Vay nóng Homecredit

Truyện:Cô độc chiến thần - Hồi 086

Cô độc chiến thần
Trọn bộ 266 hồi
Hồi 086: Phân phong gia thần
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-266)

Siêu sale Lazada

Uy Kiệt từ trong ảo mộng tiền tài tỉnh táo lại:

- A! Còn có 5000 bộ áo giáp còn tốt, đao thương khiên cung các loại 1 vạn bộ, 20 kho lúa, mỗi kho đều có trên vạn thạch. Nhưng so với tài chính tồn kho của thành Thanh Nguyệt thì phương diện võ bị quả thật là thiếu hụt một chút.

Ngẫm lại cũng đúng, tồn kho hơn 1000 vạn xâu tài phú, vũ khí trang bị mới có một chút như thế, thật là cảm thấy quái dị.

Khang Tư cười nói:

- Không kỳ quái, nghe Ni Nhĩ nói qua, bán đảo Phi Ba không thiếu vàng bạc, không thiếu lương thực lại càng không thiếu đồng, nhưng ngoại trừ những thứ này ra cái gì cũng đều thiếu, những vũ khí áo giáp này đều phải buôn lậu từ bên ngoài vào đây sao, cho nên võ trang nghèo nàn cũng không lạ. Binh sĩ đầu hàng kiểm tra nhân số xong rồi chứ?

- Có các gia thần hỗ trợ, kiểm kê xong rất nhanh. Chúng ta trước sau cộng lại bắt được hơn 5000 binh sĩ, trong đó hơn 1000 là tư binh gia thần trong thành, bọn họ muốn tới chuộc về, nhưng bị thuộc hạ chặn lại.

- Thuộc hạ phái thủ hạ đi tra xét một chút, phát hiện những binh sĩ này đối với việc thuần phục đại nhân cũng không có tâm lý mâu thuẫn, bởi vì ở trên bán đảo Phi Ba này việc lôi kéo tù binh nhập vào quân đội của mình, quả thật là thông thường, cho nên chỉ cần đại nhân đổi biên chế bọn họ thì hoàn toàn có thể dùng như dân binh lãnh địa Thiếu tá.

Uy Kiệt nói.

- Hừ, một đám không có lòng trung thành.

Tương Văn bất mãn nói.

Uy Kiệt biện giải:

- Đại tỷ không thể nói như vậy được, nơi chiến loạn liên miên này, mọi người đều có tập quán đầu nhập vào kẻ mạnh, đây không thể trách bọn họ không trung thành, dù sao bọn họ cũng muốn sinh tồn mà thôi.

- Hừ.

Tương Văn khép môi lại, tuy rằng nhìn không quen, nhưng người ta cũng có hi vọng truy cầu sinh tồn, hơn nữa đối phương đầu hàng để mình bớt đi nhiều chuyện, chẳng lẽ không tốt sao?

Áo Khắc Đức đột nhiên nói với Khang Tư:

- Đại nhân! Thật sự phải giao nơi này cho người bán đảo Phi Ba? Nơi này rất có tiền đồ mà.

Cũng khó trách Áo Khắc Đức nói như vậy, hiện tại Khang Tư ngang với thổ hoàng đế nơi này, nhưng ở Đế quốc lại chỉ là một Thiếu tá trong quân đội địa phương, so ra, ở đây càng khiến Khang Tư phát triển bay vọt.

Vốn Áo Khắc Đức còn không dám đề nghị cái này, nhưng khi nhìn thấy Khang Tư đồng ý đúc tiền, cách nghĩ của hắn bắt đầu chuyển biến.

Khang Tư không nói gì, Tương Văn lại rất kỳ quái nói:

- Không giao cho người bản địa, lẽ nào để đại nhân tự mình quản lý? Không nói Đế quốc sau khi biết được sẽ có biểu hiện gì, dù là bán đảo Phi Ba cũng sẽ không ủng hộ ngoại nhân đâu.

Áo Khắc Đức cười nói:

- Hà! Tương Văn đại tỷ, ngươi không thấy được đám gia thần này biết rõ đại nhân là ngoại nhân, cũng không phải thuần phục với đại nhân sao? Bọn họ ngay cả ngươi là người nào cũng không biết liền tuyên thệ, không cảm thấy bọn họ rất hiện thực sao? Chỉ là bên Đế quốc lại rất phiền phức.

- Hừ! Ngươi có biện pháp nào để đại nhân có thể chiếm được nơi này sao? Nơi này đúng là tài nguyên cuồn cuộn mà.

Uy Kiệt ở một bên hưng phấn nói.

Sau khi kiểm kê tồn kho xong, Uy Kiệt nghĩ đem nơi này giao cho người khác thật là một quyết định sai lầm.

Suy nghĩ một chút, Áo Khắc Đức đem dự định trong lòng nói ra:

- Rất đơn giản, đại nhân tạo một tên giả, sau đó lúc đi ra ngoài thì đội mặt nạ, bằng một gia tộc hoàn toàn mới thống trị thành Thanh Nguyệt, trên bán đảo Phi Ba không có ý kiến, Đế quốc cũng sẽ không biết, dù sao ngoại trừ một vài người ít ỏi ra, những người khác trên bán đảo Phi Ba không rõ lắm tên của đại nhân.

- Biện pháp này hay, nhưng mà vì sao phải che mặt?

Tương Văn hiếu kỳ hỏi.

- Dù sao đại nhân còn phải phát triển ở Đế quốc, dung mạo để người ngoài thấy được, sợ rằng sẽ truyền tới Đế quốc dẫn tới phiền phức. Hơn nữa đại nhân có được thành Thanh Nguyệt rồi, phát triển ở Đế quốc cũng có thể thu được sự hỗ trợ của thành Thanh Nguyệt, ít nhất đại nhân không cần lo lắng vấn đề nhân thủ cùng tiền tài nữa, thành Thanh Nguyệt có thể cung cấp cuồn cuộn không dứt mà.

- Có những thứ này duy trì, thuộc hạ tin tưởng đại nhân tuyệt đối sẽ leo lên vị trí cao ở Đế quốc!

Áo Khắc Đức hưng phấn nói.

Khang Tư cảm giác mình đang say sóng, vốn ý mình chỉ là đi luyện binh mà thôi, sao mà bây giờ lại trở nên phức tạp như thế?

Nhưng ngẫm lại có thành Thanh Nguyệt làm căn cứ, thủ hạ của mình cũng có nơi an thân, dù sao nơi này không giống lãnh địa sĩ quan tùy thời sẽ bị tước đoạt, dù là không tước đoạt, một khi tấn cấp, di chuyển lãnh địa khác cũng là một chuyện phiền toái lớn.

Nghĩ vậy, Khang Tư cũng liền chấp nhận thuyết pháp của Áo Khắc Đức.

- Đại nhân, ngài chuẩn bị đặt cái tên gì? Cờ xí thế nào?

Tương Văn hăng hái bừng bừng hỏi.

Khang Tư vô thức nhớ tới tên mình, nói thẳng:

- Gọi là Lôi Luân Đặc đi, dựa theo tập quán trên bán đảo Phi Ba, thế lực tên gọi Lôi gia, cờ xí màu hồng làm nền, ở giữa một tia sét là được rồi.

Nghe lời này của Khang Tư, mọi người chợt sửng sốt, không ngờ lấy họ làm tên? Người gì mà lười biếng như vậy chứ?

Nhưng mọi người nghĩ tới dòng họ Khang Tư cũng không nổi danh, dù ngay cả dân binh còn không biết họ của Khang Tư, hơn nữa người bình thường, đặc biệt là người bên Đế quốc, cũng sẽ không nghĩ tới có người đem họ làm tên.

Dù sao, ở Đế quốc có một dòng họ truyền lưu hậu thế cũng khiến người ta kiêu ngạo, ai sẽ lại dùng loạn như vậy chứ? Mọi người cũng gật đầu tán thành, cũng nhắc nhở nhau phải chú ý.

Tương Văn quen thói nghĩ là làm, đi tìm người chế tạo cờ xí trước tiên, còn Uy Kiệt cùng Áo Khắc Đức lại tiếp tục trao đổi chuyện với Khang Tư.

Áo Khắc Đức nói:

- Đại nhân, thuộc hạ kiểm tra tư liệu một chút, phát hiện trên hồ sơ ghi chép, thành Thanh Nguyệt này phạm vi thế lực chừng 1 vạn km vuông, nhân khẩu có hơn 30 vạn, đồng ruộng thạch cao đăng ký trong danh sách là hơn 120 vạn thạch, ngoại trừ quyền quý, những người có được đất đai của mình đều thông qua con đường thương nhân. Chỉ là những người này sở hữu đất đai không đủ 10% diện tích, nói cách khác, quyền khống chế 90% đất đai nằm trong tay thành chủ Thanh Nguyệt, cũng chính là trong tay của ngài.

- Nhiều như vậy! Thảo nào bọn Ni Nhĩ khát vọng đất đai như thế.

Khang Tư cảm thán nói.

Mình vốn có lãnh địa 100 km vuông cũng rất rộng rồi, thành chủ Thanh Nguyệt một mình lại có được 9000 km vuông đất đai!

Nghĩ vậy, Khang Tư hỏi:

- Được rồi, sản lượng hơn 120 vạn thạch, đối với thành Thanh Nguyệt mà nói là nhiều hay ít?

- Là ít, thuộc hạ xem hồ sơ ghi chép, đồng ruộng thành Thanh Nguyệt khai phá chỉ có 20%, hay là 2000 km vuông đồng ruộng.

Áo Khắc Đức trả lời.

- Đây là bao nhiêu mẫu đất?

Uy Kiệt thì thào hỏi, phương diện số học căn bản không phải sở trường của hắn, con số 50 ức tiền đồng, vẫn là do thủ hạ nói cho hắn.

- 1 km vuông là 100 hecta, 1 hecta bằng 100 mẫu, nói cách khác thành Thanh Nguyệt có 2000 vạn mẫu ruộng.

Áo Khắc Đức trả lời.

- 2000 vạn mẫu! Ta nhớ kỹ 1 thạch là 100 thăng lương thực phải không? Thành Thanh Nguyệt này đất đai nghèo nàn như thế sao? Ấn theo số đồng ruộng này, làm thế nào cũng không có khả năng sản lượng chỉ mới có hơn 120 vạn thạch được chứ!

Uy Kiệt tràn đầy khiếp sợ nói.

- Mỗi mẫu sản lượng mới có 6 thăng, hơn 2000 vạn mẫu thu hoạch vừa vặn 120 vạn thạch.

Áo Khắc Đức nói.

- Trời ạ! Sản lượng 1 mẫu ngay cả một đấu thóc thuế cũng không có, tuyệt đối là vùng khỉ ho cò gáy mà, bằng sản lượng này mà còn dám nói không thiếu lương thực? Ta khinh!

Uy Kiệt tức giận nói.

- Đây cũng là chuyện không còn cách nào, ai bảo bán đảo Phi Ba khoáng sản kim loại dày đặc và khổng lồ như thế, có sản lượng này cũng là tốt rồi. Hơn nữa bọn họ xác định không thiếu lương thực, 1 ngày 1 thăng khẩu phần lương thực đủ để nuôi sống 1 binh sĩ. Chiếu theo tính toán, 120 vạn thạch chỉ cần 1/2, là có thể đủ để nuôi sống 30 vạn người thành Thanh Nguyệt, lương thực còn dư thừa mà.

Áo Khắc Đức nói.

- Giỏi lắm! Mới có 1 ngày mà biết nhiều chuyện như vậy, so với ta còn lợi hại hơn.

Uy Kiệt đả kích.

- Đây không phải ta có bản lãnh, những tư liệu này ghi chép trong Thiên Thủ các mà.

Áo Khắc Đức vội vàng xua tay.

Thấy hai vị này gần như bỏ quên mình, Khang Tư cười nói:

- Theo ta xem thế này, Ni Nhĩ nói gia thần cấp thấp nhất lãnh địa 50 thạch, cũng chừng 1000 mẫu đất? Nếu phân phong cho 10 người, 1 km vuông đủ không?

Áo Khắc Đức lập tức tỉnh ngộ mình bỏ quên đại nhân, vội vàng cung kính nói:

- Dựa theo sản lượng mà phân phối, đúng là như vậy.

Uy Kiệt cũng là người biết chuyện, vội vàng nói:

- Đại nhân! Theo Lão Đao báo cáo, bọn họ diệt được hơn trăm tên gia tộc quyền thế nghe lệnh triệu tập tới thành Thanh Nguyệt, có thể sống sót tin rằng 10 không còn 1, lại khấu trừ các thạch cao lãnh địa của hàng thần, đại nhân ít nhất đã khống chế 99% đất đai.

- Không có khả năng nhiều như vậy chứ?

Khang Tư biết tâm tình Uy Kiệt cười nói.

- Đúng thật là nhiều như vậy, bởi theo tư liệu mà xem, ngoại trừ các gia tộc quyền thế địa phương, gia thần trực hệ thành Thanh Nguyệt, phong tối cao không vượt quá 1000 thạch, cho nên thanh trừ đại bộ phận gia tộc quyền thế xong, đại nhân xác thật đã nắm trong tay 99% đất đai.

Áo Khắc Đức nghiêm túc nói.

Khang Tư cười cười nói sang chuyện khác:

- Được rồi! Ta đến nay còn không hiểu kỳ bản là có ý gì, là chỉ riêng bộ đội phụ thuộc trực tiếp của ta sao?

Uy Kiệt đối với vấn đề này không hé môi, còn Áo Khắc Đức lại cười cười nói:

- Đại nhân! Kỳ thật thuộc hạ cũng không rõ ràng lắm, nhưng dựa theo cái tên lý giải, kỳ bản xem chừng là chỉ cờ xí bản trận, cũng là quân đội phụ thuộc trực tiếp, chỉ là gia thần cũng phụ thuộc trực tiếp vào ngài, hẳn cũng là kỳ bản.

Khang Tư gật đầu nói:

- Ồ! Hóa ra là thế. Được rồi, các ngươi nói một chút là thế nào phân phong những gia thần mới đầu nhập vào, 7000 binh sĩ tinh nhuệ đều khống chế trong tay bọn họ đấy.

Nếu đã quyết định đem nơi này làm căn cứ, như vậy phải xử lý tốt những gia thần này, cũng không thế như trước kia quyết định đem thành Thanh Nguyệt đưa cho bọn hắn.

- Đại nhân mượn cơ hội phân phong, thu nhận toàn bộ bọn họ thành kỳ bản đi? Như vậy sẽ không sợ binh sĩ bị các gia thần này khống chế nữa, dù sao đất đai ngài nhiều như vậy.

Uy Kiệt đề nghị.

Khi hắn biết sản lượng đất thấp như thế, lập tức đem đất đai bỏ khỏi tầm mắt. Nói cũng phải, 1 thạch lương thực giá cả cùng lắm chỉ 4 ngân tệ mà thôi.

Nghĩ vậy, đột nhiên Uy Kiệt chợt lóe linh quang, vội vàng cấp thiết nói:

- Đại nhân! Giá lương thực Đế quốc 1 thạch 4 ngân tệ, cũng là 400 tiền đồng, không biết giá lương nơi này là bao nhiêu?

Khang Tư đầu tiên là kỳ quái đang nói chuyện phân phong, tại sao đột nhiên lại nhảy sang giá lương, nhưng mà nhanh chóng nghĩ lại nhìn sang Áo Khắc Đức.

Áo Khắc Đức suy nghĩ một chút rồi nói:

- Ở đây 1 thạch khoảng chừng 2 xâu, cũng khoảng 2000 tiền đồng, nhưng là gặp chiến tranh cùng thiên tai, thậm chí giá có khi đạt tới con số kinh người 1 kim tệ 1 thạch.

- Ha ha! Chỉ cần buôn bán lương thực là có thể kiếm được khoản lời to rồi, lương thực Đế quốc rất phong phú mà.

Uy Kiệt lập tức cười gian.

Áo Khắc Đức lần này không dám tiếp lời, kéo trọng tâm câu chuyện trở lại:

- Đại nhân! Uy Kiệt đại nhân nói đúng, những thổ phỉ này, còn có những hàng binh toàn bộ đều thu vào kỳ bản là biện pháp diệu toàn nhất.

Đây xác thật là biện pháp tốt, theo tập tục nơi này là chế độ thạch cao, ngươi chẳng chia đất cho bộ hạ, bộ hạ khẳng định sẽ tạo phản, những gia thần và thổ phỉ này đều nhắm tới điểm đó mà tới.

Nếu như biên chế giống như quân Đế quốc, khẳng định sẽ lập tức xảy ra biến loạn, cả vạn binh sĩ cộng thêm vào thế lực bản địa còn chưa ổn định, tuyệt đối có thể đem mấy ngàn người bên mình nuốt sạch sẽ.

Khang Tư thoáng cau mày:

- Cứ như vậy binh sĩ khẳng định quá vạn, chừng 50 vạn thạch cao, thạch cao thành Thanh Nguyệt thoáng cái mất phân nửa, khẩu phần dân chúng căn bản là không thể đảm bảo, hơn nửa đám gia thần cũng cần phân phong mà.

Áo Khắc Đức sửng sốt, sau dở khóc dở cười nói:

- Đại nhân! Gia thần thấp nhất mới 50 thạch, những tên binh sĩ cấp 1 thạch 2 thạch gắn bó quan hệ chủ tớ là được.

Uy Kiệt xen mồm lần nữa:

- Đại nhân! Thuộc hạ cho rằng chúng ta hẳn nên đem cấp gia thần định lại lần nữa, cái gì mà tổ đầu đại tướng thật là khó nghe, hơn nữa bộ dạng rườm rà, hình như đẳng cấp quá ít.

- Ồ! Vậy ngươi nói xem sửa thế nào?

Khang Tư cười nói.

Uy Kiệt tròng mắt vừa chuyển, vỗ đùi nói:

- Nếu đều là kỳ bản, vậy cứ định như vầy: kỳ đinh, kỳ binh, kỳ chính, kỳ đầu, kỳ đội, kỳ trưởng, kỳ thị tướng, kỳ bộ tướng, kỳ đại tướng, kỳ trung lão, kỳ gia lão, kỳ túc lão, như vậy có 12 cấp, cũng đủ để đám gia thần này leo rồi.

Áo Khắc Đức ngẩn người, hiển nhiên hắn không ngờ tới Uy Kiệt linh cơ khẽ động, lại có thể nghĩ ra cái chế độ đẳng cấp này, xem ra bất cứ người nào cũng không thể xem nhẹ.

Khang Tư suy nghĩ một chút mỉm cười:

- Xem ra là ngươi tham chiếu quân hàm Đế quốc làm ra thứ này, kỳ đinh chính là tân binh nhập ngũ sao? Chế độ này không tệ, chỉ là từ kỳ thị tướng đem chữ kỳ bỏ đi, đổi thành 2 chữ, đọc thuận miệng hơn.

Áo Khắc Đức nghe vậy vừa nghĩ lại, bỗng nhiên buồn cười, không phải sao, kỳ đinh bằng binh nhì, kỳ binh bằng binh bậc 2, kỳ chính bằng binh bậc 1, kỳ đầu là Hạ sĩ, kỳ đội là Trung sĩ, kỳ trường là Thượng sĩ, thị tướng, bộ tướng, đại tướng tương ứng với Thiếu úy, Trung úy, Thượng úy, trung lão, gia lão, túc lão liền ứng với Thiếu tá, Trung tá, Thượng tá rồi.

Chỉ là sau Thiếu tướng? Ài, nơi hỗn loạn này sao có Thiếu tướng được, nên nhớ, đại nhân cũng chỉ là một Thiếu tá mà thôi.

Áo Khắc Đức suy nghĩ một chút, đề nghị:

- Đại nhân, theo thuộc hạ xem, không bằng đặt mức thạch cao như vầy: kỳ đinh 1 thạch, kỳ binh 2 thạch, kỳ chính 5 thạch, kỳ đầu 10 thạch, kỳ đội 20 thạch, kỳ trưởng 50 thạch, thị tướng 100 thạch, bộ tướng 200 thạch, đại tướng 500 thạch, trung lão 1000 thạch, gia lão 5000, túc lão 1 vạn thạch.

- Kỳ đinh chỉ có lấy 1 thủ cấp mới có thể trở thành kỳ binh, kỳ chính cũng chỉ có chém được 10 thủ cấp mới có thể trở thành kỳ đầu, theo đó thăng cấp, tính toán giống như quân công Đế quốc. Ngài xem thế nào?

- Được! Vậy nhiệm vụ tổ chức thì giao cho ngươi.

Khang Tư cười nói.

Uy Kiệt mặc dù có điểm không được tự nhiên, ai kêu Áo Khắc Đức nói mấy câu liền đem công lao chuyện mình đề nghị cướp hơn phân nửa? Nhưng bởi hai người cương vị bất đồng hơn nữa quan hệ tốt, cho nên Uy Kiệt chỉ lầm bầm vài câu liền khôi phục bình thường, thậm chí còn bắt đầu cười thầm Áo Khắc Đức thời gian tới ắt phải vội vàng chạy mệt như chó chết.

Lúc bọn người Khang Tư bận rộn, không biết là nguyên nhân do 1000 kỵ binh cùng 4000 bộ binh, hay là do nguyên nhân nào khác, dù sao mấy ngày nay vùng biên giới gió êm sóng lặng, ngay cả một chút sóng gợn cũng không có xảy ra.

Còn các gia tộc quyền thế dưới quyền khống chế của thành Thanh Nguyệt, xác thật sợ đổ máu đúng như lời Uy Kiệt nói, vài ngày trước nhận được lệnh triệu tập của thành chủ Thanh Nguyệt, lập tức ùn ùn chạy tới thành Thanh Nguyệt, lo sợ đến trễ bị thu mất lãnh địa. Ai có thể nghĩ tới bọn họ cứ như thế bước vào quỷ môn quan, bị đội kỵ binh diệt sạch sẽ.

Bây giờ còn sót lại, đều là thiếu chủ ở lại giữ nhà, hoặc là gia chủ đời trước chưa chết, hoặc là mấy tên gia chủ hữu danh vô thực không có binh lính.

Đám người này phát hiện bộ đội chủ lực gia tộc mình bị đội kỵ binh thần bí giết sạch, trong lòng run sợ bắt đầu co vào tổ, không dám đi đâu.

Hiện giờ bọn họ nhận được lệnh tân thành chủ, chần chờ một chút, cuối cùng trải qua một phen tranh đấu, vẫn cắn môi bạo gan đi vào yết kiến.

Còn các đoàn lính đánh thuê từ lúc biết được bên trong thành Thanh Nguyệt bạo loạn mà bắt đầu triệu tập nhân mã chuẩn bị xuất chiến, chờ trái chờ phải, đợi mãi không thấy thành Thanh Nguyệt đến mời tác chiến, ngược lại nhận được lời mời của tân thành chủ đến làm khách trò chuyện.

Bọn họ tuy kỳ quái sao thành Thanh Nguyệt xong đời nhanh như vậy, nhưng vẫn thản nhiên như không, đối với bọn họ mà nói ai làm lãnh chủ cũng đều là một dạng, chỉ cần có tiền kiếm là được.

Như vậy, các đầu mục thế lực còn sót lại trong lãnh địa thành Thanh Nguyệt, đều mang tâm tình thấp thỏm bất an chạy tới thành Thanh Nguyệt, mà Ni Nhĩ đang ở tận bên ngoài, không thèm để ý quăng quân quyền lại cho Do An, tự thân dẫn thủ hạ nhanh chạy về.

Ngay cả ngu ngốc cũng biết khao thưởng trì hoãn đã lâu sắp tiến hành, nếu như là binh lính nhỏ nhặt, vậy có về hay không cũng như nhau, tưởng thưởng sẽ không thiếu ngươi. Nhưng những kẻ tai to mặt lớn như Ni Nhĩ lại không được, có lúc một câu nói bậy có thể mất đi mấy trăm thạch đất!

Trong đại sảnh lầu 1 Thiên Thủ các, Ni Nhĩ cùng Cung Tá Đôn phân biệt ngồi xếp bằng phía trước, bởi vì thủ hạ không có tư cách ngồi cùng hàng đầu, cho nên chỉ có 2 người bọn họ. Chỉ là 2 người cô linh không có hứng thú chào hỏi, hai người đều cụp mắt ngồi thẳng, không ai hé môi.

Mà bất đồng với bọn họ, ngồi hàng thứ 2 là các gia thần xuất thân đầu mục thổ phỉ, lúc này lại đang cao hứng bừng bừng chụm đầu ghé tai, nhưng có điểm cổ quái, chưa nói được 10 câu liền chuyển tới phương diện thạch cao, nhưng vừa mở miệng liền lập tức dời đi chỗ khác, khiến người bên ngoài nghe thấy khó chịu.

Khải Hải thân ở hàng này, vừa nói nhảm với đồng liêu bên cạnh, vừa liếc nhìn hai người Ni Nhĩ, Cung Tá Đôn. Vốn hắn muốn mình cũng ngồi ở hàng thứ nhất, nhưng lo nghĩ mình căn bản không có một thủ hạ nào, tùy tiện đi lên bị thủ hạ bọn họ chặn lại vậy thật mất mặt, cũng chỉ có thể tạm thời nhẫn nại.

Còn hàng thứ 3 là các gia thần đầu hàng, tuy rằng bọn họ không có náo động như đám gia thần thổ phỉ kia, nhưng cũng nhỏ giọng nói khẽ.

Vắng vẻ nhất, chính là loạt hàng cuối cùng chỉ có vài gia tộc quyền thế tôm tép địa phương, những gia tộc này hiện hoàn toàn bất ổn, thấp thỏm bất an, nào có tâm tình nói chuyện, dù là ngẩng đầu nhìn xung quanh cũng không dám, quả thật như con dâu nhỏ bị ức hiếp.

- Đại nhân giá lâm!

Đột nhiên một tiếng hô to vang lên, mọi người lập tức im lặng, đồng thời cúi người khom lưng rạp trên đất.

- Tham kiến chủ công!

Ni Nhĩ, Cung Tá Đôn hai người đồng thời dẫn đầu mọi người hô to, hai người bọn họ hiện tại bắt đầu có vẻ như người đứng đầu.

- Đứng lên đi.

Khang Tư vừa nói vừa xếp chân ngồi xuống.

Uy Kiệt cùng Áo Khắc Đức theo ngồi hai bên, Tương Văn lại ngồi ở phía sau Khang Tư, còn Lôi Đặc, Lôi Khải lại ngồi hai bên phía trước Khang Tư.

- Tạ ơn chủ công.

Bọn người Ni Nhĩ vội vã ngồi ngay ngắn.

Khang Tư lúc này mới phát hiện, bọn người này đều thay một bộ trang phục hoa lệ, tóc tai sạch sẽ, đã hoàn toàn không còn bộ dáng thổ phỉ như trước nữa.

- Ừm! Không nói nhiều lời, lần này triệu tập chư vị tới đây, một là xác nhận công tác sau này của các vị, hai là sắc phong thạch cao cho chư vị.

Khang Tư vừa nói lời này, nhiệt độ không khí hiện trường đột nhiên dâng cao, hô hấp mọi người cũng dần trở nên gấp gáp.

Nhưng Khang Tư liền bóp chẹt khẩu vị mọi người:

- Chỉ là trước khi sắc phong, ta muốn nói một chút, lãnh địa Lôi gia ta sắc phong, không bao hàm các loại tài nguyên khoáng sản, nếu như trong lãnh địa phát hiện khoáng sản, như vậy sẽ bị chuyển phong.

Nghe nói như thế, đám gia thần xuất thân thổ phỉ chỉ là sửng sốt, lại không hề quan tâm, bọn họ tính toán chỉ là vinh quang cùng lương thực lãnh địa mang đến, cái khác lại không quan tâm gì.

Mà Cung Tá Đôn cùng đám hàng thần lại vẻ mặt khổ sở, bán đảo Phi Ba thu hoạch rất thấp, chỉ dựa vào thạch cao căn bản không thể duy trì sinh hoạt thoải mái.

Duy trì sinh hoạt xa xỉ cho võ sĩ, chủ yếu là dựa vào các tài nguyên khác trong lãnh địa, đặc biệt là khoáng sản. Chủ công quyết định như vậy, chẳng phải là để những người này về sau chỉ có thể dựa vào thạch cao mà sống sao?

Đồng dạng, đám gia thần vì lương thực lãnh địa mà kinh ngạc, mọi người lại càng kinh ngạc hơn vì nghe từ "Lôi gia", chỉ là, đám gia thần không biết chi tiết vể Khang Tư cũng không lưu ý, chỉ là nhớ kỹ chủ công mình là gia chủ Lôi gia là được.

Nói đến cũng buồn cười, phần lớn gia thần đầu hàng không ngờ lại không biết tên gia tộc chủ nhân mới, thật sự là mất mặt mà.

Ni Nhĩ, Cung Tá Đôn, Phí Nhĩ biết rõ tính danh Khang Tư lại buồn bã uể oải, vừa nghe chủ công sửa họ, liền biết chủ công chuẩn bị trực tiếp khống chế thành Thanh Nguyệt rồi.

Lẽ nào chủ công không biết có thể che giấu người khác được sao? Cứ thế này, vậy mấy người bọn họ làm gì? Nhưng thời điểm hiện giờ căn bản không thể lên tiếng khuyên can, không còn cách nào chỉ có thể cúi đầu che giấu thần sắc của mình.

Thấy thần sắc mọi người, Khang Tư cười cười:

- Yên tâm, ta cũng biết chỉ dựa vào thạch cao rất khó qua ngày, cho nên Lôi gia sẽ cấp cho các vị lương tháng tương xứng.

Lương tháng? Lương tháng có bao nhiêu chứ, sợ rằng chỉ có thể duy trì sinh hoạt khó khăn mà thôi? Cung Tá Đôn cùng hàng thần đều cười khổ. Bọn họ có thể kháng nghị sao? Lúc này không nể mặt mũi tuyệt đối sẽ bị xử tử.

Còn đám gia thần thổ phỉ vui mừng tán thưởng, đám người này hoàn toàn là vô thức ưa thích tiền tài.

Nhưng Khang Tư nói một câu:

- Đồng thời, ngoại trừ khoáng sản ra, tài nguyên trong lãnh địa mọi người đều có thể tự do sử dụng.

Lập tức để mọi người hai mắt tóe sáng, đặc biệt Cung Tá Đôn cùng hàng thần, vừa vì tịch thu khoáng sản mà đối với Khang Tư xuất hiện khúc mắc lập tức tan thành mây khói.

Bọn họ phản ứng như vậy rất đơn giản, tuy rằng trước đây khoáng sản đều do gia chủ sở hữu, thế nhưng gia thần chỉ có thể ở trong lãnh địa mình khai thác lén lút, không có món thu nhập này tuyệt đối sẽ thống khổ.

Nhưng hiện tại tuy rằng không có khoáng sản, nhưng các dạng tài nguyên khác như là gỗ cũng bị gia chủ khống chế, giờ có thể quang minh chính đại khai thác, so với trước đây, hiện giờ càng dễ kiếm tiền hơn.

Chờ mọi người hưng phấn một hồi, Khang Tư thần sắc biến đổi, trở nên nghiêm túc, mọi người biết bày trận lớn như vậy, cũng ngừng thở lắng nghe.

Chỉ nghe Khang Tư nói:

- Công phá thành trì nơi này cho Lôi gia ta, lập ra công trạng lớn nhất chính là Cung Tá Đôn, hơn nữa Cung Tá Đôn lấy được thủ cấp của nguyên thành chủ, huân công trác việt, hiện phong làm đại tướng Lôi gia, lĩnh 500 thạch, lương bổng 100 xâu.

Nghe được đại tướng 500 thạch, trong lòng mọi người nhảy dựng, chủ công này cũng quá hào phóng đi chứ? Một cái đại tướng nho nhỏ có lãnh địa 500 thạch? Hơn nữa mỗi tháng còn có 100 xâu lương bổng?

Hiện tại giá thị trường là 2 xâu 1 thạch lương thực, chẳng phải mỗi tháng có thêm 50 thạch lãnh địa? Đi theo chủ công đúng là tuyệt vời mà!

Cung Tá Đôn lại một trận khổ sở.

Bản thân lập ra công lao lớn như vậy mới có 500 thạch, hơn nữa bản thân chẳng những còn hiến ra 5 tên mật vệ, còn đem gia tộc tẩy trừ một lần, sớm biết như thế còn không bằng tuân theo kế hoạch các trưởng lão, ít nhất gia tộc mình còn có thể thu được vùng núi kia, mà không phải như bây giờ chỉ có 500 thạch.

Cung Tá Binh lại cực kỳ phẫn nộ, hắn không nghĩ tới gia tộc mình vì Khang Tư này vào sinh ra tử, chỉ nhận được một chút lãnh địa như thế, sớm biết vậy đã đầu nhập vào thành Thanh Nguyệt cho rồi.

Đương nhiên, Cung Tá Binh tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng hắn cũng minh bạch hiện tại phản kháng chẳng khác gì muốn chết, cho nên chỉ có thể cúi đầu nghiến răng ken két.

- Cung Tá gia hiến mật vệ có công, còn có gia chủ trẻ tuổi triển vọng, trung thành tận tâm, phong lĩnh 1 vạn thạch.

Khang Tư tiếp tục nói.

Nghe nói như thế, mọi người ngẩng mạnh đầu, nhìn thẳng Cung Tá Đôn, Cung Tá Đôn càng cảm giác như mình từ địa ngục nhảy lên thiên đường, kích động đến toàn thân phát run, một hồi lâu mới cưỡng chế kích động dập đầu cảm tạ:

- Thần không dám nhận, tạ chủ công ban thưởng.

Hiện giờ hắn khẩn trương ngay cả nhiều lời cũng không dám, sợ hãi mình vừa nói khách khí, Khang Tư liền nhân cơ hội thu hồi, như vậy sợ mình hối hận đến thắt cổ.

Mọi người cực kỳ đố kỵ, đặc biệt là Ni Nhĩ, tuy rằng hắn đối với Cung Tá Đôn thu được ban thưởng cự ngạch cũng đã có chuẩn bị tâm lý. Nhưng không ngờ tới lại là vạn thạch cao như vậy, mức thưởng thật quá chấn động lòng người!

Vạn thạch là cái gì? Ở bán đảo Phi Ba, lãnh địa vạn thạch chính là chư hầu rồi!

Cung Tá Binh hiện tại kinh hỉ cười không khép miệng, thèm nhỏ dãi. Biết chủ công này hào phóng, không ngờ tới lại hào phóng đến như vậy!

Dựa theo lệ thường, tam thúc mình lập ra công lao, nhiều lắm chỉ ban thưởng 2000 thạch, không ngờ lại tới vạn thạch! Trời ạ, Cung Tá gia mình cũng có thể trở thành một phương chư hầu sao?

- Ni Nhĩ mở mang ranh giới cho Lôi gia ta, hiện phong làm đại tướng Lôi gia, lĩnh 500 thạch, lương tháng 100 xâu. Ni Nhĩ gia phong lĩnh 5000 thạch.

Nghe lời này của Khang Tư, nguyên bản Ni Nhĩ đang trong lò lửa lập tức toàn thân mát lạnh sảng khoái, cả người vui mừng choáng váng.

Vốn bản thân chỉ là một đầu mục thổ phỉ nho nhỏ, lại có được lãnh địa 5000 thạch! Hắn cho rằng mình không có gia tộc, cũng chỉ có một người, cho nên đem lãnh địa sắc phong cho gia tộc trở thành của mình.

Đối với Ni Nhĩ cũng thu được nhiều lãnh địa như vậy, mọi người cũng không lưu ý, dù sao Ni Nhĩ công lao đứng hạng nhì mà.

Nhưng là mọi người vẫn có điểm mê hoặc, sao chủ công muốn đem lãnh địa gia tộc cố ý phân phong mặt khác? Dựa theo lệ cũ hẳn phải tính cùng một chỗ chứ, lẽ nào chủ công phân biệt cá nhân và gia tộc chia ra?

Một ít đầu óc linh hoạt nghĩ đến đây, sắc mặt đều biến đổi, Cung Tá Đôn chính là một trong số đó.

- Khải Hải tác chiến dũng mãnh, công thành có công, hiện phong làm đại tướng Lôi gia, lĩnh 500 thạch, lương tháng 100 xâu.

- Phí Nhĩ hiệp trợ Lôi gia tiếp thu lãnh địa có công, hiện phong làm đại tướng Lôi gia, lĩnh 500 thạch, lương tháng 100 xâu.

Khang Tư tiếp tục nói.

Lần này mọi người cảm giác có điểm cổ quái, hai người này đều là hàng thần, làm thế nào có cùng địa vị với hai đại gia thần khác? Hơn nữa dù là có công lao sắc phong, nhưng sao hai người này không có sắc phong lãnh địa gia tộc?

Theo Khang Tư phân phong, mọi người mới hiểu được, đại tướng cũng không phải đại tướng trước kia, mà là cấp vị tướng cao cấp. Ngoại trừ tứ đại gia thần ra, những người khác đều là bộ tướng, thị tướng, kỳ trưởng, từ 3 cấp này nhảy lên.

Gia thần xuất thân thổ phỉ không có bất cứ ý kiến gì, còn đám xuất thân hàng thần, tuy rằng theo tên gọi so với cấp trước đây thấp hơn, nhưng lĩnh thạch cao so với trước nhiều hơn mấy lần, hơn nữa mỗi tháng bổng lộc cũng cao, cho nên cũng rất vui mừng.

Đặc biệt Cung Tá Binh, hắn không nghĩ tới, tính theo gia thần tam thúc hắn cũng kiếm được một chức kỳ trưởng, giúp gia tộc khi không có thêm 50 thạch cao cùng 10 xâu lương tháng. Tuy rằng hiện tại gia tộc có vạn thạch, chính hắn là gia chủ tương lai căn bản không cần quan tâm 50 thạch này, nhưng thạch cao có thể truyền đời có ai lại ngại nhiều, dù là thêm 1-2 thạch, đối với hắn cầu còn không được.

Còn đám thổ hào sót lại, ngược lại có chút mất mát, bọn họ chẳng những không thu được ban thưởng, trái lại thạch cao sở hữu bị giảm phân nửa, nhưng người dưới mái hiên có thể không cúi đầu sao?

Hơn nữa bọn họ đều là gia tộc quyền thế có mấy ngàn thạch, lại thêm chủ lực bị diệt, chỗ dựa không còn, dù là phân nửa thạch cao cũng có thể để mình cùng kỳ nhân sống tốt, càng đừng nói đồng dạng có lương tháng không thấp. Hơn nữa lo lắng phản kháng chính là diệt tộc, cũng chỉ phải dập đầu nhận lãnh.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Hồi (1-266)


<