← Hồi 18 |
Việc hồi sinh của Bạch Ly không làm chấn động thành Phúc Châu vì ít người biết tin nàng từ trần. Cặp đèn lồng tử khí Phong Đăng mới treo được hơn canh giờ đã gỡ xuống ngay. Nghĩa là Bạch Ly vừa được tẩm liệm xong thì Tư Đồ Sảng về đến.
Công nhân xưởng mộc đều được cho nghĩ từ chiều hôm trước, lúc Tam Tiểu thư tắt hơi, trong trang chỉ còn lại toàn bộ gia nhân thân tín. Bốn hôm sau, họ quay lại làm việc thì bọn Tư Đồ Sảng đã rời Tư Đồ gia trang. Bạch Ly đi theo Biểu ca về Lạc Dương, nhưng ngược lại, Tư Đồ Phi Hoan phải ở lại Phúc Châu! Tư Đồ Lão Thái quyết chẳng chịu xa đứa cháu đích tôn của mình!
Cuối trung tuần tháng bẩy, đoàn người về đến Lạc Dương và Tư Đồ Sảng trở lại quyền Minh Chủ Tề Thanh Tuyệt!
Tích Dịch Quỉ Tây Môn Giới vô cùng cao hứng khi có thêm đứa con dâu thứ năm là Tư Đồ Bạch Ly. Lão vui vẻ nói đùa:
- Giá như Khuất Thúy Lan không bị gã tiểu tặc Giả Bạch Hồ cưỡng duyên thì lão phu đã có đến sáu nàng dâu rồi!
Trại Tôn Tử bùi ngùi bảo:
- Tội nghiệp cho Lan nhi! Lão phu nghe Giả hiền điệt nữ kể rằng con bé ấy đã xuất giá làm đạo cô Thiên Sư Giáo rồi!
Lăng Phi Tuyết ngấm ngầm thở phào song ngoài mặt giả vờ rộng lượng:
- Tiếc thực! Nếu Thúy Lan chưa đi tu thì Can gia sẽ được toại nguyện?
Tư Đồ Sảng nhìn thấu tâm can ái thê nên nói đùa:
- Lạ thực? Sao đêm qua nàng trách ta là kẻ đa mang?
Cả nhà phì cười khiến ả răng khểnh thẹn đỏ mặt.
Cuộc sống gia đình có vẻ ấm êm mặc dù năm nữ nhân chưa thực sự thuận hòa. Trong mỗi người đàn bà tiềm ẩn lòng đố kỵ và ích kỷ lớn lao nên khi chung thuyền họ phải nén lòng để gia sự xuôi chèo mát mái.
May mắn cho Tư Đồ Sảng là chàng được cả năm nữ nhân yêu thương thực lòng! Hơn nữa, họ đều là bậc nữ trung hào kiệt, không đến nỗi hẹp hòi như bọn hoàng hoa khuê nữ!
Phần Tư Đồ Sảng thì sao? Chàng chẳng bao giở tự hỏi rằng mình yêu ai nhiều hơn, cố đối xử thật công bằng! Tuy nhiên, trong tận đáy lòng mình, Tư Đồ Sảng luôn biết ơn Bạch Phụng!
Nàng yêu chàng đến mức dám phế bỏ mấy trăm năm đạo hạnh, chấp nhận cuộc sống hữu hạnh của trần gian mà phải luôn phập phồng sợ hãi lưới trời!
Bạch Phụng không phải là người nên chẳng biết ghen tuông, một lòng, một dạ giữ gìn hòa khí giữa các nàng để chàng khỏi phải muộn phiền!
Chính Bạch Phụng đã thuyết phục chàng ân ái với Giả Đan Quỳnh để Đồng Diện Tiên Cơ mất đi mặc cảm của kẻ đến sau và lại theo lối Mao Toại Tự Tiến, nghĩa là cọc tìm trâu!
Đêm cuối tháng bẩy, Tư Đồ Sảng lần đến khuê phòng của Giả Đan Quỳnh! Ả tỳ nữ Tiểu Thu mở cửa, chúm chím hỏi:
- Sao Thiếu gia ìại đến đây?
Tư Đồ Sảng cố nén ngượng ngùng, nghiêm nghị bảo:
- Thu nhi hãy sang ngủ với Ngũ phu nhân!
Thu nhi hiểu ý,cười hỏi:
- Thiếu gia không sợ bốn nàng kia ghen sao?
Nói xong ả nháy mắt chọc ghẹo chàng rồi rảo bước đi về hướng phòng của Bạch Phụng!
Tư Đồ Sảng cài then cẩn thận rồi tiến vào trong. Giả Đan Quỳnh đã nghe lời đối đáp của chàng và Tiểu Thu nên vô cùng hổ thẹn, lúng túng mời an tọa.
Tư Đồ Sảng không ngồi, bước đến ôm Đan Quỳnh vào lòng và nói:
- Quỳnh muội! Chẳng phải ta là kẻ háo sắc, không đợi được đến ngày đại hỉ. Ta chỉ mong rằng sự hòa hợp xác thân sẽ khiến nàng không còn cảm thấy lẻ loi!
Đan Quỳnh ứa nước mắt thỏ thẻ:
- Thiếp đã se dây tự trói nên chẳng đám than thân trách phận! Nay tướng công hạ cố đoái hoài, thiếp muôn vàn cảm kích, xin đem tấm thân hèn mọn hầu hạ chàng!
Tư Đồ Sảng thở dài nghiêm giọng:
- Như Can gia đã nói, mối chân tình của nàng có thể làm động lòng trời huống hồ gì ta!
Dứt lời, chàng cúi xuống hòn lên đôi môi run rẩy của ái thê rồi bồng nàng lên giường!
Những động tác vuốt ve dịu dàng, nồng thắm của Tư Đồ Sảng đã xóa tan nỗi ngượng ngùngg, bỡ ngỡ của người trinh nữ tuổi ba mươi. Ánh mắt Đan Quỳnh dần dà chất ngất đắm say và nàng hân hoan chìm vào giấc vu sơn.
Trong cơn mê đắm thú yêu đương, Đan Quỳnh chợt thức ngộ rằng cuộc sống hiện tại đẹp biết bao! Và nàng chẳng phải hối tiếc khi trở thành một trong những người vợ của Tư Đồ Sảng!
Gần cuối canh hai thì mây tan mưa tạnh, Giả Đan Quỳnh dường như hóa thành người khác! Nàng ôm chặt thân hình cường tráng của trượng phu, chằng muôn xa. Tư Đồ Sảng cũng không định về phòng, vui vẻ cùng nàng trò chuyện. Đột nhiên, Đan Quỳnh ngập ngừng bảo:
- Tướng công! Nay biết chàng thực dạ yêu thương nên thiếp mới dám thố lộ việc này!
Tư Đồ Sảng gật đầu:
- Quỳnh muội cứ nói!
Đan Quỳnh nghiêm giọng:
- Thiếp phát hiện Liễu đại ca có dấu hiệu của một kẻ trúng Mê Hồn Đại Pháp! Tiên sư đã từng dạy thiếp rằng nạn nhân của tà pháp này thinh thoảng lại trợn ngược mắt lên, dù không cố ý! Thiếp đã chú tâm quan sát và nhận ra Liễu Mộ Hào lập lại động tác ấy vào đúng giờ Ngọ mỗi ngày nên mới dám khẳng định! Có thể là Liễu Đại ca đã bị khống chế trong lần bị Hạo Thiên Cung bắt giữ!
Tư Đồ Sảng cau mày suy nghĩ, nhớ lại lời cảnh báo của Bạch Phụng nên hơi lo lắng. Chàng trầm ngâm bảo:
- Có thể lắm! Thiên Thư Tú Sĩ là kẻ đa tài, kiến văn như biển, cả Âm Dương Chân Kinh còn tìm ra huống hồ bí kíp Mê Hồn Đại Pháp? Để mai ta bàn với nghĩa phụ và Hồ lão xem sao!
o0o Đầu canh năm, Tư Đồ Sảng rời phòng Đan Quỳnh đến tìm Tây Môn Giới Tích Dịch Quỉ và Trại Tôn Tử đang uống trà như thường lệ.
Nghe nghĩa tử kể xong, Tây Môn Giới thở dài đáp:
- Từ lâu rồi lão phu đã cảm thấy gã họ Liễu có vẻ gì là lạ nhưng không thể xác định dược! Y lại là người thân tín của ngươi nên lão phu chẳng hề nghi ngờ! Nay Quỳnh nhi đã dám đoán chắc như thế thì lão phu sẽ điều tra cho rõ!
Trại Tôn Tử hắng giọng góp lời:
- Thiên Thư Tú Sĩ từng ở Thiên Trúc vài năm, có thể là đã học được tà pháp ấy! Người bị trúng tà hoàn toàn không biết những gì đã xảy ra cho mình và sẽ thực hiện mệnh lệnh khi nhận được một tín hiệu nào đó!
Tây Môn Giới gật đầu tán thành:
- Đúng vậy! Để lão phu cho gọi Hương nhi đến!
Tây Môn Tứ đang gác cửa, nhận lệnh đi mời Đại thiếu phu nhân. Chiêu Hương lớn tuổi nhất nên đứng đầu năm tay chèo, Đan Quỳnh thứ hai, Phi Tuyết thứ ba, Phi Hống thứ tư và Bạch Ly đệ ngũ!
Lát sau, Mạc Chiêu Hương đến, tóc buông dài, mặt đầy vẻ ngái ngủ. Nàng nhìn trượng phu bằng anh mắt giận hờn, trách chàng ham duyên mới mà để mình cô quạnh cả đêm thu!
Tây Môn Giới nghiêm nghị hỏi:
- Này Hương nhi? Năm ngoái, khi ngươi và Liễu Mộ Hào bị Hào Thiên Cung bắt giam thì hai người ở chung hay ở riêng?
Chiêu Hương giật mình sợ hãi đáp:
- Bẩm Can gia! Quả thực là đối phương nhốt tiểu tức và Liễu sư huynh một phòng! Nhưg tiểu tức xin thề là...!
Tây Môn Giới xua tay:
- Chẳng phải là ta nghi ngờ tiết hạnh của con, mà chỉ muốn biết có ai hạ độc thủ khống chế Liễu Mộ Hào hay không thôi! Hương nhi hãy cố nhớ xem có khi nào họ tách rời ngươi và Mộ Hào ra chăng?
Chiêu Hương nhíu đôi mày liễu hồi tưởng rồi kể:
- Bẩm Can gia! Trước ngày lên xe để đi Đại Hồ Sơn thì Liễu sư huynh có bị lôi đi thẩm vấn, độ hơn canh giờ! Khi y được đưa trở về thì đã mê man, ngủ vùi đến tối. Tiểu tức có hỏi han nhưng sư huynh không nhớ gì cả!
Trại Tôn Tử vỗ đùi:
- Đúng rồi! Đấy chính là hiện tượng sau khi trúng Mê Hồn Đại Pháp! Nạn nhân ngủ một giấc rất dài và sau đó quên hết những gì mới xảy ra!
Lão vuốt râu nói tiếp:
- Theo thiển ý của lão phu thì chúng ta cứ nói thực cho Liễu Mộ Hào biết rõ ẩn tình và phong tỏa chân khí của y, đến lúc tìm ra cách giải tỏa Mê Hồn Đại Pháp!
Mọi người đều tán thành vì không có cách nào tốt hơn!
Huyết Báo được gọi đến, bàng hoàng nghe chuyện mình trúng tà thuật. Gã bán tín bán nghi, bực bội bảo:
- Tại hạ thấy tinh thần vẫn minh mẫn, sáng suốt, nhưng nếu chư vị đã khăng khăng như thế thì Liễu mỗ xin tuân mệnh!
Tư Đồ Sảng bùi ngùi nhìn thẳng vào mắt gã và nói:
- Chúng ta tình thân như thủ túc, mong sư huynh lượng giải cho tiểu đệ mà chịu thiệt thòi một thời gian!
Liễu Mộ Hào cảm động đáp:
- Tuy ta không vui nhưng cũng biết việc này cực kỳ hệ trọng, nên tin là có, để đề phòng hậu quả tày đình! Đối với ngươi, ta sẵn sàng hy sinh cả mạng sống thì có sá gì việc bị gò bó vài ngày!
Tư Đồ Sảng xiết chặt bàn tay gã để biểu lộ lòng biết ơn rồi thi triển thủ pháp Linh Khu Phất Huyệt, phong tỏa kinh mạch. Kể từ nay, Huyết Báo sẽ không thể dẫn chân khí ra hai tay được nữa!
o0o Tất nhiên Huyết Báo vẫn sinh hoạt bình thường, vẫn có thể thi triển khinh công hoặc hưởng lạc nơi kỹ viện. Nhưng giờ đây lúc nào cũng có hai gã Thất Tinh Hình Sứ bám theo họ Liễu như bóng với hình. Thứ nhất là Tây Môn Giới muốn tìm ra kẻ sẽ liên lạc với Mộ Hào để phát tín hiệu khởi động tác dụng của tà pháp. Thứ hai, can thiệp kịp thời khi Mộ Hào xuất thủ, với sức lực cơ bắp gã thừa sức cắm một đao vào 1ưng bất cứ ai!
Bạch Phụng bó tay, Hắc Ngọc cũng vô tác dụng khiến Tư Đồ Sảng rất áy náy, lo lắng cho Mộ Hào! Gã chính là người bằng hữu duy nhất trên đời!
Tư Đồ Sảng cố quên mối ưu tư bằng việc luyện võ để chuẩn bị cho Đại hội võ lâm nhằm tiết Trùng Cửu sắp tới! Từ ngày ở Đại Ba Sơn trở về, chàng đã nghiên cứu Âm Dương Chân Kinh rất thường xuyên, thuộc lòng khẩu quyết của ba mươi sáu chiêu Ngưng Huyết Huyền Băng Chưởng!
Chàng hiểu rằng Thiên Thư Tú Sĩ Lăng Quân Vĩnh và bào huynh của gã là Lăng Quân Thực, tức Thanh Y nhân, sở hữu cả hai công phu Huyền Băng và Lô Hoả chứ không phải chỉ một! Tức là Lăng Quân Thực sẽ hóa thân thành Thiên Thư Tú Sĩ để thượng đài, tranh chức Minh chủ!
Tây Môn Giới và Trại Tôn Tử cũng tán đồng suy luận ấy của Tư Đồ Sảng vì tin tình báo từ núi Thái Bạch Sơn đưa về đã cho biết Hào Thiên Cung vẫn bình chân như vại, sau cái chết của Cung chủ! Điều này chứng tỏ Lăng Quân Thực đã lên ngôi, thay cho bào đệ!
Tin thứ hai là việc Hải Hoa Bang bị thủy quân Quảng Đông tiêu diệt, theo lệnh của triều đình! Trước lúc lên đường đi Tần Lĩnh cứu Bạch Phụng, Tư Đồ Sảng đã viết cho Tam Hoàng Tử Chu Tải Hậu một lá thư, nêu rõ mối hiểm họa của xã tắc là Hải Hoa Bang!
Sau lần tảo trừ Kỳ Lân Bang, tìm ra gian tế Mông Cổ là Bạch Lộc Chân Nhân và Nhị Hoàng Tử Chu Cát, Trung Dũng Bá Tư Đồ Sảng được Vạn Gia Tĩnh cùng Chu Tải Hậu hết lòng tin tưởng. Vì vậy, khi nhận thư của chàng, Chu Tải Hậu đã hành động ngay!
Tuy nhiên, Tư Đồ Sảng đã không hề đề cập đến Song Tuyệt Môn hoặc Hạo Thiên Cung vì chẳng có bằngchứng xác thực là họ cấu kết với ngoại bang! Chàng là người chính trực, công minh, không vì cái lợi của mình mà hại người!
Nhưng đối phương lại không hiểu lòng dạ người quân tử, lại dùng thủ đoạn đê tiện để đối phó! Đầu trung tuần tháng tám, một gã hóa tử mang đến Cổ gia trang trong thành Lạc Dương, nơi đặt Tổng đàn tạm thời của võ lâm, một hộp gỗ sơn son, trong chứa bộ xương bàn tay tả và phong thư dán kín. Hắn ta bảo rằng có người nhờ chuyển hộ đến Tề Minh chủ với giá năm lượng bạc!
Cả nhà lo lắng tụ họp lại vì một linh cảm xấu. Tây Môn Giới đeo Hắc Ngọc trên ngực, không thấy thần vật báo nguy nên yên lòng xé thư đọc lớn!
"Tư Đồ Sảng công tử nhã giám!
Trước tiên, lão phu xin chúc mừng sự hồi sinh của công tử! Kỳ tích ấy đáng gọi là vô tiền khoáng hậu! Lão phu là kẻ bần hàn nên chỉ có thể gởi chút lễ mọn là phần xương bàn tay của lệnh tôn! Phần còn lại trong hai bộ hài cốt của lệnh huyên đường thì lão phu đang để ở núi Mộ Hồng, đỉnh cực Tây của rặng Tung Điền Sơn! Nếu công tử không mang vạn lượng vàng đến đấy trước ngày hai mươi tháng tám thì lão phu sẽ ném hai bộ xương hôi thối ấy xuống hầm phân! Điều kiện thứ hai là công tử chỉ được phép độc hành, sai lời thì vĩnh viễn không thấy được hài cốt song thân!
Thanh Y nhân bái bút!"
Nghe xong nội dung bức thư, ai nấy đểu tái mặt. Tư Đồ Sảng thì run lẩy bẩy, nước mắt chảy dài trên má. Huyết Báo Liễu Mộ Hào căm phẫn chưởi vang:
- Con bà nó! Không ngờ trên đời lại có hạng người hèn hạ, đê tiện đến thế!
Tây Môn Giới cau mày hỏi Trại Tôn Tử:
- Hồ lão huynh! Chẳng hay địa thế núi Mộ Hồng ra sao?
Hồ Sĩ Tuệ rầu rĩ đáp:
- Tung Điền Sơn là rừng núi rất lớn, dài đến mấy trăm dặm. Nằm trên cao nguyên Sơn Tây, gần bờ Bắc Hoàng Hà. Địa hình Tung Điền Sơn nói chung là hiểm tuấn. vách đá dựng ngược, chung quanh là rừng rậm bạt ngàn. Có lẽ núi Mộ Hồng cũng vậy!
Tư Đồ Sảng gạt lệ, cắn răng nói với Hồ lão:
- Dẫu biết đi vào đất chết thì tiểu điệt cũng chẳng thể đừng. Nhưng tiểu điệt chỉ sợ không ai mang di cốt của song thân trở về! Mong Hồ bá phụ nghĩ dùm một kế sách lưỡng toàn!
Trại Tôn Tử gật gù đáp:
- Lúc nãy lão phu đã dùng phép Lục Nhâm tính toán thử, thấy tượng quẻ rất sáng sủa. Do vậy, Sảng nhi cứ yên tâm lên đường vì sẽ có quí nhân phò trợ! Còn việc thu hồi di cốt trước cũng không khó, chúng ta sẽ dán thông báo khắp các cửa thành Lạc Dương, yêu cầu đối phương giao hài cốt ở bến đò Thiểm Huyện, sau đó ngươi mới đi núi Mộ Hồng. Thanh Y nhân biết ngươi là bậc anh hùng nhất ngôn cửu đỉnh tất sẽ đồng ý. Lão ta cần cái mạng của ngươi chứ không cần hai bộ xương kia!
Lăng Phi Tuyết sụt sùi nói:
- Đấy nào phải diệu kế vì chắc gì tướng công đã thoát chết? Biết đâu ngoài Thanh Y nhân còn có cả Hầu Diện Thư Sinh và lũ quái nhân cầm chùy chờ sẵn ở núi Mộ Hồng?
Bốn nàng kia rùng mình trước viễn cảnh đáng sợ ấy, lệ tuôn như suối.
Chợt Lăng Phi Hồng lên tiếng:
- Nhưng chắc gì đây đã là xương tay của Tư Đồ lão gia?
Tư Đồ Sảng lắc đầu:
- Ta đã xem rất kỹ rồi. Tiên phụ bị cụt một lóng rưỡi ở ngón út, đối phương không thể biết được mà làm giả?
Tây Môn Giới nghiêm giọng:
- Lão phu đã chế tạo xong mười trái Đoạt Hồn Cầu, giết người trong bán kính ba trượng, sẽ giúp Sảng nhi dễ dàng thoát thân dẫu cho phục binh có đông đến mấy! Phần chất độc Hải Xà trên mũi kim thép của Song Tuyệt Môn thì Tuyết nhi cũng đã tìm ra giải dược. Tóm lại, Sảng nhi cứ việc đi phó hội, chẳng phải sợ gì cả!
Giọng điệu tự tin của lão đã tạm trấn an được cả nhà. Họ mau mắn lấy văn phòng Tứ bảo ra viết những bản thông báo, đặt điều kiện với Thanh Y nhân!
Sáng hôm sau, quả nhiên thư phúc đáp của Thanh Y nhân đã đến nơi, qua tay một gã hán tử khác. Lão ta đồng ý hoàn trả hài cốt của vợ chồng Tư Đồ Quát ở bờ nam Hoàng Hà, ngay bến đò ngang Thiểm Huyện!
Tư Đồ Sảng lập tức khăn gói lên đường. Trại Tôn Tử và Thiện Đề Đại sư thống lĩnh trăm kiếm thủ Tổng Đàn đi theo chàng. Họ sẽ hộ tống hài cốt về Lạc Dương.
Năm nữ nhân nghẹn ngào đưa tiễn tình quân, dặn dò chàng bảo trọng.
Đúng trưa ngày rằm, đoàn người đến bến đò Thiểm Huyện, ở bờ nam sông Hoàng Hà. Họ lập tức thấy một cỗ xe lừa không xà ích, trên chở hai chiếc quan tài nhỏ loại dành cho trẻ em. Cạnh mỗi chiếc hòm có ghi rõ danh tính Tư Đồ Quát, Võ Xuân Hoa.
Trại Tôn Tử thận trọng bấm quẻ rồi mới cho Tư Đồ Sảng mở nắp quan tài Chàng run rẩy xem xét hai hàm răng, biết đúng là của song thân mình liền quì xuống lạy và giao lại cho Trại Tôn Tử mang về!
Thiện Đề Đại sư bỗng rút Giáng Ma Phủ trao cho chàng:
- Tư Đồ thí chủ hãy đem theo Thần Phủ để đối phó với bọn quái nhân mặc giáp và cầm Thiết chùy? Bần tăng xài tạm đồ giả cũng được!
Tư Đồ Sảng vòng tay cảm tạ rồi nhận lấy túi da hươu. Đò ngang đã cặp bở Nam, tiếng rao của bọn thuyền phu vang vọng, thúc giục kẻ sang sông!
Hơn canh giờ sau, con đò già nua mới vượt qua những luồng sóng dữ dội và đục ngầu của Hoàng Hà mà đến bờ Bắc, thuộc địa phận huyện Bình Lục, tỉnh Sơn Tây!
Thời gian còn dư dật, Tư Đồ Sảng ung dung nghỉ lại ở Bình Lục, sáng hôm sau mới khởi hành đi Nhuế Thành, cách đấy hơn tám chục dặm! Chàng đến nơi lúc chiều buông!
Nhuế Thành nằm xa bờ Bắc sông Hoàng Hà hơn hai chục dặm và rất gần với rặng Tung Điền Sơn. Vì vị trí này mà Nhuế Thành không lớn, dân cư thưa thớt, nhà cửa đơn sơ.
Tư Đồ Sảng vào đến giữa thành mới tìm được chỗ tạm gọi là tươm tất. Tuy nghèo nhưng mẫu thân chàng luôn giữ cho nhà cửa ngàn nắp, sạch sẽ và bà đã dạy cho con trai đức tính ấy!
Tư Đồ Sảng có thể ngủ trong rừng hay trên bãi cỏ song không chịu được mùi hôi hám của những căn phòng luộm thuộm, dơ bẩn.
Gã tiểu nhị Sơn Hạ lữ điếm dẫn khách lên lầu trên, vào một phòng mà gã gọi là thượng hạng! Tất nhiên là gã phóng đại nhưng may thay khá thoáng mát nhờ hai ô cửa sổ. Từ đây, Tư Đồ Sảng nhìn thấy cảnh hoàng hôn mùa thu tuyệt đẹp trên đỉnh Mộ Hồng. Cả ngọn núi như đỏ rực lên dưới ánh tà dương!
Tối hôm ấy, vận khí lành công xong, Tư Đồ Sảng nằm khểnh trên giường cạnh cửa sổ hướng Bắc, ngắm vầng trăng mười sáu đang treo lơ lửng trên đầu rặng Tung Điền Sơn. Ánh trăng chênh chếch xuyên qua song cửa, rọi sáng một vạt gian phòng trọ. Tư Đồ Sảng miên man hồi ức về những người thân và trong số đó có cả Hồ Ly Vương Phi Dương Nghê Thường.
Nàng đắc đạo cách đây bẩy trăm năm, từng được chiêm ngưỡng dung nhan của Dương Quí Phi nên sau này đã chọn dung nhan của một trong những người đàn bà đẹp nhất lịch sử Trung Hoa mà hóa thân. Tên của nàng cũng là họ của Dương Quí Phi ghép với điệu vũ Nghê Thường nổi tiếng thời nhà Đường!
Tuy chỉ gần gũi nhau trong vài canh giờ mà Tư Đồ Sảng vĩnh viễn không quên được người đàn bà độc nhất vô nhị ấy! Chàng bâng khuâng lẩm bẩm:
- Dương Nghê Thường! Ta không lấy được nàng thì quả là đáng tiếc!
Trong tâm hồn mỗi nam nhân đều có chỗ cho không bóng hình xa xăm, mặc dầu họ luôn yêu thương thê thiếp. Tình cảm vốn là cái mà lý trí không sao kiểm soát nổi!
Tư Đồ Sảng đã giữ kín đoạn ái ân với Hồ Ly Vương Phi, nói thác với mọi người rằng mình trẻ lại nhờ Hắc Ngọc! Chàng làm thế vì thanh danh của Dương Nghê Thường và cũng vì muốn giữ những phút giây ngắn ngủi, tuyệt diệu ấy cho riêng mình! Hơn nữa, chẳng vinh quang gì khi thú nhận rằng mình đã ngủ với vợ người khác, dẫu là Hồ Ly Tinh!
Tư Đồ Sảng chợt cảm thấy nhớ nhung da diết gương mặt kiều mị và thân hình tuyệt diệu của Dương Nghê Thường. Bất giác giác chàng gọi tên nàng nhiều lần và thiếp đi.
Lạ thay, Tư Đồ Sảng lại mơ thấy mình đứng trước một động đá lạnh lẽo. Cạnh cửa động có bia đá khắc chìm ba chữ: Tru Tiên Động! Chàng bước vào trong thì nhận ra Hồ Ly Vương Phi Nghê Thường đang bị nhốt trong một chiếc lồng sắt rất lớn. Và nàng lặng lẽ nhìn chàng bằng ánh mắt van xin cầu cứu. Chàng đã chụp lấy song sắt mà bẻ nhưng không thành công! Chàng sờ lưng tìm Giáng Ma Phủ thì không thấy! Lát sau, Dương Nghê Thường gục xuống, hóa thành bộ xương khô! Chàng kinh hãi rú lên đau đớn và thức giấc vì âm thanh não lòng ấy!
Tư Đồ Sảng ngồi bật dậy, biết là mộng mị nhưng không sao quên được. Chàng thao thức đến sáng và tìm ngay lão chưởng quĩ và hỏi thăm:
- Này lão trượng! Chẳng hay trên rặng Tung Điền Sơn kia có nơi nào mang tên Tru Tiên Động hay không?
Tư Đồ Sảng không hóa trang nên lão chưởng quĩ họ Tề vui vẻ nói thế này:
- Bẩm công tử! Đỉnh núi ở hướng Bắc Nhuế Thành chính là Tru Tiên Sơn, còn Tru Tiên Động thì ngay chân núi hướng Nam! Nhưng đã hai mươi năm nay bọn tiều không đám lên đấy đốn củi nữa vì Tru Tiên Động đột nhiên đầy dẫy những độc xà và có một đàn hổ to như con trâu mộng!
Tư Đồ Sảng rùng mình hiểu rằng giấc mơ đêm qua rất đáng tin. Có thể là Hồ Ly Đế Quân đã biết việc mình mọc sừng nên đày đọa Dương Nghê Thường ở Tru Tiên Động!
Núi Mộ Hồng cách đây chỉ nửa ngày đường, nghĩa là chàng còn dư đến ba ngày. Tư Đồ Sảng quyết định lên núi Tru Tiên điều tra hư thực. Chàng hỏi thăm đường đi nước bước rồi rời lữ điếm sau bữa điềm tâm!
Tư Đồ Sảng gởi ngựa lại, chỉ mang theo Từ Tâm Kiếm và Giáng Ma Phủ, cùng tay nải nhỏ. Hơn khắc sau, chàng đã có mặt ở bìa cánh rừng già chân núi Tru Tiên. Chàng rút gươm cầm sẵn rồi tiến vào con đường mòn ngắn ngủn, dài chưa đến một dặm. Bọn tiều phu quanh vùng chỉ dám hành nghề đến chỗ này mà thôi. Đoạn còn lại đã bị cây cối và bụi rặm phủ đầy, chỉ có thể nhận ra lối cũ nhờ chiều cao khiêm tốn của đám cây hai mươi tuổi. Trong đời sống thực vật, hai chục năm chẳng phải là dài.
Đi được vài trượng, Tư Đồ Sảng rùng mình phát hiện hàng ngàn con rắn độc đủ màu sắc. Chúng nằm đầy trên thảm rừng hoặc quấn quanh những cành cây thấp ngang mặt.
Gần chàng nhất là một con rắn hổ mang bành, lớn cỡ bắp tay, và cạnh nó là mười mấy con rắn nhỏ chừng mút đũa. Lũ rắn nhi đồng ấy không hề chú ý đến chàng, cứ tung tăng bò qua bò lại trên thân rắn lớn. Tư Đồ Sảng ngẩn người suy nghĩ và biết chúng là mẹ con! Nghĩa là, trên đường chàng dấn bước vung gươm sẽ có rất nhiều gia đình rắn tan đàn xẻ nghé? Chàng bất nhẫn tra kiếm vào vỏ, tháo Hắc ngọc trên cổ xuống, cầm dây tơ mà xua đuổi bọn độc xà.
Quả nhiên, chúng sợ hãi bỏ chạy tán loạn, nhường đường cho khách lạ. Nhưng khi chàng đi qua thì lại bị tấn công vào thân sau! Tư Đồ Sảng dồn Khô Mộc Thần Công chịu đựng, cố bước thật nhanh. Được hơn dặm, chàng thoát khỏi khu rừng đầy rắn độc, đến tráng cỏ dưới chân vách Mộ Hồng Sơn.
Tư Đồ Sảng thở phào, nhẹ nhàng gỡ vài con rắn nhỏ còn dính răng trên y phục, quăng ngược trở lại. Tổng cộng chàng đã bị vài trăm cú mổ của độc xà áo quần hôi tanh, rách như tổ đỉa bởi gai góc và những chiếc ràng móc ngược!
Tư Đồ Sảng chưa kịp ngắm nhìn kỹ địa thế thì từ trên những tảng đá có bốn con Hổ Vằn nhẩy xuống! Đúng như lời lão chưởng quĩ lữ điếm, lũ cọp này cực kỳ to lớn, chẳng thua gì một con trâu! Có lẽ chúng đã rất già nên bộ lông không còn láng mượt, mầu sắc cũng kém đậm đà!
Bốn ông kễnh ấy không vội vã tấn công mà đứng thành hàng ngang, oai vệ gầm vang để đe dọa. Tư Đồ Sảng xuất thân chọn núi rừng, hiểu khá rõ tập tính các loài dã thú. Chàng hơi ngạcnhiên khi thấy lũ hổ không tấn công ngay. Thường thì hổ chẳng sống thành bầy và trong trường hợp này sẽ gầm gừ, áp sát gần và lừa thế mà vồ mồi!
Chàng đã hỏi thăm lão chưởng quĩ biết rằng bầy hổ này chưa bao giờ ra khỏi rừng quấy nhiễu bách tính. Chàng linh cảm chúng chỉ có nhiệm vụ bảo vệ Tru Tiên Động!
Tư Đồ Sảng liến rút Giáng Ma phủ ra và dõng dạc nói:
- Này bốn vị lão huynh! Tại hạ là bằng hữu của Hồ Ly Vương Phi Dương Nghê Thường, đến đây để giải cứu nàng chứ không hề có ác ý! Nếu tứ vị cố tình ngăn cản thì đừng trách tại hạ tàn nhẫn!
Dứt lời, chàng bước đến vung búa chém vào một thân cây, đường kính hơn gang. Chàng đã dồn hết sức lực nên nhát búa mãnh liệt phi thường. Lập tức, cái cây tội nghiệp ấy gẫy lìa, ngã xuống, tàn lá rậm rạp giáng vào ngay bầy hổ, khiến chúng kinh hoàng, cong đuôi bỏ chạy biệt tăm!
Tư Đồ Sảng hài lòng tiến lên, bàng hoàng nhận ra tận cùng của khoảnh đất trống đầy loạn thạch này là một khe nứt sâu hun hút, tách rời vách đá Mộ Hống Sơn khỏi khu rừng. Và lạ lùng thay, có một cây cầu đá thiên nhiên vắt từ bên này sang chân vách đá? Đầu bên kia thạch kiều là một động khẩu dạng vòm, rộng độ hơn trượng. Mé tả cửa động quả nhiên có dựng bia đá khắc chữ.
Tư Đồ Sảng không hề được nghe lão điếm chủ, kiêm chưởng quĩ, kể về địa hình này nên rất kinh ngạc. Chàng ước lượng chiều dài thạch kiều độ tám trượng, một khoảng cách không lớn. Nhưng khổ thay, mặt cầu chỉ rộng độ gần hai gang tay và đầy rong rêu. Đương nhiên, hai bên chẳng có thành cầu để bám víu. Và vấn đề quan trọng nhất là liệu nó có chịu đựng nổi trọng lượng của chàng cùng hai thanh vũ khí hay không?
Tư Đồ Sảng cân nhắc một lúc mới tìm ra lượng sách. Chàng lần lượt ném Từ Tâm Kiếm và Giáng Ma Phủ, sang phần bờ vực trước cửa động cho nhẹ bớt. Sau đó, chàng cởi giầy và thi triển công phu Bích Hổ Du Tường, dồn hết lực vô lòng bàn tay, bàn chân, rồi bò lên cầu. Tư thế này sẽ phân tách sức nặng cơ thể chàng thành bốn điểm.
Bỗng sương mù dưới đáy vực bốc lên ngùn ngụt và gió thổi cuồng loạn như muốn giật chàng văng khỏi cầu. Nhưng Tư Đồ Sảng đang nằm nên ít bị ảnh hường, cắn răng bám chặt mặt đá mà truờn đi!
Cuối cùng, chàng đã sang được bờ kia, thu nhặt vũ khỉ mà tiến vào Tru Tiên Động. Đi được vài trượng, Tư Đồ Sảng đến phần hang chính rộng rãi, sáng sủa. Vâ trên nền hang là một chiếc lồng chim khổng lồ, sơn son thếp vàng rất đẹp. Nan lồng lớn bằng cổ tay trẻ sơ sinh và tỏa hào quang ngũ sắc! trong lồng, Dương Nghê Thường nằm rũ rượi, lông đen đã mọc đầy cơ thể, chỉ trừ gương mặt!
Tư Đồ Sảng không hề ghê sợ, nghiến răng vung Giáng Ma Phủ phá chiếc lồng yêu thuật. Chỉ sau nhát búa đầu tiên, chiếc lồng đã biến mất như chưa hề tồn tại?
Tư Đồ Sảng mừng rỡ ngồi xuống đỡ Dương Nghê Thường lên và đút viên Hắc Ngọc vào miệng nàng. Nửa khắc sau nạn nhân mở mắt, thấy mặt chàng liền nhả ngọc, bật khóc!
- Tướng công chỉ đến chậm một ngày là thiếp đã vong mạng!
Chợt Nghê Thường phát hiện thân thể mình đầy lông chồn, hổ thẹn thỏ thẻ:
- Chàng thấy thiếp xấu xí thế này mà không ghê tởm sao?
Tư Đỗ Sảng không đáp, cúi xuống hôn nàng để bày tỏ tâm tình. Nghê Thường ngập ngừng nói:
- Tướng công! Hồ Ly Đế Quân mới nạp một thứ phi nhan sắc tuyệt trần, bắt thiếp phải nhường ngôi chánh cung. Thiếp chẳng chịu, bỏ về đây ẩn dật. Nào ngờ, lão thất phu ấy độc ác vô song, đến động này dùng Tỏa Yêu Lung giam hãm và hủy hoại đạo hạnh của thiếp! Xin tướng công ban cho thiếp viên Nội đan Mãng xà Vương để hồi phục tu vi!
Tư Đồ Sảng mĩm cười gật đầu, giật đứt giây tơ trao viên Hắc Ngọc cho nàng. Sức khỏe của nghĩa phụ và Trại Tôn Tử đã có những bí phương của Lăng Phi Tuyết. Hơn nữa, Nghê Thường đang rất cần Hắc Ngọc.
Nửa khắc sau, lông đen biến mất, da dẻ Nghê Thường trắng trẻo, mịn màng như cũ. Nàng vô cùng cảm kích nhưng chỉ biểu lộ bằng ánh mắt chan chứa ân tình.
Hai người ra thác nước nhỏ mé hữu cửa động tắm gội. Tiếng cười trong vắt của nữ nhân làm xao động cả vừng núi u tịch! Nàng rất vui khi biết Tư Đồ Sảng đã không giết hại bất cứ sinh vật nào khi tiến vào đây. Chính lòng từ bi của chàng đã phát huy pháp lực của Giáng Ma Phủ mà phá tan Tỏa Yêu Lung!
Tắm xong, hai người ngồi trên thạch bàn gần chân thác nước chuyện trò Nghê Thường nằm gọn trong lòng tình quân, kể lể:
- Đêm qua, thiếp đột nhiên nghe tâm cơ máy động liền dùng chút thần thông còn sót lại mà xem xét. Biết tướng công ở rất gần và đang nhung nhớ, thiếp vui mừng khôn xiết, tập trung sức tàn để tạo sự thần giao cách cảm. Chính vì chàng thực tâm yêu thương thiếp nên hiện tượng ấy mới xẩy ra được!
Tư Đồ Sảng gật đầu, bùi ngùi bảo:
- Có lẽ vì đôi ta mãi mãi không thể sum vầy nên hình bóng nàng luôn đẹp diệu kỳ và khiến lòng ta tiếc nhớ khôn nguôi!
Nghê Thường sa lệ:
- Chẳng phải thiếp không có gan như Bạch Phụng mà vì sợ cơn giận lôi đình của Hồ Ly Đế Quân trút xuống đầu chàng!
Bỗng nàng đỏ mặt thì thầm:
- Thiếp muốn có một đứa con mang dòng máu của chàng!
o0o Trưa hai mươi tháng tám, Tư Đồ Sảng cùng Nghê Thường tiến về phía núi Mộ Hồng. Nhưng bọn trinh sát của phe địch chỉ thấy có một mình chàng.
Quả đúng như dự đoán của Lăng Phi Tuyết, cả Thanh Y nhân Lăng Quân Thực và Hầu Diện Thư Sinh Dư Nam Nghiệp đều hiện diện. Ngoài ra, còn có hàng trăm cao thủ Hạo Thiên Cung và Song Tuyệt Môn.
Lăng Quân Thực đã lộ diện, dung mạo giống hệt Thiên Thư Tú Sĩ. Thấy con mồi lột vào vòng vây, lão đắc ý cười khanh khách:
- Lão phu tưởng ngươi sợ chết mà thất tín rồi chứ?
Tư Đồ Sảng bình thản hỏi lại:
- Nhị vị định đơn đấu hay dùng cách ỷ chúng hiếp cô?
Hầu Diện Thư Sinh danh bất hư truyền, mật mũi chẳng khác gì Tôn Ngộ Không, chỉ thiếu mớ lông vàng! Lão căm hận chàng đã sát hại đồ đệ của mình nên nóng nẩy nạt lớn:
- Tư Đồ tiểu cẩu! Lão phu chẳng cần ai liên thủ cũng có thể phân thây ngươi làm trăm mảnh!
Tư Đồ Sảng lạnh lủng đáp:
- Xin mời!
Nói xong, chàng rút Từ Tâm Kiếm dựng trước ngực chờ đợi. Hầu Diện Thư Sinh hơi chột dạ trước phong thái trầm ổn như núi của đối phương, dồn toàn lực vào chiêu kiếm cuối cùng trong pho Bạch Long Kiếm Pháp, tuyệt học đã khiến lão lừng danh Thiểm Bắc.
Thanh bảo kiếm mầu trắng bạc của Dư Nam Nghiệp loang nhanh, tạo thành màn kiếm ảnh dầy đặc và thập thò những chiếc móng dài tựa vuốt rồng! Lão nương theo kiếm quang ấy mà bay vút về phía đối phương. Đấy chính là thuật Ngự kiếm!
Tư Đồ Sảng cũng đã động thân cùng lúc với kẻ địch, đánh chiêu Trang Tử Sổ Ngư (Trang Tử Đếm Cá). Chiêu này gồm ba trăm sáu mươi thức đâm, chỉ công mà không thủ, chuyên đề phá những đòn Ngự Kiếm.
Song phương chạm mặt, mũi kiếm Từ Tâm điểm như mưa rào vào màn kiếm ảnh của đối phương, lăm le uy hiếp những tử huyệt từ mặt đến bụng họ Dư!
Hầu Diện Thư Sinh nghe cánh tay tê chốn, lòng thầm kinh hãi trước sức lực đối thủ. Và đường gươm nhanh như cướp giật của Tư Đồ Sảng đã đưa lão vào thế hạ phong.
Dư Nam Nghiệp không còn dám so tài kiếm thuật, vội thi triển tuyệt kỹ thứ hai. Bàn tay tả của lão bất ngờ lắc nhẹ và hàng trăm cây độc châm bay trùm kín thân dưới của Tư Đồ Sảng. Đòn này vô cùng độc địa. vì chẳng ai mang giáp bảo vệ hạ bàn bao giờ.
Khoảng cách rất gần và công lực Hầu Diện Thư Sinh thì thâm hậu nên Độc châm bay rất nhanh và mạnh mẽ. Chúng cắm chi chít trên hai chân nạn nhân.
Hầu Diện Thư Sinh đắc ý đánh trọn chiêu kiếm, tin rằng trong khoảnh khắc nữa đây tiểu tử đáng ghét kia sẽ bỏ mạng. Nào ngờ, đường gươm của Tư Đồ Sảng không hề rối loạn, vẫn công phá như vũ bão. Và mũi Từ Tâm Kiếm đã lặng lẽ xuyên qua chỗ sơ hở, thọc vào ngực trái đối phương!
Dư Nam Nghiệp bị đâm trúng tim, gục xuống chết ngay. Bọn đệ tử Song Tuyệt Môn giận dữ gầm vang, lao vào tấn công kẻ đã giết Môn chủ của mình.
Lăng Quân Thực cũng chột dạ trước bản lãnh siêu quần bạt tụy của Tư Đồ Sảng, quyết định giáp công, giết cho bằng được. Lão phất tay ra hiệu cho bọn kiếm thủ Hạo Thiên Cung vây chặt rồi xông vào tham chiến.
Lăng Quân Thực tung mình lên không trung, bủa bốn đạo chưởng kình xanh biếc, nóng tựa lửa lò rèn, xuống đầu Tư Đồ Sảng. Đây là chiêu Lôi Đình Tứ Nộ trong pho Ngưng Huyết Huyền Băng Chưởng, chỉ một nhắm vào mục tiêu còn ba chưởng kia đánh chặn.
Tư Đồ Sảng đã thuộc làu khẩu quyết nên biết trước lộ số, dễ dàng đảo bộ né tránh. Họ Lăng tức điên người, vừa hạ thân xuống đất đã tiếp tục tấn công ngay, chẳng kể gì đến sinh mạng thủ hạ Song Tuyệt Môn. Bọn này đang lăn xả vào mà đâm chém Tư Đồ Sảng, làm chàng bị vướng víu.
Chàng trai của chúng ta chỉ còn cách tung mình rời xa vị trí cũ để tránh mặt Lăng Quân Thực. Nhưng lão ta không buông tha, bám theo sát nút. Thực ra, Tư Đồ Sảng có thể gồng mình chịu một chưởng mà giết đối thủ, song sau đó, chàng sẽ chết dưới tay những kẻ đang vây quanh.
Trong lúc Tư Đồ Sảng khốn đốn, bỗng nhiên trời tối sầm lại, cát bụi mịt mù. Và chàng phát hiện có người nắm tay mình kéo đi. Thì ra Dương NghêThường đã thi triển yêu pháp để cứu chàng! Nàng không muốn chàng sử dụng Đoạt Hồn Cầu mà gây thêm sát nghiệp, tổn hại đến âm đức.
Hai người chạy như giông gió, về đến Tru Tiên Động. Đầu tóc, y phục Tư Đồ Sảng đầy bụi đất nên chàng nhảy xuống hồ nước dưới chân thác tắm gội ngay. Dương Nghê Thường cũng vậy.
Thân hình tuyệt mỹ như pho tượng ngọc của nàng luôn khiến Tư Đồ Sảng đắm say chiêm ngưỡng, dù đã rất quen thuộc. Nghê Thường bắt gặp ánh mắt nồng thắm của chàng nên cười tình tứ rỗi bước đến.
Ba ngày sau, Tư Đồ Sảng vượt Hoàng Hà, đến bờ Nam thì gặp người thân. Tây Môn Giới nóng ruột nên đã kéo quân đi núi Mộ Hồng. Năm ái thê của chàng cũng có mặt.
Thấy Tư Đồ Sảng mọi người mừng đến ứa lệ dẫu miệng cười khanh khách. Họ tíu tít hỏi han nhưng chàng không dám thú thực chỉ nói thác rằng đã nuốt Hắc Ngọc nên có sức phá vây thoát được, sau khi hạ sát Hầu Diện Thư Sinh.
Trại Tôn Tử lặng lẽ bấm độn rồi mỉm cười tinh quái:
- Lạ thực! Sao lão phu lại ngửi thấy mùi son phấn nhỉ?
Tư Đồ Sảng thầm khâm phục tài thần cơ diệu toán của lão song cứ tảng lờ nói lảng sang chuyện khác!
o0o Sáng mùng chín tháng chín, năm Gia Tĩnh thứ ba mươi lăm, Đại hội võ lâm lại được cử hành! Do lời hứa của Hí Nhân cư sĩ Cổ Quí Sinh nên số lượng hào kiệt đến xem đại hội đông gấp rưỡi năm ngoái. Quần hùng chẳng hề thất vọng vì hơn ngàn chiếc bàn bát tiên đã nằm la liệt khắp bình đài. Những vò rượu mười cân chễm chệ giữa bàn và mùi xào nấu từ khu bếp nhộn nhịp ở mé tây làm xốn xang tỳ vị mọi người!
Bẩy tửu lâu lớn nhất thành Lạc Dương đã phối hợp lại để phục vụ cho khoảng tám ngàn khách. Và khi Đàm Vân Từ thượng đài, nói lời khai mạc, thì sáu món ăn nóng sốt, thơm tho, đã nằm đủ trên mỗi bàn!
Đàm Vân Tử nói xong, Cổ Tài Thần bước ra vui vẻ nói:
- Xin chư vị anh hùng cứ việc no say! Vị nào không say là phụ lòng lão phu đấy!
Quần hùng khoan khoái hô to theo kẻ xướng lệnh:
- Không say không về! Cảm tạ Cổ cư sĩ!
Thủ tục đại hội cũng y như lần trước, chỉ có thêm phần từ nhiệm của quyền Minh chủ võ lâm Tề Thanh Tuyệt.
Họ Tề lên đài, trao lại cờ và ấn kiếm cho Giám Tuệ thiền sư. Sau đó, ông ta vuốt mặt, hóa thành một chàng trai anh tuấn khiến quần hùng kinh ngạc reo lên:
- Thần Phủ Lang Quân!
Tư Đồ Sảng vòng tay thi lễ rồi điềm đạm nói:
- Tại hạ may mắn thoát khỏi cái chết dưới vực thẳm Đại Hồ Sơn nhưng vì e ngại tà ma hãm hại gia quyến nên đành giả làm Tề Thanh Tuyệt. Mong chư vị thể tất cho!
Quần hùng hoan hô như sấm dậy, hết lòng ngường mộ chàng trai họ Tư Đồ!
Cổ Quí Sinh hãnh diện cao giọng:
- Kính cáo đồng đạo! Y chính là nghĩa tử của lão phu đấy!
Tất nhiên ai nấy ngoác họng chúc mừng lão, ồn ào như chợ vỡ!
Năm nay, số ứng viên đăng ký thượng đài là bốn mươi, gồm cả Tư Đồ Sảng và Cung chủ Hạo Thiên Cung. Đương nhiên, hai đại cao thủ này đánh trận khai mạc!
Lăng Quân Thực giống đứa em song sinh của mình như hai giọt nước nên quần hùng không thể phân biệt được. Hôm nay lão không sử dụng kiếm vì có lẽ chẳng luyện qua Hoàng Diệp Kiếm Pháp. Hoặc giả lão biết rằng tài đánh kiếm của mình thua xa đối thủ.
Lăng Quân Thực thận trong đón chiêu kiếm đầu tiên của Tư Đồ Sảng bằng sáu đạo chưởng ảnh xanh lè, tấn công thượng bàn đối thủ. Nhưng sau đó, lão ta lập tức biến chiêu vỗ liền hai chưởng vào hạ bàn.
Tức là, Lăng Quân Thực đã biết việc Tư Đồ Sảng lấy được Âm Dương Chân Kinh trong người Lăng Quân Vĩnh, nên dùng chiến thuật biến hóa thần tốc và ra đòn vũ bão để chàng không đoán được thế thức.
Trong khoảnh khắc, Hạo Thiên Cung chủ đã đánh ra vài chục chưởng, bủa vây Tư Đồ Sảng trong lưới lửa, khiến quần hùng phải khiếp đảm. Những đạo chưởng kình từ trên cao giáng xuống, hụt mục tiêu, đã làm rung chuyển lôi đài và đốt cháy lớp gỗ lót sàn!
Nhưng trong cảnh hiểm nghèo ấy, mọi người mới thấu hết tài nghệ tuyệt luân của Tư Đồ Sảng. Chàng chập chờn tựa bóng u linh, hoán vị nhanh đến mức khó tin, chớp mắt đã thoát khỏi tầm khống chế của lưới chưởng. Chàng không lùi xa mà chiếm lĩnh phương vị tả hữu của Lăng Quân Thực và phản kích bằng những đường gươm lợi hại.
Lúc ấy, đối phương chi còn cách thoái bộ thật mau lẹ để tránh đòn! Thân pháp kỳ ảo và tài đánh kiếm siêu quần của Tư Đồ Sảng đã khiến cử tọa phục lăn, xuýt xoa tán thường! Đại đa số quần hùng cổ vũ cho Tư Đố Sảng vì chàng còn trẻ, tu vi ít ỏi.
Gần ngàn chiêu đã trôi qua mà trận đấu vẫn chưa phân thắng bại nhưng Hạo Thiên Cung chủ đã tỏ ra kém sức. Khuyết điểm của Phách Không Chưởng lực đã bộc lộ! Lăng Quân Thực sắp cạn kiệt chân nguyên sau khi tung ra mấy trăm đạo chưởng phong.
Trong lúc ấy, nội lực của Tư Đồ Sảng vẫn còn kha khá. Chàng không tốn sức nhiều cho việc thi triển khinh công vì đã được người tình bí mật là Dương Nghê Thường tặng hai viên ngọc Hồ Ly. Nàng đã rạch bắp chân chàng, nhét thần vật vào và khâu lại. Nghê Thường vừa làm vừa âu yếm nói rằng:
- Từ nay, cước lực của chàng sẽ nhanh gấp đôi vó ngựa, chẳng ai đuổi kịp. Có như thế thiếp mới yên tâm!
Hôm nay, Tư Đồ Sảng mới hiểu rõ giá trị của quà tặng, lòng rất tri ân Nghê Thường. Biết đã đến lúc trừ họa cho võ lâm và xã tắc, Tư Đồ Sảng xuất chiêu Thượng Thiện Nhược Thủy, trực diện tấn công Lăng Quân Thực.
Họ Lăng cũng đã quyết đổi đòn nên không né tránh, chờ đối phương đến rất sát mới vung song thủ giáng vào ngực và bụng dưới. Với khoảng cách già nửa trượng này thì Tư Đồ Sảng không thể nào tránh kịp, trong khi lão ta vẫn còn ở xa mũi kiếm của chàng hai gang tay! Nhưng Tư Đồ Sảng ập vào nhanh hơn sự tính toán của Lăng Quân Thực. Nghĩa là, sau khi chưởng kình chạm người chàng thì mũi Từ Tâm Kiếm cũng vươn đến yết hầu họ Lăng.
Tư Đồ Sảng đã dùng tả thủ che chắn huyệt Khí Hải khỏi đạo chưởng phong thứ nhất và nghiêng người để giảm bớt tác hại của đạo thứ hai. Chàng nhanh hơn Lăng Quân Thực chỉ một sát na và đâm thủng cổ họng lão ta, trước khi bị đánh văng!
Y phục Tư Đồ Sảng bốc cháy và chàng lăn lông lốc trên sàn đài, còn Hào Thiên Cung chủ rú lên ằng ặc, ôm cổ mà gục ngã.
Ban giám đài và quần hùng vô cùng kinh hoàng trước kết quả Đồng Qui Ư Tận này, nhốn nháo cả lên. Năm nữ nhân thì gào thét, nhất tề nhẩy lên lôi đài xem xét thi thể trượng phu.
Nhưng người nhanh chân nhất là Hí Nhân cư sĩ. Lão đã lao vút từ Ban giám khảo, mang theo khăn trải bàn, trùm lấy nghĩa tử mà dập lửa. Mặt lão vẫn hồng hào vì mang mặt nạ nhưng nước mắt tuôn như suối!
Tây Môn Giới giật khăn bàn ra thì năm nàng kia lên đến. Họ quì chung quanh, khóc lóc lay gọi! Tiếng khóc bi ai thảm thiết ấy đã làm bẩy ngàn năm trăm hào kiệt mủi lòng, cay mắt.
Bỗng họ ngừng khóc và rú lên:
- Tướng công còn sống!
Thì ra Tư Đồ Sảng đã mở mắt, ngồi lên và lồm cồm đứng dậy. Chàng tát yêu Lăng Phi Tuyết rồi hồi:
- Thuốc trị phỏng đâu sao nàng không lấy đem ra?
Phi Tuyết luống cuống mở tay nải, lấy một hũ cao to tướng, thoa lên lòng bàn tay tả và lồng ngực cháy xém của phu quân.
Quần hùng lại được một phen hoan hô quá cỡ! Và ai đó buột miệng:
- Tư Đồ Minh chủ! Tư Đồ Minh chủ!
Thế là hơn nửa vạn người đồng tình hô theo vì hiểu rằng chẳng còn ai xứng đáng hơn!
Tuy nhiên, Đàm Vân Tử vẫn giữ qui củ dõng dạc hỏi lại quần hùng:
- Ban giám khảo muốn biết trong số ba mươi tám ứng viên còn lại có ai muốn thượng đài nữa hay không?
Những người ấy lần lượt lên tiếng xin rút tên. Đàm Vân Tử liền công bố Thần Phủ Lang Quân Tư Đồ Sảng trở thành Minh chủ võ lâm.
Lúc này, chàng đã được thê thiếp băng bó và thay y phục mới, chậm rãi trở lên lôi đài nhận cờ và ấn kiếm.
o0o Sau đại hội, tinh thần của Huyết Báo Liễu Mộ Hào sa sút nặng nề. Gã gần như phát cuồng, suốt ngày trợn mắt và lẩm bẩm những câu vô nghĩa.
Té ra, do Lăng Quân Vĩnh đã chết nên không còn ai phát tín hiệu hành động, giải thoát ức chế cho họ Liễu! Và cuối cùng, tà pháp đã hủy hoại lý trí của gã.
Tư Đồ Sảng đau lòng khôn xiết, nhờ Cái Bang loan báo khắp thiên hạ, hứa thưởng ngàn lượng vàng cho ai hóa giải được Mê Hồn Đại Pháp. Đã có vài chục người đến xin chữa trị nhưng đều thất bại.
Bốn tháng sau, Mộ Hào chỉ còn da bọc xương vì không chịu ăn và chỉ đòi rượu! Thảm trạng của gã khiến cả nhà rầu rĩ, thương tâm vô hạn.
Cuối tháng giêng, đột nhiên vợ chồng Đàm Châu Đại hiệp Khuất Kỳ, cùng ái nữ là Khuất Thúy Lan, đến Tổng Đàn Võ lâm trên núi Hương Sơn. Lúc này, Tư Đồ Sảng và người thân đã dọn về đó cư trú. Nếu không vì bệnh tình của Huyết Báo thì hôn lễ của chàng cùng năm nữ nhân đã cử hành hồi tháng mười một!
Bọn Mạc Chiêu Hương ghen đến nổ đom đóm mắt vì giờ đây Thúy Lan xinh đẹp phi thường. Họ rình rập sau rèm để nghe ngóng câu chuyện của khách với Trại Tôn Tử và cha con Tư Đồ Sảng.
Lăng Phi Tuyết nghiến răng bảo:
- Con tiện tỳ họ Khuất kia quả là mặt dầy mày dạn, đã thất thân với Giả Bạch Hồ mà còn dám mơ tưởng đến tướng công nhà ta!
Giả Đan Quỳnh lắc đầu:
- Tam muội nói sai rồi! Ngày ấy Giả Bạch Hồ bắt đầu luyện Âm Dương Chân Khí nên kiêng nữ sắc. Tuy gã cưỡng duyên Thúy Lan song chẳng hề đụng đến!
Phi Hồng cười nhạt:
- Tiểu muội không tin! Nếu Thúy Lan còn con gái thì sao mông ngực lại nở nang, tròn trịa thế kia? Trông mà ngứa cả mắt!
Đan Quỳnh phân vân:
- Ngu tỷ cũng chẳng rõ? Trước đây Thúy Lan lép kẹp, đâu có hấp dẫn dường này?
Chiêu Hương hậm hực dèm pha:
- Chắc gần đây ả dan díu với gã nào nên cơ thể mới phổng phao ra như thế!
Bạch Ly thì thái độ nhu mì hơn. Nàng cười bảo:
- Chắc gì nhà họ Khuất đến đây vì hôn sự mà chư vị vội ghen? Phải nghe xong mới biết được?
Bốn ả kia xấu hổ im tiếng. Và họ tái mặt khi nghe Khuất Kỳ nói:
- Bẩm Cổ lão huynh! Khuyển nữ Thúy Lan có thể hóa giải Mê Hồn Đại Pháp mà cứu Liễu Mộ Hào! Nhưng sau đó, xin lão huynh thương tình, nhận khuyển nữ làm dâu!
Tây Môn Giới không thích bị ai uy hiếp bèn cười nhạt:
- Việc này chẳng thuộc quyền quyết định của lão phu mà do Sảng nhi và thê thiếp! Tôn giá cứ việc hỏi họ!
Khuất phu nhân bỗng vái dài, khóc nói:
- Mong lão huynh rộng lòng từ bi mà chấp thuận cho! Lan nhi lâm bệnh trầm kha, đã tắt hơi song lại hồi sinh! Sau đó nó một mực đòi lấy cho được Tư Đồ Minh chủ, nếu không sẽ tự sát. Vì vậy chỗ nên vợ chồng lão thân mới muối mặt đến đây khẩn cầu!
Tư Đồ Sảng rúng động, nhìn vào mặt Thúy Lan và phát hiện nàng đang le lưỡi, nháy mắt với mình? Chàng bồi hồi, choáng váng bởi một viễn cảnh diệu kỳ song vẫn chưa dám tin là thực. Nhưng ngay sau đó, chàng nhận ra bàn chân ai ở dưới gầm bàn, đang cọ vào bắp chân mình, chỗ mà Dương Nghê Thường đã nhét ngọc Hồ Ly. Xong chân tả thì đến vị trí trên chân hữu. Tư Đố Sảng không còn nghi ngờ gì nữa, cố nén nỗi hân hoan ngút trời, từ tốn nói:
- Khuất Tiểu thư đã có lòng yêu thương, tại hạ vô cùng vinh hạnh và xin tuân mệnh!
Rồi chàng quay lại gọi:
- Năm nàng hãy ra đây!
Bọn Chiêu Hương thẹn thùng bước ra, khép nép thi lễ với khách.
Tư Đồ Sảng nghiêm nghị bảo họ:
- Chắc nãy giờ các nàng đã nghe rõ sự tình, hiện có thể vì sinh mạng của Liễu sư huynh mà chấp thuận Khuất Tiểu thư hay không?
Cả năm líu ríu gật đầu. Phi Tuyết là người cương trực, bực bội nói ngay:
- Bọn thiếp rất sẵn sàng thu nạp Thúy Lan nhưng chắc gì nàng ta đã cứu được Liễu sư huynh?
Nàng là đệ tử của Y Độc Thần Quân mà phải bó tay nên ất ấm ức!
Tây Môn Giới gật gù tán thành:
- Đúng vậy! Chữa bệnh trước rồi hãy bàn đến hôn sự!
Ông đứng lên, mời khách đi theo mình xuống hậu viện, đến phòng riêng của Huyết Báo. Bầu bạn với bệnh nhân là ba gã trong Thất Tinh Hình Sứ.
Thúy Lan ung dung bảo họ:
- Chư vị hãy ở cả bên ngoài, để một mình tiểu nữ với Mộ Hào!
Ba gã Hình Sứ trố mắt trước người đẹp thứ sáu, lủi thủi rời phòng. Thúy Lan khép cửa lại và cài then cẩn thận.
Chưa đầy nứa khắc sau nàng mở cửa bước ra, theo sau là Liễu Mộ Hào!
Tuy hình dung tiều tụy nhưng mặt gã tươi tỉnh, ánh mắt không còn lạc thần nữa!
Mộ Hào ngượng nghịu vòng tay thi lễ và nói:
- Tại hạ đã thoát hiểm! Cảm tạ mọi người đã khổ công lo lắng bấy lâu!
Rồi gã bảo Tư Đồ Sảng:
- Hiền đệ có thể giải huyệt cho ta được rồi đấy!
Cả nhà hân hoan lại chúc mừng họ Liễu khỏi bệnh!
Cuối tháng ba, hôn lễ của Tân Minh chủ võ lâm và sáu nữ nhân được cử hành ở Hương Sơn. Khách đông đến vài ngàn, vui say mới được về.
Đêm động phòng, Thúy Lan thủ thỉ:
- Tướng công chớ lo ngại Đế Quân! Thiếp nhờ viên ngọc mãng xà ngàn năm nên đã giết chết lão ta rồi!
Tư Đồ Sảng phì cười, hôn lên má nàng và nói:
- Chỉ cần lấy được nàng, dẫu tám lão Hố Ly Đế Quân ta cũng chẳng sợ! Ta chỉ ngán máu ghen của các nàng mà thôi.Hết
← Hồi 18 |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác