← Hồi 208 | Hồi 210 → |
Thành Lạc Kinh, tẩm cung của Mông Diễn.
Mông Diễn nói với Sử Di Viễn:
- Cho dù ái khanh đã biết được cánh quân của Mạnh Hổ xuống phía Nam chỉ là kế nghi binh, vậy có cần phải lập tức đem tin tức này phi báo ngay cho bọn ba người Lý Vũ, Nhạc Mông và Mã Tứ Phong hay không?
- Phi báo cho ba người Lý Vũ, Nhạc Mông và Mã Tứ Phong?
Sử Di Viễn lắc lắc đầu cười âm hiểm:
- Chẳng lẽ bệ hạ đã quên kế hoạch của chúng ta rồi sao?
Mông Diễn trầm giọng:
- Ái khanh muốn nói là...
- Không sai!
Sử Di Viễn nở nụ cười âm độc:
- Lý Vũ dã tâm bừng bừng, sớm đã không có lòng thần phục, thân phận thực của Nhạc Mông thần tin rằng trong lòng bệ hạ cũng đã biết rõ. Còn về Mã Tứ Phong, tuy rằng hắn là một quân nhân thuần tuý, Mã gia ở Bắc Phương cũng lấy trung nghĩa mà lập danh, nhưng dù sao đi nữa chức Tổng đốc Bắc Phương của Mã Tứ Phong cũng là do Yến vương bổ nhiệm.
Mông Diễn lại hỏi:
- Vậy ý của ái khanh là tạm thời giữ kín không nói ra hay sao?
- Đúng, tạm thời giữ kín không nói ra.
Sử Di Viễn gật đầu:
- Nếu như ba người Lý Vũ, Nhạc Mông, Mã Tứ Phong trúng kế nghi binh của Mạnh Hổ, để cho quân của Mạnh Hổ lẻn vào hành tỉnh Đông Bắc, lúc ấy bệ hạ sẽ thừa cơ đoạt lấy binh quyền của ba người bọn họ. Đến lúc đó ba người cũng không có lời nào để nói, các quý tộc nguyên lão trong Viện nguyên lão cũng sẽ ra sức ủng hộ bệ hạ mà thôi!
Mông Diễn gật gật đầu, lại hỏi với vẻ lo lắng:
- Ái khanh, làm như vậy có thể nào để cho Mạnh Hổ chạy thoát hay không?
Sử Di Viễn cung kính đáp:
- Xin bệ hạ yên lòng, lão thần đã bày ra thiên la địa võng, Mạnh Hổ không thể nào trốn thoát!
----- Trường đua ngựa Cô Sơn, trong hành dinh tạm thời của Lý Vũ.
Nghe xong lời của Nhạc Mông, Lý Vũ nói với giọng quả quyết:
- Tốt, vậy cứ theo lời lão đệ ngươi, án binh bất động!
----- Ở một nơi sâu trong Mao Sơn, hơn hai ngàn Man nhân và hơn năm trăm công nhân đang ẩn náu sâu trong rừng rậm.
Bóng đêm mờ mịt, Hùng Bá Thiên đi tới trước mặt Cổ Vô Đạo, khẽ giọng thì thào:
- Tiên sinh, xem ra chung quanh không còn cánh quân nào khác, chúng ta có thể xuống núi được chưa?
- Gấp gì chứ?
Cổ Vô Đạo nghe vậy không khỏi cau mày, uể oải nói:
- Trước khi đi không phải tướng quân đã dặn trong vòng hai ngày chúng ta không được xuống núi hay sao, bây giờ mới chỉ có một ngày trôi qua ngươi đã không nhịn nổi?
Hùng Bá Thiên bực bội hừ một tiếng, dùng tiếng của Man nhân mà Cổ Vô Đạo nghe không hiểu nói hai câu gì đó rồi xoay người rời khỏi.
Vẻ mặt Cổ Vô Đạo không khỏi toát ra một tia lạnh lẽo, thầm nghĩ tướng quân quả thật nhìn xa trông rộng. Nếu như không phải trước khi Mạnh Hổ xuống núi đã để lại quân lệnh chưa đủ hai ngày thì không được xuống núi, e rằng Hùng Bá Thiên và đám Man nhân này đã liều lĩnh xuống núi mất rồi! Đám Man nhân này căn bản là không nghe theo lời Cổ Vô Đạo hắn, bất quá ngày mai phải làm sao đây?
Bây giờ Cổ Vô Đạo mới phát hiện ra rằng cầm quân một mình quả thật không phải là chuyện dễ dàng.
Trước giờ Cổ Vô Đạo đi theo dưới trướng Mạnh Hổ, chỉ nhìn thấy Mạnh Hổ cầm quân đánh Đông dẹp Bắc, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi rất tự nhiên, dường như thực hiện rất dễ dàng. Thế nhưng bây giờ đứng vào vị trí của Mạnh Hổ, thật sự để cho Cổ Vô Đạo cầm quân một mình, hắn mới phát hiện ra rằng cầm quân một mình không phải là một chuyện dễ dàng gì...
----- Trên quan đạo bên sườn Đông Vụ Mông sơn.
Mạnh Hổ đang suất lĩnh hơn ba ngàn "kỵ binh" đi trong đêm tối thẳng về phía Nam.
Trong ánh sáng mờ nhạt, Trương Hưng Bá giục ngựa tới trước mặt Mạnh Hổ, lớn tiếng nói:
- Tướng quân, bây giờ đã quá nửa đêm, truy binh ở phía sau phỏng chừng cũng đã hạ trại, các huynh đệ chúng ta cũng đã mệt mỏi, có phải nên tìm một nơi nào đó nghỉ ngơi, chờ đến hừng Đông rồi hãy tiếp tục lên đường?
Mạnh Hổ lắc đầu quả quyết:
- Không được, không được nghỉ!
Ngừng một chút, Mạnh Hổ lại nói:
- Hãy nói với các huynh đệ, không được sợ khổ cũng không được sợ mệt, kiên trì chính là thắng lợi!
Trương Hưng Bá ầm ầm đáp lại:
- Ty chức đã hiểu, kiên trì chính là thắng lợi!
----- Cũng trên sườn Đông của Vụ Mông sơn, phía sau cánh quân của Mạnh Hổ hơn trăm dặm.
Mã Tứ Phong đang suất lĩnh hơn hai vạn kỵ binh của sư đoàn số Bốn đuổi theo bén gót cánh quân của Mạnh Hổ. Mắt thấy đã nửa đêm, các tướng sĩ sau một chặng đường hành quân gấp rút đã mệt mỏi không chịu nổi, nhưng Mã Tứ Phong vẫn không có ý ra lệnh hạ trại nghỉ ngơi, Mã Viễn bên cạnh sốt ruột không nhịn được, bèn giục ngựa tiến tới nói:
- Tướng quân, hay là hạ trại nghỉ ngơi trước đã?
- Không được!
Mã Tứ Phong lắc đầu quả quyết:
- Quân phản loạn không hạ trại, chúng ta cũng tuyệt đối không hạ trại! Ngươi hãy nói với các huynh đệ, chỉ mới hành quân gấp rút một chút như vậy đã là gì chứ? Lúc chúng ta liên tục chiến đấu trên các chiến trường Trung Châu, sư đoàn số Bốn chúng ta từng liên tục ba ngày bốn đêm không ngủ, hành quân gấp rút liên tục năm trăm dặm mà không thở dốc chút nào!
Mã Viễn thấp giọng nói:
- Tướng quân, sư đoàn số Bốn hiện tại không phải là sư đoàn số Bốn khi xưa nữa. Ty chức lo rằng sau khi hành quân gấp rút trên một chặng đường dài như vậy, thể lực của các tướng sĩ sẽ có vấn đề. Mà Mạnh Hổ trước nay vốn giảo hoạt, nếu như hắn xuất kỳ bất ý dẫn quân đánh một đòn Hồi Mã thương, vậy hậu quả không thể nào tưởng tượng!
Mã Tứ Phong nghe vậy trong lòng thoáng động, nghiêm nghị gật đầu:
- Nỗi lo lắng của ngươi cũng không phải là không có lý, vậy thì hạ trại nghỉ ngơi thôi. Mặt khác đừng quên báo tin cho Lý Vũ cùng Nhạc Mông, bảo bọn họ dẫn quân bọc theo hai cánh, tranh thủ bao vây cánh quân của Mạnh Hổ trong Vụ Mông sơn, ít nhất không thể cho bọn chúng tiến vào được hành tỉnh Kinh Kỳ!
Mã Viễn ầm ầm đáp lại, lĩnh mệnh mà đi.
----- Tại trường đua ngựa Cô Sơn.
Một đêm qua mau như chớp, hôm sau lúc trời vừa sáng, khoái mã của Mã Tứ Phong phái đến rốt cục cũng đã chạy tới.
Lý Vũ còn đang ngủ say thì bị người lay tỉnh, hắn vội vàng xoay người ngồi dậy thì phát hiện ra bên cạnh giường mình chính là Ngũ đệ Lý Đông và con trai độc nhất Lý Cử. Lý Vũ liền hỏi với vẻ ngạc nhiên:
- Các ngươi... có chuyện gì vậy?
Lý Đông nói với giọng vô cùng ngưng trọng:
- Đại ca, vừa nhận được tin cấp báo do khoái mã của Mã Tứ Phong đưa đến, trong đó nói Mạnh Hổ đã mang theo mấy ngàn kỵ binh của hắn vòng theo sườn Đông của Vụ Mông sơn xuống phía Nam, tiến thẳng tới Lạc Kinh.
- Sao?!
Lý Vũ giật mình kinh hãi từ trên giường nhảy xuống:
- Lão Ngũ ngươi nói cái gì?!
Lý Cử liền đem lời Lý Đông vừa nói thuật lại một lần nữa, trên trán Lý Vũ lập tức toát ra từng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Đối với tình cảnh của chính mình lúc này, Lý Vũ vẫn tự hiểu rất rõ ràng, hắn biết triều đình đã có lòng cảnh giác đối với mình, lần này cố tình mượn danh nghĩa đuổi theo cánh quân của Mạnh Hổ mà bắt buộc quân đoàn Đông Bộ chia quân, dụng tâm trong đó mười phần hiểm ác.
Nhưng Lý Vũ vẫn tin rằng, bằng vào địa vị của mình ở đế quốc Quang Huy, trước khi triều đình có được bằng chứng chính xác, tuyệt đối không dám khinh suất động đến mình. Nhưng nếu quân phản loạn của Mạnh Hổ đánh vào hành tỉnh Kinh Kỳ, hoặc là trực tiếp đánh tới chân thành Lạc Kinh, vậy vấn đề trở nên vô cùng nghiêm trọng, triều đình hoàn toàn có cớ để động đến mình.
- Khốn kiếp, tên Mã Tứ Phong nay thật là ngu xuẩn!
Sau khi phục hồi tinh thần lại, Lý Vũ bắt đầu chửi mắng ầm ĩ:
- Tên heo ngốc này cứ nói hùng hồn là muốn bao vây cánh quân của Mạnh Hổ ở trường đua ngựa Cô Sơn, lại còn thằng nhãi Nhạc Mông kia nữa, nói cái gì án binh bất động, bây giờ thì sao, sai hết cả lũ! Nếu như để cho quân của Mạnh Hổ thật sự đánh vào Kinh Kỳ, bất kể kết quả như thế nào, chỉ ảnh hưởng mà nó tạo ra cũng đủ làm cho Lý gia chúng ta khó thoát!
Lý Đông buồn bã nói:
- Lần này quả thực là bị hai con rùa đen Mã Tứ Phong và Nhạc Mông hại chúng ta thật khổ. Sớm biết như vầy lúc trước không nên tới hành tỉnh Bắc Phương, vốn chúng ta là đội đặc trách đường Nam, cần gì phải chạy đến hành tỉnh Bắc Phương xem náo nhiệt? Hiện tại thật là tốt, nếu như phản quân của Mạnh Hổ đánh vào hành tỉnh Kinh Kỳ, trách nhiệm của đại ca là nặng nhất!
- Đừng nhiều lời nữa!
Lý Vũ nổi giận đùng đùng:
- Bây giờ nói những lời vô ích đó còn có nghĩa gì? Đi, lập tức truyền lệnh, toàn quân xuất phát!
Lý Đông và Lý Cử mặt xám như tro kéo nhau đi, trong doanh lập tức vang lên tiếng kèn liên miên không dứt. Nghe thấy tiếng kèn, các tướng sĩ Đông Bộ đang ngủ say chợt tỉnh, bắt đầu bật dậy mặc giáp, quân doanh vốn yên tĩnh bắt đầu trở nên náo loạn hẳn lên.
Rất nhanh Nhạc Mông cũng đã biết được tin, lập tức bắt đầu hoài nghi phán đoán của mình.
Dù sao thì Nhạc Mông vẫn còn non nớt, chính vì hắn chưa từng trải qua những tình huống lớn như vậy. Tuy rằng hắn đã từng hoả thiêu gần mười vạn kỵ binh của đế quốc Tinh Hà ở Hồ Lô cốc một trận, nhưng dù sao đó cũng là phần nhiều do may mắn, hơn nữa do quân đế quốc Tinh Hà sơ suất khinh thường, cuối cùng mới khiến cho Nhạc Mông một mình lập nên công lớn.
Cho nên nếu so sánh với Mạnh Hổ, năng lực chống lại sự quấy nhiễu bên ngoài của hắn rõ ràng kém hơn hẳn. Nếu đổi lại là Mạnh Hổ, lúc này tuyệt đối sẽ không hoài nghi phán đoán của chính mình, nhưng Nhạc Mông lại bắt đầu trở nên dao động.
Kỵ binh Bắc Phương của Mã Tứ Phong đuổi giết phản quân của Mạnh Hổ đã được hai ngày hai đêm, nhưng thuỷ chung không phát hiện được sơ hở gì, chẳng lẽ cánh kỵ binh đang chạy xuống phía Nam kia đúng thật là phản quân của Mạnh Hổ sao? Vạn nhất phán đoán của mình sai lầm, như vậy sẽ bỏ qua cơ hội bao vây tiêu diệt Mạnh Hổ, cuối cùng sẽ để cho Mạnh Hổ thật sự đánh vào hành tỉnh Kinh Kỳ, đây không phải là chuyện nhỏ.
Suy đi nghĩ lại, cuối cùng Nhạc Mông cũng không dám trung thành với phán đoán của chính mình, vội vã hợp quân cùng Lý Vũ gấp rút xuôi Nam.
----- Trên Mao Sơn, ở một nơi sâu trong rừng rậm.
Cổ Vô Đạo đang tựa vào một gốc cây đại thụ nhắm mắt dưỡng thần, cách đó không xa, Hùng Bá Thiên và Lang Hào giống như hai con gấu chó đang đi qua đi lại, vẻ mặt cả hai đều tỏ ra nôn nóng. Nếu không phải e ngại quân lệnh của Mạnh Hổ ban ra trước khi đi, e rằng bọn chúng sớm đã phát tác. Trong mắt bọn chúng chỉ biết có quân lệnh của Mạnh Hổ mà thôi, Cổ Vô Đạo thì đáng kể gì chứ?
Bỗng nhiên có tiếng bước chân dồn dập vang lên, một tên Man nhân vội vàng chạy vào rừng, nói với Hùng Bá Thiên:
- Nhị thủ lĩnh, dưới chân núi phát hiện rất đông quân đội của người Trung Thổ!
- Sao?
- Rất đông quân đội của người Trung Thổ?
Hùng Bá Thiên và Lang Hào đồng thời dừng bước, Cổ Vô Đạo bên cạnh cũng mở bừng mắt ra. Đến khi ba người Cổ Vô Đạo, Hùng Bá Thiên và Lang Hào vội vàng lên tới vách núi quan sát, quả nhiên thấy từng hàng đuốc thật dài đang từ dưới chân Mao Sơn ào ào xông ra, theo như thanh thế và quy mô, ít nhất cũng có hai sư đoàn năm sáu vạn người.
Nhìn thấy trận thế rầm rộ như vậy, Hùng Bá Thiên không khỏi hít sâu một hơi khí lạnh, nghiêng đầu khẽ nói với Cổ Vô Đạo:
- Cha chả, quân địch nhiều như vậy sao? Nếu không có quân lệnh của tướng quân bảo chúng ta sau hai ngày mới được xuống núi, không khéo chúng ta sẽ bị cánh quân này chặn đầu bao vây tiêu diệt, bây giờ ngẫm lại mới cảm thấy giật mình!
Cổ Vô Đạo bật cười to:
- Tướng quân nói rất đúng, quả thật là gừng càng già càng cay, tuy rằng ở Hồ Lô cốc Nhạc Mông đã có biểu hiện không tồi, nhưng hắn so với tướng quân vẫn còn non nớt. Tướng quân đã dự liệu hắn không thể nào nhịn được quá hai ngày, bây giờ còn chưa tới hai ngày, thằng nhãi này quả nhiên đã mất kiên nhẫn, ha ha ha!
Hùng Bá Thiên ồm ồm hỏi:
- Tiên sinh, lúc này chúng ta xuống núi được chưa?
- Ừ!
Cổ Vô Đạo vui vẻ gật đầu:
- Chờ cho địch nhân dưới chân núi đi hết, chúng ta sẽ xuống núi chạy thẳng tới Hồ Lô cốc, sau đó tìm một sơn cốc bí ẩn nào đó ẩn nấp, chờ tướng quân tiến đến hội hợp với chúng ta!
← Hồi 208 | Hồi 210 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác