← Hồi 225 | Hồi 227 → |
- Còn dám nói nữa sao?
Mạnh Hổ cả giận:
- Nàng có tin ta mang nàng ra hành quyết ngay tại chỗ hay không?
- Chỉ giỏi doạ người!
Mông Nghiên lim dim đôi mắt, nũng nịu nói:
- Chàng tuyệt không để cho người khác xem thân thể thiếp đâu!
- Xem như nàng lợi hại, hừ hừ!
Mạnh Hổ hừ hai tiếng, lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Đợi đến tối nay ta sẽ thu thập nàng, nếu không làm cho nàng chết đi sống lại thì ta không phải là Mạnh Hổ!
Những lời của Mạnh Hổ quá độc ác, làm cho Mông Nghiên không thể không nhớ tới những lần ân ái triền miên cùng Mạnh Hổ trong mấy ngày qua. Tưởng tượng đến mùi vị tiêu hồn làm cho nàng bay bổng lên chín tầng mây khi ấy, trái tim Mông Nghiên như mềm nhũn đi, chân nàng cũng mềm theo gần như bước không nổi nữa, nếu không nhờ có Mạnh Hổ dìu nàng, không chừng nàng đã ngồi phệt xuống ngay tại chỗ.
Rất nhanh cả thương đội hơn hai trăm người của Tiêu Định Sách đã bị mấy ngàn kỵ binh Hồ tộc áp giải đi tới Nguyệt Lượng châu.
Nhìn từ xa Nguyệt Lượng châu cũng không lớn lắm, trông chỉ như một chiếc thuyền bé cỏn con giữa biển cát mênh mông. Nhưng khi tiến vào trong ốc đảo này rồi mới biết nơi này thật ra không nhỏ, chu vi khoảng trên dưới bốn, năm mươi dặm. Chỉ là vì địa thế nơi này hết sức bằng phẳng, cho nên biển cát mênh mông mới làm cho nó trông có vẻ nhỏ bé hẳn đi.
Trên Nguyệt Lượng châu phủ đầy loài cây đặc thù thường thấy trên sa mạc-cây dương, trên mặt đất cũng đầy những thảm cỏ xanh rờn.
Chuyện làm cho đám lính đánh thuê đã gần cả tháng trời không được tắm rửa mừng rỡ như điên chính là, trên Nguyệt Lượng châu còn có mấy cái hồ nước to có nhỏ có. Hồ nước lớn nhất trong đó chiếm cả một nửa diện tích của Nguyệt Lượng châu, mười mấy hồ nhỏ giống như những viên trân châu khảm xung quanh hồ lớn, xinh đẹp đến mức khiến cho người khác khen ngợi không thôi.
Nước trong tất cả các hồ trong đến mức có thể nhìn thấy tận đáy, rất nhiều loài cá không biết tên đang bơi lội tung tăng trong đó, giống như thiên đường ở chốn nhân gian.
Toàn bộ thương đội cả hai trăm lính đánh thuê lẫn những người tuỳ tùng đều bị đưa đến một doanh trại bên cạnh bờ một hồ nhỏ. Mạnh Hổ vốn xuất thân binh nghiệp chỉ thoáng nhìn qua là hiểu ngay đạo lý bên trong, hồ nhỏ này nằm ở ngay giữa Nguyệt Lượng châu, phía Bắc và phía Đông chính là hồ lớn nhất có hình bán nguyệt, phía Tây và phía Nam rải rác có mười mấy doanh trại của Hồ tộc, như vậy đã hình thành thế bao vây doanh trại của thương đội Trung Thổ, có thể theo dõi mọi động tĩnh hết sức rõ ràng.
Đương nhiên người Hồ tộc cũng không đến nỗi quá khắt khe.
Đám lính đánh thuê và tuỳ tùng của thương đội chỉ không thể đến gần hồ lớn và không thể tự tiện đến gần doanh trại của người Hồ tộc. Còn lại bọn họ có thể làm bất cứ việc gì, bao gồm cả việc nhảy vào hồ nhỏ tắm rửa cho mát mẻ một hồi, cho nên lúc này cả doanh trại của thương đội đã gần như trống không, ngoại trừ Mạnh Hổ và Mông Nghiên, tất cả mọi người đều đã nhảy vào trong hồ nước mát mẻ.
Trên một mảnh đất trống cách doanh trại của thương đội không xa, người Hồ tộc đã sớm nhóm lên mười mấy đống lửa trại, mười mấy con dê béo đang được quay trên đống lửa. Không khí bắt đầu ngập tràn mùi thịt dê thơm phức, xem ra đám nữ nhân Hồ tộc cũng rất giữ chữ tín, bọn họ thật sự chuẩn bị khoản đãi đám khách không mời mà đến này.
Ngủi thấy mùi thịt dê thơm phức, đám lính đánh thuê và tuỳ tùng của thương đội lập tức nổi cơn thèm nhỏ dãi. Cả bọn cũng không còn tha thiết gì đến chuyện tắm rửa nữa, cứ như vậy xông thẳng lên bờ, tên nào tên nấy toàn thân trần trụi, nhắm thẳng hướng những con dê béo ngậy đang được quay trên đống lửa ào ào chạy tới. Đám nữ nhân Hồ tộc đang ngồi phết hương liệu vào những con dê béo kia đưa mắt nhìn đám nam nhân loã thể đang chạy tới, nàng nào cũng đỏ ửng hai gò má, nhìn nhau cười rộ vô cùng phóng đãng. Đám nữ nhân Hồ tộc này vô cùng nóng bỏng lại can đảm lớn mật làm cho người ta trông thấy phải điên cuồng.
- Xấu hổ, đúng là một bọn không biết xấu hổ!
Nhìn thấy bọn nam nhân để mông trần chạy lên bờ như vậy, Mông Nghiên không khỏi hung hăng mở miệng mắng một câu, miếng thịt dê vừa mới cho vào miệng cũng bị nàng phun ra trên cỏ. Nàng cũng thích chiêm ngưỡng thân thể cường tráng của nam nhân, nhưng nam nhân đó phải là người yêu của nàng, còn những nam nhân khác, chỉ liếc qua một cái nàng đã cảm thấy buồn nôn.
- Ha ha, không ngờ bọn này cũng có hình dáng cường tráng như vậy, thật không nhỏ chút nào!
Mạnh Hổ thấy vậy cũng cất tiếng cười ha hả, bất chợt nghĩ đến một chuyện khác, lập tức đổi giọng nói:
- Đúng rồi, nghe đồn rằng trong Hồ tộc nữ nhân nhiều hơn nam nhân, sau khi chúng ta đi vào lãnh địa của bọn họ cũng không gặp được bao nhiêu nam nhân, xem ra lời đồn hẳn là thật. Như vậy tối hôm nay đám nữ nhân Hồ tộc này có thể được một bữa no nê rồi, đám lính đánh thuê và tuỳ tùng của thương đội này đã lâu không biết đến mùi vị nữ nhân, hiện tại mỗi người có thể đối phó với mười mấy nữ nhân, hơn hai trăm hán tử cũng đủ cho hai ba ngàn nữ nhân sung sướng mê hồn.
- Hay là chàng cũng đi nếm thử mùi vị của nữ nhân Hồ tộc xem sao?
Mông Nghiên bỗng nhiên quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ, nở nụ cười vô cùng quyến rũ:
- Đám nữ nhân này nhìn qua rất hoang dã, hẳn đầy đủ mùi vị, không phải nam nhân các người đều thích mùi vị nóng bỏng mà hoang dã hay sao, ha ha!
Mạnh Hổ nhìn Mông Nghiên chăm chú, giọng nửa đùa nửa thật:
- Nàng không ăn phải giấm chua hay sao?
- Ghen ư?
Mông Nghiên cắn môi trừng mắt nhìn Mạnh Hổ một hồi, sau đó mới nói:
- Thiếp quả thật rất ghen tuông, nếu chàng ân ái với nữ nhân khác ngay trước mặt thiếp, khẳng định thiếp sẽ khó chịu vô cùng. Nhưng thiếp lại cảm thấy hơi tò mò, thiếp muốn nhìn xem bộ dạng của một nữ nhân khác lúc nằm dưới người chàng sẽ như thế nào? Ha ha, thiếp rất muốn nhìn thấy chuyện đó!
- Ách...
Mạnh Hổ nghẹn lời không biết nói gì, một lúc sau mới lên tiếng:
- Hay là như vầy đi, trước tiên nàng hãy xem nữ nhân khác nằm dưới người nam nhân khác ra sao đi đã, chắc chắn là một cảnh tượng tuyệt vời, ôi, bên kia đã bắt đầu rồi!
Mông Nghiên nghe vậy theo bản năng quay đầu nhìn theo hướng ngón tay Mạnh Hổ vừa chỉ, cảnh tượng đập vào mắt làm cho nàng lập tức xấu hổ đỏ mặt. Cách đó chừng mấy chục bước một thân hình nam nhân cường tráng đang cử động nhịp nhàng trên thân thể một nữ nhân Hồ tộc, có thể nghe được âm thanh hai thân thể va chạm vào nhau, Mông Nghiên lo lắng đám nữ nhân Hồ tộc chịu đựng không nổi....
Tuy nhiên sự lo lắng của Mông Nghiên quả thật là dư thừa, đám nữ nhân Hồ tộc cũng vô cùng dẻo dai không kém, chẳng những có thể chịu đựng được, có vài nữ nhân Hồ tộc vẫn còn dư lực để phản kích. Các nàng xoay người lại cỡi trên thân thể bọn nam nhân, lấy hết sức vặn vẹo thân hình mảnh mai trắng như mỡ đông của bọn họ, tận hưởng mùi vị khoái lạc tiêu hồn...
Vài nam nhân làm gương trước rất nhanh đã cuốn hút đám lính đánh thuê còn lại. Chỉ trong thoáng chốc, hơn hai trăm tên lính đánh thuê và hơn ba mươi tên tuỳ tùng của thương đội toàn bộ đều chìm đắm trong vòng tay nóng như lửa của các nữ nhân Hồ tộc, thậm chí ngay cả ba tên thương nhân Tiêu Định Sách, Mã Tứ Cửu và Hà Lão Thất cũng không ngoại lệ. Quét mắt nhìn quanh một vòng, khắp bốn phía mảnh đất trống bên ngoài doanh trại đều là những thân thể đang ôm nhau vặn vẹo, Mạnh Hổ cũng không thể kìm được kích động trong lòng, đôi tay rắn chắc đã bắt đầu ôm ghì lấy thân thể Mông Nghiên. Một trường dâm loạn lớn như vậy khó có thể gặp nhiều lần trong đời, dù bất cứ ai lâm vào hoàn cảnh này cũng không thể nào tránh khỏi trong lòng xao xuyến.
Chỉ có Mông Nghiên đang lấy làm ngạc nhiên, vì sao bọn nữ nhân Hồ tộc không tới quấy rầy Mạnh Hổ và nàng?
Tuy nhiên rất nhanh, Mông Nghiên đã biết nguyên nhân, nữ tướng Hồ tộc lúc ban ngày dẫn theo mười mấy nữ binh Hồ tộc võ trang đầy đủ chợt đi tới trước mặt hai người, vẻ mặt cung kính nói với Mông Nghiên:
- Thưa khách nhân tôn quý, Ngọc Hồ Vương cho mời, ngài đang ở trướng bồng bày yến tiệc thịnh soạn chờ đón khách nhân!
Rốt cục Mông Nghiên đã hiểu vì sao cho đến bây giờ không có nữ nhân Hồ tộc nào đến quấy rầy nàng, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì Ngọc Hồ Vương kia đã nhìn trúng nàng.
Nếu đã là nam nhân mà Ngọc Hồ Vương nhìn trúng, đương nhiên những nữ nhân Hồ tộc khác cũng không dám đụng vào, tuy nhiên đáng tiếc chính là, bản thân Mông Nghiên cũng là một nữ nhân, nàng sao thể tiếp nhận được tình cảm của Ngọc Hồ Vương đây? Nhưng hiện tại tình hình đã không phải do nàng làm chủ, có thể tưởng tượng ra được, nếu Mông Nghiên từ chối hoặc làm bại lộ thân phận nữ nhân, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng.
Trong lòng nặng trĩu lo âu, Mông Nghiên chỉ biết quay đầu lại nhìn Mạnh Hổ như ngầm hỏi: Làm sao bây giờ?
Mạnh Hổ mỉm cười nói với Mông Nghiên:
- Nếu như Ngọc Hồ Vương cho mời, chúng ta đương nhiên vô cùng vinh hạnh.
Tính toán của Mạnh Hổ rất đơn giản, chỉ cần có thể lừa dối để thông qua, hắn cũng không ngại ngủ với Ngọc Hồ Vương kia một lần. Tuy rằng hắn không có thói quen lên giường với nữ nhân mà hắn không có cảm tình, nhưng cũng không phải là chán ghét. Mạnh Hổ cũng không có suy nghĩ gọi là kết tình cùng xử nữ, Ngọc Hồ Vương kia thoạt nhìn bộ dáng phong lưu, dường như đã trải qua rất nhiều nam nhân, chuyện này đã là gì chứ? Có thể gọi là gặp dịp thì chơi mà thôi.
Bất quá nữ tướng Hồ tộc kia lại không nể mặt, Mạnh Hổ chưa kịp đứng dậy, nàng đã ngăn hắn lại, nói:
- Thật là xin lỗi, người mà Ngọc Hồ Vương mời chính là vị tiểu huynh đệ này, còn ngươi... xin cứ tự tiện đi thôi!
- Sao?
Mạnh Hổ thốt lên một tiếng kinh ngạc, quay về phía Mông Nghiên làm một cử chỉ biểu lộ lực bất tòng tâm.
Mông Nghiên lập tức không thèm nể mặt, đưa tay chỉ Mạnh Hổ nói y như thật:
- Hắn là thị vệ thân tín của bản công tử, nếu hắn không được dự tiệc, bản công tử cũng từ chối không tham dự buổi tiệc của Ngọc Hồ Vương.
- Chuyện này...
Nữ tướng Hồ tộc kia nghe vậy lộ vẻ khó xử, sau khi do dự một lúc đành phải chấp thuận:
- Thôi được, hai vị mau đi theo ta, đừng để Ngọc Hồ Vương phải chờ lâu!
----- Phía Bắc Nguyệt Lượng châu, một đám đông người bỗng nhiên chui ra như quỷ mị từ trong những cồn cát kéo dài liên miên bất tuyệt.
Đây là một đám người từ đầu tới chân đều phủ một màu đen, quần áo đen, khăn bịt mặt cũng màu đen, chỉ có đôi mắt lãnh khốc sắc bén lộ ra ngoài. Từ hành động nhanh nhẹn như vượn, nhẹ nhàng như báo của bọn họ có thể nhìn ra, đám người này quả thật không đơn giản chút nào, rõ ràng là một đám chiến sĩ thân trải trăm trận vô cùng khát máu.
Dẫn đầu đám người này chính là một tráng hán có thân hình như thiết tháp đang lẳng lặng nằm phục trên mặt đất. Cổ của tráng hán này to một cách khác thường, gần như bằng với đầu của hắn, làm cho người ta cảm thấy hắn có một sức mạnh vô hạn, tuy nhiên cũng làm cho người ta có ấn tượng rằng tên tráng hán này là một người không có đầu óc, thường thì cơ bắp phát triển tỉ lệ nghịch với sự phát triển của đầu óc ...
Trong sự tĩnh mịch làm cho người ta cảm thấy muốn phát điên, một bóng đen gầy gò lặng lẽ tiến đến gần tên tráng hán, hỏi bằng một giọng nhỏ như muỗi kêu:
- Đại thủ lĩnh, khi nào chúng ta động thủ?
- Gấp gì chứ?
Tráng hán bực bội hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Không thấy đám nữ nhân ngu ngốc kia đang mở tiệc bên lửa trại hay sao? Tuy rằng các dũng sĩ bộ lạc Hùng Ưng của chúng ta dũng mãnh thiện chiến, cho dù tấn công chính diện cũng có thể dập tắt sự kháng cự của đám nữ nhân kia. Nhưng nếu đã đánh lén thì phải thận trọng một chút, chờ sau khi bọn chúng ngủ say rồi động thủ cũng không muộn!
- Ha ha!
Bóng đen gầy gò chép chép miệng, nhỏ giọng reo lên:
- Các huynh đệ của chúng ta đang nôn nóng thưởng thức mùi vị nữ nhân Hồ tộc.
- Ngươi đi nói cho các huynh đệ, hãy dọn dẹp sạch sẽ trước cho lão tử.
Tráng hán cười mắng:
- Sau khi phá xong vương trướng Hồ tộc, lúc ấy sẽ cho đám nữ nhân phong lưu của Hồ tộc nếm thử oai phong của bộ lạc Hùng Ưng trên đại thảo nguyên. Hừ hừ, bọn nam nhân của Hồ tộc so với bộ lạc Hùng Ưng chúng ta là rác rưởi mà thôi!
Tráng hán vừa dứt lời, phía sau liền vang lên một tràng cười dù đã cố kìm nén, tiếng cười có thể nói rằng vô cùng dâm đãng.
Bộ lạc Hùng Ưng là một bộ lạc rất lớn trên đại hoang nguyên, bọn họ cùng bộ lạc Thiên Lang dã man hung ác chiếm cứ vùng trung tâm đầy đủ nước, cây cối tươi tốt, bằng phẳng rộng rãi trên đại hoang nguyên. Bộ lạc Thiên Lang ở phía Bắc, bộ lạc Hùng Ưng ở phía Nam gần Tử Vong Đại Sa Mạc, hai bên như nước giếng không phạm nước sông, không tuỳ tiện xâm phạm lẫn nhau.
Những bộ lạc Man nhân khác như Mãnh Hổ, Dã Lang, Hắc Năng*, Cự Tê đều bị hai đại bộ lạc Hùng Ưng, Thiên Lang xua đuổi phải chạy tới phía Đông đại hoang nguyên cằn cỗi hoặc phía Tây sát với đế quốc Quang Huy. Nếu như không chịu khổ trên đại hoang nguyên bao la vạn dặm thì phải chịu nạn chinh phạt đẫm máu của quân đội thế giới Trung Thổ.
(*Năng: tên một loài gấu. )
← Hồi 225 | Hồi 227 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác