Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1733

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1733: Vật hoàn cố chủ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Nước Kim tuy chuốc lấy thất bại thảm hại dưới tay Đại Tống nhưng cũng lấy lại trên người Cao Ly và Da Luật Đại Thạch một chút mặt mũi. Tạm thời ổn định thế cục đông tây, hai bên chẳng qua là vẫn tiếp tục chiến tranh ở giữa. Tây Hạ dường như không chịu bỏ qua như vậy. Bởi vì bọn họ trong trận chiến này là bên tổn thất nghiêm trọng nhất. Số người chết cũng đã gần phân nửa, đánh mất hơn một nửa lãnh thổ. Cả nước nhanh chóng rơi vào thế tê liệt, cho nên Tây Hạ muốn đoạt lại lãnh thổ, thành trì từ tay nước Kim để đền bù tổn thất của mình.

Đại tướng Lý Định Biên suất lĩnh bảy vạn hùng binh một mạch truy kích. Trong quá trình truy kích, Hoàn Nhan Ngân Thuật Khả và Hoàn Nhan Tông Can còn muốn hành động bất ngờ, quay trở lại phản kích. Tiện thể yểm hộ cho Hoàn Nhan Tông Vọng rút quân. Thế nhưng lúc này sĩ khí của người Đảng Hạng như cầu vồng rực rỡ. Ở Phong Châu ngoài trường thành Vân Châu đã đánh bại Ngân Thuận Khả, chiếm lĩnh được Phong Châu. Lại tiếp tục truy kích. Lý Định Biên không mong là sẽ tiêu diệt được Kim quốc nhưng nguyện vọng đầu tiên của gã là có thể bắt được Hoàn Nhan Tông Vọng. Đây là kẻ thù của người Đảng Hạng. Từ lúc Tây Hạ dựng nước đến nay, chưa bao giờ bị người ta đánh đến thảm hại như thế, thiếu chút nữa thì đã đánh mất luôn cả phủ Hưng Khánh. Đây đều là những thứ mà Hoàn Nhan Tông Vọng ban cho. Ngoài ra, gã còn hy vọng đánh hạ phủ Lâm Hoàng của nước Kim, triệt để đánh chiếm được khu vực này thì có thể dựa vào mạch núi Thái Hành để phòng ngừa nước Kim quay lại xâm lấn một lần nữa.

Sau khi đánh bại Ngân Thuật Khả, sĩ khí đại quân Đảng Hạng như cầu vồng, một mạch tiến về phía Bắc.

Tuy Ngân Thuật Khả thất bại nhưng lại làm cho Hoàn Nhan Tông Vọng giành được không ít cơ hội thở dốc. Chạy liều mạng.

- Vù!

Lại chạy hết một ngày. Khi đêm đến, Hoàn Nhan Tông Vọng dừng lại lấy hơi.

Hoạt Lý Cải lập tức bưng đồ ăn lên.

Những đại tướng bên cạnh gã ta hết thảy đều đã chết trận trên thảo nguyên Ngạc Nhĩ Đa Tư. Bao gồm cả người mà gã tin cậy nhất là Lưu Ngạn Tông và Thuật Liệt Tốc. Người còn sót lại bên cạnh gã chỉ có mỗi Hoạt Lý Cải.

Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn Hoạt Lý Cải đang bưng thịt khô lên, cười khổ nói: - Bây giờ thật giống với cảnh tượng của mười năm trước. Ta thật hổ thẹn với phụ hoàng a!

Nhớ đến Hoàn Nhan A Cốt Đả, Hoàn Nhan Tông Vọng không khỏi hồi tưởng lại lúc trước cùng với Hoàn Nhàn A Cốt Đả chinh chiến. Khi đó bọn họ vẫn còn trẻ, tinh thần phấn chấn. Kẻ thù nghe tiếng đã sợ đến vỡ mật thế mà hiện giờ Nghĩ đi nghĩ lại, hai hàng nước mắt lẳng lặng chảy xuống.

Trận chiến này không chỉ là thua ở hiện tại mà hơn nữa đối với tương lai của nước Kim cũng tràn đầy lo lắng. Đây chính là một mảnh giang sơn mà tự tay phụ thân gã đánh chiếm được. Gã không những không bảo vệ được mà còn khiến Kim quốc phải đối mặt trước những nguy cơ chưa từng có trước đó. Điều này làm cho gã vô cùng đau đớn và phiền muộn.

Hoạt Lý Cải lần đầu tiên nhìn thấy Hoàn Nhan Tông Vọng rơi lệ, trong lòng vô cùng không thoải mái, nói: - Đô thống, thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh. Đợi sau khi về nước, chúng ta sẽ chỉnh đốn binh mã tái chiến. Thuộc hạ nguyện thề sống chết theo Đô thống.

Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu nói: - Lúc ta xuất chinh thì đã biết rằng đây là trận chiến cuối cùng của ta. Hiện tại, thời gian của ta đã không còn nhiều nữa.

Trước mắt gã, tất cả đều dựa vào một hơi thở đang chạy. Hiện giờ hơi thở này đã lỏng lẻo. Gã biết mình đã sắp cạn dầu tắt đèn rồi.

Đúng lúc trên cây đại thụ, tiếng quạ đêm bỗng vang lên, càng tăng thêm vẻ thê lương cô tịch.

Giữa lúc này, một gã lính trạm canh như tên bay đến:

- Đô thống, đại sự không xong rồi. Phía đông có một tốp đại quân đang tốc hành tiến về phía chúng ta.

- Chẳng lẽ quân Tống đã đánh tới đây rồi sao?

Hoạt Lý Cải kêu lên. Hắn đã như chim sợ ná rồi. - Đô thống, chúng ta đi nhanh thôi!

Xem ra vận mệnh của ta đã như vậy rồi. Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ thở dài, lắc lắc đầu nói: - Các ngươi đi đi, ta đã không đi nổi nữa rồi. Giọng điệu vô cùng yếu ớt.

Hoạt Lý Cải lẽ nào lại bỏ Hoàn Nhan Tông Vọng mà không quản. Liền khom người cõng Hoàn Nhan Tông Vọng lên, mang Hoàn Nhan Tông Vọng buộc trên lưng ngựa. Đúng lúc đang muốn chạy trốn thì một tên tuần tra cưỡi ngựa chạy đến: - Đô thống. Đô thống. Là Tứ Thái tử đến.

Hoàn Nhan Tông Vọng vừa mở mắt: - Tông Bật.

Người tới chính là Hoàn Nhan Tông Bật.

Từ lúc Hàn Thế Trung tập kích Doanh Châu, Hoàn Nhan Tông Bật lo sợ Hàn Thế Trung sẽ trở lại vì thế vẫn luôn trấn giữ đại bản doanh của Hoàn Nhan Tông Vọng. Chỉ phái một phần binh sĩ đi đánh chiếm Bắc Khẩu. Gã không dám đường vòng đi Vân Châu. Khoảng cách quá xa, nếu chẳng may Hàn Thế Trung quay lại đánh giết, Bình Châu mà mất thì gã thật không còn mặt mũi đi gặp Hoàn Nhan Tông Vọng nữa. Vì vậy gã không tham gia đại chiến Yến Vân.

Mãi đến lúc gã nghe tin Hoàn Nhan Tông Vọng thua trận, lúc này mới liều lĩnh suất quân nhanh chóng đến đây cứu viện. Thành trì bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt lại nhưng người mà chết rồi thì sẽ không trở về được nữa.

- Nhị ca. Nhị Ca!

Hoàn Nhan Tông Bật vừa nhảy xuống liền nhìn thấy bộ dạng của Hoàn Nhan Tông Vọng như thế, đánh đến râu cũng không còn, đều bị dọa cả rồi, vội vàng xông lên phía trước. Trong số mấy huynh đệ, Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Tông Bật có cảm tình sâu đậm nhất. Hoàn Nhan Tông Vọng cũng lao thẳng đến bên Hoàn Nhan Tông Bật. Hoàn Nhan Tông Bật chỉ phục mỗi Hoàn Nhan Tông Vọng. Hoàn Nhan Tông Hàn đều không để vào trong mắt.

Hoàn Nhan Tông Vọng nhìn thấy Tông Bật tráng niên chính trực, cười cười nói: - Tông Bật, ta tưởng rằng sẽ không còn được nhìn thấy đệ nữa.

- Nhị ca.

Hoàn Nhan Tông Vọng gắt gao siết chặt tay Hoàn Nhan Tông Vọng, nói: - Nhị ca, người yên tâm. Đệ nhất định phải giết sạch người Nam và người Đảng Hạng để báo thù cho huynh.

Hoàn Nhan Tông Vọng lắc đầu nói: - Tông Bật. Hiện giờ Tông Hàn đã tử trận, ta cũng không còn sống được bao nhiêu ngày nữa. Gánh nặng của hai người bọn ta sẽ rơi vào tay đệ. Đệ nhất định phải nhớ lấy một điều, đừng để thù hận che mất cặp mắt của mình, phải học được sự bình tĩnh, đừng học theo ta, phải giống như phụ hoàng.

- Nhị ca!

Hoàn Nhan Tông Bật không nén nổi nghẹn ngào.

- Báo. Khởi bẩm Đô thống, bọn địch ở thành Phong Châu đã đánh thắng Đại tướng quân Ngân Thuật Khả và Bột Cực Liệt. Đại tướng quân và Bột Cực Liệt đã lui về phủ Đại Định.

- Lẽ nào có lí đó. Bọn người Đảng Hạng nhãi nhép kia thật khinh người quá đáng. Đệ đi giết hết bọn chúng.

Hoàn Nhan Tông Bật nhảy lên một cái, liền đứng dậy.

Hoàn Nhan Tông Vọng run run rẩy rẩy giơ tay lên, nói:

- Tông Bật, ngàn lần không được kích động. Nghe ta một lời.

Hoàn Nhan Tông Bật cúi người xuống.

Hoàn Nhan Tông Vọng trước hết hỏi: - Nam triều có tiến công hay không?

Người kia lắc đầu nói: - Không hề nhìn thấy quân đội Nam triều.

Hoàn Nhan Tông Vọng khẽ thở ra, cười nói: - Người Đảng Hạng ồ ạt phản công, chẳng qua chỉ muốn giết ta và chiếm cứ đất đai của chúng ta. Thật ra bọn họ cũng chỉ là nỏ mạnh hết đà. Chỉ cần Nam triều chưa tới xâm phạm, đám người Đảng Hạng kia, ta vẫn không sợ chúng. Tông Bật.

- Nhị ca. Đệ ở đây.

- Nơi này đi năm mươi dặm nữa, có một sơn cốc tên là Quỷ Cốc. Ngươi biết chứ?

Hoàn Nhan Tông Bật gật gật đầu, nói: - Đệ biết. Sơn cốc kia vô cùng quái dị. Cửa vào phía nam rộng rãi như là đường lớn, có thể đi qua được cả nghìn quân vạn ngựa thế nhưng cửa ra phía bắc lại chật hẹp, chỉ có thể qua được một người một ngựa. Bởi vì như thế mà cốc này vào dễ ra khó cho nên được người ta gọi là Quỷ Cốc.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Hiện giờ Ngân Thuật Khả, Tông Can đã bại mà lui về phủ Đại Định. Người Đảng Hạng không biết đệ đến cứu viện, đoán rằng bên cạnh ta cũng chỉ còn một ít tàn binh bại tướng, hơn nữa bọn họ hận ta thấu xương, không giết ta thì khó có thể kiềm chế nỗi căm hận trong lòng. Đệ trước hết hãy mai phục phía trước Quỷ Cốc, đợi ta dụ dẫn bọn họ tiến vào trong cốc, các ngươi sai người dùng xe lửa chặn cửa phía nam lại thì mới một trận tiêu diệt hết bọn chúng.

*****

Hoàn Nhan Tông Bật vừa nghe, lắc đầu liên tục nói: - Đệ sao có thể để cho Nhị ca dấn thân vào vòng nguy hiểm. Không được. Việc này nhất định không thể làm được.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói: - Ta đã sắp không xong rồi, cho dù không đi thì cũng không còn sống được mấy ngày nữa.

Hoạt Lý Cải đột nhiên nói: - Đô thống. Kỳ thực thì không tội gì phải để người đi dẫn dụ, mạt tướng đi trước là được rồi. Chỉ cần dựng lên chiến kỳ của người thì cho dù người không có ở đó thì người Đảng Hạng cũng sẽ không biết được.

Hoàn Nhan Tông Bật vội nói: - Không sai. Không sai. Nhị ca sao không cùng với đệ đi mai phục trước Quỷ Cốc.

Hoàn Nhan Tông Vọng hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn gật đầu, nói: - Được rồi. Hoạt Lý Cải. Ngươi nhất định phải cẩn thận.

Hoạt Lý Cải vội vàng nói: - Đô thống. Xin yên tâm, mạt tướng nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ.

Đúng lúc Hoàn Nhan Tông Vọng và Hoàn Nhan Tông Bật chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có một nhóm nhỏ binh sĩ từ phía Nam chạy đến.

Tướng quân dẫn đầu nhìn thấy Hoàn Nhan Tông Vọng, vội vàng tiến lên thi lễ. Nói: - Nhị thái tử. Chúng thần vốn là binh sĩ trấn thủ Dã Hồ Lĩnh, sau đó theo đại tướng quân nghênh địch ở Phong Châu. Đáng tiếc không thể chiến thắng, chúng thần với đại tướng quân đã bị tách rời ra.

Hoàn Nhan Tông Vọng gật đầu nói: - Việc này cũng không trách các ngươi được. Nếu đã như vậy thì các ngươi hãy đi theo ta luôn vậy.

- Còn có

Tướng phòng thủ kia đột nhiên muốn nói rồi lại thôi.

Hoàn Nhan Tông Vọng nói:

- Còn có chuyện gì?

Tướng phòng thủ đó bỗng nhiên từ bên hông rút ra một cái tên không có mũi tên, nói: - Hồi bẩm Nhị thái tử. Đây là chúng thần sau khi rút lui khỏi Dã Hồ Lĩnh, hoàng đế Nam triều kia phái người đuổi theo đưa cho thần thứ này giao lại cho Nhị thái tử.

Hoàn Nhan Tông Vọng chăm chú nhìn mũi tên kia một lượt, chợt ngẩn ra. Bỗng nhiên một tay đẩy Hoàn Nhan Tông Bật ra, run run rẩy rẩy đi tới, cầm mũi tên, đưa ra trước mắt tỉ mỉ quan sát một chút, khóe miệng đột nhiên khẽ động, cười khổ vài tiếng.

Mũi tên này chính là mũi tên năm đó gã ở phủ Yên Sơn bắn vào trên búi tóc Triệu Giai. Lúc ấy Triệu Giai đã nói, dù sớm hay muộn sẽ có một ngày y đem mũi tên này trả lại cho Hoàn Nhan Tông Vọng. Khi đó, Hoàn Nhan Tông Vọng cũng không để tâm, chỉ cười khinh miệt. Thế mà bây giờ, Triệu Giai thật sự đã đem mũi tên này đưa tới.

Nhớ năm đó, trong mắt Hoàn Nhan Tông Vọng, Triệu Giai bất quá chỉ là một công tử miệng còn hôi sữa, chỉ biết ăn uống vui đùa. Khinh thường không thèm liếc mắt nhìn Triệu Giai một cái. Giết y e ngại sẽ làm nhục đến thanh danh của mình.

Nhưng mà hiện giờ Đúng là gã đã khinh thường vị công tử này. Không những đã trở thành hoàng đế của Đại Tống hơn nữa còn đánh bại cả Đại Kim bọn họ. Việc này làm cho gã dự liệu không kịp. Một mũi tên này trước đây đối với Triệu Giai thật có ý nghĩa nhiều lắm. Nhưng bây giờ đã không còn bất kỳ giá trị gì đối với Triệu Giai nữa. Nhưng đối với Hoàn Nhan Tông Vọng lúc này thì có quá nhiều ý nghĩa.

Cảnh tượng mười năm. Tất cả đều đã đảo điên hết rồi.

Một lát sau chợt nghe thấy một tiếng kêu đau đớn. Chỉ thấy khóe miệng Hoàn Nhan Tông Vọng trào ra một ngụm máu tươi.

Trời chiều đã ngả về tây. Ánh nắng chiều tà chiếu rọi trên thành Vân Châu. So với vài ngày trước đó, ánh nắng chiều bây giờ đã lộ ra rõ ràng. Đám người làm ruộng dưới mặt trời nhộn nhịp khiêng công cụ, đón ánh nắng chiều, kéo theo chiếc bóng dài từ bên trong thành đi tới. Trên mặt bọn họ không hề sợ hãi, chỉ có nét tươi cười. Tuy rằng bọn họ bây giờ vẫn phải dựa vào cứu tế mới có thể sinh sống nhưng bọn họ đối với cuộc sống hiện tại đã vô cùng hài lòng rồi. Dưới sự sắp xếp của Lý Kỳ, thành Vân Châu đã nhanh chóng trở về trạng thái bình thường.

Triệu Giai đứng trên Thành Bắc, ngắm mắt nhìn về phía xa thưởng thức cảnh đẹp núi Bạch Đăng lúc mặt trời lặn. Trong các hoàng đế của Đại Tống, duy chỉ có mình y là có thể an nhiên đứng ở đây thưởng thức cảnh đẹp. Chiến công của y đã vượt qua Thái tổ Triệu Khuông Dẫn. Bản đồ trong tay y đã nhiều ra gấp đôi so với bản đồ trong tay Triệu Khuông Dẫn. Của cải trong tay con dân y hết thảy đều phải nhiều hơn so với dân chúng Đại Tống bất kỳ thời đại nào.

- Oa. Ngắm phong cảnh tươi đẹp, việc hay như thế này mà không gọi thần đi cùng. Đây chẳng phải là đất nước thái bình thả ngựa về núi Nam sao?

Chợt nghe một thanh âm âm dương quái khí vang lên.

Năm nay, người dám nói những lời như thế với Triệu Giai cũng chỉ có Lý Kỳ mà thôi.

Triệu Giai xoay đầu lại, tức giận nói: - Ngươi thật đúng là miệng chó không mọc được ngà voi. Trẫm nếu muốn gác đao thương vào kho, thả ngựa về núi Nam thì ngươi sẽ là kẻ đầu tiên được đem ra chặt đầu.

- Ai da da, Hoàng thượng, người đừng hù dọa vi thần.

Lý Kỳ khoa tay múa chân, thất kinh nói.

Triệu Giai hừ một tiếng, lại cảm thấy bất đắc dĩ nói: - Nếu trẫm có thể hù dọa được ngươi thì như vậy cũng tốt.

Nói xong y quay đầu đi, nhìn về cảnh đẹp phía xa xa.

Lý Kỳ nhếch mép, đột nhiên nói: - Hoàng thượng. Người bây giờ có phải là cảm thấy rất thoải mái?

Triệu Giai nói: - Sao lại nói lời này?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Người cuối cùng cũng đánh bại Hoàn Nhan Tông Vọng. Hơn nữa còn có đầy đủ sự tự tin để trả lại mũi tên kia cho gã.

Triệu Giai sửng sốt, mắt liếc qua: - Ngươi đều biết cả rồi.

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Vừa khéo nhìn thấy.

Triệu Giai cười cười nói: - Ngươi cũng biết, trẫm chờ đợi ngày này đã rất lâu, và đợi cũng vô cùng khổ sở. Thậm chí trẫm còn sợ lúc Hoàn Nhan Tông Vọng còn sống sẽ không có cách nào để trả lại mũi tên này cho gã. Nếu như thế thì trẫm nhất định sẽ cảm thấy nuối tiếc vô cùng. Nói tới đây, y dừng lại một chút, tiếp tục nói: - Vốn trẫm cho rằng, nếu thật sự đến ngày này, trẫm nhất định sẽ vô cùng vui sướng, nói như ngươi đã nói chính là vô cùng thoải mái. Nhưng mà khi ngày này tới thật

Lý Kỳ lập tức nói:

- Hoàng thượng có phải là cảm thấy rất cô đơn. Mất đi phương hướng?

Triệu Giai khẽ nhấc hai hàng lông mày, cười gật đầu nói: - Chính là có chút ý tứ này. Thật ra trẫm có thể có ngày hôm nay, người đầu tiên phải cảm tạ đó chính là ngươi. Nếu như không có sự tương trợ của ngươi, trẫm sẽ không thể nào có ngày hôm nay. Chuyện này trẫm vĩnh viễn sẽ không quên. Người thứ hai phải cảm tạ nữa chính là Hoàn Nhan Tông Vọng. Nếu như lúc trước không có gã bắn ra mũi tên đó, trẫm không chừng vẫn chỉ là một Vương gia phong lưu trên đường lớn Biện Hà.

Lý Kỳ cười nói: - Nếu Hoàn Nhan Tông Vọng nghe được những lời này của hoàng thượng thì thế nào cũng phải tức giận đến hộc máu.

- Vì sao?

- Rất đơn giản. Một mũi tên của gã bắn ra một minh quân thiên cổ. Đáng tiếc chính là, gã đã bắn trật, bắn tới chỗ của Đại Tống ta đây.

Triệu Giai trợn mắt nói: - Minh quân thiên cổ cái gì chứ. Ngươi bớt lừa gạt trẫm đi. Trẫm đây vẫn tự biết rõ chính mình.

Lý Kỳ cả giận: - May mắn. May mắn. Thần chính là sợ hoàng thượng bị thắng lợi phủ lấp đầu óc rồi.

- Trẫm giống như một vị hoàng đế chậm tiến thế sao?

Triệu Giai hừ một tiếng, lại nói: - Đúng rồi. Ngươi đến đây không phải thật là muốn cùng trẫm ngắm phong cảnh đó chứ?

Lý Kỳ ngượng ngùng cười một tiếng nói: - Vi thần có một tin xấu và một tin tốt. Không biết hoàng thượng người muốn nghe tin nào?

- Nghe tin tốt trước đi.

- Vì sao?

- Tin tốt tất nhiên có thể khiến trẫm vui mừng. Còn tin xấu thì báo hiệu trẫm có trở ngại cần phải giải quyết. Nếu như trẫm nghe tin xấu trước thì tin tốt sẽ nhạt nhẽo đi rồi.

- Hoàng thượng thật anh minh thay!

- Được rồi, được rồi. Cú chém gió này của nhà ngươi đã chụp tỉnh ta rồi. Trẫm hiện giờ đã rất nghèo, dù ngươi có chụp tốt hơn đi nữa thì trẫm cũng không còn tiền để thưởng cho ngươi. Nói đi!

- À.

Lý Kỳ phủi miệng, mới nói: - Hoàng thượng. Tin tốt chính là, thật ra không lâu trước đó chúng ta đã công phá được phủ Hoàng Long của nước Kim.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<