Vay nóng Tima

Truyện:Cực phẩm tài tuấn - Hồi 147

Cực phẩm tài tuấn
Trọn bộ 597 hồi
Hồi 147: Sờ trộm
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-597)

Siêu sale Shopee

Lâm Úc Hương cởi giày leo lên giường cùng Đường Kinh Chi vốn hơi xấu hổ đồng thời bồn chồn, thấy vậy mới thở phào, bắt đầu chuyên chú xoa bóp cơ thịt toàn thân cho Đường Kính Chi, theo y thư nói, người gân cốt hư nhược bởi vì ít vận động, đột nhiên hoạt động quá nhiều sau đó mệt mỏi ngủ gục, lúc tỉnh lại toàn thân đau nhức, chân tay yếu ót, ngay cả đi lại cũng không được.

Đường Kính Chi là ai, y là gia chủ của Đường gia, mỗi ngày từ sáng tới tối biết bao chuyện phải lo toan, không thể nằm lỳ trên giường được.

Lần đầu tiên Lâm Úc Hương có giác ngộ của người làm vợ.

Lâm Úc Hương xoa bóp rất chu đáo, bắt đầu từ bắp chân của Đường Kính Chi, bóp lên dần từng tấc một, vì Đường Kính Chi đã ngủ rồi, nàng không phải tị hiềm, ngay cả bắp đùi cũng không để sót, dù nàng thầm giận Đường Kính Chi cố ý vẽ nàng thành ra như thế, đem nàng ra làm trò đùa, nhưng không thể phủ nhận Đường Kính Chi là nam nhân rất có chí tiến thủ, mà nam nhân như thế, thường đều được nữ nhân thừa nhận và thiện cảm.

Đường Kính Chi trong giấc ngủ vẫn cảm nhận được sự khoai khoái từ tay nàng, thi thoảng miệng lên rên rỉ dễ chịu.

Mới đầu Lâm Úc Hương còn tưởng tướng công vớ bở sắp tỉnh rồi, nghe thấy tiếng này liền dừng động tác, qua mấy lần mới nhận ra chỉ là tiếng kêu vô thức của Đường Kính Chi, mới bạo dạn hơn, tăng thêm sức ở tay.

Giúp Lâm Kính Chi bóp chân xong, Lâm Úc Hương vã mồ hôi, nàng đưa ống tay áo lên lau trán, sau đó quỳ gần nửa thân trên của Đường Kính Chi, hết sức cẩn thận nhấc một cánh tay của y lên, tiếp tục xoa bóp.

Dù ngủ say nét tuấn lãng của Đường Kính Chi chẳng giảm đi chút nào, ngược lại còn thêm chút ngây thơ của trẻ nhỏ, mắt nhắm rất chặt, lồng mi chẳng động đậy chút nào, chỉ có lỗ mũi hơi phập phồng, làm người nhìn có cảm giác yên tĩnh êm đềm. Không sợ y tỉnh giấc bất ngờ nữa, Lâm Úc Hương can đảm nhìn y chằm chú rất lâu mới cúi đầu xuống, chuyển ánh mắt đi nới khác.

Chẳng biết từ khi nàng đóa mây hồng quyến rũ lại hiện lên trên mặt nào.

Bận rộn tới tận nửa đêm Lâm Úc Hương mới dừng tay, đặt chân tay của Đường Kính Chi vào vị trí thật thoải mái, khẽ mỉm cười, ừm, thế này sáng sớm mai tướng công vớ bở tình lại sẽ không còn cảm thấy toàn thân nhức mỏi nữa.

Khua lắm rồi, Lâm Úc Hương định lấy chăn xuống giường tới ghế nằm, phát hiện ra chăn bị Đường Kính Chi đè dưới người, căn bản không rút ra được.

Chẳng còn cách nào khác, nàng đành dùng chăn mình cẩn thận đắp lên người y.

Ngồi bên mép giường, thật nhẹ nhàng, Lâm Úc Hương cúi mình xuống, đi tú hoa hài vào đôi chân ngọc trắng nõn.

Xong xuôi nàng quay đầu lại, nhìn Đường Kính Chi thêm một lúc nữa, khẽ thở dài đứng dậy, đi tới bên bàn thổi tắt đèn, theo trí nhớ, lần mò tới chiếc ghế nằm.

Vén chăn lên, một mùi nam nhân nồng nồng ập tới, tức thì bao vây nàng bên trong, vô thức, cái mũi xinh xắn của nàng hít một hơi, tiếp đó cái cảnh Đường Kính Chi lên giường của nàng, hít hương thơm trên chăn nàng hiện lên trong đầu.

" Phì, phì, phì, xấu hổ chết thôi, sao mình lại đi ngửi mùi của tên nam nhân thối này chứ?"

Trong bóng tối, khuôn mặt mỹ nhân tích tắc đã đỏ rực, cho dù không ai nhìn thấy, nàng vẫn nhìn dáo dác xung quanh một lượt, ngượng ngùng không thôi.

Đêm hôm đó, chẳng hiểu vì sao Lâm Úc Hương cứ trằn trọc mãi không ngủ được,

Có lẽ là vì mấy ngày liền theo Ngọc Nhi học võ, đồng hồ sinh học trong cơ thể tự động điều chỉnh, hôm sau trời còn sớm Đường Kính Chi đã thức dậy, cử động chân tay, cảm thấy hơi yếu ớt, nhưng không cảm thấy đau nhức khó chịu nữa.

Nếu như đã quyết định tập võ rèn luyện sức khỏe rồi thì không thể bỏ dở giữa chừng được, ngồi dậy mới nhớ ra hôm qua được Lâm Úc Hương và Tri Đông dìu lên giường ngủ, liếc nhanh qua phía giường nằm, quả nhiên thấy Lâm Úc Hương đang ngủ, liền kéo chăn của nàng chùm lên mặt hít một hơi thật đã đời.

Oa, thật là thơm.

Cẩn thận cầm lấy y phục được gấp gọn gàng đặt chỉnh tề một bên, Đường Kính Chi nhè nhẹ khe khẽ xuống đất, mặc lên người.

Đi giày xong, y vốn định ra gian ngoài rửa mặt, nhưng vô tình nhìn về phía Lâm Úc Hương, hơi nhíu mày lại, vì đêm qua Lâm Úc Hương không ngủ ngon, cứ lăn qua lật lại, chăn cũng bị nàng đá qua một bên, hiện có một phần ba chăn bị trượt xuống đất rồi.

Biết hôm qua nàng xoa bóp cho mình, chắc chắn tới rất khuya mới ngủ, liền dừng bước, nhẹ nhàng đi tới, đến gần, không có tay vịn chắn tầm nhìn nữa, y mới phát hiện ra kiều thê nằm cuộn mình trên giường để lộ xuân quang, chẳng những chiếc cổ trắng nõn nà lộ hết ra ngoài, y còn nhìn thấy cả cái yếm đỏ rực, đôi bàn chân đáng yêu đá cái chăn che đậy bên trên đi.

"Ực" một cái, Đường Kính Chi không kìm được nuốt nước bọt, y được nếm tư vị nữ nhân rồi, nhưng cái cơ thể này lại là xử nam, bảo bối tức thì phổng phao lên mấy lần.

Cho dù trước mắt chỉ là thiếu nữ ngủ say, nhưng Đường Kính Chi vẫn vội khom người, che đi cái gậy đang âm thầm dựng lều phía dưới, hít mấy hơi liền trấn tĩnh lại, đưa tay ra nhặt chăn, cẩn thích kéo lên trên, che lấy người Lâm Úc Hương.

Theo tiếng bước chân y rời đi, Lâm Úc Hương đang nhắm chặt mắt đột nhiên rùng mình, tiếp đó là mặt đỏ như máu.

" Cái tên tướng công háo sắc, không ngờ lén vuốt chân người ta!"

Đánh bạo sờ soạng kiểu thê một hồi, có chút chột dạ rời gian trong, thấy Tri Đông đã dậy rồi, vội xua tay bảo nó đừng lên tiếng, chỉ vào gian trong, hạ thấp giọng xuống nói:

- Nhị nãi nãi đêm qua ngủ muộn, ngươi đợi thêm một lát nữa hay gọi.

Còn sợ đánh thức Lâm Úc Hương, y bê chấu nước ra ngoài sân rửa mặt.

Tri Đông thấy Nhị gia không cho hầu hạ, ngồi ở trên giường, mắt đảo qua đảo lại, kỳ quái, Nhị gia làm cái gì mà mặt lại đỏ thế.

Rửa mặt sạch sẽ Đường Kính Chi tới thẳng tiểu viện của Ngọc Nhi, nàng đã dậy sớm luyện võ như thường ngày, trán vã mồ hôi, thấy y đi vào, vốn định bảo y tiếp tục đứng tấn, sau đó chỉ điểm cho y vài kỹ thuật thực dụng, nhưng Đường Kính Chi đã lên tiếng trước:

- Ngọc Nhi, hôm nay ta còn phải rời phủ làm việc, không đứng tấn được đâu.

Ngọc Nhi không nói gì, chỉ gần đầu, ra hiệu cho Đường Kính Chi chạy bộ cùng mình.

Nếu như Đường Kính Chi nhàn rỗi, nàng sẽ dạy y võ công, còn nếu Đường Kính Chi có đại sự phải làm, nàng cũng có thể theo y ra ngoài giải tỏa, với Ngọc Nhi mà nói, Đường Kính Chi có việc phải làm thì tốt hơn, sau này nàng không phải chết dí trong Đường phủ, buồn chán chân tay phát cuồng nữa.

Hai người chạy xung quanh sân mười mấy vòng, định thay y phục đi ra ngoài thì có một tiểu nha hoàn hớt ha hớt hải chạy vào tiểu viện, thi lễ vạn phúc, thở hổn hệt nói:

- Nhị gia, đại quản sự bảo nô tỳ chuyển lời cho người, ông ấy đợi người ở thư phòng, có chuyện cần bẩm báo.

Nghe tới Bàng Lộc, Đường Kính Chi liền kích động, chẳng lẽ Bàng Lộc nhanh như thế đã tra ra kẻ đứng đằng sau xúi lão thái quân đặt phiến đá đại lý kia ở dưới giường của mình rồi.

Nếu đúng thế thì Bàng Lộc quả không hổ danh đại quản sự, chuyện này y giao cho Thị Mặc đi tra, tốn chục ngày mà chẳng có được chút manh môi nào.

- Ngọc Nhi, thay y phục rồi chúng ta cùng đi nào.

Vì Đường Kính Chi hiện thường xuyên tới đây tập võ, tất nhiên không thể thiếu y phục chuẩn bị cho y, Đường Kính Chi vừa đi vừa bảo Ngọc Nhi.

Ngọc Nhi gật đầu, thoáng chần chừ rồi đi theo.

Vào phòng, Đường Kính Chi tới thẳng gian trong làm Ngọc Nhi bực tức trợn mắt lên, y cũng thoải mái quá nhỉ, nàng quên béng mất rằng mình là tiểu thiếp của người ta.

*****

Vì dạy Đường Kính Chi học võ công đã không phải là bí mật gì nữa, Ngọc Nhi cũng không còn tính hành hạ y để khiến Đường Kính Chi phải tức giận đuổi nàng khỏi phủ nữa, cho nên đám tiểu nha hoàn cũng ở trong tiểu viện, cùng theo vào giúp Đường Kính Chi thay áo ngoài, rồi đổi một bộ trường sam hoàn toàn mới.

Ngọc Nhi nhìn Đường Kính Chi, thấy y quay mặt về phía tường, không có ý quay lại, cũng xoay lưng đi, thay một bộ y phục màu đen bó sát người, nàng biết lát nữa khả năng phải đi ra ngoài gặp khách, mặc thế này là không được, nên mặc thêm một cái váy dài màu tím, và cái ngắn, giày đen dưới chân cũng đổi thành tú hoa hài màu tím.

Đường Kính Chi thay y phục xong, thấy Ngọc Nhi ăn mặc rất thỏa đáng phù hợp, hài lòng gật đầu, đi trước dẫn đường, tới thẳng thư phòng.

Đường Kính Chi tới nơi thì Bàng Lộc đang ngồi trên ghế, còn Thị Mặc đứng bên cạnh hầu hạ trà nước.

Thấy chủ tử đi vào, Bàng Lộc đứng dậy, khom lưng thi lễ:

- Lão nô bái kiến Nhị gia, Ngọc di nương.

Thị Mặc mấy ngày rồi không gặp Đường Kính Chi, kích động quỳ xuống, dập đầu:

- Thị Mặc thỉnh an Nhị gia, Ngọc di nương.

- Đứng dậy đi.

Đường Kính Chi đỡ hờ Bàng Lộc rồi đi tới kéo Thị Mặc đứng dậy, cười mắng:

- Chỉ mới vài ngày không gặp thôi mà sao ngươi biến thành xa lạ như vậy hả?

Thị Mặc gãi đầu gãi tai ngượng ngùng đáp:

- Đâu có ạ, nô tài khấu đầu với Nhị gia là chuyện thiên kinh địa nghĩa mà.

- Ngươi cút đi.

Đường Kính Chi chẳng chút khách khí đá hắn một phát, sau đó ngồi xuống ghế:

- Đại quản sự, hôm nay tìm ta có chuyện gì thế?

Bàng Lộc thấy trong mắt chủ tử mang theo chút nóng lòng, hẳn là đoán được một hai phần, đáp:

- Nhị gia, kẻ nấp sau màn hạ độc thủ đã bị lão nô tra ra rồi.

- A, kẻ nào?

- Nguyệt di nương.

Ba chữ này lọt vào tài không làm Đường Kính Chi bất ngờ, nhưng làm y khó tiếp nhận, nói thế nào thì Nguyệt di nương cũng là nữ nhân của phụ thân y.

Nguyệt di nương, tiểu thiếp thứ ba của phụ thân Đường Kính Chi, sinh được một nhi tử, đặt tên là Đường Diệu Chi, tính tình Đường Diệu Chi chất phác, chỉ thích vùi đầu đọc sách, năm nay đã 13 tuổi, trong nhà xếp thứ năm.

- Đại quản sự, ngồi đi.

Vừa nghe thấy Nguyệt di nương giở trò, mục đích cũng rõ ràng không cần nói, bà ta có một nhi tử, tất nhiên muốn nhi tử của mình leo lên ghế gia chủ Đường gia, việc này cần thận trọng hành sự, Đường Kính Chi liền nói:

Nhưng Bàng Lộc không nghe lời ngồi xuống như mọi khi, nhìn Ngọc di nương đứng sau lưng y, nữ nhân của chủ tử còn đứng, ông ta là nô tài không có tư cách ngồi.

Thuận theo ánh mắt của Bàng Lộc, Đường Kính Chi mới phát hiện ra Ngọc Nhi hết sức quy củ đứng sau lưng, đã quen với thân phân hiện tại, cho nên y sơ xuất không chú ý tới điểu này, vỗ trán than mình bị đồng hóa quá nhanh, nói:

- Ngọc Nhi, sau này nàng đi theo ta, không cần phải đứng, cứ ngồi là được.

Ngọc Nhi đi tìm một cái ghế ngồi xuống, không nói gì cả.

Thấy Ngọc di nương ngồi rồi Bàng Lộc mới ghé nửa mông ngồi xuống ghế:

- Nhị gia, mặc dù người truyền ra tin tức nói đặt phiến đá kia dưới giường của người có thể làm gia nghiệp hưng vượng, xua tà tẩy uế, nhưng lão nô vẫn tiếp tục ngầm điều tra, phát hiện ra đằng sau hình như còn có một bàn tay kẻ khác.

- Cái gì? Chẳng lẽ chủ mưu thực sự của chuyện này không phải là người của Đường gia?

Đường Kính Chi nghe thế thì cả kinh, chẳng lẽ từ mấy năm trước đám Điền Cơ đã muốn ra tay với Đường gia rồi.

Không thể nào.

- Bẩm Nhị gia, chuyện này hiện còn chưa nói chắc được, hôm nay lão nô tới đây là muốn mượn người ít nhân thủ.

Mượn người, mình có nhân thủ gì trong tay nữa? Đường Kính Chi thoáng cái hiểu ra:

- À, chẳng lẽ ngươi muộn mượn ám vệ để dùng?

Lần trước Bàng Lộc đi điều tra chuyện chuyến áp tiêu của Đường gia bị cướp có đóng góp lớn của ám vệ, nếu chẳng phải những ám vệ này tinh thông việc theo dấu điều tra, Bàng Lộc đã không lần tới được đám Điền Cơ:

- Vâng, hiện chuyện này liên quan tới an toàn tính mạng của Nhị gia, cho nên lão nô muốn truy tận gốc rễ. Sau khi thăm dò được chút manh mối, tối qua lão nô đã bắt liền năm sáu kẻ có liên quan, qua một hồi tra hỏi, hỏi ra được chuyện này không thoát khỏi dính líu tới người nhà của Nguyệt di nương.

Không có gì lạ, Nguyệt di nương phải có thế lực hỗ trợ phía sau, nếu không dựa vào đứa con trai tính tình chất phác như thế chẳng tranh nổi vị trí gia chủ, mà lôi kéo thế lực trong phủ thì không thoát khỏi ánh mắt của Đường lão thái quân.

- Nhà mẹ đẻ của Ngọc di nương à?

Đường Kính Chi hơi nghi hoặc:

- Nhà bà ta chẳng qua chỉ là tiểu thương sinh sống quanh quẩn cái Lạc Thành này, làm sao biết về thứ đá hại người kia?

- Bẩm Nhị gia, trong lòng lão nô cũng có nghi ngờ này, cho nên định ngầm theo dõi người nhà của Nguyệt di nương, để tìm ra kẻ đằng sau.

Bàng Lộc trầm ngâm nói:

- Nhị gia, lần này nô tài bắt hơi nhiều người, khẳng định sẽ để lộ phong thanh, cho nên mong người mau chóng điều cho lão nô ít ám vệ, nói không chừng người nhà Nguyệt di nương sẽ vội vàng liên hệ với kẻ kia.

- Được! Không thành vấn đề.

Đường Kính Chi vỗ đùi, thống khoái đồng ý, tên khốn ẩn trong bóng tối đó nhất định không cho chạy thoát, nếu không chẳng biết tới lúc nào đó sẽ bị hắn đâm trộm một đao.

- Thị Mặc, ngay lập tức đi liên hệ với người của ám vệ, bảo bọn họ chọn ra mấy hảo thủ, nghe đại quản sự chỉ huy.

Thị Mặc không dám chậm chễ, vội vàng rời khỏi thư phòng.

- Nhị gia, mấy kẻ nhận bạc giúp Nguyệt di nương truyền tin đều đã bị nhốt trong hầm ngầm ở hậu viện, người có muốn tới xem không?

Đường Kính chi cân nhắc một chút rồi nói:

- Được, ngươi dẫn đường đi, chúng ta đi ngay bây giờ.

Là người hiện đại nên y rất tò mò về phương thức thẩm vấn của thời đại này, đồng thời cũng hơi khẩn trương.

Ở cái xã hôi này hạ nhân không có chút địa vị hay tôn nghiêm gì, cho nên Bàng Lộc khả năng vì mau chóng có được đáp án sẽ dùng hình phạt thật nặng.

Rời thư phòng, Bàng Lộc đi trước dẫn đường, Đường Kính Chi và Ngọc Nhi theo sát đằng sau, càng gần tầng hầm y càng hồi hộp, liệu trong đó có lò lửa nung sắt nóng, roi da đầy mọc tươi, những công cụ tra tấn rợn người như trong phim ảnh không?

"Loạt xoạt"

Bên tai truyền tới tiếng xích sắt, mấy tên trợ thủ đắc lực theo sát bên Bàng Lộc kéo cánh cửa sắt nằm trên mặt đất lên, một cái đường hầm sau chừng năm mét, dài chừng bảy tám mét lọt vào mắt mọi người.

Đường hầm này dốc khoảng góc 40 độ, hai bên tường treo đèn dầu, gió lùa vào, làm ngọn đèn lay lắt, đồng thời có một mùi máu tanh xen lẫn với mùi ẩm mốc cực kỳ khó ngửi xuất hiện làm Đường Kính Chi cau mày, phải lùi lại một bước.

- Ai?

Người canh gác phía dưới nghe thấy tiếng động liền quát hỏi:

Trong những người mở cửa sắt có một tráng hán cao lớn vạm vỡ, phải hơi Đường Kính chi một cái đầu, tay to như cái bát canh, cơ bắp cuồn cuộn, ồm ồm đáp:

- Ta đây, Đại quản sự và Nhị gia tới.

Chỉ nghe tráng hàn này trả lời Đường Kính Chi cũng biết đây là người hoạt động tay chân nhiều hơn đầu óc, nếu không đã chẳng đặt Bàng Lộc ở trước y, đương nhiên hẳn cũng là người cực khỏe, võ công không tồi, nếu không Bàng Lộc đã chẳng thường xuyên mang hắn theo bên người.

Người phía dưới nghe thấy chủ tử tới, vội vàng có hai người chạy ra, quỳ gối trước mặt Đường Kính Chi:

- Nô tài Trần Hổ/ Trần Báo bái kiến Nhị gia, đại quản gia.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-597)


<