Vay nóng Tinvay

Truyện:Tống thì hành - Hồi 006

Tống thì hành
Trọn bộ 301 hồi
Hồi 006: Sư Huynh
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-301)

Siêu sale Lazada

Lại là một buổi trưa đầy nắng.

Ánh mặt trời đầu mùa xuân tỏa khắp sông Biện, khiến cho trên mặt sông sóng nước lăn tăn lấp lánh ánh vàng, tạo ra cảnh sắc vô cùng đẹp làm rung động lòng người.

Một thanh niên vóc người khá cao, ước chừng 178cm, lưng đeo một túi đồ bước vào Vọng Xuân Môn.

Phố đông lầu Phan người qua lại vô cùng tấp nập.

Người thanh niên dừng ở bên đường mua một chén nước, uống cạn.

- Xin hỏi đại ca, viện Quan Âm đi đường nào?

Lúc nói, giọng nói của người thanh niên hơi khàn, cảm giác rất nặng. Trán y rộng, mặt chữ điền tai to, ánh mắt trống trải, lông mi hơi ngắn, hai mắt sáng ngời có thần toát lên khí khái dũng sĩ oai vệ hùng dũng.

-Viện Quan Âm à... đi về phía trước, khi thấy phố Nhâm Điếm thì rẽ trái, qua hai đầu phố đi ước chừng 170 bước có một ngõ nhỏ. Đi vào trong đó khoảng một dặm là viện Quan Âm.

Người Khai Phong hầu hết đều nhiệt tình hiếu khách nên hướng dẫn vô cùng cụ thể.

Người thanh niên đáp:

- Cám ơn ca ca chỉ dẫn.

Rồi sau đó y xoay người đi theo con đường nhỏ mà người nọ hướng dẫn thẳng đến viện Quan Âm.

***

Vất vả một đêm, quả thật vô cùng mệt mỏi!

Tới giờ Thìn thì Ngọc Doãn về đến nhà. Hắn lập tức ngã lăn ra giường nằm ngáy vang, thậm chí ngay cả quần áo cũng không kịp thay.

Đang ngủ rất ngon lành, Ngọc Doãn chợt nghe có người gõ cửa.

Một thanh âm trầm thấp ở bên ngoài vọng vào:

- Yến Nô có nhà không? Chủ nhà có nhà không?

Tìm Yến Nô?

Ngọc Doãn cố gắng đứng lên, mơ mơ màng màng đi ra khỏi phòng.

Đứng ở cửa, hắn ngáp một cái, duỗi cái lưng mệt mỏi, vừa đi vừa hỏi:

- Ai vậy?

Vừa nói Ngọc Doãn vừa đi ra tới cửa, mở cửa sân ra.

Của mở, đập vào mắt hắn là một người thanh niên áo vải.

Nhìn quần áo của người đó không quá sang trọng, mà là cách ăn mặc của nhà nông bình thường.

- Ngươi tìm ai?

Ngọc Doãn nghi hoặc hỏi.

- Đây có phải là nhà Yến Nô Mạc Tu không?

Người vừa tới nói nặng khẩu âm Tương Châu.

Vì sao Ngọc Doãn có thể nghe ra được khẩu âm Tương Châu? Rất đơn giản, vợ chồng Dương Nhập Cửu chính là người Tương Châu, ở Ngọc gia cũng đã mấy ngày rồi. Mặc dù hầu hết thời gian bọn họ dùng ngôn ngữ Thang Âm nói chuyện với nhau, Ngọc Doãn nghe không hiểu gì cả, nhưng khẩu âm Tương Châu nói mãi bên tai khiến hắn đâm ra thành quen.

Mạc Tu là tục ngữ trong những năm Tuyên Hòa.

Ý tứ chính là: không phải như thế thì là thế nào...

Ý nói nơi này chẳng phải là nhà của Yến Nô sao?

Ngọc Doãn ngẩn người, lập tức cảnh giác, lùi lại sau một bước:

- Ngươi là ai?

Từ lúc vợ chồng Dương Nhập Cửu đến, Ngọc Doãn phát hiện Yến Nô rất thân thiết đối với họ, hơn nữa đôi khi nàng còn có thể sử dụng ngôn ngữ Thang Âm nói chuyện với vợ chồng Dương Nhập Cửu. Trong mỗi lời nói, nàng cực kỳ quan tâm tới Thang Âm.

Ví dụ như Yến Nô hỏi tình hình thiên tai Thang Âm như nào?

Lại hỏi người Thang Âm có phải đều đã chạy nạn rồi không?

Đây vốn là đề tài câu chuyện phiếm nhưng Ngọc Doãn cảm thấy Yến Nô có tình cảm sâu sắc đối với Thang Âm, thậm chí sự quan tâm đối với Thang Âm còn vượt xa mức bình thường.

Mà nay người thanh niên này lại nói khẩu âm Tương Châu khiến Ngọc Doãn chợt cảm thấy lo lắng.

Tình cảm của hắn đối với Yến Nô rất phức tạp.

Trên danh nghĩa, Yến Nô là vợ của hắn, tuy nhiên cả hai lại chưa từng động phòng. Mà tâm sự của Yến Nô rất nặng khiến cho Ngọc Doãn cảm thấy lo lắng. Mà nay hắn lại chiếm thân thể Ngọc Doãn, nên hắn thề phải chăm sóc thật tốt người con gái yếu ớt này.

Mấy ngày nay ngày nào cũng giết mổ heo khiến tình cảm của Ngọc Doãn đối với Yến Nô càng lúc càng tăng.

Người thanh niên kia đánh giá Ngọc Doãn từ trên xuống dưới.

Mặc dù không mở miệng nhưng Ngọc Doãn nhận ra giữa lông mày hắn ta có chút bất mãn, thậm chí là tức giận.

- Ngươi là Ngọc Tiểu Ất?

- Đúng vậy!

- Giờ là lúc nào mà ngươi còn đang ngủ?

- Ngươi là ai chứ?

Ngọc Doãn nghe vậy thì cảm thấy tức giận!

- Ta ngủ nhà ta, có liên quan gì tới ngươi? Ta lại không biết ngươi.

- Yến Nô ở đâu?

Thanh niên không để ý tới Ngọc Doãn, cất bước đi vào. Kiếp trước Ngọc Doãn cũng là người tính tình ngang bướng, thấy thế không nói hai lời lập tức bước tới chắn đường người thanh niên.

- Ngươi là ai mà tới đây sinh sự.

- Ngọc Tiểu Ất, ngươi tránh ra cho ta. Hôm nay ta đến là tìm Yến Nô, không muốn tìm ngươi gây chuyện.

- Ngươi là cái cóc khô gì chứ... tự nhiên chạy đến nhà ta gây rối, còn ăn nói ngông cuồng?

Ngọc Doãn nổi giận!

Hắn vốn đã có tính tình ngang bướng. Nên khi thanh niên này xuất hiện lại biểu hiện vô lễ, luôn mồm nói tìm Yến Nô....

"Yến Nô là vợ ta, chẳng rõ thân phận ngươi thế nào mà ngông nghênh đi vào nhà của ta? Hôm nay ta mà lui nửa bước, chẳng phải sau này bị tên khốn này nhạo báng sao."

Ngọc Doãn dùng tay ngăn cản người thanh niên.

Mà thanh niên kia cũng giơ tay lên đẩy Ngọc Doãn ra.

Hai cánh tay va chạm vào nhau, một âm thanh vang lên, Ngọc Doãn cảm thấy một luồng lực lớn vọt tới vội di chuyển chân giữ vững mã bộ. Mà thanh niên kia cũng giật mình kinh hãi, vội lùi ra sau một bước, trên tay dùng sức. Hai người đứng ở cửa sân nhưng lại tạo thành trạng thái giằng co. Ngọc Doãn giật mình, thầm nghĩ người này rốt cuộc là ai? Mà thanh niên cũng âm thầm gật đầu: "Ngọc Doãn quả nhiên có chút sức lực."

Hít sâu một hơi, tay kia của người thanh niên đột nhiên đẩy về phía Ngọc Doãn.

Cái đẩy này tên là: "Thôi sơn thủ".

Ngọc Doãn vội vàng nghiêng người né tránh, nào ngờ người thanh niên kia nhân cơ hội bước tới, Thôi sơn thủ đột nhiên biến hóa, hóa thành hổ trảo móc vào bả vai xương quai xanh của Ngọc Doãn. Một đòn này của y nếu đổi lại là người khác đỡ không kịp sẽ bị trúng đòn. Nhưng dù sao Ngọc Doãn cũng xuất thân thế gia đô vật, phụ thân hắn là Ngọc Phi, dường đường là một Nội Đằng Tử chứ không phải chỉ có hư danh.

Từ nhỏ Ngọc Doãn đã được Ngọc Phi chỉ điểm.

Đối với kỹ xảo đấu vật hắn cực kỳ thuần thục.

Tuy nói Ngọc Doãn bây giờ đã không phải là Ngọc Doãn đó nữa nhưng chiêu pháp đấu vật vẫn in sâu trong đầu. Đối diện với chiêu thức của người thanh niên kia, Ngọc Doãn theo bản năng thấp người xuống, đột nhiên tấn công về phía trước. Trong đấu vật chiêu này tên là "Hổ vồ" có uy lực cực lớn. Ở khoảng cách cực ngắn, mượn lực eo chân bùng lên sinh ra lực va chạm rất lớn. Nếu thật sự bị vồ thật, có thể làm tổn thương tạng phủ của đối phương.

Tuy nhiên dù sao không phải là kẻ thù sinh tử, cho nên lần này Ngọc Doãn vẫn giữ lại chút sức.

Người thanh niên thấy thế liền vội kêu lên một tiếng:

- Đánh hay!

Vừa nói, hai tay của y chuyển thành thế hổ trảo, lưng hơi cong về sau, cả ngươi như biến thành cây cung dễ dàng hóa giải cú hổ vồ của Ngọc Doãn. Ngay khi hai thân người tiếp xúc, người thanh niên đột nhiên ưỡn lưng về phía trước, hai tay giữ eo Ngọc Doãn rồi hét lớn một tiếng, lập tức nhấc Ngọc Doãn từ dưới đất lên. Một chiêu này tên là Bá vương cử đỉnh, ngoài mặt dựa vào lực bụng lưng vô cùng đơn giản, nhưng trên thực tế là bao hàm các loại kỹ xảo hóa lực, mượn lực.

Cả người Ngọc Doãn bay lên không trung, lập tức hoảng hồn.

Bá vương cử đỉnh tiếp đến sẽ hợp với chiêu thức ôm quẳng.

Nếu Ngọc Doãn không ứng phó được, lần này rơi có thể gãy xương gãy gân. Trong đầu hắn chợt hiện lên một chiêu số, thân ở trên không trung, nhưng cánh tay lại chưa dừng lại, khóa lên cổ người thanh niên.

Nếu thanh niên muốn ôm quẳng, vậy thì Ngọc Doãn sẽ mượn lực vặn gãy cổ đối phương.

Nào ngờ người thanh niên lại nghiêng về sau, ôm Ngọc Doãn ném lên mặt đất. Như thế, Ngọc Doãn có thể vặn gãy cổ đối phương, nhưng thanh niên cũng có thể làm đầu hắn vỡ nát. Hai người rõ ràng đều nổi cơn tức, dùng toàn những chiêu tàn ác một đòn là chết. Tuy nhiên, sau khi sử dụng ra lại lập tức ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Ngọc Doãn đột nhiên lỏng tay trên cổ thanh niên ra, còn người thanh niên thì thuận thế đưa hướng ra ngoài.

Hai tiếng bùm bùm vang lên, hai người trước sau đều ngã xuống đất.

Cả hai đồng thời cùng lăn sang hai bên, một thì uốn người bật lên, một thì đứng thẳng.

- Vồ hay, quả nhiên không hổ là hậu nhân Ngọc gia.

Người thanh niên lớn tiếng khen ngợi.

Mà sắc mặt Ngọc Doãn thì trắng bệch, hung hãn mắng:

- Tên khốn nhà ngươi đúng là không có đạo lý, chạy đến nhà ta, tìm vợ ta, còn động thủ với ta. Đừng nghĩ là Ngọc gia ta dễ bắt nạt?

Sắc mặt người thanh niên trầm xuống:

- Có được chiêu hay mà không đi theo đường chính đạo.

- Ai cần ngươi lo.

Ngọc Doãn bị chọc tức mắt sắp lồi ra đến nơi.

Ngay cả hắn cũng không rõ đó là cảm xúc như nào, thật ra có thể rất dễ nói chuyện, nhưng bởi vì Yên Nô kẹp ở giữa khiến hắn không nén được sự tức giận.

Người thanh niên nói:

- Ta là Nhạc Phi, từng là môn hạ của Chu sư phụ, là sư huynh của Yến Nô.

- Ta cóc cần biết ngươi là ai.

Ngọc Doãn đứng lên hét to, hùng hổ đi được hai bước chợt khựng lại.

- Ngươi là ai?

- Ta là Nhạc Phi, nhân sĩ Thang Âm Tương Châu, tự Bằng Cử.

Nhạc Phi, Nhạc Bằng Cử?

Ngọc Doãn thấy đầu ong lên, mà ngây người.

"Hắn ta là Nhạc Phi?

Đúng vậy, cha vợ ta là Chu Đồng, đó chẳng phải là sư phụ của Nhạc Phi sao? Vậy Yến Nô là...

Ở trong đầu Ngọc Doãn vẫn còn sót lại chút ký ức vỡ vụn. Thật ra, Ngọc Doãn biết Yến Nô có người trong lòng, cũng biết người đó là sư huynh của Yến Nô. Như vậy chẳng phải là Yến Nô thích Nhạc Phi?

Không ngờ ta lại tranh giành người yêu của Nhạc Phi?

Ngọc Doãn không kịp phản ứng, sau khi lùi lại mấy bước liền đặt phịch mông xuống đất.

Nhạc Phi là ai?

Đó là anh hùng dân tộc danh tiếng lẫy lừng, là thần tượng kiếp trước của Ngọc Doãn. Nhớ từng có một lần, một tên cầm thú tại trường Đại học nổi tiếng nào đó từng dõng dạc nói Nhạc Phi không phải là anh hùng dân tộc, muốn lật lại bản án cho Tần Cối. Nghe thấy vậy Ngọc Doãn tức giận suýt chút nữa đã đến trường Đại học đó lôi tên cầm thú đó ra nhổ nước miếng vào mặt gã.

Nhưng hiện tại....

Nhạc Phi lại thành tình địch của hắn!

*****

- Tiểu Ất, ngươi không sao chứ.

Nhạc Phi thấy Ngọc Doãn có vẻ hết hồn nên cũng ngây cả người ra.

Gã liền vội vàng tiến đến, định dìu Ngọc Doãn đứng dậy nhưng Ngọc Doãn bất thình lình đẩy tay của gã ra, lùi lại vài bước.

- Ngươi tới tìm Yến Nô?

- Đúng vậy!

Nhạc Phi gật gật đầu,

- Triều đình chiêu thứ, cho nên ta tới hưởng ứng.

Ở thời Bắc Tống, việc chiêu mộ quân sĩ gọi là 'Chiêu thứ'. Người chiêu mộ được đo chiều cao bằng một cây mộc trượng có chia vạch trước, sau đó kiểm tra động tác chạy và nhảy rồi xem khả năng có thể phi ngựa nhanh hay không.

Cuối cùng, quan sát, đánh giá thị lực.

Phàm là người đủ tư cách, thì sẽ được khắc chữ trên mặt, cấp cho quần áo tiền bạc, đồng thời dựa theo chiều cao mà phân vào cấp cao, trung hay thấp của cấm quân và tương quân. Ở thời Tống, binh lính là nghề nghiệp vô cùng thấp kém, gần giống như tội phạm, nô tì hoặc là một số thợ thủ công của quan phủ. Nếu như không phải bất đắc dĩ, không có người nào muốn đi tòng quân.

Trên thực tế, đây đã là lần thứ hai Nhạc Phi nhập ngũ.

Năm Tuyên Hòa thứ tư, Tống Huy Tông dụng binh với Triệu Cát, chiêu mộ binh sĩ trong thiên hạ.

Nhạc Phi ứng mộ, lập được chiến công. Nhưng bởi vì cha gx đột nhiên từ trần, nên gã đành phải về quê để giữ đạo hiếu...

Mà nay, cả vùng Hà Bắc xảy ra lũ lụt.

Theo sách sử ghi lại, là 'Dân đa lưu di'.

Dựa theo phương pháp chẩn tai của thời Tống, khi gặp thiên tai thì sử dụng chiêu binh chinh mộ.

Với lý do là 'Bất thu vi binh, tắc khủng vi đạo' (không là binh lính thì sợ sẽ trở thành trộm) những nông dân mất nhà cửa phải sống lưu vong thì chiêu mộ làm binh lính, đây cũng là một trong những chính sách thống trị góp phần ổn định chính trị thời Tống. Hiện nay tình hình thiên tai Thang Âm nghiêm trọng như vậy, mà trong nhà Nhạc Phi, lại có không ít người. Bất đắc dĩ, Nhạc Phi chỉ còn có một con đường để lựa chọn đó là tòng quân. Nhưng mà gã có lòng tin, dựa vào võ nghệ của mình có thể đầu quân vào làm quan, miễn nỗi đau khắc chữ trên mặt.

Chỉ là Ngọc Doãn không nghe thấy câu sau của hắn.

Tâm trạng của Ngọc Doãn đột nhiên trở nên vô cùng cáu bẳn, tiến lên một bước, đẩy Nhạc Phi ra ngoài, vừa đi vừa nói:

- Nhà tôi không chào đón anh, Yến Nô sống rất tốt, không cần đến sự quan tâm của anh, đi mau, đi đi.

- Tiểu Ất, huynh làm gì vậy?

Nhạc Phi cảm thấy dở khóc dở cười.

Nếu đã nói ra thân phận, hắn không thể đánh nhau với Ngọc Doãn.

Hơn nữa, hắn biết, nếu quả thật muốn động thủ, hắn có thể thắng được Ngọc Doãn nhưng sẽ không thể khống chế được sức mạnh của mình. Nếu chẳng may làm cho Ngọc Doãn bị thương, chẳng phải là Yến Nô sẽ rất đau lòng? Cùng lúc này Nhạc Phi lại cảm thấy kỳ lạ.

Theo lý mà nói, Ngọc Doãn theo Chu sư phụ nhiều năm thì phải học được chân truyền của Chu sư mới đúng.

Nhưng từ tình hình đọ sức vừa rồi mà nói, tuyệt học của Chu sư phụ vẫn chưa truyền cho Ngọc Doãn...

Chu Đồng có ba tuyệt kĩ, cưỡi ngựa bắn cung, quyền cước, côn bổng.

Trong đó tuyệt kỹ côn bổng của Chu Đồng truyền cho người của đại danh phủ, tên là Lý Tuấn Nghĩa có hiệu là Ngọc Kỳ Lân, cũng chính là nhân vật Ngọc Kỳ Lân Lư Tuấn Nghĩa mà người đời sau miêu tả trong Thủy Hử, . Sau khi Tống Giang bị hạ độc chết, Lư Tuấn Nghĩa cực kỳ đau lòng, trượt chân rơi xuống nước. Chuyện này chỉ mới xảy ở năm Tuyên Hòa thứ hai, mà nay đã dần dần rơi vào quên lãng.

Chu Đồng có một cái thói quen đó là một tuyệt kỹ được truyền thụ sẽ không truyền cho người thứ hai.

Cho nên lúc truyền thụ cho Nhạc Phi, ông chỉ truyền công phu cưỡi ngựa bắn cung. Thương thuật của Nhạc Phi được học từ tay thương nổi tiếng Tương Châu là Trần Quảng truyền thụ.

Đại khái tám năm trước, Chu Đồng mang theo Yến Nô đi dọc Tương Châu, trọ ở nhà Nhạc Phi mấy ngày đã phát hiện ra công phu của Nhạc Phi.

Trong một lần tình cờ, Chu Đồng nói tới công phu quyền cước của hắn.

Ông nói với Nhạc Phi:

- Người ta nói côn bổng của ta có một không hai trong thiên hạ, xạ thuật vô song. Nhưng trên thực tế, công phu thực sự của ta, vẫn chưa truyền thụ được cho ai. Ngươi trời sinh có sức mạnh ghê gớm, tư chất thông minh, hơn nữa tính cách hiền lương. Theo lý, ta nên dạy bộ quyền cước này cho ngươi... Chỉ có điều pho quyền cước này của ta, truyền tử không truyền nữ. Ta chỉ có Yến Nô là đứa con gái, trong tương lai công phu này nhất định phải truyền cho vị hôn phu của nó.

Chu Đồng còn nói, Yến Nô từ nhỏ đã có một mối hôn sự.

Đứa bé đó tên là Ngọc Doãn, còn gọi là Ngọc Tiểu Ất. Cha hắn Ngọc Phi, trong một cuộc giao tranh vào hai năm trước đã bị người Liêu ám toán mà chết. Công phu phải dạy cho Ngọc Doãn mới không phụ sự nhờ vã của lão bằng hữu...

Công phu của Chu Đồng là 'Bát Thiểm Thập Nhị Phiên " thuộc loại tuyệt học nội ngoại kiêm tu.

Nhưng lúc vừa rồi đọ sức với Ngọc Doãn thì dường như hắn chưa được học qua.

Bằng không với sức mạnh kinh người của hắn, so với ta còn mạnh hơn vài phần. Phối hợp với Bát Thiểm Thập Nhị Phiên, cho dù phác pháp có chút thiếu sót, Nhạc Phi cũng chưa chắc có thể chống lại.

Trong chuyện này, tất có nguyên nhân.

Nhạc Phi nghĩ đến đây, cảm thấy sự tình không đơn giản.

Vì thế gã giơ tay, muốn ngăn Ngọc Doãn lại để nói chuyện đàng hoàng với hắn. Gã không chỉ là muốn hiểu tình hình của Ngọc Doãn và Yến Nô, còn muốn khuyên Ngọc Doãn chớ chơi bời lêu lổng, phụ kỳ vọng của Chu sư phụ.

Nào biết được, Ngọc Doãn vô cùng kích động.

Nhạc Phi không động thủ còn đỡ, vừa động thủ, Ngọc Doãn lập tức phản kháng.

Chỉ thấy hai chân hắn đá liên hoàn, đột nhiên kề sát Nhạc Phi. Đây là một trong những tuyệt học của Chu Đồng có tên là Ngọc Hoàn bộ uyên ương cước. Nhạc Phi hoảng sợ, vội vàng nghiêng mình tránh né. Nhưng bộ pháp của Ngọc Doãn cực kì mạnh mẽ, hai tay lại dùng Thôi Sơn Thủ nhào tới về hướng Nhạc Phi. Hai người ngươi tới ta đi, giao đấu trước cửa sân bốn năm hiệp. Nhạc Phi e dè, mà Ngọc Doãn thì giống như hổ điên, dần dần chiếm thế thượng phong.

Đúng lúc này, chợt nghe một thanh âm quen thuộc vang lên bên tai.

- Tiểu Ất ca, tại sao huynh lại đánh nhau?

Yến Nô vừa bận xong ở cửa hàng, thấy thời gian cũng muộn rồi, cho nên về nhà chuẩn bị cơm nước.

Mấy ngày này, buổi trưa Yến Nô phụ giúp ở cửa hàng, chờ đến lúc ăn cơm, về nhà làm bữa xong, nàng mới đánh thức Ngọc Doãn. Sau giờ ngọ, Ngọc Doãn lại đi trông cửa hàng, Yến Nô nghỉ ngơi một chút, sau đó làm cơm rồi tới Ngũ Lý điếm chờ.

Không ngờ vừa về tới nhà thì thấy Ngọc Doãn đang tranh đấu.

Yến Nô liền vội vàng tiến lên, lên tiếng ngăn cản.

Nhưng đợi nàng thấy rõ ràng diện mạo người giao thủ với Ngọc Doãn, thì lập tức run người, đột nhiên thốt lên:

- Ngũ Ca?

Ngọc Doãn cũng bình tĩnh lại, quay đầu nhìn Yến Nô.

- Ngũ Ca?

Hoá ra, Nhạc Phi trong nhà đứng thứ năm, tuy rằng bốn huynh trưởng chết yểu, nhưng mọi người vẫn có thói quen gọi hắn là Ngũ Ca hoặc Ngũ Lang.

Yến Nô bước nhanh hai bước đến, đột nhiên ngừng lại...

- Yến Nô!

Nhạc Phi thấy Chu Yến Nô trở về, cũng thở phào nhẹ nhõm. Hắn thật sự có chút đau đầu... Nếu Yến Nô không trở về, theo tình thế vừa rồi, sớm hay muộn hắn cũng phải động thủ phản kích. Mà như vậy thì sẽ khiến cho sự việc có thể trở nên nghiêm trọng.

- Tiểu Ất ca! Sao huynh đánh nhau với Ngũ Ca?

Chu Yến Nô có chút tức giận, cảm thấy ở trước mặt Ngũ Ca kính mến của nàng mà bị mất thể diện.

Nhưng câu nói đó lọt vào tai Ngọc Doãn lại mang tới cho hắn một thứ cảm nhận khác.

- Ngũ ca ngũ ca, ta mặc kệ hắn là ai. Đây là nhà ta, ta không muốn cho hắn vào, hắn cứ khăng khăng vào. Ta đánh hắn là nhẹ, chọc giận ta, ta ...

- Huynh làm thế nào?

Yến Nô nhướng chân mày lên, tức giận nói

- Tiểu Ất ca, ta tưởng rằng huynh chịu thiệt, học được bài học, không ngờ tới huynh vẫn thích tranh đấu như vậy. Ngũ Ca nhường cho huynh, huynh biết không? Nếu không với mấy chiêu thức của huynh, Ngũ Ca đã sớm đánh bại... Sao huynh lại có thể thô lỗ thế, cả đạo đãi khách củng không biết?

- Ta thô lỗ?

Ngọc Doãn nhìn Yến Nô, đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to.

- Được ta thô lỗ, vậy ngươi theo Ngũ ca của ngươi đi đi.

Không đợi Ngọc Doãn nói xong, Yến Nô bước lên, một cái tát vào mặt Ngọc Doãn. Tát xong, Yến Nô đứng ngây người ở đó. Mặc dù nổi giận nhưng nàng lại có một thứ cảm giác đau lòng.

Ngọc Doãn cắn chặt hàm răng, nhìn chằm chằm Yến Nô.

Sau một lúc lâu, hắn đột nhiên xoay người, bước nhanh ra ngoài.

- Tiểu Ất, ngươi muốn đi đâu vậy?

- Ngươi không phải quan tâm.

Ngọc Doãn đột nhiên quay đầu lại, đội mắt lạnh băng, nhìn Nhạc Phi.

Ánh mắt lạnh lẽo kia khiến cho Nhạc Phi bất giác xuất hiện một luồng không khí lạnh rợn sống lưng. Về Ngọc Doãn, hắn tuy là bắt đầu lại từ đầu, nhưng đã tiếp tục hỉ nộ ái ố của Ngọc Doãn ngày xưa. Một loại xấu hổ giận dữ khó xác định, khiến hắn khó có thể chịu đựng.

Mà Yến Nô thì đứng trước cửa sân, nhìn Ngọc Doãn bỏ ra ngoài.

Nàng cũng cảm thấy uất ức, nước mắt bất giác lặng lẽ rơi dài trên má...

- Yến Nô, hay là huynh đi tìm hắn về.

- Không cần lo cho huynh ấy đâu!

Chu Yến Nô la lớn, xoay người chạy vào trong phòng, đóng sập cửa lại.

Nhạc Phi đứng trong sân mà cảm thấy nhức đầu!

Gã cảm thấy hình như hôm nay mình đến nhầm chỗ.

Gã tới để xem tình hình của Yến Nô, nhưng lại gặp phải rất nhiều chuyện.

Nghe Yến Nô khóc ở trong phòng, Nhạc Phi do dự một chút, đi tới trước cửa, hạ giọng nói:

- Yến Nô, huynh cũng không biết lại gây ra nhiều chuyện như vậy.

Hôm nay huynh đến thực ra là nuốn thăm muội, sau đó là đi chiêu thứ. Có thể là huynh nói chuyện vô ý, để Tiểu Ất Ca hiểu lầm, Trong chuyện này muội đừng trách huynh ấy, huynh ấy cũng chỉ lo lắng cho muội.

Đúng rồi, còn có một việc.

Ta đã thành hôn rồi... Mà nay đứa nhỏ, cũng đã năm tuổi rồi, tên là Nhạc Vân...

Đang nói chuyện, đột nhiên thấy cửa phòng mở ra

Yến Nô từ trong phòng đi ra, nhìn Nhạc Phi nói:

- Ngũ Ca, huynh đã thành thân rồi hả?

Nhắc tới chuyện nhà của mình, Nhạc Phi có vẻ rất vui vẻ, gật đầu nói:

- Đúng vậy, đã thành thân sáu năm rồi.

Sáu năm!

Yến Nô thầm run rẩy.

Thì ra là sau ba năm nàng và phụ thân rời khỏi Thang Âm, Nhạc Phi đã thành hôn!

Buồn cười chính mình, lại luôn nhớ huynh ấy. Mặc dù được gả cho Ngọc Doãn, nhưng nàng đối với Nhạc Phi vẫn nhớ mãi không quên...

Thật ra nghĩ lại Ngọc Doãn tranh cường háo thắng, không hẳn không là nguyên nhân này.

Tuổi của Ngọc Doãn lớn hơn Nhạc Phi một tuổi. Lúc biết mình vẫn còn nhớ thương Nhạc Phi, hắn vẫn yên lặng ở bên cạnh mình. Cho dù là thành thân rồi, cũng không chịu cùng chung phòng với Yến Nô. Về điều này, tất nhiên có sự phản kháng trong lòng Yến Nô. Chẳng lẽ Ngọc Doãn đang đợi nàng hồi tâm chuyển ý?

Trong lòng nàng chợt xuất hiện cảm giác xấu hổ.

Nhưng Yến Nô cũng cảm thấy một thứ cảm giác nhẹ nhõm mà trước giờ chưa bao giờ có...

- Phải chúc mừng Ngũ Ca.

- Yến Nô, không đi tìm Tiểu Ất trở về sao?

Trong lòng Yến Nô có chút áy náy, nhưng thuở nhỏ nàng vốn kiên cường, không muốn ở trước mặt Ngũ Ca yêu thích ngày xưa lộ ra một chút yếu đuối.

- Không sao, một lát huynh ấy sẽ trở về.

Yến Nô nói xong, từ trong phòng dọn ra một cái ghế dài, lại rót một chén nước, mời Nhạc Phi vào trong viện ngồi.

Ngồi trong sân nói chuyện và trong phòng nói chuyện là hai chuyện khác nhau.

Đóng cửa phòng lại, các câu chuyện không hay sẽ đột nhiên xuất hiện. Yến Nô là một cô gái sĩ diện, lại cầu danh tiết, sao có thể có thể để cho người ta đàm tiếu như vậy? Nhưng ở trong sân, tính chất lại hoàn toàn khác.

Chỉ có thể nói, làm như vậy thì ta không thẹn với lương tâm.

- Yến Nô! Có chuyện, huynh muốn hỏi muội.

- Ngũ Ca cứ nói.

Chẳng biết tại sao, lúc này, Yến Nô ở trước mặt Nhạc Phi không còn mất tự nhiên như trước kia.

Nhạc Phi nghiêm mặt nói:

- Lúc sinh thời Chu sư phụ từng nói sở học cả đời người là Bát Thiểm Thập Nhị Phiên. Người sẽ truyền thụ nó cho Tiểu Ất. Nhưng lúc nãy so tài, Tiểu Ất cho ta cảm giác... Dường như vẫn chưa nhận được chân truyền. Hơn nữa, thủ pháp của hắn mặc dù thông, nhưng không phải sờ trường. Trong này có phải là có chuyện gì hay không?

Yến Nô do dự một chút, hạ giọng nói:

- Khi cha còn sống đúng là chuẩn bị truyền công phu cho Tiểu Ất, nhưng lúc đó sức khỏe không tốt. Vốn cha định khi sức khỏe tốt sẽ dạy cho Tiểu Ất ca, không ngờ...

Bát Thiểm Thập Nhị Phiên bí pháp đang ở trong tay muội.

Nhưng mấy năm nay Tiểu Ất ca trông coi cửa hàng Ngọc gia lại chơi bời lêu lổng, không để ý tới nghiệp chính. huynh ấy hường xuyên cùng người giao tranh, dẫn theo một đám đầu gấu cùng người ta tranh chấp... Ngũ Ca không biết, Tiểu Ất ca sức khỏe phi thường, năm mười sáu tuổi có thể kéo cung cứng nặng năm trăm cân, ít người có thể so sánh.

Nhạc Phi nghe xong, hít sâu một hơi.

Đời Tống, cung nỏ là vũ khí chủ yếu. Cho nên có cách nói ' ba mươi sáu vũ khí, cung đứng đầu; mười tám ban võ nghệ, cung là thứ nhất'.

Mà cái gọi là nỏ, bình thường chỉ dùng chân kéo, đa số là bộ binh sử dụng.

Khi Nhạc Phi mười sáu tuổi đã giương được cường cung ba trăm cân, kéo Bát thạch nỏ, có thể coi là sức mạnh ghê gớm.

Bởi vì dựa theo quân chế Tống triều, 'Cung bắn nhất thạch ngũ đấu " chính là võ nghệ siêu quần, thậm chí có thể tuyển làm 'Ban trực" trở thành cận vệ cho Hoàng đế. Thời kì Bắc Tống, ghi lại cao nhất là giương cung tam thạch, cũng là khoảng 360 cân. Nếu theo cách nói này, thì năng lực giương cung của Nhạc Phi đã đạt tới đỉnh cao.

nhưng không ngờ Ngọc Doãn, có thể kéo được cây cung nặng năm trăm cân.

Thế là bao nhiêu?

Bốn thạch cung tiễn!

Yến Nô thở dài,

- Trước khi cha lâm chung cũng muốn muội truyền công phu đó cho Tiểu Ất ca.

Nhưng muội thấy mỗi ngày Tiểu Ất ca lại giao đấu với người khác, mà với sức lực kinh người kia, luyện thêm Bát Thiểm Thập Nhị Phiên thì chỉ cần sơ sẩy một cái là có thể gây ra tai nạn chết người. Cho nên sau khi nghĩ kỹ, cuối cùng muội quyết định không truyền cho huynh ấy.

Về phần phác pháp, có thể là khoảng thời gian trước giao tranh bị thương với Lý Bảo mà tạo thành... Theo muội được biết, phác pháp của Tiểu Ất ca có thể nói là hết sức tinh thâm. , Ngay cả cha muội cũng nói, chỉ riêng Phác pháp, Tiểu Ất ca đã nhận được chân truyền của a cậu.

A cậu, là cách gọi của con dâu đối với cha chồng đời Tống.

Nhạc Phi nghe xong giải thích của Yến Nô, lại đột nhiên cười khổ, dường như hiểu rõ tâm sự của Ngọc Doãn.

Gã hạ giọng nói:

- Yến Nô, muội hồ đồ rồi!

- Hả?

- Muội và Tiểu Ất ca được kết thân từ nhỏ.

Tiểu Ất ca làm sao có thể không biết, lúc Chu Sư còn sống phải truyền cho hắn công phu? Muội lấy được Bát Thiểm Thập Nhị Phiên bí pháp, lại không đưa cho huynh ấy. Tiểu Ất ca sẽ nghĩ như thế nào? Hắn sẽ cảm thấy, muội không phải thật lòng muốn được gả làm vợ hắn.

Hoặc là nói, trong lòng muội, có người khác...

Về mặt tình cảm, Nhạc Phi là người rất khô khan.

Đối với tình nghĩa của Yến Nô, gã cũng không cảm thấy. Bởi vì trong mắt gã thì Yến Nô giống như muội muội của mình.

Thậm chí lúc vừa rồi Ngọc Doãn giận mà rít gào, gã cũng không hiểu ra.

Yến Nô nghe thấy vậy thì run rẩy.

- Thật ra huynh cảm thấy, sở dĩ hắn rất thích tranh đấu, chỉ là muốn có được sự chấp nhận của muội.

Nhưng phương pháp của hắn dùng lại ngược lại, khiến muội cảm thấy hắn không đàng hoàng. Nhưng ta có thể cảm nhận được, Tiểu Ất ca thực lòng đối đãi với muội... Yến Nô, huynh không biết cuối cùng muội nghĩ thế nào. Nhưng huynh cảm thấy được, Tiểu Ất ca là người tốt.

Một câu nói của Nhạc Phi dường như chạm vào trong tim Yến Nô đúng nơi mềm yếu nhất.

Nàng đột nhiên đứng lên, rồi chạy ra ngoài.

Nhạc Phi gào lên:

- Yến Nô, muội muốn đi đâu?

- Muội đi tìm Tiểu Ất về.

Dứt lời, Chu Yến Nô đã như gió, lao ra cửa sân, chạy như bay về phía cửa hàng Ngọc gia.

- Tiểu Ất ca! Xin lỗi! Yến Nô trách lầm huynh rồi!


Đấu Thần Tuyệt Thế

Hồi (1-301)


<