Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Thái hoàn khúc - Hồi 01

Thái hoàn khúc
Trọn bộ 32 hồi
Hồi 01: La Sam Thiếu Hiệp
5.00
(một lượt)


Hồi (1-32)

Mây đen như mực, sấm nổ rền trời.

Những trận cuồng phong trước cơn mưa thổi mạnh vào các tán cây phát ra những tiếng kêu ào ào. Tuy đang là giữa mùa hạ, nhưng lúc này cảnh vật dưới chân núi Nghi Sơn bên ngoài thành tiêu điều giống như cuối thu.

Một tiếng sấm lớn vang lên, mưa bắt đầu đổ xuống như trút nước. Những hạt mưa to đập vào lá cây phát ra những âm thanh lộp bộp. Những ánh chớp không ngừng lóe sáng. Từ xa, một đoàn tuấn mã đang đội mưa lao nhanh đến. Tuy trời vừa mới đổ mưa, nhưng y phục của các kỵ sĩ trên lưng ngựa đều ướt sũng.

Mặc dù trời mưa to như thế, nhưng hai kỵ sĩ dẫn đầu đoàn người vẫn ngồi khoan thai trên lưng ngựa.

Đột nhiên gã kỵ sĩ phía bên trái giảm dây cương lại, đồng thời đưa tay lên vuốt nước mưa trên mặt, vẻ trách móc nói:

- Nơi đây mới cách thành Nghi Thủy chưa bao xa, tại sao cảnh vật lại hoang vắng đến như vậy? Chẳng những trong vòng mấy dặm gần đây không thấy một bóng người, mà ngay cả một chỗ tránh mưa cũng không có.

Vừa nói gã vừa đứng lên yên ngựa, đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Bỗng nhiên gã cong người ngồi trở lại xuống ngựa, cùng lúc tay vỗ nhẹ vào đầu con tuấn mã. Con tuấn mã bất ngờ hí lớn một tiếng, đầu ngoặt về một bên, phóng nhanh về phía cánh rừng rậm hướng bên phải.

Gã kỵ sĩ ngồi trên ngựa phía bên phải huýt sáo một tiếng, rồi cũng phóng nhanh theo sau gã kỵ sĩ phía bên trái. Đoàn ngựa vốn đã giảm cương, lúc này mọi người lại ra tay tra roi cho ngựa phi nước đại, với ý định tạm lánh vào cánh rừng tránh mưa. Ai ngờ bỗng nhiên từ phía sau một gã kỵ sĩ vóc người thấp bé cho ngựa lướt lên phía trên, cất giọng gọi lớn:

- Đại ca! Dừng lại, khu rừng này nhất thiết không vào được!

Nhưng lúc này mưa đang to, hai gã kỵ sĩ ở phía trước cũng đã đi khá xa, căn bản không nghe thấy tiếng gọi của gã kỵ sĩ ở phía sau. Chỉ thấy hai gã hán tử phía trước tiến vào trong cánh rừng rậm.

Thần sắc gã hán tử thấp bé chợt lộ vẻ hoảng hốt. Bỗng nhiên vai gã bị vỗ mạnh một cái.

Một gã đại hán có ria mép từ phía sau lướt ngựa tiến lên phía trên nói lớn:

- Ngươi sợ hãi gì chứ? Khu rừng kia không phải là long đàm hổ huyệt, vậy tại sao vào không được?

Nói xong cây này, gã cũng tra roi cho ngựa tiến về phía khu rừng.

Lại thêm một gã hán tử nữa cũng vượt qua tiến về phía trước.

Lúc này hai mày của gã hán tử thấp bé chợt nhíu lại, còn sắc mặt tỏ vẻ vô cùng lo lắng.

Gã thở dài một tiếng, cuối cùng cũng từ từ tiến vào khu rừng. Nhưng càng tiến vào trong thần sắc gã càng lo buồn và sợ hãi, giống như bên trong khu rừng có thứ gì đó khiến cho gã cực kỳ lo sợ.

Vừa tiến vào bên trong khu rừng, mưa cũng đã nhỏ dần vì được những tán lá cây rừng che chắn. Lúc này bốn gã kỵ sĩ tiến vào rừng trước đã xuống ngựa, vừa nói vừa cười. Vừa nhìn thấy gã hán tử thấp bé tiến vào, gã đại hán có ria mép liền cười lớn nói:

- Kim lão tứ nhập quan mới ba năm mà đã nhát gan như vậy. Còn nhớ năm đó huynh đệ chúng ta tung hoành giang hồ, có mấy khi sợ một ai.

Bỗng nhiên gã nghiêm sắc mặt, trầm giọng tiếp:

- Lão tứ, ngươi phải biết, lần này chúng ta nhập quan là muốn để cho thiên hạ trong võ lâm đều biết, trong giang hồ vẫn còn có Quan Ngoại ngũ long chúng ta. Nếu tất cả đều sợ hãi giống như ngươi, như vậy không phải sẽ hỏng mọi việc sao?

Gã hán tử nhỏ bé được gọi là Kim lão tứ hai mày vẫn chau lại, buông một tiếng thở dài.

Đột nhiên một gã hán tử cao to khác chỉ tay vào phía sân bên trong khu rừng, cười ha ha nói:

- Không ngờ ta xông đại vào khu rừng này nhưng lại tìm đúng chỗ. Các ngươi xem, không ngờ phía trong lại có căn nhà. Lão nhị, lão tam, hai ngươi trông chừng ngựa để ta vào trước xem thử.

Nói đoạn gã liền cất bước tiến sâu vào phía trong.

Ba gã đại hán thân hình vạm vỡ khác cũng tiến về phía trước đưa mắt nhìn, quả nhiên phát hiện ra một đoạn bức tường nằm khuất sâu bên trong bởi những thân cây rừng.

Lúc này thần sắc của Kim Tứ càng trở nên khó nhìn hơn. Tay gã vẫn đang cầm dây cương ngựa, đứng cúi đầu im lặng thật lâu. Bất ngờ giọt nước mưa từ trên cao rơi xuống trúng ngay cổ, nhưng dường như gã không hề có cảm giác gì.

Trời vẫn mưa.

Phía sâu bên trong khu rừng đột nhiên phát ra mấy tiếng kêu kinh ngạc. Kim lão tứ liền buông dây cương ngựa ra, xoay người phóng nhanh vào phía trong khu rừng.

Rừng cây vốn dày đặc không có nhiều khoảng trống. Nhưng Kim lão tứ chính là Nhập Văn Long đã từng nổi tiếng ở quan ngoại với khinh công tuyệt luân. Lúc này thân hình gã vô cùng linh hoạt lách qua những thân cây tiến sâu vào trong. Chỉ trong nháy mắt, Kim lão tứ đã mất hút.

Càng tiến sâu vào trong cây rừng càng dày đặc hơn. Nhưng chỉ sau vài cái lách người, trước mặt đã là một khoảng đất trống khá lớn. Hơn thế nữa, trên khoảng đất trống kia còn có một tòa lầu các đứng sừng sững.

Lúc này cả bốn người trong Quan Ngoại ngũ long sắc mặt đều lộ vẻ kinh ngạc. Kim lão tứ vừa vào đến nơi liền thấp giọng nói:

- Ở đây tuyệt đối không phải là đất lành... Hiện giờ mưa đã nhẹ hạt, hay là chúng ta hãy mau lên đường.

Nhưng ánh mắt của gã đại hán có thân hình cao lớn vẫn nhìn chăm chăm về phía tòa lầu các. Hóa ra bức tường bao bọc bên ngoài tòa lầu các được làm bằng sắt. Vì vừa rồi ở cách xa, nên tất cả bọn họ đều không nhìn thấy rõ. Hơn nữa bức tường sắt kia cao đến năm trượng. Quan Ngoại ngũ long đều là nhân vật từng ngang dọc giang hồ đã lâu, nhưng đối với kiến trúc kỳ quái như vầy thì đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy.

Gã đại hán có ria mép đưa tay vào trong người lấy ra một viên đạn bằng sắt, rồi dùng một ngón tay bắn mạnh về phía bức tường. Quả nhiên có tiếng kim loại phát ra khi viên đạn sắt va chạm vào bức tường. Gã không khỏi nhíu mày trầm giọng nói:

- Như vầy là sao chứ?

Lúc này sắt mặt của Nhập Văn Long Kim Tứ càng biến sắc hơn. Gã đưa mắt nhìn tòa lầu các một lượt, chỉ thấy bên trong vẫn im lặng, ngay cả tiếng người cũng không nghe thấy.

Lúc ấy gã mới thở dài một tiếng, kéo tay gã đại hán có ria mép, vẻ trách móc nói:

- Nhị ca, tại sao người lại ra tay tùy tiện như thế? Lẽ nào nhị ca không nhìn ra tòa lầu các này hay sao?

Gã đại hán có ria mép xua tay, nghiêm giọng nói:

- Cần gì phải bận tâm đến nó. Ngày hôm nay ta quyết phải khám phá cho rõ.

Nói xong gã liền chui nhanh vào những đám cây rậm rạp.

Nhập Vân Long Kim Tứ liền giậm chân, vội cất giọng:

- Nhị ca lúc nào tính khí cũng đều như vậy cả. Đại ca! Huynh hãy khuyên nhị ca, những nhân vật trong võ lâm xưa nay chưa có một ai có thể trở ra sau khi bước vào gian nhà sắt kia cả. Đại ca! Tuy mấy năm gần đây huynh không có nhập quan, nhưng chắc cũng đã từng nghe qua cái tên Thạch Quan Âm rồi chứ?

Gã đại hán có thân hình cao to và đã tiến vào trong khu rừng này trước chính là Kim Diện Long Trách Đại Kỳ, thủ lĩnh của Ngũ Long bang đã từng nổi danh ở quan ngoại năm xưa. Lúc này sắc mặt của Kim Diện Long hơi biến sắc, thất thanh nói:

- Thạch Quan Âm? Chẳng lẽ chính là Nam Hải Tiên Tử Thạch Kỳ, là truyền nhân của Nam Hải Vô Hận đại sư, đã từng phát thệ bế quan ba mươi năm đó sao?

Vừa dứt lời, Liệt Hỏa Long Quán Nhị Di từ phía trong đám cây rậm rạp bước ra, vừa nghe thấy những câu này liền cười lớn nói:

- Hóa ra kẻ sống trong tòa lầu các kia chính là Nam Hải Tiên Tử. Từ lâu ta được nghe Thạch Kỳ là đệ nhất mỹ nhân trong giang hồ. Hơn nữa chỉ cần có người có thể mời được ả ra khỏi tòa lầu các này, thì ả không những thôi không bế quan nữa, mà còn gả cho người đó.

Ha! Ha! Không ngờ hôm nay chúng ta lại lọt vào nơi đây.

Hai mày Nhập Vân Long Kim Tứ nhíu lại, ánh mắt lướt nhanh về phía Liệt Hỏa Long.

Đột nhiên gã nhìn thấy trong tay Liệt Hỏa Long đang cầm cuộn dây thừng một đầu có buộc móc câu thì không khỏi thất sắc, hoảng hốt nói:

- Nhị ca, huynh định làm gì?

Liệt Hỏa Long Quán Nhị Di hơi cau mày, nghiêm giọng nói:

- Kim Tứ, ngươi bắt đầu xía vào chuyện của ta từ bao giờ vậy?

Hai chân hơi di chuyển, toàn thân Liệt Hỏa Long đã lướt đến bên cạnh bức tường sắt.

Tay trái gã cầm cầm một đầu cuộn dây có móc câu, từ từ lui ra sau hai bước. Sau đó, gã nhìn chăm chăm lên đầu bức tường, tiếp theo tay phải tung mạnh đầu dây thừng có móc câu.

"Coong" một tiếng, chiếc móc câu đã móc trúng vào đầu bức tường.

Kim Diện Long hơi thở dài một tiếng, bước đến bên cạnh Liệt Hỏa Long cất giọng nói:

- Nhị đệ, đại ca sẽ cùng vào với đệ.

Sau đó quay đầu lại nói:

- Lão tam, lão tứ, trong ba canh giờ, giả sử nếu như bọn ta vẫn chưa trở ra, các ngươi lập tức đến Tế Nam phủ mời Liệt Mã Kim Thương Đồng Nhị Gia đến đây...

Kim Diện Long chưa dứt lời, Liệt Hỏa Long đã vội cắt ngang, mỉm cười nói:

- Các ngươi cứ yên tâm, chưa đợi đến ba canh giờ, ta cùng đại ca chắc chắn sẽ trở lại.

Liệt Hỏa Long tiến sát về phía bức tường vài bước, dùng tay kéo mạnh sợi dây thừng, thử xem đầu móc câu có chịu đựng nổi hay không, rồi lại mỉm cười nói:

- Không những ta và đại ca chắc chắn sẽ trở ra, mà còn mang theo cả một mỹ nhân.

Trong khi cười, toàn thân gã đã di chuyển lên bức tường bằng sợi dây thừng nhanh như một con sóc. Tuy thân hình Liệt Hỏa Long to lớn, nhưng thân thủ gã vô cùng nhanh nhẹn.

Chỉ trong nháy mắt, gã đã lên đến đầu bờ tường.

Sắt mặt Nhập Vân Long lúc này tái nhợt. Đợi đến khi Kim Diện Long cũng đã lên đến được bờ tường và sau đó mất dạng sau bức tường sắt, thì gã cũng buông ra một tiếng thở dài rồi ngồi bịch xuống đất đầy bùn dơ.

Trận mưa vừa rồi đến tuy nhanh, nhưng tạnh cũng lẹ. Lúc này gió đã ngừng, mưa đã tạnh, bốn bề đã trở lại yên lặng.

Chiếc móc câu vẫn còn treo trên đầu bờ tường, có lẽ vì hoang mang hoảng sợ nên Kim Diện Long đã quên tháo nó xuống. Nhập Vân Long ngồi bất động nhìn chiếc móc câu, mà trong lòng cảm thấy thê lương khó tả.

Tam gia trong Ngũ Long bang chính là Phiên Giang Long Hoàng Tam Thắng, là một hào kiệt trên sông Hắc Long Giang.

Đột nhiên Phiên Giang Long cất giọng nói lớn:

- Tại sao đại ca và nhị ca vẫn còn chưa thấy ra? Lão ngũ, đệ xem đã hết ba canh giờ chưa?

Từ nãy đến giờ, gã đại hán vẫn im lặng không lên tiếng chính là Đa Thủ Long. Vừa nghe hỏi, gã lắc đầu nhè nhẹ nhưng vẫn không lên tiếng, ánh mắt đang đăm đăm nhìn lên đầu bức tường. Phía bên trong bờ tường không hề có một tiếng động, tựa hồ như không có ai vừa leo vào bên trong.

Ánh mắt Phiên Giang Long đảo một vòng, rồi dừng lại trên người Nhập Vân Long:

- Lão tứ, những người bước vào trong tòa lầu các này, thật sự không có một ai bước trở ra sao?

Ánh mắt Nhập Vân Long nhìn chăm chăm vào bức tường đen xì, chậm rãi đáp:

- Chấn Thiên Kiếm Trương Thất Gia, Thiết Tí Kim Đao Diệc Triệu Linh, Nhất Kiếm Bá Nam Thiên Giang Đại Gia và không biết bao nhiên nhân vật nổi danh trong giang hồ, tất cả bọn họ đều có suy nghĩ như nhị ca. Thế nhưng không có một ai sống sót trở ra cả.

Nhập Vân Long vừa dứt lời, Đa Thủ Long đột nhiên kêu lên kinh ngạc, hai mắt gã mở to nhìn chăm chú lên đầu bờ tường. Đa Thủ Long vốn là người trầm tĩnh nhất trong Ngũ Long bang, nhưng lúc này mặt cũng phải biến sắc, Phiên Giang Long hơi chột dạ, đưa mắt nhìn về phía Đa Thủ Long đang chăm chú nhìn, chỉ thấy trên đầu bờ tường sắt đen xì bỗng nhiên xuất hiện một cánh tay ngọc trắng nõn nà và trên một ngón tay có đeo một chiếc nhẫn màu đen bóng.

Cánh tay ngọc kia chầm chậm đưa ra từ phía bên trong bức tường, chụp lấy chiếc móc câu, rồi trong nháy mắt cả cánh tay ngọc lẫn cuộn dây thừng đều biến mất vào bên trong.

Nhập Vân Long bỗng nhiên đứng phắt dậy, giọng lo lắng nói:

- Thời gian đã ba canh giờ rồi...

Gã chưa kịp dứt lời, phía bên trong bức tường sắt yên lặng đột nhiên phát ra hai tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng kêu thảm thiết làm cho cả bọn đều kinh hoảng, máu nóng trong người bọn họ dường như đã kết băng, bởi vì bọn họ nhận ra hai tiếng kêu thảm thiết kia chính là của Kim Diện Long và Liệt Hỏa Long.

Phiên Giang Long quát lớn một tiếng, xoay người phóng nhanh vào đám cây rậm rạp.

Chỉ thoáng cái gã đã trở lại, trên tay có thêm một cuộn dây thừng một đầu có móc câu. Hai mắt Phiên Giang Long lúc này đỏ như máu, cao giọng nói:

- Lão tứ, lão ngũ, chúng ta hãy cùng vào thí mạng với yêu nữ.

Nói đoạn, gã phóng nhanh đến bên bức tường, tung mạnh chiếc móc câu lên trên không.

Nhưng do vì trong lòng đang hoảng loạn, nên chiếc móc câu không móc trúng vào đầu bờ tường.

Đa Thủ Long quét mắt nhìn thẳng vào mặt Kim Tứ, lạnh lùng nói:

- Tốt nhất tứ ca đừng nên vào trong và hãy quên đi lời thề cùng sống chết trước đây.

Nói xong, gã chậm rãi bước đến bên Phiên Giang Long, thuận tay tiếp lấy cuộn dây thừng. Chỉ cần tung móc câu lên không một cái, chiếc móc câu đã móc trúng vào đầu bờ tường. Sau khi kéo mạnh sợi dây thử vào cái, gã mới trầm giọng nói:

- Tam ca, tiểu đệ cũng đi đây!

Chỉ trong nháy mắt, thân hình của Đa Thủ Long đã lên đến được đầu bờ tường.

Phiên Giang Long quay đầu lại, ánh mắt cũng nhìn thẳng vào mặt Kim Tứ, miệng há ra như muốn nói gì nhưng lại thôi. Gã chỉ buông một tiếng thở dài, rồi dùng lực bám vào sợi dây lao lên nhanh thoăn thoắt. Tiếp theo là hai tiếng bịch bịch. Nhập Vân Long biết bọn họ đã nhảy được vào bên trong, bỗng nhiên một cơn gió thổi qua làm rơi những giọt nước đọng trên các tán lá cây, rơi xuống trúng vào mặt gã.

Mưa đã tạnh, bầu trời cũng đã trở lại quang đãng. Nhập Vân Long vẫn đứng yên bất động trên vũng bùn dơ, thần sắc tỏ vẻ vô cùng thống khổ. Rồi gã từ từ tiến đến bên bức tường. Nhưng khi tay vừa chạm vào sợi dây thừng, gã đã vội rút tay lại, thối lui ra sau, giống như chạm phải điện. Sau đó hai tay gã ôm lấy mặt, tỏ ra vô cùng đau khổ vì sự khiếp nhược của mình. Nhưng gã không sao khắc phục được sự sợ hãi của mình đối với các chết.

Trời đã bắt đầu tối. Phía bên trong cánh cửa sắt đen xì lại phát ra hai tiếng kêu thảm thiết.

Ánh tà dương đã tắt. Từ trong khu rừng rậm rạp bước ra một gã hán tử với thân hình thấp bé, từ từ tiến về nơi cột ngựa. Khí phát hiên ngang của gã giờ đây đều đã tan biến đi đâu hết. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi có nửa ngày, mà gã dường như đã già đi rất nhiều.

Hai hàng lệ rợi xuống, chảy dài trên má của gã. Gã từ từ cho ngựa tiến về phía Tế Nam thành với đáng vẻ vô cùng uể oải.

Một chút ánh tà dương muộn màng chiếu lên bức tường sắt bên trong khu rừng, phát ra thứ ánh sáng đen xì. Bên trong vẫn im lìm một mùi chết chóc, giống như chưa từng có gì đã xảy ra.

Một cơn gió thổi qua làm cho những chiếc lá vàng thi nhau rơi khỏi cành, bay lả tả rồi rơi xuống bên dưới, rơi cả lên trên người gã hán tử đang ngồi bên dưới gốc cây. Gã hán tử khẽ thở dài một tiếng, đưa tay nhặt một nắm lá khô, uể oải đứng lên. Trong lòng gã lúc này cảm thấy vô cùng đau khổ và hổ thẹn. Cái tên Nhập Vân Long Kim Tứ đã từng làm chấn động khắp võ lâm ngày xưa, bây giờ đã hoàn toàn mất đi hào khí của năm nào. Thế nhưng thân thủ của vị võ lâm quan ngoại này vẫn còn cực kỳ nhanh nhẹn. Nhập Vân Long Kim Tứ thất thần nhìn dòng người qua lại. Trên con đường này mọi người qua lại rất đông. Nếu không phải là những thương khách thì cũng là những học sĩ vân du đây đó cầu học. Nhưng người mà gã muốn gặp là một võ lâm cao thủ.

Xoay người qua, Nhập Vân Long Kim Tứ đưa tay tháo dây cương ngựa khỏi thân cây, vừa vỗ nhẹ vào đầu ngựa gã vừa lẩm bẩm:

- Ba năm qua, thật là vất vả cho ngươi...

Con tuấn mã dường như cũng đồng tình với gã, bèn cất tiến hí vang.

Bỗng nhiên có một tràng cười lớn, cùng với tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Tinh thần Nhập Vân Long Kim Tứ đột nhiên trở nên phấn chấn, đưa mắt nhìn về phía xa. Chỉ thấy trong đám bụi từ xa xuất hiện ba con tuấn mã. Người ngồi trên ngựa vừa tra roi quất ngựa, vừa cất tiếng cười to. Chẳng mấy chốc, ba con tuấn mã đã phi nước đại đến gần.

Nhập Vân Long Kim Tứ liền phóng nhanh ra đứng giữa đường, dang tay gọi lớn:

- Những bằng hữu trên ngựa xin tạm dừng chân!

Tiếng cười bỗng im bặt, cả ba người kỵ sĩ cùng lúc ghì mạnh dây cương. Ba con tuấn mã đang phi nước đại lập tức đứng khựng lại, giơ hai chân trước lên, đồng thời cất tiếng hí vang.

Sắc mặt tiều tụy của Nhập Vân Long bỗng rạng rỡ nét vui mừng, liền cất giọng nói:

- Bằng hữu xin cho biết cao danh đại tánh và có thể xuống ngựa để tiểu đệ bẩm thưa một việc?

Cả ba người kỵ sĩ đều đưa mắt nhìn nhau thăm dò ý kiến. Tuy họ không biết ý của gã hán tử trước mặt muốn gì. Nhưng thấy thái độ của gã dường như không có ác ý, hơn nữa vì lòng hiếu kỳ, nên sau khi ra dấu đồng ý, cả ba người họ liền lần lượt xuống ngựa.

Nhập Vân Long Kim Tứ trong lòng không khỏi vui mừng, vì những người kia đã vì gã mà xuống ngựa.

Sau khi xuống ngựa, cả ba gã đại hán lại đưa mắt nhìn nhau. Im lặng giây lát, gã đại hán trung niên có đôi mắt sang ngời liền bước lên, cung quyền mỉm cười đáp:

- Tiểu đệ là Đô Lương, không biết quý tánh của huynh đài là gì? Huynh đài ngăn cản đường của tiểu đệ có gì chỉ giáo?

Hai mắt Nhập Vân Long Kim Tứ bỗng nhiên sáng rực lên, lập tức cũng cung quyền mỉm cười nói:

- Hóa ra là Kim Tiên Đồ đại hiệp. Còn hai vị này chắc là Bạch nhị hiệp và Phi tam hiệp.

Từ lâu tiểu đệ đã ngưỡng mộ đại danh của Kim Sở Tam Tiên, không ngờ hôm nay lại được diện kiến ở nơi đây, quả là vinh hạnh cho tiểu đệ.

Nhập Vân Long vừa dứt lời, Ngân Tiên Bạch Chấn đã vội cung quyền cười lớn:

- Tiện danh của bọn tại hạ, không đáng để cho huynh đài nhắc đến. Nếu huynh đài khen ngợi như vậy, càng làm cho bọn tại hạ thêm hổ thẹn.

Dừng giây lát, y ngưng cười rồi lại tiếp:

- Bọn tại hạ còn có trọng trách bên mình, nếu như huynh đài không có gì căn dặn, vậy thì bọn tại hạ xin cáo từ.

Nhập Vân Long liền biến sắc mặt, vội vàng nói:

- Bạch nhị hiệp, xin khoan, quả thật tiểu đệ có việc muốn thỉnh cầu.

Ngân Tiên Bạch Chấn nghiêm sắc mặt, trầm giọng nói:

- Nếu huynh đài có việc, vậy xin hãy mau nói ra.

Nhập Vân Long không khỏi buông một tiếng thở dài, thần sắc bỗng nhiên trở nên nhợt nhạt. Ba năm trở lại đây, gã không quen thỉnh cầu một ai. Nhưng giờ đây gã phải buộc lòng xuống nước cầu xin kẻ khác. Giọng gã run run nói:

- Tiểu đệ từ lâu đã ngưỡng mộ sự nghĩa hiệp của Kinh Sở tam tiên. Nay tiểu đệ muốn các vị đứng ra giành lại sự công bằng cho tiểu đệ. Đồ đại hiệp, đại hiệp có biết bên trong khu rừng rậm tại núi Nghi Sơn ở Lỗ Bắc...

Gã chưa kịp dứt lời, Kinh Sở tam tiên đều biến sắc mặt.

Kim Tiên Đồ Lương biến sắc nói:

- Hóa ra các hạ chính là Nhập Vân Long Kim Tứ gia!

Nhập Vân Long thở dài nói:

- Không sai, tiểu đệ chính là Kim Tứ. Chắc là ba vị đã rõ việc này rồi. Ai!... Nếu ba vị chịu ra tay giúp đỡ, đại ân này suốt đời tiểu đệ không bao giờ dám quên.

Ngân Tiên Bạch Chấn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời, cười lớn:

- Kim Tứ gia, ngươi không cần phải đề cao huynh đệ tại hạ. Vì ba năm gần đây, không biết có bao nhiêu nhân vật nổi tiếng giang hồ đã nộp mạng tại đó. Ngay cả Trương Thất gia của Tế Nam phủ còn không dám đứng ra can dự vào việc này, vậy huynh đệ tại hạ có nghĩa lý gì chứ? Kim Tứ gia, lẽ nào người cho rằng huynh đệ tại hạ hết muốn sống rồi sao, mà đến đấy nạp mạng? Nói thật, huynh đệ tại hạ nếu sớm biết các hạ chính là Kim Tứ gia thì đã chẳng dám nói chuyện cùng các hạ. Kim Tứ gia! Xin thứ lỗi cho bọn tại hạ.

Trong khi cười, Ngân Tiên Bạch Chấn đã phóng người lên ngựa, nói lớn:

- Đại ca, tam đệ, chúng ta hãy mau lên đường thôi. Hạng bằng hữu như vầy, chúng ta không thể kết giao được.

Trong lòng Nhập Vân Long Kim Tứ cảm thấy vô cùng khó chịu, máu nóng chạy toàn thân, nhưng giọng gã vẫn run run nói:

- Bạch nhị gia hãy nghe tiểu đệ nói một câu...

Bỗng nhiên vút một tiếng, ngọn roi trong tay Ngân Tiên Bạch Chấn đánh thẳng xuống đầu Nhập Vân Long Kim Tứ. Chân của Nhập Vân Long Kim Tứ liền chệch sang một bên để tránh đòn roi của Ngân Tiên Bạch Chấn. Chỉ nghe Ngân Tiên Bạch Chấn cười lớn nói:

- Kim Tứ gia, nếu như các hạ có nghĩa khí thì hãy tự mình đi báo thù cho các huynh đệ của mình. Những kẻ ngốc trong võ lâm tuy nhiều, nhưng chẳng có ai đi liều mạng cho các hạ đâu.

Chiếc roi lại vút lên một tiếng, nhưng lần này lại nhằm vào mông ngựa, Nhập Vân Long Kim Tứ thấy trước mặt mình bụi bay mù mịt, cùng lúc ba con tuấn mã phóng nhanh qua trước mặt gã như ba mũi tên, bỏ lại phía sau những tràng cười chế giễu.

Một cơn gió thổi qua, tung đám bụi vào mặt gã, nhưng gã vẫn không đưa tay lên chùi.

Ba năm gần đây, có quá nhiều điều tủi nhục, đã khiến cho gã gần như hoàn toàn không còn cảm giác.

Nhìn bóng dáng của Kinh Sở tam tiên mỗi lúc một xa dần, trong lòng gã tự nhiên dâng trào lên nỗi bi ai và tủi nhục.

Tại sao hôm đó mình không cùng bọn họ xông vào bên trong tòa lầu các kia, để cùng chết chung với bọn họ... mình là một tên hèn nhát, kẻ khác sỉ nhục là đáng.

Gã đứng lẩm bẩm tự trách móc mình. Sự việc trước đây như một ngọn roi cứ không ngưng quất vào người gã. Tiếng kêu thảm thiết của các huynh đệ gã làm cho gã đêm đêm cứ phải giật mình hoảng sợ. Cuộc sống ba năm qua gần đây đối với gã như là một cơn ác mộng.

Gã từ từ quay người trở lại với dáng vẻ bất thần. Đột nhiên gã phát hiện dưới gốc cây vừa rồi gã đứng, lúc này đã có một chàng thiếu niên phục sức sang trọng đang nhìn mình mỉm cười. Một cơn gió nhẹ thổi qua hất tung tà áo chàng thiếu niên, khiến cho chàng thiếu niên vốn đã vô cùng anh tuấn, càng trở nên oai phong lẫm liệt.

Nụ cười của chàng thiếu niên thân thiết và đầy thiện cảm, nhưng Nhập Vân Long Kim Tứ không tiếp nhận phần hảo ý này. Gã cúi đầu bước ngang qua bên cạnh chàng thiếu niên, tiến về phía con ngựa của gã vẫn đang đứng bên dưới gốc cây.

Không ngờ chàng thiếu niên kia hướng về phía gã mỉm cười nói:

- Gió thu đã bắt đầu thổi, hoa cúc cũng đang nở rộ. Lúc này chính là lúc để con người ta hưởng thụ những thú vui ở đời, nhưng không biết tại sao huynh đài lại ở đây một mình sầu não như vậy. Nếu huynh đài không chê tiểu đệ mạo muội, tiểu đệ xin nguyện muốn cùng huynh đài chia bớt nỗi sầu kia.

Nhập Vân Long Kim Tứ từ từ ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn chàng thiếu niên. Chỉ thấy khuôn mặt chàng thiếu niên sáng như ngọc, môi đỏ, hai mày cao vút, mắt sáng tợ sao, khí phách hiên ngang pha lẫn chút thư sinh. Lúc này chàng thiếu niên cũng đang nhìn gã mỉm cười.

Khi hai ánh mắt chạm nhau, Nhập Vân Long Kim Tứ liền lại cúi đầu xuống, thở dài nói:

- Hảo ý của huynh đài, tại hạ vô cùng cảm kích, nhưng việc của tại hạ khắp trong thiên hạ e rằng không một ai có thể giúp được.

Chàng thiếu niên lại mỉm cười nói:

- Đất trời tuy rộng, nhưng không có việc gì là không thể giải quyết. Nếu như huynh đài có thể nói ra, không chừng biết đâu tiểu đệ giúp được thì sao.

Trong lòng Nhập Vân Long Kim Tứ cảm thấy chàng thiếu niên này tuy có chút không biết trời cao đất rộng là gì, nhưng dẫu sao cũng có thành ý với mình.

Thế rồi gã liền dừng bước, buông một tiếng thở dài:

- Huynh đài tuổi còn trẻ, lại là một công tử nho nhã, nên tại hạ không muốn đem những chuyện chém giết trong võ lâm kể với huynh đài. Nhưng nếu như huynh đài thật lòng có ý muốn nghe... Thôi được, phía trước không xa có một tửu quán, chúng ta hãy đến đấy rồi tại hạ sẽ kể cho huynh đài nghe.

Chàng thiếu niên tươi cười cất bước đi theo Nhập Vân Long Kim Tứ. Lúc này bóng đêm đã ập đến. Những người đi trên đường càng lúc càng thưa dần. Nỗi bi ai trong lòng Nhập Vân Long Kim Tứ lúc này bỗng nhiên cảm thấy ấm lại. Gã đưa mắt liếc nhìn chàng thiếu niên đang đi bên cạnh, phát hiện ra chàng thiếu niên không có mang theo ngựa.

Nhập Vân Long trong lòng hơi ngạc nhiên hỏi:

- Huynh đài quý tánh là chi? Tại sao một mình độc hành mà lại không dùng ngựa?

Nghe hỏi, chàng thiếu niên mỉm cười đáp:

- Nếu mang theo ngựa thật là bất tiện, đâu được đi lại tự do tự tại.

Dừng lại giây lát, chàng thiếu niên lại mỉm cười nói tiếp:

- Tiểu đệ họ Liễu, tên là Hạc Đinh. Vừa rồi có nghe huynh đài họ Kim, nhưng không biết xưng hô như thế nào đây?

Nhập Vân Long Kim Tứ ngước mắt lên nhìn, trả lời:

- Tại hạ là Kim Chánh Nam, chỉ vì nhiều năm phiêu bạt, nên cái tên này từ lâu đã không còn dùng đến, người trong giang hồ thường gọi tại hạ là Kim Tứ.

Cả hai vừa đi vừa lo nói chuyện, chẳng mấy chốc đã thấy phía trước có ánh đèn sáng rực rỡ. Quả nhiên cách phía trước họ mười mấy trượng có một gian tửu quán nhỏ. Tuy là tửu quán ở một nơi hẻo lánh nhưng ngược lại vô cùng sạch sẽ.

Một ngọn nến đã cháy hết phân nửa, hai bình rượu nóng, ba đĩa thức ăn, cũng đủ để cho Nhập Vân Long Kim Tứ cùng chàng thiếu niên hàn huyên tâm sự. Sau khi uống vào vài chung rượu, ánh mắt Nhập Vân Long Kim Tứ đã dần dần minh mẫn trở lại. Gã đưa mắt nhìn quanh một vòng, mới phát hiện ngoài hai người họ ra trong quán không có một thực khách nào cả. Nhập Vân Long Kim Tứ cất giọng nói:

- Những người luyện võ trong thiên hạ có thể nói nhiều vô số kể, nhưng nếu như muốn nổi danh trên giang hồ, quả không phải là chuyện đơn giản. Liễu huynh, huynh là một thư sinh, đương nhiên không hiểu rõ những chuyện trong giang hồ. Nhưng còn tại hạ ngay từ nhỏ đã lăn lộn vào chốn giang hồ, cho nên những chuyện ở quan ngoại hay quan nội ít nhiều tại hạ cũng biết...

Dừng lại giây lát, thấy Liễu Hạc Đình đang chú ý lắng nghe, gã từ từ nói tiếp:

- Trong võ lâm, các bang phái tuy nhiều nhưng từ xưa đến nay chủ yếu vẫn là Võ Đang, Điểm Thương, Côn Lôn, Nga My và Không Động. Các cao nhân trong võ lâm đa phần đều xuất thân là môn hạ của các bang phái này. Thế nhưng mấy mươi năm gần đây tình hình đã hoàn toàn thay đổi. Những người địa vị và võ công cao nhất trong võ lâm đều không phải xuất thân từ các bang phái trên.

Gã đưa chung rượu lên uống cạn, rồi đặt chung xuống, nói tiếp:

- Những cao nhân này đều có võ công cái thế. Có người hành đạo trên giang hồ, nhưng cũng có người mai danh ẩn tích ở những nơi thâm sơn cùng cốc. Trong số những vị cao nhân ẩn tích phải kể tới Liễu tiên sinh, Nam Hoang Thần Long và Nam Hải Vô Hận đại sư.

Liễu Hạc Đình cười lớn một tiếng:

- Kim huynh quả là người biết rộng nghe nhiều, tuy tiểu đệ chưa được nghe qua những chuyện này, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất hứng.

Nói đoạn, ngửa cổ uống cạn chung rượu trước mặt.

Nhập Vân Long Kim Tứ lại cất giọng nói tiếp:

- Nam Hải Vô Hận đại sư võ công không những xuất quỉ nhập thần, mà còn là một vị thần ni đã đắc đạo. Cả đời người chưa từng đả thương qua một ai. Không ngờ sau khi Nam Hải Vô Hận đại sư quy tây, thì truyền nhân duy nhất của người là Thạch Kỳ hành sự hoàn toàn trái ngược lại. Thạch Kỳ hành đạo trên giang hồ mới có hai năm, nhưng đã có mấy mươi mạng người chết dưới kiếm của ả. Tuy rằng những kẻ bị giết kia đa số đều là bọn ác đồ, nhưng vì thủ đoạn của Nam Hải Tiên Tử vô cùng ác độc, nên đã làm chấn động võ lâm.

Liễu Hạc Đình chăm chú lắng nghe, sắc mặt khônghề có chút biểu hiện gì. Ngược lại, sắc mặt của Nhập Vân Long Kim Tứ đã xúc động mạnh, gã lại nói tiếp:

- May mà chỉ mới hành đạo trong hai năm, vị nữ ma đầu được người trong giang hồ gọi là Thạch Quan Âm này đột nhiên ẩn tích mất. Khỏi nói ai cũng biết người trong giang hồ vui mừng biết chừng nào. Nhưng không ngờ Thạch Quan Âm lại công bố với giang hồ rằng, nếu ai có thể mời ả ra khỏi nơi ẩn cư, thì ả sẽ gả cho người đó làm vợ. Hơn thế nữa, ả còn mang những châu báu quý giá có được từ Nam Hải tặng luôn cho người đó. Vì thế không biết còn bao có bao nhiêu người sẽ đến nộp mạng cho ả.

Nhập Vân Long Kim Tứ dằn mạnh bình rượu xuống bàn, miệng vừa quát tên tiểu nhị mang thêm rượu ra, vừa nói tiếp:

- Diện mạo Nam Hải Tiên Tử đẹp như tiên, tất cả mọi người trong võ lâm không ai không biết việc này. Cộng thêm số châu báu kia thì mọi người tự nhiên trở nên mê muội muốn đi thử vận may. Thế nhưng bất luận là ai, chỉ cần bước vào trong tòa lầu các kia, vĩnh viễn sẽ không bao giờ trở ra. Tuy nói rằng bọn người kia đều là những kẻ tham lam. Nhưng Liễu huynh, huynh thử nói xem, thủ đoạn này của Thạch Quan Âm có phải đã vi phạm đến đạo nghĩa giang hồ?

Tên tiểu nhị đã mang thêm rượu đến. Liễu Hạc Đình rót đầy chung rượu cho Nhập Vân Long Kim Tứ, gã thở dài một tiếng nói tiếp:

- Trong năm huynh đệ tại hạ, đã có bốn người chết dưới tay của Thạch Quan Âm. Các cao thủ trong võ lâm tuy không phải là ít, nhưng chẳng có một ai chịu đứng ra lấy lại sự công bằng. Tuy cũng có một số bằng hữu tràn đầy tâm huyết, nhưng võ công lại không cao, vì vậy họ ra đi mà không có trở về. Liễu huynh, ba năm trở lại đây, tại hạ... tại hạ đã vì chuyện này nên chịu không biết bao nhiêu là tủi nhục, nhưng tại hạ quyết sống để đợi đến ngày tận mắt thấy yêu phụ kia đền mạng. Tại hạ phải hỏi xem ả và những bằng hữu kia thật ra có thù hận gì?

Nhập Vân Long Kim Tứ càng nói giọng càng cao, và càng lúc càng uống nhiều rượu hơn.

Liễu Hạc Đình hơi mỉm cười, nói:

- Phải chăng Kim huynh đã say?

Nhập Vân Long Kim Tứ bỗng cất giọng cười lớn:

- Chỉ có bấy nhiêu rượu làm sao khiến cho tại hạ say được. Liễu huynh, huynh không phải là người trong giang hồ nên tại hạ muốn nói cho Liễu huynh nghe một bí mật. Mấy tháng nay tại hạ đã nghĩ hết cách và muốn kết giao cùng với bọn Ô Y Thần Ma. Ha! Ha!...

Võ công của Thạch Quan Âm dù có cao cường đến đâu, cũng không thể nào qua được bọn Ô Y Thần Ma.

Gã chụp lấy chung rượu trước mặt uống cạn, lại cười lớn nói:

- Liễu huynh, huynh có từng nghe cái tên Ô Y Thần Ma này chưa? Chắc đương nhiên là chưa, nhưng người trong võ lâm nghe đến bốn chữ này, không một ai là không phát run.

Ngay cả Nhất Kiếm Chấn Hà Sóc Mã Siêu Tuấn danh chấn giang hồ, mà còn phải nể sợ bọn chúng. Còn những người khác khỏi nói, chắc Liễu huynh cũng đã biết.

Dừng lại giây lát, gã lại cất giọng nói tiếp:

- Người trong giang hồ có mấy ai biết được lai lịch của bọn Ô Y Thần Ma? Có ai không sợ võ công xuất quỷ nhập thần của bọn chúng? Liễu huynh, tuy bọn ác đồ này giết người trong nháy mắt và không có chuyện xấu nào mà không làm. Nhưng nếu dùng chúng để đối phó với Thạch Quan Âm... Ha! Ha! Quả thật không có gì bằng. Chỉ có điều đáng tiếc, hiện giờ tại hạ vẫn chưa tìm ra bọn họ, nếu không thì... Ha!... Ha!!!

Nhập Vân Long Kim Tứ liên tục uống rượu và không ngớt cười lớn, khiến cho tên tiểu nhị cứ nhìn gã chăm chăm sau mỗi lần mang thêm rượu ra. Liễu Hạc Đình hơi mỉm cười, đẩy chung rượu, đứng dậy cười nói:

- Kim huynh thật sự đã say.

Lấy nén bạc đặt xuống bàn, chàng lại mỉm cười nói:

- Hôm nay ngẫu nhiên được gặp Kim huynh đây, tiểu đệ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.

Nếu sau này còn duyên mong rằng sẽ được cùng Kim huynh đàm luận. Bây giờ tiểu đệ xin cáo từ.

Nhập Vân Long Kim Tứ im lặng một hồi, rồi phá lên cười lớn:

- Được! Được! Liễu huynh cứ lên đường.

Gã đưa tay vỗ mạnh xuống bàn quát:

- Tiểu nhị, mang thêm rượu!

Liễu Hạc Đình đi ra đến cửa còn quay đầu lại nhìn gã mỉm cười, sau đó bước nhanh ra khỏi quán. Chỉ trong nháy mắt, Liễu Hạc Đình đã biến mất trong màn đêm.

Nhập Vân Long Kim Tứ loạng choạng bước ra bên ngoài, đưa mắt nhìn quanh, nhưng chẳng hề thấy bóng dáng của Liễu Hạc Đình đâu cả.

Gã đứng im lặng hồi lâu, miệng lẩm bẩm nói:

- Chàng thiếu niên này thật là kỳ lạ...

Sau đó gã loạng choạng quay vào trở lại bàn, tự tay rót đầy chung rượu rồi nâng lên nhưng lại đặt xuống. Cuối cùng gã cũng ngửa cổ uống cạn chung rượu. Thế rồi bên trong tửu quán lại phát ra tiếng cười cuồng dại. Rượu đã làm cho gã quên hết bao nhiêu phiền muộn ở trên đời.

Bên ngoài có tiếng ngựa hí, Nhập Vân Long Kim Tứ lấy bình rượu rót đầy một chén lớn, rồi cầm chén rượu lảo đảo bước ra ngoài. Đi đến bên cạnh con ngựa, gã chìa chén rượu đến miệng con vật. Không ngờ chén rượu lớn như vậy con vật lại uống cạn.

Nhập Vân Long Kim Tứ vung tay ném cái chén không, cười lớn nói:

- Tửu phùng tri kỷ, tửu phùng tri kỷ. Ha! Ha! Không ngờ bạn rượu tri kỷ của ta lại là ngươi.

Tay trái cầm cương, gã nhẹ nhàng phóng lên lưng ngựa.

Gã lại cất giọng cười cuồng dại, đồng thời cho ngựa phóng nhanh. Gió lạnh thổi vào gương mặt nóng bừng của gã, cảm giác này từ lâu gã đã không có.

Thế rồi gã để cho con vật tùy ý chạy trên đường đã vắng bóng người và tùy ý rời khỏi đại lộ hướng về phía khu rừng hoang vắng.

Crypto.com Exchange

Hồi (1-32)


<