Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1633

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1633: Đi ngược lại
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Hoàng cung!

Trong ngự thư phòng, Triệu Giai một thân một mình ngồi ở trước bàn, nhìn một đạo thánh chỉ trống không trên bàn kia, suy nghĩ xuất thần.

- Hoàng hậu giá lâm!

Chợt nghe một tiếng the thé từ bên ngoài vang lên.

Triệu Giai ngẩn ra, vội vàng đứng dậy, nhưng vừa mới đứng lên, thì cửa liền từ bên ngoài mở ra, chỉ thấy Hoàng hậu vừa đi vào.

Triệu Giai bước nhanh lên đón, mỉm cười nói:

- Hoàng hậu tới rồi à.

Hoàng hậu nhẹ nhàng thi lễ, cười nói: - Hoàng thượng có mệnh lệnh, thiếp thân đương nhiên không dám chậm trễ.

- Nàng nha --- Triệu Giai cười lắc đầu, phất tay, để cho toàn bộ tôi tớ hầu hạ đều đi ra ngoài, sau đó kéo tay Hoàng hậu ngồi xuống, nói: - Kỳ thật cũng không có đại sự gì, ồ, hôm nay pê-ni-xi-lin đã nghiên cứu chế tạo thành công rồi.

Hoàng hậu ngạc nhiên vui mừng nói: - Thật sao?

Triệu Giai gật gật đầu.

Hoàng hậu mừng rỡ không ngừng, nói: - Vậy thì thật là đáng mừng nha. Nàng cũng là dựa vào pê-ni-xi-lin mới còn sống, nên tất nhiên biết rõ chỗ tốt của pê-ni-xi-lin.

- Đây xác thực chính là đáng chúc mừng.

Triệu Giai gật gật đầu, lại nói: - Cho nên trẫm hy vọng Hoàng hậu có thể gọi Lưu Thập nương vào cung, thưởng cho cô ta một phần thật hậu, cũng để dễ nói cho dân chúng trong thiên hạ, Hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, dưới sự thống trị của Hoàng hậu, nữ nhân Đại Tống ta đồng dạng cũng có thể lấy được thành công mà ngay cả nam nhân cũng chưa từng nhận được.

- Cái gì mẫu nghi thiên hạ, so sánh với Hoàng thượng, điều thiếp thân làm thật sự là quá ít. Hoàng hậu khiêm tốn cười, lại nói: - Tuy nhiên cho dù Hoàng thượng không nói, thiếp thân cũng sẽ gọi Lưu Thập nương tiến cung, không dối gạt Hoàng thượng, thiếp thân mặc dù cùng Thập nương quen biết không lâu, nhưng lại cảm thấy vô cùng hợp ý với Thập nương, người ở bên ngoài đều gọi Thập nương là cái gì Quái Thập Nương, đó căn bản chính là lời nói vô căn cứ, Thập nương sở dĩ quái, chỉ là bởi vì nàng rất đơn thuần thôi, nữ tử như vậy trên đời đã rất ít rồi.

Triệu Giai nhẹ nhàng cười, nói: - Thập nương là đơn thuần, nhưng phu quân của cô ta thì lại rất giảo hoạt a.

Hoàng hậu kinh ngạc nói: - Hoàng thượng đang nói về Xu Mật Sứ?

- Trừ hắn ra. Còn có thể là ai.

Triệu Giai khe khẽ hừ một tiếng, nói: - Nàng không biết đó thôi, hôm nay ở bệnh viện Thái sư, thằng nhãi này ngay trước mặt Tần Cối, Thái sư bọn họ va chạm với trẫm, làm cho trẫm ngay cả một chút mặt mũi cũng không còn, lúc ấy trẫm thật sự muốn một đao làm thịt cái thằng kia.

Hoàng hậu quá sợ hãi, lòng tràn đầy nghi ngờ nói: - Đây không phải chuyện tốt sao, Xu Mật Sứ như thế nào còn có thể va chạm với Hoàng thượng?

- Ai nói không phải, bản lĩnh làm mất hứng của thằng nhãi kia cũng là có một không hai thiên hạ a!

Triệu Giai nói xong lại đem chuyện hôm nay xảy ra ở bệnh viện Thái sư nói một lượt với Hoàng hậu.

- Thì ra là thế.

Hoàng hậu gật gật đầu, đột nhiên liếc nhìn Hoàng thượng. Nói: - Nhưng cuối cùng, Hoàng thượng cũng vẫn bị Xu Mật Sứ thuyết phục rồi.

- Còn không có.

Triệu Giai lắc đầu, nói:

- Trẫm vẫn còn có chút tạm thời không xử lý, kỳ thật mới vừa rồi trẫm cũng đang tự hỏi việc này, thậm chí còn chuẩn bị hạ chỉ mệnh lệnh cho bệnh viện Thái sư giao pê-ni-xi-lin ra.

Mày kẻ đen của Hoàng hậu nhẹ nhàng nhăn lại, lý giải nói: - Pê-ni-xi-lin này đối với đất nước và dân chúng đều rất trọng yếu, đích xác là nên thận trọng suy xét.

- Pê-ni-xi-lin chẳng qua cũng chỉ là một vị thuốc mà thôi, đây cũng không phải là nguyên nhân làm trẫm bối rối. Triệu Giai lắc lắc đầu.

Hoàng hậu hiếu kỳ nói: - Vậy không biết hoàng thượng bối rối là vì cái gì?

Triệu Giai nói: - Đế vương, dân chúng. Đại Tống.

- Đế vương, dân chúng, Đại Tống.

Hoàng hậu nhẹ nhàng lặng yên đọc lại một lần.

- Không sai.

Triệu Giai đứng dậy, giúp Hoàng hậu rót một chén trà. Nói: - Có mấy lời trẫm không thể nói với những người khác, trong thiên hạ, cũng chỉ có thể nói với Hoàng hậu nàng mà thôi.

Hoàng hậu khẽ vuốt cằm nói tạ ơn, lại nói:

- Đây là vinh hạnh của thiếp thân.

Triệu Giai cười cười. Lại ngồi xuống, thở dài: - Kỳ thật cải cách của Xu Mật Sứ, ở mặt ngoài thì như là đang giúp trẫm tập quyền, củng cố hoàng quyền, nhưng kỳ thật là đang giam cầm quyền lực của trẫm, chỉ có điều hắn ẩn núp vô cùng tốt, hơn nữa ở những chỗ mẫn cảm hắn vẫn có giữ lại con đường sống. Mượn chuyện hôm nay mà nói đi, đây không đơn giản chỉ là một vị thuốc mà thôi, các triều đại đổi thay, thiên hạ đều là thuộc về Hoàng đế, huống chi chính là pê-ni-xi-lin này, lúc trước một câu của phụ hoàng, muốn kỳ hoa quái thạch tận Giang Nam, nhưng một khi trẫm mở miệng nói ra câu này, như vậy điều quy tắc này coi như không còn tồn tại, đây đối với hoàng quyền mà nói là một loại thương tổn vô cùng lớn, cho nên khi trẫm nghe được Xu Mật Sứ nói như vậy, thật sự cũng đã có ý nghĩ giết chết hắn, bởi vì hắn đã chạm tới chỗ hắn không nên chạm đến.

Hoàng hậu cau mày nói: - Nếu Hoàng thượng hiểu được đạo lý này, vì sao vẫn đáp ứng rồi Xu Mật Sứ đâu này?

- Đại Tống.

Triệu Giai thở dài nói: - Một Đại Tống có được khả năng vô hạn, đây là chỗ mà Xu Mật Sứ nói, cũng là chỗ hắn đả động trẫm, trước đây rất lâu Xu Mật Sứ từng nói qua với trẫm, mỗi người đều cũng có tham niệm, càng không chiếm được, thì lại càng muốn có được, hắn nói không hề sai.

Hoàng hậu huệ chất lan tâm, ngay lập tức nói: - Chàng quý vi Hoàng đế, thiên hạ đều là thuộc về chàng, muốn cái gì có thể lập tức có được, duy chỉ có một Đại Tống hùng mạnh.

Triệu Giai ừ một tiếng, thoáng gật đầu nói: - Đúng là như thế, đối với trẫm mà nói, dùng ánh mắt cực hạn này để lấy thứ gì đó thì dễ như trở bàn tay, không khỏi có chút làm người ta buồn cười, hơn nữa trẫm cũng đã có được rồi, chỉ có một Đại Tống càng hùng mạnh hơn mới có thể để cho trẫm lâm vào tâm động, Xu Mật Sứ rất rõ ràng điều lòng trẫm để ý, vì vậy dùng cái này mà thuyết phục trẫm, hắn trong phương diện này thật đúng là không ai bằng.

Hoàng hậu hiếu kỳ nói: - Một khi đã như vậy, thì Hoàng thượng vì sao còn phải bối rối?

Triệu Giai cười nói: - Sự tình nếu thật sự đơn giản như vậy thì tốt rồi, từ xưa đến nay, bất kể là giáo phái, hay là pháp chế, đều là công cụ thống trị trong tay Hoàng đế, mà đối tượng thống trị chính là dân chúng, vì sao ở Đại Tống ta lại độc tôn học thuật Nho gia, đó cũng là bởi vì học thuật Nho gia đón ý nói hùa với tư tưởng của đế vương, có thể trợ giúp đế vương thống trị tốt hơn, nói trắng ra một chút, thì chính là học thuật Nho gia có thể giúp trẫm rót vào một loại tư tưởng đế là trời cho dân chúng, Hoàng đế vĩnh viễn là đúng, quân mệnh không thể trái, làm con dân phải phục tùng Hoàng đế vô điều kiện, ha hả, nói cho cùng ngu dân mới là dân chúng tốt nhất trong lòng Hoàng đế a.

Hoàng hậu thoáng sửng sốt một lát, đạo lý này nàng đương nhiên hiểu được, nói:

- Hoàng thượng không cho là như vậy sao?

- Trẫm cũng không rõ ràng lắm, đây cũng là nguyên nhân vì sao trẫm tạm thời giữ lại không xử lý.

Triệu Giai thở dài, nói: - Nếu như nói ngu dân dễ dàng cho thống trị, như vậy vì sao tiền triều, còn có các triều đại đổi thay đều chạy không thoát khỏi kết cục diệt vong?

*****

Hoàng hậu trầm ngâm một lát, nói: - Đó là bởi vì dân chúng quá dung túng cho Hoàng đế, Hoàng đế muốn cái gì thì sẽ có cái đó, mặc kệ là đúng hay là sai, dân chúng đều phải vỗ tay khen hay, điều này cũng làm cho Hoàng đế càng làm nặng nề thêm, đến khi tới thời điểm dân chúng thật sự không thể chịu đựng được nữa, tất nhiên sẽ bùng nổ. Đến lúc đó Hoàng đế còn muốn xoay chuyển, thì đã muộn mất rồi, lời thật thì khó nghe, không phải lỗi của trung ngôn, mà là vì Hoàng đế quen nghe lời hay, cho nên ngẫu nhiên bị phê bình một câu, liền sẽ cảm thấy vô cùng chói tai.

- Nàng nói rất đúng, đúng là nguyên nhân này, ngu dân tuy rằng dễ khống chế, nhưng ngu dân đồng dạng cũng sẽ dung túng Hoàng đế. Dung túng những đại thần kia, một người phạm sai lầm không đáng sợ, sợ là sợ đã sai lầm rồi lại còn không biết, thường thường một triều đại đi về hướng suy bại, nguyên nhân chủ yếu là tới từ Hoàng đế, Đường Huyền Tông kia không phải là như thế sao. Triệu Giai nói xong bất đắc dĩ thở dài, nói: - Nhưng giờ cũng không cách nào tránh khỏi, trẫm bây giờ còn có thể làm thật cẩn trọng, hoàn toàn là bởi vì phương bắc còn có một Kim quốc ở đó. Nếu Kim quốc bị Đại Tống ta tiêu diệt, như vậy trẫm cũng không dám xác định tương lai trẫm có thể đi vào con đường mà Đường Huyền Tông đã đi hay không, bởi vì trẫm là lớn nhất, không ai có thể giám sát trẫm.

Hoàng hậu cười nói: - Thiếp thân tin tưởng Hoàng thượng tuyệt sẽ không trở thành Đường Huyền Tông thứ hai.

- Đây là sự dung túng mà nàng mới vừa nói.

Triệu Giai cười khổ một tiếng. Nói: - Cho dù trẫm sẽ không, vậy con của trẫm, cháu của trẫm thì sao? Hoàng đế phải đối mặt với rất nhiều cám dỗ, không phải mỗi người đều có thể kiên trì được, cho dù là trẫm. Trẫm lao lực trăm cay nghìn đắng mới đoạt tới ngôi vị Hoàng đế này, lại thống trị Đại Tống mười năm như một ngày, trẫm bỏ ra nhiều như vậy. Cho nên trẫm rất sợ hãi một ngày nào đó, những cố gắng của trẫm sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.

Hoàng hậu nói: - Có thể đây không phải là việc mà Hoàng thượng có thể khống chế.

Triệu Giai gật gật đầu nói: - Trẫm dĩ nhiên hiểu được, nhưng đây cũng là chỗ mà trẫm phiền não nhất, trẫm cũng không thể làm như không nhìn thấy, mỗi thời điểm rảnh rỗi, trẫm đều nghĩ đến những chuyện này, đặc biệt nhìn thấy Đại Tống ta đang từng bước một đi về hướng phồn vinh hưng thịnh, trẫm đều không khỏi nghĩ đến vài thập niên trước đây khi Giang Nam ở giữa Địa ngục nhân gian.

Đây là một loại tâm tính rất bình thường, mỗi người đều đã có, làm được càng nhiều lại càng sợ hãi mất đi.

Hoàng hậu nói: - Vậy Hoàng thượng có nghĩ đến phương pháp giải quyết không?

Triệu Giai ngẩn ra, thở dài: - Ngu dân, vô tận dung túng, làm cho Hoàng đế cũng trở nên ngu muội vô tri, mỗi ngày giống ếch ngồi đáy giếng, từ đó làm cho quốc gia ngày một suy bại, đây là quan hệ ba chiều, vô số sự thật đã nói cho trẫm, một bộ này chỉ có thể củng cố nhất thời, cũng không phải là kế lâu dài, cho nên trẫm đã nghĩ nếu đi ngược lại thì sẽ là một kết quả như thế nào?

- Đi ngược lại?

Hoàng hậu cảm thấy không hiểu nhìn Triệu Giai.

Triệu Giai gật gật đầu nói: - Nếu dân chúng của trẫm đều vô cùng thông minh, đều có tư tưởng của mình, đều có thể làm rõ sai trái, mà không phải là một mực nhẫn nhịn thì sao?

Hoàng hậu nói: - - Vậy Hoàng đế nhất định sẽ trở nên vô cùng vất vả.

Triệu Giai nói: - Nàng nói rất đúng, nhưng như vậy đồng thời cũng làm ra một tác dụng giám sát, nếu con dân của trẫm đều vô cùng thông minh, như vậy Hoàng đế một khi phạm phải khuyết điểm không thể bù lại, thương tổn nghiêm trọng đến quyền lợi của dân chúng, như vậy dân chúng thiên hạ tất nhiên sẽ lập tức thảo phạt Hoàng đế, mà không phải là là một mực nhẫn nhịn nữa, tới trình độ không thể nhịn được nữa mà khởi binh thảo phạt, trước kia đế vương vẫn luông nghĩ biện pháp lường gạt dân chúng, tận khả năng kéo dài địa vị thống trị của chính mình, nhưng kỳ thật này căn bản không có khả năng, đây chẳng qua là cử chỉ lừa mình dối người mà thôi.

Nhưng trái lại ấy mà, nếu đám dân chúng mỗi người đều có ý nghĩ của chính mình, đều có ích lợi của mình, không hề nghĩ rằng cứ lời của Hoàng đế nói ra thì nhất định là đúng, mà cũng có phán đoán của mình, chính như lời nàng nói, Hoàng đế sẽ phải rất cẩn thận, như vậy Hoàng đế muốn kéo dài sự thống trị của mình, thì nhất định phải xử lý tốt chính vụ, thống trị tốt quốc gia, mà một Hoàng đế tận tâm tận lực, mọi chuyện đều lấy dân chúng làm đầu, làm rõ sai trái thì dân chúng sao có thể lật đổ y cơ chứ? Cho dù từng có sai, chỉ cần y là xuất phát từ vì dân chúng mà suy xét, tin tưởng dân chúng vẫn sẽ dễ dàng tha thứ, như vậy địa vị của Hoàng đế sẽ có thể kéo dài, đồng thời còn có thể đạt được dân chúng tha thứ ở hạn độ lớn hơn nữa, đế vương, dân chúng, quốc gia không phải là đều được thu được thứ mình cần sao?

Hoàng hậu nghe đến cuối cùng, khóe miệng lộ ra một chút mỉm cười, nói: - Mặc kệ Hoàng thượng có làm như vậy hay không, người có thể nghĩ được như vậy đã thực sự rất khó có được rồi.

Triệu Giai lắc đầu cười nói: - Chỉ nói mà không làm và không nói cũng không làm thì có gì khác biệt?

- Ít nhất Hoàng thượng người nghĩ đến điểm này, đây đã là vô cùng không dễ dàng rồi.

Nói tới đây, Hoàng hậu nhẹ nhàng a một tiếng, nói: - Ta hiểu được rồi, Xu Mật Sứ thực sự không phải là muốn tranh giành lấy ích lợi gì, mà là muốn mượn cơ hội này để vạch trần tầng trói buộc dân chúng này, nếu dân chúng đều cùng cho rằng tài vật thiên hạ đều không phải là quy về Hoàng đế, như vậy bọn họ tự có ích lợi của mình, do đó có ý nghĩ của chính mình.

Triệu Giai nói: - Đây là kỹ xảo mà hắn vẫn hay dùng, dùng một chuyện nhìn như không chút nào dính dáng để kéo tới một chuyện khác, chỉ cần ngươi hơi chút sơ sẩy trong chốc lát, liền sẽ rơi vào bẫy của hắn.

Hoàng hậu cười gật đầu nói: - Xu Mật Sứ quả thật là khôn khéo giảo hoạt như lời đồn bên ngoài, nhưng ta cho rằng cùng lúc đó, Xu Mật Sứ vẫn là một người có được đại trí tuệ. Nói xong nàng quay đầu nhìn về phía Triệu Giai, nói: - Vậy Hoàng thượng hiện tại định làm gì đâu này?

- Trẫm không phải muốn hỏi một chút ý kiến của nàng sao?

Hoàng hậu không đáp hỏi ngược lại: - Vậy hoàng thượng muốn làm một Hoàng đế cần chính yêu dân thật là tốt, hay là một Hoàng đế kiêu xa dâm ác phá hư đâu này?

Triệu Giai nói: - Tất nhiên là làm một vị hoàng đế tốt.

Hoàng hậu lại nói: - Một khi đã như vậy, vậy Hoàng thượng chàng đang sợ cái gì, chẳng lẽ dân chúng sẽ thương tổn một Hoàng đế cần chính yêu dân sao?

Triệu Giai thở dài, nói: - Nói thì nói thế, nhưng nói ra thìdễ làm được mới khó a, hơn nữa chuyện này vẫn còn chưa từng có người làm, một khi mở miệng, trẫm cũng không thể đoán trước tình huống sẽ là như thế nào, hơn nữa vạn nhất xuất hiện vấn đề, trẫm cũng rất khó khống chế được nổi.

Hoàng hậu trầm tư một lát, gật đầu nói: - Việc này đích xác phải thận trọng, nhưng Hoàng thượng, nếu như chàng không đi nếm thử, như vậy vĩnh viễn cũng không thể biết được đáp án, Hoàng thượng sao không đem tư tưởng này đưa vào trong cải cách kinh tế, không cần thuyết minh rõ ràng, thận trọng, một khi phát hiện tình thế không đúng, thì lập tức ngăn cản.

Triệu Giai nói: - Hoàng hậu có ý tứ là đáp ứng thỉnh cầu của Lý Kỳ?

Hoàng hậu gật đầu nói: - Có lẽ Xu Mật Sứ là có thâm ý khác, Hoàng thượng sao không giả vờ ngốc một hồi, triều đình nhằm vào chỉ là pê-ni-xi-lin mà thôi.

Triệu Giai trầm tư hồi lâu, nói: - Để trẫm suy nghĩ thêm một chút.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<