Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1602

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1602: Đây là một loại bệnh, phải trị!
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Lại là một trận tiếng cười như chuông bạc vang lên, dường như muốn ganh đua giọng hát với chim chóc trên cây.

Cho dù là vẫn đoan trang nhã nhặn lịch sự như Vương Dao cũng nhịn không được nữa cùng các nàng cười vui vẻ, lúc mới bắt đầu, nàng dường như vẫn không thể thích ứng với loại không khí này của Xu Mật Sứ phủ, nhưng dần dà, cũng đã thành thói quen, hơn nữa trong nội tâm nàng cũng mơ hồ vui vẻ với việc nhìn thấy Lý Kỳ kinh ngạc.

Hai đấm không địch lại n sữa a!

Lý Kỳ nhìn vòng eo kiều thê loạn chiến, trước ngực tạo nên từng trận sóng lớn, bản thân cũng rơi vào trong sự vui vẻ đó rồi.

Nhưng ánh mắt không che dấu chút nào kia, rất nhanh khiến cho chúng nữ đã nhận ra, không khỏi một mảnh đỏ diễm diễm sáng mờ chiếu vào trên mặt Lý Kỳ, không khí nháy mắt an tĩnh lại: - Chúng ta mau chút ăn đi.

- Không vội, không vội, ăn từ từ cũng không sao, nếu không, ta kể một câu chuyện cười cho các muội nghe.

Lý Kỳ ha hả cười không ngừng.

Đây thật sự là lòng dạ Tư Mã Chiêu, người qua đường đều biết a!

Vương Dao thản nhiên nói: - Ăn không nói, ngủ không nói.

-.... !

Lý Kỳ câm nín một trận.

Chúng nữ bắt đầu ăn bữa sáng của mình.

Lý Kỳ cũng chỉ có thể cùng các nàng bắt đầu ăn.

Một lát sau, Bạch Thiển Dạ đột nhiên hỏi: - Đúng rồi, phu quân, các người đàm phán như thế nào rồi?

Lý Kỳ vừa ăn vừa nói: - Đã thỏa đàm toàn bộ rồi, đây là bọn họ đến cầu chúng ta, cho nên chúng ta không cần phí nhiều cân não lắm.

Đôi mắt Bạch Thiển Dạ thoáng giật giật, lại nói: - Trương Xuân Nhi kia thì sao? Muội nghe nói cô ta cũng tham dự vào lần đàm phán này?

Lý Kỳ sửng sốt, liếc nhìn Bạch Thiển Dạ, thấy ánh mắt nàng có chút trốn tránh, trong lòng lập tức hiểu được, hoá ra đây mới là điều nàng muốn hỏi đấy. Cười nói: - Cụ thể ta cũng không rõ ràng, nhưng Tần Cối đối với cô ta rất là tán thưởng, đối với một người mới như cô ta mà nói, có thể có thành tích này xác thực không dễ dàng, nhưng cô ta so ra vẫn kém muội. Ít nhất về mặt tướng mạo cô ta so với muội thì kém xa vạn dặm, đây là điều mà cá nhân đều có thể nhìn ra được.

Bạch Thiển Dạ xấu hổ sẵng giọng: - Ai hỏi huynh cái này.

Lý Kỳ ngây thơ nói: - Vậy muội muốn hỏi cái gì?

- Muội ---?

Bạch Thiển Dạ nhẹ nhàng đập chân một cái, nói: - Không nói với huynh nữa.

Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Muội yên tâm, Trương Xuân Nhi dù có năng lực, so ra vẫn kém muội, điểm này, ta biết, Tần Cối, Hoàng thượng cũng biết. Trương Xuân Nhi khá thông minh đấy, nhưng cô ta dù sao cũng xuất thân bần hàn, không có phong cách quý phái, nói như thế, cô ta là một sự giúp đỡ tốt, nhưng tuyệt không thích hợp làm người đảm nhiệm Thống soái, mà muội chính là Thống soái trời sinh, đây là sự chênh lệch của cô ta với muội.

Trong lòng Bạch Thiển Dạ là vui thích đấy, nhưng ngoài miệng lại nói: - Ai biết có phải huynh gạt muội hay không đấy. Trương Xuân Nhi có bao nhiêu năng lực, muội rất rõ ràng, cô ta có thể leo đến địa vị như thế, toàn bộ dựa vào đôi tay của bản thân. Mà muội--- mà muội hơn phân nửa là dựa vào huynh. Dù sao mọi người đều có tâm tính cạnh tranh, đặc biệt là loại nữ nhân tâm cao khí ngạo giống Bạch Thiển Dạ, mà Trương Xuân Nhi đồng dạng cũng là một nữ nhân vô cùng xuất sắc, hơn nữa hiện giờ cũng vào Thương Vụ cục. Cho nên Bạch Thiển Dạ rất là hy vọng có thể cùng Trương Xuân Nhi phân cao thấp.

Toát mồ hôi!! Muội cũng biết vậy rồi, vậy muội còn hỏi ta. Lý Kỳ ngượng ngùng cười, thật đúng là không dễ trả lời câu này. Dù sao Trương Xuân Nhi đích xác là vô cùng lợi hại, không ai có thể bỏ qua đảm lượng và tài trí của nàng ta, nhưng là bất kể sự thật như thế nào, ta cũng nhất định phải ủng hộ Bạch Thiển Dạ, cảm thấy Thất Nương chính là Kinh Tế Sử giỏi nhất, cười nói: - Nói thì nói như thế, nhưng đây là ưu thế, ai bảo muội gả cho một trượng phu anh tuấn như vậy, dựa vào điểm này, Trương Xuân Nhi chính là cưỡi hãn huyết bảo mã cũng đuổi không kịp muội, bởi vì trên đời không có khả năng còn sẽ xuất hiện một nam nhân so với ta càng thêm xuất sắc.

Đây là đang khen ta, hay là đang khen huynh a! Bạch Thiển Dạ ném cho Lý Kỳ một cái lườm cháy mặt, đám người Phong Nghi Nô cũng là nhất tề phun một tiếng, từng gặp người khoe khoang rồi, thực chưa từng gặp qua người nào khoe khoang như vậy đấy.

Lý Kỳ buồn bực nói: - Này này này, các muội đây là đưa ra nghi ngờ đối với bộ dạng của phu quân sao?

Lưu Vân Hi đột nhiên nói: - Ta cảm thấy phu quân nói rất có lý, chúng ta có thể gả cho phu quân, không phải là may mắn lớn nhất sao.

- Thập nương, muội bảo ta phải nói cái gì mới tốt đây, muội thật sự là hồng nhan tri kỷ của phu quân, phu quân quyết định, sau này một tuần đều ngủ cùng muội.

Lý Kỳ cảm động đến sắp khóc rồi.

Nghe đến câu sau này, vị nói đã thay đổi hoàn toàn rồi.

Thật sự là tính nết có chết cũng không đổi a!

Bạch Thiển Dạ các nàng bất đắc dĩ chỉ còn biết lắc đầu.

Vương Dao đột nhiên thở dài, nói: - Lúc này mới thái bình bao lâu, lại sắp bắt đầu chiến tranh rồi, thật không biết những người kia nghĩ như thế nào vậy, đánh tới đánh lui chịu khổ vĩnh viễn là dân chúng.

Nhưng lời kia vừa thốt ra, nàng phát hiện không khí lập tức trở nên trầm trọng, vội vàng nói: - Thật có lỗi, ta chỉ là tùy tiện, coi--- coi như ta chưa từng nói gì.

Lý Kỳ cười nói: - Mỗi người đều có ý nghĩ của chính mình, chuyện này cũng cần nói một tiếng nói xin lỗi ấy ư, ta thấy cũng không chắc, kỳ thật nàng nói rất có lý, tuy nhiên thế giới này vĩnh viễn không thiếu khuyết đấu tranh, nhưng nếu nhiều thêm một người hướng tới hòa bình như nàng, có lẽ sẽ ít đi rất nhiều sinh linh lầm than.

Lúc này Trần Đại Nương đột nhiên đi tới; - Đại nhân, Tây Hạ Vương gia ở ngoài cửa cầu kiến.

Lưu Vân Hi vừa nghe, vẻ mặt trở nên khó chịu nói: - Chuyện này có xong hay không đây, ngay cả một bữa sáng yên ổn cũng không cho người ta ăn.

Nàng chính là nhanh mồm nhanh miệng như vậy, chỉ sợ Hoàng thượng tới, nàng cũng sẽ nói như vậy.

Lý Kỳ cười nói:

- Người ta đã đều thảm như vậy rồi, chúng ta cũng nên thông cảm cho họ một chút, ồ, thuận tiện làm tiếp một món ăn để an ủi ông ta.

- Món ăn gì?

- Thuốc an thần.

Lý Kỳ cười, nói: - Muội ăn trước đi, cũng không bao lâu đâu, ta lát nữa sẽ về.

....

....

- Lý Sát Nhĩ mạo muội thăm hỏi, chỉ mong không quấy rầy đến Xu Mật Sứ.

Lý Sát Nhĩ vừa thấy được Lý Kỳ, vội vàng bước nhanh tới đón chào.

- Vương gia không phải khách khí, ngươi có thể tới, ta vui vẻ không còn kịp rồi, vào bên trong ngồi, mời.

- Quấy rầy rồi.

- Ồ, ngươi đã ăn điểm tâm chưa vậy?

- Đã ăn rồi, đã ăn rồi.

Hai người vào trong phòng ngồi xuống, Lý Sát Nhĩ ngay cả một ngụm trà cũng không uống, liền khẩn trương nói: - Kỳ thật ta không muốn tới quấy rầy Xu Mật Sứ, nhưng dĩ vãng ta đến Đông Kinh, đều là do Xu Mật Sứ phụ trách tiếp kiến chúng ta, vì sao lần này lại đổi thành Tần Thiếu Tể?

Lý Kỳ cười nói: - Vương gia không nên suy nghĩ nhiều, đây chỉ là một sự trùng hợp thôi, sứ thần các ngươi và Kim quốc đều đồng thời tới Biện Lương đấy, là Hoàng thượng an bài ta đi tiếp kiến sứ thần Kim quốc.

- Này ---.

Lý Sát Nhĩ đương nhiên biết, sắc mặt có vẻ có chút buồn bực.

Lý Kỳ tâm sáng như gương, lại nói: - Vương gia có phải cảm thấy Hoàng thượng an bài như vậy, có vẻ càng thêm coi trọng sứ thần Kim quốc hay không, kỳ thật không phải, phẩm giai của Tần Thiếu Tể cũng ngang với ta, hơn nữa ở lần đàm phán trước cùng các ngươi, chúng ta cũng đã thương qua lượng lại rồi, ta và các ngươi đàm phán, vẫn là những nội dung đó, chỉ là phương diện Kim quốc, ngươi cũng biết đấy, xét thấy lúc trước triều đình của ta có quan viên và sứ thần Kim quốc phát sinh không thoải mái, cho nên Hoàng thượng mới có thể phái ta đi, vì mong tránh cho loại sự tình này lại phát sinh lần nữa.

- Đúng, điều này ta hiểu.

Lý Sát Nhĩ nói xong dừng một chút, lại nói: - Nhưng Tần Thiếu Tể nói cái kiểu thế nào cũng được, ta đây trước sau vẫn không yên lòng, cho nên mới đến thỉnh giáo Xu Mật Sứ, đến tột cùng quý quốc hướng về bên kia hay sao?

Lý Kỳ cười, nói: - Kim quốc cùng chúng ta là đồng minh ---.

Không đợi hắn nói cho hết lời, Lý Sát Nhĩ lên tiếng: - Nhưng hành động này của Kim quốc rõ ràng chính là có mưu đồ khác, chẳng lẽ Xu Mật Sứ không nhìn ra được sao?

Lý Kỳ cười nói: - Ngươi đã đoán ra chúng ta đã biết rồi, vậy ngươi còn nói làm gì. Chẳng lẽ người khác lấy đao đặt ở trên cổ ta rồi, ta còn sẽ thờ ơ sao?

- Này ---.

Lý Sát Nhĩ có chút ngơ ngẩn: - Không biết lời này của Xu Mật Sứ là có ý gì?

Lý Kỳ không đáp hỏi ngược lại: - Vương gia ngày gần đây có phải cơm nước không vào, suốt ngày đều sống trong sợ hãi, bất an hay không?

Lý Sát Nhĩ không rõ ràng cho lắm. Gật đầu nói: - Đã đến lúc này rồi, đổi lại là ai thì cũng sẽ như vậy thôi.

Lý Kỳ nói: - Đây là một loại bệnh, phải trị.

- Ách... Cho nên ta mới đến quý quốc cầu thuốc chữa.

- Không không không, kỳ thật thuốc chữa không ở Đại Tống ta. Mà là ở trên người của ngươi.

- A? Xin thứ cho ta ngu dốt, không biết lời này của Xu Mật Sứ là dựa vào đâu mà nói lên?

Lý Kỳ cười nói: - Kỳ thật muốn nói Tần Thiếu Tể đã nói với ngươi rồi, hơn nữa cũng đã đạt thành phương án bước đầu hợp tác. Nhưng ngươi lại vẫn không yên lòng, vì thế chạy đến nơi này của ta, đổi cách nói khác, chính là các ngươi đối với Đại Tống chúng ta khuyết thiếu sự tin tưởng ---

- Ta ---.

Lý Kỳ đưa tay căt đưt lời ông ta nói, nói: - Ngươi hãy nghe ta nói hết trước đã, lý do ngươi tới đây không phải bởi vì điều gì khác, chỉ bởi vì các ngươi không tín nhiệm chúng ta, trừ phi chúng ta hiện tại xuất binh tương trợ, bằng không mà nói, ngươi vĩnh viễn đều không yên lòng, chính là vì loại không tín nhiệm này tồn tại, làm cho mặc kệ chúng ta hứa hẹn cái gì, ngươi sẽ luôn cảm thấy bất an, mặt khác, nếu các ngươi tín nhiệm chúng ta mà nói, như vậy sau khi Tần Thiếu Tể tỏ thái độ, ngươi sẽ phải vô cùng an tâm, mà không phải chạy tới nơi này.

Nói tới đây, hắn nhẹ nhàng thở dài, nói: - Vương gia, chúng ta hợp tác cũng không phải một năm hai năm rồi, nhưng ta đã lừa gạt ngươi bao giờ chưa, bất kể là lúc trước cấm muối, hay là mở ra mậu dịch đối với các ngươi sau khi các ngươi độc lập sau, ta cảm thấy giữa chúng ta hẳn là đã có một sự tín nhiệm cơ sở rồi. Đương nhiên, ta cũng biết đây không phải việc nhỏ, mà là liên quan đến vấn đề tồn vong của Tây Hạ các ngươi, nhưng sự sốt ruột của ngươi có thể giải quyết vấn đề sao? Càng là lúc này, các ngươi lại càng phải tỉnh táo lại, phân tích thế cục trước mặt.

Nhớ rõ lúc trước khi quân Kim xuôi nam xâm lược Đại Tống ta, các ngươi tuy rằng đáp ứng quân Kim xuất binh tương trợ, nhưng chúng ta cũng dự đoán được các ngươi khẳng định vẫn có băn khoăn, bởi vì lương thực, tiền của Đại Tống chúng ta vẫn là thứ các ngươi cần có nhất đấy, nếu chúng ta thắng, như vậy Tây Hạ các ngươi nhất định sẽ gặp phải sự trừng phạt của Đại Tống ta, cho nên các ngươi áp dụng yên lặng theo dõi kỳ biến, hiện tại, ngươi đồng dạng cũng hãy phân tích tâm tình của Đại Tống ta, các ngươi tồn vong hay không, đối với Đại Tống ta là tốt là xấu, kỳ thật này không khó đoán, ngươi cũng đã đoán được, một khi đã như vậy, ngươi cho là Đại Tống ta còn có thể ngồi xem mặc kệ sao?

Lý Sát Nhĩ vội vàng nói: - Nhưng các ngươi ---

Lý Kỳ lại lần nữa đa căt đưt lời của ông ta, nói: - Mọi nhà đều có một quyển khó khăn phải trải qua, Đại Tống chúng ta và Kim quốc thế lực ngang nhau, một khi khai chiến, hậu quả là song phương đều chịu không nổi, hơn nữa Hiệp ước Vân Tang là hai nước chúng ta dùng mấy vạn sinh mạng đổi lấy, chúng ta vô cùng quý trọng một phần minh ước này, không đến thời khắc tất yếu, ai cũng sẽ không đi phá hư phần minh ước này, ngươi hiểu chưa?

- Thời khắc tất yếu?

Lý Sát Nhĩ nhíu mày, nói: - Ý tứ của Xu Mật Sứ là?

Lý Kỳ cười nói: - Chính là ý tứ của Tần Thiếu Tể. Dừng một chút, hắn lại nói: - Vương gia, Tây Hạ các ngươi hiện tại chỉ cần một thứ.

- Cái gì?

- Tín nhiệm.

Lý Kỳ nói: - Một phần tín nhiệm đối với Đại Tống ta, tín nhiệm đối với sự hợp tác giữa chúng ta, ồ, các ngươi cũng có thể lựa chọn tín nhiệm Kim quốc.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<