Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0151

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0151: Đánh đàn làm thơ
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Phong Nghi Nô nghe hắn nói như vậy, suýt nữa té xỉu. Có hạng người nào mà nàng chưa gặp qua. Nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một người vô sỉ như Lý Kỳ. Nhưng nàng cũng tinh tường, mình đã bị Lý Kỳ đoạt tiên cơ. Hôm nay chỉ sợ rất khó vạch trần bộ mặt thật sự của Lý Kỳ trước mặt Bạch Thiển Dạ.

Bạch Thiển Dạ dù thông minh, nhưng nàng chưa từng tới những địa phương như vậy. Mà chỉ nghe người khác nói qua, nữ nhân chỗ đó đều rất phong tao, lẳng lở. Cho nên nàng liền tin lời của Lý Kỳ, thấp giọng nói:

- Xin lỗi huynh, là muội trách lầm huynh.

Ha ha! Xem ra mình đã vượt qua kiểm tra rồi. Mình thực con mẹ nó là thiên tài.

Lý Kỳ âm thầm mừng rỡ, nhưng vẻ mặt lại ủy khuất, thở dài:

- Điều này cũng không trách muội. Muội chỉ là chịu ảnh hưởng của người khác, nên mới trách oan huynh.

Phong Nghi Nô sao nghe không ra ý ở ngoài lời của hắn, cười vũ mị nói:

- Lý sư phó, đại nhân có đại lượng, sẽ không để một tiểu nữ tử như ta hướng Lý sư phó rót trà nhận lầm chứ?

Ngươi còn nhỏ? Ta thấy ngươi không trẻ hơn Tần phu nhân là mấy.

Lý Kỳ vụng trộm liếc nhìn bộ ngực cao ngất của Phong Nghi Nô, ho nhẹ một tiếng, đáp:

- Phong Hành Thủ nói gì vậy, ta đâu dám trách cô. Người theo đuổi cô rải khắp kinh thành. Nếu ta nói một câu không phải với cô, chẳng phải bọn họ dùng nước bọt cũng khiến ta chết đuối rồi sao.

Ý của hắn rất rõ ràng. Không phải ta không muốn trách ngươi, là ta không dám trách ngươi.

Phong Nghi Nô cười nói:

- Lý sư phó rộng lượng, tiểu nữ tử rất là cảm động. Đúng rồi, Túy Tiên Cư của Lý sư phó đã tìm được ca kỹ chưa?

Lý Kỳ lắc đầu, nghiêm túc đáp:

- Đang tìm.

Phong Nghi Nô cười nói:

- Vậy thì tốt. Ta vừa vặn quen một vài ca kỹ. Nếu Lý sư phó tin tưởng, ta có thể góp chút lực.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Vậy thì phải cảm tạ Phong Hành Thủ rồi.

Nghĩ bụng, lão tử thèm vào, tí nữa tạm biệt là đường ai nấy đi.

- Không biết tiểu nữ có thể nói chuyện riêng với Lý sư phó không?

Phong Nghi Nô chợt hỏi.

Bạch Thiển Dạ buồn bực:

- Phong tỷ tỷ, tỷ có lời gì mà không thể nói trước mặt muội và Lý tỷ tỷ được sao?

Phong Nghi Nô xin lỗi đáp:

- Thất Nương, muội có chỗ không biết, việc buôn bán có rất nhiều quy củ rườm rà. Đợi tí nữa tỷ nhất định hướng hai người bồi tội.

Lý Thanh Chiếu nhắm mắt, thản nhiên nói:

- Thất Nương, kệ bọn họ đi.

Nàng cũng nghe ra việc này kỳ quặc, nhưng nàng không muốn hỏi tới.

Lý Kỳ cũng cười nói:

- Phong Hành Thủ nói không sai. Thất Nương, muội không phải lo lắng, huynh và Phong Hành Thủ nói chuyện một lúc thôi.

Đã nói tới mức này, Bạch Thiển Dạ cũng không tiện nói thêm, buồn bực gật đầu.

Phong Nghi Nô và Lý Kỳ đi tới bên hồ, sắc mặt nàng bỗng thay đổi, lạnh lùng nói:

- Ngươi đừng tưởng rằng Thất Nương tuổi nhỏ, dễ bị lừa gạt. Ta cho ngươi biết, ta sẽ không để ngươi thành công đâu.

Phong Nghi Nô đã xé toang da mặt, Lý Kỳ cũng không giả nai nữa, phản kích:

- Cô đừng tưởng rằng thấy nam nhân nhiều hơn người khác, là có thể coi những nữ nhân khác là đồ ngốc. Chuyện của ta và Thất Nương, còn không tới phiên một kỹ nư như cô nhúng tay.

Lý Kỳ trái một câu kỹ nữ, phải một câu kỹ nữ, khiến trong lòng Phong Nghi Nô rất căm tức, hừ lạnh nói:

- Ngươi thực cho rằng ta không dám làm gì một đầu bếp như ngươi sao?

- Ôi, ngươi sẽ không sai đám khách hàng quen của ngươi trị ta đấy chứ?

Lý Kỳ mỉa mai:

- Vậy chúng ta liền so tài xem hậu trường của ai cứng hơn. Tấm biển đệ nhị trù của ta còn treo ở Túy Tiên Cư đó, có bản lĩnh thì tới đó mà gỡ xuống.

Phong Nghi Nô sững sờ, trong mắt hiện lên môt tia tức giận, khẽ nói:

- Ngươi chờ đó, sớm muộn gì cũng có một ngày ta vạch trần bộ mặt thật của ngươi cho Thất Nương xem.

Uy hiếp mình?

Lý Kỳ tà ác cười:

- Cô cũng chờ đó. Sớm muộn có một ngày, ta sẽ cởi sạch y phục của cô, cho cô kiến thức thực lực chân chính của ta. Hơn nữa ta sẽ không cho cô một đồng.

Đối mặt với lời nói trắng ra của Lý Kỳ, Phong Nghi Nô triệt để sững sờ.

Với danh khí của nàng ta, đừng nói Lý Kỳ, cho dù hạng công tử dâm đãng như Cao nha nội, ở trước mặt nàng cũng phải cung kính. Có ai dám, cũng có ai cam lòng nói những lời như vậy trước mặt nàng đâu.

- Ngươi....

Qua nửa ngày, Phong Nghi Nô mới hồi phục tinh thần, đôi mắt đẹp bắn ra lửa, vung tay lên, định tát Lý Kỳ.

Lý Kỳ vuốt mũi, bình tĩnh nói:

- Đừng bảo ta không nhắc nhở ngươi. Thất Nương và Thanh Chiếu tỷ tỷ còn đang ở bên kia nhìn chúng ta đây.

Phong Nghi Nô vô ý thức nhìn sang bên đình, chỉ thấy Bạch Thiển Dạ đã đi ra, lập tức thả tay xuống, nhỏ giọng nói:

- Đồ vô sỉ kia, khoản nợ này, sớm muộn gì ta cũng sẽ tính sổ với ngươi.

Lý Kỳ nhếch miệng đáp:

- À, cô muốn vạch trần bộ mặt của ta là thay trời hành đạo. Ta muốn cởi bỏ xiêm y của cô, lại bị coi là vô sỉ. Như vậy cũng quá không công bằng. Cô khi dễ ta là người thành thật phải không?

Người thành thật?

Phong Nghi Nô tức giận sắp nổ phổi, vừa định hé miệng, chợt nghe thấy giọng nói lo lắng của Bạch Thiển Dạ:

- Phong tỷ tỷ, Lý đại ca, hai người đang làm gì đó?

Lý Kỳ sớm biết Bạch Thiển Dạ đã tới, cười ha hả, xoay người nói:

- À, là Phong Hành Thủ tự đề cử mình tới Túy Tiên Cư của huynh trợ hát. Vừa nãy nàng còn khoa tay múa chân thể hiện kỹ thật nhảy của nàng. Huynh cảm thấy không tệ, thấy còn nhảy đẹp hơn đám chó mèo.

Bạch Thiển Dạ thần sắc buông lỏng, lườm hắn một cái, cười nói:

- Thì ra là Phong tỷ tỷ khiêu vũ, muội còn tưởng rằng hai người...

Phong nghi nô cắn răng cười nói:

- Đúng rồi, vừa nãy tỷ và Lý sư phó còn đang thảo luận tiền thù lao. Lý sư phó nói một trăm xâu hơi nhiều. Túy Tiên Cư của bọn họ nhiều nhất chỉ có thể chi ra tám mươi xâu. Tỷ còn đang suy nghĩ.

Tám mươi xâu? Sao ngươi không nói cướp đoạt đi.

Lý Kỳ lén trừng Phong Nghi Nô một cái.

Bạch Thiển Dạ nhướn mày:

- Như vậy có quá nhiều không?

Nàng tự nhiên hướng về Lý Kỳ.

- Không nhiều, một chút cũng không nhiều.

Lý Kỳ cười ha hả:

- Một năm tám mươi xâu, một tháng là bảy xâu, bằng với tiền công mỗi tháng của huynh.

- Một năm?

Bạch Thiển Dạ sững sờ, hiện tại nàng lại cảm thấy số tiền này quá ít.

Phong Nghi Nô cười nói:

- Thất Nương, muội đừng nghe Lý sư phó nói đùa.

Nói xong, lại hướng Lý Kỳ:

- Lý sư phó, như vậy đi, lần sau ta sẽ tới Tần phủ thương lượng với Vương tỷ tỷ chi tiết công việc.

- Anh hùng chứng kiến lược đồng.

Lý Kỳ gật đầu, thấy vẻ mặt hồ nghi của Bạch Thiển Dạ, vội nói lảng sang chuyện khác:

- Chúng ta quay lại thôi. Để Thanh Chiếu tỷ tỷ chờ lâu cũng không tốt.

Ba người quay lại cái đình. Lý Thanh Chiếu thấy bọn họ, hướng Lý Kỳ nói:

- Lý sư phó, nếu như cậu bận thì có thể về trước. Thất Nương sẽ về cùng chúng tôi.

Lý Kỳ chợt tới, khiến nàng không còn hào hứng, chỉ ước gì Lý Kỳ rời đi sớm.

*****

Trong lòng Lý Kỳ sáng như gương, ngoài miệng giả bộ hồ đồ:

- Không bận, không bận việc gì cả. Tiểu đệ còn muốn tâm tình với Thanh Chiếu tỷ tỷ. À không, là nghe Thanh Chiếu tỷ tỷ đánh đàn.

Ở đây có tận ba mỹ nữ nhất dẳng, Lý Kỳ sao cam lòng rời đi. Huống hồ còn có Lý Thanh Chiếu tại, chỉ sợ cho dù Hoàng thượng tới, hắn cũng không đi.

- Đúng rồi, Phong tỷ tỷ, vừa nãy tỷ đánh đàn khúc nào vậy?

Bạch Thiển Dạ hỏi xen vào. Nàng tự nhiên không muốn Lý Kỳ rời đi.

HaI mắt Phong Nghi Nô hiện lên một tia bất đắc dĩ, cười đáp:

- Nhạc là của Lý tỷ tỷ dạy, còn lời là bài 'Điệp luyến hoa' của Tô đại học sĩ.

Bạch Thiển Dạ vui vẻ nói:

- Vậy Phong tỷ tỷ có thể hát lại một lần không, để Thất Nương mở rộng kiến thức.

Lý Kỳ cũng gật đầu phụ họa:

- Đúng vậy, đúng vậy, nghe khúc này không tốn tiền, nghe thử xem thế nào.

Lý Thanh Chiếu thấy Lý Kỳ không rời đi, trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhưng cũng không nói gì thêm.

Phong Nghi Nô mỉm cười, không để ý tới Lý Kỳ, hướng Bạch Thiển Dạ trêu ghẹo:

- Thất Nương có mệnh lệnh, Nghi Nô không dám không theo.

Bạch Thiển Dạ giương đầu lên, vểnh đôi môi nhỏ nhắn:

- Vậy tỷ còn không mau hát.

Phong Nghi Nô gật đầu:

- Tỷ tuân mệnh.

Hai người nói xong, liền cười khanh khách. Mà ngay cả Lý Thanh Chiếu cũng buồn cười.

Hai mỹ nữ đàm tiếu, Lý Kỳ xem mà tâm ngứa khó nhịn. Phong Nghi Nô chết tiệt, lại muốn một nam tử tinh lực tràn đầy như ta dục hỏa phần thân mà chết, thật là mưu kế thâm độc mà.

Hai người cười một hồi lâu mới dừng lại. Phong Nghi Nô điều chỉnh hô hấp, ngón tay ngọc đặt trên dây cầm, chỉ nghe tranh một tiếng, nàng liền mở miệng hát.

"Hoa lạt cánh hồng, hạnh xanh nở,

Mùa én bay ra,

Nước biếc ở quanh nhà.

Tơ liễu trên cành phơ phất gió,

Chân trời đâu chẳng non rờn cỏ.

Trong tường chơi đu ngoài lối ngõ,

Ngoài: khách lại qua,

Trong: mỹ nhân cười rộ.

Cười dần lắng đi, tiếng dần nhỏ,

Vô tình khiến khách đa tình khổ."

Một khúc tất.

Bạch Thiển Dạ lập tức vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

Không thể không nói, giọng ca của Phong Nghi Nô thật êm ái dễ nghe, uyển chuyển du dương.

Đệ nhất ca kỹ của Biện Kinh quả nhiên không phải nói ngoa.

Lý Kỳ vỗ tay tán dương:

- Cười dần lắng đi, tiếng dần nhỏ, vô tình khiến khách đa tình khổ, thơ hay, nhạc cũng hay. Thơ của Tô đại học sĩ phố hợp với nhạc của Thanh Chiếu tỷ tỷ làm, quả nhiên là phối hợp hoàn hảo. Nhưng tiếc rằng ta sinh muộn vài năm, không thể thấy phong thái của Tô đại học sĩ.

Còn giọng ca của Phong Nghi Nô, hắn không nói một chữ.

Lý Thanh Chiếu nghe thấy câu cuối, khẽ thở dài một tiếng, trong mắt lộ vẻ cô đơn.

- Không thể tưởng được Lý sư phó không những làm món ăn ngon, còn có chút kiến thức về thơ văn.

Phong Nghi Nô ra vẻ kinh ngạc nói. Ngữ khí bí mật mang theo tia khinh thường.

Lý Kỳ sao không biết ý của nàng, cười đáp:

- Điều này có gì mà khiến Phong Hành Thủ kinh ngạc. Thơ ca ấy à, ta há miệng là có một bài. Đương nhiên, không thể so sánh với Tô đại học sĩ và Thanh Chiếu tỷ tỷ rồi.

- À? Nhưng không biết Lý Sư phó có tác phẩm xuất sắc nào không, cho chúng tôi mở rộng kiến thức?

Phong Nghi Nô cười hỏi.

Bạch Thiển Dạ đứng một bên cười mà không nói. Nàng đã quen với việc Lý Kỳ mang tới những bất ngờ rồi.

Lý Kỳ hừ một tiếng, mắt lé nhìn nàng, cất cao giọng nói:

- Người cười ta quá cuồng điên. Ta cười người tục đâu nhìn ra chi.

Phong nghi nô vừa nghe, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Thơ vậy cũng gọi là thơ sao?

Lý Kỳ bỗng vung tay lên:

- Mộ hào kiệt Vũ Lăng kia. Cày san thành ruộng, còn gì rượu hoa?

Hai câu cuối như điểm mắt rồng, khiến cho ba nàng đều kinh ngạc.

- Thơ này là cậu làm?

Lý Thanh Chiếu kinh ngạc hỏi.

Lý Kỳ cười hắc hắc:

- Ngẫu hứng mà thôi, đã khiến Thanh Chiếu tỷ tỷ chê cười.

Người này chỉ thích cố lộng huyền hư, trong lòng Bạch Thiển Dạ cực kỳ kinh hỉ, vội hỏi:

- Lý đại ca, bài thơ này của huynh có tên là gì?

- Tên là...Ách, huynh còn chưa nghĩ ra.

Lý Kỳ đầu đầy mồ hôi. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa lộ đuôi. Nhưng vẻ mặt ái mộ của Bạch Thiển Dạ đã khiến hắn hiểu ra một đạo lý. Thời này muốn tán gài, thì thi từ chính là đại sát khí.

- Ngươi nói thơ này là ngươi làm? Ta không tin. Chắc là sao chép của người khác.

Phong Nghi Nô lắc đầu nói.

Lý Thanh Chiếu cũng gật đầu, không tin thơ này do Lý Kỳ làm.

"Mịa, như vậy cũng nhìn ra?"

Lý Kỳ giật mình, ngoài miệng lại khẽ đọc:

- Ổ đào trong có am đào. Tiên trong am mải tiêu dao tháng ngày. Tay trồng mấy gốc đào đây. Hái hoa đổi bạc mua ngay rượu về.

Giải thích chính là che dấu, thực lực mới là bằng chứng tốt nhất.

Đến đây, ba vị tài nữ đã không thể phản đối.

Lý Kỳ thấy bộ dáng ngây như phỗng của Phong Nghi Nô, trong lòng nhạc nở hoa, nhún vai nói:

- Ngâm thơ chỉ là trò chơi mà thôi. Nói trắng ra là tìm mấy từ đẹp đẽ rồi ghép vào. Còn dễ hơn nấu ăn rất nhiều. Nếu như cô còn muốn, mười xâu một bài, giá không đổi.

Trong lòng cười thầm, một bài thơ, lão tử có thể trang bức hai lần, thực con mẹ nó tiết kiệm.

Lời này vừa ra, Phong Nghi Nô triệt để nhận bại, hơi cúi người nói:

- Lý sư phó tài cao, Nghi Nô thụ giáo.

Lý Kỳ cười nhạt:

- Ta không dạy cô làm thơ được, nhưng về phương diện làm người, ta có thể nhắc nhở một hai.

Hai mắt Phong Nghi Nô hiện lên một tia giận dữ. Nàng chưa từng bị một đầu bếp giáo huấn như vậy.

- Mong Lý sư phó vui lòng chỉ giáo.

Lý Kỳ mắt lé nhìn, thản nhiên đáp:

- Không dám nói chỉ giáo, chỉ hy vọng về sau ánh mắt của Phong Hành Thủ mở to chút. Phải biết rằng sơn ngoại hữu sơn, nhân ngoại hữu nhân. Còn có, vừa nãy ta thấy cô đánh đàn, chỉ là làm ra vẻ mềm mại, vì đánh đàn mà đánh, không có chút tình cảm nào trong đó. Thực sự lãng phí một phần tương tư, cùng với sự tưởng niệm sâu sắc của Thanh Chiếu tỷ tỷ.

Lý Thanh Chiếu nao nao, quay đầu nhìn Lý Kỳ, hai mắt lộ vẻ hoang mang.

Gần đây Phong Nghi Nô dùng cầm kỹ làm ngạo, còn chưa từng nghe ai chê cầm kỹ của nàng như vậy. Trong lòng rất tức giận, nhưng mấy lời của Lý Kỳ, lại có ba phần đạo lý. Nàng cố nén giận, nói:

- Vậy theo Lý sư phó thấy, tiểu nữ nên sửa ở đâu?

Lý Kỳ cười đáp:

- Rất đơn giản, quay về tìm một anh chàng mà yêu. Nếm trải tình ái trong đó rồi hẵng đánh đàn.

Lý Thanh Chiếu hơi sững sờ, lập tức hiểu ra, cười khổ lắc đầu. Người này thật giống như trong thơ của hắn:' Người cười ta quá cuồng điên. Ta cười người tục đâu nhìn ra chi'

Phong Nghi Nô thầm giận, ngoài miệng vẫn mỉm cười:

- Nói như vậy, chắc Lý sư phó cũng là một người đa tình.

- Không dám nói đa tình.

Lý Kỳ than nhẹ một tiếng, liếc mắt nhìn Bạch Thiển Dạ:

- Thực ra tình yêu là một vấn đề bác đại tinh thâm. Hơn nữa không thể dạy được. Chỉ có thể dựa vào chính mình trải nghiệm. Ta cho rằng, chỉ có những người từng yêu, từng cười, từng khóc, từng hận mới có thể minh bạch chân lý của tình yêu. Mới hiểu được cái gì là sinh tử tương hứa. Đó là cảnh giới cao nhất của tình yêu.

" Hỏi thế gian tình ái là chi. Mà đôi lứa thề nguyền sống chết"

Ba nàng vừa nghe hai câu này của hắn, thần sắc liền khác nhau, không ngừng lẩm nhẩm đọc lại.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<