← Hồi 189 | Hồi 191 → |
Muốn giải quyết triệt để chuyện Lương châu, phải giải quyết vấn đề Mã Siêu. Trong thời gian giúp Bàng Thống hoàn thành hôn sự, ta đã suy nghĩ rất lâu, biện pháp cuối cùng chỉ có một: ám sát. Một nhà Mã Đằng, ngoại trừ Mã Siêu cùng cháu hắn là Mã Đại đều đã tới đây, mà Mã Đại không có chút uy tín nào trong Mã gia quân, chỉ cần Mã Siêu chết, Mã gia quân như rắn mất đầu, tự nhiên sẽ tan rã. Mà ta lại có thể đem vụ ám sát này vu cho Hàn Toại, đến lúc đó, Hàn Toại không thể chỉ huy thế lực ở Lương châu được nữa, Khương dân ủng hộ Mã gia cũng sẽ chống lại Hàn Toại. Quân ta cũng có thể xuất binh báo thù cho Mã gia quân, vừa có thể chiếm Lương châu, lại triệt để giải quyết tai họa ngầm phía sau. Vội vã trở lại Nghiệp thành, thấy đầu phố vô cùng náo nhiệt, khiến ta bất ngờ là trước nhà ta thỉnh thoảng lại có người gõ cửa. Nhìn qua đám người đang khó hiểu không biết chuyện gì, ta vào cửa chính. Vừa tới chính sảnh, Tần Dũng đã ra đón: "Công tử về rồi? Nhanh vậy, sao không ở bên kia thêm vài ngày?"
"Thời gian không đủ! Đúng rồi, bên Lương châu liên hệ thế nào rồi? Người của chúng ta chuẩn bị xong chưa?"
"Yên tâm đi, công tử. Tin gửi tới báo, sau khi Mã Đằng rời đi, Hàn Toại lấy thế lão đại ra mặt, Mã Siêu có vẻ không định tranh quyền với hắn, thậm chí chưa từng để ý tới hành vi của Hàn Toại. Đây không phải là tin tốt."
Ta nhíu mày. Về Mã Siêu, Vũ ca ca không cho ta nhiều thông tin, chỉ nói người này bộ dáng anh tuấn, võ nghệ không tồi, nhưng làm người khá lạnh bạc, vì quyền lực không để ý tới sống chết của toàn bộ Mã gia. Người như vậy, nếu không có quyền thế thật lớn để lung lạc, hắn sẽ không động tâm.
"Tần Dũng, ngươi phát tin tới đó, bảo bọn họ cố gắng tìm hiểu sở thích và thói quen sinh hoạt của Mã Siêu. Cả Hàn Toại cũng vậy, nếu đã sắp xếp xong, dứt khoát làm thịt cả hai luôn."
Tần Dũng lập tức nhận lệnh đi làm, ta gọi hắn lại hỏi: "Đợi đã. Bên ngoài sao vậy? Qua năm mới rồi sao vẫn náo nhiệt thế? Chủ công đâu có thích kiểu ồn ào này đâu."
Tần Dũng cười nói: "Cả nhà Mã Đằng đã gặp Hoàng đế xong, sắp tới Nghiệp thành rồi. Tào đại nhân ra lệnh trên con phố đối diện sẽ xây nhà mới cho Mã gia, cho nên mấy ngày nay, các tiểu thương cung cấp hàng hóa tranh thủ tới lấy lòng, không ít người coi nhà chúng ta thành phủ Đại tướng quân, chạy tới tìm đường tắt."
"Ồ? Đi đường tắt lại tới đây? Vì sao các ngươi không mời bọn họ vào ngồi?" Ta nở nụ cười.
Tần Dũng nghi ngờ nhìn ta: "Đám người đó chưa đủ phiền phức hay sao, còn muốn mời họ vào?"
Ta gật đầu, vẻ mặt đương nhiên: "Bọn họ tới cửa tặng đồ, ngu gì không lấy."
Tần Dũng bật cười: "Công tử, bọn họ là tới hối lộ Tào phủ, không phải hối lộ ngài, có thể cho không chúng ta thứ gì chứ?"
Ta nhún nhún vai: "Làm sao chúng ta biết bọn họ đưa cho Tào phủ? Rõ ràng là gõ cửa nhà ta mà! Tới cửa tặng quà, tuy là đã qua năm mới, nên nhận vẫn phải nhận đúng không?"
Tần Dũng cười to: "Công tử, đừng đùa nữa. Nhận đồ của bọn họ, sau đó lại nói các ngươi đưa sai địa điểm, không tức chết bọn họ mới lạ."
Ta cũng cười: "Đám gian thương đó, không lo làm hàng hóa của mình cho tốt, lại muốn bày mưu kế, ta muốn chỉnh bọn họ một trận lâu rồi. Có điều, thôi bỏ đi, trước mắt còn chưa tới lúc đắc tội với người ta. Đúng rồi, ta đã trở về, chỉ sợ sẽ có người tới hối lộ ta thật. Nhớ ghi lại tên người tặng quà, tội gì không nhận."
Nói thì nói vậy, những chuyện này ta sẽ không ra mặt! Nhưng mà, ta lại nói trúng rồi, tin ta trở về rất nhanh chóng bị giới thương nhân trong thành biết được, năm ngoái không đặt quan hệ, năm nay sẽ phải bổ sung. Cho nên, sau khi trở về mười ngày, ta bận bịu xã giao tới mê muội cả đầu óc, phải tới Tào phủ một lần, chính là lấy cớ tới đưa quà tết. Tào Tháo rất bận, chỉ vội vàng hỏi tin tức Tương Dương, chuyện Lương châu ta không kịp nói tỉ mỉ với ông ta.
Tối hôm đó, Chu lão bản kinh doanh tơ lụa lớn nhất ở thành đông mời khách, ta là một trong những thương nhân cung cấp hàng hóa cho ông ta, tất nhiên không thể bỏ qua. Những vụ giao tiếp như vậy không có cách nào từ chối, dù sao ta vẫn là một đại thương nhân. Chính sảnh hoa lệ ngồi đầy người, chủ nhân không chỉ chuẩn bị những bàn tiệc tinh mỹ, còn thuê ca phường và gánh xiếc biểu diễn, vô cùng náo nhiệt. Thân phận ta tất nhiên là ngồi ở khu vực khách quý, nhẫn nại tới nửa đêm, cuối cùng cùng tới lúc tan tiệc, vội vàng cáo từ chủ nhân ra về.
Lúc sắp về tới nhà, một tiếng thét kêu cứu mạng vang lên khiến ta chú ý. Cùng Tần Dũng qua xem, hai người bịt mặt đang xuống tay với một nữ tử mang khăn che mặt, nữ tử kia đang chạy về hướng chúng ta. Ta nhướng mày, không nghĩ ngợi nhiều, ra hiệu cho Tần Dũng tiến lên bắt hai kẻ côn đồ kia lại. Hai người kia thấy có người tới, vội vàng quay đầu bỏ chạy, tốc độ cực nhanh khiến ta kinh ngạc.
Nữ tử kia đã chạy tới trước mặt ta, đang thở hồng hộc, thấy côn đồ kia đã chạy, lập tức hướng ta thi lễ, trong miệng không ngớt lời cảm ơn. Ta hấp tấp kéo người tới, không kéo còn đỡ, vừa kéo một cái, khăn che mặt của nữ tử kia rớt xuống, nàng ngẩng mặt lên trực tiếp lộ khuôn mặt trước mắt ta. Dưới ánh đèn lồng, ta gặp phải một trận hốt hoảng, dung nhan này khiến ta có cảm giác vô cùng quen thuộc.
Ta hốt hoảng khiến nữ tử lạ mặt kia ngượng ngùng, nàng vội kéo khăn lên che mặt, giấu đi dung mạo, ta có chút xấu hổ, vội vàng lên tiếng hỏi thăm: "Cô nương sao lại một mình đi đường ban đêm vậy? Người nhà cô ở đâu, để ta bảo quản gia đưa cô trở về được không?"
Cô nương kia vẫn còn ngượng ngùng, nghe câu hỏi của ta, mới líu ríu trả lời: "Đa tạ công tử. Tiểu nữ còn chuyện quan trọng muốn làm, không dám nhờ gia nhân của công tử."
Ta có lòng tốt nói: "Cô một mình đi lại, trên đường chỉ sợ sẽ lại gặp người xấu, không bằng để ta cho quản gia tiễn cô một đoạn."
Cô nương trả lời: "Không dám nhọc công tử, người ta muốn tìm ở ngay phía trước, vài bước là tới rồi."
Nghe khẩu âm của nàng có chút kỳ lạ, ta nghĩ một chút rồi nói: "Nếu như vậy, cô nương mau đi đi, lần sau đừng ra ngoài lúc đêm khuya."
Nữ tử kia thi lễ: "Cũng là vạn bất đắc dĩ. Đệ đệ đột nhiên lên cơn sốt, ta nghe nói ở đây có một thần y, muốn mời hắn tới khám bệnh cho đệ đệ, không ngờ gặp phải côn đồ."
Tìm ta? Thiên tính thầy thuốc khiến ta vội vàng mở miệng: "Tiểu thần y cô nói có phải Triệu Như? Nếu cô tìm hắn, vậy chính là ta đây."
Nữ tử kia hình như không tin, nhìn ta hồi lâu mới nói: "Ngài không gạt tôi chứ? Triệu thần y kia thật là ngài?"
Ta gật đầu cười nói: "Ta không lừa cô. Nếu như cô tìm người này, vậy chính là ta. Mau dẫn ta đi gặp đệ đệ của cô đi, tránh kéo dài thời gian của bệnh nhân."
Nữ tử kia tựa hồ có chút do dự, nghĩ một lát mới nói: "Nếu thật là ngài, vậy dẫn ta tới nhà ngài xem đã. Nếu thật ta mới dám đưa ngài đi."
Ta nhíu mày, lại lắc đầu cười nói: "Nếu vậy, cô đi theo ta." Dặn dò Tần Dũng đi mở cửa, đưa người vào trong phủ.
Nữ tử kia theo ta vào nhà, nhìn ngó xung quanh, ta làm bộ không biết, đưa người vào tới chính sảnh mới nói: "Thế nào, ta không gạt người chứ? Nếu cô còn chưa tin, để ta bắt mạch cho cô trước." Nói xong đưa tay qua định bắt cổ tay nữ tử.
Nữ tử kia lật cổ tay một cái, trong tay đã cầm một thanh chủy thủ, nháy mắt ép tới phía ta, động tác vô cùng lưu loát, rõ ràng có huấn luyện nghiêm chỉnh. Ta vừa muốn xuất thủ ngăn cản, động nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, ra vẻ kinh hoảng tránh né, tất nhiên bị nàng bắt được, chủy thủ đặt trước ngực ta: "Đừng nhúc nhích."
Ta giơ hai tay lên cao, dùng giọng nói run rẩy nói: "Ngươi, ngươi muốn làm gì?"
Nữ tử kia cười duyên dáng: "Nghe nói Triệu công tử, Triệu đại thiện nhân có rất nhiều tiền, ta muốn tìm ngươi mượn một chút để chi tiêu."
Đạo tặc? Còn muốn cướp ở nhà người ta? Chỉ sợ không đơn giản như vậy. Ý nghĩ trong đầu chuyển động rất nhanh, ngoài miệng lập tức đồng ý: "Từ từ nói, đừng động thủ nhé! Ngươi nói đúng, ta là đại thiện nhân, nếu ngươi thiếu tiền, ta cho ngươi là được, cần gì dùng tới thứ đồ chơi này? Không cẩn thận là tai nạn chết người đó."
Ngay lúc nàng vừa hành động, Tần Dũng đã muốn lên, bị ta dùng ánh mắt ngăn cản, lúc này mới nói: "Ngươi muốn bao nhiêu tiền cứ mở miệng, đừng khiến công tử nhà ta bị thương."
Nữ tử cười đắc ý: "Tất nhiên càng nhiều càng tốt. Đem hết trang sức đáng giá, vàng bạc trong nhà ra đây, vật tới tay, ta lập tức đi, sẽ không đả thương công tử của ngươi."
Tần Dũng liếc mắt nhìn ta một cái: "Ta chỉ là người hầu, chỉ có thể lấy ra tiền bạc, những thứ quan trọng khác chỉ có công tử mới lấy được."
Nữ tử nhìn ta, chủy thủ trong tay nhẹ nhàng đẩy tới: "Hắn nói thật không?"
Ta vội vàng ra vẻ thành thật: "Đúng, nói thật đó, ngươi bỏ thứ đó ra, ta lập tức đi lấy cho ngươi. Ngươi chỉ cần tiền, không cần tính mạng, ta nhất định nghe lời."
Nữ tử kia rõ ràng rất hài lòng với thái độ của ta, chủy thủ rụt về sau một chút: "Ngươi hợp tác tốt, ta tất nhiên không đả thương ngươi, ta muốn tài vật, không cần mạng của ngươi. Nói, đi đâu lấy?"
"Phòng ngủ, tất nhiên là phòng ngủ." Ta thành thật nói.
Nữ tử đẩy ta một cái: "Còn không đi?"
Ta cười, bước hai bước lên trước: "Được, lập tức đi..." Lời còn chưa dứt, ta mau chóng trở mình một cái, người đã từ phía trước luồn ra phía sau, thuận thế trở tay, tay phải bắt lấy chủy thủ.
Nữ tử kia hiển nhiên không ngờ ta sẽ bất ngờ phản công, có điều phản ứng của nàng vô cùng nhanh nhẹn, nghiêng người né qua, chủy thủ đâm tới tay ta. Ta cười một tiếng, xét về cận chiến, sợ không có mấy người là đối thủ của ta, huống chi là nàng. Tay phải thu về, tay trái điểm tới mắt nàng. Nữ tử vội vàng lùi về phía sau, đồng thời thu chủy thủ lại, từ dưới đâm lên. Ta ngại gì động tác của nàng, dậm chân một cái, người đã nhanh chóng di động tránh sang bên phải, chủy thủ của nàng thất bại, không đợi nàng thu tay về phòng thủ, ta đã chém vào tay nàng, khiến cánh tay tê rần, chủy thủ rơi vào tay ta. Đồng thời Tần Dũng cũng lên, trường kiếm chĩa tới, chặn mất đường lui của nàng.
Ta không tiến tới gần, mà nhìn cây chủy thủ trong tay: "Vật tốt, rất sắc bén. Nói đi, ngươi là ai, từ đâu tới?"
Nữ tử kia nhìn trước nhìn sau, cắn răng một cái, đột ngột từ trên người xuất ra một đạo âm ảnh, quất thẳng về phía ta. Thừa dịp ta tránh né, âm ảnh lại đánh về phía sau, nàng cũng hướng bên trái chạy trốn. Ta hừ lạnh một tiếng, nếu nàng từ nhà ta chạy mất, chính là chuyện cười trong thiên hạ. Ném đi chủy thủ, vươn người về phía trước, tay không chộp về phía nàng, ta đã nhìn ra, vật nàng vung ra là một cây roi da tinh tế, ban đầu hẳn là quấn bên hông nàng.
Tần Dũng cũng không cho nàng cơ hội, vừa nghiêng người tránh roi đánh tới, đồng thời kiếm nghiêng một đường đâm tới cánh tay nàng. Nữ tử thấy đã thất bại, vội vàng ngả người tránh kiếm của Tần Dũng, liên tục vung mấy roi bảo vệ quanh mình, chạy về phía cửa. Ta đã cướp đường tới cửa trước, đứng chắn ở giữa. Ra hiệu cho Tần Dũng dừng tay, ta muốn đích thân bắt nàng.
Tiên pháp của nữ tử này nhanh hơn thân pháp của nàng rất nhiều, có điều để đối phó với ta còn thiếu một chút, mặc cho nàng dốc hết sức lực, cũng không động được tới ta không nói, thậm chí không thể làm ta di động một bước. Nữ tử không thể lay chuyển ta, ánh mắt hướng Tần Dũng thoáng nhìn qua, kết hợp đánh mấy roi về phía ta, rồi xoay người chạy ra ngoài cửa sổ. Ta cười nhạt, thân hình di động, vừa vặn chặn trước cửa sổ. Quét chân một cái, vừa trúng đùi nàng. Vừa nhảy từ cửa sổ ra còn chưa đứng vững đã trúng phải cước này, nàng lảo đảo, bị ta nắm được cổ tay, quay người lôi trở lại. Cô nương này cũng thật ương ngạnh, vẫn muốn xoay người giãy giụa, ta cười lạnh một tiếng, vung tay chém ngang hông nàng, đồng thời đá một cước vào đầu gối nàng, ép người quỳ rạp xuống đất.
Tần Dũng theo ra ngoài, tháo thắt lưng xuống, bắt chéo hai cánh tay nàng ra sau lưng, mới chế trụ được nàng. Mang người vào phòng, tháo mạng che xuống, ta mới cao thấp đánh giá. Vừa nhìn đã thấy xinh đẹp, tuy rằng người đứng ở đó đang xấu hổ, nhưng ngũ quan xinh xắn, tỏa sáng trước mắt ta, Tần Dũng ở bên cạnh càng nhìn tới ngẩn người. Ta lại nhìn kỹ nàng, khuôn mặt đúng là có chút quen thuộc, đột nhiên nghĩ ra, cô gái này chính là người làm ảo thuật trong tiệc rượu của Chu lão bản đêm nay, lúc ấy phi đao của nàng chơi không tồi, được cả sảnh đường ủng hộ, Chu lão bản còn tấm tắc, không biết dưới khăn che dung mạo xấu hay đẹp.
Nữ tử kia mặc cho ta cao thấp đánh giá, tuy rằng vừa tức vừa giận, nhưng cắn chặt răng không nói lời nào. Ta nhìn nhìn nàng, đột nhiên cười: "Các ngươi giở trò với ta, không cẩn thận điều tra cho kỹ sao? Triệu Như là người đã lăn lộn mười năm, ai mà chưa gặp qua, trường hợp nào chưa trải qua? Bằng vào cách diễn vụng về của các ngươi, muốn gạt ta còn hơi sớm. Nói đi, đồng bọn của ngươi trốn ở đâu?"
Ta vừa nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn ta: "Quả nhiên lợi hại. Nhưng mà, ngươi làm sao biết được?"
Ta đứng dậy gọi Tần Dũng sang một bên dặn dò vài câu, mới chậm rãi trở về nhìn nàng cười nói: "Các ngươi có nhiều lỗ hổng lắm. Thứ nhất, hai người kia nếu dám hành hung ở chỗ này, tất nhiên không phải cướp phỉ nhát gan bình thường, con đường này là chỗ nào chứ? Phủ đệ Đại tướng quân đó. Dám hành hung ở chỗ này, đương nhiên không thể vừa thấy chúng ta đã bỏ chạy. Thứ hai, nơi này rất gần phủ Đại tướng quân, nếu như bọn chúng đã đuổi theo ngươi từ lâu, thủ vệ phủ Đại tướng quân sớm đã chạy tới, có thể thấy, bộ dáng thở dốc của ngươi là giả bộ; thứ ba, ngươi sau khi nhìn thấy ta, cố ý làm rơi khăn che mặt, sau đó liền cười, nụ cười này nào phải vừa trải qua kinh hãi, rõ ràng cố ý câu dẫn; thứ tư, lúc nói đệ đệ ngươi phát bệnh, trong giọng nói không có nửa phần kinh hoảng, hơn nữa biết ta là thần y ngươi cần tìm, lại không phải lập tức đi khám bệnh, mà đòi tới nhà ta để chứng thực. Hừ, tới nhà một người để kiểm chứng hắn có phải thần y hay không, cái cớ này ngươi không thấy buồn cười sao? Rõ ràng là kiếm cớ vào nhà ta có mưu đồ."
Nàng cúi đầu thở dài: "Quả nhiên rất thông minh, ngươi lợi hại hơn chúng ta nghĩ rất nhiều."
Ta đắc ý cười: "Ngươi mới biết được nha! Tốt lắm, nói đi, các ngươi tới tự phương nào? Là tộc người nào? Ngươi tên gì? Uy hiếp ta là vì tiền tài, hay là có mưu đồ khác?"
Nàng kinh dị ngẩng đầu nhìn ta, lại cúi đầu: "Thật sự chúng ta chỉ mưu tài, không có mưu đồ khác, tin hay không tùy ngươi."
Ta cười nhạt: "Ngươi chỉ trả lời ta một vấn đề. Ta hỏi lại ngươi một lần, các ngươi từ nơi nào tới, là người ở đâu. Tên ngươi là gì?"
Nàng cắn môi không nói lời nào. Ta duỗi cái lưng mỏi: "Lâu rồi không động đậy, thân thủ cũng không linh hoạt như trước. Thôi vậy, ngươi không nói cũng không sao, ta có thời gian và kiên nhẫn để đợi. Tiểu Lam, đưa người tới khách phòng, chú ý trói chặt, người chạy mất ta bắt ngươi hỏi tội."
Thương Lam nghe lệnh bước tới đẩy nàng đi: "Lại muốn động tới công tử nhà ta, ngươi chán sống rồi."
Ta cười, vội vàng dặn hắn: "Tiểu Lam, đừng hung hăng như vậy, người ta chính là một nữ tử xinh đẹp đó."
Thương Lam hừ lạnh nói: "Mỹ nữ thì sao? Giả dối như thế, cũng chỉ có công tử ngài mới có lòng tốt. Nếu là ta, lập tức đưa tới chỗ Mao đại nhân rồi, đánh mấy đòn, cái gì cũng sẽ khai."
Ta khoa trương rùng mình một cái: "Tiểu tử ngươi từ lúc nào trở thành như vậy, không biết thương hương tiếc ngọc sao? Bớt nói bậy, dẫn người đi đi. Trời sắp sáng rồi, ta đi ngủ đã." Ngáp vài cái rồi bỏ vào trong.
Lúc ta rời giường đã là buổi trưa, ra tới chính sảnh, Tần Dũng đang ở đó dùng cơm, thấy ta ra, hắn cười nói: "Làm rất thuận lợi, chuyện quan trọng đều đã nghe rõ."
Ta nhìn bộ dạng phấn chấn tinh thần của hắn thở dài: "Còn chưa nghỉ ngơi phải không? Ta không thể chịu đựng như ngươi được."
Tần Dũng cười nói: "Công tử còn giỏi chịu đựng hơn ta nhiều. Đám người đó là Khương dân, ở Nghiệp thành gần hai tháng, kiếm sống bằng biểu diễn tạp kỹ. Tổng cộng năm người, hai trung niên, một lão già, một hài tử, còn lại là nàng. Hai trung niên chính là hai kẻ bắt cóc tối qua, hài tử kia đúng là đệ đệ. Nàng không trở về, bên đó cũng rất cuống, lão nhân sáng sớm nay lượn lờ trước cửa nhà ta, xem ra muốn nghe ngóng tung tích nàng."
"Khương tộc? Diễn tạp kỹ? Chỉ sợ những người đó không đơn giản như vậy. Bình thường các tộc thiểu số sẽ không làm chuyện phạm pháp để mưu sinh, huống chi bọn họ có người già, trẻ nhỏ."
Tần Dũng gật đầu, tiếp tục nói: "Tôi đã tới tửu lâu hỏi qua, đoàn tạp kỹ này cũng có tiếng ở Nghiệp thành, nhà khá giả mở tiệc chiêu đãi đều sẽ mời bọn họ. Còn nữa, tháng trước, Nam gia ở ngoại ô từng bị cướp, nghe nói kẻ cướp chính là một mỹ nữ."
"Ồ? Có tố giác không?"
"Không có. Nam lão tử kia rất háo sắc, đành ngậm bồ hòn làm ngọt, không dám phao tin."
Ta nở nụ cười: "Nói không sai, cô gái này đúng là xinh đẹp. Lúc giả bộ đáng thương, thật động lòng người, ta nhìn cũng rung động."
Tần Dũng liếc mắt nhìn ta, lại cúi đầu cười trộm. Ta kỳ quái: "Ngươi cười cái gì? Ta nói sai sao?"
Tần Dũng cười cười ngẩng đầu lên nói: "Công tử, ngài không thấy nàng thoạt nhìn có chút quen mặt sao?"
Ta gật đầu: "Đúng là quen mặt. Tối qua, chúng ta đã xem nàng biểu diễn phi đao, rất đặc sắc. Nữ tử này thật không tầm thường!"
Tần Dũng nghiềm ngẫm nhìn ta: "Nhưng lúc ấy, nàng đeo khăn che mặt."
Ta sửng sốt: "Chắc là khí chất đồng nhất, khiến ta có cảm giác từng quen biết."
Tần Dũng rốt cục không nín được cười: "Công tử, ngài nhìn kỹ lại mình xem, hai người có phải vài phần giống nhau không. Nếu hai người sóng vai đứng cùng một chỗ, tôi cũng giật mình, cứ nghĩ đó là muội muội của ngài!"
A? Ta sờ sờ mặt, cẩn thận nghĩ lại, quả thế. Nếu ta khôi phục bộ dạng nữ nhi, hai người chúng ta chí ít có sáu bảy phần giống nhau. Lần này vui rồi: "Ngươi không nói, ta không nghĩ ra, nghĩ lại nàng quả nhiên rất giống ta."
Tần Dũng vẫn ngây ngô cười bên cạnh, ta trợn trắng mắt: "Nói xem, tối qua nàng có phải muốn giở lại chiêu cũ không, như vậy ta còn yên tâm. Có điều, tối hôm qua ham vui mà quên mất, đã động thủ, không thể cứ thế thả nàng. Đúng rồi, nghĩ cách uy hiếp nàng, không để cho nàng nói ra." Kỳ thực, ta coi nàng là nữ tử, động lòng thương tiếc, không muốn nàng bị thương tổn dưới tay Tần Dũng.
Tần Dũng thu hồi nụ cười, gật đầu theo: "Vậy trước cứ giữ người đã."
Ta gật đầu đồng ý: "Đó là tất nhiên. Ta vẫn rất tò mò với nàng, cũng tò mò với đoàn tạp kỹ này. Như vậy đi, ngươi tìm cách tới chỗ bọn họ điều tra, xem xem lai lịch bọn họ thế nào, sao lại thiếu tiền như vậy."
Tần Dũng nhận lệnh ra ngoài, còn ta tới khách phòng đang giam giữ nữ tử kia. Thương Lam đan hai tay, đi tới đi lui trước cửa, nhìn thấy ta vội vàng đón: "Coi như không gây sự gì."
Ta cười, phất tay cho hắn lui xuống: "Ngươi đi nghỉ ngơi đi, đúng rồi, dặn người mang cho nàng chút đồ ăn."
Vào trong phòng, ta cố nén cười, có thể gây sự được sao? Bị buộc như bánh chưng vậy. Nữ tử nhìn thấy ta, tức giận xoay mặt quay đi. Ta cười cười, bước qua cởi dây thừng trói nàng ra, ta không quan tâm nàng có thể làm gì: "Nghỉ ngơi chốc lát đi!"
Nàng khó khăn giật giật cánh tay, không để ý tới ta. Ta ngồi xuống, cẩn thận nhìn nàng nửa ngày, quả nhiên ngũ quan của nàng cùng ta rất giống nhau. Nghĩ một hồi liền mở miệng hỏi nàng: "Thế nào, suy nghĩ lâu như vậy, đã nghĩ kỹ trả lời ta thế nào chưa?"
"Các ngươi rốt cục muốn làm gì?"
Ta nở nụ cười: "Câu này hẳn là ta hỏi ngươi chứ! Ngươi còn chưa muốn giải đáp vấn đề của ta sao? Kiên nhẫn của ta lớn hơn ngươi. Nhưng mà không biết lão nhân quanh quẩn ngoài cửa kia có đủ kiên nhẫn hay không? Còn cả hai người lớn và một trẻ nhỏ ở tiểu viện kia nữa."
Nàng vốn đang ngồi trên giường liền đứng bật dậy: "Ngươi, ngươi muốn làm gì họ? Việc này là chủ ý của ta, cũng là ta làm, không liên quan đến bọn họ."
Ta chậm rãi nói: "Không liên quan tới bọn họ? Cùng ngươi gạt người có tính không? Ngươi cũng đừng kích động quá, trước mắt ta vẫn chưa quyết định nên làm gì họ. Đương nhiên, muốn bọn họ bình an, còn phải xem biểu hiện của ngươi. Ta cũng không muốn tuyệt tình, nếu không, ngươi không còn đứng ở đây nói chuyện mà đang nằm trong hình phòng rồi."
"Ta tình nguyện tới phủ nha. Chẳng qua là cướp bóc bình thường, còn chưa thành, ta lại là nữ tử. Hay là..."
Ta ảm đạm cười: "Hay là, ngươi còn có thể nói thành ta cưỡng đoạt dân nữ, đúng hay không? Ngươi quá ngây thơ rồi. Còn chưa biết ta là hạng người gì sao? Ngươi tin hay không, ta chỉ cần giao ngươi tới phủ Đại tướng quân cách vách, nói tối qua ngươi có ý đồ tiến vào phủ Đại tướng quân ám sát, lại vào nhầm nhà ta, ngươi cùng kẻ đồng lõa đừng hòng sống sót. Không chỉ không sống được, chết cũng rất khó coi."
Nàng run rẩy nửa ngày, một câu cũng không nói ra được. Một lúc lâu sau, cuối cùng nàng cũng mềm nhũn người: "Ngươi muốn thế nào mới bằng lòng buông tha chúng ta?"
"Rất đơn giản, ngươi trả lời vấn đề của ta, ta cảm thấy hài lòng, tất nhiên sẽ thả ngươi đi. Không chỉ có thế, nếu quả thật cần, sẽ cho ngươi một số tiền lớn, không phải chuyện gì khó khăn."
Nàng nghi ngờ nhìn ta: "Vì sao? Chúng ta là ai, quan hệ gì tới ngươi, sao ngươi nhất định phải biết?"
Ta chính là cảm thấy bọn họ rất kỳ quái, tất nhiên sẽ không trả lời nàng như vậy: "Chẳng tại sao cả. Con người có tính hiếu kỳ. Ta rất muốn biết các ngươi cũng không phải quá thiếu tiền, tại sao lại làm chuyện như vậy. Ta là một đại thiện nhân rất thích giúp người."
Nàng nhìn ta cười lạnh: "Ta dựa vào cái gì phải tin tưởng ngươi? Kẻ ngốc cũng biết đây không phải lý do."
Ta nở nụ cười: "Ngươi rất thông minh. Vậy được, ta không lòng vòng với ngươi nữa. Ta muốn biết lai lịch các ngươi, chính là muốn nắm nhược điểm của các ngươi. Chuyện tối hôm qua, ta tuyệt đối không cho phép có người biết. Cho nên, ngươi phải cảm tạ ta không giết người diệt khẩu."
"Chuyện tối ngày hôm qua?" Nàng rõ ràng bị ta làm cho hồ đồ, cúi đầu nghĩ nửa ngày, cuối cùng tỉnh ngộ: "Thì ra ngươi nói về võ nghệ của mình... Chẳng trách, chúng ta chỉ nghe nói võ nghệ quản gia của ngươi không tệ, ngươi chỉ là..."
Ta gật gật đầu: "Hiện tại hiểu rồi phải không? Vậy nói đi!"
Nàng đảo mắt: "Vậy ta nói. Chúng ta là Khương dân, từ quan ngoại tới. Chẳng qua diễn tạp kỹ kiếm sống, nhưng không được nhiều tiền lắm. Ta muốn kiếm chút tiền, tìm một nơi sống cho thư thái. Chúng ta thật sự chỉ cướp tiền tài, chưa từng hại mạng người."
Ta thở dài đứng dậy: "Bỏ đi, ta nghĩ muốn từ miệng ngươi biết được sự thực rất khó. Ta cũng không muốn lãng phí thời gian. Ngươi cùng đừng nghĩ sẽ trốn được khỏi nhà ta, trong nhà ta ai cũng là cao thủ." Nói xong, không để ý phản ứng của nàng, xoay người bỏ đi
Bước vào tầng hầm dưới phong đình ngoài hoa viên, ta lấy ra tập tài liệu về Khương dân đã thu thập mấy năm nay. Khương nữ này khiến ta nảy sinh rất nhiều nghi ngờ, khí chất của nàng, hành vi cử chỉ hoàn toàn không giống một nữ tử bình thường, huống chi nàng lại có thêm một thân võ nghệ. Những đồng bọn của nàng vô cùng khẩn trương, sự lo lắng của nàng với bọn họ cũng kỳ quái, đây không phải là một đoàn tạp kỹ bình thường.
Lúc ta từ mật thất đi ra, Tần Dũng cũng trở về báo: "Công tử, đám người đó có chút kỳ lạ, không ai biết lai lịch của bọn họ, tiền biểu diễn của bọn họ cũng không phải là ít, theo lý mà nói, duy trì sinh kế tuyệt đối không thành vấn đề. Trong mấy ngày nay, lão giả kia loanh quanh gần nhà chúng ta mãi, hai người trung niên cũng thường xuyên tới châu phủ và nha môn hỏi thăm."
Chỗ ta chú ý không phải bọn họ: "Hài tử kia thì sao?"
Tần Dũng nói: "Khiến tôi thấy kỳ lạ chính là hắn. Tỉ tỉ một ngày một đêm không gặp, hắn lại không tỏ ra lo lắng, mà ba người kia rõ ràng không nói cho hắn biết tình hình thực tế, thái độ của bọn họ với hắn cũng vô cùng cung kính, giống như hắn mới là chủ nhân vậy."
Ta cười: "Tình hình rất tốt, ta đã biết thân phận của bọn họ. Đúng là trời giúp ta."
Tần Dũng vội vàng hỏi: "Công tử đã nghĩ ra rồi sao?"
Ta gật đầu: "Ta nghĩ ra một cách chứng thực suy đoán của ta. Ta muốn các ngươi cũng đi làm kẻ bắt cóc."
"Chúng tôi? Kẻ bắt cóc?" Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Dũng, ta cười.
Đêm đến, tạp viện bên thành nam bị cướp, ba nam hài bị bắt đi, mọi người kinh hãi ra sức đuổi theo, cứu về được hai đứa, còn một đứa nữa tung tích không rõ. Sự kiện này kinh động cả Nghiệp thành, khiến cả Tào Tháo cũng nổi giận ra lệnh thành thủ mau chóng phá án. Bọn bắt cóc che mặt bắt theo hai tử kia, chạy được nửa đường thì bị Tần Dũng và Thương Lam ngăn lại, đánh nhau một trận, hài tử đã được cứu, đưa tới nhà ta.
Lúc ta nhìn Tần Dũng ha ha cười lớn, Tần Dũng thần tình đen kịt hừ giọng: "Loại sự tình này tình, công tử vẫn là ít đưa cho tôi thì hơn."
Ta cười đắc ý: "Loại chuyện này chúng ta chỉ làm một lần thôi. Đúng rồi, mấy nhà bị kinh động, vài ngày nữa đưa chút tiền bạc cho họ. Được, giờ mang người tới đây, y kế mà làm."
Đứng trước mặt ta là một hài tử sáu bảy tuổi, lúc ta cho người đưa nó tới đây, nó đã hồi phục tinh thần sau một hồi kinh hách, thấy ta đã tới, nó cúi người cảm ơn: "Đa tạ công tử cứu ta."
Ta cười cười, khẽ an ủi đứa nhỏ: "Đừng sợ, ở đây không ai thương tổn được tới ngươi. Ngươi nói cho ta biết tên được chứ?"
Nam hài nhìn ta trong chốc lát, mới cúi đầu nói: "Chung Cừu. Công tử, lúc nào ngài đưa tôi trở về? Gia gia chắc đang rất gấp."
Ta cười nói: "Đừng vội. Ngươi là người Khương tộc phải không? Ngươi họ Chung, có phải là người nhà Chung Vu không?"
Nó lập tức đáp: "Không, không phải. Công tử, trời sắp sáng rồi, tôi muốn trở về."
Nó trả lời quá nhanh, rõ ràng là phản ứng theo ý thức. Ta ngồi xổm xuống, nhìn vào mắt nó hỏi: "Tại sao ngươi lại phủ nhận? Ta biết, ngươi là Khương dân tộc Chung Vu, ta còn biết thân phận của ngươi, còn biết cha mẹ ngươi chết như thế nào. Bọn họ chết trong tay Hàn Toại, đúng không?"
Nó trừng mắt nhìn ta: "Sao ngươi biết? Không, ta không biết." Ý thức được mình nói sai, nó liên tục xua tay.
Ta lại cười, nó đã cho ta đáp án: "Đồ ngốc, đưa hài tử này sắp xếp cho tốt, để nó nghỉ ngơi thật kỹ. Hài tử, ngươi đừng sợ. Ta làm vậy là muốn tốt cho ngươi, hôm qua cướp ngươi đi chỉ sợ chính là cừu nhân của ngươi, giờ trở về sợ sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi yên tâm, ta sẽ đưa gia gia, thúc thúc, cả tỉ tỉ của ngươi tới ở cùng ngươi."
Nó ngẩn người nhìn ta: "Ngươi biết tỉ tỉ ở đâu sao? Hơn một ngày ta chưa gặp tỉ ấy."
Ta cười cười: "Đương nhiên biết. Tỉ tỉ ngươi biết ngươi gặp nguy hiểm, mới nhờ ta cho thuộc hạ đi cứu ngươi, bằng không làm sao chúng ta biết ngươi bị bắt? Được rồi, đi nghỉ trước đi, đợi tỉ tỉ ngươi đến, các ngươi có thể sum họp rồi."
Nhìn lưng ảnh hài tử, ta xoay người vào phòng khách phía sau. Nữ tử trói tại trên giường, miệng bịt kín, thấy ta bước vào, ánh mắt nàng như muốn giết ta. Ta cười cười bước tới: "Cô chắc đã rõ tình cảnh của mình! Nếu không muốn đệ đệ mình có chuyện, tốt nhất phải nghe lời, ta không muốn đệ đệ cô biết cô ở trong này, nếu không, ta không đảm bảo sẽ làm ra chuyện gì đâu."
Kéo khăn bịt miệng ra, nàng ho khan mấy tiếng mới khàn khàn nói: "Ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Nó mới chỉ là một đứa trẻ."
Ta nhàn nhã nói: "Cô không nói cho ta biết chuyện, ta đành đoán vậy. Không biết đoán có đúng hay không, nên mời đệ đệ cô tới, chứng thực một chút thôi, Chung Vu cô nương."
"Ngươi, ngươi, được rồi, ngươi còn muốn biết gì nữa?" Nữ tử cực kỳ bất đắc dĩ nói.
"Tên của cô, còn nữa, năm năm trước đầu lĩnh Chung Vu của Khương dân bị Hàn Toại giết có liên quan gì tới các người?"
Nữ tử cắn môi: "Ngươi không phải đã biết rồi sao? Không sai, ta chính là người Khương Chung Vu tộc, tên Sử Nhã."
Ta lắc đầu cười: "Cô vẫn chưa trả lời vấn đề của ta, ta muốn biết chính là, tỷ đệ các người có phải là con của đầu lĩnh Chung Vu của Khương dân không? Ba người bên ngoài là thuộc hạ trung thành của các ngươi?"
Sử Nhã gật đầu: "Không sai, ngươi nói đều đúng. Ta không hiểu, ngươi nhất định muốn biết thân thế của chúng ta, có lợi ích gì? Chẳng lẽ, ngươi muốn dùng chúng ta lấy lòng lão tặc Hàn Toại?"
Ta cởi dây thừng trói nàng, cười nói: "Sai rồi, ta nói thật cho cô biết, ta nhận ủy thác của người ta, muốn tới Lương châu làm một chuyện, chứng thực thân phận của các ngươi, tất nhiên hữu dụng."
"Chuyện gì? Ngươi muốn lợi dụng chúng ta làm chuyện gì?" Sử Nhã đứng bật dậy, hung tợn nhìn ta.
Ta cười: "Nếu ta nói, ta muốn thay cô và tộc nhân của cô báo thù, cô nghĩ sao?"
Sử Nhã nghi ngờ: "Vì sao? Làm sao làm được?"
Ta lấy một chén nước đưa cho nàng: "Có gì mà không thể. Đương nhiên, ta nói là phát thiện tâm, chắc chắn cô không tin, nhưng mục đích thật sự, ta không định nói cho cô biết. Ta chỉ muốn cô biết rằng, nếu cô đồng ý, ta có thể đưa cô tới Lương châu hành động tùy theo hoàn cảnh, có lẽ sẽ báo được mối thù giết cha; nếu cô không đồng ý, vậy cô và đệ đệ ở lại nhà ta vài năm đi, đợi chuyện xong xuôi, sẽ thả các người ra. Có điều, ta muốn cô sẽ lựa chọn hợp tác với ta."
Sử Nhã không nói lời nào, đề nghị của ta rõ ràng khiến nàng còn chưa hiểu. Ta tiếp tục kê đơn: "Theo tên của đệ đệ cô, ta đã nhận ra, tỉ đệ các người sẽ không bỏ qua. Nhưng mà, báo thù cũng có hai phương pháp, không biết các người muốn dùng loại nào?"
Sử Nhã nghi ngờ hỏi: "Hai phương pháp? Như thế nào?"
Ta nói: "Một loại là trực tiếp giết cừu nhân. Phương pháp này dùng thời gian ngắn, hiệu quả nhanh, khiến người ta sảng khoái trong nhất thời. Nhưng khuyết điểm là, ngươi chỉ có thể giết hắn hoặc người nhà hắn, không thể hoàn toàn tiêu diệt hắn, có người trung với hắn, sẽ có người tìm cơ hội báo thù các ngươi. Ngươi giết ta, ta giết ngươi, chính là một vòng tuần hoàn. Phương pháp thứ hai là nhổ tận gốc kẻ thù, không để cho hắn chút cơ hội nào. Không chỉ như vậy, còn có thể lợi dụng tiêu diệt hắn, khiến mình lớn mạnh, lấy lại ưu thế ngày xưa. Phương pháp này không để lại hậu hoạn, còn có lợi cho mình về sau, khuyết điểm là thời gian hơi dài, quá trình phức tạp hơn."
Nhìn Sử Nhã trầm tư, ta cười nói: "Cho cô thời gian suy nghĩ, nhưng đừng lâu quá."
Ta chưa kịp ra ngoài, nàng đã gọi: "Ta muốn biết phương pháp thứ hai phải làm thế nào?"
Quả nhiên là một nữ tử thông minh, ta từ từ ngồi trở lại: "Năm năm trước đệ đệ của cô còn đang quấn tã đúng không? Có thể trốn tới Trung nguyên, chứng tỏ cô rất thông minh, lại có một thân võ nghệ, cho thấy cô rất giỏi."
Sử Nhã cắn chặt răng: "Mối thù của phụ mẫu tộc nhân, ta nhất định phải báo."
"Nhưng các người muốn mất bao lâu mới báo được đại cừu? Chỉ bằng việc diễn tạp kỹ và cướp bóc có thể đành được bao nhiêu tiền để khởi sự? Còn chưa nói những việc này nguy hiểm tới mức nào. Nếu lần này người khiến cô thất thủ không phải là ta, kết cục của cô thế nào? Nếu cô gặp chuyện, đệ đệ cô phải làm sao?"
Sử Nhã lập tức ngồi xuống, che mặt nói: "Ta không biết, ta cũng không có cách nào khác. Tộc nhân lưu lạc khắp nơi, chúng ta muốn tập hợp bọn họ, muốn báo thù, cần có người, cần có trợ giúp. Mà tất cả đều phải có tiền."
Ta thở dài: "Kỳ thật, phương pháp thứ hai không nhất định phải lâu dài, vấn đề là cô có nguyện ý hay không thôi."
Sử Nhã lập tức ngẩng đầu lên: "Ngươi nói đi, chỉ cần có thể báo thù, chuyện gì ta cũng chấp nhận."
Ta nhìn thẳng vào mắt nàng: "Cô vừa nói, các người muốn tập hợp tộc nhân, khôi phục địa vị đầu lĩnh của đệ đệ cô. Không có năng lực bảo vệ bọn họ, chỉ sợ tộc nhân của các người không tin tưởng các người đâu, dù sao đã có bài học bi thảm, không phải sao? Muốn báo thù, bằng vào các người, hoặc tộc nhân của các người, cũng chẳng có cách nào đấu với Hàn Toại. Huống chi xung quanh Hàn Toại còn bao nhiêu kẻ dựa dẫm vào thế lực của hắn, bao gồm cả Khương tộc đi theo hắn."
Nhìn ánh mắt nóng bỏng và chăm chú của Sử Nhã, ta nói tiếp: "Muốn làm được chuyện đó, muốn có đủ năng lực và tiền vốn, các người không có, tìm một người có tới giúp đỡ các người. Muốn vừa có thể báo thù, lại có thể giúp đệ đệ cô lấy lại những thứ thuộc về nó, phương pháp duy nhất là dựa vào một kẻ cường đại, đủ sức tiêu diệt cả Hàn Toại và những kẻ dựa vào hắn. Cô hiểu chứ?"
Nhãn thần Sử Nhã sáng lên: "Ta hiểu rồi. Nhưng mà, ta biết tìm người như vậy ở đâu? Làm sao lấy được sự giúp đỡ của người đó?"
Ta cười: "Xa tận chân trời, gần ngay trước mặt. Tào đại nhân ở nhà bên cạnh, cô cảm thấy thế nào? Luận năng lực và thế lực, Hàn Toại có là gì so với ông ta? Tào đại nhân đã có được nửa Trung Nguyên, binh hùng tướng mạnh, đến Hoàng đế cũng phải dựa vào ông ấy, chỉ một Hàn Toại, cô nói xem?"
Sử Nhã đứng lên, nghĩ một hồi lại ngồi xuống: "Nhưng ta, ta làm sao mới có được sự trợ giúp của ông ấy?"
"Rất đơn giản, chỉ cần cô đồng ý, ta sẽ thuyết phục Tào đại nhân giúp cô."
Sử Nhã nhắm mắt lại, cắn chặt miệng, hai tay nắm chặt, ngực thở phập phồng, tư tưởng đấu tranh kịch liệt. Qua một thời gian rất dài, nàng mới mở to mắt nhìn về phía ta: "Lời đồn không sai, ngươi quả nhiên biết cách nịnh nọt Tào đại nhân, ta đồng ý hiến mình cho hắn, nhưng, hắn phải sắp xếp cho đệ đệ ta."
Ta sửng sốt một hồi mới hiểu được ý nàng, không kìm được cười lớn: "Trời ạ, cô cho rằng ta định làm gì? Đem cô cho Tào đại nhân làm nữ nhân của ông ta sao? Ngươi coi Triệu Như là ai chứ? Chết cười."
Sử Nhã đỏ mặt: "Ngươi, ngươi nói, chỉ cần ta nguyện ý..."
Ta ngừng cười, thật lòng nhìn nàng: "Sử Nhã, ta không phủ nhận cô rất đẹp, ta cũng không phủ nhận Tào đại nhân rất háo sắc. Nhưng mà, muốn dùng sắc đẹp để đạt được mục đích của cô, không có khả năng. Cô nghe ta nói đây, đệ đệ của cô còn quá nhỏ, nếu cô không ở bên cạnh nó, nó có thể quản lý tộc nhân sao? Không thể. Tương lai đệ đệ của cô không thể vội vàng. Các người sống như vậy, không thể khiến đệ đệ của cô trở thành một cường nhân, mà không đủ sức mạnh, tộc nhân cũng không thể tin tưởng nó. Cho nên ta muốn cho nó một cuộc sống tốt nhất, cho nó học tập kiến thức, bồi dưỡng nó trở thành một nam tử hán kiên cường, tài giỏi, quyết đoán."
Sử Nhã mê mang nhìn ta: "Ý Triệu công tử là muốn thu nhận và giúp đỡ tỉ đệ chúng ta? Cho nó đi theo ngài?"
Ta lắc đầu: "Ta biết Tào đại nhân có một vị phu nhân, năm trước vừa mất con, vẫn luôn buồn bực không vui, sức khỏe cũng không tốt. Đệ đệ của cô lại thiếu đi tình thương của phụ mẫu, nếu tỉ đệ các ngươi có thể trở thành nghĩa tử của Tào đại nhân, vậy mối thù của các ngươi chính là mối thù của ông ấy, tương lai của đệ đệ cô, chính là tương lai của..."
Trong mắt Sử Nhã hiện lên một tia sáng, lại lập tức trở nên ảm đạm: "Tào đại nhân sao có thể đồng ý nhận nuôi chúng ta, ta..."
Ta cười cười: "Làm sao cô biết là không thể? Cho cô biết, người có thể thành đại sự, luôn không làm giống người thường. Tào đại nhân không sợ trong nhà thêm hai miệng ăn, ông ta quan tâm là hai miệng ăn này có thể đem lại thu hoạch gì cho mình. Cho nên, ta có thể khẳng định, ông ta sẽ đồng ý nhận nuôi tỉ đệ các cô. Hơn nữa, Tào đại nhân có một ưu điểm lớn, nếu ông ấy đã nhận các người làm con, sẽ tận lực thực hiện trách nhiệm của một người cha, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là các người không thể phản bội ông ấy. Ta cho cô biết, việc này không chỉ tốt cho tỷ đệ cô và Tào đại nhân, còn khiến Khương tộc luôn bị bức hiếp và dân chúng bần cùng khốn khổ của Lương châu nhận được ưu đãi, còn xui xẻo, chỉ có Hàn Toại và Khương tộc theo hắn thôi. Lúc đệ đệ của cô trưởng thành, nó nhận được e rằng không chỉ một tộc Chung Vu Khương. Nếu các người làm tốt, nó sẽ trở thành một thủ lĩnh vĩ đại của Khương dân."
Mục tiêu xa xôi nhưng tràn ngập dụ hoặc khiến hai mắt Sử Nhã sáng lên, lúc ta miêu tả tiền đồ, nàng như thấy được thân ảnh cao lớn của đệ dệ. Ta biết, đối với nàng, tiền đồ và hạnh phúc của đệ đệ là tâm nguyện duy nhất của nàng. Quả nhiên, Sử Nhã không mất thời gian suy nghĩ, liền trảm đinh tiệt thiết trả lời ta: "Ta đồng ý, cũng nguyện ý."
Ta nghiêm túc nhìn nàng: "Chuyện này không đơn giản như tưởng tượng của cô đâu, ta muốn cô xác định một chút, cô phải hoàn toàn phục tùng Tào đại nhân, dùng cuộc đời của mình trung thành với ông ấy, đối xử với ông ấy như phụ thân của mình. Nếu cô không làm được, ta sẽ không cho cô làm chuyện này. Nếu cô đã đồng ý, lại làm ra chuyện có lỗi với ông ấy, ta sẽ giết cô và đệ đệ của cô. Cho nên, cô nên suy nghĩ cho rõ ràng."
Sử Nhã dùng ánh mắt kiên định nhìn ta: "Ta thề. Chỉ cần Tào đại nhân có thể báo thù cho chúng ta, có thể đối xử tử tế với đệ đệ, ta sẽ dùng một đời một kiếp kính ông ấy, thương ông ấy, phục tùng ông ấy, tuyệt đối không phản bội. Nếu sai lời thề, sẽ để thần linh khiến linh hồn của ta bị giữ trên Thần Sơn vĩnh viễn không được siêu sinh."
Tuy rằng ta đã vừa lòng, nhưng không dám khinh thường, vẫn ép nàng một câu: "Không, ta muốn cô dùng đệ đệ của cô thề đời đời kiếp kiếp."
Sử Nhã cắn răng một cái: "Được, ta thề, nếu ta làm trái lời thề, đệ đệ sẽ chịu sự trừng phạt của thiên địa thần linh."
"Tốt, ta tin tưởng lời thề của cô. Sử Nhã, lát nữa cô đi gặp đệ đệ đi, sau đó ta sẽ cho người đưa nó tới Tào phủ. Về chuyện tối hôm qua, ta tin tưởng cô sẽ không nói lung tung."
Sử Nhã cười khổ: "Ngài đúng là lợi hại. Yên tâm đi, chỉ cần ngài thật sự giúp chúng ta, chuyện của ngài ta không biết gì hết."
Ta thản nhiên nói: "Ta cũng không sợ cô nói gì, chẳng qua không muốn gặp phải phiền toái không cần thiết. Chuyện này xong xuôi, ta muốn cô theo ta một chuyến đi Lương châu."
"Ta? Đi Lương châu?" Sử Nhã nghi ngờ nhìn ta.
Ta gật đầu: "Không sai, đi làm chút chuyện, là chuyện ta đồng ý với Tào đại nhân. Nhưng mà, có lẽ sẽ tiện thể giúp cô báo thù hoặc tìm một nhà chồng tốt. Cô chưa có hôn ước chứ?"
Sử Nhã đỏ mặt, cúi đầu nói: "Ta không hiểu ý của ngài."
Ta cười hỏi nàng: "Cô có nghe nói qua người được gọi là Cẩm Mã Siêu* chưa?"
Sử Nhã giật mình nhìn ta: "Biết. Khương dân chúng ta đều biết hắn."
Ta đùa nàng: "Ta nghe nói Mã Siêu sở dĩ có danh xưng Cẩm Mã Siêu, là vì hắn có bộ dạng anh tuấn tiêu sái, nghe nói, nữ nhi ở Lương châu đều hy vọng có được sự chú ý của hắn đó!"
Sử Nhã mặt đỏ hồng, trông càng đẹp hơn. Thấy ta chăm chú nhìn, nàng chậm rãi hạ thấp đầu, ừ một câu xem như trả lời. Ta mừng rỡ: "Nếu có cơ hội để cô trở thành nữ nhân của hắn, cô có đồng ý không? Hắn tuổi còn trẻ, lại có một thân võ nghệ siêu quần."
Sử Nhã lắc đầu. Ta nhíu mày: "Sao vậy, cô không đồng ý?"
Sử Nhã cúi đầu nói: "Mã Tướng quân sao có thể để ý tới ta?"
Ta cười: "Nói như vậy, cô để ý Mã Siêu sao?" Nhìn nàng đỏ bừng mặt, ta thật thà nói: "Sử Nhã, có lẽ không tới vài ngày nữa, cô đã trở thành nữ nhi của Tào gia rồi. Nữ nhi của Ký châu mục, Đại tướng quân Hán triều Tào Mạnh Đức, không phải người nào cũng có thể lấy làm vợ. Tới lúc đó, vấn đề không phải cô xứng hay không với người nào đó, mà là người kia có xứng với cô không. Cô tốt nhất mau chóng thích ứng với thân phận mới của mình đi."
Sử Nhã ngẩng đầu, cũng thành thật trả lời ta: "Ta biết nên làm thế nào."
Ta gật gật đầu: "Ta cũng không phải đùa với cô đâu. Nếu thật cô theo ta đi Lương châu, có lẽ sẽ gả cho Mã Siêu. Điều kiện tiên quyết là cô và ta phải cùng nhau đưa hắn từ Lương châu tới Nghiệp Thành, bất luận dùng biện pháp gì. Đây mới là mục đích chủ yếu chúng ta đi Lương châu. Cho nên, trước khi chúng ta xuất phát, cô không thể rời khỏi đây."
Sử Nhã kinh ngạc nhìn ta, cúi đầu nghĩ một hồi rồi nói: "Ta hiểu rồi. Đây mới là mục đích ngài nhất định phải biết thân phận của chúng ta, phải không? Ngài muốn lợi dụng mỹ mạo của ta, phải không?"
Nhìn ánh mắt có chút bất đắc dĩ của nàng, ta gật đầu: "Ta không phủ nhận đây là quyết định của ta. Nhưng mà, ta sẽ không ép cô, ta muốn đôi bên vẹn toàn. Ta chỉ nhắc cô, lần này đi Lương châu, là để bày tỏ trung tâm của cô với Tào đại nhân, thay đệ đệ cô giành lấy một cơ hội để hưởng cuộc sống hạnh phúc. Tới Lương châu, ta sẽ tôn trọng ý kiến của cô, nếu cô không thích Mã Siêu, chúng ta cũng sẽ không gả cô cho hắn. Người có năng lực dưới trướng Tào đại nhân còn rất nhiều, cô phải nhớ kỹ, hạnh phúc nằm trong tay mình, không liên quan gì tới kế hoạch của ta."
Sử Nhã gật đầu: "Ta sẽ suy nghĩ chuyện này. Ngài yên tâm, vì đệ đệ, ta sẽ không để ý tới bản thân mình."
Ta lắc đầu: "Cô sai rồi, cô sống tốt, đệ đệ của cô mới có được hạnh phúc thực sự, nếu không, lúc nó nhận được mọi thứ, nghĩ lại tất cả đều dùng hạnh phúc một đời của tỉ tỉ đổi lấy, nó sẽ cảm thấy bình an sao? Cho nên, ta muốn cô hiểu rõ, ta tuyệt đối không ép cô làm chuyện cô không muốn. Nếu không thể nghĩ thông suốt, cô hoàn toàn có thể không cùng ta đi Lương châu, ta cũng không nói đề nghị này với Tào đại nhân."
Sử Nhã đứng lên, dùng ngữ khí kiên định nói: "Ta hiểu rồi. Ta sẽ theo ngài đi Lương châu, ta không chỉ phải báo ân, còn phải báo thù."
Chú thích:
* Cẩm Mã Siêu: Từ Cẩm nghĩa là tuyệt mỹ, đẹp đẽ
← Hồi 189 | Hồi 191 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác