Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1641

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1641: Thiếu tể sợ vợ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Từ sau khi Hình Bộ đổi tên là Tư pháp Viện, lập pháp và tư pháp đã phân tách ra, dẫn đến Hình Bộ không thể thẩm án giống như trước kia được nữa, bởi vì Hình Bộ đã mất đi quyền phán quyết, Viện Tư pháp hiện giờ bình thường đều là áp dụng tra xét đơn độc, thu hoạch chứng cớ, sau đó giao do Đại Lý Tự, để Đại Lý Tự phán quyết.

Chỉ chốc lát sau, Sài Thông đã bị người dẫn đi.

Tiếp theo Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu, Tần Chí và chủ mưu liên can cũng đều bị đưa đi xét hỏi.

Đại sảnh Tư pháp vừa rồi còn hỗn loạn, bây giờ đã trở nên vắng tanh rồi.

Một quan lại đi đến trước mặt Lý Kỳ và Tần Cối, cung kính nói: - Xu Mật Sứ, Tần Thiếu tể, thật sự xin lỗi, viện trưởng hiện giờ công vụ bề bộn, không rảnh tiếp đãi nhị vị, tuy nhiên viện trưởng đã căn dặn, bảo hạ quan đưa nhị vị đi nội đường nghỉ ngơi.

Tần Cối hôm nay nhìn thấy người mặc chế phục của Viện Tư pháp là không thích, nhíu mày hỏi: - Ít nói lời ong tiếng ve, con trai ta còn bao lâu nữa mới có thể ra ngoài?

Viên quan lại kia đáp: - Cái này quan cũng không biết, e rằng còn phải một lát nữa.

Lý Kỳ ngáp nói: - Ngươi dẫn đường đi, ta cũng không muốn đứng ở đây, nếu chẳng may để người ta nhìn thấy, còn tưởng ta là vì phạm tội mới bị bắt vào, tốt xấu gì ta cũng là Xu Mật Sứ, mặt mũi này gánh không nổi.

Lời này tất nhiên là nói cho Tần Cối nghe.

- Vâng, Xu Mật Sứ mời bên này.

Viên quan lại kia duỗi tay ra, lại hướng sang Tần Cối nói: - Tần Thiếu tể?

Tần Cối hừ một tiếng, nổi giận bừng bừng đi về hướng viên quan này chỉ.

Viên quan kia vẻ mặt ủy khuất, ta cũng không có chọc giận ngươi a!

Lý Kỳ vỗ vỗ bờ vai của gã, cười ha hả nói: - Chớ để ý, Tần Thiếu tể tới thời mãn kinh rồi.

Đi vào hậu đường, Lý Kỳ ngồi ở trên ghế, bắt chéo hai chân, thưởng thức trà thơm, nhàn nhã thảnh thơi, rất thích ý.

Còn Tần Cối thì lại là hai tay chắp sau lưng, đi tới đi lui ở bên trong.

- Ây ây ây. Ta nói này Thiếu tể, ngươi có thể đừng cứ lúc ẩn lúc hiện được không, làm mắt ta cũng đau rồi.

Lý Kỳ vẻ mặt ảo não la hét.

Không phải con của ngươi, đương nhiên ngươi không vội. Tần Cối trong lòng lẩm bẩm một câu, nhưng vẫn ngồi trở lại.

Lý Kỳ nói: - Thiếu tể xin yên tâm, chúng ta một Xu Mật Sứ, một Thiếu tể ở đây, lẽ nào Tư pháp Viện này còn dám lạm dụng tư hành hay sao.

Tần Cối lo âu nói: - Không phải ta sợ bọn họ lạm dụng tư hành, mà là, mà là con trai ta chưa từng tới chỗ này, không giống Nha Nội bọn họ. Ta sợ bọn họ nhân cơ hội bức ép con trai ta nhận tội.

- Chuyện này cũng có khả năng.

Lý Kỳ gật gật đầu, lại nói:

- Nhưng nói đi nói lại, làm công tử của Thiếu tể, nếu có chút áp bách này đã không chịu được, thì chứng minh Thiếu tể rất nuông chiều cháu trai ta rồi, để nó rèn luyện cũng tốt, hơn nữa, đây cũng không phải tội lớn, không có gì.

Lời này Tần Cối nghe cũng lọt tai. Chuyện nhỏ này rơi xuống đầu, ít nhất cũng tốt hơn nhiều so với chuyện lớn rơi xuống đầu, ngoài miệng lại nói: - Chuyện này ta cũng biết, chỉ trách thê tử ta rất cưng Khuyển Tử thôi.

Lý Kỳ cười cười, không có lên tiếng nữa.

Tần Cối liếc mắt nhìn Lý Kỳ, trôi qua một lát, đột nhiên nói: - Xu Mật Sứ.

- Ừ?

- Ngài có cảm thấy việc này dường như có chút không đúng hay không?

Lý Kỳ đương nhiên phát hiện, cười nói: - Ta cũng đã nhìn ra. Lệnh kiểm soát thứ nhất này dùng trên người của Thiếu tể, rất rõ ràng là Lý Cương muốn làm chúng ta kinh sợ. Mấy ngày trước đây chuyện lệnh kiểm soát, khiến quần thần có không ít cách nhìn đối với Tư pháp Viện, cho rằng Tư pháp Viện chẳng qua là thuộc bên dưới Lập Pháp Viện và Đại Lý Tự. Đây có thương tổn không nhỏ đối với quyền uy của Tư pháp Viện, cũng hại tới quyền lực của Lý Cương. Mà Lý Cương làm như vậy, đơn giản chính là mượn chuyện này nói cho những đại thần chúng ta biết, Đại Lý Tự không thể hạn chế Tư pháp Viện, chỉ cần ông ta có chứng cớ, bất luận đối phương là ai, Đại Lý Tự vẫn phải đưa lệnh kiểm soát.

- Điều này ta cũng hiểu.

Tần Cối nheo mắt, thầm nghĩ, lệnh kiểm soát này rõ ràng chính là ngươi một tay bày ra, chuyện này muốn trả thù, cũng nên là tìm ngươi trả thù a. Lại nói: - Nhưng mà, địa vị của Sài gia ở Đại Tống ta vẫn luôn hết sức đặc biệt, chỉ cần Sài gia không phạm sai lầm lớn gì, triều đình vẫn mở một mặt lưới đối với Sài gia, nhưng lần này, Lý Cương lại đưa Sài công tử về xét hỏi, có thể thấy...

Nói tới đây, y muốn nói lại thôi.

Lý Kỳ nói: - Ngài nói là việc này là hoàng thượng âm thầm thụ ý?

Tần Cối gật đầu, trong lòng thở dài, sao mình lại xui xẻo như vậy, tứ tiểu công tử trước kia ngày ngày đánh nhau gây rối, con ta mới tham dự một lần này, đã đụng vào nơi đầu sóng ngọn gió.

Lý Kỳ thoáng nhíu mày, nói: - Nhưng tại sao hoàng thượng phải làm như vậy?

Tần Cối lắc đầu nói: - Ta cũng không rõ, cho nên vẫn muốn thỉnh giáo Xu Mật Sứ. Trong lòng lại nói, nếu hoàng thượng không tham dự việc này, thế nào lão tử cũng phải cho Lý Cương thấy rõ.

Y là Thiếu tể, vây cánh trải rộng triều dã, chính ngay cả Tư pháp Viện cũng có người của y, nhưng y quyền lực lớn đến đâu đi nữa, cũng không lớn hơn hoàng đế, nếu hoàng đế muốn động con trai của y, đó còn không phải là chuyện trong nháy mắt.

Lý Kỳ trầm ngâm hồi lâu nói: - Điều này ta cũng không biết, những ta cho rằng có lẽ hoàng thượng sẽ không làm chuyện nhàm chán như vậy, ta nghĩ vẫn là Lý Cương nóng lòng muốn chứng minh bản thân và Tư pháp Viện của ông ta, vì vậy mới làm lớn chuyện như vậy.

Chỉ hy vọng như thế!

Tần Cối trong lòng thầm nói.

Qua một hồi lâu, Lý Cương đi đến, liên tục chắp tay nói: - Thật xin lỗi, thật xin lỗi, đã chậm trễ nhị vị quý khách, Lý Cương thật sự là áy náy không ngừng.

Tần Cối vội vàng đứng dậy dò hỏi: - Hỏi xong chưa?

Lý Cương nói: - Đã hỏi xong.

Tần Cối nói: - Bây giờ thì có thể thả con trai ta chứ.

Lý Cương lắc đầu nói: - Thật sự xin lỗi, trước mắt vẫn không thể thả.

- Vì sao?

Tần Cối chất vấn.

Lý Cương vẫn là giọng điệu bình thản, nói:

- Trước mắt chứng cớ vô cùng xác thực, chúng ta đã tính khởi xướng tố tụng với Đại Lý Tự, khống cáo đám người lệnh công tử, Cao Nghiêu Khang, Hồng Thiên Cửu các tội danh như tụ tập ẩu đả, đả thương người, cùng với tổn hại tài sản người khác.

Tần Cối vội vàng nói: - Giờ chuyện mới có chừng đó, không cần náo đến Đại Lý Tự đâu, bình thường sao ta không thấy Tư pháp Viện các ngươi cần mẫn như vậy.

Lý Cương đi ngay ngồi thẳng, tuyệt không e ngại, nói: - Tư pháp Viện chúng ta vẫn luôn làm việc theo quy củ, nếu như Thiếu tể cảm thấy chúng ta có chỗ nào làm không thỏa, cũng có thể đến Đại Lý Tự tố cáo chúng ta.

Tần Cối cười lạnh một tiếng, nói: - Tốt lắm, tin tưởng viện trưởng Lý là một người giỏi suy xét hậu quả.

Lý Cương tranh phong tương đối, nói: - Ta chỉ suy xét hậu quả của việc phạm pháp.

Tần Cối cũng biết rõ tính cách của Lý Cương, điển hình cứng mềm đều không ăn, dứt khoát hỏi: - Vậy con trai ta giờ đang ở đâu?

Chương 1924. 2: Đạo lệnh kiểm soát thứ nhất

Tần Cối thấy Lý Kỳ không có ý định ra mặt, đột nhiên tỉnh táo lại, thầm nghĩ, người này không ngờ có thể lấy được lệnh kiểm soát từ Đại Lý Tự, chẳng lẽ --- chẳng lẽ việc này là thụ ý Hoàng thượng? Ta đây cũng không thể xằng bậy, để tránh lộ nhược điểm, gật đầu nói: - Nếu Lý viện trưởng ngay cả chút mặt mũi này cũng không muốn cấp Tần mỗ, vậy Tần mỗ cũng không nói nữa, nhưng chuyện này ta nói rõ trước, kính xin Lý viện trưởng có thể theo lẽ công bằng chấp pháp, nếu để cho ta biết con ta ở Tư Pháp viện đụng phải đãi ngộ không công bình, ta cũng sẽ không cho Tư Pháp viện các ngươi sống khá giả đâu.

Lý Cương nói: - Tư Pháp viện chúng ta làm việc tất cả đều chiếu theo quy củ. Tuy nhiên, Thiếu Tể nếu là có cái gì bất mãn, đại khái có thể đi Hoàng thượng nơi đó cáo trạng ta.

- Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đi đấy.

Tần Cối nói xong, trong lòng vẫn có chút không yên, dù sao y từng là lão đại của Hình Bộ, biết trong đó cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, cũng lo lắng con của mình sẽ sợ hãi, ngược lại bị Lý Cương bọn họ thừa cơ. Vì thế nói: - Khuyển tử có thương tích trong người, ta hy vọng có thể đi cùng với khuyển một chuyến.

Lý Cương cười nói: - Cái này đương nhiên có thể.

Lý Kỳ cũng nói:

- Ah. Vừa lúc ta cũng rảnh rỗi, cũng muốn qua đi xem. Chẳng biết có được không?

Lý Cương chắp tay nói: - Xu Mật Sứ nếu có thể đến chỉ điểm một phần, Lý Cương vô cùng hoan nghênh.

Tần Cối trong lòng tuy rằng hận đến là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng thực bất đắc dĩ nha, quy củ như thế, hơn nữa con của y đích xác tham dự trận ẩu đả này, Lý Cương nhất định muốn bắt người, y cũng không ngăn cản được, cho dù bẩm báo đến chỗ Hoàng đế, cũng sẽ chỉ làm chính mình càng thêm khó xử thôi.

Mà Lý Kỳ sở dĩ đề xuất cũng đi cùng, thứ nhất, cũng là sợ Tần Cối tạo áp lực, bức hai tên dở hơi kia đảm đương toàn bộ trách nhiệm, thứ hai, Tư Pháp viện lần này động tác vô cùng khác thường, hắn ngược lại cũng muốn đi xem xem, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Vương thị thấy ngay cả Tần Cối cũng không thể ngăn cản được Lý Cương, trong lòng rất là khủng hoảng, chắn ở trước cửa, không chịu để cho Lý Cương mang người đi, bọn họ không có con trai nha, thật vất vả mới có được một đứa con thừa tự, nhất định là mọi cách yêu thương, Tần Cối trong lòng cũng khá áy náy đấy, chính mình đường đường Tể tướng, mà ngay cả đứa con trai cũng đều không bảo vệ được, vì vậy cũng không có nổi giận, mà luân phiên cam đoan, khuyên nhủ, vậy mới khiến Vương thị kêu con trai đi ra.

Lý Kỳ vừa thấy được Tần đại công tử, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, chỉ thấy Tần đại công tử này khóe miệng đều không thể nào khép lại được, hai má bên trái sưng lên một khối rõ to, trên cổ có hai đạo vết nhéo, hiển nhiên là bị Cao Nha Nội đè xuống đất đánh vào mặt.

Tần Chí này ở phương diện học vấn, cũng rất tốt, dù sao có cha trước kia dạy học ở Thái Học Viện đấy, nhưng cũng chính bởi vì vậy, làm cho thân thể của y đơn bạc, dáng vẻ thư sinh khá nặng, chỉ có thân thể này, ngươi muốn đi lăn lộn trong đảng Thái tử để ra trò gì đó, vậy cũng rất khó, Vương Tuyên Ân kia từ khi rất ít tuổi, liền thường thường xuất ngoại săn thú, luyện được một thân bản lãnh thật sự, cùng Cao Nha Nội cũng là lực lượng ngang nhau.

Nhưng ngược lại Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu hai cái tên dở hơi này lại giống như không có việc gì, ngồi xổm ở trong góc vừa nói vừa cười, toàn bộ không coi chuyện này là gì cả, dù sao đã xú danh cũng đã có rồi, còn để ý này đó làm gì?

Tần Cối nhìn hai tên tiểu tử này tuyệt không e ngại, ngược lại là con của mình sợ hãi rụt rè, thấp thỏm lo âu, nước mắt đều sắp rơi ra rồi, trong lòng thầm nghĩ, nếu là con ta, phải tranh giành thì nhất định phải tranh giành thắng lợi, nếu là ngay cả chút mưa gió này mà đã chịu không nổi, sau này làm sao cho phải đây.

Ý niệm tới đây, y ngược lại cũng thật không muốn ra mặt đi trừng phạt Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu nữa rồi, trong lòng còn oán giận Vương thị quá sủng ái Tần Chí, thế cho nên một quyền đã bị người đánh ngã xuống đất, nhưng oán thì oán, y cũng không dám lắm miệng, chỉ là thầm nghĩ, cũng không thể yếu đuối như vậy, nếu ngươi muốn báo thù, vậy ngươi liền tự mình đi, không đạo lý con ta mà còn kém hơn cả con của Vương Phủ, vì thế vỗ vỗ phía sau lưng con mình, nói: - Con sợ cái gì, đứng thẳng lên cho ta, chớ để cho người ta xem thường người của Tần gia ta.

Tần Chí cũng bị Vương thị nuông chiều đã quen, thấy Tần Cối vỗ như vậy, thiếu chút nữa là ngã quỵ.

Tần Cối nhìn đến đức hạnh này của con mình, quyết định, không thể tiếp tục như vậy được nữa, phải cho nó đi lăn lộn ở trong đảng Thái tử, ít nhất phải lăn lộn cho ra can đảm này, không chút lá gan, ngươi học vấn cao tới đâu cũng vô dụng, đặc biệt làm việc ở dưới tay đương kim Hoàng thượng.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về hướng Tư Pháp viện.

- Ai, Lý Kỳ, ngươi chớ đi vào nữa, trong này này ta rất quen thuộc.

Vừa đi vào trước cửa Tư Pháp viện, Cao Nha Nội đã hướng Lý Kỳ phất tay, đĩnh đạc nói.

Lý Kỳ cười mắng: - Ngươi thằng nhãi này câm miệng cho ta, ta thật sự là phục ngươi rồi, đều sắp phải ngồi tù rồi, còn giống như là người không có việc gì vậy.

Hồng Thiên Cửu nói: - Lại không phải là chưa từng ngồi qua, ngẫu nhiên đến ngồi một chút, cũng là rất thú vị đấy, còn có thể nghe các bạn trong ngục kể một ít chuyện thú vị.

Người này thật tâm là không cứu nổi nữa, nói không chừng ngày nào đó y còn có thể muốn đi nếm thử tư vị chém đầu.

Lý Kỳ buồn rầu lắc đầu.

Đi vào bên trong, chỉ thấy bên trong đã ngồi không ít người, thuần một sắc đảng Thái tử.

Đây là cái tình huống gì thế?

Lý Kỳ, Tần Cối ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút không hiểu nổi.

- A? Đây không phải là Sài Thông sao?

Hồng Thiên Cửu đột nhiên chỉ vào một tên đang cúi thấp đầu kêu lên.

Lý Kỳ định nhãn vừa nhìn, không phải Sài Thông thì là ai, thầm nghĩ, thằng nhãi này ở Tư Pháp viện đều phải làm xa xôi như vậy, thật sự là thích làm màu đến tận trong xương tủy rồi mà.

Cao Nha Nội mừng rỡ, vội vàng đi tới, nói: - Sài Thông, ngươi như thế nào đã ở đây rồi?

Như thế này làm cho người ta cảm giác như là đi ra bên ngoài gặp đồng hương vậy, miễn bàn có bao nhiêu kích động.

Sài Thông đẩy Cao Nha Nội ra, nổi giận nói: - Ngươi thằng nhãi này đứng xa một chút cho ta, lão tử xem như bị ngươi hại thảm rồi, cả đời còn chưa bao giờ bị người bắt đi vào nơi này. Y cả đời cực sĩ diện, thà rằng bị người đánh, cũng tuyệt không nguyện cúi đầu, càng miễn bàn ngồi tù, nhưng lần này, y cũng không có cách nào, Tư Pháp viện đều ra lệnh kiểm soát bắt người rồi.

Cao Nha Nội cười xấu xa nói:

- Chúng ta tứ tiểu công tử cho tới nay đều có phúc có thể độc hưởng, gặp nạn nhất định phải cùng làm, chỉ tiếc Thiếu Bạch chưa có tới.

Phàn Thiếu Bạch nếu nghe nói như thế, thế nào cũng phải tuyệt giao với thằng ngu này.

Sài Thông lười phản ứng thằng nhãi này, quay đầu hỏi Lý Kỳ: - Ngươi như thế nào cũng tới?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Để ta xem ngươi một chút a.

Sài Thông buồn bực quay mặt đi, nói: - Không cần.

Trong lòng lại là thản nhiên ưu thương a, thời điểm lão tử làm náo động, thì ngươi lại không ở đó mà xem, tỷ như mấy đá xuất quỷ nhập thần hôm qua kia, chuyện mất mặt bực này, ngươi liền chạy tới, quá ức hiếp người mà.

...

Chương 1924. 2: Đạo lệnh kiểm soát thứ nhất

Tần Cối thấy Lý Kỳ không có ý định ra mặt, đột nhiên tỉnh táo lại, thầm nghĩ, người này không ngờ có thể lấy được lệnh kiểm soát từ Đại Lý Tự, chẳng lẽ --- chẳng lẽ việc này là thụ ý Hoàng thượng? Ta đây cũng không thể xằng bậy, để tránh lộ nhược điểm, gật đầu nói: - Nếu Lý viện trưởng ngay cả chút mặt mũi này cũng không muốn cấp Tần mỗ, vậy Tần mỗ cũng không nói nữa, nhưng chuyện này ta nói rõ trước, kính xin Lý viện trưởng có thể theo lẽ công bằng chấp pháp, nếu để cho ta biết con ta ở Tư Pháp viện đụng phải đãi ngộ không công bình, ta cũng sẽ không cho Tư Pháp viện các ngươi sống khá giả đâu.

Lý Cương nói: - Tư Pháp viện chúng ta làm việc tất cả đều chiếu theo quy củ. Tuy nhiên, Thiếu Tể nếu là có cái gì bất mãn, đại khái có thể đi Hoàng thượng nơi đó cáo trạng ta.

- Ngươi cứ yên tâm, ta nhất định sẽ đi đấy.

Tần Cối nói xong, trong lòng vẫn có chút không yên, dù sao y từng là lão đại của Hình Bộ, biết trong đó cũng không phải là nơi tốt đẹp gì, cũng lo lắng con của mình sẽ sợ hãi, ngược lại bị Lý Cương bọn họ thừa cơ. Vì thế nói: - Khuyển tử có thương tích trong người, ta hy vọng có thể đi cùng với khuyển một chuyến.

Lý Cương cười nói: - Cái này đương nhiên có thể.

Lý Kỳ cũng nói:

- Ah. Vừa lúc ta cũng rảnh rỗi, cũng muốn qua đi xem. Chẳng biết có được không?

Lý Cương chắp tay nói: - Xu Mật Sứ nếu có thể đến chỉ điểm một phần, Lý Cương vô cùng hoan nghênh.

Tần Cối trong lòng tuy rằng hận đến là nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng thực bất đắc dĩ nha, quy củ như thế, hơn nữa con của y đích xác tham dự trận ẩu đả này, Lý Cương nhất định muốn bắt người, y cũng không ngăn cản được, cho dù bẩm báo đến chỗ Hoàng đế, cũng sẽ chỉ làm chính mình càng thêm khó xử thôi.

Mà Lý Kỳ sở dĩ đề xuất cũng đi cùng, thứ nhất, cũng là sợ Tần Cối tạo áp lực, bức hai tên dở hơi kia đảm đương toàn bộ trách nhiệm, thứ hai, Tư Pháp viện lần này động tác vô cùng khác thường, hắn ngược lại cũng muốn đi xem xem, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

Vương thị thấy ngay cả Tần Cối cũng không thể ngăn cản được Lý Cương, trong lòng rất là khủng hoảng, chắn ở trước cửa, không chịu để cho Lý Cương mang người đi, bọn họ không có con trai nha, thật vất vả mới có được một đứa con thừa tự, nhất định là mọi cách yêu thương, Tần Cối trong lòng cũng khá áy náy đấy, chính mình đường đường Tể tướng, mà ngay cả đứa con trai cũng đều không bảo vệ được, vì vậy cũng không có nổi giận, mà luân phiên cam đoan, khuyên nhủ, vậy mới khiến Vương thị kêu con trai đi ra.

Lý Kỳ vừa thấy được Tần đại công tử, thiếu chút nữa là cười ra tiếng, chỉ thấy Tần đại công tử này khóe miệng đều không thể nào khép lại được, hai má bên trái sưng lên một khối rõ to, trên cổ có hai đạo vết nhéo, hiển nhiên là bị Cao Nha Nội đè xuống đất đánh vào mặt.

Tần Chí này ở phương diện học vấn, cũng rất tốt, dù sao có cha trước kia dạy học ở Thái Học Viện đấy, nhưng cũng chính bởi vì vậy, làm cho thân thể của y đơn bạc, dáng vẻ thư sinh khá nặng, chỉ có thân thể này, ngươi muốn đi lăn lộn trong đảng Thái tử để ra trò gì đó, vậy cũng rất khó, Vương Tuyên Ân kia từ khi rất ít tuổi, liền thường thường xuất ngoại săn thú, luyện được một thân bản lãnh thật sự, cùng Cao Nha Nội cũng là lực lượng ngang nhau.

Nhưng ngược lại Cao Nha Nội, Hồng Thiên Cửu hai cái tên dở hơi này lại giống như không có việc gì, ngồi xổm ở trong góc vừa nói vừa cười, toàn bộ không coi chuyện này là gì cả, dù sao đã xú danh cũng đã có rồi, còn để ý này đó làm gì?

Tần Cối nhìn hai tên tiểu tử này tuyệt không e ngại, ngược lại là con của mình sợ hãi rụt rè, thấp thỏm lo âu, nước mắt đều sắp rơi ra rồi, trong lòng thầm nghĩ, nếu là con ta, phải tranh giành thì nhất định phải tranh giành thắng lợi, nếu là ngay cả chút mưa gió này mà đã chịu không nổi, sau này làm sao cho phải đây.

Ý niệm tới đây, y ngược lại cũng thật không muốn ra mặt đi trừng phạt Cao Nha Nội và Hồng Thiên Cửu nữa rồi, trong lòng còn oán giận Vương thị quá sủng ái Tần Chí, thế cho nên một quyền đã bị người đánh ngã xuống đất, nhưng oán thì oán, y cũng không dám lắm miệng, chỉ là thầm nghĩ, cũng không thể yếu đuối như vậy, nếu ngươi muốn báo thù, vậy ngươi liền tự mình đi, không đạo lý con ta mà còn kém hơn cả con của Vương Phủ, vì thế vỗ vỗ phía sau lưng con mình, nói: - Con sợ cái gì, đứng thẳng lên cho ta, chớ để cho người ta xem thường người của Tần gia ta.

Tần Chí cũng bị Vương thị nuông chiều đã quen, thấy Tần Cối vỗ như vậy, thiếu chút nữa là ngã quỵ.

Tần Cối nhìn đến đức hạnh này của con mình, quyết định, không thể tiếp tục như vậy được nữa, phải cho nó đi lăn lộn ở trong đảng Thái tử, ít nhất phải lăn lộn cho ra can đảm này, không chút lá gan, ngươi học vấn cao tới đâu cũng vô dụng, đặc biệt làm việc ở dưới tay đương kim Hoàng thượng.

Đoàn người trùng trùng điệp điệp đi về hướng Tư Pháp viện.

- Ai, Lý Kỳ, ngươi chớ đi vào nữa, trong này này ta rất quen thuộc.

Vừa đi vào trước cửa Tư Pháp viện, Cao Nha Nội đã hướng Lý Kỳ phất tay, đĩnh đạc nói.

Lý Kỳ cười mắng: - Ngươi thằng nhãi này câm miệng cho ta, ta thật sự là phục ngươi rồi, đều sắp phải ngồi tù rồi, còn giống như là người không có việc gì vậy.

Hồng Thiên Cửu nói: - Lại không phải là chưa từng ngồi qua, ngẫu nhiên đến ngồi một chút, cũng là rất thú vị đấy, còn có thể nghe các bạn trong ngục kể một ít chuyện thú vị.

Người này thật tâm là không cứu nổi nữa, nói không chừng ngày nào đó y còn có thể muốn đi nếm thử tư vị chém đầu.

Lý Kỳ buồn rầu lắc đầu.

Đi vào bên trong, chỉ thấy bên trong đã ngồi không ít người, thuần một sắc đảng Thái tử.

Đây là cái tình huống gì thế?

Lý Kỳ, Tần Cối ngơ ngác nhìn nhau, đều có chút không hiểu nổi.

- A? Đây không phải là Sài Thông sao?

Hồng Thiên Cửu đột nhiên chỉ vào một tên đang cúi thấp đầu kêu lên.

Lý Kỳ định nhãn vừa nhìn, không phải Sài Thông thì là ai, thầm nghĩ, thằng nhãi này ở Tư Pháp viện đều phải làm xa xôi như vậy, thật sự là thích làm màu đến tận trong xương tủy rồi mà.

Cao Nha Nội mừng rỡ, vội vàng đi tới, nói: - Sài Thông, ngươi như thế nào đã ở đây rồi?

Như thế này làm cho người ta cảm giác như là đi ra bên ngoài gặp đồng hương vậy, miễn bàn có bao nhiêu kích động.

Sài Thông đẩy Cao Nha Nội ra, nổi giận nói: - Ngươi thằng nhãi này đứng xa một chút cho ta, lão tử xem như bị ngươi hại thảm rồi, cả đời còn chưa bao giờ bị người bắt đi vào nơi này. Y cả đời cực sĩ diện, thà rằng bị người đánh, cũng tuyệt không nguyện cúi đầu, càng miễn bàn ngồi tù, nhưng lần này, y cũng không có cách nào, Tư Pháp viện đều ra lệnh kiểm soát bắt người rồi.

Cao Nha Nội cười xấu xa nói:

- Chúng ta tứ tiểu công tử cho tới nay đều có phúc có thể độc hưởng, gặp nạn nhất định phải cùng làm, chỉ tiếc Thiếu Bạch chưa có tới.

Phàn Thiếu Bạch nếu nghe nói như thế, thế nào cũng phải tuyệt giao với thằng ngu này.

Sài Thông lười phản ứng thằng nhãi này, quay đầu hỏi Lý Kỳ: - Ngươi như thế nào cũng tới?

Lý Kỳ cười ha hả nói: - Để ta xem ngươi một chút a.

Sài Thông buồn bực quay mặt đi, nói: - Không cần.

Trong lòng lại là thản nhiên ưu thương a, thời điểm lão tử làm náo động, thì ngươi lại không ở đó mà xem, tỷ như mấy đá xuất quỷ nhập thần hôm qua kia, chuyện mất mặt bực này, ngươi liền chạy tới, quá ức hiếp người mà.

...

*****

Lý Cương nói: - Đã đang xử lý thủ tục chuyển giao cho Đại Lý Tự, nếu Thiếu tể muốn biết kết quả, sao không đến Đại Lý Tự hỏi, trước khi tuyên án chưa hạ. Giờ đã không phải do ta quản rồi.

Tần Cối nói: - Vậy bây giờ ta muốn gặp con trai ta.

Lý Cương lập tức gọi một người, nói: - Đưa Thiếu tể đi gặp Tần công tử.

- Vâng.

Lúc Tần Cối đi ngang qua bên người Lý Cương, khóe môi nhếch lên một ý cười lạnh, ý vị thâm trường nói: - Từ khi Đại Tống ta kiến quốc tới nay, trong hơn trăm năm, tổng cộng mới xuất hiện hai vị thiết diện vô tư, hy vọng viện trưởng Lý có thể trở thành người thứ ba.

Lý Cương không kiêu ngạo không siểm nịnh nói: - Được Thiếu Tể tôn trọng, Lý Cương nhất định sẽ cố gắng nhiều hơn nữa.

Tần Cối hừ một tiếng, đi nhanh ra ngoài. Y đi rồi, Lý Kỳ đứng dậy, cười ha hả nói: - Viện trưởng Lý thật là uy phong nha.

Lý Cương cười nói:

- Nếu như một chút uy phong cũng không có, thì chấp pháp bằng gì.

- Có lý. Lý Kỳ gật gật đầu, đột nhiên lời nói xoay chuyển, nói: - Nhưng ta nghĩ là viện trưởng Lý không cần phải vì chút chuyện nhỏ này mà đi xung đột chính diện với Tần Thiếu tể, nhiều nhất ngươi cũng chỉ xử được con trai y, nhưng cơ hội y muốn chỉnh ngươi thật sự là rất nhiều, vừa rồi y đã nói rất rõ ràng, nếu sau này ngươi có chấp pháp không đúng, thì y nhất định sẽ không bỏ qua ngươi.

Lý Cương cười nói: - Đa tạ Xu Mật Sứ nhắc nhở. Nhưng chắc Xu Mật Sứ có nghĩ qua, nếu lần này ta mở một mặt lưới, vậy thì sau này ta cũng đều phải mở một mặt lưới, nghĩ tất đây cũng không phải là nguyện ước ban đầu Xu Mật Sứ thành lập Tư pháp Viện chứ.

Lý Kỳ nói: - Nhưng làm người phải học được biến báo.

Lý Cương nói: - Người có thể biến báo, nhưng pháp không thể vì người mà thay đổi, nếu không, cần pháp để làm gì.

- Chỉ mong ngươi đúng. Lý Kỳ cười ha hả, không cần phải nhiều lời nữa rồi, lại nói: - Không biết Nha Nội bọn họ đã thẩm vấn xong chưa, ta đi gặp bọn họ một chút được không.

- Đương nhiên có thể, Xu Mật Sứ mời bên này.

- Đa tạ.

Bởi vì còn chưa tuyên án, cho nên Tư pháp Viện không thể nhốt bọn họ vào trong nhà lao, chỉ là giam giữ bọn họ ở trong một gian phòng nhỏ.

Lý Kỳ và Lý Cương đi đến trước cửa một gian phòng nhỏ, cửa này còn chưa mở ra, đã nghe được bên trong truyền đến một tiếng rít gào: - Tiểu Cửu, tên tiểu nhân ngươi, lão tử liều mạng với ngươi.

Hình như là giọng của Sài Thông. Oa! Tiểu Cửu lại làm trò gì rồi, có thể làm cho Sài Thông luôn làm màu lại nổi giận như thế. Trong lòng Lý Kỳ hết sức tò mò.

Lý Cương vội vã sai người mở cửa ra, cảnh tượng bên trong lập tức khiến Lý Kỳ cả kinh, Sài Thông trực tiếp bóp cổ của Hồng Thiên Cửu, ép y chống đỡ ở trên tường, còn Cao Nha Nội ngu ngơ này thì lại đứng bên cạnh vẻ mặt rối rắm, phỏng chừng cũng không biết nên giúp bên nào.

Lý Cương trầm giọng nói: - Thế nào? Bên ngoài đánh vẫn chưa đủ, còn chạy đến Tư pháp Viện ta mà đánh, có muốn ta gọi thêm mấy người luyện tập cùng các ngươi hay không.

Sài Thông buông tay ra, tức giận hừ một tiếng, không màng đến Lý Cương, đi đến cửa sổ, quay lưng về phía Lý Cương, người của Sài gia vẫn có chút khí phách ấy.

Mấy cái tên này. Lý Kỳ buồn rầu lắc đầu, nói với Lý Cương: - Làm phiền viện trưởng Lý rồi.

- Không có gì.

Lý Cương cười cười, sau đó rời đi.

Lý Kỳ đi vào, vỗ vỗ vai Hồng Thiên Cửu, nói: - Tiểu tử ngươi không sao chứ.

- Đại ca yên tâm, làm sao Sài Thông có thể sẽ động thủ thật với ta, chúng ta là đùa giỡn đấy. Hồng Thiên Cửu vẫn là bộ dạng suy nghĩ đơn giản.

- Vậy thì thật là tiếc! Lý Kỳ thở dài, lại nói với Sài Thông: - A? Sài Thông, sao ngươi cũng giam chung một chỗ với bọn họ, không phải ngươi chỉ hỗ trợ điều tra đấy sao?

Sài Thông vừa nghe vậy, lập tức nổi trận lôi đình, quay đầu căm tức nhìn Hồng Thiên Cửu, nói: - Huynh hỏi y đi.

Hồng Thiên Cửu gãi đầu cười nói: - Ta cũng đâu có làm gì, chỉ là đem chuyện Sài Thông đá mấy cước nói ra thôi.

Đây còn gọi là không làm gì?

Lý Kỳ kinh ngạc nhìn Hồng Thiên Cửu. Vốn dĩ Sài Thông chỉ là lấy thân phận nhân chứng đến hỗ trợ điều tra, giờ thì tốt rồi, hỗ trợ biến thành tòng phạm rồi. Nói: - Tiểu Cửu, ngươi thật đúng là biết nghĩa khí a!

Cao Nha Nội nói: - Ta cảm thấy Tiểu Cửu làm việc này rất đúng đấy, ngồi tù bản sinh là chuyện rất nhàm chán, ba người ngồi tù tất nhiên phải náo nhiệt hơn so với hai người một ít.

Hồng Thiên Cửu cười ha hả nói: - Ca ca nói đúng, đệ chính là nghĩ như vậy đấy.

Sài Thông tức giận đến mức sắp ngất đi rồi, nói: - Ta thà chết cũng không muốn ở một gian phòng với hai tên tiểu nhân các ngươi.

Cao Nha Nội nói: - Chuyện này không phải do ngươi, Tư pháp Viện cũng không phải nhà ngươi mở ra.

- Được rồi, được rồi, trước tiên các ngươi đừng cãi nữa. Lý Kỳ bất đắc dĩ nói: - Việc này đã không nằm trong vòng khống chế của chúng ta, tất cả đều giao cho Đại Lý Tự phán quyết, muốn toàn thân trở về là không thể nào, nhưng cũng không phải cái chuyện lớn gì, đặc biệt là đối với các ngươi mà nói.

Hồng Thiên Cửu quen thói sáp mặt lại, nịnh nọt nói: - Lý đại ca, huynh có thể đưa một bộ bài tú-lơ-khơ đến giúp chúng ta không, nếu không ngồi trong tù chán lắm. Y vất vả giữ lại Sài Thông, mục đích chính là có thể chơi bài.

Lý Kỳ đẩy y ra theo thói quen, cười ha ha nói: - Ngươi yêu cầu quá thấp, đừng nói bài tú-lơ-khơ, đưa bộ mạt chược cho các ngươi cũng được a.

Yêu cầu quá thấp à? Cao Nha Nội đảo mắt một cái, nói: - Nếu không thì thế nay, ngươi đến Nghênh Xuân Lau kêu vài ca cơ đến giúp chúng ta, ta trả tiền gấp hai, không, gấp ba lần.

Hồng Thiên Cửu lập tức nói: - Hay lắm, hay lắm, vẫn là ca ca suy nghĩ chu đáo.

- Còn Nghênh Xuân Lâu?

Lý Kỳ vừa tức vừa buồn cười nói: - Thật sự xin lỗi, Tư pháp Viện này cũng không phải ta mở ra, lực bất tòng tâm a!

Hắn thấy mấy tên dở hơi Cao Nha Nội này còn thoải mái hơn so với hắn nữa, tự nhiên sẽ không quá quan tâm lo lắng cho bọn họ, dặn dò bọn họ vài câu liền đi về.

- Lý Kỳ, như thế nào rồi?

Lần này về đến nhà, Cao Cầu, Hồng Bát Kim vẫn luôn chờ đợi ở đây liền lập tức chạy ra đón chào.

Lý Kỳ cười nói: - Nhị vị an tâm chớ vội. Không có chuyện lớn, nhưng mà...

- Nhưng mà cái gì?

Cao Cầu vội vàng hỏi. Đừng thấy Cầu Ca thường thường dùng liên hoàn cước đến hỏi han Nha Nội, nhưng trong ba đứa con trai của ông ta, ông ta thương yêu nhất là đứa con trai út này, cũng vẫn luôn mang theo bên cạnh.

Lý Kỳ đem chuyện xảy ra hôm nay, nói từ đầu chí cuối với ông ta.

Cao Cầu nghe được ngạc nhiên không thôi, ngồi ở trên ghế, không dám tin, nói: - Không ngờ mới có nửa ngày, mà đã xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Lý Kỳ uhm một tiếng, nói: - Hiện giờ Tần Cối đã không rảnh để bận tâm Nha Nội bọn họ rồi.

Cao Cầu nói: - Kỳ thật việc này nếu không phải liên lụy đến Thiếu tể công tử, chuyện nhỏ nhặt không đáng nói tới, nhưng Tư pháp Viện lại hưng sư động chúng như thế, đây có phải Lý Cương cố ý muốn là cho cả triều văn võ kinh sợ hay không?

*****

Không hổ là kẻ lõi đời, vừa nhìn đã thấy ngay mấu chốt. Lý Kỳ gật gật đầu nói: - Ta cũng nghĩ như vậy đấy.

Cao Cầu khẽ cười, nói: - Kỳ thật giao cho Đại Lý Tự, ta vẫn là bớt lo một ít, trừng phạt nghịch tử kia một phen, tránh cho nghịch tử kia không biết trời cao đất rộng, làm xằng làm bậy.

Đây còn không phải nhờ phúc của ngươi. Lý Kỳ nói: - Ngày mai là sẽ thẩm phán rồi, Thái úy, Bát Kim thúc các người đi không?

Cao Cầu không đáp mà hỏi ngược lại: - Tần Cối sẽ đi sao?

Lý Kỳ nói: - Y nhất định sẽ đi đấy.

Cao Cầu vừa nghe, nhíu mày, nói: - Lý Kỳ, vậy.

Lý Kỳ gật đầu nói: - Cho dù Thái úy không nói, ta cũng định đi xem thử.

Cao Cầu vội nói: - Vậy thì thật là đa tạ.

Hiện giờ ông ta không có bất kỳ quyền lực nào rồi, nếu gặp phải Tần Cối, ông ta làm sao nói được gì, nói không chừng sẽ còn bị Tần Cối cười nhạo một phen, nhưng ông ta lại sợ Tần Cối âm thầm giở trò quỷ, hại Cao Nha Nội, cho nên mới hy vọng Lý Kỳ giúp đỡ.

Hôm sau.

Đại Lý Tự.

Khi Lý Kỳ đi vào, Tần Cối đã sớm ở bên trong rồi.

- Thiếu tể, tối hôm qua ngủ không được ngon giấc à?

Lý Kỳ thấy hai mắt Tần Cối quầng thâm, kỳ thật không hỏi cũng biết chắc là Vương thị ở nhà lại làm ầm ĩ lên.

Quả nhiên, Tần Cối chỉ ngượng ngùng cười, không có lên tiếng.

Đây chỉ sợ là Thiếu Tể thảm hại nhất trong lịch sử Đại Tống từ trước tới nay, giống Vương Phủ, Thái Kinh bọn họ khi làm Tể tướng, đừng nói kiểu chuyện ẩu đả này thường xuyên xảy ra, cho dù là giết người, cũng không có ai dám bắt con trai của bọn họ nha.

- Thiếu Tể, Xu Mật Sứ, thẩm phán quan chúng ta mời nhị vị vào trong.

Đi vào phòng trong, chỉ thấy ngay phía trước đứng một nam tử chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao gầy, đang mặc y phục hàng ngày màu xanh, đây là thẩm phán quan cao nhất Đại Lý Tự, Triệu Chấp. Y là người đảm nhận thẩm phán quan thứ hai từ sau khi Đại Lý Tự cải cách. Thẩm phán quan nhiệm kỳ đầu tiên bởi vì chuyện pháp bảo hộ nữ nhân, không thể chịu đựng áp lực lớn, đem sự vụ ném cho phó thẩm phán quan, làm cho Triệu Giai rất bất mãn, trực tiếp miễn trừ chức quan của y, và còn tự mình đề bạt Triệu Chấp, đảm nhiệm thẩm phán quan, Triệu Chấp này cũng là gia thế uyên nguyên nha, chính là tôn tử của Thiết diện Ngự Sử Triệu Biện.

Hai vị thiết diện vô tư mà Tần Cối nói, Triệu Biện này chính là một người trong số đó, còn một vị tất nhiên là Bao Thanh Thiên đại danh đỉnh đỉnh.

- Triệu thẩm phán, Tần mỗ quấy rầy.

Tần Cối chăp tay, ở dưới mái hiên nhà người khác, không thể không cúi đầu nha.

Lý Kỳ cũng chăp tay, lên tiếng chào hỏi.

- Nhị vị tôn khách, đại giá quang lâm, vẻ vang cho kẻ hèn này, sao lại quấy rầy, mời ngồi, mời ngồi.

Ba người ngồi xuống.

Đợi sau khi tôi tớ dâng trà thơm, Triệu Chấp khẽ cười nói: - Nghĩ tất nhị vị tới là vì Tần công tử, Cao Nha Nội bọn họ.

Tần Cối gật đầu nói: - Không biết Triệu thẩm phán định phán quyết như thế nào?

Triệu Chấp cười nói: - Đây không coi là đại án, cũng không cần ta đến thẩm phán, tuy nhiên phán quyết đã ra, là một phân viện bên dưới Đại Lý Tự phán quyết.

Tần Cối vội vàng hỏi: - Không biết kết quả như thế nào?

Triệu Chấp nói: - Trải qua Đại Lý Tự chúng ta thẩm tra chứng cớ, tội danh Tư pháp Viện khống tố đám người lệnh công tử toàn bộ thành lập, phán xử giam cầm nửa tháng, chấp hành lệnh phục vụ xã hội một tháng.

- Cái gì?

Tần Cối đột nhiên đứng bật dậy.

Hắc hắc, có trò hay để xem rồi. Lý Kỳ lập tức làm ra một sắc mặt xem kịch vui.

Nào biết Tần Cối lời nói xoay chuyển, nói: - Đây không khỏi phán hơi quá nhẹ rồi chứ.

Tại sao?

Lý Kỳ trợn hai mắt, kinh hãi thiếu chút đã cắn đầu lưỡi của mình.

Triệu Chấp hiển nhiên cũng không ngờ Tần Cối sẽ nói như vậy, bất giác sửng sốt, toàn bộ lời nói chuẩn bị cả một đêm nuốt trở về.

Tần Cối lời lẽ chính nghĩa nói: - Triệu thẩm phán, các ngươi không phải là nể mặt ta, mà phán quyết nhẹ chứ? Đây quả thực là một vị hiền tướng nha.

Triệu Chấp nao nao, vội nói: - Đây tuyệt không thể nào. Đại Lý Tự chúng ta trung với thánh thượng, trung với luật pháp, hết thảy phán phạt đều là căn cứ theo luật pháp. Nói xong y lấy ra một tờ văn kiện trên bàn, đưa cho Tần Cối, nói: - Đây là bản phán quyết, mời Thiếu tể xem qua.

Tần Cối nhận lấy vừa nhìn, cau mày nói: - Ta cho rằng Khuyển Tử chính là con trai của Thiếu tể, phải làm tội thêm một bậc mới đúng.

Con hồ ly giảo hoạt này. Triệu Chấp thầm mắng một câu. Nếu y thật sự làm như vậy, thì Tần Cối nhất định sẽ buộc tội y đến chết mới thôi, nói: - Cũng không thể nói như vậy, chúng ta chỉ là căn cứ luật pháp mà phán phạt, chứ không phải là nhằm vào phạm nhân.

- Triệu thẩm phán nói có lý.

Tần Cối nhẹ nhàng thở hắt ra, nói: - Kỳ thật hôm nay ta đến, chính là hy vọng Đại Lý Tự có thể chấp pháp theo lẽ công bằng, ngàn vạn lần không cần e dè ta. Ta tuy là Thiếu tể, nhưng tuân theo hết thảy phán quyết của Đại Lý Tự.

Nói đã nói đến nước này rồi, Triệu Chấp chỉ có thể đứng lên nói: - Đa tạ Thiếu tể có thể lượng giải, và còn ủng hộ Đại Lý Tự chúng ta, Triệu mỗ thật sự vô cùng cảm kích.

- Đâu có, đâu có.

Tần Cối liên tục xua tay, đột nhiên hướng tới Lý Kỳ nói:

- Xu Mật Sứ có điều gì nói không?

Lý Kỳ còn chưa đi ra khỏi màn kịch của Tần Cối, a một tiếng, cười ha hả nói: - Điều ta muốn nói, Thiếu tể đã nói rồi.

Tần Cối nói: - Vậy chúng ta sẽ không quấy rầy Triệu thẩm phán xử lý công vụ nữa.

Hai người lập tức đứng dậy cáo từ.

Triệu Chấp nhìn bóng lưng hai người rời khỏi, lẩm bẩm: - Không hổ là hai người giảo hoạt nhất Đại Tống ta.

Ra đến bên ngoài Đại Lý Tự, Lý Kỳ duỗi thẳng cái lưng mệt mỏi.

Tần Cối nói: - Xu Mật Sứ, hôm nay thời tiết tốt, sao chúng ta không đi bộ một chút.

Lý Kỳ quay đầu nhìn về phía Tần Cối, nói: - Ta cũng đang có ý này.

- Mời.

Tần Cối vừa đi vừa cười nói: - Xu Mật Sứ, hai chúng ta tranh tranh đấu đấu, lại là lợi cho tên Lý Cương này a.

Phải biết rằng Tư pháp Viện này chính là một tay Lý Kỳ bày ra, hơn nữa cho dù là hiện tại, tất cả mọi người đều cho rằng Lý Kỳ bày ra Nhị viện, chính là muốn làm suy yếu quyền lực của Tần Cối, nhưng ai cũng biết đây là chiêu số giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm, hiện tại Tần Cối đã nếm đến trái đắng rồi, nếu như Hình Bộ còn trong tay y, làm sao có thể xuất hiện loại sự tình này.

- Cho dù Lý Cương bây giờ hay là Hình Bộ Thượng thư, cũng không phải loại lương thiện gì, không dễ chọc vào nha.

Lý Kỳ nói xong, đột nhiên lại nói: - Tuy nhiên thái độ của Thiếu tể thật sự là thay đổi rất nhanh a, ta cũng có chút phản ứng đã không kịp.

Tần Cối cười ha hả nói:

- Xu Mật Sứ khiêm tốn, việc này chứng cớ vô cùng xác thực, mà Viện Tư pháp lại không chịu nể mặt ta, mở một mặt lưới cho Khuyển Tử, ta hà tất phải bởi vậy mà đắc tội Đại Lý Tự. Hơn nữa Lý Cương rõ ràng chính là muốn lấy ta lập uy, thể hiện quyền uy của mình, ta đấu với Tư pháp Viện ông ta trên luật pháp, đây không khác lấy trứng chọi đá.

*****

Lừa ai chứ, ngươi tưởng ta không biết sao, chắc chắn đêm qua ngươi đi thăm dò cách nhìn của hoàng thượng đối với chuyện này. Lý Kỳ tâm sáng như gương, nói: - Thiếu Tể quả thật là người thông minh nha, thật ra đắc tội với Tư pháp Viện cũng không có gì, dù sao Tư pháp Viện chỉ có quyền lực tra án, nếu đắc tội với Đại Lý Tự, tiểu hài này mà đi vào, chắc không bù đắp đủ tổn thất, nhưng mà ta nghĩ Thiếu tể sẽ không cứ bỏ qua như vậy chứ.

Tần Cối thật cũng không có giấu diếm, hiện tại y đã không e ngại Lý Kỳ rồi, ý vị thâm trường nói: - Ngày tháng vẫn còn rất dài, Lý Cương chẳng qua là thủ hạ bại tướng, có gì phải sợ?

Trước đây y và Lý Kỳ bố cục khiến Lý Cương vào bẫy, nhân cơ hội đuổi Lý Cương khỏi kinh thành, thế cho nên khi quân Kim xuôi nam, bên cạnh Triệu Hoàn chỉ một mình Lý Kỳ có thể nói chuyện. Nếu lúc ấy Lý Cương cũng ở đây, có thể sẽ tạo thành phiền toái vô cùng lớn cho Lý Kỳ.

Lý Kỳ vội hỏi: - Nè, nói tới nói lui, ngài đừng có nghĩ kéo ta xuống nước, chuyện trước đây nói ra, đối với ai cũng không tốt.

Tần Cối nói: - Điều này tất nhiên ta biết.

Lý Kỳ lại thấp giọng nói: - Nhưng mà phu nhân sẽ chịu bỏ qua như vậy?

Tần Cối khóe môi khẽ giật vài cái, nói: - Về việc này, ta còn muốn mời Xu Mật Sứ chỉ điểm ta mấy chiêu.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Chỉ điểm cái gì?

Tần Cối thở dài, nói: - Nội tử ngu muội vô tri, chỉ biết ta là Thiếu tể, lại không biết tình huống hiện thời, đêm qua ở nhà nổi giận đùng đùng, khóc lóc một đêm, bắt ta nghĩ cách cứu Khuyển Tử ra, thực sự khiến người ta đau đầu, nếu để cho nội tử biết được Khuyển Tử còn phải ngồi tù, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nói không chừng còn có thể đến Đại Lý Tự tranh cãi ầm ĩ. Ha ha, liên quan đến phương diện này, trong nhà Xu Mật Sứ vẫn hết sức hòa thuận, với Kinh Tế Sử lại vô cùng ân ái, tương kính như tân, khiến người ngoài ghen tị. Vì vậy muốn lãnh giáo Xu Mật Sứ mấy chiêu, để nội tử có thể yên tĩnh.

Hoá ra Tiểu Tần thật đúng là bị vợ quản thúc chặt nha, đường đường là Thiếu tể, lại bị buộc phải nhờ đồng liêu dạy cách ngự thê, thật là có đủ đau buồn. Lý Kỳ cố nén không cười ra tiếng, nói: - Thiếu tể không phải là đang nói đùa chứ?

Tần Cối vẻ mặt xấu hổ, nhưng nghĩ đến con cọp cái trong nhà kia, vẫn là chắp tay nói: - Tần mỗ là báo dĩ thành tâm xin lãnh giáo Xu Mật Sứ, vẫn mong Xu Mật Sứ có thể vui lòng chỉ giáo.

- Như vậy a!

Lý Kỳ trầm ngâm một lát, nói: - Như vậy, Thiếu tể, lát nữa ngài về nhà nổi trận lôi đình, nói mình sẽ không đội trời chung với Tư pháp Viện, muốn tới chỗ hoàng thượng vạch tội Lý Cương một phen.

Nếu có thể vạch tội, ta đã sớm vạch rồi. Tần Cối liền vội vàng lắc đầu nói: - Không thể, không thể.

- Ngươi hãy nghe ta nói hết đã.

Lý Kỳ căt ngang lời Tần Cối, lại nói: - Chuyện này đương nhiên không thể, nếu như ngài náo đến chỗ hoàng thượng, không phải hoàng thượng biết được lệnh công tử tổn hại luật pháp, tụ chúng ẩu đả đó sao, vậy thì đối với tiền đồ của Thiếu tể và lệnh công tử cũng không là một chuyện tốt, nói không chừng hoàng thượng còn có thể tăng thêm hình phạt, nhưng Thiếu tể ngài phải làm bộ như không biết trước mặt lệnh phu nhân, cùng chung mối thù và cô ta, như vậy là có thể đem oán khí của cô ta chuyển sang người Lý Cương, không đến mức tức giận với Thiếu tể ngài, sau đó lại an bài một người ngăn cản Thiếu tể, đem những điều này phân tích rõ ràng, lệnh phu nhân vừa nghe, nếu Thiếu tể ngài thượng tấu tố tội Lý Cương, ngược lại sẽ làm cho việc này lớn hơn nữa, lệnh công tử còn có thể chịu tội nặng hơn, như vậy lệnh phu nhân nhất định cũng sẽ nói lời ngăn cản Thiếu tể, nhưng vừa không phải bởi vậy mà trách cứ Thiếu Tể, tuy có không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể bỏ qua thôi.

Tần Cối nghe được đôi mắt chuyển động, lập tức vui mừng nhướn mày, liên tục chắp tay nói: - Đa tạ Xu Mật Sứ chỉ giáo, đa tạ Xu Mật Sứ chỉ giáo.

- Đâu có, đâu có.

Lý Kỳ cười nói: - Nhưng mà Thiếu tể, việc này chỉ là vài tên vãn bối tiểu đả tiểu nháo, Thiếu tể cũng đừng để trong lòng.

Sao Tần Cối lại không rõ Lý Kỳ là có ý gì, chính là bảo y đừng đem này oán hận trút lên đầu Cao Nha Nội bọn họ, kỳ thật có Lý Kỳ bao che, hơn nữa còn có Tư pháp Viện ở bên cạnh nhìn chằm chằm, y cũng không dám vọng động, sao không làm một thuận thủy nhân tình, vội vàng nói: - Xu Mật Sứ quá lo lắng, ta đây tất nhiên hiểu được.

Hôm sau.

Trên đại điện.

Đợi sau khi thương thảo chính sự xong, Triệu Giai dường như vẫn chưa thỏa mãn, uống một ngụm trà, lại nói: - Hôm qua Tam hoàng tử của trẫm hỏi trẫm, làm sao mới có thể được coi là một vị quan tốt, câu này cũng làm khó trẫm rồi, không biết chư vị ái khanh có giải thích gì đối với chuyện này?

Một vị Ngự Sử đại phu liền đi ra nói: - Người làm quan, là tài đức vẹn toàn.

Triệu Giai gật gật đầu.

Lại có một vị Đại học sĩ đứng ra nói: - Người làm quan, là tâm mang nhân nghĩa mới là quan trọng nhất.

- Là chí công vô tư.

Quần thần đều hăng hái lên tiếng, dường như là nói chính mình.

Triệu Giai nghe nửa ngày, cười gật đầu nói: - Ái khanh nói đều đúng vô cùng, nhưng trẫm cho rằng, người làm quan, đầu tiên phải có thể phục chúng, cho dù khanh tài đức vẹn toàn, cho dù khanh nhân nghĩa vi hoài, cho dù khanh chí công vô tư, nhưng nếu không thể phục chúng người, lấy cái lãnh đạo dân chúng, người không thể lãnh đạo dân chúng, thì làm sao có thể giúp trẫm thống trị quốc gia tốt, vì vậy, có thể khiến dân chúng tâm phục khẩu phục, mới là điều người làm quan nên chú trọng nhất.

Nói tới đây, y dừng một chút, lại nói: - Đương nhiên trẫm tin tưởng ái khanh của trẫm đều rất được dân chúng kính yêu, nhưng có vài khuyết điểm các khanh vẫn chưa tạo thành, khả năng cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng không tốt đối với con đường làm quan của các khanh, nói thí dụ như, thân nhân của các khanh, hoặc là nói con trai, phu nhân của các khanh, trước đây trẫm gặp qua rất nhiều công tử của đại thần, kiêu dương ương ngạnh, làm xằng làm bậy.

Lời này vừa nói ra, quần thần đều là chấn động, hoàng đế này là có ám chỉ gì khác a.

Triệu Giai quét mắt một lượt, thầm nghĩ, xem ra không mấy người là hoàn toàn trong sạch, ôi, thật là từ phụ đa bại nhi nha. Lại cười nói: - Các khanh đừng lo lắng, trẫm tuyệt sẽ không bởi vì con trai các khanh làm gì, mà trách cứ lên đầu các khanh, trẫm cho tới nay đều là đối sự bất đối nhân, hơn nữa trẻ con này đánh nhau cãi vã cũng là chuyện quá bình thường, trẫm cũng không hy vọng nhìn thấy con dân của trẫm mất đi huyết tính cơ bản nhất, đây là chuyện có thể tha thứ, ai lúc đầu không từng có niên thiếu khinh cuồng, trẫm cũng không ngoại lệ.

Nhưng, nếu mạo phạm luật pháp, thì cũng nhất định phải bị trừng phạt, bất kể là con của Thiếu tể, hay là con của Xu Mật Sứ, cũng phải gánh vác hậu quả, tuy nói tử bất giáo, phụ chi quá, nhưng đây chỉ là gia giáo, không quan hệ luật pháp, con phạm sai lầm, nên do con gánh vác, chứ không thể chuyển sang trách phụ thân, đây là hai chuyện, các khanh cũng đừng có lẫn lộn, nhưng, nếu người làm cha muốn can dự luật pháp, đây bẩn thân đã là một chuyện trái pháp luật, như vậy tất nhiên cũng nên bị trừng phạt.

Tuy nhiên, luật pháp mặc dù đối xử bình đẳng, nhưng các khanh làm đại thần, vẫn nên chú ý nhiều hơn một chút, nếu con trai của các khanh làm chuyện gì sai, do đó ảnh hưởng đến cái nhìn của dân chúng đối với các khanh, như vậy rất có thể sẽ dẫn đến dân chúng mất đi tin tưởng đối với các khanh. Trước đó trẫm nói, quan không thể phục chúng, tuyệt không phải một vị quan tư cách tốt, nếu dân chúng nảy sinh hoài nghi đối với bất cứ người nào trong số các khanh, như vậy thì người này sẽ rất khó có được trọng dụng, bởi vì dân chúng đều không phục tùng hắn, vậy thì cho dù khanh tài đức vẹn toàn, trẫm cũng không dám đem trọng trách phó thác cho khanh, các khanh nhất định phải khắc ghi điểm này.

- Chúng thần ghi nhớ lời hoàng thượng giáo huấn.

Hiển nhiên, Triệu Giai nhằm vào chính là chuyện Tần Chí, Cao Nha Nội bọn họ ẩu đả, nhưng một gậy vung ra, lại là hết sức công bình. Một mặt y đề xướng luật pháp, trấn giữ cho Lý Cương, các ngươi ai phạm vào luật pháp, Tư pháp Viện trực tiếp bắt người là được, về phương diện khác, y cũng ám chỉ, Tư pháp Viện trừng phạt Tần Chí, chỉ là bởi vì Tần Chí phạm pháp, lý nên bị trừng phạt, không có một chút quan hệ nào với Tần Cối, đây cũng không phải là nhằm vào Tần Cối.

Dù sao chiếu theo quy củ trước đây mà xem, đặc biệt là quyền thần của những vị cực nhân thần kia, một khi người nhà, hoặc là người bên cạnh gây áp lực, như vậy rất có thể báo trước hoàng thượng phải động đao rồi, Triệu Giai nhất định phải đem việc này ra nói rõ ràng, việc này chỉ liên quan đến luật pháp, không quan hệ đến cái khác, cũng không phải Tần Cối đã thất thế, đám người các ngươi đừng có suy nghĩ nhiều.

Đồng thời, liên quan đến chuyện đảng Thái tử, Triệu Giai cũng đưa ra giới hạn hết sức rõ ràng, các ngươi cãi nhau ầm ĩ, trẫm không quản các ngươi, các ngươi thích làm thế nào thì làm như thế, nhưng nhất định phải gánh chịu hậu quả, gặp chuyện phải trước hết nghĩ đến hậu quả, phải có ý thức gánh vác trách nhiệm, hơn nữa, các ngươi cãi nhau ầm ĩ, đừng có đi quấy rầy dân chúng, bằng không thì, thì sẽ ảnh hưởng đến phụ thân của các ngươi, dù sao cũng là có dân trước, rồi mới có quan.

Kỳ thật con người Triệu Giai này vẫn tương đối rộng lượng, không câu nệ tiểu tiết, đánh nhau cái gì đấy, y cũng không để ý, nhưng dân chúng, luật pháp, hai thứ này, các ngươi không thể đụng đến, bởi vì đây là lợi ích của y, các ngươi niên thiếu khinh cuồng có thể, nhưng làm thương tổn lợi ích của y, y cũng sẽ không cho các ngươi sống tốt.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<