Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1692

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1692: Vận thế đang thịnh vượng
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Lúc này cách Trung Thư Tỉnh một trăm bước, trong một hẻm nhỏ yên tĩnh, đang đỗ một chiếc xe ngựa, bên trong xe ngồi một vị thiếu phụ tuổi trẻ trông hơi đầy đặn và một đại thúc.

- Điều tra đến đâu rồi?

- Đã tra được, trong số những người của chúng ta từng có một tiều phu từng vô tình nhìn thấy Lý gia công tử và nữ nhi Bành gia hẹn hò với nhau, cũng theo dõi một vài ngày, tuy nhiên sau khi điều tra rõ ràng về mọi chi tiết của nhà gái thì không còn tiếp tục theo dõi nữa, thứ nhất, Lý gia công tử làm việc vô cùng cẩn thận, có vài lần đã suýt chút nữa phát hiện ra, thứ hai, ở vùng Kinh Thành này, chuyện này là cực kỳ bình thường, cũng không thể coi là chuyện gì kỳ văn dị sự cả, giống như bọn Nha Nội vậy, gần như mỗi tháng đều hẹn hò với một vài nữ tử, thứ ba, nhân thủ của chúng ta cũng rất thiếu thốn, cấp trên lại sai khiến người kia đi làm nhiệm vụ mới, nhưng thật sự không ngờ rằng sẽ xảy ra chuyện lớn như vậy, à, đây là ghi chép về thời gian làm việc của người nọ.

Nữ nhân này chính là phu nhân của Lý Kỳ, Bạch Thiển Dạ, mà đại thúc còn lại thì là người quản lý hiện tại của đội săn tin ở Biện Kinh, Dư Trang.

Bạch Thiển Dạ tiếp nhận lấy quyển nhật ký, nhìn qua, xem xong thì nói: - Xem ra lời của Lý Hiền nói không ngoa, y cùng với Bành Hoa Lôi đích xác đã nhận thức từ sớm.

Dư Trang lại nói: - Cho dù là như thế thì cũng không thể bài trừ hiềm nghi Lý Hiền là hung thủ giết người được, kỳ thật có rất nhiều công tử ca đều chọn dùng thủ đoạn cứng rắn.

- Không sai.

Bạch Thiển Dạ gật đầu, nói: - Tuy nhiên việc này thật sự là trung hợp, gần nhất Lý Cương đang chuẩn bị liên hợp bọn người Mao Thư, Triệu Chấp, để tạo áp lực với Tần Cối, bức bách Tần Cối kiềm chế một chút, cố tình việc này lại xuất hiện ngay lúc này, nếu như ngày đó ở Đại Lý Tự Lý Hiền không có nói ngoa, vậy thì việc này nhất định có liên quan đến Tần Cối, bởi vì trong chuyện này gã là người được lợi lớn nhất, gã nhất định sẽ mượn việc này để đả kích Lý Cương, nếu Lý Cương ngã xuống, vậy thì Tần Cối sẽ bớt đi được một kẻ thù cường ngạnh rồi.

- Bất kể chuyện này có phải do Tần Cối gây nên hay không, thì gã cũng nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội này đâu.

Dư Trang lại nói: - Cũng may là phu nhân có dự kiến trước, nên mời Hoàng hậu tới đây.

- Không phải là ta có dự kiến trước, kỳ thật lúc ban đầu ta cũng không biết nên phải làm gì vào lúc này cả.

Bạch Thiển Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, lại nói: - Là mẹ ta nói rằng Lý Cương người này vẫn luôn kiêu ngạo vì sự thanh liêm chính trực của mình, loại người như thế thì cực kỳ sĩ diện đấy, theo tính nết của y, Tần Cối chỉ cần tùy tiện đả kích y vào câu, Lý Cương rất có khả năng sẽ thiếu kiên nhẫn, đưa ra yêu cầu từ chức để chứng minh sự trong sạch, làm vậy thì đúng ý Tần Cối rồi, cho nên mẹ ta mới khiến cho ta đi mời Hoàng hậu đến, tuy rằng Hoàng hậu không có quyền lực gì, nhưng Lý Cương là một trong số viện trưởng của hai viện, trừ phi chính bản thân y từ chức, nếu không, thì bất kỳ kẻ nào đều không có quyền bãi miễn Lý Cương hết, Hoàng hậu chỉ cần ngăn lại Lý Cương từ chức là được.

- Tần Cối cũng sẽ không ngu xuẩn đến mức vì chút chuyện nhỏ ấy mà đắc tội với đương kim Hoàng hậu. Không chỉ như thế, bất cứ kẻ nào trong triều cũng không dám khinh thường Hoàng hậu, phu quân từng nói với ta, trong lòng Hoàng thượng thì Hoàng hậu có vị trí vô cùng trọng yếu đấy. Có thể lọt vào mắt xanh của đương kim Hoàng thượng, Hoàng hậu nhất định không phải là người tầm thường, kỳ thật lúc ấy ta cũng không nói rõ, chỉ đề cập một chút thôi. Nhưng Hoàng hậu vẫn đi tới, bởi vậy có thể thấy được, nàng cũng không muốn cho Lý Cương từ chức.

Dư Trang nói: - Một khi đã như vậy, thì phu nhân còn lo lắng điều gì nữa?

Bạch Thiển Dạ nói: - Tuy rằng nói như vậy. Nhưng kỳ thật Tần Cối đã thắng rồi, lúc trước khi Thái thượng hoàng còn tại vị, đám con cháu quan lại này thường xuyên làm xằng làm bậy, ức hiếp dân chúng, làm cho trong lòng dân chúng luôn oán hận đám con cháu quan lại này, hiện giờ việc này đã bộc phát ra, cho nên bất kể là có phải do Lý Hiền làm hay không, chỉ cần không thể tìm ra được chứng cứ để người dân hoàn toàn tin phục, thì dân chúng vẫn cứ coi Lý Hiền là hung thủ giết người, trừ phi là đem Lý Hiền chém đầu thị chúng, thì mới có thể bình ổn được sự phẫn nộ của dân chúng, nếu không, một khi phóng xuất, mặc kệ là lý do gì, dân chúng đều sẽ nhận định là việc này quan lại bao che cho nhau, điều này sẽ tạo thành ảnh hưởng tiêu cực vô cùng ác liệt đối với Lý Cương đấy, cho nên nếu Lý Cương muốn xoay chuyển được thanh danh của mình, nhất định sẽ phải vứt bỏ con trai của y, sớm ngày phán quyết, nếu như y muốn bảo vệ cho con trai mình, vậy thì chức quan của y rất khó có thể giữ được.

Dư Trang gật đầu, nói: - Phu nhân nói rất đúng, nói như thế, nếu việc này thật sự là do Tần Cối một tay thao túng đấy, người này thật sự là quá đáng sợ, Lý Cương bất kể làm như thế nào, thì đều gặp phải đả kích khổng lồ, thực sự làm cho người ta khó lòng phòng bị.

Bạch Thiển Dạ thở dài: - Đây là quan trường, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết, nếu ngươi không đánh bại kẻ thù, vậy thì cũng sẽ chỉ có thể bị địch nhân đánh bại, không có con đường thứ ba để đi, kỳ thật Lý Cương cũng không phải hạng người lương thiện gì, y đang muốn củng cố thế lực của mình, vì thế mới nơi chốn đối nghịch với Tần Cối, để nhằm lôi kéo những người bất hòa với Tần Cối, mà Lý Cương nắm Tư Pháp Viện trong tay, điều này đối với Tần Cối, thật sự là quá nguy hiểm, cho nên gã nhất định phải đối phó Lý Cương, đây là điều phu quân đã sớm dự đoán được rồi, chỉ là không nghĩ đến Tần Cối sẽ ra tay ác độc đến vậy, đẩy Lý Cương vào hoàn cảnh bất nhân bất nghĩa, một bên là con mình, một bên là con đường làm quan của bản thân, lần này Lý Cương chỉ có thể nói là gặp hạn rồi.

Đây thật đúng là sự lựa chọn muốn mạng người. Dư Trang gật đầu sâu sắc biểu thị sự tán đồng, rồi nói: - Phu nhân, chúng ta có cần phải phái người đi giúp Lý Cương tìm chứng cớ không?

Bạch Thiển Dạ lắc đầu nói: - Không cần, Tần Cối cho là mình làm được cẩn thẩn, kỳ thật gã đã sớm rơi vào khốn cục rồi, những gì chúng ta có thể làm vào hiện giờ đó là bảo vệ Lý Cương, những việc còn lại cũng đừng quản, hiện tại Tần Cối một tay che trời, vẫn là đừng trêu chọc vào gã thì tốt hơn.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên có người nói: - Phu nhân, Tam Ti Sứ đến đây.

Dư Trang nghe thấy vậy, nói: - Phu nhân, ta xin cáo từ trước.

- Ngươi đi đi.

Dư Trang mới vừa đi không lâu, Trịnh Dật đã tới rồi, vừa lên đến xe ngựa, y đã cười nói: - Ta đã nói sao Hoàng hậu lại tới đúng lúc như thế, hóa ra là thất nương muội ở phía sau giở trò quỷ nha.

Bạch Thiển Dạ vội nói: - Ta cũng không có giở trò quỷ, chỉ là ngày hôm nay ta mang con trai đến hoàng cung thỉnh giáo Hoàng hậu về kinh nghiệm chăm con, rồi thuận miệng nói một câu thôi, huynh cũng đừng lôi kéo ta, hiện giờ phu quân ta không ở nhà, ta không đấu thắng được Tần Cối đâu.

Nha đầu này thật sự là rất học được tinh túy của Xu Mật Sứ rồi, lúc nói chuyện quả thực là như từ một miệng mà ra. Trịnh Dật cười cười, không có lên tiếng nữa rồi.

Bạch Thiển Dạ hỏi: - Tình huống hiện giờ như thế nào rồi?

Trịnh Dật nói: - May mắn là Hoàng hậu tới, nếu không thì Tư Pháp Viện phải đổi ngày rồi, mới vừa rồi muội không nhìn thấy thôi, Tần Cối đúng lý không buông tha người, đuổi tận giết tuyệt Lý Cương, buộc Lý Cương phải từ chức, sau lại có Hoàng hậu tới, gã mới kiềm chế lại, nhưng mà gã cũng không có bỏ qua, cuối cùng quyết định cho Lý Cương tị hiềm, cáo bệnh ở nhà, Tư Pháp Viện thì tạm thời do Tư Pháp Viện Tri viện sự quản lý.

Bạch Thiển Dạ kinh ngạc hỏi: - Vì sao không phải là Phó viện trưởng của Tư Pháp Viện?

Trịnh Dật thở dài: - Vị Phó viện trưởng kia là anh em đồng hao với Lý Cương, trước đây vừa thi đậu tiến sĩ, sao Tần Cối có thể đáp ứng được?

Bạch Thiển Dạ hơi hơi nhíu mi, nói:

- Ta cũng từng nghe nói về tên Tri viện sự của Tư Pháp Viện này, lúc trước nhậm chức ngay ở Hình Bộ, tuy nhiên sau khi Hình Bộ không còn nằm trong sáu bộ nữa thì Lý Cương cũng không động chạm đến gã, gã không phải là người của Tần Cối đi?

Trịnh Dật nói: - Tên Tri sự này là Hình quan. Một kẻ đầy bụng kinh luân, tinh thông tất cả các chi tiết của Hình Bộ, từ luật pháp, cho tới khám nghiệm tử thi, không có gì là không giỏi, đây cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến Lý Cương giữ lại gã, tuy nhiên, người này mặc dù là tinh thông học thuật, nhưng thiếu sự quyết đoán, mới vừa rồi Lý Cương cũng có nói với ta. Nếu do Hình quan chưởng quản Tư Pháp Viện, gã nhất định sẽ bảo vệ một mẫu ruộng ba phần đất của mình, không dám đi trêu chọc Tần Cối đâu, không có phái cấp tiến là Lý Cương, những người còn lại cũng không thể ngưng tụ lại, giống những người như Trần Đông, Mao Thư, đều là tận tâm với chức trách của mình, không có sở trường về tranh đấu trên triều đình.

Bạch Thiển Dạ gật đầu nói: - Vậy thì Tần Cối đã có thể bớt đi không ít trở ngại rồi.

- Ai nói không phải đâu.

*****

Trịnh Dật nói xong lại thở dài, cau mày bảo: - Tuy nhiên việc này không khỏi quá trùng hợp rồi. Sớm không xuất hiện, muộn không xảy ra, cố tình lại xảy ra vào thời điểm mấu chốt này, ta thấy tám chín phần là do Tần Cối âm thầm thao túng đấy. Đây cũng là kỹ xảo gã thường sử dụng, lúc trước không phải là gã cũng làm như vậy để hãm hại Vương thúc phụ đấy sao, chỉ có điều lần này, còn đáp thêm vào một tính mạng vô tội nữa. Thật sự là quá hèn hạ.

Bạch Thiển Dạ cười khổ hỏi: - Nhị ca, còn phải xin huynh bớt giận đi, nếu như vứt bỏ tính mạng một con người, là có thể đánh đổ Tần Cối, thì huynh sẽ làm như thế nào?

Trịnh Dật ngẩn ra, môi giật giật vài cái, cuối cùng vẫn là trầm mặc.

Đây chính là mặt tàn khốc của chính trị, bất kể là Tần Cối, hay là Lý Kỳ, thậm chí kể cả Triệu Giai, người nào trên tay không có dính đầy máu tươi đâu.

Bạch Thiển Dạ không cần phải nói nhiều lời nữa, ngược lại bảo: - Hiện giờ mà Lý Cương ngã xuống, bước tiếp theo Tần Cối khẳng định sẽ đối phó với Nhị ca, Nhị ca nên sớm tính kế ứng đối cho kịp a.

Trịnh Dật gật đầu nói: - Điều này ta cũng biết.

- Vậy không biết Nhị ca có đối sách gì?

- Tạm thời còn không có manh mối, hiện tại Tần Cối nắm quyền chủ động, ta cũng chỉ có thể gặp chiêu phá chiêu thôi.

Bạch Thiển Dạ chuyển mắt một cái, nói: - Nhị ca, Tần Cối người này có dã tâm rất lớn, hơn nữa thủ đoạn cực kỳ lợi hại, Hoàng thượng đi rồi, gã vừa thống trị được quốc gia gọn gàng ngăn nắp, đạt được không ít sự ủng hộ của dân chúng, cùng lúc đó còn âm thầm làm mấy chuyện xấu, đối phó các ngươi, mặc dù Hoàng thượng trở về, cũng sẽ chỉ khích lệ Tần Cối thôi, cho nên Nhị ca không thể chỉ cầu tự bảo vệ mình, bởi vì mặc dù huynh có nhường nhịn, Tần Cối cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho huynh, cùng với như thế, còn không bằng chủ động tấn công.

Trịnh Dật nghiêng mắt nhìn lên, hỏi: - Có phải muội có biện pháp gì rồi đúng không?

Bạch Thiển Dạ nói: - Dự toán chế, hiện giờ dự toán chế đã trù bị lâu ngày rồi, cũng nên lấy ra thử một lần, Nhị ca có thể lấy công trình của Công Bộ để thử dự toán chế một lần, nói vậy, cho dù không dựa vào Tư Pháp Viện, thì Nhị ca đồng dạng cũng có lý do tham gia vào việc điều tra Công Bộ, ta cũng không tin Công Bộ nắm giữ nhiều công trình như vậy, mà trong đó không có một chút mờ ám gì, mà Tần Cối vẫn luôn mượn chuyện kiến thiết bệnh viện, học viện để lung lạc quan viên địa phương, củng cố quyền lực của gã ở những địa phương này, Nhị ca đồng dạng cũng có thể lợi dụng dự toán chế để củng cố quyền lực ở địa phương, dù sao tiền này nằm trong tay huynh, huynh không chi tiền ra, thì quan viên địa phương không thể có chiến tích gì được.

Trịnh Dật nói: - Nhưng Tần Cối người này vô cùng giảo hoạt, muội nghĩ muốn như vậy tức là đã bắt được nhược điểm của gã rồi, ta thấy rằng không quá có thể làm được.

Bạch Thiển Dạ cười nói: - Nhưng ít ra có thể khiến cho gã có điều kiêng kị, bức bách gã phải nhượng bộ với huynh, hơn nữa ta có thể trước tiên cho huynh mượn Quân Khí Giám, huynh đồng dạng có thể dựa vào dự toán chế tham gia vào Quân Khí Giám, hiện giờ đang đánh trận, nếu có Quân Khí Giám trong tay, Tần Cối muốn động chạm đến huynh, cũng không phải là việc dễ dàng như vậy.

Trịnh Dật suy nghĩ hồi lâu, đột nhiên hỏi:

- Đây là ý tứ của muội, hay là do Xu Mật Sứ dặn dò với muội vậy?

- Nhị ca còn sợ ta sẽ hại ngươi hay sao?

- Không phải là ta sợ muội, mà là Xu Mật Sứ rất giảo hoạt, ta cũng không muốn làm lưỡi đao cho hắn sử dụng, muội cũng biết đây, ta cũng không chỉ một lần bị hắn lợi dụng thôi đâu.

Bạch Thiển Dạ nghe vậy khuôn mặt hơi đỏ lên, hơi có chút xấu hổ, xem ra thanh danh của phu quân thật sự là nên cải thiện rồi, nàng bất đắc dĩ nói: - Phu quân ta huynh ấy cũng không phải là thần tiên, làm sao có thể tính đến có ngày hôm nay, kế này thật ra là do mẹ ta bảo ta chuyển cáo cho huynh đấy, mẹ ta nói rằng, Tần Cối hiện giờ còn vô tình hơn so với Thái Thái sư ngày trước, khi đối nghịch với gã, chỉ có hai còn đường, hoặc là ngươi chết, hoặc là gã chết, cho nên gã sẽ không bỏ qua cho bất kỳ địch nhân nào đâu.

Điều này Trịnh Dật ngược lại không có hoài nghi, dù sao thì Bạch phu nhân cũng nhìn y lớn lên đấy, y cũng biết Bạch phu nhân không phải là người phụ nữ bình thường, trước kia Bạch Thì Trung có thể leo lên vị trí Hữu tướng, không thể bỏ qua công lao của Bạch phu nhân được, y tức giận bảo: - Còn không phải là do Xu Mật Sứ gây ra đấy ư, nếu lúc trước hắn không đề bạt Tần Cối, thì sao lại có phiền não của ngày hôm nay chứ.

- Nhị ca, huynh lại thế nữa rồi. Bạch Thiển Dạ nói: - Lúc ấy phu quân cần Tần Cối tương trợ, nếu không, phu quân ta cho dù có năng lực, cũng không có khả năng vừa đối phó với Vương Phủ, Thái Du, cùng lúc còn tiêu diệt mối họa Giang Nam được, về sau lại muốn đối phó với quân Kim, trợ giúp cho Hoàng thượng đăng cơ, còn phải thanh trừ thế lực cũ, nếu lúc trước không có Tần Cối tương trợ, vậy thì Hoàng thượng và phu quân ta sẽ có thêm rất nhiều phiền toái đấy. Đề bạt Tần Cối làm Tể Tướng, là ý của chính Hoàng thượng, dù sao thì Hoàng thượng cũng tận mắt chứng kiến được năng lực của Tần Cối rồi, hơn nữa ngay tình huống lúc đó, huynh cho rằng còn ai càng thêm thích hợp hơn so với Tần Cối được nữa, việc này không có chút quan hệ nào với phu quân ta hết.

Lời này tuyệt đối không phải là giả, tuy rằng Lý Kỳ là người chủ chốt vạch ra, nhưng Tần Cối cũng là người chấp hành chủ yếu, lúc trước quan trường ở Giang Nam đã thối nát đến cực hạn rồi, quan lại bao che cho nhau, bền chắc như thép, ngươi muốn quét sạch quan trường, nếu không phái một người có thủ đoạn lại quyết đoán đi, thì ngươi căn bản là nửa bước khó đi, nói không chừng chỉ biết chế tạo ra một chuyện cười lớn thôi.

Lúc ấy Lý Kỳ hoặc là tự mình tiến đến, hoặc cũng chỉ có thể ủy nhiệm cho Tần Cối thôi, sau đó đến trận chiến bảo vệ phủ Khai Phong, cũng là Tần Cối ở trong thành trấn an dân chúng, điều động dân chúng, chủ quản hậu cần, cung cấp cho Lý Kỳ sự trợ giúp vô cùng lớn, lại đến tiếp sau khi phát động chính biến, Lý Kỳ lúc ấy ở tận Yến Vân, cũng là Tần Cối trợ giúp cho Triệu Giai thanh trừ toàn bộ đám thế lực cũ, củng cố ngôi vị hoàng đế, đây chính là công lao rất lớn, Triệu Giai đương nhiên là coi Tần Cối là tâm phúc của mình rồi.

Trịnh Dật bị nói cho á khẩu không đáp lại được, chỉ nói: - Là Nhị ca lỡ lời, là Nhị ca nói lỡ, ta cũng chỉ là nói cằn nhằn thôi.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập, lập tức lại truyền tới tiếng nói của Lỗ Mỹ Mỹ: - Phu nhân, không xong rồi, mới vừa rồi người của phủ Thái Sư có tới, nói rằng Thái Sư đã qua đời vào sáng sớm nay rồi.

Hai người Trịnh, Bạch nghe vậy đều cảm thấy sững sờ.

Một lát sau, Bạch Thiển Dạ mới nhắm mắt thở dài: - Xem ra vận thế của Tần Cối còn tốt hơn so với dự tính của chúng ta a.

Thái Kinh tuy rằng từ quan đã lâu, cũng không còn bất kỳ quyền lực gì, nhưng lão là kho mưu trí hùng mạnh nhất bên người Lý Kỳ, dù sao cũng đã làm Tể tướng vài thập niên, chỉ riêng kinh nghiệm này thôi, cũng không ai sánh bằng rồi, hơn nữa thủ đoạn chính trị và kiến thức của Thái Kinh đều vô cùng lợi hại, lúc Lý Kỳ còn ở Kinh Thành, đều phải thường xuyên thỉnh giáo Thái Kinh, hiện giờ Lý Kỳ không ở đây, có rất nhiều vấn đề Bạch Thiển Dạ đều phải tìm Thái Kinh xin giúp đỡ, lúc này Thái Kinh qua đời, hiển nhiên sẽ tạo thành chấn động rất lớn đối với Bạch Thiển Dạ.

Việc này đối với Tần Cối, tất nhiên là một chuyện tốt rồi.

Hiện tại vận thế của Tần Cối dường như đã thịnh vượng đến cực điểm.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<