Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0903

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0903: Chế độ tuyển chọn nhân tài
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Chủng Sư Đạo hoài nghi nhìn Lý Kỳ, nói:

- Ngươi nói như vậy, có phải là ám chỉ cuộc chiến giữa Tống Kim là không thể tránh khỏi.

Lý Kỳ hơi giật mình, thầm nhủ, xem ra hôm nay ra nói hơi nhiều rồi. Hắn liền lắc đầu nói:

- Ta không phải là có ý này. Ta chỉ là muốn nói, là một người thủ lĩnh, nên nhớ nhiều hơn người dân bình thường, thiên hạ dù yên ổn, quên chiến tranh tất nguy.

Một ngày thoải mái mãi mãi là ngắn ngủi, trong vô tình, ngày tết đã kết thúc rồi. Một ngày bận rộn với những dự định sắp tới rồi. Nhưng, đối với Triệu Hoàn mà nói, bận rộn vẫn luôn đi theo y trong cả kỳ nghỉ tết này, hầu như vẫn còn đang tiếp tục. Bởi vì y vẫn còn đang tiễn đặc phái viên của các nước trở về.

Lần này, Lý Kỳ cũng đang cùng với y tiễn khách.

Cùng với các đặc phái viên các nước lần lượt quay về nước, tất cả mọi thứ hầu như lại quay trở lại trạng thái thường ngày. Mọi người lại bắt đầu bận rộn.

Vì lại một lần nữa kêu gọi sự tín nhiệm của người dân đối với triều đình, sau khi đặc phái viên các nước đã trở về rồi, Lý Kỳ liền sắp xếp nhân viên làm việc cho tờ báo Đại Tống thời đại tiến hành phỏng vấn Tống Huy Tông và Thái Kinh. Địa điểm được bố trí ở trong Long Đình viên.

Cuộc phỏng vấn lần này, chủ yếu nhằm vào tân pháp. Thứ nhất là đối với tổng kết một năm qua. Thứ hai chính là triển vọng tương lai.

Tống Huy Tông, Thái Kinh đều là lần đầu tiên được phỏng vấn trong lịch sử, trong lòng cũng có chút căng thẳng, mà cũng thấy hưng phấn. Hai người cũng vì cuộc phỏng vấn lần này mà đã đặc biệt chuẩn bị một bộ trang phục mới. Tiếc là, không có nhiều người có thể nhìn thấy.

Trước khi bắt đầu cuộc phỏng vấn, Lý Kỳ lấy ra cho Tần Cối một tờ giấy, nói:

- Hoàng thượng, đây là một số đáp án tham khảo. Nếu, người gặp vấn đề khó giải quyết, có thể tham khảo chút.

Về câu hỏi sẽ được hỏi, từ hôm trước Lý Kỳ đã đưa tới tay Tống Huy Tông và Thái Kinh rồi. Thái Kinh dường như là đã yên tâm hơn, nhưng Tống Huy Tông thì quá thích khoe khoang. Lý Kỳ sợ nhân vật chính lần này của ông sẽ bị đảo lộn. Do đó đã giúp ông chuẩn bị một bản đáp án tham khảo.

Ai ngờ Tống Huy Tông lại khoát tay nói:

- Trẫm đã có chuẩn bị rồi, không cần những thứ này.

- Thật sao? Hoàng thượng thật sự đã nghĩ chu toàn rồi.

Lý Kỳ nhìn Tống Huy Tông nói. Hắn đương nhiên cũng không dễ nói ra nhiều như vậy, nịnh nọt vài câu liền đứng sang bên cạnh.

Lát sau, cuộc phỏng vấn cuối cùng cũng đã được bắt đầu. Trước tiên đương nhiên là Tống Huy Tông.

- Mọi người đều biết, Hoàng thượng đối với tân pháp lần này đặc biệt ủng hộ. Nhưng, không biết nguyên nhân nào đã tác động tới Hoàng thượng?

- Trẫm tự thấy thế, dùng nền chính trị nhân từ để trị thiên hạ ....

Tống Huy Tông muốn nghĩ mà nghĩ không ra, bắt đầu đọc diễn văn của người. Một mình đứng ở đó đọc diễn văn, nói những lời vô nghĩa. Trên thực tế không nói như nhau, Lý Kỳ đứng bên cạnh nghe mà thấy rất buồn ngủ. Thực sự là không thể nghe nổi. Hắn thầm nghĩ, nếu để cho ông ta tiếp tục nói như vậy, e là không đủ dùng, liền giơ tay lên, ra hiệu cho người đó đừng hỏi nữa, sau đó bước lên trên, nhíu mày nói:

- Hoàng thượng, người như vậy không được!

Tống Huy Tông nói rất hứng khởi, bị Lý Kỳ ngắt lời, trong lòng có vẻ không vui, tức giận nói:

- Sao lại không được? Trước đây Trẫm cũng nói như thế, cũng không có ai nói là không ổn.

Bá đạo! Ngươi là Hoàng thượng, ai dám nói ngươi không ổn! Cho ngươi đọc theo, nha đầu ngươi muốn khoe khoang, còn để cho người ta sống nữa hay không! Nếu như vậy, chi bằng gọi các Đại học sỹ Hàn Lâm viện tới giúp ngươi khởi tạo một quyển tự hỏi tự đáp đi. Lý Kỳ ngượng ngùng nói:

- Hoàng thượng, lúc trước ngươi đối diện đều là một số đại thần hoặc vương công quý tộc, kém nhất cũng đều là những Trạng nguyên đó. Đương nhiên có thể xuất phát từ đại cục, nói càng thâm thúy một chút. Nhưng lần này phỏng vấn là đối diện với người dân toàn thiên hạ. Tuyệt đại đa số người trong đó đều không có từng mua qua cuốn sách nào. Hoàng thượng người nói thâm sâu như vậy, họ chưa chắc đã đọc hiểu được!

Tống Huy Tông ai ôi lên một tiếng, sắc mặt có chút lúng túng, nói:

- Ngươi nói cũng phải, vậy Trẫm nên nói thế nào?

Lý Kỳ nói:

- Tất cả đều xuất phát từ lợi ích của người dân, nói nhiều một chút về dân sinh. Đơn giản mà nói, chính là Hoàng thượng giải thích về tân pháp và nói rõ tân pháp này sẽ mang tới cho người dân những gì? Nếu không, Hoàng thượng, trước tiên người hãy xem bản đáp án tham khảo này xem.

Tống Huy Tông lúng túng, mình vốn cho rằng đáp án của mình là hoàn mỹ rồi, nào ngờ đây mới là câu hỏi đầu tiên, đã bị Lý Kỳ phủ quyết rồi. Mặc dù ông cảm thấy Lý Kỳ cũn rất có lý, nhưng ông lại không muốn đọc theo. Đường đường nghệ thuật gia, sao có thể làm những chuyện không có chút rèn luyện văn hóa này thế. Hoặc nói cách khác, ông căn bản không thèm để ý tới đáp án tham khảo này, không có văn thái. Tuy nhiên, ông bỗng nhiên lại không tìm ra được điểm quan trọng, sau khi suy nghĩ một hồi, vẫn nên đồng ý. Do đó liền để Thái Kinh lên trước. Ông vừa tham khảo đáp án này, vừa quan sát Thái Kinh trả lời thế nào.

Thái Kinh đã chuẩn bị rất lâu cho cuộc phỏng vấn này rồi, cũng đã cùng Lý Kỳ bàn bạc qua nhiều lần rồi. Lần này vừa lên, liền trả lời câu hỏi rất lưu loát. Do đó lão cảm thấy rất rõ ưu thế của mình và điểm cần của mình. Nếu nói về tân pháp, vậy thì sẽ bị Lý Kỳ lấy giọng khách át giọng chủ ngay. Cho nên, lão đã xem tân pháp làm một điểm vào đề, nhấn mạnh phương diện giáo dục. Dốc sức phát triển học viện Thái sư của mình. Từ ước nguyện mở trường ban đầu, tới cơ quan học viện và lý niệm, phúc lợi của học viện, nghiễm nhiên đầy khí chất của một giáo vụ. Cuộc phỏng vấn xong, chính là một áng văn mềm đã được nâng cao chất lượng.

Không thể không nói, tài ăn nói của lão già này quả thật rất cao. Nói ra đều là từng chuyện từng chuyện, dễ lý giải, lại rất có tác dụng tuyên truyền.

Người phỏng vẫn kia, cảm xúc cũng bị Thái Kinh chi phối, không có gò bó như lúc ban đầu nữa. Hai người nói chuyện giống là bạn cũ gặp lại, rất hợp nhau.

Mặc dù câu hỏi của Thái Kinh đã hỏi xong rồi. Nhưng y vẫn chưa thỏa mãn, cảm thấy câu hỏi này quá ít, còn chưa đủ cơn nghiện. Nhưng lão cũng không có cưỡng cầu, dù sao thì lão đại này vẫn còn đang đợi phía sau.

Khi Thái Kinh phỏng vấn, Tống Huy Tông thận trọng tham khảo đáp án, lại nghe câu trả lời của Thái Kinh. Trong lòng ông có chút hiểu ra vấn đề, ném tờ giấy đó sang một bên, tự tin bước tới ghế ngồi lần nữa.

Quả nhiên lần này Tống Huy Tông không còn phạm phải lỗi tương tự nữa, trả lời vấn đề cũng đã đâu vào đấy rồi, hiểu được sự việc phải xuất phát từ lợi ích của người dân. Nhưng khi nghe kỹ lại những lời ông nói, vẫn đầy sự phô trương chính bản thân mình, cảm giác tất cả những điều này đều là công lao của Trẫm. Chỉ có điều, lần này ông đã nắm bắt vấn đề rất tốt, khiến cho người ta không cảm nhận thấy. Điều này đối với Lý Kỳ mà nói, như vậy cũng đã hài lòng rồi.

*****

Sau hơn nửa canh giờ, cuộc phỏng vấn của Tống Huy Tông cuối cùng cũng đã kết thúc.

- Lý Kỳ, Trẫm nói thế nào?

Tống Huy Tông vừa bước xuống liền bước nhanh lên phía trước hỏi.

- Hoàng thượng thực sự nói rất tốt, không có gì phản đối hết.

Lý Kỳ liền giơ ngón tay cái ra, luôn miệng khen ngợi. Mặc dù có chút nịnh nọt, nhưng cũng không thể nói tất cả đều như vậy. Bởi vì hắn đã đưa đáp án tham khảo cho Tống Huy Tông rồi. Đó là những thứ vừa mới viết ra, thử hỏi tài tử nào có thể viết ra được thần vận của Hoàng đế? Tuy nhiên, Tống Huy Tông dù không có nói theo đáp án tham khảo, nhưng điều này cũng không quan trọng. Bởi vì, hắn đã thể hiện được ý nghĩa ra, giọng điệu của bậc đế vương. Người khác vừa nhìn đã cảm thấy đây nhất định là Hoàng đế đích thân trả lời.

Thái Kinh cũng không chịu lạc hậu hơn, liền tiến tới nịnh nọt Tống Huy Tông.

Sau khi cuộc phỏng vấn kết thúc, nhân viên của thời báo thời đại Đại Tống liền đi chỉnh sửa lại, đi làm bản thảo. Còn Lý Kỳ, Thái Kinh thì được Tống Huy Tông giữ lại ăn cơm cùng ông.

- Lý Kỳ, cuộc phỏng vấn lần này thật sự là rất độc đáo. Sau này nếu cần Trẫm xuất hiện, cứ việc nói.

Tống Huy Tông hứng trí nói.

Còn có thể khoe khoang được như vậy sao? Lý Kỳ có ý trêu đùa Tống Huy Tông, bật cười nói:

- Chỉ e là tới khi đó Hoàng thượng đã chán ghét vi thần rồi.

Tống Huy Tông liền nói:

- Trẫm sao có thể không biết đạo lý như thế chứ? Đây là chuyện tốt, để người dân càng hiểu hơn về suy nghĩ của Trẫm, cũng có thể đề phòng họ bị đám Phương Lạp đó làm cho mê muội.

Bá đạo! Ngươi thật đúng là cái gì cũng đều đổ lên đầu Phương Lạp. Người ta cũng là oan uổng, cách làm của ngươi ở Giang Nam dù là Mã Kiều cũng có thể lừa dối người dân tạo phản! Lý Kỳ nghe thấy thế mà chửi thầm trong lòng.

Thái Kinh gật đầu nói:

- Hoàng thượng nói rất phải, lão thần cho rằng là thần dân, đều thiếu sự kết nối. Vì thế cho nên không thể có được sự tín nhiệm lẫn nhau. Điều này đối với triều đình mà nói, cực kỳ bất lợi, nên cải thiện.

- Trẫm chính là nghĩ về điều này.

Tống Huy Tông bật cười ha hả, bỗng hỏi:

- Đúng rồi, nghe nói Thái sư học viện của ái khanh, lớp học viên đầu tiên này đã thành công rồi. Không biết tình hình của họ thế nào rồi?

Thái Kinh liền đáp:

- Được Hoàng thượng nhớ tới, lão thần quả thật là nhận được sự sủng ái lớn. Kỳ thực, nói một cách nghiêm túc, điều này đã không phải là lớp đầu tiên nữa rồi. Lớp đầu tiên thật sự chính là những thương nhân đó tài trợ cho học viên. Họ sớm đã ra ngoài kiếm sống rồi. Lớp học viên hiện giờ chính là học sinh do học viện Thái sư thần hoàn toàn tài trợ. Vốn là cuối năm ngoại họ đã hoàn thành việc học rồi, thậm chí còn tới Túy Tiên Cư, học viện đá cầu để giúp việc. Nhưng, lão thần và Lý Kỳ vì sự phát triển lâu dài của học viện, cho nên đã đưa ra chế độ chọn người ưu tú, cho nên mới chậm trễ tới giờ.

Tống Huy Tông ồ lên một tiếng, có phần hứng thú hỏi:

- Chế độ tuyển chọn ưu tú? Đây là có ý gì?

Thái Kinh sợ mình nói không được rõ ràng, do đó liền quay sang nhìn Lý Kỳ, nói:

- Lý Kỳ, hay là ngươi nói đi.

Lý Kỳ gật đầu, tiếp lời:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, kỳ thật chế độ tuyển chọn ưu tú rất đơn giản, chính là dùng tiền mua nhân tài.

Tống Huy Tông hiếu kỳ nói:

- Dùng tiền mua nhân tài? Thuyết pháp này ngạc nhiên quá.

Lý Kỳ cười nói:

- Có câu cửa miệng, nghìn vàng dễ kiếm, một tướng khó cầu. Vậy thì nhân tài cũng chính là một phần của lợi ích. Nếu không ban đầu Lưu Bị cũng không thể ba lần tới lều cỏ. Kỳ thực lớp học viên này vốn đều là đệ tử của những nhà có tiền ở biên giới Tống Liêu, chỉ vì đánh trận, mà khiến cho nhà họ tan nát, mới lưu lạc tới đây. Sau lại được Thái sư giữ lại. Tuổi tác của những người này cũng đã lớn rồi, vốn có nền tảng rất thâm hậu. Cho nên, không cần phải mất công dạy từ những thứ cơ bản nữa. Họ học ở học viện đều có các loại kiến thức chuyên ngành, ví dụ như làm thế nào để quản lý một nhà hàng? Làm thế nào để định giá? Làm thế nào để kinh doanh? .... Tuy nhiên, họ học được đều là những thứ cao cấp, không phải là cái gì là trông coi rượu, thợ thủ công, giống như Tiểu Ngọc ở Túy Tiên Cư của chúng ta.

Vừa nói tới Tiểu Ngọc, Tống Huy Tông liền hiểu, khẽ gật đầu.

Lý Kỳ nói tiếp:

- Việc thiết lập kinh tế hiện nay đã bước vào giai đoạn hai. Kinh tế bắt đầu hồi phục. Về vấn đề nhân lực làm việc, trước đây thần cũng đã đề cập tới rồi, hiện giờ vấn đề nhân lực của Đại Tống ta là đang ở vào giai đoạn rẻ nhất, cũng là nhân tố thúc đẩy mang tính quyết định phục hồi kinh tế. Tuy nhiên, số nhân lực này đều thuộc tầng cơ bản nhất, có thể ngay cả chữ cũng đều không biết một chữ nào. Giai đoạn trung tầng cũng không nhiều lắm. Nhưng cũng có không ít, thiếu nhất chính là nhân tài ở tầng cao. Bởi vì nhân tài ở bộ phận này đều vào trong triều làm quan rồi, thi đỗ Trạng nguyên, vì nước làm việc. Họ không muốn đi ra ngoài làm kinh doanh, hoặc giúp người khác làm việc. Cho nên, học viện Thái sư đã tập hợp những người ở tầng lớp cơ bản nhất đó lại với nhau, bồi dưỡng họ trở thành nhân tài thương nghiệp tầng cao.

Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, nếu là thương nghiệp, đó không thể là làm từ thiện. Thái sư bỏ tiền bỏ công ra, vất vả nuôi dưỡng ra nhân tài. Những thương nhân đó lại không thể không nói câu nào đã bỏ đi rồi. Điều này là vi phạm nguyên tắc thương nghiệp, phải giữ lại những gì? Điều đó là rất công bằng, do đó thần và Thái sư đã nghĩ các chế độ tuyển chọn ưu tú này. Trước tiên chúng tần sẽ mời các thương nhân giàu có của kinh thành tới tuyển chọn nhân tài. Nếu người nhắm được ai, hơn nữa còn phải xác định chính xác, hoặc là trước tiên sẽ phải trả một khoản tiền cho học viện Thái sư. Về phần khoản tiền này thì phải căn cứ vào khả năng của mỗi người mà định, không thể đại khái được. Khả năng toàn diện giá cũng sẽ cao hơn một chút. Bình bình một chút, giá tiền đương nhiên sẽ thấp hơn.

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Trẫm hiểu rồi, ngươi đây chính là xem nhân tài là hàng hóa để buôn bán. Tốt thì đắt hơn một chút, kém thì rẻ hơn một chút.

Lý Kỳ lắc đầu nói:

- Điều này cũng không phải thế, mua bán hàng hòa, đó là người giá cao thì được, hơn nữa là mang tính vĩnh viễn. Chế độ chọn người tài này của chúng thần, học viên có quyền lựa chọn một phần. Họ có thể căn cứ vào điều kiện của mỗi thương nhân dành cho họ, và tình hình của đối phương để đưa ra lựa chọn nhất định. Chúng thần cũng có thể đưa ra ý kiến chuyên nghiệp. Đương nhiên, để phân bố đồng đều nhân tài, vẫn nên lấy ý kiến của chúng thần là chính. Hơn nữa, chúng thần chỉ cung cấp hợp đồng trong thời hạn 8 năm. Điều đó cũng chính là nói, dù ngươi có chọn trúng nhân tài, hơn nữa có được hắn ta rồi, hắn ta cũng có thể chỉ giúp ngươi quản lý công việc làm ăn trong 6 năm. Sau 8 năm, hắn ta có thể sẽ đi, có thể sẽ ở lại, tất cả đều tùy vào lựa chọn của hắn ta.

*****

- Hợp đồng 8 năm.

Tống Huy Tông bật cười nói:

- Suy nghĩ này cũng thật rất mới mẻ, rất hay, rất hay.

Không biết Lý Kỳ làm như vậy cũng không có cách nào khác, bởi vì hiện giờ không phải ai cũng đều có thể đi học. Nhưng, phổ cập đóng vai trò quan trọng của giáo dục. Lý Kỳ lại rất hiểu điều này. Vì muốn càng nhiều người có thể được đi học, Lý Kỳ chỉ có thể cố gắng nghĩ cách tìm tới những nhà giàu có đó thay những học sinh này trả khoản học phí này. Đương nhiên, nếu học sinh nào không hăng hái tranh giành, học không tốt, như vậy thì lỗ rồi. Cho nên, chuyện này kỳ thực đã không hoàn toàn xem như là một chuyện tốt nữa rồi, mà là một cuộc mua bán.

Thái Kinh cười nói:

- Hoàng thượng, chúng thần làm như vậy cũng chỉ là muốn bảo đảm lợi ích của học sinh. Do vì đây chỉ là lần đầu tiên, lão thần vẫn sẽ cho các thương nhân đó nhiều lợi nhuận hơn. Từ nay về sau, chúng thần sẽ cho quyền ưu tiền một số phú thương quyên góp thường niên cho học viện Thái sư, giống như Thái úy, và sòng bạc Hồng Vạn. Họ có thể ưu tiên chọn nhân tài mà học muốn.

Lý Kỳ nói:

- Kỳ thực đây vẫn chỉ là mới bắt đầu thôi. Nhân tài toàn năng thật sự sẽ xuất hiện trong vòng từ 6 đến 10 năm. Lớp này chính là thời đại đó mà học viện Thái sư chúng thần bồi dưỡng từ nhỏ. Theo tình hình hiện nay cho thấy, họ tuyệt đối có tư cách được gọi là thời đại hoàng kim. Khi họ xuống núi, thần tin nhất định sẽ có đủ khả năng tranh đoạt vạn người.

Thái Kinh và Lý Kỳ nói tới chế độ tuyển chọn người tài, trong mắt hai người đều ánh lên sự hứng khởi. Rất dễ thấy, họ đối với chế độ mới này đề vô cùng kỳ vọng, cũng đầy tự tin.

Đặc biệt là Lý Kỳ. Hắn cảm thấy chế độ tuyển chọn nhân tài có thể thúc đẩy được sự nghiệp giáo dục. Sự nghiệp giáo dục hiện này hầu như đều là một cục diện song bồi. Con trai ngươi muốn đi học, trước tiên xuất thân của ngươi phải tốt, hơn nữa còn phải giành được học phí. Nếu không, ngươi không thể có kiến thức. Đối với trường học mà nói, họ cũng cần phải dựa vào sự giúp đỡ của triều đình. Đặc biệt là thái học viện, giáo sư bên trong đều lấy bổng lộc cao ngấ, hơn nữa đều là biên chế, có phẩm cấp. Triều đình hầu như hàng năm đều bỏ tiền vào trong đó.

Nhưng, chế độ kiểu mới này lại khác, ta tạo được ngọc thô, nhưng nếu ngươi muốn, đó chính là phải chi tiền ra mua về. Có cầu có cung, một nhân tài có thể đáp ứng được yêu cầu mua bán của hai bên. Học viện Thái sư cũng có thể phát triển rất tốt.

Ban đầu Thái Kinh vừa nghe Lý Kỳ nói về phương pháp này, lập tức vỗ tay nói hay, lập tức nhận lời. Một mình lão muốn chống đỡ nhiều học viện như vậy, nếu chỉ chi mà không thu, sớm muộn gì cũng sẽ bị suy sụp.

Tống Huy Tông cũng rất hứng thú với chuyện này. Nhưng, ông cảm thấy Lý Kỳ có chút khoa trương, liền cười nói:

- Thời đại hoàng kim? Thái học viện của Trẫm cũng không dám xưng như vậy, không tốt như ngươi nói chứ?

- Vi thần sao dám nói bậy trước mặt Hoàng thượng chứ.

Lý Kỳ mỉm cười, tự tin nói:

- Phương thức dạy học của học viện khác đều tạp không thuần. Nếu một người có thể học thành, hơn nữa lại còn tinh thông, vậy thì tất định là tài Trạng nguyên rồi, thử hỏi thiên hạ có được mấy Trạng nguyên? Những người đi thi không thành danh đó, biết đi đâu về đâu? Học viện Thái sư vừa hay bổ sung vào chỗ thiếu đó. Trước đây vi thần cũng đã giới thiệu qua với Hoàng thượng rồi, chế độ dạy học của Học viện Thái sư có thể nói là độc nhất. Sau khi hoàn thành khóa học cơ bản, sẽ có thể căn cứ vào khả năng và sở thích của mỗi người, quyết định xem hắn ta học chuyên ngành gì. Hơn nữa, quá trình lựa chọn này, phải cẩn thận vô cùng. Nếu qua các vòng khảo nghiệm, mới có thể định đoạt được. Dù sao điều này cũng liên quan tới cả đời của học sinh. Cho nên tuyệt đối không thể xuất hiện hiện tượng sau khi học thành rồi, ra khỏi học viện, cao không tới thấp không thông, không biết làm được những gì. Có thể nói là học viện đã quyết định tương lai của họ. Như vậy, đã tiết kiệm được rấ nhiều chi phí. Mặc dù họ không sánh được với Trạng nguyên, nhưng họ đều có kỹ năng chuyên ngành riêng của mình. Như vậy chí ít cũng có thể kiếm được cơm ăn, cuộc sống tốt hơn.

Tống Huy Tông gật đầu nói:

- Ừ, ngươi nói cũng có lý. Có những người học hành không được, nhưng nói không chừng phương diện khác lại có khả năng thiên phú vô cùng. Cũng giống như ngươi, tài học của ngươi dù khiến cho người khác phải lo lắng, nhưng tài nấu nướng của ngươi thì không ai sánh kịp.

Chuyện này ... cái gì gọi là tài học khiến người khác lo lắng chứ? Bố mày đã tốt nghiệp trường 211 ra đấy! Dù không phải là Trạng nguyên, nhưng ở hậu thế cũng có thể lúc lắc rượu mừng rồi. Lý Kỳ buồn bực nói:

- Hoàng thượng, lời này có công bằng với vi thần không!

Tống Huy Tông cười nói:

- Sao lại không công bằng? Ngươi cũng thấy chữ nghĩa của ngươi thế nào? Ngươi đừng tưởng Trẫm không để ý tới, mỗi lần ngươi dâng tấu, đều là Tần Cối thay ngươi viết. Trên dưới triều ngươi thuộc loại kém nhất đấy.

- Chuyện này .... !

Lý Kỳ á khẩu không nói được lời nào, bút lông quả thật là hắn kém rồi, ngay cả Cao Nha Nội cũng không bằng. Hắn còn có thể nói gì được chứ?

Thái Kinh bật cười nói:

- Chữ của ngươi phải luyện tập cho tốt, nếu ngươi có ý, lão phu có thể chỉ điểm cho ngươi.

Tống Huy Tông liền nói:

- Lý Kỳ, chữ của Nguyên Trường có lẽ là nghìn vàng khó cầu, Trẫm cũng rất thích. Lão ta nếu đã bằng lòng dạy ngươi, ngươi cũng nên học cho tốt đi!

Chuyện của bố mày bây giờ còn chưa đủ bận à, sao còn có thời gian mà đi luyện chữ nữa. Ngươi nghĩ ta cũng như ngươi ấy! Nhưng lời này có thể không nói, Lý Kỳ bật cười nói:

- Được Thái sư trượng nghĩa tương trợ, Lý Kỳ cảm kích vô cùng, vậy làm phiền Thái sư rồi.

Thái Kinh liếc nhìn hắn, biết đây chẳng qua chỉ là lời trách của hắn, cũng không trông mong việc hắn thật sự muốn luyện chữ, chỉ gật đầu, không nói thêm gì nữa. Đối với những chuyện không có khả năng xảy ra, nói nhiều cũng chỉ phí công mà thôi.

Gỗ mục không thể khắc được!

Tống Huy Tông lại hỏi:

- Vậy các ngươi định khi nào bắt đầu tuyển chọn nhân tài? Tới khi đó Trẫm nhất định sẽ tới xem xem.

Thái Kinh nói:

- Hồi bẩm Hoàng thượng, ngày thì định là 15 tháng 2 rồi.

Lý Kỳ cười nói:

- Hoàng thượng, kỳ thực chuyện này chẳng có gì đáng xem cả. Gần đây vi thần và Thái sư đang bàn bạc mở một học viện đặc biệt.

- Còn có học viện đặc biệt hơn Học viện Thái sư sao?

Tống Huy Tông kinh ngạc nói.

Hai mắt Thái Kinh sáng lên, vui vẻ nói:

- Chủ ý này cũng là của Lý Kỳ đưa ra, lão thần thấy rất hay, chúng thần chính là muốn mở một Học viện thiên tài.

- Học viện thiên tài?

Cái tên này rất kêu! Ánh mắt Tống Huy Tông vội vàng nói:

- Mau nói Trẫm nghe xem, Học viện thiên tài này là thế nào?

Lý Kỳ bèn đáp:

- Hoàng thượng, khoa thi hàng năm, Trạng nguyên chỉ có một người. Điều này có thể chứng minh những thí sinh còn lại bình thường không có nỗ lực bằng hắn a, chứng tỏ bên trong thành công còn cần phải có chút thiên phú. Cùng nỗ lực như nhau, thiên phú sẽ quyết định ngươi có thể đứng vào tầng lớp cao hay không? Tào Xung bảy bước làm thành bài thơ. Dụng Thuyền Xung giống như Tào Xung, Hiền tướng Tư Mã đập chum cứu người, còn có người sáng tạo ra thọ kim thể, cũng chính là Hoàng thượng người. Điều này đều chứng minh trên thế giới này tồn tại thiên tài. Nhưng ông trời ban cho ngươi thiên phú, ngươi phải biết tận dụng, không thể lãng phí. Nhưng, có một số người vì điều kiện gia đình không tốt, do đó đã lãng phí mất khả năng thiên phú cua mình. Điều này không chỉ khiến cho người ta cảm thấy tiếc. Cho nên, chúng thần định, chuyên môn cử một lớp người đi tới các nơi trên cả nước, tìm trẻ em thiên tài. Chúng thần sẽ nghiên cứu ra một đề thi để thử nghiệm. Tất cả những người thông qua, có thể vào Học viện thiên tài. Hơn nữa còn thưởng tiền cho họ. Chúng thần khai thác thiên phú của họ, sẽ huấn luyện họ thành trụ cột quốc gia, thành Trạng nguyên ngoài của Trạng nguyên.

Tống Huy Tông hít sâu một hơi, vô cùng tán đồng thuyết pháp của Lý Kỳ. Dù sao Lý Kỳ cũng đã liệt ông vào danh sách thiên tài. Đồng thời trong lòng cũng có chút tham lam, trầm ngâm một hồi, liền nói với Thái Kinh:

- Ái khanh, hiện giờ Đại Tống ta khắp nơi hầu như đều có Học viện Thái sư của ngươi rồi. Nếu lại mở ra một Học viện thiên tài, Trẫm e là ngươi sẽ lực bất tòng tâm mất!

Thái Kinh nghe xong mà giật mình, nói:

- Ý của Hoàng thượng là?

Tống Huy Tông cười nói:

- Như vậy đi, Trẫm giúp ngươi một lần, Học viện thiên tài này do Trẫm đích thân quản lý. Học sinh của Học viện thiên tài tốt nghiệp đều là môn sinh thiên tử, điều này thiết thực hơn.

Thái Kinh ngây người ra, ngươi đều có Thái học viện rồi, còn muốn cướp người muốn nhập vào bên ta, không dễ lừa người như vậy đâu! Không khỏi nhìn sang Lý Kỳ.

Ngươi nhìn ta cái gì? Ông ta là Hoàng thượng đấy. Thứ mà ông ta muốn, ngươi dám không đưa! Lý Kỳ cũng không ngờ Tống Huy Tông lại tham lam như vậy, động lòng nói:

- Hoàng thượng, chuyện này để người ra mặt, có chút không thỏa đáng.

Tống Huy Tông nhíu mày nói:

- Có gì không thỏa đáng?

Lý Kỳ nói:

- Phàm thì thiên tài đều vô cùng kiêu ngạo. Giả dụ lại đội thêm một cái mũ môn sinh thiên tử nữa, vinh dự lớn lao này sẽ tạo cho họ lòng hư vinh, kiêu ngạo tự mãn. Tới khi đó vi thần e là có bước ra từ Học viện thiên tài cũng không phải là thiên tài, mà là Trọng Vĩnh rồi.

Thái Kinh nghe mà thấy mừng thầm, vẫn là tiểu tử này có cách.

Nhưng Tống Huy Tông nghe xem liền thấy không vui, chíu mày không nói.

Lý Kỳ liền bỏ qua, lại nói:

- Hoàng thượng, nếu không thì thế này đi, người không dùng thân phận Hoàng thượng để ra mặt nữa, làm một người đứng phía sau, do Thái sư và vi thần giúp người quản lý Học viện thiên tài.

Tống Huy Tông vừa nghe xong, như vậy cũng rất tốt. Nếu dùng thân phận của Hoàng thượng, đó cũng không có gì thú vị, không thể tận hưởng dược niềm vui của vi sư. Hơn nữa, bình thường ông cũng không có thời gian quản lý, liền cười nói:

- Được được được, chủ ý này hay, như vậy đi.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<