← Hồi 1528 | Hồi 1530 → |
Một đêm triền miên, tình cảm hai người dường như thăng hoa, ngươi nông ta nông, không thể không vui.
Khác nhau chính là trên dưới triều đình Đông Nữ Quốc là một mảnh bất an lo lắng, các nàng cũng là một dân tộc đặc sắc độc đáo, hơn nữa là một loại đặc sắc không hề giống bất cứ quốc gia nào xung quanh, hiện giờ phải dung nhập vào một đại gia đình hoàn toàn mới và xa lạ, ngươi nói trong lòng không yên, thì đó là điều không thể.
Buổi sáng hôm sau, Lý Kỳ lại được mời vào cung điện.
Nhưng khác với lúc trước, lần này Trác Mã nữ vương lại lựa chọn một mình nàng và Lý Kỳ gặp nhau, địa điểm ngay lại ngự thư phòng ở lầu bốn, kì thật vốn không có ngự thư phòng, dù sao tất cả văn tự bộ tộc các nàng đều viết không tới một trang giấy, sách thì càng không nói tới.
Chỉ có điều sau khi Trác Mã nữ vương lên ngôi, nàng vô cùng thích văn hóa Trung thổ, vì vậy trong ngự thư phòng bây giờ bày đầy sách cổ Hán thư.
- Xem ra Trác Mã nữ vương vô cùng hiểu rõ văn hóa Đại Tống ta.
Lý Kỳ ngồi đối diện Trác Mã nữ vương, đưa mắt nhìn quanh, cười dài nói.
Trác Mã nữ vương vẫn lạnh như băng nói: - Xu Mật Sứ nói không sai, ta từ nhỏ đã vô cùng yêu thích văn hóa quý quốc, đặc biệt là đạo Khổng Mạnh, cũng học từ đó cách thị thiên hạ ---.
Không đợi nàng nói hết lời, Lý Kỳ nói: - Đáng tiếc những gì cô thấy không giống với những gì ngươi học.
Người này phản ứng thật nhanh, Trác Mã nữ vương hơi cảm thấy sửng sốt, gật đầu nói: - Đúng thế.
Lý Kỳ lại cười, nói: - Kì thật sao cô không xem lại, nếu Hoàng thượng không mang lòng nhân từ, cũng sẽ không phái ta tới đây. Kỳ thật chinh phục Đông Nữ Quốc các cô, đối với Đại Tống ta chẳng qua chỉ là chuyện trong nháy mắt.
Trác Mã nữ vương nói: - Nhưng ta không cho rằng phương thức này của Xu Mật Sứ không khác biệt với phương thức vũ lực, nói cho cùng các ngươi cưỡng ép muốn ta thần phục các ngươi.
Lý Kỳ nhún vai, nói: - Cô nói gì thì chính là cái đó, từ khi ta tới Đông Nữ Quốc các ngươi, vấn đề này ta đã trả lời vô số lần. Ta không muốn trả lời một lần nữa, chúng ta vẫn nên trở lại chuyện chính, các ngươi hẳn nên nói cho ta biết kết quả thương lượng.
Trác Mã nữ vương gật đầu nói: - Đối với đề nghị của Xu Mật Sứ, trên dưới Đông Nữ Quốc chúng ta đều cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Lý Kỳ lại đoạt trước nói: - Có phải tiếp theo cô chuẩn bị nói, các thần tử của cô đều phản đối, thà rằng chết cũng tuyệt đối không thần phục, muốn đối kháng với chúng ta đến cùng, sau đó cô lại sẽ thể hiện ra một khí chất thề sống thề chết.
Một câu nói này khiến Trác Mã nữ vương ngu ngơ.
Lý Kỳ cười nói - Nhưng nói cho cùng, đây chẳng qua là cố gắng cuối cùng của cô, cũng chẳng qua là thăm dò điểm mấu chốt của chúng ta, ta cũng nói rõ một lần nữa cho các cô biết, việc này không có bất cứ con đường khác nào, điều ta muốn nói, hôm qua đã nói rất rõ ràng, các cô chắc chắn phải đồng ý, chỉ là vấn đề sớm hay muộn. Thần tử của cô sở dĩ phản đối, chính là vì lo lắng quyền lực của mình sẽ chịu ảnh hưởng, nhưng phải dùng tất cả những gì tộc nhân của cô có được không phải là kháng cự vô ích sao? Ta thấy việc này không cần thiết, việc này mà tiếp tục, đối với ta hay với cô đều không tốt.
Đây là sự khác nhau giữa phụ nữ và đàn ông. Lòng dạ đàn bà nhẵn nhụi, nhưng gặp chuyện là do dự, đàn ông thì thích nhanh một chút, giống như Cao Xương Hồi Cốt. Bọn họ biết Kim quốc lần này đến tuyệt đối sẽ không về tay không, cũng không phải đến dọa bọn họ, tự mình cũng đánh không lại. Làm điều thừa, quy hàng cũng vô cùng rõ ràng.
Nếu so sánh thì, vấn đề của Đông Nữ Quốc rõ ràng hơn, đổi lại là bộ lạc khác thì đã sớm thần phục rồi, cứ thế này các nàng cũng thấy khó chịu, nhưng các nàng lại luôn chậm chạp. Hiện giờ Lý Kỳ đã tự mình đến nói chuyện với các nàng, các nàng vẫn ảo tưởng rằng, điều này khiến Lý Kỳ mất kiên nhẫn. Hiện tại việc Lý Kỳ cần làm rất nhiều, căn bản không thể bớt quá nhiều thời gian hao tổn ở đây.
Nhưng, khí thế Lý Kỳ bức người, khiến Trác Mã nữ vương có chút không thở nổi, nàng thật sự rất muốn vỗ bàn một cái, ngọc nát đá tan, nhưng nàng có tư cách ngọc nát đá tan sao?
Căn bản không có. Đại Tống nếu muốn tiêu diệt Đông Nữ Quốc các nàng thì thật sự rất đơn giản, hơn nữa các nàng ngay cả một cứu binh cũng không cầu được, bởi vì xung quanh đều là thế lực của Đại Tống.
Đấu tranh một hồi lâu, Trác Mã nữ vương nhẹ nhàng thở dài, dường như đã trút giận xong, nàng đã làm cố gắng cuối cùng, nhưng Lý Kỳ quả thật không cho nàng nửa điểm ảo tưởng, nói: - Được rồi, Đông Nữ Quốc chúng ta nguyện ý thần phục Đại Tống, cũng hi vọng Xu Mật Sứ có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn hôm qua.
Lý Kỳ cười nói: - Không phải ta tuân thủ lời hứa, mà các cô phải tin tưởng triều đình, có lời này không dễ nghe, các cô hiện tại chỉ là ếch ngồi đáy giếng, không biết thế giới bên ngoài thế nào, nếu có thể, các cô nên đi Biện Lương hoặc Hàng Châu tham quan.
Trác Mã gật đầu nói: - Nếu có cơ hội ta nhất định sẽ đi. Nói tới đây, nàng dừng lại một chút, đột nhiên nói: - Đúng rồi, Xu Mật Sứ, có phải ngươi đã từng gặp muội muội ta không?
Lý Kỳ sửng sốt nói: - Đã từng gặp, cho nên hôm qua ta mới nhận lầm người.
Trác Mã nói: - Vậy ngươi cảm thấy muội muội ta thế nào?
Lý Kỳ a một tiếng, thầm nghĩ, câu hỏi này của ngươi thật tinh túy, các ngươi là song bào thai, ta nói nàng không xinh đẹp, thì chính là nói ngươi không xinh đẹp. nói: - Vô cùng xinh đẹp thông minh.
Trác Mã nói: - Nếu Xu Mật Sứ để ý muội muội ta, ta muốn gả muội muội cho Xu Mật Sứ, chẳng biết có được không?
- Cái --- cái gì?
Hai mắt Lý Kỳ phút chốc lồi ra, vội vàng lắc đầu nói: - Không được, không được.
Trác Mã nói:
- Xu Mật Sứ không phải là chướng mắt muội muội ta chứ?
- Đây không phải là vấn đề nhìn hay không nhìn.
Lý Kỳ cười khổ một tiếng, nói: - Ta không hiểu nổi, các ngươi vì sao thích chơi trò này vậy, ta biết ý các cô, nếu như giữa chúng ta có đám hỏi, như vậy các cô cho rằng sẽ có chỗ dựa trong triều đình, đây là tính toán về sau của cô.
Trác Mã trầm mặc không nói, xem như là chấp nhận.
Lý Kỳ là nhất phẩm đương triều Đại Tống, cũng có thể là người đứng đầu, mà Đông Nữ Quốc trước tình cảnh quy thuận Đại Tống đều lo lắng bất an, các nàng nghĩ, nếu thành thân, Lý Kỳ chắn chắn sẽ giúp đỡ các nàng, triều đình sẽ không ức hiếp các nàng.
Lý Kỳ nói: - Nói như thế, bất kể có thành thân hay không, triều đình nên làm gì thì sẽ làm thế, đây liên quan đến chính sách của cả một quốc gia, không phải là chuyện một mình ta có thể quyết định, cho nên, cô vạn lần đừng suy nghĩ quá nhiều.
Nói đùa, phải biết rằng lúc trước thậm chí quốc vương Tây Hạ còn chuẩn bị đưa Lý Kỳ mỹ nữ xinh đẹp nhất, nghe nói là mỹ nhân đệ nhất Tây Hạ, cũng bị Lý Kỳ từ chối, hắn không muốn hậu viện mình tràn đầy nhân tố chính trị. Còn nữa, hắn hiện tại không có suy nghĩ này, nữ nhân trong nhà ai ai cũng xinh đẹp như hoa, hắn còn không có cơ hội nhìn kĩ, mỗi lần gặp đều như lúc mới gặp, chính mình cảm thấy mình lãng phí từng dung nhanh tuyệt sắc, làm một thương nhân, đây là điều không cho phép.
Trác Mã đột nhiên hỏi: - Nếu cho dù là công sự?
- Vậy cũng không được. Lý Kỳ nói: - Gia giáo nhà ta rất nghiêm.
Trác Mã kinh ngạc nói: - Gia giáo?
Lý Kỳ ho nhẹ một tiếng, nói: - Kỳ thật trong gia đình ta cũng trần đầy chủ nghĩa nữ quyền.
Trác Mã sửng sốt, hai hàng lông mình đột nhiên nhướn lên, khóe miệng khẽ động, đáng tiếc vẫn chưa mỉm cười, nói: - Chuyện này --- chuyện này thật sự làm ta rất kinh ngạc.
Lý Kỳ khoát tay thở dài: - Không có gì đáng kinh ngạc cả, đây đều là ta tự gây nghiệt, cái gì mà giơ tay biểu quyết, hiện giờ nữ nhân trong nhà nhiều hơn nam nhân, làm cho địa vị của ta càng ngày càng sa sút, ôi. Việc xấu trong nhà không thể để người ngoài biết, không thể đề cập tới.
Trác Mã thấy Lý Kỳ từ chối thẳng thừng, biết thành thân là không thể, nói: - Một khi đã vậy, vậy ta cũng không bắt ép Xu Mật Sứ, ồ, mà ta cũng không bắt ép được.
Lý Kỳ cảm kích gật đầu, nói:
- Được rồi, chúng ta vẫn nên nói về chuyện quy thuận đi.
Trác Mã gật đầu.
Kế tiếp hai người thảo luận tỉ mỉ chuyện quy thuận, kỳ thật chuyện này Lý Kỳ đã cùng thương lượng với Triệu Giai rất nhiều lần. Vì bảo tồn đặc sắc của Đông Nữ Quốc, Triệu Giai và Lý Kỳ đều cảm thấy nên giữ lại tên của các nàng, chỉ cải danh thành Đông Nữ châu.
Không chỉ như thế, còn muốn tạo ra một châu có nữ nhân vô cùng đặc sắc, cho phép tất cả quan viên Đông Nữ châu, bao gồm sai nha cũng có thể chỉ là nữ nhân, về phần nam nhân có xuất hiện trong chính trị Đông Nữ châu hay không, chuyện này thuận theo tự nhiên, không miễn cưỡng, cũng không cưỡng ép.
Mặt khác, Lý Kỳ còn định mất thời gian một năm thành lập bốn học viện ở Đông Nữ châu, ở đây hoàn toàn phổ cập văn hóa người Hán, về phần thầy giáo sẽ do Đại Tống phái tới, hơn nữa tất cả sẽ đều là phụ nữ.
Sau đó Lý Kỳ giải thích cặn kẽ một lượt ba ngành Lập Pháp Viện, Tư Pháp Viện, Thương Vụ Cục.
Sau khi giải thích một lượt, Trác Mã nữ vương dần dần tiếp nhận sự thật này, bởi vì nhìn từ trình độ nhất định, triều đình Đại Tống có khả năng bảo vệ đất đai con người bọn họ, đây là một loại tôn trọng.
Đàm luận xong, Lý Kỳ liền đứng dậy cáo từ, hắn biết Trác Mã nữ vương còn phải thông báo kết quả này cho thần tử các nàng. Vừa đi tới cửa, Lý Kỳ đột nhiên quay đầu lại, nói:
- Đúng rồi, Trác Mã tộc trưởng, có một vấn đề riêng vẫn muốn hỏi cô một chút.
Trác Mã theo bản năng nói: - Chuyện gì?
- Cô trời sinh không biết cười sao?
- Hả?
Trác Mã kinh ngạc nhìn Lý Kỳ.
- Coi như ta chưa hỏi.
Lý Kỳ ha hả cười, xoay người ra cửa chính.
- Cười? Thời điểm này ngươi bảo ta cười thế nào đây.
Trác Mã trầm ngâm một lát, nhẹ lắc đầu.
*****
Đi ra bên ngoài, Lý Kỳ bỗng nhiên thấy một bóng hình quen thuộc đứng cách đó không xa, nhìn phong cảnh đẹp đẽ trống trải trước mắt. Hắn nhướn mày, thầm nghĩ, không thể nào, vừa rồi nàng cũng vào bên trong? Đi lên phía trước, vẫy tay nói: - Trác Lâm tiểu vương.
Người ngày chính là Trác Lâm.
Trác Lâm liếc mắt thoáng nhìn, lạnh lùng nhìn Lý Kỳ, một lời không nói.
Quả nhiên, vừa rồi nàng ở bên trong. Lý Kỳ cười ha hả, nói: - Cô nhìn ta như vậy, sẽ dễ làm người ta cảm thấy ta làm cô thua thiệt cái gì, nhưng ta cũng không có làm cô thua thiệt cái gì.
Trác Lâm vẫn không nói lời nào.
Lý Kỳ nói: - Cô không nói lời nào, vậy ta đi đây.
- Đứng lại.
Lý Kỳ nói: - Làm gì?
Trác Lâm tức giận nói: - Ngươi thật sự rất khinh thường người khác.
- Có ý gì?
- Ta không xứng với ngươi chỗ nào.
Đổ mồ hôi! Chẳng lẽ lời vừa rồi ta nói bên trong còn chưa đủ rõ ràng sao? Lý Kỳ dang hai tay ra, nói: - Ta không nói cô không xứng, nhưng xứng thì sao, không có nghĩa là ta phải đáp ứng lời thỉnh cầu của tỷ tỷ cô.
Trác Lâm nói: - Nhưng ngươi không thể từ chối, ta đây không còn mặt mũi gì, ta dầu gì cũng là tiểu nữ vương, sao có thể bị nam nhân từ chối.
Quả nhiên là chủ nghĩa nữ quyền, Lý Kỳ buồn bực nói:
- Vậy cô nói ta nên làm thế nào? Trác Lâm ngẩng đầu lên, nói: - Ngươi hẳn nên đồng ý trước, sau đó để ta từ chối.
- Ặc
Lý Kỳ nghe xong dở khóc dở cười, nói: - Sự tình đã xảy ra, cô lại không nói sớm.
Trác Lâm hừ nói: - Vậy thì không được, ngươi phải giúp ta tìm lại mặt mũi.
- Làm sao mà tìm lại được?
- Để cho ta từ chối ngươi một lần.
- Cái này --- làm thế nào? Lý Kỳ cảm thấy chuyện này rất khó khăn.
Trác Lâm nói: - Ngươi tỏ tình với ta, sau đó ta từ chối ngươi.
- A?
Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Thật hay giả?
- Đương nhiên, ngươi từ chối ta một lần, ta từ chối ngươi một lần, như vậy mới công bằng. Trác Lâm cực kì nghiêm túc nói.
Lý Kỳ tức giận nói: - Chuyện này rất nhàm chán nha.
Trác Lâm sốt ruột nói: - Nhàm chán thế nào. Có lẽ đối với ngươi mà nói thì không tính là gì, nhưng ở Đông Nữ Quốc chúng ta, chưa có nữ nhân nào bị từ chối cả, càng không nói đến nữ vương, đây quả thật là vô cùng nhục nhã.
- Vậy sao?
Lý Kỳ phất tay nói:
- Được rồi, được rồi, ta đồng ý với ngươi là được, không phải chỉ là một câu thôi sao, chỉ cần đừng đòi tiền là được. Ta nên nói thế nào?
Trác Lâm nói: - Ngươi nói ngươi muốn lấy ta làm vợ, sau đó ta từ chối ngươi.
Lý Kỳ nghĩ thầm rằng, dù sao tám chín ngày sau cũng không gặp mặt, coi như là một lần nói chuyện đặc biệt đi. Cười nói: - Được, không thành vấn đề. Nói xong hắn ho nhẹ một tiếng, vô cùng nghiêm túc nói: - Trác Lâm, ừ --- Lý Kỳ ta có vinh hạnh lấy cô làm vợ không?
- Được!
Trác Lâm lập tức gật đầu.
Tình huống gì thế này? Lý Kỳ nhất thời sợ ngây người.
Trác Lâm nhìn thấy bộ dáng này của Lý Kỳ, cười khanh khách, tiền phủ hậu ngưỡng, bộ ngực sữa rung lên. Nàng và tỷ tỷ của nàng quả thật chính là hai tính cách trái ngược nhau, một lạnh lùng, một nhiệt tình như lửa, một thì ngay cả một nụ cười cũng không có, một thì cười cực kì rạng rỡ, có lẽ nụ cười của Trác Lâm là nụ cười rạng rỡ nhất Lý Kỳ đã từng thấy, cũng là xinh đẹp nhất.
Lý Kỳ hiểu ra, vừa bực mình vừa buồn cười nói: - Được, cô dám đùa ta à!
Trác Lâm liều mạng thu lại ý cười, mới nói:
- Ngươi thật sự cho rằng ta sẽ để ý, kì thật trong lòng ta rất cao hứng.
Lý Kỳ nói: - Cao hứng? Ta kém vậy sao?
Cái miệng nhỏ nhắn của Trác Lâm nhếch lên, nói: - Chưa nói tới kém, chỉ là ta đã nghe ngươi đã có vài bà vợ đẹp như thiên tiên. Chỉ bằng điểm này, ta không có khả năng làm thê tử của ngươi. Ta muốn tìm một phu quân có thể yêu một mình ta, đây là điểm mấu chốt của ta, thật không biết tỷ tỷ ta nghĩ thế nào, bản thân mình thì không gả, còn muốn gả ta, thật quá đáng ghét.
Nàng vừa nói như vậy, Lý Kỳ cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mồm năm miệng mười nói: - Ta đây tình nguyện cưới cô, tỷ tỷ cô ngay cả cười cũng không biết, cưới nàng về nhà, một năm bốn mùa đều là mùa đông, ai chịu nổi.
Trác Lâm hì hì nói: - Ngươi cũng cảm thấy ta tốt hơn tỉ tỉ ta?
Lý Kỳ gật đầu nói: - Đây là điều chắc chắn.
- Coi như ngươi còn biết nói.
Trác Lâm nói xong, đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Lý Kỳ, nói: - Kim Đao Trù Vương, không nói gạt ngươi, kỳ thật ta vẫn luôn ngưỡng mộ ngươi.
Đầu Lý Kỳ hơi quay lại phía sau, nói: - Không phải là cô có qua có lại mới toại lòng nhau chứ?
Trác Lâm cười khúc khích, nói: - Đương nhiên không phải, ta rất nhỏ ---
Lý Kỳ tức giận trợn mắt nói: - Mỹ nữ, ta hình như cũng không lớn hơn cô bao nhiêu.
Trác Lâm sửng sốt, lập tức sửa lại lời nói: - Mấy năm gần đây ta nghe được rất nhiều sự tích của ngươi, ví dụ như ngươi kiến thiết kinh tế, thủy tinh của ngươi, tài nấu nướng của ngươi, cũng đã nếm thử đồ hộp và mì tôm của ngươi, điều này làm cho ta rất mê muội, cũng làm cho ta vô cùng ngưỡng mộ ngươi, càng muốn biết ngươi là ngươi thế nào, cho nên khi ta biết ngươi sẽ đến Đông Nữ Quốc, ta vẫn luôn đứng trước cửa thành, hi vọng có thể nhìn thấy ngươi sớm một chút.
- Hóa ra là như vậy. Lý Kỳ nói: - Vậy có phải cô rất thất vọng hay không?
Trác Lâm gật đầu nói: - Đúng là có chút thất vọng.
Lý Kỳ có chút buồn bực.
Trác Lâm tiếp tục nói: - Ngoại trừ bộ dáng tuấn tú, giống như ta nghĩ, còn lại đều rất kém.
Lý Kỳ vui vẻ nói: - Kì thật ta chính là dựa vào khuôn mặt để ăn cơm, cô đã khắc sâu được ưu điểm lớn nhất, rất tốt.
Trác Lâm cười khanh khách, nói: - Còn có một điều, nói chuyện với ngươi cũng rất thú vị.
Lý Lỳ nói: - Không còn cách nào, trong nhà có vài vị kiều thê, nếu tài ăn nói không tốt, ta làm sao còn có thể lăn lộn.
Trác Lâm cười một lúc, nói: - Kim Đao Trù Vương, ngươi có thể nói cho ta nghe một chút chuyện của ngươi được không?
- À?
- Không thể nói sao?
- Vậy cũng không phải. Lý Kỳ khó xử nói: - Ta sợ sau khi nói xong, cô sẽ la hét muốn ta cưới cô.
Trác Lâm lườm hắn một cái, vẻ mặt khinh thường, nói: - Ngươi yên tâm, nam nhân chỉ có thể yêu một mình ta, nếu không như thế, ta thà rằng không cần nam nhân.
- Thật sự?
- Ta muốn gả, ngươi sẽ cưới sao?
- Sẽ không.
- Vậy không phải rồi.
- Hình như cũng có đạo lý. Lý Kỳ hắng giọng nói: - Vậy cô muốn ta nói chuyện gì, nói rõ trước, phương diện XX cô đừng tìm hiểu, cơ mật buôn bán cũng đừng hỏi.
Trác Lâm nói: - Ta nghe nói Lập Pháp Viện là ngươi nghĩ ra?
- Ừ.
- Còn châu tự trị này?
- Cũng coi như thế.
- Vậy ngươi nói với ta những chuyện này đi.
Lý Kỳ ha hả bật cười vài tiếng, nói: - Hóa ra là cô muốn học trộm từ ta
Trác Lâm quyến rũ liếc nhìn Lý Kỳ nói: - Vậy không biết Kim Đao Trù Vương có nguyện ý thu đồ đệ ta không.
Lý Kỳ nói: - Chỉ cần cô không hướng tới vấn đề thầy trò yêu nhau, ta không có vấn đề gì.
← Hồi 1528 | Hồi 1530 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác