Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Giang sơn như thử đa kiêu - Hồi 097

Giang sơn như thử đa kiêu
Trọn bộ 334 hồi
Hồi 097: Uy Chấn Bốn Biển
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-334)

A Phương Tác hờ hững nói:

- Ngài không nhìn thấy sao? Đêm qua là ngày nước triều lớn mười năm gặp một lần, cả cảng Ni Tử đếu suýt bị nhấn chìm, căn bản chẳng cần tôi chuẩn bị gì cả. Chuyện tôi cần làm chính là yên lặng ở trên chiếc thuyền này mà đợi nó nổi lên, sau đó giương buồm, dẫn nó ra biển Ni Tư.

Dương Túc Phong nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Sao Khắc Lai Ô Địch Mã lại không biết?

A Phương Tác kiêu ngạo nói:

- Đây chính là chỗ y không bằng tôi, tôi là đứa con của biển rộng, còn y, chỉ bất quá là một khách qua đường mà thôi.

Dương Túc Phong gật đầu, không hề cảm thấy phản cảm với sự kiêu ngạo của A Phương Tác, y đúng là có tư cách để kiêu ngạo.

Mặc dù lần này trong chính biến Cách Lai Mỹ, Khắc Lai Ô Địch Mã có tác dụng rất trọng yếu, nhưng bình tâm mà luận, Khắc Lai Ô địch Mã kỳ thực còn chưa được tính là một tướng lĩnh hải quân ưu tú lắm. Sự am hiểu của ông ta đối với đại hải đừng nói không bì được với A Phương Tác, cho dù khoảng cách với Vũ Phi Phàm cũng rất xa. Ông ta thống soái hải quân Cách Lai Mỹ, mặc dù có chiến đấu hạm và hoả pháo tiên tiến nhất, nhưng lại bị hải quân nước Y Mộng bên biển Á Đính liên tục gây hấn thành công, từng một dạo bị ép về biển Ni Hải trốn tránh, nhưng chỉ riêng trang bị hải quân mà nói, hải quân nước Y Mộng và hải quân Cách Lai Mỹ căn bản không cùng một đẳng cấp, thậm chí một cái chiến đấu hạm ra hồn cũng chẳng có, số lượng càng càng cách nhau mấy bậc. Nhưng nguyên soái hải quân trẻ tuổi của vương quốc Y Mộng Đức Tư Phỉ Đế Na am hiểm với đại hải rõ ràng cao hơn Khắc Lai Ô Địch Mã một bậc, mà tinh thần mạo hiểm của y thì Khắc Lai Ô Địch Mã càng theo không kịp.

Cũng có lẽ khi còn trẻ Khắc Lai Ô Địch Mã đã từng dũng cảm, đã từng phấn khích, nhưng hiện giờ.. tựa hồ thiên hướng của ông ta càng hướng về ổn trọng thêm một chút, sự hăng máu, sự mạo hiểm của ông ta cũng có lẽ giống như giọng của ông ta, đã bị gió biển Ni Tư bào mòn sạch rồi.

Hải quân hoàng gia Cách Lai Mỹ có phải nên đổi thống soái rồi?

Chính lúc đang trầm tư, Dương Túc Phong đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp vang lên, một thuỷ thủ già chột mắt hối hả chạy tới báo cáo. Phía đông bắc của hạm đội phát hiện một chiếc thuyền nhỏ lai lịch không rõ, hành vi của đôi phương đầy địch ý, xin chỉ thị có cần công kích hay không.

A Phương Tác vọt một bước dài tới trước mặt thù thủ già chột mắt, khuôn mặt hung tợn vung tay quát:

- Khốn kiếp! Tấn công! Tấn công! Còn cần ta nói tới lần thứ ba không?

Thuỷ thủ già chột mắt xoay người rời đi.

A Phương Tác phẫn nộ vỗ bàn, thở phì phò dậm chân chửi:

- Cái đám ngu xuẩn này, một năm không ra biển không ngờ lại trở nên ôn nhu như vậy, đúng là làm ta tức chết! Xem ra ta không thể để bọn chúng lên lục địa được nữa.

Y gỡ bội kiếm trên tường xuống, lao vụt ra ngoài.

Dương Túc Phong cũng rảo bước đi lên boong tàu, quả nhiên nhìn thấy phía đông bắc có một con thuyền nhỏ thuận gió xông tới, trên đầu thuyền có mân thân ảnh đứng ngạo nghễ, hai tay khoanh trước ngực, quả nhiên chính là Nam Hải Thập Tam Lang.

"Khai pháo" A Phương Tác nhìn Nam Hải Thập Tam Lang một cái, lạnh lùng ra lệnh.

Hiên nhiên là A Phương Tác cũng biết sự lợi hại của Nam Hải Thập Tam Lang, cho nên hắn hi vong thông qua công kích tầm xa ép đối phương rời đi.

Nhưng Dương Túc Phong không thấy hi vọng của A Phương Tác khả quan lắm.

Ba chiếc chiến đấu hạm lập tức điều chỉnh thành hình chữ 'T', hơn một trăm khẩu pháo lần lượt bắt đầu nã pháo, vô số đạn pháo rơi bên người Nam Hải Thập Tam Lang, những quả đạn nặng nề đập vào nước biển, bốc lên vô số cột nước, nhưng hiển nhiên Nam Hải Thập Tam Lang cũng hết sức tinh thông thuyền bè đi lại trên biển, y điều khiển chiếc thuyền qua loại giữa hoả pháo dày đặc, sau liên tục hai lượt đạn pháo, trừ y phục trên người y bị nước biển làm ướt ra, thì không hề có chút tổn thương nào.

Dương Túc Phong trong lòng hơi thất kinh, tên Nam Hải Thập Tam Lang này quả nhiên là danh bất hư truyền, chẳng trách mà cả Tiêu Tử Phong cũng phải tránh xa ba mét.

- Đổi hết thành đạn bộc phá! Đám ngu xuẩn các ngươi.

A Phương Tác rống lên như điên, bội kiếm đánh vào mông mỗi tên thuỷ thủ mà hắn có thể nhìn thấy, hai tên pháo thủ suýt chút nữa bị hắn đánh ngất xỉu.

Hơn một trăm khẩu pháo tiến hành đợt phát xạ lần thứ hai, lần này dùng đều là đạn bộc phá nhét đầy thuốc nổ đen. Nhưng vẫn không có một viên đạn nào có thể trực tiếp bắn trung tiểu thuyền của Nam Hải Thập Tam Lang. Cũng có lẽ là chiếc thuyền đó là mục tiêu quá nhỏ, cũng có lẽ là sóng biển Ni Tử quá chập chờn, ảnh hưởng tới độ chính xác, nhưng bất kể là thế nào, Nam Hải Thập Tam Lang vẫn đứng vững vàng trên chiếc thuyền nhỏ, ngược lại bộc phá đạn nổ khắp nơi làm vô số bầy cá toàn bộ phơi bụng lên, cả vùng biển thành một mảng trắng xoá. Ngay cả trên đầu Nam Hải Thập Tam Lang cũng bị bắn lên một con cua lớn, còn đang ở đó giơ vàng múa vuốt.

Dương Túc Phong không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, nơi đây xưa này là khu đánh bắt cá của Cách Lai Mỹ, chẳng lẽ thuỷ binh tác chiến của A Phương Tác chính là thế này?

- Đám ngu xuẩn các ngươi, đừng lãng phí đạn pháo nữa.

Đột nhiên A Phương Tác nghiêm giọng quát lên, một cước đá tên thuỷ thủ đang chuyển phảo ở bên cạnh sang một bên, vung bội kiếm, hung tợn gầm lên:

- Lấy hết đồ chơi ra, đợi nó lên giết chết chết con mẹ nó!

Đám thuỷ thủ lộn xộn đập vỡ ngăn ngầm trên boong tàu, lấy từ bên trong ra những vũ khí cận chiến như lưỡi búa, trường mâu, loan đao... rất nhanh tụ tập thành hai hàng trên boong tàu, yên lặng đợi Nam Hải Thập Tam Lang lên thuyền, còn bộ phận thuỷ thủ dùng phi lao thì tụ tập ở bên mạn thuyền, đợi Nam Hải Thập Tam Lang tiến vào phạm vi công kích. Vũ khí của bọn họ đều là hàng cỡ lớn, nhất là lưỡi búa, vừa hết sức nặng nề lại sắc bén, lưỡi phủ sáng loáng cùng với cán phủ rỉ sét loang lổ hình thành sự đối nghịch rõ ràng.

Khi chiếc thuyền nhỏ của Nam Hải Thập Tam Lang cách chiến hạm Bạo Phong còn chưa đến mười mét, Nam Hải Thập Tam Lang nhảy vọt lên, rơi xuống trên mạn thuyền của chiến đấu hạm. Chiếc thuyền nhỏ của y vừa khéo đụng vào chiếc thuyền nhỏ của Dương Túc Phong, tức thì phát ra tiếng ầm vang, tiếp đó hai chiếc thuyền cùng bị gãy, từ từ cuốn vào vòng nước xoáy chìm xuống biển Ni Tư.

Đám thuỷ thủ bên mạn thuyền gầm to một tiếng, đồng loạt ném tường mâu, hơn mười chiếc trường mâu như tên thoát khỏi cung, đâm về phía Nam Hải Thập Tam Lang. Những thuỳ thủ này ngày thường trên thuyền chuyên môn huấn luyện điều này, cho nên sức mạnh và độ chính xác đều rất cao, ở cự ly ba chục mét, có thể dễ dàng đâm xuyên qua ván thuyền của đối phương. Chỉ đáng tiếc, võ công của Nam Hải Thập Tam lang quá cao, cơ thể quá mẫn tiệp, y chỉ khe khẽ lách mình, liền tránh được tuyệt đại đa số trường mâu, ba cây còn lại bị y dùng trường kiếm gạt ra.

Trường mâu rơi tõm xuống biển, Nam Hải Thầm Tam Lang hét dài một tiếng, thân thể vọt lên trời, người ở lưng chừng không, chân dẫm lên một cây trường mâu bay qua, khẽ muợn lực, lập tức vững vàng rơi xuống boong tàu.

Hơn mười thuỷ thủ bên mạn thuyền gầm lên một tiếng, lập tức huy động trường mâu xông tới, trường mâu trong tay bọn họ thế lớn lực mạnh, tức thì bao chùng toàn thân Nam Hải Thập Tam Lang. Nhưng thấy kiếm quang của Nam Hải Thập Tam Lam loé lên, hơn mười cây trường mâu bên người y toàn bộ bị chém gẫy, tiếp đó trường kiếm lay động, múa một vòng nhưu tia chớp, đầu hơn mười thuỷ thủ tức thì bây lên không, máu tươi từ cổ vọt lên trời, thân thể không đầu còn tiếp túc nhào vào y. Y quay kiếm lại, kiếm quang đi tới đâu, nơi đó máu thịt tung toé, cơ thể những thuỳ thủ đó bị y tước thành từng miếng, rơi rụng tứ tán.

A Phương Tác hú lên một tiếng quái dị, rút bội khiến xông tới.

Những thủy thủ khác mặc dù nhìn thấy đồng bọn đối mặt với thương vong cực lớn, nhưng vẫn không chút sợ hãi ùa cả lên, một số thuỳ thủ nâng súng trường Minh Tư Khắc, liên tục nhắm chuẩn vào Nam Hải Thập Tam Lang nổ súng, nhưng Nam Hải Thập Tam Lang cười lạnh một tiếng, trường kiếm loé lên, tức thì gạt bay những viện dạn, đạn bay loạn tức thì trúng vào mắt một số thuỷ thủ khác, bọn họ lập tức nhắm mắt kêu thảm, không phân biệt rõ phương hướng nữa, kết quả thoáng cái tới trước mặt Nam Hải Thập Tam Lang, trong khoảng khắc liền bị kiếm quang xé thành mảnh vụt.

A Phương Tác cũng suýt nữa bị đạn của súng trường Minh Tư Khắc đánh trung, viên đan sạt qua bên tai hắn, thủng vành tai của hắn. Nhưng A Phương Tác không hề sợ hãi, trường kiếm trong tay uốn thành một gốc kỳ quái đâm về phía Nam Hải Thập Tam Lang, nhưng bị kiếm quang của đối phương nhẹ nhàng đỡ được, rồi tức thì bị chấn văng ngoài ba trượng, thiếu chút nữa đụng phải lan can bên cạnh rơi xuống biển, may mà Dương Túc Phong nhanh tay lẹ mắt, chụp được ngay lấy hắn.

Nam Hải Thập Tam Lang đột nhiên lòng có linh cảm, quát lớn một tiếng, sải bước xông về phía Dương Túc Phong.

Trên người Dương Túc Phong không hề có vũ khí.

A Phương Tác mặt sầm xuống, hung hăng mượn lực của lan can, vung trường kiếm nghênh đón, nhưng bị trường kiếm của Nam Hải Thập Tam Lang khẽ điểm một cái, toàn thân y như bị sét đánh, thân thể tức thì xụi xuống mặt đất, không cách nào nhúc nhích được nữa.

Dương Túc Phong cách Nam Hải Thập Tam Lang không tới năm mét, hai người bốn mắt nhìn nhau mặt đối mặt.

Nam Hải Thập Tam Lang chắn trường kiếm trước ngực, như chiếc gương đặt ngang trời, bên trên trong tới mức có thể chiếu ra bóng của Dương túc Phong. Mà Dương Túc Phong dường như sợ phát ngây ra, tay phải còn đút trong túi quần, thân thể dựa sát vào lan can.

Vừa vặn một thủy thủ khác từ đằng sau đánh lén Nam Hải Thập Tam Lang, y cười lạnh một tiếng, chém ngược lại một kiếm, tức thì bổ thủy thủ kia thành hai nửa, thì thể bay sang hai phía, sô đổ toàn bộ những thùy thủ đang không ngừng tràn tới từ hai phía, boong tàu trở thành một đống hỗn độn. Nam Hải Thập Tam Lang hút dài một tiếng chấn động biển Ni Tư, rồi lành lạnh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy trong tay Dương Túc Phong có một họng súng đen ngòm chỉ vào mình, y cũng chẳng để trong lòng, lạnh lùng chậm rãi bước tới.

"Đoàng" Dương Túc Phong trầm tĩnh nổ súng.

Thân hình Nam Hải Thập Tam Lang khựng lại, nhưng vẫn tiêu sái vô cùng, chỉ có trường kiếm trong tay phải khẽ run lên.

"Đoàng!" Tiếng súng một lần nữa vang lên, tiêng súng gần trong gang tấc gần như tê liệt lỗ tai vốn bị thương của A Phương Tác.

Nam Hải Thập Tam Lang bước chân loạng choạng, thiếu chút nữa ngã xuống, ngực nở bung ra một bông hoa máu đẹp đẽ, trường kiếm trong tay y keng một tiếng rơi xuống boong tàu, y chầm chầm cúi đầu xuống, nhìn ngực mình, máu tươi ở ngực y càng lúc càng nhiều, sắc mặt y trong chớp mắt biến thành nhợt nhạt vô cùng, y ngẩng đầu lên với vẻ khó tin, nhìn thật sâu vào Dương Túc Phong, ánh mắt như đã đông cứng lại.

"Đoàng!" Dương Túc Phong lại lần nữa trầm tĩnh siết cò, phát súng thứ ba bắn vào trán Nam Hải Thập Tam Lang, trung ngay mi tâm, viên đạn xuyên qua đầu y, bắn vào vai một thủy thủ vừa bò dậy sau lưng y, thủy thủ đó kêu thảm một tiếng, lại ngả ngửa ra.

Thân thể Nam Hải Thập Tam Lang cứ như đông cứng lại, cuối cừng ngã thẳng ra đằng sau, thân thể đổ sầm xuống boong thuyền, nhưng mắt y vẫn mở lớn, tới tận khi chết, y vẫn không thể tin được hết thảy ở trước mặt.

Tất cả mọi người ở xung quanh trong chớp mắt như đóng băng, không một ai động đậy, bao gồm cả A Phương Tác trong đó.

Dương Túc Phong thận trọng cầm súng bằng cả hai tay, khom người xuống, chầm chậm tiếp cận thân thể Nam Hải Thập Tam Lang, trước tiên một cước đá văng trường kiếm bên cạnh y ra, sau đó dùng sức đá vào tay y, quả nhiên y đã không còn phản ứng được nữa. Chỉ có con mắt vẫn trợn trừng trừng, như chết không thể nhắm mắt, viên đạn cuối cùng bắn xuyên qua đầu y, làm hậu não của y cũng bị bắn văng một mảng nhỏ, máu và não hòa trộn vào nhau, thành một chất lỏng trắng trắng đổ đỏ từ từ chảy ra.

" Đoàng! Đoàng! Đoàng!" Dương Túc Phong đứng dậy, nhắm thẳng họng súng K54 vào khuôn mặt ánh tuấn nhuộm đầy máu của Nam Hải Thập Tam Lang, đem toàn bộ số đạn còn lại nã vào mặt y, tới tận khi đầu y hoàn toàn nát bấy mới dừng, rút băng đạn trống ra, lắp băng đạn mới vào.

Sự thực, Nam Hải Thập Tam Lang sớm đã chết tới không thể chết thêm được nữa rồi.

Dường như tất cả đều sợ tới ngây người, hoặc là không cách nào tin được sự thực trước mắt, nhất thời, trên boong tàu lặng ngắt như tờ, chỉ có gió biển Ni Tư thổi ù ù, còn có tiếng những giọt máu tươi của những người bị thương nhỏ tích tích xuống sàn tàu.

Tới tận năm phút sau, mọi người cuối cùng mới tiếp nhận sự thật: Nam Hải Thập Tam Lang đã chết, chết dưới súng của Dương Túc Phong.

A Phương Tác đi tới bên thi thể của Nam Hải Thập Tam Lang, dùng chân đá vào thi thể của y, trong con mắt không ngờ còn có chút oán tiếc, đồng thời còn có chút khó tin. Y dường như cũng khó có thể tiếp nhận hiện thực này, đó chính là Nam Hải Thập Tam Lang thanh danh hiển hách lại chết dưới tay Dương Túc Phong trói gà không chặt.

Bắn nát đầu rồi cơ mà nhỉ? Chừa lại cái mắt à?

Càng có nhiều thủy thủ lại tranh nhau xem xét trường kiếm của Nam Hải Thập Tam Lang, đó là Tùng Vân trường kiếm trạm khắc vân hoa, thân kiếm cực dài và mảnh, lại còn sáng loáng, cho dù đã giết vô số người, nhưng bên trên không có chút mùi tanh của máu. Vẫn sáng bóng như một đầm nước mùa thu, chính thanh kiếm này vừa rồi bạo phát ra sức sát thương khủng bố, chớp mắt tước đoạt sinh mạng của mười chín người, nếu còn có thêm một phút, người trên trên thuyền này sợ rằng toàn bộ đều chết dưới thanh kiếm đó.

Tung Văn kiếm, một loại kiếm có khởi nguồn từ thời đồ đồng của Trung Quốc, bên trên có trạm khắc nhiều loại hoa văn thiên nhiên ăn sâu vào thân kiếm.

Ai chơi mấy game online kiếm hiệp TQ chắc chẳng lạ gì nó.

Nam Hải Thập Tam Lang, danh bất hư truyền.

A Phương Tác trang trọng đưa trường kiếm của Nam Hải Thập Tam Lang cho Dương Túc Phong, nhưng Dương Túc Phong lại lắc đầu, xoay tay đem nó ném lên thi thể của Nam Hải Thập Tam Lang, sau đó ra hiệu các thủy thủ đem cả thi thể và kiếm của Nam Hải Thập Tam Lang cùng quẳng xuống biển Ni Tư mênh mông.

Mắt nhìn theo thi thể Nam Hải Thập Tam Lang từ từ chìm vào biển rộng, rất nhiều người còn khó tin được cái sự thật này, nhưng bọn họ phải tin, thời khắc này bọn họ có lẽ còn chưa đủ tỉnh táo để biết rằng, một thời đại đã sắp biến mất, mà một thời đại khác đang lặng lẽ đến. Nhưng trong tiềm thức, bọn họ bắt đầu chú ý tới khẩu súng lục K54 trong tay Dương Túc Phong.

A Phương Tác lớn tiếng rống lên:

- Truyền lệnh các hạm, lập tức quay đầu, chúng ta tiếng về phía cảng Ni Tư.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-334)


<