Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1150

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1150: Túy Tiên sơn trang
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Thật sự rất lớn sao?

Đối với những người như Tửu Quỷ hay Mã Kiều, nơi này quả thật rất lớn, ngươi đây là muốn mở quán rượu hay là có ý định xây hoàng cung vậy?

Nhưng đối với đám quan triều đình nhất phẩm như Lý Kỳ thì nói sao đâu?

Này thật đúng là phải tùy người mới nói được.

Nếu sơn trang này của Vương phủ hay đám người Thái Kinh ấy, nói đến trong quá khứ, thổ địa của bọn họ quả thật nhiều đến mức có thể làm cho Hoàng thượng trố mắt nghẹn họng không biết nói gì, hơn nữa bọn họ đều dùng việc công mưu tính cho chuyện tư, có thể nói thế này, tại thời điềm Vương Phủ còn cường thịnh, chắc chắn sẽ không bỏ ra một đồng tiền nếu muốn xây dựng một sơn trang như này.

Nhưng Lý Kỳ không phải Vương Phủ, tuy rằng hắn cũng không phải hạng người sạch sẽ gì, hắn cũng thu nhận không ít đại lễ, nhưng hắn không giống với Vương Phủ và đám gian thần ở chỗ, đám người kia thu tiền làm việc thì chỉ để ý đến tiền mà không để ý đến cái khác. Còn Lý Kỳ, hắn lúc nào cũng thu lễ trước tiên, nhưng có làm việc thay hay không thì phải xem đấy là chuyện gì đã, nếu cũng nằm trong kế hoạch của hắn thì có thể làm, dù sao ngươi có đưa lễ vật hay không ta đều phải làm như vậy, không lấy lễ vật cũng phí đi, nhưng nếu như không nằm trong kế hoạch của hắn, vậy thì thật sự xin lỗi rồi, bởi vì trong quan niệm của hắn, tặng lễ và làm việc thay không tồn tại quan hệ ngang hàng, với hắn tặng lễ chỉ là vấn đề có lễ phép hay không.

Mặt khác, Lý Kỳ sẽ không giống Vương Phủ đi áp bức dân chúng, nếu là kinh doanh, hắn biết sử dụng những thủ đoạn của phương diện kinh doanh đi làm.

Đương nhiên, trong chuyện này hắn cũng được không ít chỗ tốt, bởi vì chính sách là do hắn chế định, nên trong mọi chuyện hắn đương nhiên có thể đi trước mọi người một bước.

Lúc trước khi Lý Kỳ quyết định mở quán rượu ở Giang Nam, thì Giang Nam vừa mới trải qua một trận tai nạn lớn là cuộc khởi nghĩa Phương Lạp, ngay lúc đó thế cục ở Giang Nam không ngừng rung chuyển, giá đất giảm xuống cực nhanh, nhân lực vật lực đều có giá rẻ vô cùng.

Hệ thống kinh tế sụp đổ, đồng ruộng bị hủy hoại, khiến cho dân chúng Giang Nam lâm vào khốn cảnh thất nghiệp. Không ít người đều vì vậy mà bị chết đói hoặc phải bỏ quê nhà đi tha hương ở phương xa, khi đó đừng nói tiền công, chỉ cần cho người ta một phần cơm ăn, ngươi đã là cha người ta rồi.

Đúng lúc này, đám người Bạch Thiển Dạ, Điền thợ mộc lần lượt mang theo một số tiền tài lớn xuôi nam dán bố cáo tuyển người, khiến cho đám thợ thủ công giống như là thủy triều tràn vào, tất cả đều la hét nói không cần tiền, chỉ cần cho chút cơm ăn là được rồi.

Chỉ điều này thôi đã khiến Lý Kỳ kiếm được bộn tiền. Đương nhiên, nếu hắn ngoan độc hơn một chút, hắn còn có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng hắn còn phải gánh vác sứ mệnh chấn hưng Giang Nam, hắn phải dùng cách này để kéo lên kinh tế của Hàng Châu, cho nên lúc ấy hắn đã lựa chọn trả tiền công. Dù sao sơn trang này cũng không thiếu những cổ đông có tiền, tiền công chia đều ra, cũng không phải rất nhiều.

Nếu đặt ở ngành xây dựng ở hiện đại, thì phí tổn phải gấp mấy lần, chỉ bằng thực lực lúc đó của Lý Kỳ, căn bản không có khả năng xây dựng được một sơn trang với quy mô bực này, trừ phi hắn từ bỏ nhượng lại thân phận cổ đông của mình.

Bởi vì sự thúc đẩy lúc đầu của Lý Kỳ, đã có từng đám phú thương xuôi nam đãi vàng, Thái Mẫn Đức chính là một nhân tài trong số đó. Chính vì những người này, mà đã có đại lượng tài chính chảy vào Giang Nam, đồng thời thúc đẩy việc thi hành chính sách của Lý Kỳ, giá hàng hóa trở nên cực kỳ rẻ mạt, ở dưới sự kích thích từ cả hai phía này, Giang Nam gần như thay đổi mỗi ngày một khác, tốc độ tăng trưởng kinh tế khiến người ta còn không kịp phản ứng.

Hàng Châu hiện giờ chỉ sợ cũng không thua kém bao nhiêu so với Biện Lương. Bởi vì trong trận tai nạn một năm trước kia, Giang Nam cũng không phải chịu thương tổn chút nào, hơn nữa, chính vì quân Kim xuôi nam, làm cho rất nhiều tài chủ ở phía bắc Trường Giang đều trốn hướng Giang Nam, khiến cho kinh tế ở Giang Nam nhận thêm được một bước kích thích. Hiện giờ dân chúng nơi này thật sự là an cư lạc nghiệp, so với Giang Nam năm trước, thật đúng là khác nhau như thiên đường với địa ngục.

Tần phu nhân đứng trên quảng trường, nhìn chung quanh một chút, thấy nơi này khá giống Tướng Quốc Tự, khắp nơi đều thấy mặt tiền cửa hằng, giống như là một khu chợ vậy, chỉ có điều có là có sự an bài hợp lý hơn, bất kể là bố cục hay là phân bố dòng người, đều vô cùng phối hợp, không thấy cảm giác chật chội chút nào, nàng thấy vậy, không khỏi hỏi Lý Kỳ: - Chủ ý ở chỗ này vừa thấy là biết do ngươi ra rồi.

Lý Kỳ cợt nhả phe phẩy lắc đầu: - Phu nhân quá khen, tuy nhiên ta chỉ tùy tiện nhắc nhở bọn Điền thợ mộc vài câu thôi, thật sự là không đáng giá nhắc tới, không đáng giá nhắc tới chút nào.

Lý Sư Sư cười khúc khích, trêu chọc: - Ngươi hiều lầm rồi, lời ấy của Tam nương chỉ vì vừa vào cửa đã ngửi thấy nồng đậm mùi tiền mà thôi.

Khuôn mặt đắc ý của Lý Kỳ lập tức xị xuống, tuy rằng hắn không nhìn tới mặt của Tần phu nhân, nhưng hắn vẫn sắc bén nhìn thấy vài tia ý cười bỡn cợt trong mắt Tần phu nhân, hắn tức giận nói: - Đúng là cách nhìn của đàn bà, cách làm của ta hoàn toàn là chí công vô tư.

Tần phu nhâ kinh ngạc hỏi: - Chẳng lẽ ngươi không thu tiền thuê của bọn họ?

- Kia --- đương nhiên là không phải rồi. Lý Kỳ nói: - Nếu ta không thu tiền thuê của bọn họ là trái với nguyên tắc kinh tế, phu nhân còn có thể trông cậy vào họ cố gắng kiếm tiền sao, nhưng bọn họ nhất định sẽ không chịu thiệt, ngươi phải hiểu được một đạo lý, trên đời này chỉ có mua sai thôi chứ không có bán sai đâu. Phu nhân thử nghĩ mà xem, có một tòa sơn trang đầy đủ tiện nghi, vả lại từ trước đến nay chưa từng có, như vậy thì khách nhân lui tới sẽ nhiều không kể xiết, hơn nữa ở nơi này, có ai là không có tiền đâu, như vậy thì việc buôn bán của bọn họ nhất định sẽ tốt hơn nhiều so với địa phương khác, nói cách khác chính là Túy Tiên sơn trang của ta mang phúc đến cho bao nhiêu người a! Còn nói hơi tiền? Phu nhân chỉ ra một chỗ cho ta nhìn cái xem.

Tần phu nhân, Lý Sư Sư bị Lý Kỳ nói cho á khẩu không trả lời được, trên mặt không hẹn mà cùng hiện lên một mảnh đỏ ửng.

Điền thợ mộc thấp giọng nói: - Đại nhân nói không sai, hiện giờ mỗi chủ tiệm ở đây đều kiếm đầu chậu đầy bát, chúng ta còn đang thương lượng đợi đến lúc đến hạn hợp đồng, phải gia tăng tiền thuê cho thích hợp đấy.

Tần phu nhâ khẽ cau mày nói: - Việc này ----.

Lý Kỳ giành trước nói: - Tăng, nhất định phải tăng, chúng ta có thể làm việc thiện, nhưng cũng không phải tên ngốc đưa đến cửa cho người ta bóc lột, hiện giờ toàn bộ nền kinh tế của Giang Nam đã phục hồi lại rồi, nếu còn ấn giá cả trước kia, thể nào chúng ta cũng bị người chê cười là ngu ngốc. Phu nhân, ngươi tốt nhất đừng ở chỗ này cho ta thêm phiền, trước kia ngươi cũng nói mình mặc kệ chuyện kinh doanh rồi.

*****

Tần phu nhân liên tục khoát tay: - Thôi, thôi, ta mặc kệ là được chứ gì.

Những người liên quan đi vòng qua bồn hoa, tiến vào bên trong, nhưng lúc vừa đi qua bồn hoa đã nghe đến một trận thanh âm lạch cạch, thoáng chốc, lại thấy có những bóng trắng liên tục xẹt qua.

- A --- nha ----!

Tần phu nhân và Lý Sư Sư đều giật mình kinh hãi, một tay bảo vệ mặt, cảm thấy quá sợ hãi.

Điền thợ mộc vội vàng trấn an:

- Phu nhân đừng sợ, đây chỉ là chim bồ câu trắng thôi.

Chim bồ câu trắng? Tần phu nhân, Lý Sư Sư cùng thả tay xuống chỉ thấy khoảng hai mươi đến ba mươi con bồ câu trắng đang bay lên, xoay quanh ở trên không trung, nhìn vô cùng tao nhã.

Tần phu nhân nhìn xem ngẩn người, bên khóe miệng không tự chủ được lộ ra một nụ cười mỉm nhợt nhạt, hiển nhiên nàng cũng rất thích đám bồ câu trắng này. Nàng hỏi: - Này --- chim bồ câu trắng này là do ai nuôi vậy?

Điền thợ mộc đáp: - Là do chúng ta tự nuôi đấy, à, cũng là do đại nhân chỉ bảo cả.

Tần phu nhân quay đầu nhìn về Lý Kỳ, phát hiện tên nhãi này đang núp phía sau cười trộm, không khỏi lườm hắn một cái.

Lý Kỳ khẩn trương đình chỉ ý cười, ho nhẹ một tiếng nói: - Chim bồ câu trắng đại biểu cho hòa bình, hữu ái, hơn nữa có thể mang đến thêm sinh khí cho Túy Tiên sơn trang, chẳng lẽ các cô không cảm thấy được nó rất đẹp sao?

Lý Sư Sư ngửa đầu nhìn đám bồ câu trắng đang bay xung quanh trên bầu trời, nàng "ừ" một tiếng, nói: - Thật sự rất đẹp.

Trần Tiểu Trụ nói: - Phu nhân, người có điều không biết chứ, hiện giờ có rất nhiều người thích đến chỗ này cho bồ câu ăn, ngắm nhìn bồ câu, bao gồm cả khách ở đây đấy, có thể nói bồ câu trắng là đặc sắc lớn nhất của Túy Tiên sơn trang chúng ta đấy.

Lý Sư Sư cúi đầu xuống hỏi: - Nhưng mà, chẳng lẽ các ngươi không sợ có người sẽ đến chỗ này trộm bồ câu sao?

Lý Kỳ cười nói: - Nếu quả thật có người dám làm thế, ta thật sự sẽ rất bội phục dũng khí của gã, ta còn hy vọng sẽ xuất hiện người như vậy ý, nếu thế thì ta có thể giết gà dọa khỉ rồi, thuận tiện khiến cho người ta mở mang kiến thức, biết được thực lực khủng bố của Túy Tiên sơn trang chúng ta.

Trần Đại Trụ nói:

- Từ ngày khởi công đầu tiên của Túy Tiên sơn trang, đã không có người nào dám đến đây gây rối rồi.

Lý Sư Sư gật đầu, trong lòng cũng rất hiểu rõ. Đầu năm nay, ai mà dám chọc Lý Kỳ, vậy thì có khả năng cả đời sẽ phải sống trong dày vò luôn.

Lúc này, một người tôi tớ cầm ra một ít thức ăn cho bồ câu, Lý Kỳ cười hỏi: - Phu nhân, Sư Sư cô nương, Thập nương, các cô có muốn thử chút không? Hóa ra vừa rồi hắn đã vụng trộm liếc mắt ra hiệu cho Điền thợ mộc, Điền thợ mộc ngầm hiểu, lập tức sai người đi lấy một ít thức ăn của chim bồ câu đến.

Tần phu nhân tương đối thấy hứng thú với những việc này, nàng tùy tay cầm một ít thức ăn ném lên không trung. Sau đó lại nghe được từng đợt tiếng đập cánh, trong lúc nhất thời có hơn mười con bồ câu đáp xuống.

Lý Sư Sư nhìn thấy thú vị, cùng Lưu Vân Hi cầm một ít thức ăn ném ra ngoài, sau đó lại có hơn mười chú bồ câu bay đến.

Mấy người phụ nhân nhìn đám bồ câu tranh ăn trên mặt đất, đều lộ ra nụ cười vui vẻ. Các nàng quên hết tất cả, đến tận lúc Điền thợ mộc nhắc nhở các nàng một câu thì mấy người mới tiếp tục đi vào bên trong.

- Xin chào Điền thợ mộc!

- Yêu! Điền thợ mộc, Trần đại sư, vị khách nhân tôn quý nào mà khiến các vị phải tự mình ra đón vậy.

- Ai, ngươi xem một chút, đây không phải là Điền thợ mộc và Trần nhị sư phụ sao? Là ai đến đây vậy?

.

Lúc này cùng nhau đi, những khách nhân qua lại đều chào hỏi cùng Điền thợ mộc, theo ánh mắt của bọn họ đến xem, Điền thợ mộc nghiễm nhiên đã trở thành quan to một phương rồi.

Những người này chưa từng nghĩ đến, trước đó không lâu, ba người này chẳng qua chỉ là vài người lưu dân sắp chết đói thôi.

Mã Kiều cười ha ha trêu: - Lão Điền, ngươi rất nổi tiếng ở nơi này nha, mỗi người đều biết ngươi đấy.

Điền thợ mộc vốn là một người khá thật thà chất phác, do địa vị tăng lên quá nhanh khiến cho ông có chút không thích ứng, hiện giờ bọn Lý Kỳ lại ở đây, ông lại càng thấy ngượng ngùng, ông thật thà chất phác cười nói: - Mã tiểu ca nói đùa.

Lý Kỳ thấp giọng nói: - Mã Kiều, ngươi bớt trêu ghẹo Điền thợ mộc đi, ngươi xem một chút, người ta ngượng ngùng rồi kìa.

Mã Kiều khó hiểu nói: - Việc này thì có gì mà phải ngượng ngùng, nổi tiếng là chuyện tốt mà.

- Thôi đi, coi như ta chưa nói.

Bởi vì quảng trường này rất lớn, mấy người đi một lúc lâu, đột nhiên thấy một cái bóng mang theo khí thế uy nghiêm áp lại đây.

Những nguời liên quan chỗ này không khỏi dừng bước, đưa mắt nhìn lại, lập tức hóa đá.

Chỉ thấy cách đấy không xa là một tòa lâu cao cao có quy mô to lớn, khí thế vô biên, phong cách hùng hồn, kỳ thật hẳn là phải dùng tòa thành để hình dung thì sẽ chính xác hơn.

Nói là một tòa thành, nhưng thật ra nó là do ba tòa thành khác nhau nối cùng một chỗ, ở giữa có một tòa thành cao hơn một chút, tổng cộng có bốn tầng, còn hai tòa hai bên trái phải thì có ba tầng, vô cùng đối xứng, mối tầng đều có lối đi nhỏ vắt ngang nối cùng một chỗ, càng nhìn lên cao lại càng khủng bố, ước chừng cao khoảng hai mươi mét, bởi vì đều do từng khối đá lớn xây thành, cho nên mỗi tầng đều cao hơn hai lần độ cao bình thường.

Những người đã từng thấy nhiều lầu các nhà thủy tạ như Tần phu nhân hay Lý Sư Sư, lúc này đột nhiên nhìn thấy một quái vật lớn thế này, không khỏi giật mình kinh hãi, môi hơi hơi hé ra, hai mắt mở ra thật lớn, bộ dáng cực kỳ đáng yêu.

Đây hoàn toàn là mô phỏng lại thành cổ Rome kiến thành đấy, chú trọng nhất chính là khí thế.

Ở cổ đại Trung Quốc đều lựa chon kết cấu dàn giáo bằng cột trụ, bằng gỗ là chính, sức nặng của phòng ốc đều do cây cột chống đỡ, vách tường cũng không chống đỡ được trọng lượng lớn, cho nên mới có câu "tường đổ nhà không sụp". Nhưng cũng chính vì vậy, bất kể cung điện Trung Quốc xây dựng với quy mô lớn cỡ nào, độ cao cùng kiểu giáng đều phải chịu hạn chế bởi chiều dài cột gỗ, cho nên kiến trúc đặc sắc ở Trung Quốc đều chú ý đến độ tinh xảo, mỹ lệ, tình thơ ý họa.

Nhưng ở phương Tây, kiến trúc đa số là dùng đá xây thành, vật liệu xây dựng chủ yếu là gạch đã, chú trọng khí phái hùng vĩ.

Nếu như so sánh kiến trúc cổ đại với thi sĩ, như vậy kiến trúc thành cổ Rome chính là một vị tráng sĩ đầy người cơ bắp.

- Đây --- đây là --- là tòa thành sao?

Đứng phía dưới toàn thành này nói chuyện, thanh âm của Tần phu nhân đều trở nên có chút run rẩy.

Trần Tiểu Trụ đáp: - Phu nhân, chỗ này chủ yếu là cung cấp nơi ở cho khách đấy.

Lý Kỳ cười giải thích: - Tầng thứ nhất của tòa thành ở giữa, chính là đại sảnh để tổ chức yến hội, mà tầng thứ nhất bên trái, chính là sảnh hội nghị, dành cho một chút thương đoàn đến đây mua bán, thường hay phải mở cuộc họp linh tinh, mà tầng một bên phải chính là sảnh triển lãm, chuyên môn cung cấp cho một ít thương nhân muốn mở triển lãm về thương phẩm của bọn họ.

Tần phu nhân nghi ngờ hỏi: - Sao ngươi biết rõ ràng thế?

Lý Kỳ trợn mắt nói: - Thôi xin, ta vừa đã nói rồi, đây là do ta thiết kế đấy.

Tần phu nhân nhè nhẹ vỗ trán, cười khổ lắc đầu, xem ra nàng đã nhìn choáng váng mất rồi.

Chỗ này đương nhiên là do Lý Kỳ thiết kế rồi, phải biết rằng kiến trúc thời Rome phải đến lúc cuối thời Minh mới truyền vào Trung Quốc, mà Lý Kỳ có ba lý do xây dựng tòa thành này.

Thứ nhất, đương nhiên là vì hấp dẫn khách hàng, bất kỳ một người nào khi nhìn thấy một tòa thành khổng lồ như vậy, dĩ nhiên sẽ muốn vào ở thử xem, một khi bắt đầu nổi tiếng, còn có thể hấp dẫn không ít khách mộ danh đến đây, Lý Kỳ muốn đem tòa thành này thành kiến trúc biểu tượng của Túy Tiên sơn trang, thậm trí là biểu tượng kiến trúc của Đại Tống.

Thứ hai, nếu là khách sạn, đương nhiên phải có bộ dáng của khách sạn rồi, phải khiến khách hàng có cảm giác như đang ở nhà, hiện giờ quy mô của các nhà trọ đều quá nhỏ, lúc ở cảm giác khá chật chội. Trên đường tới đây, Lý Kỳ thà rằng ở trên thuyền cũng không nguyện ý ở nhà trọ, chỗ đấy rất tùy tiện, người nào cũng có thể vào được.

Thứ ba, tòa thành này còn có tác dụng phòng ngự, phía trên tòa thành có rất nhiều thiết bị phòng ngự, đỉnh chóp của ba tòa thành này chính là xây dựng căn cứ theo kiến trúc tháp canh, nếu chẳng may có chiến tranh, thì tòa thành này chắc chắn là một nơi che chắn phòng ngự tốt nhất.

Điền thợ mộc cung kính hỏi: - Phu nhân, người có muốn vào xem không?

Tần phu nhân hỏi lại: - Chúng ta ở chỗ này?

Điền thợ mộc vội vàng lắc đầu: - Đương nhiên không phải.

- Vậy trong này có ai không?

Điền thợ mộc lại gật đầu.

Tần phu nhân lắc đầu bảo: - Thế thì miễn đi vậy.

Lý Sư Sư thật ra muốn vào xem, nàng đặc biệt muốn lên tầng bốn để nhìn được toàn cảnh sơn trang, nhưng cho dù nàng lên tầng bốn, cũng rất khó nhìn hết toàn cảnh được, bởi vì toàn bộ sơn trang không phải là hình vuông, cũng không phải hình tròn, mà là xây quanh phía bắc núi lớn, xây thành một hình cung, cho nên đứng ở trên tâng cao, cũng chỉ nhìn thấy được một phần ở phía sau.

- Các vị, có thể nhường đường một chút không, Khổng mỗ trước có lời cảm tạ.

Trong lúc Tần phu nhân, Lý Sư Sư còn đang ngẩng đầu ngắm nhìn tòa thành này, thì chợt nghe được có người nói chuyện ở phía sau, lúc quay lại nhìn, chỉ thấy một vị nam tử ước chừng khoảng bốn mươi tuổi đứng sau bọn họ, ăn mặc giống nho sinh, dưới cánh tay còn mang theo một bức họa, phía sau y còn có hai người khiêng một tấm bàn dài.

Tên họ Khổng này lại nói: - Thật có lỗi quá, ta đợi cảnh sắc trời chiều ở dưới tòa thành, đợi gần nửa tháng rồi, trời chiều hôm nay cũng đẹp giống như trong tưởng tượng của ta vậy, mong rằng các vị có thể thứ lỗi cho ta.

Tần phu nhân lại liếc nhìn tòa thành kia, chỉ thấy tòa thành này đứng dưới trời chiều càng lộ vẻ huy hoàng thần thánh, thật sự là đẹp không tả xiết.

Điền thợ mộc nói: - Phu nhân có điều không biết, từ sau khi tòa thành này xây xong, có rất nhiều tài tử mộ danh đến đây vẽ tranh đấy.

Tần phu nhân cười gật đầu nói: - Chúng ta đi nhanh đi, không nên gây trở ngại cho việc vẽ tranh của y.

*****

Thật ra ba tòa thành lũy này cũng có thể nói là một tuyến phân cách, chia toàn bộ Túy Tiên Sơn Trang thành hai phần, nếu như muốn đi từ đây đến phía sau, tổng cộng có ba con đường, cổng vào đều là cổng vòm, hơn nữa các cổng đều có cửa nhìn ra, công tác an toàn làm rất đúng chỗ.

Đám người Tần phu nhân, Lý Kỳ dưới sự dẫn dắt của Điền thợ mộc, đi qua ba thành lũy này, vào đến bên trong.

Sau khi đi qua một quãng đường dài quanh co, tầm nhìn đột nhiên trở nên mở rộng, không nhìn thấy rõ ràng cái gì, đã cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Tần phu nhân lấy lại bình tĩnh, đôi mắt quét lướt qua, thấy phía trước tuy rằng là khu đất bằng phẳng, nhưng nàng cũng là từ trên cao nhìn xuống, mặc dù độ cao này cũng không cao lắm, nhưng phong cảnh cũng thu hết được vào mắt.

Nếu như tòa thành mang lại cho bọn họ rung động thị giác, thưởng thức cảnh sắc thuần túy trước mặt.

- Thật đẹp.

Lý Sư Sư không khỏi kêu lên một tiếng cảm thán.

Nhìn từ góc độ này, đều không giống như một quán rượu, nhưng thật ra giống một lâm viên.

Hóa ra lâm viên này dùng mỗi lầu các nhà trên mặt nước tạo thành, bên trong là cầu cong nước chảy, hoa cỏ cây cối, núi giả hành lang, cái gì cần có đều có, lầu các nhà trên mặt nước ẩn giấu giữa dòng nước và núi giả, như ẩn như hiện, như động như tĩnh, khiến cho dòng nước hòn đá khắp chốn sinh tình, vô cùng hữu tình, cảnh vật đẹp đến cảnh giới cao. Hơn nữa địa thế trùng trùng điệp điệp, lượn quanh giữa những ngọn núi nguy nga, nhìn lại, quả nhiên là cảnh giới "thiên người hợp nhất."

Nói là tiên cảnh chốn nhân gian, cũng không đủ!

Lần này đừng nói là Tần phu nhân, ngay cả đám người Lý Kỳ, Lý Sư Sư cũng nhìn đến si ngốc, tuy rằng hắn là tổng thiết kế sư, nhưng hắn dù sao cũng là người ngoài nghể, hắn chỉ có thể nói cho Điền thợ mộc, hắn muốn làm gì, nhất định phải có mấy thứ đó, nhiều nhất là suy nghĩ của hắn về vẽ bản thiết kế về kiến trúc Rome cổ. Nhưng cụ thể phải làm thế nào, hắn cũng không nói rõ ràng, nghệ thuật chính là một thứ không nói rõ ràng, nói rõ ràng thì không phải là nghệ thuật rồi.

Xây dựng Roma cổ nói còn dễ, dù sao hắn cũng mượn ở thời hiện tại mà nói, nhưng xây dựng ở Trung Quốc cổ đại là rất phải nghiên cứu, theo đuổi là một loại cảnh giới, trên trong có Đạo học, có Nho học, có Phật học, thật sự là bao quát vạn thứ, những người bình thường không thể xem hiểu được, đây quả thật là cần thiên phú cực cao.

Nói đến Viên Minh viện, nếu lúc trước Viên Minh viện không bị thiêu hủy, vậy thì hiện tại sơn trang Beverly của nước Mĩ sao có thể sánh được, nơi phồn hoa nhất, xa hoa nhất thế giới, nếu không phải là Viên Minh viện thì là nơi nào. Hoàn toàn không có bất cứ trang viên nào trên thế giới sánh được.

Điền thợ mộc giới thiệu nói: - Nơi này cung cấp chỗ ở một vài nhân sĩ tầng lớp trên, tổng cộng có bốn mươi chín tòa lầu, hai mươi tám tòa đình viện, mười bốn nhà trên mặt nước, ba nhà hàng, một chùa miếu. Mặt khác còn có một sòng bạc, một thư viện, năm sân cầu lông và một sân bóng đá còn đang trong quá trình xây dựng. Trong đó đình viện chỉ dùng cho thuê thời hạn dài.

Lý Kỳ không khỏi sợ hãi than nói: - Điền thợ mộc, ông thật sự là một thiên tài.

Điền thợ mộc thật thà chất phác cười nói: - Đại nhân, kỳ thật --- kỳ thật phương diện này ta chỉ cống hiến một chút sức lực, về trang trí và bố cục, Thái Thượng hoàng, Thái Thái sư, Bạch nương tử đều đề xuất không ít đề nghị, rất nhiều cây cối, núi giả đều là Thái Thượng hoàng, Thái thái sư sắp xếp.

Sau khi lúc trước Triệu Cát xuôi nam, nhận ra không vui vẻ như bọn họ đã tưởng tượng, bị dân chúng lạnh nhạt, bị vây ở chỗ này, cả ngày không có việc gì, liền chỉ đạo Điền thợ mộc xây dựng lâm viên, dù sao nhàn rỗi cũng chính là nhàn rỗi.

Đám người Triệu Cát, Thái Kinh đều là những cao nhân có nghệ thuật thiên phú, bọn họ theo đuổi nghệ thuật, vậy có thể thưởng thức những thứ tuyệt phẩm, không thiếu trong đó.

- Cái này không có gì lạ.

Lý Kỳ nghe hóa ra là chủ ý của Triệu Cát bọn họ, không khỏi gật gật đầu.

Tần phu nhân hỏi: - Xây dựng lâm viên như vậy, tốn bao nhiêu nhân lực vật lực vậy?

Điền thợ mộc nói: - Phu nhân, thực không dám dấu diếm, lúc trước chúng ta cũng không định xây dựng lớn như vậy, chỉ có điều sau đó Bạch nương tử đến, nàng phát hiện nhân lực vật lực quá nhiều, hơn nữa vật liệu đẹp lại rẻ, đơn giản chiêu mộ những người này đến, xây dựng lớn một chút, lúc ấy gần như đưa tất cả những thợ thủ công hạng nhất ba châu Hàng Châu, Dương Châu, Tô Châu đến đây.

Lý Sư Sư hiếu kỳ nói: - Nhưng tốn nhiều như vậy, đều có thể kiếm lại sao?

Lý Kỳ cười nói: - Lời này của Sư Sư cô nương sai rồi, lúc trước Phương Lạp tác loạn, chuyên giết người giàu có, dùng lý lẽ của phản tặc mà nói, chính là cướp của người giàu chia cho người nghèo, khiến người giàu đều mang tài sản của mình chạy trốn hết, bên trong Giang Nam vô cùng trống trải. Nhưng mấy năm gần đây, Giang Nam quật khởi, lại hấp dẫn những người này quay về cố hương, hơn nữa kinh tế phát đạt, cũng hấp dẫn rất nhiều thương nhân trong ngoài nước đến, cùng tới số lượng tăng của lượt đến đi, bọn họ dù sao cũng phải ăn uống tè ị, sơn trang ta đầy đủ mọi thứ, ngươi đến đây, cái gì cũng có, có thể tiết kiệm không ít thời gian, còn không mất sức, giá có thể hơi cao một tý, nhưng tiền nào của ấy, trên đời này cái gì cũng thiếu, không thiếu nhất chính là kẻ có tiền, bởi vì người nghèo vĩnh viễn đều tồn tại.

Kỳ thật còn một điểm hắn chưa nói, chính là hắn không hy vọng chính trị, kinh tế, công nghiệp, quân sự đều tập trung ở Biện Lương hắn hy vọng có thể phân tán ra, Đông Kinh trở thành thành phố chính trị, xây dựng thành một bầu không khí chính trị, mà Phượng Tường trở thành thành phố công nghiệp, lợi dụng công nghiệp kéo kinh tế tây bắc lên, Hàng Châu là một thành phố kinh tế, sau này mậu dịch đều tập trung ở nơi này, dù sao vị trí địa lý của Khai Phong không tốt lắm, ngoại trừ Hoàng Hà, là vùng đất bằng phẳng, cho nên Tống triều từ trước đến nay đều có người đề nghị dời đô Lạc Dương, nếu tập trung công nghiệp, kinh tế ở Biện Lương, một khi đã bị tấn công, như vậy kinh tế cả nước tất nhiên sẽ bị phá hủy, tổn thất không thể tính được.

Nếu chuyển dời trung tâm kinh tế đến Giang Nam, đợi sau khi củng cố xong, mặc dù Biện Lương gặp phải công kích, toàn bộ hệ thống kinh tế cũng không sụp đổ, hơn nữa Giang Nam còn có thể cung cấp trợ giúp liên tục.

Về phần phía Bắc Hoàng Hà, đương nhiên là trung tâm quân sự, bởi vì kẻ địch mạnh nhất định đến từ phương bắc, cho nên khu đất này, ngươi không thể không sắp xếp trọng binh canh gác.

Đây cũng là một tư tưởng chủ yếu trong cải cách của Lý Kỳ, hắn định mười năm trong tương lai sẽ hoàn thành cơ cấu này.

Điền thợ mộc gật đầu nói: - Đại nhân nói không sai, lúc vừa mới bắt đầu, người đến ở chỗ này không nhiều lắm, những người đến chỗ này, bình thường đều là đại phú thương, nhưng trong hai năm qua, lượng người đột nhiên tăng nhiều, đặc biệt là thương nhân nước ngoài, bọn họ tới nơi này đã mấy tháng thậm chí là nửa năm. Mỗi ngày nơi nay gần như đều tràn ngập khách, đợi cho sòng bạc xây xong, còn có thể hấp dẫn nhiều khách hơn nữa đến nơi này.

Ông mặc dù là xuất thân từ thợ mộc, nhưng ở trong này mưa dầm thấm đất, cũng học được thủ đoạn buôn bán, lúc trước khi Bạch Thiển Dạ rời đi, Điền thợ mộc ông liền thăng lên làm chưởng quầy.

- Nếu ta có thể cùng sư muội ở nơi này thì tốt biết mấy.

Mã Kiều nhìn không nhịn được nghĩ tới Lỗ Mỹ Mỹ, càng nghĩ tới càng buồn.

Tửu Quỷ vội vàng nói: - Tiểu Kiều, ngươi chẳng lẽ muốn vứt bỏ vi sư sao?

Mã Kiều liếc tửu quỷ, vẻ mặt khinh bỉ.

Lý Kỳ nghe thấy buồn cười. Hắn biết Mã Kiều người này là một tên chết vì sĩ diện, sẽ không thể vứt bỏ Tửu Quỷ, lại nói với Điền thợ mộc: - Vậy chúng ta sẽ nghỉ ở đâu?

Điền thợ mộc chỉ tay vào lưng chừng núi đối diện, nói:

- Đại nhân, chúng ta ở đó được không? Lúc trước khi Thái Thượng hoàng đến, cũng ở đó.

Lý Kỳ nhìn theo ngón tay của ông, thấy lưng chừng núi đối diện có một đình viện cao thấp không đều nhau, thiết kế khéo léo tuyệt vời. Ha ha nói: - Không tệ, không tệ, ta thích ở lưng chừng núi.

Tần phu nhân lại cau mày nói: - Có phải hơi xa không?

Điền thợ mộc nói: - Nếu phu nhân ngại xa, ta có thể kêu một chiếc xe lừa đến đón mọi người, lúc trước Bạch nương tử cảm thấy nơi này quá lớn, vì thế sắp xếp ba mươi chiếc xe lừa chuyên đi đón khách.

Lý Sư Sư cảm khái nói: - Thất Nương thật đúng là cẩn thận, chăm sóc khách hàng thật sự là chu đáo.

Lý Kỳ nói: - Đó là đương nhiên, cũng không nhìn xem là thê tử của ai.

Lý Sư Sư cười lắc đầu. Nói: - Tam nương, chúng ta đi thôi, lần đầu tiên tới đây, phải đi thăm qua hết mới được.

Tần phu nhân nghe Lý Sư Sư nói như vậy, vì thế gật đầu.

Đoàn người lại đi tới sườn núi phía trước, con dốc này tuy dài, không không quá dốc, trên dưới đều không cần phí quá nhiều khí lực.

Vừa mới đi được một nửa sườn núi, chợt thấy trước mặt có một chiếc xe lừa đang đi tới, có bốn năm người ngồi trên xe.

- Điền thợ mộc.

Mấy người khách vừa nhìn thấy Điền thợ mộc, liền vội vàng vẫy tay chào hỏi.

Điền thợ mộc cũng vội chắp tay đáp lễ.

Đợi xe lừa đến gần, đám người Tần phu nhân kinh ngạc xe lừa này không giống xe ngựa bình thường, đầu tiên xe ngựa này giống như xe mui trần, hai bên có hai cái gậy tròn, người bình thường liếc mắt có thể nhìn ra, đây là tay vịn, mấu chốt nhất chính là, phía sau xe lừa còn kéo một tấm vải.

Lý Sư Sư thấy ngạc nhiên, hỏi: - Điền thợ mộc, thứ phía sau xe lừa này dùng để làm gì vậy?

Điền thợ mộc nói: - Loại xe lừa này do một thợ mộc họ Củng phát minh ra, lúc trước khi Bạch nương tử sắp xếp xe lừa, nàng nói nếu như giống xe lừa bình thường, vậy thì khách không thể thưởng thức phong cảnh trang viên, vậy thì lãng phí cảnh sắc này, vì thế nàng đã nghĩ không cần thùng xe, nhưng không cần thùng xe thì ngày mưa làm sao bây giờ? Trong ngày mưa, khách cần nhất là xe ngựa, vì thế Bạch nương tử liền bảo ta và đám thợ thủ công nhất định phải làm ra loại xe vừa có thể trời nắng thưởng thức phong cảnh, vừa có thể che gió tránh mưa, sau đó thợ mộc họ Củng đã nghĩ ra cách kéo dài thùng xe, các ngươi nhìn thấy phía trên có một cái móc kéo, chỉ cần cầm cái móc đó kéo lên, là biến thành thùng xe, những người giàu có trong thành Hàng Châu đều đến chỗ chúng ta chế tạo loại xe kéo duỗi được thùng xe này.

Lý Kỳ cười hỏi: - Vậy chẳng phải là kiếm rất nhiều?

Điền thợ mộc vui tươi hớn hở gật đầu.

Lý Sư Sư, Tần phu nhân nghe xong cũng đều gật đầu, tuy rằng cũng không gọi là phát minh lớn gì, nhưng chứng minh một vấn đề, không có không làm được, chỉ có không nghĩ ra.

Mấy người đi xuống sườn núi, chuyển qua một khúc cua, vào khi lâm viên, khắp nơi đều là chim hót líu lo, khách qua lại cũng rất nhiều.

Lý Sư Sư đột nhiên chỉ vào một nhà trên mặt nước bên trái nói: - Kia là nơi nào?

Mấy người quay đầu nhìn lại, thấy phía trên nhà nổi trên mặt nước đặt hơn mười chiếc bàn vuông, mỗi chiếc bàn có hai ba người ngồi ở đó, ánh trời chiều chiếu phía trên, người tựa lưng vào hàng rào, vô cùng lười biếng thoải mái.

Tửu Quỷ rất thích cảnh này, đây chính là cảnh mà lão tha thiết ước mơ.

Sống mơ mơ màng màng!

Điền thợ mộc ồ một tiếng, nói: - Đó là nhà hàng chuyên chế biến bò bít-tết nướng.

Lý Kỳ nói: - Ai là đầu bếp.

Trần Tiểu Trụ nói: - Lý đại ca, là ta.

Lý Kỳ nghiêm túc nói: - Ta đây đợi lát nữa sẽ nếm thử, xem tay nghề ngươi gần đây có tiến bộ không.

Trong lòng Trần Tiểu Trụ rùng mình, bất an gật đầu.

Không thể không nói, cảnh tượng này tất cả mọi người đều hướng tới, bọn họ đều muốn ngồi ở chỗ đó, ngắm trời chiều, thưởng thức mỹ thực.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<