← Hồi 1026 | Hồi 1028 → |
Tất cả đây đều là Tần Cối xếp đặt, thậm chí là lời nói của Triệu Giai, y đều tham sự sắp xếp, dù sao đây cũng không phải việc nhỏ, hơn nữa người đối mặt cũng không phải là người bình thường, nếu lộ ra một chút dấu vết, vậy cũng hỏng bét. Cho nên, hai người bọn họ đều cực kỳ cẩn thận, có thể nói mỗi câu nói của Triệu Giai đều trải qua muôn lần gọt giũa mới có được.
Nỗ lực chắc chắn sẽ có hồi báo.
Thái Kinh và các đại thần nghe xong lời nói của Triệu Giai, đều hoàn toàn yên lòng, đặc biệt là Lý Bang Ngạn và đảng Thái tử đều thở phào nhẹ nhõm một hơi, người này tuyệt đối lòng không xấu xa, nói cách khác, cơ hội tranh công tốt như vậy, y lại không cần, kỳ thật lúc ấy Triệu Giai chỉ cần làm dáng một chút, thấy tốt thì nhận, Tống Huy Tông chắc chắn sẽ phong thưởng cho y, tốt như vậy rồi, còn mò được gì nữa, còn làm Tống Huy Tông mất hứng, ngươi đây không phải là ngu xuẩn thì là gì.
Nếu đặt băn khoăn trong yên tâm xuống, trên mặt bọn họ đều biến đồi, khen ngợi Triệu Giai vài câu.
Từ đầu đến cuối biểu hiện của Triệu Giai cực kỳ khiêm tốn, bày ra tư thế không cầu công, nhưng cũng không cầu nổi công.
Tống Huy Tông là hoàng đế, chỉ có người chờ ông ta, làm gì có ai bắt ông ta chờ, mà ông ta cũng không chờ phía sau, dẫn sủng thần đến phủ Giang Ninh.
Phủ Giang Ninh này cũng không phải do Triệu Giai khống chế, tri phủ Giang Ninh vẫn là người của Thái Kinh, y đã sớm biết Hoàng đế trở về, nên đã sớm đứng trước cửa nghênh đón rồi.
Đám người Tống Huy Tông vừa vào phủ, là có thức ăn rượu ngon chiêu đãi, lại gọi ca kỹ đến góp vui, rất náo nhiệt.
Cách một hai tháng, Tống Huy Tông rốt cuộc cũng có cảm giác mình là Hoàng đế, chứ không phải là tù nhân, khen lấy khen để tri phủ phủ Giang Ninh biết điều, ngươi mới là thần tử, quan lại Hàng Châu thật sự không hiểu chuyện, dám là chậm trễ trẫm, cũng là quan, mà khác biệt lại quá lớn. Xem ra lần này hồi cung, phải giáo huấn lại những quan lại không biết tốt xấu, khiến họ hiểu bầu trời trên đầu này rốt cuộc là của ai.
Nhẫn nhịn mấy tháng, Tống Huy Tông cuối cùng cũng sung sướng, hưng trí ngẩng cao đầu, rượu quá ba tuần, khuôn mặt ông ta phiếm hồng, tùy ý hỏi Triệu Giai:
- Giai nhi, hiện giờ bên kia kinh thành thế nào rồi?
Triệu Giai vội nói: - Thưa phụ hoàng, kinh thành bên kia mọi chuyện đều tốt, hơn nữa Chủng lão tướng quân, Lý Kỳ đã dẫn binh lên phương bắc, thu hồi lại đất đai mới đầu bị quân Kim cướp.
Tống Huy Tông nghe đến đó, lại cao hứng, ha ha nói: - Tốt tốt tốt. làm tốt lắm!
Nói xong lại tự uống một ly, nào biết rượu vừa mới vào miệng, Triệu Giai lại nói: - Hiện giờ đất đai thu phục được cũng tàm tạm. Lý Kỳ đang chuẩn bị chia làm ba đường tấn công Kim quốc.
- Phụt!
- Khụ khụ khụ!
Tống Huy Tông sau khi nghe xong, lập tức phun hết rượu ra, lại bị sặc ho khù khụ.
Toàn bộ yến hội đều yên tĩnh trở lại, mới vừa rồi còn náo nhiệt, trong phút chốc trở nên lặng ngắt như tờ.
Quần thần hoảng sợ nhìn Triệu Giai.
Tấn công Kim quốc?
Cái này --- cái này là làm gì?
Đây là tự diệt vong à?
Triệu Hoàn sợ tới mức môi đều run run, nói: - Tam --- tam đệ, ngươi --- ngươi vừa nói gì? Chúng ta --- chúng ta muốn tấn công Kim quốc?
Triệu Giai gật đầu nói: - Hình như là vậy.
Tống Huy Tông bỗng nhiên vỗ bàn một cái, nói: - Cái gì mà hình như là vậy, càn quấy, quả thật là càn quấy, việc này có khác gì trò đùa? Ngươi sao lại không ngăn cản bọn họ?
Triệu Giai vội vàng giải thích: - Phụ hoàng, nhi thần cũng vừa mới biết. Lúc trước nhi thần chỉ hy vọng họ có thể lấy lại đất đã mất, nào biết rằng bọn họ muốn tấn công Kim quốc. Có thể là ---.
Tống Huy Tông nói: - Có thể là gì? Ngươi nói mau!
Triệu Giai thở dài, nói: - Lúc trước Hoàn Nhan Tông Vọng nhiều lần hãm hại Lý Kỳ, thậm chí tính mạng của hắn thiếu chút nữa thì mất, mà Hoàn Nhan Tông Hàn ở Thái Nguyên đốt giết, bắt, hành hạ, sát hại không ít con dân Đại Tống ta, còn bao vây tiêu diệt Chiết Gia quân. Chuyện này làm họ rất tức giận, nhi thần nghĩ hành động này của họ là thừa thắng báo thù.
- Hành động theo cảm tính, hành động theo cảm tính!
Trong lòng Tống Huy Tông lại vừa sợ vừa giận.
Triệu Giai nói: - Chỉ tại bọn họ đã dùng cờ hiệu thu phục được Vân Châu, nhi thần lại không có quyền lực gì, cũng không biết dùng lý do gì triệu hồi bọn họ. Thật ra nhi thần cũng hiểu họ làm như vậy là thiếu suy nghĩ, không nói đến những thứ khác, nói đến tiếp tế tiếp viện, triều đình căn bản lấy đâu ra quân lương, hơn nữa trong nước còn chưa ổn đinh lại, một khi xảy ra bất kỳ sai lầm nào, đại quân tinh nhuệ của Đại Tống thậm chí có thể bị tiêu diệt, hậu quả không tưởng tượng nổi.
Tống Huy Tông nghe xong trợn hai mắt, sau lưng dĩ nhiên ướt đẫm.
Thái Kinh nói: - Điện hạ nói rất có lý. Hoàng thượng, chúng ta nhất định phải ngăn cản bọn họ liều lĩnh, nếu không sợ gây thành đại họa!
Lý Bang Ngạn vội vàng nói: - Hiệp ước Thiền Uyên lúc trước, sau khi quân ta dại thắng cùng nghị hòa với Liêu quốc, không những được trả lại đất đã mất, hơn nữa còn lấy được hai trăm năm hữu hảo hai nước, chúng ta hiện giờ có thể lấy đại thắng nghị hòa cùng quân Kim, Kim quốc tất nhiên sẽ đồng ý, nói không chừng còn có thể đưa Vân Châu cho chúng ta, đây chính là cơ hội tốt, không thể bỏ qua được.
- Đúng đúng đúng.
Tống Huy Tông liên tục gật đầu, lại hỏi:
- Vậy chư vị ái khanh nghĩ thế nào?
Triệu Giai nói: - Phụ hoàng, sao người không phái Xu Mật Sứ nắm giữ ấn soái đến phương Bắc đàm phán với người Kim?
Thái Du nghe xong, lập tức ngây ngốc, ngươi đang lừa ta à, ân oán hai nước hiện giờ có thể nói là thù sâu như biển, ngươi để cho ta đi đàm phán, người Kim chắc chắn sẽ biến ta thành thịt nhắm rượu.
Tống Huy Tông vừa định gật đầu, Thái Du bật thốt lên: - Chuyện này không được!
Tống Huy Tông quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Thái Du, thầm nghĩ, từ khi nào thì đến lượt ngươi làm chủ vậy.
Đôi mắt Thái Du đảo đảo, nói: - Hoàng thượng, việc này là chuyện trọng đại, nhất định phải xử lý nghiêm túc, không thể có chút nhầm lẫn, vi thần không đủ khả năng đảm nhiệm trọng trách, nhưng thật ra có một người thích hợp hơn cả vi thần.
Tống Huy Tông hỏi: - Ai?
Thái Du bỗng nhiên đưa mắt nhìn sang Đồng Quán, cười ha hả nói: - Quảng Dương quận Vương lúc trước phạt Liêu, giao tình với nhị thái tử Kim quốc không phải là ít, lúc trước Hoàn Nhan Tông Vọng phái người đến, trước tiên là tìm Quảng Dương quận Vương, hơn nữa Quảng Dương quận Vương lúc trước cầm binh thu phục khu đất phủ Yến Sơn, cũng quen thuộc với những nơi đó, vi thần cảm thấy Quảng Dương quận Vương nắm giữ ấn soái, vậy thì rất thích hợp.
Thằng nhãi này thật sự là ánh mắt thiển cận, đây là cơ hội lập công tốt, lại giao cho ta, ta cũng không khách khí. Đồng Quán cũng là người đánh giặc, ông ta biết rằng tiêu diệt một chi chủ lực của đối phương có ý nghĩa như thế nào, cảm thấy đây là một cơ hội rất tốt để nắm binh quyền trong tay, hơn nữa còn là cơ hội tốt để nghị hòa, ông ta tin chắc rằng có thể cùng Kim quốc thương lượng, nếu có thể thương lượng thành công, vậy thì ông ta đã lập công lớn. Trước mang binh đi xem xét, nếu có thể đàm phán, vậy thì đàm phán, nếu không thể, vậy thì đổ toàn bộ tội lên Lý Kỳ, Chủng Sư Đạo, chính mình trở về là được, miếng ăn bày ra trước mặt, nếu không đi, thật sự là ngu xuẩn.
Đồng Quán đứng dậy, ôm quyền nói:
- Vi thần nguyện lãnh binh đi.
Đám người Thái Kinh cũng đều gật đầu, tỏ vẻ không là Đồng Quán sẽ không có ứng cử viên thứ hai có năng lực đi đánh giặc, lại có quan hệ không hệ với Kim quốc, không chọn ông ta thì chọn ai.
Tống Huy Tông vội nói: - Ái khanh không hổ là Thường Thắng tướng quân của trẫm, trẫm bây giờ phong ngươi làm Giám quân, ngay hôm nay dẫn binh tới Yến Vân, tiếp quản chiến sự Yến Vân.
- Vi thần tuân mệnh.
Đồng Quán liền ôm quyền, lại nói:
- Hoàng thượng, việc này không thể chậm trễ, vi thần sẽ ngay lập tức chuẩn bị.
Tống Huy Tông bưng rượu lên, nói: - Trẫm chúc ái khanh mã đáo thành công.
Đám người Lý Bang Ngạn cũng đều đứng lên,
- Đa tạ Hoàng thượng. Đa tạ các vị.
Quân thần mấy người uống một hơi cạn sạch, sau đó Đồng Quán nhanh chóng ra ngoài.
Sau yến hội, đám người Tống Huy Tông uống đã hơi mơ màng, liền về nghỉ ngơi.
Triệu Giai không vội vã trở về phòng, mà ngồi xổm bên cạnh hồ nước trong hậu viện, nhìn cá trong hồ, khóe miệng hơi mỉm cười.
Chỉ một lát sau, Tần Cối bỗng nhiên đi tới.
Triệu Giai đứng dậy, ánh mắt nhìn hồ nước, hỏi: - Đồng Quán đi rồi?
Tần Cối gật đầu nói: - Đã mang theo Thắng Tiệp quân của gã xuất phát.
Triệu Giai ha hả nói:
- Lý Kỳ nói không sai, ngươi quả thật là nhân tài, chỉ cần động não một chút, liền tiêu trừ được tai họa ngầm Đồng Quán, lúc trước ngay cả ta và Lý Kỳ cũng không nghĩ tới điểm này.
Tần Cối vuốt cằm nói: - Điện hạ quá khen, kỳ thật đây không phải là bản lĩnh của ta, mà do bọn họ đều rất sợ Kim quốc, nhưng cũng rất tham lam, thế cho nên kế này mới dễ dàng thực hiện được.
Triệu Giai gật đầu. Nói: - Sao ngươi biết chỉ cần khích Thái Du, Thái Du sẽ ngay lập tức mượn Đồng Quán để thoát thân, mà Đồng Quán nhất định sẽ đồng ý?
Tần Cối cười nói:
- Rất đơn giản, Thái Du người này nhát như chuột, bất kể là lúc trước phạt Liêu, hay sau đó bình định Đăng Châu, gã đều không tham dự vào, mà núp ở phía sau, nhưng bảo gã đi đàm phán, thì gã sẽ không thể tiếp tục núp phía sau được nữa, hơn nữa lại nói chuyện với người Kim, chỉ bằng Thái Du gã, sao dám đến.
- Nhưng gã là Xu Mật Sứ, việc này nên để gã đi, hơn nữa chuyện này khẩn cấp, căn bản không thể suy xét, chỉ có Đồng Quán thích hợp với gã hơn. Về phần Đồng Quán tại sao sẽ đồng ý, không có gì hơn binh quyền và công lao, gã ta cũng không phải là Thái Du, tất cả lớn nhỏ không ít đều dựa vào đánh trận mà có được, gã ta biết rằng hiện giờ chúng ta đang chiếm ưu thế, lúc này càng dễ dàng thúc đẩy đàm phán, nếu tình hình không ổn, gã ta có thể trở về là được.
- Thì ra là thế. Triệu Giai cười cười, lại hỏi:
- Nhưng chúng ta đột nhiên thay đổi kế hoạch, Lý Kỳ sẽ xử lý thích đáng sao?
Tần Cối cười nói: - Điểm này điện hạ cứ yên tâm, Đồng Quán đi lần này, tuyệt đối không có khả năng còn sống trở về, đại nhân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, hơn nữa bên người đại nhân có hai mươi vạn đại quân, Thắng Tiệp quân của Đồng Quán không đủ nhét kẽ răng.
Triệu Giai gật gật đầu nói: - Điều này cũng đúng, nếu bàn về thủ đoạn, Đồng Quán tuyệt đối không phải là đối thủ của Lý Kỳ. Nói xong y lại nhẹ nhàng thở hắt ra, nói tiếp: - Không có Đồng Quán và Thắng Tiệp quân của gã ta, bên kinh thành cũng thoải mái hơn, sớm biết như thế, lúc trước đã không cần giữ lại Ngưu Cao ở kinh thành.
Tần Cối nhẹ nhàng cười, hơi có vẻ đắc ý nói: - Đồng Quán đi lần này, đại thế đã định, chỉ cần chúng ta có thể tới kinh thành, mặc cho đám người Thái Du, Thái sư thủ đoạn cao cỡ nào, cũng không thể xoay chuyển trời đất, đại kế tất thành.
Việc đã đến nước này, có thể nói mọi sự đã chuẩn bị, chờ Tống Huy Tông vào kinh.
Đúng lúc này, chợt nghe có người hô: - Tần Học Chính, Tần Học Chính.
Hai người quay đầu lại nhìn, thấy Bạch Thiển Dạ bước nhanh về phía này.
Bạch Thiển Dạ chợt thấy Triệu Giai, hơi sững sờ, nói: - Điện hạ ở đây ạ! Nói xong, nàng thi lễ.
Triệu Giai cười gật đầu, nói: - Nhiều ngày không thấy, mỹ mạo của Bạch nương tử càng ngày càng đẹp hơn xưa, à, nghe nói cô ở Giang Nam còn giúp đỡ quan phủ không ít chuyện, không hổ là thiên kim của Bạch Tướng, quả nhiên là hổ phụ không có khuyển tử.
Trên mặt Bạch Thiển Dạ ửng đỏ, nói: - Điện hạ quá khen.
Hai tay Triệu Giai ôm ngực, trêu ghẹo nói: - Nếu ta không đoán sai, ngươi đến tìm Tần Cối, nhất định là hỏi chuyện Lý Kỳ?
Bạch Thiển Dạ thoáng gật đầu.
Tần Cối vội nói: - Bạch nương tử cứ yên tâm, đại nhân mọi chuyện đều tốt.
Bạch Thiển Dạ sầu lo nói: - Nhưng ta nghe nói đại ca gặp chuyện ngã sông, thiếu chút nữa thì chết dưới sông, còn có Phong tỷ tỷ.
Tần Cối nói: - Đây đều là đại nhân một tay sắp xếp, đại nhân không có bất cứ thương tổn gì, về phần Phong nương tử hiện giờ cũng rất tốt, Bạch nương tử hồi kinh là có thể nhìn thấy nàng.
Bạch Thiển Dạ cuối cùng thở dài, gật đầu nói: - Đa tạ Tần Học Chính báo cho biết, ta sẽ không quấy rầy các ngươi. Cáo từ.
Nói xong, nàng lại thi lễ với Triệu Giai một cái, sau đó xoay người rời đi.
Tần Cối nhìn bóng lưng Bạch Thiển Dạ rời khỏi, nói: - Điện hạ, người định xử lý Bạch gia thế nào?
Triệu Giai hơi sững sờ, nói: - Ngươi nói đi?
Tần Cối lắc đầu, nói:
- Đại nhân rất coi trọng mấy vị phu nhân của mình, nếu xử lý không tốt, dù là ai cũng không đoán đại nhân sẽ làm ra chuyện gì, cho nên, hạ quan nghĩ khi đối mặt với Bạch gia, nhất định phải xử lý thận trọng.
Triệu Giai gật đầu nói: - Ngươi yên tâm đi, ta đã đồng ý với Lý Kỳ rồi, tuyệt đối không làm thương tổn Bạch gia, việc này trong lòng ta đã có tính toán.
← Hồi 1026 | Hồi 1028 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác