Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1666

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1666: Vây giết
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Vừa nghe quân Tống đến tấn công, các đại tướng nước Kim đều cười đến sung sướng, bật cười to ha ha, giống như nghe thấy chuyện cười đáng cười nhất trong thiên hạ.

Người Tống yếu đuối, ai ai cũng biết. Thật ra ở thời cổ đại, thông thường quốc gia có văn minh tương đối cao, đánh giặc không được, ngược lại người từ trong khe núi đi ra đánh giặc lại rất lợi hại. Quân Kim đối diện với quân Tống, ưu thế trong lòng quá lớn, căn bản không để quân Tống vào mắt.

Nhưng Đổng Tài bên cạnh đột nhiên cau mày nói: - Kỳ lạ, trước mắt chúng ta và Tống vẫn là đồng minh, bọn họ sao có thể xuất binh đánh chúng ta?

Vừa mới nói ra, các tướng sĩ lại sửng sốt, ngươi nhìn ta, ta nhìn gã, ai ai cũng không hiểu ra sao.

Bởi vì ngay ngày Triệu Giai xé bỏ minh ước, Trương Thúc Dạ liền xuất binh, lần này muốn tiến công chớp nhoáng, ngươi không thể còn tiên lễ hậu binh, phải nhân lúc quân Kim còn chưa lấy lại tinh thần thì nhanh chóng đi đánh, dù sao cũng cùng một ngày, không ai có thể mắng ta không báo mà đánh được. Ta đã tuyên chiến, nhưng còn sai kém thời gian ở giữa, việc này có thể trách ai được. Cho nên, Cổ Bắc Khẩu còn chưa nghe được tin tức, nhưng vừa dứt lời không lâu thì tin tức đã truyền đến từ tiền phương, Đại Tống đã xé bỏ hiệp ước Vân Tang, tuyên chiến với chúng ta rồi.

Đài Thực vừa nghe, giận tím mặt, vỗ bàn một cái, đột nhiên đứng bật dậy, há mồm mắng:

- Tiểu nhi Nam triều, can đảm như thế, ta không thể không giáo huấn mấy tên đàn bà không biết trời cao đất rộng này.

Ông ta tức giận không phải là vì quân Tống tấn công ông ta, cũng không phải xé bỏ hiệp ước Vân Tang quý báu, mà là ông ta cho rằng muốn xé minh ước cũng nên do Đại Kim chúng ta xé, Nam triều ngươi không thể làm như vậy, ngươi làm vậy chẳng phải là sỉ nhục Đại Kim ta sao.

Đổng Tài vội nói: - Xin tướng quân bớt giận trước, quân Tống có chuẩn bị mà tới, trước mắt chúng ta còn chưa làm rõ tình huống, nên cẩn thận phòng bị, nên lập tức sai người đi Bình Châu xin cứu viện. Cổ Bắc Khẩu là quan ải quan trọng, lúc trước trước khi nhị Thái tử đi, dặn đi dặn lại, muốn chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt nơi này.

Đài Thực nghe được cau mày, trong lòng có chút mất hứng. Còn chưa đánh trận, còn chưa rõ ràng gì cả thì ngươi đã nóng lòng gọi viện binh, đây chính là tác phong của Nam triều, sao lại là tác phong của người Nữ Chân ta. Nếu để cho tứ Thái tử biết được thì thể nào cũng chê cười ta, nhưng ông ta cũng không nói ra, mà là hỏi tên do thám: - Đối phương có bao nhiêu người?

Nếu có mấy chục vạn đại quân đến, ông ta đương nhiên cũng sẽ chạy đi cứu viện.

- Nhiều nhất là năm sáu ngàn người.

- Chỉ một chút như thế?

Đài Thực lộ vẻ khinh thường. Phải biết rằng trong tay ông ta cũng có năm sáu ngàn tinh binh, đối diện với năm sáu ngàn quân Tống như vậy, ông ta không chút sợ hãi nào, ngược lại còn chê quá ít, cảm thấy mình bị người ta coi thường, trên thực tế cũng chính là thế. Trước mắt thì quân Kim vẫn luôn lấy ít đánh nhiều, mấy ngàn đánh mấy vạn là chuyện bình thường.

Do thám kia lại nói: - Đội quân tiên phong của đối phương cách chúng ta còn chưa đến hai ngày lộ trình.

Đài Thực hỏi: - Là do ai dẫn quân?

Do thám kia nói:

- Là một tiểu tướng dẫn quân, ty chức cũng không nhận ra người này.

Sau khi Đài Thực nghe xong, lại khinh thường. Nếu là đám người Nhạc Phi, Tông Trạch dẫn quân, có lẽ ông ta sẽ kiêng kỵ ba phần, nhưng nghe nói là một tiểu tướng dẫn quân, lại chỉ có mấy ngàn nhân mã, lần này không phải đưa đến tận cửa thì là gì.

Đại tướng bên cạnh nghe thấy thì nhao nhao đứng dậy, nguyện ý đánh đầu, tiêu diệt đội quân tiên phong này.

Đồng Tài vội vàng nói: - Các vị tướng quân xin bình tâm chớ vội, lần này có thể là kế dụ địch của kẻ địch.

Một viên đại tướng lên tiếng nói: - Vậy thì thế nào. Lúc trước mười mấy vạn đại quân quân Tống muốn tấn công phủ Yến Sơn, kết quả là bị mấy ngàn tàn dư quân Liêu bị chúng ta đánh phế đánh cho toàn quân bị diệt. Bây giờ chỉ có mấy ngàn nhân mã, cho dù phía sau có đội quân mấy vạn, người Nữ Chân ta lý nào lại sợ.

Vẻ mặt Đổng Tài lo lắng nói với Đài Thực: - Tướng quân đừng quên, trước khi Đô Thống đi, đã dặn dò chúng ta nhất định phải bảo vệ tốt Cổ Bắc Khẩu. Bây giờ quân Tống đột nhiên tuyên chiến với chúng ta, nhất định đã vạch mưu từ lâu. Quân ta chuẩn bị không đủ, trước tiên cứ tránh đi cạnh sắc, rồi lại nghĩ cách tiếp.

Đài Thực nghe được rất không hài lòng. Đổng Tài là người Hán, trong lòng ông ta cũng có chút khinh thường Đổng Tài, sự thật là Hoàn Nhan Tông Vọng vô cùng coi trọng Đổng Tài. Bây giờ nghe Đổng Tài nhiều lần lấy Hoàn Nhan Tông Vọng ra chèn ép ông ta, thì không khỏi cau mày, nói: - Đổng phó tướng không phải người Nữ Chân ta có lẽ có điều không biết. Người Nữ Chân chúng ta từ trước đến nay lấy công thay thủ, hơn nữa sở trường của chúng ta là tác chiến trên ngựa. Nếu thoái lui lên núi, thì chẳng phải là tự phế hai tay, lấy sở đoản thay sở trường sao. Đây vẫn là trận đầu, cực kỳ quan trọng, nếu chúng ta có thể tổn hại nghiêm trọng đội tiên phong này, sĩ khí kẻ địch chắc chắc tụt dốc, đến lúc đó viện quân chúng ta vừa đến thì có thể phản công quy mô lớn.

Đổng Tài nói: - Nhưng tướng quân, nếu ngài xuất binh, vậy Cổ Bắc Khẩu do ai trấn thủ đây?

Trong lòng Đài Thực nghĩ gã nói cũng không phải vô lý, Hoàn Nhan Tông Vọng vô cùng coi trọng quan ải này, hơi trầm ngâm, sau đó nói: - Như vậy đi, ta dẫn ba ngàn nhân mã trấn thủ dưới núi, có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì lui về trên núi, ngươi dẫn hai ngàn nhân mã trấn thủ trên núi.

Đổng Tài vừa nghe thì trong lòng vẫn cảm thấy không ổn, nhưng thấy sắc mặt Đài Thực kiên quyết, gã cũng biết tính nết của Đài Thực, thầm nói, đại chiến đột kích, nếu nội bộ bất hòa thì làm sao nghênh địch, chỉ đành bất đắc dĩ nói: - Vậy cứ xử lý theo cách của tướng quân vậy, có điều lần này tướng quân nhất định phải cẩn thận, có thể đánh thì đánh, không thể đánh thì lui, đừng trúng gian kế của kẻ địch.

Trong lòng Đài Thực đầy khinh thường, ta cùng Đô Thống nam chinh bắc chiến, tình huống nào mà chưa từng thấy qua, làm sao dễ dàng trúng kế, nói có lệ: - Ừ, ta biết rồi.

Ngày đó, Đài Thực liền dẫn theo ba ngàn thân binh trú đóng trước quan ải.

Đi xuống dưới núi, ông ta giao chuyện bố phòng cho thủ hạ, bản thân ông ta lại mang theo hơn mười người lén lút vòng qua đường nhỏ ra khỏi Cổ Bắc Khẩu, tránh trên một ngọn núi nhỏ.

Đợi chừng một canh giờ, chỉ thấy một đội ngũ chậm rãi đi đến bên này, ước chừng có hơn một ngàn người.

- Tướng quân, ngài xem.

Một người chỉ vào đội ngũ kia nói.

Đài Thực đưa mắt nhìn lại, suýt chút thì bật cười thành tiếng. Chỉ thấy đội ngũ này quân dung không chỉnh tề, vác trường thương, ngẩng đầu, giậm bước chân, đội hình thì càng không cần nói đến, bước đi trên đường cũng ngã trái ngã phái, hơn nữa dung mạo ngây ngô, cả một đám ngốc tân binh, cảnh tượng này thật sự quá quen thuộc, không khác gì quân Tống mười mấy năm trước. Đây mới là quân Tống mà, rõ ràng là một đám đàn bà nha. Đài Thực cười ha ha nói: - Đội quân như thế cũng dám xâm phạm biên cảnh ta, thật sự là muốn chết mà.

*****

Đây nếu là binh lính Tây hạ, có lẽ Đài Thực còn sinh nghi trong lòng, nhưng nếu là quân Tống? Ông ta thật sự tin tưởng không nghi ngờ, bởi vì quân Tống chính là đức tính này, rất chi bình thường.

Quan sát một lúc, ông ta liền quay lại, về đến doanh trại, ông ta lập tức dẫn ba ngàn binh lính xuất phát, đánh quân Tống mà phải co rụt trên núi, vậy không phải là khiến người ta chê cười sao.

Sau khi Đồng Tài trên núi biết được, kêu khổ một tiếng thật to, vội vàng sai người đến Bình Châu xin Hoàn Nhan Tông Bật cứu viện.

Đội quân tiên phong của quân Tống đang vui đùa ầm ĩ trên đường, chợt nghe phía trước truyền đến từng tràn tiếng vó ngựa.

- Quân Kim đến rồi, quân Kim đến rồi.

- Mau trốn đi!

- Má ơi, quân Kim tập kích rồi.

Đài Thực dẫn theo ba ngàn dũng sĩ, cả mặt mũi còn chưa lộ ra thì nhóm quân Tống này lập tức tan tác. Đợi khi Đài Thực giết đến thì chỉ thấy trên đường đều là binh khí khôi giáp quân nhu. Chạy trốn ấy mà, dĩ nhiên là ném khôi giáp đi. Đài Thực và đám tướng sĩ nhìn thấy tất cả, thì dở khóc dở cười, muốn cùng quân Tống đánh một trận chính diện mà khó đến thế sao, lại đưa mắt nhìn sang, từng bóng lưng kia thật là quá mẹ nó quen thuộc nha.

Lúc này không truy kích, còn đợi khi nào.

Đài Thực dẫn đầu vọt tới, chuẩn bị một kích đánh tan quân Tống, trong lòng còn nghĩ, nếu để cho quân Tống nhìn thấy Cổ Bắc Khẩu thì thật quá mất mặt.

Quân Tống tuy rằng vứt bỏ binh giáp, nhưng dù sao cũng là bộ binh, đôi chân làm sao chạy nhanh hơn chiến mã chứ. Chốc lát sau thì bọn họ chạy đến một bãi tha ma, nhưng quân Kim phía sau cũng đã đuổi đến. Người Nữ Chân dũng mãnh thiện chiến, tốc độ ngựa không giảm, hai tay buông cương, giương cung lắp tên, vút vút vút, chỉ nghe thấy một tràng tiếng hét thảm, hơn mười quân Tống ngã xuống, nhìn thấy vẻ mặt vui thích của người Nữ Chân, thật sự là giống như đi săn thú vậy.

Nhưng những quân Tống kia vẫn không dám quay đầu, vùi đầu liều mạng chạy về phía trước.

Đài Thực nhìn thấy tất cả, ngay cả hứng thú đánh trận cũng không có, dặn dò binh lính, nhanh chóng giải quyết đám "đàn bà" này, đi tìm chủ lực quân Tống quyết chiến.

Mắt thấy một đội ngũ tiên phong ở trước mắt, hơn nữa lại còn đưa lưng về phía họ, còn lại dĩ nhiên là thu hoạch nha.

Người Nữ Chân hưng phấn đến kêu to lên.

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, trên hai bên sườn núi, đột nhiên loạn tiễn bắn ra, loạt tiễn giống như cuồng phong mưa rào bắn xuống.

Tình huống đột phát, khiến Đài Thực cả kinh thất sắc, một dự cảm bất an đột nhiên từ lòng bàn chân xông thẳng vào lòng, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy trên hai bên sườn núi, từng lá từng lá cờ quân Tống dựng thẳng lên.

- Tướng quân, chúng ta trúng kế rồi.

Chúng tướng sĩ quân Kim cũng nhao nhao bị nhiễu loạn, nắm chặt dây cương dừng lại.

Vừa dừng lại thì không hay rồi, bốn phương tám hướng lập tức vang lên tiếng giết, chỉ thấy trước sau trái phải, bụi mù cuồn cuộn, mấy kỵ binh bao vây lấy bọn họ.

Đài Thực dù sao cũng thân kinh bách chiến, gặp mai phục cũng không hoảng loạn. Ông ta vừa vung lang nha bổng, ngăn chặn mũi tên, vừa đưa mắt liếc sang trái phải, nhìn thấy kỵ binh đối phương cũng không nhiều, lập tức đè dây cương, nói: - Các vị huynh đệ chớ kinh hoảng, kẻ địch chỉ là hư trương thanh thế, theo ta giết ra.

Nhưng ông ta cũng không dám xông lên phía trước, trời biết phía trước còn có mai phục hay không, dẫn theo ba ngàn thiết kỵ quay đầu xông lại.

Đúng vậy, quân Tống vốn dĩ ít ngựa, mà bọn họ đến đây, chủ yếu là phá ải, chiến mã quá nhiều cũng vô dụng, ngựa trong tay Lưu Kỹ càng ít đến đáng thương. Chỉ thấy có bốn trăm kỵ binh, Lưu Kỹ chia vỏn vẹn bốn trăm kỵ binh này thành bốn tiểu đội, từ bốn phương tám hướng vây giết, bộ binh thì theo sát phía sau.

Hai bên rất nhanh liền gặp nhau.

Nhưng bốn tiểu đội vừa tiến lên liền xông thẳng đến Đài Thực.

Lưu Kỹ làm gương cho binh sĩ, dẫn đầu giục ngựa xông lên, một thương đâm thẳng ra ngoài.

Đài Thực khua khoắng lang nha ổng, ngăn một thương của Lưu Kỹ.

Một tiếng keng thật lớn vang lên, ánh lửa văng khắp nơi.

Đài Thực là đại tướng dưới tay Hoàn Nhan Tông Vọng, một gậy chắn đến, Lưu Kỹ chỉ cảm thấy hổ khẩu hai tay tê buốt, thầm cả kinh. Người này thật sự là sức lực cực lớn, ta không địch được! Tay cầm dây cương, kéo sang trái, làm bộ bỏ chạy.

- Tiểu nhi Nam triều, chạy đi đâu.

Đài Thực đã nhẫn nhịn nhiều năm, lang nha bổng đã sắp rỉ sét rồi, làm sao để Lưu Kỹ rời đi, đắc thế không buông tha người, thúc ngựa đuổi theo, lại vung bổng lên, lại nghe thấy một tiếng keng, ánh lửa bắn ra, thanh thanh liêm câu thương vụt ra ngang trời, đẩy lang nha bổng ra, lại thấy bốn năm tiểu tướng vây lại, bao bọc xung quanh Đài Thực. Những người này chẳng qua chỉ mười bảy mười tám tuổi, là nghé mới sinh không sợ hổ, vây quanh Đài Thực đâm loạn.

May mà Đài Thực võ nghệ kinh người, lấy một địch năm, nhưng lại không rơi vào thế hạ phong. Lang nha bổng vung lên, thế lớn lực mạnh, không ai dám đối địch chính diện, lần lượt tránh đi, nhưng rất nhanh lại vây lại, như gần như xa, cực kỳ mờ ám. Mà các đại tướng của quân Kim nhìn thấy lão đại bị người ta vây quanh, lần lượt xông lên cứu viện, hai bên bắt đầu loạn chiến với nhau, mà Lưu Kỹ và những tiểu tướng này cũng mặc kệ những người khác, chỉ vây quanh Đài Thực mà đánh.

Mới đầu quân Kim vẫn vô cùng chiếm ưu thế, chiến mã, quân Kim vốn chưa từng sợ ai, cho dù là dừng lại để đánh.

Đại tướng Đài Thực cũng bình tĩnh chống đỡ sự tấn công mạnh mẽ của Lưu Kỹ và một đám hậu sinh, nhưng chẳng được bao lâu, chợt nghe thấy chung quanh toàn đều là tiếng ngựa té kêu thảm, trong lòng thất kinh, rút thời gian xem xét xung quanh, chỉ thấy quân Tống đông nghịt vây quanh lại, có một số tên còn mang theo cự mã thương đi bao vây, lại lấy tiêu thương mở đường, sau đó trọng bộ binh tay cầm đao to búa lớn xông lên, chuyên chém đùi ngựa, chém đâu trúng đó, huynh đệ của mình không ngừng té ngựa, trong lòng thốt nhiên tỉnh táo.

Hóa ra Lưu Kỹ cũng hiểu, ba ngàn thiết kỵ của kẻ địch toàn là tinh nhuệ, bản thân mình tuy chiếm ưu thế nhưng mới có bốn trăm kỵ binh, bốn phía cũng không có núi cao sông lớn, chỉ có một số bãi tha ma, ngựa có thể xông lên, mai phục cung tiễn thủ đã rất miễn cưỡng rồi. Nếu quân Kim xông lên thì bọn họ không cản nổi, cũng không đuổi kịp, cho nên vừa lên liền vây quanh Đài Thực, bởi vì y biết, chỉ cần vây khốn đại tướng đối phương thì binh sĩ đối phương chắc chắn sẽ không đi, vậy thì bộ binh của bọn họ có thể thừa cơ vây giết.

Đài Thực lúc này tỉnh ra thì đã muộn màng, bởi vì vừa rồi ông ta bị đám người Lưu Kỹ đánh cho trở tay không kịp, thế nên để cho Lưu Kỹ và một đám tiểu tướng chiếm nhiều tiên cơ, nhanh chóng bao vây, vậy thì tướng sĩ dưới tay ông ta sẽ chạy đến cứu viện, trực tiếp làm cho bọn họ mất đi cơ hội xung phong tốt nhất. Càng quan trọng là Đài Thực là trung tâm chiến đấu, nếu đều đến cứu viện Đài Thực, thì vòng chiến đấu nhất định sẽ ngày càng siết chặt, hai bên loạn thành một đám. Điều này khiến bộ binh quân Tống dễ dàng bọc thành một vòng, một ngàn quân Tống vừa rồi còn chạy trốn, bây giờ cũng khiêng cự mã, tiêu thương, búa lớn, đao to quay lại giết.

Lần này thật sự là đánh ra trận địa, vây giết một đội kỵ binh.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<