← Hồi 215 | Hồi 217 → |
Giữa tiếng hoan hô long trời lở đất của dân chúng đế quốc, từng đội nghi thức, đội nhạc Hoàng gia nghiêm chỉnh tiến lên đại lộ khải hoàn, sau đó là Ngự Lâm quân Hoàng gia vũ trang đầy đủ, uy phong lẫm liệt. Nhưng đi ở hàng đầu chính là Thần Cơ doanh đã có công bắt sống Mạnh Hổ tại Hồ Lô cốc, lần này có thể bắt sống được Mạnh Hổ, Thần Cơ doanh đã lập được đại công cho nên vô cùng vênh váo trước mặt thiên hạ. phải biết Mạnh Hổ là người như thế nào? Chính là người có thể lấy được thủ cấp của mãnh tướng Tư Đồ Bưu đế quốc Minh Nguyệt giữa chốn vạn quân, hiện tại đã trở thành tù binh của Thần Cơ doanh!
Đương nhiên công lao lớn nhất thuộc về đương kim đế sư Sử Di Viễn, nếu không có Sử Di Viễn sắp đặt kế hoạch và chỉ huy, cho dù Thần Cơ doanh có kiêu dũng tới mức nào đi nữa cũng không có khả năng bắt sống được Mạnh Hổ. Chính vì nguyên nhân bắt sống được Mạnh Hổ, thanh danh của Sử Di Viễn trong lòng bọn quý tộc và dân chúng đế đô đã tăng lên đến đỉnh điểm. Nếu như không phải Sử Di Viễn năm lần bảy lượt từ chối, thậm chí Mông Diễn đã tổ chức nghi lễ khải hoàn để nghênh đón Sử Di Viễn như bậc anh hùng đế quốc. đương nhiên, cho dù có cử hành nghi tức khải hoàn hay không, hiện tại Sử Di Viễn cũng đã xứng danh anh hùng đế quốc, có thể bắt sống được kẻ chủ mưu tạo phản lớn nhất là Mạnh Hổ, không phải là nền tảng của đế quốc thì còn là gì nữa? Không phải là anh hùng đế quốc thì là gì?
Ba đại doanh của Ngự Lâm quân vừa đi qua, dân chúng hai bên đại lộ khải hoàn dường như trở nên điên cuồng, ai nấy đều cố gắng trèo lên thềm đài để có thể quan sát rõ ràng. Đám dân chúng chen chúc hai bên đại lộ khải hoàn đã sớm chuẩn bị những sọt tre hoặc giỏ đệm trong đó đựng đầy rau cải, khoai tây, trứng thối dùng làm "vũ khí", sau đó, mười mấy vạn dân chúng bắt đầu điên cuồng gào thét, dần dần hội tụ lại thành một thanh âm khổng lồ duy nhất: phản đồ, phản đồ, phản đồ...
Khi Mạnh Hổ từ trong hôn mê tỉnh lại, hắn nhìn thấy một cảnh tượng vô cùng đáng sợ.
Một cỗ tù xa làm bằng sắt ròng vô cùng kiên cố, trên nóc tù xa có khoét một cái lỗ hổng, lỗ hổng này vừa vặn với cổ của Mạnh Hổ. Toàn thân Mạnh Hổ bị giam trong tù xa, tứ chi bị xiềng xích trói thật chặt, chỉ có đầu của hắn ló ra bên ngoài. Trước mặt hắn là một đại lộ rộng rãi bằng phẳng chạy dài thẳng tắp, hai bên đại lộ người đông như biển, vô số dân chúng đế đô đang điên cuồng múa may hai tay, đang điên cuồng gào thét rống giận...
Cảnh tượng trước mắt này, đương nhiên Mạnh Hổ không hề lạ lẫm. Một năm trước đây hắn đã từng trải qua.
Chỉ bất qua lần đó Mạnh Hổ là anh hùng đế quốc, còn lần này hắn ta lại là phản đồ của đế quốc.
- Ném chết hắn!
- Đập nát đầu hắn!
- Treo cổ tên phản đồ đáng chết này đi!
- Hắn đã giết chết năm mươi vạn tướng sĩ ưu tú của đế quốc, nên đem hắn ra xử cực hình!
Mười mấy vạn dân chúng của đế quốc điên cuồng thét gào rống giận như cơn sóng thần ngoài biển rót thẳng vào tai Mạnh Hổ. Một tên lão binh trấn định như Mạnh Hổ cũng không khỏi hơi biến sắc!
Mạnh Hổ có thể không thèm coi thánh chỉ của hoàng đế đế quốc Mông Diễn ra gì, có thể không coi mấy mươi vạn địch quân tinh nhuệ trên chiến trường ra gì, nhưng không thề nào coi thường cơn giận của mấy mươi vạn dân chúng. Dân tình thật là đáng sợ, hàng trăm hàng ngàn hàng vạn dân chúng phẫn nộ cùng một lúc, còn có thể phá huỷ được Hoàng triều hùng mạnh không gì sánh kịp, huống chi Mạnh Hổ vỏn vẹn chỉ là một tên võ phu tầm thường?!
Trên đài cao trước cửa Chính Dương, lòng Mông Diễn vẫn còn cảm thấy sợ hãi, Sử Di Viễn thì nở nụ cười âm trầm thoả mãn.
Trong số năm mươi vạn đại quân bị tiêu diệt trong cuộc Tây chinh, mười vạn binh sĩ của quân đoàn cận vệ không còn lại mấy! Mười vạn người này không phải là người ở các hành tỉnh địa phương, mà đều là người ở Lạc Kinh, đều là con dân ngay dưới chân thiên tử. Dù có một ít lão binh được điều động từ nơi khác gia nhập vào quân đoàn cận vệ, gia quyến của họ đều đã dời đến Lạc Kinh, một số vốn không lập gia đình nhưng cũng sống yên ổn tại Lạc Kinh. Có thể tưởng tượng ra, mười vạn tướng sĩ của quân đoàn cận vệ có bao nhiêu người thân sống tại Lạc Kinh? Vậy hiện tại có bao nhiêu dân chúng phẫn nộ cùng một lúc, há phải chuyện đùa?
Cho nên sau khi thất bại ở Thanh Châu, Mông Diễn mới tỏ ra tuyệt vọng như vậy, bởi vì chính hắn không còn khả năng leo lên ngôi báu hoàng đế của đế quốc. Bởi vì Mông Diễn hiểu rất rõ, dân chúng thành Lạc Kinh mất đi người thân sẽ có phản ứng như thế nào, khi hắn trở về Lạc Kinh sẽ phải nhận chịu lăng mạ chửi bới đến mức nào! Nếu như có kẻ có dụng tâm âm thầm kích động sau lưng, dân chúng mất đi lý trí thậm chí có khả năng nổi loạn, tấn công vương phủ của hắn, thậm chí có khả năng đưa hắn lên đoạn đầu đài.
Bất quá vẫn còn may mắn là sự tình kết thúc không phát sinh bất cứ chuyện gì, rốt cục Mông Diễn vẫn thuận lợi đăng cơ đế vị.
Theo như Sử Di Viễn tính toán, nếu như dư luận của đế quốc đã lọt vào trong tầm khống chế của Mông Diễn, vậy Mạnh Hổ chính là một kẻ chịu tội thay hoàn hảo nhất, sự phẫn nộ của dân chúng sẽ chuyển sang người Mạnh Hổ một cách tốt đẹp. Nghĩ đến đây, Mông Diễn không khỏi xuay sang khẽ liếc nhìn Sử Di Viễn, ánh mắt không khỏi thoáng qua một tia cảm kích, thầm nghĩ nếu không có Sử Di Viễn, có lẽ kẻ ngồi trong tù xa bị giải đi thị chúng hôm nay ắt hẳn sẽ là Mông Diễn hắn, mà người ngồi trên ngôi báu hôm nay rất có thể sẽ là Đại ca hoặc là Tam đệ của hắn, thậm chí có thể là Hoàng thúc, mà không phải là Mông Diễn hắn.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Mông Diễn, Sử Di Viễn đột ngột quay đầu nhìn lại, khẽ điểm nụ cười với Mông Diễn, nói:
- Bệ hạ, từ đây về sau, sẽ không còn người nào dám hoài nghi về chân tướng của Tây chinh nữa! Dư luận về Tây chinh coi như đã chấm dứt từ khi Mạnh Hổ bị bắt, một số kẻ có dụng tâm cũng không thể nào gây nên sóng gió gì được nữa, ha ha!
Trên đại lộ khải hoàn, sự phẫn nộ của dân chúng đã bắt đầu bằng những âm thanh đòi giết của bọn họ, vô số trứng thối, rau cải, khoai tây... rơi xuống tù xa như mưa. Chỉ trong khoảnh khắc, trên tù xa đã phủ đầy những thứ dơ bẩn tanh hôi, trên mặt Mạnh Hổ cũng dính đầy rau cải, trứng vỡ..., thậm chí còn có những viên đá nhỏ lẫn vào trong đó, tuy rằng không gây ra thương tích gì quá lớn cho Mạnh Hổ, nhưng mặt hắn cũng đã sưng phù lên. Mạnh Hổ hoàn toàn không lộ vẻ gì ra ngoài mặt, không ai có thể biết được hiện tại trong lòng hắn đang nghĩ gì?
Ở bậc thứ hai trên đài cao trước cửa Chính Dương, trái tim của công chúa Mông Nghiên đau nhói từng hồi, nàng bất giác cảm thấy trên má mình nóng hổi, lúc này mới biết nước mắt đã lăn dài trên má tự bao giờ...
Mạnh Hổ ngồi trong tù xa được chậm rãi đẩy qua trên đại lộ khải hoàn, sau khi hứng chịu sự phát tiết cơn tức giận của mấy chục vạn dân chúng, rốt cục tù xa cũng đến trước cửa Chính Dương.
Mông Diễn đang ngồi ở tầng cao nhất trên đài trước cửa Chính Dương đột nhiên đứng dậy, kim sắc quyền trượng tượng trưng cho quyền uy của hoàng đế trong tay khẽ vung lên, gần như tất cả dân chúng trên quảng trường bắt đầu yên lặng trở lại. Chỉ trong khoảnh khắc, quảng trường cho tới bây giờ vốn vô cùng ồn ào huyên náo đã trở nên lặng ngắt như tờ. Mông Diễn gật gật đầu tỏ ý hài lòng, bước tới sát mép đài cao, đứng ở phía sau một khí cụ đặc chế, đó chính là máy khuếch âm mà Viện Khoa Học Hoàng gia vừa mới phát minh ra, có thể làm cho tiếng nói của Mông Diễn to hơn gấp nhiều lần, đủ sức làm cho năm chục vạn dân chúng trên quảng trường nghe rõ ràng lời nói của Mông Diễn.
- Hỡi tất cả các vị nguyên lão tôn kính, hỡi tất cả các công dân vĩ đại, xin các ngươi hãy nói cho trẫm biết, nên xử lý tên phản đồ đại gian đại ác Mạnh Hổ như thế nào đây?
- Treo cổ hắn!
- Thiêu sống hắn!
- Chém đầu hắn!
- Xử lăng trì, lóc từng miếng thịt của hắn!
Năm chục vạn dân phát ra năm chục loại thanh âm, trong khoảnh khắc đã nhấn chìm cả quảng trường khải hoàn.
Mông Diễn đột nhiên giơ cao quyền trượng trong tay lên, nói bằng một giọng không cho phép bất kỳ ai nghi ngờ:
- Không, chúng ta không thể giết hắn, như vậy là quá dễ dàng cho hắn, trẫm có một chủ ý hay hơn, tống cổ hắn tới cảnh kĩ trường ở thành Nam, để cho hắn giác đấu với Kiếm Xỉ Cự Hổ, Viễn Cổ Cự Tượng, để cho hắn giác đấu cùng với các loại mãnh thú, để hắn đấu với những dũng sĩ đến từ khắp các đại lục. Đây là phương thức hèn mọn nhất để kết thúc tính mạng hèn mọn của hắn, hắn sẽ lấy tư thế hèn mọn để mua vui cho tất cả các vị nguyên lão tôn kính, cùng với tất cả các công dân vĩ đại.
- Vạn tuế!
- Vạn tuế! Vạn tuế!
- Vạn tuế! Vạn tuế! Vạn vạn tuế!
Thanh âm vang dội của Mông Diễn vừa dứt, năm mươi vạn dân chúng tụ tập trên quảng trường liền cất tiếng hoan hô long trời lở đất, một số quý tộc nguyên lão không kìm nổi tâm tình quên cả mình mà cất tiếng hoan hô theo. Nói đến tận cùng, đế quốc Quang Huy cũng là một quốc gia tôn sùng võ lực, từ quý tộc của đế quốc cho đến bá tánh bình dân, ai nấy đều chảy trong người dòng máu dã man. Cảnh kỹ trường hình tròn sừng sững ở phía Nam thành Lạc Kinh có thể nói là trung tâm giải trí lớn nhất ở đế quốc Quang Huy, gần như tất cả dân chúng trong đế quốc Quang Huy ái nấy cũng muốn đến đó để thưởng thức một trường giác đấu dã man nhưng đẹp mắt và đầy máu, huống chi Mạnh Hổ là một mãnh tướng tuyệt thế tham gia giác đấu, cũng quá đủ làm cho người ta điên cuồng.
----- Đế quốc Minh Nguyệt, thành Tây Kinh.
Tiểu hoàng đế Thu Dã năm ấy mới mười bốn tuổi triệu tập tân Tể tướng Trương Điện Thần và các vị đại thần thương nghị một chuyện rất khó giải quyết. Nhiếp chính vương Thu Vũ Đường ngồi bên cạnh từ đầu đến giờ vẫn chưa nói một lời, lẳng lặng ngồi nghe Thu Dã, Trương Điện Thần và các quan tranh luận.
Lần này Thu Dã mở hội nghị giữa triều chỉ để tranh luận một vấn đề duy nhất, đó là việc sớm bãi bỏ chế độ chia đất phong hầu cho các thân vương, đổi lại là các Tổng đốc địa phương sẽ thống lĩnh đại quyền quân sự chính trị ở các châu.
Vốn lúc Thu Phong Kính còn tại vị, chuyện này đã đang trong quá trình tiến hành, lúc mới bắt đầu tiến hành cũng coi như thuận lợi, nhưng đến lúc cuối, khi bắt đầu tước đoạt của các thân vương đã từng lập đại công trong loạn Thất vương khi trước, kết quả Thu Phong Kính mềm lòng nên không thể hoàn thành chuyện này.
Hiện tại đế quốc Minh Nguyệt vừa tổn thất nặng nề sau cuộc chiến tranh bảo vệ đế quốc, đang trong thời kỳ tích trữ lực lượng, dần dần khôi phục nguyên khí, đúng ra không nên tiến hành cải cách tiên tiến, nguyên nhân vô cùng đơn giản, nếu như lại xảy ra một trường loạn Thất vương thứ hai, vậy đế quốc Minh Nguyệt sẽ thật sự hoàn toàn tan rã, không còn khả năng khôi phục nguyên khí nữa. Đó cũng là ý kiến của ban quan viên lão thành do Trương Điện Thần đứng đầu đưa ra, tuyệt đại đa số quan viên trong triều cũng cho rằng hiện tại không nên làm lớn chuyện.
Nhưng là Tổng đốc Sóc Châu Yến Thập Tam và Tổng đốc Dự Châu Lạc Tòng Vân cầm đầu các Tổng đốc địa phương yêu cầu triều đình bãi bỏ chế độ phong vương, triệt để giải trừ chế độ cắt đất, đổi lại là các Tổng đốc địa phương thống lĩnh đại quyền quân chính ở các châu. Tuy rằng lý do của bọn Yến Thập Tam rất đường hoàng, thế nhưng dụng tâm đã lộ ra quá rõ ràng, vả lại càng trần trụi, chính là muốn đoạt quyền, thừa cơ triều đình đang lúc yếu ớt mà thoát khỏi sự quản chế của Hoàng gia, làm căn bản cho việc chiêu binh tự lập sau này.
Ý kiến của Trương Điện Thần rất kiên quyết:
- Bệ hạ, bọn Yến Thập Tam dâng thư đòi giải trừ chế độ cắt đất phong vương, đây rõ ràng là lòng lang dạ sói, triều đình tuyệt đối không thể nào dung túng! Chẳng những không thể dung túng, mà còn nên hạ chỉ trách mắng thật nghiêm khắc, tước đi chức vị, lại phạt cắt bổng lộc!
- Không ổn!
Quân đoàn trưởng Tiêu Lãng của quân đoàn cận vệ lên tiếng phản đối:
- Những lời của Tể tướng đại nhân sai rồi, nếu như bệ hạ thật sự hạ chỉ trách mắng nghiêm khắc, tước đi chức vị, lại phạt cắt bổng lộc, vậy không phải là bức bọn họ đi đến chỗ tạo phản hay sao? Nếu như mấy Tổng đốc địa phương liên thủ với nhau tạo phản, vậy há chẳng là trò đùa trẻ nít ư?
Thấy quần thần tranh luận một hồi lâu mà không có kết quả gì, Thu Dã đưa ánh mắt thân thiết nhìn Thu Vũ Đường, cất tiếng hỏi:
- Hoàng cô mẫu, người có ý kiến gì không?
Thu Vũ Đường khẽ cười nói:
- Hiện tại bệ hạ đã là vua của một nước, giang sơn vạn dặm này, hơn ức vạn dân này đều là quốc gia đại sự, đương nhiên bệ hạ phải đích thân toan tính về đường lối chiến lược!
Thu Vũ Đường vừa nói ra những lời này, ánh mắt của tất cả bá quan văn võ đại thần đều đổ dồn vào Thu Dã. Tất cả bọn họ đều thấy rằng, tuy rằng Thu Vũ Đường là Nhiếp chính vương do di chiếu của tiên hoàng chỉ định, thế nhưng dường như nàng không có ý can thiệp quá nhiều vào việc triều chính. Đương nhiên, các vị đại thần này đều hiểu rõ nỗi khổ trong lòng Thu Vũ Đường, nàng muốn ép Thu Dã đến bước đường cùng, làm cho hắn sớm trở nên thành thục, sớm ngày gánh vác trọng trách vị vua của một nước. Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, ai bảo Thu Dã tuổi còn quá trẻ mà phải gánh vác chức vị hoàng đế của đế quốc? Với lại đây cũng là thời điểm khác thường của đế quốc! -
Đón ánh mắt quan tâm của chúng thần, Thu Dã cắn răng muốn nói ra quyết định, đột nhiên có một tên nội thị vội vàng chạy vào, quỳ xuống cung kính bẩm báo:
- Bệ hạ, có tin khẩn cấp từ Lạc Kinh!
- Tin khẩn cấp từ Lạc Kinh?
Thu Dã khẽ giật mình, đưa mắt liếc qua Thu Vũ Đường một cái, vẫy tay quát:
- Mau nói!
Tên nội thị đáp lời, mở phong mật thư ra đọc:
- Cánh phản quân của Mạnh Hổ thất bại trên đại hoang sơn Hồ Lô cốc, bị tiêu diệt toàn quân, Mạnh Hổ bị bắt sống, được lệnh áp giải về Lạc Kinh!
- Sao?
- Cái gì?
- Có chuyện này sao?
- Mạnh Hổ bị bắt sống rồi sao?
Tên nội thị vừa đọc xong phong mật thư, tất cả bá quan văn võ trong đại điện ai nấy đều biến sắc, thậm chí ngay cả Thu Vũ Đường vốn lạnh lùng cũng không khỏi cau mày biến sắc, đôi mắt xanh trong như làn thu thuỷ cũng thoáng qua một tia nghi hoặc. Chuyện này giống như một cao thủ võ lâm đã từng bại dưới kiếm của một cao thủ khác, cho nên càng quyết tâm cần cù luyện kiếm, hy vọng lần tới giao thủ sẽ lấy lại thể diện. Nhưng đột nhiên trong lúc đó có người khác cho hắn biết, cao thủ kiếm thuật ấy lại thua dưới tay một người khác nữa, trong lòng không khỏi nổi lên cảm giác như mất mát một cái gì....
Đôi mày đang cau chặt của Thu Dã chợt giãn ra, cao giọng nói:
- Truyền ý chỉ của trẫm..., lập tức tuyên cáo cho thiên hạ rõ, triệt để loại bỏ chế độ cắt đất phong vương, các thân vương ở chín châu trong khắp thiên hạ lập tức trở về Tây Kinh, tất cả đất đai vương phủ đều trở thành tài sản của đế quốc, đại quyền quân chính ở địa phương các châu đương nhiên do các Tổng đốc nắm giữ, khâm thử!
Nghe Thu Dã hạ xong chiếu chỉ, Thu Vũ Đường không khỏi vui vẻ gật đầu, trong lòng thầm nghĩ tuy rằng Dã nhi mới chỉ có mười bốn tuổi, nhưng thật sự đã chín chắn hơn nhiều. Hắn đã xứng đáng với vai trò một vị hoàng đế, triệt để bãi bỏ chế độ cắt đất phong vương là vô cùng sáng suốt, bởi vì xem ra thân vương ở các châu đang chiếm giữ gần một nửa số đất đai màu mỡ trong đế quốc, nhưng lại không nộp thuế cho triều đình. Cho dù không phải là chấp thuận đề nghị của bọn Tổng đốc địa phương như Yến Thập Tam, xem ra chuyện bãi bỏ cắt đất phong phương cho đến lúc này là chuyện bắt buộc phải tiến hành. Huống chi xem ra thân vương ở các châu, ngoại trừ Tề vương Thu Trường Lâm là còn có chút thế lực, ngoài ra căn bản không đáng để nhắc tới. Chuyện này còn có thể nhận được sự ủng hộ của bọn Tổng đốc địa phương như Yến Thập Tam, có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Đương nhiên sau khi bãi bỏ chế độ cắt đất phong vương, trao lại đại quyền quân chính cho các Tổng đốc địa phương chưa chắc đã là chuyện tốt, đặc biệt là cấp đại quyền quân chính cho bọn Tổng đốc địa phương như Yến Thập Tam, Lạc Tòng Vân vốn che giấu dã tâm, càng là mối hoạ ngầm không nhỏ! Thế nên không thể xem nhẹ quyền hành trong tay hai tướng ấy, hiện tại chỉ có thể nương nhờ vào bọn Yến Thập Tam mà thôi, tạm thời phủ dụ bọn họ để triều đình dần dần trở nên mạnh hơn, sau đó sẽ nghĩ biện pháp dần dần thu thập cục diện cũng không muộn. Dù sao đi nữa, chỉ cần Thu Vũ Đường nàng vẫn còn sống, bọn Yến Thập Tam trước khi muốn khởi binh tạo phản chắc chắn phải cân nhắc cho thật kỹ. Ngoài ra, tin tức Mạnh Hổ thất bại bị bắt truyền ra lại càng tạo ra đả kích không nhỏ đối với dã tâm của bọn chúng, không phải cũng thất bại bị bắt như thường hay sao? Năng lực của bọn Yến Thập Tam còn xa mới bằng Mạnh Hổ, há chẳng nên cẩn thận hơn sao?
----- Phía Nam thành Lạc Kinh, tại cảnh kỹ trường có hình tròn.
Trên toàn thế giới Trung Thổ, giác đấu đã trở thành phong trào, gần như ở mỗi thành thị đều xây dựng đủ các cảnh kỹ trường lớn nhỏ, mỗi ngày đều có hàng ngàn hàng vạn đấu sĩ tiến hành các cuộc quyết đấu sinh tử tại cảnh kỹ trường, mỗi ngày đều có hàng ngàn hàng vạn đấu sĩ ngã xuống trong vũng máu. Thú tiêu khiển hết sức dã man là giác đấu này sớm đã có từ hàng ngàn năm trước, đồng thời vẫn lưu truyền mãi đến ngày nay.
Trong cảnh kỹ trường, võ sĩ giác đấu chia ra làm hai loại. Một loại là tù binh của nước địch do chiến bại mà bị bắt, một loại là dân tự do bị phá sản.
Hàng ngàn năm qua, giác đấu đã dần dần biến thành một ngành sản xuất, sản sinh ra một nhóm trại tập trung đầy những đấu sĩ trong đó, chỉ ở thành Lạc Kinh, đã có ít nhất hơn trăm gia đình lớn nhỏ võ sĩ giác đấu sống trong trại tập trung. Tối thiểu có hơn một vạn tên võ sĩ giác đấu trong các trại tập trung tiếp nhận sự huấn luyện tàn khốc vô nhân đạo, đồng thời, giác đấu với đủ các quy mô lớn nhỏ diễn ra hàng ngày trên sàn đấu.
Bất quá những trận giác đấu có quy mô lớn rất ít khi được tiến hành tại cảnh kỹ trường hình tròn ở phía Nam thành Lạc Kinh. Thông thường mà nói, chỉ có những khi đế quốc có buổi lễ long trọng hoặc là những dịp vui đặc biệt, hoàng đế mới hạ chỉ tiến hành. Hôm nay không nghi ngờ gì chính là một trong những dịp như vậy, bởi vì hôm nay chính là sinh nhật của hoàng đế đế quốc Mông Diễn, hắn muốn cử hành giác đấu với quy mô lớn tại cảnh kỹ trường hình tròn để mừng sinh nhật.
Bởi vậy, hơn trăm gia đình lớn nhỏ võ sĩ giác đấu ở trại tập trung trong thành Lạc Kinh sẽ chọn ra một trăm tên đấu sĩ tài ba nhất tham gia lễ mừng sinh nhật. Đương nhiên, một trăm tên võ sĩ giác đấu này sẽ tỷ thí cùng Mạnh Hổ, chuyện này không đáng nói hay sao? Từ sáng sớm, tuyệt đại đa số vương công quý tộc và dân chúng ở đế đô đã lũ lượt kéo nhau đi xem Mạnh Hổ.
Cảnh kỹ trường ở phía Nam thành Lạc Kinh có hình tròn, ở chính giữa là sàn đấu rộng rãi có thể chứa được hàng ngàn người, bốn phía sàn đấu là tường bảo vệ cao hai trượng, trên tường bảo vệ có mở ra mấy chục cái cửa vòm hình tròn. Những cửa vòm hình tròn này đều được ngăn lại bằng song sắt, toàn bộ những song sắt này đều là những thanh sắt thô to bằng cánh tay được đúc bằng sắt ròng, có thể nói là vô cùng kiên cố.
Trên đầu tường bảo vệ là từng hàng ghế khán đài, để đề phòng khán giả từ trên tường bảo vệ rơi xuống sàn đấu, trước hàng ghế đầu tiên của khán đài còn có một hàng rào cao đến nửa thân người. Phía Bắc khán đài, có tường cao một trượng ngăn cách hoàn toàn một phần khán đài, bên trong phần khán đài được ngăn ra ấy lại được chia ra thành từng chỗ ngồi đặc biệt. Không còn nghi ngờ gì nữa, những chỗ ngồi đặc biệt này là dành cho bọn vương tôn quý tộc trong thành Lạc Kinh nghỉ ngơi quan sát và thưởng thức. thân phận quý tộc tôn quý, đương nhiên không thể lẫn lộn với bá tánh bình dân cùng một chỗ.
Lúc này còn một quãng thời gian nữa mới bắt đầu khai mạc buổi giác đấu, cho nên khán đài đặc phía Bắc vẫn còn chỗ trống, bọn vương tôn quý tộc không cần phải chen chúc trong một lối đi cùng với bá tánh bình dân, cũng không cần phải lo không có chỗ ngồi. Đương nhiên nếu không tranh thủ tới sớm để giành chỗ, lúc ấy bốn phía trên khán đài sẽ bị một biển người bao vây, rất có thể chen chân vào không lọt.
Mạnh Hổ đang hôn mê đột ngột bị một cơn đau làm cho thức tỉnh, dõi mắt nhìn quanh, phát hiện bản thân mình đã bị đưa đến một căn mật thất âm u dưới đất, tay chân vẫn còn đeo xiềng xích nặng nề như trước. Bộ xiềng xích này đương nhiên được đúc bằng sắt ròng, với thần lực của Mạnh Hổ cũng không có cách nào bẻ gãy, không còn cách nào nữa! Vấn đề quan trọng là Mạnh Hổ đã không được ăn thứ gì trong năm ngày ròng rã, có thực mới vực được đạo, bất kể võ nghệ của Mạnh Hổ có cao đến mức nào, vẫn cần phải có gì đó bỏ vào bụng, nếu không được ăn gì, mười thành võ nghệ cũng không thể xuất ra được một thành.
← Hồi 215 | Hồi 217 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác