Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Cực phẩm tài tuấn - Hồi 480

Cực phẩm tài tuấn
Trọn bộ 597 hồi
Hồi 480: Ngầm so kè
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-597)

Mọi việc diễn ra rất thuận lợi, Lưu chưởng quầy báo ra thân phận của Đường Kính Chi, đám quan viên lớn nhỏ giật này mình, không cần y phải làm gì, ngồi uống trà nghe một viên quan nịnh bợ xun xoe, thủ tục đã được hoàn thiện, y chỉ việc giao tiền cho Dư Thuận, in dấu tay là xong xuôi.

Tổng cộng tốn hết hai vạn ba nghìn một trăm năm mươi lượng bạc.

Mua đại lâu rồi, tiếp theo phải dọn dẹp trang hoàng lộng lẫy một phen, chuyện này Đường Kính Chi giao cho Thị Mặc tìm người làm, còn y cùng Ngọc Nhi theo Lưu chưởng quầy tới cửa hiệu lớn nhất của tơ lụa Tần Thị.

Có điều y vừa định lên ngựa thì Đỗ Lệnh Hà chạy tới có điều muốn nói, Đỗ Diêu Thị không giữ nổi con gái, cuống lên chạy theo, đứng sau lưng con gái đề phòng nói nói hay làm gì vượt quy củ, mắt thi thoảng lại nhìn trộm Đường Kính Chi.

- Bá gia, ngài có thể để lại một gian ở tầng một cho mẹ con dân nữ không?

Đường Kính Chi nhíu mà vốn định phá bỏ toàn bộ tường ngăn cách, tạo thành một gian lớn, còn đang do dự thì phát hiện Đỗ Diêu Thị nhìn mình, vừa nhìn lại thì nàng đỏ mặt tía tai cuống quít cúi gặp xuống.

- Được rồi, gian ngoài cùng bên trái để lại cho cô nương đấy.

Đường Kính Chi nhìn ra chút khẩn cầu trong ánh mắt quả phụ xinh đẹp ấy, cuối cùng không đành lòng, gật đầu đồng ý:

Đỗ Lệnh Hà vốn nhìn sắc mặt Đường Kính Chi có vẻ không chấp thuận, vậy mà lời nói ra lại khác hẳn, sợ y đổi ý, vội vàng thi lễ tạ ơn.

Lại liếc nhìn Đường Kính Chi một cái, khóe miệng Đỗ Diêu Thị ẩn dấu một nụ cười kín đáo.

Cáo biệt mẹ con họ Đỗ, Đường Kính Chi lên ngựa tới cửa hiệu tơ lụa họ Tần.

Dù là ai mở phân hiệu, không cần biết kích doanh cái gì thì khoảng cách giữa hai cửa hiệu phải đủ xa nếu không thành cạnh tranh lẫn nhau, bọn họ phải đi một lúc khá lâu mới tới được nơi.

Cửa hiệu này chẳng những to hơn cửa hàng mà Lưu chưởng quầy trông nom, hơn nữa còn tới tận 5 tầng, rất tráng lệ, từng cây cột từng song cửa sổ đều được điêu khắc tỉ mỉ từng nhát dao từng mũi đục một, đem tới cho người ta cảm giác cao sang tinh tế, không phải là sự hoàng nhoáng lộng lẫy diêm dúa bề ngoài.

- Bá gia, ngài xem có hài lòng không?

Lưu chưởng quầy hỏi với giọng kiêu ngạo, tuy là lời hỏi, nhưng ngữ khí tin tưởng mười phần:

Ở Ni Lạc Thần kinh doanh đàng hoàng phải có nơi đủ hoành tráng làm bề mặt đại diện, không chỉ đơn giản là chỗ bán hàng, còn để người ta thấy nhà mình tài lực hùng hậu, làm ăn đàng hoàng thì người ta mới tin tưởng, mới tìm tới hợp tác.

Đem so ra Đường gia hùng bá Lạc thành mấy trăm năm mới chỉ có hai cửa hiệu ngọc bé tẹo, kém xa quá nhiều.

- Ừm, chúng ta vào xem nào.

Đường Kính Chi gật đầu hài lòng.

Bên trong rộng rãi thoáng đãng, bốn xung quanh lụa là gấm vóc đủ loại bày khắp nơi, mấy người khách ăn mặc quý phái đang bàn việc với tiểu nhị. Trong đó một tiểu nhị tinh mắt, gọi bạn tới tiếp khách rồi chạy ra nghênh đón:

- Lưu chưởng quầy tới tìm Hạ chưởng quầy ạ?

Chưởng quầy ở đây họ Hạ, tên Hạ Phương, địa vị trong Tần gia còn hơn cả Lưu chưởng quầy, nếu không đã chẳng được giao quản lý cửa hiệu lớn nhất.

- Đúng thế, ông ấy đâu rồi?

Lưu chưởng quầy liếc nhanh một lượt, không thấy người đâu liền hỏi:

- Hạ chưởng quầy ở tầng năm, có cần tiểu nhân lên gọi không ạ?

Lưu chưởng quầy phất tay:

- Không cần, dù sao ta cũng muốn đưa Đường bá gia đi lên xem một lượt.

Đi cùng Đường Kính Chi hiển nhiên Lưu chưởng quầy thấy rất tự hào, tợi đâu cũng đem hai chữ "bá gia" ra khoe.

Đường bá gia?

Không phải mình nghe nhầm chứ? Tiểu nhị nhìn theo bóng lưng Đường Kính Chi và Ngọc Nhi, nhìn ra cổng, đâu thấy có kiệu lớn với hộ vệ sách đao đi cùng đâu, chắc là nhầm thật rồi, vừa vặn có khách đi qua cửa, liền lên tiếp.

Tòa đại lâu này tổng cộng năm tầng, tầng một tầng hai là đại sảnh rộng thênh thang, hàng hóa chất cao ngất, đem lại cho người ta cảm giác cực kỳ đầy đủ sung túc, tới tầng ba thì khác hẳn, hàng hóa bày rất ít hơn nữa còn có cả bàn ghế tiếp khách, đến tầng bốn hàng càng thưa thớt, tơ lụa treo trên tường đều là loại thượng hàng.

Tới tầng năm thì nơi này chỉ còn bày mười mấy xếp lụa, chất liệu sắc thái cực đều, có lẽ màu sắc không được rực rỡ bắt mắt cho lắm, nhưng nếu nhìn thật kỹ thì phát hiện thêm một tầng ý vị không ngờ.

Loại chất liệu này nếu không phải quan cao quý tộc thực sự tuyệt đối không mua được, cũng không dám mặc trên người.

Mặc dù Vương triều Minh Hà không có quy định rõ ràng về cách ăn mặc với bách tính, nhưng luôn có lòng so bì với nhau, nếu như giới phú thương mặc y phục còn tốt hơn cả quý tộc thì quỳ tộc làm sao cam tâm cho được?

Cho nên chất liệu thượng hạng, giá cả đắt đỏ các thương gia không dám hưởng thụ, chỉ có thể bán cho quý tộc quan lớn có địa vị cao.

Hạ Phương đang ngồi trên ghế, nhàn nhã thưởng thức trà thơm, đầu có qua cửa sổ, nhìn dòng người qua lại phía dưới, cảm thụ sự ưu việt khi đứng trên đầu người khác, nghe có tiếng người bước trên cầu thang, quay đầu sang nhìn, thấy Lưu chưởng quầy thì đứng dậy:

- Lão Lưu sao rảnh rỗi qua bên này thế? Không cần phải trông cửa hiệu à?

Cùng là chưởng quầy, nhưng trong mắt gia chủ Tần gia, Hạ Phương cao hơn một bậc, nên Lưu chưởng quầy luôn ngầm so đọ với Hạ Phương, quan hệ hai người chỉ là đóng kịch bề ngoài mà thôi, thực chất cả hai đều âm thầm tìm đủ mọi cách đáp đối phương xuống dưới chân.

Lưu chưởng quầy nặn ra nụ cười giả dối trông rất tự nhiên:

- Gia chủ giao của hiệu cho tôi, tôi sao dám lơ là, hôm nay tới đây là để giới thiệu cho ông một vị quý nhân mà thôi.

Giới thiệu quý nhân cho ta?

Ông mà tử tế như vậy à?

Hạ Phương cười nhạt trong bụng, biết Lưu chưởng quầy thời gian trước kiếm được một vụ lớn, chẳng lẽ cố ý tới chọc tức mình?

Đương nhiên, bề ngoài Hạ Phương vẫn cung kính nhìn về phía Đường Kính Chi.

Lưu chưởng quầy khom lưng xuống, cực kỳ đắc ý giới thiệu:

- Vị này là Đường bá gia vừa mới được hoàng thượng tấn phong Trung Nghĩa bá.

- Thảo dân Hạ Phương thỉnh an Trung Nghĩa bá.

Hạ Phương giật mình, hiện ở kinh đô Ni Lạc Thần còn ai chưa nghe tới cái tên này, không chút do dự quỳ xuống thỉnh an.

Lưu chưởng quầy hả hê như chính mình được quỳ lạy, thậm chí trong bụng còn lẩm bẩm một câu thường được nghe thấy trong kịch:" Miễn lễ, bình thân!".

Đường Kính Chi mới đầu thấy có người khấu đầu với mình còn không quen, nhưng gặp vài lần rồi cũng tự nhiên trở lại:

- Hạ chưởng quầy đứng lên đi, hôm nay ta tới đây là vì có chuyện muốn bàn với ông.

Hạ Phương đứng dậy, nghi hoặc hỏi:

- Chẳng lẽ Đường bá gia thấy chất lượng vải vóc chỗ Lưu chưởng quầy quá kém nên đến đây lấy bù?

Đường Kính Chi lắc đầu, lười trả lời để Lưu chưởng quầy giải thích. Lưu chưởng quầy đang muốn khoe khoang trước mặt Hạ Phương, tất nhiên là hết sức vui vẻ, trước tiên mời Đường Kính Chi và Ngọc Nhi tới cửa sổ ngồi, dâng trà lên, rồi kéo Hạ Phương ra một góc nói rõ ràng chi tiết sự việc.

Hạ Phương nghe xong mày nhíu lại, trầm mặc không nói.

- Lão Hạ, không phải ông không đồng ý thấy chứ?

Hạ Phương liếc Lưu chưởng quầy một cái, cái hàm hất cao, dương dương đắc ý kiểu tiểu nhân, chỉ hận không thể đạp cho một phát, có điều cân nhắc kỹ lưỡng, Hạ Phương không dám không gật đầu.

Thứ nhất Đường Kính Chi thân phận cao quý, ông ta không dám tùy tiện đắc tội.

Thứ hai thiếu gia và người ta quen biết nhau, lại có qua lại làm ăn, nếu ông ta từ chối hợp tác, Lưu chưởng quầy viết thư về thêm dầu thêm mỡ, phóng chừng ông ta khó giữ được ghế.

Ba chưởng quầy ở đây không vốn không ai phục ai, nếu một người để lộ sơ hở, hai người còn lại chắc chắn không bỏ lỡ thời cơ ném đá xuống giếng, nên dù không cam lòng, nhưng Hạ Phương phải nói:

- Ai bảo tôi không đồng ý, tôi chỉ đang nghĩ xem nhường ra bao nhiêu chỗ cho Đường bá gia thôi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-597)


<