Vay nóng Tinvay

Truyện:Sáp huyết - Hồi 073

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 073: Cao thủ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Phạm Trọng Yêm thấy Địch Thanh đi đến trong mắt có phần lo lắng, liếc nhìn Doãn Thù thương lượng:

- Doãn Thù, ta và Địch Thanh có chuyện bàn bạc. Ngươi nghỉ ngơi trước, mấy ngày nữa hãy nói được không?

Doãn Thù nói:

- Không được. Ta vất vả vội tới trong kinh, lại từ kinh thành tới chỗ ngài, thì phải nghe ngài nói một câu.

Địch Thanh cảm thấy hai người này lại có chút mùi gươm tuốt khỏi vỏ, trong lòng kỳ quái đang muốn giảng hòa. Ngoài lều tiếng cảnh báo vang lên, người của thành Đại Thuận đều biết, có địch đột kích.

Doãn Thù sợ run lên, nhất thời quên tranh cãi. Phạm Trọng Yêm nhướn mày nhìn Địch Thanh, hỏi:

- Sao vậy?

Địch Thanh vẫn trấn tĩnh, mỉm cười nói:

- Đơn giản là quân Hạ lại đi vòng vòng, không chừng chuyển hàng tới. Phạm đại nhân, mạt tướng đi xem thử.

Thấy Phạm Trọng Yêm gật đầu, Địch Thanh không chút hoang mang đi ra lều trung quân, biến mất không thấy bóng dáng.

Địch Thanh đã bắt đầu tấn công lần thứ nhất.

Hắn không trốn mà hắn cũng không hề có ý định sẽ chạy trốn, hơn nữa hắn cũng không thể trốn thoát. Địch Thanh đã tính sai một lần rồi nên hắn không muốn mình lại phạm sai lầm lần thứ hai.

Bàn Nhược Vương rất giảo hoạt nên lời của y nói không thể tin tưởng được nhưng có một điểm khẳng định Bàn Nhược Vương nói không sai, làbên ngoài khu vườn bỏ hoang đã bố trí rất nhiều cao thủ. Địch Thanh tuy ngạc nhiên về khả năng huy động của Bàn Nhược Vương nhưng hắn cũng không sợ.

Nếu như liều lĩnh phá vòng vây thì chỉ sợ sẽ lại rơi vào vòng vây, nên Địch Thanh tấn công, nơi đánh chiếm đầu tiên của hắn là Thiên Đô Vương.

Dã Lợi Ngộ Khất tuy mạnh nhưng đã già. Chính trong lúc hành thích ở lầu Thông Hóa, Địch Thanh nhận ra sự yếu đuối bên trong vẻ bề ngoài hung hãn của Dã Lợi Ngộ Khất.

Chuyện này vốn đã không còn cách nào khác.

Người trẻ tuổi sở dĩ gặp phải thất bại là vì chưa biết nỗi đau của thất bại, nhưng tới khi già, vết thương chồng chất, trong kí ức lúc đó chỉ có thể nhớ lại những nỗi đau của sự thất bại chứ không hề có những trải nghiệm về sức mạnh. Dã Lợi Vượng Vinh bị giết vậy mà Dã Lợi Ngộ Khất vẫn bình thản chịu đựng nỗi đau, thậm chí là còn muốn tranh thủ sự thông cảm của Nguyên Hạo. Tại lầu Thông Hóa, trong khi Địch Thanh ra đao thì Dã Lợi Ngộ Khất lại bảo vệ mình trước tiên, điều này có thể nhận thấy Dã Lợi Ngộ Khất không hề có dũng khí muốn liều mạng.

Nhưng Địch Thanh lại có quyết tâm liều mạng.

Hắn nhất định phải liều mạng nếu không thì sẽ phải chết, chết cũng cần liều mạng.

Dã Lợi Ngộ Khất thân là một trong cửu Vương, võ nghệ cao cường nên phản ứng rất nhanh, thấy Địch Thanh rút đao thì đã nóng lòng muốn tỉ thí nhưng khi thấy Địch Thanh ra đao thì nét mặt lại biến đổi ngay lập tức.

Bởi cái y nhìn thấy không phải là đao của Địch Thanh mà là một tia chớp, tia chớp ngang dọc, sau tia chớp đó là một quang cảnh sấm rền làm chói mắt.

Đao pháp của Địch Thanh rất lợi hại, khí thế lại càng hơn hẳn, sát khí đầy trời. Đao pháp mà hắn sử dụng vốn là đao pháp hoành hành ngạo nghễ giữa nghìn quân bách chiến. Năm ấy cuối thời nhà Đường thập tam thái bảo Lý Tồn Hiếu cũng chính là lấy việc dùng đao pháp này để đứng trên đời, đánh khắp thiên hạ chưa gặp địch thủ. Đao pháp này cố nhiên là rất sắc bén nhưng muốn diễn tả cho ra đao ý, ngược lại cần dựa và sự tàn bạo của mình để tung hoành trong thiên hạ.

Địch Thanh thiếu ngang ngược, nhưng lại có ý bi quan, có tâm huyết.

Khi ở lầu Thông Hóa, Dã Lợi Ngộ Khất thấy Địch Thanh một kích không trúng liền bỏ chạy, chỉ cho rằng bản lĩnh của Địch Thanh chẳng qua cũng chỉ có vậy, nên cho rằng y ít nhất cũng có thể tiếp được mấy chiêu của Địch Thanh.

Nhưng ngay lập tức y phát hiện ra là mình đã sai, mười phần sai. Dưới đao hoành hành, y không thể tiếp được dù chỉ một chiêu. Địch Thanh có thể không cần cái mạng của hắn nhưng y thì có thể sao?

Dã Lợi Ngộ Khất lui lại, đem hết sức lùi lại, trong giây lát đã chạy tới dưới chân tường cao.

Ánh đao đuổi chém như ngọn đuốc soi sáng trong đêm, soi tới cả con đường trước mắt của Dã Lợi Ngộ Khất.

Mặt Dã Lợi Ngộ Khất trắng bạch, lui cũng không lui được, chỉ đành gào thét giương đao ra sức chém, nhưng khí thế của y lúc này đã giảm, ánh đao dưới ánh trăng như lửa bó đuốc sao mà nhợt nhạt, thiếu sức sống.

Trong ánh lửa lại xuất hiện thêm một ánh hồng chói mắt.

Máu tươi phun ra.

Một cánh tay của Dã Lợi Ngộ Khất bay lên, trơ trọi giữa không trung.

Rơi vào tình thế không lối thoát, Địch Thanh phản công, chỉ một đao chặt đứt cánh tay của Dã Lợi Ngộ Khất.

Ánh đao cuối cùng cũng dịu xuống, đao dài khát máu, chỉ có máu mới có thể áp chế nó được, giống như bảo kiếm khó thành, cuối cùng phải lấy máu người để luyện. Nhưng đúng lúc người và kiếm hợp nhất, thì bảo kiếm cũng là lúc suy yếu nhất.

"Vèo" một tiếng, có một vật đâm thẳng vào sau lưng Địch Thanh. Trước khi vật này đâm vào lưng Địch Thanh, lại nghe thấy tiếng gào chát chúa đủ thấy người này ra chiêu rất mạnh.

Hơn nữa, ra chiêu cũng rất đúng lúc, gặp đúng thời điểm Địch Thanh đang rơi vào thế yếu nhất. Người ra tay chính là Bàn Nhược Vương.

Bàn Nhược Vương bố trí đâu đấy nhưng vẫn không quên Địch Thanh có dũng khí. Y nghĩ Địch Thanh sẽ chạy trốn nên khi ở ngoài khu vườn hoang y đã bố trí sẵn sát thủ xung quanh, một khi Địch Thanh chạy thì sẽ rơi ngay vào bẫy mà y đã bày ra. Xong xuôi y đợi cho tới khi Địch Thanh khí lực suy kiệt mới ra tay.

Nhưng Bàn Nhược Vương không thể ngờ rằng, Địch Thanh giành được thế tiến công, hơn nữa còn một đao chặt đứt cánh tay của Dã Lợi Ngộ Khất.

Bàn Nhược Vương vẫn luôn truy đuổi, thân thủ của y tuy nhanh nhẹn nhưngvẫn không thể bì kịp tốc độ chạy trốn của Dã Lợi Ngộ Khất. Một người đang chạy trốn chẳng phải có thể phát huy hết thể lực của mình sao?

Chỉ là trong lúc mà Dã Lợi Ngộ Khất bị chặt đứt cánh tay thì Bàn Nhược Vương mới rút ngắn được khoảng cách với Địch Thanh, lúc ấy y quyết định ra tay. Vũ khí mà y sử dụng là phi chùy, sau chùy có xích, một khi cánh tay rung lên thì xích chùy sẽ bay thẳng tới giữa lưng của Địch Thanh.

Địch Thanh nghiêng mình tránh, một đường máu bay ra, dây xích chùy bay thẳng đính trên tường cao.

Bàn Nhược Vương rùng mình, không ngờ Địch Thanh lại có phản ứng nhanh như vậy.

Phi chùy bay đến từ phía sau nhưng gió táp sớm đã tới. Cảm giác của Địch Thanh rất nhạy bén đạt đến cảnh giới cao nhất nên hắn dựa vào cảm giác của mình nghe thấy tiếng gió thổi nên đã nghiêng mình tránh được.

Việc hắn tránh lại gây hại nên vẫn bị thương dưới xương sườn.

Địch Thanh bị thương nên nụ cười trên khóe miệng Bàn Nhược Vương bây giờ đã biến thành nụ cười khẩy dữ tợn. Bóng trên tường lắc lư, cho thấy đám người phục kích bên ngoài không thể đợi được nữa nên cũng chuẩn bị tiến công vào bên trong.

Nếu như Địch Thanh không trốn thì việc rất đơn giản chỉ cần diệt hắn ngay tại đây. Cánh tay Bàn Nhược Vương rung lên, "xuy" một tiếng, sợi xích chùy từ trên tường cao bay trở lại với tốc độ như gió. Nụ cười trên khuôn mặt y chưa kịp tắt thì đã ngưng lại mặt y nghiêm lại.

Có một thứ còn nhanh hơn gió là ánh đao, đao một khi sáng lên thì như ánh lửa bốc cháy, sáng cả một vùng trời.

Bóng đêm lặng lẽ, tiếng đao lại cộng thêm tiếng hát khẳng khái của Yến Triệu vang lên, hoành hành hát vang!

Trường đao đã nhuốm máu lại càng đẹp càng sắc, sắc bén một cách rõ ràng.

Bàn Nhược Vương nhanh chóng lui ra, không dám ngăn cản.

Vừa rồi Bàn Nhược Vương còn đang trách Dã Lợi Ngộ Khất nhu nhược, y cho rằng chỉ cần Dã Lợi Ngộ Khất chống cự lại một chút là có thể áp chế được Địch Thanh, sau đó hai người liên thủ thì Dã Lợi Ngộ Khất sẽ không bị thương, nói không chừng còn có thể giết được Địch Thanh.

Nhưng khi y đặt mình trong cuộc thì y mới hiểu, có thể là Dã Lợi Ngộ Khất nhu nhược nhưng y thật sự không thể đỡ nổi một đao sắc bén như thế này, ánh đao như ma, đao lia ngang dọc, Bàn Nhược Vương cũng không dám tiến lên trước.

Từ khu vườn hoang tràn vào không biết bao nhiêu tên quỷ dạ xoa nhưng cũng không thể theo kịp ánh đao như chớp ấy.

Trong nháy mắt, Bàn Nhược Vương đã tránh tới dưới chân một bức tường cao khác, bên kia cuối cùng cũng có vài tên dạ xoa đến, muốn ngắm bắn Địch Thanh nhưng ánh đao lại sáng lên, mọi người ai nấy đều tránh.

Bàn Nhược Vương cuối cùng cũng có được một cơ hội nghỉ lấy hơi, trong tiếng quát tháo chói tai, "vù" một tiếng, xích chùy lại phát ra.

Bất kể là làm như thế nào y cũng không thể khiến cho giảm sát khí trong con người Địch Thanh lúc này. Hơn nữa còn khiến cho mình bị thương nên y cũng rất muốn có thể xoay chuyển tình thế suy tàn này.

Bàn Nhược Vương xuất chiêu, Địch Thanh thu đao, thoắt một cái xoay người, đã lên trên đầu tường. Chiêu này của y có sự biến đổi liên tục, chuyển từ thế tấn công mạnh mẽ sang lui giữ một cách nhẹ nhàng linh động, thành thạo.

Bàn Nhược Vương bất ngờ tỉnh ngộ, Địch Thanh lấy công để thủ, lấy tiến để lui, đã huy động được tất cả những sát thủ bên ngoài khu vườn. Lúc này Địch Thanh đã rõ thực hư nên đương nhiên là đang muốn chạy trốn.

Hiện nay không còn ai có thể ngăn cản Địch Thanh trốn thoát nữa.

Ngoại trừ một mũi tên- mũi tên bằng đồng vàng bay ra.

*****

"Loong coong" một tiếng, âm thanh của dây cung vang từ nghìn dặm trong chốc lát, mũi tên đã hiện ra ngay trước mặt, đâm thẳng vào ngực của Địch Thanh. Mũi tên bằng vàng như sao băng vụt trên bầu trời, mang theo không khí chết chóc, lạnh như băng.

Có điều mũi tên bắn không chuẩn, hơn nữa nắm giữ thời cơ cũng không thật tốt. Một khi tên được bắn ra thì nhất định phải chắc chắn trúng.

Chẳng phải mũi tên Định đỉnh lông vũ vốn không có tiếng động, một phát là trúng sao?

Tất cả mọi người đều bị chấn động, trong đầu vụt lên một tia ý niệm, mũi tên này là tên của Nguyên Hạo. Không ngờ Nguyên Hạo cũng tới Diệp Thành. Địch Thanh không kịp xoay người, lúc nghe tiếng dây cung vang lên, trong đầu cũng hiện lên người mũ đen áo trắng tay cầm cung lớn kia.

Trừ Nguyên Hạo ra thì không một ai có thể bắn ra mũi tên như thế.

Lúc này Địch Thanh đã rơi vào đường cùng nhưng cứ coi là Địch Thanh thì hắn cũng cho rằng bản thân mình cũng không thể tránh được mũi tên này. Lực cũ vừa phát ra, lực mới chưa kịp hình thành, nên chỉ là miễn cưỡng di chuyển hi vọng là có thể tránh được chỗ hiểm yếu.

Nhưng một mũi tên như thế, chẳng phải là chỉ có xích chùy của Bàn Nhược Vương mới so sánh được hay sao? Cứ coi như Địch Thanh có thể tránh được việc bị thương ở chỗ hiểm yếu nhưng chỉ sợ mũi tên xuyên qua thì một người bị trọng thương như hắn có thể thoát khỏi sự đuổi giết của hơn một trăm người ở phía sau không?

Địch Thanh có thể cảm nhận được không khí lạnh lẽo của sự chết chóc.

Trong lúc đó một vật đột nhiên bay đến khoảng không giữa mũi tên và Địch Thanh. Vật đó bất ngờ mà đến, nhẹ như lông, nhanh như tên!

"Đinh" một tiếng, mũi tên cắm vào vật kia, vật kia liền đánh thẳng vào ngực của Địch Thanh. Địch Thanh phi thân lên, nhảy ra từ bước tường, biến mất trong bóng đêm.

Ngoài xa vẫn truyền lại tiếng kêu thất thanh, đêm tối huyết thấu, tiếng gào thét liên miên, thanh âm truyền đi rất xa.

Ngay sau tiếng "đương" mũi tên bị chặn lại rơi ngay xuống đất, phát ra tiếng kim loại. Vật này là mặt tấm khiên, đã bị mũi tên lông vũ xuyên qua, trên mũi tên có nhuốm máu.

Mũi tên xuyên qua tấm khiên vẫn làm Địch Thanh bị thương!

Bàn Nhược Vương không hề đuổi theo, Dã Lợi Ngộ Khất băng bó lại cánh tay bị thương vẫn còn bất động. Hai người chăm chú nhìn người đứng trên tường cao. Người này mặc áo trắng đội mũ quan đen, đứng bất động trên tường cao, gió nhẹ thổi, muốn theo gió mà đi.

Người này cầm trường cung trong tay, cung tên trong bầu.

Trong bầu chỉ còn lại bốn mũi tên, vàng bạc thiết thiếc, chỉ còn thiếu một mũi tên lông vũ bằng vàng.

Người đứng trên tường cao chính là Nguyên Hạo, y nhìn theo tấm khiên rơi trên mặt đất, trong đôi mắt tràn đầy chí lớn đột nhiên có sự cuồng nhiệt.

Là ai ra tay cứu Địch Thanh?

Trong thời điểm này, ai có thể ra tay ném tấm khiên giúp Địch Thanh chặn được mũi tên trí mạng này?

Người này chắc chắn là một cao thủ hơn nữa y làm thế nào để có thể nấp trong đám Dạ Xoa này? Hơn nữa trong Diệp Thành này làm sao có thể xuất hiện một cao thủ như vậy? Người này đoán được Nguyên Hạo sẽ bắn tên mà ra tay sau nhưng lại tới trước để ngăn chặn mũi tên của Nguyên Hạo. Người này rốt cuộc là ai?

Nguyên Hạo cầm cung tên trong tay, khuôn mặt lộ vẻ trầm tư, chăm chú nhìn vào bóng tối ấy, tay đặt tại bình đựng tên, nhẹ nhàng gõ.

Trong đêm tối tĩnh mịch, Nguyên Hạo nhất thời quên mất việc truy đuổi Địch Thanh, nhưng cho dù Nguyên Hạo không hạ lệnh thì đám Dạ Xoa bên ngoài ấy vẫn một mực đuổi theo.

Lúc này Địch Thanh mới phát hiện ra, đám Dạ Xoa giữa đêm khuya có trực giác như của loài chó.

Cho dù hắn đã bị thương nhưng so với lần trước mà nói thì lần này vết thương nhẹ hơn rất nhiều.

Một chùy của Bàn Nhược Vương tuy có sắc bén nhưng cũng không thể bì kịp với một tên của Nguyên Hạo. Mũi tên đó của Nguyên Hạo đã đâm xuyên qua tấm khiên nên lực của tênđã bị giảm mất bảy tám phần.

Đầu mũi tên đâm vào sau lưng của Địch Thanh nhưng vẫn chưa đâm sâu. Địch Thanh mượn lực công kích này bay lên phía tường cao ngược lại dễ dàng thoát ra khỏi vòng vây của đám Dạ Xoa kia.

Máu vẫn chảy. Trên đường trốn chạy Địch Thanh cùng suy nghĩ về một vấn đề giống Nguyên Hạo, ai đã cứu hắn? Người cứu hắn có cùng một phe với Nguyên Hạo hay không?

Nghĩ tới đây, Địch Thanh đột nhiên dừng bước, quay trở lại. Lúc đi qua giao lộ, thân hình lóe lên ẩn vào trong một góc tối.

Hai mặt đông tây xuất hiện mấy bóng người, một người nói:

- Bàn Nhược.

Một người khác nói:

- Tam vị.

Hai người này đột nhiên dừng lại, cùng lắc đầu rồi lại gật đầu một lần nữa, rồi chạy về hướng nam bắc.

Địch Thanh thầm nghĩ: "Bàn Nhược... Tam vị? Lẽ nào lại là khẩu lệnh bọn chúng dùng để nhận biết nhau trong bóng đêm?" Trông thấy đám người này chạy về hướng bắc đi qua ngay bên cạnh mình mà không hề phát hiện ra thì lúc này Địch Thanh mới đứng dậy, lập tức trông thấy đám người này dừng lại, cánh mũi khẽ nhúc nhích.

Đám Dạ Xoa a này có khứu giác cực kì nhạy bén nhưng có một điều mà bọn chúng không hề biết là nếu luận về nhãn lực và thính lực thì Địch Thanh giỏi hơn nhiều.

Trong bóng đêm, Địch Thanh nhận thấy trong ánh mắt bọn chúng có chút hồ nghi, dường như đã phát giác ra sự tồn tại của hắn, chỉ là trong phút chốc chưa thể khẳng định. Địch Thanh khẽ lắc người xuất hiện ra, quát khẽ nói:

- Bàn Nhược.

Người kia thất kinh, quay người nói:

- Tam vị.

Địch Thanh đã đoán đúng, đây chính là ám hiệu nhận biết lẫn nhau của bọn chúng. Người kia nghe được ám ngữ của đồng bạn, thả lỏng người nói:

- Ngươi làm gì ở đây? Ngươi có ngửi thấy mùi máu tanh không?

Địch Thanh hạ giọng nói:

- Mới vừa rồi...

Giọng nói của Địch Thanh cực kì nhỏ khiến người này phải đến gần mà nghe. Quả nhiên, người kia kìm không nổi tiến lên phía trước mấy bước. Địch Thanh vọt ra, chỉ cần đưa tay ra đã có thể tóm lấy cổ họng của người kia, hai tay đan chéo nhau là đã vặn gãy cổ người kia.

Động tác của hắn rất gọn gàng, mau lẹ, chỉ là chỉ là phát huy tính nhanh nhẹn và sức mạnh của mình tới đỉnh điểm mà thôi.

Không hiểu tại sao hắn lại đột nhiên nghĩ tới năm đó ở thung lũng Phi Long, Quách Tuân cũng dùng thủ đoạn này để giết người.

Chuyện cũ vẫn như nguyên nhưng cảnh còn mà người thì đã mất, trong lòng Địch Thanh có chút cảm giác thương cảm. Sau đó liền lấy thẻ bài của người này, nhanh chóng cởi quần áo của người này mặc lên người mình, lại lấy ra từ trong lòng ngực thứ thuốc bột bôi lên mặt, tạm thời che được hình xăm. Đến khi cảm thấy không còn gì sơ suất nữa hắn mới kéo theo thi thể của người kia, tìm lấy miệng giếng cạn ném y xuống.

Trong phút chốc hắn từ một người bị người giết mà biến thành Dạ Xoa giết người. Sau đó xác định đúng phương hướng, chạy thẳng về phía khu vườn hoang.

Lúc này nếu như hắn giả đuổi bắt chính mình, là có thể dễ dàng rời khỏi Diệp Thành nhưng hắn lại không cam tâm.

Địch Thanh âm thầm quan sát nên cũng hiểu được chút ít cử động của đám Dạ Xoa và cũng có thể giả bộ hình dáng của bọn chúng, khom người lấp la lấp lém đi về phía khi vườn hoang. Trên đường đi, cũng gặp phải vài tên Dạ Xoa đang đi dò xét, Địch Thanh đã thuộc khẩu lệnh, nên dễ dàng trà trộn vào bên trong.

Đám Dạ Xoa cũng nghĩ là Địch Thanh đã sớm trốn thoát, nhưng bọn chúng có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng, Địch Thanh vẫn có gan quay trở lại.

Gần đến bên ngoài khu vườn hoang, Địch Thanh dừng lại. Hắn không biết đám người Nguyên Hạo có còn ở đó không, cũng không biết người cứu hắn về sau có ra tay lần nữa không. Đang lúc do dự thì bên trong tường có người lạnh lùng nói:

- Tô Cật Nẵng, ta đối với ngươi không bạc, sao ngươi phản bội lại ta?

Một giọng nói run rẩy nói:

- Vương gia... ta...

Chỉ nghe thấy tiếng động của hai hàm răng "ken két", chắc hẳn người này đang rất sợ hãi.

Địch Thanh thầm than, đó chính là tiếng của Dã Lợi Ngộ Khất, người bịt mặt nhưng lại không có gan chạy trốn, xem ra chỉ còn nước ngồi chờ chết thôi.

Người mà mật báo cho Địch Thanh không phải ai khác chính là thị vệ thân cận của Dã Lợi Ngộ Khất – Tô Cật Nẵng.

Dã Lợi Ngộ Khất đoán không sai, Địch Thanh phái năm binh sĩ thâm nhập vào Diệp thành, ám sát người thủ lĩnh trong Diệp thành, chính là để ngăn chặn người Hạ xuất binh tấn công thành Đại Thuận.

Thêm một ngày chuẩn bị thì thành Đại Thuận cũng sẽ kiên cố hơn một phần. Người Hạ còn muốn trừ sạch thành Đại Thuận thì cũng phải tốn thêm mười phần khí lực.

Ngoài việc Đãi Mệnh không ngừng cung cấp thông tin cho Địch Thanh ra thì việc hắn có thể nhanh chóng nắm được thông tin của kẻ địch còn phải dựa vào mật báo của Tô Cật Nẵng. Chủng Thế Hành cho rằng, người Hạ có thể mua chuộc người Tống làm nội ứng thì người Tống cũng giống như vậy có thể mua chuộc người Hạ làm gian tế.

Trên đời này, có rất ít thứ mà có tiền không mua được.

Chủng Thế Hành dùng một số tiền lớn để mua chuộc Tô Cật Nẵng, bảo Tô Cật Nẵng lấy trộm bảo đao của Dã Lợi Ngộ Khất. Chính là do Tô Cật Nẵng nên Địch Thanh mới nắm được hành tung của Dã Lợi Ngộ Khất. Bây giờ, Tô Cật Nẵng đang gặp nạn, hắn có nên cứu y?

*****

Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng thở dốc nặng nề của Dã Lợi Ngộ Khất. Lúc lâu sau, Dã Lợi Ngộ Khất đột nhiên nói:

- Ta có thể tha mạng cho ngươi.

Tô Cật Nẵng mừng rỡ nói:

- Vương gia, chỉ cần người chịu tha cho tôi cái mạng này, tôi có thể đến thành Thanh Giản thăm dò tin tức cho người. Tôi sẽ liều mạng thoát ra ngoài, cầu xin Chủng Thế Hành thu nhận và giúp đỡ, y nhất định sẽ không nghi ngờ. Vương gia vốn có ý định phá thành Thanh Giản đến lúc đó, tôi làm nội ứng, việc phá thành nắm chắc thành công.

Địch Thanh vốn đang do dự nghe Tô Cật Nẵng xin tha mạng nên cũng định bụng làm thịt Tô Cật Nẵng.

Dã Lợi Ngộ Khất chậm rãi nói:

- Kế hay! Kế hay!

Tô Cật Nẵng cũng cười theo:

- Chỉ cần vương gia chịu...

Y còn chưa dứt lời thì đột nhiên hét lên một tiếng thảm thiết.

Địch Thanh thất kinh, lại nghe thấy tiếng của Tô Cật Nẵng từ bên trong tường truyền ra:

- Ngươi... ngươi...

"Bịch" một tiếng, dường như có người ngã xuống đất, bên trong tường không có tiếng động nào nữa. Địch thanh lấy làm kinh hãi, thầm nghĩ lẽ nào Dã Lợi Ngộ Khất đã giết Tô Cật Nẵng? kế của Tô Cật Nẵng mặc dù đê tiện nhưng đối với người Hạ đó lại là kế hay, vậy cớ gì mà Dã Lợi Ngộ Khất lại giết Tô Cật Nẵng.

Khu vườn hoang im lìm vắng lặng, không biết là bao nhiêu lâu mới có người nói:

- Thiên Đô vương, Tô Cật Nẵng còn sống rõ ràng có ích hơn nếu Tô Cật Nẵng chết đi.

Địch Thanh nhíu mày, nghe ra đó là giọng nói của Bàn Nhược Vương.

Thì ra Bàn Nhược Vương vẫn chưa rời đi, vậy còn Nguyên Hạo? Còn ở đây hay không? Nghĩ đến đây, Địch Thanh nín thở, đối diện với hai người Bàn Nhược và Thiên Đô hắn đều không chút sợ hãi nhưng đối với Nguyên Hạo, thực không có cớ nửa phần sơ suất.

Dã Lợi Ngộ Khất cười lạnh nói:

- Nếu như ta không giết y, làm sao có thể hả nỗi giận trong lòng ta?

Bàn Nhược Vương nói:

- Vương gia giết y, không phải chỉ là để trút cơn giận chứ?

Dã Lợi Ngộ Khất đột nhiên tĩnh lại, Địch Thanh đang ở bên ngoài cũng có thể cảm nhận được trong cái yên lặng ấy có một nỗi tức giận khác thường.

- Vậy ngươi nói, ta là vì cái gì?

Dã lợi Ngộ Khất nói từng chữ một.

Bàn Nhược Vương chậm rãi trả lời:

- Cánh tay của vương gia bị chặt đứt, mà cũng đã mệt, hơn nữa nắm trong tay Hoành Sơn vốn đã là một việc hao tâm tổn sức... vương gia đương nhiên hiểu rõ, Ngột Tốt lần này tới là muốn vương gia nghỉ ngơi. Vương gia tất nhiên hiểu rõ điểm này, có chút công lao thì cũng không muốn người khác nhận được.

Dã Lợi Ngộ Khất bỗng bột phát, khàn giọng nói:

- Không Tàng Ngộ Đạo. Ngươi thật sự cho rằng bản thân mình không gì là không biết sao?

Bàn Nhược Vương được gọi là Không Tàng Ngộ Đạo. Đến lúc này Địch Thanh đã hiểu rõ vì sao Dã Lợi Ngộ Khất lại muốn giết Tô Cật Nẵng. Nếu như Dã Lợi Ngộ Khất không thể trấn thủ Hoành Sơn thì cũng không muốn đem công lai phá thành Thanh Giản của mình tặng không cho người khác.

Nội bộ người Đảng Hạng không hề hòa thuận như vẻ bề ngoài của họ. Ở đây không có việc lục đục đấu tranh như Tống Đình nhưng nếu luận về độ tàn nhẫn và khát máu thì lại hơn hẳn.

Bàn Nhược Vương thản nhiên cười nói:

- Ta đúng là không phải việc gì cũng biết nhưng có việc này ta lại biết một chút. Ngột Tố sẽ không hề trách cứ Vương gia, thậm chí hắn còn muốn phái vương gia đi Sa Châu nữa.

Dã Lợi Ngộ Khất thất thanh nói:

- Việc này có thật sao?

Bàn Nhược Vương nói:

- Đương nhiên không phải là giả.

Địch Thanh có thể nghe thấy trong giọng điệu của Dã Lợi Ngộ Khất mang đầy sự kích động, thậm chí còn có chút vui mừng nên không khỏi thấy kì quái. Sa Châu nằm ở rất xa Ngọc Môn quan, đầu phía tây biên giới Tây Hạ, đất đai cằn cỗi, nghèo nàn. Nếu Dã Lợi Ngộ Khất đến đó thì có thể nói là bị đưa đi đày, vậy tại sao Dã Lợi Ngộ Khất lại tỏ ra cao hứng như vậy.

Hơi thở của Dã Lợi Ngộ Khất dần trở nên nặng nề, cuối cùng cũng thở dài mà nói:

- Được! Được!

Y không nói thêm gì nữa chỉ thấy tiếng bước chân, nghe tiếng bước chân có thể thấy y đã đi ra khỏi khu vườn.

Địch Thanh nghĩ thầm, Nguyên Hạo có nhiều khả năng là không còn ở đây nữa, nhưng việc Nguyên Hạo đến Diệp Thành trước tuyệt đối không phải không có nguyên nhân, y rốt cuộc là đang nung nấu suy nghĩ gì? Tấn công thành Đại Thuận, hoặc là chiếm lấy Thanh Giản hoặc là tấn công Diên Châu một lần nữa?

Ở một nơi cách đó không xa đột nhiên nghe thấy tiếng gió, có một vài người đang chạy đến chỗ mà Địch Thanh đang ẩn nấp.

Địch Thanh thất kinh, hình như cho rằng phía Dã Lợi Ngộ Khất và Bàn Nhược Vương liên thủ với nhau tác chiến, nhân cơ hội hắn không chuẩn bị mà đi vòng tới đánh giết. Đợi đến khi thấy tên cầm đầu cũng có cách trang điểm như bọn Dạ Xoa, Địch Thanh mới biết là mình đã đoán sai.

Người này mặc bộ đồ đen, ánh mắt lạnh lùng, nhìn thấy Địch Thanh nói:

- Đi theo ta!

Dứt lời liền đi về hướng tây. Đi theo người này còn có mấy tên Dạ Xoa, tất cả đều im lặng không nói.

Địch Thanh biết người này không hề nhận ta hình dáng thực của mình, mà chỉ đoán dựa trên trang phục hắn đang mặc. Do dự một lúc rồi hắn cũng chạy theo mấy người kia. Dã Lợi Ngộ Khất và Bàn Nhược Vương vẫn còn ở quanh đây nên Địch Thanh không muốn rút dây động rừng.

Trên đường đi, tên thủ lĩnh này lại triệu tập được vài tên Dạ Xoa nữa. Đi đến trước một tòa nhà ở phía tây Diệp Thành, y phân phó nói:

- Các người canh giữ ở đây, không để cho người ngoài tới gần. Người tự ý rời đi, giết không tha! Người tiếp cận được chỗ này, giết không tha! Các ngươi nếu để cho người bên trong phát hiện được hành tung cũng giết không tha!

Người này nói liền ba câu giết không tha, vẻ mặt rất nghiêm túc, trong số thủ hạ không ai dám phản đối, đám Dạ Xoa lần lượt ẩn vào chỗ tối. Địch Thanh thấy vậy cũng tìm một nơi tối để ẩn nấp. Tên thủ lĩnh gật đầu hài lòng, quay người bỏ đi.

Địch Thanh chẳng biết tại sao lại tới đây, trong lòng thấy rất kì lạ. Có một điều rất hiển nhiên là tên thủ lĩnh này triệu tập mọi người ở đây là để bảo vệ người trong nội viện nhưng tại sao lại phải bảo vệ họ, hơn nữa lại không muốn cho họ biết? Người trong nội viện này là ai? Nghĩ đến đây, bàn tay nóng rực, ánh mắt thì lại sáng lên.

Bất luận thế nào, người bảo vệ quan trọng của người Hạ, hắn giết cũng là không sai. Lần này hắn tới Diệp Thành chẳng phải là muốn quấy nhiễu người Hạ làm cho họ thần hồn nát thần tính, nhìn gà hóa cuốc đó sao?

Nghĩ đến đây, Địch Thanh chuẩn bị hành động nên ngẩng đầu nhìn ra xa, trông thấy một góc của nội viện.

Mái hiên trong các đều bị xiêu vẹo, trong các đột nhiên có ánh đèn, ánh đèn chiếu trong đêm tàn, gió làm cho bóng đèn nghiên ngả.

Đến lúc trông thấy ánh đèn thì trong chốc lát, Địch Thanh đã xóa bỏ đi ý định ám sát.

Ngoài một chiếc đèn trơ trọi chỉ có không khí tĩnh mịch ban đêm. Địch Thanh nhìn về phía ánh đèn rất lâu, không hề có ý định ra tay mà ngược lại đã có suy nghĩ rời bỏ.

Đúng lúc này thì bên ngoài các có tiếng bước chân người, đi đến giữa sân thì dừng lại. Không lâu sau, trong sân có tiếng người truyền lại:

- Công chúa, người cuối cùng cũng phải ăn một thứ gì đó.

Đó là giọng của một người con gái.

Địch Thanh hơi giật mình, công chúa? Công chúa nào, là Đan Đan? Tại sao Đan Đan cũng tới Diệp thành này? Trong đầu hắn đột nhiên hiện lên hình ảnh của người con gái với tính cách dễ thay đổi, Địch Thanh có chút hoảng hốt.

Một lúc lâu sau, mới có một âm thanh, nói:

- Ta không muốn ăn gì hết.

Đầu mùa xuân mà giọng nói này lại mang theo cả cái lạnh lẽo của mùa đông, nhưng cũng có một chút xuân buồn. Địch Thanh đã nghe ra, quả nhiên là giọng của Đan Đan.

Cô gái lúc trước khuyên nói:

- Công chúa, nếu người không ăn chút gì, Ngột Tốt sẽ giết ta mất, ta xin người đó, ăn chút gì đi?

Đan Đan giận nói:

- Giết ngươi thì cứ việc giết, không can gì tới ta.

Địch Thanh nhíu mày, lại nghe thấy giọng của Đan Đan nói:

- Ta muốn ăn ma khôi đậu phụ, ngươi làm cho ta một mâm mang lên đây.

Cô gái ban nãy vui mừng nói:

- Tạ công chúa.

Địch Thanh thấy Đan Đan thay đổi chủ ý rất nhanh, liền nghĩ:

- Đan Đan này, ngoài miệng cứng rắn nhưng lại mềm lòng, chỉ là một cô gái không hiểu chuyện.

Đúng lúc đó thì có một thanh âm truyền đến:

- Đan Đan, muộn như vậy rồi sao muội còn làm gì ngoài sân này. Ở đây lạnh, coi chừng bị cảm lạnh.

Giọng nói này rất bình tĩnh nhưng bên trong nó lại có sự uy nghiêm. Địch Thanh nghe được giọng nói này thì rùng mình, đó là giọng của Nguyên Hạo.

Sau một hồi lâu, Đan Đan mới nói:

- Đại ca... Muội không ngủ được.

Nguyên Hạo hỏi:

- Sao muội lại không ngủ được?

Địch Thanh nghe thấy Nguyên Hạo hỏi Đan Đan qua bức vách ngăn, giọng điệu vẫn rất điềm tĩnh nhưng ít nhiều cũng có chút thương cảm khiến Địch Thanh không khỏi hoang mang.

*****

Mặc dù Địch Thanh có gặp qua Nguyên Hạo hai lần nhưng đã nghe không ít chuyện có liên quan tới y. Con người này có chí khí mạnh mẽ nhưng cũng lại là người hết sức tàn nhẫn, độc ác. Con người này không có chút tình cảm nào hết.

Năm đó đám người Vệ Mộ Sơn Phong phải trốn đến biên giới nước Tống phía Đông Hoành Sơn, là vì tộc trưởng Vệ Mộ Sơn Hỉ âm mưu làm phản nhưng thất bại. Vệ Mộ Sơn Hỉ vốn là cậu ruột của Nguyên Hạo nhưng sau khi Nguyên Hạo bình định được phản lọan gia tộc Vệ Mộ, y không chỉ giết cậu ruột của mình mà còn giết hết cả người vợ Vệ Mộ thị và đứa con trai vừa mới sinh. Bởi vì mẹ của y cũng là người tộc Vệ Mộ thị nên sau này Nguyên Hạo đem hại độc mẹ của mình.

Việc Nguyên Hạo giết vợ, giết con, giết mẹ được truyền ra bên ngoài, người ta nghe thấy đều chấn động, bởi thật khó có thể tin được trên đời lại có con người tàn nhẫn như vậy.

Một người như vậy thì tại sao lại có thể có thái độ ân cần chăm sóc với em gái như vậy chứ?

Giữa lúc Địch Thanh đang suy nghĩ thì có tiếng Đan Đan nói:

- Cứ mỗi lần đến một nơi xa lạ là muội không thể ngủ được.

Hắn không trông thấy bộ dạng của Đan Đan nhưng nghe giọng nói thì quả thật rất buồn khổ.

Trong nội viện, Nguyên Hạo không hề đeo cung lớn mà cũng ko mang theo ngũ tiễn nhưng y vẫn đội mũ quan đen, áo trắng, ánh mắt đã bớt chí lớn và giọng châm biếm, nhìn chăm chú vào muội muội nói:

- Muội vốn biết mình lúc nào cũng có bệnh này rồi mà tại sao vẫn còn muốn tới Diệp Thành?

Đan Đan ở trong đình viện mặc bộ đồ tím, giống như tử đinh hương nở rộ vào ban đêm. Đinh hương đa sầu bao nhiêu thì đôi mi thanh tú của Đan Đan cũng giống như hoa đinh hương vậy.

Dường như ánh sao này không phải đêm qua,

Vì ai hứng gió phơi sương một mình?Đan Đan đứng giữa sương gió là vì ai?

Đan Đan không trả lời câu hỏi của Nguyên Hạo mà đột nhiên nói:

- Mấy ngày nay, người trong Diệp Thành bàng hoàng, là do duyên cớ gì?

Nguyên Hạo nhíu mày, không đáp mà hỏi ngược lại:

- Muội đến đây có phải là vì Địch Thanh?

Địch Thanh giật mình, trong vườn bây giờ chỉ còn sự im lặng. Một lúc lâu sau, Đan Đan mới nói:

- Đúng!

Câu trả lời của nàng chỉ có một chữ, giống như chém băng cắt tuyết. Địch Thanh trong phút chốc ngỡ ngàng.

Hồi lâu, Nguyên Hạo mới nói:

- Hôm nay ta không hề muốn giết hắn mà chỉ muốn tóm hắn, nhưng tiếc là... có người ra tay chắn mũi tên của ta.

Đan Đan giật mình nói:

- Vậy huynh ấy có bị thương không?

Giọng nói của nàng mặc dù lãnh đạm nhưng cũng có thể coi là tường cao hậu thổ, đều khó có thể ngăn được sự ân cần trong đó.

Trong lòng Địch Thanh nghĩ:

"Nàng... tại sao lại quan tâm ta như vậy? Nguyên Hạo có biết ai là người ra tay không?"

Nguyên Hạo im lặng hổi lâu mới nói:

- Hắn nhất định sẽ không thể chết được, nếu hắn có thể chết một cách dễ dàng như vậy thì không phải là Địch Thanh nữa!

Ngừng lại một lát, Nguyên Hạo lại hỏi:

- Đan Đan, dũng sĩ người Hạng Đảng vô số, tại sao muội lại chỉ thích một tên Địch Thanh người Hán?

Gió ngừng, đêm ngưng, Địch Thanh ở bên tường ngoài nghe thấy câu hỏi của Nguyên Hạo thì có chút chấn động không biết là cảm giác gì nữa.

Đan Đan thích hắn! Sao có thể như vậy được? Hai người họ mới gặp nhau có vài lần thôi!

Nhưng câu nói này lại do chính miệng Nguyên Hạo nói ra, nên không giống như là giả.

Bỗng dưng nhớ lại lần đầu chia tay bên ngoài phủ Hưng Khánh, Đan Đan từng hỏi hắn:

- Nếu như trên đời này có một người vì ngươi mà không cần bất cứ thứ gì hết, chết cũng được, sống cũng vậy, đi hoang mạc, đến tận chân trời... ngươicó vì nàng ấy mà từ bỏ tất cả không?

Lúc nghe thấy câu hỏi đó, Địch Thanh thật sự không hề có một ý nghĩ nào khác. Đến hôm nay nghĩ lại mới thấy nó mang rất nhiều hàm ý.

Từ sau khi Dương Vũ Thường vì hắn mà nhảy thành thì trong lòng Địch Thanh không còn động lòng với người con gái thứ hai. Trong lòng Địch Thanh, Đan Đan chỉ là một cô gái nhỏ bốc đồng, và hắn cũng chỉ ngẫu nhiên cứu mạng Đan Đan trên sa mạc mà cũng chưa hề cứu đến cùng, vậy thì vì saoĐan Đan lại thích hắn?

Trong tường ngoài tường đều im lặng như nhau, nhưng không bao lâu sau, Đan Đan nói:

- Muội thích hắn!

Thích thì thích, yêu thì yêu, nhiều lúc không cần nói lý do.

Lại một lúc lâu sau, Nguyên Hạo mới nói:

- Muội thích người không nên thích, Địch Thanh không phải là người cho ta dùng mà là người ta giết!

Địch Thanh nghe thấy thất kinh, biết lời của Nguyên Hạo không phải là giả dối, đến lúc này thì hắn và Nguyên Hạo vốn không thể cùng tồn tại. Lại nghe thấy Nguyên Hạo nói:

- Đan Đan, toàn bộ người Đảng Hạng vùng tây bắc này đều là thuộc hạ dưới chân ta, bất luận là địa vị cao thấp, bất luận xuất thân, muội thích ai thì chỉ cần nói cho ta biết một tiếng...

Đan Đan ngắt lời Nguyên Hạo:

- Huynh có đại quyền trong tay, có thể nắm bắt được sống chết của người trong thiên hạ nhưng làm sao có thể nắm bắt được tình cảm của mọi người trong thiên hạ chứ? Huynh có thể làm cho muội rời xa Địch Thanh nhưng huynh làm sao có thể ngăn được muội nhớ huynh ấy?

Lời Đan Đan nói rất nhẹ nhàng nhưng hàm ý bên trong thì lại rất kiên quyết, làm cho Địch Thanh ở bên ngoài cũng phải rung động.

Hai hàng lông mày của Nguyên Hạo dựng cả lên, còn biết nói gì nữa thì Đan Đan lại nói tiếp:

- Đại ca...

Nguyên Hạo nghe thấy hai tiếng "đại ca", lại thấy nét mặt buồn thảm của em gái liềm mềm lòng, nhẹ nhàng nói:

- Muội muốn nói gì?

Đan Đan nhìn Nguyên Hạo, ánh mắt buồn bã, hạ giọng nói:

- Muội biết... muội với huynh ấy không thể ở bên nhau nhưng muội cầu xin huynh... cho muội giữ lại chút nhớ mong về huynh ấy, được không?

Nguyên Hạo ngẩn người ra, thấy sắc mặt Đan Đan trắng như tuyết, ánh mắt trong như nước, liền thở dài, không nói thêm gì nữa.

Trong sân lại yên ắng, tĩnh mịch.

Không biết là phải bao lâu sau, Địch Thanh lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Đan Đan đi lên lầu, không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, thấy đêm đen đèn xanh, có một bóng hình cô độc trên tấm màn cửa sổ bằng lụa, vô cùng tiêu điều lạnh lẽo.

Địch Thanh nhìn bóng người dưới ánh đèn bên cửa sổ, trong phút chốc có những suy nghĩ rất rắc rối.

Mùa xuân về thời tiết đã trở nên ấm áp nhưng không khí ở bên trong lẫn bên ngoài bức tường cao dường như đang kết thành băng.

Đúng lúc này thì trong sân lại có tiếng bước chân, Địch Thanh cảm thấy hơi lạnh, thu lại dòng suy nghĩ, ngưng lại nghe ngóng, liền nghe thấy Nguyên Hạo nói:

- Đã tìm ra ai là người ra tay cứu Địch Thanh hay chưa?

Tinh thần Địch Thanh lại bị chấn động nhưng tai vẫn chăm chu nghe ngóng tình hình.

Giọng nói của Bàn Nhược Vương vang lên:

- Ngột Tốt, người này võ công cực cao... hơn nữa nhất định là có quan hệ với Địch Thanh...

- Ta không muốn nghe những lời vô nghĩa.

Nguyên Hạo lạnh lùng nói:

- Ngươi nói như vậy có phải là muốn nói với ta ngươi chưa tìm ra người đó là ai?

Bàn Nhược Vương im lặng một hồi lâu, cuối cùng cũng nói:

- Vâng.

Nguyên Hạo ngược lại không hề tức giận, chỉ lẩm bẩm nói:

- Dưới gầm trời này người có thể ngăn được mũi tên của ta đếm trên đầu ngón tay. Nhưng lại là người có quan hệ với Địch Thanh thì chỉ có hai người là Diệp Tri Thu và Phi Ưng với võ nghệ không tồi... ngoài ra đều không đáng nói đến.

Địch Thanh hơi lạnh người, không ngờ rằng Nguyên Hạo lại có thể tường tận về hắn như thế.

Bàn Nhược Vương cẩn trọng nói:

- Diệp Trí Thu mặc dù không tồi nhưng nếu có thể dễ dàng chặn mũi tên của Ngột Tốt như vậy thì không thể. Còn Phi Ưng thì thâm sâu khó lường, nên khả năng người ra tay rất có thể là y. Nhưng đến bây giờ, chúng ta vẫn chưa dò la được lai lịch của y. Con người này tựa như xuất hiện một cách vô danh. Phi Ưng chế ngự Thạch Đà, liên lạc với Dã Lợi Vượng Vinh tạo phản, bắt công chúa, thủ đoạn quái dị độc ác, dụng ý không rõ ràng...

Khóe miệng Nguyên Hạo có nụ cười, y không có ý kiến.

Thấy vậy Bàn Nhược Vương liền chuyển đề tài, đột nhiên nói:

- Nhưng việc tìm ra vị cao thủ ấy là ai không phải là việc quan trọng trước mắt... theo ý của thần thì việc tiếp theo phải xử lý Địch Thanh như thế nào mới là điều mà chúng ta cần lưu tâm. Địch Thanh đã từng nhắc đền Tô Cật Nẵng là muốn tiến công qua Hoành Sơn, chiếm lấy Hựu Châu...

Nguyên Hạo không đợi cho Bàn Nhược Vương nói hết liền ngắt lời:

- Tô Cật Nẵng không là cái gì hết, Địch Thanh sao có thể đem dụng ý thật sự của mình nói cho y biết?

Địch Thanh sợ hãi, nghĩ ánh mắt Nguyên Hạo quả là sắc bén? Thì ra lúc Địch Thanh bị bao vây, hắn cố ý nói cho Tô Cật Nẵng biết việc muốn chiếm Hựu Châu, chẳng qua chỉ là để tung hỏa mù cho Bàn Nhược Vương, không ngờ Nguyên Hạo chỉ cần thoáng qua là có thể thấy được tâm ý của hắn.

Bàn Nhược Vương trầm ngâm nói:

- Ngột Tốt cho rằng, câu nói đó của Địch Thanh là nói với chúng ta sao? Như thế thì hắn tuyệt đối sẽ không tấn công Hựu Châu? Nhưng chỗ thần vừa nhận được tin tức, xung quang Hựu Châu đã có người quân Tống lui tới.

Nguyên Hạo vẫn bình tĩnh như thường:

- Trước mắt, việc của Hoành Sơn do khanh phụ trách, tự khanh biết làm chủ, nên ứng phó như thế nào, không cần phải nói nhiều lời với ta.

Tay y gảy nhẹ, khóe miệng đột nhiên nở một nụ cười, hỏi:

- Phía A Nan Vương có tin tức gì hay không?


Cửu Mộng Tiên Vực

Hồi (1-119)


<