Vay nóng Tinvay

Truyện:Họa mi điểu (Sở Lưu Hương) - Hồi 22



Họa mi điểu (Sở Lưu Hương)
Trọn bộ 36 hồi
Hồi 22: Nhân Vi Tài Tử
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-36)

Siêu sale Shopee

Thuật khinh công của người đó cao siêu vô tưởng.

Tiểu Phi cũng phải kinh ngạc. Hồ Thiết Hoa trầm giọng:

-Mình không tìm họ gây sự, họ lại tìm đến mình.

Tiểu Phi biết Hồ Thiết Hoa dùng tiếng họ là ám chỉ lão nhân thần bí, dĩ nhiên gồm luôn cả Hoàng Lỗ Trực.

Nhưng, chàng hoài nghi đáp:

-Ta xem không phải họ đâu! Hồ Thiết Hoa hừ khẽ:

-Lý do?

Tiểu Phi thốt:

-Lão ấy tự giấu hành tung, sợ không cẩn mật làm gì dám khiêu khích chúng ta?

Hồ Thiết Hoa lại hừ một tiếng:

-Không phải lão thì còn ai nữa? Ngươi phải biết, thân phận đó, chẳng phải mỗi ai trên giang hồ cũng có được.

Tiểu Phi cười nhẹ:

-Và ngươi phải biết, vùng này thuộc Thần Thuỷ Cung đấy! Hồ Thiết Hoa mỉm cười:

-Ngươi càng nên biết hơn nữa, người đó là nam nhân, đã là nam nhân thì đương nhiên không thể là môn hạ của Thần Thuỷ Cung rồi. Không lẽ ngươi lại không nhận ra y là nam hay nữ nữa sao?

Họ nói chuyện, thân pháp của họ chậm lại phần nào. Và người chạy trước bỏ họ lại sau khoảng cách khá xa.

Hồ Thiết Hoa cau mày:

-Nhanh lên! Tiểu Phi lắc đầu:

-Cần gì? Y đã tìm đến chúng ta, tự nhiên y phải đợi, chạy gấp làm chi cho mệt?

Đúng như lời chàng liệu, người chạy trước chậm chân lại. Y dừng chân trên nóc một ngôi nhà thấp. Y đưa tay vẫy họ.

Tiểu Phi bỗng thốt:

-Ngươi trở lại gấp, chiếu cố Tô Dung Dung. Biết đâu chúng chẳng áp dụng kế Điệu Hổ Ly Sơn?

Hồ Thiết Hoa muốn biết con người có thuật khinh công đó là ai, nên không muốn trở lại. Nhưng Tiểu Phi đã gia tăng tốc lực, bỏ y ltại chỗ. Thành thử, y không còn làm sao hơn, đành trở lại, vừa chạy vừa càu nhàu:

đi chung với nhau, hắn cứ hưởng cái khoái, ta chỉ nhận cái tầm thường. Chán quá! Đêm đã xuống sâu, đèn trong khách sạn tắt gần hết, chỉ còn lại một vài phòng khách trọ thức khuya, ánh đèn le lói chiếu ra ngoài.

Trong hai gian phòng còn ánh đèn, thì một là gian của Tiểu Phi. Lúc người lạ mặt gọi, Hồ Thiết Hoa và Tiểu Phi chạy ra ngoài quên tắt đèn.

Tô Dung Dung chiếm gian phòng bên cạnh, sát vách với phòng của Tiểu Phi.

Xa xa hơn là ba gian phòng của ba người mà họ gặp trên đường, đèn trong ba phòng đó cũng tắt luôn. Từ trong đó, tiếng ngáy vang lên vọng ra đều đều. Ngoài tiếng ngáy, chẳng có một tiếng động nào khác.

Nhưng, khi Hồ Thiết Hoa trở lại, ba gian phòng đó lại sáng rực. Như vậy, là ba gã tửu quỷ đã thức dậy và đốt đèn lên.

Ở bên ngoài nhìn vào, Hồ Thiết Hoa thấy nhiều bóng người dao động do ánh đèn rọi lên vách giấy khung cửa sổ.

Chuyện gì xảy ra trong đó? Tại sao đang ngủ, nửa đêm họ thức dậy, rồi họ nhốn nháo như thế?

Trong gian phòng của Tô Dung Dung im lặng hoàn toàn, chẳng động tịnh nào khác lạ.

Suy nghĩ một chút, Hồ Thiết Hoa đi vòng ra phía sau, vọt mình lên nóc, nhìn vào gian phòng của ba tên tửu quỷ.

Y đã hiểu, bọn này chẳng phải là những người tốt, nhưng nửa đêm chúng có thực hiện một mưu toan gì, chắc chắn địa điểm hoạt động của bọn chúng không phải tại nơi triền núi, và chúng dừng chân tại khách sạn, hẳn nhiên có một mục đích khác.

Hồ Thiết Hoa thầm nghĩ:

-Ta bất chấp các ngươi làm gì, gặp ta rồi là các ngươi cầm như trúng độc, chết là cái chắc.

Không lâu lắm, đèn trong gian phòng bên tả chợt tắt. Hai bóng người nhón gót đi. Họ cọ ngón tay vào khung cửa sổ gian phòng giữa, thấp giọng thốt:

-Canh ba rồi! Người trong phòng cười nhẹ đáp:

-Bọn ta chuẩn bị xong, đang đợi các vị đây! Câu nói vừa dứt, hai người khiêng một chiếc bao lớn bước ra.

Hai người sau, bảo hai người trước:

-Các vị tiếp nhận bao này, mang hộ một lúc, chúng tôi mỏi rụng tay rồi đây.

Hai người trước hừ một tiếng:

-Mới làm việc có một chút là kêu mệt rồi. Rõ là đồ vô dụng! Tuy nói thế, song chúng vẫn đưa tay tiếp nhận chiếc bao.

Ngờ đâu, hai người sau vừa rảnh, liền giũ ống tay áo. Trong tay áo, một thanh đao rơi ra, họ chụp chuôi, đâm mũi đao vào cổ hai người trước.

Động tác của họ nhanh quá, việc làm của họ lại ngoài sự tưởng tượng của Hồ Thiết Hoa, y sững sờ.

Họ đến đây, họ không để giết ai, không để làm gì khác. Họ tự tương sát! Thế là nghĩa gì?

Vừa lúc đó, từ gian phòng bên hữu, hai người bước ra. Trông thấy tình hình đó, cả hai kinh hãi, vội lùi lại, một bước, tay đặt lên chuôi đao, cao giọng hô:

-Lôi lão tam, ngươi muốn gì?

Lôi lão tam đang lau máu vấy nơi đao vào đế giầy, bật cười hì hì:

-Ta không làm gì cả? Bất quá, ta thấy bốn người chia phần thì dù sao chia cũng hấp dẫn hơn là phải chia cho sáu người. Do đó, thay vì chia sáu, ta đã trừ bớt hai người thôi.

Hai người vừa ra đó, cùng nhìn nhau cười.

Lôi lão tam tiếp:

- Dù hạ xong bọn này, chúng ta phải đề phòng bọn khác. Có thể chúng sắp đến nơi. Vậy mình phải đi gấp.

Hồ Thiết Hoa biết ngay bọn này là cướp biển, vì tranh ăn nên cuỗm tài vật chạy đi, rồi sợ có người đuổi theo, bọn chúng trốn đến đây.

Chiếc bao bị khuấy động, tiếng lốc cốc loong coong vang lên, chẳng rõ là những vật gì trong đó chạm vào nhau. Nhưng, chúng dám giết đồng bọn để hưởng phần chia nhiều hơn, hẳn những vật đó phải có giá trị lắm.

Hồ Thiết Hoa nghe tay chân ngứa ngáy vô cùng. Y nghĩ:

-Nếu không biết được chiếc bao đựng những vật gì, chắc đêm nay ta không làm sao chợp mắt nổi.

Lôi lão tam vừa nhấc bổng chiếc bao lên, Hồ Thiết Hoa toan nhảy xuống chặn đầu.

Bất ngờ, một bóng trắng xuất hiện.

Bọn Lôi lão tam kinh hãi phi thường.

Hồ Thiết Hoa cũng kinh hãi không kém bọn Lôi lão tam, vì người vừa đến có thuật khinh công hết sức cao.

Y không tưởng là tại một triền núi lại có nhiều cao thủ cùng xuất hiện. Như vậy, hẳn nơi đây phải có một vật gì đặc biệt lăm, cho nên địa phương mới thu hút nhiều nhân vật võ lâm. Điều lạ lùng là họ đến đồng thời gian.

Người mới đến là một nữ nhân thân pháp nhẹ nhàng, tóc rất dài, chừng như còn trẻ mà cũng rất đẹp.

Rất tiếc, Hồ Thiết Hoa không trông rõ mặt nàng. Sở dĩ y biết nữ nhân đó đẹp là vì bọn Lôi lão tam còn sợ hãi như thường, song ánh mắt lại mê man đắm đuối... Một nữ nhân gây nên tình trạng đó, nếu không đẹp thì làm sao mà lại làm đắm đuối đối phương?

Nữ nhân áo trắng hỏi:

-Hai xác chết nằm kia, có phải là thành tích của các ngươi chăng?

Giọng nàng rất nhẹ, song lạnh lùng quá.

Lôi lão tâm đã lấy lại bình tĩnh, mỉm cười đáp:

-Họ chết vì bọn tại hạ, hay vì ai, điều đó không có liên quan chi đến cô nương đâu. Một người đẹp như cô nương, chẳng lẽ lại ngửa tay nhận lương hàng tháng tại nha môn để làm cái việc điểu tra án mạng?

Nữ nhân áo trắng không hề phát cáu, điềm nhiên thốt:

đành là hành động của các ngươi không liên quan gì đến ta, song nếu ở địa phương khác, đừng nói là ngươi giết hai người, dù cho các ngươi giết hàng chục, hàng trăm người, ta cũng chẳng quan tâm. Trái lại, ở đây thì khác... Lôi lão tam hỏi:

-Khác như thế nào?

Nữ nhân áo trắng tiếp:

-Tại đây, không ai được giết người! Lôi lão tam cười mỉa:

-Nhưng bây giờ thì sự đã rồi, cô nương nghĩ sao?

Thoạt đầu, hắn sợ. Dần dần, hắn thấy nữ nhân chẳng có vẻ gì đặc biệt ngoài sắc đẹp mê hồn, hắn lấy lại can đảm, nên thản nhiên đối đáp với nàng. Thực ra, hắn cũng ngán nàng, bởi một người có thuật khinh công cao như vậy, hẳn phải có bản lĩnh tuyệt vời. Nhưng hắn có nhược điểm là đối với người đẹp, bao giờ cảnh giác cũng kém. Do đó, hắn khinh thường đối phương. Hắn có biết đâu, những nữ nhân đẹp thường dẫn dụ nam nhân vào tròng dễ dàng.

Nữ nhân áo trắng đáp:

-Trước sự đã rồi, ngươi chỉ còn hai cách! Lôi lão tam điềm nhiên:

-Hai cách đó như thế nào?

Nữ nhân tiếp:

-Cách thứ nhất, ngươi ăn hai xác đó, chẳng những ăn hết xương thịt, ngươi lại còn phải lè lưỡi liếm cho sạch máu rơi vãi trên nền.

Lôi lão tam cười lớn:

-Tại hạ có thể ăn bất cứ món gì, nhưng lại kiêng ăn thịt người chết.

Bỗng hắn ngưng cười, chừng như hắn phát hiện ra không thể đùa với nữ nhân được.

Hồ Thiết Hoa dù không thấy rõ mặt mày nữ nhân, vẫn biết rõ nàng biến sắc, bởi Lôi lão tam không dám cười nữa.

Tuy biến sắc, nàng vẫn nhẹ giọng, tiếp:

-Nếu ngươi không ăn được thịt người chết, thì chọn cách thứ hai.

Lôi lão tam mất bình tĩnh thấy rõ:

-Cách thứ hai như thế nào?

Nữ nhân lạnh lùng:

-Cách thứ hai rất giản đơn, ngươi chỉ có việc theo ta.

Thốt xong, nàng nhẹ nhàng xoay người, nhún chân nhảy lên bờ tường.

Đêm sâu, gần vùng núi, không khí lạnh. Gió đêm từ xa thổi đến mang thêm cái lạnh bốn phương dồn về đây. Trong bóng đêm, tà áo trắng phất phơ bay như cánh thiên nga, trông nàng lúc đó có vẻ thần bí vô cùng.

Bọn Lôi lão tam bốn người do dự một chút rồi vọt mình chạy theo nàng.

Vẫn không động tịnh nào ở trong gian phòng của Tô Dung Dung. Chừng như nàng ngủ say.

Từng bị địch cho vào tròng mấy lượt, Hồ Thiết Hoa bây giờ cảnh giác hơn trước.

Y biết rõ bổn phận của y là bảo vệ an toàn cho Tô Dung Dung. Vạn nhất nàng có bề nào, y làm sao nhìn mặt Tiểu Phi. Y biết, y tuyệt đối phải có mặt tại đây, mãi đến lúc Tiểu Phi trở về, không thể vì lý do gì mà rời đi nửa bước.

Song sự việc vừa xảy ra khích động tính hiếu kỳ của y mãnh liệt, y thấy cần phải hiểu về hành tung của nữ nhân thần bí đó. Hơn nữa, trong chiếc bao đó, có những vật gì, y muốn biết lắm. Nếu không chạy theo nữ nhân, tìm hiểu những điều muốn biết, chắc y phải điên mất. Y đắn đo, do dự. Tuy y vuốt chóp mũi, vuốt mãi chóp mũi đỏ mọng lên, nhưng vẫn chưa quyết định như thế nào. Ngờ đâu, vừa lúc đó, Tô Dung Dung ló đầu ra nơi khung cửa sổ, đưa tay vẫy y.

Hồ Thiết Hoa nhảy xuống liền. Y thở phào:

-Thì ra cô nương chưa ngủ! Tô Dung Dung mỉm cười:

-Các ngươi uống rượu xong, vào phòng thở như trâu, đến kẻ điếc cũng phải nghe, ta làm sao ngủ được? Đêm nay, khách sạn này náo nhiệt quá chừng! Hồ Thiết Hoa buông gọn:

-Thì ra cô nương đã thấy hết?

Tô Dung Dung gật đầu:

-Các ngươi đuổi theo một kẻ lạ, sau đó một người trở về.

Nếu là lúc nào khác, chắc Hồ Thiết Hoa nói đùa một vài câu cho nàng thẹn đỏ mặt, hoặc giả cho nàng lo sợ về Tiểu Phi mà cuống cuồng lên. Nhưng lúc này, y có việc quan tâm hơn, nên không còn cái thú đùa cợt.

Y hỏi:

-Cô nương đã thấy những gì đã xảy ra ở gian phòng bên cạnh chứ?

Tô Dung Dung chớp mắt, không đáp chỉ hỏi lại:

-Ngươi mốn đi theo họ, dò xét hành tung của họ, phải vậy không?

Hồ Thiết Hoa mừng rỡ:

-Cô nương cũng muốn đi? Thế thì chúng ta cùng đi! Tô Dung Dung lắc đầu:

-Riêng ta, ta không đi được đâu. Bởi nếu nữ nhân đó trông thấy ta thì nhiều phiền phức phát sinh là cái chắc. Ngươi đi thì chẳng sao cả.

Hồ Thiết Hoa hỏi:

-Tại sao?

Tô Dung Dung đáp:

-Vì nàng nhận ra ta, còn ngươi thì xa lạ đối với nàng! Hồ Thiết Hoa hỏi dồn:

-Cô nương có quen biết nàng? Cô nương nhận ra nàng? Nàng là ai?

Tô Dung Dung gật đầu:

-Ta biết nàng. Nàng là Cung Nam Yến, ngày trước có đến tìm Lưu Hương do lệnh của Thần Thuỷ Cung.

Hồ Thiết Hoa giật mình:

-Thảo nào mà nàng ấy chẳng có võ công siêu đẳng! Thì ra ngàng là đồ đệ của Thuỷ Mẫu Âm Cơ! Tô Dung Dung lại hỏi:

-Ngươi muốn theo dõi nàng?

Hồ Thiết Hoa đưa tay vuốt chóp mũi:

-Nhưng cô nương... Tô Dung Dung khoát tay:

-Ngươi muốn đi, cứ yên trí mà đi. Ta chẳng phải là trẻ con, chẳng lẽ ta không biết chiếu cố lấy ta?

Hồ Thiết Hoa sáng mắt:

-Cô nương thông minh quá! Vậy mà lão Xú Trùn cứ quản thúc cô nương mãi, sợ để cô nương ra đường rồi để thiên hạ hiếp đáp.

Y thốt lên, làm Tô Dung Dung thẹn đỏ mặt.

Lập tức y chào Tô Dung Dung rồi vọt mình đi liền.

Nhưng chậm mất rồi, Hồ Thiết Hoa không thấy bóng hình nữ nhân và bọn Lôi lão tâm đâu cả. Y biết rõ Nam Cung Yến dù có thuật khinh công rất cao, song nàng còn phải đợi bọn Lôi lão tam, mà bọn Lôi lão tam thì chỉ là những kẻ bình thường, như vậy, họ chưa đi xa, và y còn hy vọng bắt kịp họ. Tuy nhiên, họ mất dạng rồi, Hồ Thiết Hoa còn biết họ đi về hướng nào mà theo.

Rẽ về bên tả, là đường phố, rẽ sang bên hữu là con lộ cái, phía trước mặt là hướng Tiểu Phi đang đuổi theo bóng người thần bí.

Y nghĩ, nếu chạy về phía trước, mặc dù không gặp Nam Cung Yến, ít nhất y cũng gặp Tiểu Phi.

Nhìn phía trước, Hồ Thiết Hoa khôgn thấy một lối thông nào, chỉ có những ngôi nhà dựng chắn ngang, chằng chịt. Đèn nhà đã tắt, người trong thành sợ nhất là hoa? hoạn nên chẳng ai dám để đèn cháy mà ngủ.

Lạ lùng thay, đang lúc mọi nhà đều tắt đèn, mọi người đều ngủ say, phía trước lại có một nơi còn ánh sáng, và từ nơi đó, có tiếng động khác lạ.

Hồ Thiết Hoa vọt mình đến đó, nhận ra nơi có ánh sáng là một cửa hiệu quên tắt.

Bên cạnh quan tài, có mấy người đang nện búa đóng đinh.

Thế là có người chết. Ai chết? Trong một thị trấn, người đông, hằng ngày có kẻ chết, điều đó có chi lạ đâu? Thế mà Hồ Thiết Hoa chú ý.

Giữa đêm, cửa hiệu quan tài sửa chữ quan tài, chuẩn bị sẵn sàng, thế là có người chết giữa đêm.

Cái chết đó, làm cho Hồ Thiết Hoa liên tưởng đến hai người bị Lôi lão tam giết.

Nhưng ở đây, họ chuẩn bị đúng bốn cỗ quan tài. Một cỗ được đậy nắp rồi, công nhân đang đóng đinh. Còn ba cỗ kia, trong mỗi cỗ có một xác chết.

Hồ Thiết Hoa cấp tốc phi thân đến nơi.

Sự xuất hiện thình lình của y làm cho hai gã công nhân kinh hoảng, chúng nện búa vào đinh, đinh bắn ra ngoài.

Hồ Thiết Hoa không quan tâm đến chúng, bước tới gần các cỗ quan tài, quan sát những xác chết.

Bất giác, y kêu lên thất thanh:

-Thì ra, chính là bọn chúng! Bọn chúng, là bọn Lôi lão tam.

Trong khi Hồ Thiết Hoa sửng sốt, hai gã công nhân vội quỳ xuống trước mặt y van cầu thảm thiết:

đại gia tha tội! Bọn tiểu nhân chẳng liên quan gì trong vụ này! Thấy hai gã biến sắc mặt, Hồ Thiết Hoa biết là chúng ngờ y là bằng hữu của bọn Lôi lão tam. Y cười to:

-Ta biết, các ngươi chẳng liên quan đến vụ này, song sự tình ra làm sao, các ngươi cứ nói thật cho ta hiểu hay không?

Người lớn tuổi trong hai công nhân đó kìm gan nói:

-Bọn tiểu nhân đang ngủ, bỗng có một nàng tiên gọi thức dậy, bảo bọn tiểu nhân chuẩn bị bốn cỗ quan tài, và chờ lịnh nàng... Hồ Thiết Hoa lại hỏi:

-Nàng vận áo trắng?

Gã công nhân gật đầu:

đúng vậy, bọn tiểu nhân không lạ lùng gì, bởi cái nghề này là thế, bất cứ trong thời khắc nào, giữa đêm, giữa ngày, cũng có người đến mua hàng. Phàm con người ta, chết là chết, có ai tránh đêm chọn ngày mà chết đâu? Cho nên bọn tiểu nhân bị đánh thức đang lúc ngủ ngon là thường. Hơn nữa, dù bọn tiểu nhân có lạ lùng cũng chẳng dám lạ lùng, bởi trong núi có rất nhiều tiên nữ như nàng ấy. Cãi lời họ là nguy.

Hồ Thiết Hoa mỉm cười:

-Không phải tiên nữ đâu. Đó là quỷ nước. Nàng là một con quỷ nước từ dưới nước chui lên.

Gã công nhân còn sợ hãi tiếp:

-Vị tiên... quỷ... cô nương đó sau khi dặn bọn tiểu nhân rồi, bỏ đi một lúc, trở lại với bốn vị hảo hán. Xem ra nàng không có ác ý gì đối với bốn vị hảo hán đó, một trong bốn người trao cho tiểu nhân hai mươi lượng bạc.

Hồ Thiết Hoa cau mày:

-Hắn có nói gì chăng?

Gã công nhân tiếp:

-Hảo hán đó lộ vẻ hân hoan thốt:

ta đến đây, mua quan tài cho bằng hữu ta. Bán được một cỗ quan tài mỗi ngày là sanh ý thịnh vượng lắm,huống hồ bỗng dưng một lúc bán được những bốn cỗ. Ngờ đâu... Có lẽ đoạn cuối sự việc hãi hùng quá, gã sợ, hai hàm răng đánh cộp cộp vào nhau, gã không thể thuật tiếp.

Hồ Thiết Hoa nhìn bọn Lôi lão tam, bây giờ chỉ còn là xác chết, hồn chơi vơi tận nơi nào, thế thì còn gì chua xót bằng, mỉa mai bằng?

Hồ Thiét Hoa nghĩ không biết nên khóc hay nên cười.

Y thừ người ra đó, không hỏi nữa, gã công nhân bớt sợ rồi, lại tiếp:

-Sau khi hảo hán đó trao tiền xong, vị cô nương thốt:

cách thứ hai là các ngươi theo ta, theo để chui vào quan tài, chẳng còn gì đơn giản hơn. Bọn tiểu nhân kinh hoàng, chẳng hiểu họ có việc gì, và cũng chẳng biết tại sao cô nương đó vừa thốt xong, cả bốn hảo hán cùng ngã xuống.

Gã rung người, lí nhí tiếp:

-Bình sinh tiểu nhân chưa thấy ai chết mau như vậy, chết như đùa, như đóng kịch, cả bốn người vừa đứng đó, còn sống đó bỗng ngã xuống rồi đi luôn, đi êm thấm.

Hồ Thiết Hoa sững sờ.

Một phút sau, y hỏi:

-Rồi sao đó?

Gã công nhân thở dài:

-Bốn xác chết nằm đó, vị cô nương kia biến mất.

Gã tiếp:

-Sự việc này thuật lại cho thiên hạ nghe có ai tin được chăng. Cho nên bọn tiểu nhân phải cấp tốc tẩm liệm xác chết, cấp tốc mai táng, chẳng khác nào mình làm nên tội lỗi, rồi lo phi tang vậy.

Gã van cầu:

-Xin đại gia... đại gia... Hồ Thiết Hoa cười khổ:

-Ngươi yên trí, ta không làm khó dễ cho ngươi đâu. Bất quá ta hỏi ngươi về chiếc bao bố to lớn mà họ mang theo đó, ngươi có thấy chăng? Bây giờ chiếc bao đó ở đâu?

Gã công nhân đáp:

-Chừng như vị cô nương đó mang đi rồi thì phải. Lúc họ đến có chiếc bao, lúc vị cô nương đó đi, chiếc bao mất luôn, tiểu nhân vì sợ quá nên không để ý... Hồ Thiết Hoa thoạt đi liền, không cần nghe tiếp.

Bên cạnh một ngôi miếu hoang nhỏ, có mấy dãy bàn ghế.

Nơi đây là một trường học, nhưng vị sư phó không ở hẳn tại miếu đến giờ dạy thì tới, hết giờ dạy lại đi.

Hiện tại, về đêm đương nhiên trong đó chẳng có bóng người, song lại có ánh dèn. Đèn leo lét trông hết sức rùng rợn.

Tiểu Phi đuổi theo bóng người bí mật, đến đó rồi, người bí mật dừng chân lại.

Bây giờ Tiểu Phi mới trông thấy người đó.

Một lão nhân vóc ốm, râu và tóc đều bạc trắng.

Lão quay mình lại, điểm một nụ cười:

-Lưu Hương! Lão phu thành thực khen Hương Soái có thuật khinh công cao diệu trên đời này, chẳng có ai sánh bằng.

Tiểu Phi vòng tay:

-Tiền bối quá khen! Bỗng, chàng cười luôn mấy tiếng, tiếp:

-Trong thế gian, nếu có một người chạy trước mà tại hạ đuổi theo sau không kịp, người đó, ngoài Vạn Lý Độc Hành Đái lão tiền bối ra thì còn ai nữa?

Lão nhân bật cười ha hả:

-Lão phu đùa Hương Soái một chút cho vui, chứ làm gì lão phu dám sánh tài với Hương Soái. Lão phu muốn nói chuyện với Hương Soái, song khách sạn là nơi đông người, không tiện gặp mặt với Lưu Hương. Do đó, lão phu tìm cách đưa Hương Soái đến đây.

Thực sự thì, Vạn Lý Độc hành cũng muốn thử xem thuật khinh công của Tiểu Phi có đúng như người đời ca tụng chàng, do đó lão mới giở hết tốc lự chạy đi. Chứ nếu không thì, lão có thể chậm chân lại, chờ chàng rồi đưa chàng từ từ đến nơi nào mà chẳng được, cần chi phải chạy trối chết?


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-36)


<