← Hồi 20 |
Lúc quân sĩ vừa bố trí xong, Thẩm Thăng Y và Bạch Băng cũng tới nơi, xuống ngựa cùng song song chạy tới đứng bên cạnh Bạch Ngọc Lâu.
Nhìn thấy chỉ có một mình Trương Thiên Hộ, Thẩm Thăng Y thấy bứt rứt, Trương Thiên Hộ cũng không chờ chàng hỏi, nói ngay:
- Bọn họ đều chết rồi.
Thẩm Thăng Y thở dài:
- Dưới tay ai?
- Tỳ Bà, còn có Tư Mã Tiên Tiên.
Thẩm Thăng Y lắc đầu:
- Lão nhân lùn kia thật là tàn độc...
- Độc Hạc cũng rất cẩn thận nhưng có thể vì lão lùn kia bất kể thế nào cũng khó nhận ra nên Tần Độc Hạc rốt lại bị y ám toán - Trương Thiên Hộ cười gượng - Nhưng y cũng không chết uổng, kéo được Tỳ Bà cùng đi theo với mình.
Thẩm Thăng Y thở dài một tiếng. Bạch Ngọc Lâu lập tức hỏi:
- Tại sao Băng nhi không ở nhà.
Bạch Băng nép sau lưng Thẩm Thăng Y:
- Con ở trong phòng mãi chán lắm, chỉ muốn đi ra ngoài thôi!
Bạch Ngọc Lâu lắc lắc đầu:
- Con nha đầu này tinh ranh lắm, nhớ đấy, chỗ này không chạy rối lên được đâu.
Bạch Băng lè lưỡi:
- Cha dữ thật đấy!
Bạch Ngọc Lâu cũng không nói gì nữa vung tay hô:
- Chuẩn bị lôi mộc!
Mệnh lệnh nhanh chóng được truyền ra, mấy trăm binh sĩ mang bốn thanh lôi mộc tiếng lên phía trước, chuẩn bị phá cổng.
Bạch Ngọc Lâu nói tiếp:
- Truyền lại mệnh lệnh của ta lần nữa, nếu đếm tới mười, người trong phố Thạch Sư Tử Hồ Đồng mà không ra hàng, chúng ta sẽ lập tức tấn công.
Trong chốc lát đã đếm tới mười, trong phố Thạch Sư Tử Hồ Đồng không hề có phản ứng, Bạch Ngọc Lâu mặt sa sầm quát lớn "Tiến...."
Số binh sĩ mang lôi mộc lập tức lao lên, bốn thanh lôi mộc gần như đồng thời chia nhau đâm vào hai bên tường đất của phố Thạch Sư Tử Hồ Đồng.
"Ầm" một tiếng, gạch đá bay tung tóe, hai bức tường đất cũng đổ xuống, cửa lập tức mở toang ra, hơn mười hán tử tay cầm binh khí hò hét xông ra.
Bạch Ngọc Lâu quát câu thứ nhất:
- Buông binh khí xuống!
Tiếng quát như sấm sát, nhưng đám hán tử kia như không nghe thấy, vũ động binh khí áo lên đâm chém.
- Phát tên. - Bạch Ngọc Lâu quát.
Một loạt tên bay rào rào bắn vào đám hán tử, loạt thứ hai, loạt thứ ba nối nhau bay ra.
Số hán tử này rõ ràng đều mang một thân võ công không kém, nhưng dưới làn mưa tên không xông ra được, không những không ai xông lên được, mà còn đều bị tên bắn ngã.
Tiếng gào thảm vang lên không ngớt, loạt tên thứ ba bắn ra xong, không gian chìm vào tịch mịch.
Dưới ánh lửa, số hán tử trúng tên trông đều giống như bị lông nhím bắn phải, vệt máu nhuộm đỏ mặt đất cứ loang rộng mãi ra.
Toàn bộ các cánh cổng trên phố Thạch Sư Tử Hồ Đồng đã mở tung, hơn một trăm hán tử tay cầm binh khí xông ra, nhìn thấy tình hình như thế đều ngẩn người. Tuổi tác của họ xem ra đều đã lớn, không rõ có phải là những thuộc hạ cũ của Cẩm Cung Thành năm xưa hay không.
Im lặng một lúc, bọn hán tử chợt lui lại, lúc lại xuất hiện, trong tay đã cầm vãn đỡ tên, mau lẹ dựng lên chướng ngại vật.
Giọng nói của Bạch Ngọc Lâu lập tức vang tới:
- Ai đầu hàng sẽ được tha chết.
Không ai đếm xỉa tới, Bạch Ngọc Lâu đếm tới mười, biết là số người này đã chuẩn bị liều mạng cho Cẩm Cung Thành, bèn hạ lệnh toàn bộ quân sĩ dốc sức tấn công.
Quân mã bộ bốn phía lập tức tràn lên, tên bay như châu chấu, số binh sĩ mang lôi mộc được yểm trợ tiến sát lên, phá tan hai dãy vách hai bên phố.
Số hán tử kia vốn định dựa vào chỗ hiểm cố thủ, thấy lôi mộc đánh tới, định xông ra cản, lại bị cung nỏ bắn rào rào không ngước đầu lên được, tường hai bên dưới làn mưa tên ầm ầm đổ xuống, một phần gạch đá rơi ra phía ngoài, số hán tử không đánh mà loạn, quân cầm đao và trường thương bên Bạch Ngọc Lâu lập tức tràn lên.
Chắc chắn họ đã được huấn luyện chu đáo, doanh số tuy nhiều nhưng rất chỉnh tề, dưới chân dù gập ghềnh, cũng không ảnh hưởng gì, đao thuẫn và trường thương phối hợp rất ăn khớp.
Số hán tử vừa bắt đầu đã bị thế công của đối phương đẩy lui, lại thêm lôi mộc cung nỏ đồng thời đánh tới, trận thế vốn đã không ra trận thế lập tức tan vỡ, bọn họ còn định lợi dụng địa thế trước mắt để cản trở quan sĩ của Bạch Ngọc Lâu, không ngờ đối phương lại hợp đồng rất chặt chẽ, bao vây kín mít, thế như sóng biển đổ tới, làm họ tan tác rồi bị dồn vào vòng vây.
Số quân sĩ đông gấp cả chục lần bọn họ, phối hợp lại nhịp nhàng, tình thế thất bại vừa mở ra, sau một trận xông ra bọn họ lại phải lui lại.
Số quân sĩ tràn theo sát không buông tha, tiếng quát tháo vang lên, người nào bị thương lui lại lập tức có người khác lấp ngay vào, không quá thời gian cạn chén trà, đã dồn đối phương vào cuối phố Thạch Sư Tử Hồ Đồng.
Cổng chính của trang viện đã mở toang, số hán tử vừa chui vào, lập tức đóng lại, nhưng liền bị phá tung.
Bốn thanh lôi mộc nhất tề thúc vào mặt tường, trong tiếng ầm ầm bức tường đổ xuống, mấy hán tử bị tường đổ phải, kẻ chết người bị thương.
Số còn lại lui ra xa tường dàn thành hàng chữ nhất.
Lôi mộc vửa thúc đổ tường, quân sĩ của Bạch Ngọc Lâu từ hai bên lập tức tràn vào, trong chớp mắt đã bày thành trận thế, số quân cung nỏ nghiêng người tiến lên trước, tên chưa phát ra, đám hán tử đã nhao nhao tìm chỗ núp.
Bạch Ngọc Lâu nhìn thấy lắc đầu nói:
- Đều là quân ô hợp, lui xa quá như thế, thì tất cả sẽ chết vì tên thôi.
Bạch Băng bên cạnh chợt nói:
- Cha à, hay là lại gọi họ đầu hàng đi.
Bạch Ngọc Lâu nói:
- Thử một lần nữa xem.
Trong câu nói, bảy tám lão nhân đầu bạc đã từ nhà trong xông ra trong đó có một người vung tay nghiêm mặt quát:
- Để cho bọn họ bắt được, chẳng thà chết còn hơn.
Câu nói vừa dứt, ngọn luyện tử thương trong tay đột nhiên bay ra vài trượng, đâm vào bụng một người lính.
Người lính gào lên một tiếng thê thảm, chết ngay tại chỗ.
Ngọn luyện tử thương vừa bay ra, mấy lão nhân đầu bạc lập tức xông ra, số hán tử kí cũng tự nhiên đồng thanh quát lớn xông ra chém giết.
Ngọn luyện tử thương phóng ra bốn lần, một lần bị chặn, một lần đánh trượt, còn hai lần đâm chết hai người lính.
Bạch Ngọc Lâu cả giận vung kiếm một cái "Phát tên!"
Cung nỏ ào ào bắn ra, lần này quá gần, bốn loạt cung nỏ bắn rồi, số hán tử đã xông sát tới.
Dĩ nhiên bọn họ đã có một nửa ngã dưới làn tên, số còn lại tụ lại ở một chỗ, hung hăng xông lên, rõ ràng muốn mở đường máu.
Quân cung nỏ lập tức lùi lại, quân cầm trường thương vẫn đứng im không động đậy, lá chắn bày san sát làm thành một bức tường kín mít như thành đồng vách sắt trường thương nhô ra tua tủa bên cạnh lá chắn.
Đám hán tử hung hăng tràn tới nhìn thấy đối phương không động, rừng thương vách sắt trùng trùng chớp sáng, bất giác ngẩn người.
Sau thoáng ngẩn người họ lại quát tháo vang trời, ào ào xông lên, nhưng khí thế đã không còn hung dữ như ban đầu.
Võ khí rào rào đánh tới, đều đánh vào lá chắn, lúc ấy quân sĩ của Bạch Ngọc Lâu mới đồng thời tiến lên.
Một lần xông lên như vướng phải vách sắt, đám hán tử trong chớp mắt tan tác.
Hai cánh quân hai bên lập tức tràn tới, bức vách sắt chợt rẽ làm hai, Bạch Ngọc Lâu, Thẩm Thăng Y, Trương Thiên Hộ ở giữa xông ra, Bạch Băng đi giữa Bạch Ngọc Lâu và Thẩm Thăng Y, phấn khích tới mức khuôn mặt cũng đỏ hồng.
Đám hán tử làm sao cản trở được ba cao thủ như thế, bị đánh rẽ ra hai bên, rồi lập tức bị bao vây lại như cũ.
Ngoài số binh sĩ, còn có hơn một trăm thị vệ lúc ấy cũng theo bọn Bạch Ngọc Lâu xông thẳng vào nhà trong.
Qua khỏi bậc thềm, Thẩm Thăng Y tiến lên trước nhất, hai lão nhân xông ra nhưng không đỡ nổi một nhát kiếm của Thẩm Thăng Y, bị Thẩm Thăng Y nắm lấy bụng ném ra một bên, số thị vệ tùy tùng lập tức bắt giữ.
Sảnh đường vô cùng rộng lớn, hai bên tường khảm phù điêu, cửa đối diện treo một bức rèm ngọc, trên trần treo đèn lưu ly, ánh sáng dịu dàng chiếu ra.
Tấm rèm ngọc dưới ánh đèn trông rất lộng lẫy, vừa động vào ánh sáng đã lóng lánh chuyển động làm người ta hoa mắt.
Thẩm Thăng Y thanh kiếm đẩy ra, tấm rèm ngọc biến thành một trận mưa bay tứ tán, một cánh cửa vòm xuất hiện trước mắt họ.
Cánh cửa vòm này thuộc nhà trong, nhưng không làm cho người ta có cảm giác là đã vào tới nhà trong, chia ra hai tầng, ngói vàng mái đỏ, hai bên cửa là đá xanh xây thành tường.
Bạch Ngọc Lâu vừa nhìn thấy chợt ngẩn người, Bạch Băng và số thị vệ cũng thế.
Thẩm Thăng Y nhìn thấy lạ lùng hỏi:
- Cái gì vậy?
Bạch Băng nói:
- Đây cũng giống hệt như cửa Ngọ môn trong triều.
Ngọ môn là cửa trong Hoàng thành, văn võ đại thần bất kể là ai hay làm việc gì, tới ngoài Ngọ môn cũng phải xuống ngựa xuống kiệu, nếu không sẽ phạm tội Đại bất kính, theo luật chém đầu, cũng là nơi Hoàng đế duyệt binh, hay là gặp dịp lễ lớn của quốc gia, Hoàng đế sẽ giá lâm lên Ngọ môn, cho lê dân triều bái, hô "Vạn tuế" ba lần, để làm rõ sự quý hiển và quyền uy của Thiên tử.
Thẩm Thăng Y chưa tới Ngọ môn bao giờ nên không biết nó ra làm sao, nhưng cũng biết rằng Ngọ môn là nơi nào, nghe thế bất giác lắc đầu.
Qua khỏi Ngọ môn là một dãy phòng ở, hai bên là phòng lợp ngõi Hồng du lê.
Thẩm Thăng Y ánh mắt di động hỏi:
- Chắc đây cũng giống nơi nào đó.
Bạch Băng nói:
- Giống triều phòng.
- Triều phòng à? - Thẩm Thăng Y hỏi tiếp - Là chỗ nào?
Bạch Ngọc Lâu trả lời:
- Là nơi đại thần ngồi chờ trước khi Thánh thượng ra triều.
Họ lại đi tiếp về phía trước.
Qua khỏi dãy triều phòng thì tới nhà trong của trang viện, nơi này chẳng khác gì một tòa điện của Thiên tử, dưới mái có hai viên ngói lưu ly vàng, bên dưới gác ba lớp gỗ làm rường nhà, phía trước có bậc đá, bậc cuối khảm bằng đá Đại Lý, trên khắc hai con rồng nhe nanh múa vuốt.
Bạch Ngọc Lâu bước lên bậc đá, vừa lắc đầu vừa nói:
- Đây giống hệt cửa chính của Hoàng cực điện, Hoàng cực điện cũng gọi là Loan điện, là nơi Thánh thượng gọi các vương công đại thần bàn bạc việc cơ mật đại sự, nghe bách quan tâu bày, và ra mệnh lệnh - ngừng một lát lại nói tiếp - Gọi là bệ hạ là chỉ vào hai con rồng ở dưới bậc đá.
Dứt câu nói, ông ta đã lên tới nội điện. Chỗ này cũng bố trí như trong một cung điện thật, chính giữa có một bục cao, trước bục có đường lên, hai bên hai đương, phía sau một đường, mỗi đường có bảy bậc lót gấm vàng, hai bên có lan can.
Trên bục bày một cái ghế ngự trước bình phong, trên có một vị Hoàng đế ngồi.
Vị Hoàng đế ấy, Bạch Ngọc Lâu và Thẩm Thăng Y đều biết, đó chính là Cẩm Cung Thành, ông ta đã thay một bộ long bào mới, mái tóc bạc xõa tung đã búi lại, đội một chiếc mũ Tử kim quan.
Thẩm Thăng Y chưa gặp Hoàng đế nên không biết dáng vẻ có đúng thế này không, cha con Bạch Ngọc Lâu cùng đám thị vệ lúc bấy giờ chợt có cảm giác như thấy Hoàng đế thật giá lâm, suýt nữa thì quỳ cả xuống.
Cẩm Cung Thành ngồi ở đó lạnh lùng nhìn mọi người tiến vào không hề động đậy, trông như một pho tượng.
Bạch Ngọc Lâu nói:
- Ngoài tướng mạo ra, cái gì cũng giống.
Thẩm Thăng Y cười cười:
- Xem ra ông ta tốn khá nhiều tâm huyết, có điều vận số không được may lắm.
Bạch Ngọc Lâu gật đầu, giọng nói trầm trầm của Cẩm Cung Thành lập tức vang tới:
- Bạch Ngọc Lâu...
- Cẩm Cung Thành..
- To gan! - Cẩm Cung Thành quát lên ngắt lời - Trông thấy quả nhân mà không quỳ xuống thỉnh an, lại còn gọi thẳng tên quả nhân, chẳng lẽ ngươi không sợ quả nhân chém đầu, chu di cả chín họ à?
Bạch Ngọc Lâu không nổi giận mà lại cười:
- Ngươi muốn nói gì thì nói mau đi, Bạch mỗ không quan tâm, nhưng sợ người khác không kiên nhẫn như ta đâu.
- Bạch Ngọc Lâu to gan, ngươi nhìn...
Bạch Ngọc Lâu ngắt lời:
- Ta nhìn thấy trước mặt là một thằng khùng.
- Thằng khùng à? - Cẩm Cung Thành hai mắt trợn tròn.
- Tiếc rằng tuy là một thằng khùng, nhưng không phải là điên, nếu không... - Bạch Ngọc Lâu cười nhạt - Ngươi có thể cứ ở lại đây làm Hoàng đế của ngươi đến trọn đời.
Cẩm Cung Thành sa sầm mặt, trầm giọng nói:
- Trong thiên hạ thử hỏi có ai có hào khí như quả nhân, có chí lớn như quả nhân?
- Cho nên Bạch mỗ không thể không thừa nhận ngươi là một thằng khùng, cũng chỉ có thằng khùng mới không nhìn thấy hiện nay là đời thái bình, ai cũng được sống hạnh phúc, không muốn có thay đổi gì.
- Bọn thất phu tầm thường thì biết cái gì?
- Họ biết họ cần gì và bao nhiêu là đủ - Bạch Ngọc Lâu chép miệng - Ngươi đã một lần thất bại, không ngờ vẫn còn mong muốn điều quá phận.
Cẩm Cung Thành lạnh lùng nói:
- Quả nhân lần nào quyết định làm chuyện gì cũng không bao giờ nửa đường bỏ dở.
Bạch Ngọc Lâu nói:
- Tiếc là lần này ngươi lại thất bại.
Cẩm Cung Thành ngẩng đầu nói:
- Ý trời như thế, ta còn nói gì.
Bạch Ngọc Lâu nói ngay:
- Chung quanh đây đã bị vây chặt, lần này ngươi không thể nào may mắn thoát được đâu.
Cẩm Cung Thành cười lớn:
- Quả nhân mà muốn đi, chẳng lẽ các ngươi lại cản được à?
Bạch Băng nói chen vào:
- Lúc ở nơi chúng ta, nếu không có Tổ Tùng tới cứu thì ngươi chạy được sao?
Tiếng cười của Cẩm Cung Thành chợt dừng lại:
- Đúng là như thế, nhưng bé con nhà ngươi đừng có quên, lúc ấy quả nhân bị Thẩm đại ca của ngươi chặn lại, nhưng mới rồi nếu quả nhân muốn đi, các ngươi làm sao mà cản kịp!
Bạch Băng cười nhạt nói:
- Biết đâu là ngươi lợi dụng đám thủ hạ ra trước mở cổng, biết đâu là để đánh lạc hướng chúng ta.
- Nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một buổi, bất kể là quả nhân bắt họ làm gì, cũng có thể sai bảo.
Cẩm Cung Thành lại cất tiếng cười.
Bạch Băng nói:
- Ta không tin rằng những người ấy thật lòng liều mạng vì ngươi.
Thẩm Thăng Y cười ngắt lời:
- Băng nhi, câu nói ấy sai rồi.
Bạch Băng ngẩn người:
- Gã Tổ Tùng kia...
Thẩm Thăng Y nói ngay:
- Còn có Tỳ Bà, nhưng có thể nói chắc rằng ông ta cũng không ngờ Tổ Tùng lại liều mạng vì mình, nên nhảy xuống địa đạo rồi, chuyện đầu tiên ông ta làm là phóng khói mù che kín miệng hầm.
Cẩm Cung Thành gật đầu:
- Quả thật quả nhân không ngờ, nếu không quả nhân cũng để cho y nhìn rõ cửa hầm, lúc ấy mà có một người trung thành như thế quả là may mắn.
Thẩm Thăng Y nói:
- Các hạ nhảy xuống địa đạo rồi lập tức phóng khói mù ra, cũng không phải là không thể hiện tính cách đâu.
Cẩm Cung Thành nổi giận:
- Ngươi nói quả nhân tham sống sợ chết à?
Thẩm Thăng Y nói:
- Một người đôi lúc sinh tử quan đầu, coi tính mạng của mình là lớn cũng không phải là lạ - ngừng một lúc nhìn qua Bạch Ngọc Lâu nói - Nên có thể nói Tổ Tùng là một người khùng, chứ như Cẩm Cung Thành này tuy có lúc rất khùng vẫn không đáng gọi là thằng khùng.
Bạch Ngọc Lâu cười hỏi:
- Vậy theo ngươi y giống hạng người nào?
Thẩm Thăng Y nói:
- Một người bình thường thôi, có điều lại ham muốn hơn người thường quá nhiều.
Bạch Ngọc Lâu nói:
- Ham muốn nhiều mà không đủ sức, quả thật các hạ một chuyện đáng buồn - Quả nhân không phải là một người khùng - Cẩm Cung Thành lạnh lùng - Cũng không phải là kẻ tham sống sợ chết, nếu không quả nhân đã không ham muốn như vậy.
Bạch Ngọc Lâu nói:
- Ngươi chờ ở đây vì phát giác ra rằng ngươi đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Thẩm Thăng Y nói:
- Còn có một điểm rất quan trọng nữa, là sự thật hiện nay ngươi đã quá già, cũng không còn thời gian để làm lại lần thứ ba.
Cẩm Cung Thành nghe câu ấy, toàn thân lộ vẻ suy sụp.
Câu nói ấy như một thanh kiếm sắc đâm vào tận đáy lòng ông ta, ông ta cười khan hai tiếng nói:
- Người trẻ tuổi, chẳng lẽ người không biết rằng một câu nói như thế là quá tàn nhẫn sao?
Thẩm Thăng Y nhìn chằm chằm vào Cẩm Cung Thành:
- Đối với một người già thừa nhận rằng mình là một người già thì nói thế có thể tàn nhẫn, tiếc là trước câu nói ấy các hạ chưa thừa nhận mình đã già.
Cẩm Cung Thành lẩm bẩm nói một mình:
- Quả nhân đã hết hùng tâm tráng chí, chỉ vì năm tháng vô tình.
Bạch Ngọc Lâu nói:
- Đối với hạng người như ngươi, một lần thất bại cũng chẳng là nhiều, ngươi không vì thất bại mà chịu thôi, sau hai mươi năm lại cuốn đất quay lại, tuy là kẻ thù, nhưng đối với hào khí của ngươi, Bạch mỗ vô cùng bội phục.
Cẩm Cung Thành chép miệng nói:
- Quả nhân vô cùng ưa thích ngươi, sau hai mươi năm ngươi không những không già nua mà còn khôn ngoan sáng suốt hơn, lại thua dưới tay ngươi lần nữa, quả nhân không còn gì để nói.
Bạch Ngọc Lâu chợt cười một tiếng nói:
- Lần này thất bại ở chỗ nào chắc ngươi chưa rõ.
- Ngươi nói xem chỗ nào Bạch Ngọc Lâu nói:
- Ngươi quên rằng là tranh giành thiên hạ, chứ không phải là hơn thua với cá nhân.
- Quả nhân quên chỗ nào?
- Nhưng đối tượng của ngươi lẽ ra phải là Thánh thượng chứ không phải là ai khác.
Cẩm Cung Thành ngẩn người, lầm bẩm:
- Quả nhân lại chỉ chăm chăm đánh bại ngươi trước.
- Nên ngươi mới tạo ra Ngải Phi Vũ giả, chuẩn bị cho y trà trộn vào phủ ta làm nội ứng, lại sai Tổ Tùng đào địa đạo để phối hợp hành động, phí mất bao nhiêu là thời giờ tâm huyết mà lại không phải là mục tiêu chính, làm sao không thất bại?
- Đúng thế... - Cẩm Cung Thành gật đầu liên tiếp.
Bạch Ngọc Lâu nói tiếp:
- Lập chí lớn, làm việc lớn, quyết không thể để bị tình riêng chi phối, chỉ xác định rõ mục tiêu mà thẳng tiến mới có hy vọng thành công.
Cẩm Cung Thành thở dài một tiếng:
- Tại sao trước đây không ai nói với quả nhân đạo lý ấy kìa?
Bạch Ngọc Lâu nói:
- Có thể vì ngươi cho rằng mình đã đủ kinh nghiệm cùng trí khôn, không muốn tìm kẻ thông minh giúp đỡ.
Cẩm Cung Thành gật đầu nói:
- Dưới trướng quả nhân còn thiếu một người thông minh như ngươi nói, nhưng nếu có cũng chưa chắc quả nhân đã dùng được y.
Dứt câu nói, ông ta buông tiếng cười lớn:
- Ngươi nói rất đúng, quả nhân quả là một kẻ sinh ra để làm chuyện lớn.
Tiếng cười làm rung chuyển toàn bộ ngôi điện, vửa có vẻ bi thiết, vừa có vẻ như bất khả kháng.
Bạch Ngọc Lâu cũng không nói gì nữa, Thẩm Thăng Y và Bạch Băng cũng thế, chỉ im lặng nhìn nhìn Cẩm Cung Thành.
Tiếng cười kéo dài hồi lâu mới tắt, Cẩm Cung Thành ánh mắt nhìn xuống:
- Quả nhân có thể bỏ đi mà không bỏ đi, lại ngồi ở Hoàng cực điện này chờ các ngươi, đúng là đã lòng tàn ý lạnh, nhưng trò chuyện một hồi được nghe rõ lý do thất bại, cũng được ích lợi nhiều lắm.
Bạch Băng nói:
- Lẽ ra ngươi phải cảm kích cha ta, không nên để ông phải phí lời phí sức nữa.
Cẩm Cung Thành hỏi:
- Ngươi muốn quả nhân bó tay chịu trói à?
Bạch Băng hỏi lại:
- Chẳng lẽ đến nước này ngươi còn muốn kháng cự hay sao?
Cẩm Cung Thành lắc đầu:
- Bé con rốt lại cũng là bé con.
- Nói thế là ý tứ gì?
Cẩm Cung Thành cười lớn:
- Ngươi không hiểu rõ, nhưng cha ngươi chắc hiểu rõ, hạng người như bọn ta, chỉ có thể chết trận, chứ không khi nào bó tay chịu trói.
Bạch Băng kinh ngạc hỏi:
- Thật là ngươi không muốn sống nữa à?
Cẩm Cung Thành lại cất tiếng cười lớn, ánh mắt nhìn lên mặt Bạch Ngọc Lâu:
- Người may mắn như ngươi chắc không có nhiều.
Bạch Ngọc Lâu đáp:
- Cho nên xưa nay ta chẳng oán hờn gì ai.
Cẩm Cung Thành nói:
- Ngươi không những làm quan lớn, mà còn có được một đứa con gái xinh đẹp đáng yêu như vậy, thì còn mong muốn gì nữa?
Bạch Ngọc Lâu khẽ cười lắc đầu, Cẩm Cung Thành lại nói:
- Hiện tại quả nhân bao nhiêu kế hoạch đều đã không thành công, chứ nếu không mà lỡ tay làm đứa con gái bảo bối của ngươi bị thương, thì không những ngươi trách móc, mà quả nhân cũng rất hối tiếc nữa Bạch Ngọc Lâu chỉ cười không đáp, Cẩm Cung Thành lại nói:
- Quả nhân chỉ kỳ quái một chuyện, là đối với Vô Song ngươi lại không có biểu hiện gì.
Bạch Ngọc Lâu nói:
- Lúc rời khỏi Tây Vực, ta đã quyết định quên hết chuyện ấy.
Cẩm Cung Thành nói:
- Ngươi quên được rồi à?
Bạch Ngọc Lâu lắc đầu:
- Muốn nhớ một chuyện gì có khi còn khó, nhưng muốn quên một chuyện gì thì thật là thiên nan vạn nan.
- Đúng thế... - Cẩm Cung Thành vuốt râu cười khẽ - Cho nên tuy đã thất bại, nhưng quả nhân lợi dụng Vô Song để đối phó ngươi cũng không có gì là dở.
Bạch Ngọc Lâu chỉ nói:
- Bà ta chết rồi phải không?
Cẩm Cung Thành nói:
- Tiếc là trước đây một lúc, thi thể bà ta vẫn có ích, thuật dịch dung của ta, chắc ngươi đã biết là do cha vợ ngươi truyền thụ.
Bạch Ngọc Lâu hỏi:
- Lão nhân gia khỏe không?
Cẩm Cung Thành nói:
- Bảy năm trước đã chết trong mật thất, lúc ấy ông ta đã thành công trong việc thay đổi màu mẳt.
Bạch Ngọc Lâu thở dài:
- Xưa nay ngươi không bao giờ bỏ qua cơ hội làm loạn thiên hạ.
Cẩm Cung Thành nói:
- Vì thiên hạ này không phải là thiên hạ của quả nhân.
Thẩm Thăng Y xoay chuyển ý nghĩ nói:
- Hiện tại chúng ta đã phong tỏa mọi đường thoát, chắc là ngươi không thoát được đâu.
Bạch Ngọc Lâu lạnh lùng cười một tiếng:
- Ngươi còn trăn trối gì nữa không?
Cẩm Cung Thành nói:
- Quả nhân vốn không vướng bận gì, chỉ là ngươi bây giờ sao còn chưa dặn dò hậu sự.
Bạch Ngọc Lâu tự khen mình:
- Đó là vì Bạch mỗ biết chắc ngươi không đủ nhẫn nại.
Cẩm Cung Thành nói:
- Chứ không phải vì cạnh ngươi có một Thẩm Thăng Y sao?
Bạch Ngọc Lâu nói:
- Các ngươi vừa đánh nhau một trận, Bạch mỗ tuy chưa nhìn thấy nhưng nếu ngươi là đối thủ của Thẩm lão đệ đây thì không cần phải chạy trốn tới chỗ này, huống gì hai người chúng ta đồng thời ra tay?
Cẩm Cung Thành cười lớn:
- Rốt lại ngươi cũng đã thừa nhận là không dám một chọi một với quả nhân.
Bạch Ngọc Lâu hững hờ cười một tiếng, nói ngay:
- Từ xưa đến nay ta không có thù oán gì với riêng ngươi, cũng không có chuyện gì phải giải quyết công bằng, để quyết đấu với nhau!
Cẩm Cung Thành cười rộ không ngớt:
- Không ngờ ngươi đến tuổi này lại biến thành một người thâm trầm như thế.
Tiếng cười chợt dừng lại, Cẩm Cung Thành vẫy tay nói:
- Hai người cùng tiến lên, quả nhân đều hoan nghênh như nhau, mời....
Thẩm Thăng Y bước lên trước một bước, ánh mắt Cẩm Cung Thành trở nên lạnh lẽo:
- Thẩm Thăng Y thật không thẹn là Thẩm Thăng Y!
- Nghe nói các hạ dùng một thanh Ma đao phải không? - Thẩm Thăng Y hỏi.
- Quả nhân còn có một đôi tay ma!
Cẩm Cung Thành đôi tay đưa ra sau ống tay áo, dưới ánh lửa ánh lên trong suốt như ngọc trắng - Đây là vốn để dùng thay đổi diện mạo của người ta, nhưng muốn dùng để giết người cũng không phải không được.
Thanh Ma đao lập tức xuất hiện trong tay phải ông ta, không một tiếng động biến thành một quả cầu sáng màu xanh biếc, quả cầu tan mất, lại trở thành một thanh đao màu xanh.
Thẩm Thăng Y ánh mắt chớp lên:
- Đem một thanh đao như thế biến thành một quả cầu sáng thật là không dễ Cẩm Cung Thành nói:
- Đó chỉ là nhìn cho vui mắt, chẳng có tác dụng gì, đao pháp thông thường cũng đều rất giản đơn, chỉ là nhanh, chuẩn, độc!
- Nhanh, chuẩn, độc!
Ba tiếng ấy lần lượt buông ra, chữ độc vừa ra khỏi miệng, thân hình của ông ta đã từ ghế bay mau ra, ánh xanh biếc của thanh Ma đao chớp lên, chuẩn mà độc đâm vào cổ họng một thị vệ.
Không ai ngờ rằng nhát đao đầu tiên của ông ta là nhằm vào một thị vệ, Thẩm Thăng Y thân hình phản ứng tuy cũng nhanh, nhưng đã muộn một chút, có điều lúc thanh Ma đao chuyển qua đâm người thị vệ thứ hai thanh kiếm của Thẩm Thăng Y đã đâm vào bàn tay ma cầm thanh Ma đao.
Cẩm Cung Thành thu tay lại, thanh đao lại hóa thành một vòng ánh sáng xanh biếc bay vào giữa mặt Thẩm Thăng Y.
Thẩm Thăng Y thanh kiếm trượt một cái vầng ánh sáng tắt ngấm, Cẩm Cung Thành tay trái chụp lấy đao, ngọn loan đao rõ ràng ở tay phải vung ra, chém về bên phải.
Trương Thiên Hộ chiếc bàn toán đang từ phía phải đánh tới, "choang" một tiếng đập vào thanh đao, đứt làm hai mảnh la hoảng lui lại, những viên ngọc làm con toán đồng thời bắn mau vào giữa mặt Cẩm Cung Thành.
Cẩm Cung Thành loan đao khua một vòng, những viên ngọc đều nát vụn ra trong ánh đao, thanh Ma đao trong tay trái lại biến thành một vòng ánh sáng xanh biếc chém tới Thẩm Thăng Y. Thẩm Thăng Y ba kiếm đánh tắt vầng ánh sáng, cổ tay trái lật lại, thanh kiếm từ tay trái đâm lên, liên tiếp điểm vào bảy huyệt đạo của Cẩm Cung Thành.
Bạch Ngọc Lâu một kiếm cũng vừa tới.
Cẩm Cung Thành "Hừ" khẽ một tiếng, thân hình bay về phía sau, Thẩm Thăng Y và Bạch Ngọc Lâu hai kiếm song song truy kích, đuổi lên tới cái bục.
Cẩm Cung Thành lui lại ngồi trên chiếc ghế ngự, rồi lại xoay người bay ra, chiếc ghế lập tức nát bét trong ánh kiếm chớp lên.
Kiếm thế chưa dứt, đuổi theo Cẩm Cung Thành tới trước tấm bình phong, Thẩm Thăng Y và Bạch Ngọc Lâu không phải là lần đầu tiên liên thủ, song kiếm như tấm áo trời không có chỗ hở, thế không thể chống lại được.
Cẩm Cung Thành chạm lưng vào tấm bình phong, gầm lớn một tiếng, người cùng đao bay lên, thanh loan đao hạ xuống chém vào trường kiếm cùa Bạch Ngọc Lâu, "soảng" một tiếng đã tiện đứt thanh kiếm của Bạch Ngọc Lâu làm hai đoạn.
Bạch Ngọc Lâu trong một đêm gãy liền hai thanh kiếm, cả đời mới có một lần như thế này, người cũng đồng thởi bị chấn động tung trở lại.
Cẩm Cung Thành cũng bị chấn động tung ra, thanh Ma đao trong tay trái trong chớp mắt ấy biến thành một đạo ánh sáng xanh bay tới cổ họng của Bạch Ngọc Lâu, ông ra hoàn toàn không đếm xỉa tới Thẩm Thăng Y, rõ ràng đã quyết tâm liều mạng, cùng chết chung với Bạch Ngọc Lâu.
Thẩm Thăng Y dường như hơi hiểu tâm ý của Cẩm Cung Thành, bỏ qua cơ hội đâm chết Cẩm Cung Thành, không lui lại mà tiến lên, thanh kiếm rẽ một cái đánh vào chỗ không thể đỡ, hất tung đạo ánh sáng xanh bay trở lại.
Đạo ánh sáng xanh bay trở lại Cẩm Cung Thành, thế mạnh không kém gì tử tay Cẩm Cung Thành đánh ra, thanh loan đao của y kịp thời hất tung đạo ánh sáng xanh qua một bên, lại biến thành một thanh Ma đao, "soạt" một tiếng cắm vào bức bình phong.
Thẩm Thăng Y thanh kiếm đồng thời đánh tới, Cẩm Cung Thành vung loan đao đỡ, đao của ông ta và kiếm của Thẩm Thăng Y đồng thời tan biến, hóa thành hai vòng ánh sáng lóa mắt, xoay một cái, bóng người cũng tan biến trong ánh sáng, hai vòng sáng chạm vào nhau đã lập tức tắt ngấm, ánh lửa bắn tung tóe.
Cẩm Cung Thành "hự" lên một tiếng đau đớn lui lại, lưng lại đập vào tấm bình phong, tấm bình phong răng rắc vỡ tan làm bốn năm mảnh, ba tia máu từ người ông ta đồng thời vọt ra như ba mũi tên.
Thẩm Thăng Y cũng lui lại hơn một trượng, một dòng máu tươi ứa ra bên mép, thân người vẫn đứng hiên ngang.
Thân hình Cẩm Cung Thành lập tức đứng thẳng đậy, khóe môi run run, cuối cùng mới nói được một câu:
- Quả nhiên ngươi nhìn thấy được ba chỗ sơ hở trong đao pháp của quả nhân!
Thẩm Thăng Y sắc mặt xanh xám:
- Đao pháp của ngươi cũng không hề thay đổi.
Cẩm Cung Thành giơ ngang đao cười lớn, cười liên tục ba tiếng rồi ngã xuống.
Bạch Băng vội bước nhanh lên, đỡ Thẩm Thăng Y, Bạch Ngọc Lâu cũng bước tới cạnh chàng, nhìn thấy sắc mặt Thẩm Thăng Y đã dần dần trở lại bình thường, mới thở phào một hơi.
Đám thị vệ đứng ngơ ngác đến lúc ấy cũng không hẹn mà cùng đồng thanh bật ra tiếng hoan hô.
Trương Thiên Hộ bước lên, nói:
- Thẩm Thăng Y giỏi thật, nhìn thấy một nhát kiếm vừa rồi, ta mới thật sự thủ tiêu ý niệm trở lại giang hồ.
Thẩm Thăng Y lắc đầu:
- Nếu không có lão tiền bối, kiếm của ta cũng không thể dễ dàng liền thành một khối, buộc y phải đánh chiêu đao đó ra.
Trương Thiên Hộ nói:
- Vậy thì ngươi phải cảm ơn ta.
Thẩm Thăng Y hỏi:
- Lão tiền bối, người muốn cảm ơn thế nào?
Trương Thiên Hộ nói:
- Lúc nào các ngươi đi qua Gia Hưng, đừng có quên tìm tới ta uống một chén rượu là được rồi.
Thẩm Thăng Y còn chưa trả lời, Bạch Băng đã kêu lên:
- Nhất định mà!
Trương Thiên Hộ cười một tiếng:
- Đến lúc ấy nhất định ta sẽ bày tiệc lớn trên lầu Yên Vũ ở Nam Hồ, tấu nhã nhạc.
Nụ cười biến thành thê lương, có thể là ông ta nghĩ tới cảnh lầu Yên Vũ ở Nam Hồ vẫn còn như cũ, nhưng bọn Giang Nam tứ hữu chỉ còn có mình ông ta.
Bạch Ngọc Lâu nói ngay:
- Nhất định là cuối mùa thu chúng ta sẽ tới.
Bạch Băng vội kêu lên:
- Cha, còn đến mùa thu thì sao?
Bạch Ngọc Lâu cười cười:
- Vốn là rất tốt, tiếc là chuyện này chưa xong.
Bạch Băng nói:
- Nhưng Cẩm Cung Thành chết rồi.
- Vẫn còn Ngọc Điệp.
Bạch Băng vừa giơ tay áo lau máu trên môi Thẩm Thăng Y, vừa nói:
- Thẩm đại ca, anh mau tìm bắt Ngọc Điệp về đây.
- Đáng tiếc là ta không biết hiện tại cô ta ở đâu.
Thẩm Thăng Y quả thật không biết.
*****
Cát vàng vạn dặm.
Dưới ánh nắng chói chang, một con lạc đà từng bước từng bước đi trên cát vàng, trên lưng lạc đà là một thiếu nữ yểu điệu, mái tóc vàng bay tung trong gió.
Đó là Ngọc Điệp, nàng tiếp tục rời khỏi Trung Nguyên, mang theo một tâm tình chỉ có nàng mới biết được, trở về quê hương xa xôi.
Có thể không lâu nữa nàng sẽ trở lại, có thể
← Hồi 20 |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác