← Hồi 27 |
Ngao Tử Thanh vừa dứt lời, ngay trước đại sảnh vang lên một giọng cười cuồng ngạo, nghe như sấm động giữa trời quang. Mọi người nhìn ra cửa, giữa sân xuất hiện một hắc y lão nhân, mặt mày trông như ác quỷ.
Tần Bình Tu và Sài Tạo Liệt nhìn thấy lão quái nhân xuất hiện tay chân rụng rời, hồn bất phụ thể. Hai người run như con cầy sấy, sắc mặt nhợt nhạt không còn chút huyết sắc, môi mấp máy liên hồi mà nói không thành tiếng.
Ngao Tử Thanh đứng phắt dậy, nét mặt chàng biến đổi trông đến quái dị, chàng chậm rãi bước ra ngoài, đến đứng đối diện với lão quái nhân chỉ còn một mắt một tai, mặt mày nham nhở như bị mối gặm ấy.
Lão quái nhân này chính là nhân vật mà mọi người nhắc đến từ nãy đến giờ, Kim Ngột!
Ngao Tử Thanh vừa bước ra, người của Đại Lôi giáo không chút do dự bước theo. Còn Tần Bình Tu và Sài Tạo Liệt nửa muốn nhân cơ hội này đào tẩu, nửa lại muốn ở lại chứng kiến đến phút chót. Cả hai do dự một lát, cuối cùng quyết định ở lại rón rén bước ra ngoài.
Chỉ tội cho Bao Phong Sa, việc này vốn chẳng liên quan gì đến Thanh Ô sơn trang của lão, nay chỉ vì một chữ "Tham" đến nỗi phải trêu ghẹo đến lão đại ma đầu này. Giờ đối phương đã đến vấn tội, lão muốn bỏ trốn nhưng còn gia quyến, còn bao nhiêu là tài sản bảo vật, lão không đành lòng bỏ tất cả. Nội tâm lão đấu tranh quyết liệt giữa đi và ở, cuối cùng lão quyết định ở lại. Lão là chủ nhân nhưng lại là người cuối cùng bước ra khỏi đại sảnh.
Kim Ngột lạnh lùng nhìn Ngao Tử Thanh một lúc lâu, lão cất giọng sang sảng nói:
- Ngao Tử Thanh! Ngươi muốn đối đầu với lão phu sao?
Ngao Tử Thanh điềm tĩnh đáp:
- Không dám! Kim tiền bối có ân với tại hạ, lẽ ra tại hạ phải tìm phương báo đáp. Nhưng những việc làm của Kim tiền bối không hợp với đạo nghĩa giang hồ, tại hạ không thể làm ngơ. Nếu tiền bối chịu từ bỏ ý định thống trị võ lâm, tại hạ không dám làm khó tiền bối!
Kim Ngột cười nửa miệng, giọng cao ngạo hỏi lại:
- Bằng vào chút công lực của ngươi mà cũng dám nói làm khó lão phu?
Thái độ không coi thiên hạ ra gì của Kim Ngột quả có làm cho người tốt nhịn nhất cũng phải nổi giận. Nhưng Ngao Tử Thanh vẫn điềm nhiên đáp:
- Tiền bối rất tự mãn. Nhưng có lẽ đã lâu tiền bối không ra ngoài giang hồ nên không biết tính khí của tại hạ. Quỷ Tiêu Ảnh Ngao Tử Thanh cũng là người rất cao ngạo!
Kim Ngột mỉm cười tỏ ý xem thường, nói:
- Ngươi trúng độc Ngân Đường hoa, lão phu cứu được ngươi thì cũng giết được ngươi!
Ngao Tử Thanh cười nhẹ nói:
- Võ đạo và y đạo là hai việc hoàn toàn khác nhau. Kim tiền bối không nên xem là một như vậy.
Kim Ngột hừ lạnh nói:
- Ngao Tử Thanh! Ba mươi năm trước lão phu đã là thiên hạ vô địch, qua thêm ba mươi năm tu luyện võ công, ngươi dựa vào cái gì để đối đầu với lão phu?
Ngao Tử Thanh tỉnh như không nói:
- Tại hạ dựa vào tự tin, dũng khí và chính khí. Ba thứ đó đủ để đối địch lại bất kỳ một thế lực hắc ám nào, cho dù nó lớn mạnh đến mấy đi nữa!
Kim Ngột cười lạnh nói:
- Thực lực của con người đến đâu chỉ có thể dùng được đến đó thôi, không lẽ một chân lý đơn giản như vậy mà ngươi cũng không hiểu?
Ngao Tử Thanh khép mắt lại một thoáng rồi mở mắt ra nhìn vào mắt Kim Ngột nói:
- Con người là một giống vật tối linh, có những lúc người ta có thể phát huy được những tiềm lực mà con người không thể tưởng tượng nổi. Tiền bối không hiểu được điều đó sao?
Sắc mặt Kim Ngột đanh lại, một làn sương mỏng bao phủ lên gương mặt lão làm gương mặt lão trông càng khủng khiếp hơn, giọng lão như từ mười tám tầng Địa ngục vọng về:
- Tiểu tử! Tần Bình Tu và Sài Tạo Liệt đứng trước mặt lão phu còn không dám nhìn lên. Ngươi tưởng rằng ngươi là ai?
Ngao Tử Thanh nghiêm giọng nói:
- Kim tiền bối! Trước mặt Ngao Tử Thanh này tiền bối nói những điều đó chẳng ích lợi gì đâu. Tại hạ không phải là hạng có thể hù dọa được! Đối với tại hạ, hai người bọn chúng cũng chỉ biết vâng lời mà thôi, tiền bối đừng tự đánh giá mình quá cao như vậy!
Kim Ngột hấp háy con mắt độc nhất, nói:
- Ngao Tử Thanh, ngươi đừng tưởng tỏ ra cứng cỏi thì lão phu sẽ tha chết cho ngươi, không thể có chuyện đó được!
Ngao Tử Thanh lạnh lùng đáp:
- Tại hạ không hề có ý đó!
Kim Ngột nhìn như muốn xoi thủng người Ngao Tử Thanh, giọng âm trầm nói:
- Ngươi nhất định đối đầu với lão phu bất chấp hậu quả? Bất chấp cái giá phải trả, không kể cả bằng tính mạng?
Ngao Tử Thanh khoát tay, vẻ nho nhã nói:
- Tại hạ không hề có ý định đối đầu với tiền bối, tại hạ chỉ muốn duy trì võ lâm trong trạng thái vốn có của nó, tại hạ cũng muốn tiếp tục được sống, cuộc sống còn bao điều tốt đẹp chờ ta hưởng thụ. Nếu tiền bối chịu từ bỏ dã tâm thì tại hạ rất hoan nghênh!
Kim Ngột gật đầu nói:
- Vậy thì ngươi đừng oán trách lão phu...
Ngao Tử Thanh cười nhẹ nói:
- Người ta sinh tử hữu mệnh, nếu tại hạ kém tài chết dưới tay tiền bối, tại hạ cũng chỉ trách mình học nghệ không tinh, có đâu đi oán trách tiền bối được.
Kim Ngột không nói thêm lời nào nữa, hai người lẳng lặng quan sát nhau, một trường ác đấu kinh thiên động địa sắp khai diễn. Ngao Tử Thanh không nhìn thấy vẻ mặt của những người đứng sau lưng mình, nhưng chàng nghe rất rõ hơi thở nặng nề gấp gáp, chứng tỏ những người đứng bên ngoài cũng căng thẳng tột độ.
Kim Ngột cử động, ồ, thật quái lạ...
Thì ra trước kia lão cải trang còn thành một tay, giờ chỉ cần hất chiếc áo khoác bên ngoài, lão để lộ ra hai cánh tay nguyên vẹn tay kiếm tay chùy, mục quang lão phát ra luồng điện nhìn xoáy vào mắt Ngao Tử Thanh.
Ngao Tử Thanh mỉm cười nói:
- Thì ra tiền bối cụt tay là giả, không biết một mắt một tai là giả hay thật?
Giọng Kim Ngột băng lạnh:
- Đừng nhiều lời nữa! Hãy để dành sức lực cho việc thi triển công phu bảo toàn tính mạng.
Ngao Tử Thanh mỉm cười, chàng đột ngột bước xéo lên ba bước, một luồng ánh sáng bạc lạnh lùng xẹt đến trước ngực Kim Ngột. Kim Ngột quát lớn:
- Tiểu tử đáng chết!
Tiếng "Chết" vừa phát ra thì thanh đoản kiếm bên tay trái lão cũng huơ lên, chạm vào Miến đao tạo nên một âm thanh kinh tâm động phách. Gần như không có khoảng trống, quả chùy đen ngòm bên tay phải lão cũng giáng xuống Thiên linh cái Ngao Tử Thanh. Thanh đoản kiếm thuận đà quét ngang bụng Ngao Tử Thanh một thế! Chiêu thức hiểm ác, lực đạo kinh nhân, tốc độ nhanh đến không sao diễn tả được.
Tuyệt đỉnh cao thủ xuất kích không cần đến những chiêu thức ngụy dị, tinh kỳ. Giống như Kim Ngột vừa xuất thủ một chiêu hai thức, đơn giản tầm thường nhưng lại tạo ra một áp lực khủng khiếp, khiến người trong cuộc không khỏi cảm thấy rùng mình sởn tóc gáy.
Ngao Tử Thanh quát khẽ một tiếng, thân hình xoay như một cơn lốc, nhanh như chớp di chuyển sáu, bảy bước chẳng thấy chàng có cử động gì nhưng thân hình chàng linh hoạt như một con cá lượn trên mặt sóng, nhảy bổ trở lại trước mặt Kim Ngột.
Hàn quang chớp giật liên hồi, đan xen vào giữa ánh kiếm vàng chóe và ánh chùy đen trũi, trong một góc độ cực hẹp, lưỡi Miến đao của Ngao Tử Thanh liên tục biến đổi vị trí, chém vào những vị trí ít ngờ nhất trên người Kim Ngột!
Kim Ngột hừ một tiếng nghe nặng trịch, hữu thủ lão rung lên, trong nháy mắt ánh chùy trông như những đợt sóng liên tiếp, không chừa một khe hở nhỏ, liên tiếp kích ra ba mươi tám chùy. Tả thủ lão múa thanh đoản kiếm thành muôn vàn đóa hoa ánh kim lấp lánh, ánh kim quang tỏa ra sáng rực một khoảng trời, khiến người ta chẳng dám nhìn thẳng vào đó. Uy lực của các thế công phát ra từ kiếm và chùy, cứ chiêu sau thì lớn mạnh, hiểm hóc hơn chiêu trước, những người ở bên ngoài chỉ nhìn không cũng đủ xuất hạn đầy mình rồi.
Song phương vừa mới động thủ đã không còn nhìn rõ thân ảnh nữa, chỉ thấy ánh ngân quang, ánh kim quang cùng ánh chùy đen trũi, tiếng kình phong vù vù loạn xạ. Song phương xuất thủ công kích cũng như ngăn cản, đón đỡ đều nhanh đến cùng cực, tựa như khoảng thời gian hàng trăm ngàn năm trước trôi vù đi trong một nháy mắt!
Mà mỗi cái nhấc tay cất chân của hai người đều hình thành nên một chiêu thức hiểm ác vô luân, tàn độc cực điểm, đừng nói bị chiêu thức đánh trúng, chỉ cần bị kình phong quét trúng một chút thôi cũng đã đủ mất mạng rồi.
Mấy người đứng ở vòng ngoài không ai bảo ai mà cùng lùi xa ra ngoài, mắt thì không chớp mà nhìn vào trường long tranh hổ đấu có một không hai trong võ lâm. Người nào người nấy đều lộ rõ nát căng thẳng. Các Giáo đầu của Đại Lôi giáo vừa chú mục vào đấu trường vừa thì thầm trao đổi với nhau.
Quả thiết chùy trong tay Kim Ngột múa vù vù như muôn ngàn chiếc bàn thạch nặng nề phi vũ trong không gian, ánh chùy dày đặc không để lộ một khoảng trống nhỏ nào, chen lẫn vào đó là ánh kim quang của thanh đoản kiếm tựa như những tia sét xẹt ra từ những đám mây đen vần vũ kín bầu trời.
Bộ nho phục màu trắng của Ngao Tử Thanh như hữu hình vô chất, tan loãng ra giữa những trận công kích như điên cuồng của Kim Ngột, chân phải chàng trụ, tả thủ khoa tròn vùng vẫy như cánh chim ưng, thân hình chàng luồn lách giữa những đợt sóng tưởng như không còn kẻ hở nào để tránh nữa. Hữu thủ chàng nắm chặt Quỷ tiêu, lưỡi Miến đao tạo thành những đợt sóng bạc lượn lờ, thoắt ẩn thoắt hiện giữa ánh kiếm ánh chùy như sóng biển lúc cuồng nộ của Kim Ngột.
Trong nháy mắt, không biết là bao nhiêu chiêu thức đã trôi qua trước đầu Quỷ tiêu, trước mũi kiếm và quả thiết chùy. Không có đổ máu, không có tiếng rú rùng rợn của người bị tử thương nhưng gây nên cảm giác kinh hoàng khiếp đảm hơn mọi thứ khủng khiếp nhất ở trên đời. Tâm linh của những người ở bên ngoài không lúc nào ngừng chao động, như phiêu diêu tận cõi hư vô.
Hai bóng người hợp lại rồi bất thần tách ra, nhưng rồi lại nhập làm một, các chiêu thức vừa nhanh vừa hiểm, lại vừa mãnh liệt.
Nhanh hơn cả ý nghĩ của con người, và dường như xảy ra liên tục chẳng có lúc nào dừng lại, chẳng có khoảng dừng để cho tư duy của con người hoạt động.
Những người quan chiến chưa kịp nhìn thấy chiêu thức tiến triển ra sao thì nó đã kết thúc rồi, và chiêu thức khác lại bắt đầu và tiến triển...
Từ lúc Ngao Tử Thanh phát thế công đầu tiên, mọi người tưởng chừng nó vừa mới kết thúc thì chiêu thức tám mươi đã qua đi rồi. Cũng có nghĩa là trong nháy mắt song phương đã giao đấu được tám mươi hiệp rồi!
Cầu Thu Bang hít một hơi chân khí, trầm giọng nói:
- Lão phu sống mấy chục năm qua kể như chưa từng sống, đến giờ này mới biết thế nào là võ học!
Điền Tinh cũng dụi dụi mắt, nói:
- Không biết có phải tiểu đệ hoa mắt hay không mà tại sao không còn nhìn thấy Ngao thiếu hiệp và Kim Ngột nữa?
Cổ Đại Hổ thở ồ ề, liên tục lấy tay áo thấm mồ hôi trán và hai bên thái dương. Toàn thân lão không ngừng giật giật, cơ hồ từng mạch máu trong người lão cũng chuyển động quay cuồng theo tốc độ của trận đấu.
Văn Phong Thái mắt không lúc nào rời trường đấu, trầm giọng góp lời:
- Khắp trong thiên hạ không còn người thứ ba nào có được thân thủ dường này!
Trong đấu trường.
Kim Ngột đột nhiên di chuyển về bên phải, lại xoay người xẹt sang trái, quả thiết chùy trong tay lão bỗng biến thành một vũ trụ nhỏ bao trùm lấy người Ngao Tử Thanh. Trong bầu vũ trụ đen ngòm ấy muôn đạo kim quang chằn chịt, tất cả đều tập trung cả vào các yếu huyệt trên người Ngao Tử Thanh.
Thân hình Ngao Tử Thanh hoàn toàn rời khỏi mặt đất, như chiếc bóng không trọng lượng trôi nổi trong không khí, thân pháp mà chàng sử dụng ngụy dị đến độ nếu không nhìn thấy thì người khác tường thuật rõ ràng đến độ nào cũng không sao hình dung được.
Song mục Ngao Tử Thanh bỗng trở thành hai luồng lãnh điện, đông đặc lại, như hai mũi dùi xuyên thủng cả người Kim Ngột, thân hình chàng từ trên cao lao xuống, đao thân hợp nhất, thân hình chàng bỗng biến thành một vật thể đồng nhất, phát ra một thứ ánh sáng huyền diệu. Cả thân hình chàng to lớn là vậy, nhưng tốc độ lao đi làm phát ra tiếng xé gió như một mũi tên, khí thế lớn đến độ tưởng như không có gì đủ sức ngăn cản nổi.
Một loạt tiếng động muốn làm rách lá nhĩ của những người đứng bên ngoài vòng chiến, hai bóng người văng bắn về hai phía tựa như hai quả bóng da chạm vào nhau. Hai bóng người một đen một trắng vẽ thành hai hình vòng cung trong không khí rồi lại nhập vào nhau.
Cuộc đấu vẫn tiếp diễn, không một chiêu một thức nào mà không làm cho người quan chiến kinh hãi đến thất thần, không một giây một phút nào mà không làm cho người đứng bên ngoài hồi hộp đến nín thở. Mỗi một lần cất tay nhấc chân đều tạo nên những chiêu sát thủ ác hiểm bậc nhất trong thiên hạ. Thời gian như ngừng trôi, không khí như cô đặc lại, người ta như cảm giác được tử khí lởn vởn trong không gian.
Lại hơn năm mươi chiêu nữa trôi qua.
Tần Bình Tu giơ tay lau mồ hôi trán, giọng run run nói:
- Sài huynh! Liệu Ngao Tử Thanh có thắng nổi lão quái vật ấy không?
Sài Tạo Liệt cũng đang sốt ruột đến sắp phát hỏa tới nơi, bởi sự thành bại của Ngao Tử Thanh liên quan đến sự sinh tử của hai người. Lão cũng run run đáp lại:
- Xem ra cũng không đến nỗi nào! Ngao Tử Thanh chắc không thể bại...
Lão quay đầu nhìn sang phía người của Đại Lôi giáo. Mã Uy Túc thân hình cong lại như con tôm, nhìn qua đã biết lão đang vận hết toàn lực chỉ chờ thời cơ là phát một thế công chí mạng. Cầu Thu Bang thì nắm chặt song quyền, song mục loang loáng tinh quang. Cổ Đại Hổ thì mồ hôi ướt đẫm cả lưng áo, hai mắt trợn to như sắp lọt ra ngoài. Lăng Hiểu Đồng thì nhắm nghiền mắt lại, môi mấp máy như đang cầu chư thần phò trợ. Chỉ có một mình Văn Phong Thái là còn giữ được vẻ đạo mạo, trầm tĩnh thường ngày.
Xảy nghe Kim Ngột quát một tiếng như sấm động, đoản kiếm và thiết chùy xoắn vào nhau, kình phong đùng đùng như bão táp. Ngao Tử Thanh liên tiếp lui bốn năm bước, kiếm chùy lướt sàn sạt qua các yếu huyệt khắp châu thân chàng.
Ngao Tử Thanh đột ngột bắn vọt lên không trung, đảo thật nhanh trở xuống, Miến đao biến thành đôi hàm răng sắc nhọn của ác quỷ cắn xé không thương tiếc về phía đầu cổ và hai vai của đối phương. Thế công vừa nhanh, vừa mạnh, vừa chuẩn xác, vừa ác hiểm!
Kim Ngột không thèm tránh né, lão đứng vững như trụ đồng, chờ binh khí của đối phương tới gần, hữu thủ vung chùy đón đỡ, tả thủ xuất kiếm như điện phản kích!
Sau hàng loạt tiếng kim thiết va chạm nhau, thanh đoản kiếm đã lại liên tục kích những thế hiểm ác vào đầu ngực Ngao Tử Thanh. Thiết chùy quét những đòn chí mạng vào bụng và chân chàng, nội nghe tiếng gào rú của kình phong vây kín người Ngao Tử Thanh cũng đủ làm người ta ớn lạnh...
Ngao Tử Thanh đã bị bức lui thêm mấy bước nữa, bỗng chàng quát lớn một tiếng như sấm dậy, âm thanh bén nhọn tưởng như đủ để xuyên kim phá thạch, thân hình chàng nhanh như chớp co duỗi hai mươi mốt lần, sau đó một cách thần kỳ xuyên qua lớp kiếm ảnh chùy ảnh vọt ra ngoài. Thân hình Ngao Tử Thanh bỗng đảo nhanh một vòng, đầu ở dưới chân ở trên lao xuống, liền sau đó một đạo ngân quang xuất hiện tỏa ra một vầng hào quang rát mắt nhằm người Kim Ngột phi xuống.
Động tác của Ngao Tử Thanh không chỉ nhanh nhẹn mà còn liền lạc, bao nhiêu là động tác nhưng người nhìn có cảm tưởng chỉ là một động tác duy nhất, mới thấy một bóng trắng mờ mờ xông ra khỏi vòng vây của kiếm ảnh và chùy ảnh, thì đã thấy hào quang bừng lên, một đạo ngân quang đã tới ngay trên đầu của Kim Ngột rồi!
Kim Ngột cảm thấy toàn thân lạnh toát, lão nghe như có một bàn tay vô hình bóp chặt trái tim, làm lão nghe ngạt thở, vầng hào quang vừa xuất hiện đã nhanh chóng lan rộng ra che kín cả bầu trời, tựa như bầu trời bỗng phát sáng và sà xuống đầu lão vậy.
Gương mặt nham nhở của Kim Ngột biến đổi đến méo mó, lão bước xéo ra ngoài ba bước, xong lại lao người tới. Lão nghe có một luồng khí lạnh vô hình từ đáy lòng lão tỏa ra khắp châu thân. Địch nhân của lão còn quá trẻ và cũng quá đáng sợ, ba mươi năm trước trong võ lâm lão đã không tìm ra đối thủ, ba mươi năm qua võ công của lão không ngừng tiến bộ, vậy mà nay đối phó với gã thiếu niên này, không những lão chưa đả bại được đối phương mà thỉnh thoảng còn bị đối phương dồn vào hiểm cảnh nữa.
Mã Uy Túc nhìn Cầu Thu Bang hạ giọng nói:
- Đại ca, với thân thủ như Ngao thiếu hiệp mà còn không thắng nổi lão, e rằng khắp trong thiên hạ, chẳng ai chế phục nổi lão nữa rồi!
Cầu Thu Bang giọng kích động nói:
- Ta tin rằng Ngao thiếu hiệp sẽ thắng, chỉ sợ thương thế của Ngao thiếu hiệp chưa lành hẳn mà thôi...
Văn Phong Thái cười nhẹ nói:
- Tiểu đệ phát hiện ra Ngao thiếu hiệp có một tố chất rất đặc biệt, gặp phải đối thủ càng cao cường sức phản kháng của chàng càng mãnh liệt. Tiểu đệ hoàn toàn tin tưởng Ngao thiếu hiệp sẽ chiến thắng, đương nhiên cái giá phải trả cũng không nhỏ...
Trong lúc đó, bỗng lại vang lên tiếng kim khí va chạm nhau kinh thiên động địa, mọi người nhìn lại thì thấy Ngao Tử Thanh lảo đảo lui ra năm bước.
Nhưng chàng không dừng lại, lập tức lao lên phía trước, chưa kịp nhìn thấy chàng xuất thủ như thế nào thì đã thấy một đạo ngân quang kích trúng thiết chùy của Kim Ngột, lại một tiếng vang lên khủng khiếp, những tia lửa đủ màu sắc bắn tung tóe ra bốn phía. Ánh kim quang chớp động, lướt xẹt qua người Ngao Tử Thanh, xong cả hai tách ra. Kim Ngột lùi ra ba bước Ngao Tử Thanh vọt lên không trung lộn bốn, năm vòng, đầu vai chàng ướt đẫm màu máu.
Cuộc giao đấu giữa hai người tạo cho những người quan chiến một cảm giác như đang gặp một cơn ác mộng, các động tác giao đấu như hư ảnh chập chờn, từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc, nhanh đến nỗi người ta chỉ chớp mắt một cái thì mọi thứ đã trở thành quá khứ rồi.
Ngao Tử Thanh quát lớn một tiếng, thân hình chàng cất khỏi mặt đất là là lướt tới, cùng lúc đó quanh người chàng xuất hiện một vòng hào quang. Đạo hào quang chuyển động như sóng, không phải nói là như nước lũ vỡ đê mới đủ sức hình dung, nó cuồn cuộn như điên cuồng lao đi, làm người nhìn không ngăn được lòng mình, phải rùng mình mất lượt.
Kim Ngột lui một bước rồi đột ngột xông vào, đoản kiếm múa lên như bay sấn thẳng vào vòng hào quang, thiết chùy liên tục vung lên liên tục giáng những đòn sấm sét về phía Ngao Tử Thanh. Trông lão lúc này giống hệt Thiên Lôi đang vung búa trong cơn cuồng nộ. Trong nháy mắt lão đã công mười chín chiêu, hai mươi bảy thức.
Không gian như vỡ vụn ra trước những đợt kình phong ngang dọc và tiếng kim thiết liên tục va chạm nhau. Áp lực lên người song phương nặng đến nỗi tưởng chừng như sức nặng của cả vũ trụ đều tập trung vào khoảng không nhỏ hẹp này.
Trong khoảng không gian không đầy năm trượng, chỉ còn nhìn thấy một lớp kiếm khí mờ mờ ảo ảo, bóng thiết chùy đen trũi đan qua đan lại, bụi đất tung lên mù mịt, không còn nhìn thấy bóng người nữa.
Tuy đang giữa trời trưa nắng, nhưng hàn khí làm không gian lạnh hẳn đi, cát bụi và kiếm khí che phủ bầu trời, thỉnh thoảng lại nghe tiếng quát tháo, tiếng binh khí chạm nhau làm mọi người có cảm tưởng đang xảy ra mưa bão, không khí lạnh lùng khủng khiếp như ngày tận thế đang đến.
Đến lúc này, nhìn vào trường đấu, có vẻ như Kim Ngột đã chiếm được thế thượng phong. Tần Bình Tu run giọng nói:
- Sài huynh! Ngươi nhận định tình hình thế nào?
Sài Tạo Liệt chú mục vào đấu trường, diễn biến của trận đấu càng lúc càng khốc liệt, các món binh khí đang di chuyển chập chờn trong không gian, đang phát ra những âm thanh kinh tâm động phách nghe như chen lẫn tiếng ma kêu quỷ khóc.
Chỉ cần nhìn sơ qua cũng đủ biết, nếu để những món binh khí ấy chạm vào người, dù bất kỳ ai cũng phải tan xương nát thịt.
Sài Tạo Liệt hít một hơi dài, củng cố lòng tin cho đồng bọn, nói:
- Ít ra thì cũng phải đấu thêm vài trăm chiêu nữa mới mong phân được thắng bại!
Sài Tạo Liệt vừa dứt lời xảy thấy một bóng trắng mờ mờ vọt lên cao đến bảy trượng, cạnh bóng mờ mờ ấy có một luồng ánh sáng bạc phát ra những tia sáng chói mắt.
Từ giữa tầng không, lưỡi Miến đao của Ngao Tử Thanh bỗng hóa thành vô hình vô sắc, lóng lánh như một khối kim cương, vẽ thành hình vòng cung khổng lồ, rơi xuống. Trên đường đi, nó phát ra muôn đạo tinh quang, trông như muôn ngàn ánh sao rơi rụng...
Lưỡi Miến đao đang rung động, uốn lượn thành hình sóng giáng xuống, nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì không thể nhận ra điều đó. Bởi xung quanh nó được bao bọc bởi một lớp khí, lớp khí này cô đặc lại thành thể chất, tạo nên một áp lực khủng khiếp, nặng như cả ngọn Thái Sơn đang rơi xuống...
Chiêu thức tấn công của Ngao Tử Thanh được thi triển với một tốc độ nhanh đến không tưởng, chiêu thức thi triển đến giữa chừng, bỗng nghe Ngao Tử Thanh gầm lên một tiếng, thân hình chàng cùng với binh khí chàng nhập làm một, biến thành một quả cầu màu bạc xoay tròn đến chóng mặt lao về phía Kim Ngột.
Nhưng khi gần đến đích, thân hình chàng cùng lưỡi Miến đao lại tách ra, song cước phóng về phía quả thiết chùy, còn Miến đao chém về phía thanh đoản kiếm.
Toàn trường đột ngột tĩnh lặng trong một thoáng, cái tĩnh lặng âm trầm như dưới đáy của một tuyệt cốc sâu vạn trượng.
Sau đó không gian như vỡ ra bằng những tiếng quát tháo liền liền của Kim Ngột. Lão giở hết sức bình sinh vận dụng vào kiếm và chùy, chọn những chiêu thức đối kháng bất kể sống chết, nhưng rồi lão dù không muốn cũng buộc phải liên tiếp lui ra xa hơn trượng.
Tình thế đã thay đổi, thế thượng phong lại thuộc về Ngao Tử Thanh, trong khi Kim Ngột vừa quát tháo vừa tận lực chống đỡ, hai người đã giao đấu hai mươi hiệp.
Chiêu thức của hai người xuất thủ nhanh đến không thể diễn tả được, nhưng đó là nói về cảm giác của những người đứng ở vòng ngoài quan chiến, còn cảm giác của Kim Ngột thì mỗi chiêu mỗi thức đi qua lâu bằng cả tháng thậm chí cả năm trời.
Mã Uy Túc buột miệng kêu lên:
- Sắp kết thúc rồi!
Cùng lúc với câu nói của Mã Uy Túc, trong đấu trường vang lên vô số âm thanh hỗn tạp, mà mỗi âm thanh đủ làm rách lá nhĩ của người nghe. Trước mắt mọi người, trong đấu trường xuất hiện vô số hình vòng cung màu bạc. Tầng tầng lớp lớp, trùng trùng điệp điệp, đan xen chồng chất lên nhau.
Khi mà ý nghĩ của mọi người còn chưa kịp lý giải việc gì đang diễn ra, thì hai bóng người một đen một trắng song song vọt lên không trung, đến độ cao chừng năm trượng thì tách ra hai phía, chao đảo rơi xuống như cánh diều bị mất trọng tâm. Từng giọt từng giọt máu tươi rơi xuống rải đầy trên mặt đất.
Mọi người choáng váng cả đầu óc, theo cảm tính quay đầu nhìn về hai phía.
Dưới đất, Kim Ngột dùng thiết chùy đỡ lấy thân hình để khỏi ngã rạp xuống đất, gương mặt chằng chịt vết sẹo của lão trắng như một tờ giấy, vẻ vừa phẫn nộ vừa kinh hoàng chen lẫn vẻ thống khổ đến cùng cực.
Phía đối diện, Ngao Tử Thanh đứng bất động như một pho tượng. Gương mặt tuấn mỹ của chàng tỏ vẻ mệt mỏi đến tận cùng, chiếc Quỷ tiêu trong tay chàng hơi chúc đầu xuống, lưỡi Miến đao chạm hẳn xuống đất. Đôi môi chàng cong lên, thể hiện một nụ cười lạnh lùng, mỉa mai, một nụ cười mà người nhìn chẳng cảm thấy chàng có ý cười chút nào.
Sự thắng bại đã thể hiện rõ nhưng hai người có một điểm chung, đó là toàn thân bê bết máu, không ai nhận ra được trên mình mỗi người có bao nhiêu vết thương, chỉ thấy áo quần rách bươm, máu tươi ướt đẫm cả thân hình.
Không gian tịch mịch trong một thoáng, sau đó là những tiếng reo hò mừng rỡ của những người quan chiến. Tuy bọn họ đứng trên những lập trường khác nhau, nhưng tất cả đều có chung một mong ước Ngao Tử Thanh chiến thắng. Không khí vui mừng tràn ngập, nhưng chỉ có ngoại lệ đó là Kim Ngột, con mắt độc nhất của lão trông càng ảm đạm hơn ngày thường gấp bội.
Các Giáo đầu của Đại Lôi giáo chạy ùa tới trước mặt Ngao Tử Thanh, Cầu Thu Bang cất giọng trầm trọng nói:
- Ngao thiếu hiệp! Thương thế của thiếu hiệp dường như không nhẹ, nhưng tại sao lão phu chẳng thấy Ngao thiếu hiệp bị đối phương kích trúng?
Ngao Tử Thanh gượng cười nói:
- Trận chiếc ác liệt quá, các thế công nhanh quá, cả tại hạ còn không hay biết là mình bị đối phương kích trúng khi nào. Nhưng ít nhất tại hạ cũng bị trúng ba chùy, năm kiếm và hai cước. Đối phương cũng không hơn gì tại hạ, tại hạ đã đáp lễ lại đối phương chín đao, ba chưởng và sáu cước.
Nghe chàng nói, mọi người đồng há hốc mồm kinh ngạc, mọi người gần như không lúc nào không nhìn vào trận đấu, nhưng đâu có ai nhìn thấy chàng đả thương đối phương, hay đối phương kích trúng chàng?
Điền Tinh thở dài nói:
- Công phu của lão phu nếu đem so với Ngao thiếu hiệp chẳng khác nào trẻ con mới tập võ công vậy.
Ngao Tử Thanh cười mệt mỏi nói:
- Nhị giáo đầu quá lời!
Kim Ngột nửa nằm nửa ngồi dưới đất, mục quang lão nhìn chằm chằm vào Ngao Tử Thanh, đã lâu lắm rồi mà vẻ kinh hoàng xen lẫn phẫn hận vẫn chưa tan hết trên gương mặt lão.
Tần Bình Tu bỗng cao giọng nói:
- Ngao đại hiệp! Kim Ngột đã bại, lão phu muốn giết lão để trừ hậu họa!
Ngao Tử Thanh lắc đầu nói:
- Không được! Để đó cho tại hạ xử lý!
Ngao Tử Thanh quay lại nhìn Kim Ngột, lúc này lão đã miễn cưỡng đứng lên được rồi. Chàng cất giọng bình thản nói:
- Tiền bối có ân với tại hạ, tại hạ sẽ không giết tiền bối, chỉ mong sao tiền bối từ bỏ dã tâm thống trị võ lâm. Trời cao còn trời khác cao hơn, ba mươi năm trước tiền bối đã là thiên hạ vô địch. Ngày hôm nay tiền bối cũng đã bại, vậy hà tất phải truy cầu cái danh lợi phù phiếm ấy nữa!
Kim Ngột cười lạnh, sau đó lão ôm ngực ho sù sụ, cất tiếng khàn khàn nói:
- Tâm huyết cả một đời của ta đều bị hủy hoại về tay ngươi. Ngao Tử Thanh, ta không cần ngươi thi ân đối với ta, ta không cần điều đó. Tâm nguyện của ta bất thành cũng có nghĩa là đời ta đã hết, còn lại cái thể xác này, chẳng có lý do gì để giữ nữa.
Tần Bình Tu cất tiếng mắng:
- Vậy ngươi còn đứng đó làm gì? Còn không chịu chết cho rảnh nợ!
Kim Ngột hít một hơi thở dài, da mặt lão giật giật liên hồi, phải một lúc lâu sau lão mới lấy lại được trầm tĩnh nói:
- Sống đến từng tuổi này, lão phu đã cảm thấy cuộc sống đã trở nên vô vị rồi...
Ngao Tử Thanh chân thành nói:
- Tiền bối, ngoài hai chữ danh lợi ra, con người ta còn biết bao nhiêu là thứ đáng để truy tìm, tiền bối không nên chấp mê bất ngộ như vậy.
Kim Ngột lấy lại được vẻ lạnh lùng cao ngạo vốn có của lão, cười nhạt nói:
- Mỗi người có một chí khí riêng. Chí của ta là trở thành võ lâm bá chủ, nay ta bại dưới tay ngươi. Ngươi lại còn trẻ hơn ta, điều đó chứng tỏ là ta không nên sống nữa.
Ngao Tử Thanh thở dài nói:
- Thắng bại là lẽ thường tình của binh gia, tiền bối không nên quá bi thương như vậy. Thân thủ của tiền bối quả thật bất phàm, trong võ lâm dễ gì tìm thấy địch thủ?
Kim Ngột ngẩng mặt lên trời cười cuồng ngạo, tiếng cười lão bị cắt ngang bởi một cơn ho kịch liệt, lát sau lão nghiến răng nói:
- Lão phu sinh ra đã là nuôi mộng trở thành thiên hạ đệ nhất nhân. Lão phu không thể bại, bại cũng có nghĩa là chết! Ngươi không cần phí lời để khuyên giải lão phu nữa!
Sài Tạo Liệt cất giọng quái dị nói:
- Lão quái vật! Ngươi muốn chết thì mau chết cho xong, còn đứng đó nói dông dài, lão tử cho ngươi một côn để sớm đi theo ông bà ông vãi!
Kim Ngột quay phắt lại, giọng băng lạnh nói:
- Hạng như các ngươi chưa xứng nói những lời đó trước mặt lão phu!
Tần Bình Tu cười nhạt nói:
- Vậy ngươi muốn sao?
Kim Ngột tỏ vẻ khinh thị, không thèm đáp lời Tần Bình Tu, lão quay sang Ngao Tử Thanh nói:
- Ngao Tử Thanh! Lão phu bại dưới tay ngươi, bại một cách tâm phục khẩu phục. Hoàng Long bảo chủ Trì Tù nuôi ảo vọng trở thành Võ lâm Minh chủ, vậy mà không đầy hai mươi chiêu đã phải táng mạng dưới tay lão phu. Ngươi..., lão phu thật lòng phục ngươi...
Ngao Tử Thanh hơi bất ngờ trước tin Trì Tù mất mạng, nhưng ngay sau đó chàng mỉm cười nói:
- Trì Tù đã chết? Vậy cũng hay, tại ha khỏi phải phí sức!
Kim Ngột lại ho lên sù sụ rồi lạnh lùng nói:
- Lâu nay nghe tiếng Quỷ Tiêu Ảnh, lão phu chẳng coi ngươi vào đâu. Nhưng khi vừa động thủ, lão phu đã biết sẽ gặp phiền phức, không ngờ... Ha ha ha... Kim Ngột cũng có ngày bị hại về tay người khác!
Ngao Tử Thanh chậm rãi nói:
- Tiền bối là đối thủ mạnh nhất trong đời của tại hạ. Giao đấu với tiền bối, tại hạ cũng chịu không ít khổ sở.
Gương mặt Kim Ngột như méo mó, biến dạng một cách quái dị, lão lẩm bẩm:
- Như vậy thì có ích gì? Lão phu đã bại về tay ngươi rồi!
Bỗng Ngao Tử Thanh phát hiện ra điều khác lạ, chàng kinh hãi kêu lên:
- Kim tiền bối...
Chàng cắn răng chịu đau, lướt tới ôm chầm lấy thân thể vừa định ngã xuống đất của Kim Ngột.
Cầu Thu Bang tròn mắt hỏi:
- Lão sao vậy?
Ngao Tử Thanh thở dài nói:
- Kim tiền bối tự đoạn tâm mạch...
Tần Bình Tu mừng rỡ reo lên:
- Hay lắm! Chết hay lắm! Từ nay thiên hạ được thái bình rồi! Lão phu cũng được ăn ngon ngủ yên...
Ngao Tử Thanh đặt Kim Ngột nằm ngay ngắn xuống đất, đứng phắt dậy chỉ Tần Bình Tu và Sài Tạo Liệt, nghiến răng nói:
- Hai lão thất phu nghe đây! Từ rày về sau, nếu để tại hạ còn nghe thấy ác danh của hai người thì hai người sẽ chịu khổ còn hơn lúc bị Kim Ngột truy sát nữa! Đừng tưởng Kim Ngột chết rồi thì hai người có thể tự do tung hoành! Còn chưa chịu mau mau cút khỏi mắt ta?
Tần Bình Tu thấy Kim Ngột đã chết, mừng quá mà quên mất còn một đại sát tinh ghê gớm hơn cả Kim Ngột, tệ hại hơn là vị đại sát tinh này vốn chẳng ưa gì lão.
Tần Bình Tu và Sài Tạo Liệt nhìn nhau một cái, song song cất mình như một luồng điện biến mất khỏi Thanh Ô sơn trang.
Cầu Thu Bang trầm giọng nói:
- Ngao thiếu hiệp, Kim Ngột đã từng có ân cứu mạng thiếu hiệp. Nỗi lòng của Ngao thiếu hiệp lúc này lão phu hiểu được, nhưng việc đã đến nước này có tự trách cũng không hối được, Ngao thiếu hiệp nên bảo trọng...
Dừng một lát, lão từ từ tiếp:
- Chúng ta nên trở về khách điếm, chờ thương thế của Ngao thiếu hiệp lành hẳn, bọn lão phu sẽ trở về Đại Lôi giáo. Kim Ngột và Trì Tù đã chết, Bạch Tôn thì ở trong tay chúng ta, có thể nói không còn đại địch nào nữa, từ nay chúng ta có thể an hưởng thái bình rồi.
Ngao Tử Thanh giọng ảo não nói:
- Tại hạ cảm thấy có lỗi với Kim Ngột, ân cứu mạng chưa kịp đáp đền, lại xảy ra tranh chấp vì bất đồng chủ kiến. Ôi, cuộc sống con người ta sao lại lắm điều khổ ải như vậy!
Văn Phong Thái dịu giọng nói:
- Ngao huynh! Lúc giao đấu Ngao huynh hạ thủ lưu tình, có thể xem đó là sự báo đáp của Ngao huynh đối với Kim Ngột rồi! Tại hạ phục Ngao huynh là trang hán tử đội trời đạp đất, nhân dũng song toàn!
Mã Uy Túc cũng góp lời:
- Thương thế Ngao thiếu hiệp không nhẹ, chúng ta mau trở về khách điếm thôi, Lý cô nương chắc cũng đang nóng lòng biết tin tức của chúng ta!
Cổ Đại Hổ cất giọng oang oang nói:
- Mẹ nó! Tới đây hơn nửa ngày trời chủ nhân chưa mời uống được một chung rượu lạt! Đãi khách kiểu gì vậy không biết?
Cổ Đại Hổ nhắc làm mọi người nhớ tới Bao Phong Sa, thì ra lúc Ngao Tử Thanh giao đấu với Kim Ngột, lão đã sợ đến chết ngất đi đến giờ này vẫn chưa tỉnh lại.
Trang chủ còn như vậy, bọn thuộc hạ càng trốn biệt không còn thấy tăm dạng.
Mã Uy Túc lắc đầu nói:
- Chúng ta đi thôi! Để Bao lão đầu ngủ thêm một lúc nữa.
Thế là bảy người lên ngựa bỏ đi, để lại hai người nằm chơ vơ giữa khoảng sân rộng, một còn sống và một đã chết!
*****
Vẫn là Phù Dung sơn, trước mộ phần của Thiệu Diệc Hồng.
Hai bóng người một nam một nữ đứng lặng trước mộ, chắp tay trước ngực lầm rầm ai điếu. Họ, chính là Ngao Tử Thanh và Lý Mộng Hàn.
Thật lâu sau, Lý Mộng Hàn quay sang Ngao Tử Thanh, giọng oanh thánh thót nói:
- Chúng ta về đi thôi. Những điều cần nói muội đã nói hết với Hồng tỉ rồi. Chắc là nàng cũng đã nghe hết rồi.
Ngao Tử Thanh dáng tư lự hỏi:
- Muội nói gì với Diệc Hồng?
Lý Mộng Hàn nắm lấy tay Ngao Tử Thanh nói:
- Muội nói, muội sẽ thay Hồng tỷ tỷ chăm sóc Thanh ca, nói cả hai chúng ta cùng nhớ nhung thương tiếc Hồng tỉ, mong rằng ở một thế giới khác Hồng tỉ được sống một cuộc sống yên lành thích hợp với bản tính thiện lương của Hồng tỉ, cầu xin Hồng tỉ đừng ghen tức, đừng oán trách tiểu muội...
Ngao Tử Thanh siết chặt tay Lý Mộng Hàn trong tay mình, kích động nói:
- Muội tốt quá... ta tin rằng Diệc Hồng sẽ rất yêu mến muội...
Lý Mộng Hàn cúi mặt nói:
- Muội cũng mong như vậy. Thanh ca! Hãy nói cho muội biết Hồng tỉ lúc sinh tiền đối xử với Thanh ca ra sao, muội sẽ mô phỏng cách của Hồng tỉ chăm sóc Thanh ca. Thanh ca nhất định phải giúp muội?
Ngao Tử Thanh nhắm mắt lại, một lúc sau, chàng mở mắt ra, nhìn vào mắt Lý Mộng Hàn nói:
- Muội hãy cứ là muội! Muội rất tốt! Ta cảm thấy rất mãn nguyện khi có muội ở bên cạnh! Ta không dám đòi hỏi ở muội nhiều hơn nữa...
Lý Mộng Hàn ngả người vào vai Ngao Tử Thanh, nói:
- Thanh ca không gạt muội chứ?
Nét mặt Ngao Tử Thanh đột ngột biến đổi, Lý Mộng Hàn cả kinh, không biết mình đã nói điều gì thất thố khiến Ngao Tử Thanh nổi giận. Nàng đang định lên tiếng hỏi thì Ngao Tử Thanh đã nói:
- Có người đến!
Hai người chú mục nhìn ra sơn đạo, một lúc lâu sau, trên đường xuất hiện một bóng người, Ngao Tử Thanh buột miệng kêu lên:
- Di Nhân...
Di Nhân đến trước mặt hai người, mắt ngấn lệ. Nàng dừng lại một thoáng quan sát Ngao Tử Thanh và Lý Mộng Hàn, sau đó đến trước mộ Thiệu Diệc Hồng, quỳ xuống nói trong tiếng nấc:
- Tiểu thư! Di Nhân không thể hạ thủ... Di Nhân sợ tiểu thư trách tội...
Ngao Tử Thanh nhìn Di Nhân, xong quay nhìn Lý Mộng Hàn, cả hai cùng nhìn nhau lắc đầu, hai người không hiểu Di Nhân đang nói gì.
Lại nghe Di Nhân khóc kể tiếp:
- Tiểu thư! Di Nhân đã thề là sẽ báo thù cho tiểu thư. Di Nhân thề là sẽ giết chết người cha lòng lang dạ sói của tiểu thư, sau đó sẽ đến tìm tiểu thư để cho tiểu thư mặc tình mắng nhiếc sỉ vả. Nhưng lão gia đã nuôi Di Nhân nên người... có bao nhiêu là cơ hội tốt nhưng Di Nhân đều không thể hạ thủ. Di Nhân có lỗi với tiểu thư...
Ngao Tử Thanh bước đến sau lưng Di Nhân nói:
- Di Nhân! Diệc Hồng sẽ hiểu nỗi lòng của ngươi, nàng không trách tội ngươi đâu...
Di Nhân không đáp lại lời Ngao Tử Thanh, nàng khóc và nói tiếp:
- Tiểu thư! Di Nhân đã vu quy, về làm phu nhân của Thanh Ô sơn trang. Xin tiểu thư chớ trách, không phải Di Nhân tham bã vinh hoa, Di Nhân làm vậy là để báo thù cho tiểu thư. Đêm qua, Bao Phong Sa nhờ người giết chết lão gia rồi...
Ngao Tử Thanh giật mình kêu lên:
- Di Nhân... Ngươi nói gì vậy?
Di Nhân không quay lại, nói:
- Lúc Di Nhân nhận lời về với Bao Phong Sa, đã có đặt điều kiện. Di Nhân muốn lão phải giết chết lão gia. Nay lão gia đã chết, nhưng Di Nhân thì không thể thực hiện lời hứa trước kia, là sau khi báo thù cho tiểu thư xong, sẽ đi theo tiểu thư. Bởi vì... bởi vì Bao Phong Sa rất tốt, lão đã thực hiện lời hứa với Di Nhân, Di Nhân không thể phản bội lão... Tiểu thư tha tội cho Di Nhân...
Lý Mộng Hàn lấy tay áo thấm lệ, xong bước đến đỡ Di Nhân dậy, dịu dàng nói:
- Di Nhân tỷ tỷ, Hồng tỷ tỷ nhất định sẽ hiểu và thông cảm cho nỗi lòng của tỷ tỷ...
Di Nhân lau nước mắt, giọng bi thương nói:
- Mong rằng ở thế giới khác, tiểu thư cũng có người hầu hạ, có người bầu bạn, nếu không tiểu thư sẽ cô đơn lắm! Lão gia cũng đã đi rồi, không biết lão gia có đi theo hành hạ tiểu thư nữa không...
Ngao Tử Thanh nghiến răng nói:
- Chắc là không! Diệc Hồng là người tốt, ta tin rằng nàng sẽ được an lành ở bên ấy.
Di Nhân gật đầu nói:
- Vậy thì tốt! Di Nhân đi đây. Ngao công tử, Di Nhân thực tâm cầu phúc cho hai người, chỉ cầu Ngao công tử được hạnh phúc, tiểu thư sẽ vui lòng!
Dứt lời, nàng quay người bước đi, phút chốc dáng yểu điệu của nàng mất hút nơi cuối sơn đạo.
Lý Mộng Hàn tựa hẳn vào người Ngao Tử Thanh. Không chỉ thân nàng, tâm nàng mà cả cuộc đời của nàng dựa hết vào chàng. Có một thiếu nữ đã quá vãng làm chứng cho sự tác hợp giữa hai người.
← Hồi 27 |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác