← Hồi 088 | Hồi 090 → |
Gần mười ngày trôi qua rồi, thời gian này Tang mẫu liên tục ép nữ nhi giao phiếu cầm đồ ra, nhưng những lời ghê tởm nhất cũng đã nói, lợi dụng nữ nhi đi lấy nước lục phòng cũng đã làm, phiếu cầm đồ vẫn trong tay Tang tiểu muội, bà ta chẳng thể làm gì, mắng mỏ thì được, không dám bỏ đói nàng, nếu gày gò không ra dạng người nữa ai dám rước về, càng không thể nhốt nàng, nếu không ai đi gánh nước, bao việc ở nhà ai lo? Tang Tiểu Muội thông minh biết điều ấy nên không sợ, thế nên thời gian trôi qua, cơn giận của Tang mẫu ngày càng chất chứa, cứ như ngọn núi lửa chực bộc phát.
Buổi sáng thấy cha con Tả Quý tới uống trà, Tang mẫu hận ngứa răng ngứa lợi, vẫn phải cười nói ra nghênh đón, có điều cười mà trông như dọa ma người ta.
Một trà khách ngồi trong góc thấy bọn họ, lên tiếng gọi:
– Tả lang trung, lại tới uống trà sao?
Tả Quý quay đầu lại, thấy Diêu lão hán, người lần trước ông xem bệnh cho, cười hỏi:
– Là ông hả, bệnh ra sao rồi.
– Lần trước dùng thuốc ông kê, đã khỏe nhiều rồi, ha ha ha, không ngờ một đơn thuốc đơn giản như vậy lại có hiệu quả, thực lòng lão phu khi đó cũng không tin lắm, nhưng uống vào ra mồ hôi, người cũng nhẹ nhõm khỏe khoắn hơn.
– Đã có hiệu quả sao không tới khám lại.
– Lão phu nghĩ bệnh khỏe rồi, không cần tới làm phiền nữa, cứ Ma hoàng thang mà uống là được.
Tả Quý nghiêm mặt:
– Thuốc không thể uống tùy tiện như thế, đưa tay đây cho ta xem.
– Được.
Diêu lão hán đưa tay ra, không coi đây là chuyện nghiêm trọng.
Tả Quý chẩn mạch xong hừ một tiếng:
– May cho ông là hôm nay gặp ta ở đây, nếu không còn tiếp tục dùng thuốc sẽ xuất hiện triệu chứng xấu.
– Hả? Làm sao?
– Nói ông hiểu được à, mạch chậm, doanh vệ thiếu điều hòa, cần thông dương giải biểu. Là do dùng thuốc tùy tiện mà ra, khiến khí trong cơ thể mất cân bằng, phải cân bằng lại.
Diêu lão hán bệnh lâu ngày nên nghe cũng hiểu mấy từ chuyên môn này, không dám xem thường, người ta chỉ vẻn vẹn vài vị thuốc đơn giản đã trị được bệnh lâu năm của ông ta mà:
– Tả lang trung, phiền ông kê đơn cho.
– Lấy giấy bút ra đây.
– Ta đi.
Diêu lão hán tự mình chạy ra quầy lấy giấy bút, đắt trước mặt Tả Quý.
Đợi cha kê đơn xong, Tả Thiếu Dương vẫn thấy chuyện này kỳ quái, nói:
– Lão bá, cho ta xem mạch được không?
– Được, cậu cũng nên học cha mình nhiều hơn.
Tả Thiếu Dương bắt mạch xem lưỡi cho ông ta, lưỡi quả nhiên giảm tím, mạch chậm, tốt hơn lần trước nhiều, mình cứ rồi rắm chuyện làm sao có thể cảm sốt tới ba năm liền, cho nên biện chứng chính xác mà không dám khẳng định.
Còn cha chỉ cần biết đây là triệu chứng thái dương thương hàn, cứ kiên trì theo đó dùng thuốc, không cần biết bệnh bao lâu, đây gọi là học nhiều sinh loạn, tùy chứng bốc thuốc là chính xác nhất, dù cha y thuật tầm tầm, nhưng ở điểm này đáng cho mình học tập. Ngàn vạn lần không nên tự kiêu vì có kiến thức vượt xa người Đường, sớm muộn gì cũng vấp ngã.
Tả Thiếu Dương đang cảm khái thì Hoàng Cầm tới thêm nước, lén nhét cho y một tờ giấy, mắt nhìn dào dác lo lắng. Tả Thiếu Dương nhân lúc cha nói chuyện với khách, đưa tờ giấy xuống bàn đọc, trên ghi " Canh một đêm nay, gặp nhau ở chùa Thanh Phong, có việc muốn nhờ."
Tiểu Muội có việc muốn tìm mình? Là chuyện gì đây, chuyện gì nghiêm trọng tới mức phải gặp nhau buổi tối vào chỗ vắng vẻ như vậy, ngẩng đầu lên lại bắt gặp ánh mắt Hoàng Cầm với vẻ dò hỏi. Tả Thiếu Dương gật đầu, không cần biết Tiểu Muội nhờ việc gì, chỉ cần là chuyện của nàng dù không nhờ thì chỉ cần biết y không thể khoanh tay nhìn.
Hoàng Cầm mỉm cười gật đầu, tiếp tục đi rót nước.
Tả Thiếu Dương ngồi một lúc nghĩ không ra manh mối, đành phải bỏ, Chúc Dược Quỹ khỏi nói cũng biết là đang ở sân sau uống nước, Tả Thiếu Dương nóng lòng muốn biết chuyện tiêu thụ thuốc ra sao, nên bảo cha một tiếng rồi đi vào hậu viện, thấy Chúc Dược Quỹ cùng cả lão béo Chu chưởng quầy đáng ghét kia.
Chúc Dược Quỹ vui vẻ vẫy tay gọi y:
– Lại đây nào tới uống trà hay tìm lão phu thế?
– Cháu theo phụ thân đi uống trà, biết lão bá ở đây nên vào chào hỏi.
– À, lão phu cũng muốn tìm cậu, ngồi đi, uống trà gì?
– Thôi ạ, cháu có trà rồi, tới chào một câu rồi đi, lão bá có gì sai bảo?
Thấy Chu chưởng quầy ở đây, Tả Thiếu Dương chẳng hứng thú gì ngồi lại:
Chu chưởng quầy tất nhiên chẳng ưa gì y, hừ một tiếng quay đầu đi.
Chúc Dược Quỹ chừng biết hai người này ngứa mắt với nhau do đâu, chẳng xen vào:
– Không có gì, nhà kho sắp xong, tới khi đó ta gọi người tới xem xét. Ngoài ra thuốc ngươi bào chế hôm qua đã có vụ làm ăn đầu tiên rồi.
Tả Thiếu Dương mừng rỡ:
– Thật ạ?
– Ừ, Nhân Thọ đường đặt chúng ta mười cân phụ tử.
– Chỉ mười cân sao?
Tả Thiếu Dương thất vọng, bao nhiêu ngày rồi mới bán được một cân, có thể nói thất bại thảm hại.
– Thế mới nói ngươi không hiểu chuyện kinh doanh, ngồi xuống đi, bắt lão phu ngẩng đầu lên nhìn ngươi tới mỏi cổ à?
Chúc Dược Quầy chỉ tay vào ghế trước mặt, đợi Tả Thiếu Dương ngồi rồi mới nói tiếp:
– Thời gian qua ta đem sáu loại thuốc ngươi bào chế tặng miễn phí cho toàn bộ y quán trong thành, mỗi nơi một bọc. Tiết lang trung vốn không tim tân dược, có điều ông ta gặp một bệnh án khó chơi, dùng phụ tử cũ bị trúng độc, bất đắc dĩ mới dùng tân dược, không ngờ hiệu quả cực tốt lại không có phản ứng phụ, vì thế ông ta dùng tân dược cho các trường hợp khác, với cùng phương thuốc mà toàn bộ thu hiệu quả tốt đẹp hơn hẳn trước kia, cho nên ông ấy mới vui mừng đặt ngay mười cân.
– May nhờ thủ đoạn chào hàng cao minh của lão bá, nếu không đã chẳng có ai dám đi đầu.
Tả Thiếu Dương hiểu ra, đúng là thời buổi nào cũng vậy, cứ ngồi chờ đợi "hữu xạ tự nhiên hương" thì thật ngớ ngẩn:
Chúc Dược Quỹ vuốt râu cười:
– Có mở đầu là không sợ có tiếp nối, Tiết lang trung là danh y có tiếng, không sợ bọn họ không tin, rồi dần dần người ta sẽ dùng tân dược thôi.
Tả Thiếu Dương cũng rất vui mừng, may mắn là y gặp được Chúc Dược Quỹ, nếu chỉ dựa vào một mình y, chỉ e một hai năm sau cũng chẳng ai dùng tân dược.
Lão béo đáng ghét họ Chu thấy Tả Thiếu Dương vui vẻ thì bực mình, cười nhạt:
– Chúc lão quỷ đừng vui mừng sớm, Quý Chi Đường thanh danh không tốt, quịt nợ không trả, lại còn lừa tiền cô nương nhà người ta, hợp tác với loại người này không khéo bị đâm sau lưng, mà mấy hiệu thuốc kia biết thuốc do Quý Chi Đường bào chế, có khi họ không mua nữa đâu.
Dù người không thèm chấp loại ruồi muỗi, nhưng khi ruồi muỗi nó vo ve bên cạnh không ai chịu nổi, Tả Thiếu Dương cũng thế, lạnh lùng nói:
– Lão già ngươi bóp méo sự thực, ngậm máu phu người hãm hại Quý Chi Đường ta có ý gì?
Chu chưởng quầy năm xưa cũng là thuyền phu, lăn lộn bến tàu, tranh giành kiếm cơm, không phải hạng vừa, con mắt nhỏ trừng lên, vỗ bàn chỉ mặt Tả Thiếu Dương, hùng hổ quát:
– Con mẹ nó, ngươi nói gì, vô phép vô tắc, còn biết lớn nhỏ nữa không, Lão Tả không biết dạy con thì lão tử ...
Vừa nói tới đó liền thấy từ bên hông Tả Thiếu Dương có bóng vàng lóe lên, tiếp đó Chu chưởng quầy la lớn, mu bàn tay đã có vết máu, bóng vàng kia quay lại vai Tả Thiếu Dương.
Chu chưởng quầy ôm tay lùi lại, mu bàn tay có mấy vết cào toang máu, nhìn rõ bóng vàng kia là một con sóc nhỏ lông vàng, to chỉ hơn cái nắm đấm, lúc này đuôi nhổng lên, lông dựng ngược, cái miệng há lớn nhe ra cái răng cửa to, móng nó dính máu tươi, hiển nhiên do nó gây ra.
Chúc Dược Quỹ đứng dậy, trừng mắt với Chu chưởng quầy:
– Lão Chu, đã bảo ngươi rồi, tích đức cho cái mồm một chút, nếu không sẽ gặp họa, giờ thấy chưa?
Lại quay sang quát Tả Thiếu Dương:
– Đại lang, thu nó lại đi, không nên tùy tiện đả thương người, có ngày gây họa đấy.
– Chúc lão bá, nếu Chu chưởng quầy không hùng hổ như thế thì Bi Vàng nó cũng không tấn công đâu, nó ngoan lắm, chỉ biết đòi ăn mới ngủ thôi.
Nói thế cũng biết với tình cảnh nhà mình bây giờ gây thù chuốc oán thêm không có lợi, Tả Thiếu Dương kéo cái túi bên hông, vỗ vỗ đầu Bi Vàng, nó liền ngoan ngoãn leo từ vai y xuống, chui vào túi, cái đầu nhỏ thỏ ra ngoài.
Chu chưởng quầy thờ phì phì, nhưng không dám hung hăng nữa, vòng qua qua Tả Thiếu Dương, ánh mắt cảnh giác nhìn thứ nhỏ bé kia.
← Hồi 088 | Hồi 090 → |
< Xem thêm truyện hay, đặc sắc khác