Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Bắc Tống phong lưu - Hồi 1124

Bắc Tống phong lưu
Trọn bộ 1753 hồi
Hồi 1124: Cao Cầu Bại
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-1753)

Mùng một tháng mười.

Hôm nay đương nhiên không phải là lễ quốc khánh, vì ở đây là Tống triều.

Mùng một tháng mười ở Tống triều, không có quá nhiều hoạt động, chỉ là dân chúng bắt đầu chuẩn bị quần áo mùa đông.

Nhưng, mùng một tháng mười năm nay, tuyệt đối có thể gọi là ngày vạn dân chờ mong.

Bởi vì "Thần Điêu Hiệp Lữ" rốt cuộc cũng ra chương mới.

Thật sự là các loại nước mắt sụp đổ!

Sáng sớm tinh mơ hôm nay, Túy Tiên Cư đã đầy ắp người, thật sự một cây kim cũng không lọt nổi, đúng, Tuần san Đại Tống Thời đại đích xác không chỉ bán lẻ ở Túy Tiên Cư, mà còn bán lẻ ở các tửu lâu khác, nhưng Lý kỳ là gian thương, chuyện buôn bán nhà mình không thể không chiếu cố cho buôn bán nhà mình, vì vậy Túy Tiên Cư bán lẻ sớm hơn nửa canh giờ so với các nơi khác, vậy đương nhiên Túy Tiên Cư trở thành lựa chọn hàng đầu cho những người mê võ hiệp.

Bởi vì trước đây Lý Thanh Chiếu còn giữ lại một ít bản thảo, hơn nữa gần đây Lý Sư Sư viết cũng khoảng hai vạn chữ, Lý Kỳ cũng không định giữ lại, vì thay "Thần Điêu Hiệp Lữ" tạo thế, hôm nay Tuần san Đại Tống Thời đại trực tiếp cho "Thần Điêu Hiệp Lữ" toàn bộ một trang, hai vạn chữ được đăng hết lên.

Nhưng nói gì thì nói, cũng không phải là cái gì hào sảng, so sánh với việc ngừng ra chương mới hơn năm nay, hai vạn chữ thật sự rất bạc tình phụ nghĩa.

Nhưng độc giả vĩnh viễn là người đáng yêu nhất, nội dung bản chỉnh sửa làm họ mừng rỡ như điên.

Nhưng vui mừng còn chưa lên đến đầu, đã đau buồn từ trong ra.

Tay Dương Quá rốt cuộc cũng bị chặt đứt.

Người hâm mộ chân thành Dương Quá chửi ầm lên, chúng ta đợi một năm, mong mỏi một năm, không ngờ mong tới cái đoạn bị chặt đứt tay này, ngươi đây không phải đùa giỡn chúng ta sao?

Túy Tiên Cư rất nhanh bị người ta lật tung.

Nhưng Lý Kỳ lại rất bình tĩnh, nội dung chính là như vậy, các người thích xem hay không, đừng hy vọng xa vời ta sẽ sửa, ta muốn thay đổi, cũng không đổi được, bởi vì ta sao chép ra.

Đối với độc giả mà nói, nổi giận thì nổi giận. Nhưng không có cách nào, họ vẫn phải tiếp tục đọc, nhưng không thể ngờ chính là, Quách Phù trở thành nhân vật làm người ta căm hận nhất trong tiểu thuyết võ hiệp, người thần đều tức giận.

Nhưng, khi bọn họ đọc tới đoạn Dương Quá phát hiện ra mộ kiếm, lại trầm mê say đắm vào trong nội dung, xu hướng tất cả, dường như đều biểu thị Dương Quá phải biến thân hoa lệ, chính khi bọn họ muốn biết nội dung phía sau thế nào, đột nhiên xuất hiện mấy con chữ - muốn biết tình tình cụ thể thế nào, xin nghe hạ hồi phân giải.

Lúc ấy toàn bộ Túy Tiên Cư đều an tĩnh lại!

Trường hợp này muốn buồn cười bao nhiêu thì có bấy nhiêu buồn cười.

Đặc biệt là Cao Nha Nội, miệng vẫn ngậm một cái bánh tiêu, khi y nghe thấy Lục Thiên đọc đến mấy chữ này, ồ, y bình thường đều có tiếng là tiểu thuyết, cả bánh tiêu cũng đều hóa đá.

Đoạn này quá đáng quá rồi, không nói độc giả không tiếp thu được, ít nhất còn không kịp phản ứng lại.

Nhưng bất kể thế nào, một lần nữa "Thần Điêu Hiệp Lữ" còn tiếp, một lần nữa lấy được thành công rất lớn, thật sự muôn người đều đổ xô ra đường, mặc dù lúc trước khi Lý Sư Sư đang hát, cũng không xuất hiện tình huống này.

Trong vòng một ngày, mỗi người đều đàm luận "Thần Điêu hiệp lữ", bất kể là đại thúc bán lê bên đường, hay là đại nương bán bánh cách vách, thậm chí là Thái Kinh lúc trước quyền lực nghiêng trời.

Thái Kinh đương nhiên là vui mừng như nở hoa, "Thần Điêu Hiệp Lữ" càng được hoan nghênh, tuần san Đại Tống Thời đại của ông ta đương nhiên càng dâng cao như nước.

Không chỉ như thế, ngày hôm sau vào triều, đều có người nhắc tới "Thần Điêu Hiệp Lữ", dù sao đã tạo thành hưởng ứng quá lớn, kinh động đến triều đình.

Một số người cổ hủ, thật sự nghĩ không ra "Thần Điêu Hiệp Lữ" này sao có thể sánh với Tứ thư Ngũ kinh, trong lòng cực kì khó chịu, ai ai cũng đi luyện Giáng Long Thập Bát Chưởng, vậy nho giáo làm sao bây giờ, nếu không phải là do Lý Kỳ viết, bọn họ thật sự sẽ đánh tiểu thuyết võ hiệp này thành tà thư.

Hai ngày này, Lý Kỳ sao dám ra cửa, nếu như ra cửa, nhất định sẽ bị người lấp, nghe nói có không ít các nhân sĩ ngồi xổm xung quanh trang viên của hắn.

Mà ảnh hưởng của "Thần Điêu Hiệp Lữ" cũng làm cho Lý Kỳ mở rộng ý tưởng hệ liệt võ hiệp mới triển khai trong đầu, dù sao Tuần san Đại Tống Thời Đại là vũ khí trong tay hắn, nhất định phải củng cố địa vị của nó, đương nhiên, trong đó có một nguyên nhân nữa, chính là Tần Cối cũng chuẩn bị dấn thân vào sự nghiệp báo chí.

Cho đến ngày thứ ba, hắn mới tới Túy Tiên Cư, bởi vì buổi trình diễn thủy tinh sắp tới, hắn phải phân phó một số việc.

Túy Tiên Cư!

Lý Kỳ vừa mới bước xuống xe ngựa, thấy trước cửa không một bóng người, ngẩng đầu lên nhìn, thấy người bên trong vẫn đông đúc, còn chưa kịp vui mừng, đã nghe thấy bên trong vang lên giọng nói dâm đãng của Cao Nha Nội: - Tung hoàng giang hồ hơn ba mươi mấy năm, giết hết thù cướp, đánh bại anh hùng, thiên hạ không đối thủ, không nơi nương tựa, ẩn cư nơi thâm cốc, lấy chim điêu làm bạn. Ô hô, địch thủ cầu nhất một đời không có được, tịch mịch khó mà chịu nổi, Kiếm Ma Độc Cô Cầu Bại.

Giọng điệu phi thường sục sôi, nhưng, trong trào dâng không quên mang theo một tia dâm đãng, bởi vì y là Cao Nha Nội.

- Hay!

- Nói rất đúng!

- Nói thật sự rất hay!

- Ha --- Độc Cô Cầu Bại!

- Độc Cô Cầu Bại!

Lý Kỳ nghe xong trong đầu lập tức đầy lời muốn chửi, cmn, hay cái mông nha, chuyện này con mẹ nó là ta viết nha, dựa vào cái gì mà tên ngốc này đến khoe khoang.

Hắn dường như đã quên bản thân mình cũng sao chép mà ra.

Mã Kiều thì thào thì thầm: - Giết hết thù cướp, đánh bại anh hùng.

Lý Kỳ nghe xong sửng sốt, quay đầu lại nhìn Mã Kiều nói: - Thế nào? Ngươi cũng muốn làm Độc Cô Cầu Bại à?

Mã Kiều lắc đầu nói: - Ta không có suy nghĩ kia, nếu không thể cùng một chỗ với sư muội, cho dù là giết hết thù cướp, đánh bại anh hùng, thì có thể thế nào? Cuối cùng vẫn là cô độc mà chết, vậy còn sống thì có ý nghĩa gì. Nhưng, tâm trạng này ta có thể hiểu, thiên hạ nếu không có địch thủ, vậy cũng là một loại bi ai.

Lý Kỳ ồ một tiếng, nói: - Mã Kiều, chừng nào da mặt ngươi dầy hơn Cao Nha Nội rồi, ngươi trước tiên đánh bại Tửu Quỷ rồi hẵng nói đến thiên hạ không địch thủ đi.

Mã Kiều hừ nói:

- Ta cũng không phải là so võ công.

- Vậy so cái gì?

- Uống rượu!

- ẶcCái này cũng đúng.

Lý Kỳ không khỏi gãi đầu vài cái, thầm nghĩ, trên đời này chỉ sợ không ai có thể uống thắng được thằng nhãi này.

- A? Đây không phải là Lý sư phó sao!

Cũng không biết ai đột nhiên phát hiện ra Lý Kỳ.

Dựa vào! Lại là thế này! Tuy nhiên lần này Lý Kỳ không chờ mọi người phản ứng, liền vội vàng kêu lên: - Đừng tới đây, tự ta sẽ đi vào. Nói xong, hắn liền vội vàng bước vào.

Kinh nghiệm trước kia, đã nói rõ cho hắn biết, nếu như không tự giác, đây tuyệt đối là tự gây thương tích đầy mình cho bản thân.

Vừa bước vào cửa, đã thấy tên ngốc Cao Nha Nội kia. Đang đứng trên bàn, không khỏi mắng: - Ta nói này Nha Nội, bàn ăn này là dùng để ăn cơm.

- YAA. A. A.. ! Lý Kỳ ngươi đã đến rồi nha!

Cao Nha Nội như đại bàng giương cánh, từ trên mặt bàn phi xuống, chiêu này là do Mã Kiều dạy y, trên không trung thật đẹp trai nha, đủ loại quyến rũ, nào biết lúc rơi xuống đất chân trượt một cái, lảo đảo vài bước, may mắn có nhiều người đỡ y, nếu không thể nào cũng đánh chó gặm cứt.

Lý Kỳ nhìn thấy bật cười ra tiếng.

Nhưng Cao Nha Nội không chút phật lòng, trực tiếp nhảy đến trước mặt Lý Kỳ, vỗ bắp đùi của Lục Thiên, nói: - Lý Kỳ, đoạn này ngươi viết đích thực là rất phấn khích, đặc biệt là Độc Cô Cầu Bại, thật sự là làm người ta nhiệt huyết sôi trào, quá giống ta, ta đã quyết định.

Lý Kỳ kinh ngạc nói: - Ngươi quyết định cái gì?

- Bắt đầu từ hôm nay, ta tên là Cao Cầu Bại.

- Cao Cầu Bại? Lý Kỳ hít mạnh một ngụm khí lạnh, lập tức không kìm nổi bật cười ha hả.

Cao Nha Nội cả giận nói: - Ngươi cười cái gì? Chẳng lẽ ta không đảm đương nổi sao? Năm đó ta đánh nhau, Đông Kinh đã không có địch thủ, sau ta làm từ thiện, cũng là có một không hai trong toàn Đại Tống. Hiện giờ việc buôn bán ngay cả ngươi cũng không phải là đối thủ của ta, chẳng lẽ danh hiệu này ta đảm đương không nổi sao.

Người khác nghe xong đều cảm thấy buồn cười, ngươi đây là sai vặt cầu bại nha.

Lý Kỳ liên tục xua tay. Nói:

- Không không không, ngươi hiểu lầm ý ta rồi, ta không nói ngươi không đảm đương được danh hiệu này, chỉ là ta khuyên ngươi ngàn vạn lần đừng dùng danh hiệu này.

Cao Nha Nội ngơ ngẩn nói: - Tại sao?

- Bởi vì phụ nhân ngươi nhất định sẽ đánh chết ngươi.

Cao Nha Nội vừa nghe thấy đại danh của Cầu ca, thần sắc kiêu ngạo không khỏi thu liễm vài phần, nói: - Điều này có quan hệ gì đến phụ thân ta?

Lý Kỳ cười nói:

- Ngươi đọc tách danh hiệu này ra đi.

- Cao cầu bại. Không vấn đề gì nha!

- Ta nói là tách chữ hai chữ đầu và chữ thứ ba ra.

- Cao Cầu bại.

Cao Nha Nội suy nghĩ xong, lập tức che miệng lại, trong mắt toát ra một vẻ sợ hãi.

Lý Kỳ vỗ vỗ bả vai hắn, nói: - Biết sai chưa?

Cao Nha Nội liên tục không ngừng gật đầu, nhỏ giọng nói: - Lý Kỳ, may có ngươi nhắc nhở ta, bằng không ta đã thảm rồi.

- Không có gì, không có gì. Lý Kỳ ha ha nói, trong lòng lại nghĩ, chết tiệt, ta đi nhắc nhở tên ngốc này làm gì.

Hồng Thiên Cửu ha hả nói: - Ca ca, gọi là Cao Cầu Thắng, thế nào?

Cao Nha Nội cả giận nói: - Tiểu tử ngươi thật ngu xuẩn, Cầu Thắng, chẳng phải nói ta cuối cùng cũng bại. Tiểu Cửu, ngươi hẳn là hiểu tính của ca ca ta, đặc biệt là sau khi Vương Tuyên Ân đi, trong lòng ca ca cảm giác vô cùng lãnh mạc, bình thường muốn tìm một người làm một trận thoải mái cũng không được, còn lần trước đánh ở bờ sông chỉ đau một chút, trước kia không rõ ràng là cảm giác gì, giờ mới biết đây là cảm giác cầu bại.

*****

Lý Kỳ nghe thấy vậy, liền nghĩ tới băng ghế kia, hận không thể bóp chết tên ngốc này tại chỗ.

Hồng Thiên Cửu xoa xoa cằm, như thoáng chút suy nghĩ gật đầu, nói: - Điều này cũng đúng.

Cao Nha Nội thầm nói: - Tên này của phụ thân thật không hay.

Lý Kỳ hận không thể có bút ghi âm, ghi lại những lời này.

Chu Hoa ưỡn khuôn mặt tươi cười xán lại, nói: - Lý đại ca, Độc Cô Cầu Bại này là người ra sao?

Câu hỏi này hỏi đúng rồi nha.

Lập tức một đám người vây quanh, mồm năm miệng mười hỏi.

- Độc Cô Cầu Bại này đánh thắng được Thất Công?

- Đương nhiên đánh không lại, Thất Công là cha vợ của ta.

-!

- Độc Cô Cầu Bại có võ công thất truyền sao?

- Độc Cô Cầu Bại vì sao không có thế hệ sau? Hắn là thái giám sao? Hay là thê tử hắn bị kẻ thù giết.

Đổ mồ hôi! Cũng không phải Đông Phương Bất Bại.

Cứ một câu đơn giản như vậy, khiến Độc Cô Cầu Bại nổi bật nghiễm nhiên đã vượt qua Dương Quá và Tiểu Long Nữ, điều này không khỏi làm cho Lý Kỳ cảm thán, Kim gia gia không hổ là Thái Sơn Bắc Đẩu bên trong võ hiệp.

Mọi người mồm năm miệng mười, Lý Kỳ rất hiểu được, bởi vì lần đầu tiên khi hắn xem "Thần Điêu Hiệp Lữ", cũng có nhiều loại suy nghĩ, đáng tiếc Kim gia gia không miêu tả qua, nhưng một câu nói kia là đủ rồi. Một nụ cười cực kỳ mê người cười với mọi người: - Các ngươi đoán xem.

-!

Đáp án khiến mọi người đều muốn đánh Lý Kỳ.

Là xuất phát từ nội tâm muốn đánh.

Lý Kỳ thấy tình huống không ổn, vội nói: - Đối với Độc Cô Cầu Bại, ta cảm thấy mọi người không cần nghiên cứu, 'Cầu bại' hai chữ này đã nói rõ hết thảy, tin rằng những từ ngữ hoa lệ trau chuốt cũng không bằng hai từ này. Độc Cô Cầu Bại đại biểu cho một loại cảnh giới, chứ không phải là đại nương chửi đổng ngoài đường.

Đáp án này, mọi người tựa hồ cũng tương đối hài lòng. Đều gật đầu, cũng không truy hỏi nữa.

Đôi mắt Cao Nha Nội đột nhiên đảo, vội vàng kéo cánh tay của Lý Kỳ, nói: - Đến đây, Lý Kỳ, mau mau ngồi xuống.

Lý Kỳ còn chưa kịp phản ứng, đã ngồi xuống, chợt thấy một đám "cao thủ" võ lâm bay tới, một trận âm thanh vang lên, chỉ thấy bọn Hồng Thiên Cửu, Chu Hoa ngồi xổm trên ghế, lắc cái mông, cười tủm tỉm nhìn hắn.

Muốn làm gì đây? Lý Kỳ dè dặt nói: - Các ngươi có chuyện gì không?

Cao Nha Nội nói: - Ngươi chẳng lẽ đã quên đồng ý vói chúng ta chuyện gì sao?

Lý Kỳ ngẫm nghĩ một chút, nói:

- Chuyện gì?

Cao Nha Nội nói: - Đương nhiên là chuyện luyện tập diễn kịch! Ngươi sẽ không quên chứ?

Hồng Thiên Cửu nói: - Đại ca, không phải chúng ta muốn làm phiền ngươi, thật sự không có ngươi không được, ca ca cũng đã thử qua, kết quả làm Liễu tiểu nương tử tức giận bỏ đi.

Cao Nha Nội hừ nói: - Tiểu Cửu, lời này của ngươi rất làm tổn thương lòng ca ca ngươi, chuyện này làm sao có thể trách ta. Hẳn là đều do tiểu tử ngốc A Nam kia, ta chỉ có ý tốt giúp y và Phiêu Phiêu sắp xếp mấy đoạn giường diễn mà thôi, có gì không thể?

Chu Hoa nói: - HÌnh như không chỉ có thế, ngươi còn nói muốn tự làm mẫu một lần.

Cao Nha Nội ủy khuất nói: - Tiểu tử A Nam kia lại không hiểu, ta truyền thụ lại một ít kinh nghiệm cho y có gì không được, ta nhưng có lòng tốt nha!

Chuyện này nếu như có lòng tốt, trên thế giới này cũng không có kẻ ác, ít nhất là giữa đàn ông cũng vậy. Lý Kỳ hoảng sợ nói: - Giường --- giường diễn?

Cao Nha Nội gật đầu nói: - Đúng vậy! Có cái gì không thể sao? Đây không phải là ngươi nói à. Ngươi còn nói chúng ta diễn những trò này phải đi đâu? Tiểu Thiên?

Lục Thiên vội hỏi: - Nha Nội, là chuyên nghiệp!

- Đúng đúng đúng, chuyên nghiệp

Xem ra nói giường diễn với tên ngốc này, thật là thất sách của ta, nếu cmn còn không đi, vậy nữ nhân kia cũng không khỏi quá đói khát. Lý Kỳ nói: - Nhưng Nha Nội, trong sách cũng không có đoạn diễn này mà?

- Vậy mụ la sát Quách Phù làm sao tới?

- Này--- Lý Kỳ lau mồ hôi, nói: - Vậy A Nam đồng ý chứ?

- A Nam so với Phiêu Phiêu còn nhanh hơn.

Lý Kỳ ồ một tiếng, khẩn trương nói sang chuyện khác: - Chúng ta vẫn là luyện tập diễn đi. Hắn cũng không muốn đưa sự nghiệp AV tới Đại Tống.

Hồng Thiên Cửu hưng phấn nói: - Đại ca, ngươi đồng ý rồi.

Lý Kỳ cười gật đầu nói: - Đồng ý cũng không có vấn đề gì, mấu chốt là phương diện thù lao ----.

- Tiền không thành vấn đề.

- Vậy thì không có vấn đề gì rồi. Không không không, còn có một yêu cầu.

Cao Nha Nội không vui nói: - Lý Kỳ, ngươi từ lúc nào biến thành đàn bà vậy.

- Vậy các ngươi mời một cao minh khác đi.

- Đưng đưng đừng, ngươi nói.

Lý Kỳ cười nói: - Nha Nội, ta muốn ngươi nợ ta một nhân tình.

- Ca ca cẩn thận. Hồng Thiên Cửu nhỏ giọng.

Lý Kỳ nghe thấy rõ ràng, thầm mắng, tiểu tử này thật sự là quá ghê tởm.

Cao Nha Nội nói: - Nhân tình? Ngươi muốn giúp ngươi làm gì? Nói trước đi, về phương diện buôn bán, ta cũng không thể tự làm chủ.

Lý Kỳ nói: - Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không dùng một ân tình để chiếm hời của ngươi, cũng tuyệt đối không làm thương tổn đến ngươi, ta đây dám thề với trời.

Cao Nha Nội nghe xong, nói: - Chúng ta một lời đã định.

- Nha Nội quả nhiên là sảng khoái, không hổ là Cao Cầu Bại.

- Danh hiệu này không được, ngươi vẫn kêu ta là Cao Thanh Thiên đi.

Lý Kỳ gật gật đầu, nói: - Vậy được, trước cứ như vậy đi, các ngươi trước đi tìm người chuẩn bị một chút, sau khi buổi trình diễn thủy tinh kết thúc, ta sẽ đi khảo sát.

Kỳ thật hắn vẫn luôn cảm thấy hứng khởi khi buôn bán, ngành giải trí này cũng nên tiến vào, hơn nữa hắn cũng cần tạo ra một đám minh tinh, củng cố ảnh hưởng của hắn đến người dân, hơn nữa còn có thể kiếm không ít tiền, thật sự vừa mới tính ra, về phần đạo diễn ra sao, hắn nhất định sẽ huấn luyện thành vài phó đạo diễn.

Cao Nha Nội vỗ bàn một cái nói:

- Tốt lắm, quyết định như vậy.

- Được, các ngươi trước trò chuyện đi, ta đi thương lượng với Ngô đại thúc chút chuyện.

Lý Kỳ khẩn trương rời đi, đi tới quầy, hắn vừa đi, vừa nghe lén đám mê võ hiệp, mồm năm miệng mười nói, trong giọng nói lộ ra cảm giác hưng phấn.

Ngô Phúc Vinh vừa thấy Lý Kỳ đến đây, vội vàng giơ ngón tay cái lên nói: - Lý Kỳ, một câu kia của cậu thật sự viết rất hay, ngay cả lão hủ nghe xong cũng nội tâm Bàng Bái.

Không phải chứ, ngươi là Bành Bái? Lý Kỳ ngượng ngùng nói: - Cho nên thúc mới để Cao Nha Nội đứng trên đài?

Ngô Phúc Vinh vội nói: - Này với lão hủ không có quan hệ, cậu cũng hiểu Nha Nội là ai, lão hủ không khuyên được y.

Lý Kỳ trợn mắt, nói: - Thư mời đã phát xong chưa?

Ngô Phúc Vinh nói: - Đã phát xong hết rồi, nhưng lão hủ nhìn thấy những cái tên kia, phát hiện bên trong còn có rất nhiều sĩ phu, việc này gọi bọn họ tới làm chi?

Lý Kỳ cười nói: - Ta muốn dạy bọn họ làm người.

Ngô Phúc Vinh nghe được trong lòng hoảng hốt, nói: - Lý Kỳ, bọn họ địa vị nổi bật, cậu chớ làm loạn!

- Cái này ta biết, nhưng địa vị của ta cũng nổi bật hơn. Lý Kỳ nói xong lại nói với Ngô Phúc Vinh: - Ngô đại thúc, ta phát hiện thúc càng lúc càng giống một người.

- Phu nhân.

Lý Kỳ cười ha hả, nhìn chung quanh, bỗng nhiên chú ý tới một người, thấy Sài Thông một mình ngồi trong góc, khi thì bật cười, khi thì lắc đầu, hành vi phi thường kỳ quái, hơn nữa từ lúc hắn vào đã lâu như vậy, Sài Thông cũng không chào hỏi gì hắn, có chút không đúng. Lý Kỳ nhìn Sài Thông, vừa đi tới chỗ bọn Cao Nha Nội, vỗ vỗ bờ vai của Cao Nha Nội, nói: - Này này này, Sài Thông sao lại ở đây?

Cao Nha Nội liếc nhìn Sài Thông, hừ nói: - Đừng nhắc đến thằng nhãi này, ta với tên người chim này không quen.

Lý Kỳ ừ một tiếng, trong lòng tò mò, lại hỏi Hồng Thiên Cửu: - Tiểu Cửu, đây là có chuyện gì?

Hồng Thiên Cửu tức giận nói: - Tên người chim kia đang tri âm với bạn tri kỉ của y.

- Bạn tri kỉ? Tri âm?

Cao Nha Nội khó chịu nói: - Đúng vậy, y rốt cuộc cũng tìm thấy tri kỷ rồi.

- Ai?

- Đông Tà và Độc Cô Cầu Bại.

- Hả?

Hồng Thiên Cửu nói: - Tên người chim kia nói chúng ta chỉ có thể là huynh đệ của y, mà Đông Tà và Độc Cô Cầu Bại mới là tri kỷ của y, chỉ có hai người này mới hiểu y, nếu y không nói chuyện với ta, ta quyết không tới tìm y, thật không có nghĩa khí.

Cao Nha Nội nói: - Đúng đấy, Đông Tà quái nhân kia ngoại trừ sinh ra Dung nhi, còn có bản lĩnh gì?

Ra vẻ tinh tướng đã đến mức tri kỉ rồi. Lý Kỳ cười cười, nghĩ thầm rằng, tứ tiểu công tử này thật đúng là bốn đóa hoa hiếm thấy, rất đặc sắc.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-1753)


<