Vay nóng Tima

Truyện:Sáp huyết - Hồi 055

Sáp huyết
Trọn bộ 119 hồi
Hồi 055: Kinh sợ trôi qua
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-119)

Siêu sale Shopee

Địch Thanh chưa từng nghe qua tên Bao Chửng, nên nghe vậy không khỏi thấy lạ, thầm nghĩ Bao Chửng này dám đắc tội với Tri châu Phần Châu, thậm chí khiến Tri châu không tiếc bỏ tiền mua kẻ giết người, sao lại có thể là hạng vô danh được?

Rồi lại nghĩ, những kẻ cứng cựa trên đời này thiếu gì, mình chưa từng nghe qua về Bao Chửng cũng là chuyện chẳng có gì lạ. Mình còn dám đắc tội với Đô Bộ Thự Hạ Thủ Vân, chắc chắn Bao Chửng cũng chưa từng nghe qua về hắn.

Quả nhiên trong lòng Bao Chửng cũng đang nghĩ, Địch Thanh? Cái tên này sao mình chưa từng nghe qua nhỉ. Trên mặt người này có hình xăm kiêu võ, không lẽ lại là người trong bát đại cấm quân ở Biện Kinh? Nhưng tên họ của các lãnh quân trong bát đại cấm quân ta hầu như đều biết, đâu có người này. Người này thân thủ cao cường, làm việc quả cảm, quyết không phải là hạng tầm thường trong cấm quân! Lúc trước dưới cây mai, thấy ánh mắt người này đầy vẻ đau thương, dung nhan tiều tụy, nhưng cũng không mất đi vẻ cương nghị tuấn kiệt. Tuổi tác hắn không lớn, nhưng đầy vẻ tang thương, chắc chắn có chuyện đau lòng gì đó. Người này tuy trong lòng có chuyện đau buồn, nhưng vẫn không quên giúp người khốn khó, cho thấy hắn là người tính tình cương trực.

Bao Chửng nhìn người rất chuẩn, đã có lòng tin đối với Địch Thanh, nói:

-Địch huynh, ta vốn là Điện Trung Thừa trong triều, nghe nói Tri châu Phần Châu lạm dụng chức quyền, lấy công làm tư, lạm sát người vô tội, cho nên mới phụng chỉ đến Phần Châu điều tra. Sau khi điều tra cẩn thận, thu thập chứng cứ sẽ bí mật về kinh. Ta thấy hắn thế lực đang mạnh, tạm thời không thể làm gì được hắn, cho nên chỉ có thể về kinh dâng tấu xin Thiên tử định đoạt. Thiết nghĩ chắc hắn cảm thấy không xong, cho nên mới phái người giết ta, muốn che dấu tội lỗi.

Địch Thanh biết Điện Trung Thừa thuộc Ngự Sử Đài, những người trong đó chủ yếu là duy trì trật tự trong quan trường, chỉnh đốn kỷ cương, chứ chức quan thì không cao. Thấy người này lại dám lật đổ Tri châu, trong lòng cũng có vài phần khâm phục. Nhưng nhìn Xa quản gia nằm dưới đất, Địch Thanh không khỏi nhíu mày, nói:

-Theo như ta được biết, Xa quản gia này vốn là giáo đồ Di Lặc, đường đường là một Tri châu của Phần Châu, sao lại có quan hệ với giáo đồ Di Lặc?

Bao Chửng hơi biến sắc mặt, kinh ngạc nói:

-Địch huynh, điều huynh nói là thật sao?

Địch Thanh nói:

-Bộ đầu Diệp Tri Thu và Quách Tuân, Quách đại nhân ở kinh thành đều biết Xa quản gia là giáo đồ Di Lặc, ngươi chỉ cần hỏi hai người này, là sẽ biết lời ta nói không sai.

Bao Chửng nghe đến tên của Diệp Tri Thu và Quách Tuân thì cũng tin lời Địch Thanh nói là thật, trầm tư nói:

-Vậy thì tội danh của Nhậm Biện không chỉ có như ta đã kể rồi, chắc là còn phải thêm một tội "câu kết giáo đồ Di Lặc" nữa.

Trong lòng Bao Chửng thoáng run, Nhậm Biện thân là Tri châu Phần Châu, vì cớ gì lại có liên quan với giáo đồ Di Lặc, chẳng lẽ... hắn định muốn làm phản?

Bao Chửng nghĩ đến đây bèn nói:

-Địch huynh, ta muốn hỏi người này vài câu.

Địch Thanh gật đầu:

-Được.

Bao Chửng thấy Xa quản gia nhìn mình hằm hè, cũng không lấy làm khiếp sợ, chỉ hỏi:

-Xa quản gia, gần đây Nhậm Biện giao cho các ngươi một lô quân bị, các ngươi dấu ở đâu?

Xa quản gia nghiến răng nói:

-Bao Hắc Đầu, người chưa cai sữa mẹ phải không, lại đi hỏi ta vấn đề ấu trĩ như vậy? Quân bị dấu ở đâu, ta làm sao mà nói cho ngươi biết được? Ngươi có thể để Địch Thanh giết ta, còn muốn lấy được manh mối của những thứ đó từ miệng ta ư... không đời nào.

Bao Chửng cười nhạt nói:

-Ta đã biết rồi.

Xa quản gia kêu lên:

-Ngươi biết cái đếch gì!

Bao Chửng bình tĩnh nói:

-Ít nhất thì ta cũng biết Nhậm Biện có liên quan với giáo đồ Di Lặc. Lúc ta điều tra về Nhậm Biện, thì phát hiện ra một lô giáp trụ binh khí trong tay hắn bị biến mất, không rõ tung tích, cho nên mới hỏi ngươi, hóa ra quả thật là ông ta đã tặng như đồ đó cho các ngươi. Nói như vậy... Nhậm Biện sớm đã có ý làm phản rồi.

Xa quản gia điếng người, giờ mới hiểu được dụng ý trong câu hỏi của Bao Chửng, hối hận vô cùng.

Địch Thanh đứng nghe bên cạnh, cũng bái phục cơ trí của Bao Chửng, đột nhiên thấy ớn lạnh, quay đầu nhìn qua, nói:

-Ai?

Chỉ thấy một người đang đứng nơi cửa, mặc trang phục của tiểu nhị, Địch Thanh nhíu mày, hỏi:

-Ngươi đến làm gì?

Tên tiểu nhị nọ sắc mặt hơi đen, đội mũ quả dưa, trong mắt đầy vẻ khiếp sợ, run run nói:

-Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? Chết... người rồi? Ông chủ bảo ta đến xem xem.

Gã nhìn thấy tình cảnh trong phòng, hai chân run cầm cập. Rõ ràng là bị ông chủ bắt đến xem xét, không dám không đến, trong lòng hết sức sợ hãi.

Địch Thanh nói:

-Có kẻ ác phạm tội, quan gia bắt án, các ngươi không cần phải lo.

Tên tiểu nhị đó bước tới một bước, thò đầu vào trong phòng, dò hỏi:

-Vậy...

Lời gã nói chưa dứt, Địch Thanh bèn cảnh giác, Bao Chửng cũng đồng thời quát:

-Ngươi không phải tiểu nhị!

Tên tiểu nhị nọ bỗng ngẩng phắt đầu, ánh mắt lóe sáng, vung tay lên, hai đạo hàn quang bay ra, nhắm thẳng vào Địch Thanh vào Bao Chửng.

Địch Thanh khẽ lắc người một cái, đã lao đến trước Bao Chửng, vỏ đao vung ra "cách" một tiếng, đánh bay thanh phi đao nhắm vào Bao Chửng. Hắn lách người một cái, gạt một cái, động tác hết sức gọn gàng.

Đúng lúc đó, tên tiểu nhị quát lớn một tiếng, hai tay vung lên liên tiếp. Cuồng phong gào thét cuốn tới, không biết có bao nhiêu bông tuyết điên cuồng lao vào, che phủ đất trời, nhắm thẳng Địch Thanh và Bao Chửng mà đánh tới.

Không phải bông tuyết, mà là Thiết Tật Lê (đinh sắt)!

Tên tiểu nhị đó đúng là một cao thủ hiếm thấy, đánh ra mười mấy mũi Thiết Tật Lê liền một lúc, phong tỏa khắp các vị trị trên người Địch Thanh, Bao Chửng.

Địch Thanh vừa hét lớn phẫn nộ, đồng thời mũi chân khẽ điểm một cái, chiếc hướng án trên sàn đột nhiên dựng thẳng lên, chắn phía trước hắn.

Những tiếng phập phập vang lên không dứt, Địch Thanh kéo Bao Chửng lui vội về phía sau.

Phía sau là tường, tường đất sét.

Địch Thanh thình lình húc mạnh vào tường.

Mặt tường đó nhìn thì có vẻ chắc chắn, nhưng bị Địch Thanh dùng toàn lực húc vào, đổ ầm lộ ra một cái lỗ lớn. Cú húc trong lúc cấp bách đó sức mạnh vô cùng, húc một cái mà khiến cho cả căn phòng rung chuyển như sắp đổ sụp xuống.

Bụi tung mù mịt.

Tên tiểu nhị nọ đã tính mọi đường, chỉ duy nhất không tính đến nước Địch Thanh sẽ phá tường mà chạy. Ngay lúc phóng ám khí ra, gã đã rút ra cặp Sinh Tử Đoạt, hình dạng như bánh xe có răng, chuẩn bị cho đợt công kích tiếp theo. Thấy Địch Thanh phá tường mà ra, tên tiểu nhị nọ cũng không bỏ qua, cũng lao ra theo qua lỗ hổng.

Không đợi đến gần, tên tiểu nhị bỗng hét lớn một tiếng, cầm Sinh Tử Đoạt chắn ở trước ngực, bay ra.

Một luồng đao quang phá tuyết bay tới, chém thẳng vào ngực của tên tiểu nhị.

Tuyết cuộn điên cuồng, đao quang chém thẳng.

Địch Thanh đã xuất đao.

Một chiêu đã ép lui tên tiểu nhị. Nếu không phải tên tiểu nhị đó sớm đã dùng binh khí che chắn trước ngực, thì một đao này đã rạch ngang ngực gã rồi.

Địch Thanh định đuổi theo vào, nhưng không kìm nổi đưa mắt nhìn Bao Chửng một cái. Đúng vào lúc này, nóc nhà đột nhiên nổ ầm một tiếng, một người phá nóc nhà mà mà ra, thân hình thoáng một cái đã lao về hướng tây mà đi.

Địch Thanh không đuổi theo, nhìn chăm chú vào giọt máu vương trên lưỡi đao, trong lòng thầm nghĩ: "tên tiểu nhị đó là ai? Hắn muốn giết ta hay là muốn giết Bao Chửng... hay là..."

Nghĩ đến đây, Địch Thanh dậm chân kêu lên:

-Hỏng rồi.

Hắn không để ý đến Bao Chửng nữa, lao vào lại căn phòng đầy bụi mù.

*****

Giữa màn khói bụi, Địch Thanh nhìn thấy tình hình của Xa quản gia và tên đồng bọn, lòng chợt chùng xuống. Yết hầu của cả hai người đều bị cắt đứt, đã tắt thở.

-Thích khách chắc là cùng một bọn với Xa quản gia. Hắn làm thế này là giết người diệt khẩu chứ không thể khác.

Bao Chửng cũng đã bước vào, thấy thảm cảnh trong phòng, lập tức nói.

Địch Thanh gật gật đầu, trong lòng thầm nghĩ: "tên tiểu nhị đó tuy bị một đao của ta đánh thương, nhưng võ nghệ y cao cường là điều không cần hoài nghi. Từ khi nào mà giáo đồ Di Lặc lại có loại cao thủ như thế này? Loại người này, lẽ nào lại có liên quan đến bát bộ của Nguyên Hạo?"

Địch Thanh trầm ngâm, xé rách ngực áo của Xa quản gia, bên trong hiện ra lớp áo lót có khắc chữ "Phúc".

Bao Chửng thấy vậy, nhíu mày nói:

-Nghe nói người của Di Lặc giáo đều mặc áo có chữ "Phúc", nói như vậy là... người này đích thị là giáo đồ Di Lặc rồi.

Địch Thanh lục soát trên người hai xác chết, chỉ tìm thấy một ít ngân lượng, đột nhiên tay hắn khựng lại, lấy từ nơi thắt lưng của Xa quản gia ra một tấm lệnh bài.

Lệnh bài được làm bằng đồng thau, ở giữa có một mảng màu bạc, giữa mảng màu bạc đó lại vẽ ba vòng tròn.

Nhưng ba vòng tròn đó lại không phải là hình tròn đúng nghĩa, có vẻ giống hình trái tim hơn.

Hình vẽ đơn giản nhưng rất cổ quái.

Ý nghĩa gì đây? Địch Thanh suy tư khó hiểu, ngẩng đầu lên nhìn Bao Chửng. Bao Chửng lắc đầu, nói:

-Ta cũng không nhìn ra cái hình đó nói lên điều gì. Hay ... đây là lệnh bài xử dụng nội bộ của những người trong Di Lặc giáo?

Địch Thanh thở hắt ra một hơi, lắc đầu, đoạn cùng Bao Chửng sóng đôi đi ra khỏi căn nhà nát. Trong lòng thầm nghĩ: "Tên tiểu nhị đó võ nghệ cao cường, liệu hắn có phải là người lục lọi tay nải của ta hay không? Nếu như hai người này là một, vậy thì hắn nhắm ta mà đến. Bao Chửng nói quả không sai, ba người này vốn là đồng bọn. Di Lặc giáo đồ giết Bao Chửng là vì Nhậm Biện, nhưng tại sao lại phải lục soát tay nải của Địch Thanh ta?"

Bao Chửng thấy Địch Thanh có vẻ suy nghĩ, áy náy nói:

-Địch huynh, đều là do tại hạ làm liên lụy đến huynh. Nếu không phải vì huynh lo để mắt đến ta, thì đã giữ được hung thủ rồi, hoặc ít nhất thì cũng có thể truy đuổi, chắc chắn sẽ chẳng bị mất hết manh mối như thế này.

Y thấy Địch Thanh làm việc khôn khéo quả cảm như vậy, sớm đã không còn coi Địch Thanh là cấm quân bình thường nữa rồi.

Địch Thanh lấy lại tinh thần, lắc đầu nói:

-Bao huynh chớ nên tự trách. Nếu không nhờ huynh phát hiện ra tên tiểu nhị đó khác thường, nói không chừng ta đã chết dưới tay hắn rồi cũng nên. Phải rồi, làm thế nào mà Bao huynh nhận ra tên tiểu nhị đó không ổn?

Bao Chửng mỉm cười, nói:

-Lúc ta vào khách điếm, đã biết là chủ quán là người keo kiệt, chỉ mướn hai tên tiểu nhị. Cả hai tên tiểu nhị đó ta đều gặp qua, người vừa rồi tuyệt đối không phải là tiểu nhị trong quán, ta nhìn qua là biết người đó có âm mưu rồi.

Địch Thanh thầm than hổ thẹn quá, không ngờ Bao Chửng lại suy nghĩ tỉ mỉ như vậy. Không kìm nổi, nói:

-Lúc nãy huynh tung cái hương án ra, là muốn ta đến chỗ huynh phải không?

Bao Chửng hơi do dự một chút, giây lát sau thành khẩn nói:

-Địch Thanh, nói thật là từ Phần Châu về kinh ta luôn cảm thấy sát khí trùng trùng, cho nên mới thay áo mà đi, để tránh bất trắc. Lúc gặp huynh ở dưới gốc mai, còn tưởng rằng huynh đến để giết ta. Nhưng thông qua nói chuyện vài câu và quan sát, nhìn vào đôi mắt của Địch huynh, ta bèn biết ngày Địch huynh là người chính trực. Ta biết Địch huynh biết võ, nên mới hỏi Địch huynh ở đâu, cố ý ở cùng khách điếm với Địch huynh, thầm mong huynh có thể bảo vệ cho tại hạ. Lúc ta lớn tiếng kêu quát, ta biết, nếu Địch huynh biết ta gặp nguy, tất sẽ không ngồi yên mà nhìn.

Địch Thanh cười:

-Bao huynh, chẳng ngờ mấy câu vu vơ của huynh đều là có suy tính cả. Ta quả là ngu ngốc.

Bao Chửng cười khổ:

-Địch huynh khiêm tốn rồi. Huynh có võ nghệ phòng thân, cần gì đến những suy tính này? Ta thì suốt ngày sống trong sợ hãi, cho nên khó tránh phải suy tính nhiều một chút.

Ánh mắt Địch Thanh sáng rực, nhìn chằm chằm vào Bao Chửng, nói:

-Huynh biết rõ là nguy hiểm, sao lại còn cố ý muốn vạch tội Nhiệm Biện? Huynh vốn là quan văn, chức quan lại không cao, đắc tội với Nhiệm tri châu, chẳng lẽ thật sự không sợ chết sao?

Bao Chửng rời mắt chuyển qua nhìn gió tuyết quay cuồng, chậm rãi nói:

-Bao Chửng thân ở chức vị này thì phải tận chức tận trách, mới không phụ lòng trông mong của người trong thiên hạ.

Y nói lạnh lùng dứt khoát, trong sự bình thản tràn đầy vẻ quyết liệt.

Địch Thanh nói từng chữ một:

-Nhưng nếu như ta không đến, huynh sẽ chết ở đây, không có người nào nhìn thấy, càng không có ai biết huynh đã làm những gì.

Vẻ mặt nghiêm nghị của Bao Chửng pha thêm phần cố chấp, quay lại nhìn Địch Thanh, bình tĩnh nói:

-Ít nhất thì bản thân ta cũng thấy được. Ít nhất... ta biết là mình đang làm gì.

Đoạn nhoẻn miệng cười, nói:

-Nhưng mà mạng ta rất lớn, một năm nay, mấy lần thoát chết trong đường tơ kẽ tóc rồi. Lần này lại gặp được Địch huynh, thiết nghĩ chắc trời cao cũng không muốn để ta chết như vậy.

Địch Thanh thấy Bao Chửng là người chính trực như vậy, trong lòng tràn đầy kính phục. Lại hỏi:

-Thì ra năm nay Bao huynh mới nhậm chức ở Điện Trung Thừa đó sao?

Trong lòng có chút giật mình, chả trách hắn nhìn Bao Chửng thấy lạ lẫm như vậy.

Bao Chửng gật gật đầu, nói:

-Không sai, mười mấy năm trước tại hạ đã đậu Tiến sĩ, nhưng ra làm quan thì mới được mấy năm gần đây thôi. Có một điều tại hạ rất lấy làm lạ, với khả năng của Địch huynh, mà chỉ là một cấm quân bình thường thôi sao? Sao ta lại chưa từng nghe nhắc qua đại danh của huynh?

Địch Thanh cười nói:

-Vừa hay một năm trước tại hạ đến Tây Bắc trấn thủ biên cương, hiện nay làm Chỉ huy sứ của Tân Trại Tây Bắc, cũng chả trách Bao huynh chưa từng nghe nhắc tới. Lần này ta là phụng chỉ về kinh, không ngờ lại gặp Bao huynh. Như vậy cũng tốt, vừa hay cùng đường về kinh.

Trong lòng Bao Chửng rất lấy làm cảm kích, biết rằng Địch Thanh nói như vậy là muốn hộ tống hắn về kinh. Thi lễ, nói:

-Vậy thì nhờ cậy Địch huynh rồi.

Địch Thanh nói:

-Đều là lo đi cho nhanh cả mà, có gì mà phiền với không phiền. Đúng rồi, sao bọn họ lại gọi huynh là Bao Hắc Đầu, ta thấy huynh cũng đâu có đen.

Bao Chửng thản nhiên cười, nói:

-Tại hạ mặt không đen, nhưng lòng dạ đen thôi. Cả năm nay, ta làm người mặt đen lâu rồi (nên hiểu là đóng vai ác, mượn hình ảnh mặt đỏ, mặt đen trong kinh kịch), đắc tội với rất nhiều người, cho nên bọn họ gọi ta là Bao Hắc Đầu.

Địch Thanh bật cười ha hả, trong lòng thầm nghĩ, "Bao Chửng này cũng không nghiêm túc như vẻ ngoài của hắn, tính tính lại ngay thẳng chính trực. Ta có thể giúp cho hắn, cũng là việc đáng mừng."

Bao Chửng thấy Địch Thanh tuy cười đó, nhưng vẻ suy tư trong mắt vẫn không đổi, trong lòng thầm nghĩ, "Rốt cục là Địch Thanh có chuyện khó khăn gì? Người này ân oán phân minh, nhìn thì có vẻ tàn độc, nhưng tâm tư lại tinh tế, trong tình hình đó mà vẫn còn nhớ cứu ta, quả đúng là hiệp sỹ. Nếu Bao Chửng ta có thể giúp gì được cho hắn, thì nhất định sẽ làm hết sức."

Hai người bèn đi tìm chủ quán, phát hiện cả chủ quán và tiểu nhị đều bị đánh ngất. Sau khi chủ quán tính lại, thấy nhà hỏng người chết, không khỏi kêu thét. Địch Thanh lấy hết số tiền trên người Xa quản gia, đưa cả cho chủ quán, bồi thường tổn thất cho ông ta. Bao Chửng thuật lại sơ qua sự tình trên một tờ giấy, đóng ấn quan lên, lệnh cho chủ quán đem vụ án mạng đi báo quan.

Hai người Địch Thanh đợi đến sáng ngày hôm sau, lại tiếp tục xông vào gió tuyết lên đường. Khi đi qua Củng huyện, Địch Thanh chỉ có thể ngó qua một chút, chứ không ở lại. Hai người gấp rút đi liền ba ngày đường mới đến Biện Kinh.

Biện Kinh cao lớn nguy nga, phủ đầy tuyết trắng.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy Biện Kinh, Địch Thanh không khỏi cảm thấy thổn thức trong lòng. Biện Kinh trong tuyết vẫn phồn hoa như thế, nhưng có những người, bất luận là vào thời điểm nào, cũng đều thấy càng thêm cô đơn mà thôi.

Vào đến Biện Kinh, hai người đều đi thẳng vào cung. Bao Chửng đến Ngự Sử Đài đợi lệnh, Địch Thanh phải vào gặp Thiên tử. Trước lúc chia tay, Bao Chửng nói:

-Địch huynh, hôm nay từ biệt, biết là huynh bận rộn nhiều việc, không biết bao giờ mới được gặp lại. Chỉ mong rằng, huynh có thể trút bỏ tâm sự... mọi việc cẩn thận.

Địch Thanh biết là Bao Chửng có con mắt sắc bén, sớm đã nhìn ra là hắn có tâm sự, mỉm cười nói:

-Không sai, e rằng tại hạ sẽ phải nhanh chóng quay lại Tây Bắc, lần từ biệt này, cũng không biết về sau còn có cơ hội gặp lại nữa không. Con đường phía trước hiểm ác, chỉ mong Bao huynh cát nhân thiên tướng!

Hai người chắp tay cáo biệt, Địch Thanh vào đến trước cổng cung, không khỏi nghĩ thầm: "Triệu Trinh tìm hắn rốt cục là có chuyện gì?"

Có cấm quân thấy Địch Thanh đến gần, quát hỏi:

-Cấm địa trong cung, không được tự tiện xông vào!

Địch Thanh đưa ra Kim Bài ngự ban, nói:

-Tân Trại Chỉ huy sứ Địch Thanh, phụng chỉ về kinh kiến giá. Xin thông truyền giúp.

Tên cấm quân nhìn thấy Kim Bài, lại nghe thấy hai chữ Địch Thanh, vội nói:

-Ngươi đợi chút.

Nói đoạn vội đi vào phía trong, giây lát sau đưa ra một cung nhân.

Cung nhân nọ mặt mũi trắng trẻo trơn tru, tuổi tác không lớn lắm, nhìn thấy Địch Thanh, đưa mắt dò xét một lượt từ trên xuống dưới, rồi lại nhìn tấm Kim Bài, nói:

-Tại hạ Diêm Sỹ Lương. Thánh thượng đợi Địch chỉ huy mãi, mời đi cùng ta vào cung kiến giá.

Thái độ Diêm Sĩ Lương khiêm nhường ôn hòa, dường như có chút địa vị ở trong cung, dọc đường thông suốt không bị ngăn trở, nhanh chóng vào đế cung.

Cảnh còn người mất, Địch Thanh thấy đám thị về trong cung phần lớn đều là những gương mặt lạ lẫm, trong lòng không khỏi cảm khái.

Diêm Sĩ Lương vào cung trước bẩm báo, không lâu sau, vội vã bước ra nói:

-Thánh thượng tuyên Địch Thanh vào gặp.

Có tên thị vệ định thu giữ đao của Địch Thanh, Diêm Sĩ Lương lắc đầu ngăn lại, nói:

-Thánh thượng có chỉ, cho phép Địch thanh mang đao vào.

Đám thị vệ đó đều không biết Địch Thanh, ai nấy đều ngạc nhiên, thầm nghĩ cái tên Địch Thanh nhìn có vẻ nghèo túng này, sao lại có thân phận cỡ đó?

Hai người cùng bước vào đế cung, Diêm Sĩ Lương đột nhiên nói:

-Tại hạ nghe nghĩa phụ nói, Địch chỉ huy có duyên kỳ ngộ khác thường, con người anh tuấn, sảng khoái, chính trực, hôm nay được gặp quả là danh bất hư truyền.

Địch Thanh khẽ rúng động trong lòng, hỏi:

-Ngươi là... nghĩa tử của Diêm Văn Ứng đại nhân đó sao?

Diêm Sĩ Lương gật đầu:

-Địch chỉ huy quả nhiên thông minh, đoán cái là đúng ngay. Về sau mong được chiếu cố.

Trong lòng Địch Thanh nghĩ thầm: "Diêm Văn Ứng đối với ta không được hòa thuận lắm, nhưng nghĩa tử của hắn đối với ta cũng khách khí ra phết. Bọn người La Sùng Huân đều chết, không cần phải hỏi, cũng biết chắc chắn Diêm Văn Ứng sẽ trở thành đệ nhất thái giám trong cung. Diêm Sĩ Lương có quyền thế như vậy ở trong cung, hắn nhờ ta chiếu cố chẳng qua là nói cho khách sáo vậy thôi... hay là có thâm ý gì khác?"

Trong lúc đang mải suy nghĩ, hai người đã bước vào trong điện. Địch Thanh thấy trên ghế rồng đang có một người ngồi, đó chính là Triệu Trinh. Triệu Trinh nhìn thấy Địch Thanh, đột nhiên đứng bật dậy, bước xuống khỏi ghế rồng, đến gần Địch Thanh, nói:

-Địch Thanh, cuối cùng khanh cũng về.

Trong giọng nói của y có chút kích động.

*****

Địch Thanh thấy vậy cũng cảm thấy ấm áp, bất luận thế nào đi nữa, Triệu Trinh đối xử với hắn bao giờ cũng đặc biệt.

Hai người bọn họ dù sao cùng từng cùng nhau dạo qua thanh lâu, chui qua chuồng heo, chạy trốn đuổi giết, trải qua cung biến. Những trải nghiệm này, những bậc quân thần khác rất hiếm có dịp cùng trải qua.

Triệu Trinh xưa nay đều cô đơn một mình, nên rất có cảm tình với người cùng chung hoạn nạn như Địch Thanh.

Địch Thanh quỳ một gối xuống đất, hành quân lễ, nói:

-Thần Địch Thanh... khấu kiến Thánh thượng.

Triệu Trinh kéo Địch Thanh đứng lên, mỉm cười nói:

-Không cần đa lễ. Địch Thanh, lần này ngươi về rồi, thì chớ có hòng đi nữa.

Địch Thanh chẳng ngờ Triệu Trinh vừa mở lời đã nói ra câu này, nên rất lấy làm khó xử. Nhưng thấy trên mặt Triệu Trinh có chút trông mong, nên không nỡ làm hắn mất hứng, bèn nói tránh:

-Thánh thượng, thần đang lúc phải đánh trận ở Tây Bắc, bị chỉ ý của Thánh thượng triệu về, không biết Thánh thượng có gì chỉ bảo?

Triệu Trinh khẽ thở dài, nói:

-Trẫm rất nhớ khanh, nhưng lần này triệu khanh về kinh, là vì Thái hậu, người rất muốn gặp khanh.

Địch Thanh chấn động, không kìm nổi nói:

-Thái hậu... tại sao lại muốn gặp thần?

Đối với Thái hậu mà nói, hắn chỉ có oán hận, chẳng lẽ... Thái hậu vẫn còn hận hắn vụ giết Triệu Doãn Thăng hay sao?

Triệu Trinh lắc đầu, nói:

-Trẫm cũng không biết. Nhưng mà gần đây bệnh tình của Thái hậu ngày càng nặng, người muốn gặp khanh, thì trẫm phải hoàn thành mong muốn của người. Địch Thanh, khanh hãy đi gặp Thái hậu đi, được không?

Giọng điệu của hắn mang ý thương lượng.

Địch Thanh cuống quýt thi lễ, nói:

-Thần tuân chỉ.

Triệu Trinh thở dài một hơi, nhìn Địch Thanh nói:

-Gần đây sức khỏe của Thái hậu càng ngày càng tệ...

Lời nói còn chưa dứt, có cung nhân vội vàng chạy vào bẩm báo:

-Thánh thượng, Thái hậu... hình như là... có chút không ổn.

Cung nhân đó không dám nói nhiều, nhưng thần sắc lo sợ, giống như đại nạn sắp giáng xuống đầu.

Triệu Trinh cả kinh, thất thanh nói:

-Sao lại thế? Bãi giá cung Thùy Củng. Địch Thanh, khanh cùng đi.

Kể từ sau vụ cung biến, tám điện bị thiêu, cung Trường Xuân xây sửa lại, đổi tên thành Thùy Củng, Lưu Thái hậu vẫn ở trong cung Thùy Củng.

Mọi người nghe báo bệnh tình của Thái hậu có biến đổi, ai nấy đều hoảng sợ đi theo. Đến trước cung Thùy Củng, Triệu Trinh ra lệnh cho Địch Thanh và Diêm Sĩ Lương đi theo bên mình, tiến thẳng vào cung. Tuy trong cung Thùy Củng có rất nhiều lò lửa, ấm áp như mùa xuân, nhưng trong đó vẫn luôn ẩn chứa một bầu không khí chết chóc.

Triệu Trinh đến trước tẩm phòng (phòng ngủ) của Thái hậu, Diêm Văn Ứng vội vén rèm châu, thấy Địch Thanh thì có chút kinh ngạc. Hạ giọng nói nhỏ bên tai Triệu Trinh:

-Thánh thượng, Thái hậu vừa mới hôn mê. Nhưng... lại tỉnh lại rồi. Người đang nói chuyện với Lý Địch đại nhân.

Địch Thanh biết, Lý Địch vốn là ân sư của Triệu Trinh, lúc trước vì chuyện đứng ra xin Thái hậu trả lại quyền chấp chính cho thiên tử mà đắc tội với Thái hậu, bị đày ra khỏi kinh thành. Chẳng ngờ lúc Thái hậu bệnh tình nguy kịch, lại tìm Lý Địch nói chuyện.

Tại sao Thái hậu lại tìm Lý Địch? Tại sao Thái hậu lại tìm Địch Thanh hắn?

Địch Thanh nghĩ không ra, trong lòng cảm thấy có chút quái lạ, nhưng rốt cuộc là chỗ nào không ổn, thì nhất thời lại không nói được ra. Hắn liếc nhìn Triệu Trinh một cái, thấy sắc mặt Triệu Trinh hết sức lo lắng, nhưng lại không bước qua bức rèm châu, không khỏi tự nhíu mày thắc mắc.

"Bệnh tình của Lưu Thái hậu nguy kịch, sao Triệu Trinh lại không mau đi gặp? Rốt cuộc hắn đang nghĩ gì?"

Triệu Trinh đột nhiên nói:

-Những ngày này Thái hậu không muốn gặp ai, ngay cả đối với đứa con trai là ta đây, cũng không muốn gặp.

Giọng nói của y rất nhỏ, trong đó dường như có chút trách móc, pha lẫn thương cảm, giống như đã nhìn ra sự nghi hoặc của Địch Thanh, nên giải thích với hắn. Triệu Trinh chững lại một lát, đoạn nói:

-Diêm Văn Ứng, ngươi đi bẩm báo với Thái hậu, nói trẫm cầu kiến...

Lời nói chưa dứt, đã nghe giọng nói yếu ớt của Thái hậu cất lên phía sau rèm:

-Lý Địch, lão thân... hôm nay bảo vệ thiên tử... đến đây, ngươi nghĩ thế nào?

Cung Thùy Củng quả thật rất yên tĩnh, tuy tiếng nói của Thái hậu rất yếu ớt, nhưng những người trong rèm, ngoài rèm đều nghe thấy rõ.

Mắt Triệu Trinh đột nhiên có chút nhòe đi. Khoảnh khắc đó, thần sắc của y rất phức tạp, dịu dàng có, hồi tưởng có, thậm chí có cả một chút... áy náy.

Bất luận thế nào, năm xưa cũng là nhờ Thái hậu ổn định giang sơn cho nhà họ Triệu y.

Trước giờ Thái hậu cũng không làm gì Triệu Trinh y, có lẽ lần cung biến trước kia, cũng chẳng qua là do Triệu Doãn Thăng tự ý làm chủ? Triệu Trinh không muốn nghĩ thêm nữa.

Bên trong rèm châu, Lý Địch run rẩy nói:

-Lúc trước không biết Thái hậu có thánh đức như thế này, cho nên đắc tội, xin Thái hâu...đừng trách.

Lưu Thái hậu khẽ ho ra một tiếng, tựa như muốn nôn hết ra những ân oán bao nhiêu năm qua, lẩm bẩm nói:

-Trinh nhi đâu, hình như lúc nãy ta mới nghe thấy tiếng của nó...

Triệu Trinh không ngờ Lưu thái hậu vẫn còn nhớ đến mình, không kiềm chế được nữa, vén xốc rèm châu bước vào, quỳ trước mặt Thái hậu, nức nở nói:

-Mẫu hậu...

Trên gương mặt tiều tụy của Lưu Thái hậu cố nở nụ cười, bàn tay khô gầy sờ lên đỉnh đầu Triệu Trinh, lẩm bẩm nói:

-Trinh nhi, chắc ta phải đi rồi. Sau này... con phải tự... chăm sóc lấy mình.

Triệu Trinh nắm lấy bàn tay khô gầy của Lưu Thái hậu, nức nở nói:

-Mẫu hậu, người sẽ không sao đâu, người không thể rời xa con được!

Ánh mắt Lưu Thái hậu trống rỗng, lẩm bẩm nói:

-Đứa con ngốc này, người ai mà không chết? Mấy ngày nay.. ta đều nằm mơ, mơ thấy tiên đế... người từng nói, sẽ đến đón ta...

Triệu Trinh rùng mình ớn lạnh, cảm thấy lời lẽ Thái hậu nói ra đầy quỷ khí.

Tiên đế làm sao có thể đến đón Thái hậu?

Trước mắt Lưu Thái hậu hơi hoa lên, dường như nhìn thấy Triệu Hằng đứng ngay phía trước, âm trầm nói với bà:

-Nga nhi, cho dù nàng không chống chọi được đến lúc trẫm hồi sinh, sau khi chết... trẫm cũng sẽ bầu bạn bên cạnh nàng! Nàng đừng sợ, cuộc đời này của trẫm, chỉ yêu một mình nàng!

Lưu Thái hậu nhìn vào ảo ảnh trong không trung, lẩm bẩm nói:

-Người rất sợ chết, nhưng thiếp không sợ. Sao thiếp phải đợi người đến đón chứ?

Bà ta cười chua xót, trong lòng thầm nghĩ: "thực ra... ta không còn muốn ở bên cạnh chàng lắm đâu".

Những lời này, bà ta đã dấu ở trong lòng từ lâu lắm rồi.

Bụi phủ nhiều năm!

Thật sự là bà ta không phải với Triệu Hằng, bà ta đã không đặt Ngũ Long ở lăng Vĩnh Định, nhưng bà ta không hề có chút cảm giác áy náy gì cả.

Bởi vì bà ta cảm thấy, sức lực trên cơ thể mình đang rời bỏ bà ta mà đi, từng chút, từng chút một, bà ta phải chết rồi.

Người chết rồi, có phải chết là hết không?

Sống, thì có gì hay? Cô đơn, ngay cả đến một người để nói chuyện cũng không có. Người thân của bà ta, đều đã rời bỏ bà ta mà đi cả rồi, những người còn lại thì không có gì để nói. Cho dù là có trường sinh bất tử, thì sẽ thế nào? Cuộc sống trường sinh cô đơn, chẳng thà chết đi!

Nghĩ đến đây, đột nhiên Lưu Thái hậu nhớ ra một chuyện, thấp giọng hỏi:

-Địch Thanh... đến chưa?

Triệu Trinh hơi ngạc nhiên, ngoái đầu nhìn sang, ra hiệu cho Địch Thanh bước tới. Chỉ có điều trên trán y rịn mồ hôi, mà nếu không nhìn kỹ sẽ không thể nhận thấy.

Địch Thanh không để ý thấy sự khác thường của Triệu Trinh, lặng lẽ bước tới trước sập của Thái hậu, quỳ một gối xuống, trầm giọng nói:

-Thái hậu, thần Địch Thanh ở đây.

Thái hậu hướng ánh mắt nhìn về phía Địch Thanh, tròng mắt dường như là nhìn Địch Thanh, nhưng cũng dường như đang hồi tưởng lại một đoạn ký ức cũ.

*****

Đến tận lúc này, Địch Thanh vẫn không biết Thái hậu tìm hắn để làm gì, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi. Hắn cũng không sợ hãi, chết hắn còn không sợ, bây giờ còn phải sợ gì nữa?

-Vũ Thường đi rồi... ta biết... ngươi rất buồn.

Thái hậu lẩm bẩm nói.

Địch Thanh nghe thấy câu nói này, cảm thấy như bị giáng một búa thật mạnh vào ngực, thân hình hơi chao đảo, trầm mặc không nói gì.

Lưu Thái hậu thấp giọng nói:

-Rất nhiều việc... đều là số phận đã định.

Địch Thanh đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ rõ vẻ kích động, nói rành rọt từng chữ:

-Thái hậu, cho dù là việc số phận đã định, Địch Thanh cũng phải thay đổi nó!

Lưu Thái hậu hơi chấn động, trong mắt ánh lên một luồng sáng, đờ đẫn nhìn Địch Thanh. Dường như bà ta đang kinh ngạc rằng cõi người này còn có người kiên trì như Địch Thanh.

Địch Thanh không hề sợ hãi, nhìn thẳng vào Lưu Thái Hậu, một lúc lâu sau mới nói:

-Thái hậu tìm thần, chẳng lẽ chỉ để hỏi thần có buồn hay không thôi sao?

Đôi môi khô quắt của Lưu Thái hậu khẽ nhúc nhíc một chút, dường như đang cười:

-Ta cứ nghĩ mãi, có nên nói cho ngươi biết một bí mật hay không?

Trống ngực Địch Thanh đập dồn, sắc mặt hơi biến đổi. Hắn có linh cảm, việc mà Lưu Thái hậu nói đến, chắc chắn có liên quan đến Vũ Thường, thậm chí còn có liên quan đến Hương Ba Lạp!

-Hương Ba Lạp...

Lưu Thái hậu mới nói ra ba chữ này, toàn thân Địch Thanh đã run rẩy, cố gắng kiềm chế sự kích động, lắng tai nghe.

Lưu Thái hậu đột nhiên ho lên một trận kịch liệt, Triệu Trinh vội nói:

-Người đâu, mau hầu hạ Thái hậu nghỉ ngơi. Mẫu hậu, hôm khác người hãy nói.

Cơn thở dốc của Lưu Thái hậu giảm bớt, yếu ớt nói:

-Không!

Tuy chỉ có một chữ, nhưng nói chắc như đinh đóng cột. Triệu Trinh không dám làm ngược, nháy mắt với Địch Thanh, ra ý nói Địch Thanh khuyên nhủ Thái hậu. Địch Thanh chỉ nhìn Thái hậu, giọng run run hỏi:

-Thái hậu, Hương Ba Lạp làm sao?

-Ngũ Long... vốn là... vật của Hương Ba Lạp.

Thái hậu lẩm bẩm nói.

Địch Thanh chấn động, thất thanh nói:

-Cái gì?

Khoảnh khắc đó, hắn vừa khiếp sợ vừa vui mừng. Hắn vẫn luôn không dám chắc là Hương Ba Lạp có tồn tại hay không, qua lời tiên tri của Thiệu Ung, hắn cũng từng nghĩ rằng Hương Ba Lạp có mối liên hệ với Ngũ Long, nhưng dù sao đó cũng vẫn chỉ là suy đoán.

Chính miệng Thái hậu đã nói là Ngũ Long và Hương Ba Lạp có liên quan với nhau, Ngũ Long là có thật, vậy chẳng phải minh chứng rằng, Hương Ba Lạp quả thực có tồn tại hay sao?

Địch Thanh mới nghĩ đến đây, lòng tin bắt đầu trỗi dậy, hy vọng tăng thêm gấp bội.

Thái Hậu thở hổn hển vài cái, gấp gáp nói:

-Nhưng mà... ngươi nhất định phải... phải...

Đột nhiên cổ họng bà ta như câm đặc, không thể nói tiếp. Lúc này, có thái giám bưng chén thuốc đến, nói:

-Thái hậu, phải uống thuốc rồi.

Lưu Thái hậu chầm chậm rời mắt nhìn sang phía thái giám. Quả thực là bà ta rất mệt mỏi, chuyển động mắt thôi mà cũng không có sức. Ánh mắt bà ta lướt qua Triệu Trinh, lướt qua Diêm Văn Ứng, rồi với dừng lại trên người tên thái giám nọ.

Trong đầu óc bà ta hiện lên một hình ảnh còn sót lại, nhớ rõ vừa rồi Diêm Văn Ứng còn đang nhìn Triệu Trinh.

Đây chỉ là một việc hết sức bình thường, nhưng sao bà ta lại ghi nhớ rõ ràng như vậy?

Đột nhiên, thân hình Lưu Thái Hậu chấn động, nhưng ngồi thẳng dậy ngay, giọng khàn khàn nói:

-Ngươi... ngươi... ta hiểu rồi...

Một tay bà ta nắm chặt hoa phục, một tay chỉ tới trước, dường như chỉ vào Địch Thanh, nhưng lại dường như chỉ ra phía sau hắn, khản giọng nói:

-Ngươi... ngươi... giỏi...

Khoảnh khắc đó, trên gương mặt tiều tùy của Lưu Thái hậu có một vẻ hết sức quái dị, trong ánh mắt vừa là đau thương, vừa là phẫn nộ, bà ta cứ đờ đẫn mà chỉ như thế, thân thế cương cứng, rất lâu sau không nói tiếng nào.

Địch Thanh nhìn ánh mắt trống rỗng đó của Lưu Thái hậu, tuy không phải là sợ, nhưng cũng cảm thấy ớn lạnh sống lưng. Hắn muốn ngoảnh đầu nhìn lại phía sau, nhưng không hiểu vì sao cổ lại cứng ngắc, không thể cử động được.

"ngươi... giỏi..."

Lưu Thái hậu muốn nói gì?

Ngũ Long là vật của Hương Ba Lạp, Thái hậu muốn Địch Thanh nhất định phải làm sao?

Tại sao Lưu Thái hậu lại phẫn nộ?

Mọi thứ hỗn độn phức tạp, chồng chất lên nhau, khiến cho cung Thùy Củng tràn ngập bầu không khí âm trầm.

Lúc này, Diêm Văn Ứng đã kịp lấy lại phản ứng, mắt đầy vẻ kinh hãi, kêu lên:

-Thái hậu... người... đi rồi.

Dường như vì quá sợ hãi với cái chết của Thái hậu, cổ họng hắn sợ đến mức á khẩu.

Mọi người kinh hoàng, nhao nhao nói:

-Thái hậu...

Ngay cả Triệu Trinh cũng quỳ mọp xuống đất, trong tiếng kêu khóc tràn đầy nỗi hoảng sợ. Hắn phủ phục xuống đất, trên trán rịn đầy mồ hôi.

Từng giọt từng giọt...

Nếu Địch Thanh quay đầu lại, thì đã nhìn thấy trên trán Triệu Trinh và Diêm Văn Ứng đẫm mồ hôi.

Nhưng hắn lại không quay đầu.

Vào khoảnh khắc nghe thấy tiếng kêu Thái hậu đi rồi, trong đầu hắn vừa là chấn động khiếp sợ, vừa là ngơ ngẩn thất vọng. Hắn không quân đến những việc khác, trong lòng chỉ nghĩ: "Ngũ Long vốn là vật của Hương Ba Lạp, ngươi nhất định phải..."

Thái hậu biết điểm mấu chốt để tìm kiếm Hương Ba Lạp? nhưng cái mấu chốt đó lại chưa được nói hết! Trong lòng Địch Thanh rớm máu, chỉ cảm thấy xung quanh có người chạy ra chạy vào hô hoán, có vẻ như rất hỗn loạn.

Nhưng những việc đó có liên quan gì đến hắn? Hắn đột nhiên hận bản thân mình, hận mình sao không về sớm một ngày. Nhưng về sớm một ngày, thì sự việc có thay đổi được gì không? Địch Thanh không biết.

Đúng vào lúc tâm trí đang rối bời, có một bàn tay đặt lên vai Địch Thanh. Địch Thanh ngoảnh đầu nhìn lại, thấy đôi mắt đầy tia máu của Bát vương gia. Khóe miệng Địch Thanh mấp máy, thấp giọng nói:

-Bá phụ...

Trong lòng hắn rất lấy làm áy náy. Vào khoảnh khắc nhìn thấy Bát vương gia đó, hắn đã biết, Bát vương gia cũng không tìm thấy Hương Ba Lạp, hơn nữa chắc chắn là người vẫn luôn tìm kiếm.

Sao Bát vương gia lại vào cung nhanh đến vậy?

Bát vương gia trông rất tiều tụy, nhưng trong mắt Bát vương gia có một vẻ gì đó rất kỳ quái, thấp giọng nói:

-Địch Thanh... có phải Thái hậu muốn tìm ngươi đến để nói gì đó phải không? Bà ta đã nói gì?

Địch Thanh thẫn thờ nói:

-Hình như bà ấy muốn nói đến Hương Ba Lạp, nhưng chưa nói được hết. Bà ấy chỉ nói Ngũ Long vốn là vật của Hương Ba Lạp, muốn tìm thấy Hương Ba Lạp ngươi nhất định phải... nói đến đây, Thái hậu đã ra đi rồi.

Bát vương gia ngưng thần nhìn Địch Thanh giây lát, chậm rãi nói:

-Thái hậu muốn nói gì, ta đều biết.

Địch Thanh nửa mừng nửa lo, chụp ngay lấy Bát vương gia, giọng nói trở nên run rẩy:

-Bá phụ, người biết ư? Người biết gì? Sao người lại biết được?

Bát vương gia ngoảnh đầu nhìn về hướng Triệu Trinh, dường như suy nghĩ điều gì đó.

Thái hậu băng hà, trong cung hỗn loạn, Triệu Trinh chỉ ngơ ngác quỳ trước sập của Thái hậu, nước mắt giàn giụa. Tin tức đã được truyền ra ngoài, các quần thần đang buổi triều sớm, nghe tin vội kéo đến.

-Chuyện này nhất thời không nói rõ được, lát nữa ta sẽ nói với ngươi.

Bát vương gia thấp giọng nói:

-Ta đi an ủi Thánh thượng trước đã.

Trái tim Địch Thanh đang đập dồn dập, nhưng cũng chỉ có thể đợi.

Bát vương gia đi đến bên cạnh Triệu Trinh, cũng quỳ xuống, thấy Triệu Trinh nước mắt giàn giụa, lẩm bẩm nói:

-Mẫu hậu... người... người... vì sao lại rời bỏ con?

Triệu Trinh cứ lặp đi lặp lại mấy lời đó, trong lúc đau thương, dường như hắn cũng rối loạn, hoàn toàn quên mất phải làm gì tiếp theo. Bát vương gia ở bên cạnh khuyên bảo:

-Thánh thượng, xin hãy bớt đau buồn.

Triệu Trinh đột nhiên nổi đóa, chụp lấy cổ áo của Bát vương gia, quát:

-Ngươi bảo trẫm bớt đau buồn? Mẫu thân của trẫm ra đi rồi, ngươi bảo trẫm phải bớt đau buồn thế nào?

Bát vương gia có chút sợ hãi, thấp giọng nói:

-Thánh thượng, bất luận thế nào, các quần thần đều đang đợi cả ngoài cung kìa. Thái hậu băng hà, Thánh thượng lại mới đăng cơ không lâu, trước mắt phải gấp rút trấn an quần thần, đề phòng biến cố.

Triệu Trinh vẫn nước mắt ngắn dài, nhưng tay đã lơi lỏng, thất thần nói:

-Trấn an thế nào?

Hắn nhìn lại Thái hậu một lần nữa, sắc mặt đột nhiên có chút thay đổi.

Bát vương gia nhìn theo hướng nhìn của Triệu Trinh, thần sắc cũng trở nên khác thường.

Cánh tay chỉ thẳng ra phía trước của Thái hậu đã được các cung nữ hạ xuống, nhưng cánh tay còn lại vẫn nắm chặt lấy Duyện Miện trên người, mặc cho các cung nữ làm đủ mọi cách, bàn tay cũng không chịu buông ra.

Thân hình Triệu Trinh có chút run rẩy, nhìn sang phía Diêm Văn Ứng. Diêm Văn Ứng cũng đang nhìn Triệu Trinh, ánh mắt cũng lộ vẻ sợ hãi.

Thái hậu chết, Diêm Văn Ứng phải sợ hãi điều gì? Thái hậu nắm chặt Duyện Miện kia như vậy, là có ý gì?

-Trước khi về cõi tiên, Thái hậu nắm chặt Duyện Miện, rốt cuộc là có ý gì?

Triệu Trinh lẩm bẩm, liếc xéo sang Bát vương gia.

Bát vương gia trầm ngâm hồi lâu, rồi mới nói:

-Tha lỗi cho thần ngu độn, không hiểu được. Nhưng các quần thần đều đã đợi cả bên ngoài cung chờ sai phái, chẳng bằng hỏi bọn họ xem, người đông ý nhiều, có lẽ sẽ có được đáp án?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-119)


<