← Hồi 183 | Hồi 185 → |
Rời khỏi tiểu viện của Chu Quế Phương, Đường Kính Chi về phòng ngủ của mình, y định nằm xem sách nghỉ ngơi một chút, tới giờ cơm báo chuyện nạn châu chấu với lão thái quân, đồng thời bàn bạc khả năng đám Điền Cơ Vương Mông có thể lợi dụng cơ hội này giở trò với Đương gia, nhưng vừa bước qua cửa tiểu viện liền ngửi thấy một mùi rất khó chịu làm y nhíu mày lại.
Lâm Úc Hương giống như thường ngày, bị Tri Đông đánh thức, rửa mặt xong ra phòng ngoài nói với mấy vị di nương vài câu rồi đi thỉnh an Đường lão thái quân, hôm nay chỉ có Tri Xuân ở bên cạnh nàng, Tri Đông thì bị nàng sai ra khỏi phủ tới nơi nàng ở trước kia lấy đồ luyện thuốc, thuận tiện nàng đưa Tri Đông mấy chục lượng bạc, bảo nó mua thêm ít thảo dược.
Trước khi nàng tới chỗ Đường lão thái quân thì Chu Quế Phương đã tới nói chuyện với bà được một lúc rồi, hầu hạ Đường lão thái quân ăn sáng xong liền vâng mệnh ăn bài chuyện ăn ở cho Chu Quế Phương.
Cho dù nàng hơi để bụng chuyện Chu Quế Phương vào hậu viện của Đường Kính Chi, nhưng đây là ý tứ của Đường lão thái quân, nàng không dám làm trái.
Đợi an bài hoàn tất chỗ ở của Chu Quế Phương và Đường Thiên, nàng lại tới chỗ Tri Thu, đích thân bôi thuốc cho nó, tới khi trở về tiểu viện thì Tri Đông đã đem toàn bộ đồ luyện thuốc cùng thảo dược về rồi.
Lâm Úc Hương chỉ uống một ngụm trà, cũng chẳng nghỉ ngơi nhiều liền chỉ huy đám thô sử bà và nha hoàn đem toàn bộ vật dụng cần thiết tới tiểu viện bên cạnh, tiểu viện đó đã được nàng cho dọn dẹp từ trước, đồng thời cho dựng một cái bếp trong sương phòng, muốn luyện thuốc không thể thiếu lò lửa.
Đường Kính Chi trở về thì Lâm Úc Hương đã bắt đầu luyện thuốc, mùi khó chịu mà y ngửi được chín là vị trung dược, men theo cái mùi đó y tới tiểu viện bên cạnh, vừa vặn gặp phải Lâm Úc Hương từ trong phòng ra.
Vì phải làm việc cho nên Lâm Úc Hương mặc áo vải thô, vén rèm đi ra, nàng vừa dặn Tri Đông chú ý lửa khi luyện thuốc vừa phủi bụi trên người.
Tri Đông thông minh cẩn thận là trợ thủ đắc lực nhất bên cạnh nàng, cho nên nàng mới dạy bảo tỉ mỉ, còn đám thô sử bà và nha hoàn khác chân tay vụng về ngốc nghếch chỉ làm được những chuyện thể lực mà thôi.
Tri Đông vừa gật đầu vừa giúp chủ tử phủi bụi, mắt vẫn chú ý thấy Đường Kính Chi, vội đi tới thi lễ:
- Nô tỳ thỉnh an Nhị gia.
Trên khuôn mặt hơi cúi xuống không che đi được chút lo lắng, nó ra sức khuyên chủ tử phải giữ hình tượng, ngàn vạn lần không được mặc áo vải thô cũng không được tự mình làm việc nếu không mất thân phận, nhưng chủ tử không nghe, giờ thì gay rồi, nếu làm Nhị gia giận thì biết phải làm sao?
Lâm Úc Hương dù hôm qua được Đường Kính Chi luyện thuốc cho phép trong tiểu viện, song cũng hiểu với thân phận của mình hiện nay nàng không được phép tự tay làm nữa, chính vì thế trước khi thuốc luyện thành nàng mới lui ra giao cho Tri Đông chỉ huy, về phòng thay y phục đàng hoàng, không ngờ bị Đường Kính Chi bắt tại trận, có điều nàng chẳng sợ tướng công vớ bở này:
- Nhị gia, nơi này mùi vị khó ngửi lắm, chúng ta về phòng thôi.
Nói rồi vì tránh bị mắng, nàng đi tới đỡ lấy tay Đường Kính Chi.
Có lẽ vì ở với nhau được một thời gian rồi, cho nên hiện giờ thi thoảng có vài cử động thân mật với Đường Kính Chi, nàng không bài xích gì.
Đường Kính Chi còn muốn tò mò vào tiểu viện ngó xem một hồi nhưng bị kiều thê kéo đi nên đành thôi, dù Lâm Úc Hương mặc áo vải dầy màu xám trên người, nhưng vẫn không thể che dấu được vẻ đẹp trời sinh của mình nàng, một chút da thịt thấp thoáng dưới cổ áo làm người ta mê đắm, dưới ánh sáng mặt trời, vóc dáng yểu điệu da tuyết cốt ngọc, thanh cao thoát tục như tiên nữ giáng trần.
Lén nhìn trộm cánh môi anh đào chúm chím của kiều thê bị mình hôn buổi sáng, y liếm môi, kích động chỉ muốn cắn cái nữa:
- Khụ, Úc Hương này, thuốc do nàng luyện chế có phẩm chất rất cao, một lần có thể luyện nhiều vào một chút.
- Vâng, thiếp thân biết rồi, có điều Nhị gia không cảm thấy vị thuốc quá khó ngửi sao?
Lâm Úc Hương nghe thế còn gì sướng hơn nữa, nàng đang tính bán thuốc kiếm tiền, luyện chế càng nhiều, lợi nhuận tất nhiên càng nhiều.
Có điều người bình thường khó mà chịu nổi mùi thuốc mỗi ngày, nhất là con cháu hào môn nuông chiều quen như Đường Kính Chi, cho nên nàng phải hỏi cho kỹ, nếu không hôm nào đó Đường Kính Chi không chịu nổi rồi vô tâm than vãn một câu trước mặt Đường lão thái quân thì sự nghiệp luyện thuốc của nàng trong Đường phủ sẽ chấm dứt mãi mãi.
- Ừ, đúng là hơi khó ngửi một chút, nhưng không phải chuyện gì lớn.
Đường Kinh Chi không thích cái mùi này có điều từ ngày mai là y bắt đầu bận rộn rồi, ban ngày chẳng có mấy thời gian ở trong phủ nữa, cảm thấy nên nói cho Lâm Úc Hương biết chuyện thiên tai kia:
- Úc Hương, bốn châu phương bắc có nạn châu châu, tin tức đã truyền tới Lạc Thành, chỉ nay mai thôi sẽ có vô số nạn dan tràn vào, những ngày này nàng đừng rời phủ chơi, nếu không gặp phải cướp thì phiền đấy.
Lâm Úc Hương kêu lên sợ hãi:
- Nhị gia nói phương bắc có nạn châu chấu, có lớn không? Triều đình có quản không?
- Quy mô cụ thể cỡ nào thì ta cũng không rõ lắm, có điều nạn dân khẳng định không ít, còn về triều đình, quản thì tất nhiên sẽ quản, nhưng mấy năm qua chiến sự liên miên, quốc khố cũng chẳng dư dả gì, hẳn triều đình chẳng có bao nhiêu ngân lượng để chẩn tai đâu.
Lâm Úc Hương chỉ biết thở dài, lần thiên tai này chẳng biết lại có bao nhiêu bách tính nghèo khổ chết đói.
Nghe tiếng thở dài của kiều thê, Đường Kính Chi khẽ siết tay nàng:
- Nàng cũng đừng quá lo, dù triều đình không thể bỏ ra nhiều bạc chẩn tai, nhưng quan viên địa phương không thể khoanh tay ngồi nhìn, ta đoán chừng mai Vương đại nhân sẽ triệu tập tất cả phú thương trong thành quyên tiền quyên lương, ứng phó với thiên tai lần này.
Khẽ liếc mắt nhìn, bàn tay được nắm trong lòng bàn tay lớn ấm áp, Lâm Úc Hương không rụt tay lại:
- Phủ ta có dựng lều tế cháo không?
Vào phòng rồi, nàng không đi thay y phục ngay mà rót trà cho Đường Kính Chi.
- Có chứ.
Đường Kính Chi lo nàng nổi lòng lương thiện tối không ngủ ngon, lại bổ xung:
- Ngoài ra vài ngày nữa ta còn có an bài khác, đảm bảo nạn dân tới Lạc thành ai ai cũng có cái ăn.
Lâm Úc Hương hơi nhướng mày lên, không khỏi nghi hoặc, bao nhiêu nạn dân như thế chỉ bằng Đường phủ có thể đảm bảo cho bọn họ có cơm ăn sao?
Đường Kính Chi thấy nàng có vẻ không tin cũng chẳng giải thích nhiều, chỉ khẽ gật đầu, có lẽ vì y chưa bao giờ nói dối, cho nên Lâm Úc Hương thấy nhẹ lòng, không hiểu sao lại tin luôn:
- Thời gian không con sớm thiếp thân vào phòng thay y phục đây, còn phải tới chỗ lão thái quân thỉnh an, Nhị gia chờ một chút.
Lâm Úc Hương nói rồi đi vào trong phòng, Đường Kính Chi nghe nàng nói mà ngứa ngáy bỏ chén trà xuống, cuối cùng không đủ can đảm theo vào, cầm chén trà lên làm một hơi cạn sạch, vị kiều thê này không vừa, chọc giận nàng khó có kết quả tốt.
Vào gian trong, Lâm Úc Hương không thay y phục ngay, nàng đứng bên kia đợi một hồi không thấy Đường Kính Chi theo sau mới thở phào, đi tới bên giường, cởi túi hoa hài, kéo màn xuống chui vào.
Cứ cẩn thận cho yên tâm.
Nạn chấu chấu bùng phát rồi, trừ người bị đói, người bị bệnh cũng sẽ rất nhiều, nạn dân rời nhà đa phần ban đêm ngủ ở chốn màn trời chiếu đất, như thế bệnh phong hàn sẽ rất nhiều, xem ra mình phải luyện chế thêm một ít thuốc trị phong hàn mới được.
Lâm Úc Hương thay một bộ váy màu tím hoa lệ, hông buộc dải lụa xanh nhạt, sửa sang lại búi tóc, vén rèm tha thướt đi ra, cùng tiếng rèm cửa leng keng va chạm vào nhau, mắt Đường Kính Chi tức thì sáng lên, Lâm Úc Hương mặc bộ váy này đúng là quý phái cao sang.
- Nhị gia, không còn sớm nữa, hay là chúng ta đi tới chỗ lão thái quân luôn nhé.
Cũng chẳng bao lâu là tới giờ cơm rồi, đợi hai người tới chỗ Đường lão thái quân ngồi một lúc là có thể ăn cơm, Lâm Úc Hương cũng chú ý tới ánh mắt của Đường Kính Chi, khuôn mặt tuyệt mỹ bừng lên ráng hồng mê người, bất giác nàng nghĩ không biết mình đứng cạnh Chu Quế Phương, y sẽ nhìn ai?
← Hồi 183 | Hồi 185 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác