Vay nóng Homecredit

Truyện:Hoàng tộc - Hồi 017

Hoàng tộc
Trọn bộ 411 hồi
Hồi 017: Một đá ném hai chim!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-411)

Siêu sale Shopee

Thời gian trôi nhanh quá, đảo mắt đã sắp bước sang ngày mở xổ số thứ ba, cũng là ngày cuối cùng. Trên tay bọn hắn chỉ còn ba vạn tờ vé số, thực ra dựa theo ý tứ của Hoàng Phủ Quý thì ngày thứ hai dứt khoát bán hết cho xong, sang ngày thứ ba là kết thúc mọi chuyện rồi. Nhưng Vô Tấn lại không chịu, hắn còn kể rõ với ngũ thúc một số việc chưa hoàn thành, tổ chức bán xổ số kiếm tiền chỉ là một bước trong kế hoạch một hòn đá ném hai chim của cậu, làm sao cậu có thể dừng tay khi một con chim vẫn còn chưa bị rơi xuống.

Lúc này, Vô Tấn đã nhận được tin tức của Trọng Dũng. Chạng vạng tối Trương huyện lệnh hấp tấp vội vàng chạy về thị trấn, còn Hoàng Tứ Lang thì đi dạo một vòng quanh nơi này vào buổi trưa, nhân vật chính và nhân vật phụ đều lần lượt bước lên sân khấu rồi. Như vậy, ngày mai chắc chắn sẽ có trò hay, vừa đẹp với thời gian trình diễn đã đề ra.

Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng thì trên trời đã có mưa bụi rơi xuống, đây là cơn mưa phùn đầu xuân, hạt mưa nhỏ li ti như hạt bụi từ trên trời rơi xuống đất, che phủ cả huyện Duy Dương trong cơn mưa bụi mịt mù.

Mặc dù trời mưa nhưng giải thưởng một ngàn lượng bạc vẫn chưa được công bố, rất nhiều người còn ôm ấp hi vọng sẽ giành được giải thưởng lớn, vì vậy họ đều hào hứng chạy đến đài mở thưởng dưới cơn mưa. Đến nơi mới biết mình chạy uổng công, đài mở thưởng dán bố cáo, di dời địa điểm mở thưởng đến quảng trưởng ở phía bắc thành phố.

Rất nhiều người dậm chân không bằng lòng, nhưng không ai bỏ về, không ai ngại vất vả, lại cắm đầu cắm cổ chạy về phía bắc thành.

Quảng trưởng ở phía bắc thành bố chính là sòng bạc Diệu Thủ của Hoàng gia. Từ lúc trời còn chưa sáng, Vô Tấn đã dẫn bọn tiểu nhị đến chiếm cứ quảng trường, xếp đặt bàn ghế, bày biện đại mở thưởng.

Trong lòng Hoàng Quỷ Quý hơi lo lắng, ông ta không biết vì sao Vô Tấn lại di dời địa điểm bán xổ số ngày thứ ba đến đây. Nơi này thuộc phạm vi thế lực của Hoàng gia, bán xổ số ở chỗ này không khác gì ngang nhiên khiêu khích Hoàng gia. Điều này khiến cho ông ta phải lo lắng, ông ta mấy lần định nhắc nhở Vô Tấn nhưng thấy thiếu niên này cố chấp quá, đành phải khích lệ hắn vài câu rồi nuốt những lời định nói vào trong lòng.

Bởi vì trời mưa, cộng thêm địa điểm cá độ bị thay đổi nên số người chạy đến rút thưởng rõ ràng ít hơn hai ngày trước rất nhiều. Lúc bắt đầu rút thưởng, trên quảng trường chỉ có mấy ngàn người đang đứng đợi, khác hẳn quang cảnh mấy vạn người háo nức tưng bừng kêu gọi hai ngày trước.

Sau khi tiếng chuông báo hiệu giải thưởng vang lên, giọng nói của vị La tú tài không biết mệt mỏi lại vang vọng trên quảng trường một lần nữa:

- Các vị hương thân phụ lão, các vị thúc bá huynh đệ, hôm nay là ngày cá độ cuối cùng. Hôm nay không chỉ công bố giải thưởng nhỏ, quan trọng hơn, hôm nay chính là ngày công bố giải thưởng lớn nhất, một ngàn lượng bạc, giải thưởng một ngàn lượng bạc cuối cùng sẽ thuộc về ai? Ai là người may mắn nhất? Ta tin rằng, người đó nhất định chính là một người trong chúng ta, mọi người hãy mua xổ số đi, mua đi! Mua được càng nhiều vé số, càng có khả năng chiếm được một ngàn lượng bạc tráng lóa, các vị còn chần chờ gì mà không mua đi! Cơ hội thay đổi vận mệnh chính là lúc này đây!

Sau khi lời nói đầy dụ dỗ có thể lừa gạt cả người sống lẫn người chết của La tú tài rơi xuống, hàng ngàn người đứng đợi lập tức chạy ào ào đến trước bàn đăng kí, không ngừng tranh đoạt cơ hội giành được một ngàn lượng bạc.

.... .

Quảng trường hôm nay rõ ràng không còn cảnh hỗn loạn như hai ngày trước, Vô Tấn đang ngồi trên cành cây cổ thụ, ánh mắt của cậu chăm chú quan sát tình hình sòng bạc Diệu Thủ của Hoàng gia. Mặc dù sòng bạc đã mở cửa rồi nhưng việc làm ăn lại hết sức quạnh hiu, tổng cộng từ sáng đến giờ chỉ có ba người đi vào chơi xúc xắc. Trong đại sảnh trống trơn hiu quạnh, lúc này Vô Tấn thoáng trông thấy ba bóng người chạy lướt qua tầm mắt, cậu không nhịn được bật cười, gã Hoàng Phong này cũng có khả năng nhẫn nhịn đấy.

- Công tử!

Lão Thất của hiệu cầm đồ gọi với lên từ dưới gốc cây, Vô Tấn lập tức hỏi:

- Sao rồi? Đã nghe ngóng được gì chưa?

- Hỏi thăm được rồi, thứ sử đại nhân (Tô thích sứ) không ra ngoài, đang ở trong quận nha.

- Hay quá! Ông trời cũng giúp ta.

- Đến rồi! Đến rồi!

Đám bảo tiêu khẽ quát lên, Vô Tấn vừa quay đầu nhìn lại đã bị căng thẳng ngay lập tức, chỉ thấy nhị công tử Hoàng Phong của Hoàng gia dẫn theo mười mấy tên ác ôn hung hãn chạy ra khỏi sòng bạc. Bọn chúng cầm gậy gỗ, nhanh nhẹn nhảy phốc lên đài mở thưởng ở trên quảng trường.

- Đánh cho ta, đập cho ta!

Hoàng Phong hét khản cả giọng.

Vô Tấn nhẹ khẽ lắc đầu, thằng Hoàng Phong này ngu thật, vậy mà hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời dặn dò của cha hắn.

Đợt bán xổ số đã diễn ra nửa canh giờ, mà sòng bạc vẫn án binh không hành động. Đây không phải là tính nết của Hoàng Phong, lần trước ba người chơi xóc đĩa ở trên quảng trường, hắn một phút cũng không chịu chờ, chạy ra nện người ta gần chết. Nhưng hôm nay, hắn lại có thể nhịn gần nửa canh giờ, rất dễ có thể nhận ra cha hắn đã dặn đi dặn lại rồi, dặn hắn không được hành động thiếu suy nghĩ. Bởi vì huyện thái gia đã trở về rồi, hẳn là phải chờ huyện thái gia đến an bài mới đúng, Hoàng Phong này lại gây thêm rắc rối rồi.

Quảng trường hỗn loạn một hồi, dân chúng vội vội vàng vàng tìm cách chạy trốn, tuy vậy những người áp tải không cam lòng chịu nhục liền dồn dập cầm côn gỗ đánh nhau với đám bảo tiêu của nhà họ Hoàng, trên quản trường lúc này đúng là đại loạn.

Đúng lúc này, bỗng nhiên có người hét lên:

- Huyện lệnh lão gia đã đến!

Chỉ thấy mười mấy vị nha dịch xuất hiện ở góc đông nam đang xông vào trong quảng trường. Đám người đang liều mạng đánh nhau ở trên quảng trường lập tức dừng lại rồi tách ra hai bên, mấy ngàn người dân ở bốn phía bu lại một lần nữa, nhưng bọn hắn bu lại không phải để mua xổ số mà chỉ muốn xem náo nhiệt.

"Đ-A-N-G... G! Đ-A-N-G... G!" Hai gã nha dịch khua chiêng mở đường, đồng thanh hô to:

- Huyện lệnh giá lâm, người không phận sự tránh ra!

Hơm mười người né dạt hết sang hai bên, cung kính nhìn đám nha dịch đi vào quảng trường. Đi sau hai người là một chiếc kiệu vuông vắn màu đỏ đế đen, đi bên cạnh chiếc kiệu là gã Hoàng Tứ Lang gầy gò nhỏ thó, hắn cầm một chiếc dù.

Cuối cũng cũng tới rồi!

Vô Tấn lẩm bẩm một tiếng rồi nhảy từ trên cành cây xuống, sau đó luồn lách trong đám người xem náo nhiệt để đi vào.

Kiệu quan dừng trước đài mở thưởng, một gã nha dịch cung kính vén rèm kiệu sang một bên. Một vị mặc quan phục lục phẩm màu đỏ, đầu đội mũ cánh chuồn bước ra, đúng là Trương huyện lệnh của Duy Dương huyện. Hoàng Tứ Lang vội vàng giơ cái dù lên che mưa cho huyện lão gia.

Trương Dung nhìn thoáng qua đài mở thưởng, nhướng mày, lạnh nhạt hỏi:

- Ai là chủ sự của đợt bán xổ số này?

Hoàng Phủ Quý hai chân phát run, hắn đang định bước lên thì Vô Tấn lại gần ấn vào bả vai hắn, sau đó bước lên phía trước và khom người thi lễ:

- Tiểu dân Hoàng Phủ Vô Tấn, là chủ sự của đợt bán xổ số này.

Hoàng Tứ Lang sững sờ cả người, sao không phải là Hoàng Phủ Quý mà lại biến thành một gã tuổi trẻ thế này. Hoàng Phong đứng ở gần đấy há hốc miệng, chuyện này, chuyện này, đây không phải là Hoàng Phủ Duy Minh sao? Sao hắn đã đổi tên rồi?

Trương Dung vung tay lên, ra lệnh:

- Bắt lấy hắn.

Ba gã sai dịch cao to vạn vỡ liền xông tới bắt giữ Vô Tấn, Chu bổ đầu đương nhiên là người xông tới đầu tiên, ra tay vừa nhanh vừa hung hãn.

- Khoan đã!

Vô Tấn quát lên một tiếng chói tai, hai vai của cậu sử kình đẩy ba gã sai dịch ra, Bộp! Bộp! Bộp! Ba gã nha dịch bị đẩy lùi vài bước, một trong ba người bị đẩy loạng choạng, đứng cũng không vững rồi ngã phịch xuống dưới đất. Chu bổ đầu võ nghệ khá cao nên đã nhận ra Vô Tấn rất mạnh, căn bản không phải người mà mình có thể chống lại, trong lòng của hắn hết sức kinh ngạc.

Vô Tấn chống lại quan phủ khiến dân chúng xung quanh kinh hô không ngớt, con mắt của Hoàng Phủ Quý lập tức trừng lớn, nhưng hắn chỉ nghĩ ngợi một thoáng là trở lại bình thường, đúng vậy! Vô Tấn học nghệ của đạo sĩ mê rượu Lao Sơn, bản thân đương nhiên phải có võ công rồi.

Vô Tấn bước lên một bước, chắp tay nói với Trương huyện lệnh:

- Huyện lệnh đại nhân, xin hỏi tiểu dân đã phạm tội gì? Ngài định bắt ta!

Vô Tấn đứng cách Trương Dung chỉ khoảng ba thước, chỉ cần tiến lên một bước sẽ có máu tươi. Trương Dung chợt cảm thấy một luồng áp lực vô hình khổng lồ bao trùm bản thân, khiến cho hắn phải thầm giật mình trong lòng. Phải biết rằng ba bổ khoái bắt giữ cậu đều là những trợ thủ đắc lực nhất của hắn, trong đó Chu bổ đầu có xuất thân là võ sĩ, võ nghệ cao cường, có rất nhiều kinh nghiệm bắt giữ tội phạm. Vậy mà thiếu niên này chỉ khẽ động hai tay đã đẩy cả ba người ra, loại thực lực này quả thật khiến cho hắn phải giật mình.

Trương Dung là người thông minh, hắn có một loại trực giác, Vô Tấn không phải là người tầm thường, và sự tình không đơn giản như Hoàng Tứ Lang nói, không thể bắt người quấy quá cho xong chuyện được. Tuy vậy mặt hắn vẫn không biến sắc, hừ lạnh một tiếng rồi nói:

- Xem ra ngươi không phục, được! Bổn huyện sẽ nói cho ngươi biết, ngươi đã phạm tội gì?

Hắn duỗi tay ra, :

- Thương thiếp của ngươi đâu?

(thương thiếp là giấp phép buôn bán. )

Vô Tấn bật cười, hắn cao giọng nói với đám người xem náo nhiệt:

- Trong "thương luật" của triều đình đã ghi rõ ràng rành mạch, cửa hàng có phạm vi hơn một trượng (4 mét vuông) bắt buộc phải có giấy phép mới được buôn bán. Xin hỏi huyện lệnh đại nhân, cửa hàng của ta nằm ở đâu vậy?"

- Chuyện này.... .

Trương Dung quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn muốn tìm một cái lều chỉ cần có một cái lều và một ít đồ vật thì hắn sẽ quy vào cửa hàng. Nhưng mà hắn nhìn đi nhìn lại, ngoại trừ một cái bàn thì chỉ còn đài to bằng gỗ, ngoài ra chẳng còn cái gì nữa cả, chuyện này khiến cho hắn hơi khó xử.

Lúc này, Hoàng Tứ Lang đứng sau Trương Dung liền hét lên:

- Hiệu cầm đồ của Hoàng Phủ gia không phải là cửa hàng của các ngươi hay sao? Hoàng Phủ Quý, ngươi là chưởng quầy của hiệu cầm đồ, ngươi còn dám chối tội sao?

Hoàng Phủ Quý vội tiến lên thi lễ:

- Hồi bẩm huyện lệnh, tôi đã không còn làm chưởng quầy hiệu cầm đồ của Hoàng Phủ gia nữa rồi. Chưởng quầy của hiệu cầm đồ bây giờ là Hoàng Phủ Bách Uy, là thúc thúc của tôi, tôi chỉ là một người dân thường, không có cửa hàng nào cả. Huyện lệnh đại nhân có thể phái người đi xác minh.

Trương Dung biết rõ, cho dù Hoàng Phủ Quý là chưởng quầy của hiệu cầm đồ thì cũng không có tác dụng gì cả. Hiệu cầm đồ căn bản không hề liên quan tới việc bán xổ số, cho dù thật sự quy cả hai vào một chỗ thì hiệu cầm đồ của người ta cũng có giấy phép buôn bán, Hoàng Tứ Lang gây khó dễ vô ích rồi.

Hắn liền phất tay ngăn lời Hoàng Tứ Lang lại, rồi nói với Vô Tấn:

- Cho dù ngươi không cần giấy phép buôn bán nhưng các ngươi tụ tập mấy vạn người mua xổ số, thanh thế to lớn. Đây chính là tội gây rối có tổ chức, trong luật pháp Đại Ninh đã ghi rõ ràng, tụ tập hơn một ngàn người chính là tội gây rối có tổ chức, ngươi xúi bẩy mọi người tụ tập, đây chính là tội ngươi đã phạm phải, ngươi còn lời gì để nói nữa không?

- Đại nhân, đây là dân chúng tự mình tụ tập mà không phải là thảo dân xúi bẩy dân chúng tụ tập. Thảo dân không hề đến từng nhà động viên mọi người tụ tập, nếu như vậy cũng là có tội thì hội thi hoa khôi diễn ra vào tháng sáu hàng năm còn nhiều người đến dự hơn, hơn mười vạn người tấp nập dự hội, không lẽ những người tổ chức lễ hội kia lại không phạm tội gì sao? Huyện lệnh vì cớ gì lại không đi bắt giữ bọn họ?

- Khá lắm, mồm mép nhanh nhẹn lắm!

Trương Dung cười lạnh không ngớt:

- Xem ra ngươi chưa thấy quan tài thì chưa rơi lệ, không tệ! Hội thi hoa khôi hàng năm đúng là hấp dẫn người ta đến xem, nhưng không chỉ có thế, lễ ngắm trăng vào đêm trung thu hàng năm, lễ thả đèn trôi sông hàng năm đều có hơn mười vạn người tham gia. Nhưng mà, tất cả những người tổ chức những lễ hội đó đều phải đến xin trước với quan phủ, sau khi được chấp thuận mới được cử hành, ngươi thì sao? Ngươi xin của vị nào? Đưa cho bổn quan nhìn xem!

- Huyện lệnh đại nhân, làm sao ngài biết tôi không xin trước?

Trương Dung sững sờ, hỏi:

-Ngươi có ý gì, ngươi xin của vị nào? Nha huyện không hề ghi chép gì cả.

Vô Tấn mỉm cười, nói:

- Huyện lệnh đại nhân, vùng Duy Dương huyện này đâu phải chỉ có mỗi một nha môn!

Trương Dung nhìn chằm chằm vào Vô Tấn, thật lâu sau hắn mới điềm đạm nói:

- Ý ngươi là, ngươi xin quận nha rồi, vậy phúc đáp của Triệu tư mã đâu? Mau đưa ta xem.

-Thật xin lỗi, người tôi xin là Tô thứ sử (Tô thích sứ), thứ sử đại nhân đã đồng ý nhưng không viết phúc đáp. Nếu như huyện lệnh đại nhân không tin, tôi có thể mời thứ sử đại nhân đến đối chất, được không?

Hoàng Tứ Lang hét ở phía sau.

- Không được! Tiểu tử này viện cớ để chạy trốn!

- Câm miệng!

Trương Dung quay đầu lại, bực bội nhìn Hoàng Tứ Lang, sau đó hắn quay lại nhìn chăm chăm vào Vô Tấn rồi nhẹ gật đầu:

- Được chứ, ngươi đi đi, ta chờ ngươi ở chỗ này!

*****

Quận nha cách nơi này không xa lắm, chỉ khoảng ba con phố mà thôi, hắn không gọi xe ngựa mà vội vã chạy đi. Một lát sau, cậu đã chạy tới con đường trước cửa quận nha, chạy thêm ba trăm bước là quận nha ở phía trước rồi.

- Đứng lại cho ta!

Bỗng nhiên, từ phía sau vang lên một tiếng quát. Vô Tấn vừa quay đầu lại thì không nhịn được ngậm ngùi kêu khổ, đúng là oan gia ngõ hẹp. Chỉ thấy ở phía sau khoảng một trượng, giả tiểu tử Triệu Thắng Nam cưỡi trên con ngựa Yên Chi, đầu đội mũ rộng vành của nam nhân, hung dữ nhìn chằm chằm vào cậu.

Vô Tấn nhanh chóng trù tính trong giây lát, nơi này cách quận nha khoảng ba trăm bước, chân người không thể chạy nhanh hơn vó ngựa, hơn nữa còn kinh động đến nha dịch, và đám nha dịch kia chắc hẳn sẽ giúp nàng, chẳng khác gì cả, đành nhún nhường vậy.

Cậu bước lên cười thi lễ:

- Thì ra là Triệu cô nương, từ sau lần từ biệt trước, ta vẫn muốn tới xin lỗi Triệu cô nương. Nhưng nghe nói Triệu cô nương là tiểu thư con nhà quyền quý, ta không dám tùy tiện đến nhà. Không ngờ hôm nay lại được gặp cô nương, ta thật lòng xin lỗi, lần trước lỡ lời nói lung tung, xin được nhận lỗi với Triệu cô nương, hi vọng Triệu cô nương khoan hồng độ lượng, bỏ qua cho ta.

Cậu nói xong liền khom người thi lễ, có lẽ Triệu Thắng Nam sẽ chấp nhận lời xin lỗi nếu lần trước Vô Tấn chỉ mắng vài câu giả tiểu tử. Vấn đề là cậu còn làm cho con ngựa Yên Chi mà nàng yêu mến nhất sưng đỏ cả mông. Gần như khiến Triệu Thắng Nam phải cưỡi ngựa đến mức xương cốt rã rời. Triệu Thắng Nam hận cậu thấu xương, nhưng nàng cho rằng gã thủy thủ ấy đã chạy trốn ra biển rồi. Mấy ngày nay cô rầu rĩ không vui, hôm nay tới quận nha tìm tỷ muội nhà họ Tô, không ngờ vừa vặn nhìn thấy Vô Tấn, cô vừa liếc một cái là đã nhận ra rồi.

Triệu Thắng Nam nhớ tới chuyện nhục nhã lần trước, lửa giận bùng lên trong lòng, khẽ cắn răng:

- Muốn ta tha mạng cho ngươi, đừng có mơ, ngươi quỳ xuống để lão nương đánh hai mươi roi.... Đã nghe thấy chưa, quỳ xuống!

Vô Tấn tưởng rằng nhún nhường một lát, xin lỗi cô ta là xong. Lần trước do cô ta mỉa mai trước, cậu không muốn so đo với cô ta. Nhưng nghe cô ta khinh người quá đáng, cậu không khỏi tức giận, vừa trừng mắt nhìn cô ta vừa mắng to:

- Mắng ngươi là giả tiểu tử thì có gì sai, ngươi thích làm con trai thì đừng có đeo vòng tai, ngươi muốn làm nữ nhân thì đừng có ăn mặc giống nam nhân, lão tử ghét nhất là loại người nam không ra nam, nữ không ra nữ như ngươi....

- Ta phải giết ngươi!

Triệu Thắng Nam quả thực giận muốn điên rồi, cô ta gào lên và rút kiếm chém Vô Tấn, chỉ có điều kiếm còn chưa chém xuống thì cổ tay đã đau nhói lên, còn trường kiếm thì rơi vào tay Vô Tấn. Vô Tấn đâm lại một kiếm vào cái mông ngựa của cô ta, một kiếm này đâm vào cực thâm. Con ngựa Yên Chi lần thứ hai bị Vô Tấn phi lễ, nó hí lên một tiếng đau đớn, móng trước giơ lên, suýt nữa đã đẩy Triệu Thắng Nam rơi xuống dưới đất. Bốn vó lập tức chồm lên, điên cuồng chạy về hướng bắc. Triệu Thắng Nam kêu lên một tiếng sợ hãi, ôm chặt lấy cổ ngựa, con ngựa chạy chồm như ngựa hoang....

Vô Tấn lắc đầu, sao lần nào nhìn thấy cô ta thù hận cũng dầy thêm một tầng vậy nhỉ, mà thôi, bây giờ không quan tâm đến cô ta ta nữa. Cậu vội chạy đến quận nha, hai gã nha dịch đứng ở trên bậc thang bị chỗ rẽ ngăn trở nên không nhìn thấy tình huống phát sinh vừa rồi, bọn hắn chỉ nhìn thấy Triệu tiểu thư cưỡi ngựa lao như bay qua mặt, còn ca ngợi Triệu tiểu thư có kỹ thuật cưỡi ngựa cao minh quá, bản lĩnh chẳng hề thua kém đấng mày râu.

- Hai vị nha địch đại ca, xin hai vị bẩm báo Tô thứ sử giúp ta, thưa rằng có vãn bối Vô Tấn cầu kiến.

Một trong hai gã nha dịch vẫn còn có ấn tượng mang máng, ngài thứ sử rất khách khí với người trẻ tuổi này, hắn liền tươi cười nói:

- Ngươi chờ một lát, ta đi bẩm báo!

Một lát sau gã nha dịch đi ra và khoát tay gọi vào:

- Ngài thứ sử gọi ngươi vào đấy!

Lúc này đây, Vô Tấn không còn lòng dạ nào dạo chơi trong quận nha nữa, cậu vội vàng đi theo gã nha dịch đến biện công của thứ sử, nha dịch bẩm báo lên trên:

- Tô đại nhân, hắn đến rồi.

(biện công là phòng làm việc công)

- Cho vào!

Vô Tấn bước vào gian phòng, chỉ thấy Tô Hàn Trinh ngồi ở sau bàn, một tay cầm bút, nhìn cậu, nét mặt giống như cười mà không phải cười. Cậu liền bước lên phía trước và khom người thi lễ:

- Vô Tấn tham kiến đại nhân!

Đợt mở thưởng của Vô Tấn thanh thế huyên náo đến cực điểm, Tô Hàn Trinh đã từng nghe qua, có điều mình đã đồng ý thì cũng không muốn làm khó cậu. Cũng là Triệu tư mã đã nói vài lời nên đợt mở thưởng của Vô Tấn mới được diễn ra thuận lợi, không bị quan phủ hỏi đến.

Tô Hàn Trinh thấy cậu vội vã chạy đến chỗ này thì hiểu rằng đợt mở thưởng đã gặp chuyện rồi, ông ta lo lắng nhất là có quá nhiều người dân chen lấn, tụ tập dẫn đến giẫm đạp lên nhau, lông mi không khỏi chau lại, hơi lo lắng hỏi:

- Đã xảy ra chuyện chẳng lành trong đợt mở thưởng sao?

- Hồi bẩm đại nhân, đợt mở thưởng rất thuận lợi, tôi đã mời người có năng lực đến duy trì trật tự, không xảy ra chuyện giẫm đạp lên nhau, nhưng tôi không lo liệu được huyện lí.

- Thì ra là thế!

Tô Hàn Trinh thở ra một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười:

- Nếu ngươi không lo liệu được huyện lí thì ngươi cũng đừng lo liệu nữa, bỏ đi! Ngươi gây ra thanh thế lớn như vậy, nếu huyện lí không quản thì bọn họ không làm tròn bổn phận. Nếu không phải ta đã đồng ý trước thì ta cũng không cho phép ngươi lo liệu đâu.

Vô Tấn lắc lắc đầu:

- Tô đại nhân, sự tình không đơn giản như vậy, bởi vì người nhà họ Hoàng ghen ghét việc mở thưởng của tôi. Bọn hắn lũng đoạn việc đánh bạc của Duy Dương nên không muốn để cho ta một chén canh. Trương huyện lệnh chính là người đứng sau bọn họ, lẽ ra mấy ngày nay Trương huyện lệnh đã đi thị sát vùng quê rồi. Nhưng mà người nhà họ Hoàng lệnh đi nhờ vả nên Trương huyện lệnh đã đi suốt đêm để trở lại. Sáng sớm ngày hôm nay, Trương huyện lệnh đến gây trở ngại, gia chủ của nhà họ Hoàng đứng ngay ở phía sau hắn. Trương huyện lệnh làm việc vì tư tâm, xin đại nhân làm chủ cho tôi!

Vô Tấn nêu ra việc Trương huyện lệnh xuống quê thị sát khiến Tô Hàn Trinh sắc mặt tối sầm. Ông ta biết rõ Trương Dung muốn hạ uy mình, lúc mình xuống quê thì hắn không đi cùng, lúc mình trở về thì hắn chạy xuống quê, hiển nhiên là cố ý khiêu khích. Nguyên nhân rất đơn giản, phụ thân Trương tướng quốc của Trương Dung ủng hộ Sở Vương, có quan hệ không hòa thuận với thái tử. Trương Dung tất nhiên đã làm theo chỉ thị từ phụ thân của hắn.

Về phần nhà họ Hoàng, Tô Hàn Trinh mấy ngày nay đã từng nghe qua Đông Hải Quận có sáu đại gia tộc: Quan, Hoàng, Mã, Hoàng Phủ, Trần, Vương. Ba đại gia tộc trong đó nằm ở Duy Dương huyện, nhưng Tô Hàn Trinh vẫn chưa biết sáu đại gia tộc này có quan hệ dây mơ rễ má với đám quan lại địa phương. Lúc này ông ta mới biết, thì ra Trương Dung là kẻ đứng sau đám người nhà họ Hoàng.

- Ngươi nói là Trương huyện lệnh tự mình đến gây phiền phức cho ngươi sao?

Vô Tấn nghe ông ta dùng hai chữ "phiền phức" thì không nhịn được mừng thầm trong lòng, quan hệ giữa hai người này quả nhiên có sứt mẻ, có cơ hội rồi. Cậu vội vàng khom người xuống thi lễ, nói:

- Hồi bẩm đại nhân, Trương huyện lệnh đòi tôi đưa thương thiếp, tôi nói không có cửa hàng thì không cần làm thương thiếp. Hắn lại nói tôi chưa được quan phủ đồng ý đã tự ý tụ tập dân chúng, tôi nói đến đoạn tôi đã được thứ sử đại nhân đồng ý thì....

Tô Hàn Trinh liền cắt đứt lời Vô Tấn:

- Vậy hắn nói cái gì?

- Hắn không nói gì cả, chỉ hừ một tiếng, sau đó chắp tay quay người sang chỗ khác và sai bộ khoái bắt tôi.

Vô Tấn ở kiếp trước đã qua lại với quan viên chính phủ nhiều năm nên cậu hiểu rõ ràng trong tình huống như thế này thì phải nói gì. Nếu như cậu nói, Trương Dung chửi mắng Tô thứ sử cái rắm chó gì thì ấu trĩ quá. Tô Hàn Trinh sẽ không tin tưởng, quan lại tuyệt đối không chửi mắng một chữ thô tục trong lúc đấu tranh quyền lực, nhất là con trai của tướng quốc. Bình thường đều nói một loại ngữ khí, một loại động tác, hoặc là nhằm vào bên liên quan thứ ba, cho nên Trương Dung hừ lạnh một tiếng rồi xoay người chắp tay và truyền lệnh bắt người, không thua gì tát một cái thật mạnh vào mặt Tô Hàn Trinh.

Lửa giận dấy lên trong lòng Tô Hàn Trinh, Trương Dung khinh người quá đáng. Nếu hôm nay ông ta không đi thì ngày sau đừng mong còn lăn lộn được ở chốn Đông Hải này, ông ta nheo mắt lại và hỏi:

- Vậy vì sao cuối cùng hắn lại không bắt ngươi?

Vô Tấm không nói một lời rồi liếc mắt nhìn quanh, nhìn thấy tảng đá xanh ngăn cửa ra vào, dài hơn một nửa so với loại gạch thường. Tay trái cậu nhặt tảng đá xanh lên và giơ trước cửa lớn, tay phải đấm thẳng vào giữa tảng đá xanh, "R-ắ-c!" một tiếng, tảng đá xanh vang lên tiếng vỡ vụn.

- Ồ! Có tài đấy.

Tô Hàn Trinh nở nụ cười, ông ta đừng thẳng dậy và chắp tay sau lưng cười:

- Đi! Ta với ngươi đi xem.

....

Một lát sau, xe ngựa của Tô Hàn Trinh đã dừng lại trên quảng trường nằm ở phía bắc thành phố, chỉ có hai tùy tùng đi theo, bởi vì ông ta không dẫn nhiều tùy tùng như Trương Dung.

- Thứ sử đại nhân đến rồi, xin các vị hương thân nhường đường!

Vô Tấn đi trước mở đường, mọi người nhao nhao tránh ra hai bên, để lộ một con đường. Trương Dung nhìn thấy Tô Hàn Trinh thật sự bước đến thì không khỏi nhìn Vô Tấn bằng con mắt khác. Trong lòng âm thầm suy nghĩ:"Người trẻ tuổi này quả nhiên có điểm kỳ lạ, không ngờ thực sự có thể mới Tô Hàn Trinh đến, hơn nữa võ công của người này không thấp, không lẽ hắn có quan hệ với thái tử!"

Trong lòng nghĩ như vậy nhưng hắn lại bước lên tươi cười nghênh tiếp, chắp tay thi lễ:

- Hạ quan Trương Dung tham kiếm thứ sử đại nhân!

Tô Hàn Trinh là thứ sử quận trên, là quan tứ phẩm, còn Trương Dung chỉ là huyện lệnh lục phẩm, quan giai kém Tô Hàn không chỉ một cấp, mặc dù hắn là con trai của tướng quốc nhưng hắn vẫn phải biểu hiện tư thái của quan cấp dưới.

Tô Hàn Trinh không giỏi ngụy trang, nhưng ông ta vẫn phải kiềm chế sự căm ghét ở trong lòng, điềm đạm nói:

- Trương huyện lệnh không cần đa lễ, chúng ta nói việc công đi.

-A! Nếu như vậy, hạ quan càn rỡ rồi.

Trương Dung chỉ Vô Tấn và nói:

- Người này chưa được huyện lí phê chuẩn đã tự ý bày đài bán xổ số, khiến cả vạn người phải tụ tập một chỗ, hạ quan đến nơi này ngăn cấm và hỏi tội cũng vì xuất phát từ chức trách!

- Trương huyện lệnh hiểu lầm rồi, Hoàng Phủ Vô Tấn đã cầu xin bản thứ sử từ lúc trước, bản thứ sử đã đồng ý. Dựa theo luật dĩ thượng dung hạ, hắn không cần xin lại nha huyện.

- Vậy thì tốt! Thứ sử đại nhân đã đồng ý từ trước, vậy thì ta không cần nhắc lại chuyện dân chúng tụ tập mua xổ số này nữa. Nhưng mà, ta hoài nghi người này dùng xổ số để lừa gạt người dân, cho nên ta nhất định phải tra xét rõ ràng.

Tô Hàn Trinh liếc Vô Tấn và hỏi:

- Xin ngài chỉ giáo?

Trương Dung vừa nhận được một manh mối từ Hoàng Tứ Lang, việc đánh bạc bình thường đều dấu chuyện lừa gạt ở bên trong, mở thưởng cũng không ngoại lệ. Tổng cộng chỉ có một giải thưởng lớn nhưng bây giờ chỉ còn một vạn tờ xổ số, và rõ ràng giải thưởng lớn còn chưa được công bố. Vì vậy trong chuyện này khẳng định có gian trá, giải thưởng lớn của đợt mở thưởng khẳng định không có ở bên trong một vạn tờ xổ số này, chỉ cần có thể vạch trần được việc này thì đã có thể kết Vô Tấn mắc tội lừa gạt rồi, chớ nói thứ sử, cho dù thái tử cũng không cứu được hắn.

Trương Dung quay người chỉ lên bàn xếp bạc trắng lòa ở trên đài cao, nói:

- Ta nghi ngờ một ngàn lượng bạc này căn bản là đồ giả, là thứ bọn chúng dùng để dụ dỗ dân chúng bị lừa, ta muốn vạch trần âm mưu của hắn, trừng trị hắn vì tội lừa đảo.

Tô Hàn Trinh lo lắng liếc nhìn Vô Tấn, Trương Dung dám nói như vậy, chắc chắn đã nắm được điều gì đó rồi, không biết Vô Tấn sẽ trả lời như thế nào?

Vô Tấn bước lên thi lễ, cười nói:

- Không hiểu tri huyện đại nhân chứng minh ta làm giả giải thưởng bằng cách nào?

Trương Dung khẽ liếc Hoàng Tứ Lanh, rồi cười híp cả mắt, nói:

-Rất đơn giản, vị Hoàng Đông Chủ này mua hết toàn bộ một vạn tờ xổ số cuối cùng, tổng cộng là năm trăm lượng bạc. Hắn lần lượt cạo từng cái một, nếu như trúng giải thưởng lớn thì ngươi vô tội, nếu như không trúng thì người chắc chắn sẽ bị xử tội.

Vô Tấn nhìn thoáng qua Hoàng Tứ Lang, thấy mặt mũi hắn tràn đầy nét cười nham hiểm. Cậu không khỏi thở dài, cậu đương nhiên biết rõ giải thưởng lớn một ngàn lượng bạc nằm ở trong một vạn tờ xổ số này, chỉ là cẩu tặc chiếm tiện nghi mà chẳng mất chút công sức nào, lại còn lời năm trăm lượng bạc.

- Được! Tôi đồng ý.

Hoàng Tứ Lang cực kỳ hả hê, hắn sinh ra đã là con bạc, cho tới bây giờ chỉ thằng chứ không có thua. Một chiêu này của hắn hoặc là kiếm lời năm trăm lượng bạc, hoặc là đẩy Vô Tấn vào ngồi trong ngục, đều là việc giúp cho hắn được sung sướng.

Hắn vung tay lên, nói với đám tiểu nhị làm ở sòng bạc:

- Bắt đầu đi!

*****

Bọn nha dịch đã sớm giữ lại đống vé số chưa bán, hơn mười gã tiểu nhị làm việc trong sòng bạc chạy lên phía trước, bắt đầu cạo từng chồng xổ số, tiếng thống kê vé số của bọn họ liên tục vang lên:

- Đã cạo ba nghìn tờ, không thấy giải thưởng lớn!

.... .

- Đã cạo sáu ngàn tờ, không thấy giải thưởng lớn!

Vô Tấn khẽ giật mình, cậu nhớ rõ ràng giải thưởng lớn nằm ở trong số năm đến sáu nghìn tờ sau cùng, giờ sao lại không có, chẳng lẽ bọn hắn nhìn thấy rồi cố ý không đọc ra sao?

Cậu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, sau lưng liền lấm tấm chảy mồ hôi, đây có lẽ là Hoàng Tứ Lang thà bị tổn thất năm trăm lượng bạc cũng phải kiện mình cho bằng được. Cho nên dù soát ra rồi nhưng bọn hắn cố ý nói không thấy. Chẳng lẽ sự thật là như vậy sao? Vô Tấn chợt cảm thấy chuyện này rất có khả năng diễn ra.

Làm sao bây giờ? Biện pháp duy nhất là soát lại một lần nữa, nhưng sẽ gặp phiền phức, bởi chắc gì Trương Dung đã đồng ý......

Mồ chảy ra từng hạt lớn trên trán Vô Tấn, bất kì một ai trong đám người này đều gian xảo vô cùng, mình đã rất cẩn thận rồi vậy mà vẫn có sơ sót, xem ra mình hơi sơ ý rồi.

- Đã cạo tám ngàn tờ, không thấy giải thưởng lớn!

Lúc này, lông mày của Tô Hàn Trinh nhăn nhúm lại, Vô Tấn khiến ông ta hơi thất vọng, có cảm giác bị mắc lừa, không lẽ người trẻ tuổi này sẽ kéo mình sa vũng bùn sao? Trong lòng của ông ta có chút khẩn trương.

Dân chúng đứng xem ở bốn phía bắt đầu xôn xao bàn tán, có người gào lên chửi bới:

- Lừa đảo! Hèn hạ!

Trương Dung tươi cười liếc nhìn Tô Hàn Trinh, nét mặt lộ rõ vẻ đắc ý, có quả ngon để ăn thịt tên Tô Hàn Trinh này rồi, dám đồng ý cho tội phạm lừa đảo bày quầy bán xổ số, làm tốt thì bọn hắn sẽ bị quy cùng một tội, không tệ, cơ hội tốt đây! Có thể tấu lên triều đình một bản vạch tội hắn.

- Đã cạo chín nghìn tờ, không thấy giải thưởng lớn.

Đúng vào thởi điểm tiếng chửi rủa vang lên ồn ào trên quảng trường, bỗng nhiên ở đằng sau đám người có một người hét to:

- Ta trúng! Ta trúng giải thưởng lớn rồi.

Quảng trường lập tức lặng ngắt như tờ, hơn vạn ánh mắt đồng loạt quay lại nhìn về phía tiếng hét to, đó là một gã nam tử trung niên đang vội vội vàng vàng xông tới, trong tay hắn cầm một chồng vé số, toàn thân kích động phát run:

- Ta trúng, ta trúng giải thưởng lớn rồi!

Ngay lập tức, quảng trường như ong vỡ tổ, quang cảnh hỗn loạn vô cùng, lúc này Tô Hàn Trinh bỗng nhiên quát to:

-Tất cả mọi người đứng yên

Tiếng quát của ông ta khiến cho mấy tên nha dịch đang chuẩn bị xông lên phía trước sợ tới mức phải dừng lại. Sự xuất hiện của vị nam tử trung niên này chắc chắn đã cứu được Tô Hàn Trinh. Vì sợ Trương Dung giở trò xấu, ông ta liền bước tới bên cạnh gã rồi phân phó Vô Tấn:

- Các ngươi có thể kiểm tra giải thưởng được rồi.

Người chủ trì mở thưởng là La tú tài liền bước lên phía trước. Trước ánh mắt nhìn trừng trừng của mọi người, hắn cẩn thận cầm cánh tay của vị nam tử trung niên rồi dẫn lên đài cao. La tú tài cầm lấy tờ vé số của vị nam tử nhìn thoáng qua, bỗng nhiên giơ tờ vé số lên cao rồi cất tiếng gào kích động:

- Các vị nhìn xem, năm đầu lộc (năm cái đầu hươu)! Giải thưởng lớn một ngàn lượng bạc!

Rõ rõ ràng ràng, quả nhiên là năm đầu lộc, đám người trên quảng trường lập tức thét lên, dậm chân, mắng to, hâm mộ.... Tiếng ồn ào huyên náo khắp nơi.

La tú tài bưng khay đặt một ngàn lượng bạc đưa cho vị nam tử trung niên. Trương Dung bất thình lình quát lên:

- Khoan đã!

Hắn chậm rãi bước về phía trước, nhìn chằm chằm vào vị nam tử trung niên và hỏi:

- Ngươi là người ở đâu? Mua vé số từ khi nào?

Không khí trên quảng trường dần dần an tĩnh lại, vị nam tử trung niên nơm nớp lo sợ nói:

- Tiểu nhân là chủ tiệm bánh bao ở phía nam thành, tên là Trương Tuyền, biệt hiệu là Trương Bánh Bao. Tiểu nhân mua tờ vé số này vào chiều ngày hôm qua, dùng năm quan tiền mua một trăm tờ....

Vô Tấn sững sờ, không có khả năng, tuyệt đối không thể có khả năng này được! Vé số bán vào xế chiều ngày hôm qua nằm trong đám mười vạn tờ vé số in sau, trong chỗ đó căn bản không có giải thưởng lớn. Ông ta đột nhiên tỉnh ngộ, ánh mắt khẽ lướt qua Hoàng Phủ Quý, chỉ thấy sắc mặt gã trắng bệch, hai chân run rẩy. Bây giờ thì Vô Tấn đã hiểu cả rồi, tờ vé số đặc biệt có giải thưởng lớn đã bị Ngũ thúc rút đi từ trước rồi. Đúng là ý trời mà!

Trương Dung vẫn tra hỏi vị nam tử trung niên như cũ:

- Ngươi mua vé số vào ngày hôm qua, vì sao không cạo ngay lúc ấy mà đợi tới bây giờ mới phát hiện là sao?

- Huyện lão gia, ngày hôm qua tiểu nhân vừa mới mua được mấy tờ vé số, đang định cạo thì nương tử chạy tới. Tiểu nhân sợ nương tử biết tiểu nhân bỏ ra năm lượng bạc mua vé số, sợ quá đành phải chạy về nhà giấu vé số đi. Mãi đến sáng nay, nương tử sai tiểu nhân đi ra ngoài giao bánh bao, tiểu nhân thừa dịp này mới vụng trộm cào xổ số. Tiểu nhân phát hiện mình trúng giải thưởng lớn liền chạy tới đài mở thưởng, lúc ấy mới biết địa điểm bị dời sang chỗ này nên lại ra sức chạy tới đây.

Trương Dung có chút thẹn quá hóa giận:

- Vậy bánh bao của ngươi đâu rồi?

- Bánh bao.... vứt đi rồi, trúng giải thưởng lớn, ai cần bánh bao nữa....

- Trương huyện lệnh!

Tô Hàn Trinh bước lại gần và nhìn hắn bằng ánh mắt chế giễu:

- Đánh bạc là phải biết chấp nhận chịu thua, người ta đã trúng giải thưởng lớn rồi thì phải để cho người ta được nhận thưởng, còn mình thì vui vẻ về nhà, phải không?

Trương Dung tức giận đến nỗi khuôn mặt đỏ bừng, hắn gườm gườm liếc Hoàng Tứ Lang rồi vung tay lên:

- Chúng ta đi!

Hắn bước vào cỗ kiệu, bọn nha dịch đi chung quanh cỗ kiệu, ỉu xìu ra về.

Hoàng Tứ Lang gượng cười hai tiếng:

- Đã không còn việc gì, ta cũng về đây.

Hắn đang định chuồn thì Vô Tấn liền lạnh nhạt gọi hắn quay lại:

- Hoàng Đông Chủ, ông cứ thế mà đi hả?

Hoàng Tứ Lang sững sờ. Hoàng Phủ Quý vốn đã nhẫn nhịn cả buổi vội xông lên quát lớn một tiếng:

- Năm trăm lượng bạc đâu rồi? Họ Hoàng kia, ngươi định quịt nợ hả?

Hoàng Tứ Lang lúc này mới nhớ tới, hắn đã mua một vạn tờ vé số sau cùng. Trong lòng hắn đắng chát đến cùng cực, nhưng mà đang đứng trước mặt thứ sử hắn nào dám quịt nợ, đành phải nói không ngớt lời:

- Ta trả tiền, trả tiền, tuyệt không quịt nợ đâu!

Hắn căn dặn một tiếng, chưởng quầy vội chạy về sòng bạc, một lát sau đã đem năm trăm lượng bạc tới đặt xuống mặt bàn. Vô Tấn lườm đống bạc rồi lắc đầu:

- Chưa đủ!

Lúc này Hoàng Tử Lang nổi nóng thật rồi, dậm chân quát:

- Năm mươi đồng một tờ, một vạn tờ là năm trăm lượng, ta đã trả đủ bạc cho ngươi. Huống hồ ngươi đưa còn chưa đủ một vạn tờ, chỉ có chín ngàn chín trăm tờ, ta cho ngươi thêm năm lượng còn chưa đủ sao?

Vô Tấn hướng Tô Hàn Trinh khom người thi lễ:

- Thứ sử đại nhân, tiểu nhân muốn kiện người nhà họ Hoàng.

Tô Hàn Trinh thấy Vô Tấn không chịu buông tha cho nhà họ Hoàng liền có thêm vài phần hứng thú, cười hỏi cậu:

- Ngươi muốn kiện hắn việc gì?

- Thứ sử đại nhân, ta tổ chức bán vé số không trái pháp luật, là nghề nghiệp làm ăn đứng đắn, nhưng vào sáng sớm ngày hôm nay, nhi tử của nhà họ Hoàng...

Vô Tấn chỉ vào Hoàng Phong đứng ở một bên và nói:

- Chính là người này, nhi tử của Hoàng Tứ Lang dẫn theo mười mấy gã tay chân đến đập phá việc làm ăn hợp pháp của tôi, đập nát ba chiếc bàn lớn, đánh thương năm vị tiêu sư, tôi muốn kiện hắn tội cố ý đánh người, hủy hoại của cải, làm hại dân thường.

Lúc này, mấy vị tiểu nhị liền bê ba chiếc bàn bị đập nát lên, năm vị tiêu sư chân thấp chân cao, đầu bê bết máu cũng được dìu lên, ngoài ra còn tìm được hung khí, chính là mấy cây côn gỗ dính máu đỏ tươi, chứng cớ vô cùng xác thực.

Hoàng Tứ Lang sững sờ cả người, hắn không được biết tí gì về chuyện này. Hắn rõ ràng đã căn dặn nhi tử không được gây chuyện đánh người, lập tức chỉ vào Hoàng Phong và quát to:

- Súc sinh, ngươi thật sự đã làm những chuyện này ư?

Hoàng Phong bị nói trúng tim đen chỉ biết cúi đầu:

- Không... con không làm!

Vô Tấn lập tức cao giọng hỏi những người đứng chung quanh:

- Các vị hương thân, các vị đều nhìn thấy, các vị nói có đúng không?

Hoàng Phong rõ ràng có tiếng là kẻ ác, không có ai không hận hắn, mấy ngàn người đứng ở chung quanh lập tức quát to lên:

- Đúng vậy! Người đánh chính là hắn đấy! Chính là hắn!

Mặc dù Tô Hàn Trinh hiểu rõ Vô Tấn có vẻ xé chuyện bé ra to, nhưng ông ta hiểu được ý tứ của Vô Tấn. Cho dù không đánh được chủ nhân nhưng đánh con chó hung dữ của hắn một trận thì cũng chẳng khác gì đã tặng lại cho hắn một cái tát. Tô Hàn Trinh âm thầm tán thưởng Vô Tấn khéo hiểu lòng người. Người trẻ tuổi này vậy mà nhận ra mình cần phát tiết một phen.

Nét mặt ông ta trầm xuống, lạnh nhạt hỏi Hoàng Tứ Lang:

- Nhân chứng, vật chứng đều có đủ, ngươi còn lời gì để nói không?

Lúc này, Hoàng tứ Lang quả thực rất căm hận đứa con trai vô cùng ngu xuẩn của mình, đầu hắn đầy mồ hôi, xin lỗi không ngớt:

- Tôi nguyện ý bồi thường tất cả tổn thất, xin thứ sử đại nhân cho phép chúng tôi được giải quyết riêng.

Tô Hàn Trinh lại hỏi Vô Tấn:

- Hắn muốn được giải quyết riêng, ngươi nghĩ sao?

Nét mặt Vô Tấn lộ ra biểu tình đành chịu, thở dài:

- Tốt xấu gì thì nhà họ Hoàng và nhà họ Hoàng Phủ cũng có mấy đời thân giao, tôi cũng không dám làm quá phận, phá một cái bàn đền mười lượng bạc, đánh một người bị thương đền một trăm lượng bạc để lo tiền thuốc thang, cộng lại là năm trăm ba mươi lượng bạc, tôi đã nhún nhường lắm rồi!

Tô Hàn Trinh suýt nữa thì bật cười, tâm địa độc ác thật đấy! Chỉ có điều cũng thẳng thắn lắm, ông ta liền hỏi Hoàng Tứ Lang:

- Bên kiện đã nêu ra những điều kiện để giải quyết riêng, ngươi có nguyện ý giải quyết riêng không?

Hoàng Tứ Lang nghe vậy, rõ ràng cho thấy Tô thứ sử thiên vị đối phương. Hoặc là giải quyết riêng, hoặc là đưa ra giải quyết chung, không hề có phần linh động để trả giá và mặc cả. Hắn đương nhiên phải chọn giải quyết riêng. Nhưng mà giá tiền để giải quyết riêng lại độc ác quá, một cái bàn bị phá cùng lắm cũng chỉ đáng giá một trăm đồng, đối phương hét giá gấp trăm lần. Về phần bồi thường trăm lượng bạc để trả tiền thuốc thang càng là chuyện hết sức vô lý. Nhưng nếu không đồng ý thì con trai của hắn sẽ bị kiện, lại phải đi cầu cứu Trương huyện lệnh. Nhưng mà Trương huyện lệnh vừa mới nổi cáu với mình, chưa chắc đã chịu ra tay giúp đỡ. Cho dù chịu giúp thì không biết mình còn phải bỏ bao nhiêu bạc mới trả xong phần nhân tình này, thôi vậy. Hôm nay chấp nhận trả tiền, về nhà sẽ đánh gẫy cái chân chó của thằng con trai.

Hoàng Tứ Lang khẽ cắn răng:

- Ta nguyện ý giải quyết riêng, đi lấy bạc ra đây!

Một lát sau, chưởng quầy của sòng bạc lại cầm tới năm trăm ba mươi lượng bạc và đặt xuống mặt bàn một lần nữa. Hoàng Tứ Lang chắp tay nói:

- Đa tạ thứ sử đại nhân đã chủ trì công đạo, Hoàng mỗ cáo từ.

Hắn vừa đi hai bước thì Vô Tấn lại gọi hắn lại:

- Hoàng Đông Chủ, xin dừng bước!

Hoàng Tứ Lang sợ đến mức hai chân mềm nhũn:

- Ngươi... ngươi còn muốn cái gì nữa?

Vô Tấn mỉm cười và nói:

- Trong một vạn tờ xổ số của ngươi ít nhất cũng có tờ trúng giải thưởng ba mươi lượng bạc, làm sao tôi lại không trao thưởng chứ? Ở đây vừa vặn có ba mươi lượng bạc, xin hãy nhận lấy!

Vô Tấn nhặt lên ba mươi lượng bạc và cẩn thận đưa cho hắn, cười tỉm tỉm nói:

- Hoàng Đông Chủ, mặc dù không trúng giải thưởng lớn nhưng ngàn vạn lần đừng khách khí phần giải thưởng này!

Đám người đứng ở bốn phía lập tức cười váng lên, Hoàng Tứ Lang tức giận đến mức thất khiếu bốc khói (ví với sự bực tức quá mức), lửa giận dấy lên trong bụng nhưng lại không phát ra được, liền giận dữ đá nhi tử một cước:

- Chỉ tại tên hổn đản ngươi gây họa!

Hoàng Tứ Lang lôi nhi tử chật vật chạy trong tràng cười vang của mọi người. Tô Hàn Trinh nhìn thoáng qua Vô Tấn rồi nhẹ nhàng vuốt râu, thầm nghĩ:

- Khá lắm, trẻ nhỏ dễ dạy!

Ông ta bước lên mỉm cười:

- Đêm nay! Cậu tới phủ của ta ăn bữa cơm rau, không được nhỡ hẹn đấy.

Cuối cùng thì hai con chim đã bị ném rụng, Vô Tấn khom người thi lễ thật thấp:

- Đa tạ nhã ý của đại nhân, nhưng cháu cần phải trở về xin chỉ thị của tổ phụ. Cháu lo tổ phụ thấy cháu quầy rầy thứ sử đại nhân quá nhiều, sẽ không cho cháu đến quấy rầy đại nhân lần nữa. Tổ phụ cháu một lòng ngưỡng mộ thanh danh đại nhân đã lâu.

- Đừng ngại, cậu cứ mời tổ phụ đến cùng cũng được.

Đây đúng là những lời Vô Tấn rất muốn nghe.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-411)


<