Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1691

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1691: Quan trường hiểm ác
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Triệu Chấp giật mình, đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một thanh niên mặt mày sáng sủa ước chừng khoảng hai mươi tuổi từ bên ngoài đi vào, vừa thấy đã biết là công tử của gia đình giàu có, người này y tất nhiên là nhận thức, đúng là tiểu nhi tử của Lý Cương, Lý Hiền, y nói: - Ngươi tới thật đúng lúc, đỡ cho ta lại phải phái người đi tìm ngươi.

Lý Hiền tiến lên một bước, nho nhã lễ độ vái chào: - Tiểu chất ra mắt Triệu thúc phụ.

Triệu Chấp nói:

- Ở trong này ngươi vẫn là gọi quan danh của bản quan đi.

Lý Cương và Triệu Chấp đã sớm nhận thức, hai bên gia đình thậm chí cũng có lui tới, cho nên Lý Hiền mới gọi y là thúc phụ.

Tên Bành Lỗi kia nhìn trái nhìn phải, đột nhiên chỉ vào Lý Hiền nói: - Là gã, là gã, chính gã đã sát hại tam muội của ta.

Người mẹ vừa mới tỉnh lại không lâu kia nghe thấy vậy, lập tức nhảy lên, đánh về phía Lý Hiền: - Ngươi cái tên hung thủ giết người này, trả mệnh lại cho con gái ta, bà già này liều mạng với ngươi.

Sai nha đứng ở một bên thấy vậy thì lập tức tiến lên giữ chặt người phụ nữ này lại.

Triệu Chấp trầm giọng quát: - Người đâu, đem Lưu thị đưa đến phòng bên đi.

Lưu thị kia bị hai tên quan sai giữ lấy, không thể động đậy được, nhưng ngoài miệng vẫn chưa chịu bỏ qua, lớn tiếng khóc ho: - Hung thủ giết người, hung thủ giết người, cho dù ta có thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.

Lý Hiền đột nhiên trở nên dị thường kích động, quay đầu nói với Lưu thị: - Bá mẫu, ta cùng với Hoa Lôi là thật lòng yêu nhau, ta cho dù thương tổn chính mình chứ cũng sẽ không làm thương tổn đến nàng, ta sao lại có thể giết nàng được.

Lời này vừa nói ra, vụ án thật sự trở nên quanh co.

Triệu Chấp hoang mang nhíu mày.

Bành Lỗi chỉ vào Lý Hiền nói: - Nói bậy, ta chưa từng nghe được tam muội nhắc đến ngươi, ngươi rõ ràng là thấy sắc nên nảy lòng tham, sát hại tam muội của ta.

Lý Hiền nói: - Tại hạ dám thề với trời, tuyệt đối không nói ngoa dù chỉ nửa câu. Ta ở hai tháng trước gặp được Hoa Lôi ở Tướng Quốc Tự, nhớ rõ ngày ấy nàng mang theo lẵng hoa đến Tướng Quốc Tự bán hoa, ta đối với nàng vừa gặp đã thương, lúc ấy ta còn mua một bó hoa ở chỗ của nàng. Chỉ có điều khi đó ta xấu hổ không mở miệng, không dám nhiều lời, nhưng ta vẫn chú ý đến nàng. Sau lại ta không kìm lòng nổi đi theo nàng, mới biết được nàng ở tại thôn Mai Lâm. Ngay từ đầu ta thường xuyên đến thôn Mai Lâm vụng trộm nhìn nàng, sau lại phát hiện ra mỗi tháng nàng đều ở thời điểm Tướng Quốc Tự mở cửa đến đó bán hoa, vì thế mỗi khi vào ngày này ta đều đến Tướng Quốc Tự gặp nàng, thẳng đến tháng trước, nàng dường như cũng chú ý tới ta, vì thế chủ động hỏi ta, hỏi rằng vì sao ta lại đi theo nàng, cứ như vậy, hai chúng ta đã nhận thức lẫn nhau, và rất nhanh đã yêu đối phương rồi.

- Buổi chiều ngày hôm trước, ta hẹn nàng đến mảnh rừng nàng thường xuyên hái hoa, nhưng thời điểm ta đến đó, phát hiện ra nàng vẫn chưa đến, ta lúc ấy tưởng rằng mới chỉ có ta đến thôi, nhưng mà đợi trong chốc lát, phát hiện Hoa Lôi còn không có đến, trong lòng ta lo lắng, đang chuẩn bị đi tìm. Nhưng vừa mới đi được vài bước, đột nhiên có một bàn tay che mặt của ta từ phía sau, sau đó ta không còn biết gì nữa. Đợi đến lúc ta tỉnh lại thì phát hiện ra Hoa Lôi đang nằm bên cạnh ta, ta gọi nàng vài tiếng, nhưng nàng đều không có phản ứng, ta đây mới phát hiện không thích hợp, vì thế ta giơ tay dò xét hơi thở của nàng, phát hiện nàng đã tắt thở, lúc ấy ta thật sự rất sợ hãi, trong đầu trống rỗng. Ngay lúc đó lại nghe thấy tiếng Bành đại ca ở bên ngoài gọi to, ta nhất thời không biết phải làm gì. Nên lập tức lao ra khỏi ngôi miếu đổ nát, trên đường còn va phải Thủy nhị ca nữa.

Bành Lỗi trợn mắt nói: - Ngươi đây chỉ là lời nói của một bên. Hơn nữa ta chưa từng nghe tam muội nói qua là nàng có quen biết ngươi.

Lý Hiền nói: - Đây chẳng qua là Hoa Lôi cho rằng hai nhà chúng ta kém quá xa, môn không đăng, hộ không đối, sẽ không thể nào có kết quả được, vì vậy mới chậm chạp không báo cho các ngươi biết, tuy nhiên --- tuy nhiên việc này cũng phải trách ta vô dụng, bởi vì ta cũng --- cũng e sợ cha ta, không dám nói với ông ấy, cho nên vẫn kéo dài, đây là ta có lỗi với Hoa Lôi, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thương tổn đến Hoa Lôi đấy.

Đường đường là con trai của Viện trưởng Tư Pháp Viện, sao có thể tình cờ gặp gỡ với thôn nữ được, đây chính là quy định bất thành văn, hiện giờ Lý Cương cũng đang từ từ xây dựng thế lực của chính mình, đám hỏi đối với y cũng là cực kỳ trọng yếu đấy.

Sau khi Triệu Chấp nghe xong, bèn hỏi: - Lý Hiền, ngươi nói là lúc ngươi ở trong rừng cây bị người che mặt từ phía sau, sau đó lập tức ngất xỉu ư?

Lý Hiền gật đầu nói: - Đúng vậy.

Triệu Chấp nói: - Vậy thì có người làm chứng cho điểm này sao?

Lý Hiền lắc đầu nói: - Điều này ta cũng không biết.

Triệu Chấp lại hỏi:

- Vậy là không có người nào có thể làm chứng cho những gì ngươi đã nói ư?

Lý Hiền vẫn là lắc đầu nói: - Bởi vì gia thế của hai nhà chúng ta, cho nên chúng ta đều chọn hẹn hò ở những chỗ cực kỳ vắng vẻ, ta cũng sợ bị phụ thân biết được, nên chưa bao giờ nhắc tới với người khác cả.

Bành Đại Thụ vội nói: - Đại nhân, ngài nghe thấy rồi đấy, ngài nghe rõ rồi đấy, nhất định là gã đang nói láo.

Triệu Chấp lại hỏi: - Vậy thì tại sao ngươi lại tới đây?

Lý Hiền nhịn không được viền mắt đỏ lên, nói: - Ngày hôm trước khi ta về đến nhà, vẫn luôn trốn ở trong phòng, trong lòng ta vô cùng sợ hãi, nhưng sau khi sự sợ hãi qua đi, ta lại vô cùng đau buồn, vì thế hôm nay trời vừa sáng ta đã đi đến thôn Mai Lâm, hy vọng có thể nhìn mặt Hoa Lôi lần cuối, cũng hy vọng được báo lại chuyện của ta với Hoa Lỗi cho bá phụ bá mẫu biết, mong rằng nhận được sự tha thứ của bọn họ.

Triệu Chấp hỏi:

- Tha thứ? Tha thứ điều gì?

Lý Hiền nói: - Nếu như Hoa Lôi không có nhận thức ta, ngày đó cũng sẽ không vào trong rừng, cũng sẽ không --- nói cho cùng, vẫn là ta hại nàng. Nhưng khi sau khi ta biết bá phụ bá mẫu mang Hoa Lôi tới nơi này cáo trạng, ta liền lập tức chạy tới đây, ta không sợ phải gánh chịu bất luận tội danh gì, nhưng ta hy vọng có thể tìm ra được hung thủ, coi như Hoa Lôi ở trên trời có linh thiêng thì cũng được an ủi.

Bành Đại Thụ nghiến răng nghiến lợi nói: - Nếu không phải là ngươi có tật giật mình, thì ngày đó ngươi cũng sẽ không hốt hoảng chạy trốn, việc này có bằng chứng vững như núi, ngươi đừng hòng mà ngụy biện.

Triệu Chấp lại hỏi Bành Lỗi: - Bành Lỗi, ngày đó khi ngươi đến ngôi miếu đổ nát, ngoại trừ Lý Hiền ra, ngươi có còn gặp được ai khác không?

Bành Lỗi lắc đầu nói: - Thảo dân chỉ nhìn thấy mỗi Lý Hiền, nhất định là gã đã hại tam muội nhà ta, kính xin đại nhân làm chủ cho tam muội của ta.

Triệu Chấp gật đầu, đột nhiên lại nhìn về phía huynh đệ Thủy thị, hỏi: - Thủy Vạn Lý, Thủy Thiên Lý, vì sao mới vừa rồi các ngươi chập chạp không chịu nói ra thật tình, hơn nữa, theo lời người của ta báo lại, lúc bọn họ đi tìm các ngươi, thì các ngươi đang thu thập hành lý, không biết là các ngươi muốn đi nơi nào?

*****

Thủy Vạn Lý thất kinh nói: - Đại nhân oan uổng ta quá, mới vừa rồi tiểu nhân sở dĩ không chịu nói ra, là vì đối phương là công tử của Viện Trưởng Tư Pháp Viện, kỳ thật ngày đó tiểu nhân cũng không biết chuyện về Bành tam muội, vì vậy mới buột miệng nói ra gặp Lý công tử, nhưng sau lại biết được, trong lòng lập tức cực kỳ hối hận, sợ rước họa vào thân, cả ngày hôm qua, hai huynh đệ chúng ta đều là thấp thỏm lo âu, thậm chí còn không dám đi ra ngoài làm việc, hôm nay nghe nói Bành Đại Thụ đến trong thành cáo quan, huynh đệ chúng ta sợ hãi gặp phải trả thù, cho nên mới chuẩn bị đi ra bên ngoài trốn tránh.

Triệu Chấp nổi giận nói: - Đồ khốn kiếp, chính là bởi vì có những tên điêu dân như các ngươi, mới khiến cho một vụ án nguyên bản rất đơn giản, trở nên phức tạp hơn. Ở dưới vùng trời càn khôn lanh lảnh này, nếu như các ngươi không làm việc gì trái với lương tâm, thì ai dám trả thù các ngươi nào. Mà ai lại sẽ đi trả thù các ngươi đây, các ngươi có biết những lời vừa rồi các ngươi nói rã, đã khiến cho Tư Pháp Viện phải chịu tiếng oan rồi không, thật sự là nực cười.

- Tiểu nhân biết tội, tiểu nhân biết tội, xin đại nhân khai ân a, xin đại nhân khai ân a.

Hai huynh đệ này khẩn trương dập đầu nhận sai.

Triệu Chấp liếc mắt thoáng nhìn, trong lòng cũng cự kỳ bất đắc dĩ. Kỳ thật y cũng vô cùng có thể lý giải loại tâm lý này của huynh đệ Thủy thị, vào mười năm trước kia, Đại Tống vẫn bị vây ở một thời kỳ vô cùng hắc ám, đám vương công quý tộc làm xằng làm bậy là chuyện thường xuyên xảy ra, hỡn nữa bọn họ còn không bị pháp luật hạn chế nữa đấy, muốn chuyển biến loại tư tưởng này, cũng không phải là việc một ngày có thể làm được, nhưng y nhất định phải nói rõ ra, bằng không cứ để thế này sẽ mang đến rất nhiều thương tổn cho Tư Pháp Viện. Dù sao Lý Cương cũng không có làm gì, ngươi nói ra như vậy, chẳng phải là hướng dẫn cho dân chúng nghĩ theo phương hướng kia sao. Y nói:

- Các ngươi mặc dù không có phạm pháp. Ta cũng không có quyền lực trị tội các ngươi, nhưng loại hành vi như này của các ngươi là cực kỳ đáng xấu hổ, hy vọng rằng các ngươi có thể sửa lại, còn có, các ngươi là nhân chứng phi thường trọng yếu trong việc này, các ngươi còn cần ở lại chỗ này thêm mấy ngày nữa. Người đâu, dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi đi.

Hai sai nha lập tức đi tới, nói: - Hai vị, xin mời.

Hai huynh đệ Thủy thị sợ tới mức cả người phát run, nào còn dám đi nữa.

Triệu Chấp nói: - Có nhiều dân chúng như vậy ở trong này nhìn xem, bản quan còn dám làm gì các ngươi sao? Các ngươi yên tâm đi. Bản quan chỉ giữ lại các ngươi ở trong này để hiệp trợ điều tra thôi, chỉ cần các ngươi không làm gì phạm pháp. Thì đến lúc đó bản quan sẽ thả các ngươi về.

Huynh đệ Thủy thị vừa nghe thế, lúc này mới thoáng an tâm, đi theo hai gã sai nha xuống dưới.

Triệu Chấp lại nói với đám dân chúng: - Vụ nán này có rất nhiều điểm đang ngờ, bản quan còn cần phải điều tra thêm, hôm nay cứ tạm dừng tại đây đã, đợi sau khi bản quan điều tra xong, rồi mới lại đưa ra phán quyết

Bành Đại Thụ nóng nảy, câu này chính là hình thức mở đầu để quan lại bao che cho nhau a, ông ta nói: - Thẩm phán đại nhân, vụ án này có chứng cớ vô cùng xác thực, còn có điểm gì đáng ngờ nữa?

Triệu Chấp nói: - Lúc ấy Bành Lỗi chỉ là nhìn thấy Lý Hiền chạy từ trong ngôi miếu đổ nát ra, chứ vẫn chưa tận mắt nhìn thấy Lý Hiền sát hại Bành Hoa Lôi, Bành Lỗi cũng không thể khẳng định được lúc ấy bốn phía không còn có ai khác, hơn nữa, Lý Kỳ cự tuyệt nhận tội, nếu như bản quan không điều tra thêm, mà chỉ tin vào lời nói một phía của nhà các ngươi đã trực tiếp phán quyết Lý Hiền là hung thủ giết người, thì không khỏi cũng quá khinh suất rồi, điều này cũng trái với chế độ tư pháp, nhưng là các ngươi cứ yên tâm, nếu bản quan đã tiếp nhận vụ án này, thì nhất định sẽ trả lại lẽ phải cho các ngươi. Người đâu, bắt giữ Lý Hiền lại để hậu thẩm, thoái đường.

Nói xong, y cũng lời dong dài, đứng dậy rời đi luôn.

Hai canh giờ sau.

- Triệu thẩm phán, ta vừa mới nghe người ta nói là Hiền nhi nó giết người? Rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?

Lý Cương vội vội vàng vàng chạy tới Đại Lý Tự, nhìn thấy Triệu Chấp thì vội vàng dò hỏi, chợt thấy bên cạnh còn ngồi hai người, sửng sốt một chút, vội hỏi: - Trần ngự sử, Mao viện trưởng, sao các ngươi lại ở đây?

Triệu Chấp giơ tay khẽ cười nói: - Lý viện trưởng an tâm một chút chớ vội, mời ngồi trước đã.

Lý Cương thấy Trần Đông, Mao Thư đều ở đây, thì cảm thấy lo sợ, ngồi xuống với vẻ mặt hoang mang.

Triệu Chấp kể lại toàn bộ sự việc với Lý Cương một lần, lại đưa cáo trạng giao cho Lý Cương.

Lý Cương xem qua, tức giận đứng bật dậy, nói: - Không ngờ tên nghiệt tử này lại giấu ta nhiều chuyện đến vậy, thật sự là làm ta tức chết mà.

Bản thân y chính là một kẻ tính tình nôn nóng, tức giận đến mức mắng một hồi lâu, còn không lặp lại chút nào nữa đấy, nhưng sau khi mắng xong, y lại nói với Triệu Chấp: - Triệu thẩm phán, nghiệt tử này mặc dù có một số lúc phạm hồ đồ, nhưng tuyệt đối sẽ không đến mức giết người, vụ án này chắc chắn là có nội tình.

Trần Đông đột nhiên nói: - Lý viện trưởng, có hay là không, cũng không phải là ngài nói mà được, phải nói theo sự thật mới được.

Lý Cương tự biết bản thân mình nói lỡ, vội nói lại: - Đúng đúng đúng, Trần ngự sử nói rất đúng, nếu quả thật là do nghiệt tử kia làm, ta nhất định sẽ tự mình kết liễu nó.

Ngươi mà giết cậu ta, vậy thì ngươi cũng phạm tội giết người rồi.

Đương nhiên, lời này Trần Đông cũng không nói ra.

Triệu Chấp khe khẽ thở dài, nói: - Lý viện trưởng, hôm nay ta mời ngài đến đây, chủ yếu vẫn là vì việc thẩm tra vụ án này, ngài cũng biết đấy, Đại Lý Tự ta cũng không có quyền điều tra, theo lý mà nói, vụ án này hẳn là giao cho Tư Pháp Viện của ngài, nhưng trước mắt tất cả chứng cớ đều cực kỳ bất lợi với Lý Hiền, mà ngài lại là phụ thân của Lý Hiền, nếu như giao cho Tư Pháp Viện đến điều tra, vậy thì dù cho kết quả là như thế nào, ta tin rằng cũng sẽ không có người tin phục, vì vậy, mới vừa rồi ta đã thương lượng qua với Mao viện trưởng rồi, hy vọng là có thể đem vụ án này giao cho Ngự Sử Đài điều tra, chúng ta không phải là không tin tưởng ngài, chỉ là vì đạt được mục đích công bình, cho nên mới phải làm như vậy thôi, hy vọng ngài có thể lượng giải cho chúng ta.

Lý Cương ngẩn ngơ trong chốc lát, rồi mới gật đầu nói: - Đây là điều nên làm. Nên làm thế. Trần ngự sử, vậy thì phải làm phiền ngài rồi.

Trần Đông nói: - Lý viện trưởng xin cứ yên tâm, tại hạ nhất định sẽ xử lý công bằng. Nếu không phải do lệnh công tử gây ra, ta cũng nhất định sẽ trả lại lẽ phải cho lệnh công tử.

- Đa tạ. Đa tạ.

Lý Cương vội vàng nói.

Triệu Chấp lại nói thêm: - Lý viện trưởng, tuy rằng vụ án này còn chưa được phán quyết, nhưng tình huống cực kỳ bất lợi đối với lệnh công tử, mà ở thời điểm thẩm án, cũng có không ít dân chúng dự thính, ta tin rằng rất nhanh việc này sẽ truyền khắp Kinh Thành, ngài nên chuẩn bị sẵn dàng, đến lúc ấy nhất định sẽ làm suy giảm danh dự của Tư Pháp Viện. Hơn nữa, trong triều khẳng định cũng sẽ có người mượn việc này công kích ngươi đấy.

Lý Cương nghe vậy càng thêm buồn bực, không yên lòng gật đầu.

Triệu Chấp kông có đoán sai, chuyện tốt không truyền ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dắm, trong vòng một ngày, tin tức công tử nhà Viện trưởng Tư Pháp Viện mưu sắc sát hại tính mệnh đã truyền khắp Kinh Thành, hơn nữa, Đại Tống Tuần San Thời Đại và Nho báo đều chuyên môn đăng việc này lên. Đương nhiên, bọn họ chỉ là dựa vào sự việc để đưa tin, cũng không có kết luận Lý Hiền là hung thủ giết người, nhưng trong tiềm thức của dân chúng đã nhận định Lý Hiền chính là hung thủ giết người. Chỉ trong thoáng chốc đã truyền khắp ồn ào huyên náo.

Càng chết người chính là, Lý Cương chính là Viện trưởng Tư Pháp Viện, điều này khiến cho toàn bộ sự việc trở nên càng thêm mẫn cảm, con trai của Viện trưởng Tư Pháp Viện mưu sắc sát hại tính mệnh, chỉ nghe một chút thôi, đã thấy cỡ nào châm chọc rồi!

Lý Cương không nghĩ quan tâm vào chuyện này đều không có khả năng a!

Tư Pháp Viện cũng gặp phải liên lụy, lần này có thể nói là lần gặp phải nguy cơ tín nhiệm lớn nhất từ khi Tư Pháp Viện thành lập cho tới nay.

Mà Lý Cương làm viện trưởng Tư Pháp Viện, vốn sẽ phải làm được công bình công chính. Nhưng là bởi vậy đã đắc tội rất nhiều vương công quý tộc, lần này xem như làm cho bọn họ tìm được cơ hội. Ở trong triều bắt đầu mãnh liệt công kích Lý Cương, yêu cầu Lý Cương chủ động từ chức viện trưởng Tư Pháp Viện.

Không thể không nói, Lý Cương thật đúng là vận mệnh nhấp nhô, con đường làm quan của y căn bản là chưa từng được thuận lợi suôn sẻ.

Tần Cối làm Tể tướng, lập tức mời dự họp hội nghị cao tầng, đây cũng không phải là việc nhỏ, Tư Pháp Viện ở trong chế độ trước mắt của Đại Tống đảm đương một nhân vật vô cùng trọng yếu, việc này gây ra nguy cơ ảnh hưởng đến danh dự của Tư Pháp Viện, nhất định phải xử lý thận trọng.

Trung Thư Tỉnh.

Ngoại trừ Tần Cối, Triệu Chấp, Trần Đông, Mao Thư, Trịnh Dật, Lý Cương, Xu mật phó sứ Lý Quang, còn có Đại học sĩ Tô Bạch của Hiền Chính Điện cũng có mặt.

Đại học sĩ Hiền Chính Điện này chính là bí thư trưởng của Hoàng đế, nói như vậy, tức là có quyền lực rất lớn đấy, nhưng do Triệu Giai cải cách chế độ, làm cho quyền lực của Đại học sĩ giảm mạnh, tuy nhiên, dù sao cũng là người bên cạnh Hoàng thượng, ai cũng không dám bỏ qua ông ta, chỉ có điều Tô Bạch làm người cẩn thận, cũng rõ ràng tình trạng trong triều hiện giờ, cho tới bây giờ chưa từng tham dự vào tranh đấu của những đại thần, mà hiện giờ Triệu Giai không có mặt ở đây, cho nên Tô Bạch không thể không đứng ra, bời vì ông ta nhất định phải biết hết thảy mọi sự vụ xảy ra trong triều, nếu Triệu Giai trở về mà hỏi gì cũng không biết, vậy thì ngươi làm bí thư trưởng cũng quá không hợp cách rồi.

*****

Tần Cối mở đầu nói: - Ta tin rằng các vị cũng rõ ràng, hôm nay ta mời các vị đến đây, là vì vụ án ở thôn Mai Lâm, nhưng chúng ta không phải đến đây để thẩm án, vụ án này đến cuối cùng có kết quả như thế nào, sẽ không ở trong phạm vi thảo luận của chúng ta, đây là chuyện của Ngự Sử Đài, chúng ta chủ yếu là nghĩ biện pháp xoay chuyển danh dự của Tư Pháp Viện, hiện giờ trong dân gian lan truyền ồn ào huyên náo, việc này gây thương tổn nghiêm trọng đến danh dự của Tư Pháp Viện, mà danh dự của Tư Pháp Viện là do Hoàng thượng và văn võ bá quan cả triều cùng gây dựng lên đấy, chúng ta quyết không thể để cho nỗ lực của Hoàng thượng và chúng ta thay đổi trong chốc được.

Mao Thư nói: - Vụ án này còn đang trong quá trình thẩm tra, kết quả còn chưa được kết luận, hiện tại đã thảo luận những chuyện này, chẳng phải là nói cho dân chúng rằng, Lý Hiền chính là hung thủ giết người sao, điều này đối với Lý Hiền và Lý viện trưởng đều cực kỳ không công bình.

Tô Bạch đột nhiên nói: - Cũng không thể nói như vậy được, nhân ngôn đáng sợ nha, Tần Thiếu Tể chỉ là lo lắng, cũng không phải là lo sợ không đấu, nếu chẳng may kết quả thật sự là bất lợi với Tư Pháp Viện, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp thì cũng đã muộn rồi, chúng ta hẳn là sớm một chút nghĩ ra phương pháp ứng đối.

Trịnh Dật nói: - Nhưng dù còn một ngày chưa có kết quả, thì chúng ta lấy gì ra để ngăn chặn miệng lưỡi mọi người, người tại ngôn luận tự do, chúng ta căn bản là không thể hạn chế dân chúng nói cái gì.

Tần Cối thở dài, nói: - Đúng vậy a, việc này thật đúng là khó giải quyết, nếu có Xu Mật Sứ ở đây thì dễ xử lý rồi, hắn là người am hiểu nhất về những chuyện như này đấy, đáng tiếc, Xu Mật Sứ hiện tại xa tận Yến Vân, nước xa không cứu được lửa gần a.

Lý Cương đột nhiên đứng lên, nói:

- Chỉ cần ta từ chức viện trưởng Tư Pháp Viện, vậy là có thể bảo vệ được danh dự của Tư Pháp Viện rồi.

Trịnh Dật vội vàng nói: - Lý viện trưởng, ngài chớ có hành động theo cảm tính, Hoàng thượng đều từng nói qua, không thể lấy những việc do con cái gây ra để chỉ trích cha mẹ được, hơn nữa hiện giờ còn chưa có kết luận cuối cùng, lúc này ngươi từ chức viện trưởng, chẳng phải là không đánh mà đã khai sao.

Tô Bạch nói: - Nhưng Hoàng thượng cũng đã nói, những gì con cái làm, gây ảnh hưởng đến danh dự của phụ thân, đồng dạng cũng sẽ ảnh hưởng đến con đường làm quan của phụ thân mình, nếu Lý viện trưởng từ chức viện trưởng Tư Pháp Viện, vậy thì dân chúng sẽ chỉ nhằm vào cá nhân của Lý viện trưởng thôi, mà không phải là Tư Pháp Viện. Kế bỏ xe bảo vệ tướng này cũng chưa hẳn là không thể thực hiện.

Một câu bỏ xe bảo vệ tướng, đầy đủ thể hiện ra sự tàn khốc của chính trị.

Ngụ ý chính là Lý Cương cõng lấy tiếng xấy này về nhà đi, đừng làm liên lụy đến Tư Pháp Viện.

Mao Thư nói: - Nhưng căn cứ vào chế độ của triều đình ta, viện trưởng của hai viện nhất định phải do Hoàng thượng tự mình bổ nhiệm, hơn nữa, ngoại trừ Hoàng thượng ra, không người nào có thể miễn trừ chức viện trưởng của hai viện này được.

Triệu Chấp cẩn thận nói: - Nếu không. Chúng ta vẫn là phái người đi bẩm báo lại cho Hoàng thượng đi.

Tần Cối lắc đầu phủ quyết: - Không thể, không thể, hiện giờ Hoàng thượng đang chuyên tâm chinh chiến ở Yến Vân, vốn đã là hung hiểm, chúng ta vô năng, không thể giúp Hoàng thượng phân ưu, nhưng cũng không thể cho Hoàng thượng thêm phiền não được.

Những người còn lại đều gật đầu, không thể đi quấy rầy đến Hoàng thượng được.

Tần Cối lại nói: - Kỳ thật theo cá nhân ta, ta tin tưởng ràng công tử nhà Lý viện trưởng tuyệt đối sẽ không làm chuyện này, nhưng trước mắt chúng ta nhất định phải hết sức cố giắng tiêu trừ những ảnh hưởng tiêu cực đến Tư Pháp Viện. Cho nên ta nghĩ rằng kế sách bỏ xe bảo vệ tướng của Tô đại học sĩ chưa hẳn là không được, trước mắt thì chúng ta cũng không có phương án nào xử lý tốt hơn cả.

Cái tên cáo già ăn tươi nuốt sống người khác này. Người luôn luôn biết tự kiềm chế như Trịnh Dật, cũng nhịn không được chủi tục ở trong lòng. Y cười lạnh nói: - Tần Thiếu Tể không khỏi quá nóng lòng một chút đi, lúc này mới qua bao lâu, sự tình còn chưa đến mức cần phải bỏ xe giữ tướng đâu.

Tần Cối nói: - Tam Ti Sứ, nhân ngôn đáng sợ nha, việc này một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh sẽ truyền ra khắp cả nước, như vậy thì Tư Pháp Viện cũng sẽ phải chịu liên lụy, chúng ta nhất định phải sớm có ứng đối mới kịp. Không thể để kéo dài thêm nữa, nếu Tam Ti Sứ ngài có biện pháp gì tốt hơn, vậy thì cứ nói ra cho mọi người cùng nghe.

Trịnh Dật một hồi không nói được gì, nếu y có biện pháp tốt hơn, cũng đã nói sớm rồi, y thàm nghĩ, nếu Xu Mật Sứ có ở đây thì tốt rồi, ồ, hóa ra mới vừa rồi một câu nói kia của gã có hai ý nghĩa, nước xa không cứu được lửa gần, lửa này ám chỉ căn bản không phải Tư Pháp Viện, mà là Lý Cương.

- Nếu như tất cả mọi người không có biện pháp nào tốt hơn, vậy thì ---.

Nói tới đây, Tần Cối quay đầu nhìn về phía Lý Cương.

Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên kêu lên: - Hoàng hậu giá lâm.

Đám người Tần Cối đều sửng sốt, lập tức vội vàng đứng dậy.

Két... Một tiếng, cửa mở ra, chỉ thấy Hoàng hậu từ bên ngoài đi vào, đừng nhìn nàng là một Hoàng hậu, nhưng mặc y phục cực kỳ đơn giản, từ đầu đến chân, đều không có đồ trang sức, trên đầu cũng chỉ cài trâm gỗ, bởi vì Triệu Giai đề xướng tiết kiệm, thân là Hoàng hậu thì tất nhiên phải làm tấm gương tốt rồi, không giống như Hoàng hậu của triều Thanh, viên trân châu to đùng cũng phải mang vài chuỗi, trông thô thiển không kể hết, nói không chừng Hoàng hậu, phi tần của triều Thanh là mắc chứng viêm xương cổ nhiều nhất đấy, thật sự là tự chuốc lấy tội a.

- Vi thần tham kiến Hoàng hậu.

- Miễn lễ, miễn lễ.

Cánh tay ngọc ngà của Hoàng hậu nhẹ nhàng duỗi ra, cười nói: - Ta không quấy rầy đến các vị đi.

- Không có, không có.

Tần Cối vội vàng tránh ra chỗ ngồi, nói: - Mời Hoàng hậu ngồi.

Hoàng hậu nhấc tay, khẽ cười nói: - Nơi này chính là Trung Thư Tỉnh, cũng không phải tẩm cung của ta, vị trí này theo lý nên là Thiếu Tể ngươi ngồi, ta ngồi ở bên cạnh là được rồi. Nói xong, nàng lập tức ngồi xuống một chỗ ở bên trái, lại đè đè tay nói: - Các ngươi cũng đều ngồi đi.

- Vâng.

Đám người Tần Cối đều lần lượt ngồi xuống.

Hoàng hậu thấy bọn họ đều không ai lên tiếng, thì nhẹ nhàng cười nói: - Mới vừa rồi các vị đang đàm luận về chuyện ở thôn Mai Lâm đi?

Tần Cối gật đầu nói: - Đúng vậy, Hoàng hậu cũng là bởi việc này mà đến đi.

Hoàng hậu gật gật đầu, nói: - Từ sau khi thành lập hai viện, đã trợ giúp Hoàng thượng chia sẽ không ít phiền não, giải quyết xong rất nhiều vấn đề, vì vậy, Hoàng thượng vô cùng coi trọng hai viện này, cũng thường xuyên nói với ta, hai viện có thể trợ giúp cho Đại Tống ta đi đến một độ cao mà chưa từng có một triều đại nào có thể sánh bằng, cho nên, sau khi ta nghe nói đến việc này, thì trong lòng thật sự lo lắng, nguyên bản sợ quấy rầy đến các ngươi, không có ý định đến đây, nhưng mà không nhịn xuống được, cũng không biết là đúng hay sai. Đúng rồi, không biết các vị đã nghĩ ra được sách lược đối chưa?

Tần Cối nhìn chung quanh, thấy không có người mở miệng, đành phải nói: - Hồi bẩm Hoàng hậu, trước mắt chúng ta thương lượng ra biện pháp tốt nhất chính là bỏ xe bảo vệ tướng.

- Bỏ xe bảo vệ tướng?

Hoàng hậu nghe vậy thì ngẩn ra.

Lý Cương đột nhiên quỳ rạp xuống đất, hành đại lễ nói: - Vi thần dạy con không tốt, khiến cho Hoàng thượng hổ thẹn, có thẹn với sự tín nhiệm của Hoàng thượng, lúc này bụng làm dạ chịu, vi thần nguyện ý từ chức viện trưởng Tư Pháp Viện.

- Ai ôi!!! Lý viện trưởng mau mau đứng lên.

Hoàng hậu tự mình đưa tay nâng Lý Cương dậy, hỏi với vẻ mặt kinh ngạc: - Chẳng lẽ vụ án này thật sự là do lệnh công tử gây ra sao?

Triệu Chấp trả lời: - Trước mắt thì vụ án này vẫn còn trong quá trình thẩm tra.

Hoàng hậu lại hỏi: - Đến tột cùng là đang trong quá trình thẩm tra, hay là vẫn là đang kéo dài?

Ngụ ý chính là hỏi còn chưa có kết quả, hay là có kết quả rồi, chỉ là các ngươi giấu diếm kéo dài.

*****

Trần Đông nói: - Hồi bẩm Hoàng hậu, vụ án này vi thần vừa mới tiếp nhận. Đang chuẩn bị tiến hành điều tra.

Hoàng hậu kinh ngạc nói: - Một khi đã như vậy, thì tại sao lại nói là bụng làm dạ chịu, Lý viện trưởng, có phải là ngươi đã biết là vụ án này do lệnh công tử gây nên hay không?

Lý Cương vội vàng lắc đầu: - Vi thần tin tưởng chắc chắn rằng khuyển tử tuyệt đối sẽ không giết người đâu, chỉ có điều --- chỉ có điều bất kể như thế nào, Tư Pháp Viện đều bởi vì vi thần mà chịu hổ thẹn, vi thần thật sự là có thẹn với Hoàng thượng.

- Thì ra là thế, ngươi thật đúng là làm ta sợ muốn chết.

Hoàng hậu cười nói: - Ngươi cứ ngồi trước đi.

Lý Cương cũng không tìm tòi được rõ về tâm lý của Hoàng hậu, đành ngoan ngoãn ngồi xuống.

Hoàng hậu cười nói hướng đám người Tần Cối: - Ta có một số đề nghị, không biết có thể nói ra không?

Ngươi là Hoàng hậu, ai dám không cho ngươi nói chuyện chứ. Tần Cối vội nói: - Mời Hoàng hậu chỉ giáo.

- Chỉ giáo thì không dám, việc này cũng không phải ta quản lý được. Ta chỉ là đưa ra chút đề nghị thôi, về phần có tiếp thu hay không, cũng là quyết định của các vị. Hoàng hậu khẽ mỉm cười, lại chợt nghiêm mặt nói: - Ta nghĩ đến đừng nói là vụ án này chưa giải quyết, cho dù đã có phán quyết rồi, cũng không thể trách phạt đến trên đầu của Lý viện trưởng, về phần bỏ xe bảo vệ tướng, thật sự là không ổn, kỳ thật bất kể là dân chúng, hay là các ngươi, đều là con dân của Hoàng thượng, ở trong lòng Hoàng thượng đều có vị trí trọng yếu như nhau.

Lúc trước khi Lập Pháp Viện được thành lập, cũng đã có văn bản quy định rõ ràng. Không thể tùy tiện liên lụy đến người nhà của tội phạm, trừ phi là trường hợp vụ án đặc biệt, triều đình đương nhiên là không thể phân biệt đối xử rồi, ta cho rằng tính công bình chính là điều khiến cho người dân tin phục nhất vào luật pháp, ngươi không thể nói rằng Lý viện trưởng là đại thần trong triều nên phải đối đãi đặc thù được, trừ phi là điều tra ra được Lý viện trưởng cũng tham dự vào, bằng không, việc khiến cho Lý viện trưởng gánh chịu tất cả, ta không cho rằng là phương pháp xử lý tốt. Nếu làm như vậy, vậy thì một ngày khác triều đình lại lấy cớ để khắp nơi tru diệt những người có liên quan. Làm cho quy định này sẽ tự sụp đổ, không phù hợp với tư tưởng lấy pháp trị quốc của Hoàng thượng, nếu chỉ là tranh cãi tư nhân, khiến cho người trong nhà phải chịu uất ức thì còn được, nhưng đây chính là vụ án hình sự, chúng ta hẳn là hoàn toàn phục tùng việc Lập Pháp Viện thông qua luật pháp để phán quyết.

Tần Cối nói: - Hoàng hậu nói rất đúng, nhưng là chúng ta gặp phải vấn đề không phải là bản thân vụ án, mà là danh dự của Tư Pháp Viện, hiện giờ dân chúng đều đang đàm luận về việc này, mà dường như càng ngày càng có nhiều người nguyện ý tin tưởng Lý Hiền chính là hung thủ giết người, viecj này đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Lý viện trưởng rồi, nếu triều đình không tìm ra được sách lược để ứng đối, vậy thì dân chúng sẽ nảy sinh nghi ngờ với Tư Pháp Viện, điều này cực kỳ bất lợi với sự phát triển của Tư Pháp Viện đấy, thậm chí ảnh hưởng đến toàn bộ địa phương, kế bỏ xe bảo vệ tướng càng nhiều là muốn giữ gìn danh dự của Tư Pháp Viện, mà không phải nhằm vào Lý viện trưởng, trừ phi ---.

Hoàng hậu hỏi: - Trừ phi cái gì?

Tần Cối nói: - Trừ phi sớm ngày phán quyết, sau đó lại chấp pháp theo lẽ công bằng, nói như vậy, dân chúng tự nhiên sẽ tiêu trừ sự nghi ngờ đối với Tư Pháp Viện.

Lý Cương đứng lên nói: - Ta có thể không làm chức viện trưởng Tư Pháp Viện này, nhưng không có khả năng bắt khuyển tử nhận tội, hiện giờ vụ án chưa được điều tra rõ ràng, sao có thể dễ dàng phán quyết được.

Trần Đông cũng nói: - Ta đây cũng phản đối, làm vậy quả thực là khinh nhờn với luật pháp.

Tần Cối nói: - Nhưng luật pháp mấu chốt còn ở chỗ có ai tin phục hay không, nếu dân chúng đều không tin phục vào Tư Pháp Viện, vậy thì còn nói gì đến lấy pháp trị quốc nữa, bỏ một người để đổi lấy sự ủng hộ của người trong thiên hạ với luật pháp, ta cho rằng là có thể tiếp nhận, Xu Mật Sứ ban đầu ở phủ Đại Danh không phải là cũng lấy thân thử nghiệm sao, mọi người cũng nhìn thấy kết quả rồi đấy, càng khiến cho dân chúng thêm tin phục vào luật pháp, hơn nữa Xu Mật Sứ cũng nhận được sự tôn trọng của dân chúng, mà không phải là nhục mạ, nếu sớm ngày phán quyết, vậy thì dân chúng thấy Lý viện trưởng khi đối mặt với con ruột của mình, đồng dạng cũng có thể công bằng chấp pháp, vậy thì Lý viện trưởng chắc chắn sẽ nhận được sự ủng hộ của dân chúng, đối với Lý viện trưởng đồng dạng cũng không phải là chuyện xấu, hơn nữa, trước mắt mọi chứng cứ đều chỉ hướng Lý Hiền, cũng không có chứng cớ gì chính diện chỉ ra là không phải do Lý Hiền gây án, nên phán quyết như vậy, cũng khiến cho người dân tin phục.

Gã trời sinh tính tình âm nhu, tinh thông tính kế, nói gần nói xa, nơi chốn đều lộ ra ý ngầm hại người, làm cho người ta khó lòng phòng bị, lời này nhìn như có lý, nhưng thật ra là muốn chỉnh chết Lý Cương, bức bách Lý Cương từ chức, hổ dữ còn không ăn thịt con, Lý Cương vì bảo vệ chức quan của mình, mà khiến cho con trai mình lưng đeo tội danh chưa điều tra rõ này, hơn nữa cho dù y nhẫn tâm vứt bỏ con trai mình, thì Lý gia cũng có thể sẽ bởi vì vậy mà bị người thóa mạ, khiến Lý Cương trái phải đều khó làm người, một chiêu này thật sự là âm độc đến cực điểm.

Lý Cương tức giận thở hổn hển, ngươi đều đã muốn giết con ta rồi, còn dám nói đối với ta là chuyện tốt, ngươi thật sự mẹ nó quá ức hiếp người. May là y, nếu như là Lý Kỳ, dù thế nào cũng sẽ trước tiên giết chết con trai Tần Cối, đương nhiên, Tần Cối ở tình huống không tuyệt đối nắm chắc có thể lật đổ được Lý Kỳ, thì cũng không dám vọng động với người nhà Lý Kỳ, bởi vì Tần Cối hiểu rất rõ về Lý Kỳ, ngươi muốn động vào người nhà của Lý Kỳ, thì hắn thật sự có khả năng sai cấm quân xét cả nhà ngươi, nhưng lúc này trong lòng Lý Cương đang đại loạn, không biết phải phản bác như thế nào cả, chỉ dùng sắc mặt kiên quyết nhắc lại: - Nếu như thật sự là do khuyển tử gây ra, ta nguyện tự mình cầm đao, chính ta đâm nghiệt tử kia, nhưng nếu không phải do khuyển tử gây ra, ta cũng sẽ không khiến cho khuyển tử phải chịu oan khuất, việc này tính mạng là nhỏ, nhưng danh tiết lại là chuyện lớn.

Hoàng hậu vội vàng nói: - Được rồi, được rồi, hai vị đừng cãi nhau nữa, Lý viện trường ngươi cũng đừng kích động, chúng ta ngồi xuống rồi nói tiếp. Đợi sau khi Lý Cương ngồi xuống, nang lại tiếp tục nói:

- Tần Thiếu Tể cũng là vì suy nghĩ cho đất nước, hơn nữa ngài ấy nói ra cũng cực kỳ có đạo lý, đây thật sự là một vấn đề, dù sao nhân ngôn đáng sợ, có một số việc lúc này nên lấy đại cục làm trọng.

Lý Cương vừa nghe nàng nói như vậy, gấp đến độ suýt chút nữa nhảy dựng lên, nếu Hoàng hậu cũng nhận định như vậy, thì việc này chính là ván đã đóng thuyền rồi.

Hoàng hậu nói xong thì trầm ngâm một lát, lại bảo: - Ta ngược lại có một đề nghị, không biết có được hay không?

Nàng không phải là một nữ nhân có ham vọng mãnh liệt với quyền lực, ở tình huống bình thường, nàng đều không can dự vào chính sự, nàng luôn cẩn thận giữ gìn bổn phận, xử lý tất cả mọi việc trong hậu cung, khiến cho Triệu Giai có thể chuyên tâm xử lý triều chính, cho nên, khi nàng đối mặt với những đại thần như Tần Cối, nàng đều là châm chước rồi mới nói ra, đều cực kỳ hàm súc, khiêm tốn biểu đạt ra ý kiến của mình.

Tuy rằng các đại thần trong triều đều biết vị Hoàng hậu này mặc dù không có quyền lợi gì, cũng ít khi lui tới với các đại thần trong triều, nhưng nàng đã từng cùng Triệu Giai đồng cam cộng khổ ở Phượng Tường, từng cùng chung hoạn nạn, có địa vị rất cao ở trong lòng Triệu Giai, ai cũng không dám đi đắc tội với nàng.

- Mời Hoàng hậu cứ nói.

Hoàng hậu nói: - Vụ án này dù sao cũng có liên quan đến Lý viện trưởng, lúc này trước khi có phán quyết về vụ án, mà để cho Lý viện trưởng quản lý Tư Pháp Viện thì đích xác sẽ khiến cho dân chúng nghi kỵ, đến lúc đó khi có kết quả, chỉ sợ cũng khó có thể để cho người dân tin phục, Lý viện trưởng lúc này cũng chỉ có thể tị hiềm, cho nên ta đề nghị thế này, sao Lý viện trưởng không cáo bệnh ở nhà tĩnh dưỡng, đợi đến sau khi vụ án này kết thúc, nếu là kết quả tốt, vậy thì Lý viện trưởng tự nhiên là trở về Tư Pháp Viện, cho dù kết quả không tốt, giống như chính lời nói của Tần Thiếu Tể, vậy thì chỉ cần kiên quyết phán quyết theo luật pháp, đồng dạng cũng sẽ không ảnh hưởng đến Lý viện trưởng.

- Ta tán thành.

Trịnh Dật lập tức đồng ý.

Đám người Mao Thư, Triệu Chấp cũng đều gật đầu.

Tần Cối ánh mắt chợt lóe lên sự giật mình, lập tức cười nói: - Cao kiến của Hoàng hậu, vi thần xin thụ giáo.

- Thiếu Tể ngàn vạn lần đừng nói như vậy, chớ để cho mọi người chê cười. Hoàng hậu khoát tay, nói: - Hôm nay ta nói vậy chỉ là xuất phát từ lo lắng, nếu bàn về phương diện này, mỗi người trong số các vị đều giỏi hơn ta, cho nên, đề nghị của ta các vị chỉ cần tham khảo thôi, về phần cuối cùng có tiếp thu hay không, ta vẫn là nói câu kia, các vị cứ tự quyết định, không cần bởi vì ta là Hoàng hậu mà đặc biệt quan tâm, có câu là "Không ở đúng vị trí thì không bàn chính sự". Được rồi, ta xin cáo từ trước, các vị nếu là có quyết định, chỉ cần phái người đến bào cho ta biết một tiếng là được, ta cũng giống như Hoàng thượng, đều vô cùng tin tưởng vào phán đoán của các vị.

Nói xong, nàng lập tức rời đi.

Đám người Trịnh Dật, Mao Thư đều nhìn Tần Cối.

Tần Cối quét nhìn mọi người một lượt, nhẹ nhàng cười nói: - Ta cực kỳ tán thành ý kiến của Hoàng hậu, không biết các vị nghĩ sao?

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<