Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Sáp huyết - Hồi 089

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 089: Lựa chọn
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Địch Thanh bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt xanh mét, nói:

- Làm gì có chuyện này? Tại sao cháu muốn tạo phản? Cháu đi xin gặp Thánh Thượng.

Địch Thanh trong lòng kinh hãi khó hiểu, chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có tin đồn này. Hắn ngược lại không quan tâm mình, chỉ là sợ liên lụy Phạm Trọng Yêm.

Bát vương gia vội vàng khoát tay nói:

- Cháu đừng kích động, cháu nghe ta nói. Chuyện tin đồn này có thể lớn có thể nhỏ, cháu muốn hóa giải không phải chuyện khó. Nhưng nếu cháu kích động, chỉ sợ hư chuyện.

Địch Thanh trấn tĩnh lại, chậm rãi ngồi xuống, hỏi:

- Theo bá phụ thấy, cháu nên làm thế nào xử lý chuyện này?

- Nghĩ rằng thanh giả tự thanh. Ta tin hiền chất trung thành vì nước, thật ra Thánh Thượng cũng rất có thiện cảm với cháu. Thậm chí có thể nói, cháu là người Thánh Thượng tin nhiệm nhất. Nếu cháu ở bên cạnh Thánh Thượng, với cấp bậc hiện giờ, đợi một thời gian, thăng cấp càng nhanh hơn xa với tác chiến ở tây bắc. Thánh Thượng triệu cháu về kinh, không để cháu lãnh quân nữa, lời đồn tự lập làm vương không đánh mà tự diệt. Cháu ở bên cạnh Thánh Thượng, cho dù tây bắc có chút vấn đề, chỉ cần có Thánh Thượng mở lời, còn có ai có thể làm gì được cháu chứ?

Địch Thanh trầm ngâm hồi lâu, mới nói:

- Cháu hiểu rồi, Thánh Thượng vẫn không gặp cháu, một là không muốn cháu nhắc tới chuyện liên minh Thổ Phiên, mặt khác không muốn cháu đi tây bắc mữa, có phải không?

Bát vương gia cười cười, vui mừng nói

- Cuối cùng cháu hiểu rồi.

Địch Thanh cũng cười, đứng lên nói:

- Đa tạ bá phụ nhắc nhở, cháu còn có chuyện, xin về trước.

Hắn cáo từ bỏ đi, tâm sự nặng nề, không có để ý tới ánh mắt của Bát vương gia nhìn hắn có chút kỳ quái.

Địch Thanh nỗi lòng dồn dập, sau khi về tới Quách phủ, đóng cửa mấy ngày không ra ngoài, cũng không đi xin gặp Thánh Thượng nữa.

Quách Quỳ thấy vậy không kìm được lo lắng, nhưng y cũng không có cách nào. Qua mấy ngày như thế, trong kinh dường như vẫn gợn sóng không sợ hãi, Quách Quỳ lại có chút kìm nén không được, hôm nay mới muốn ra phủ đi gặp Thánh Thượng, đột nhiên trước cửa gặp được Diêm Sĩ Lương.

Diêm Sĩ Lương nhìn thấy Quách Quỳ, nói thẳng vào điểm chính:

- Địch Thanh có ở trong phủ không?

Quách Quỳ vừa mừng vừa sợ, vội hỏi:

- Diêm đại nhân, có phải là Thánh Thượng muốn gặp Địch đại ca?

Diêm Sĩ Lương lắc đầu nói:

- Không phải Thánh Thượng muốn gặp Địch Thanh, mà là Tào hoàng hậu muốn gặp Địch tướng quân, đặc biệt phái ta đến mời Địch Thanh vào cung.

Quách Quỳ ngẩn ra.

Địch Thanh nghe Diêm Sĩ Lương nói Tào hoàng hậu muốn gặp hắn, cũng không kìm nổi kinh ngạc. Hắn biết Triệu Trinh phế Quách hoàng hậu, thì lập Tào thị làm hậu. Tào hoàng hậu vốn là cháu gái của Tào Bân tướng lĩnh khai quốc Đại Tống, nghe nói hiền lương thục đức, cho dù Phạm Trọng Yêm cũng có chút khen ngợi người này.

Nhưng Địch Thanh và Tào hoàng hậu hoàn toàn không có liên quan gì, Tào hoàng hậu tìm hắn làm gì?

Địch Thanh mang theo nghi hoặc vào cung, tới trước cung Bảo Từ chỗ ở của Tào hoàng hậu. Đã cách nhiều năm, đại nội sớm xóa đi dấu tích đại hỏa hoạn năm đó, nhưng cảnh ngọn lửa lớn đốt bát điện còn lưu lại trong đầu Địch Thanh.

Cung Bảo Từ vốn là điện Sùng Huy năm đó tu sửa lại. Trong cung rất nhiều đại điện sớm đã đổi sắc mới, lúc Địch Thanh tới đây, không kìm nổi nhìn về phía cửa Hoàng Nghi.

Cửa cung sâu nặng, khói lượn lờ, nhìn vào đó như nhìn thấy sự u oán thâm cung vô tận. Chỉ thấy có chim oanh hót vang, nhanh nhẹn không ngừng bay trên không trung. Trong đầu Địch Thanh lại có đường ảnh trắng xẹt qua, thần sắc buồn bã.

Có cung nữ đến nói:

- Hoàng hậu ở ngự hoa viên của hậu cung, mời Địch tướng quân đến gặp.

Diêm Sĩ Lương biết điều cáo lui. Sau khi cung nữ đó dẫn Địch Thanh tới qua đường nhỏ đầy hoa, qua hành lang dài, qua một ngọn núi giả, phía trước xuất hiện một hoa viên rộng lớn. Lúc này ý xuân đã nồng, trăm hoa rực rỡ, xanh lục bóng bẩy, có mùi cỏ xanh đập vào mặt, làm người ta ở trong đó, thần khí nhẹ nhàng khoan khoái.

Cung nữ dẫn đường đó trên đường đi luôn không kìm nổi lén nhìn Địch Thanh mấy lần. Địch Thanh có chút phát hiện, cũng không để ý.

Tới trước ngự hoa viên, sớm có mấy cung nữ đứng trước vườn, thấy Địch Thanh đến, thu ba (chỉ mắt long lanh của người con gái đẹp) không kìm được đều nhìn qua, lẳng lặng chỉ chỉ, che miệng cười duyên.

Có cung nhân cung kính nói:

- Địch tướng quân đến.

Lúc này trong vườn có mấy người trong đám xanh um đứng lên, nhìn về phía này. Xung quanh vườn có mấy cung nữ đang gánh nước, nghe vậy đặt thùng nước xuống, nhìn về hướng Địch Thanh.

Lúc này Địch Thanh mới để ý tới, ngự hoa viên này tên không hợp với thực tế. Vì trong vườn trồng hoa cỏ ít, nhiều ngũ cốc xanh mới. Cuối vườn đó, trồng mấy hàng cây dâu, đã cao được một chút.

Địch Thanh lớn lên ở thôn quê, ngược lại thấy nhiều loại thế này, trong lòng rất là kỳ lạ, thầm nghĩ nếu không phải mình biết là trong cung, vẫn cho rằng thể tới vườn rau.

Ngự hoa viên sao có thể trồng ngũ cốc cây dâu?

Lúc này có cung nữ đi đến nói:

- Địch... tướng quân, Tào hoàng hậu tìm ngài qua đó. Cung nữ đó lời nói run run, trên mặt đỏ bừng, lại không dám nhìn thẳng Địch Thanh.

Địch Thanh đi về hướng cung nữ đó chỉ, thấy trong vườn rau đang đứng một cô gái, đang nhìn về hắn. Cô gái đó mặc váy Bố La, trang điểm nhẹ, dung nhan mỹ lệ, cái trán hơi có mồ hôi, thấy Địch Thanh chần chừ đi tới, khẽ mỉm cười.

Địch Thanh tới trước mặt cô gái đó, thấy trên tay cô gái đó vẫn đang cầm cái cuốc, không khỏi kinh ngạc, hồi lâu mới thi lễ nói:

- Thần Địch Thanh tham kiến Hoàng hậu. Hắn thật không thể tin Hoàng hậu có thể cầm cuốc. Chẳng lẽ Hoàng hậu bị phạt? nhìn thấy mọi người vui vẻ hòa thuận, lại không giống như bị phạt.

Tào hoàng hậu hạ giọng nói:

- Địch tướng quân miễn lễ.

Tựa hồ nhận ra vẻ hoang mang của Địch Thanh, Tào hoàng hậu cười nói:

- Ta ở trong cung không có chuyện gì làm, thì dẫn bọn họ trồng ngũ cốc, trồng dâu nuôi tằm, thế cũng xem làm chút chuyện. Nếu có thể có chút thu hoạch, có thể cung cấp một số lương thực, quần áo cho những người chúng ta. Vậy thì càng tốt hơn rồi.

Lúc này có cung nữ xách nước tới trước mặt Hoàng hậu, đột nhiên dưới chân mềm nhũn, thùng nước đó muốn đổ ra ngoài.

Địch Thanh duỗi tay ra, nhẹ nhàng đón lấy thùng nước, nói:

- Những chuyện lặt vặt này, giao cho tạp dịch đi làm thì được rồi.

Tào hoàng hậu mỉm cười nói:

- Những chuyện này, vốn là ta bày ra, giao cho bọn họ, không phải tăng thêm trách nhiệm cho bọn họ? Cầm cái gáo múc nước tới mầm, Địch Thanh nói:

- Bây giờ thần không có gánh nặng, chuyện tưới nước này, giao cho thần trước nhé?

Tào hoàng hậu tự nhiên cười, đưa cái cuốc qua nói:

- Vậy chi bằng làm phiền Địch tướng quân lật đất làm cỏ.

Địch Thanh cũng không chối từ, lập tức nhận lấy cái cuốc. Hắn ở quê lâu, tuy nói lúc trẻ ham chơi, dù sao cũng có thể giảm bớt gánh nặng cho đại ca. Việc nhà nông quả thật làm qua không ít, chút chuyện làm cỏ xới đất tưới nước này làm tới thành thạo hơn giết địch trên trận.

Tào hoàng hậu theo bên cạnh Địch Thanh, thỉnh thoảng vẩy nước tưới mầm. Lúc này mặt trời đã lên cao, rọi lên hạt nước trên lá non, sáng lóng lánh một mãnh.

Trong vườn gió xuân ấm áp, trần đầy ánh nắng.

Tào hoàng hậu đột nhiên nói:

- Địch tướng quân có biết ta tìm ngài vì chuyện gì không?

Địch Thanh ngửi ngửi mùi hương của bùn non, tựa như trở lại thời gian lúc còn nhỏ, nhất thời quên đi tất cả phiền não, lúc đó chỉ đang nghĩ:

"Nếu ta không gây chuyện thị phi, nói không chừng không đến được kinh thành. Nếu cả đời ta đều ở quê nhà, vậy là khổ hay là sướng? Nếu không gặp được Vũ Thường..."

Không nghĩ ngợi nữa, nghe Hoàng hậu hỏi, Địch Thanh lắc đầu nói:

- Thứ lỗi thần ngu muội, không biết dụng ý của Hoàng hậu triệu thần tới đây.

Tào hoàng hậu cười hiền lành, duỗi tay chỉ xung quanh nói:

- Bọn họ đã lâu nghe tên của Địch tướng quân, muốn gặp Địch tướng quân lâu rồi.

Địch Thanh hơi giật mình, nhìn xung quanh, thấy xung quanh ngự hoa viên, chẳng biết lúc nào, sớm đã đứng đầy cung nữ. Thấy Địch Thanh nhìn qua, đều che miệng cười. Không biết là ai vỗ tay, mọi người hưởng ứng theo, nhất thời trong vườn tiếng vỗ tay một trận, hồng nhan cỏ xanh lục, tôn nhau lên sáng chói.

Địch Thanh có chút mờ mịt, kinh ngạc nói:

- Hoàng hậu, đây là...

Tào hoàng hậu khẽ mỉm cười, đợi sau khi tiếng vỗ tay ngừng, lúc này mới giải thích:

- Bọn a đầu này, bình thường trong cung rỗi chuyện. Mấy ngày nay nghe đại danh Địch tướng quân, vẫn muốn gặp ngài một lần. Lần này nghe Địch tướng quân trở về kinh thành, liền quấn quít lấy ta, bảo ta nghĩ cách mời Địch tướng quân tới. Ta không chống lại nổi nhõng nhẽo cầu xin của bọn họ, lại vì có chút chuyện muốn hỏi Địch tướng quân, lúc này mới mời Địch tướng quân vào trong cung. Vẫn hi vọng Địch tướng quân đại nhân đại lượng, xin đừng trách.

Địch Thanh có chút bất ngờ, thầm nghĩ: "Tào hoàng hậu này so với Quách hoàng hậu lúc trước bình dị hơn rất nhiều. Những cung nữ này dám cười đùa thế này, nếu gặp phải Quách hoàng hậu, còn không bị ngũ mã phân thây?"

Hắn xưa nay không câu nệ tiểu tiết, thi lễ nói:

- Địch mỗ hạng người bình thường thôi, Hoàng hậu chỉ đùa một chút, tại hạ cũng có chút buồn cười.

Tào hoàng hậu cười nói:

- Bọn họ vỗ tay, không chỉ vì Địch tướng quân chinh chiến chiến trường, trăm trận trăm thắng. Còn vì Địch tướng quân tuấn lãng tang thương, vượt xa tưởng tượng của bọn họ. Càng là vì....

*****

Ngó ngó cái cuốc trên tay của Địch Thanh, ngừng tạm thời, lúc này mới duyên dáng cười nói:

- Càng là vì Địch tướng quân quen thuộc đối với chuyện nhà nông như vậy, làm người ta phát ngây ra. Thật sự là nam nhân tốt trong vạn người có một, khó trách lúc Thường Ninh mấy ngày trước nhắc tới Địch tướng quân với ta, tràn đầy tôn sùng.

Địch Thanh nghe Tào hoàng hậu nói như vậy, hơi đỏ mặt. Nghe Tào hoàng hậu nhắc tới công chúa Thường Ninh, trong lòng khẽ động, mơ hồ nghĩ tới chút gì đó.

Lúc này bên ngoài ngự hoa viên có tiếng cung kính nói:

- Thánh Thượng giá lâm. Sau đó nghe tiếng bước chân vang lên, Triệu Trinh kim quan long bào, đã đến trong ngự hoa viên.

Chúng cung nữ vội quỳ xuống tại chỗ, Tào hoàng hậu đưa mắt ra hiệu Địch Thanh, nhanh tới nghênh đón, chỉnh đốn trang phục hãnh lễ:

- Tham kiến Thánh Thượng.

Địch Thanh ở phía sau mấy bước, xa xa quỳ một chân trên đất, lễ trong hành quân nói:

- Thần Địch Thanh... tham kiến Thánh Thượng.

Triệu Trinh đưa mắt liếc nhìn lên người Địch Thanh, trong thần sắc tựa hồ hơi có chút bất ngờ, khoát tay nói:

- Không cần đa lễ, đứng lên hết đi.

Chúng cung nữ đứng lên, xuôi tay đứng nghiêm, không dám làm càn nữa. Địch Thanh thấy thần sắc Triệu Trinh uy phong nghiêm nghị, buồn vui không rõ, trong lòng thầm nghĩ:

"Triệu Trinh cũng thay đổi rồi, thay đổi khó có thể đoán được."

Đợi Hoàng hậu và Địch Thanh đứng lên, Triệu Trinh cười nói:

- Hoàng hậu, nàng tìm trẫm tới ngự hoa viên, có chuyện gì sao?

Tào hoàng hậu chỉ vườn rau trồng, cười khanh khách nói:

- Thánh Thượng, ngài xem xem, những ngũ cốc này hôm nay đều sinh trưởng rất tốt, còn có một phần công lao của ngài lúc trước.

Triệu Trinh vui vẻ hớn hở nói:

- Đúng vậy, lúc đầu mùa xuân, nàng nhất định phải kéo trẫm đến trồng trọt. Ta cũng ra phần sức, nhưng nhiều đều là công lao của Hoàng hậu nàng. Nàng nói bảo trong cung bớt ăn giảm mặc, dùng cho chinh chiến tây bắc, trẫm cảm thấy rất có lý.

Địch Thanh nghe xong, trong lòng ấm áp, thầm nghĩ: "Tào hoàng hậu này thân ở trong thâm cung, lại còn có thể vướng bận chiến sĩ tây bắc, quả thật làm người ta cảm kích."

Triệu Trinh vừa chuyển đề tài, nhìn Địch Thanh nói:

- Hoàng hậu, nhưng nàng tìm Địch Thanh đến, có chuyện gì vậy?

Tào hoàng hậu nói:

- Thiếp tìm Địch Thanh đến, thật ra... là muốn hỏi chút chuyện xá đệ

Địch Thanh thầm chấn động, vừa nghĩ từng gặp qua Tào Dật. Tào Dật chính là em của Tào hoàng hậu. Triệu Trinh chau mày nói:

- Quốc cữu vẫn chưa có tung tích sao?

Tào hoàng hậu thu nụ cười lại, ẩn có ý lo lắng, nhíu màu nói:

- Thánh Thượng, xá đệ đã rất lâu không có tin tức truyền về, đệ ấy và những thị vệ đó hình như mất tích không dấu vết.

Địch Thanh cả kinh, vội hỏi:

- Hoàng hậu, quốc cữu mất tích rồi?

Hắn và Tào Dật có hẹn ước, rất có thiện cảm với người này, biết Tào Dật có chuyện, rất là quan tâm.

Lúc này sớm có người đặt cái ghế ở hoa viên, Triệu Trinh và Tào hoàng hậu cùng ngồi xuống, bảo Địch Thanh:

- Địch Thanh, ngươi cũng ngồi đi.

Địch Thanh do dự một chút, không muốn làm trái chỉ bảo của Triệu Trinh, cuối cùng ngồi xuống.

Mọi người thấy vậy trong lòng đều nghĩ:

"Theo lời đồn, Thánh Thượng đối với Địch Thanh như huynh đệ, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không giả. Phải biết cho dù người trong lưỡng phủ tới trong cung, có những người đều không có trọng đãi ban chỗ ngồi."

Tào hoàng hậu ngước khuôn mặt u sầu lên nhìn Địch Thanh nói:

- Địch tướng quân, chuyện của xá đệ, nói vậy ngài cũng biết chút. Lúc ngoài trại Cao Bình, ngài được xem là người gặp được đệ ấy cuối cùng, từ đó về sau, xá đệ chỉ truyền đến một lần tin tức. Lúc đó đệ ấy đã qua Hoành Sơn, tới trong cảnh Hạ, từ đó về sau, đệ ấy không có truyền tin về nữa. Đệ ấy dẫn mười mấy thị vệ, cũng không có một người về. Ta chỉ sợ đệ ấy có chuyện, lúc này mới tìm ngài đến hỏi thử.

Địch Thanh giật mình, nói:

- Thần và quốc cữu sau khi từ biệt ở trại Cao Bình, thì không có gặp lại nữa. Ngài ấy dẫn theo mười mấy thị vệ, cho dù gặp được quân Hạ, cũng không phải không có một người trở về.

Thấy Tào hoàng hậu lo lắng, Địch Thanh an ủi nói:

- Nói không chừng... quốc cữu tự có tính toán, Hoàng hậu không cần quá lo lắng.

Trong mắt Tào hoàng hậu có nước mắt, bi thương nói:

- Đều đã hai năm rồi, bặt vô âm tính, chỉ sợ... ta sợ đệ ấy xảy ra chuyện. Đám thị vệ đó sợ gánh trách nhiệm, lúc này mới không dám trở về nói cho bọn ta biết. Xá đệ xưa nay mệnh khổ, chẳng lẽ... đệ ấy thật sự...

Vốn định nói chẳng lẽ Tào Dật chết cũng không thể gặp lại người nhà một lần, thậm chí hài cốt cũng không thể hồi hương? Bỗng nhiên nỗi bi ai cùngcực trào dâng lên, dựa bàn khóc nức nở.

Triệu Trinh vội đứng dậy tới bên cạnh Hoàng hậu, vỗ nhẹ lên lưng Hoàng hậu, an ủi nói:

- Hoàng hậu đừng khóc nữa, bây giờ đều là phán đoán, quốc cữu chưa chắc có chuyện.

Địch Thanh thấy Tào hoàng hậu nức nở không ngừng, rất thương tâm nói:

- Hoàng hậu, lúc thần ở biên thùy, có một nhóm thuộc hạ rất linh thông tin tức. Nếu thần trở về biên thùy, nhất định bảo thuộc hạ toàn lực tìm kiếm tung tích của quốc cữu, cho Hoàng hậu một câu trả lời.

Triệu Trinh nghe vậy, vội vàng nói:

- Đúng vậy, Địch Thanh đề nghị rất hay.

Đột nhiên nhớ tới điều gì, nói:

- Nhưng mà... Địch Thanh, ngươi nói lại cho Binh bộ biết là được rồi. Trẫm sẽ hạ chỉ, bảo binh bộ xử lý chuyện này thì được rồi.

Địch Thanh trong lòng trầm xuống, Triệu Trinh nói như vậy, chẳng lẽ chính là không muốn để Địch Thanh hắn về lại tây bắc sao? Nhưng hắn vẫn thần sắc không thay đổi, nói:

- Sau khi thần xuất cung, lập tức đi xử lý.

Tào hoàng hậu ngẩng đầu lên, hai tròng mắt nước mắt chưa khô, cảm kích nói:

- Đa tạ Địch tướng quân để tâm, nhưng... ngài trở về kinh thành, là có chuyện quan trọng mà? Chậm trễ ngài làm việc, ta cũng thấy ái ngại.

Địch Thanh không kìm được ngước nhìn Triệu Trinh, thấy Triệu Trinh vừa đúng nhìn lại, trầm giọng nói:

- Thần phụng chỉ hồi kinh, hơn nữa tháng vẫn luôn xin gặp Thánh Thượng, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị trở lại tây bắc. Nhưng khoảng thời gian này Thánh Thượng hình như thân thể không khỏe, vẫn không có gặp thần. Còn chưa biết Thánh Thượng triệu thần về có gì căn dặn không?

Triệu Trinh ho vài tiếng nói:

- Địch Thanh, ngươi ở tây bắc, trẫm kỳ thực rất nhớ ngươi. Lúc trước đồn đại nói ngươi chết ở trại Bình Viễn, trẫm gần như rơi lệ...

Lúc nói, thần sắc tràn đầy xúc động.

Địch Thanh thấy Triệu Trinh biểu lộ chân tình, nhớ lại chuyện cũ, cảm tạ nói:

- Làm phiền Thánh Thượng bận lòng, thần hổ thẹn không dám nhận.

Triệu Trinh khoát tay nói:

- Địch Thanh, trẫm luôn xem người là huynh đệ, nhưng ngươi hình như đối với trẫm có chút xa cách. Năm đó trẫm phái ngươi tới tây bắc, liên lụy ngươi xém chút mất mạng. Mỗi lần nhớ tới điều này, trong lòng khó có thể yên. Nhưng lần này thì tốt rồi, Tây Hạ cầu hòa, tây bắc sẽ không có chiến sự nữa. Địch Thanh, trẫm hy vọng ngươi, sau này ở lại kinh thành.

Địch Thanh khẩn trương, nhớ tới lời nói của Bát vương gia, biết lúc này xin tới tây bắc nữa nhất định làm Triệu Trinh không vui, nhưng hắn không thể không nói, đứng dậy thi lễ nói:

- Thánh Thượng, thần cho rằng, Nguyên Hạo nước Hạ dã tâm bừng bừng, lần này nghị hòa, tuyệt không thành tâm. Nhớ năm đó Đức Minh cha của Nguyên Hạo cũng từng dâng biểu cầu hòa, vẫn chẳng phải đã bị Nguyên Hạo xé bỏ hiệp nghị? Việc phòng bị biên giới tây bắc tuyệt đối không thể lơi lỏng, ngăn chặn cơ hội tốt tiến thủ của nước Hạ.

Sắc mặt Triệu Trinh đột nhiên âm trầm, lạnh lùng nói:

- Địch Thanh, ngươi cũng biết, mấy ngày trước ta nhận được một bức mật thư. Ngươi muốn biết nội dung là gì không?

Địch Thanh trong lòng kinh hãi, lắc đầu nói:

- Thần không biết.

Triệu Trinh từ trong tay áo lấy ra một bức tấu chương, đặt lên bàn nói:

- Mấy ngoài trước, Đô Chỉ huy sứ Phủng Nhật Thiên Võ Tứ Sương Cát Hoài Mẫn có mật tấu, nói thuộc hạ Tào Anh từng nghe có người hát rong ở tửu lầu, khắp nơi tuyên dương công lao của ngươi, mua chuộc lòng dân.

Địch Thanh nghiêm nghị, biết mua chuộc lòng dân chuyện có thể lớn có thể nhỏ. Nghe khẩu khí Triệu Trinh uy nghiêm, càng bất an.

Triệu Trinh lại nói:

- Thật ra có từ năm trước, có người mật cáo nói ngươi bướng bỉnh không chịu thuần phục, tự mình mộ binh. Mạo phạm trên dưới, công nhiên bất kính đối với các trọng thần triều đình như Hàn Kỳ. Địch Thanh, những tội danh này, ngươi bảo ta xử trí thế nào?

Trong ngự hoa viên gió xuân mang hơi lạnh, có mây đen che mặt trời, cả khu vườn đều tối xuống.

Mọi người thấy Triệu Trinh tức giận, đều lo lắng cho Địch Thanh. Địch Thanh ngẩng đầu lên, chỉ là nói năm chữ:

- Thần không thẹn lương tâm.

Tức giận trên mặt Triệu Trinh chợt lóe lên, Tào hoàng hậu thấy, bên cạnh vội nói tránh:

- Thánh Thượng, nghe nói gần đây Mã Chí Thư ở Quảng Tây đích thân tới kinh thành xin Thánh Thượng xuất binh tấn công Ấp La. Không biết Thánh Thượng định đoạt thế nào.

Tào hoàng hậu chỉ muốn chuyển tầm mắt đi, không ngờ Triệu Trinh vẫn không chịu chuyển đề tài, lạnh lùng nói:

- Cha con Mã Chí Thư lúc trước không nghe ý chỉ của trẫm, bây giờ gặp khó mới cầu trẫm, đã muộn rồi.

Địch Thanh tuy ở tây bắc, nhưng biết chuyện của Mã Chí Thư.

Thời sơ Tống, gia tộc Mã thị và triều Tống qua lại rất tốt, được triều Tống ủng hộ, rất có uy tín ở Quảng Tây. Mấy chục năm qua, gia tộc Mã thị tới thời Mã Đạt Ba cha của Mã Chí Thư, đã thành cường hào Quảng Tây, thế lực hơi mạnh.

*****

Mã Đạt Ba năm đó tất cung tất kính triều Tống. Nhưng chiếm cứ Quảng Tây nhiều năm, Mã Đạt Ba dựa vào địa lợi, khai thác mỏ vàng, giàu mạnh một thời. Mã Đạt Ba thế lực lớn mạnh, đối với triều Tống dần dần kêu căng lên. Lúc Lưu thái hậu đương quyền, triều Tống có Khiết Đan uy hiếp, sau có cha con Lý gia làm họa, trong nhất thời không quản được cha con Mã gia. Mặc cho Mã gia phát triển vững chắc, nhưng triều Tống và Mã thị bởi vậy trở mặt.

Triều Tống tuy vô lực xuất binh. Nhưng Mã Đạt Ba tự phong làm vương, chọc giận Ấp La phía nam.

Vốn Mã thị ở Quảng Tây, kẹp giữa Đại Tống và Ấp La, vẫn xưng thần đối với hai bên Đại Tống và Ấp La, tiến cống tài vật. Nhưng sau khi Mã Đạt Ba xưng làm vương, đối với triều Tống cũng ngạo mạn như đối với Ấp La.

Ấp La Vương tức giận, hưng binh đối với Mã Đạt Ba. Mấy năm trước bắt được Mã Đạt Ba. Mã Chí Thư tuy nghĩ nhiều cách cứu, nhưng Ấp La Vương vẫn chém Mã Đạt Ba. Mã Chí Thư con trai của Mã Đạt Ba tức giận, mấy lần dụng binh với Ấp La, nhưng không thành công. Bây giờ cầu xin triều Tống giúp, chỉ muốn mượn binh của triều Tống để báo thù cho cha.

Lúc Triệu Trinh nói tới chuyện này, nói rõ Mã Chí Thư, lại cũng là thầm cảnh cáo Địch Thanh chớ học theo Mã Chí Thư thân ở biên thùy, kiêu căng tự đại.

Địch Thanh trải qua nhiều năm sương gió, làm sao nghe không ra ý của Triệu Trinh, nhất thời trong lòng mờ mịt mất mát.

Triệu Trinh thấy Địch Thanh không nói, chỉ cho rằng hắn chịu thua, trong lòng thầm mừng, giọng chậm rãi nói:

- Địch Thanh, thật ra trẫm tin ngươi, nhưng chỉ có trẫm tin ngươi, bá quan không tin, trẫm cũng không nên khư khư cố chấp. Lần này Tây Hạ sai sứ thần Một Tàng Ngoa Bàng đến nghị hòa, thoạt nhìn có thành ý. Tống Hạ giao binh nhiều năm, bá tính ngao ngán chịu khổ, chuyện nghị hòa, vốn là thuận theo hành sự. Nếu ngươi thích, ta có thể bảo ngươi trao đổi chuyện nghị hòa.

Địch Thanh biết Triệu Trinh tạo lối thoát cho hắn, ý chính là, đem công lao nghị hòa tặng không cho Địch Thanh. Nhưng nghĩ tới chuyện cũ như khói, nghĩ tới những người Quách Tuân, Vương Khuê, Võ Anh, cắn răng nói:

- Thánh Thượng, thần vẫn không đồng ý nghị hòa với nước Hạ.

Triệu Trinh trong lòng tức giận, đứng lên nói:

- Địch Thanh, ngươi nói cái gì?

Địch Thanh trong lòng không thẹn, cũng không sợ hãi nói:

- Thánh Thượng, xin cho thần nói hết.

Thấy Triệu Trinh mặt trầm như nước, cũng không biểu lộ tâm ý, Địch Thanh nói:

- Thánh Thượng, thần chinh chiến tây bắc, cũng từng tự mình ám sát Nguyên Hạo, đã được gặp Nguyên Hạo. Nguyên Hạo người này có dã tâm, vẫn muốn lấy hết Quan Trung, thống nhất thiên hạ, tuyệt không hài lòng với thành quả trước mắt. Bây giờ Nguyên Hạo cầu hòa, theo thần thấy, có ba nguyên nhân....

Triệu Trinh lạnh băng băng nói:

- Có ba nguyên nhân nào?

Địch Thanh để ý tới không hài lòng của Triệu Trinh vẫn kiên trì nói:

- Nguyên nhân thứ nhất chính là Nguyên Hạo lấy lui làm tiến. Lúc này tây bắc Đại Tống đã thành Chúng Chí Thành, khó có cơ hội thừa cơ. Y đương nhiên biết hệ phòng thủ Đại Tống khiếm khuyết, đợi sau khi các tướng lĩnh Đại Tống này rời đi, lại chờ cơ hội xuất chiến.

Địch Thanh biết nói như vậy, không thể nghi ngờ là nghi ngờ gia pháp tổ tông, nhưng buộc lòng phải nói, lại nói:

- Nguyên nhân thứ hai chính là, liên tiếp mấy năm chinh chiến, không rời xa biên thùy, quân Tống dần mạnh, quân Hạ mất nhiều hơn được, lại không thể đánh thông tuyến Quan Trung. Lúc này tạm hoãn thế công, lấy nghị hòa để điều chỉnh sách lược, chỉ cần thời cơ tới, nhất định chính là lúc của bọn họ. Còn nguyên nhân thứ ba chính là, thần đã nhận được tin, Khiết Đan không biết tại sao, trở mặt với Nguyên Hạo, đã có tư thế dời binh tiến về phía tây. Nguyên Hạo chỉ sợ hai hướng bị địch, khó có thể chống đỡ, lúc này mới nghị hòa với Thánh Thượng. Đối phó Nguyên Hạo lòng muông dạ thú, chỉ có đuổi cùng giết tận, toàn lực tiêu diệt một đường, không thể chờ nuôi dưỡng sinh sôi, lại lớn mạnh. Thần đã thuyết phục Tán Phổ Thổ Phiên, ông ta đã nhận lời xuất binh. Cho dù Khiết Đan không xuất binh, chỉ cần Thổ Phiên dụng binh với nước Hạ, ta lại xuất binh tấn công. Cho dù không thể tiêu diệt nước Hạ, ít nhất cũng có thể lấy hết dãy Hoành Sơn. Hoành Sơn uốn lượn ngàn dặm, địa thế nói đơn giản không thua gì mười sáu châu U Vân. Chỉ cần có thể lấy Hoành Sơn, triều đình ta tiến công lui thủ, tây bắc có thể mất đi mối họa.

Thấy Triệu Trinh vẫn không nói, Địch Thanh tự đề nghị:

- Thánh Thượng, thần chỗ có hiềm nghi, nhưng không có thẹn với lòng, chờ lệnh tiếp tục được chiến đấu nơitây bắc...

Sắc mặt Triệu Trinh đột nhiên trầm xuống, quát:

- Đủ rồi, Địch Thanh. Bây giờ dân chúng chịu khổ, cả triều văn võ đồng ý nghị hòa, ngươi dám công kích tổ tông gia pháp, một mình làm ngược lại? Chẳng lẽ thật sự cho rằng văn võ bá quan, cũng không bằng một Địch Thanh ngươi? Ngươi nói ngươi hiểu Nguyên Hạo người này, có phải chính là châm chọc trẫm và bá quan có mắt như mù, không phân biệt thị phi?

Địch Thanh không ngờ mình luận bàn dài như vậy mà Triệu Trinh lại nghe ra ngược lại. Không khỏi kinh ngạc, cứng cỏi nói:

- Thánh Thượng, ngài nghe thần giải thích...

- Không cần nhiều lời, lui xuống!

Trong giọng Triệu Trinh tràn đầy uy nghiêm.

Địch Thanh còn định nói thêm, chợt thấy Tào hoàng hậu nháy mắt ra hiệu với hắn, lại thấy Triệu Trinh đang tức giận, thầm thở dài, thi lễ nói:

- Thần cáo lui.

Hắn xoay người ra ngự hoa viên, trong lòng tràn đây phiền muộn. Thầm nghĩ Triệu Trinh không hiểu khổ của biên thùy, không biết lòng của Nguyên Hạo, quyết ý nghị hòa, vậy Địch Thanh hắn nên làm thế nào mới phải?

Triệu Trinh thấy Địch Thanh bỏ đi, vẫn tức giận không thôi, đánh mạnh xuống bàn, oán hận nói:

- Trẫm nếu không phải nhớ tới giao tình với Địch Thanh. Hôm nay chỉ dựa vào chuyện hắn làm nhục gia pháp tổ tông, thì đã trị tội hắn rồi!

Tào hoàng hậu bên cạnh đứng lên, tự mình bưng chén trà cho Triệu Trinh, thấp giọng nói:

- Thật ra mấy năm trước, chẳng phải Quan gia đã từng nói, gia pháp tổ tông cũng không hẳn vậy, hơn nữa hệ thống pháp luật đầy khiếm khuyết nặng nề. Điểm này Quan gia sớm đã biết, Quan gia từng có ý biến pháp, chẳng phải là muốn nhằm vào những thiếu sót trước kia đấy sao? Địch Thanh nói ra ý của Thánh Thượng, vậy rất tốt. Vậy tại sao khi Địch Thanh nhắc tới chuyện này, Quan gia lại phản ứng mạnh như vậy?

Mũi Triệu Trinh thở ra khí lạnh, nói:

- Trẫm nói có thể, hắn nói không được! Những ngày này, đã có không ít thần tử nói Địch Thanh là phản, càng có người nói Địch Thanh thăng chức quá nhanh, khoe khoang quân công, nếu không hạn chế, chỉ sợ có ý phản.

Tào hoàng hậu thấy Triệu Trinh buồn bực như vậy, cười "khì" một tiếng:

- Quan gia, không ai rõ Địch Thanh hơn ngài, ngài nhất định biết hắn sẽ không phản, phải không? Mấy năm nay, thiếp vẫn chưa bao giờ quên chuyện cũ...

Lúc nói tới đây, sắc mặt Tào hoàng hậu có chút khác thường, nhưng rất nhanh ôn hòa như thường:

- Hôm nay thiếp gặp Địch Thanh, xem tướng mạo của hắn, nhìn làm việc, lại thấy đầy vườn sắc xanh, hắn lại nhìn như không thấy. Theo thiếp thấy, Địch Thanh rõ ràng là người đàn ông chung tình, chất phác và hiền lành. Loại người này, tuy có hùng tâm nghị lực, nhưng không có dã tâm khí ngạo, sẽ không phản.

- Nếu hắn không phản, vì sao cứ muốn tới tây bắc? Nếu không có ý phản, tại sao có người nói hắn là phản?

- Nhớ người xưa có câu, "cây cao đón gió lớn, đi nhanh hơn người dễ bị chê bai". Địch tướng quân không qua khoa cử, từ thân nghiệp binh mà được vinh quang ngày nay, khó tránh khỏi có người không thuận mắt, vả lại hơn nữa gần đây có liên quan đến việc Quan gia muốn biến pháp...

Tào hoàng hậu từ tốn nói.

Triệu Trinh nhíu mày, hỏi lại:

- Địch Thanh chính là Địch Thanh, liên quan gì đến việc biến pháp?

Đôi mắt đẹp Tào hoàng hậu ngóng nhìn Triệu Trinh, ôn hòa nói:

- Thật ra có rất nhiều chuyện Quan gia đều biết. Quan gia có quyết tâm muốn biến pháp, không muốn dùng Lã tướng nữa. Nghĩ Lã tướng tuy ổn, nhưng đã tới cực vị, quyết tâm không muốn biến pháp. Quan gia muốn dùng Phạm Trọng Yêm, có người không hài lòng. Nhưng biết Phạm Trọng Yêm là người công chính, có tiếng thiên hạ, lòng vì nước, vua và dân điều biết. Nếu chửi bới Phạm Trọng Yêm, chỉ sợ rất nhiều người đều không tin. Bọn họ động không được Phạm Trọng Yêm, nhưng biết Địch Thanh và Phạm Trọng Yêm ở tây bắc, hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh, giao tình không cạn. Nếu có thể xuống tay từ Địch Thanh, gièm pha thành công, chỉ sợ Phạm Trọng Yêm cũng liên can. Quan gia, lúc nãy nói, Địch Thanh người này tuyệt không có lòng phản, nếu hắn không có lòng phản, lúc nãy nói, cho dù kịch liệt, cũng chỉ là vì bá tính Đại Tống, vì giang sơn của Quan gia, không phải bất kính với Quan gia. Quan gia rất hiểu người này, kỳ thực những lời nói này, thiếp vốn nghe nhiều rồi. Nếu đã như vậy, chẳng lẽ Quan gia thật sự nhẫn tâm để một trung thần như thế bị hủy hoại bởi trong tranh đấu triều đình hay sao?

Triệu Trinh trầm tư thật lâu, thở dài nói:

- Ta chỉ giận hắn luôn làm nghịch ý ta mà thôi. Đúng rồi, Hoàng hậu, trẫm muốn biến pháp loại bỏ chỗ tệ nạn của triều đình, đã triệu đám người Phạm Trọng Yêm, Hàn Kỳ, Phú Bật hồi kinh. Nhưng biến pháp là chuyện lớn, thời gian trước, Phạm Trọng Yêm dâng thư "mười chuyện điều trần" kiến nghị biến pháp bao gồm mười điều " minh truất trắc, kìm nén kiêu hãnh, tinh tiến cử, lựa chọn quan chức, cùng công điền, nhiều dân nuôi tằm, dạy võ chuẩn bị, giảm lao dịch, thúc đẩy ân tính, trọng mệnh lệnh.". Trẫm thấy nội dung nhắm vào chỉnh sửa cũng không tệ, rất là trọng tâm. Nhưng gần đây ngoại loạn chưa bình, lưu dân các nơi luôn gây chuyện, trẫm chỉ sợ đột nhiên biến pháp, làm thiên hạ rung chuyển, không biết Hoàng hậu có cách gì không?

Tào hoàng hậu xuất thân gia thế nhà tướng, kiến thức tinh thông, Triệu Trinh vẫn thường thương nghị việc triều chính với nàng.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-119)


<