Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Kim bài sách hồn lệnh - Hồi 18

Kim bài sách hồn lệnh
Trọn bộ 55 hồi
Hồi 18: Cánh Nhạn Chơi Vơi
3.00
(một lượt)


Hồi (1-55)

La Như Long biết rằng không thể thoát khỏi bàn tay của Liệt Hỏa Thần Quân, vì người chàng bị giữ trên không trung.

Giọng của Liệt Hỏa Thần Quân sang sảng vang lên:

- Lão phu nghe phong phanh ngươi trước khi lên đảo đã từng nói rằng thà cùng tồn vong với bảo vật chứ không thể để nó lọt vào tay ta, phải không?

La Như Long hận giọng đáp:

- Không sai! Thực sự vãn bối có nói bất đắc dĩ chỉ biết...

Không đợi chàng nói xong, Liệt Hỏa Thần Quân tiếp lời:

- Bất đắc dĩ! Ha... ha... ha...! Bây giờ ngươi hết đường thoát, nếu lão phu muốn đoạt lấy bảo vật thì ngươi nghĩ sao? Ha... ha... ha...

La Như Long run bắn người, nghiêng mình nhìn mặt biển phía dưới, đang lúc chưa nghĩ cách ứng phó, Liệt Hỏa Thần Quân trầm giọng quát:

- Nhóc kia, ngươi tiếp xem chiêu thứ ba, nó có tên là "Thủ Đáo Cầm Lai". Tiếp chiêuLời nói chưa dứt, thân hình của La Như Long lập tức bị tống ngược lên trên. Chàng phát giác mình bị một luồng kình lực hút bay trở lại trên đảo, người vẫn lơ lửng trên không, chàng cố sức vùng vẫy nhưng vô ích.

La Như Long nằm ngửa mặt lên trời, nhìn được ánh tịch dương chiếu rọi, giót rít liên hồi bên tai, thân hình bất động.

(Mất trang) Trong lòng đầy sợ hãi, thần (...) vào khốn cảnh thế này biết (...) chứ?

Chàng chợt cảm thấy vùng (...) Liệt Hỏa Thần Quân cười (...) La Như Long biết rằng Liệt Hỏa Thần Quân đang ở dưới dùng tay nắm (...) thật lạ lùng, tiếng gió vẫn (...) ngừng, hẳn là Liệt Hỏa Thần Quân (...) rất nhanh.

Liệt Hỏa Thần Quân đưa chàng (...) này không thể nào đoán ra.

Còn ý đồ của Liệt Hỏa Thần Quân (...) cũng khó hiểu được.

Chàng cũng rất muốn biết Liệt Hỏa Thần Quân là người có hình dáng như thế nào? Có phải lão ta chính là Giả Như Chân như chàng đã đoán không?

La Như Long cố lật người quay đầu (...) đã bị giữ chặt không tài nào (...) được.

(...) luồng một hồi như thế, La Như Long đã biết mình đã đến nơi nào, (...) được xa gần, chỉ cảm thấy (...) lúc một tăng lên kịch liệt, tai (...) làm mặt đất rung chuyển.

(...) gì kinh hồn vậy?

(...) nhiệt độ lại tăng lên dữ vậy? (...) đã mất đi tác dụng chăng?

(...) lúc phân vân suy nghĩ, chàng (...)* Liệt Hỏa Thần Quân bay bổng lên (...) dường như đã đến nơi. Liệt Hỏa Thần Quân thả La Như Long xuống đất, cười kha khả:

- Nhóc kia, ngươi muốn nhìn rõ diện mạo của ta từ bấy lâu nay phải không? Giờ ta cho ngươi tận mắt nhìn thấy.

Không đợi lão nói, vừa đứng xuống La Như Long đã chăm mắt nhìn kỹ người lão.

Ánh mắt mới bắt gặp Liệt Hỏa Thần Quân, La Như Long đã lạnh xương sống, thốt lên:

- Trời ơi! Hình tướng gì (...) Liệt Hỏa Thần Quân đang (...) chàng là một lão râu tóc đều đỏ, (...) biết sao bị hỏng mất một con mắt (...) lại con mắt phải nhìn rừng rực.

Điều đáng sợ nhất là con mắt (...) tròng trắng nhích qua nhích lại (...) khiến người ta nhìn thấy phải rùng (...) sợ.

Ngoài râu tóc và da mặt đỏ (...) áo bào và đôi hài của lão cũng màu (...) này đúng là có danh hiệu Liệt Hỏa Thần Quân.

La Như Long sực nghĩ lại lời của Giả Như Chân: "Liệt Hỏa Thần Quân là người đã biết ăn năn hối cải, mấy mươi năm không trở lại Trung Nguyên. Ta bảo đảm rằng lão không nỡ ra tay đoạt lấy kỳ bảo của ngươi, vì ngươi là một kẻ vong phu táng mẫu, cô độc đáng thương!"

(...) nghĩ tiếp một câu khác của (...) Liệt Hỏa Thần Quân nếu có (...) mạo nghiêm trang như ta thì đâu (...) mình ở một góc biên thùy, (...) người?

(...) hai điều đó, trong lòng chàng (...) sự đồng cảm và xót thương đối với Liệt Hỏa Thần Quân.

(...) chàng cũng cảm nhận rằng Liệt Hỏa Thần Quân không còn đáng sợ nữa, (...) hung dữ của lão dường như cũng hàm chứa một lòng từ ái ôn hòa.

Với những suy nghĩ như vậy, La Như Long mạnh dạn bước đến một bước, ôm quyền thi lễ:

- Vãn bối La Như Long tham kiến Thần quân lão tiền bối.

Liệt Hỏa Thần Quân mài quan sát thần sắt La Như Long, lão không ngờ chàng thay đổi một cách đột ngột như vậy. Khi phát hiện La Như Long thi đại lễ, lão đưa tay muốn đỡ lấy nhưng chàng đã bái xuống sát đất.

Liệt Hỏa Thần Quân thoáng giây phút bỡ ngỡ, nhưng La Như Long không nhận ra.

Khi chàng đứng cậy, thấy Liệt Hỏa Thần Quân đứng thả ánh mắt nhìn về khoảng trời xa xa, nét mặt không có một biểu hiện gì.

Thấy Liệt Hỏa Thần Quân vẫn thờ ơ lạnh nhạt, chàng lại nghĩ: "Ma đầu cuối cùng vẫn là ma đầu...".

Dòng suy nghĩ chưa dứt, Liệt Hỏa Thần Quân chợt quay lại hỏi:

- Nhỏ kia, khi không ngươi lại thi đại lễ với ta như vậy, hẳn là có ý theo ta học võ nghệ? Hay là mong ta thương hại, giao dương diện "Thái Cực đồ" cho ngươi?

Khi đặt chân lên đảo này, La Như Long vẫn nhớ lời căn dặn của vị Chưởng môn Thiếu Lâm, là phải nhẫn nhịn đến cùng. Giờ nghe câu nhói tai đó, dù cơn nộ khí xung lên tận đỉnh nào, chàng vẫn cố bình tĩnh đáp:

- Thần quân lão tiền bối, lão nghĩ nhầm rồi. Không sai, vãn bối vượt ngàn dặm đến đây là để cầu lão giúp vãn bối thành toàn, nhưng lão quên đi một điều, tục ngữ có câu rằng: "Ninh khả tử, nhi bất khả nhục". Bởi vậy lão đã đánh giá vãn bối nhầm rồi.

La Như Long quan sát thái độ biểu hiện trên mặt lão, lắc đầu cười nhạt:

- Thần quân lão tiền bối, vãn bối tuổi nhỏ nên không hiểu được một người cao niên hữu đức như lão. Chỉ có điều, vừa rồi sở dĩ vãn bối thi lễ là vì từ nhỏ đã được phụ mẫu răn dạy phải kính lão tôn hiền. Bây giờ vãn bối thi một lễ nữa, gọi là cáo... từ... lễ!

Vừa dứt lời, quả nhiên La Như Long nghiêm túc vái ba vái liền.

Liệt Hỏa Thần Quân vẫn đứng yên không nói. La Như Long cố nở nụ cười, nói:

- Lão tiền bối, vãn bối đã cáo từ. Sau này nếu Giả lão tiền bối đến đây, xin lão chuyển lời rằng, vãn bối không bao giờ quên ơn cứu mệnh và chỉ dẫn của Giả lão tiền bối. Vãn bối đi đây.

La Như Long nhìn Liệt Hỏa Thần Quân lần cuối rồi quay người bước đi.

Mới được hai bước, chàng bỗng kinh ngạc kêu lên một tiếng rồi dừng ngay lại.

Vì sao chàng dừng lại? Có phải còn lưu luyến với đảo Liệt Hỏa này không? Không phải!

Vậy chàng sợ rằng không thể thoát khỏi tay của Liệt Hỏa Thần Quân hay sao? Cũng không!

La Như Long lúc này không thể không dừng bước, vì nếu chàng chỉ cần bước thêm một bước nữa tức sẽ tiêu xác ngay.

Thì ra La Như Long và Liệt Hỏa Thần Quân đang đứng trên một khoảng đất rộng chỉ trăm xích, trên mặt vốn là một tảng đá xanh, còn xung quanh phía dưới toàn là nham thạch bao phủ, giống như một hòn đảo nhỏ nổi cao trên mặt biển. La Như Long liệu có bay người vượt được biển nham thạch đó không?

La Như Long cúi nhìn tảng đá dưới chân rồi ngước nhìn lớp nham thạch vô tận, lòng ngao ngán ảm đạm.

Xung quanh là vực sâu thẳm, thỉnh thoảng lại có những cột khói và lửa ngùn ngụt bốc lên, nhìn thấy phải phát khiếp.

La Như Long thầm nghĩ: "Liệt Hỏa Thần Quân thật sự là người có công lực cái thế. Không biết vừa rồi lão ta lên đây bằng cách nào? Tiếc rằng ta không thể nhìn rõ. Bây giờ làm sao để thoát hiểm? Trừ khi Liệt Hỏa Thần Quân đem ta ra khỏi nơi này, còn không có đứng kêu đất than trời cũng đành chịu".

Dù trong lòng có ý cầu mong lão ta đưa đi chăng nữa, chàng có nói nên lời được không?

Lúng túng không biết làm sao, La Như Long buồn bã quay người lại. Chẳng biết hữu ý hay vô tình, nét mặt chàng thoạt gượng một nụ cười. Nụ cười đó dường như đã bộc lộ những điều chứa đựng ở nội tâm.

Liệt Hỏa Thần Quân chớp mắt nhìn, lạnh lùng hỏi:

- Tiểu tử, có lẽ ngươi không quen với thái độ cao ngạo nhạt nhẽo của lão phu mà phẩy tay muốn đi? Bây giờ ngươi quay lại cười, lẽ nào trong lòng đã thay đổi? Hay muốn thi lễ nữa.

La Như Long mặc nhiên đứng lặng người.

Liệt Hỏa Thần Quân thấy được sự lúng túng của chàng bèn cười lớn:

- Ngươi nhìn nhận quả không sai, lão phu tuy là kẻ cuồng ngạo nhưng cũng có cái lý để cuồng ngạo. Ha... ha... ha...

La Như Long đỏ mặt cúi đầu.

Lão ta nói tiếp:

- Ngươi ngẩng đầu lên! Cuộc đời lão phu chưa bao giờ làm điều gì hổ thẹn với lương tâm, cho dù gây ra đầu rơi máu đổ, cũng không tin vào người cúi đầu.

La Như Long ngẩng mạnh đầu, ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ.

Thấy La Như Long có biểu hiện như vậy Liệt Hỏa Thần Quân cười ngạo:

- La Như Long, ngươi muốn ta phán những lời cuồng ngôn hay sao? Được, ta sẽ cho ngươi nghe...

Lão chỉ tay vào mặt mình, nói tiếp:

- Ngươi nhìn đây, ta chính là Liệt Hỏa Thần Quân uy chấn càn khôn, không phải ta khoe khoang, với tài nghệ như ta dám nói rằng xưa nay hiếm có. Thậm chí bọn ma đầu Miêu Cương hoành hành ở Trung Nguyên cũng không đáng ta để mắt đến!

Thấy La Như Long tỏ vẻ không phục, lão lại tiếp:

- Ngươi cho rằng ta phách lối hay sao? Nói thực cho ngươi biết, duy chỉ có một điều làm ta đáng ngại chính là "Lục Âm chưởng" của bọn ma đầu Miêu Cương. Cả nửa năm nay ta một mực tìm phương kế đối phó, ngày nào tìm ra được phương kế, tức ngày đó bọn ma đầu bị hủy diệt, ngươi tin không?

Chưa đợi La Như Long có biểu hiện gì, lão lắc đầu nói:

- Theo kế sách dự định, tối đa không quá nửa năm nữa, lão phu sẽ giao chiến với đại ma đầu Miêu Cương. Giờ ngươi đã đến đảo Liệt Hỏa, kế sách đó lão phu sẽ triển khai sau, cứ để bọn ma đầu Miêu Cương tung hoành trên Trung Nguyên một thời gian nữa!

- Không phải ngươi và Giả Như Chân nói ta giúp ngươi thành toàn sao? Ha... ha... ha..., vả lại căn cốt của ngươi...

Vừa dứt lời, Liệt Hỏa Thần Quân bước ngang ra một bước, đưa tay phải cách không điểm lên trên nền đá, tay trái vung chưởng...

"Bình" một tiếng, tảng đá đứt làm hai. Lão ta dùng "hấp lực" lật nửa tảng đá bên trái sang một bên, lộ ra một khe hở rộng chừng một xích.

La Như Long nhíu đôi mày kiếm chăm nhìn Liệt Hỏa Thần Quân, chợt thấy lão ta đứng thẳng dậy, thọc tay vào trong người lấy ra một vật, đưa lên hỏi:

- Ngươi biết đây là vật gì không?

La Như Long chưa nhìn rõ, lão ta nói:

- Ngươi xem, đây chính là dương diện "Thái Cực đồ" ta đã cất giữ trong người mười bảy năm.

Không sai, vật màu trắng này có hình dạng giống như âm diện "Thái Cực đồ", đúng là dương diện "Thái Cực đồ" mà lâu này chàng mong lấy được.

La Như Long tròn xoe đôi mắt nhìn, thấy Liệt Hỏa Thần Quân tiếp lấy một vật khác ra, lão ghép hai cái lại, nghe "cạch" một tiếng gỏn gọn.

Liệt Hỏa Thần Quân cất giọng cười:

- Đây chính là hai vật kỳ bảo âm dương diện "Thái Cực đồ" sát hợp! Ngươi nên nhìn kỹ đi!...

Liệt Hỏa Thần Quân như một tay ma quái tinh xảo, lão cầm âm dương diện "Thái Cực đồ" khoa khoa mấy cái trước mặt La Như Long rồi thả xuống khe hở của tảng đá.

"Bịch" một tiếng, "Thái Cực đồ" đã rơi tõm xuống dưới. Động tác của Liệt Hỏa Thần Quân rất rõ ràng không có gì giả dối.

Tay trái của lão tiếp vung lên, "ầm" nửa tảng đá bị lật trở lại theo vị trí ban đầu lấp kín kẽ hở.

La Như Long chăm mắt quan sát từ đầu đến cuối, không biết Liệt Hỏa Thần Quân làm như vậy có ý nghĩa gì, chàng rất đỗi ngạc nhiên.

Sực nghĩ lại âm diện "Thái Cực đồ", chàng liền sờ tay vào trong người.

Lạ thật, âm diện "Thái Cực đồ" trong người không biết đã biến mất tự lúc nào?

Liệt Hỏa Thần Quân xua tay cười:

- Không nên tìm! Ngươi không thấy lão phu đã thả âm dương diện "Thái Cực đồ" xuống dưới khe hở đó sao?

- Lão thả vật kỳ bảo xuống dưới đó để làm gì?

Liệt Hỏa Thần Quân nghiêm túc nói:

- Ngươi và Giả Như Chân mong ta giúp đỡ ngươi, ta làm theo y vậy chứ đâu có lòng tà tư vị kỷ gì.

- Thế nào? Lào làm vậy là giúp vãn bối hả?

- Không sai!

- Lão đã có tâm địa muốn giúp vãn bối thành toàn, sao không đưa "Thái Cực đồ" cho vãn bối? Lão thả xuống dưới đó vãn bối biết làm sao?

Liệt Hỏa Thần Quân cười nhạt:

- Ngươi làm được y như ta vừa rồi để nâng tảng đá lên, vật kỳ bảo đó sẽ thuộc về tay ngươi.

La Như Long thốt lên:

- Vận lực để nâng tảng đá lên ư? Không thể, vãn bối không thể làm được!

- Làm không được! Ha... ha... ha...

Lão ta chuyển giọng nói tiếp:

- Tiểu tử, ngày nào ngươi đủ sức lật nổi tảng đá đó, vật kỳ bảo sẽ thuộc về ngươi. Lúc này ngươi cứ tự tiện rời khỏi đảo Liệt Hỏa, ta sẽ không gây khó dễ với ngươi. Giờ ta đi!

Dứt lời lão ta quay người định lao đi...

La Như Long nhanh tay nắm áo lại, nói:

- Lão tiền bối, xin dừng bước, vãn bối có lời muốn nói.

- Nói gì?

La Như Long hoang mang hỏi:

- Lão thả vãn bối ở đây một mình hay sao?

- Đúng vậy!

Lão ta cười, nói tiếp:

- Cho ngươi ở lại một mình vì muốn để người ta khỏi đánh giá lão phu có tà ý đối với ngươi, đúng không?

La Như Long gượng cười:

- Lão tiền bối, chẳng lẽ lão trả thù vãn bối vừa rồi nói năng thất lễ hay sao?... Lão nên biết, vãn bối không thể ra khỏi nơi này được!

Liệt Hỏa Thần Quân dường như không hề động lòng, lắc đầu nói:

- Lão phu bảo đảm rằng đến một ngày nào đó ngươi sẽ lật nổi tảng đá, vượt qua được biển lửa này. Lẽ nào ngươi không có lòng tin?

Lời nói đó làm La Như Long nghĩ đến một điều, liền hỏi:

- vậy lão giữ vãn bối lại để vãn bối theo lão học võ nghệ hay sao?

Liệt Hỏa Thần Quân vẫn lắc đầu nói:

- Nhầm rồi! Ngươi nghĩ nhầm rồi! Lão phu là đại ma đầu giết người không gớm tay, ngươi bái lão phu làm sư phụ, e rằng sẽ làm tổn hại đến thanh danh dòng dõi ngươi!

Nhìn nét mặt tuấn tú của La Như Long, Liệt Hỏa Thần Quân nói tiếp:

- Lão phu cả cuộc đời không cầu ai, cũng không muốn thi ân cho bất cứ người nào, ngươi bất tất lo nghĩ nhiều. Lão phu có một điều muốn nhắc nhở, thứ nhất, chiếc áo bào đó ngươi không thể cởi ra, nếu không thì ngươi sẽ chết ngay. Thứ hai, ngươi rất dễ chết vì "thiên tai" gây nên, phải đặc biệt thận trọng.

- Thiên tai! Thiên tai gì?

Liệt Hỏa Thần Quân trả lời:

- Không quá mười ngày nữa ngươi sẽ rõ, cho rằng ngươi có cách để chống đỡ. Tiểu tử, không nên nói nhiều, ngươi tự sinh tự diệt trên đảo Liệt Hỏa này!...

Chưa dứt lời, lão ta đã lao người bay đi. Lão thi triển thân pháp như thế nào La Như Long cũng không thấy rõ. Chỉ nghe giọng Liệt Hỏa Thần Quân còn vọng lại:

- Tiểu tử, ngươi phải cứng rắn lên! Giữ lấy "Thái Cực đồ", kẻo lần sau nếu rơi vào tay ta, ngươi chẳng còn một cơ hội nào nữa. Ha... ha... ha...

Âm thanh mỗi lúc một nhỏ dần rồi cuối cùng mất hẳn.

Còn lại một mình La Như Long đứng sững như pho tượng thiên thu.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-55)


<