Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 0131

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 0131: Trong xe tập hát
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Hồng Thiên Cửu cười hắc hắc: - Lý đại ca, vừa rồi huynh hát cái gì vậy?

- Điệp khúc.

- Điệp khúc?

Cao nha nội nhướn mày: - Quái, vì sao ta chưa từng nghe qua. Cái điệp khúc mà ngươi hát, nghe thật là lạ.

- Cũng rất dễ nghe. Hồng Thiên Cửu vội vàng bổ sung.

Lý Kỳ sững sờ hỏi: - Các ngươi nghe hiểu?

- Đương nhiên là hiểu. Khoan hãy nói, điệp khúc này của huynh còn thú vị hơn mấy bài mà đám đại tài tử kia sáng tác nhiều lắm. Ngữ khí của Hồng Thiên Cửu mang theo một tia hưng phấn. Giống như tìm được cộng minh.

Cao nha nội cũng vội vàng gật đầu đồng ý.

Lý Kỳ hồ nghi nhìn bọn họ, hơi trầm ngâm. Hai mắt bỗng sáng ngời. Đúng rồi, xem ra ở bất kỳ thời đại nào, khả năng tiếp nhận của người trẻ tuổi cũng là mạnh nhất. Hơn nữa những hạng ăn chơi trác táng như Cao nha nội, làm sao có thể chăm chỉ đọc sách. Bình thường bọn họ tiếp xúc đều là những lời nói quê mùa phố phường. Mà lời ca thẳng thắn của điệp khúc, lại rất hợp khẩu vị của bọn họ.

Nghĩ thông suốt lý do, trong lòng Lý Kỳ rất hưng phấn. Một kế hoạch khiến Quý Hồng Nô nổi danh, lờ mờ xuất hiện.

Hồng Thiên Cửu thấy Lý Kỳ im lặng không nói, ngồi ở đằng kia, lúc cười, lúc trầm tư, liền nhẹ giọng hô: - Lý đại ca, Lý đại ca.

Lý Kỳ nao nao: - Cái gì?

Cao nha nội thấy Lý Kỳ bệnh cũ lại tái phát, buồn bực chỉ muốn sai người vứt hắn xuống. Tức giận nói:

- Chúng ta đang hỏi ngươi, điệp khúc mà ngươi vừa hát có tên là gì?

- À, ra là việc này.

Lý Kỳ nhãn châu xoay động, cười đáp: - Điệp khúc này có tên là Bởi vì tình yêu

- Bởi vì tình yêu?

Cao nha nội mở to mắt, gật đầu nói: - Ta thích cái tên này. So với mấy bài của Liễu Tam Biến còn dễ nghe hơn nhiều.

"Đồ mồ hôi, đó là do trình độ văn hóa của ngươi chưa đạt tới mức để hiểu."

Lý Kỳ âm thầm cười trộm.

- Huynh nghe được điệp khúc này ở đâu? Hồng Thiên Cửu hiếu kỳ hỏi.

Lý Kỳ cười ha hả đáp: - Điệp khúc này do một vị tên là Hồng nương tử dạy ta hát.

- Hồng nương tử?

Hồng Thiên Cửu sững sờ, hướng Cao nha nội hỏi: - Ca ca, huynh biết người này không?

Cao nha nội lắc đầu, hỏi Lý Kỳ:

- Hồng nương tử là ai?

- Vị Hồng nương tử kia khó lường lắm. Lý Kỳ chậc chậc hai tiếng, bỗng im miệng.

- Nói chuyện cứ ấp a ấp úng, nói nhanh cái xem nào. Cao nha nội vốn là người có tính cách nhanh ẩu đoản. Đụng phải hạng người thích xâu khẩu vị của người khác như Lý Kỳ, đúng là khiến y khó chịu.

Lý Kỳ thấy đã thu hút sự chú ý của hai người, liền nói tiếp: - Vị Hồng nương tử kia quả thực là một vị kỳ nữ. Ngoài dung mạo như trầm ngư lạc nhạn ra, nàng còn giỏi ca mua, giỏi biên khúc điền từ, tinh thông mười tám loại nhạc khí.

- Chờ chút.

Cao nha nội vung tay cắt ngang lời Lý Kỳ: - Ngươi đang nói Phong nương tử à?

"Đổ mồ hôi, quả nhiên là trong mắt tình nhân có Tây Thi."

Lý Kỳ lắc đầu: - Đương nhiên không phải.

- Trên đời này ngoại trừ Phong nương tử ra, còn có nữ nhân lợi hại như vậy sao? Vì sao ta chưa từng nghe qua?

Cao nha nội rõ ràng không tin lời Lý Kỳ: - Vị Hồng nương tử mà ngươi nói, giờ đang ở đâu?

Lý Kỳ đáp: - Ở Tần phủ!

- Cái gì?

Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu đồng thanh kinh hô.

- Lý đại ca, chẳng lẽ huynh đang nói tới Tần phu nhân? Hồng Thiên Cửu thắc mắc.

Lý Kỳ lắc đầu: - Phu nhân làm sao biết hát. Tuy nhiên, vị Hồng nương tử kia lại là họ hàng xa của phu nhân.

Hai mắt Cao nha nội tỏa sáng, xoa xoa cằm nói: - Nếu như đúng theo lời ngươi nói, ta thật rất muốn gặp vị Hồng nương tử kia.

Ngươi đã gặp nàng ta rồi. Mà cũng cảm ơn ngươi, nhờ ngươi mà ta nhặt được tiện nghi.

Lý Kỳ âm thầm cười trộm, nói: - Nha nội muốn gặp, tại hạ cũng muốn gặp. Đừng nói nha nội, tại hạ ở cả ngày trong Tần phủ, vậy mà chỉ mới thấy mặt nàng ấy một lần. Không lừa gì nha nội, điệp khúc kia là lúc tại hạ ngồi xổm đằng sau góc tường nghe lén được nàng hát.

- Vì sao? Hồng Thiên Cửu ngạc nhiên.

Lý Kỳ thở dài: - Ta nghe phu nhân nói qua. Vài ngày trước, mẫu thân của Hồng nương tử đã qua đời. Hiện tại tâm trạng của nàng ấy rất kém. Cho nên ngoại trừ phu nhân ra, nàng ấy không muốn gặp ai. Trong lòng lại nghĩ, dù sao lão nương của Hồng Nô đúng thật là đã qua đời. Dùng lý do này cũng không sao.

Cao nha nội vẻ mặt lơ đễnh: - Ta tưởng chuyện gì, thì ra là chuyện này. Ngươi cứ dứt khoát nói với phu nhân của ngươi. Bảo Hồng nương tử tới làm tiểu thiếp cho ta là được.

Cầm thú.

Lý Kỳ âm thầm khinh bỉ Cao nha nội một phen, cười khan vài tiếng.

- Lý đại ca, nếu không huynh dạy đệ bài hát đó? Hồng Thiên Cửu bỗng nháy mắt cười nói. Đối với những việc cổ quái kỳ lạ, cậu ta không hề có sức chống cự.

- Đúng, đúng, ngươi hát lại mấy lần cho chúng ta nghe xem.

Hừ! Cho dù các ngươi không nói, lão tử cũng tính toán dạy cho các ngươi.

Lý Kỳ ra vẻ do dự một lát, mới gật đầu: - Cũng được. Chúng ta cùng nhau hát.

- Ừ, ừ.

Vừa mới bắt đầu, Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu chỉ đánh theo nhịp. Nhưng hát tới phần điệp khúc, hai người rốt cuộc nhịn không được, cũng hát theo.

Dù sao đây là ca khúc vượt thời đại. Dù Lý Kỳ đã sửa một số câu không thích hợp. Nhưng Cao nha nội và Hồng Thiên Cửu vẫn rất khó học. Nên học càng loạn thất bát táo. Ngay cả nhịp điệu cũng không bắt được. Nhưng hai người hát rất nhiệt tình.

Vừa mới hát xong, Lý Kỳ cố nhịn cười nói: - Oa, bài hát này quả thực là vì hai vị mà làm ra. Đặc biệt là nha nội, ngài đã phát huy rất tinh tế sự ngọt ngào mà bình thản của tình yêu. Chắc hẳn nha nội là một người đa tình. Nên mới kết hợp hoàn mỹ như vậy!

- Thật không?

Cao nha nội lúc đầu có chút nâng nâng, rồi lại lắc đầu nói:

- Không dối gạt gì ngươi. Vừa rồi ta hát bài hát này, có một cảm giác quen thuộc rất đặc biệt. Ài, không thể tưởng tượng được, trên đời này lại có một nữ tử có thể lý giải ta.

"Mịa, lão Cao Cầu kia làm sao lại nuôi ra một đứa con vô sỉ như vậy."

Lý Kỳ nắm chặt tay, cố nhịn không cười ra tiếng, gật đầu đồng ý. Hồng Thiên cửu vừa nghe, không vui, hỏi: - Lý đại ca, bài hát này có hợp với tiểu đệ không?

Điều này cũng muốn so sánh?

Lý Kỳ sững sờ, ngượng ngùng gật đầu: - Hẳn là có. Tuy nhiên ta cũng không rõ ràng lắm. Nếu ngày nào đó Hồng nương tử hát một bài hát hợp với ngươi. Ta nhất định sẽ ghi nhớ giúp ngươi.

Hồng Thiên cửu vội nói: - Huynh phải nói giữ lời đấy. Còn có, buổi tối lúc ngồi chổm hổm góc tường, đừng quên mặc thêm quần áo. Vừa đỡ bị cảm lạnh, vừa có thể ngồi lâu thêm chút. Hắc hắc.

"Có bố ngươi mới ngồi chổm hổm góc tường" Lý Kỳ cắn răng, cười nói: - Đa tạ quan tâm.

Cao nha nội đột nhiên nói: - Nếu không đêm nay ta cũng tới nghe lén.

Hồng Thiên Cửu vỗ đùi: - Ý kiến hay.

Hay cái xxx!

Thân thể Lý Kỳ hơi nghiêng, thiếu chút rơi xuống

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<