Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hiệp cốt đan tâm - Hồi 20

Hiệp cốt đan tâm
Trọn bộ 52 hồi
Hồi 20: Nguyện Đem Máu Nóng Tạ Tri Kỷ Hiểu Lầm Giai Nhân Đứt Ruột Chàng
5.00
(một lượt)


Hồi (1-52)

Sau một hồi náo loạn, khắp nơi trong kinh thành Bắc Kinh đều có binh lính canh gác, may mà đêm nay trời không có trăng, Kim Trục Lưu mới lẻn mò trở về nhà họ Đới, lúc này trời đã đến canh ba.

Kim Trục Lưu thầm nhủ: "Đại ca đã biết nơi ở của mình, không biết y và Hồng Anh có đến tìm mình không?" Khinh công của Lý Nam Tinh, Sử Hồng Anh đều hơi kém chàng, bọn người Văn Đạo Trang, Sa Thiên Phong sau đó mới đến giúp Sử Bạch Đô đuổi theo họ, do đó Kim Trục Lưu đoán rằng họ có thể thoát hiểm. Nhớ đến Sử Hồng Anh, Kim Trục Lưu bất giác nôn nao trong lòng. Dù chàng đã tránh mặt họ, nhưng từ sâu thẳm trong lòng mình, chàng vẫn muốn gặp lại Sử Hồng Anh. "Chả trách nào hôm qua tiếng đàn của đại ca tựa như mang một nỗi nhớ nhung, té ra người mà y nhớ nhung chính là Sử cô nương. Lần này có lẽ mình không quá đa nghi. Xem ra đại ca hình như vẫn chưa biết chuyện giữa mình với Sử cô nương, nếu y thực sự yêu mến Sử cô nương, mình chỉ đành giúp y". Kim Trục Lưu thầm nhủ.

Khi vào đến nội viện, chỉ thấy đèn nhà khách vẫn còn sáng, bên cửa sổ có bốn người, ngoài cha con Đới Quân, Đới Mạc còn có một ông già và một thiếu niên. Đới Quân đang đánh cờ với ông già, Đới Mạc và thiếu niên ấy đứng bên cạnh xem. Thiếu niên ngồi xoay mặt ra ngoài, tướng mạo rất giống Đới Mạc. Kim Trục Lưu thấy thiếu niên ấy không phải Lệ Thắng Nam, trong lòng hơi thất vọng, nghĩ bụng: "Chắc là thiếu niên này là con trai thứ hai của Đới Quân, nhưng ông già kia là ai?"

Kim Trục Lưu nhảy xuống tường, người chàng nhẹ như chiếc lá chẳng hề phát ra tiếng. Nhưng ông già ấy đã phát giác, tiện tay nhặt một quân cờ ném vào huyệt nhuyễn ma dưới be sườn của Kim Trục Lưu. Trong đêm tối mà có thể nhận huyệt vị không hề sai một li. Kim Trục Lưu giật mình: "Bản lĩnh của Ông già này thật ghê gớm, hôm nay mình ra đi, Đới Quân muốn mình về sớm để gặp một người khách, chả lẽ là ông già này?"

Kim Trục Lưu tiếp lấy quân cờ, Đới Quân đã cười: "Đường huynh đây chính là Kim thiếu hiệp mà tôi nhắc tới". Ông già ấy đứng đậy, cười ha hả: "Đắc tội, đắc tội! Kim lão đệ đừng trách, tôi tưởng là Sử Bạch Đô đến tìm lão Đới!"

Trên người Kim Trục Lưu đầy máu me, Đới Quân thất kinh, hỏi: "Lão đệ đã bị thương?" Kim Trục Lưu cười nói: "Tôi đã đả thương vài tên thủ hạ của Tát Phúc Đỉnh, may mà vẫn không sao". Đới Quân nói. "Lão đệ cũng thật lớn gan, ta nghe nói Tát phủ. đã náo loạn, thì biết ngay có phần của đệ". Nhà họ Đới vốn là tiêu cục, giao thiệp rất rộng rãi, cha con Đới Quân tuy không ra ngoài nhưng biết rõ mọi chuyện. Kim Trục Lưu kể lại mọi chuyện lúc ban ngày.

Đới Quân nói: "Uất Trì Đồng vẫn còn hùng phong năm xưa, còn ta thì đã già chẳng làm gì được nữa. Đáng tiếc y đến quá vội vàng, ta không thể gặp mặt y!" Thế rồi giới thiệu: "Đây là Đường Kiệt Phu đại ca, bằng hữu của ta năm xưa".

Kim Trục Lưu cũng từng nghe Trần Thiên Vũ kể về Đường Kiệt Phu. Chàng hành lễ vãn bối rồi thầm nhủ: "Trần thúc thúc bảo ông ta là danh gia ám khí miền Tứ Xuyên, nhưng không biết tại sao lại lên kinh?"

Đới Quân nói: "Kim lão đệ, đệ thật may mắn. Đường đại ca ở nhà hưởng phước, đã nhiều năm không ra khỏi Tứ Xuyên. Lần này lại vừa khéo đến Bắc Kinh, hiện đang ở tại chùa Ngọa Phật ở Tây Sơn. Trụ trì của chùa Ngọa Phật Tứ Không Thượng Nhân là sư phụ của tiểu nhi Đới Hiến, là bằng hữu của Đường đại ca. Tôi vốn muốn giữ ông ta ở đây, ông ta lại chê không thanh tịnh bằng Ngọa Phật tự. Nay nếu không vì tảng huyền thiết của đệ thì đã không chịu tới".

Đường Kiệt Phu cười rằng: "Ông đang giả chết. Chả lẽ ta đến giữ linh đường cho nhà ông?"

Đới Quân nói: "Không phải lần này tôi muốn đại ca giữ linh đường mà muốn nhờ đại ca làm thợ rèn kiếm. Kim lão đệ, có lẽ đệ không biết, Đường đại ca không những là danh gia ám khí mà còn là thợ đúc kiếm nổi tiếng thiên hạ. Tôi tưởng không dễ gìmời được ông ta".

Đường Kiệt Phu khiêm tốn: "Tôi đã sống đến từng tuổi này. Không dễ mở rộng tầm mắt? Kim lão đệ, nói thật tình ta chỉ có chút tay nghề, chỉ e làm hỏng tảng huyền thiết của đệ. Đệ có lo lắng không?"

Kim Trục Lưu mừng ra mặt: "Lão tiền bối chịu giúp đỡ cho vãn bối, vãn bối không biết lấy gì báo đáp. Lão tiền bối đừng quá khách sáo".

Đới Quân cười nói: "Hai người không cần phải khách sáo nữa, trong khắp thiên hạ thì chỉ có Đường đại ca mới có thể đúc thanh bảo kiếm này.

Kim Trục Lưu vào phòng thay quần áo, rồi đem tảng huyền thiết cho Đường Kiệt Phu xem. Đường Kiệt Phu ngắm nghía một hồi luôn miệng khen: "Đúng là của báu, nếu đúc thành bảo kiếm thì chắc chắn sẽ là vua của các loại binh khí trong thiên hạ! Nhưng nếu muốn đúc thành thanh bảo kiếm, ta phải có một số dụng cụ?"

Đới Quân nói: "Tôi đã chuẩn bị trước cho huynh, tôi đã đào một cái hang ở phía sau, trong hàng có lò lửa và hai cái búa lớn. Huynh hãy xem thử?".

Thế rồi Đường Kiệt Phu bưng tảng huyền thiết cùng mọi người ra xem: "Lão Đới, ông suy nghĩ thật chu đáo, nếu đào hố đánh sắt ở đây thì không phát lộ ra ngoài. Được, sáng mai ta sẽ bắt đầu làm việc". Đới Quân nói: "May mà có một người bằng hữu làm thợ sắt, tôi đã mượn cái lò gió này về. Y vừa chuyển đến đây thì bên ngoài đã xảy ra chuyện, thật nguy hiểm! Nếu muộn nửa khắc thì đã bị bọn lính canh phòng phát hiện.

Kim Trục Lưu thấy Đới Quân dốc hết tâm sức vì mình, trong lòng rất cảm kích nhưng chàng cũng không khỏi buồn bã.

Chàng đúc thanh kiếm này là để để tặng cho Lý Nam Tinh, nay cũng chẳng biết Lý Nam Tinh và Sử Hồng Anh đi về hướng nào, cũng không biết họ có tới tìm mình hay không?

Một ngày, hai ngày, ba ngày trôi qua... mỗi ngày Kim Trục Lưu đều mong ngóng họ, bất giác ngày thứ bảy cũng trôi qua, thanh bảo kiếm cũng đã được đúc xong nhưng cũng chẳng thấy họ đến.

Lý Nam Tinh và Sử Hồng Anh đi đâu? Họ đã ra sao?

Kim Trục Lưu đang nóng lòng chờ đợi, tạm không nhắc đến nữa. Lại nói đến chuyện của hai người Lý, Sử.

Hôm ấy Sử Hồng Anh chạy ta khỏi Tát phủ, Lý Nam Tinh chặn hậu cho nàng, vừa đánh ra vừa chạy ra khỏi cửa thành, không bao lâu sau thì đã cắt đuôi được truy binh. Quay đầu nhìn lại thì từ xa đã thấy Sử Bạch Đô đuổi theo. Bản lĩnh của Sử Bạch Đô tuy hơn em gái của mình, nhưng khinh công hơi kém hơn, vả lại y chần chừ ở ngã ba đường cho nên khoảng cách giữa hai bên ngày càng xa hơn.

Sử Hồng Anh sợ anh trai đuổi theo, chạy một mạch đến hơn mười mấy dặm đường không đám ngừng lại, cũng không nói chuyện với Lý Nam Tinh. Lý Nam Tinh cười rằng: "Chúng ta có thể đi chậm lại không ai đuổi kịp chúng ta". Sử Hồng Anh chạy rất nhanh, Lý Nam Tinh chạy theo nàng cũng hơi đuối sức.

Sử Hồng Anh thở phào, chợt giật mình như nhớ ra chuyện gì, nàng ngừng bước quay đầu lại hỏi: "Kim Trục Lưu đâu? Y có chạy ra được không?"

Lý Nam Tinh ngập ngừng: "Ta thấy y cũng đã chạy ra ngoài, nhưng không biết chạy về hướng nào? Có điều cô nương có thể yên tâm, bản lĩnh của y còn giỏi hơn cả ta, ca ca của cô nương lại không đuổi theo y, chắc chắn y sẽ thoát hiểm".

Sử Hồng Anh nói: "Tôi biết... nhưng" Lý Nam Tinh hỏi lại: "Nhưng thế nào?"Sử Hồng Anh định nói: "Nhưng tôi chỉ muốn gặp y". Lý Nam Tinh nhìn nàng đăm đăm, ánh mắt tựa như có điều gì khác lạ, nàng chợt cảm thấy e thẹn, nghĩ bụng: "Mình cần gì phải thổ lộ tâm sự cho y biết, chỉ cần nói cho Kim Trục Lưu nghe".

Nàng nói tiếp: "Nhưng, nhưng tôi cũng cảm thấy hơi kỳ lạ, lẽ ra y phải chạy theo huynh mới đúng". Thực ra nàng muốn Kim Trục Lưu tìm mình.

Lý Nam Tinh cũng cảm thấy hơi ngạc nhiên, hỏi: "Có lẽ y đã chạy đi tìm Uất Trì Đồng. Cô nương và y đã quen biết từ trước ư?"

Sử Hồng Anh hỏi lại "Lý đại ca với y có phải là anh em kết nghĩa không?" Lý Nam Tinh gật đầu. Sử Hồng Anh cười nói: "Các người vừa gặp mặt đã kết nghĩa thành huynh đệ. Ta thật không ngờ". Lý Nam Tinh nói: "Quen biết nhau quý là ở tấm lòng. Tình cảm không quản thời gian ngắn dài, cô nương bảo có đúng không?".

Sử Hồng Anh đỏ mặt, lòng thầm nhủ: "Chả lẽ y đã biết chuyện giữa mình và Kim Trục Lưu cho nên giờ nói đùa với mình? Hừ, tên ngốc Kim Trục Lưu này đã nói gì".

Sử Hồng Anh là một thiếu nữ thông minh, Kim Trục Lưu cứ bám lấy nàng, nàng đương nhiên biết tâm ý của Kim Trục Lưu đối với mình. Nhưng trước khi mọi việc rõ ràng, nàng không muốn Kim Trục Lưu thổ lộ về mình. Lúc này nàng chỉ nghĩ Kim Trục Lưu đã cho Lý Nam Tinh biết tâm sự của mình, Lý Nam Tinh nói những lời này là để thăm dò, cho nên trong lòng rất bực nội, nhưng cũng có mấy phần vui mừng. Nào ngờ Lý Nam Tinh chẳng hề biết chuyên giữa nàng với Kim Trục Lưu, đương nhiên càng không biết hai người đã tình trong như đã mặt ngoài còn e. Y không phải thăm dò cho Kim Trục Lưu mà là thăm dò cho mình.

Y thấy Sử Hồng Anh đỏ mặt, bất đồ thầm mừng: "Ồ, xem ra nàng đã hiểu được ý mình, không biết bước tiếp theo sẽ nói gì đây?" Trong lòng mỗi người đều có tâm sự nhưng đều hiểu nhầm ý của đối phương.

Ngay lúc đó chợt nghe tiếng vó ngựa lọc cọc, bụi ở phía trước bốc lên, bảy tám thớt ngựa đuổi tới, Sử Bạch Đô ở phía sau cũng đuổi theo. Khinh công Sử Bạch Đô chỉ kém muội muội của y nhưng sức thì dai hơn, nếu chạy đường dài thì Sử Hồng Anh không bằng y.

Sử Bạch Đô vừa nhìn thì đã biết đó là ai, y cả mừng kêu lớn: "Soái tướng quân, hãy mau chặn tên tiểu tử ấy! Té ra gã ấy chính là Soái Mạnh Hùng, y vâng chiếu về kinh để báo cáo tình hình quân sự ở Tây Xương. Mấy thớt ngựa ở phía sau đều là tùy tùng của y.

Phía trước không lối, phía sau có truy binh. Sử Hồng Anh biết bản lĩnh của Soái Mạnh Hùng chẳng kém gì đại ca của mình, cũng biết anh trai của mình ép gả mình cho người này. Trong bước đường cùng nàng không khỏi cả kinh.

Lý Nam Tinh không biết sự lợi hại của Soái Mạnh Hùng, lớn giọng nói: "Đừng lo, hãy chạy về phía bên này!" Rồi vòng tay lên, chỉ nghe bùng một tiếng, một làn khói tỏa ra, trong làn khói ánh kim quang lấp lánh, phát ra tiếng kêu soạt soạt.

Sử Hồng Anh vừa lo vừa mừng, buột miệng: "Ồ, huynh cũng biết sử đụng loại ám khí này ư?" Té ra loại ám khí mà Lý Nam Tinh vừa mới đánh ra gọi là độc vụ kim châm liệt hỏa đạn, chàng cũng có loại ám khí này, nhưng Sử Hồng Anh vừa nhìn thì biết trái độc vụ kim châm liệt hỏa đạn còn lợi hại hơn ám khí gia truyền của nhà nàng.

Khi khói lan tới thì chỉ thấy có người ngã ngựa, tiếng ối chao vang lên không ngớt, mấy tên tùy tùng của Soái Mạnh Hùng đều đã trúng độc châm, nhưng Soái Mạnh Hùng thì vẫn ngồi yên trên lưng ngựa, vả lại đã xông luôn qua khỏi màn khói.

Nói thì chậm sự việc diễn ra rất nhanh, Soái Mạnh Hùng phóng tới, cười lạnh hai tiếng hì hì: "Hảo tiểu tử loại ám khí của ngươi gặp phải ta cũng đành bó tay! Được, hãy nếm trước một roi của ta!" Người chưa rời yên đã vung roi lên đánh soạt về phía Lý Nam Tinh. Lý Nam Tinh rút kiếm ra khỏi bao, quát rằng: "Xuống ngựa cho ta!" Soái Mạnh Hùng hừ một tiếng cũng quát: "Buông kiếm!" Rồi vung cây roi lên, cuộn lấy chuôi kiếm của Lý Nam Tinh.

Lý Nam Tinh chém kiếm qua, nhưng chuôi kiếm bị y cuộn lấy, tuy chạm vào cây roi nhưng không chặt đứt được.

Soái Mạnh Hùng chỉ muốn cuốn vào cổ tay của chàng, nhưng chỉ hơi chệch một tý cho nên trúng vào chuôi kiếm, Lý Nam Tinh cầm chắc thanh kiếm giật mạnh một cái, suýt nữa đã kẹp được Soái Mạnh Hùng rơi xuống ngựa. Soái Mạnh Hùng không khỏi thầm thất kinh: "Tên tiểu tử này cũng có bản lĩnh thật sự!" Thế rồi hai chân kẹp mạnh, thúc con ngựa phóng như bay về phía trước. Soái Mạnh Hùng cười lớn: "Lần này xem thử ngươi có buông kiếm hay không!"

Nào ngờ y thúc ngựa phóng về phía trước để tạo cơ hội cho Lý Nam Tinh. Lý Nam Tinh dậm chân lướt lên. Soái Mạnh Hùng không kịp rút cây roi ngựa ra, Lý Nam Tinh đã đâm cả kiếm lẫn roi lên phía y.

Soái Mạnh Hùng buông cây roi, nhảy xuống lưng ngựa, Lý Nam Tinh cũng rơi xuống như con diều đứt dây. Soái Mạnh Hùng quát: "Hảo tiểu tử, còn chưa bó tay chịu trọn!" Rồi nhân lúc Lý Nam Tinh chưa kịp đứng vững chân, phóng người tới toan tóm lấy chàng.

Lý Nam Tinh quát: "Hay lắm!" Rồi người xoay như trôn ốc, xem ra bước chân loạng choạng nhưng kiếm thế thì rất lợi hại. Soái Mạnh Hùng vừa nhìn thì biết Lý Nam Tinh sử dụng Túy bát tiên kiếm pháp, không dám khinh địch, vội vàng phóng ra một cước, quyền cước đều dùng cả nên lần này mới đánh lui dược Lý Nam Tinh. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Sử Bạch Đô đã đuổi tới, quát: "Khoan ra tay! Để ta hỏi tên tiểu tử này. Ai đã truyền công phu ám khí cho ngươi. Ngươi và Thiên ma giáo có liên quan gì?" Lý Nam Tinh cười lạnh: "Ngươi mà xứng hỏi lai lịch của ta ư?"

Soái Mạnh Hùng không dám lơi lỏng, ra đòn tới tấp khiến cho Lý Nam Tinh chỉ có thể chống đỡ. Soái Mạnh Hùng chiếm được thượng phong, lúc này mới nói: "Mặc kệ y là ai, bắt y rồi sẽ tính tiếp!" Té ra y thấy Lý Nam Tinh và Sử Hồng Anh đi chung với nhau, trong lòng rất ghen tị.

Sử Bạch Đô nói lớn: "Tên tiểu tử này đã cướp quà mừng thọ của Tát tổng quản, tốt nhất nên bắt sống y giao cho Tát tổng quản thẩm vấn". Lúc này Soái Mạnh Hùng tuy đã chiếm được thượng phong nhưng cũng chẳng làm gì được Lý Nam Tinh.

Sử Bạch Đô suy đi tính lại, vừa sợ Soái Mạnh Hùng để chàng chạy thoát, lại sợ Soái Mạnh Hùng đánh chết chàng, cho nên đưa lá bài Tát Phúc Đỉnh ra, tiếp theo cũng lập tức ra tay, toan dùng thủ pháp như chớp giật bắt Lý Nam Tinh trước rồi tính.

Lý Nam Tinh làm sao có thể chống chọi nổi hai cao thủ? Khi Sử Bạch Đô vung tay tới, toan bóp nát xương tỳ bà của chàng, chợt nghe soạt một tiếng, ngọn roi bạc của Sử Hồng Anh đã đánh xuống, ngọn roi này đánh rất đúng lúc, cho nên chặn được ca ca của nàng.

Sử Bạch Đô chụp hụt, Sử Hồng Anh đã múa cây roi bạc, đứng chắn ngang giữa Lý Nam Tinh và Sử Bạch Đô, nói: "Đại ca, huynh là chủ của một bang, sao lại lấy đông hiếp yếu?"

Sử Bạch Đô tức giận đến nỗi thất khiếu bốc khói, quát lớn: "Trong mắt ngươi còn có ta ư? Y là cái gì của ngươi mà ngươi lại giúp đỡ y?"

Sử Hồng Anh nói: "Tục ngữ có nói chỉ biết lý chứ không biết thân, bọn Thát Đát bức hiếp người Hán chúng ta gần cả trăm năm này, ca ca, chả lẽ huynh còn nối giáo cho giặc? Nếu thế thì muội phải giúp đỡ y!" Sử Bạch Đô đỏ mặt tía tai, quát rằng: "Ả nha đầu dạy ta đấy ư, chuyện quốc gia đại sự, bọn trẻ con như ngươi biết gì? Hãy tránh ra cho ta!"

Sử Hồng Anh nói: "Huynh hứa không làm ưng khuyển cho triều đình thì muội sẽ tránh ra".

Sử Bạch Đô cười lạnh: "Đó là chuyện của ta, không cần ngươi phải lý lới! Hừ, nay ngươi đã đủ lông đủ cánh thì muốn bay phải không? Ta phải coi thử ngươi có bay khỏi bàn tay của ta được hay không!" Sử Bạch Đô sợ nàng nói ra những điều mình không muốn nghe, nên vỗ ra một chưởng, đẩy ngọn roi bạc của Sử Hồng Anh ra, toan dùng đôi tay không bắt sống nàng.

Sử Hồng Anh cả giận: "Đại ca, hôm nay huynh đã buộc muội phải ra tay. Rồingọn roi bạt vung lên tựa như du long, Sử Bạch Đô không chụp được đầu roi, suýt tý nữa bị cuốn vào cổ tay.

Sử Bạch Đô gầm thét: "Phản rồi phản rồi! Được lắm, ngươi không chịu nghe lời ta, ta chỉ đành dùng gia pháp trừng trị ngươi!" Chưởng lực tức thì đẩy gấp ra, hai chưởng múa tít, đánh cho Sử Hồng Anh luống cuống chân tay. Chính y đã dạy võ công cho nàng, nên y đều hiểu rõ mỗi chiêu mỗi thức của nàng.

May mà Sử Bạch Đô không dùng binh khí, muốn dùng tay không đoạt roi trong nhất thời cũng không dễ, hơn nữa Sử Hồng Anh rất lanh lẹ, lại giỏi né tránh, mà Sử Bạch Đô cũng không dám đả thương nàng. Cho nên Sử Hồng Anh có thể gắng gượng chống chọi, nhưng không thể nào phân tâm nói chuyện được nữa.

Hai anh em Sử Bạch Đô đánh nhau, rất hợp với ý của Soái Mạnh Hùng. Lần này Soái Mạnh Hùng về kinh, việc công là bẩm cáo quân tình cho triều đình, việc tư là cầu hôn Sử Hồng Anh. Soái Mạnh Hùng nghĩ bụng: "May mà có Sử Bạch Đô đối phó với em gái của y, nếu không mình cũng rất khó xử", rồi bèn cười nói: "Sử bang chủ đừng nổi giận, lệnh muội không còn nhỏ nữa, nhất thời bị yêu ngôn mê hoặc. Về phía Tát tổng quản, tôi sẽ giấu cho ông, ông đừng đả thương Sử cô nương".

Sử Bạch Đô đáp: "Đa tạ tướng quân chiếu cố. Mong tướng quân giữ lại mạng tên tiểu tử này".

Soái Mạnh Hùng cười: "Tôi sẽ biết cách đối phó y", lòng nhủ thầm: "Ngươi chỉ muốn giữ y lại để tra khẩu cung, ta sẽ đánh y tàn phế chỉ để lại cái miệng của y là được".

Công lực và kinh nghiệm của Soái Mạnh Hùng hơn hẳn Lý Nam Tinh, nghĩ ra ý ác độc ấy, nên mỗi chiêu đều là những thủ pháp hung tàn, Lý Nam Tinh toàn thần ứng chiến, bản thân chàng không biết sợ hãi, nhưng Sử Hồng Anh lại thầm thất kinh.

Trong lúc kịch chiến Soái Mạnh Hùng phân hai chưởng ra, chưởng thế phiêu hốt bất định, chợt nghe quát lớn một tiếng "Trúng!" chợt thấy Lý Nam Tinh loạng choạng, phóng vọt ra đến ba trượng, nhưng tà áo của Soái Mạnh Hùng thì bị lủng ba lỗ. Té ra Lý Nam Tinh đã bị chưởng phong của y quét trúng, nhưng Truy phong kiếm thức của chàng nhanh vô cùng, Soái Mạnh Hùng lướt tới trước người chàng suýt nữa cũng bị trúng kiếm.

Sử Hồng Anh không thấy tà áo Soái Mạnh Hùng bị đâm thủng, nàng chỉ thấy Lý Nam Tinh bị Soái Mạnh Hùng đánh lui, bất giác cả kinh. Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, trong lúc nàng kinh hoảng đòn roi đã bị Sử Bạch Đô tóm trúng.Lý Nam Tinh kêu lên: "Ta không bị thương, cô nương đừng lo lắng!" Sử Hồng Anh giật mình, rút một cây truy thủ lập tức chặt đứt đầu roi, Sử Bạch Đô thấy suýt nữa đã tóm được em gái của mình, không ngờ nàng dùng cách đó để thoát thân, bất đồ cả giận nói lớn: "Hay lắm, ngươi một lòng hướng về người ngoài, ta không cần đứa em gái như ngươi nữa! Tên tiểu tử này chưa bị thương, ta sẽ đả thương ngươi trước, sau đó ta sẽ trừng trị ngươi!"

Soái Mạnh Hùng kêu lên: "Không được, không được? Hãy nể mặt tôi, đừng đả thương muội muội của huynh!" Miệng nói như thế, còn người thì đã nhảy bổ về phía Lý Nam Tinh. Số là tà áo của y đã bị Lý Nam Tinh đâm thủng ba lỗ, trong bụng vẫn không hề lo lắng gì, nhưng nghe Sử Bạch Đô mắng em gái của mình, bất đồ giận dữ.

Thật ra Lý Nam Tinh cũng bị thương nhẹ, nhưng chàng không muốn Sử Hồng Anh lo cho mình mà thôi. Lúc này chàng thấy Soái Mạnh Hùng nhảy bổ về phía mình, lòng tức giận thầm nhủ: "Con cóc ghẻ nhà ngươi mà muốn ăn thịt thiên nga, ta sẽ liều mạng này quyết không để cho ngươi được như ý!"

Soái Mạnh Hùng vỗ ra hai chưởng, dồn hết chưởng lực ra, nghĩ bụng Lý Nam Tinh chắc chắn không dám tiếp chưởng, chỉ cần chàng lui ra phía sau thì mình có thể hoàn toàn khống chế được thế cuộc, khiến cho chàng không thể nào thi triển kiếm pháp. Nào ngờ Lý Nam Tinh không lùi cũng chẳng tránh, trái lại dùng cả kiếm lẫn chưởng tấn công y. Soái Mạnh Hùng cười ha hả: "Được, ta sẽ tỉ thí chưởng lực với ngươi!" Chưởng phong quét vào mũi kiếm của Lý Nam Tinh, hai chưởng chạm vào nhau bình một tiếng, Lý Nam Tinh phóng vọt người lên lộn người ra cách đó mấy trượng. Trong chớp mắt, Lý Nam Tinh chỉ cảm thấy trời xoay đất chuyển, chàng bật người dậy, nuốt ngụm máu vào trong bụng, cười ha hả: "Tiếp nào, tiếp nào! Xem thử ai hơn ai!"

Soái Mạnh Hùng vừa đánh một chưởng đã đẩy lùi được Lý Nam Tinh, đột nhiên cảm thấy lòng bàn tay tê rần, cúi đầu nhìn thì thấy lòng bàn tay có nhiều lỗ kim nho nhỏ, máu đen cũng rịn ra từ những lỗ ấy. Té ra khi Lý Nam Tinh tiếp chưởng của y, trong lòng bàn tay đã nắm sẵn mai hoa châm tẩm độc.

Soái Mạnh Hùng không ngờ Lý Nam Tinh lại đám dùng thủ đoạn lưỡng bại câu thương đối phó với y, y vừa lo vừa giận, vội vàng vận khí hộ kinh mạch, đuổi theo rồi quát: "Ta phải đánh chết tên tiểu tử nhà ngươi! Sử bang chủ, không phải tôi không nể mặt huynh, tên tiểu tử này thật đáng ghét!"

Sử Bạch Đô là đại hành gia võ học, Lý Nam Tinh dùng độc châm ám toán Soái Mạnh Hùng rất khéo léo, nhưng cũng không giấu nổi cặp mắt của y. Sử Bạch Đô nghĩ bụng: "Bản lĩnh sử dụng độc của tên tiểu tử này rất cao minh, chắc chắn có liên quan đến Thiên Ma giáo. Nếu trước khi Soái Mạnh Hùng bị phát độc, một mình mình không thể nào chặn nổi bọn chúng. Chỉ đánh để cho Soái Mạnh Hùng giết chết tên tiểu tử này!"

Sử Hồng Anh không biết Soái Mạnh Hùng. đã trúng độc châm, thấy y lao bổ tới, còn Lý Nam Tinh bị y ép thối lui, rõ ràng không chống đỡ nổi, bất giác lo lắng lắm, lòng thầm nhủ: "Y là nghĩa huynh của Kim Trục Lưu, mình đã chịu ơn của y, nay phải tìm cách cứu y!"

Đúng là phúc vô song chí, họa bất đơn hành. Sử Hồng Anh nghĩ chưa xong chỉ nghe tiếng nhạc ngựa vang lên, tiếng ngựa ồn ào, té ra đó là bọn Văn Đạo Trang, Sa Thiên Phong và Tứ đại hương chủ của Lục Hợp bang kéo đến!

Văn Đạo Trang nhận ra Soái Mạnh Hùng, cười lên ha hả: "Soái tướng quân, ông cũng đến đấy ư? Giết gà đâu cần dao mổ trâu, hãy để tôi đối phó tên tiểu tử này?"

Sử Hồng Anh dùng kế, nàng chợt nhảy ra khỏi vòng chiến. Đôi truy thủ chĩa vào cổ họng mình, quát lớn: "Đại ca, nếu các người muốn giết y thì muội sẽ chết trước mặt đại ca!"

Sử Bạch Đô cả kinh, kêu lên: "Soái tướng quân, đã như thế, ông hãy tự quyết định!"

Soái Mạnh Hùng thấy Sử Hồng Anh vì muốn cứu Lý Nam Tinh mà lấy cái chết ra uy hiếp, lòng càng tức giận hơn, nhưng y không muốn Sử Hồng Anh chết đi, vì thế kêu lên: "Sử cô nương, khoan đã, chúng ta có thể thương lượng với nhau!"

Sử Hồng Anh cười lạnh: "Ta không nài nỉ ngươi, ngươi muốn đuổi tận giết tuyệt, ta tự ra tay để ngươi khỏi tốn sức chẳng phải tốt hơn hay sao?"

Soái Mạnh Hùng cười đau khổ: "Cần gì phải như thế, tôi sẽ thả tên tiểu tử này, nhưng cô nương cũng phải..."

Sử Hồng Anh mắng: "Ta không nói chuyện với ngươi, ngươi đừng hòng ta sẽ hứa với ngươi điều gì".

Soái Mạnh Hùng nhíu mày, mắt lộ hung quang đột nhiên đã nổi lên sát cơ. Nhưng y không cam lòng, thầm nhủ: "Ngươi không chịu theo ta, ta sẽ lừa lấy ngươi. Chỉ cần ngươi sống, ta sẽ tìm cách lừa được ngươi, còn tên tiểu tử này dù sao cũng đã bị trọng thương, cứ tạm thời tha cho y cũng được".

Thế là Soái Mạnh Hùng giả vờ rộng rãi, cười rằng: "Sử cô nương, tôi không làm khó cô nương, cô nương muốn thế nào cũng được. Nhưng phải do ca ca của cô nươnglàm chủ". Rồi y quyết đá chuyện này sang cho Sử Bạch Đô.

Soái Mạnh Hùng nói xong lui xuống. Y nháy mắt với Văn Đạo Trang, có ý bảo Văn Đạo Trang theo dõi Lý Nam Tinh. Số là lúc này y cũng phải vận công chống lại độc khí, lúc nãy hậu viện chưa tới, y phải liều mạng, còn lúc này không cần như thế nữa. Y chấp nhận tha cho Lý Nam Tinh đương nhiên là muốn lấy lòng Sử Hồng Anh, nhưng còn một nguyên nhân khác là bởi vì y cũng muốn trị thương cho mình.

Sử Bạch Đô hoàn toàn hiểu ý Soái Mạnh Hùng, liền hừ một tiếng: "Ả nha đầu này chỉ biết có người ngoài, ta không thể tha cho ngươi!"

Sử Hồng Anh cười thê lương: "Đại ca đã vô tình như thế, muội còn sống để làm gắn liền dí sát cây truy thủ vào cổ họng mình, nói chưa xong lập tức đã vạch nhẹ mộtđường, máu ứa tươm ra.

Soái Mạnh Hùng vội vàng kêu lên: "Sử huynh, lệnh muội tuổi trẻ hiểu biết nông cạn, huynh hãy từ từ dạy dỗ nàng, đừng buộc nàng tìm đến cái chết".

Sử Bạch Đô cũng xuống nước: "Ả nha đầu nhà ngươi làm ta tức chết. Thôi được, ngươi theo ta về, ta sẽ nghe lời ngươi!"

Sử Hồng Anh biết nếu không nghe theo điều kiện của anh trai mình, bọn chúng sẽ không tha cho Lý Nam Tinh. Sử Hồng Anh thầm nhủ: "Sau khi mình về nhà sẽ tìm cơ hội trốn tiếp. Lý đại ca bị trọng thương, phải thoát ra khỏi bàn tay của bọn chúng càng sớm càng tốt". Vì thế nàng nói: "Được, các người hãy đem đến một con ngựa cho bằng hữu của ta, đợi y đi khuất, ta mới buông truy thủ xuống".

Lúc này Soái Mạnh Hùng cảm thấy chua xót trong lòng, nhưng vẫn cười gượng: "Được, được! Tục ngữ có nói không đánh không quen nhau, người bằng hữu này võ nghệ cao cường, ta cũng muốn kết giao với y. Văn đảo chủ, ông hãy tặng con ngựa của ông cho y".

Văn Đạo Trang nhảy xuống ngựa, dắt con ngựa về phía Lý Nam Tinh, bực dọc: "Được, nể mặt Soái tướng quân, ta tha cho tên tiểu tử nhà ngươi".

Lý Nam Tinh không cầm cương ngựa mà nói: "Sử cô nương... thật là thiệt thòi cho cô nương!" Sử Hồng Anh mạnh giọng: "Huynh đừng lo, hãy chạy cho mau! Non xanh vẫn còn sợ gì không có củi đốt"

Lý Nam Tinh là người dễ xúc động, nghe như thế thì nước mắt tuôn ra, lòng thầm nhủ: "Nàng vì cứu mình mà phải khuất phục, mình làm sao báo đáp tấm ân tình này? Nàng nói đúng, non xanh vẫn còn, sợ gì không có củi đốt, đợi mình dưỡng thương xong sẽ đến cứu nàng ra". Lúc đầu Lý Nam Tinh vốn không muốn bỏ chạy một mình, nhưng nghe Sử Hồng Anh nói như thế thì nghĩ có chết cùng nhau cũng vô ích nên đổi ý.

Lý Nam Tinh nhảy lên lưng ngựa, nói với lại: "Sử cô nương, cô nương hãy tự bảo trọng, lôi đi đây! Tên họ Soái kia, ta sẽ không nhận ơn của ngươi, ngươi đừng tưởng rằng hôm nay tha cho ta thì ta có thể chuyển địch thành bạn với ngươi!"

Soái Mạnh Hùng cười ha hả: "Tên tiểu tử thật cứng cỏi, được, ta sẽ đợi ngươi đến tìm ta".

Lúc này Lý Nam Tinh không gượng được nữa, vì thế vung roi ngựa phóng như bay. Sử Hồng Anh chợt nhớ ra một chuyện, lớn giọng kêu: "Huynh dưỡng thương xong, hãy báo tin của tôi cho Kim Trục Lưu biết".

Vì Lý Nam Tinh đã phóng ngựa đi cho nên Sử Hồng Anh hơi lơi lỏng. Nào ngờ Sử Bạch Đô nhân lúc nàng phân tâm, dột nhiên giật thanh truy thủ của nàng, phóng theo Lý Nam Tinh. Sử Hồng Anh lạc giọng kêu lên, nhưng đã bị Sử Bạch Đô điểm huyệt đạo.

Chính là: Người trong tự trọng, đục tự đục.

Muốn biết chuyện tiếp theo thế nào, mời xem hồi 21 sẽ rõ.

< Sửa đổi bởi: Hoàng Dung - - 7.3.2007 6:29:29 > (trả lời: Hoàng Dung) Post #: 46

Crypto.com Exchange

Hồi (1-52)


<