hú như của loài hổ dữ.

Y hạ lệnh. Phát động!

Thời gian đồ sát đã tới!

Đám thủ hạ của y lập tức xuất thủ. Giết người!

Xuất thủ trước không phải là hai mươi gã sát thủ có chữ "chỉ" và chữ "phong" trong pháp hiệu.

Mà là khách nhân ở hai bàn bên cạnh. Hai mẹ con.

Ba người khách thương.

Bọn họ vứt tung mũ đội đầu, râu tóc giả, khăn trùm, để lộ ra những cái đầu sáng bóng.

Không chỉ có đầu.

Còn có những thanh đao.

Tổng cộng năm tên, năm thanh đao. Hai đao của hai mẹ con chém tới Thiết Thủ (hai mẹ con này dáng vẻ rất từ ái, ôn hoà, những xuất đao lại thập phần lang độc.), ba tên còn lại chia nhau tấn công Trần Phong, Ma Tam Cân và Long Thiệt Lan!

Đao quang trùng trùng, đao phong đột khởi! Đây mới là đoạt mệnh khoái đao!

Đây mới là đao pháp để lấy mạng người!

Những kẻ này vốn đều ở sau lưng, bên cạnh bọn người Thiết Thủ, vừa mới xuất thủ đao đã tới nơi, chỉ cần nhìn thế đao của họ là biết.

Đó chỉ là nỗi đau một đao.

Bởi vì ai trúng một đao đó, đều hồn du địa phủ chứ chẳng nghi.

Cẩu Khẩu Hòa Thượng Khuất Viên tuy đã dùng độc ám hại bốn người, song vẫn không dám bất cẩn tự mình hạ sát thủ!

Y vẫn phát động đám "phục binh" giả làm khách uống trà ra tay sát thủ trước. Đó là năm sát thủ mà y tin cậy nhất, Sát Thủ Tam Phụ Tử, Giả Trung Phong, Giả Phong Hán,Giả Phong Tao Sát Thủ Mẫu Nữ, Dương Phong Linh, Chu Phong Sương.

Còn y thì sao?

Tự nhiên y cũng không nhàn rỗi. Y tung mình lên lao tới.

Chém ra một đao.

Một đao cực hung, cực độc, cũng cực kỳ vô lý. Người y chém là: người khách ở chiếc bàn còn lại. Chiếc bàn ấy chỉ có một người.

Người này đến sau bọn Thiết Thủ một chút, đại dể là vào lúc bọn Thiết Thủ đã nói được nửa câu chuyện, uống đựơc nửa số rượu, trà bưng lên cũng đã nguội ba bốn phần.

Y là một trung nhiên thư sinh.

Có thể vì muốn tĩnh tâm đọc sách nên y mới ra đây uống rượu ăn cơm. Cũng có thể y là khách trọ ở đây, thế nhưng chẳng ngờ lần này lại gặp phải tai hoạ, hơn nữa còn gặp phải một tên thủ lĩnh sát thủ giống như Cẩu Khẩu Hòa Thượng nữa.

Một đao này của Cẩu Khẩu, không phải để đối phó địch nhân, mà là để giết chết thư sinh.

Vị trung niên thư sinh này kinh ngạc vô cùng, chỉ kịp rụt đầu lại. Vừa cúi đầu xuống thì đao đã chém xuống lưng.

Cẩu Khẩu Hòa Thượng không đợi cho máu bắn ra, đã tung một cước!

Trung niên thư sinh hự lên một tiếng, cả người bị đá bay lên không, rơi tòm vào trong thác nước, rồi chìm nghỉm.

Chỉ một đao đã giết chết một người.

Cẩu Khẩu muốn giết Thiết Thủ đương nhiên là có lý do của y. Chính là do "thượng ty" hạ lệnh xuống, y cũng rất muốn giết Thiết Thủ, bởi vì Thiết Thủ vốn là người muốn bắt y về quy án, y và chàng có mối thâm thù.

Nhưng y vốn chẳng có lý do gì để giết vị thư snh trung niên đó cả, vì y hoàn toàn không quen biết với người thư sinh đó.

Nhưng y lại hạ thủ giết thư sinh đó trước. Bởi vì y không thể lưu lại nhân chứng sống.

Cũng có thể y hoài nghi thư sinh đó chính là hậu viện hoặc phục binh của bọn Thiết Thủ, Trần Phong.

Vì an toàn của mình, y phải giết chết thư sinh đó rồi mới yên tâm, cam tâm. Có thể y chỉ muốn tuỵêt đường sống của Thiết Thủ, Long Thiệt Lan trước. Nói không chừng y giết thư sinh đó chỉ vì một chút hoài nghi.

Như vậy là đã đủ rồi.

Sát thủ giết người có thể vì bất kỳ mục đích nào. Bao gồm cả vì an toàn của bản thân.

Đối với sát thủ mà nói, thì lỳ do này đã đủ lắm rồi, đã là chuyện "thiên kinh địa nghĩa" rồi!

Thậm chí sát thủ giết người còn không cần lý do, cũng giống như những kẻ nịnh hót trong tay nắm giữ đại quyền muốn đối phó với trung thần lịêt sĩ vậy. Cẩu Khẩu một đao kết liễu thư sinh, đá bay xuống Sát Thủ Giản, không ngờ lại kích nộ hai người.

Thiết Thủ và Long Thiệt Lan.

Thế nhưng không phải bọn họ đã trúng độc, mất đi năng lực phản kháng, đang lảo đảo ngã quỵ để tuỳ mặc người khác chém giết hay sao?

Khi đối địch, người ta ngã xuống cũng có rất nhiều nguyên nhân, nhưng đa phần đều là do bất tắc dĩ, tỷ như Thọ thương. Quá mệt mỏi.

Không thể tiếp tục tri trì.

Có điều, vẫn còn một loại nguyên nhân khác. Đó chính là. Muốn dẫn dụ những kẻ muốn giết họ đến để họ giết.

Đây cũng chính dụng ý hiện tại của bọn Thiết Thủ.

Thiết Thủ và Long Thiệt Lan rõ ràng đã ngã gục xuống, đột nhiên bật người đứng dậy.

Tay của Thiết Thủ, đã xuyên qua song đao của Sát Thủ Mẫu Nữ, lần lượt vỗ vào người đối thủ.

Hai mẫu nữ chẳng ngờ kẻ đã mềm nhũn người ngã xuống lại có thể bật người đứng dậy, hơn nữa lại tung ra công thế mãnh lịêt nhường ấy.

Hai mẫu nữ đều muốn tránh né. Nhưng đều không tránh nổi.

Chưởng của Thiết Thủ cơ hồ như có một loại "sức mạnh." Từ lực.

Lúc chàng xuất thủ đã dùng bí quyết chữ "hấp" giữ chặt hai người, căn bản không để bọn họ tránh né.

Cả hai liền cùng lúc trúng chưởng.

Trong một sát na ngắn ngủi, trong lòng hai mẫu nữ đã quen sát nhân đều có cùng một ý nghĩ.

"Lần này chết chắc rồi!" Thế nhưng không ai chết cả.

Tuy cả hai đều đã trúng chưởng, nhưng đều chỉ thấy như đột nhiên bị người ta rút sạch khí lực, thần phách, nhưng vẫn còn sống, vẫn chưa chết, không thổ huyết, thậm chí là hoàn toàn không hề thọ thương.

Nhưng đã hoàn toàn thoát lực.

Sát Thủ Mẫu Nữ đương nhiên là những kẻ từng trải, hai người bọn chúng cũng giết không ít kẻ khó giết, bởi vì chúng dùng thân phận "mẫu nữ" để làm vỏ bọc, nên càng khó phát hiện hơn, bọn chúng càng dễ hạ sát thủ sát nhân hơn.

Có thể bọn chúng đã từng nghe nói đến chưởng lực hùng hậu như vậy, song chưa từng thấy qua chưởng lực hùng hậu như vậy mà lại sử ra một cách tấn tốc và xảo diệu như thế, càng tuyệt đối không thể tưởng tượng có loại chưởng pháp mạnh mẽ, ngụy dị như vậy đánh vào thân mình mà không hề tổn thương, chỉ hút đi một phần khí lực mà thôi. Đây là lần đầu tiên chúng được mắt thấy. Cũng lần đầu tiên được trải nghiệm.

Khi hai mẫu nữ phát hiện ra trên đời này có thứ chưởng pháp này, thì đã ngã gục xuống rồi.

Thật sự ngã xuống chứ không phải giả tạo. Hoàn toàn tê lịêt.

Sát Thủ Mẫu Nữ ngã xuống, còn Sát Thủ Tam Phụ Tử cũng cùng lúc trúng phải hoàn kích.

Long Thiệt Lan, Trần Phong Trần, Ma Tam Cân cùng lúc tung mình bật dậy, mỗi người lao về phía một tên sát thủ.

Ba phụ tử sát thủ đương nhiên cảm thấy bất ngờ.

Trong giới sát thủ, Sát Thủ Tam Phụ Tử rất có danh khí, đây không phải do bọn chúng giết được những người mà người khác không giết nổi, cũng không phải do thủ đoạn hay phương pháp giết người quá đặc bịêt, mà chính là sở thích đặc bịêt của chúng sau khi giết người.

Bọn chúng ăn thịt người.

Sau khi giết người, bọn chúng thích đem nạn nhân của mình nấu lên, cho thêm chút mắm muối gia vị, ăn một cách ngon lành như thịt chó, thịt hươu hay thịt dê vậy.

Bọn chúng còn thích uống rượu ngâm thơ, ba phụ tử cùng nhau ngâm vịnh đối câu, bình phẩm nhân vật giang hồ, luận thời thế võ lâm, rồi cha một miếng thịt người, con một miếng thịt người, đối ẩm thống khoái...

Có lúc, bọn chúng còn thi nhau đối câu, nếu có diệu ngôn tuyệt cú thì được thưởng ăn thứ bổ dưỡng ích khí là tinh hoàn người chết, còn nếu văn chương không thuận, câu cú không thong, vậy thì phải chịu phạt ăn thứ vừa đắng vừa khó ăn là tròng mắt ...

những cơ quan này đương nhiêu đều lấy từ những nạn nhân bị chúng sát hại. Có người bảo chúng tàn nhẫn, nhưng ba phụ tử này hoàn toàn không cho rằng như vậy.

- Tàn nhẫn gì chứ? Ta thấy không hẳn là vậy. Người chết thì cũng chết rồi.

Ăn thịt chúng thì cũng có làm chúng đau thêm gì đâu, cũng đâu có làm chúng chết thêm lần nữa?

Cũng có người chê cười chúng thích ăn gì không thích, lại thích ăn thịt người, không bằng loài cầm thú. Bọn chúng liền phản biện lại:

- Không ăn thịt người, không hiểu nhân sinh. Thịt người là thứ bổ nhất trên đời!

Người ăn thịt trâu bò dê lợn gà vịt, thật là thấp kém! Người phải ăn thịt người mới đúng!

Người ta không phải ngày ngày đều ăn thịt người hay sao? Chỉ bất quá là cách ăn không giống nhau mà thôi. Chúng ta giết người rồi mới ăn, làm trong ánh sáng, đối diện với nhân thế, ăn một cách quang minh chính đại, còn những kẻ khác mới là tiếu lý tang đao, ăn thịt người mà không chịu nhổ xương.

Còn có người nói bọn chúng giết người nhai cả xương lẫn thịt, không sợ oan hồn bất tán hay sao? Bọn chúng liền nói:

- Đã làm sát thủ rồi còn sợ ma quỷ nữa hay sao? Giống như đã cạo đầu rồi, vậy thì không sợ nóng vậy. Người chết rồi, cũng thối rữa ra rồi biến thành cát bụi cả thôi. Cả một con ngừơi ngon lành như vậy, thật là đáng tiếc, thật là lãng phí, chi bằng để chúng ta ăn vào bụng, vừa bổ dưỡng lại vừa tránh khỏi cảnh bị sâu trùng đục khoét.

Bọn chúng nói câu nào cũng tràn đầy đạo lý, đắc ý vô cùng. Bọn chúng lần nào giết người cũng vênh váo tự đắc.

Thế nhưng không phải lần này. Lần này thì không được.

Ba phụ tử chúng trước giờ luôn cùng nhau xuất thủ. Một người xuất thủ hai người bảo hộ.

Một người ngộ hiểm hai người cứu.

Một khi đột kích, một người tấn công, một người đoạn hậu, một người ở giữa, tiến có thể trợ công, thoái có thể viện hậu.

Nhưng lần này vì cho rằng địch nhân đều đã ngã xuống, nên bọn chúng chia ra hành động, ba người, ba đao.

Đao cực nhanh.

Trảm phong khoái đao.

Bất quá lại không có tác dụng.

Giả Trung Phong đột nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm. Chiếc túi vải của Ma Tam Cân đã trùm kín đầu hắn.

Giả Phong Tao chợt thấy phụ thân bị một chiếc túi vải trùm kín mặt, cả kinh thu đao, không ngờ Trần Phong đã một chưởng đánh tới. Hắn trong lúc cấp bách, đành dụng đao chặn sát người, một chưởng của Trần Phong liền đánh vào thân đao đến "bách!" một tiếng.

Hắn đã chặn được một chưởng của Trần Phong. Nhưng cũng không vô dụng.

Hắn chỉ thấy trước ngực tê dại.

Đao chỉ có thể ngăn được chưởng của địch nhân, chứ tuỵêt đối không ngăn được chưởng lực.

Chượng kình xuyên qua thân đao, kích trúng người hắn. Khiến hắn ngã nhào.

Giả Phong Hán lại càng thảm hơn.

Hắn là kẻ phụ trách đối phó với Long Thiệt Lan, nhưng một đao vừa rồi của hắn không phải chém vào Long Thiệt Lan.

Mà là vẩy lên.

Cũng có nghĩa là, hắn xuất đao không phải vì muốn lấy mạng Long Thiệt Lan.

Mà là muốn cắt rách y phục của nàng.

Hắn muốn nhìn nàng. Một vị cô nương xinh đẹp, trắng trẻo, mỹ lệ hơn nữa lại nổi danh như vậy, không biết bên trong lớp quần áo kia là một thân hình thế nào?

Nghĩ tới đây, toàn thân hắn đều nóng bừng lên. Hắn quyết định phải nhìn trước đã.

Nhìn rồi mới giết. Giết rồi mới ăn.

Nói không chừng, trước khi giết, hắn còn có thể khoái hoạt một phen. Đương nhiên, một đao đó của hắn tuỵêt đối không thể cắt được y phục của Long Thiệt Lan.

Nhưng Long Thiệt Lan xuất thủ một chiêu, một kiếm đã đâm vào ngực hắn. Giả Phong Hán ôm ực, trợn mắt, lắp bắp nói:

- Ngươi không... Hắn không phục. Hắn không cam tâm.

Bởi hắn không ngờ Long Thiệt Lan không mất đi tri giác, vì vậy mới trúng chiêu.

Hắn tuỵêt đối chằng thể ngờ kiếm của Long Thiệt Lan ngắn hơn đao, nhưng chỉ vung tay lên đã đâm trúng ngực hắn.

Vì thế, hắn chết mà vĩnh viễn không hiểu tại sao mình chết. Vĩnh viễn cũng không hiểu.

Thứ nhất, Long Thiệt Lan không hề bị trúng độc, bởi nàng sớm đã hoài nghi trong nến có độc, hơn nữa, cũng sớm được người khác thông tri trong nến có độc.

Thứ hai, tiểu kiếm của Long Thiệt Lan có buộc một sợi dây nhỏ có lực đàn hồi rất lớn, trong tay áo nàng lại có một cơ quan nhỏ có lò xo, như vậy, nàng chỉ cần vung tay, tiểu kiếm liền bay ra, bắn trúng mục tiêu.

Kiếm của nàng giống tiễn nhiều hơn là giồng kiếm. Kiếm pháp của nàng cũng giống như một loại tiễn pháp.

Bất quá bất kỳ ai có tiễn có kiếm đều không thể làm chuyện mà nàng có thể tuỳ tiện cất tay là làm được, tỷ như lúc này vậy.

Nàng chỉ trầm khuỷu tay xuống, "phụt" một tiếng, nàng không cần kéo tay lại, không cần đến cạnh người chết lấy lại tiểu kiếm, thanh thuý ngọc tiểu kiếm đã bay trở về trong tay áo nàng rồi.

Cơ hồ như một con chim biết nghe lời chủ nhân vậy. Tiễn điểu.

Kiếm chi điểu.

Long Thiệt Lan, Ma Tam Cân, Trần Phong xuất thủ hết sức đột nhiên, cũng hết sức thần tốc.

Vì thế đắc thủ cũng đặc biệt nhanh.

Đạo lý rất giản đơn. Nhanh, sẽ có. Chậm sẽ không.

Đạo lý thì ai cũng hiểu, nhưng phải làm được thì mới có tác dụng.

Người học võ còng đạt tới đỉnh cao, càng hiểu được đạo lý này, bởi vì sự phân biệt giữa nhanh và chậm, dù chỉ là một tích tắc, một sát na, một cái nháy mắt nhưng cũng đủ để quyết định sinh tử, phán định thành bại rồi.

Ba người bọn họ tuy đều rất tấn tốc, nhưng khi họ giải quyết song ba tên sát thủ thì phát hiện Thiết Thủ chẳng những đã đánh ngã hai lên sát thủ còn lại, hơn nữa đang ngăn cản Cẩu Khẩu Hòa Thượng chạy trốn. Điều làm người ta khó tin hơn là Thiết Thủ vừa đối chiêu với Cẩu Khẩu, đồng thời ít nhất cũng điểm ngã người tên sát thủ.

Đó đều là những sát thủ nhất lưu.

Thiết Thủ vừa xuất thủ đã khiến cho Sát Thủ Mẫu Nữ hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu... không đến thời khắc quan trọng, chàng tuyệt đối không giết người, đây là nguyên tắc sống của chàng từ trước tới giờ,... nhưng... sau khi chàng phát hiện ra Cẩu Khẩu Hòa Thượng đánh ngã một người.

Một người hoàn toàn không liên can. Một vị trà khách.

Một thư sinh.

Thiết Thủ chính vì vậy mà phẫn nộ.

Trước giờ chàng luôn luôn trầm tĩnh, vậy mà lần này đã thực sự bị kích nộ. Nguyên nhân rất đơn giản:

Đây vốn là cừu sát trong võ lâm, ân oán trên giang hồ.

Thế nhưng tên thủ lĩnh sát thủ này lại ra tay giết chết một ngừơi vô tội. Một lão bách tính.

Vì thế chàng mới xuất thủ không dung nhượng nữa.

Cẩu Khẩu vừa hạ sát thư sinh xong, liền phát hiện Thiết Thủ, Long Thiệt Lan, Trần Phong, Ma Tam Cân đều không trúng độc, đều không thực sự ngã xuống.

Trong lòng y ngay lập tức nảy sinh ý định bỏ chạy.

Lòng y thì muốn đào tẩu, song miệng lại phát ra một tiếng hú sắc nhọn. Tiếng hú này chính là để hạ lệnh.

Công kích!

Y hạ lệnh cho hai mươi gã sát thủ nhất tề công kích Thiết Thủ! Chỉ có như vậy, y mới có cơ hội đào thoát!

Một sát thủ, nhất định phải nhẫn tâm! Không nhẫn tâm, không thể làm sát thủ!

Bởi vậy y mới xuống đao hạ sát một người thư sinh hoàn toàn không liên can.

Trước giờ, y xuất đao luôn nhẫn tâm. Xuất thủ cũng nhẫn tâm.

Đối với kẻ địch, y đương nhiên nhẫn tâm. Đối với thủ hạ cũng vậy.

Bằng không, y làm sao có thể làm thủ lĩnh trong một tổ chức sát thủ như Sát Thủ Hòa Thượng?

Con người y thậm chí còn tàn nhẫn hơn cả lưỡi đao của y. Đáng tiếc lần này y gặp phải Thiết Thủ.

Thiết Thủ có một đặc điểm. Đó chính là không phải đến lúc không thể không xuất thủ, thì chàng thật sự không muốn xuất thủ.

Cẩu Khẩu vừa tung mình bỏ chạy, Thiết Thủ đã chặn trước mặt y. Cẩu Khẩu rống lên một tiếng điên cuồng, một đao chém xuống. Đao phá không.

Phá phong.

Đao thế tựa như một cơn lốc xoáy. Đao trảm khoái phong.

Khoái đao trảm phong. Phong khoái đao trảm. Trảm đao khoái phong.

Một đao này của y nhanh hơn gió, nhanh hơn chiêu, thậm chí còn nhanh hơn cả đao quang, nhanh hơn cả nhanh!

Một đao này bổ thằng xuống đầu Thiết Thủ, tựa như không bổ chàng ra làm đôi thì không cam tâm, không tình nguyện, không cam tâm tình nguyện! Một đao nhanh, độc, lăng lệ như vậy, mà Thiết Thủ chỉ miễn cưỡng đưa hai tay lên, kẹp vào một cái. Chỉ như vậy.

Chàng vỗ mạnh hai tay vào thân miến đao trước khi nó kịp bổ vào người mình.

Kẹp chặt thân đao.

Cẩu Khẩu điên cuồng giật mạnh. Bất động.

Y lại giật lần nữa. Mặt đỏ bừng lên.

Nhưng đao vẫn bất động.

Đao vẫn kẹp chặt giữa hai lòng bàn tay Thiết Thủ.

Thanh miền đao mềm mại, sắc bén như nước của y giống như là thiên sinh đã kẹp chặt ở đó vậy, hơn nữa, còn giống như đã kẹp sáu bảy chục năm rồi.

Ở mãi giữa hai lòng bàn tay Thiết Thủ. Cẩu Khẩu đột nhiên...

Đột nhiên quay người, tung mình bỏ chạy, bỏ lại miến đao.

Y đối đầu với Thiết Thủ hai lần, dụng hai chiêu, bỏ rơi hai thanh đao. Đây là sự nhục nhã y chưa từng gặp phải bao giờ.

Chưa từng bao giờ.

Y cũng làm một chuyện mà trước giờ y chưa từng làm. Phi thân, tung mình lao vào thác nước.

Y muốn lợi dụng bóng tối, lợi dụng thác nước để thoát thân. Nhưng Thiết Thủ đã đột nhiên hiện ra trước mặt y.

Trước thác nước. Giữa dòng nước xiết.

Cẩu Khẩu còn chưa định thân, cũng chưa đoán định gì cả, nhưng đao đã xuất ra.

Lần này y bạt xuất ra một thanh đao màu trắng. Trắng thuần khiết.

Trắng như thác nước. Một quầng sáng trắng.

Trong đêm tối, giữa thác nước, không sao phần bịêt nổi trong tay y là đao hay là nước!

Nhưng chỉ nghe giọng nói nhàn nhã của Thiết Thủ vang lên:

- Bảo đao không thể dùng bừa, tráng chí không thể khinh lờn.

Song thủ chàng vẫn kẹp chặt trảm phong khoái đao của địch nhân.

- Ngươi đã bỏ đao một lần, nay lại bỏ đao lần nữa, để bảo vệ tính mạng, ngươi bỏ rất đúng, bỏ rất hay, nhưng còn tráng chí? Ngươi bỏ đao như vậy thì còn đánh gì nữa? Liều gì nữa?

- Ngươi tàn nhẫn với người khác, nhưng đối với bản thân mình lại mềm lòng hết sức, ngay cả đao cũng nắm không vững, vậy còn gọi là sát thủ gì nữa? Còn không mau buông tay đi, chỉ có thúc thủ chịu trói, ngươi mới còn hi vọng giữ lại cái mạng của mình.

Thiết Thủ đứng trong thác nước, nhìn chằm chằm vào thanh đao trắng toát và người cầm đao, chậm rãi nói.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-9)


<