← Hồi 16 | Hồi 18 → |
Độc Long Tẩu, Tư Mã Long và Sở Thiên Vân cùng thắc mắc đưa mắt nhìn nhau, thảy đều với nỗi lòng thấp thỏm đi theo Hồng Đô Già vào trong Phật đường.
Hồng Đô Già đi thẳng đến gian tĩnh thất có bày bàn ăn chay, vội vàng nói:
- Hãy hết sức giữ bình tĩnh, chúng ta thư thả ăn uống!
Ba người chẳng tiện hỏi nhiều, bèn cùng Hồng Đô Già ngồi xuống ăn uống!
Lát sau, bỗng nghe một tiếng thấp trầm kéo dài hô:
- Tôn chủ giá lâm!
Sở Thiên Vân và Tâm Long nhị ma là giật mình.
Hồng Đô Già khoác tay:
- Mặc y, chúng ta cứ lo ăn uống!
Chỉ nghe tiếng bước chân từ xa dần gần, rồi thì dừng lại cách không xa, một tiếng nói cất lên hỏi:
- Thánh tăng chưa an nghỉ ư?
Sở Thiên Vân bất giác thầm nghiến răng, bởi chàng nghe rõ đó là tiếng nói của Vạn Phương Tà Tôn.
Chỉ nghe một tiếng nói khác đáp:
- Gia sư đang uống rượu với khách!
Vạn Phương Tà Tôn ngạc nhiên:
- Khách từ đâu đến vậy?
- Tiểu tăng không rõ!
- Khỏi phải truyền báo, bổn Tôn chủ đích thân vào thăm viếng lệnh sư được rồi!
Thế là tiếng bước chân về phía Phật đường, Sở Thiên Vân nghe rõ không chỉ một mình Vạn Phương Tà Tôn, ít ra cũng có hai người đi cùng, hẳn là thuộc hạ thân tín của y.
Nhưng ba người đều hết sức hồi hộp, cùng ngầm vận công giới bị.
Tiếng bước chân tiến thẳng vào Phật đường, chỉ nghe tiếng Vạn Phương Tà Tôn nói:
- Thánh tăng thật có nhã hứng, đêm khuya thế này mà còn uống rượu, chẳng hay tiếp đãi cao nhân ở đâu vậy?
Hống Đô Già và nhóm Sở Thiên Vân ba người cùng đứng lên, ra ngoài tĩnh thất đón tiếp:
Hồng Đô Già cười ha hả nói:
- Không biết Tôn chủ giá lâm, đã thất nghênh rồi!
Vạn Phương Tà Tôn cười nói:
- Không dám, lão thiền sư là thiên hạ đệ nhất cao tăng, bổn Tôn chủ đương nhiên là phải đối đãi đặc biệt rồi!
Hồng Đô Già cười:
- Tôn chủ đã quá đề cao lão nạp, lão nạp đâu gánh nhân nổi!
Sở Thiên Vân thấy cùng đi với Vạn Phương Tà Tôn là hai quái nhân, một người râu tóc bạc phơ, tuy trời quang đãng mà vẫn mặc chiếc áo bằng cỏ mãnh đầu đội nón chóp.
Người kia là một lão nhân mặt xanh mét râu tóc đỏ quạch, áo đen châu trần, quái dị hơn cả quái nhân mặc áo tơi.
Hai người đứng sau lưng Vạn Phương Tà Tôn, mắt không ngừng nhìn đám người Hồng Đô Già bốn người.
Vạn Phương Tà Tôn ánh mắt cũng hướng về Sở Thiên Vân và Tâm Long nhị ma, các lớp khăn che mặt mỏng cười nói:
- Ba vị bằng hữu này của Thánh tăng, sao không giới thiệu với bổn Tôn chủ?
Hồng Đô Già cười ha hả:
- Ba vị này đều là thuộc hạ của Tôn chủ, sao bảo lão nạp giới thiệu!
Vạn Phương Tà Tôn ngẩn người. Sở Thiên Vân và Tâm Long nhị ma vội tiến tới, cung kính thi lễ nói:
- Thuộc hạ tham kiến Tôn chủ!
Vạn Phương Tà Tôn ngạc nhiên:
- Các vị là ai?
Tư Mã Long đáp:
- Thuộc hạ là Đoan Mộc Vũ, hai người này la Chu Công Tuấn và Nghê Tử Thành, được Tôn chủ đoái hoài, cho thành lập ba Phân đà ở Quan ngoại.
- À thì ra là các vị Trường Bạch tam hung!
Tư Mã Long vội tiếp lời:
- Chính là bọn thuộc hạ, bởi đường sá xa xôi nên đã đến muộn, xin Môn chủ thứ tội!
- Bổn Tôn chủ chưa từng đặt chân đến quan ngoại, cũng chưa từng gặp ba vị, nhưng trong bổn môn hẳn ba vị có người quen, ba vị quen biết ai vậy?
Hông Đô Già tiếp lời:
- Họ quen với lão nạp!
Vạn Phương Tà Tôn ngạc nhiên:
- À, lão thiền sư xa tận Thiên Trúc, sao...
Hồng Đô Già cười ha hả:
- Hồi mười năm trước lão nạp du ngoạn Trung Nguyên, đã từng ở chơi Quan ngoại Trường Bạch mấy tháng và cùng họ kết nạp chi giao mạc nghịch, nên họ đi ngang qua đây, đã bị lão nạp giữ lại.
- Vậy là Thánh tăng đã nâng cao họ rồi!
Hồng Đô Già cười hào sảng:
- Thành thật mà nói, trong số bằng hữu mà lão nạp bình sanh kết giao, chỉ ba vị này là tri kỷ, không hề dối trá... Lão nạp rất hiểu về họ, tin họ là người trung kiên với Tôn chủ hơn hết, hơn nữa về mặt võ công cũng cao hơn hết kẻ khác nhiều, Tôn chủ hãy nên trọng dụng họ.
Vạn Phương Tà Tôn cười hân hoan:
- Bổn nhân rất khao khát nhân tài, chẳng ngờ ba người lại bị Tôn chủ làm mai một... Thánh tăng đã tiến cử, dĩ nhiên bổn Tôn chủ sẽ phải trọng dụng, trong cuộc chiên bá phục võ lâm, sẽ giao họ đã nhiệm trọng trách.
Sở Thiên Vân ba người lại đành thi lễ cung kính nói:
- Đa tạ Tôn chủ đã cất nhắc!
Nhưng trong lòng ba người lại càng thêm nghi ngờ về Hồng Đô Già.
Hồng Đô Già lại mỉm cười:
- Tôn chủ sao không giới thiệu hai vị kỳ nhân này cho lão nạp quen biết?
Vạn Phương Tà Tôn cười ha hả:
- Dĩ nhiên là phải giới thiệu rồi...
Đoạn đưa tay chỉ lão nhân mặc áo tơi nói:
- Vị này là Nam Hoang Ngư Phủ Thượng Quan Cẩn...
Lại chỉ lão nhân tóc đỏ phủ vai nói tiếp:
- Vị này là Tây Thụy Tản Nhân Đơn Vu Kỳ!
Hồng Đô Già tuyên Phật hiệu:
- A di đà Phật! Thật ngưỡng mộ đã lâu!
Nam Hoang Ngư Phủ và Tây Thụy Tả Nhân đồng thanh nói:
- Đại danh của Thiên Trúc cao tăng Hồng Đô Già từ lâu đã vang lừng thiên hạ, hôm nay hữu duyên được gặp, thật tam sanh hữu hạnh!
Vạn Phương Tà Tôn phấn khởi nói:
- Bổn Tôn chủ sáng lập Vạn Tà môn với chí bá phục giang hồ, nhất thống võ lâm, tuy trong bổn bộ cao thủ như mây, đủ áp đảo các môn phái trong thiên hạ, nhưng sở dĩ bổn Tôn chủ ngần ngừ chưa phát động cuộc chiến tranh bá là bởi còn lo có cao nhân chống đối, nay đã có ba vị gia minh tương trợ, chẳng còn gì đáng lo ngại nữa.
Nam Hoang Ngư Phủ ngạo nghễ tiếp lời:
- Tôn chủ quá khiêm tốn, với tài năng của Tôn chủ và thuộc hạ nhiều tinh anh thế này, việc bá phục võ lâm chẳng qua chỉ như thò tay vào túi lấy đồ.
Hồng Đô Già tuyên Phật hiệu tiếp lời:
- Đúng vậy, việc bá phục võ lâm dễ như trở bàn tay!
Vạn Phương Tà Tôn buông tiếng cười vang vô cùng đắc ý:
- Chỉ chờ đại hội kết thúc, sẽ tế cờ xuất sư, có ba vị tương trợ lo gì võ lâm giang hồ không quy phục được cờ Vạn Tà môn!
Hồng Đô Già bỗng hỏi:
- Đêm khuya thế này, chẳng hay Tôn chủ với hai vị cao nhân đến đây có chuyện gì?
Vạn Phương Tà Tôn cười:
- Ngày mai bắt đầu cử hành đại hội Thiên Nam, bổn Tôn chủ định trong đại hội thọ phong ba vị làm Vạn Tà tam trưởng lão, địa vị chỉ dưới bổn Tôn chủ, có quyền sinh sát thuộc hạ bổn môn, chẳng hay Thánh tăng bằng lòng hay không?
Hồng Đô Già hớn hở:
- Đó là Tôn chủ đã cất nhắc, sao lão nạp lại không bằng lòng...
Đoạn chắp tay thi lễ, cao giọng nói:
- Xin đa tạ Tôn chủ!
Vạn Phương Tà Tôn lại buông tiếng cười vang đầy đắc ý, một hồi thật lâu mới ngưng tiếng cười nói:
- Vậy thì bổn Tôn chủ xin cáo từ!
Hồng Đô Già cười cười:
- Ba vị này tuy là thuộc hạ của Tôn chủ, nhưng cũng là bạn thân của lão nạp, có thể xin Tôn chủ cho phép họ ở lại đây hàn huyên với lão nạp một đêm chăng?
Vạn Phương Lão Tôn cười to nói:
- Thánh tăng có quyền điều phái họ, hà tất phải hỏi bổn Tông chủ!
Đoạn quay sang Sở Thiên Vân ba người nói:
- Hãy thận trọng thi hầu Thánh tăng!
Sở Thiên Vân ba người vội nói:
- Thuộc hạ tuân mệnh!
Vạn Phương Tà Tôn lại cười nói:
- Thánh tăng hãy an nghỉ, bổn Tôn chủ xin cáo từ!
Đoạn cùng Nam Hoang Ngư Phủ và Tây Thụy Tản Nhân chậm rãi ra cửa bỏ đi, Hồng Đô Già tiễn ra cửa, xong Vạn Phương Tà Tôn ngăn lại.
Chừng nữa tuần trà sau, từ xa vọng đến ba tiếng cho sủa.
Hồng Đô Già thở phào một hơi dài nói:
- Đã đi xa rồi!
Đoạn trở vào tĩnh thất, liên tiếp uống vào ba chung rượu đầy.
Sở Thiên Vân thật không còn dằn được nữa, đi đến trước mặt Hồng Đô Già nói:
- Lão thiền sư khỏi cần phải làm ra vẻ thần bí nữa!
Tư Mã Long tiếp lời:
- Đa tạ lão thiền sư đã che chở cho, nhưng chẳng hay...
Hồng Đô Già cười:
- Ba người không nhận ra lão nạp thật ư?
Sở Thiên Vân cười gượng:
- Xin thứ cho vãn bối mắt kém, quả thật không nhận ra, nhưng có điều chắc chắn lão không phải là Hồng Đô Già tăng nhân thiên trúc.
Hồng Đô Già cười cười:
- Ba người không nhận ra chẳng lẽ cũng không đoán ra được ư?
Sở Thiên Vân trầm ngâm:
- Tuy vãn bối suy đoán một người, nhưng lại không giống!
Hồng Đô Già cười phá lên:
- Đó là lão hòa thượng này đã cải trang dịch dung thành công.
Sở Thiên Vân sửng sốt:
- Lão thiền sư là Cuồng Tăng thật ư?
Hồng Đô Già cười hóm hỉnh:
- Hãy nói ba người là ai trước đã!
Sở Thiên Vân quét mắt nhìn Độc Long Tẩu và Tư Mã Long, đoạn nói:
- Thật không giấu giếm, vãn bối chính là Sở Thiên Vân, hai vị kia là...
Hồng Đô Già tiếp lời:
- Tâm Ma và Long Ma chứ gì?
Độc Long và Mã Long vội vòng tay nói:
- Không sai, lão thiền sư...
Hồng Đô Già đưa tay lên mặt vuốt nhẹ, chỉ thấy một lớp mặt nạ da người vén lên nữa phần, quả đúng là Cuồng Tăng Cổ Ba.
Sở Thiên Vân ngạc nhiên:
- Thì ra Cổ Ba thiền sư, sao vãn bối chẳng nhận ra được chút nào thê nhỉ?
Cuồng Tăng cười to:
- Nếu các người mà nhận ra được thì cũng chẳng qua mặt được Vạn Phương Tà Tôn, lão nạp ma không thận trọng, để bại lộ thì hết còn gì?
Sở Thiên Vân thắc mắc hỏi:
- Lão thiền sư bằng cách nào làm thay đổi tiếng nói vậy?
Cuồng Tăng cười hóm hỉnh:
- Đó là bản lĩnh của lão nạp, chỉ cần ăn ba trai vô hoa quả, uống vào ba chỉ thổ phục linh, tiếng nói sẽ khác hẳn ngay, nhưng một tháng sau là sẽ phục nguyên...
Đảo mắt một vòng, nói tiếp:
- Còn ba người cải trang thì thật không dám lĩnh giáo, nếu Vạn Phương Tà Tôn mà gặng hỏi tiếp, chắc chắn sẽ bại lộ.
Sở Thiên Vân cười gượng:
- May nhờ lão thiền sư đã che chở cho... chẳng hay lão thiền sư đến đây một mình hay là...
Cuồng Tăng cười hề hề:
- Xem ra lòng dạ người cũng tốt, có lẽ muốn hỏi về Bạch Mai chứ gì? Nếu muốn thì cứ thẳng thắn mà hỏi, hà tất phải quanh co như vậy.
Sở Thiên Vân nóng mặt:
- Lão tiền bối...
- Đây đâu phải nơi ả ta đến, lão nạp đã thu xếp cho ả ta ở một nơi an toàn rồi, khi nào xong việc hẳn đến gặp... À, ngươi định giải thích thế nào với Bạch Mai về việc trong Quỷ Sầu giản đây?
Sở Thiên Vân chau mày:
- Đó là việc bất đắc dĩ, lão thiền sư đã biết rõ như vậy, hẳn cũng hiểu hoàn cảnh của vãn bối lúc bấy giờ.
- Hừ, đó là việc của các ngươi, lão nạp không có ý kiến, rồi đây ngươi tự giải thích với Bạch Mai.
Sở Thiên Vân vội lái sang chuyện khác:
- Lão thiền sư giả mạo Hồng Đô Già đến đây, còn Hồng Đô Già thật đâu?
Cuồng Tăng nghiêm giọng:
- Hồng Đô Già thật có lẽ võ công cao hơn lão nạp một chút, nếu thẳng thắn giao thủ, có lẽ lão nạp không phải đối thủ...
Sở Thiên Vân chau mày lo lắng:
- Nếu lão ta cũng đến đây thì...
Cuồng Tăng cười:
- Có lẽ y không đến đâu, lão hòa thượng ấy võ công tuy cao nhưng rất ngu ngốc, đã bị lão nạp thu xếp rồi!
Sở Thiên Vân cười:
- Đã giết rồi ư?
Cuồng Tăng lắc đầu:
- Người xuất gia là phải hạn chế khai giới tối đa, lẽ nào lão nạp lại giết người bừa bãi như vậy?
Sở Thiên Vân chau mày:
- Vậy chứ lão thiền sư đã thu xếp lão phiên tăng ấy như thế nào?
Cuồng Tăng cười:
- Lão nạp điểm huyệt y với thủ pháp đặc thù và giấu y trong một sơn động, sau một tháng huyệt đạo sẽ tự giải khai và được tự do, điều đau khổ nhất là phải chịu đói một tháng, cũng may là lão hòa thượng ấy đạo hạnh cao thâm, có lẽ chẳng đến nỗi bị chết đói.
Sở Thiên Vân thắc mắc hỏi:
- Nhưng lão thiền sư còn có bốn hòa thượng áo đỏ...
Cuồng Tăng cười:
- Đâu chỉ có bốn, tất cả là mười sáu người!
- Họ có phải là đệ tử của Hồng Đô Già không?
Cuồng Tăng cười to:
- Đệ tử của Hồng Đô Già đều đã theo Hồng Đô Già nằm trong sơn động cả rồi, mười sáu thời gian này của lão nạp đều là đạo phỉ bị thu phục. Lão nạp hứa truyền cho mỗi người hai chiêu tuyệt kỹ, bảo họ tạm làm hòa thượng một tháng.
Sở Thiên Vân cười:
- Lão thiền sư quả tính toán chu đáo, vãn bối thật không bì kịp.
Cuồng Tăng cười đắc ý:
- Chẳng những ngươi không bì kịp, mà kể cả hai lão già này cũng còn kém rất xa.
- Sư thúc, khi nãy sư thúc đã mắng tiểu điệt quá nhiều rồi, chả lẽ còn muốn mắng nữa hay sao?
Cuồng Tăng cười cười:
- Giờ đã vạch trần rồi, lão nạp không mắng nữa, mắng nữa cũng chẳng có thú vị gì.
Độc Long Tẩu cười:
- Sư thúc không mắng thì tiểu điệt có việc muốn nói.
Cuồng Tăng lắc đầu:
- Việc của người lão nạp không muốn nghe.
- Sư thúc không muốn cũng phải nghe, ngọn Ly Hồn tiêu hẳn sư thúc đã chơi chán rồi phải không? Giờ có thể trả lại cho tiểu điệt được rồi chứ?
Cuồng tẩu chau mày:
- Trong lúc này ngươi còn nhắc đến ngọn tiêu vỡ ấy chi vậy?
- Tiểu điệt chẳng thể không nhắc, bởi đó là...
Cuồng Tăng đưa tay chỉ Mã Long:
- Lão nạp chẳng đã bảo y mang trả cho ngươi từ lâu rồi hay sao?
Tư Mã Long ngượng ngùng:
- Việc ấy... việc ấy...
Sở Thiên Vân vội tiếp lời:
- Cống Dã đừng truy cứu nữa, Ly Hồn tiêu đã... đã...
Cuồng Tăng cười to:
- Nói đi, đã cho ai rồi?
Độc Long Tẩu ngẩn ngơ:
- Lão phu luôn ấy nấy về ngọn tiêu ấy, chả lẽ...
Cuồng Tăng cười to:
- Người ta đã dùng Ly Hồn tiêu là tín vật đính hôn rồi, thật nực cười hai ngươi lại cứ tranh cãi nhau về ngọn tiêu vỡ ấy.
Độc Long Tẩu dở khóc dở cười:
- Thì ra là sư thúc đã bỡn cợt bọn này.
Cuồng Tăng cười hề hề:
- Đừng quên chúng ta đang ở trong hiểm địa, trách nhiệm gian nan, hãy tạm gác chuyện ấy qua đi!
Sở Thiên Vân tiếp lời:
- Lão thiền sư chắc đã nắm chắc phần thắng rồi phải không?
Cuồng Tăng nghiêm giọng:
- Cũng rất khó nói, Vạn Phương Tà Tôn quỷ kế đa đoan, không chừng còn có trò gì khác nữa.
Sở Thiên Vân trầm ngâm:
- Ngày mai đã khai mạc đại hội Thiên Nam rồi, khi đại hội kết thúc Vạn Tà môn sẽ lập tức triển khai một cuộc tàn sát đẫm máu...
Cuồng Tăng gật đầu:
- Then chốt sự thành bại là ở đại hội ngày mai, chỉ cần diệt trừ được Vạn Phương Tà Tôn là cục diễn võ lâm kể như ổn định phân nửa không?
Cuồng Tăng ngẫm nghĩ:
- Ít ra hiện giờ còn có một việc phải làm.
- Việc gì vậy?
- Quỷ Diện Ngọc Lang Lý Quẫn và Cổ Mộ Quái Khất Tang Dật hiện đang bị giam trong địa lao dưới Tả Chuyển lãnh, đại hội ngày mai trước tiên là xử quyết hai người, nếu trong đêm nay mà không giải cứu họ thì ngày mai sẽ không còn kịp nữa.
Sở Thiên Vân khích động:
- Thú thật, vãn bối đến Thiên Nam chính là để cứu hai vị ấy!
Cuồng Tăng cười bí ẩn:
- Nghe nói ngươi phóng xuống Quỷ Sầu giản đã nhờ họa được phước, chẳng những có một vị cô nương ngả vào vòng tay mà còn luyện thành Kim Giáp thần công, có đúng vậy không?
Sở Thiên Vân gật đầu:
- Quả vậy, nhưng vãn bối chỉ mới luyện thành, e chưa thể vận dụng thuần thục.
Cuồng Tăng phấn khởi:
- Huyền Ngọc thần công cộng thêm Kim Giáp thần công, có lẽ chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ trở thành thiện hạ đệ nhất cao thủ rồi...
Đoạn quay sang Tâm Ma và Độc Long Tẩu nói:
- Việc giải cứu Ly Quân và Tang Dật, hai người có hứng thú tham dự không?
Hai người vội nói:
- Vãn bối hết sức sẵn sàng!
Cuồng Tăng cười to:
- Tốt lắm, vậy chúng ta đi được rồi!
Đoạn liền tung mình lướt đi. Sở Thiên Vân cùng Tâm Ma và Độc Long Tẩu nối tiếp theo sau, nhưng trong lòng ba người đều hết sức hồi hộp.
Trên đường họ gặp hai hòa thượng áo đỏ nấp chỗ kín đáo, hiển nhiên chốt canh ngầm do Cuồng Tăng bố trí.
Đi được chừng hơn dặm đường, Cuồng Tăng bỗng thả chậm bước, như đi ngắm cảnh, bốn người vừa đi vừa trò chuyện huyên thuyên.
Đột nhiên, một bóng người từ trong rừng phóng ra, quát to:
- Đứng lại!
Chỉ thấy đối phương là một người áo đen bịt mặt, theo sau còn có bốn người áo đen bịt mặt khác xuất hiện, đứng thành hàng ngang cản đường.
Cuồng Tăng dừng bước quát:
- Các người muốn gì, đánh cướp hả?
Người áo đen cầm đầu ngẩn người:
- Đây là trạm gác nội tam quan, các vị định đi đâu?
Cuồng Tăng cười gằn:
- Ngươi có biết lão nạp không?
Người áo đen chững hửng:
- Lão thiền sư hẳn là Thánh tăng Thiên Trúc!
- Hừ, đã biết lão nạp thì tốt, Môn chủ các ngươi đối với lão nạp còn phải hết sức khách sáo, sao các ngươi lại hung hãn với lão nạp thế này hả?
- Bởi vì Môn chủ có nghiêm lệnh, bất kỳ ai cũng không được tùy ý đi qua đây!
Cuồng Tăng cười khẩy:
- Kể cả lão nạp ư?
Người áo đen nghiêm giọng:
- Môn chủ đã hạ lệnh bất kỳ ai, tức là ngoài Môn chủ ra, không ai được tùy ý đi qua, trừ phi...
Cuồng Tăng gằn giọng:
- Trừ phi sao?
- Trừ phi có lệnh tiễn kim phê của Môn chủ!
Cuông tăng thò tay vào lòng:
- Lão nạp quả tình không có vật ấy... để lão nạp đi xin Môn chủ!
Vừa nói vừa cất bước đi tới.
Người áo đen vội lách người cản lại nói:
- Hãy khoan!
Cuồng Tăng hất hàm:
- Gì nữa đây?
- Tại hạ đã nói rồi, lão thiền sư không thể đi qua được!
Cuồng Tăng quắc mắt:
- Ngươi bảo phải có lệnh tiễn kim phê, bây giờ lão nạp đi hỏi Môn chủ để lấy, ngươi lại cản không cho đi là sao?
Người áo đen dở khóc dở cười:
- Lão thiền sư đi lầy lệnh tiễn là phải đi ngang qua đây, vậy khác nào đi ngang qua đây mà không có lệnh tiễn, tại hạ không dám định đoạt, đành xin lão thiền sư lui về, ngày mai hẳn tính.
Cuồng Tăng đanh mặt:
- Vậy là nhất định không cho lão nạp đi qua đây chứ gì?
- Tại hạ thận thọ nghiêm lệnh, bắt buộc phải vậy, xin lão thiền sư lượng thứ cho!
Cuồng Tăng cười khẩy:
- Môn chủ các người mới vừa đích thân đến gặp lão nạp, bảo ngày mai trong đại hội sẽ thụ phong lão nạp làm một trong Vạn Tà tam trưởng lão quyền lực to nhất, có quyền tự ý sinh sát đối với môn đồ Vạn Tà các ngươi, ngươi biết sau khi lão nạp nhận chức, việc trước tiên phải làm gì không?
- Tại hạ không biết!
Cuồng Tăng gằn giọng:
- Giết ngươi cho hả giận!
Người áo đen giật mình:
- Vậy cũng đành chịu thôi! Cho lão thiền sư qua, trái lệnh Môn chủ, tại hạ cũng tội chết, không cho lão thiền sư qua, sau khi nắm quyền, lão thiền sư cũng hạ sát tại hạ, vậy là tại hạ chết chắc rồi.
Cuồng Tăng mỉm cười:
- Ngươi có thể không chết, chẳng qua ngươi chỉ với ba vị Đà chủ này của ngươi đi dạo một lát, tối đa là một tuần trà sẽ quay ra, Môn chủ các ngươi sao mà biết được? Mà dù biết đi nữa, có lão nạp đứng ra xin giúp, có lẽ Môn chủ cũng sẽ vị nể, bởi việc bá phục võ lâm, đều phần là phải nhờ vào Vạn Tà tam trưởng lão thì mới có hy vọng thành công...
Người áo đen vẫn ra chiều phân vân do dự.
Cuồng Tăng sầm mặt nói tiếp:
- Ngươi nhất định không cho lão nạp đi qua ư?
Người áo đen thở dài:
- Lão thiền sư đi dạo ở đâu chẳng được, vì sao lại nhất quyết phải vào đây chứ?
- Lão nạp có cái tật là hễ thích đâu là đến đó cho bằng được, nếu ngươi mà còn cố chấp, lão nạp hãy còn cách khác để đối phó với ngươi.
- Lão thiền sưu còn cách gì nữa vậy?
- Giết chết hết cả năm người!
Người áo đen chau mày:
- Với võ công của lão thiền sư, hạ sát bọn này không thành vấn đề. Tuy nhiên, Môn chủ hẳn sẽ hay biết, có lẽ cũng chẳng lợi gì cho lão thiền sư.
Cuồng Tăng cười khẩy:
- Sau khi hạ sát các ngươi, lão nạp sẽ mang thi thể đến gần nơi cư trú của lão nạp, sáng mai báo với Môn chủ là các ngươi toan hành thích lão nạp, cho nên lão mới hạ sát.
- Môn chủ rất thánh minh, ắt sẽ điều tra ra sự thật, chủ trì công đạo.
Cuồng Tăng cười khẩy:
- E rằng chưa chắc, bởi vì lão nạp quan trọng hơn các ngươi nhiều, cân nhắc nặng nhẹ, quý Môn chủ chắc chắn sẽ không vì mạng nhỏ các ngươi mà đắc tội với lão nạp.
- Đó là sự thật, nhưng...
Cuồng Tăng đanh giọng:
- Lão nạp chẳng những giết chết các ngươi mà còn bảo Môn chủ mang thi thể các ngươi cho chó ăn, khiến các ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh.
Người áo đen thở dài:
- Thánh tăng là người xuất gia, mà người xuất gia phải lấy từ bi làm gốc, Thánh tăng làm vậy không thấy quá đáng ư?
Cuồng Tăng phá lên cười:
- Ngươi hiểu biết hạn hẹp quá, giá ngươi hiểu biết về Hồng Đô Già này nhiều một chút, hẳn không bao giờ nghĩ như vậy... Thú thật, lão nạp giết chết người như rạ, không bao giờ gớm tay.
Người áo đen ngẫm nghĩ một hồi, lúng búng nói:
- Thánh tăng nhất quyết đi qua đây ư?
- Ngươi thật lôi thôi, còn muốn lão nạp lặp lại bao nhiêu lần nữa?
Người áo đen thở dài:
- Thánh tăng nhất quyết thì tại hạ cũng đành tuân lệnh, nhưng xin Thánh tăng hãy giữ lời, tối đa một tuần trà trở ra...
Cuồng Tăng cười:
- Tất nhiên, lão nạp không bao giờ dối gạt ai cả!
Người áo đen nói tiếp:
- Hai nữa, xin Thánh tăng tuyệt đối không được để cho Môn chủ biết việc này.
- Đó càng không thành vấn đề, lão nạp xin hứa, và ngày mai sau khi đương quyền, lão nạp sẽ thăng chức cho ngươi trước tiên.
Người áo đen thở dài:
- Thăng chức hay không, tại hạ chẳng dám kỳ vọng, chỉ mong giữ được cái đầu trên cổ là đã mãn nguyện rồi...
Đoạn giơ tay khoác trầm giọng nói:
- Lui ra, để cho Thánh tăng đi qua!
Bốn người áo đen đứng phía sau lập tức lẳng lặng lui ra.
Cuồng Tăng cười nói:
- Chúng ta hãy đi mau rồi sớm quay ra, kẻo vị đầu lĩnh này lo lắng.
Sở Thiên Vân ba người lẳng lặng theo sau Cuồng Tăng ung dung tiến bước.
Đi được chừng nữa dặm, lại gặp một trạm gác khác cản đường.
Cuồng Tăng quay sang Sở Thiên Vân cười nói:
- Tên tiểu tử khi nãy không ngờ chúng ta sẽ đi qua đây, nếu vượt qua trạm gác này, thì y sẽ rắc rối to...
Sở Thiên Vân thoáng chau mày:
- Chúng ta phải làm sao đây?
- Không còn cách nào khác, đành hạ sát họ thôi... Nhưng lão nạp không muốn khai sát giới nữa, ba người động thủ đi!
- Nhất thiết phải giết ư?
Cuồng Tăng mỉm cười:
- Khi nãy lão nạp đã hao hơi tốn tiếng là vì để cho Vạn Phương Tà Tôn không nghi ngờ đến chúng ta, bởi chúng ta ở phía bên kia, phía này có thể tha hồ hành động, hạ sát những người ở trạm gác này thì mới giữ được trạm gác kia, vậy chúng ta mới có thể an toàn.
Sở Thiên Vân vỡ lẽ:
- Lão thiền sư nói rất phải!
Đoạn liền cất bước dẫn trước tiến tới.
Chỉ nghe Cuồng Tăng truyền âm nói:
- Lão thiền sư yên tâm, vãn bối biết rồi!
Vừa dứt lời, bỗng nghe y phục phần phật, một bóng người phóng nhanh ra, trầm giọng quát:
- Ai đó?
Liền sau đó, bốn bóng người nữa xuất hiện, người nào cũng tay cầm trường kiếm, sóng vai đứng hai bên người vừa lên tiếng, khí thế rất nghiêm trang.
Sở Thiên Vân ung dung tiến tới, ôm quyền nói:
- Tôn giá phải chăng là người phụ trách canh phòng nội tam quan?
Người ấy ngạc nhiên:
- Không sai, tôn giá là ai?
Sở Thiên Vân mỉm cười:
- Tại hạ là Nghê Tử Thành, Đà chủ là một trong Trường Bạch tam đà!
Người ấy sầm mặt:
- Đừng nói tôn giá chỉ là một Đà chủ, cho dù Đường chủ cũng không tùy tiên đi lại, tại hạ đã phụng nghiêm lệnh, ngoài trừ Tôn chủ, bất luận địa vị cao thấp, nhất luật không được đi qua đây.
Đoạn khoác tay lạnh lùng nói tiếp:
- Mau lui ra, từ đâu đến thì hãy trở về chỗ đó!
Sở Thiên Vân cười:
- Tại hạ tuy chỉ là một Đà chủ, nhưng sau khi tấn kiến Tôn chủ đã được đoái hoài, thăng làm tổng điều tra đại hội Thiên Nam.
Người ấy bán tín bán nghi:
- Nhưng sao tại hạ chưa nhận được dụ thị của Tôn chủ?
- Tại hạ chỉ mới được Tôn chủ đề bạt nửa giờ trước đây, lẽ dĩ nhiên là dụ thị chưa kịp đến, nhưng...
Giọng đanh lại nói tiếp:
- Tại hạ đã được Tôn chủ ban cho ngọc phù kim lệnh, bất kỳ ai phụ trách việc canh phòng mà không tuân lệnh điều phái, nhất luật xử tử!
Người ấy giật mình, lập tức dịu giọng nói:
- Xin Thượng tọa xuất trình kim lệnh, tại hạ tuân mệnh ngay.
Sở Thiên Vân đảo mắt:
- Trạm gác này gồm bao nhiêu người?
- Chỉ năm người đây thôi!
- Không còn chốt ngầm nữa ư?
- Không còn, xin thượng tọa hãy...
Sở Thiên Vân cười ngắt lời:
- Được, mọi người hãy cùng đến xem!
Vừa nói vừa thò tay vào lòng, người ấy và bốn người đứng sau tưởng là thật, bè tiến tới xúm nhau lại.
Chời đến khi năm người cánh chừng năm thước, Sở Thiên Vân bất thần vung tay, nhanh như chớp điểm khóa hết huyệt đạo năm người.
Cuồng Tăng cùng Độc Long Tẩu và Tư Mã Long lướt đến ngay, Cuồng Tăng trầm giọng nói:
- Tiểu tử, sao không giết quách họ đi?
Sở Thiên Vân mỉm cười:
- Rất có thể quanh đây có chốt ngầm, kẻo bị họ phát giác.
- Kết như ngươi có lý, giờ giải quyết họ sao đây?
Sở Thiên Vân cười:
- Để cho bọn họ nghi, vãn bối định làm cho họ chết vì tự sát!
Cuồng Tăng chun chun mũi:
- Phương cách này quả mới lạ, xem ngươi...
Đoạn liền ngoảnh mặt nhìn đi nơi khác.
Năm người bị điểm huyệt tay vẫn cầm chặt trường kiếm, Sở Thiên Vân đi đến trước mặt người cầm đầu cười lạnh lùng nói:
- Tại hạ lấy mạng các vị, đó là điều bất đắc dĩ chỉ tách các vị đã lầm đường lạc lối, mong là kiếp sau đừng làm như vậy nữa.
Đoạn vung nhẹ phất trần. Một luồng chưởng phong quét qua, huyết đạo người ấy đã được giải khai.
Người ấy chưa kịp thở ra, Sở Thiên Vân đã nhanh như chớp nhanh tay đẩy luôn trường kiếm trong tay y xuyên thủng qua tim.
Bởi bị đau đột ngột, người ấy tay càng nắm chặt chuôi kiếm hơn, hệt như tự sát vậy.
Cuồng Tăng ngoảnh lại nhìn, trầm giọng nói:
- Tiểu tử ngươi cũng thật là tàn nhẫn.
Đoạn khẽ niệm một câu Phật hiệu, lại ngoảnh mặt đi.
Sở Thiên Vân tiếp tục với cách đấy, khiến cho bốn người còn lại lần lượt chết bởi trường kiếm của mình, người nào cũng nắm chặt chuôi kiếm như tự sát.
Sở Thiên Vân quét mắt nhìn quanh khẽ nói:
- Chúng ta mau đi.
Cuồng Tăng khoát tay ra hiệu rồi cùng Tư Mã Long cùng Độc Long Tẩu lướt đi, lát sau đã tới một khu rừng rậm dưới chân núi.
Cuồng Tăng thả chậm bước nói:
- Đây là nơi giam giữ Lý Quẫn và Tăng Dật, tiểu tử ngươi hãy ứng phó nữa đi nhưng phải hạn chế tối đa việc giết chóc.
Sở Thiên Vân gật đầu:
- Vãn bối biết rồi.
Đoạn dẫn trước sải bước tiến tới. Đến một nơi xung yếu, Sở Thiên Vân đảo mắt nhìn quanh, bất giác tự nhủ:
- "Có lẽ những kẻ mai phục ở đây võ công và tâm cơ rất cao bằng không sao còn chưa ra xét hỏi?"
Nghĩ vậy bèn buông tiếng đằng hắng.
Lúc này đêm khuya vắng lặng, tiếng đằng hắng tuy khẽ, nhưng trong vòng mấy mươi trượng đều nghe rõ, vậy mà hồi lâu chẳng có động tĩnh gì cả.
Sở Thiên Vân rất lấy làm lạ, Cuồng Tăng cùng Độc Long Tẩu và Tư Mã Long cũng đã từ đằng sau lướt đến.
Tư Mã Long chau mày nói:
- Xem ra không có ai cả!
Cuồng Tăng chun chun mũi nói:
- Xem ra nơi này đã xảy ra sự cố rồi.
Đoạn lần theo mùi máu bước tới. Lát sau một tử thi hiện ra trước mặt, mọi người đều giật mình sửng sốt.
Thì ra tử thi ấy cũng là tay phải cầm chuối kiếm tự đâm vào tim mà chết, giống hệt năm người khi nãy đã hạ sát.
Cuồng Tăng lẩm bẩm nói:
- Tiểu tử, ai đã bắt chước cách giết người của ngươi thế nhỉ?
Sở Thiên Vân chau mày:
- Có lẽ y đã tự sát mà chết thật!
- Không thể nào như vậy được!
- Vậy thì lạ thật, có lẽ không chỉ một người thôi đâu.!
Độc Long Tẩu và Tư Mã Long tìm kiếm xung quanh, quả nhiên phát hiện bốn tử thi khác, thảy đều chết một cách như nhau.
Cuồng Tăng lắc đầu nói:
- Những người này xem ra chết chưa lâu, khả năng do ai gây ra, tiểu tử ngươi thử nói xem.
Sở Thiên Vân không suy nghĩ đáp:
- Vãn bối không sao nghĩ ra được.
Bỗng ánh mắt chàng chạm vào một vật, bèn cúi xuống nhặt lên, ngạc nhiên nói:
- Đây là cái gì thế này?
Ba người kia cũng đưa mắt nhìn vào tay Sở Thiên Vân, thảy đều hết sức kinh ngạc, thì ra đó là một chiếc khăn tay.
Khi vừa nhặt lên, chiếc khăn ấy tỏa ra một mùi hương như lan như xạ, đồng thời chiếc khăn ấy màu xanh biếc, trên thêu hình uyên ương hý thủy, hiển nhiên là vật dụng của nữ giới.
Cuồng Tăng chớp mắt nói:
- Vậy là có manh mối rồi, chiếc khăn này chứng tỏ hung thủ là nữ nhân.
Đoạn đưa mắt nhìn Sở Thiên Vân cười nói:
- Tiểu tử ngươi tiếp xúc với nhiều phụ nữ vậy là ngươi hẳn đoán ra được đây là kiệt tác của ai chứ?
Sở Thiên Vân đỏ mặt:
- Lão tiền bối đừng trêu vãn bối,vãn bối vẫn không sao nghĩ ra được.
Cuồng Tăng chau mày:
- Ngươi không nhận ra chiếc khăn này là của ai sao?
Sở Thiên Vân nghiêm giọng:
- Vãn bối không nhận ra!
Nhưng trong long chàng không khỏi nơm nớp lo âu. Đây là sự kiện quái lạ.
Độc Long Tẩu và Tư Mã Long cũng hết sức lấy làm lạ,song hai người cũng không nghĩ ra được đây là kiệt tác của ai.
Cuồng Tăng khẽ tuyên Phật hiệu nói:
- Đã không nghĩ ra được thì đừng nghĩ nữa, chúng ta tiến vào đi.
Nói đoạn sải bước tiến vào.
Lát sau một sơn động hiện ra trước mắt, Cuồng Tăng nói:
- Sơn động này lf nơi tạm giam người của Vạn Tà môn!
Nhưng lại có chuyện quái lạ nữa. Hai tử thi nằm chết ngay cửa động, vẫn là chết bởi tự sát.
Cuồng Tăng nói:
- Chúng ta đến chậm một bước rồi!
Sở Thiên Vân vội bước vào, chỉ thấy trong động máu tươi lênh láng. Lại có bảy, tám tử thi nằm ngổn ngang, cũng chết một cách như nhau, mùi máu tanh tởm lợm.
Xem xét kỹ người chết, máu vẫn còn tươi, không quá một nén hương mà giết chết nhiều người và khiến họ như tự sát thế này, ai có khả năng thực hiện được nhỉ?
Cuồng Tăng lắc đầu nói:
- Vậy là người đã đi mất lâu rồi!
Đoạn vượt qua Sở Thiên Vân đang đứng thừ ra, đi vào trong động.
Sơn động này tuy rộng nhưng không sâu. Tận cùng là một gian thạch thất, cửa khép giữa chừng, bên trong chỉ có mấy khúc xích sắt đứt đoạn nằm vứt bừa trên mặt đất.
Sở Thiên Vân cũng đã nhìn thấy rõ cảnh tượng thạch thất, chỉ nghe Cuồng Tăng nói:
- Rõ là Lý Tuẫn và Tang Dật được cứu khỏi đây rồi.
Đọc Long Tẩu tiếp lời:
- Vậy thì chúng ta đỡ phải phiền phức.
Cuồng Tăng chau mày:
- Người giải cứu họ là nữ nhân, võ công cao cường thế này, quả là khiến lão nạp đau đầu.
Đoạn quay sang Sở Thiên Vân nói:
- Tiểu tử, ngươi thử nghĩ nữa xem, quả thật không biết ai đã gây ra chuyện này ư?
Sở Thiên Vân nghiêm giọng:
- Vãn bối quả thật không nghĩ ra được, lão thiền sư đừng hỏi nữa.
Cuồng Tăng đảo mắt nhìn quanh nói:
- Thôi được, bất kể là ai thì chúng ta cũng nên rời khỏi đây cho mau, nếu bị phát giác thì mang tội oan lắm.
Dứt lời liền bước ra ngoài cửa động.
Bên ngoài gió đêm hiu hắt, tiếng côn trùng kêu vang. Sở Thiên Vân cùng Thần Tăng vận dụng thần công sục tìm,song chẳng thấy bóng dáng một ai cả.
Cuồng Tăng hối hả nói:
- Đi mau!
Đoạn dẫn trước tung mình lướt mau như chớp. Sở Thiên Vân cùng Độc Long Tẩu và Tư Mã Long cũng không chậm trễ, mỗi người thi triển khinh công lướt theo như làn khói đen.
Lát sau Cuồng Tăng dừng lại nói:
- Hô, bọn này về rồi đây!
Thì ra họ đã về đến trạm thứ nhất. Người trưởng nhóm áo đen thở phào nói:
- Thánh tăng khiến tại hạ lo chết đi được!
Cuồng Tăng thản nhiên cười:
- Ngươi lo gì vậy?
- Thánh tăng bảo tối đa một tuần trà mà lại lâu quá thế này!
Cuồng Tăng cười:
- Dường như đâu có lâu? Nếu như không sợ ngươi lo thì bọn này đi đến sang mai mới quay lại. Phong cảnh nơi đây thật là đẹp.
Người trưởng nhóm cười giả lả:
- Thôi đêm đã khuya, xin Thánh tăng hãy mau về nghỉ, ngày mai còn phải dự đại hội nữa.
Ngừng chốc lát nói tiếp:
- Nếu để cho tôn giá biết bọn tại hạ trái lệnh, bọn tại hạ chắc chắn chết.
Cuồng Tăng cười:
- Thật ra ngươi cứ nói là lão nạp cùng bằng hữu đi dạo, quý môn chú chắc không trách cứ!
Người trưởng nhóm vội xua tay:
- Môn chủ lệnh ban ra là phải thực hành. Ông ấy chỉ trách bọn này thất chức, nhất định không vì Thánh tăng mà tha cho bọn này.
Cuồng Tăng cười:
- Vậy thì ngươi phải giữ hết sức kín mới được.
- Đó là đương nhiên, trừ phi bọn này không muốn sống nữa, bằng không tuyệt đối không dám nhắc đến, và cũng xin Thánh tăng và ba vị Đà chủ cũng đừng để tiết lộ.
Cuồng Tăng cười to:
- Ngươi cứ việc yên tâm, lão nạp không hại ngươi đâu.
Đoạn sải bước dẫn trước đi, lát sau đã về căn nhà tre trông như miếu tự.
Cuồng Tăng đưa ba người vào tĩnh thất, đoạn nói:
- Lão nạp đã tốn biết bao tâm cơ, những tưởng nơi đây không gì qua mắt được lão nạp, chẳng ngờ chuyện xảy ra khi nãy khiến cho lão nạp chẳng hiểu ất giáp gì cả.
Sở Thiên Vân tiếp lời:
- Bất luận thế nào, người cứu Lý Quẫn và Tang Dật cũng không có ý đối địch với chúng ta.
Tư Mã Long chau mày:
- Cũng khó mà biết được.
Cuồng Tăng vội nói:
- Vậy là Tư Mã thí chủ có nhận định khác phải không?
Tư Mã Long lắc đầu:
- Lão Ô chỉ nhận thấy sự việc khả nghi, chúng ta nên...
Chưa dứt lời bỗng nghe một hồi tiếng cú từ xa vọng đến.
Cuồng Tăng chau mày nói:
- Đó là tín hiệu báo động.
Sở Thiên Vân cùng Tâm Long nhị ma cùng đâm ra hồi hộp.
Lát sau, chỉ nghe tiếng bước chân tiến đến trước cửa Phật đường. Một giọng trầm đục cất lên:
- Đệ tử khải bẩm sư phụ!
Cuồng Tăng vội hỏi vọng ra:
- Việc gì?
- Vạn Phương Tà Tôn phái chuyên sứ đến đây thỉnh mời sư phụ cùng với ba vị Đà chủ!
- Người truyền tin đâu?
- Đi rồi, vì y phải đi đến nơi khác truyền đạt tin khẩn cấp nữa.
Cuồng Tăng chau mày:
- Y đã nói những gì?
- Chỉ nói có việc cần bàn. Mời sư phụ cùng ba vị Đà chủ đến ngay!
- Hừ biết rồi, các ngươi hãy ở yên cương vị, không được khinh động.
- Đệ tử tân mệnh!
Cuồng Tăng thoáng ngẫm nghĩ:
- Ngươi vào đây!
- Vâng!
Lập tức tên hòa thượng áo đỏ đẩy cửa bước vào.
Cuồng Tăng mỉm cười nói:
- Ngươi sợ chăng?
Hòa thượng áo đỏ khẽ cười:
- Tại hạ nửa đời lăn lộn trước đao kiếm, chưa từng biết sợ là gì!
Cuồng Tăng cười hài lòng:
- Vậy tốt lắm, hãy nhớ kỹ, bất luận ai dung phương pháp gì hỏi các ngươi cũng không được tiết lộ nửa lời, kẻo bị bại lộ.
Hòa thượng áo đỏ cười, nghiêm giọng nói:
- Tại hạ biết, tại hạ đi thông báo với mọi người ngay!
Cuồng Tăng gật đầu:
- Tốt lắm, ngươi đi đi!
Hòa thượng áo đỏ liền chắp tay xá dài, quay người lui ra.
Độc Long Tẩu chau mày nói:
- Chúng ta đi thật ư?
Cuồng Tăng lừ mắt:
- Nếu ngươi thấy nguy hiểm, cảm thấy sợ thì có thể không đi.
Độc Long Tẩu cười hào sảng:
- Sư thúc xem khinh tiểu điệt quá. Bọn đạo phỉ sư thúc thu phục còn không sợ. Độc Long Tẩu này dẫu sao cũng là một trong Hải Ngoại Tam Ma danh lừng võ lâm khi xưa, sao lại sợ được?
Cuồng Tăng cười:
- Vậy tốt lắm, chúng ta đi. Bất luận xảy ra chuyện gì, Vạn Phương Tà Tôn cũng không bao giờ nghi ngờ chúng ta,khi nãy để lại trạm gác kia rất là đúng. Vạn Phương Tà Tôn dù tinh anh đến mấy cũng chẳng ngờ đến.
Độc Long Tẩu cười:
- Vậy là chúng ta có thể yên tâm mạnh dạn đến gặp y chứ gì?
Cuồng Tăng lắc đầu:
- Không hẳn vậy, tuy chúng ta không sợ nhưng cũng không được khinh suất, phải hết sức thận trọng, tùy cơ ứng biến.
Thế là bốn người, lại do Cuồng Tăng dẫn đầu, lại rời khu nhà tre ra đi.
Cuồng Tăng rất quen đường thuộc lối, rẽ trái ngoặc phải một hồi đã vượt trên hai dặm. Một thạch đài cao như núi hiện ra cách chừng một dặm.
Bỗng bong người nhấp nhoáng, bốn người áo đen tay cầm trường kiếm đã hiện ra đứng cán trước mặt.
Cuồng Tăng vừa định lên tiếng, lại thấy một bóng người lướt nhanh đến, trầm giọng nói:
- Các người lui ra, Thánh tăng đến!
Bốn người áo đen liền thu kiếm thi lễ, đoạn nghiêm trang lui ra.
Cuồng Tăng tuyên Phật hiệu:
- A di đà Phật! Tôn chủ hiện ở đâu?
Người ấy vội đáp:
- Đang ở trong bí đà Vọng Hương đài, chờ đợi Thánh tăng!
- Vậy xin phiền thí chủ dẫn đường cho!
- Tuân mệnh!
Người ấy liền quay người dẫn trước phóng đi, bốn người cũng thi triễn khinh công theo sau, cùng tiến về Vọng Hương đài.
Sở Thiên Vân ngầm lưu ý, chỉ thấy hai bên bóng người thấp thoáng, cơ hồ cách ba trượng lại có hai người áo đen mai phục, hiển nhiên trong vòng một dặm quanh Vọng Hương đài đã được canh phòng cẩn mật.
Chẳng bao lâu đã lên đến Vọng Hương đài, trên đó càng có nhiều người áo đen giắt đao đeo kiếm, từng nhóm đứng yên như phỗng đá.
Người dẫn đường không hề dừng bước, tiến thẳng đến một cửa động, nằm sau Vọng Hương đài.
Cửa động này to như một cổng thành, bên trong chỉ thấy hai hàng đuốc sáng rực và dài vô tận. Tám người áo đen đeo kiếm ra chia đứng hai bên, hệt như Diêm La Điện gây cảm giác ghê rợn.
Người dẫn đường hướng về phía tám người canh gác ngoài cửa động, nhẹ phất tay nói:
- Tôn chủ triệu thỉnh Thánh tăng nghị sự, xin đừng làm khó!
Tám người canh gác lặng thinh không nói một lời, người dẫn đường vừa dứt lời đã dãn trước tiến vào động, Cuồng Tăng bốn người thận trọng từng bước theo sau đi vào.
Lối đi trong sơn động rất rộng và bằng phẳng, hẳn là một trọng địa của Vạn Tà môn, đi thẳng chừng hơn ba mươi trượng thì gặp một khúc quanh rẽ trái.
Nhóm Sở Thiên Vân chợt thấy trước mắt bừng sang, thì ra trước mặt là một gian thạch thất to rộng như đại sảnh, nến lửa cháy sang như thể ban ngày.
Mọi người phóng mắt nhìn, chỉ thấy trong thạch thất đen nghịt, đã ngồi đầy người, những người đa số thuộc Vạn Tà môn, im phăng phắc không một tiếng động.
Nơi chính giữa sát vách có năm chiếc ghế dựa to đặt thành hình hoa mai. Vạn Phương Tà Tôn cùng Nam Hoang Ngư Phủ và Tây Thục Tản Nhân đang ngồi chễm chệ trên ấy.
Người dẫn đường dừng lại nơi cửa thạch thất, cất giọng nói:
- Bẩm Tôn chủ, Thánh tăng Phật giá đã đến!
Lập tức mấy mươi đôi mắt cùng hướng về phía cửa thạch thất.
Vạn Phương Tà Tôn đứng lên, sải bước ra đón nói:
- Đêm khuya mà làm phiền Thắng Tăng vất vả thế này, bổn Tôn chủ thật hết sức áy náy!
Cuồng Tăng cười:
- Không sao, không sao!
Sở Thiên Vân ba người cùng ôm quyền thi lễ nói:
- Thuộc hạ tham kiến Bang chủ!
Vạn Phương Tà Tôn vẫn che mặt bằng lụa mỏng, nghiêm giọng nói:
- Đại hội tuy ngày mai mới khai mạc, nhưng đêm nay cơ hồ có mặt đông đủ cao thủ nội ngoại bổn môn, các vị hãy đến kia ngòi, bổn Tôn chủ cần thương thảo đại sự với Thánh tăng.
Sở Thiên Vân ba người đành tuân lệnh lui sang góc trái, ngồi xuống chung với những thuộc hạ Vạn Tà môn.
Chỉ thấy Cuồng Tăng được mời đến năm chiếc ghế chính giữa, chào hỏi Nam Hoang Ngư Phủ và Tây Thụy Tản Nhân rồi ngồi xuống.
Nhưng năm chiếc ghế chỉ có bốn người, hãy còn trống một chiếc.
Cuồng Tăng rất lấy làm lạ, bởi Vạn Phương Tà Tôn đã nói sẽ thụ phong mình cùng Nam Hoang Ngư Phủ và Tây Thụy Tản Nhân làm Vạn Tà tam trưởng lão, lẽ ra chỉ cần bốn ghế là đủ, sao lại cần đến năm ghế? Vậy chiếc ghế trống để dành cho ai?
Sở Thiên Vân, Tư Mã Long, Độc Cô Tẩu cùng đặt nghi vấn như vậy nhưng nhất thời không sao tìm ra câu trả lời nên đành im lặng coi diễn biến.
Chỉ nghe Cuồng Tăng tuyên Phật hiệu ung dung cười nói:
- Tôn chủ triệu mời lúc đêm khuya thế này, chẳng hay là có sự cố quan trọng phải không?
Vạn Phương Tà Tôn nghiêm giọng:
- Đúng vậy, biến cố xảy ra quá đột ngột và nghiêm trọng, thật không thể ngờ!
Đoạn từ từ quay mặt nhìn tất cả mọi người trong thạch thất.
Nhóm Sở Thiên Vân ba người chỉ cảm thấy hai luồng ánh sáng lạnh lướt qua, bất giác rung động trong lòng.
Cuồng Tăng vờ ngạc nhiên:
- Ồ, biến cố gì vậy?
- Nói chung là đã có kẻ võ công cao cường, chống đối với bản môn, trước tiên là hộ pháp bổn môn Cổ Hùng với vài cao thủ bị thất tung, sau là mới vừa rồi đây mới xảy ra huyết án tại nội tam quan.
- Huyết án? Xảy ra huyết án gì vậy?
Vạn Phương Tà Tôn vẫn hết sức điềm tĩnh:
- Bổn Môn chủ chưa đích thân đến xem xét, nhưng theo báo cáo thì cũng trên hai mươi cao thủ bổn môn tự sát chết.
Cuồng Tăng chau mày:
- Vậy thì lạ thật, Tôn chủ đã hạ lệnh tranh bá giang hồ, nay mai là đã thống nhất võ lâm, mỗi người đều có công lao, tại sao họ lại tự sát vào đêm nay?
Vạn Phương Tà Tôn lắc đầu:
- Phải nói họ bị hạ sát đúng hơn.
Cuồng Tăng vờ không hiểu:
- Vậy nghĩa là sao?
- Thánh tăng có thể suy ra được, họ chẳng phải thật sự hạ sát. Nếu không bị cưỡng bức thì cũng là thủ pháp của hung thủ.
CuồngTăng vờ đưa ra ý kiến:
- Hay Tôn chủ thử cho thuộc hạ đi tìm hung thủ xem sao? May ra chúng còn chưa cao chạy xa bay!
Vạn Phương Tà Tôn gật đầu:
- Cũng phải!
Dứt lời Vạn Phương Tà Tôn cho gọi hai người áo đen vào truyền lệnh đi dò la hung thủ.
Đoạn quay sang Cuồng Tăng nói:
- Lão thiền sư nghĩ còn cách nào giúp bổn Tôn chủ bá phục võ lâm nữa?
Cuồng Tăng vờ chau mày suy nghĩ một lát đoạn nói:
- Nếu lão nạp không lầm, thì trên giang hồ còn có Tam Tùy thần ni, cũng là cao thủ võ lâm, nhưng đã từ lâu bà ấy đã quy ẩn tiềm tu, hay chúng ta tìm đến bà ấy nhờ cậy thử xem sao?
- Thánh tăng nói rất phải, Tam Tùy thần ni tiềm tu sáu mươi năm, giờ đây càng tinh tiến hơn rất nhiều, có thể kể là đệ nhất kỳ nhân trong võ lâm thiên hạ.
Tây Thụy Tản Nhân xen lời:
- Tam Tùy của Tam Tùy thần ni chẳng hay là...
Vạn Phương Tà Tôn mỉm cười:
- Tam tùy có nghĩ là tùy duyên, tùy số, tùy tâm, nghiêm chỉnh mà nói sáu mươi năm trước Tam Tùy thần ni đã đạt đến cảnh giới ấy rồi!
Tư Mã Long quay sang Sở Thiên Vân truyền âm nói:
- Nếu quả thật Tam Tùy thần ni trợ giúp Vạn Tà môn, rồi đây võ lâm thiên hạ khó tránh khỏi một trận đại kiếp.
Sở Thiên Vân thoáng chau mày trầm ngâm:
- Tư Mã tiền bối có rõ về Tam Tùy thần ni khôn?
Tư Mã Long nghiêm giọng:
- Vạn Phương Tà Tôn nói không ngoa, Tam Tùy thần ni thật đã đạt đến trình độ ấy.
- Nhưng Tam Tùy thần ni thuộc giới hiệp nghĩa hay giới hắc đạo?
- Bà ấy chẳng những đã sớm có hiệp danh trong giang hồ, mà trong Phật môn cũng là một cao nhân đắc đạo.
- Vậy thì lạ thật, chẳng lẽ bà ấy lại cam tâm nối giáo cho giặc, làm tay sai cho Vạn Phương Tà Tôn ư?
- Đúng vậy. Đó là điều mà lão ô đã thắc mắc. Rất có thể là Tam Tùy thần ni không hiểu rõ về lão ma ấy, và cũng có thể là trong 60 năm qua, bà tà đã thay đổi.
Hai người nói đến đó, bỗng nghe tiếng bước chân từ ngoài vọng vào, rồi thì một giọng thấp trầm vang lên:
- Thần ni giá lâm.
Vạn Phương Tà Tôn đứng lên, sải bước đi ra cửa.
Chỉ thấy một lão ni tay chống trượng thiếc, sải bước đi vào, theo sau là bốn nữ ni từng người tiếp nối nhau.
Vạn Phương Tà Tôn còng tay thi lễ nói:
- Cung nghinh Thần ni giá lâm!
Lão ni ấy trông rất già, nhưng trông mặt không sao đoán ra tuổi tác, chỉ thấy mặt bà đỏ au, áo đen phất phới, một tay dựng đứng trước ngực, tuyên Phật hiệu:
- A di đà Phật. Bần ni không dám!
Nhưng chân không dừng đi vào chính giữa.
Vạn Phương Tà Tôn nghiêng người dẫn trước, đưa bà đến ngồi vào chiếc ghế trống, bốn ni cô theo sau, song vai nhau đứng sau ghế.
Bốn ni cô thoạt nhìn thì như tuổi trung niên, nhưng nhìn kỹ thì có đeo mặt nạ da người nên vẻ mặt trơ khấc.
Vạn Phương Tà Tôn lần lượt giới thiệu CuồngTăng, Nam Hoang Ngư Phủ và Tây Thục Tản Nhân đoạn nói:
- Vị này chính là Tam Tùy thần ni đệ nhất cao nhân đương thế!
Tam Tùy thần ni ơ hờ đáp lễ, điệu bộ hết sức cao ngạo. Nhưng Vạn Phương Tà Tôn lại hết sức cung kính và vồn vã với bà. Nam Hoang Ngư Phủ và Tây Thục Tản Nhân đều lộ vẻ bất mãn.
Nam Hoang Ngư Phủ cười sắc lạnh nói:
- Lão thái sư cao thọ bao nhiêu rồi?
Tam Tùy thần ni ơ hờ đáp:
- Bần ni năm nay đã một trăm hai lăm tuổi!
Nam Hoang Ngư Phủ cười ha hả:
- Sáu mươi năm trước lão sư thái tuổi đã sáu mươi, thảo nào lại chẳng vang danh võ lâm. Đáng tiếc lão ô ở xa tận Nam Hoang, chưa từng được nghe đại danh của lão sư thái.
Tây Thụy Tản Nhân đáp lời:
- Lão Ô cũng chưa từng được nghe nói đến!
Hai người một xướng một hòa, hiển nhiên đều có ý khinh miệt.
Tam Tùy thần ni tuy lạnh lùng nói năng lại hết sức hòa nhã, bà thản nhiên nói:
- Bần Ni hồi sáu mươi năm trước với sáu mươi năm sau đều chẳng có gì đáng để ca ngợi, chẳng qua là Vạn Tà môn Môn chủ quá khách sáo đó thôi.
Nam Hoang Ngư Phủ đảo mắt một vòng đoạn nói:
- Bốn vị tiểu sư thái này chắc là cao túc của lão sư thái chứ gì?
Tam Tùy thần ni gật đầu:
- Chính là tiểu đồ!
Tây Thụy Tản Nhân cười khẩy tiếp lời:
- Xin thứ cho lão ô mạo muội, bốn vị lệnh cao túc sao lại đeo mặt nạ da người, chẳng lẽ có điều gì không dám gặp người hay sao?
Tam Tùy thần ni nghiêm giọng:
- Cũng có thể nói như vậy, kẻ xuất gia tu hành đi lại trên giang hồ vốn đã không nên, nếu còn xuất đầu lộ diện thì càng trái quấy hơn nữa!
Nam Hoang Ngư Phủ cũng nói:
- Lão ô cũng xin hỏi lão một điều!
- Xin cứ nói!
- Vì sao lão sư thái không sợ xuất đầu lộ diện? Cũng không đeo mặt nạ da người?
- Có cần thiết phải vậy không?
Đoạn ánh mắt lạnh lùng nhìn chốt vào mặt Nam Hoang Ngư Phủ.
Nam Hoang Ngư Phủ bối rối:
- Lão ô chỉ là...
- A di đà Phật, bần ni tuổi đã hơn trăm không cần để ý đến vấn đề ấy!
Vạn Phương Tà Tôn cười ha hả xen vào:
- Chúng ta nên bàn việc chính là hơn, đêm nay chúng ta...
Cuồng Tăng tiếp lời:
- Đêm nay phong vân tụ hội, thật là hiếm có!
Vạn Phương Tà Tôn vội nói:
- Thánh tăng nói rất phải, đã có Thần ni xuất sơn tương trợ...
Quét mắt nhìn Tây Thụy Tản Nhân, Nam Hoang Ngư Phủ và Cuồng Tăng tiếp:
- Và có Vạn Tà tam trưởng lão phụ tá, việc bá phục giang hồ, nhất thống võ lâm lo gì chẳng thành công!
Nam Hoang Ngư Phủ cười khẩy nói:
- Chẳng hay Tôn chủ định thụ phong Tam Tùy thần ni giữ chức vụ gì vậy?
Vạn Phương Tà Tôn ngập ngừng:
- Điều ấy... bổn Tôn chủ còn chưa nghĩ ra!
Thật ra y biết Tam Tùy thần ni tuy võ công cao hơn Vạn Tà tam trưởng lão nhưng Tam trưởng lão nhất định không phục, nếu giao cho Thần ni địa vị cao hơn, rất có thể sẽ xảy ra tranh chấp, còn như đặt để Thần ni ngang với Tam trưởng lão lại sợ Tam Tùy thần ni không bằng lòng, nên nhất thời hết sức khó xử.
May thay Tam Tùy thần ni nhếch môi cười nói:
- Bần Ni không bận tâm đến danh lợi và địa vị, thôi thì bần ni sẽ với cương vị là khách giúp đỡ Tôn chủ, bao giờ công thành lại sẽ lui ẩn!
Vạn Phương Tà Tôn vội nói:
- Vậy đâu được, Thần ni...
Thật ra y rất hài lòng nên sau hai tiếng Thần ni, y không nói tiếp nữa.
Tam Tùy thần ni thản nhiên cười nói:
- Kẻ hắc đạo hẳn sẽ được trời giúp, nếu Tôn chủ mà thống nhất được giang hồ, giới võ lâm sẽ không còn giết chóc lẫn nhau, đó cũng là phúc đức của thiên hạ sinh linh.
Vạn Phương Tà Tôn khoái trá:
- Thần ni quá khen rồi! Thần ni đã khoáng đạt như vậy, bổn Tôn chủ cũng chẳng tiện với danh phận thế tục mà làm nhục đến thanh danh của Thần ni.
Nam Hoang Ngư Phủ và Tây Thụy Tản Nhân như vậy mới nguôi lòng bất mãn, đồng thanh cười nói:
- Lão sư thái chẳng hổ phương ngoại kỳ nhân, bọn lão ô thật thất kính!
Tam Tùy thần ni mỉm cười nói:
- Không dám, không dám nhưng...
Quay sang Vạn Phương Tà Tôn nói:
- Bần ni cũng có hai điều thỉnh cầu!
Vạn Phương Tà Tôn vội nói:
- Bất luận điều gì Thần ni cứ dặn bảo, bổn tọa nhật định sẽ tuân hành!
- Bần ni tuy không màng danh vị, nhưng cũng không muốn chịu người sai khiến.
Vạn Phương Tà Tôn cười phá lên:
- Thần ni nói gì lạ vậy, trong Vạn Tà môn không ai có quyền sai khiến Thần ni, ngay cả bổn tọa cũng phải lấy lễ sư trưởng mà đối đãi với Thần ni.
- Bần ni không dám! Hai nữa bần ni tuy với cương vị là khách, nhưng cũng phải có chút quyền lực hầu tiện cho việc hành sự.
- Dĩ nhiên rồi, ít ra Thần ni phải có quyền lực tương đương với Tam trưởng lão có quyền tự ý sinh sát với thuộc hạ Vạn Tà môn.
Tam Tùy thần ni cười hài lòng:
- Vậy là đủ rồi!
Tây Thụy Tản Nhân cùng Nam Hoang Ngư Phủ cùng đưa mắt nhìn Thần ni, nhưng không nói gì.
Bỗng ngoài cửa thạch thất có người trầm giọng nói:
- Bẩm Tôn chủ...
Vạn Phương Tà Tôn quát:
- Việc gì?
- Các toán truy tìm về báo, trong vòng mười dặm quanh Nam Mang sơn không một kẻ khả nghi nào cả.
Vạn Phương Tà Tôn trầm giọng quát:
- Quân vô dụng, chẳng lẽ hai mươi mấy người chết kia quả thật là tự sát hay sao? Vậy chớ Lý Quẫn và Tang Dật biến đi đâu mất?
Tam Tùy thần ni cười hỏi:
- Tôn chủ, việc gì vậy?
Vạn Phương Tà Tôn thở dài:
- Đêm nay tại đây đã liên tiếp xảy ra quái sự, hẳn là Thần ni chưa nghe nói!
Thế là y lần lượt kẻ lại mọi sự.
← Hồi 16 | Hồi 18 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác