Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Cực phẩm tài tuấn - Hồi 195

Cực phẩm tài tuấn
Trọn bộ 597 hồi
Hồi 195: Dựng lều tế cháo
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-597)

Vương Mông tức sôi máu, té ra người ta chẳng hề muốn làm tổn hại hắn, chỉ trêu đùa, cố ý làm hắn bêu xấu mà thôi, từ khi ngồi lên vị trí thành thủ này, hắn chưa bao giờ bị ai giỡn mặt như vậy, nghiêng người chống đất tức tốc đứng dậy, nhưng chỉ nhìn thấy bóng lưng đã bước ra khỏi đại môn tửu lâu.

Môi run run, cuối cùng hắn không dám sai người giữ Đường Kính Chi lại.

Đường gia có đại ân cứu mạng với Trịnh gia, nếu hắn tùy tiện dám bắt một cử nhân có công danh trên người, đến khi Trịnh gia truy hỏi lại không có một cái lý do chính đáng, hắn sẽ thê thảm, ân sư Điền Cơ của hắn trước giờ bất hòa với Trịnh Thắng, nhưng ân sư hắn có thể đứng ra đối đầu với Trịnh Thắng bảo vệ một tên thành thủ nho nhỏ như hắn không?

Không chắc, chuyện này hắn không nắm chắc chút nào.

Ở Lưu Châu, thành thủ như hắn có hơn chín người, cho nên ở Lạc Thành thì hắn xưng hùng xưng bá, ghê gớm lắm, nhưng trong mắt Điền Cơ, hắn căn bản không là cái gì.

Mất mặt lớn như thế, Vương Mông không còn mặt mũi nào mà ở lại đây quyên tiền chẩn tai nữa, phẩy ống tay áo một cái, rồi rời tửu lâu theo một phương hướng khác.

Giả Lâm đứng sau lưng phụ thân mắt đầy hiếu kỳ, trước đó hắn thấy Ngọc Nhi đeo khăn tre mặt, hơn nữa đứng cách Đường Kính Chi vài bước, thái độ dửng dưng lạnh nhạt như không để ý tới chuyện trong đại sảnh, còn tưởng hai người không quen biết gì nhau, đến lúc chứng kiến thủ đoạn cao minh của nàng mới kinh ngạc, nghĩ sau này nếu có cơ hội, nhất định phải yêu cầu nàng dạy mình mấy món võ công mới được.

Tới khi bước chân ra khỏi đại môn tửu lâu tim Đường Kính Chi mới quay về vị trí, y không ngờ Ngọc Nhi lại lớn gan như vậy, nói vừa rồi y không sợ chút nào là nói dối, không nhìn thấy bốn xung quanh tửu lâu có tới hơn 200 tên quân sĩ sao?

Có điều vẫn may là tên Vương Mông này không dám đắc tội với Trịnh gia.

Hộ vệ Đường gia gác ở cửa tửu lâu thấy chủ tử đi ra liền vội dắt ngựa tới.

Nhận lấy giây cương, Đường Kính Chi dấm bàn đạp leo lên lưng ngựa, quay đầu nhìn về đại sảnh tửu lâu, vừa rồi y nói mình là cử nhân, lại tuyên dương chuyên Đường lão thái quân có hoàng phong, cuối cùng còn tiết lộ cả chuyện Đường gia và Trịnh gia chủ yếu là cảnh cáo đám phú hào kia, Đường gia không dễ bắt nạt, đừng có hùa theo làm bừa.

- Nhị gia, trên thư Trịnh công tử nói chuyện gì thế?

Y vừa quay người lại thì Bàng Lộc hỏi:

Trước đó ở trong đại sảnh Đường Kính Chi đã xem qua thư của Trịnh Kiếm Thu một lượt, đại bộ phận là hỏi han ôn chuyện cũ, có điều cũng nhắc qua chuyện nạn châu chấu.

"Phương bắc thiên tai, đoán chừng triều đình vì chẩn tai đã không còn tiền phát quân lương nữa, chẳng lẽ Trịnh Kiếm Thu chuyến này tới là hỏi vay ngân lượng phát thay triều đình? Hoặc là lương thực quân doanh thiếu thốn, cần tiền mua lương?"

Đường Kính Chi suy ngẫm một lúc mới đáp:

- Đại quản sự, Trịnh Kiếm Thu ở Lạc thành không được mấy ngày đâu, giữ kín chuyện ta và Vương Mông trở mặt, nếu không để hắn nghe ngóng được Đường gia cần dựa vào uy danh của Trịnh phủ e là sẽ đòi hỏi tham lam, kẻ này lòng dạ bất trắc, không nên tin hắn.

Bàng Lộc mặc dù không xem thư nhưng qua một vài lời của chủ tử là ông ta đã đoán được đại khái rồi, chủ tử vừa ở Trịnh phủ về không lâu, Trịnh Kiếm Thu sốt sắng tới bái phỏng đúng vào thời điểm này, người lão luyện sự đời như ông ta không cần chủ tử nhắc cũng đoán được mục đích chuyến đi của hắn:

- Vẫn lão nô hiểu rồi, Nhị gia, hay là thế này, nếu Trịnh công tử tới Lạc thành, không bằng an bài ở luôn trong phủ ta, như thế "chiếu cố" chu đáo hơn.

- Ừ, như vậy là tốt nhất.

Đường Kính Chi gật đầu:

- Còn cả vừa rồi lão nô có nói dối chuyện Trịnh lão thái quân muốn gặp người, mong Nhị gia không trách.

Khoát tay, Đường Kính Chi cười:

- Đại quản sự, ta không trách ông mà còn phải thưởng cho ông, ừm, lát nữa đợi về phủ ta viết giấy cho ông đến trướng phòng lĩnh 20 lượng bạc.

Vừa rồi Bàng Lộc tới hết sức đúng lúc mới xoay chuyển được tình thế, nếu không hậu quả không dám tưởng tượng, hiện y còn chưa dám chọi cứng với quan viên, nếu không Đường gia coi như xong hết.

Bàng Lộc không chối từ, lên tiếng tạ ơn.

Ngọc Nhi ngồi vuốt cổ con tuấn mã màu đen, đợi Đường Kính Chi nói chuyện xong mới kẹp bụng ngựa đi sóng vai với y, nói:

- Cái tên quan sai cắp song kiếm sau lưng kia có chút bản lĩnh, sau này nếu Nhị gia gặp phải hắn, cần hết sức cẩn thận.

Cho dù Âm Lôi không phải đối thủ của Ngọc Nhi, nhưng cũng không phải hạng đối thủ có thể lơ là, người trên giang hồ đánh giá nguy hiểm không phải chỉ dựa vào mỗi bản lĩnh võ công.

Đường Kính Chi "ừ" một tiếng rồi cười sảng khoái:

- Ngọc Nhi, vừa rồi nàng trêu đùa cho Vương Mông khốn đốn, mất hết thể diện đúng là làm lòng người khoan khoái.

- Chỉ cần Nhị gia không trách thiếp lỗ mãng thô tục là được.

Mặc dù chưa có phu thê ân ái thực sự với nam tử bên cạnh, nhưng nhìn thấy y bị người ta ức hiếp, Ngọc Nhi muốn đối phương phải nếm chút đau khổ.

- Sao có chuyện đó được, ta cám ơn nàng còn không kịp ấy chứ?

Đường Kính Chi cười lớn:

Bàng Lộc ngạc nhiên, mắt nhìn qua nhìn lại hai người, Nhị gia sao lại có ý nghĩ nói cám ơn với một tiểu thiếp, nữ nhân hầu hạ hỗ trợ nam nhân là chuyện đương nhiên, việc gì phải cám ơn?

Trong mắt Ngọc Nhi cũng thoáng hiện chút bất ngờ, tiếp đó chỉ vào nạn dân đang đổ tới ngày một đông trên đường:

- Nhị gia nếu thực lòng muốn cám ơn thiếp không bằng về nhà sớm một chút, bảo hạ nhân trong phủ mang cháo và bánh bao ra cứu tế bọn họ.

- Được! Nàng yên tâm, vi phu đảm bảo hôm nay bọn họ đều được ăn no!

Đường Kính Chi hào sảng nói, rồi vung roi quất ngựa đi nhanh hơn.

Quay về phủ, giao ngựa cho hộ vệ dắt, Đường Kính Chi tới thẳng nhà bếp, Thị Mặc đã đợi sẵn ở đó, thấy y tới vội đi lên hành lễ:

- Nhị gia, người đã về.

- Ừ đứng dậy đi.

Đường Kính Chi hỏi:

- Vật phẩm dùng cho việc cứu tế đã chuẩn bị đầy đủ rồi chứ?

- Bẩm Nhị gia, chuẩn bị đủ cả rồi ạ.

Thị Mặc đứng dậy chỉ vào mấy cái thùng lớn bốc khói nghi ngút:

- Chỗ này có tổng cộng tám cái thùng, thêm vào bánh báo vừa mới lấy khỏi lồng, đủ cho hơn một nghìn người ăn no.

Đường Kính Chi nhìn theo hướng Thị Mặc chỉ, thấy cách đó không xa có tám cái thùng lớn đường kính ba xích (1 mét), sâu tới thắt lưng người được đặt trên xe, đi tới xem, bên trong là cháo loãng nấu với đậu đỏ, hương thơm ngào ngạt làm y cũng phải hít liền mấy hơi, thầm cảm thán lương thực không cần dùng phân bón hóa học dù chỉ là loại gạo thường cũng chẳng thua kém gì lương thực thượng hạng thời hiện đại.

Đường Kính Chi cầm cái thìa sắt lớn treo bên mép thùng ngoáy vài cái, hài lòng gật đầu, hơi loãng không lấy đũa ăn được, nhưng mà ăn no chắc không thành vấn đề.

- Nhị gia, đây là bánh bao hấp cho nạn dân ăn, người xem có vấn đề gì không?

Thị Mặc lấy một cái bánh bao trong sọt trúc ra hỏi:

Đượng Kính Chi nhận lấy cái bánh bao vẫn còn nóng hổi, xem ra vừa rời lồng không lâu, rất trắng, như tuyết mùa đông vậy, to chừng hai cái nắm đấm, ước lượng thử cũng khá đầm tay:

- Ừ, không tệ, về sau cứ làm theo kích cỡ này, ngươi bố trí đầy đủ người cho nhà bếp, thời gian tới không được phép lười biếng, nếu không xảy ra sai sót, khiến nạn dân bên ngoài không có cái ăn thì đừng trách ta ra tay vô tình.

Đường gia cần phải lung lạc nạn dân, cho nên nhất định phải giữ chữ tín, sau này mới có thể khiến nạn dân nghe theo Đường gia điều khiển, đi đào sông, khai hoang.

Nếu nói lời không giữ lời, để cho nạn dân bị đói, người ta nghi ngờ Đường gia lừa bọn họ đi làm chuyện khổ sai, không cho ăn.

*****

Chuyện nói ra cũng không phải đơn giản, ví như Vương Mông cố ý phá rối, ngày ngày lấy danh nghĩa quan phủ tế cháo, tới khi đó nạn dân không cần làm việc cũng có cái ăn, chẳng tội gì mà đi đào kênh với đào mương.

Cho nên Đường Kính Chi muốn phải làm thiện danh của Đường gia vang xa cái đã, tốt nhất khiến nạn dân truyền tai nhau, biết Đường gia Lạc thành ngày ngày cho nạn dân ăn no, thế là một truyền mười, mười truyền trăm, để cho ai ai cũng biết tới Lạc thành là không lo đói bụng, khi đó nạn dân sẽ ùn ùn đổ tới Lạc thành.

Người càng đông đối với Đường gia mà nói càng có lợi, chuyện khai hoang sẽ càng sớm ngày hoàn thành, Vương Mông có muốn cứu tế cũng phải có tiền mua lương thực mới được, tên tham quan như hắn nỡ bỏ tiền ra không?

Vả lại hắn càng nhiệt tình cứu tế nạn dân càng đông, e hắn sạt nghiệp cũng chẳng làm nổi, nên nhớ giá lương thực hiện nay tăng lên gấp mấy lần rồi, muốn mua cũng chẳng ai bán.

Còn về số lượng lương thực của Đường gia thì căn bản không cần phải lo, phải biết rằng trước thiên tai y cho thu mua tới 40 vạn lượng lương thực, gấp 8 lần số tiền Vương Mông đòi, trừ cho nạn dân ăn, số còn lại y đem tới thành trì khác bán, đợi mùa đông tới, y kiếm thêm 100 vạn lượng bạc cũng không khó gì.

Thị Mặc cũng biết nơi này về sau vạn lần không thể trễ nải, nếu không có khả năng làm hỏng đại sự của chủ tử, vội đáp:

- Nhị gia cứ yên tâm, nô tài nhất định căn dặn bọn họ thật kỹ, ngoài ra nô tài còn điều một số nha hoàn bà tử ở các tiểu viện tới giúp, quyết không để cho nạn dân bị đói.

- Được, nếu người không đủ cứ bảo với đại quản sự bố trí.

Đường Kính Chi phất tay:

- Đi, chúng ta rời phủ, ra cổng thành tế cháo.

- Vâng.

Mọi người dạ ran:

Cửa phủ mở rộng, đoàn xe ngựa kéo thùng cháo và sọt bánh bao lớn chầm chậm đi về phía cổng thành nam, trên đường đi, hạ nhân Đường phủ bắc loa miệng nói lớn, Đường gia hưởng ứng lời hiệu triệu của triều đình, bắt đầu từ hôm nay sẽ cứu tế nạn dân, bảo bọn họ tới ngoài thành xếp hàng chờ đợi.

Nghe nói có cái ăn, nạn dân tất nhiên vui sướng, tức khắc ghi nhớ bốn chữ "Đường gia Lạc thành" trong đầu, từng dòng người ùn ùn đổ về cổng thành nam như dòng thác, vì những nạn dân tới Lạc thành vào lúc này còn chưa phải chịu khổ cực nhiều lắm, hơn nữa truyền từng phố, cho nên không xảy ra chuyện chen lấn dẫm đạp lên nhau gây thương tích án mạng.

Tới khi đoàn người Đường phủ tới ngoài cổng thành nam, thấy nạn dân xếp thành tám hàng dài theo sự bố trí của các hộ vệ Đường gia, ước tính sơ qua cũng phải hơn ba nghìn người.

Xe ngựa đỗ lại, gia đinh Đường gia bắt đầu công việc phát cháo phát bánh bao.

Cầm cái bát mang từ nhà theo, nhận lấy thìa cháo loãng nấu đậu đỏ với bánh bao trắng từ hạ nhân Đường phủ, những nạn dân đói khổ ai nấy lệ nóng tràn mi, trước khi rời đi đều khom người hướng về phía Đường Kính Chi vái một cái thật sâu.

Lúc này chủ tử Đường gia trong mắt bọn họ là bố tát sống.

Người xếp hàng gần như cả nhà đứng cùng một chỗ, có nam tử tráng niên, có ông già tóc bạc trắng, còn có phụ nữ nhi đồng, Đường Kính Chi nhìn thấy không ít phụ nữ còn đang bế đứa bé chưa biết đi, đang bập bẹ học nói, nhíu mày lại, nếu ăn uống không tốt, không có sữa, chẳng phải những đứa bé này sẽ chết đói sao?

- Thị Mặc, ngươi lại đây.

Đường Kính Chi vẫy tay gọi Thị Mặc tới bên cạnh, dặn:

- Ngươi tới quán cơm có quan hệ với Đường gia ta, bảo họ nấu một nồi cháo lớn, cho ít táo đỏ vào, à, đừng quên cả đường nữa, nấu chín rồi thì sai người mang tới đây, chuyên môn cho phụ nữ bế con ăn.

- Vâng.

- Làm xong chuyện này thì về phủ bảo đầu bếp chịu khó nấu thêm cháo, hấp thêm bánh bao, chỗ thừa cũng không cần phải lo, thời tiết lạnh dần rồi, không sợ bị thiu, nhớ kỹ, chỉ được thừa, không được phép thiếu.

- Vâng, nô tài hiểu.

Thị Mặc gọi một hạ nhân tới, xoay người chạy vào thành.

Đường Kính Chi nhìn những người lam lũ khốn khổ xếp thành hàng dài, khẽ thở dài, mình có năng lực, nên vì bọn họ làm nhiều hơn một chút.

Y đang cảm khái thì đột nhiên có tiếng cãi vã truyền tới, tiếp đó có người quát lớn:

- Này, dừng tay lại cho ta, dám cướp bánh bao của Đường gia ta hả?

Đường Kính Chi cả kinh, dưới loại tình huống này, sợ nhất là có người tranh cướp, nếu không người khác học theo sẽ hỏng bét.

Để xảy ra tranh cướp, nam tử tráng niên còn đỡ, nhưng người già, phụ nữ và trẻ nhỏ sẽ gặp tai ương, tới lúc đó không cướp được đồ ăn, bị đói là chuyện nhỏ, có khi bị người ta dẫm đạp đến chết.

Không thể để lòng tốt gây ra chuyện xấu, Đường Kính Chi lập tức xông tới.

Ngọc Nhi cũng nhíu mày chạy nhanh đến, nhưng nàng là nữ nhi không tiện chui vào đám đông chen lấn, đứng ở vòng ngoài, Bàng Lộc lo cho chủ tử, bất kể tuổi tác đã cao, theo sát sau chủ tử.

- Chuyện gì thế, xảy ra chuyện gì?

Vất vả chen qua được đám đông, Đường Kính Chi thấy gia đinh nhà mình đang túm cổ áo một nam tử quát tháo.

Nam tử kia mặt đỏ bừng, một tay cầm bát cháo, tay kia cầm hai cái bánh bao.

- Nhị gia, người này cướp bánh bao.

Gia đinh kia thấy chủ tử tới, vội bẩm báo:

Đường Kính Chi thấy tên nam tử đó cầm thêm một cái bánh bao rồi, hỏi:

- Vì sao ngươi lại lấy thêm một cái bánh bao?

Nạn dân xung quanh không ùa nhau kéo tới, Đường Kính Chi thở phào, y dùng lời lẽ còn khách khí, bảo người đó lấy chứ không phải là cướp, may mà nạn dân này cách Lạc thành gần, chưa phải chịu cực khổ nhiều nên mới kiên nhẫn được, nếu đói ba ngày ba đêm rồi thì lúc này không thèm suy nghĩ nhiều, chỉ sợ chậm chân bị kẻ khác giành hơn đã kéo ùa cả tới rồi.

- Tiểu... Tiểu nhân không lấy thêm, cái bánh bao này là của nhi tử tiểu nhân.

Nam tử kia vừa nói vừa tránh người sang, lúc này Đường Kính Chi mới nhìn thấy một đứa bé gầy gò chừng bốn năm tuổi đứng đằng sau, đang mở to mắt khiếp sợ, tay nắm chặt áo phụ thân.

- Nói láo, nhi tử ngươi có tí tuổi, làm gì có phần của nó? Vừa rồi đã nói rồi, chỉ có trẻ con tròn bảy tuổi mới được phát đủ cháo và bánh bao.

Gia đinh kia tức tối rống lên:

Đường Kính Chi cau mày, người này tính quá nóng, không thích hợp việc phân phát thức ăn, cần người tính tình trầm ôn ôn hòa mới được, nếu không rất dễ gây ra chuyện.

Để người xếp hàng đằng sau không phải chờ đợi lâu kẻo có chuyện không hay, Đường Kính Chi sai một hạ nhân kéo xe thay thế cho gia đinh kia, còn y thì dẫn hai cha con nọ rời hàng ngũ, nhường vị trí.

- Công tử gia, thực sự là nhi tử tiểu nhân đói lắm rồi, sức ăn lớn, nên tiểu nhân mới lấy cho nó một cá bánh bao.

Vừa rời hàng, nam tử kia liền quỳ sụp xuống, rối rít phân bua:

- Thối lắm, một đứa bé bốn năm tuổi thì ăn được bao nhiêu! Ta thấy ngươi tham lam, muốn ăn thêm thì có.

Gia đinh kia tiếp tục quát tháo.

Vì tên gia đinh này chiếm lý, cho nên Đường Kính Chi mặc dù không có ấn tượng tốt với hắn, nhưng cũng không thể lên tiếng chỉ trích, làm cái gì cũng phải chú trọng quy củ, nếu không mỗi người một phách chỉ có hỏng việc.

- Nhưng... Nhưng con tiểu nhân ăn được thật mà.

Gia đinh kia không buông tha:

- Được, ngươi nói con ngươi ăn được vậy ngươi cho nó ăn ngay bây giờ để Nhị gia ta xem rốt cuộc nó ăn được bao nhiêu?

Đường Kính Chi hiện giờ muốn mau chóng điều tên gia đinh này đi, nhưng thấy hắn nói cũng có lý, có thể đán giá có nên phát bánh bao cho trẻ con không.

Nam tử kia gật đầu liên hồi:

- Vâng, tiểu nhân bảo nó ăn ngay, nó nhịn đói cả ngày, sớm không chịu nổi nữa.

Rồi nhét cái bánh bao vào tay nhi tử.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-597)


<