Vay nóng Homecredit

Truyện:Ngọc kiếm ly hồn tiêu - Hồi 24 (cuối)

Ngọc kiếm ly hồn tiêu
Trọn bộ 24 hồi
Hồi 24 (cuối): Hồi 24
5.00
(một lượt)


Hồi (1-24)

Siêu sale Shopee

Sở Thiên Vân mỗi cách vài bước lại gạch một chữ thập, cứ thế đi hết mười mấy địa đạo, trước mặt bỗng bừng sáng, thì ra một gian thạch thất rộng thênh thang.

Tiếng la hét kia chính là phát ra từ gian thạch thất này.

Sở Thiên Vân chẳng chút chần chừ đẩy cửa đi vào, cửa thạch thất tuy dày nặng, nhưng Sở Thiên Vân chỉ đẩy nhẹ là mở ra ngay.

Chàng đưa mắt nhìn, lại bất giác sững sờ, chỉ thấy trong thạch thất lại có một phòng giam, những thanh chắn sắt thảy đều to cỡ cánh tay trẻ con, trong ấy có một thiếu nữ tuổi chừng hai mươi, tuy y phục bằng vải thô và đầu tóc, nhưng cũng khá xinh đẹp mỹ miều, tiếng la hét chính là do nàng phát ra.

Sở Thiên Vân thắc mắc hỏi:

- Cô nương là ai? Đã bị ai giam cầm tại đây vậy?

Thiếu nữ ngơ ngẩn một hồi, không đáp mà lại hỏi:

- Các hạ... là người tốt hay người xấu?

Sở Thiên Vân chau mày:

- Cô nương nên trả lời tại hạ trước mới phải chứ!

Thiếu nữ lắc đầu:

- Trước khi chưa rõ thân phận các hạ, tiện nữ không dám nói.

- Vậy sao cô nương lại ở đây la hét?

Thiếu nữ nước mắt chảy dài:

- Tiện nữ đói quá! Tiện nữ đã bị các người giam tại đây ba ngày rồi, đói đến mức đầu choáng mắt hoa.

Sở Thiên Vân thở dài:

- Cô nương đã lầm rồi, tại hạ không hề giam cô nương, tại hạ chỉ vừa mới đến đây, cô nương... hẳn bị Vạn Phương Tà Tôn và Âm Sơn tứ tú sĩ giam cầm chứ gì?

Thiếu nữ đưa tay lau nước mắt:

- Vậy là các hạ là người tốt ư?

- Chẳng giấu gì cô nương, tại hạ đến đây chính là với mục đích tru diệt bọn ác nhân ấy... Cô nương có biết họ ở đâu không?

Thiếu nữ vội khẩn cầu:

- Đại hiệp có thể cứu tiện nữ trước, rồi tiện nữ sẽ cho đại hiệp biết tường tận được chăng?

Sở Thiên Vân mừng rỡ:

- Vậy là cô nương biết rõ họ ở đâu ư?

Đoạn liền thầm tính toán, đưa tay nắm lấy chắn sắt.

Thanh chắn sắt ấy tuy to, nhưng Sở Thiên Vân đã đạt đến trình độ Tam Hoa Tụ Đỉnh, Ngũ Khí Triều Dương, chỉ bẻ nhẹ là thanh sắt cong ngay.

Thiếu nữ trố to mắt ngạc nhiên nói:

- Đại hiệp thật ra là ai? Sao lại mạnh khủng khiếp thế này?

Sở Thiên Vân dừng tay, đưa mắt nhìn nàng nói:

- Tại hạ là Sở Thiên Vân!

Thiếu nữ sửng sốt reo lên:

- Sở Thiên Vân ư? Đại hiệp chính là Sở Thiên Vân... Ôi! Sao không bẻ nữa, bẻ mau để cứu tiểu nữ ra đi!

Sở Thiên Vân chau mày:

- Cứu cô nương là điều dĩ nhiên, nhưng trước hết tại hạ cần hỏi cô nương một điều, vì sao cô nương biết tại hạ và vì sao cô nương lại bị họ giam cầm tại đây?

Thiếu nữ đảo tròn mắt:

- Vì họ từng đề cập đến đại hiệp, tiện nữ đã được nghe!

- Họ đã nói gì tại hạ?

Thiếu nữ ngẫm nghĩ:

- Họ bảo đã bị đại hiệp làm cho khốn đốn ở Nam Mang sơn, và chỉ cần trừ được đại hiệp là có thể nhất thống võ lâm, nói chung dường như họ hết sức căm thù đại hiệp.

Sở Thiên Vân gật đầu:

- Không sai, họ hết sức căm thù tại hạ. Nhưng cô nương chưa trả lời câu hỏi thứ hai của tại hạ, vì lẽ gì họ lại giam cầm cô nương tại đây?

- Họ là kẻ xấu, kẻ xấu việc gì mà chẳng làm được...

Lại đảo tròn mắt, nói tiếp:

- Tiện nữ vốn là vợ một thợ săn gần đây, trong số kẻ xấu có một người định làm cho chồng tiện nữ trở thành độc thân gì đó để bán mạng cho họ, chồng tiện nữ không bằng lòng, thế là họ liền bắt chồng tiện nữ mang đến đây.

- Về sau thì sao? Chồng cô nương đã bằng lòng ư?

Thiếu nữ lắc đầu:

- Chuyện về sau tiện nữ không được biết, tiện nữ đã bị họ giam suốt ba ngày không cho ăn uống gì cả... Tiện nữ sắp chết đói đến nơi rồi!

Sở Thiên Vân tuy đã bẻ cong một thanh sắt chắn, nhưng chưa đủ để cho thiếu nữ chui ra, sau đó đã dừng tay do dự.

Thiếu nữ lại giục:

- Sở đại hiệp hãy mau cứu tiện nữ ra đi!

Sở Thiên Vân mắt rực lên nhìn chốt vào mắt thiếu nữ hỏi:

- Khi nãy cô nương bảo là đã chịu đói ba hôm rồi phải không?

Thiếu nữ gật đầu lia lịa:

- Vâng, tiện nữ đã sắp chết đói rồi!

Sở Thiên Vân nhếch môi cười sắc lạnh:

- Cô nương có từng luyện tập võ công hay nội lực không?

Thiếu nữ ngẩn người, đoạn lắc đầu nói:

- Tiện nữ vốn là nông dân, về sau đã làm vợ một thợ săn, nào biết võ công gì?

Sở Thiên Vân cười khẩy:

- Vậy là không đúng rồi... Cô nương đã đói đến mức sắp chết, vì sao không hề có chút vẻ mệt mỏi? Và khi nãy la hét cũng rất là đặc biệt...

Thiếu nữ bỗng nước mắt chảy dài, giọng não nùng nói:

- Các hạ thật uổng được người gọi là hiệp sĩ, lại gạn hỏi kẻ bị nạn này hết điều này lại đến điều nọ. Ôi, xem ra các hạ hẳn là không cứu tiện nữ rồi!

Chỉ thấy vẻ mặt nàng biến đổi liên hồi, như ai oán thê lương, khiến người khó thể cưỡng lại, Sở Thiên Vân không tự chủ được, lại đưa tay nắm lấy thanh chắn sắt.

Song bàn tay vừa chạm vào thanh sắt lạnh, Sở Thiên Vân lại tỉnh táo trở lại, chàng giật mình kinh hãi, vội bảo nguyên thủ nhất, quay nhìn đi nơi khác và rụt tay về.

Thiếu nữ khóc thút thít nói:

- Sở đại hiệp, chả lẽ đại hiệp đành lòng trơ mắt nhìn tiện nữ chết vì đói rét hay sao?

Tiếng nói não nề bi thiết, khiến người mủi lòng. Song Sở Thiên Vân không còn động lòng nữa, ánh mắt sắc lạnh thì chốt vào mặt thiếu nữ, trầm giọng cười nói:

- Cô nương danh tánh là gì?

Thiếu nữ thoáng rụt người:

- Tiện nữ Chu môn Trương Thị, ngoài nhũ danh Tiểu Quyên, không còn tên nào khác.

Sở Thiên Vân cười khẩy:

- Thôi được, kể như cô nương là Chu Trương Thị vậy! Rất có thể cô nương chưa từng học võ công, nhưng lại từng học yêu thuật mê hoặc người, đúng vậy không?

Chu Trương Thị xua tay lia lịa:

- Ô! Sở đại hiệp nói gì lạ vậy? Tiện nữ sao lại là người như vậy?

- Sở mỗ kinh nghiệm không nhiều, nhưng chưa đến nỗi bị cô nương đánh lừa... Bây giờ cô nương thú thật, ai đã sai khiến cô nương? Vạn Phương Tà Tôn, Âm Sơn tứ tú sĩ hay người nào khác?

Chu Trương Thị thở dài:

- Sở đại hiệp không tin, tiện nữ cũng chẳng biết sao hơn. Sở đại hiệp không chịu cứu tiện nữ thì thôi, xin cứ tự tiện!

Sở Thiên Vân cười khẩy:

- Đâu dễ dàng được vậy, Sở mỗ còn phải hỏi cung của cô nương nữa!

Chu Trương Thị bỗng khóc thét lên:

- Ôi! Tiện nữ sao mà khổ thế này, đã không cứu tiện nữ thì thôi, lại còn mắng nhiếc tiện nữ là yêu tinh phù thủy...

Tiếng khóc như có một ma lực khó thể cưỡng lại, khiến người bất giác sinh lòng thương hại. Song Sở Thiên Vân định lực thâm hậu, vả lại chàng đã đề cao cảnh giác, dĩ nhiên không bị tiếng khóc cám dỗ, bèn vung tay xuất chỉ, điểm vào huyệt đàn trung của Chu Trương Thị. Chu Trương Thị liền im lặng, không còn nói được nữa.

Sở Thiên Vân không muốn làm khó một phụ nữ, nghĩ chỉ cần tru diệt được Vạn Phương Tà Tôn thì một phụ nữ cũng chẳng làm gì được nên bèn quay người đi ra thạch thất.

Nhưng vừa ra đến cửa, chàng bất giác giật mình kinh hãi, liền dừng bước, thì ra ngoài thạch thất đã có mặt bốn người, đó chính là Âm Sơn tứ tú sĩ.

Điều khiến Sở Thiên Vân kinh hãi không phải là chạm mặt với bốn người, mà là dáng vẻ của họ như yêu ma quỷ quái, chỉ thấy mặt bốn người đen kịt, hai mắt trợn tròn, rực lên ghê rợn như dã thú, máu bầm từ mũi chảy ra, hai hàm răng trắng nhởn, nhìn Sở Thiên Vân cười hì hì.

Sở Thiên Vân kinh ngạc quát:

- Chưa đầy một tháng, sao các người lại trở thành bộ dạng thế này?

Bốn người chẳng nói chẳng rằng, vẫn chỉ cười ngơ ngẩn, như đã trở nên điên dại.

Qua bộ dạng bốn người, khiến Sở Thiên Vân thoáng nghĩ đến một khả năng, liền vội toàn thân giới bị, chăm chú theo dõi hành động của họ.

Âm Sơn tứ tú sĩ tuy cản đường Sở Thiên Vân, nhưng không có hành động thêm bước quái dị.

Sở Thiên Vân muốn thoát thân ắt phải đi ngang qua bốn người, phía sau không có đường thoái lui, bởi lòng chàng có điều lo ngại, không muốn tiếp xúc với họ, dĩ nhiên không tiện đi ngang qua, vì nếu chàng động đậy, rất có thể họ ra tay tấn công mình.

Thế là cục diện nhất thời đã trở thành thế gườm nhau bất quyết.

Chừng một tuần trà sau, bỗng nghe một chuỗi to, trong lối rẽ cạnh đó lại có bồn người đi ra. Sở Thiên Vân định thần nhìn, bất giác lặng người.

Chỉ thấy đi đầu là Vạn Phương Tà Tôn, hôm nay y đã cởi bỏ khăn che mặt, Sở Thiên Vân ngoài kinh khiếp còn có phần ghê tởm, bởi y đã không còn hình thù con người nữa.

Thớ thịt trên mặt y méo xệch và đen tím, đôi mắt lồi và răng nhô ra ngoài, trong tai mũi miệng đều có máu bầm rỉ ra, hệt như một tử thi sình thối.

Theo sau y là Trường Kình tam vương, ba người cũng mặt mày đen tím, song cũng còn khá hơn Vạn Phương Tà Tôn một chút.

Sở Thiên Vân nghiến răng quát:

- Lữ lão tặc, người thật thủ đoạn tàn độc!

Vạn Phương Tà Tôn hăng hắc cười to:

- Bổn Tôn chủ còn gì tàn độc nào?

Sở Thiên Vân đưa tay chỉ Trường Kình tam vương cùng Âm Sơn tứ tú sĩ:

- Bản thân ngươi đã trở thành độc nhân, đó là sự báo ứng tội ác của ngươi, vì sao lại khiến họ trở nên thế này?

Vạn Phương Tà Tôn thản nhiên cười:

- Đó là tùy cái nhìn của từng người, đối với ngươi đây có lẽ là thủ đoạn tàn độc, nhưng đối với lão phu và họ thì lại là hành động tất yếu.

Sở Thiên Vân cười khẩy:

- Rõ láo toét, ngươi có sự giải thích hợp lý gì nào?

Vạn Phương Tà Tôn cười vang:

- Ngươi là kẻ thông minh, hẳn có thể hiểu, nếu không khiến họ trở thành độc nhân, cuộc chiến tại Âm Sơn bổn Tôn chủ không nắm chắc phần thắng, nhưng như vậy sẽ khiến cho các người bất kỳ ai đến đây đều không một ai sống sót... Có lẽ người cũng biết, sau khi trở thành độc nhân, công lực sẽ gia tăng gấp bội, và bất luận chưởng chỉ quyền cước đều có kịch độc, hễ chạm vào là táng mạng ngay. Với sức mạnh tám người bổn Tôn chủ đây, cho dù bọn tự mệnh danh là giới hiệp nghĩa các người kéo hết đến đây cũng khó có thể còn có một người sống sót.

Sở Thiên Vân cười khẩy:

- Vậy chẳng phải ngươi vị kỷ, muốn lợi dụng họ trở thành công cụ báo thù riêng hay sao?

Vạn Phương Tà Tôn cười to:

- Bổn Tôn chủ chưa nói hết, đây cũng là lợi ích của họ, chỉ cần trừ diệt xong các ngươi, bá phục giang hồ, nhất thống võ lâm vẫn là điều sẽ đến trong một ngày gần đây, lúc ấy họ đều trở thành bậc chí tôn, trọn đời hưởng thụ vinh hoa phú quý, cái giá ấy cũng rất xứng đáng.

Sở Thiên Vân không nén được, cũng buông tiếng cười to:

- Lão ma, vậy ngươi chẳng phải nằm mơ ban ngày ư? Cho dù ngươi không nhìn thấy mình, sao ngươi không nhìn họ thử xem? Họ đã trở nên bộ dạng thế nào? Các ngươi còn sống được bao lâu nữa? Trong những ngày sống ngắn ngủi ấy thì có lạc thú gì chứ? Các ngươi phải ăn độc trùng để sống, mặc dù vẫn còn trên cõi đời, nhưng không thể nào sống như người bình thường được nữa!

- Bọn ta trở thành độc nhân chẳng qua chỉ là tạm thời, chả lẽ vĩnh viễn như thế này hay sao?

Sở Thiên Vân kinh ngạc:

- Người muốn nói là còn có thể chữa trị bình phục ư?

- Đúng vậy, khi tiêu diệt các ngươi xong, bọn ta sẽ có thể điều trị giải độc, sau đó an hưởng thái bình!

Sở Thiên Vân gằn giọng quát:

- Đừng mơ tưởng, trên cõi đời tuyệt nhiên không có y thuật nào có thể khiến độc nhân bình phục được cả!

Vạn Phương Tà Tôn ung dung cười:

- Tiểu tử, tuổi như ngươi thì hiểu biết bao nhiêu, phải biết trên cõi đời bao la, chẳng gì không có, chẳng gì không thể, sao ngươi biết bổn Tôn chủ không thể bình phục?

Đoạn trầm giọng hỏi:

- Các vị bảo có thể hay không?

Âm Sơn tứ tú sĩ và Trường Kình tam vương liền đồng thanh đáp:

- Có thể!

Giọng nói kéo rất dài, hệt như người máy, chỉ biết trả lời theo sự điều khiển.

Sở Thiên Vân cười khinh mỉa:

- Lữ Vô Danh, ngươi quả là thần thông quảng đại, chẳng những khiến họ trở thành độc nhân, mà còn khiến họ trở thành người máy.

Vạn Phương Tà Tôn cười phá lên:

- Không sai, nhưng đó chỉ là tạm thời khi nào giải độc xong, họ sẽ bình phục như trước, không cần các người phải lo.

- Rõ ràng đó là những lời nói khoác. Sở mỗ tuy kiến thức không rộng, nhưng chưa từng nghe có dược vật nào có thể khiến độc nhân bình phục được.

- Bổn Tôn chủ không cần danh y, cũng chẳng cần danh dược, dĩ nhiên có cách để giải trừ độc tố, người có muốn nghe không?

- Người nói đi!

Vạn Phương Tà Tôn tiến tới một bước:

- Thôi được, bổn Tôn chủ cho ngươi biết để ngươi chết được nhắm mắt, ngươi có biết là vùng Miêu Cương có một loại phương pháp vu cổ không?

- Điều ấy thì liên quan gì đến độc nhân của ngươi chứ?

- Phương pháp vu cổ ấy chính là để chữa trị độc nhân bình phục như trước rất hiệu nghiệm.

- Láo toét!

Vạn Phương Tà Tôn thản nhiên cười:

- Phương pháp vu cổ sử dụng đến mấy mươi loại trùng cổ, có loại có hại và cũng có loại vô hại, bổn Tôn chủ có thể cho vào cơ thể một lúc mấy vạn con loại trùng cổ vô hại, chúng sẽ lập tức hút lấy kịch độc rồi chết ngay, sau đó theo nước tiểu bài tiết ra ngoài.

- Nhưng ngươi đừng quên là mình phải sống nhờ vào gì, sau khi giải độc e rằng ngươi cũng sẽ trở thành một vũng nước máu.

Vạn Phương Tà Tôn gật đầu:

- Không sai, nhưng bổn Tôn chủ còn có phương pháp khác nữa! Phải biết loại trùng cổ ấy một lần chưa thể hoàn toàn hút hết độc tố, tối đa chỉ có thể hút bớt một phần mười, khi cho trùng cổ vào cơ thể, đồng thời phải uống vào một chén súp thạch rúc hoa, đó là một loại dược vật bồi bổ nguyên khí nhưng tác dụng rất chậm, cho mười lần trùng uống mười lần thuốc là cam đoan hoàn toàn bình phục.

Sở Thiên Vân bán tín bán nghi, song vẫn lạnh lùng nói:

- Đó rõ ràng là do ngươi bịa đặt, e chính bản thân ngươi cũng chẳng tin.

Vạn Phương Tà Tôn phá lên cười:

- Bổn Tôn chủ đâu có bảo người tin, bởi vì chắc chắn người sẽ không thể nào sống qua đêm nay. Người thử nghĩ kỹ xem, trong tính hình thế này, người còn mong sống được sao?

Sở Thiên Vân lặng người, tám kẻ địch hiện diện thảy đều là cao thủ tuyệt đỉnh, hơn nữa họ đều là độc nhân, xem ra mình quả khó thể thoát khỏi độc thủ rồi.

Vạn Phương Tà Tôn trầm giọng quát:

- Tiểu tử, bổn Tôn chủ không còn nhẫn nhịn người được nữa. Nào đến đây, bổn Tôn chủ tiếp người ba chiêu lần nữa.

Sở Thiên Vân tuy biết mình dữ nhiều lành ít, nhưng chẳng chút sợ hãi nói:

- Sở mỗ chẳng sợ đâu, nhưng... nơi đây không thích hợp để giao thủ, nếu ngươi thật sự muốn tỉ đấu ba chiêu thì hãy đến một nơi khác.

Vạn Phương Tà Tôn thoáng ngẫm nghĩ, cười nói:

- Cũng được, nhưng giới hạn trong phạm vi dưới lòng đất đây thôi!

- Vậy thì hãy đến gian thạch thất ngoài cùng, thế nào?

Vạn Phương Tà Tôn cười khẩy:

- Ngươi thật tinh khôn, nơi đó gần cửa ra, muốn đào tẩu thật tiện, nhưng...

Có vẻ tự đắc nói tiếp:

- Vậy cũng rất hợp ý bổn Tôn chủ, dù người không đưa ra yêu cầu ấy thì bổn Tôn chủ cũng đưa ngươi đến đó!

- Vì sao vậy?

- Rất dễ hiểu, đó là muốn dẫn dụ hết bọn tự mệnh danh là giới hiệp nghĩa các người đến đây, nhất cử tiêu diệt sạch.

Sở Thiên Vân rúng động cõi lòng song vẫn lạnh lùng nói:

- Sao ngươi biết họ sẽ đến?

Vạn Phương Tà Tôn hăng hắc cười:

- Chẳng giấu gì ngươi, sự sắp đặt của bổn Tôn chủ chính là cuộc chiến ngày hôm nay, đành rằng đối tượng chính là ngươi, nhưng bọn người như Cuồng Tăng Cổ Ba và Tam Tùy thần ni cũng thuộc loại cần diệt trừ, vì vậy bổn Tôn chủ sớm đã chia nhau tìm cách dẫn dụ họ đến đây rồi!

Đôi mắt lồi ra đảo một vòng, nói tiếp:

- Bằng vào tám độc nhân nhóm bổn Tôn chủ đây, ai có thể đối phó nổi nào?

Sở Thiên Vân nghe lòng trĩu xuống, song chàng vẫn còn niềm hy vọng duy nhất ở Liệp Đạt đạo nhân, mong ông ta kịp lúc luyện thành thuốc giải độc đến đây.

Vạn Phương Tà Tôn quay người, cười vang nói:

- Tiểu tử, ngươi hãy đến đây nạp mạng trước đi!

Đoạn sải bước đi ra ngoài, Trường Kình tam vương với Âm Sơn tứ tú sĩ chàng lần lượt thơ thẩn theo sau.

Sở Thiên Vân ngoảnh lại nhìn Chu Trương Thị, bỗng lướt đến bên lồng sắt, đưa tay bẻ mạnh thanh sắt bị cong khi nãy liền tức gãy lìa. Đồng thời chàng nhanh chóng điểm ra một chỉ, giải khai huyệt đạo cho Chu Trương Thị.

Sau đó, chàng chẳng màng đến phản ứng của Chu Trương Thị, phi thân đuổi theo nhóm Vạn Phương Tà Tôn.

Lát sau, nhóm Vạn Phương Tà Tôn đã đi đến gian thạch thất ở ngoài cùng. Vạn Phương Tà Tôn dừng bước cười nói:

- Nơi đây rộng rãi bằng phẳng, chính là một chỗ tốt để ngươi nạp mạng. Sở Thiên Vân, ngươi động thủ trước hay là bổn Tôn chủ động thủ trước?

Sở Thiên Vân vừa định đáp, bỗng thấy một bóng người lao nhanh đến như tia chớp, chính là Cuồng Tăng Cổ Ba.

Sở Thiên Vân vừa thấy Cuồng Tăng đến, liền mừng rỡ nói:

- Lão thiền sư đến thật đúng lúc, xin hãy mau rời khỏi đây ngay...

Đoạn truyền âm nhập mật nói tiếp:

- Nơi đây vãn bối sẽ tìm cách ứng phó kéo dài thời gian, lão thiền sư mau đi xem Liệp Đạt đạo nhân đã luyện chế thuốc xong chưa, chỉ sợ...

Cuồng Tăng cười ngắt lời:

- Đừng lo, mọi sự đều có trời định, chúng ra sẽ xem họ chết như thế nào?

Vạn Phương Tà Tôn cười to:

- Bổn tôn sẽ chết thế nào, có lẽ ngươi không nhìn thấy được đâu, bởi vì ngươi chắc chắn sẽ lên đường sớm hơn bổn Tôn chủ, bổn Tôn chủ đang chờ tiễn các ngươi đây!

Cuồng Tăng lắc đầu:

- E rằng chưa chắc, đây là vì những địa đạo kia đã báo hại lão nạp đã uổng phí rất nhiều thời gian, nếu lão nạp mà không hiểu biết chút ít trận pháp, có lẽ đã không kịp đến đây rồi.

Sở Thiên Vân nóng ruột hỏi:

- Lão thiền sư chưa nghe vãn bối nói sao?

Cuồng Tăng thản nhiên cười:

- Nghe rồi! Nhưng lão nạp tự có chủ trương, hơn nữa Lữ lão tặc có lẽ cũng sớm đã có sự tính toán, cứ phó mặc cho định số an bài là hơn!

Sở Thiên Vân nóng lòng như thiêu đốt, nhưng cũng chẳng còn cách nào hơn.

Vạn Phương Tà Tôn lạnh lùng nói:

- Thế nào? Động thủ đi chứ... Sở tiểu tử, tặc hòa thượng, hai người ai động thủ trước, hay là hai người cùng lúc động thủ?

Sở Thiên Vân quát to:

- Dĩ nhiên là Sở mỗ với người phân sinh tử trước rồi!

Đoạn liền sấn tới toan xuất chiêu, Cuồng Tăng vội nói:

- Hãy khoan, không nên nóng nảy!

Sở Thiên Vân chau chặt mày, nhưng cũng đành dừng tay.

Vạn Phương Tà Tôn cười to nói:

- Sao? Tặc hòa thượng ngươi muốn động thủ trước ư?

Cuồng Tăng cười hề hề:

- Đây là một đại sự, khi giao tức khắc sinh tử, lão nạp phải bàn tính với Sở tiểu tử trước đã!

Vạn Phương Tà Tôn thản nhiên:

- Hai người cứ thư thả bàn tính, khi nào tính xong thì chúng ta động thủ, bổn Tôn chủ có thể đợi.

Cuồng Tăng tuyên câu Phật hiệu, bỗng với truyền âm nhập mật nói:

- Tiểu tử, ngươi hãy suy nghĩ kỹ, đây không phải là lúc hiếu thắng tranh cường, hãy để cho lão nạp động thủ, còn ngươi thì đứng sao lưng toàn lực giúp lão nạp, truyền nội lực vào huyệt bối tâm lão nạp, hợp sức hai người hại sát Lữ lão tặc...

Sở Thiên Vân cũng với truyền âm nhập mật tiếp lời:

- Cách ấy rất hay, nhưng phải do vãn bối động thủ, lão thiền sư đứng sau trợ sức mới đúng!

Cuồng Tăng quắc mắt:

- Hẳn ngươi cũng rõ, mặc dù giao đấu bằng chưởng lực, nhưng kịch độc của lão tặc ấy có thể truyền sang, kẻ trúng độc chết chắc...

- Chính vì vậy vãn bối mời phải động thủ trước!

- Bậy nào, lão nạp đã 92 tuổi, cũng đáng chết rồi, còn ngươi thì tuổi còn trẻ, không thể chết được, tại sao lại tranh giành với lão nạp chứ?

Sở Thiên Vân khảng khái:

- Vãn bối đại thù đã báo, chết cũng không còn hối tiếc!

- Đành rằng ngươi đại thù đã báo, nhưng còn các cô ả kia thì sao? Ngươi nhẫn tâm để họ trở thành góa phụ ư?

Sở Thiên Vân thoáng ngẩn người:

- Nhưng vãn bối còn có một lý do, với Kim Giáp thần công của vãn bối có thể ngăn trở độc khí xâm nhập, còn lão thiền sư thì sao?

- Sao người biết Kim Giáp thần công ngăn trở được độc khí xâm nhập?

- Vậy chứ thiền sư sao biết Kim Giáp thần công của vãn bối không ngăn trở được độc khí?

Cuồng Tăng cũng ngẩn người:

- Bất luận thế nào lão nạp cũng phải động thủ trước!

- Vãn bối cũng nghĩ như vậy, phải tranh trước động thủ, nếu lão thiền sư nhất quyết tranh giành với vãn bối, ắt sẽ tạo thành cục thế hỗn loạn, rất có thể sẽ đồng quy ư tận.

- Tiểu tử, việc gì cũng có thể được, nhưng việc này thì không được, ngươi tuyệt đối không thể chết được.

- Lão thiền sư sao biết vãn bối sẽ chết?

- Kẻ đứng trước bắt buộc phải tiếp xúc với khí độc của Lữ Vô Danh, chỉ cần chạm vào một chút là chắc chắn phải chết, trừ phi ngươi cũng là độc nhân... Nhưng ngươi cũng chẳng thể trở thành độc nhân, bởi lão nạp không chuẩn bị Bách Độc Chi Tinh.

Sở Thiên Vân chợt nảy ý, bỗng nói:

- Lão thiền sư có biết một vị Đại Phong thiền sư không?

Cuồng Tăng ngẩn người:

- Không, tại sao ngươi lại đánh trống lảng thế này?

Sở Thiên Vân cười, bỗng với tiếng bình thường nói:

- Vãn bối đã nhớ lầm, ông ấy trước kia là Bách Tuệ trưởng lão!

- À, thì ra là tên tiểu hòa thượng ấy, dĩ nhiên là biết, ngươi đã từng gặp y hay sao?

Vạn Phương Tà Tôn nghe vậy liền xen lời:

- Lẽ ra hai ngươi phải bàn về việc giao đầu, những điều không liên quan bàn đến làm gì chứ?

Cuồng Tăng ha hả cười to:

- Bọn này tán gần mà! Đằng nào bất luận động thủ ra sao, chỉ cần chạm vào độc tố của ngươi là rồi đời, cho nên lão nạp phải tán gẫu thỏa thích với Sở tiểu tử, có chết cũng được ung dung một chút.

Vạn Phương Tà Tôn phá lên cười:

- Cũng có lý, vậy hai ngươi thư thả mà tán gẫu đi!

Cuồng Tăng mỉm cười, lại quay sang Sở Thiên Vân nói:

- Tiểu tử, vừa rồi ngươi đã đề cập đến Bách Tuệ hòa thượng, y đã nói những gì nào?

- Ông ấy bảo lão thiền sư còn mắc nợ ông ấy chút gì đó, đòi lão thiền sư phải trả.

Cuồng Tăng khúc khích cười:

- Lão nạp nhớ ra rồi, đó là ba hũ rượu, y thật là nhỏ mọn, đến bây giờ cũng còn chưa quên, lại nhờ người nhắn đòi lão nạp.

Vạn Phương Tà Tôn bỗng xen lời:

- Món nợ ấy có lẽ ngươi không cần trả nữa rồi!

Cuồng Tăng gật đầu:

- Không sai, cho dù lão nạp không quỵt nợ thì cũng không sao trả được, muốn trả có lẽ phải chờ kiếp sau.

Dứt lời, bỗng nghe Sở Thiên Vân truyền âm nói:

- Lão thiền sư đã quen biết Bách Tuệ trưởng lão, hẳn cũng biết thuật chiêm tinh của ông ấy rất linh nghiệm chứ gì?

Cuồng Tăng cũng đổi qua truyền âm nói:

- Không sai, y quả là biết trò chơi tà môn ấy!

Sở Thiên Vân nghiêm giọng:

- Bách Tuệ trưởng lão từng khẳng định là vãn bối không có hiện tượng hung hiểm, bao giờ cũng hữu kinh vô hiểm...

- Đừng nói là y, lão nạp cũng biết chút ít về thuật chiêm tinh, nhưng còn thay đổi này theo thời gian, địa điểm và con người, cho nên không hoàn toàn chính xác.

Ngưng chốc lát, nói tiếp:

- Lão nạp cũng đâu có hiện tượng hung hiểm, nếu dựa theo thuật chiêm tinh, ít ra lão nạp cũng còn ba mươi năm sống trong sự may mắn nữa.

Sở Thiên Vân bất giác đưa mắt nhìn Cuồng Tăng, quả thấy ông tuy có chút dơ bẩn, nhưng mặt mày rạng rỡ, ấn đường (giữa chân mày) đầy đặn và sáng sủa, quả nhiên không có việc hiện tượng sắp gặp hung hiểm.

Nhưng chàng vẫn kiên quyết nói:

- Bất luận thế nào vãn bối cũng quyết động thủ trước!

Cuồng Tăng khẽ buông tiếng thở dài, lặng thinh không nói gì nữa.

Bỗng nghe Vạn Phương Tà Tôn cười u ám nói:

- Các ngươi lại có trợ thủ đến nữa rồi!

Quả thật hai người lướt nhanh đến, thì ra Tâm Long nhị ma, hai người vừa vào đến thạch thất, bất giác kinh ngạc sửng người, Độc Long Tẩu chơm chớp mắt, cất bước tiến tới.

Sở Thiên Vân bỗng trầm giọng quát:

- Đứng lại!

Độc Long Tẩu quả nhiên y lời dừng bước.

Cuồng Tăng nhếch môi cười nói:

- Hai người không nên qua đây là hơn, bởi có qua cũng chẳng ích gì!

Tâm Long nhị ma đảo mắt nhìn quanh, như cũng hiểu ra sự tình nghiêm trọng, bèn lặng thinh đứng yên.

Sở Thiên Vân vội hỏi:

- Vật kia đã đưa đến rồi chứ?

Độc Long Tẩu nhẹ gật đầu:

- Đưa đến đây rồi, nhưng... có lẽ hộ không biết chúng ra đã đến đây.

Vừa dứt lời, lại nghe có tiếng bước chân hối hả vọng đến. Mọi người đưa mắt nhìn, thì ra là Tam Tùy thần ni cũng Nhạc Dung, La Ngọc Quyên, Tư Mã Ngọc Yến và Cung Mỹ.

Bốn nàng đều đã trở lại trang phục bình thường, Tư Mã Ngọc Yến hướng về phía Tư Mã Long gọi một tiếng phụ thân, song lại ngoảnh đi nơi khác.

Tư Mã Long buồn bã lặng thinh, trong ánh mắt như có ánh lệ lung linh.

Bầu không khí trong thạch thất càng thêm ngột ngạt, bỗng chốc trở nên tĩnh lặng lạ thường, mọi người đưa mắt nhìn nhau, hồi lâu không một ai lên tiếng.

Sau cùng, vẫn là Vạn Phương Tà Tôn phá tan sự yên lặng, cười lạnh lùng nói:

- Tam Tùy thần ni thân phận và địa vị bà thế này mà cũng làm điều dối trà lừa lọc ư?

Tam Tùy thần ni thản nhiên cười:

- A di đà Phật! Bần ni vốn tưởng thí chủ là người có thể tạo phúc võ lâm, nên mới bằng lòng tương trợ, nhưng sau đó đã phát hiện thí chủ là một tiểu nhân hiểm trá, dĩ nhiên bần ni chẳng thể nối giáo cho giặc...

Đoạn trầm giọng nói tiếp:

- Ngoài ra, thí chủ nên biết pháp hiệu của bần ni là tùy tâm, tùy ý và tùy duyên, nên gọi là Tam Tùy, chỉ cần phát giác điều gì không đúng là cải chính ngay, lẽ dĩ nhiên đâu thể giúp thí chủ tàn sát võ lâm.

Vạn Phương Tà Tôn cười to:

- Tốt lắm, hôm nay đã đến lúc chúng ta tổng thanh toán rồi!

Tam Tùy thần ni cười:

- Đạo trướng ma tiêu là ở cuộc chiến này đây!

Vạn Phương Tà Tôn ngạo nghễ cười vang:

- Đạo không bao giờ trướng, ma không bao giờ tiêu, hôm nay là ngày tống táng các ngươi, và từ nay về sau giang hồ võ lâm sẽ là thiên hạ của bổn Tôn chủ.

Tam Tùy thần ni cười khẩy:

- Cho dù đạo không trướng thì đêm nay cũng có thể cũng các ngươi đồng quy ư tận, trong võ lâm biết bao người chính nghĩa, hẳn sẽ thu dọn tàn cuộc, trình chỉnh võ lâm.

Vạn Phương Tà Tôn đảo mắt nhìn quanh cười khẩy nói:

- Nếu các ngươi không còn trợ thủ đến nữa, bây giờ động thủ được rồi!

Tam Tùy thần ni sải bước tiền tới, cười khẩy nói:

- Bần ni tiếp thí chủ vài chiêu!

Sở Thiên Vân vội lớn tiếng nói:

- Thần ni hãy khoan!

Tiếng nói như sấm rền, khiến Tam Tùy thần ni bất giác giật mình, dừng bước nói:

- Sở thiếu hiệp có gì cần nói vậy?

Sở Thiên Vân giọng trịnh trọng:

- Cục diện hôm nay đúng như Thần ni đã nói, đây là cuộc chiến giữa chính với tà, đạo trường ma tiêu, thắng bại tồn vong là ở nhất cử này, một khi giao thủ là tình thế hỗn loạn ngay, vãn bối định bày tỏ vài lời trong đáy lòng trước khi giao thủ.

- À, thiếu hiệp xin cứ nói!

Sở Thiên Vân đưa mắt nhìn nhóm Nhạc Dung bốn nàng, thành khẩn nói:

- Trước hết vãn bối phải xin lỗi Nhạc Dung tỷ và ba vị cô nương, trước khi vãn bối đã đối xử quá tệ bạc với họ...

Bốn nàng cúi đầu lặng thinh, chỉ Cung Mỹ cất tiếng nói:

- Đừng nói đến việc ấy nữa, hãy lo ứng phó cục diện trước mắt là hơn!

Sở Thiên Vân thở dài:

- Không, rất có thể sau cuộc chiến này chúng ta thảy đều vong thân, cũng có thể sẽ âm dương cách biệt, kết cuộc ra sao khó mà đoán trước được.

Tam Tùy thần ni ảo não gật đầu:

- Không sai, có gì thiếu hiệp cứ nói đi!

- Mặc dù những lời này bây giờ nói ra đã muộn, nhưng vãn bối vẫn phải nói, sau đó dù chết cũng nhắm mắt...

Vạn Phương Tà Tôn bỗng cười to nói:

- Thú vị lắm, đó có lẽ liên quan đến tư tình của các ả kia phải không?

Sở Thiên Vân không màng đến y, nói tiếp:

- Vãn bối chẳng phải không muốn cưới các vị cô nương ấy làm vợ, thật tình là vì nhận thấy mình không xứng đáng, hơn nữa một phu đa thê khiến vãn bối cảm thấy có phần không phải, ít ra cũng khiến đồng đạo võ lâm chê cười...

Bốn nàng đồng thanh nói:

- Không thể nói vậy được, như vậy thật quá phụ lòng bọn này!

Tuy trước mặt công chúng, song bốn nàng nói không hề đỏ mặt.

Sở Thiên Vân cao giọng nói:

- Nhưng bây giờ vãn bối đã nghĩ thông, quyết ý cùng các vị cô nương ấy kết nghĩa phu thê.

Tam Tùy thần ni cười:

- Vậy mới phải chứ!

Vạn Phương Tà Tôn lắc đầu xen lời:

- Nhưng rất tiếc đã muộn rồi, e rằng các ngươi sẽ không còn cơ hội gần gũi được nữa.

Sở Thiên Vân buông tiếng cười khẩy, từ trong lòng lấy ra bốn đồng tiền cổ nói:

- Bốn đồng tiền cổ này là do tiên mẫu may trên mình vãn bối, tuy không chút đáng giá, nhưng vãn bối trước nay hết sức trân quý...

Vừa nói vừa hai tay trao cho Tam Tùy thần ni.

Tam Tùy thần ni đón lấy, khẽ hỏi:

- Thiếu hiệp muốn bần ni làm gì nào?

Sở Thiên Vân nghiêm giọng:

- Vãn bối muốn nhờ Thần ni chia cho bốn vị cô nương, sau khi nhận đồng tiền cổ của vãn bối là kể như đã định danh phận phu thê, bất luận sống chết như vậy.

Trong thạch thất yên lặng lạ thường, nhưng liền sau đó có tiếng khóc thút thít vang lên, thì ra nhóm Nhạc Dung bốn nàng đã nghẹn ngào rơi lệ, nhưng không phân biệt được đó là vui sướng hay sầu bi.

Tam Tùy thần ni gật đầu:

- Được, bần ni sẽ làm đúng theo lời dặn của thiếu hiệp!

Đoạn nghiêm nghị đi về phía bốn nàng.

Nhưng Tam Tùy thần ni vừa đi được mấy bước, bỗng nghe tiếng Sở Thiên Vân quát vang, vung chưởng bổ thẳng vào Vạn Phương Tà Tôn.

Vạn Phương Tà Tôn cười to:

- Khá lắm!

Đồng thời hữu chưởng vung lên đón tiếp.

Diễn biến thấy đột ngột, mọi người đều không ngờ Sở Thiên Vân lại như vậy. Song Sở Thiên Vân lòng sớm đã quyết, bởi bất kỳ ai giao thủ với Vạn Phương Tà Tôn trước đều sẽ bị trúng độc mà chết, mặc dù chàng không muốn chết như vậy, nhưng vì mọi người, chàng đành hy sinh bản thân. Chỉ cần được cùng chết với Vạn Phương Tà Tôn, khiến đại cục võ lâm ổn định, chàng chết cũng không hối tiếc.

Vừa xuất thủ chàng đã sử dụng ngay chiêu Kim giáp thiên phiên lợi hại nhất trong Kim Giáp thần công, theo kinh nghiệm tại Nam Mang sơn, một chưởng phát ra với mười hai thành công lực chắc chắn có thể giết chết Vạn Phương Tà Tôn tại chỗ, nhưng đồng thời bản thân chàng cũng bị trúng độc mà chết.

Thế nhưng, nhận định của chàng đã sai lầm, bởi Vạn Phương Tà Tôn từ khi trở thành độc nhân, công lực đã gia tăng gấp bội so với lúc ở Nam Mang sơn.

Chỉ nghe bùng một tiếng vang rền, chưởng lực đôi bên đã chạm nhau, hai người đều đứng yên bất động. Bởi chưởng lực ngang nhau nên hữu chưởng hai người đã không tách ra, mà lại dính chặt với nhau.

Sở Thiên Vân lặng người, tả chưởng vụt bổ ra, toan chấn lui Vạn Phương Tà Tôn.

Nhưng Vạn Phương Tà Tôn tả chưởng cũng đã kịp thời vung ra, đón lấy tả chưởng Sở Thiên Vân, thế là hai người hai tay đạo nhân chéo nhau, trở thành tỉ đấu nội lực.

Tỉ đấu nội lực với một độc nhân, kết quả không cần nghĩ cũng rõ.

Trong thạch thất liền tức đại loạn, song vì diễn biến quá nhanh, không ai kịp ngăn cản, đành để mặc hai người tỉ đấu nội lực.

Tam Tùy thần ni và Cuồng Tăng kinh hoàng lao nhanh đến, vì Cuồng Tăng cách gần hơn nên đã tới trước một bước, hai tay lập tức đặt lên sau lưng Sở Thiên Vân, hai luồng nội xuyên qua huyệt đạo tuôn ra, liền tức hòa hợp với nội lực của Sở Thiên Vân. Theo sau đó, Tam Tùy thần ni cũng hai tay đặt len sau lưng Cuồng Tăng.

Tâm Long nhị ma cũng không chậm trễ, cũng nối tiếp nhau truyền nội lực sang, sau nữa là Nhạc Dung, La Ngọc Quyên, Tư Mã Ngọc Yến và Cung Mỹ.

Song đối phương cũng chẳng phải một mình Vạn Phương Tà Tôn, Âm Sơn tứ tú sĩ cũng Trường Kình tam vương cũng nối tiếp nhau truyền nội lực sang cho Vạn Phương Tà Tôn.

Thoạt đầu, song phương như ngang sức nhau, nhưng một tuần trà sau, tình huống đã có chút thay đổi, nhóm Sở Thiên Vân cùng lùi sau nửa bước. Đồng thời Sở Thiên Vân trước tiên là hai bàn tay, sau đến cườm tay đều trở nên đen tím đến khủyu.

Vạn Phương Tà Tôn thở phào một hơi dài, nghiến răng cười nói:

- Tiểu tử, ngươi đã hết đời rồi!

Sở Thiên Vân lặng thinh, chàng tự hiểu rất rõ, Vạn Phương Tà Tôn nói không sai, nhưng trước khi chết, chàng quyết diệt trừ bằng được Vạn Phương Tà Tôn.

Thế nhưng, tình thế lại không lạc quan, Sở Thiên Vân từng bước thoái lui, đã lui đến ba bước, Cung Mỹ đứng sau cùng đã lui đến cửa thạch thất.

Ngay trong lúc nguy cấp ấy, lại có mọt nhóm người kéo đến, đi đầu là Bạch Mai, kế đến là Liên Giang Bình, Liên Như Văn, Liệp Đạt đạo nhân và huynh muội Ha Đại Xa, nhưng không thấy Ngũ Phụng và Tứ tỳ của Ngọc Phụng bang.

Cảnh tượng trong thạch thất liền khiến họ sững sờ, song họ đều là người võ lâm, lập tức hiểu ra đó là việc gì.

Ha Phí Nhi hoảng hốt nói:

- Nguy rồi, chúng ta hãy thay Thiên Vân mau!

Bạch Mai vội cản lại nói:

- Không thay được đâu, chúng ta hãy ra phía sau giúp Thiên Vân mau!

Liên Giang Bình tiếp lời:

- Đúng rồi, chúng ta hãy mau ra phía sau!

Đoạn liền dấn bước đi nhanh ra phía sau, hai tay đặt lên lưng Cung Mỹ, tiếp đến là Liên Như Văn, Bạch Mai và huynh muội Ha Đại Xa, thảy đều dồn hết toàn bộ nội lực ra phía trước cho Sở Thiên Vân. Ngay lập tức Sở Thiên Vân vãn hồi tình thế thua kém.

Tuy nhiên, vậy cũng chỉ được thế quân bình, công lực của nhóm độc nhân Vạn Phương Tà Tôn tám người dường như vĩnh viễn không sử dụng hết.

Đôi bên tất cả mọi người đều tham gia vào trận đấu, chỉ trừ mỗi mình Liệp Đạt đạo nhân, chỉ thấy lão ta gãi tai lia lịa, ra chiều bối rối không biết làm sao.

Đồng thời, hai tay lão ta ôm chặt lấy một chiếc hũ to, đi tới đi lui một hồi, sau cùng hai tay đưa chiếc hũ lên cao uống ừng ực.

Thì ra trong hũ là thuốc giải độc, chẳng mấy chốc Liệp Đạt đạo nhân đã uống sạch.

Đôi bên đều tập trung hết sức chú ý vào trận đầu, không ai chú ý đến hành động của Liệp Đạt đạo nhân. Sau khi uống hết thuốc giải độc, Liệp Đạt đạo nhân liền đi nhanh đến cách Vạn Phương Tà Tôn chừng một trượng, há miệng phun mạnh, một vòi nước phọt ra như tên bắn.

Vạn Phương Tà Tôn hét to:

- Ối chà!

Rồi thì dồn hết công lực đẩy ra, hai tay rụt về và lạng người sang bên.

Đôi bên nhiều người thế này dùng công lực tỉ đấu, nếu chưa phân thắng bại thì chẳng thế tách ra, bằng không hậu quả sẽ khó thể tưởng tượng nổi.

Ngay khi Vạn Phương Tà Tôn lách người sang bên, liền tức vang lên một tiếng nổ như long trời lở đất, bốn vách đá lung lay, cát đá bay mù mịt, bóng người lần lượt ngã ra.

Đồng thời, vòi nước do Liệp Đạt đạo nhân phún ra tuy không trúng Vạn Phương Tà Tôn, nhưng lại trúng vào Âm Sơn tứ tú sĩ và Hám Sơn Vương trong Trường Kình tam vương, chỉ nghe tiếng rú thảm liên hồi, Âm Sơn tứ tú sĩ và Hám Sơn Vương liền tức ngã xuống đất lăn lộn.

Thôn Hải Vương và Phiên Thiên Vương vừa kinh vừa giận, cùng tung mình mình lao bổ vào Liệp Đạt đạo nhân.

Trường Kình tam vương võ công cao thâm dường nào, mặc dù vừa bị chấn động bởi tỉ đấu nội lực, song uy thế vẫn hết sức kinh người. Phiên Thiên Vương vung tay phải bẻ gãy cổ Liệp Đạt đạo nhân, Thôn Hải Vương thì năm ngón tay cắm vào ngực lão.

Liệp Đạt đạo nhân rú lên một tiếng thảm thiết, liền chết ngay tức khắc. Nhưng Phiên Thiên Vương và Thôn Hải Vương thở hắt ra một hơi dài, cũng ngã lăn ra đất, lăn lộn chung với bọn Âm Sơn tứ tú sĩ.

Lát sau, tiếng rên la ngưng lặng, Trường Kình tam vương và Âm Sơn tứ tú sĩ đều đã biến thành một vũng nước máu, xương da không còn.

Còn Liệp Đạt đạo nhân thì nửa người đã bị phân hủy, còn lại nửa kia cũng đang hủy hoại, chết còn thảm hơn Âm Sơn tứ tú sĩ.

Trong thạch thất ngập đầy mùi máu tanh hôi thối, song lại tĩnh lặng lạ thường.

Sở Thiên Vân với Vạn Phương Tà Tôn cách nhau chừng một trượng, hai người đều nằm nghiêng trên đất, chỉ bốn mắt nhìn nhau ngập đầy phẫn hận.

Tam Tùy thần ni và Cuồng Tăng đứng sau Sở Thiên Vân, mức chấn động dĩ nhiên cũng nặng hơn, nhưng nhờ công lực thâm hậu đã ngồi lên được và đang nhắm mắt vận công điều tức. Mặc dù đại thể không hề hấn gì, nhưng hai người ít ra cũng phải tĩnh tọa chừng một bữa cơm mới có thể bình phục. Đồng thời trước khi công lực chưa hồi phục, hai người huyết khí nghịch chuyển, động đậy là chết ngay tức khắc.

Mà cho dù hai người liều chết động đậy cũng chẳng thể được, bởi khi khí huyết nghịch chuyển, gân cốt co rút, tứ chi bải hoải, không sao cử động được.

Tiếp đến là Tâm Long nhị ma, nhóm Nhạc Dung bốn nàng, Bạch Mai và huynh muội Hà Đại Xa, hai cha con Liên Giang Bình thảy đều thọ thương tương đương với Tam Tùy thần ni, không một ai động đậy được.

Sự yên lặng kéo dài chừng một tuần trà, sau cùng một chuỗi cười to vang lên, tiếp đến là tiếng bò đi trên mặt đất, mọi người đều nhìn thấy đó chính là Vạn Phương Tà Tôn, đang cố gắng chậm chạp bò về phía Sở Thiên Vân.

Mọi người thấy vậy đều hết sức lo lắng, họ tiên liệu sắp có một thảm kịch xảy ra, nhưng cũng đành chịu, không một ai có thể cử động.

Tiếng cười của Vạn Phương Tà Tôn hệt như mũi dao nhọn đâm vào tim mọi người, sau cùng Vạn Phương Tà Tôn đã bò đến trước mặt Sở Thiên Vân.

Sở Thiên Vân hai mắt nhắm nghiền, không nói mà cũng chẳng cử động.

Vạn Phương Tà Tôn thở hào hển, cười khằng khặc nói:

- Sở Thiên Vân... người đã chết rồi ư?

Sở Thiên Vân mở bừng mắt, nghiến răng nói:

- Có lẽ... sắp rồi!

Vạn Phương Tà Tôn không sao khép miệng lại được, giọng khản đặc nói:

- Vậy tốt lắm... ngươi với bổn Tôn chủ... sẽ đồng tuy... ư tận...

Sở Thiên Vân thở hắt ra:

- Sở mỗ... chết cũng không hối tiếc!

- Nhưng bổn Tôn chủ... thì chết... không nhắm mắt...

Thở mạnh một hồi lâu, Vạn Phương Tà Tôn lại cười vang nói:

- Thôi cũng được... trên cõi đời này... chỉ có bổn Tôn chủ... với ngươi là... hai đại anh hùng... giờ thì... hai tay... đồng quy ư tận... cũng có thể lưu danh muôn thuở... ha ha ha ha...

Sở Thiên Vân nghiến răng:

- Lão tặc... rất tiếc là... Sở mỗ chẳng thể bồi thêm ngươi một chưởng... để được nhìn thấy ngươi chết trước.

- Ngươi có biết... bổn Tôn chủ đến gần đây... để làm gì không? Chính là muốn nhìn thấy ngươi chết trước... Bổn Tôn chủ còn thừa sức... bồi thêm cho ngươi một chưởng.

Đoạn hữu chưởng run rẩy đưa lên, cố gắng bổ tới.

Sở Thiên Vân cắn chặt răng, gắng hết sức lăn ngươi sang bên mấy thước, tránh khỏi một chưởng của Vạn Phương Tà Tôn.

Vạn Phương Tà Tôn hét to, tay phải lại đưa lên, song đến giữa chừng lại uể oải buông xuống, thiểu não nói:

- Thế là hết... bổn Tôn chủ không sao... chính tay hạ sát ngươi...

Sở Thiên Vân lạnh lùng:

- Vậy cũng tốt... để xem ai sẽ chịu đựng được lâu hơn...

Vạn Phương Tà Tôn gào lên:

- Bổn Tôn chủ dám quả quyết... chính ngươi sẽ chết trước.

Đôi mắt lồi chòng chọc nhìn vào Sở Thiên Vân không chớp.

Thế là, hai người lại gườm nhau với ánh mắt đầy căm thù.

Bỗng, trong thạch thất lại có tiếng bước chân rất khẽ vang lên, phá tan bầu không khí tĩnh lặng.

Sở Thiên Vân cố gắng đưa mắt nhìn, thì ra là Chu Trương Thị, hẳn là khi nãy nàng ta ẩn nấp, giờ mới đi ra.

Chỉ thấy nàng ta mắt ngập đầy đầy vẻ khiếp sợ đảo nhìn quanh thạch thất, khi ánh mắt chạm vào thi thể đang phân hủy của Liệp Đạt đạo nhân, nàng ta càng ra chiều khiếp sợ hơn.

Sở Thiên Vân tuy trông thấy nàng ta, nhưng Vạn Phương Tà Tôn thì không, bởi nàng ta đang đi đến từ lưng Vạn Phương Tà Tôn.

Vạn Phương Tà Tôn cựa mình, như muốn nhìn rõ người đến là ai, song y đã kiệt sức, không thể nào quay người lại được.

Chu Trương Thị đi đến gần chừng một trượng, dừng bước lúng búng nói:

- Các vị... sao thế này?

Sở Thiên Vân uể oải đưa mắt nhìn nàng:

- Không việc gì... đến cô nương... Cô nương đi khỏi đây mau!

Chu Trương Thị ngẩn người:

- Không... Tiện nữ phải báo đáp Sở đại hiệp, tiện nữ có thể giúp gì cho Sở đại hiệp?

Sở Thiên Vân chợt động tâm, lớn tiếng nói:

- Có thể... tử thi kia...

Chu Trương Thị chau mày, đưa tay chỉ thi thể Liệp Đạt đạo nhân hỏi:

- Phải tử thi kia không?

- Phải... phải...

- Hẳn đó là bằng hữu của Sở đại hiệp, muốn tiện nữ giúp Sở đại hiệp đem chôn phải không?

- Không... hãy ném thi thể đó... vào người lão ta...

Chu Trương Thị sững sờ, nhất thời không biết phải làm sao, bởi đây là một sự yêu cầu không thể tưởng tượng được, nửa phần thi thể ném vào người Vạn Phương Tà Tôn thì có thể gì?

Song vẻ mặt nghiêm nghị và lời nói trịnh trọng của Sở Thiên Vân đã khiến nàng không sao cự tuyệt được.

Vạn Phương Tà Tôn đã rõ đó là việc gì hốt hoảng hét to:

- Đừng... đừng... Tiểu Quyên không được...

Chu Trương Thị nghe vậy càng vững niềm tin, liền tức nắm lấy chân phải Liệp Đạt đạo nhân, ném mạnh vào người Vạn Phương Tà Tôn.

Vạn Phương Tà Tôn không còn động đậy được, thi thể Liệp Đạt đạo nhân vừa chạm vào người, y lập tức rú lên thảm khốc. Liền theo đó, da thịt y tiêu tan dần, sau cùng trở thành một vũng nước máu.

Sở Thiên Vân đưa mắt nhìn vũng nước máu, buông tiếng cười vang nói:

- Lữ Vô Danh... rốt cuộc thì... ngươi cũng chết trước... Sở mỗ...

Song khí huyết nghịch chuyển, Sở Thiên Vân cũng liền bất tỉnh nhân sự.

Chẳng rõ đã trải qua bao lâu, tưởng chừng dài đến trăm năm, lại như chỉ trong thoáng chốc, Sở Thiên Vân từ từ hồi tỉnh.

Chàng thoáng ngạc nhiên, chẳng rõ mình đang ở đâu, nhưng nhờ nội công thâm hậu chàng liền tức hiểu ra tình hình trước mắt.

Chỉ thấy mình đang nằm trong dãy nhà đá trong Tuyết Hồng cốc, trước mắt chàng Nhạc Dung, La Ngọc Quyên, Tư Mã Ngọc Yến, Cung Mỹ, Bạch Mai và Hà Phí Nhi, sáu nàng đều mắt sưng húp, nước mắt ràn rụa.

Vừa thấy Sở Thiên Vân hồi tỉnh, sáu nàng liền mừng rỡ reo lên.

Sau sáu nàng là Cuồng Tăng Cổ Ba, Tam Tùy thần ni, Độc Long Tẩu, Tâm Ma Tư Mã Long, Liên Giang Bình, Liên Như Văn và Ha Đại Xa.

Tất cả mọi người mặt mày đều ủ dột bi thương.

Sở Thiên Vân tự hiểu rất rõ, mặc dù mình bây giờ hồi tỉnh, nhưng đã sắp chết đến nơi.

Chàng cố gắng nhìn kỹ bản thân, song chỉ thấy được hai cánh tay lúc này đã đen tím, hiển nhiên độc tố sớm đã xâm nhập.

Chàng buông tiếng thở dài, gắng gượng nói:

- Mọi người đừng buồn, Sở Thiên Vân tuy chết mà cũng như sống!

Sáu nàng không cầm lòng được, cùng òa lên khóc.

Cuồng Tăng tuyên Phật hiệu:

- A di đà Phật! Thiếu Vân, hôm nay ngươi chẳng những đã diệt trừ được bọn ác tặc Lữ Vô Danh, khiến Vạn Tà môn diệt vong, võ lâm thái bình, mà mọi người hiện diện cũng là do ngươi đã cứu.

Sở Thiên Vân lúng búng:

- Vãn bối nào có công lao gì?

Tinh thần chàng tựa hồ đã khôi phục khá nhiều, song mọi người đều biết đó là hồi quang phản chiếu, chàng sẽ không còn sống được bao lâu nữa.

Cuồng Tăng đưa tay lau nước mắt nói:

- Nếu không nhờ ngươi động thủ trước, dùng Kim Giáp thần công cản trở độc khí, e rằng tất cả mọi người hiện diện đều không thể toàn mạng.

Sở Thiên Vân sung sướng:

- Đó là ý trời chứ không phải công của vãn bối...

Lướt mắt nhìn sáu nàng, giọng não nề nói tiếp:

- Sở Thiên Vân thật có lỗi với các vị, e rằng sẽ ra đi trước...

Cung Mỹ nghẹn ngào tiếp lời:

- Vân ca không thể chết... Vân ca không thể chết...

Sở Thiên Vân rướm nước mắt cười chua xót:

- Chẳng còn cách nào hơn, ngu huynh cũng đâu muốn chết, nhưng...

Chàng không sao nói tiếp được nữa, giọng yếu ớt thều thào:

- Mọi người hãy... bảo trọng...

Chẳng ngờ sáu nàng lại đồng thanh la lên:

- Chúng tiểu muội thề không sống riêng mình!

Đoạn cùng quay sang Cuồng Tăng và Tam Tùy thần ni nói:

- Xin cho phép chúng tiểu nữ với cái chết tuẫn tình, cùng xuống âm Thanh Ý bầu bạn với Thiên Vân...

Mọi người đều bùi ngùi xúc động. Cuồng Tăng vội nói:

- Đừng vội, đừng vội... Y chưa chết mà, các ngươi tuẫn tình chứ gì?

Tam Tùy thần ni cũng tuyên Phật hiệu:

- A di đà Phật! Các ngươi khoan hãy như vậy, các ngươi làm ầm lên thế này, bảo Thiên Vân sao thể yên tâm, chả lẽ các ngươi muốn y ngậm hờn mà chết ư?

Sáu nàng nghe vậy quả nhiên đều im lặng, nằm mọp bên mình Sở Thiên Vân khóc thút thít.

Bỗng, lại nghe một tiếng Phật hiệu vang lên, mọi người đều ngạc nhiên đưa mắt nhìn, chỉ thấy một lão hòa thượng sải bước đi đến.

Lão hòa thượng ấy vai đeo hồ lô, tay cầm thiền trượng, dáng vẻ như là một hành cước tăng nhân.

Cuồng Tăng ngạc nhiên nói:

- Lão trọc Bách Tuệ, đã đến sao bây giờ mới có mặt?

Thì ra lão hòa thượng ấy chính là Đại Phong thiền sư, chỉ nghe Bách Tuệ trưởng lão nói:

- Sao? Lão nạp đã đến muộn rồi ư?

Đảo tròn mắt nói tiếp:

- Lão nạp đến đây chính là vì ba hũ rượu, hôm nay lão hòa thượng điên khùng ngươi còn định hẹn nợ nữa hay không?

Cuồng Tăng chau mày:

- Ngươi cũng không chịu mở to mắt chó ra mà nhìn trước xem bây giờ là lúc gì, lại còn dám nhắc đến chuyện rượu, đừng nói ba hũ, dù là ba mươi hũ, lão nạp cũng chẳng quỵt của ngươi.

Bách Tuệ trưởng lảo đảo mắt nhìn quanh:

- Sao? Nơi đây đã xảy ra việc gì vậy?

Đang chờ trả lời, bỗng đưa mắt nhìn Sở Thiên Vân, khẽ tuyên Phật hiệu:

- A di đà Phật! Thảo nào, thì ra có người sắp chết! Không hề gì, lão nạp có thể chờ y chết rồi hẳn đòi rượu cũng được.

Cuồng Tăng tức giận buông tiếng cười gằn, không thèm đếm xỉa đến.

Bách Tuệ trưởng lão lại kinh ngạc kêu lên:

- Ủa, người sắp chết này dường như mặt rất quen, đã từng gặp ở đâu thế nhỉ?

Đoạn đưa ngón tay gõ nhẹ lên trán, ra chiều suy nghĩ.

Cuồng Tăng cười khẩy nói:

- Ngươi khỏi làm bộ làm tịch, chẳng những ngươi đã bảo y đòi rượu lão nạp hay sao? Chính y đã cho ngươi biết lão nạp ở đâu nên ngươi mới tìm đến đây, đúng chăng?

Bách Tuệ trưởng lão gật đầu:

- Đúng vậy, lão nạp nhớ ra rồi, tiểu tử này dường như tên là Sở Thiên Vân, lão nạp còn tặng cho hắn mười mấy tấm ngân nhị bì nữa.

Cuồng Tăng hậm hực:

- Ngươi cũng định đòi món nợ ấy nữa ư?

Bách Tuệ trưởng lão xua tay:

- Lão nạp đã nói rõ đó là tặng cho, dĩ nhiên không bao giờ đòi... Thật đáng tiếc, còn trẻ thế này vì sao lại sắp chết... bệnh gì vậy?

Cuồng Tăng tức giận quắc mắt:

- Ngươi đui mù rồi hả? Hai tay y đen tím, bệnh quái quỷ gì, đó là bị trúng kịch độc.

Bách Tuệ trưởng lão đưa tay vỗ vào sau ót nói:

- Không sai, chỉ có Bách Độc Chi Linh mới lợi hại đến vậy! Không còn cứu chữa được nữa sao?

Cuồng Tăng thở dài:

- Người y thuật cao minh duy nhất là lão đạo Liệp Đạt đã chết, hiện chỉ e...

Lại buông tiếng thở dài, không nói tiếp nữa.

Bách Tuệ trưởng lão cười hề hề nói:

- Các vị đã không chữa trị được, để lão nạp thử xem được chăng?

Đoạn từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ sành nho nhỏ.

Cuồng Tăng thắc mắc hỏi:

- Đó là gì vậy?

Bách Tuệ trưởng lão giọng ung dung:

- Thuốc giải độc có hiệu lực mạnh nhất!

Cuồng Tăng cả kinh:

- Thuốc này làm sao có thể uống vào được?

- Ngươi có biết thuốc này của lão nạp đã được phối chế bằng gì không?

Không chờ trả lời, nói tiếp:

- Lão nạp có thể cho biết, thuốc này đã phối chế bằng Hồng Hoàng, Chu Xa, Tùng Tử, Cam Thảo, Mộc Uyển Hoa, Hương Ma Diệp, Vô Diệp Quả, Kim Ty Thảo và Ngân Nhĩ Bì, bất luận kịch độc gì cũng có thể giải trừ.

Bạch Mai vội nói:

- Vậy hoàn toàn giống với thuốc giải độc do Liệp Đạt đạo nhân phối chế, không thể uống được.

Bách Tuệ trưởng lão cúi người nói:

- Vì sao vậy?

- Mặc dù có thể giải trừ kịch độc, nhưng lại khiến y chết ngay tức khắc.

Bách Tuệ trưởng lão điềm nhiên:

- Sống như thế này thật chẳng bằng chết, sao không siêu độ hắn sớm hơn!

Bạch Mai hậm hực lườm Bách Tuệ trưởng lão, toan phát tác nhưng lại cố dằn nén, thì ra Sở Thiên Vân mặt mày co rúm, ra chiều hết sức đau khổ.

Bạch Mai cắn răng thở dài, cúi đầu xuống.

Bỗng thấy Cuồng Tăng bước nhanh đến bên Sở Thiên Vân nói:

- Rất đúng, hãy cho y uống vào ngay!

Chỉ thấy mặt Cuồng Tăng lộ vẻ vui mừng, giật phăng lấy chiếc lọ sành trong tay Bách Tuệ trưởng lão, mở nắp lẹ làng trút vào miệng Sở Thiên Vân.

Động tác Cuồng Tăng quá nhanh; mọi người đều không kịp cản ngăn, sáu nàng thấy vậy liền cùng òa lên khóc to.

Song Cuồng Tăng vẻ bi thương hoàn toàn tan biến, cười nhìn Bách Tuệ trưởng lão nói:

- Lão trọc, lão nạp nói là giữ lời, nhất định sẽ tặng cho ngươi ba mươi hũ rượu!

Bách Tuệ trưởng lão cười khảy:

- Đừng dóc, có lẽ ngươi còn nghèo hơn lão nạp, đâu mà có ba mươi hũ rượu kia chứ?

Cuồng Tăng cười:

- Tuy lão nạp nghèo, nhưng phu quân của tiểu đồ không nghèo, nhất định sẽ có đủ số cho ngươi.

Bách Tuệ trưởng lão đảo mắt nhìn quanh:

- Phu quân của đồ nhi ngươi đâu?

Cuồng Tăng đưa tay chỉ Sở Thiên Vân:

- Kia không phải sao?

Bách Tuệ trưởng lão đưa mắt nhìn Sở Thiên Vân, bỗng cùng Cuồng Tăng buông tiếng cười vang.

Sáu nàng lần lượt ngưng khóc, thì ra kỳ tích đã xuất hiện, Sở Thiên Vân không hề biến thành nước máu, trái lại mặt hồng hào dần, và màu đen trên đôi tay cùng dần lui đi.

Sáu nàng vui mừng khôn xiết, Bạch Mai nhảy dựng lên, chạy đến Cuồng Tăng la to:

- Sư phụ, Thiên Vân đã khỏi rồi...

Cuồng Tăng ha hả cười to:

- Đương nhiên là y phải khỏi rồi!

Bạch Mai thắc mắc hỏi:

- Nhưng đó là vì sao vậy?

- Cát nhân tự có thiên tướng mà!

Bách Tuệ trưởng lão tuyên Phật hiệu nói:

- Vị cô nương này là cao túc của lão hòa thượng dơ bẩn ngươi ư?

Cuồng Tăng kiêu hãnh cười:

- Đúng vậy!

Bách Tuệ trưởng lão cười khảy:

- Thật là uổng, nếu là theo lão nạp, chắc chắn sẽ có tích sự hơn ngươi!

Cuồng Tăng la to:

- Ngươi định cướp đồ đệ của lão nạp ư?

Bách Tuệ trưởng lão cười:

- Có lẽ cướp cũng chẳng thể được, lão nạp chỉ muốn nói với lệnh đồ vài lời thôi...

Đoạn nắm tay Bạch Mai nói:

- Đến đây, để lão nạp nói cho cô nương biết vì sao!

Bạch Mai vội nói:

- Xin lão thiền sư chỉ giáo cho!

- Trên đời có ba loại thuốc đại bổ, đó là Địa Cực Sâm Quả, Quả Bình Vạn Năm và Hà Thủ Ô Vạn Năm, chỉ cần được ăn vào một loại là có thể khiến căn cơ vĩnh viễn vững chắc, nên thuốc giải độc kia tuy giải trừ kịch độc, song tiềm năng tích tụ trong cơ thể của Địa Cực Sâm Quả lập tức lan ra, nên Sở Thiên Vân có thể bình phục ngay.

Bạch Mai vỡ lẽ:

- Ra vậy, thật đa tạ lão thiền sư!

Ngay khi ấy, chỉ thấy Sở Thiên Vân sắc đen đã tan biến hẳn, người cũng đứng phắt dậy.

Sáu nàng mừng như được báu vật, cùng xúm quanh chàng, nhưng nhất thời không biết nên phải nói gì.

Sở Thiên Vân cười nói:

- Tại hạ may mắn thoát chết, hiện Vạn Tà môn đã bị tiêu diệt, tương lai còn dài, chúng ta hãy thư thả nói chuyện.

Đoạn bước ra khỏi vòng vây, đến cảm tạ Bách Tuệ trưởng lão trước, đoạn mới quay sang Cuồng Tăng nói:

- Vãn bối có điều cần nói riêng với lão thiền sư!

Cuồng Tăng đảo mắt nhìn quanh:

- Được!

Đoạn hướng về phía sáu nàng lớn tiếng nói:

- Sở Thiên Vân có điều cần mật đàm với lão nạp, có lẽ y muốn bàn về việc cưới vợ, các ngươi không ai được đi đấy.

Sáu nàng đều đỏ bừng mặt, quả nhiên e ngại không dám đi theo.

Cuồng Tăng cưới hì hì, nắm tay Sở Thiên Vân bước đi, tiến thẳng ra khỏi cửa Tuyết Hồng cốc, Sở Thiên Vân mới dừng lại nói:

- Vãn bối định cậy nhờ lão thiền sư một việc!

- Ngươi cứ nói!

- Vãn bối định rời khỏi đây ngay...

Cuồng Tăng cả kinh:

- Ngươi định bỏ đi, vợ cũng không cưới ư?

- Không, ý vãn bối không phải vậy, mà là...

- Ý không phải vậy là thế nào?

- Lão thiền sư hẳn biết là hài cốt tiên phụ hãy còn ở Thiên Sơn, vãn bối đại thù đã báo, trước tiên là phải đưa hài cốt tiên phụ trở về...

Cuồng Tăng gật đầu:

- Đó là việc chính đáng phải làm, nhưng ngươi có thể cáo biệt một cách đường hoàng...

Sở Thiên Vân vội nói:

- Lão thiền sư hẳn có thể tưởng tượng được, e rằng...

Cuồng Tăng cười phá lên:

- Rất đáng tội nghiệp! Thôi được, trời sụp lão nạp cũng chống chịu cho ngươi. Nói đi, ngươi cần bao nhiêu ngày?

Sở Thiên Vân ngẫm nghĩ:

- Vãn bối còn phải đến Quỷ Sầu giản trước, ít nhất cũng phải báo cho Vị Vong Nhân của Hương Phong Nho Hiệp biết là Lữ Vô Danh đã chết, thù chống đã được báo.

- Rất nên như vậy, có lẽ cũng phải nhân tiện thăm Bạch Tố Linh nữa chứ gì?

Sở Thiên Vân giọng nghiêm túc:

- Vãn bối với nàng dẫu sao cũng từng có quan hệ phu thê, thăm viếng nàng cũng là điều phải lẽ.

Cuồng Tăng gật đầu:

- Đúng vậy!

- Như vậy vãn bối hẳn mất rất nhiều ngày, và trên đường về còn phải vận chuyển linh cữu tiên phụ...

- Lão nạp biết rồi, ngươi chỉ cần cho biết bao nhiêu được rồi!

- Chừng ba tháng là đủ!

- Được rồi, chúng ta hạn định ba tháng, lão nạp đến Thái Sơn trước chờ ngươi, sau ba tháng về đến là phải thành hôn với sáu ả nha đầu kia đấy!

Sở Thiên Vân đỏ mặt:

- Vãn bối xin tuân mệnh!

Cuồng Tăng khoát tay:

- Vậy chúc ngươi lên đường bình an, ngươi đi được rồi!

Sở Thiên Vân hân hoan bái biệt, quay người phóng vút đi, thoáng chốc đã mất dạng.

Cuồng Tăng trông theo Sở Thiên Vân đi xa, nở nụ cười thật tươi, đoạn mới quay trở vào cốc.

Nhưng ông ta vừa quay người, một đoàn người đã từ trong cốc đi ra.

Bởi không thấy bóng dáng Sở Thiên Vân, mọi người đều ngạc nhiên đứng thừ ra.

Bạch Mai trước tiên xông đến hỏi:

- Thiên Vân đâu rồi?

Cuồng Tăng thản nhiên mỉm cười:

- Đã đi khỏi rồi!

- Đi khỏi rồi ư?

Sáu nàng cũng sửng sốt kêu lên.

Cuồng Tăng cười hóm hỉnh:

- Các người đừng hoảng lên, tuy y ra đi, nhưng ba tháng sau sẽ về đến Thái Sơn thành hôn với các ngươi, y chẳng qua chỉ là đi thuyên chuyển hài cốt của phụ thân thôi!

Bạch Mai dẩu môi:

- Đồ nhi cũng định đến Thiên Sơn viếng thăm sư phụ Tam Dương Chân Nhân, tại sao sư phụ lại để cho y đi chứ?

- Chính vì nguyên nhân ấy y mới bỏ đi, y không muốn trước khi cưới mà lại dẫn theo các người đi lung tinh. Vả lại, dẫn theo người này thì người kia không bằng lòng, lại chẳng thể dẫn theo hết sáu người, vì vậy y mới đi một mình.

Ngay khi ấy, bỗng thấy một đoàn người đi đến. Khi nhìn kỹ, mọi người đều mừng rỡ, thì ra họ là Ngũ Phụng tứ tỳ cùng Cổ Mộ Quái Khất và Quỷ Diện Ngọc Lang Lý Quẫn.

Mọi người gặp lại nhau, thấy đều mừng mừng tủi tủi.

Tam Tùy thần ni nhìn Cổ Mổ Quái Khất và Quỷ Diện Ngọc Lang hỏi:

- Việc bần ni nhờ hai người lo liệu đã ra sao rồi?

Cổ Mộ Quái Khất vội đáp:

- Việc Thần ni đã dặn bảo, bọn lão ô đâu dám chậm trễ, nhà cửa ở Thái Sơn đã xây dựng xong và Hàn Băng lão lão với song thân Nhạc cô nương cùng Không Không Tôn Giả đã bắt đầu lo việc trang trí rồi.

Tam Tùy thần ni cười hài lòng:

- Vậy thì tốt lắm!

Đoạn quay sang Cuồng Tăng nói:

- Cổ Ba đại sư, lúc ở Nam Mang sơn, đại sư đã báo hại bần ni phải bận rộn suốt mấy ngày trời, phen này đến lượt đại sư phải lo liệu đấy!

Cuồng Tăng cười:

- Lẽ dĩ nhiên... Mặc dù nhà cửa đã xây cất xong, nhưng hãy còn rất nhiều việc phải làm, thời gian ba tháng cũng không phải là dài, cần bắt tay vào việc ngay mới được!

Quay sang nhóm Nhạc Dung sáu nàng nói tiếp:

- Các người làm tân nương thì đâu thể mặc khinh trang thế này, nội áo quần, giày dép, chăn gối, mùng màn cũng đủ cho các người bận rộn rồi!

Sáu nàng lại thẹn thùng cúi gầm mặt.

Cuồng Tăng lại hớn hở nói tiếp:

- Phen này là một đại hỉ sự, phải mời hết các đại môn phái, quần hùng bốn phương, viết thiếp mừng, mời phường nhạc, cất một ngôi nhà đủ chứa ngàn người, trong một tháng cử hành hôn lễ, mỗi ngày phải bày một trăm bàn tiệc...

Bỗng đưa tay vỗ trán nói tiếp:

- Ôi, Đức Phật Như Lai, Hoàng Thiên Bồ Tát, rắc rồi quá, lão nạp không lo liệu nổi đâu, hãy chọn cao thủ khác là hơn.

Tam Tùy thần ni cười khảy:

- Không nổi cũng phải lo liệu, không xong thì khõ đầu đại sư!

Cuồng Tăng gãi tai:

- Khó quá, khó quá!

Bỗng đảo tròn mắt, cười to nói:

- Có rồi!

- Có gì nào?

Cuồng Tăng hí hửng:

- Tâng Dật, Lý Quẫn, Liên Giang Bình, ba người hãy làm phó cho lão nạp, việc gì lão nạp không nghĩ ra được thì ba người hãy nhắc nhở, việc gì lão nạp nghĩ ra thì ba người chia nhau mà thi hành, biết chưa?

Ba người đồng thanh đáp:

- Tuân mệnh lão thiền sư!

Tam Tùy thần ni cười phá lên:

- Lão hòa thượng rõ là xảo quyệt... Thời gian ba tháng qua đi thấm thoát, chúng ta tiến hành ngay.

Đoạn quay người dẫn trước bước đi.

Trong tiếng cười hoan hỉ, một đoàn người chậm rãi đi xuống Âm Sơn, lúc này trời đã rạng sáng.


Khởi Nguyên Mobile

Hồi (1-24)


<