Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Hình đồ - Hồi 013

Hình đồ
Trọn bộ 267 hồi
Hồi 013: Con trai của Xích đế bắt đầu lên vũ đài
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-267)

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh.

Sáng sớm hôm sau, thấy thời gian đã đến, Lưu Khám ăn mặc chỉnh tề, cầm theo khẩu phần ăn mà mẫu thân đã chuẩn bị cho mình ra khỏi nhà.

Thẩm Thực Kỳ, Tào Vô Thương đã chờ ở ngoài cổng, ngoài hai người này ra, còn có một thanh niên khoảng chừng mười bảy mười tám tuổi, cao chừng 175cm, hơi gầy, hai má thon gầy, màu da có chút tái nhợt, tựa như thân thể không khỏe lắm.

Thanh niên này chính là Đường Lệ mà Thẩm Thực Kỳ nhắc tới.

Bởi Tào Vô Thương mời cùng nên Đường Lệ quyết định cùng Thẩm Thực Kỳ kết bạn với Lưu Khám, mặc kệ thế nào, có thêm người cùng chiếu cố, tóm lại là một chuyện tốt. Hai ngày qua, Đường Lệ và Lưu Khám coi như cũng quen biết, lại biết rõ Lưu Khám có sức mạnh, theo hắn càng đảm bảo hơn.

Lưu Khám cũng thích thanh niên nói năng tao nhã lịch sự này.

Thẩm Thực Kỳ cười nói:

- Còn tưởng rằng thẩm thẩm sẽ không cho phép chứ. Không ngờ lão nhân gia còn thoáng hơn chúng ta.. A Khám, chúng ta đi thôi.

Lưu Khám cười ha hả gật đầu, bốn người cùng nhau đi về phía rừng trúc ngoại thành.

Gọi là rừng trúc bởi là cách nói quen thuộc của người bản xứ.

Thật ra gọi là "rừng" nhưng cũng không hẳn là rừng, chỉ là trên trăm cây tre thưa thớt to bằng miệng bát, có ngươi nói những cây tre này đều trên trăm tuổi rồi.

Ngoài rừng trúc có một mảnh đất trống, ước chừng ba khoảnh.

Mới chỉ ba ngày mà mảnh đất trống này đã được san bằng, một hàng rào gỗ dựng lên làm doanh tường.

Ở cửa doanh địa có một đại kỳ lớn màu đen, đang bay phần phật trong gió, càng toát lên không khí tiêu điều. Từ sau Ngũ Đức hưng khởi, bị các quốc gia khắp nơi chọn dùng, dựa theo thuyết pháp âm dương, Tần tại phía tây, ngũ hành đắc thủy, thủy chủ hình sát, vì vậy mà Tần quốc thượng hắc, trong vài thập niên, đại kỳ màu đen này, chiến y giáp trụ màu đen, giống như một dòng nước lũ cuốn theo sau nước Quan Đông.

Lưu Khám dừng bước chân, ngẩng đầu nhìn đại kỳ màu đen bay phần phật trên không trung, cảm xúc đột nhiên dâng trào.

Đây là triều Tần Vương!

Mặc kệ hậu thế đánh giá đối với cá nhân Tần Thủy Hoàng này như nào, thế nhưng cái tên Thiên Cổ Nhất Đế này không có gì mà nghi ngờ cả. Một vị học giả nào đó đã thổi phồng Khang Hi Mãn Thanh là Thiên Cổ Nhất Đế, nhưng trong lòng Lưu Khám, cho dù là Đường Thái Tông cũng không thể sánh với Tần Thủy Hoàng được.

Đây là một sự sùng bái, một sự sùng bái không cần có lý do gì cả.

Trong doanh địa tại rừng trúc, có từng tốp năm ba người, những người này lười nhác nằm rải rác trong doanh địa, tụ tập lại với nhau, hoặc ngồi hoặc nằm châu đầu ghé tai nói chuyện. Thẩm Thực Kỳ nhận ra có người huyện Bái liền liên tục chào hỏi.

Lưu Khám và Đường Lệ, Tào Vô Thương đứng ở góc doanh địa, mắt lạnh nhìn mọi người lười nhác trong doanh địa.

- Thật là kỳ quái!

Đường Lệ đột nhiên mở miệng, đó là một người ít nói, thường ngày cũng không hay nói, trong ấn tượng của Lưu Khám, đây là lần đầu tiên biết Đường Lệ thì thấy y chủ động mở miệng nói chuyện, vì vậy nghi hoặc hỏi:

- A Lệ, có chuyện gì cảm thấy kỳ quái vậy?

Đường Lệ nói:

- Lần này lệnh mộ binh là theo luật Tần, theo lý mà nói, a Khám ngươi còn chưa đủ mười lăm tuổi, không nên đến đây đi lính. Nhưng trên lệnh mộ binh này, lại nói người từ mười bốn đến bốn mươi tuổi đều phải tham gia mộ binh. Theo ta được biết, sáu nước bình định, thiên hạ đã không còn chiến sự gì lớn, lúc này mộ binh, tựa như không có duyên cớ gì cả. Không hiểu rốt cuộc là vì cái gì.

- Cho phép trưng tập huấn luyện hương dũng nữa.

Tào Vô Thương đứng bên cạnh xen vào nói:

- Trước đây Sở Vương còn tại vị cũng không làm như này thì phải?

- Không, Tần quốc và Sở quốc không giống nhau. Từ sau Thương quân biến pháp, mọi việc cứ theo pháp mà thực hiện, theo nếp mà làm, tuyệt đối không có chuyện làm trái với luật Tần. Huyện Trưởng này dù là Thiết ưng duệ sĩ sợ là cũng không có gan làm như vậy. Trừ phi... hắn là phụng mệnh của Tần Vương, nếu vậy, mục đích chiêu mộ lần này không đơn giản chút nào. A Khám, Vô Thương, chúng ta phải cẩn thận một chút, ta nghĩ đằng sau việc chiêu mộ sẽ có mục đích khác.

- Có mục đích khác?

- Ừ, ta nghĩ, chỉ sợ Tần Vương sẽ có động tác lớn khác. Trước đó Tiêu Hà có nói với ta, Tần Vương sẽ đông thú quận Tứ Thủy, nhưng đột nhiên giữa chừng thay đổi chủ ý, dựa vào thói quen những năm gần đây của Tần vương cho thấy ông ta không phải là người đơn giản thay đổi quyết định.

Ta nghĩ, Tần Vương là muốn lấy quận Tứ Thủy làm cơ sở để làm ra một số việc lớn.

Chắc chắn là có động tác lớn khác!

Lưu Khám không kìm được liếc nhìn Đường Lệ. Không ngờ tên bình thường ít nói mà không ngờ lại có năng lực như vậy. Trước đó, Lưu Khám thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc Đường Lệ có phải là cháu của Đường Tùy hay không. Đường Tùy là người có tài hùng biện, nhưng Đường Lệ thì lại rất ít lời, hôm nay xem ra, quả nhiên là danh sĩ. Đường Lệ đã giấu mình rất sâu, không phải là người thích bộc lộ tài năng.

Chỉ một vài quan sát thôi mà đã có những nhận xét rất tỉ mỉ.

Thật là không thể nào dám coi thường những người này rồi bao gồm cả Thẩm Thực Kỳ, Tào Vô Thương nữa. Nói vậy bọn họ đều là những người ưu tú.

Lưu Khám đang nghĩ ngợi, đột nhiên trong doanh có tiếng xôn xao.

Đến giờ Mão rồi, người trong doanh địa càng lúc càng nhiều lên ước chừng khoảng ba nghìn người.

Sau đó có một nhóm người đi vào doanh địa.

Dẫn đầu là một người ước chừng hơn ba mươi tuổi thân hình cao lớn, tướng mạo không tầm thường, mi cốt nhô lên hình cung, mũi cao thẳng vuông góc với chóp mũi, cánh mũi rộng, bộ râu dài dưới cằm lung lay theo gió, nhìn vô cùng cốt cách.

Có vài thứ, có vài câu, người khác không thể mô phỏng được. Người trước mắt này mà nói, tuy rằng hắn còn chưa tiếp xúc nhưng Lưu Khám có thể cảm nhận được người này có một lực tương tác không gì sánh được. Tựa hồ chỉ cần hắn ta vừa xuất hiện, người chung quanh sẽ không tự giác mà dựa vào.

Phía sau người đó là một đám người đi theo.

Lưu Khám nhận ra một người trong đó, chính là Hạ Hầu Anh mà trước đó đã phát sinh xung đột với hắn và Tào Vô Thương.

Đoàn người này vừa xuất hiện, tiếng ồn ào trong doanh địa lập tức lắng xuống. Một đôi mắt sáng nhìn đoàn người, có không ít người tranh nhau tiến tới hành lễ với người dẫn đầu này, mở miệng là một câu đại ca, ngậm miệng là một câu đại ca, dáng vẻ vô cùng cung kính.

- Đó là ai?

Lưu Khám nhìn người này, trong lòng mơ hồ đã hiểu ra, nhưng hắn vẫn quay sang khẽ hỏi Thẩm Thực Kỳ.

Thẩm Thực Kỳ lạnh lùng nói:

- Ngoại trừ hắn ta, còn có thể là ai chứ?

Lưu Bang!

Người này là Lưu Bang!

*****

Lưu Khám cẩn thận đánh giá nam tử trung niên cầm đầu kia, chỉ thấy Lưu Bang mặt mày hớn hở, ôn hòa, tiến lên hàn huyên với mọi người, ánh mắt lơ đãng lại xét qua mấy người Lưu Khám, thần sắc bỗng dưng không khỏi thay đổi.

Theo sau Lưu Bang là một nam tử cao lớn tráng kiện đang khoanh tay đứng, Hạ Hầu Anh đứng đằng sau cũng phát hiện ra đám người Lưu Khám, liền nói nhỏ bên tai nam tử tráng kiện kia. Nam tử tráng kiện xoay người lại để nhìn, thế nhưng lúc ánh mắt rơi vào Lưu Khám thì lập tức trở nên sắc bén.

Lưu Khám cũng có thể cảm nhận được địch ý trong ánh mắt người đó. Nhưng trong lòng hắn vô cùng kỳ lạ: Sao ta chưa từng gặp hắn, mà nhìn ánh mắt hắn... tựa như lại cảm thấy từng gặp hắn rồi nhỉ?

Lưu Bang còn chưa kịp phản ứng, thì nam tử tráng kiện dẫn theo mấy người Hạ Hầu Anh đi tới đám người Lưu Khám. Ba người Thẩm Thực Kỳ rõ ràng có chút khẩn trương, bất giác nắm chặt tay lai, mặc dù cố gắng nhìn thẳng đối phương nhưng vẫn có chút chột dạ.

Trên mặt Hạ Hầu Anh lộ nụ cười hài lòng vì âm mưu đã thực hiện được. Nam tử tráng kiện cũng không để ý tới ba người Thẩm Thực Kỳ, mà cứ nhìn chằm chằm Lưu Khám. Khi khoảng cách với Lưu Khám còn chừng mười bước chân thì dừng lại, hai tay buông xuống, hai mắt mở to:

- Tại hạ là Phàn Khoái, nghe nói ngươi rất lợi hại, ta muốn đánh với ngươi một trận.

Ba người Thẩm Thực Kỳ ngẩn ra, quay lại nhìn Lưu Khám. Lúc Lưu Khám tới huyện Bái, chưa từng làm gì cả, chỉ duy nhất một lần là xung đột với Hạ Hầu Anh, trên cơ bản chưa từng xuất thủ. Dù là Hạ Hầu Anh ba hoa chích chòe thì với tính tình của Phàn Khoái, cũng sẽ không đơn giản khiêu chiến với người ta.

Lưu Bang cũng chạy tới tựa hồ muốn ngăn cản Phàn Khoái. Lưu Khám nở nụ cười, gật đầu nói:

- Mời qua!

Tuy rằng Phàn Khoái không hiểu Lưu Khám nói gì, nhưng cũng hiểu được ý tứ trong đó, lập tức không khách khi giậm chân hét lớn một tiếng đánh về phía Lưu Khám. Khi Lưu Khám vừa mở miệng xong thì đã chuẩn bị rồi, Phàn Khoái chỉ vừa có động tác, thì Lưu Khám đã đoạt thân ra ngoài.

Chân trái giơ lên, chân phải lấy chân trước làm điểm tựa, gót chân xoay vào trong, chân trái đạp ra, một cước này trong Thái quyền gọi là Ma vương bác hầu, thuộc một loại trong kỹ thuật đạp, trải qua khổ luyện đã lâu, nên Lưu Khám đã khống chế thành thạo đối với thân thể này, một cước này đạp ra mang theo lực đạo mấy trăm cân, người thường nếu bị đạp trúng, không thiếu được sẽ bị gãy gân cốt.

Phàn Khoái không phải là người bình thường. Thấy Lưu Khám đá ra một cước, tức thì đánh một quyền đón đỡ. Ầm một tiếng vang lên, nắm quyền của Phàn Khoái va vào một cước của Lưu Khám, chân phải Lưu Khám xoay tròn, thuận thế lui ra sau một bước, chỉ cảm thấy chân trái tê dại. Mà Phàn Khoái cũng lui lại một bước, song quyền để sau người, run rẩy liên hồi.

Một quyền đỡ một cước, nhìn như tám lạng nửa cân, thế nhưng lực của nắm quyền sao so với lực của cẳng chân. Lưu Khám khi lui một bước lại nhanh chóng khôi phục chân trái, lông mày rậm chau lại, quát to:

- Khí lực tốt, tiếp tục!

Ngụ ý châm chọc Phàn Khoái là mãng phu cậy mạnh mà thôi. Nhưng ở trong lòng, Lưu Khám lại hiểu rất rõ, sức lực của Phàn Khoái xác thực là rất lớn, chí ít so với hắn hiện tại thì lớn hơn một bậc. Bước sau biến thành bước trước lướt tới, Lưu Khám giậm chân bay lên trời, lần thứ hai đánh về phía Phàn Khoái. Hắn tin tưởng, đòn vừa rồi cũng làm Phàn Khoái không chút nào dễ chịu.

Thế nhưng Phàn Khoái là đệ nhất nhân huyện Bái, huống chi có đại ca trước mặt, sao có thể cúi đầu?

Hai người quyền đến cước đi, đụng vào nhau, đám người Hạ Hầu Anh đứng bên hò hét trợ uy cho Phàn Khoái, ba người Thẩm Thực Kỳ cũng vì muốn trợ uy cho Lưu KHám, nhưng bên cạnh có mười mấy người đang nhìn mình chằm chằm nên tiếng hò hét đến bên mép lại bị nuốt trở vào.

Lưu Bang không kìm được hỏi:

- A Anh, người này có lai lịch gì?

Hạ Hầu Anh nói:

- Đại ca, người này tên là Lưu Khám, là một người ngoại lai, nhưng lại có quan hệ rất tốt với Thẩm Thực Kỳ, cũng không phải là người thích gây sự. Trước đó vài ngày bởi vì chuyện của Tào Vô Thương, đệ và hắn giao thủ, không ngờ thấy người này lại lợi hại như vậy.

Trong mắt Hạ Hầu Anh, có thể tương xứng với Phàn Khoái thì đích thật phải là người rất giỏi. Ánh mắt Lưu Bang sáng lên, có chút hứng thú nhìn hai người đấu trong sân, lẩm bẩm:

- Đồ Tử lần trước thua cũng không oan!

Còn chưa dứt lời, cục diện trong sân đột nhiên biến đổi. Một quyền của Phàn Khoái đánh lên vai Lưu Khám, Lưu Khám cũng phi chân vào ngực Phàn Khoái, hai người cũng ngã xuống đất, sau đó lại bật lên.

- Tiểu tử, có dám tỷ thí binh khí với ta không?

Phàn Khoái vừa nói vừa rút kiếm bên hông ra. Lưu Khám cũng không tỏ ra yếu kém:

- Có gì mà không dám?

Nói xong, thuận tay cầm lên một tấm chắn nặng trịch, khoảng chừng nặng mười bốn mười lăm cân, luân mở thuẫn đập về hướng Phàn Khoái. Luận công phu quyền cước, Lưu Khám có phần giỏi hơn Phàn Khoái, thế nhưng so với binh khí thì Lưu Khám có vẻ trúc trắc hơn.

Võ thuật hậu thế đã biến thành tài nghệ mang tính hình thức nhiều hơn. cùng với chiêu số chuyên dùng để giết người của Phàn Khoái thì đương nhiên là không thể sánh bằng, nên qua mười mấy hiệp, Lưu Khám đã có chút không chịu nổi rồi. Tấm chắn ở trong tay hắn có thể bảo vệ được chỗ yếu hại, hơn nữa thân thủ mẫn tiệp, nên mới không bị Phàn Khoái đánh bị thương.

Nâng thuẫn đỡ thiết kiếm của Phàn Khoái, lực đạo mạnh mẽ bức Lưu Khám lui lại mấy bước, từ nhỏ đến lớn, chỉ có hắn đánh người, chứ chưa từng bị người khác đánh cho chật vật như này, lửa giận trong lòng Lưu Khám đã bùng lên không thể áp chế được nữa rồi.

Xoay người rút ra một thanh đồng việt dài bảy thước, (Việt: binh khí thời xưa), một tay cầm Việt, tay kia cầm thuẫn, Việt Thuẫn phối hợp bước tiến mau lẹ, thân thể toàn mở, chém đồng việt mang theo tiếng gió rít về phía Phàn Khoái.

Phàn Khoái mở to mắt hổ, giơ kiếm đón đỡ.

Chỉ nghe đang đang đang...

Liên tiếp tiếng kim thiết vang lên, Phàn Khoái bị Lưu Khám đánh cho liên tục lui về phía sau, lực lượng trên đồng việt càng lúc càng lớn, thiết kiếm vài lần va chạm đã bị gãy thành hai đoạn. Phàn Khoái lại càng hoảng sợ, đồng việt đã lần thứ hai quét tới, binh khí dài của Lưu Kham trong bất giác đã dùng tới bộ pháp và chiêu thức trong "Xích kỳ thư", Phàn Khoái bị đánh cho căn bản không còn sức để giáng trả.

- Đồ Tử, tiếp lấy!

Bên cạnh Lưu Bang còn có một nam tử tinh tráng cao tám thước, rút sóc đồng ném về phía Phàn Khoái.

Phàn Khoái lắc mình tránh thoát một kích của Lưu Khám, đầu tiên là lăn một vòng sau đó bật người dậy, tay tiếp lấy sóc đồng, hô lên đâm về phía Lưu Khám.

Tay cầm sóc, chiến cuộc lập tức xoay chuyển.

Sóc dài Việt ngắn, Phàn Khoái và Lưu Khám thật sự là kỳ phùng địch thủ, lương tài tương ngộ, đánh đến khó phân thắng bại.

Bất giác, giờ Mão đã tới.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-267)


<