Truyện Tiên Hiệp

Truyện:Chú kiếm sư - Hồi 2 (cuối)

Chú kiếm sư
Trọn bộ 2 hồi
Hồi 2 (cuối): Chú kiếm sư (2)
0.00
(0 lượt)


Hồi (1-2)

Rằm tháng tư, hoa mẫu đơn tưng bừng nở rộ khắp Lạc Dương, hôn lễ được tuyên bố.

"Lâu chủ, Tĩnh cô nương, các vị lãnh chúa, tiểu nữ đi đây." Đứng nhìn hai người nhân trung long phượng ngồi trên đài cao, Ân Lưu Châu mặc hỷ phục màu đỏ rực, quỳ dưới thềm đài, dập đầu lạy tạ, ngẩng đầu nhìn các vị lâu chủ trên kia, nói một câu như thể tuyên bố với tất cả mọi người, từ đây nàng sẽ rời bỏ Thính Tuyết lâu. Con mắt nàng trong suốt mà sắc sảo. A Tĩnh biết, như thế là đi vào chỗ chết.

"Lưu Châu...", ngồi trên đài cao, cô gái khuôn mặt mịn màng bỗng nhiên khẽ thở dài một tiếng, không cầm được bèn đứng phắt dậy.

"Để cô ta đi." Lâu chủ áo trắng bên cạnh trở tay, kéo cô lại, giọng nói lạnh nhạt: "Đó là con đường mà cô ta tự chọn, cô hà tất phải lo nhiều."

A Tĩnh khẽ chau mày, không nói lời nào, lại nhẹ nhàng ngồi xuống.

Lưu Châu lại cúi đầu, khấu đầu ba cái, coi như là báo đáp ân tình thu nhận của Thính Tuyết lâu mấy năm nay, sau đó, nàng không quay đầu lại nữa, bước một mạch tới kiệu hoa nhà Nam Cung đến nghênh thân từ nãy.

Mái tóc đen nhánh bay bay trong gió, chiếc trâm vàng đung đưa theo mỗi bước đi.

Bỗng, mọi người chỉ cảm thấy giữa lầu, một bóng áo hồng bỗng lay động, cũng không rõ là cái gì lướt qua, chỉ nghe thấy Lưu Châu khẽ hô một tiếng, đứng khựng lại ở cổng.

Tân nương tử vô thức đưa tay che lên thái dương, sắc mặt tái nhợt, quay đầu kinh ngạc hỏi: "Tĩnh cô nương?"

A Tĩnh ngồi nguyên chỗ cũ, dường như hoàn toàn chưa rời khỏi chút nào, cúi đầu lặng nhìn cây trâm vàng trong tay, không hề mở miệng. Theo bàn tay đong đưa ngắm nghía của cô, tinh châu bảo thạch phát ánh quang long lanh.

"Cẩn thận!" Tiêu Ức Tình bên cạnh giật nảy mình, đột ngột tóm chặt tay cô, giành lấy câi trâm, khẽ nói: "Có độc."

"Ha..." A Tĩnh quay mặt lại, lạnh lùng nhìn thẳng vào mặt y, khoé miệng hé ra một nụ cười. "Quả nhiên, ông đã biết ngay từ ban đầu, có đúng thế không?"

Thính Tuyết lâu chủ ánh mắt ngưng đọng lai một chút, cuối cùng cũng thở dài một tiếng gật đầu.

"Không thể giữ lại được nữa sao?" A Tĩnh khe khẽ nói, mang theo một giọng cười khàn khàn, nói với Tiêu Ức Tình. "Chính thế. Nam Cung Vô Cấu không còn là con cá trong bể nữa rồi, mấy năm nay càng ngày càng tự ý, không nghe lời sai bảo của Thính Tuyết lâu nữa." Tiêu Ức Tình nhướn mày, nhìn cô chằm chằm, y vẫn lạnh lùng đáp: "Cô nên biết ta làm việc rất chuẩn xác."

A Tĩnh cười phá lên: "Cho nên, ông muốn mượn tay Lưu Châu để trừ hắn?"

"Ha, cô đùa à." Tiêu Ức Tình lạnh lùng cười phá lên, khoé miệng lộ rõ lãnh ý, "Dựa vào thân thủ của Ân Lưu Châu mà được sao? Nam Cung Vô Cấu là người như thế nào, ta và cô đều rõ. Chỉ là ta muốn Nam Cung giết cô ả thôi."

A Tĩnh lặng người, lẩm bẩm: "Đúng, giết tân nương mới xuất giá của Thính Tuyết lâu... Nam Cung thế gia khó lòng được xá tội."

"Không phải là "Nam Cung thế gia". Ta đâu muốn làm vậy, tránh xử sự tàn nhẫn với mọi người." Tiêu Ức Tình lắc đầu, nhìn đoàn nghênh thân đông nghìn nghịt: "Ta là chỉ muốn kiếm lấy cái cớ, khiến cho Nam Cung thế gia giao thiếu chủ của chúng ra... Loại người như Nam Cung Vô Cấu, là quyết không thể lưu lại."

Dưới trướng của bá chủ, tuyệt không thể dung một chút ý dã tâm hay bất phục tùng.

Dám khiêu khích với quyền lực của Tiêu lâu chủ và giở thủ đoạn, nhất nhất đều phải loại trừ hết!

Nhưng...bất luận thế nào, Ân Lưu Châu tuyệt không thể tiếp tục sống nữa sao?

A Tĩnh chẳng nói chẳng rằng, bỗng đứng phắt dậy, giằng lấy cây kim trâm, nói với Lưu Châu đang thẫn thờ đứng dưới hành lang: "Cô đi đi, tôi sẽ không trả cho cô đâu." Cánh tay Lưu Châu bỗng run run, quay đầu lại nhìn. A Tĩnh thu chiếc trâm về, ý vị sâu xa: "Tân nương tử, cô không thể mang theo thứ này mà xuất giá được."

Ân Lưu Châu hai tay trống không, hoang mang một lúc, đột nhiên không cầm được gục mặt vào khăn tay khóc nức nở. Hết rồi... Bao năm nàng cay đắng lập kế hoạch, mãi mới có được một cơ hội thích sát thù gia, thế mà tất cả trong nháy mắt đã biến mất rồi. Không có cây trâm vàng này, nàng một thân đơn độc yếu đuối, tay không tấc sắt, sao có thể là đối thủ của kẻ đó?

Cảm giác trống rỗng và bất lực bỗng bao trùm lên nàng.

Cứ như thể đang trở về dưới bụi cây hoa lá um tùm năm xưa, xung quanh là những tiếng thét gào và bước chân địch áp sát, nàng không chút sức lực vùng vẫy chạy trốn. ... Trong nháy mắt, nàng khóc, toàn thân run bần bật.

"Sao thế?" Dưới hành lang một bóng áo đỏ lay động, cái người mà đáng ra phải thủ lễ ngồi yên trên lưng ngựa đi tới bên, hỏi thăm tận tình.

Là tân lang. Nam Cung Vô Cấu.

Lưu Châu quay đầu nhìn thấy y, đôi chút sợ sệt mà lùi lại một bước.

Khuôn mặt phảng phất thân quen kề cận bên cô, trong mắt ánh lên một sự quan tâm, ân cần thăm hỏi.

Y không nhận ra nàng sao? Đã sớm quên đi đứa bé gái đầu tóc rối bời dưới cành hoa rồi hay sao? Hôm nay y đến rước dâu, chỉ là một mệnh lệnh sau khi thành niên phải tiếp nhận thôi, đó chính là nữ chú kiếm sư của Thính Tuyết lâu.

Y thì đã quên hết quá khứ... còn nàng thì sao?

"Nam Cung công tử không cần phải ngạc nhiên, chỉ là tục khốc giá thôi mà." Trong lúc giằng co, A Tĩnh mỉm cười, nhìn tân lang có chút lóng ngóng tay chân, lạnh lùng đáp "Chỉ là một quy định cũ, phải không nào?"

"Ừ..." Tân lang chẳng hiểu ra sao, buông tay ra, nhìn tân nương tử đang khóc nức nở mà thấy thương xót, lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, quay đầu gọi người giúp lễ: "Mau đỡ nàng lên kiệu!"

Lưu Châu bối rối quay người đi theo, một người kéo tay nàng đi về phía kiệu hoa nghênh thân.

Không biết làm sao mới phải, muốn chết, mà như còn quyến luyến điều gì; muốn báo thù, nhưng biết đó chỉ còn là một điều đã tan như mây khói...

Tĩnh cô nương đã cầm mất kim trâm, về sau, nàng biết phải làm sao? Chẳng nhẽ lại rèn một cây nữa để đâm chết phu quân của mình? Hay là... hay là cứ thế, đâm lao thì phải theo lao vậy?

Không đợi cho nàng nghĩ ngợi kỹ, người giúp lễ đã đỡ nàng vào ngồi trong kiệu, kiệu phu bắt đầu khởi kiệu lên đường.

Đoàn người nghênh thân, kèn trống inh ỏi ra khỏi lâu.

Màn che rủ xuống, nàng cảm giác tân lang ngồi trên lưng ngựa nhìn nàng. Con mắt sao giống đến thế: đen huyền, sâu không thấy đáy, không hỷ không nộ. Cứ như là....

Sáu năm trước, người thiếu niên nhìn bé gái giằng kéo dưới cành lá um tùm.

"Cô đã làm những gì?" Lúc Nam Cung Vô Cấu ở đó thì không tiện nói nhiều, lúc này đoàn người nghênh thân đã đi, ngọn lửa tức giận của Tiêu Ức Tình không thể kìm nổi nữa, quay đầu nhìn cô gái toàn thân áo lụa đào:

"Muốn làm hỏng đại sự của ta sao, A Tĩnh?"

"Yên tâm đi, Ân Lưu Châu nóng lòng báo thù, có khi sẽ rèn một cây trâm khác nữa." A Tĩnh mặc nhiên lấy chiếc trâm lại, cẩn thận tránh khỏi mũi trâm nhọn hoắt. "Tôi chỉ muốn kéo dài thời gian thôi."

"Tại sao?" Thính Tuyết lâu chủ chau màu.

"Cô ta mười ba tuổi đã bắt đầu rèn kiếm cho ông, chưa hề có một khắc tự do." A Tĩnh nhìn thẳng vào mắt y lạnh lùng đáp, "Ông cũng nên nới lỏng tay một chút, cho cô ấy thở phào nhẹ nhõm nốt phần đời còn lại thì đã làm sao?"

"Cô..." Tiêu Ức Tình nhịn không nổi mặt mũi biến sắc. Một lúc sau, y đổi thái độ, cười khổ và thở dài: "Đó cũng là một tâm nguyện... thật ra, thế này lại là hại cô ta đấy."

Nhìn đoàn người nghênh thân đi đến ngoài cổng, ánh mắt y bỗng lạnh toát như mũi dao, khuôn mặt nở một nụ cười lạnh nhạt.

"Nói sao cơ?" A Tĩnh kinh tâm, bỗng nhiên có dự cảm bất an. Hình như... ngay từ phút đầu, thái độ của Nam Cung thế gia đối với việc kết thân, là tán thành thái quá... Cho dù là Nam Cung Vô Cấu cân nhắc thiệt lợi xong không dám tỏ thái độ không vừa ý với Thính Tuyết lâu chủ, nhưng cho dù nói thế nào, xét về bản tính thì y cũng không tỏ thái độ thuận tòng đến vậy!

"Cô không nhìn ra hay sao?" Tiêu Ức Tình khẽ lắc đầu, đứng trên bạch lâu chống tay nhìn đoàn người nghênh thân đông nghịt, ý nghĩ xa xôi: "Cả một đội ngũ nghênh thân tấp nập thế này... thật là đủ đem lại thể diện cho Thính Tuyết lâu..."

"Ý ông nói..." A Tĩnh kinh ngạc, đột nhiên ngẩng đầu, bên tai bỗng nghe thấy tiếng binh đao!

"Xoẹt, xoẹt, xoẹt!" Đội nghênh thân bỗng khựng lại, kèn trống, phu kiệu, a hoàn, phù dâu tất thảy đều vứt bỏ khí cụ, không hay lôi từ đâu ra những thứ vũ khí sắc bén sáng quắc!

"Lưu Châu!" Cô buột miệng gọi, chỉ nhìn thấy Nam Cung Vô Cấu một nhát xé rách lớp áo cát phục, lộ rõ bộ kình y bên trong, từ trong ủng rút ra thanh đoản kiếm, nhảy khỏi lưng ngựa, hô lớn: "Mọi người, Thính Tuyết lâu bức ta quá lắm, sự tồn vong của Nam Cung thế gia đều trông cậy vào trận này! Thính Tuyết lâu và chúng ta, một mất một còn!"

Thì ra Nam Cung Vô Cấu lần này khôn khéo, bị dồn vào đường cùng, bèn tiên hạ thủ vi cường ư? Dám công khai đối kháng Thính Tuyết lâu, không những vậy còn phát khởi công kích với tổng bộ ở Lạc Dương, thực là gan to bằng trời.

A Tĩnh mặt mũi biến sắc, không chờ chỉ lệnh của Tiêu Ức Tình liền vụt qua, ẩn vào đám cây xanh um bên lầu.

"A Tĩnh!" Thính Tuyết lâu chủ kinh ngạc, nhưng lúc này không trông coi cô được, chỉ có thể quay mắt lại nhìn, thần sắc bất động giơ tay lên, phát ra hiệu lệnh: "Ra tay!"

Như là trên trời rơi xuống, không biết ở đâu ra,bốn bên Thính Tuyết lâu xông ra hàng loạt những người áo xanh, áo trắng, áo đỏ như các oan linh dàn quân lấn vào, lập tức chặn đứng tất cả người của Nam Cung thế gia.

Tiêu Ức Tình của Thính Tuyết lâu là nhân trung chi long, không thể khi dễ được.

"Tiêu Ức Tình..." Nam Cung Vô Cấu thấy tình thế chuyển nghịch, sắc mặt bỗng trắng bệch, đột nhiên cười phá len, "Quả nhiên, ngay từ đầu ngươi đã muốn lấy mạng chúng ta?! Còn nói cái gì mà kết thân... rồi cho bọn tiện nhân này đến ra tay giết ta sao?!"

Y đưa tay vào trong kiệu ráng sức kéo mái tóc dài của tân nương, lôi Ân Lưu Châu ra ngoài, cười lạnh với Tiêu Ức Tình, "Cô ta là kẻ còn sống sót của Ân gia đúng không? Người tưởng nuôi cô ta sáu năm rồi mới phái ra thì có thể

lừa ta được hay sao? Há không biết ta lần đầu nhìn thấy liền nhận ra rồi!"

Y cười lớn, dí thanh đoản kiếm vào cổ họng Lưu Châu, từng bước thoái lui ra ngoài.

"Tiêu Ức Tinh, ngươi là giống sài lang!" Dường như đã bị dồn vào đường cùng, y mặc kệ tất cả, thét gào xé nát những gì đã qua: "Năm xưa nhằm độc chiếm Ân gia tuyệt kỹ, ngươi lệnh cho bọn ta diệt cả nhà Ân gia, rồi thừa cơ bắt lấy cô ta giữ cho riêng mình... Hôm nay, cô ta không còn giá trị gì nữa, ngươi liền mượn tay cô ta giết ta chứ gì?"

Tân nương bị co kéo thô bạo, mái tóc dài mượt tán loạn, cánh tay khua khoắng vươn ra, trong không trung vô thức nắm bắt, nhưng lại chẳng nắm được vật gì.

Mỗi câu nói rót vào tai như một cơn sấm động, rung chuyển làm thần trí cô hoang mang.

Sao cơ? Năm xưa Nam Cung thế gia đi diệt Long Tuyền Ân gia, chính là phụng lệnh Thính Tuyết lâu sao? Thì ra là thế... thì ra là thế! Thảo nào nàng vừa thoát chết, chưa đầy nửa tháng đã được Thính Tuyết lâu chủ thu nhận, thảo nào giang hồ sau khi nhất thống, tứ đại thế gia chỉ còn nhà Nam Cung dưới sự che chở của Thính Tuyết lâu mà bảo toàn... Thì ra bọn họ đã sớm âm thầm thần phục Thính Tuyết lâu rồi!

Nói như vậy... năm đó Nam Cung Vô Cấu thả nàng đi, cũng là nằm trong kế hoạch cả ư?

Bức ép đến mức nàng phải đi vào đường cùng, rồi về sau rõ ràng công khai nương nhờ Thính Tuyết lâu, cam tâm tình nguyện rèn kiếm cho thù nhân suốt sáu năm liền.

"Giết sạch cả nhà, còn bắt con gái họ rèn kiếm cho nhà ngươi!" Nam Cung Vô Cấu kéo nàng từng bước thoái về sau, lưỡi kiếm vẫn kề sát cổ nàng, cười lớn "Tiêu Ức Tình, những việc như thế này ngươi làm bao nhiêu lần rồi?

Bọn sài lang cũng không hiểm độc như nhà ngươi! Ngươi sẽ gặp báo ứng..."

Nam Cung Vô Cấu cười lớn bên tai, mang theo nỗi cay đắng tột cùng và bất cần tất cả.

Nàng chỉ còn cảm thấy không thở được nữa, trong tim như có hằng hà sa số đao kiếm đang múa may xung quanh, chém nát phổi ra thành trăm ngàn mảnh.

Đều là giả dối... đều là giả dối cả! Ai ai cũng đang lừa dối nàng. Chút ấm áp ân tình năm xưa là giả, tình nghĩa chủ tớ sáu năm nay cũng là giả dối nốt!

Nàng là cái gì? Chẳng qua chỉ là một con tốt trên bàn cờ, dùng xong thì bị ném đi!

Cổ họng bị ép chặt đến mức thở không ra hơi, mắt nàng đẫm lệ, cánh tay ra sức túm chặt vào một chỗ trong không khí một cách vô ích.

Không cam tâm... không cam tâm! Tại sao, tại sao nàng một đời đều bị người này kẻ nọ lợi dụng vậy? Không cam tâm thì cứ thế mà chết đi, cứ thế mà tuỳ tiện xếp đặt... Giá mà cây trâm vàng vẫn trong tay nàng thì tốt quá...

nếu còn thì tốt làm sao.

Ít ra, nàng cũng còn ra sức phản kháng tìm lối thoát!

Trong nháy mắt, nàng cảm thấy bàn tay của Nam Cung Vô Cấu tóm chặt đỉnh đầu nàng bỗng lỏng ra, dường như vừa bị tập kích bất ngờ. Tân nương nhân lúc sơ hở đó mà ráng sức vùng chạy, loạng choạng chạy trốn.

"Lưu Châu, chạy mau!" Trong thinh không bỗng có tiếng người khẽ hô, lời nói giống y hệt với năm xưa.

Vậy mà, nghe được lời nói như vậy, toàn thân nàng lại run lẩy bẩy, quên cả bỏ chạy, hoang mang đứng khựng lại, ngẩng đầu nhìn bóng người áo hồng vụt qua giữa những bóng áo xanh. Thân pháp nhanh lẹ không kịp suy đoán ấy! Ánh kim loé lên như sao băng trên trời, từ bụi cây bên cạnh bất ngờ bắn vụt ra, trong nháy mắt đã xuyên qua yết hầu tân lang đang đứng đằng sau Lưu Châu !

Chiếc trâm vàng, đúng là chiếc trâm vàng đó !

Nam Cung Vô Cấu hoàn toàn không kịp tránh, đưa tay bịt lấy yết hầu, liêu xiêu ngã vật xuống bởi độc phát tác. Nhưng trước khi ngã xuống, y ráng sức nghiêng người kéo, kéo Lưu Châu vừa mới chạy thoát lại, đoản kiếm bên tay trái vừa lôi từ trong ra, một nhát rạch đứt huyết mạch trên cổ họng nàng!

"Đi cùng với ta đi!" Y cười lớn, giữ chặt bàn tay nàng, dường như bóp vụn xương cốt nàng, "Thật đáng thương... đường đời đã như thế này, nàng sẽ sống tiếp thế nào đây? Hãy đi cùng ta nhé!"

Nhưng độc dịch đến đầu họng liền nhanh chóng tràn lên, y cười chưa hết câu lập tức ngã vật xuống.

"Lưu Châu!" A Tĩnh xuất kích thành công, vẫn không ngờ là lại chậm mất nửa bước. Cô từ trong chỗ nấp vụt ra, vội vàng bò lê trên đất đỡ Lưu Châu dậy, nhìn máu rỉ ra từ trên cổ nàng, bèn đưa tay lên xem xét, trong lòng bỗng thấy lạnh buốt... không thể cứu được nữa rồi.

"Cô... cô nương đã dùng... kim trâm, giết hắn... phải không?" Lưu Châu muốn quay đầu nhìn, nhưng đã hoàn toàn không còn chút sức lực nào nữa, nàng giẫy giụa, nhìn A Tĩnh, khẽ hỏi.

Vì huyết mạch và khí quản cùng lúc bị kiếm chém đứt, giọng nói nàng nghẹn ngào sặc trong bong bóng máu, hiểm dị và mơ hồ.

"Đúng." A Tĩnh gật đầu, nhìn sang Nam Cung Vô Cấu thấy độc đã phát tác gần hết, sắp chết đến nơi, nhãn thần bỗng tối sầm lại.

"Hắn chết rồi à?" Hai lông mày Lưu Châu giãn ra thư thái, khuôn mặt không hiểu là thái độ muốn cười hay muốn khóc, kéo tay A Tĩnh, lắp bắp khẽ nói: "Thế, thế thì tốt... tiểu nữ, tiểu nữ rèn kiếm... cuối cùng cũng không uổng... không uổng."

Nàng khẽ lặp lại, giọng nói dần dà ngập đầy trong vũng máu. Ý thức dần dần mất đi, mà bốn bề giết chóc vẫn cứ tiếp tục. Dưới sự cảnh giới phòng bị nghiêm ngặt của Thính Tuyết lâu, nhân mã của Nam Cung gia lập tức bị dồn vào đường cùng, máu bắn lên tung toé như khói lửa chiến trường. Trong thinh không, đâu đâu cũng là tiếng thét gào và giết chóc.

Y như giây phút Long Tuyền Ân gia bị diệt môn sáu năm về trước vậy.

A Tĩnh đối với những điều xung quanh tuyệt không lưu tâm, chỉ lặng lẽ ở bên Lưu Châu đang hấp hối. Cô gái sắp chìm vào giấc ngủ ngàn thu, miệng phát ra những thanh âm mập mờ, bám chặt tay cô: "Cây trâm... cây trâm..."

A Tĩnh đi tới, rút phựt cây kim trâm trên cổ họng tân lang đã chết, màu máu thâm đen chảy ròng ròng .

Cô không muốn nhìn khuôn mắt người chết xám xịt, mà nhìn chằm chằm vào hai tay vắt ngang trước ngực, dường như y đã dùng hết chút sức lực cuối cùng nắm chặt lấy cái gì đó... cô đưa tay lấy nó ra, khuôn mặt biến sắc.

"Lưu Châu, cô xem, cô xem..." A Tĩnh ráng sức lay Lưu Châu đang chìm trong hôn mê dậy, đem thứ đồ mà người kia giữ trong lòng đưa lên trước mặt cho cô xem "Cô nhìn này!"

Một mớ tóc xanh... hình như là tóc con gái, tuy thời gian đã làm cho nó khô vàng, nhưng rõ ràng vẫn được bện lại một cách tỉ mỉ tinh xảo, óng ả mềm mại. Ở đuôi tóc có thắt một chiếc lục lạc nhỏ, lục lạc trong cơn gió đượm hơi máu tanh khẽ đung đưa, phát ra những âm thanh trong trẻo không gì bằng, y như đôi mắt của đứa bé gái dưới cành hoa năm nào.

Con ngươi A Tĩnh bỗng có một rung động vụt qua: Thì ra, lại là thế này ư?

Thảo nào năm đó, lâu chủ lệnh cho y thả một nam đinh của Ân gia đi, thì y lại đi thả một bé gái.

Thảo nào y nói, sáu năm sau lần đầu tiên nhìn thấy liền nhận ra nàng.

Thì ra, cái quân cờ trên bàn cờ năm đó, cũng đã khắc sâu ở bên trong tim của y.

Đôi mắt Lưu Châu từ từ mở ra, nhìn một lúc, thần quang bỗng sáng lên, rồi lại thanh thản khép lại.

A Tĩnh không nói gì thêm nữa, cô vuốt lai mái tóc rối bời của Lưu Châu, gài chiếc trâm vàng lên, rồi nhẹ nhàng đưa tay lau giọt lệ cuối cùng ngưng đọng trên khoé mắt nàng.

Giá như không có giang hồ, giá như không có chuyện các phương tranh giành thế lực, không có những chuyện ân oán một mất một còn, đôi nam nữ thiếu niên tương ngộ dưới cành hoa sáu năm trước, sẽ có một kết thúc tối hậu trọn vẹn đẹp đẽ?

Họ tương ngộ trong mùa xuân Giang Nam tươi đẹp, đáng nhẽ phải tay trong tay cùng nhau trốn thoát, băng qua những hàng dương liễu xanh tươi cùng hoa đào rực rỡ, chiếc lục lạc vàng vang lên trong trẻo, mưa bụi lất phất, cỏ xanh oanh vàng.

Thế mà mọi chuỵện chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc.

Giang hồ này cô đơn lạnh lẽo như băng tuyết, mọi thiếu niên vừa lúc chào đời đã trở thành già cả mất rồi.

Những tiếng giết chóc bên tai đã lắng dần, chỉ còn lại một nhóm nhân mã Nam Cung thế gia đang liều mạng huyết chiến. Cô khẽ thở dài: Những người này sao ngốc quá thể... biết rõ theo Nam Cung Vô Cấu đến tổng lâu Thính Tuyết lâu là chín mười phần không còn đường sống, thế mà vẫn cứ theo thiếu chủ đâm đầu vào chỗ chết.

Sau hôm nay, cục diện võ lâm giang hồ lại một lần nữa đổi khác sao?

Không biết lâu chủ lại vực dậy một con bù nhìn biết nghe lời nào nữa đây?

Đang suy nghĩ mơ hồ, bỗng A Tĩnh cảm thấy từ phía sau có một ánh mắt soi vào lưng, nàng từ từ đứng dậy quay đâu nhìn.

Nam tử áo trắng dựa trên trường kỷ, xa xăm nhìn chằm vào cô, nhãn thần âm u mà bi thương. Tất cả mọi thứ, đều bị thâu tóm chặt trong lòng bàn tay y, chỉ cần trở bàn tay một cái là mưa gió nổi lên. Lang độc, thâm hiểm, không dung tha bất cứ một sự phản kháng nào. Phàm kẻ nào chặn trên con đường của y, đều bị nghiền nát ra như cám.

Ban đầu chính bản thân cô tự nguyện đi theo con người này, chẳng phải vì y gan góc vô song nắm bắt mọi mánh khoé trên đời hay sao?

Vậy mà, ánh mắt y sao lại bi thương đến vậy?

"Lại là tháng tư... chà chà, duy hữu mẫu đơn chân quốc sắc, hoa khai thời tiết động kinh thành."

Bóng áo trắng trên lầu cao vụt biến mất, y lặng lẽ tiến tới sau lưng cô, nhìn xác chết bốn bề, mở miệng khẽ than, mang một vẻ thanh thản như không có chuyện gì xảy ra "Nghe nói bên thành Đông Lạc Hà hoa mẫu đơn nở đẹp lắm, hôm nào, chúng ta đi xem nhé."

Không đợi cô cự tuyệt, y giơ ngón tay làm hiệu, nói: "Chờ lát nữa sai người đem họ hợp táng bên Lạc Hà vậy. Khọt khọt... chết dưới tán mẫu đơn, làm ma cũng phong lưu lắm đó."

Thính Tuyết lâu chủ khẽ ho, khoé miệng lộ rõ một nụ cười mỉa mai không màng chuyện sống chết, nhưng ánh mắt lại trái ngược rõ ràng.

Bi thương và vô thức, giống y như một đứa trẻ già trước tuổi.

Bả tửu chúc đông phong (Nâng ly rượu chúc gió đông) Thả cộng tòng dung. (Hãy cùng nhau thong thả) Thùy dương tử mạch lạc thành đông. (Thùy dương bờ ruộng tím phía đông Lạc thành)

Tổng thị đương thời huề thủ xứ, du biên phương tùng. (Lúc đó cứ tay nắm tay đi du lãm khắp nơi hoa thơm cỏ lạ)

Tụ tán khổ thông thông, thử hận vô cùng (Tụ rồi tan khổ sở vội vàng, hận này vô cùng)

Kim niên hoa thắng khứ niên hồng (Hoa năm nay đỏ hơn hoa năm trước) Khả tích minh niên hoa cánh hảo, tri dữ thùy đồng? (Chỉ tiếc hoa năm sau càng đẹp, biết cùng ai ngắm?)

Crypto.com Exchange

Hồi (1-2)


<